còn sức sống và dường như sắp thăng thiên nên tôi mủilòng thương. Vậy là máu nghĩa hiệp nổi lên, tôi quyết định nhặt nó vềnhà nuôi. Khi về đến nhà, má tôi đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, thấy tôi ôm nó vào nhà thì hỏi: “Con đi đâu mà đem cái của nợ kia về đấy?”.Tôi méo mặt trả lời: “Nó đáng thương lắm nha má, người ta bỏ nó ngoàibãi rác, con thấy tội nó nên mạn phép mang về. Con xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của má mà dám tự ý hành động!”. Má thấy tôi ngoan ngoãn như vậynên cũng ngầm đồng ý cho tôi nuôi, thật sự lúc đó tôi chỉ muốn liên lạcvới hội những người yêu mến động vật để nói cho họ biết rằng nơi tôiđang sống có một người xem động vật như của nợ để họ đến nhà mà giao lưu với má.
Từ đó đến nay kể ra cũng hơn một năm, mèo Haba dưới bàn tay chăm sóc của tôi nó từ da bọc xương đã biến thành một con heo mập ú. Ngoại hình củaHaba bây giờ béo quay cun cút, đơn giản là vì cuộc sống của nó chỉ có ăn và ngủ. Kể ra cũng hay hay. Nhưng cái tôi thích ở nó nhất là đôi mắthai màu, một bên xanh lá cây, một bên nâu đen đầy bí ẩn. Chính vì đặcđiểm đó mà tôi cảm thấy nó đặc biệt hơn tất cả những con mèo bình thường khác, cũng giống như cái tên Kim Cương của tôi vậy. Nó mập mạp nên dichuyển rất chậm chạp, nằm ở đâu cũng ngủ được, mà một khi đã ngủ thì cóchuyện gì kinh khủng lắm nó mới thức giấc giữa chừng, chẳng hạn như việc tôi vừa giẫm lên người nó. Sở thích của Haba là tắm nắng, sáng nào cũng lọ mọ trườn ra ngoài sân mà lăn qua lăn lại dưới ánh nắng mặt trời,trông rất đáng yêu. Đang vuốt ve nó thì má tôi xuất hiện, đưa chân đá nó qua một bên và bảo:
- Đi học mau lên! Giờ này còn chó mèo gì!
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, dẫn xác đến kệ giày và lấy đôi bata xỏnhanh vào chân, tiện tay lấy cái bánh mì Aloha nhân sữa hột gà bỏ vàocặp rồi mới lên xe đạp mà phi đến trường. Ôi trời ơi, má thân yêu thậtlà nghiêm khắc!Sau khi gửi xe đạp xong, tôi đi lên lớp. Thú thật là tôi không mấy gì thiện cảm với lớp 11B4 này. Cái thứ nhất là lớp học nằm tách biệt với các lớp khác. Có nghĩa là dãy lầu bên kia chỉ đủ chỗ tới lớp 11B3. Và lớp 11B4, 11B5 đều phải chịu chung số phận là nằm bên dãy lầu khác – dãy lầu cónhững phòng vi tính, phòng máy chiếu, phòng chứa đồ. Tôi nhìn mà muốnkhóc luôn, cứ như là bọn tôi cá biệt lắm nên mới được ân huệ một mìnhmột cõi nơi đây vậy. Cái thứ hai là thành viên trong lớp đa số đều lànhững phần tử nguy hiểm, chỉ cần ai lọt vào tầm nhắm là cứ xác định sẽbị bọn nó hành xác te tua. Chỉ hai điều thôi cũng đã làm tôi chùn bướctrên con đường học tập.
Nói thì nói vậy thôi chứ hiện tại thì tôi cũng đã có mặt trước cửa lớp,chỉ còn mỗi việc nhắm mắt đưa chân vào trong động. Tại nơi này, tôi cóthể nhìn thấy tụi nó tái hiện lại hình ảnh của dân tị nạn, hoặc mộtthành phố đột ngột dấy lên bọn khủng bố gây mất an ninh và đe dọa đến sự sống của con người ở đây. Đứa này bay lên đạp đứa kia y chang phim siêu nhân cuồng phong, còn con kia thì sống chết đuổi theo thằng kia cốt chỉ để thụi cho vài đấm. Tụi nó gào rú la hét như một bầy yêu quái và trong một phút giây bất chợt tôi có cảm giác mình đang lạc vào khu vực báođộng đỏ - khu vực cho phép đồ sát người khác. Nhưng mà thật ra cũng cóngoại lệ, trong động vẫn có hai nhân sự nằm ngủ. Một người gục dài trênbàn ở phía cuối lớp, một người nằm ngay trên bàn tôi mà ngủ một cáchngon lành. Người nằm trên bàn không ai khác chính là nhện đại vương –Thiên. Tôi bước đến gần, đứng nhìn hắn một hồi lâu. Sau đó lấy hết canđảm vươn tay đẩy hắn rơi xuống đất.
“Rầm”
Thiên đã tiếp đất với tư thế thật đẹp – tư thế ếch bị xe cán chết. Tấtcả mọi hoạt động của bọn yêu quái trong động dường như đều bị đình chỉlại khi tôi vừa ra tay với Thiên. Vài ba cặp mắt trợn trừng lên, đổ dồnvề phía tôi. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mùi sát khí bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt, tôi cũng ý thức được rằng mình đã làm một việc không nên làm. Đầu tôi lại vang vang từng hồi chuông cảnh báo.
Nhện đại vương từ từ ngồi dậy, lia ánh mắt giết người cảnh cáo tôi. Tiếp theo hắn bay lên như trong phim kiếm hiệp nhưng lại kết hợp tư thế củasiêu nhân Gao, hình dáng hắn bây giờ không khác gì đại bàng tung cánh…
“Rầm”
…Trời đánh có ngày!
Vì sự bất cẩn ở giây thứ 99, hắn đã vấp phải cái bàn nên một lần nữa lại trở về với đất mẹ. Cả lớp đột nhiên im lặng. Trong không khí đauthương, bỗng nhiên có một giọng nói mềm mại cất lên:
- Tin mừng. Gia đình chúng tôi vô cùng vui sướng báo tin, chồng, cha,ông chúng tôi là ông Đoàn Khánh Thiên đã tiêu diêu miền cực nhọc vào lúc 6 giờ 30 ngày 17 tháng 8 vì bị sát hại bằng cách đẩy cho té từ trên cao xuống đất. Trong lúc ăn mừng có điều chi sơ suất mong các vị rộng lòngbỏ qua. Cả gia phả đồng kính báo.
Tôi quay sang nhìn, người vừa đọc xong cáo phó đó chính là Hoạn Thư.Hoạn Thư bày ra bộ mặt thê lương, thỉnh thoảng cầm vạt áo lên chấm chấmnước mắt. Vài ba đứa khác cũng đua nhau phụ họa theo cho thêm phần sinhđộng. Ôi trời ơi, nhện đại vương có những người bạn thật tốt bụng! Tôilại thấy hai bóng người xuất hiện ở cửa lớp. Một trai, một gái. Tên contrai nhìn xuống kẻ đang nằm bất động dưới đất, rồi lại đảo mắt hướng đến bàn ở cuối lớp, đôi mày rậm bất chợt nhíu lại. Gã không nói không rằng, đưa cái cặp cho cô gái cầm rồi hướng đến bàn cuối mà đi đến. Cả lớp lại chuyển ánh mắt sang nhìn gã ta.
- Nè, đi chỗ khác mà ngồi! Chỗ này là của tao! – Gã lắc lắc cái bàn, bộ mặt không vui mà nói.
Người gục trên bàn im lặng.
- Nói không nghe hả thằng kia? Biến chỗ khác mà ngồi!
Người đó lúc này đã có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gã bằng ánh mắt có phần khó chịu.
- Bàn này của mày à? Có ghi tên mày lên đây không? Nếu của mày sao màykhông đem quách về nhà đi, để đây làm gì? – Cậu ta hằn học đáp trả.
Gã nghiêng nghiêng đầu, cười mỉa một cái. Rồi gã nói:
- Để tao nói cho mày biết, chỗ này là chỗ tao ngồi từ năm trước. Nghĩalà tao ở lại lớp. Sẵn nói luôn tao cũng rất thích ngồi bàn cuối. Mày làma mới, vậy mà dám chống tao?
Cậu ta cũng bật dậy, đứng kênh người đối diện với gã, giọng đanh thép mà rằng:
- Có mình mày biết ở lại lớp à! Tao cũng đã từng ngồi lại một năm lớp 8, đừng đem cái mác đó ra hù dọa tao. Mày chẳng là cái đinh gì đâu! Muốngây chuyện thì tao chiều.
Cả hai đều đằng đằng sát khí làm cho tôi không rét mà run. Lớp gì mà hởcái là đánh nhau vầy nè? Buồn cười hơn gây gổ là vì chỗ ngồi, không ngồi đây thì cũng ngồi kia được mà? Cần gì phải thế?
Và giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, nhện đại vương đã từ từ đứng dậy, đưa taydạt dân chúng sang một bên rồi hiên ngang bước đến chỗ sắp có chiến trận xảy ra kia. Hắn hất nhẹ mái tóc nâu, rồi chống hông mà quát:
- Nè hai bạn kia, chuyện như vậy mà cũng cãi nhau là sao? Hai bạn córảnh rỗi quá thì mua đường mà chơi với kiến, chứ làm loạn lên như vậy mà coi được à? Hai bạn không biết lớp này là lớp đầu tàu mũi nhọn củatrường, là lớp có học sinh gương mẫu à? Hai bạn lớn rồi chứ có bé bỏnggì đâu mà gây nhau vì chỗ ngồi, à tức cười nhất là cái việc khoe mình ởlại lớp! Nghĩ sao mà tranh chức ở lại lớp vậy? Hai bạn có biết là nếuđánh nhau sẽ gây mất đoàn kết tập thể, sẽ làm hư hỏng bàn ghế, sẽ tốntiền thang thuốc cho đối phương khi tàn trận không? Mấy cái đó thì ailo, ai lo? Ba má lo chứ ai! Hai bạn có thương ba má không mà hành xử như thế hả? Lỡ bị mời phụ huynh rồi còn chết lớn đó nghe!
Ôi nhện đại vương lên tiếng thật là oai phong, thao giảng luôn một tràng mà không vấp một chữ. Quả nhiên là cao thủ! Trình độ mắng người cũngthật cao siêu! Tôi chỉ thiếu chút nữa là bảo hắn nhận của tôi một lạy.Cô gái đi cùng gã ban nãy cũng vội vã chạy đến gần hắn, nhăn mặt nói:
- Anh hai, anh đừng có nóng nảy quá! Anh hai ngồi chỗ khác cũng được mà!
- Tao không biết, chỗ này là của tao! – Gã phẩy tay, điệu bộ xem chừng không thương lượng gì hết.
- Tôi nói trước, tôi cũng không nhượng bộ đâu – Cậu ta tiếp lời.
- Vậy thì hai người ngồi chung, kết thêm tình đồng đội cũng tốt! Còn Tài Nguyên mày cũng kềm chế đi, người gì tính nóng như lửa! – Thiên nhúnnhún vai, rồi hô to – Vãn hát rồi, ai về nhà nấy đi!
Tiếp theo hắn quay sang cô gái:
- Trạng Nguyên, bà có nhiệm vụ can ngăn anh bà không cho nó làm chuyệntrái với tam tòng tứ đức. Đừng để lục đục trong lớp vì những chuyệnkhông đáng.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Ba hồi trống đột ngột vang lên báo hiệu đã vào tiết 1. Vậy là ai nấycũng về chỗ của mình, nhưng đa số đều tự ý ngồi vì cô giáo chưa xếp chỗ. Ở phía bàn cuối lớp, gã trai tên Tài Nguyên cùng với cái cậu ở lại nămlớp 8 không ai chịu nhượng bộ ai, nhất quyết giữ vững lập trường nên rốt cuộc cả hai phải ngồi chung bàn, nét mặt thì sa sầm cau có mãi cho đếnkhi cô chủ nhiệm bước vào lớp . . .Vậy là đã hơn một tuần trôi qua, khảo sát đầu năm và khai giảng cũng đãxong, tôi cũng dần dần làm quen được phong cách sống của bọn nhền nhệntrong động 11B4 . Đại khái là tôi cũng nắm được tên họ của từng thànhviên trong lớp, nhưng giao tiếp hay không lại là một chuyện khác nữa.Tôi chỉ ấn tượng với một số người. Đầu tiên phải kể đến nhện đại vương.
Nhện đại vương tên là Đoàn Khánh Thiên, cái tên hắn hay ho thế, đẹp đẽthế mà con người hắn lại tỷ lệ nghịch với nó. Hắn là kẻ xấu tính thứ hai mà tôi tìm thấy được sau anh Ngọc Trai yêu quý của tôi, cái tính haybắt bẻ, móc méo người khác. Hoạn Thư vẫn tên Thư, nhưng là Lý Minh Thư,nghe giống tên con gái chết đi được! Do đó lúc điểm danh Lý Minh Thư thì tôi quay qua quay lại nhìn mà không biết ai, cho tới khi cậu ta lêntiếng thì tôi mới bật ngửa. Anh chàng trầm tính hôm nọ là Phạm Gia Hưng, hai anh em một trai một gái là Huỳnh Văn Tài Nguyên và Huỳnh Văn TrạngNguyên. Tài Nguyên lớn hơn Trạng Nguyên một tuổi. Sở dĩ gã ta có mặttrong lớp này là do năm trước gã quá nghịch phá, dù cho học lực ổn nhưng lại bị mặt hạnh kiểm kéo xuống, lại hay chống đối thầy cô nên cuối nămgã ở lại môn … thể dục vì không chấp hành đúng những gì thầy dạy và haytrốn tiết. Thật là một chuyện đáng buồn, nghĩ mà thấy tội cho gã! Cònanh chàng gây hấn với Tài Nguyên hôm nọ tên Mai Văn Minh, cũng là họcsinh chuyển lớp giống tôi nhưng có cái cậu ta từ trường khác chuyển vào. Hôm nhận lớp đầu tiên Văn Minh vắng mặt, do đó không biết bàn cuốithuộc quyền sở hữu của Tài Nguyên. Thế nên mới xảy ra chuyện không đáng! Mà Văn Minh này cũng thuộc hạng ngang bướng, không chịu nhượng bộ dùchỉ là một chút, cậu ta đúng là tuýp người cá tính mạnh.
Nhưng mà ở đâu cũng có này có kia, trong lớp tôi vẫn còn một số ngườibình thường tồn tại. Điển hình là Nguyễn Phước Thịnh, hay còn có biệtdanh là Thịnh giáo sư. Dáng người cậu ta nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hiềnnếu không muốn nói là nhìn vào trông rất giống ngáo ộp, mái tóc thì xoăn điệu nghệ và da thì trắng mịn như da em bé. Điểm nhấn là cái mắt kínhdày cộp của cậu ta, vừa nhìn vào đã biết