Tình yêu chỉ là thứ khiến người ta phải chịu đựng dày vò mỗi lần đơn phương một bóng hình nào đó, là những quanh quẩn bế tắc mỗi lần trái tim lạc nhịp, là những lần rơi nước mắt, đau ngực trái vì nhớ nhung hay tủi hờn. Tình yêu là thứ khiến người ta buồn, vui và nó khiến người ta có thể hy sinh tất cả . Tình cảm còn nhiều nhưng vết thương vẫn nhức. - hắn cười nhạt
Nó đỏ mặt, tiến lại phía hắn lần nữa :
- Nếu anh đã yêu cô ấy nhiều như thế tại sao không đuổi theo cô ta? Nếu đã yêu nhau thật tâm thì đã không buông tay quá dễ. Đừng có ngồi đây mà hão huyền nữa...Anh đã làm tất cả vì cô ấy thì tại sao không thể níu kéo? ...Anh đã yêu cô ấy nhiều như thế cơ mà...
- Cô...biết tất cả rồi à? - hắn sửng sốt .
- Có chuyện gì tôi không biết, chị quản lí kể cho tôi hết rồi.
- ...Thế....tôi phải làm sao?
- Còn tình cảm thì chắc chắn còn yêu..đừng lãng phí thời gian nữa..đuổi theo cô ấy đi...
- .....
Hắn như thức tỉnh mặc quần áo thật nhanh chạy ra ngòai.....
Nó cứ nhìn theo hắn..... rớm nước mắt
Là em sai...vì đã thích anh. Dù biết rằng anh đó là tình cảm không nên có nhưng tại sao em không thể dứt ra được. Em thích anh nhưng anh không hề thích em, một chút nào , một chút dù nhỏ xíu cũng không tồn tại.....
~ 2 ngày trước ~
.. Nó đang mải mê cắm đầu vào đống sách vở lộn xộn thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng cùng với một túi đồ bươc vào.
- Zen..
- Chị..quản lí...
- .. Chị có mua quà cho em này.
- Uả mà chị về đây có việc gì à?
- Thăm em không được sao?
- Thế mà em cứ tưởng...
- Tưởng là chị dắt nhóc Dian về cho em đúng không?
- ........- nó đỏ mặt
- Chị đùa thôi mà .
- Dạo này...tên đó sao rồi chị.
- Vẫn thế...nếu không muốn nói là tâm trạng đang tụt xuống thậm tệ .
- Sao vậy? Có chuyện gì với hắn hả chị?
- Ừm.....em biết Sohy chứ.
- Dạ biết..- nó thóang bùôn
- Sau cái ngày bị em đuổi đi, nó đi tìm Sohy . Nó kể hết chuyện cho nhỏ nghe...nhỏ bỏ đi sau cái ngày hôm đó luôn. Mặc dù Dian có tìm kiếm nhỏ ở khắp nơi cũng không thể tìm thấy. Cho đến một ngày, có người báo cho Dian là nhỏ sắp bay qua Mĩ lấy chồng..Kể từ hôm đó nó suy sụp...
- Đã yêu người ta đến như vậy tại sao hắn không đuổi theo chứ..
- Chỉ còn 2 ngày nữa là nhỏ bay.... chị đã khuyên hết có thể nhưng nhóc đó không nghe. Tối hôm đó ~
Nó ngồi suy nghĩ..một lúc...
Đứng lên thu dọn hành lí, nó bước qua phòng bà. Gõ cửa
- Bà ơi! Bà còn thức không ạ? Cháu có chuyện muốn nói.
- Cháu vào đi.
- Dạ!
- Sao cháu có chuyện gì muốn nói. Nói bà nghe nào.
- Cháu sẽ đi Jep.
- Cái gì? Cháu vừa nói cái gì cơ?
- Cháu nói là cháu sẽ đi Jep.
- ..........Cháu...........đi kiếm cậu Dian đúng không?
- Dạ.....- nó ngập ngừng
- Cháu......đã thích cậu ta?
- Cháu........
- Bà sẽ cho cháu đi, nhưng với một điều kiện cháu sẽ không có bất cứ tình cảm nào đối với cậu Dian nữa, lần gặp mặt này coi như là lần cuối.
- .......
~ Khách sạn ~
Nước mắt trên má nó cứ tuôn trào.
- Zen.....Zen.....em không sao chứ? - Kai vội vàng bước vào
- .......
Ôm chầm lấy Kai nó òa khóc.
~ Sáng hôm sau ~
Kai đưa cho nó 1 bộ quần áo
- Em đi thay đồ đi.
Cầm bộ quần áo, nó nói :
- Cảm ơn anh.
- ^^
Thay xong quần áo, cầm hành lí, nó buồn rầu
Ôm lấy nó, Kai nói :
- Đừng buồn nữa, anh ta không yêu em đâu. Buồn cũng đâu có ích gì,
- Nhưng mà..... - mắt nó rớm lệ
- Anh sẽ luôn ở bên em. Yên tâm đi.
( Công nhận đọan này sến kinh khủng)
- Em đã bỏ hết lòng tự trọng của mình để đi tìm anh ấy vậy mà.....anh ấy vẫn không thể quên được Sohy.....
- .........
- Tại sao vậy? Em đã yêu anh ấy thật lòng mà. Tại sao.....Hay tại em chỉ là người thứ ba, em chỉ là một con nhóc nghèo nàn, bạo lực, thô lỗ, xấu xí...
Nó òa khóc....
Nó ngồi trên xe của Kai... về nhà...
~ Nhà nó ~
Cầm túi hành lí nó bước thẳng vào phòng ngủ...
Bê một ít thức ăn vừa làm, Kai gõ cửa
- Zen ơi....anh có làm chút đồ ăn nè!
- Em không muốn ăn.
- Thôi mà....ra ăn đi, tòan đồ em thích thôi.
- ......
- Anh biết em đang buồn vì chuyện đó nhưng đừng vì thế mà làm tổn hại đến bản thân chứ.
- ....
Kai để đồ ăn ở đó, ngồi xuống
- Anh sẽ ngồi đây với em cho đến khi nào em chịu ăn thì thôi.
- Tại sao?.....
- ..... Hả em nói sao?
-.....Chẳng phải anh yêu Sohy ? Chẳng phải em đã từ chối tình cảm của anh mà? Thế thì tại sao anh lại cứ ở bên em..tại sao anh cứ bất chấp tất cả đếm ôm em khi em gục ngã...
- .......Vì anh yêu em..
- Nhưng anh đã yêu Sohy....anh cũng biết là em thích người khác mà. Anh không sợ mình sẽ tổn thương sao?
- Ai mà không sợ bị tổn thương. Nhưng mà được ở bên người mình yêu thì cho dù bị tổn thương gấp trăm lần thì anh cũng chịu . Đôi khi một người con trai cũng sẽ vấp ngã , ước ao một người con gái bước đi cùng mình . Để con trai mặc sức níu tay, mặc sức ôm ấp.
~ Tối hôm ấy ~
Nó mở cửa ra ngòai, cầm lấy khay thức ăn Kai đó.
Lấy cái chăn, nó đắp cho Kai....
- Cảm ơn anh đã ở bên em....
~ Sáng hôm sau ~
Tiếng nước xả xối trong nhà tắm khiến Kai thức giấc..
Nhìn thấy tấm chăn trên người, Kai khẽ cười...
- Ủa anh dậy rồi à? - nó bước ra từ nhà tắm
- Em mới tắm à.
- Dạ , - nó cười
- Zen...em không sao chứ?
- Em không sao. Chương 48.1
Đúng lúc đó, một đám người ùa vào. Người phụ nữ đó bước ra từ bên trong xe hơi....
- Bắt lấy tiểu thư. - người phụ nữ ra lệnh.
Vừa dứt lời, đám người đã tiến tới bắt lấy nó. Kai kéo lấy tay nó lôi về đằng sau.
- Tại sao bà lại ở đây?
- Kai sao? Cậu quen A Phong ?
- Đúng! Tôi là người yêu của Zen.
Người phụ nữ nhếch mép cười.
- Tránh ra!
- Tôi sẽ không để bà bắt Zen đi đâu. Cô ấy đâu phải con bà.
- Tôi bảo cậu tránh ra - người phụ nữ quát lớn. - Người đâu lại bắt cô chủ.
Đám người đó 1 lần nữa tiến về phía nó, lôi nó từ đằng sau. Mặc sức Kai có kéo nó lại bao nhiêu lần đám người đó vẫn cứ lôi nó đi...Những xây xát bắt đầu xảy đến...Nó bị đưa lên xe còn Kai bị óanh te tua.
- Bỏ tôi ra - nó vùng vẫy đưa cú đấm lên mặt mấy tên đó nhưng vô dụng.
Chiếc xe hơi đó chạy đi cùng với nó...Nó quay xuống nhìn Kai mặt lo lắng.
- Tại sao bà lại bắt tôi?
- Vì con là con của ta, và chúng ta cần con.
- Tôi không phải con bà, bà hiểu lầm rồi.
- Con đứng nói linh tinh nữa, con là con của ta,
- Không đúng.
- Được thôi, ta sẽ chứng minh cho con xem.Tài xế lái xe về bệnh viện....
~ Bệnh viện ~
- Vào bệnh viện làm gì chứ?
- Thử ADN chứ sao?
Nói rồi, bà ta dắt nó vào phòng..
Y tá bắt đầu rút máu...
~ 1 lúc sau ~
- Thưa bà chúng tôi còn phải xét nhiệm , có thể kết quả chưa thể có bây giờ.
- Vậy chúng ta sẽ chờ đến chiều.
Nó và bà ta bước ra khỏi cửa.
'' Bộp '' nó va phải một y tá
- Ơ tôi xin lỗi.
- .....
- Cô y tá này...quen quá.. Kể từ hôm đó, nó bị tống giam vào căn biệt thự..
~ Sáng hôm sau ~
Cánh cửa phòng nó bật ra.....người phụ nữ ném một tờ giấy xuống sàn..
- Con xem đi.
Nó nhặt tờ giấy lên...
- Không thể nào!
- Giờ con đã tin rồi chứ!
- .......
- Người đâu mang giám đốc đi sửa sọan chuẩn bị lên công ty.
Nó bị 1 nhóm hầu gái mang đi....
xuất hiện với một bộ quần áo công sở sang trọng..
Lên xe , nó tới công ty
~ 1 lúc sau ~
Bước vào công ty nó được chào đón nồng hậu......
- Đây là phòng của con
- .....Tôi làm gì ở đây chứ?
- Con nên xưng thôi xưng '' tôi ''
- ......
- Đây là công ty đào tạo nghệ sĩ...anh con cũng từ đây mà ra đấy. Công việc của con đó là tìm ra những tài năng và đào tạo chúng thành những ngôi sao.
- Anh? Tô....Con... có anh sao?
- Rốt cuộc chúng đã làm gì con chứ?
~ Tối hôm đó ~
Nó trở về nhà sau ngày làm vất vả ở công ty.
Bước vào nhà....nó ngạc nhiên...
Đó...đó..là hắn và.......Sohy.....
- Phong Phong con lên phòng thay quần áo đi.
- Dạ.
Bước xuống bàn ăn..nó bẽn lẽn...ngồi xuống..
Hắn nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc....
- Phong Phong con nhận ra ai đây chứ? - người phụ nữ chỉ tay về phía hắn.
- ......C....Con...không biết...
Hắn nhìn nó ngạc nhiên...
- Bà đã làm gì với cô ấy ? - hắn giận dữ.
- Con đang nói cái gì vậy?
- Tôi không phải là con bà.
- ...
- Rốt cuộc các người đã làm gì với cô ta. Cô ta không phải là con của gia đình này. Tôi không chấp nhận cô ta là em gái.
'' Em gái?....''
Ánh mắt nó nhìn hắn
'' Nếu mình là con gái của tập đòan này....chẳng lẽ...''Hắn đứng dậy tức giận kéo nó ra ngòai
- Nói đi, tại sao cô lại quay lại đây?
- ......
- Cô đã nói cô không phải con của gia đình này cơ mà.
- Tôi...
- Lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi đây mau lên.
Nói rồi, hắn kéo nó lên phòng.
- Dừng lại! - người phụ nữ lên tiếng. - Con đang làm cái gì vậy hả?
- Cô ta không phải là con của gia đình này.
- im đi! - người phụ nữ kéo tay nó lại.
- Bà...chỉ đang lợi dụng cô ta thôi Phong Phong đã chết rồi.
- Con....
Người đàn bà tiến gần lại phía hắn.
'' Chát ''
- Con nên bỏ cái thái độ ấy đi. Cho dù con không nhận ta là mẹ đi nữa thì đừng tỏ thái độ như vậy, em con còn sống và nó đứng ngay bên cạnh ta. Nếu con không tin ta sẽ đưa cho con kết quả xét nhiệm ADN.
Người phụ nữ cầm lấy kết quả từ người hầu gái.
- Con xem đi.
Hắn mở ra vội vàng...
~ Một lát sau ~
Nó buồn bã ngồi suy nghĩ
- Không biết bây giờ bà thế nào rồi? Còn cả Kai nữa. Hay là mình trốn ra đi thăm mọi người nhỉ?
Như sực tỉnh nó chạy ra ngòai..
Từng bước từng bước...nó trốn được khỏi căn biệt thự ấy....
- Haha hên quá chừng luôn
Đang hớn hở bước về nhà thì bỗng nhiên một đám người mặc đồ đen bước ra.
'' Chết thật, tưởng trốn ngon lành ai ngờ.''
Đám người đó tiến gần lên phía nó...
Nhét một miếng khăn có tẩm một ít thuốc mê...
Hình ảnh cô gái có gương mặt giống nó đang bị một đám người giết hại khiến nó giật mình tỉnh giấc....
- Tiểu thư cô dậy rồi hả?
Nó chợt nhận ra mình đang bị trói. Cố gắng vùng vẫy nhưng vô vọng.
Một người đàn ông tiến lại phía nó ghé sát mặt.
- Nếu xây dựng một đội quân gồm 100 con sư tử và lãnh đạo của chúng là một con chó, trong bất kỳ cuộc chiến nào, những con sư tử sẽ chết như một con chó. Nhưng nếu xây dựng một đội quân gồm 100 con chó và lãnh đạo của chúng là một con sư tử, tất cả các con chó sẽ chiến đấu như một con sư tử.
- .......
- Cô hiểu ý tôi chứ? Đáng lẽ một con chó sẽ không bao giờ được chỉ huy 100 con sư tử. Nhưng nếu con chó đó có dòng dõi với sư tử thì mọi chuyện sẽ khác..
- Ông là ai?
- Công chúa cô không nhớ tôi sao?
- Tôi không cần biết sư tử hay chó chiếc gì ở đây, thả tôi ra.
- Cô nghĩ đơn giản thế à? Đêm hôm ấy xử được cô tôi vui sướng tới ngần nào vì hòan thành được nhiệm vụ thì ngày hôm nay cô trở lại tôi tức giận đến nhường ấy.
- Rốt cuộc là tôi có thù hằn gì với ông chứ?
- Cô không có thù hằn với tôi mà có với người khác. Kể ra thì cô đã mất trí nhớ thật rồi. Thậm chí đến việc cô và anh cô hận bà mẹ kế đến nhường nào cô cũng không nhớ.
- ....Ý ông là sao?
- Cô không nhớ thật à? Được thôi, tôi sẽ kể cho cô.
1 năm trước, mẹ cô mất đột ngột do một căn bệnh lạ. Công ty nhà cô cũng trở nên khó khăn từ đó. Để có được sự trợ giúp từ một tập đòan khác , ba cô đã bắt buộc phải lấy người đàn bà đó...nay là mẹ kế của cô. Tưởng rằng thóat được kiếp nạn , bố cô trong một lần mải mê công việc đã suy tim và nằm liệt giường liệt chiếu đến bây giờ. Trong nhà nay chỉ còn ba người, bà mẹ kế đã cố gắng làm đủ mọi cách để anh cô - Dian không thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đòan đó. Và cô đã được thay thế. Không ai hiểu lí do tại sao bà mẹ kế lại đưa cô lên làm tổng giám đốc, nhiều tin đồn cho rằng bà mẹ kế đưa cô lên làm tổng giám đốc để dễ dàng lợi dụng và chiếm lấy tập đòan.
Cô đã nhớ lại mọi thứ rồi chứ?
- .....
- Và đêm hôm ấy, chúng tôi đi xử cô cũng là do mệnh lệnh của mụ ta khi đã cô đã hết thời hạn để lợi dụng. Nhưng tôi không hiểu rằng rõ ràng đêm hôm ấy tôi đã giết cô...
Nó im lặng,...
- Nếu đó là sự thật...thì tôi và Dian là anh em cùng cha khác mẹ sao? Cô đã nhớ rồi à?
- ....
- Đúng vậy! Cô và cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ.
- ......
- Sao thế, cô buồn hả?
Nó chợt đứng dậy tung nắm đấm vào mặt tên đó, hét lớn
- IM ĐI! CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ANH EM.
- Cô....Làm sao cô thóat được.
Nó cầm con dao trên tay
- Lần sau đừng có để bị móc nhé.
- Cô....Người đâu...bắt cô ta lại
Vừa dứt lời, một đám người suốt hiện .
Nó nhếch mép
~ Một lúc sau ~
Phủi quần áo, nó nói
- Đừng để tôi gặp lại các người.
Nói rồi, rảo bước về nhà bà .
- Bà ơi!
Nó chạy vào nhà, bà nó không có ở đây.
'' Bịch '' tiếng chậu nước rơi xuống.
- Zen! Có phải cháu không?
- Cô Mild. Sao cô ở đây? À cô có biết bà cháu đi đâu không?
Lao vào ôm nó, cô Mild nói :
- Cảm ơn trời phật, cuối cùng cháu cũng về.
- .Cô Mild....
- Bà cháu....
- Sao thế cô?
- Bà cháu.....mất rồi..
Nó sững sờ.
- Không thể nào. Bà cháu không thể....rõ ràng bà còn rất khỏe mạnh cơ mà.
Từng giọt nước mắt rơi trên má nó..
Chương 50.2
Đúng lúc đó, một đám người áo đen cùng với người phụ nữ đó, và cả hắn nữa.
- Phong Phong....về thôi.
Bà ta kéo nó .
- ....
Hắn tiến lại gần, kéo tay nó lại :
- Cô ta sẽ ở đây không đi đâu hết.
- Con...Người đâu mang tiểu thư đi.
Đám người đó tiến lại gần.
- Khoan đã! - cô Mild lên tiếng.
- ......
- Xin bà hãy cho Zen ở lại đây một tuần. Người thân duy nhất của nó đã mất...xin bà hãy rộng lòng....
- Tránh ra! - người phụ nữ hét lớn.
Cô Mild quỳ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Chỉ một tuần thôi......
Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt cay độc..
- Không bao giờ! Người đâu không mau mang tiểu thư lên xe.
Nó nhìn cô Mild sững sờ, bật khóc...
'' 1 năm trước, mẹ cô mất đột ngột do một căn bệnh lạ. Công ty nhà cô cũng trở nên khó khăn từ đó. Để có được sự trợ giúp từ một tập đòan khác , ba cô đã bắt buộc phải lấy người đàn bà đó...nay là mẹ kế của cô. Tưởng rằng thóat được kiếp nạn , bố cô trong một lần mải mê công việc đã suy tim và nằm liệt giường liệt chiếu đến bây giờ. Trong nhà nay chỉ còn ba người, bà mẹ kế đã cố gắng làm đủ mọi cách để anh cô - Dian không thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc của tập đòan đó. Và cô đã được thay thế. Không ai hiểu lí do tại sao bà mẹ kế lại đưa cô lên làm tổng giám đốc, nhiều tin đồn cho rằng bà mẹ kế đưa cô lên làm tổng giám đốc để dễ dàng lợi dụng và chiếm lấy tập đòan ''
.. Nó nhớ lại lời tên cầm đầu đó kể lại...
Sực tỉnh , nó vùng vẫy....
- Buông tôi ra!
Hết cách , nó đành phải dùng vũ lực...
- Tôi sẽ ở đây một tuần.
- Con....
- Thôi được! - người phụ nữ đó cất lời
~ Một lát sau ~
- Cô Mild cháu muốn tổ chức đám tang cho bà cháu.
- Tụi cô đã tổ chức rồi! Cháu vào thắp nhanh cho bà đi.
- Cháu đúng là đứa vô dụng, đến cái đám tang còn không lo được cho bà. - nó khóc.
- Bà có để lại vật này cho cháu . - Cô Mild đưa một con dao cho nó.
Nó cầm lấy.....
~ Sáng hôm sau ~
Nó nằm bẹp trong phòng cả ngày .
- Này con nhỏ kia ra ăn sáng coi - hắn gọi.
- Không muốn ăn!
- Tôi biết là cô buồn vì việc bà cô, nhưng đừng bỏ bữa như thế.
- .....
- Hay là cô sợ mập? À chắc đang giảm cân chứ gì? Chân ngắn, lùn tịt như thế không giảm cân để mà là heo lùn mập ú à. =)))))
- ....
Mở cửa nó bên lấy khay thức ăn ở trên tay hắn mang vào phòng.
- Thế chứ!
- Này....
- Hử.
- Tại sao lúc đó..anh lại không chấp nhận tôi là em gái.
- Vì cô đâu phải là con của gia đình đó.
- Ừ...tôi đâu phải con của gia đình đó.
- ......
- À còn chuyện của anh thì sao?
- Vẫn tốt...3 th&aacutaacute;ng nữa tôi sẽ kết hôn với Sohy. - giọng hắn trầm lại
- Vậy à.
Đúng lúc đó, Kai chạy tới, tay chân băng bó tè le...
- Zen...Zen...
Nghe thấy tiếng Kai nó mở cửa chạy ra , ôm chầm lấy.
- Em không sao chứ?
- Hì , em khỏe lắm, người đáng lo là anh kìa. - mặt nó thóang buồn,- Sao anh lại ở đây? - Kai đưa mắt qua nhìn hắn
- Không phải chuyện của anh.
- Đúng là không phải chuyện của tôi nhưng xin anh từ nay đừng đến nhà của bạn gái tôi nữa.
Nó sửng sốt.
- B...b...ạn....g....ái...
- Hóa ra vậy . - hắn cười nhạt rồi bước ra khỏi nhà nó.
- Này này không phải vậy đâu, này - nó cố gọi hắn - Anh sao anh lại nói vậy? Em đâu phải bạn gái anh.
- Anh đùa thôi mà. - Kai cười - Anh không muốn thấy hắn làm em phải khóc nữa.
- ........
~ Hôm sau ~
Nó muốn ngồi ở mộ bà nó thêm chút nữa.
- Bà ơi, cháu nhớ có một lần cháu bị mấy thằng con trai trong xóm bắt nạt, bà đã ra đó quát mắng chúng là đừng có bắt nạt cháu bà. Lúc đó cháu vui lắm, vì ít ra cháu còn có người quan tâm đến mình... Bà ơi, cháu nhất định không phải con của gia đình đó phải không bà? Cháu là cháu của bà thì làm sao là con của gia đình đó được.
- Zen à...- cô Mild lên tiếng.
Nó lau nước mắt
- Cô Mild.
- Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi.
~ Một lúc sau ~
Ngồi trên xe cô Mild nó hỏi :
- Cô Mild bà cháu mất lúc nào thế?
- ....Sao cháu lại muốn biết - cô Mild ngập ngừng
- Cháu là cháu của bà, cô hiểu mà.
- À bà cháu chỉ bị trượt chân té thôi. - cô Mild tóat mồ hôi.
- Cô nói dối đúng không?
- Đâu có.
- Xin cô hãy nói thật với cháu.
- ...........Một lúc nào đó rồi cháu sẽ biết.
Bỗng chốc xe dừng lại,
- Đến nhà rồi.
Cùng lúc đó, một đám người xông đến.
- Tiểu thư đã đến lúc trở về rồi.
- Còn chưa hết một tuần cơ mà.
- Bà chủ đã ra lệnh, đến lúc tiểu thư trở về đúng nơi của mình.
- Tôi không muốn trở về, đó không phải nơi của tôi, thế giới của tôi là ở đây.