The Soda Pop
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Điệu Slow trong thang máy - trang 8

áo phông CK duy nhất của tôi đây này! Tôi còn mặc cả chiếc quần bò CK màu xanh khói duy nhất nữa, là hàng Italy chính hiệu đấy! Còn nữa, đôi giày da của tôi cũng được lau sáng bóng đây này, có thế nào nàng cũng nên nhìn tôi một cái rồi hãy đi chứ! Mẹ kiếp! Nàng còn không quay lại, tôi sẽ diện để Tưởng Nam xem cho bõ!


Cuối cùng Bạch Lâm đã mất hút trước tầm mắt. Lòng tôi trống rỗng, vốn ngỡ tối nay Bạch Lâm tìm mình rồi sẽ diễn ra những cảnh kịch tính gì đó, nào ngờ lại thành ra thế này! Đúng là người tính không bằng trời tính! Mẹ kiếp, về thôi! Chuẩn bị cho tốt chuyến đi Thượng Hải, vuột mất Bạch Lâm rồi thì phải tranh thủ bù lại ở chỗ Tưởng Nam.

Giờ đã hơn 8 giờ tối, màn đêm lặng lẽ buông xuống, con người và cảnh vật bốn bề trở nên mơ hồ. Đèn đường trên vỉa hè, đèn chiếu sáng trong các tòa cao ốc xung quanh, đèn biển hiệu trước các cửa tiệm, đèn giao thông giữa ngã tư, vô vàn ánh đèn trang điểm cho thế giới đen kịt trở nên loạn xị bát nháo. Trong mớ ánh sáng hỗ tạp ấy, tôi đột nhiên có cảm giác cô đơn, hình bóng Bạch Lâm không ngừng lướt qua lướt lại trong đầu tôi. Xem ra chẳng biết từ lúc nào, tôi đã dành cho Bạch Lâm quá nhiều tình cảm … Nhưng, vì sao ngay đến một cơ hội nàng cũng không cho tôi?

Trên đường về nhà, tâm trạng tôi rất lạ, cũng không biết là vui hay buồn. Nghĩ tới việc Bạch Lâm nhờ tôi chuyển đồ cho em gái, chắc cũng coi như có lòng tin với tôi. Đột nhiên tôi lại nghĩ: em gái Bạch Lâm? Không biết có giống Bạch Lâm không? Nếu như đẹp bằng một nửa Bạch Lâm thôi, thì xem ra cũng khá có tiềm năng đấy!
Chương 3: Tới Thượng Hải

12.

Hồi học đại học tôi đã tới Thượng Hải một lần, tuy thành phố này rất lớn, cũng rất sành điệu, nhưng chẳng để lại mấy thiện cảm trong tôi. Tiếng Thượng Hải trúc trắc, đám tiểu tư bản ưa xa hoa phù phiếm, toán thương nhân dùng đủ mọi chiêu bài kiếm tiền nơi đây, tất cả thực ra chẳng có gì để tán thưởng. Nhưng tốc độ phát triển của Thượng Hải quả là rất nhanh, lần này tới Thượng Hải mà tưởng như cách lần trước đã hai thế kỷ.

Tưởng Nam dường như là một con nghiện công việc, vừa xuống xe chị ta liền chạy ngay đến trụ sở chính của công ty. Lúc đó đã hơn 3 giờ chiều. Tôi cứ ngỡ chị ta sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi trước rồi mới đi chứ!

Tổng công ty nằm trong khu vực khá sầm uất của Thượng Hải, tòa cao ốc tuy có kiến trúc tương tự công ty con bên chúng tôi, nhưng về uy thế thì mạnh hơn nhiều. Cảm giác này cũng giống như khác biệt giữa Tưởng Nam và Asakawa Ran vậy. Tới tổng công ty, mới hiểu vì sao giang hồ đồn thổi Tưởng Nam rất lợi hại, tất cả những người chúng tôi gặp phải, bất kể là ai, cấp cao hay cấp trung bình, đều hết sức cung kính trước Tưởng Nam. Ngay đến một tên lính hầu như tôi, đi bên cạnh chị ta, cũng cảm thấy thật ra dáng.

Buổi chiều bận cuống cuồng đến mãi hơn 5 giờ, Tưởng Nam gặp gỡ rất nhiều người. Trong số họ có những vị là chủ quản các phòng ban trên tổng công ty, cũng có một số là giám đốc các công ty con ở tỉnh ngoài giống chị ta. Tôi đi theo lần này có cảm giác như làm thư ký của chị ta vậy. Thậm chí có người còn hỏi Tưởng Nam: “Đây là thứ ký của cô à?”

“Cứ cho là vậy đi!” Tưởng Nam lúc nào cũng đáp một câu như thế.

Một khi Tưởng Nam nói vậy, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó tả. Sặc! Nam thư ký của một sếp nữ, nghe đã thấy mờ ám rồi…

Cuộc họp Tưởng Nam nói đến ngày kia mới tổ chức, chắc sẽ diễn ra trong khoảng hai đến ba ngày. Nhưng ở Thượng Hải lâu như vậy mà chị ta không hề có ý định tìm khách sạn, thật không biết sẽ tính thế nào đây.

Rời tổng công ty, Tưởng Nam điều đến một chiếc xe màu trắng. Tôi không rõ về xe hơi lắm, nên cũng không biết là hiệu gì, chỉ biết ngồi vào trong thấy rất thoải mái, thích hơn ngồi taxi nhiều. Tưởng Nam lái xe, băng băng đi trên đường cái. Tôi ngồi cạnh chị ta, cứ ngỡ như đang nằm mơ. Thật không hiểu vì sao Tưởng Nam lại muốn tôi cùng chị ta tới Thượng Hải tham dự hội nghị. Trên thực tế, ở Thượng Hải tôi chẳng có tí tác dụng nào cả.

“Tiểu Triệu.” Tôi đang thẫn thờ, Tưởng Nam bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cậu có biết lái xe không?”

“Không… không biết ạ.” Tôi nói, trong lòng chợt thấy rất tự ti. Mẹ kiếp, tôi sinh ra lớn lên ở nông thôn, làm gì có cơ hội học lái xe chứ. Nhớ hồi nhỏ, nếu nhìn thấy một chiếc xe ô tô thì cứ gọi là phấn khích như phát hiện được đĩa bay.

“Ừ.” Tưởng Nam im lặng một thoáng, rồi đột nhiên nói: “Cậu nên học lái xe, thế này đi, đợt này về cậu hãy đi đăng ký lớp học lái, công ty sẽ trả 80% học phí.”

Sặc! Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, bàng hoàng vì bất ngờ được sủng ái đạt cấp 12. Bình thường Tưởng Nam chẳng tử tế gì với tôi, sao giờ không những kéo tôi đi họp cùng, lại còn nói sẽ cho tôi học lái xe bằng tiền công ty nữa chứ, thật không tài nào hiểu nổi! Lẽ nào, lẽ nào chị ta quả thực đã động lòng trước cái tin nhắn tiếu lâm người lớn đó của tôi?

Đang nghi thần nghi quỷ trong lòng, chẳng biết từ lúc nào xe đã dần chạy chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, mới biết mình đang ở giữa một rừng các tòa nhà chung cư. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy chầm chậm mấy phút nữa, rồi dừng hẳn trước cổng một khu nhà.

Đây hẳn là khu chung cư đẳng cấp nhất mà tôi từng thấy, cổng lớn lộng lẫy lạ thường, cánh bảo vệ trực ban ai nấy đều mặc đồng phục mới coóng. Khác một trời một vực với khu nhà tôi đang thuê (người gác cửa chỗ tôi ở là một bác già khá lãng tai).

Xe dừng lại liền có bảo vệ chạy ra hỏi, thấy Tưởng Nam, người đó bèn tỏ ra rất khách khí: “Ra là cô Tưởng, cô đã về rồi đấy ạ?”

Tưởng Nam lạnh lùng ừ một tiếng. Tôi chợt chột dạ. Tại sao lại là cô Tưởng? Trông dáng vẻ và khí chất của Tưởng Nam, chị ta hẳn là phụ nữ đã có chồng rồi chứ.

Tưởng Nam lái xe thẳng vào cổng lớn, lòng vòng trái phải mấy phút sau thì đỗ lại trước một tòa nhà cao tầng. Tưởng Nam xuống xe, tôi định xuống theo nhưng chị ta ra hiệu cho tôi ngồi yên. Sau đó tôi thấy chị ta mở cửa nhà để xe, rồi đỗ xe vào bên trong.

Ra khỏi nhà để xe, Tưởng Nam dẫn tôi vào tòa nhà. Lúc cùng Tưởng Nam đứng trong thang máy, tôi bất giác nhớ lại đêm hôm đó với Bạch Lâm. Giờ nàng đang làm gì nhỉ?

Thang máy chầm chậm lên cao, mối hồ nghi trong lòng tôi cũng dần tăng lên, Tưởng Nam định dẫn tôi đi đâu đây? Nhưng hồ nghi thì hồ nghi, tôi vẫn không dám mở miệng nói bừa. Con người Tưởng Nam ghét nhất là người khác lắm lời, vì vậy trước mặt chị ta, tôi luôn tuân thủ câu châm ngôn “im lặng là vàng”.

Nhìn con số điện tử đỏ chói nhích dần từng số, tôi thầm nhủ: nếu như thang máy lại xảy ra sự cố không biết tình cảnh sẽ thành ra thế nào? Biểu hiện của Tưởng Nam liệu có gì khác Bạch Lâm?

Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, thang máy thoắt cái đã lên đến nơi. Đưa mắt nhìn, hình như là tầng 24. Cửa thang máy đã mở, Tưởng Nam bước ra trước. Tôi đành theo sau.

Ra khỏi thang máy, tới trước một cánh cửa, Tưởng Nam rút chìa khóa ra mở. Trước tình cảnh này, tôi không khỏi sợ hãi, cuối cùng đành mở miệng hỏi: “Phó giám đốc, đây, đây là đâu?”

“Nhà tôi.” Tưởng Nam đáp, rồi bước vào, ra hiệu cho tôi vào theo.

Sặc! Lòng tôi đầy bất an, thầm nghĩ: Tưởng Nam đưa tôi tới nhà chị ta làm gì? Không phải chị ta muốn xơi tôi thật đấy chứ…

13.

Vào nhà của Tưởng Nam ở Thượng Hải, có cảm giác phú quý ép người. Đừng nói là cả căn hộ này, có khi tôi phấn đấu cả đời cũng không kiếm đủ tiền cho riêng khoản trang trí ấy chứ. Sặc! Bà chị Tưởng Nam này kiếm được bao nhiêu một năm vậy? Căn hộ tôi thuê e là còn bé hơn cả phòng vệ sinh ở đây (buồn lòng vài giây). Đây còn là Thượng Hải nữa! Tấc đất tấc vàng đấy!

Tôi kéo hành lý vào trong, đứng yên ở phòng khách, không dám tùy tiện đi lung tung, cũng không dám ngồi. Không hiểu vì sao, vừa bước vào đây đã có cảm giác gò bó mất tự nhiên. Xem ra hoàng cung ngày xưa xây cất trang hoàng uy nghiêm lộng lẫy cũng là có dụng ý cả, chỉ cần bước vào nơi đó, khí thế bức người cũng đủ để không ai dám sinh lòng lỗ mãng rồi.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền! Tôi đứng thần người, lần đầu tiên cảm thấy mê lực của kim tiền rõ ràng đến vậy. Nực cười là trước kia hồi còn học đại học, vẫn tự cho mình là thanh cao, tin vào mấy câu nhăng cuội gì mà phú quý bất năng dâm, không thể nào bị tiền bạc cám dỗ. Đến tuổi này rồi, chỉ cần anh giàu có, chẳng phải là muốn gì được nấy sao…

Nghĩ đến đây, thắc mắc lúc nãy lại lập tức hiện lên trong đầu tôi: Vì sao Tưởng Nam dẫn tôi về đây? Chị ta muốn bao tôi thật ư?

Tôi cũng biết, chuyện tôi thầm đoán già đoán non liệu có phải Tưởng Nam định dụ dỗ mình hay không thực ra chỉ là hoang tưởng viển vông. Một sinh viên vừa tốt nghiệp như tôi, chẳng có gì trong tay, mẹ kiếp, còn là người nhà quê, mặt mũi tuy không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đến đẳng cấp hào hoa đẹp trai. Tôi và Tưởng Nam, khác nhau như cóc ghẻ với thiên nga. Chị ta không đời nào, và cũng chẳng việc gì phải dụ dỗ tôi cả!

Thế nhưng, Tưởng Nam cho tôi cùng đi Thượng Hải cũng coi như là biệt đãi tôi rồi, giờ lại còn dẫn tôi về nhà chị ta nữa, việc này không thể không khiến tôi mơ tưởng hão huyền.

“Ngồi đi, Tiểu Triệu!” Tôi đang suy lên nghĩ xuống trong lòng thì Tưởng Nam lên tiếng: “Cậu cứ đứng thế làm gì?”

Ừm, ừm. Bấy giờ tôi mới dám ngồi, ngồi đã ngồi rồi, nhưng vẫn không dám đặt hành lý trong tay xuống, sàn nhà Tưởng Nam quá sạch, tôi chỉ e hành lý của mình dây bẩn ra thôi. (Thực ra vừa rồi, tôi cũng phải đắn đo mãi mới dám bỏ giày bước vào đây.)

“Hội nghị lần này có lẽ phải kéo dài mất bốn năm ngày.” Tưởng Nam cũng ngồi xuống, nói: “Cậu cứ tạm thời ở lại đây, công ty không phải thanh toán tiền khách sạn cho cậu nữa.”

“Gì ạ?” Nghe vậy tôi lập tức đứng bật dậy. “Phó giám đốc Tưởng!” Tôi lắp bắp: “Thế này… làm sao… làm sao được ạ? Tôi tìm bừa một cái nhà nghỉ là được rồi.”

“Nhà của tôi có phòng cho khách, tuy đã lâu rồi tôi không ở đây, nhưng hàng ngày đều có lao công tới quét dọn,” Tưởng Nam nói. “Cứ vậy đi!” Tôi vẫn định nói thêm nhưng Tưởng Nam vẻ như đã không còn nhẫn nại nữa, khoát tay làm tôi sợ không dám mở miệng.

Tiếp đó Tưởng Nam dẫn tôi vào phòng dành cho khách, mức độ hào nhoáng trong phòng này cũng không cần phải nói thêm. Tôi đặt hành lý xuống, rồi lại theo Tưởng Nam ra ngoài.

Lúc này chiếc đồng hồ lớn ngoài phòng khách đánh tinh tang lên sáu tiếng, Tưởng Nam nói: “Đã 6 giờ rồi à, cậu đói chưa?”

“Chưa ạ,” tôi đáp. Tưởng Nam nhoẻn cười, nói: “Vậy cậu đợi đấy, tôi đi tắm cái đã rồi chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể rẽ vào siêu thị mua ít đồ.”

Trời! Đi tắm? Tôi chột dạ, thầm nghĩ: không phải chị ta đang ra ám hiệu cho tôi đấy chứ? Tuy tôi đã coi qua không ít phim ảnh, kiến thức lý luận cũng thuộc nằm lòng, nhưng kinh nghiệm vẫn là con số không thôi! Giờ nên làm gì? Tiến hay lùi đây?

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, Tưởng Nam lại nói: “Ngồi tàu hỏa nửa ngày trời cũng oải thật, cậu muốn tắm thì đợi một lát cũng đi tắm đi. Rồi chúng ta đi ăn đồ tây, thế nào?” Nói đoạn chị ta mỉm cười. Tôi bất giác đờ người, đã làm việc ở phòng Thu mua lâu vậy rồi, nói thực, chưa bao giờ thấy Tưởng Nam cười, mọi người đều nói chị ta là kiều nữ lạnh lùng, hơn nữa còn là lãnh đạo,

Full | Lùi trang 7 |Tiếp trang 9

*Trang chủ
1/1308