Insane
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen hay - Đồ Điên - Trang 5

Chương 39.1

Nó về nhà mà lòng nặng trĩu. Phải chăng nó chia tay với Kai là đúng? Liệu nó còn tình cảm với Kai? Mải miết suy nghĩ thì chị quản lí hớt hải chạy vào nhà, nó nhanh chóng cất xe rồi cũng chạy qua hỏi :
- Ủa chị định làm cái gì mà vội vàng thế?
- À chị để quên ít đồ diễn của Dian ấy mà!
- Đồ á? Hôm nay tên não ngắn ấy có show hả?
- Ừ...thôi giúp chị 1 tay đi..
Nói rồi, chị ném 1 đống đồ vào tay nó....
~ Sân khấu ...gì đấy...~
Vừa bước ra khỏi xe nó đã nghe thấy 1 đống tiếng fan nữ kèm theo đống kí giả.
Nhanh chân bước theo chị quản lí, vào đến phòng thay đồ, để quần áo nó thở phào.......
~ 1 lúc sau ~
- Này con thỏ lùn chân ngắn kia, dậy mau !
Nó mở mắt nhìn xung quanh, cất lời
- Ơ...mình ngủ lúc nào thế?
- Hay quá ha, đến đây mang đồ cho tôi mà ngủ...tôi cũng lạy cô rồi.
- Ừ thì.....
- Thôi không cãi với cô nữa, đi về....
- Ủa anh không diễn à?
- Dạ, con diễn xong rồi thưa má.
- Ồ...
Nắm tay nó hắn kéo đi...nó đỏ mặt.....
- Này này.....
- Gì nữa.
- À...c....c.....c....á...i....t....a.....y....
- Làm sao? Cô bị đau tay à?
- Không phải?
- .....
- Thì.....
- Hửm?
- ANH CỨ NẮM TAY TÔI THẾ SAO TÔI CHỊU ĐƯỢC CHỨ >''<
- ......
Nó đỏ mặt,
- HaHAHA - hắn bật cười
- ......
- Chỉ là cái nắm tay bình thường thôi mà? Cô đang nghĩ cái quái gì thế?
- .......
- Hay là cô nghĩ tôi thích cô?
Nó quát :
- Mơ à? Có mơ tôi mới nghĩ thế....
Nói rồi nó bước đi .Chương 39.2

Hắn cười rồi đuổi theo nó
- Này con thỏ ngố chờ với!
- Hứ..
- Giận à? ^^
- Không dám.
Hắn cố nhịn cười rồi đưa cho nó bông tai chữ D rồi nói :
- Nè,
- Cái gì đấy?
- Cho cô .
- Hả chô tôi á? Làm gì?
- Ừ..thì.....nhớ đeo nhá.
Hắn cố lảng tránh câu hỏi, rồi chạy đi luôn. Nó cười rồi đeo vào tai,
~ Sáng hôm sau ~
- Này con thỏ ngố trưa về đợi tôi ngòai cổng, - hắn nhắn tin cho nó
- Có chuyện gì muốn nói à? - nó nhắn lại
- Cứ ra đi rồi biết.
Đang ngồi nhắn tin với hắn trong lớp bỗng nhiên 1 giáo viên cất tiếng
- Zen.
- Ơ dạ,
- Em có thể bê chồng sách này xuống phòng giáo vụ hộ cô được không?
- Tại sao lại là em ạ? Chẳng phải đã có bạn lớp trưởng hay sao?
- Lát nữa bạn đi với cô qua thư viện để lựa sách rồi, em giúp cô bê chồng sách này nhé.
- Dạ ....vầng....
Nó ỉu xìu chạy lên và bê chồng sách qua phòng giáo vụ
Từng bước từng bước nó bê chồng sách mà trong đầu cứ nghĩ '' Không biết trưa nay cái tên dở hơi đấy định nói gì nhể '', lòng suy nghĩ , miệng cười tủm tỉm.
Một giọng nó cất lên
- Có chuyện gì không?
- Cậu khá lắm.
- Ý anh là sao?
- Về chuyện...đó........cá cược giữa tôi và cậu
Đó chẳng phải là Kai và hắn sao, họ đang nói chuyện gì thế? Nó tò mò lại gần....và nghe ngóng...Chương 40.1

- À...thế anh muốn gì?
- Chúc mừng cậu, cậu đã thắng - Kai cười gian xảo
- Thì sao nào?
- Nhưng cậu yên tâm đi Sohy sẽ không thuộc về cậu đâu.
- Anh nghĩ thế à, tôi đã thắng và Sohy sẽ thuộc về tôi. Nếu anh muốn kiểm chứng,trưa nay tôi sẽ tỏ tình với nhỏ đó.....và khi nhỏ đó nhận lời trò chơi sẽ kết thúc
- Zen à......cậu nghĩ cô ta sẽ đồng ý?
- Cứ chờ xem.
Nói rồi, hắn bước ra ngòai với nụ cười gian trá.
Nó sửng sốt...

~ Trưa ~
Nó ra cổng thì gặp hắn
- Cô ra rồi à?
- Ừ. - nó thóang buồn
- Thế thì đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi ăn chứ đi đâu.
Chưa kịp để nó nói gì, hắn đã lôi đi

~ 1 lát sau ~
Tại 1 cửa hàng, hắn đưa cho nó menu
- Này, chọn đi!
- Khỏi tôi ăn gì cũng được mà.
- Thế à,
Hắn quay sang nói với anh phục vụ
- Anh ơi cho em món....này....món này.....nha
-......
- Này...
- Hả?
- Cô đã đeo bông tai rồi à.
- À......ừm.....
Hắn đưa tay sờ vào đôi bông tai
- Nếu sau này......tôi không có ở đây.....thì cô....hãy cứ đeo nó nhé...
Nó đỏ mặt.
- Mà này sao hôm nay cô ít nói thế.
- Đâu có...
- Hay là......
- Này này đừng có nghĩ bậy bạ.
Chương 40.2

~ Công viên ~
- Này.....
- Hả?
- Có muốn nắm tay không?
- Hả ? Lảm nhảm gì đấy ? - nó đỏ mặt
Cười mỉm, hắn cầm lấy tay nó bước đi .
- Này, thỏ hâm .
- Gì?
- Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cô.....thì sao?
- .......
- Sao thế trả lời đi chứ.
- Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt. - nó lạnh lùng đáp lại
- Ừm.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói.
Nó giật mình.. đẩy tay hắn ra cố gắng bước nhanh. Hắn cố đuổi theo nói lớn
- Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè!
Nó bịt tai,
- Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....
Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?
Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em , nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh....
Nếu em dừng lại và nghe anh nói liệu em còn cơ hội để yêu anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp anh, liệu em còn cơ hội để cười với anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em anh nhé......
.........Chương 40.2

~ Công viên ~

- Này.....
- Hả?
- Có muốn nắm tay không?
- Hả ? Lảm nhảm gì đấy ? - nó đỏ mặt
Cười mỉm, hắn cầm lấy tay nó bước đi .
- Này, thỏ hâm .
- Gì?
- Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cô.....thì sao?
- .......
- Sao thế trả lời đi chứ.
- Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt. - nó lạnh lùng đáp lại
- Ừm.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói.
Nó giật mình.. đẩy tay hắn ra cố gắng bước nhanh. Hắn cố đuổi theo nói lớn
- Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè!
Nó bịt tai,
- Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....
Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?
Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em , nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh....
Nếu em dừng lại và nghe anh nói liệu em còn cơ hội để yêu anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp anh, liệu em còn cơ hội để cười với anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em anh nhé......
~ Nhà nó ~
Mặc kệ hắn gọi cửa, nó vẫn 1 mình trong phòng. Phải chăng nó đang suy nghĩ điều gì đó?
- Này con thỏ hâm kia cô sao thế?
- ........
- Nè, ra nói chuyện chút coi, sao cô cứ ru rú trong đấy hòai vậy.
- ....
Không nói gì, nó mở cửa với 1 túi hành lí ném ra ngòai
- Đây là hành lí của anh? Từ hôm nay anh chính thức bị ném ra ngòai .
- Hả? Cô lảm nhảm cái gì đấy.
- Tôi nói rồi và sẽ không nói lại, kể từ hôm nay anh chính thức bị đuổi khỏi nhà. Hết!
Nói rồi nó thờ ơ đóng cửa lại,
- Này thỏ ngố.............có phải......cô đã biết.....chuyện đó......
- ......Biết thì sao mà không biết thì sao? Dù sao thì anh vẫn coi tôi là 1 món đồ chơi mà.
- .....Tôi không có ý đó...
- Nực cười, đem tôi ra là đồ vật để cướp lấy cô gái ấy.......
- ............
- .............
Khoảng không bỗng chìm vào im lặng,
Cầm lấy hành lí , hắn nhanh chân bước ra ngòai.....
♪ ♫ Chừng nào em còn nhớ những lời ấy
thì em vẫn gửi lời nguyện cầu cho hạnh phúc của anh
và của em nữa ,lên trời cao
anh cho em thấy đươc nước mắt và nụ cười
chỉ vậy thôi cũng khiến em rất vui rồi
vì mỗi lời em nói là 1 nỗi đau
em chịu đựng chúng và đánh đổi bằng giọng nói của mình
nên anh không nghe thấy đâu
em muốn thấy nước mắt và nụ cười của anh
cảm ơn anh vì đã ở bên em
sâu thẳm trong trái tim đang mỉm cười với nước mắt
vì bảo vệ hạnh phúc này,em sẽ không sợ điều gì nữa ♪ ♫


~ Mấy ngày sau ~
Nó không gặp lại hắn kể từ ngày hôm đó. Nó tự nhủ với bản thân
Quên đi thôi, anh ta đâu phải của mình, trở lại với cuộc sống thực tế nào.

Mặc dù ngày nào cũng tự nhủ bản thân nhưng hình ảnh của hắn vẫn không thể phải mờ.
Cho đến khi.........
Nó ngất đi trong vô thức......

~ Mấy ngày sau ~
Nó bỗng nhiên đổ bệnh và nằm liệt giường liệt chiếu.
Những hình ảnh đó...sao nó cứ trong đầu nó hòai....Cô gái đó..sao lại giống nó đến vậy? Cô ta đang bị đâm kìa...
Tiếng hét của cô gái là nó giật mình tỉnh giấc....
Quay sang bên cạnh...đó là Kai...mắt anh thâm như mấy đêm chưa ngủ vậy.....
Đưa tay lên...định sờ vào đầu Kai thì Kai tỉnh giấc...
- Uả Zen....em tỉnh rồi hả?
- ....
- Để anh đi lấy cái gì cho em ăn nha.
- Tại sao.....Anh cứ đối tốt với em thế?.....Chẳng phải..em là con cờ của 2 người sao?
- Zen.....em...biết chuyện rồi à?
- .........
Nó lạnh lùng quay đi..
- Anh xin lỗi.
- .....Em không muốn nghe...anh ra ngòai đi..
- Thực ra....
- Em đã nói là không muốn nghe anh ra ngòai đi...- nó hét lớn..
- ......
Kai lặng lẽ bước ra ngòai.....Mắt nó lúc này rớm lệ...
- Tại sao mấy người lại đối xử với tôi như thế chứ? Tôi đã làm gì sai?.....
Nấp sau cánh cửa, Kai buồn bã. Phải chăng anh đã suy nghĩ điều gì đó?.....

~ 1 lúc sau ~
Kai bê tô chào vào phòng nó, nó quay đi.
- Zen..em ăn chút gì đi?
- Em không muốn ăn.
- Em còn giận anh à.
- ......
- Anh xin lỗi.....
- ......Chẳng phải em với anh đã kết thúc rồi sao? Tại sao anh còn đến đây làm gì?
- Anh....chúng ta, có thể bắt đầu lại từ đầu?
- ..........
- Anh xin lỗi, từ đầu anh đã không muốn coi em như 1 con cờ. Anh đã luôn luôn tìm kiếm em, luôn nhớ, và......luôn luôn yêu em...Thế nên......
- Anh à, cái gì cũng đến giới hạn của nó thôi. Nếu anh còn yêu em, còn tôn trọng em thì tại sao anh lại làm thế chứ? Trong khỏang thời gian quen anh, yêu anh có lẽ, chẳng có người con gái nào như em. Ngay lúc mới bắt đầu yêu, đã nghĩ tới ngày chia cắt. Nhưng sau tất cả những gì anh và em đã có, thì cũng đến lúc rồi, mình buông tay đi… Chúng ta, rồi vẫn sẽ là những người quen. Giữa ngã tư gặp nhau vẫn đưa tay vẫy chào, miệng mỉm cười mà lòng không hề trách giận. Chỉ là, những – người – quen này đã từng bước chung một quãng đường thương nhớ. Dù có lạc nhau, có buông tay hai người đi về khác lối, ta vẫn sẽ trân quý một thuở ngày xưa.~ 3 tuần sau ~
Nó vẫn tiếp tục vào con hẻm đó và tìm kiếm kí ức,mỗi lần nó cố nhớ lại điều gì đó thì đầu nó đau nhói.....
Bỗng nhiên, nó nhìn thấy tấm áp phích của hắn.....Tim nó ngói lên, phải chăng nó đang nhớ hắn?
Người ta nói vì còn nhiều chông chênh vấp ngã nên cuộc đời này không bằng phẳng.
Người ta khuyên em, nếu có thể, đừng yêu để rồi đau thương. Nếu có thể, đừng đánh đổi thanh xuân bằng muôn ngàn lần chờ đợi một chuyện tình không hồi kết.
Em biết trách ai bây giờ đây anh nhỉ? Một người em yêu, một người làm tim em rung động, có lỗi gì đâu?
Thôi thì, trách trái tim em đã dại khờ lạc nhịp!

Gịot nước mắt nó khẽ rơi, ôm ngực nhưng sao nó cảm thấy khó chịu thế này? Những kỉ niệm giữa hắn và nó lại hiện hữu....
'' - Này thỏ, đi chơi không?
-Không thích.
- Đi đi mà.
- Không
- Vậy thì cô cứ ngồi đấy mà nhổ cỏ đi nhé tui đi chơi. Haizz muốn đi công viên giải trí, ăn cá chiên viên ghê..
-Chờ tí , tui zô thay đồ ''
... Liệu anh còn nhớ tui nữa không, liệu anh còn nhớ 1 thời gian chúng ta ở bên nhau..liệu tui có thể gặp anh....Tui mệt mỏi lắm rồi, những ngày đó sao thật trống vắng, tui nhớ những ngày anh và tui ở chung....nhớ lắm...- nó bật khóc.

~ Nhà nó ~
Nó lững thững về nhà
- Cháu về rồi đấy à?
- Dạ.
- À Zen này cháu có thư.
Nó như sực tỉnh , chạy lại cầm vội lá thư..
'' Tôi nè, thỏ hâm....
Dạo này cô khỏe không? Xin lỗi vì không về thăm cô được cũng như không liên lạc được với cô. À...tôi có mấy cái đĩa phim kinh dị đấy cô có muốn xem không? Còn nữa.....thỏ hâm à...nhớ ăn uống đều đặn vào nhé....đừng bỏ bữa...tôi không muốn thấy cô với bộ dạng thân gầy xác ve đâu....

Nó bật khóc
- Tên khốn....bỏ tui đi sao còn dám gửi thư về nữa chứ.
'' Thỏ ngố này.....quên tôi đi.....tôi không xứng với em...

Em hãy dành thời gian để góp nhặt một vài niềm vui nho nhỏ, có thể là ai đó làm cho em vui, có thể là em tự làm cho mình vui. Nhưng không phải vì không có tôi bên cạnh mà em tự cho phép mình buông thả hay cợt nhả với tình cảm của người khác. Hãy cứ sống mạnh mẽ như ngày trước , quên tôi đi, hãy luôn cười nhé. Nếu biết hạnh phúc khó tìm đến như vậy thì tôi đã không buông tay em..... Sau ngày hôm đó, nó quyết tâm đi tìm hắn.....

~ 2 ngày sau ~
Sau 2 ngày vất vả đến với thành phố Jep , nó tìm kiếm.
- Rốt cuộc là hắn ở đâu chứ?
Cầm theo tấm hình của hắn, nó đi hết phố phường, con hẻm để tìm nơi hắn ở. Cuối cùng, công sức của nó cũng được đền đáp. Hắn đang ở khách sạn Pj .
Nó dồn hết tốc lực để chạy..
~ 1 lúc sau ~
Nó thở hổn hển ,
- Hề hề cuối cùng cũng tìm được anh rồi nhá. Kì này chết với tôi.
Định bước vào thì 1 tiếng gọi khiến nó quay đầu lại
- Tiểu thư...tiểu thư...
- ??
2 người đàn ông với bộ vest sang trọng tiến gần nó
- Đúng là tiểu thư bằng xương bằng thịt rồi...cô không sao chứ?- 1 người đàn ông cất tiếng.
- Thật là may quá, công ty đang rất khó khăn, thật may mắn khi tiểu thư đã trở về.. - người đàn ông khác tiếp lời.
- Ơ.....các chú...hình như nhầm người rồi. Tui không phải là tiểu thư...
- Không thể nào nhầm được, đúng là tiểu thư rồi. Tiểu thư về với chúng tôi thôi.
Nói rồi, họ kéo nó vào 1 chiếc xe hơi.

~ Tại 1 công ty ~
- Chủ tịch, chủ tịch...chúng ta đã tìm thấy tiểu thư rồi...
Một người phụ nữ trạc tuổi đứng nhìn nó, mắt rớm lệ
- Đúng là con rồi....A ...Phong..
Người phụ nữ đó ôm chầm nó .
- Bà...biết cháu sao?
- Con nói gì vậy? Ta là mẹ con mà..
- Hình như....mọi người nhầm rồi ạ..cháu cũng tên là A Phong nhưng mà không phải là con của mọi người đâu. Chắc là có gì đó nhầm lẫn thôi.
- Không thể nào! Con đúng con của mẹ.Về về nhà thôi con, mẹ sẽ mở tiệc để đón con về.
Đúng lúc đó, 1 bác sĩ bước vào.
- Thưa chủ tịch, ông nhà...đã tỉnh lại rồi.
- Thật sao?
- Đúng thế.
Người phụ nữ đó quay sang nó
- Đi nào, con cần bố con, ông ấy chắc chắn sẽ rất nhớ con. Nói rồi người phụ nữ trạc tuổi đó kéo nó đi...
~ 1 lúc sau tại 1 biệt thự ~
Bà ta dẫn nó vào 1 căn phòng, nơi đó có 1 người đàn ông ốm yếu khẽ gọi nó :
- P....Phong...Phong..
- ..........
- Kìa lại ôm lấy bố con đi. - người phụ nữ đó rớm nước mắt, thúc dục nó.
Nó tiến lại gần ông ta, cầm lấy đôi bàn tay yếu ớt
- Phong...Phong...con...đã đi vậy? Ta đã rất nhớ con.
- ......
Người phụ nữ đó bước ra ngòai, lau nước mắt, cầm điện thọai bà gọi
- Alo, trợ lí Mike đó hả? Chuẩn bị quần áo cho cô chủ...Chúng ta sẽ tổ chức 1 bữa tiệc cho chào đón sự trở về của cô chủ.
- Dạ. thưa bà - tiếng nói vọng từ điện thoại
Xong xuôi bà ta bước vào phòng nói :
- Phong Phong...tham bố con vậy là đủ rồi. Đi theo mẹ nào, con cần chuẩn bị 1 số thứ.
- Nhưng mà....
- Tài xế Ki, đưa cô chủ đi.
- Dạ.

Nó được đưa đến 1 căn phòng sang trọng, nơi đó có rất nhiều mĩ phẩm và quần áo. Sau đó nó đươc trang điểm kĩ lưỡng, được mặc những bộ trang phục sang trọng nhất.
Vài phút sau, nó được đưa đến 1 bữa tiệc .Dù mấy lần định trốn nhưng nó đều bị bắt lại.
Bước vào bên trong nó kinh ngạc
- WOa, có nới đẹp vầy sao?
- Mời tiểu thư đi lối này - 1 người đàn ông đến nói với nó
- Chú có thể đừng gọi cháu là tiểu thư được không?
- Tiểu thư đừng đùa nữa - người đàn ông khẽ cười. Haizz đến chết mất...
Nó xoa đầu, theo người đàn ông đó.
Đến nơi, nó ngắm nhìn mọi nơi, bỗng chốc ánh mắt nó dừng lại ở mấy đĩa thức ăn. Chạy đến , nó ăn ăn ăn như 1 đứa sắp chết đói. Nó chợt nghĩ
Không biết bà thế nào rồi, đã ăn cơm chưa? Còn cả uống thuốc nữa chứ!
- Này A Phong con đang làm gì thế ? - là người phụ nữ đó .
- Dạ ,cháu...
- Có thấy mọi người đang nhìn không?
Nó nhìn xung quanh, đúng thật mọi ánh mắt đổ dồn vào nó .
- Con không đeo đôi bông tai đó sao?
- Đôi nào ạ?
- Đôi mà mẹ để ở phòng con đó, chẳng phải nó là vật con yêu quý nhất sao?
Nó sờ lên tai nó
- Dạ, cháu.. nghĩ mình không cần nó đâu. Cháu đã có đôi mà cháu yêu thích nhất rồi. - nó cười
Người phụ nữ sửng sốt.
Bỗng nhiên,ánh đèn trong phòng vụt tắt . Một ánh đèn khác bật lên , chiếu thẳng vào người con trai từ cửa đại hội đó....
- D....Dian..... - nó thốt lên
Và sau đây là chương trình ca nhạc giải trí do nam ca sĩ Dian trình bày.
Ngay lúc đó, hăn bước ra. Đôi mắt vô cảm đó.....không hề nhìn nó.....
Tim nó đập thình thịch
Anh ĐÃ KHÔNG CÒN TIN VÀO TÌNH YÊU VĨNH CỬU, NHƯNG Anh BIẾT em LÀ ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA ANH...
Những kẻ sau khi chia tay luôn nghĩ rằng "mất ta, kẻ kia sẽ chẳng bao giờ tìm được một người tốt đẹp hơn", rằng "những gì mình đã làm cho đối phương quá nhiều", rằng "tại sao tuổi trẻ của mình lại nông nổi đến vậy"... nhưng anh nhận ra với bọn mình thì khác... mình đến để làm thế giới của nhau tuyệt vời hơn, vì rằng ta luôn nghĩ "con người tuyệt vời đó sẽ hạnh phúc, và mình sẽ để câu chuyện hạnh phúc đó không có mình sao"?

Gịong hát của hắn cất lên.....

- Này tên kia.
- Gì?
- Ăn kẹo không?
- Cô nghĩ tôi là trẻ con à?
- Thế có ăn không?
- Không!
- Không ăn đừng có mà hối tiếc.
- .....
- UI kẹo ngon ghê, có cả vị socola mà ai đó thích nữa chứ.
- ....
- Ngon ghê luôn.
- Này.
- Gì?
- Cho viên đi.
- Haha sao lúc nãy kiêu không ăn.


Gịot nước mắt trên má nó khẽ rơi... Và sau đây , là tiết mục của tiểu thư tập đòan Pia , cô A Phong...
Nó giật mình,
Tiếng vỗ tay đồng loạt ồ lên, hắn ngạc nhiên....
- Phong Phong....con lên đi chứ.
- Nhưng cháu có biết phải làm gì đâu.
Người phụ nữ thúc dục nó.
Miễn cưỡng, nó đành phải bước lên sân khấu. Nó nhìn hắn, hắn lạnh lùng quay đi. Nó cố gọi :
- Này tên chết tiệt kia.....này...này..
- Thưa tiểu thư cô có thể bắt đầu tiết mục của mình rồi. - người dẫn chương trình lên tiếng.
Quay xuống dưới, nó lúng túng
- Đồ vô dụng - hắn nói
- Cái gì? - nó sửng sốt - Anh nói ai là đồ vô dụng?
- Nói cô đấy, đồ vô dụng..........
- Anh.....- nó tức
Mau chóng lấy lại tinh thần , nó hít một hơi thật sâu .

♪ ♫ Nếu một ngày anh yêu người khác
Thì phải yêu một người hơn em đó, nhé anh.
Đừng vì mấy lí do hoa lá, chim cành
Mà quên em... yêu 1 người... không bằng nhé!
Đừng yêu một người vì tình cha, nghĩa mẹ
Hãy yêu một người mà anh thực sự yêu
Một người có thể cho anh tất cả mọi điều
Mà trước đó, em chưa từng làm được.
Một người có thể cùng anh cất bước
Qua những bão giông, hơn cả chính em.
Một người có thể làm con tim kia thôi hóa đá, ướt mềm.
Mà trước đó em không thể làm như thế.
Một người có thể làm anh mạnh mẽ
Tự tin đi bên mà không thấy bất an.
Một người có thể cùng anh trải qua những gian nan
Mà trước đó anh nghĩ rằng, em không thể...
Một người như thế, một người có thể.
Làm anh yêu hơn em, như anh đã từng yêu.
Một người hơn em, nhân thế có rất nhiều...
Dù buồn nhiều lắm, vẫn muốn anh hạnh phúc.
Một người có thể làm trái tim kia lại 1 lần thổn thức
Một người phải hơn em, hơn đấy... anh biết không?
Để em thôi mơ, thôi dệt mộng, buông lòng...
Anh sẽ hạnh phúc ...bên một người như thế! ♪ ♫

~ 1 lát sau ~
- Cô đang làm gì ở đây vậy?
- Cái đó tôi phải hỏi anh mới đúng.
- Cô.....là con gái của tập đòan Pia sao?
- Không.
- Thế tại sao lúc đó họ lại giới thiệu cô tiểu thư tập đòan Pia
- Tôi không biết,
- Cô.....ngay lập tức thu dọn hành lí và đi khỏi đây....
- ..Anh vừa nói cái gì?
- Tôi nói cô.....ngay lập tức thu dọn hành lí và đi khỏi đây - hắn dứt khóat
- Không thích..
- Cô....
- Tại sao tôi phải rời khỏi đây..? Ở đây chẳng phải quá thỏai mái hay sao, có đầy đủ tất cả mọi thứ, tại sao tôi phải quay lại khu ổ chuột đó để sống?
- Cô bị cái quái gì thế?
- Anh mới là người bị vấn đề. Anh biết lí do tại sao tôi lại ở đây không? Là vì anh đấy, sau khi đọc lá thư của anh tôi đã lấy hết dũng cảm để đi tìm anh. Nhưng khi tôi tìm được anh kết quả là gì? Anh lơ tôi, thậm chí còn không hỏi thăm câu nào mà một mực đuổi tôi đi.
- .....
- Sao nào, đúng là tôi không phải con gái của tập đòan này. Nhưng anh yên tâm đi , tôi sẽ nói tòan bộ sự thật và rời khỏi đây, không cần anh phải đuổi đâu.
- Cô....
- Còn nữa, từ nay anh với tôi coi như chấm dứt, đừng liên lạc với tôi nữa. Và tôi cũng thế.....tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lạc với anh đâu.
Nói xong nó bỏ đi trong tức giận.
Nó bực tức chùi vội nước mắt bước về....
- Zen... - có tiếng gọi nó từ đằng sau .
- Lizze..
Nó lại và ôm chầm lấy nhỏ bạn
- Sao mày lại ở đây? - nói hỏi
- Thì đi dự tiệc cả thôi.... Mà sao hôm nay nhìn mày khác thế?
- À...chuyện này dài lắm có cơ hội tao sẽ kể cho mày sau.
- Lại chuyện của lão Dian à.
- Nhắc tới lại bực.... - nó nhăn mặt
- Sao thế?
- Tao đổ bao mồ hôi công sức đến đây, năn nỉ gãy cả lưỡi bà mới cho đi. Nhưng đến lúc tao gặp lại hắn thì hắn một mực đuổi tao về, ức không chịu được.....
- Có lí do cả thôi..Nhưng....mày là con của tập đòan Pia thật sao?
- Đương nhiên là không .
- Thế lúc nãy.....
- Chắc là nhầm lẫn gì đó..
- Ừ...hy vọng chỉ là nhầm lẫn - Lizze thóang buồn
- Có chuyện gì à?
- À....không không....

~ 1 lát sau ~
- Phong Phong con vừa đi đâu thế? - người phụ nữ hớt hải tìm nó .
- Dạ......thưa bác cháu có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì thế?
- Dạ. - nó hít một hơi thật sâu - Thưa bác, chắc là có nhầm lẫn gì đó thôi chứ cháu không phải là con của tập đòan này đâu ạ. Cháu xin phép - nó bước đi.
- Khoan đã.
- .....
- Con đang nói cái quái gì vậy? Không phải con thì còn ai nữa chứ.
- Thưa bác...
- Con đừng nói gì cả. Đi theo mẹ, chúng ta cần gặp bác sĩ - người phụ nữ lôi tay nó.
- Nhưng cháu có bị gì đâu chứ..
Nó đẩy tay người phụ nữ ra và cố chạy
- Phong Phong - người phụ nữ gọi - Người đâu mau đuổi theo tiểu thư...
Nó cố chạy...cố chạy Đám người đó vẫn cố đuổi theo mặc sức nó chạy....
Bỗng nhiên, một cánh tay lôi nó lại...
- Chia nhau ra tìm tiểu thư đi.......MAU LÊN...- một trong số mấy người đàn ông đuổi theo nó...
- Buông ra đi, đám người đó đi rồi. - hắn cất lời.
Không biết từ lúc nào, hắn lôi nó lại , và không biết từ lúc nào nó lại ôm chầm lấy hắn..Nhịp tim đó...nó đang đập lọan xạ.
- Cô còn chưa đi khỏi đây nữa sao?
- Im đê, không nhìn họ đuổi tôi hả? Thiệt tình....trốn đi mà cũng khó..
- Hả? Cô trốn đi ?
- À..ừm...tôi nói chuyện với bà ý..nói không phải con bà và muốn ra khỏi đây. Mà bà ngang ngược cứ nhận tôi là con bà , không còn cách nào tôi phải trốn thôi..
- Con ngốc này.....
- Zề..anh vừa bảo ai con ngốc đấy.
- Tôi bảo cô đấy có được không?
- Anh..
- Đúng là lọai óc thỏ chả biết cái gì.
- Hừ...tôi đếch cần anh giúp nữa. - nó tức bước ra ngoài
Hắn kéo nó lại
- Lũ người đó chưa đi hết đâu, chờ tí đi..
Lại một lần nữa....đầu nó đập vào ngực hắn...
Nó đỏ mặt....

~ 1 lát sau ~
Sau bao nhiêu công sức..cuối cùng nó cũng ra được ngòai.
- Cô lên xe đi - hắn bảo
- Ơ thế còn anh...
Hắn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đó cùng 1 đám người khác mặt đồ đen đuổi theo.
- Chết dì ghẻ đuổi theo rồi. - hắn nhanh chóng bước lên xe
- Dian...hình như đó là Dian - bà ta thì thầm - Dian....quay trở lại đây....con định đưa em con đi đâu hả?
- Rốt cuộc....anh là ai? Hắn lái xe một mạch tới 1 khách sạn....
- Ơ...sao lại đến đây?
- Phải tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi chứ. Không lẽ cô định ngủ trong xe..
- Nhưng mà chỗ này....
- Thế cô có vào không?
Hắn mở cửa xe bước vào khách sạn kèm theo khẩu trang trên miệng.....
Nó bất đắc dĩ đi theo hắn.
- Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách? - chị lễ tân hỏi
- Cho chúng tôi 1 phòng VIP.
- Dạ. - chị lễ tân đưa cho hắn 1 chiếc chìa khóa . - Phòng 21 thưa quý khách.
Cầm lấy chìa khóa hắn tiến vào thang máy
- Ơ này 2 phòng chứ? - nó chạy theo gọi hắn
Hắn mặc kệ nó càu nhàu.
- Này, 1 phòng thì ai ngủ giường ai ngủ đất hả?
- .....
~ Một lúc sau ~
Nó lững thững đi theo hắn miệng không ngừng phàn nàn . Hắn tức giận quay sang nó :
- Cô có thể im cái mỏ của mình không?
- Không! 1 phòng thì sao mà ngủ được.
- Nếu cô không thích thì ra ngòai ngủ đi.
- Anh...
Hắn mở cửa bước vào.
Nó như bất giác bước theo.
- WOA....Phòng VIP có khác đẹp thế?
Lại gần chiếc giường nó nằm xuống, miệng cười toe tóet
Hắn cởi quần áo bước vào phòng tắm...
~~~~~~
- Này con thỏ ngốc kia, dậy - hắn gọi nó .
- AAAAAAAAAAAAAAA - nó hét - Mặc ngay quần áo vào tên biến thái kia...
Hắn chẳng để ý , hiên ngang đè lên người nó, dí sát mặt
- Làm cái gì vậy hả ? Buông ra. - nó đẩy mạnh người hắn ra
- Không phải cô thích thế à? - hắn cười
- Anh bị điên sao? Anh có ý thức được hành động mình vừa làm không?
- Chẳng phải con gái các cô thích mấy người con trai đẹp trai và nhiều tiền sao?
Nó tiến lại gần phía hắn ....
'' Chát '' nó đánh vào mặt hắn rồi hét lớn :
- Anh nên nhớ rằng, những gì con gái chúng tôi cần trong đời không chỉ là một chàng trai. Con gái chúng tôi cần con trai giàu? Đúng! Con gái chúng tôi muốn bạn trai đẹp? Đúng! Trên đời này ai mà không muốn bạn trai mình giàu có và có nhan sắc. Nhưng có để làm gì khi một chút sự tôn trọng với chúng tôi không có. Có để làm gì khi các anh coi chúng tôi không ra gì? Thậm chí coi chúng tôi như một món đồ chơi....để các anh có được người các anh muốn..... Cái chúng tôi cần là cái tình yêu mà các anh dành cho tôi. Chúng tôi không cần những anh chàng giàu có chỉ để ngắm hay để phục vụ.....nhưng chúng tôi sẵn sàng lấy một anh chàng dù không đẹp trai hay không giàu có nhưng anh ta sẵn sàng làm cho chúng tôi mọi thứ, yêu chúng tôi bằng con tim.. Thế nên YÊU THƯƠNG CHƯA ĐỦ THÌ ĐỪNG NGỦ VỚI TÔI. =)))
Nó tức giận bước ra ngòai để hắn mặt đờ ra....
- Hôm nay tôi sẽ ngủ ngòai sofa
*Trang chủ
1/117