* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện ngôn tình - Chồng tôi thật anh tuấn - trang 12

? sắc mặt sao lại tệ vậy, đã xảy ra chuyện gì ? nói anh nghe ! ” anh dịu dàng lại nghiêm túc chau mày hỏi, và xót xa đưa tay đụng vào trên trán đang băng bó của cô, chân mày cùng lúc lại nhăn hơn nữa.

Ngôn Hải Lam nhìn trưng trưng vào anh, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má, sau đó những giọt kế tiếp theo đó rơi xuống không ngưng được.

Anh nóng lòng lên, lại kéo cô vào lòng ôm chặt lấy cô, hôn lên bên thái dương của cô. Hải Lam của anh, Betsy của anh

Nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, thì muốn ngưng cũng ngưng không được, Ngôn Hải Lam kiềm nén nhớ nhung, oán hận 4 năm qua, yêu hận tình thù một lúc toàn bộ hoá thành nước mắt, một giọt một giọt rơi ra.

Cô không biết bản thân đã khóc bao lâu, rơi hết bao nhiêu nước mắt, chỉ biết từ lúc bắt đầu đến giờ anh vẫn cứ ôm chặt lấy cô, không hề thả lỏng qua.

Tâm trạng từ từ hồi phục lại, cô ngượng ngùng tiếp tục vùi vào trong lòng anh, thực thì không có mặt mũi ngẩng đầu lên đối mặt với anh, cô cũng không biết tại sao bản thân lại mất kiểm soát, anh nhất định là bị kinh ngạc và lại cảm thấy thật kỳ lạ ?

“Đỡ chút chưa ? ”

Câu hỏi của anh làm toàn thân cô cứng lại, biết bản thân cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với anh.

“Xin lỗi ! ” cô ngẩng đầu lên khàn giọng nói, nhưng ánh mắt thì dừng tại nút áo trước ngực anh.

“Người nên nói xin lỗi là anh ! ” anh dịu dàng nâng càm cô lên nhìn cô.

Cô không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh , không đợi cô hỏi lại, ánh mắt anh dời lên cao hơn

“Trán của em bị sao vậy ? tại sao lại bị thương, anh có thể xem không ? ” đang nói, không đợi cô trả lời, anh đã đưa tay nhè nhẹ gở tấm băng dán ra khỏi da cô, cẩn thận từ từ lật ra kiểm tra vết thương.

Đó là một vết dài khoản 2 phân, rộng khoản 0.5 phân, nói chung vết thương cắt đi một lớp da trên trán, nhìn sơ qua thì có chút nghiêm trọng, nhưng trên thực tế thì chỉ mất đi một miếng da nhỏ trên trán thôi, ngoài việc có thể để lại vết sẹo ra thì thực sự chẳng hề hứng gì cả.

Đây là cách nghĩ của Ngôn hải Lam khi nhìn vết thương qua tấm gương, cô cảm thấy vẫn ổn, không sao cả

Nhưng nhìn qua con mắt của Khuất Căng, cằm anh một lúc như thắt lại, môi mím chặt, lộ ra vẻ đáng sợ như muốn giết chết kẻ nào to gan dám tổn thương cô

“Sao lại bị ra như vậy ? ” anh cố nén cơn phẫn nộ trầm giọng hỏi, và cẩn thận nhẹ nhàng dán lại miếng băng lên vết thương dùm cô.

“Không cẩn thận ! ” cô khàn giọng đáp.

“Không cẩn thận như thể nào ? ” anh hỏi tiếp ngữ khí như sẽ phải tra rõ ngọn ngành mới thôi.

Nhưng Ngôn Hải Lam không muốn nói.

“Hải Lam ! ” anh nhìn cô thúc giục.

“Sao anh lại ở đây ? ” cô chuyển chủ đề hỏi, bỗng phát hiện khoản cách của hai người họ gần như dính sát vào nhau, trên thực tế anh đang để cô ngồi trên đùi mình.

Họ từ lúc nào đổi chổ từ cửa lớn đã di chuyển đến sô pha ? sao cô không hề phát hiện được vậy .

Cô giẫy giụa không muốn ngồi trên đùi anh, nhưng tay anh vẫn tiếp tục ôm chặt ngang eo cô ngăn cô lại, một giây cũng không chịu buôn lỏng

“Em chưa trả lời câu hỏi của anh, còn nữa, giọng của em là bị sao vậy ? ” anh cuối cùng cũng phát hiện ra giọng khàn đục của cô không phải là do khóc nức nở mà ra.

“Anh bỏ em ra trước đã ! ”

“Không ! ” anh không do dự, từ chối thẳng thừng .

Ngôn Hải Lam không biết nên làm sao, chỉ có thể nhìn lại anh với vẻ mặt vừa bất lực vừa hoang mang

Cô không biết thực ra anh đang muốn làm gì, sự xuất hiện trước mặt cô lần nữa là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn hay do công việc tất yếu không thể khác được, vì anh không chịu trả lời câu hỏi của cô, và họ lại còn đang quá độ gần gủi làm cô cảm thấy vừa ngại ngùng vừa mất tự nhiên, do hiện tại giữa hai người họ không có trên quan hệ gì hết.

“Nói anh nghe trán của em tại sao lại bị thương ! ” anh dịu dàng ra lệnh.

“Không cẩn thận đụng phải ! ” cô đầu hàng trả lời.

“Đụng như thế nào ? ”

“Trượt chân ! ”

“Trượt ở đâu ? ”

“Phòng tắm !”

“Tại sao lại không cẩn thận như vậy ? ”

Tại vì lúc đó cô bị ngất xỉu, muốn cẩn thận cũng cận thận không được. cô nhìn anh, nhưng không có nói câu trả lời trong lòng ra

“Giọng thì sao ? ” anh lại hỏi

“Bị cảm ! ”

“Có đi khám bác sỹ chưa ? ”

Cô gật đầu.

“Bác sỹ nói như thế nào ? ”

“Bị Viêm ! ”

“Có dặn dò em phải nghỉ ngơi nhiều không ? ”

Cô gật đầu.

“Vậy tại sao em lại còn đi làm, không xin phép ở nhà nghỉ ngơi ? ” anh tức giận chất vấn

Ngôn Hải Lam nhìn anh không lời đối lại, cô rất muốn hỏi anh tại sao lại quan tâm cô, nhưng lại không dám mở lời hỏi, sợ đây chỉ là giả tưởng của bản thân cô tự nghĩ ra thôi.

“Em thực ra có còn đang ăn cơm không ? ” anh lại đặt ra câu hỏi.

Cô nhìn anh không hiểu, không hiểu tại sao anh lại chuyển chủ đề qua việc ăn cơm.

“Chỉ mới có 1 tháng không gặp thôi, em đã ốm đi nhiều rồi, em vẫn giữ đúng giờ ăn đủ 3 bửa cơm đó chứ ? ” anh đưa tay sờ khuôn mặt gầy ốm nhợt nhạt của cô, ngữ khí chứa đầy lòng xót xa tiếc nối.

Nước mắt không hẹn lần nữa ương đầy khuôn mắt, làm mờ hết hai mắt cô, cô cố nén lại không cho nước mắt rơi xuống, như vậy giống như sẽ không bị anh phát hiện bản thân đang bị kích động. Trong lòng cô nghĩ, đây không phải là giả tưởng, anh đúng là quan tâm cô.

“Tại sao lại khóc ? ” Khuất Căng đưa tay lên cô nén không nỗi nữa một giọt nước mắt trượt khỏi khuôn mắt.

“Tại sao ? ” cô không chịu nỗi nữa liền hỏi : “tại sao lại còn quan tâm em, anh không phải đã quyết định sẽ không ngó ngàn đến em nữa sao, quyết định từ bỏ em mãi mãi rời xa em rồi sao ? ”

“Ai nói vậy ? ”

“Anh nói em phải gọi điện thoại cho anh, trong 3 ngày em không gọi, anh sẽ biết phải làm gì. ” môi cô run lên, nước mắt đầm đìa nhìn anh. “sau đó anh không còn xuất hiện nữa, cũng không có gọi điện thoại cho em, anh lại một lần nữa biết mất biệt tăm biệt tích khỏi cuộc đời em, lại một lần nữa…. ” cô gần như nói không thành lời.

“Xin lỗi ! anh có việc phải về Newyork một chuyến. ” anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Newyork ? ” cô hít mũi hoang mang nhìn anh.

“Còn nhớ anh đã từng nói với em không ? anh nhất định sẽ quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em, hay em cho là anh đang nói đùa ? ” anh hỏi

Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh

“Nếu như em vẫn cứ nghĩ vậy, anh có thể nói lại lần nữa với em. ” mặt anh vừa nghiêm túc, nghiêm chỉnh vừa dịu dàng nhìn cô, “Tôi ! Khuất Căng, sẽ quay lại bên cạnh Ngôn Hải Lam, quay lại trong tim Ngôn Hải Lam, đời này kiếp này, hai vị trí đó tôi đều chiếm đóng, và tuyệt không nuốt lời, tôi xin thề. ”

“Đừng ! ” cô nhẹ giọng lắc đầu, “đừng nói những lời anh không làm được ! ”

“Những việc không làm được trước giờ anh không bao giờ nói, nhưng khi đã nói ra rồi, thì nhất định phải làm. ” anh một mặt khẳng định.

Cô không tin, do ngày đó anh cũng nói sẽ không rời xa cô, sẽ yêu cô suốt đời, nói là sẽ đem lại niềm vui và nụ cười cho cô, tuyệt đối không làm cô đau khổ tổn thương, nhưng kết quả thì sao ?

“Xin lỗi ! tai nại giao thông anh không thể khống chế được, mất đi ký ức cũng vậy, nhưng cho dù não anh không còn nhận ra em, nhưng trái tim anh vẫn nhận ra em, do nó chỉ run động với mình em, chỉ có em mới làm nó động lòng và đau lòng. ” anh cầm lấy tay cô để lên tim anh. “Anh yêu em, Betsy ! ”

Ngôn Hải Lam bỗng chốc trợn tròn đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. “Anh….đã nhớ lại rồi ? ”

Anh lắc đầu .

“Vậy anh….”
“Sao anh lại biết tên tiếng anh của em ? anh nhờ người điều tra ! ”

“Điều tra ? ” cô không hiểu. cái tên này không hề được đăng ký trên hộ chiếu của cô, sau khi cô từ Mỹ trở về cũng không dùng đến, sao anh lại có thể điều tra được ?

Khuất Căng cũng không giải thích nhiều, bỗng nhiên bế cô đứng lên, “Em cần về nhà nghỉ ngơi ! ”

“Cái gì ? ” cô sững sốt hỏi, nghiêng người ôm chặt lấy anh, sợ bị té xuống.

“Em cần về nhà nghỉ ngơi ! ” anh nói lại lần nữa.

“Cái gì — nhưng mà — ” trong não cô rối nùi lên, vẫn đang nghĩ sao anh bỗng nhiên lại có quyết định như vậy, thì anh đã sãi bước hướng ra cửa, một lúc đã đến trước cửa

“Mở cửa ! ” anh nói, do tay anh đang bế cô nên không rảnh tay.

Ngôn Hải Lam ra sức lắc đầu. Anh sao lại có thể muốn bế cô như vậy mà bước ra ngoài phòng VIP ? bên ngoài toàn bộ đều là đồng nghiệp của cô đó !

“Bỏ em xuống ! ” cô gấp rút nói.

Anh lắc đầu. “Em cần phải nghỉ ngơi ! ”

“Em cần làm việc ! ” cô trừng mắt lại anh, có chút tức giận nói: “Mau bỏ em xuống, anh thực ra đến đây để làm gì ? tự nhiên xuất hiện, lại tự nhiên xen vào quyền tự do của em, em phải ở lại làm việc, nếu anh muốn về nhà nghỉ ngơi, anh tự mà về lấy ! ”

Anh nhìn cô không đổi hướng, không lời đáp, cô thì ngướt càm lên đối chất lại anh

“Em đúng ra phải biết là anh đang lo lắng cho sức khỏe của em, muốn tốt cho em ! ” anh hạ giọng êm dịu

“Em rất tốt ! ”

“Trán em đang bị thương, khí sắc không tốt, cổ họng thì bị viêm đến gần như mất cả tiếng ! ”

Cô trừng mắt nhìn anh, cảm thấy có chút tức giận lại có chút thất vọng. “không cần anh nhắc nhỡ, em tự biết, nhưng như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến năng lực của em trong công việc. ”

“Anh hy vọng em nên về nhà nghỉ ngơi ! ” Khuất Căng lần nữa khẳng định nhìn cô, không đổi ý định.

Cô im lặng trừng mắt với anh một lúc, cuối cùng thở dài đầu hàng

“Được ! nhưng anh phải để em xuống trước đã, chúng ta sẽ nói chuyện ! ”

“Muốn nói sao này có rất nhiều thời gian, anh sẽ không rời xa em nữa, cả đời này ngoài thần chết ra, thì không người nào có thể kéo anh rời xa em. ”

“Khuất Căng ! anh bỏ em xuống trước đã ! ” cô không nói gì, chỉ tiếp tục yêu cầu anh.

“Anh thích bế em ! anh muốn bế em !”

“Làm ơn ! Khuất Căng ! ”anh cứ như vậy cô phải xử lý sao đây ?

Anh do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài ra một hơi, không cam tâm không tình nguyện miễn cưỡng để cô đứng xuống, cho dù như vậy, thì tay anh vẫn vòng ngang eo cô không chịu bỏ ra, làm cô có cảm giác dở khóc dở cười.

“Anh như vậy thì sao em có thể đi được ? ” cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Em muốn đi đâu ? ” anh hỏi

“Về ghế sô pha ngồi ! ”

Khuất Căng gật gật đầu, bỗng rút ngắn vòng tay đang ôm quanh eo cô lại, dùng sức nhất bổng cơ thể đang đứng thẳng của cô lên, sau đó cứ vậy mà bế cô đi đến ghế sô pha, mới để cô xuống.

Phản ứng đầu tiên của cô là chỉ biết ôm chặt lấy vai anh, tránh bản thân bị té, còn lại là hoảng hốt đến không thể phát ra âm thanh nào.

Anh thực ra đang coi cô thành cái gì vậy ?

“Xong rồi ! tiếp theo nữa em muốn làm gì ? ” anh ngồi xuống, liền theo đó kéo cô ngồi lên đùi anh, bá đạo nhưng dịu dàng ôm lấy cô.

Ngôn Hải Lam bỗng phát hiện, họ lại quay lại tình cảnh và tư thế giống như ban đầu .

“Em muốn ngồi trên ghế ! ” cô chỉ qua chổ ngồi bên cạnh.

“Anh muốn được ôm em ! ” anh ương bướng trả lời, đôi tay để trên người

Full | Lùi trang 11 |Tiếp trang 13

*Trang chủ
1/813

Old school Easter eggs.