Thiên nhăn nhó.
- Đồ ngốc, anh là con nít hay sao ?
Linh gào ầm ĩ lên rồi lấy tay bịt chặt miệng vết thương lại, màu tràn ra dính lên tay Linh. Linh run run, thoáng thấy sự đau đớn nhưng Bảo Thiên vẫn giả vờ rất chi bình tĩnh.
Linh làm cẩn thận, sát trùng vết thương, bàn tay Bảo Thiên giờ đã được băng bó cẩn thận và tỉ mỉ. Linh dọn dẹp mọi thứ vương vãi trên sàn và dọn dẹp đống bông băng bỏ vào thùng rác.
Bảo Thiên im thít từ lúc nãy giờ không dám hó hé câu nào khi thấy thái độ của cô. Tất nhiên là lần đầu tiên anh thấy có một người lo cho anh…một cách hơi thái quá khi thực tế sự việc cũng không có gì là quá to tát.
Linh đi vào rồi lườm Bảo Thiên một cái, như là giận dỗi, có cả trách móc nữa. Trách móc vì anh cứ như một đứa trẻ đang lóng ngóng tự làm đau mình vậy !
Bảo Thiên và Linh cùng về nhà, hôm nay anh không lái xe được và nhất định Linh không cho Bảo Thiên cầm lái. Không phải là không tin tưởng, nhưng vết thương kia…làm cho cô khó có thể yên tâm được. Linh bắt Bảo Thiên gọi điện cho người chuẩn bị xe.
- Thực tế là vết thương này chẳng có gì ăn nhằm cả. Tôi hoàn toàn có thể lái xe được
- Anh thôi đi, tôi không muốn giao phó tính mạng tôi vào tay anh.
- Chỉ là một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay thôi, cô xem, tôi hoàn toàn có thể cầm và nắm mọi thứ thoải mái. Bảo Thiên giơ tay lên cho Linh nhìn
- Thôi đủ rồi nhé, anh hãy cứ ngồi yên và đừng lảm nhảm thêm gì nữa.
Linh không nói nữa rồi quay mặt ra cửa sổ nhìn mọi thứ quanh đường, những chuyển động nhẹ của mọi thứ xung quanh tự dưng gây cho cô nhiều suy nghĩ. Trở về nhà lần này không còn một mình, mà với…chồng…dù là…chồng hờ đi chăng nữa, nhưng thật khó để đối diện với bố mẹ cô. Vẫn biết đó chỉ là một hành động nông nổi nhất thời, nhưng giờ Linh không thể nào quay lại được quãng thời gian trước kia nữa…
Nhìn Linh trầm ngâm và mang nhiều tâm trạng, Bảo Thiên không còn trêu chọc hay nói gì nữa, dường như anh cũng hiểu phần nào tâm trạng của cô.
- Không phải lo đâu, tôi sẽ làm đúng nghĩa vụ của một người con rể…đúng nghĩa vụ là…chồng cô ! Bảo Thiên chấn an Linh.
Căn nhà màu trắng hiện dần sau những tán cây cao có con đường đất đỏ chạy qua. Căn nhà này Linh đã gắn bó từ thủa nhỏ với bao nhiêu gian khó, với bao nhiêu con người lam lũ ở cái miền quê lặng lẽ này. Nơi này, Linh đã lớn lên, với nhọc nhằn, với mặn mòi của đất, với trưa hè oi oi và với cả giếng nước mát trong chảy từ lòng đất.
Mẹ chạy ra đón khi nghe thấy tiếng xe đậu trước cửa nhà.
- Hai đứa về rồi đấy hả ? Có mệt không ? Tiếng mẹ mừng rỡ. Rồi Linh thấy bố chạy ra sau.
- Con chào bố mẹ ạ. Bảo Thiên lễ phép.
- Bố, mẹ…Thế cu nhà mình đâu. Linh ngó quanh.
- Nó đi học rồi. Thôi vào nhà đi, đưa đồ bố xách cho.
- Dạ thôi con xách được mà. Bảo Thiên tranh với bố khi bố định xách hộ đống đồ vào. Bố Linh vỗ vỗ vai Bảo Thiên cười hiền từ.
- Đưa anh xách nốt cho nào ! Bảo Thiên nói rồi xách cái túi Linh đang cầm trên tay.
Linh tròn mắt « A.a….a..nhhh…anh ư ?????????» Linh nghĩ thầm, lần đầu tiên được nghe một câu tử tế thốt ra từ miệng cái người mà Linh vẫn ghét cay ghét đắng. Và cả cái thái độ kia nữa, tỏ rất lễ phép, cũng như rất dịu dàng với Linh.
- Vào thôi chứ ! Bảo Thiên nháy mắt khi Linh đang ngơ người ra với kiểu thái độ…dịu dàng…đến lạ lùng ấy.
Mẹ chuẩn bị bao nhiêu là món ngon để đãi…con rể, Linh chạy vào bếp phụ mẹ, ngó ra, thấy Bảo Thiên đang ngồi nói chuyện với bố. « Không biết chuyện ở đâu ra mà lắm thế » Linh nghĩ bụng.
- Nó đối với con tốt chứ hả ? Mẹ vừa trộn salat vừa hỏi Linh.
- Dạ…tốt…mà mẹ. Linh ấp úng.
- Thế là mẹ yên tâm rồi, con luôn khiến mẹ lo lắng…giờ có lẽ…có chồng con ở bên…mẹ cũng bớt lo phần nào.
Linh quay ra nhìn Bảo Thiên, không hiểu lí do gì mà bao nhiêu người dường như đã bị cái vẻ ngoài hào nhoáng kia đánh lừa. Anh ta đâu có lo lắng gì cho Linh…thậm chí toàn quát mắng, cãi lộn…mà thậm chí chính cô còn phải lo lắng cho anh ta nữa…
- Con định thế nào, học xong hay sau khi cưới sẽ có em bé ? Mẹ Linh hỏi.
- Mẹ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi, con….Linh toáng lên.
- Còn ngại ngần gì nữa, mẹ chỉ muốn biết vợ chồng con có kế hoạch sinh con chưa thôi mà.
- Mẹ !!!!!!!!!
- Cứ để tự nhiên đi mẹ, bọn con cũng chưa nghĩ đến chuyện con cái, với cả Linh còn phải tốt nghiệp nữa. Bảo Thiên đi vào chen ngang câu chuyện của mẹ con Linh.
- Ừ, mẹ hỏi xem các con định sao, với lại hai ông cụ là muốn có chắt bế lắm rồi đấy !
« TRỜI ƠI, MẸ MÌNH…..MÌNH MUỐN ĐI CHẾT QUÁ !!!!!!!!!!!!!!!!!!! »
Linh ôm đầu kiểu tỏ thái độ bó tay với những câu hỏi….khó trả lời của mẹ. Nhìn Bảo Thiên vẫn nhe nhẻn thậm chí còn rất vui vẻ nói chuyện và nếm thử mấy món mẹ nấu. Linh chỉ muốn cầm cái chảo và cho anh ta một phát vào đầu mà thôi.
Cả một bàn đầy ắp thức ăn mẹ chuẩn bị cho đón con rể…hờ, xem chừng Linh chẳng tha thiết gì khi cứ thấy bố mẹ rất chi là vui mừng khi thấy cô con gái kém cỏi của mình lôi về nhà được một ông con rể sáng lạng mặt mày. Anh ta rất biết diễn kịch cho …người lớn xem, rất lễ phép, ngoan ngoãn, rất hiểu biết khi nói chuyện với bố Linh và thậm chí cũng rất khéo léo khi khen ngợi những món ăn mà mẹ Linh đã kì công nấu.
Còn cu Bin, đồng minh duy nhất còn rơi rớt lại, sau khi tỏ thái độ không mấy thiện chí với Bảo Thiên và Linh đã rất chi là sung sướng với điều đó. Nhưng rút cục, chỉ sau 15 phút nói chuyện, nó từ một thằng nhóc chẳng cậy miệng đã liến thoáng và ba hoa về bao nhiêu thứ gọi là : mô hình máy bay. Đặc điểm chung duy nhất giữa hai người !
Bữa cơm với không khí rất chi là vui vẻ đầm ấm, giống hệt như một đoạn phim trên truyền hình. Chỉ có cái mặt Linh là xị xuống, dài ra và chẳng còn bụng dạ nào mà ăn với chả uống khi thức ăn đang ê hề bày trước mặt cũng như cái mặt đáng ghét kia vẫn cứ dương dương nhăn nhở chọc tức cô.
« Bố mẹ giữ gìn sức khỏe, chúng con về đây ạ » Bảo Thiên lễ phép chào tạm biệt khi cả hai ra về. « Cậu Bin học ngoan nhé, nhất định anh sẽ cho cậu xem bộ sưu tập mô hình của anh » Bảo Thiên lấy tay xoa đầu cu Bin đang rất chi là hí hửng với lời mời hết sức hấp dẫn kia.
« Con về đây ạ » Linh miễn cưỡng cố gắng kìm nén cho đến tận lúc cả hai lên xe, nhìn sau thấy bố mẹ vẫy vẫy tay tạm biệt, xem chừng, họ quá hài lòng cũng như chẳng mảy may nghi ngờ.
- Ặc ặc,ặc…tôi buồn nôn quá !
- Vợ yêu, em đang nghén chăng ? Bảo Thiên lém lỉnh.
- Đồ điên, ai cho anh lấy lòng bố mẹ và em trai tôi như thế ?
- Sao lại không ? Tôi đang xử sự đúng một ông con rể rất tử tế và đàng hoàng.
- Tôi ghét cái cách anh nói chuyện với bố mẹ tôi, với cái cách anh cứ giả vờ thân thiết với họ. Anh làm thế, đến lúc chúng ta….
- Thì họ sẽ chẳng trách cứ gì tôi, họ sẽ tự biết rằng lỗi lầm là do cô con gái cưng của họ gây ra, còn tôi, đang đóng vai một ông chồng đáng thương bị vợ ruồng rẫy ! Ha Ha
- Vậy sau này chúng ta chia tay, anh sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi, và lấy tôi làm nguyên nhân ư ?
- Tôi rất vui vì điều đó !
- Con ma độc địa kia, ĐỪNG HÒNG !!!!!!!!!!
Cả hai trở về đến Hà Nội là 8h tối, suốt dọc đường Linh chẳng thèm nói năng thêm câu gì nữa, anh ta cũng chẳng cằn nhằn gì ngoài việc chúi đầu vào cái điện thoại lướt web, thỉnh thoảng lại có một cô ả nào đó gọi đến Bảo Thiên lại giở cái giọng ngọt xớt ra mà tám chuyện. Linh tỏ thái độ bực bội nhưng anh ta mặc kệ coi như chẳng hề liên quan.
Căn nhà sáng đèn, Linh thấy hơi lạ.
- Này, tôi nhớ trước khi đi tôi đã tắt hết đèn rồi cơ mà !
- Chắc ông đến đấy. Bảo Thiên chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
- Ông ư ? Đến mà chẳng báo trước….
- Ông cụ là thế đấy, ngang ngược và thích làm gì thì làm chẳng hề để ý xem thái độ của mọi người thế nào.
- Giống anh y hệt còn gì. Linh cạnh khóe.
Linh xách đống đồ mẹ bắt mang đi, toàn đồ ở quê như rau, củ và vài thứ quà quê. Bảo Thiên đóng cửa xe, rồi mở cửa vào.
- Ông đến phải báo trước chứ, giờ cháu là người có vợ rồi, có phải ông đến lúc nào cũng được đâu. Bảo Thiên vừa mở cửa, vừa cởi giày rồi nói.
- Đồ cháu mất nết, nên nhớ ta là chủ căn nhà này….Ông cụ bặm môi lên kiểu dọa nạt.
- Ông mới đến ạ. Linh chào và nở một nụ cười thật tươi, trên tay vẫn lỉnh kỉnh đồ.
« Chào hai người ! » Một nhân vật đang xuất hiện ngay chính giữa phòng khách, ngay chính giữa căn nhà.
Bảo Thiên đang lúi húi với đôi giày, rồi ngó lên, sững lại với sự xuất hiện của ….người ấy.
« Hải….Hải….Hải….M…innn…h ư »
« Bịch » Hai chiếc túi trên tay Linh rơi xuống, cả ba nhìn về phía Linh, cô cuống quít, cúi xuống nhặt….tay run lẩy bẩy…
« Trời ơi, là Hải Minh bằng xương bằng thịt….sao anh ấy lại có mặt ở đây thế này »
- Chú về bao giờ ? Giọng Bảo Thiên chẳng mấy được chào đón vị khách mới viếng thăm cho lắm.
- Sáng nay.
- Vậy chú làm gì ở đây.
- Làm việc.
- Ở lại bao lâu và bao giờ sẽ đi ?
- Còn tùy vào sự đối đáp tử tế của anh.
« Hai đứa thôi đi, sao mỗi lần gặp nhau chúng bay lại như thế hả ? Bỏ cái thái độ ấy đi. Cháu dâu, mang cho chúng ta mỗi người một tách trà nhé »
Ông cụ ra lệnh.
- Cô làm cái quái gì thế ? Bảo Thiên thì thào, cúi xuống, nhặt hộ mấy thứ đang vương vãi trên sàn.
- Trời ơi…anh ấy…Hải Minh…Linh bối rối và luống cuống.
- Ý cô là….anh chàng của cô…chính là em trai tôi sao ?
- Hả ?????????????? EM TRAI ??????????????
Linh đứng trong bếp, lúng túng với những tách trà…Chẳng thể nào tin được chuyện đang diễn ra ở đây. Hải Minh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô sau một thời gian biệt tích, chẳng còn giống như tư cách của một vị khách quen mỗi sáng thứ 2, mà giờ, lại dưới tư cách là …EM TRAI CÙNG CHA KHÁC MẸ VỚI BẢO THIÊN- người mang tư cách là Chồng cô !
Linh bưng 4 tách trà ra, tay run run và không dám nhìn thẳng vào mặt Hải Minh.
- Ngồi xuống đi cháu dâu, để ông giới thiệu nhé, đây là Hải Minh, em trai cùng cha khác mẹ với chồng cháu. Ông cụ quay sang giới thiệu Hải Minh cho Linh.
- Dạ…Linh đáp nhỏ nhẹ, vẫn chẳng thể nào hết lúng túng.
- Đám cưới của hai người tôi không đến được, rất lấy làm tiếc. Hải Minh nhún vai tỏ thái độ tiếc rẻ.
- Tất nhiên thiếu chú mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp. Bảo Thiên đáp trả.
- Nếu có tôi mọi chuyện cũng càng tốt đẹp hơn đấy chứ, phải không Linh ? Hải Minh quay sang Linh.
« Phải không Linh….ư , anh ấy vẫn nhớ tên mình sao ? » Linh ngẩng mặt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Hải Minh, ánh mắt dịu dàng và nụ cười dịu dàng….mọi thứ vẫn như xưa….
- Ông vẫn chưa giới thiệu tên Linh cho cháu mà, cháu biết rồi sao ?
- Không phải báo chí đăng rầm rộ suốt bao nhiêu ngày qua ạ, vả lại…cháu có trí nhớ rất tốt….cháu có thể nhớ cả những chuyện rất lâu…rất xa rồi nữa.
« Như vậy