/>
Kẻ say xỉn té trên mặt đất kêu la rên rỉ, tỉnh rượu hơn phân nửa, kẻ lang thang cũng được cứu.
Long Nghiên Nghiên sờ vào bụng cô, sau khi vận động hình như càng đói bụng hơn.
"Em không nên kích động chen vào như thế, lẽ ra nên báo cảnh sát trước." Lệnh Quá Dương cực kỳ nghiêm túc nói.
"Nếu tôi không ngăn, chờ đến khi cảnh sát, nói không chừng người đã bị đánh chết rồi." Cô tức giận liếc xéo anh, người đàn ông cao to chưa chắc đã hữu dụng, tiểu quỷ nhát gan như anh, đúng là một ngạc nhiên dễ sợ.
"Dù sao em cũng không nên tự tiện ra tay, em cho là mình vô địch, không bị thương cũng như gặp chuyện không may à?"
"Từ hồi mười tuổi tôi đã gia nhập bang phái trường học, mười hai tuổi đi đánh nhau với các đại ca quanh đó, sợ gì chứ." Cô cười nhạo.
Lệnh Quá Dương kinh ngạc thở gấp một tiếng, tự sặc nước miếng của mình, ho trối chết.
"Năm thứ nhất trung học cơ sở tôi đã có tiếng đánh nhau trên đường, vào trung học, tên côn đồ nào trên đường chẳng biết đến tên tôi, dám tác quái trước mặt tôi, tôi sẽ cho chúng chết."
Vừa hít vào, lại càng sặc nghiêm trọng hơn, ho khan không ngừng.
"Cho nên cái loại nhân vật nhỏ bé này chẳng đáng kể tí nào trong mắt tôi, anh hiểu rồi chứ?"
Trả lời cô là tiếng ho liên tiếp, Lệnh Quá Dương không ngăn được giận dữ nhìn chằm chằm người con gái đang đắc ý này.
Hiểu được cái quỷ!
Thích cô bé như thế này, xem ra anh sẽ phải nhức đầu to!
Một lần nhất thời sơ ý, Long Nghiên Nghiên lỡ nói với anh nơi làm việc của mình, từ đó về sau, vị đàn ông danh tiếng tốt Quá Dương kia, mỗi ngày đều xuất hiện đúng giờ cô tan làm.
"Tiểu Nghiên, người hầu trung thành của cô lại đến kìa, tốt số há—lúc nào cũng có người đặc biệt đưa cô về nhà." Viên Thu Bình ôm bụng, chớp mắt chế nhạo Long Nghiên Nghiên.
Nghe vậy, Long Nghiên Nghiên nhìn lên trời nói: "Đừng nhắc đến sự ngu dại của tôi nữa, tôi thật hối hận khi tự rước phiền toái vào thân mình."
Nghe xong chiến tích huy hoàng của cô, Lệnh Quá Dương chẳng những không nửa đường bỏ cuộc, vẫn muốn cô làm nhân vật chính dưới ống kính như cũ, cả tháng nay, gió to mưa lớn đều không trở ngại, mỗi ngày đều đến chờ cô, đuổi cũng không đi.
"Nghiên Nghiên, em đừng nhúc nhích, đồ nặng như vậy để anh chuyển được rồi." Cánh tay thừ đón lấy bồn hoa cô nhấc lên, với tình yêu của một người đàn ông mà nói, vốn cho việc nặng là việc người phụ nữ không nên làm.
"Lệnh tiên sinh, tôi không yếu đuối như thế đâu?" Mắt liếc ngang, vị khách không mời mà đến này từ sau khi cô dọn nhà, liền tự động gọi cô là Nghiên Nghiên.
"Phải biết rằng em là một người trong vạn người được tuyển chọn nhé, anh sợ em mất thăng bằng, bị ngã, anh lại phải tìm người khác." Lao công miễn phí liền nhấc bồn hoa vào trong, đứng ngoài chờ hai nữ chủ nhân làm xong việc.
"Sao? Nghiên Nghiên, em lo gì thế?"
Long Nghiên Nghiên vốn đang nghi hoặc trong lòng, đây là anh chỉ hỏi cho có lệ thôi mà, nhưng kỳ quái, hình như anh không cần mình trả lời, ba giây sau đã ném vấn đề này ra sau đầu.
"Chắc tối em quên ăn cơm rồi, anh có bánh sừng bò mới ra lò đây, lót dạ trước đi, chúng ta xem xem tối muốn ăn gì?" Anh lấy túi giấy thơm hương bơ từ xe máy ra.
Long Nghiên Nghiên có chút đăm chiêu cắn cái bánh nóng hổi, giống như chăm sóc cô, mang cô về nhà mới là mục đích của anh.
"Không công bằng, Lệnh tiên sinh, vì sao Tiểu Nghiên có, mà tôi không có?" Viên Thu Bình bất mãn mở miệng, đúng là đối xử khác biệt, sao lại không quan tâm đến phụ nữ có thai một chút chứ.
"Có có có, đương nhiên là có, sao lại thiếu phần của Viên tiểu thư được." Gần như cười nịnh nọt, đưa cái túi thơm nồng lên, mang vào cùng với một ám hiệu.
Mau mau lấy đi nhanh nhanh lên, để anh còn có nhiều thời gian ở chung với Long Nghiên Nghiên hơn nữa.
"Đi thôi! Nghiên Nghiên, xe của anh ở kia......" Đang nói, mắt bỗng nhíu lại, nhìn cánh tay phải của cô, "Em bị thương?"
Anh nhớ rất rõ, trên cánh tay của cô ngày hôm qua không có vết đỏ này.
"Không có việc gì, không cẩn thận đụng vào mà thôi." Long Nghiên Nghiên thầm kinh ngạc, có phải vì chuyển đồ nguyên ngày nay nên tay đau mà không có lực, cảm thấy sức của anh quá lớn, lớn đến mức cô không giãy tay ra được.
"Trưa nay Tiểu Nghiên đến góc chợ giao thêm lẵng hoa, vì đánh nhau với một tên lưu manh trong quán nên mới bị thương." Nếu được ăn miễn phí, Viên Thu Bình cũng phải báo đáp lại chứ nhỉ.
"Sao em luôn kích động như thế chứ?" Lệnh Quá Dương khẽ thở dài, thật đau đầu quá mà!
Thấy việc nghĩa cô luôn hăng hái làm, thường khiến mình bị thương, nhưng cô lại không để tâm, đến lúc nào đó anh không nhịn được, thế nào cũng phải hung hăng đánh mông cô, dạy cô phân biệt được nặng nhẹ.
"Làm ơn đi, chỉ bị chạm một chút thôi à, đừng quá sức kinh hãi như quái vật thế chứ, trước kia khi tôi đua xe với người ta, còn đông đụng một cái, tây đụng một cái, có gì khác biệt đâu." Đáng tiếc vết sẹo đó đã mờ rồi, nếu không sẽ lấy ra cho anh xem, dọa anh một trận.
"Nghiên Nghiên, em vừa nói em đua với người ta cái gì?" Từ từ đã, anh vừa mới nghe thấy gì vậy?
"Đua xe á! Anh đừng nó nói ngay cả đua xe là cái gì cũng không biết...... nhé!" Cô cảm thấy năm ngón tay trên cánh tay càng siết chặt hơn, đau á!
Lệnh Quá Dương đính chính, anh nhất định phải đánh mông cô thật đau, hơn nữa không lưu tình nữa, cô bé này dám đi đua xe với người ta, không muốn sống nữa hả?
Lửa giận tăng vọt, Lệnh Quá Dương nắm tay Long Nghiên Nghiên, bước đến chỗ xe rồi dừng lại.
Ba!
Mở cửa xe, ném cô vào.
Phanh!
Đóng cửa xe, anh lại vòng ra ghế điều khiển, đặt mông ngồi xuống.
"Lệnh Quá Dương, anh muốn làm gì?" Mắt nổ đom đóm, lần đầu tiên Long Nghiên Nghiên phát hiện đàn ông có sức lớn như vậy.
"Đến đây đi! Chúng ta nói rõ một lần."
"Nói rõ cái gì? Nói tên khốn kiếp này đã đẩy tôi vào đây sao?" Bị ném vào như rác rưởi bỏ đi, dù là ai thì cũng không thể không phát hỏa.
"Rất đau à?"
"Đương nhiên đau rồi!" Cô ấn thắt lưng, mình lại quá coi thường sức mạnh của đàn ông.
"Anh giúp em mát xa." Cách hộp số, Lệnh Quá Dương nghiêng người đến.
Nhiệt khí trên người anh tỏa ra làm thân thể Long Nghiên Nghiên như bị bọ chét cắn, gương mặt to lớn gần sát của anh dọa đến hoảng sợ, cô lui về ghế dựa, sau khi phát hiện trên thắt lưng là bàn tay của anh đang xoa nắn, mặt lập tức bị phủ một lớp táo đỏ.
"Anh tránh ra... mình tôi làm được." Quá khứ có người đàn ông dám chạm vào cô đều bị cô đánh cho khóc gào, trước mắt mà nói, còn chưa có ai dám vượt qua một bước mà chạm vào tay cô chứ đừng nói đến nơi khác.
Mà anh, một tay giống như ôm cô, tay kia lại dán tại phần eo của cô, thật là muốn đòi mạng a! Cô thà đau chứ không cần lĩnh giáo cái cảm giác tê dại ngưa ngứa này.
"Em chắc chắn là không có việc gì à? Muốn mua cao dán không? Hay chúng ta đi bác sĩ?" Anh thật muốn mắng mình, quá xúc động khiến anh quên cả kiềm chế sức mạnh, khiến cho cô bị đau.
"Tôi không sao." Xua tay, muốn ngăn khoảng cách giữa hai người, tiện tay tản bớt hơi nóng trên mặt. "Ê, anh muốn nói rõ với tôi cái gì?"
"Nói rõ trước kia em đã làm bao nhiêu chuyện chán sống rồi?" Một lần bị dọa là đủ rồi, muốn đếm số lần bị dọa, để trái tim anh có thể kiên cường tiếp nhận được.
"Anh...... anh bệnh à!" Lôi cô lên xe chỉ vì hỏi cái này.
"Anh muốn biết tất cả chuyện có liên quan đến em." Sau mỗi lần khiếp sợ, đều khiến anh có cảm giác vô lực và đau xót thật nhiều, cô bé này rất không yêu bản thân mình, anh lại không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô, dù sao, cũng phải nghĩ cách bảo vệ cô cho tốt.
Long Nghiên Nghiên hoảng hốt vì nét mặt nghiêm túc của anh, bọn họ nhiều nhất chỉ quen nhau một tháng, anh dựa vào cái gì mà lộ ra dáng vẻ quan tâm cô như thế?
"Muốn tôi nói cũng được, anh đem phim ra đây trước đi." Muốn ngăn anh lại, chiêu này dùng lần nào cũng có hiệu quả.
Lệnh Quá Dương hờ hững, mắt nhìn thẳng phía trước, chìa khóa sáp cắm vào ổ, xoay, khởi động xe, nhấn ga, lên đường, giống như người đàn ông vừa mới hỏi câu kia không phải anh.
Long Nghiên Nghiên liếc anh một cái, tên này lại dùng cái chiêu cũ giả chết không nghe thấy này, không biết anh muốn lưu phim của cô lại làm gì chứ?
"Lệnh Quá Dương, phim đâu? Không phải lần nào tôi cũng nhắc đến à, cuối cùng khi nào thì mới trả lại cho tôi?"
Anh lắc đầu, lạnh lùng không để ý đến cô.
Xin lỗi, phim kia là bảo bối của anh, cho dù bản thân có muốn, anh cũng không nhường lại đâu.
******
Cuối tuần này, Long Nghiên Nghiên phát hiện mình có hàng xóm mới.
Phòng trống sát vách, là một cô giáo piano ở nhà trẻ.
Tám giờ, Long Nghiên Nghiên bị tiếng chuông điện đánh thức, tựa ở cửa, há mồm ra ngáp, hai mắt lờ mờ chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ gầy đeo kính mắt.
"Xin chào, tôi là Nhâm Vũ Tiệp, hôm nay vừa chuyển đến đây, về sau xin giúp đỡ nhiều."
"Tôi là Long Nghiên Nghiên." Coi như chào hỏi xong, xoay người lại, tính đi ngủ tiếp.
"Cái đó......" Giọng nói yếu ớt đuổi theo.
Long Nghiên Nghiên không kiên nhẫn quay đầu, "Có chuyện gì không?"
"Đường ống nước trong phòng tắm của tôi có vấn đề, chủ nhà nói tôi có thể gọi thợ đến, nhưng tôi chưa quen nơi đây, có thể làm phiền Long tiểu thư......"
"Buổi chiều tôi đi cùng cô."
"Cám ơn, Long tiểu thư, cô thật tốt...... A...... Á!"
Tiếng rít truyền lên não, Long Nghiên Nghiên sợ đến mức nhảy dựng lên. Trời sụp? Động đất? Hay là đổ nhà?
"Gì vậy?" Cô nhìn Nhâm Vũ Tiệp trốn ở phía sau.
"Có...... có con gián...... ở kia......" Nhâm Vũ Tiệp sợ hãi chỉ tay ra.
Đã chuẩn bị tư thế chiến tranh, Long Nghiên Nghiên xanh mắt lại, chỉ là con gián thôi mà, có cần kêu thê lương đến thế không?
Cầm lấy dép lê khom người, dùng sức vỗ mạnh vào sinh vật màu đen nằm úp ở góc kia, dễ dàng giải quyết con gián làm Nhâm Vũ Tiệp hoa dung thất sắc.
Đáy mắt Nhâm Vũ Tiệp tràn ngập sùng bái, "Long tiểu thư, cô...... Thật là lợi hại a!" Cô sợ nhất là loại sinh vật lắm chân nhiều cẳng này.
"Không có gì." Bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, vái cái sinh vật được ban tặng này, cơn buồn ngủ của cô đã tan biến hoàn toàn.
"Long tiểu thư, tôi vừa đến, về sau có chuyện gì, có thể nhờ cô chiếu cố được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy cầu xin, Long Nghiên Nghiên không nỡ cự tuyệt hàng xóm mới.
Bình thường bị Lệnh Quá Dương làm phiền, anh không ở đây, lại thay bằng hàng xóm nhiệt tình chạy đến tán gẫu, diệt bọ, ăn cơm với cô, cuộc sống đơn giản yên tĩnh mà Long Nghiên Nghiên muốn, hoàn toàn không có.
Nhưng, cuộc sống của cô đã lâu không náo nhiệt như vậy, kỳ thật, cũng không phải là không tốt!
Chương 3
Hình thành thói quen thì ra là một chuyện dễ dàng như thế.
Quen có người thường xuyên xuất hiện bên cạnh, quen có người đưa đón đúng giờ, quen có người cãi nhau cùng cô, quen có người như gà mẹ nhiều lời, quen có người lấy lòng mình, quen......
Quen với sự có mặt của anh, nhưng khi cô vất vả quen với sự có mặt của anh rồi, thì anh lại chẳng nói một câu đã biến mất.
Long Nghiên Nghiên không biết đã là lần thứ