chân đá vài cái, "rắc rắc" một tiếng, chỉ thấy gã kia ôm tay ngồi bệt xuống.
Long Nghiên Nghiên nhìn đến há hốc mồm, Vũ Tiệp cô...... Thật đúng là thâm tàng bất lộ!
"Một khi đã chọc đến tôi, tôi tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, còn không mau buông chị Nghiên Nghiên ra!" Cô hét một tiếng, người đàn ông giữ lấy Long Nghiên Nghiên nhẹ buông tay ra; Nhâm Vũ Tiệp vén váy dài đôi chân xinh đẹp đá lên, người kia căn bản không kịp phản ứng, đã bị đá văng ra ngoài.
Nếu hai tay Long Nghiên Nghiên không bị trói, nhất định sẽ nhảy dựng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi a!
"Rất độc, Vũ Tiệp, chiêu đá này của em thật đẹp, dạy chị được không? Nhận chị làm đệ tử đi!"
"Em á, quên đi, chị tìm anh họ học còn nhanh hơn." Nhâm Vũ Tiệp cởi trói cho Long Nghiên Nghiên.
"Tìm anh ta học?" Chưa kịp hiểu gì, mấy tên đàn ông kia lại bò lên.
Long Nghiên Nghiên giải quyết một tên, hai tên...... Bùm, bùm, bùm, bùm!
Nhâm Vũ Tiệp ra tay gọn gàng, tiếng khóc thét nổi lên bốn phía, nháy mắt một cái, mấy gã đều ngã xuống đất, đau đến không dậy nổi.
"Mẹ em là quán quân Karate ở Nhật Bản, thân là con gái của bà, tất nhiên không thể thua kém!" Nhâm Vũ Tiệp cúi người, moi được tên đầy đủ của An đại ca từ những tên bại trận kia.
Theo đạo lý mà nói, nghe thấy tiếng ồn trong phòng như vậy, người bên ngoài thể nào cũng vọt vào xem xét, nhưng lại im ắng, chẳng có chút động tĩnh gì cả?
À mà có, có một tiếng kỳ quái, gần như tiếng rên rỉ.
Tiếng này Nhâm Vũ Tiệp đã nghe quen, cô nở nụ cười, Long Nghiên Nghiên hoài nghi.
"Đi thôi! Chị Nghiên Nghiên, chúng ta an toàn rồi, anh họ em ở bên ngoài đấy." Nhâm Vũ Tiệp dừng lại, như cầu xin nói, "Chị Nghiên Nghiên, đồng ý với em, dù thế nào, cũng xin hãy ôm chặt anh họ em, đừng để anh ấy đến gần em nhé."
Chương 7
Không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tin nổi, đếm một loạt, mười mấy tên lưu manh áo đen khỏe mạnh, toàn bộ đều bị một người đàn ông dễ dàng giải quyết.
"Nghiên Nghiên!"
Vừa thấy Long Nghiên Nghiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lệnh Quá Dương biến mất, vọt như bay đến trước mặt cô, khẩn trương vươn cánh tay ra, kéo cô lại gần kiểm tra trên dưới thật cẩn thận. "Nghiên Nghiên, lũ này có làm em bị thương không? Em nói cho anh biết, anh tuyệt đối, sẽ không tha cho chúng!"
"Xin hỏi các hạ, 'kiệt tác' này đều do một mình người xuất thủ?" Cô hỏi, ngoài mặt cười nhưng trong không cười.
Cừ thật, thân thủ lợi hại như vậy, lại giả vờ giả vịt, anh em nhà này đúng là cùng một ruột với nhau. /Vô.Ảnh..Các..97.https://qttp.wordpress.com//
"Ai bảo chúng dám bắt em, lũ này chỉ biết phô trương thanh thế, căn bản không lãng phí bao nhiêu sức của anh cả." Anh xùy vài tiếng, kéo cánh tay bảo bối lại gần, không đúng, là kiểm tra trước xem cô có bị thương hay không.
"Anh rõ ràng đánh giỏi vậy, mỗi lần khi em đánh nhau, sao anh không chịu ra giúp...... đừng có loạn nào, làm cái gì thế?" Long Nghiên Nghiên thấy anh lén la lén lút sờ đông mó tay, lại kiểm tra tay hay kiểm tra chân của mình.
Động tác khiến ta mỉm cười, nhưng lo lắng của anh, quả thật khiến cô rất cảm động.
"Anh có gia quy! Không được ỷ vào đánh nhau để gây chuyện, trừ phi thực sự quan trọng, tuyệt đối không thể ra tay đánh người khác bị thương."
Tầm mắt Lệnh Quá Dương dừng ở một nơi, đáy mắt bỗng ánh lên ngọn lửa mãnh liệt, Long Nghiên Nghiên thấy phản ứng của anh, cúi đầu nhìn lại.
"Làm ơn đi, đây chỉ là dây thừng ma sát làm xước da, không nghiêm trọng đâu!"
"Em bị thương!" Cơn tức của Lệnh Quá Dương đã khai hỏa, "Anh đã cảnh cáo em, phải cẩn thận, phải cẩn thận, em không nghe ra à?"
"Này này này, không phải em muốn, là lũ kia ép em mà!" Anh chẳng phân phải trái gì cả?
"Anh mặc kệ, anh nói rồi, em phải yêu quý chính mình, không thể được để trên người có một vết thương nào nữa."
"Chẳng lẽ em ngã, đầu gối chảy máu anh cũng tức giận?"
"Đúng vậy."
"Không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Cũng thế."
"Nếu em đi trên đường, người khác đụng vào em?"
Hai hàng lông mày của anh nhếch cao lên, giận dữ nhìn cô, biểu hiện là đáp án không thay đổi.
"Vậy thì anh gói em thành xác ướp, đặt ở nhà là được rồi," cô nhận thua.
Lệnh Quá Dương nhếch môi, sẽ suy nghĩ cẩn thận lời đề nghị của cô, khóe mắt lơ đãng nhìn sang một bóng đen đang lén chuồn đi. "Nhâm Vũ Tiệp, em đứng lại đó cho anh!" Anh lạnh giọng nói.
Bóng dáng nhanh nhẹn, tốc độ nhanh như chớp, xuyên qua cửa ở phía trước đôi nam nữ chính, cách Lệnh Quá Dương khoảng mười bước an toàn.
Cô sẽ không ngốc đến mức đứng trước mặt anh họ chờ chết đâu! Khiêu chiến hai mươi tư năm, cô chưa từng tanhg vị thừa kế quán võ Hạ Nhâm Đạo này đến một lần.
"Anh dặn em bảo vệ Nghiên Nghiên thật tốt, em lại khiến cô ấy bị thương! Em ra đây cho anh!"
Long Nghiên Nghiên ôm chặt người đàn ông muốn băm Nhâm Vũ Tiệp thành tám khúc, trong lòng ngập tràn ngọt ngào, vì đã rõ nguyên nhân người đàn ông này giận dữ là gì.
"Anh họ, vì dây thừng mà, anh xem, em cũng không cẩn thận bị dao để lại vài vết, anh không khen em thì thôi, còn ra vẻ muốn dạy dỗ em, thật bất công mà."
Lệnh Quá Dương chưa chịu bỏ qua dáng vẻ kia của cô ta, ngược lại, Long Nghiên Nghiên đã cảm thấy áy náy. "Vũ Tiệp, đều tại chị, em mới bị bắt, cũng vì cứu chị, khiến em bị thương, xin lỗi."
Lệnh Quá Dương quay sang Long Nghiên Nghiên, không cho sự chú ý của cô rời khỏi người anh, "Không cần bận tâm đến nó, nó căn bản là cố ý để em bị bắt, bằng năng lực của nó, anh không tin vài tên lâu la này mà nó không ứng phó được, em nên thương anh, chứ không phải nó."
"Anh? Anh có cái gì mà thương?" Lườm anh một cái, người đàn ông này nói chuyện chẳng kiêng dè gì cả.
"Vì em, anh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nhất đối phó với Khương Tâm Dĩnh, dùng quyền lực để gây khó khăn, anh nghĩ việc Phổ Hoa Lạc sụp đổ đã định, Khương Tâm Dĩnh cũng không thể ở lại giới người mẫu nữa, sự nhẫn nại của anh hoàn toàn biến mất, đều là bởi vì em."
"Sao em không biết anh còn có bản lĩnh như thế." Một nhiếp ảnh gia có quyền lực và lực ảnh hưởng lớn như thế sao?
"Cái này chứng tỏ em biết về anh chưa đủ nhiều, Nghiên Nghiên, tình cảm của em với anh không nhiều bằng anh với em đâu." Anh quen biết cả tam giáo cửu lưu (đủ hạng người: các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội), dựa vào quan hệ này làm ra các thủ đoạn xấu xa là không hề khó.
"Em biết anh rất tốt với em." Long Nghiên Nghiên không hề trêu chọc anh, hướng đến vị anh hùng cứu mỹ nhân kia, đặt lên má một nụ hôn: "Đừng giận Nhâm Vũ Tiệp, vết thương nhỏ này không đáng ngại đâu."
Nhâm Vũ Tiệp quả thật không muốn phá hỏng giây phút tốt đẹp của đôi uyên ương này, nhưng, cô cũng không muốn đợi chờ trong núi sâu để cho muỗi đốt. "Anh họ, khi nào chúng ta mới có thể đi khỏi đây?"
"Nhưng mà những người này......" Long Nghiên Nghiên do dự nhìn những tên bị thương trên mặt đất, đã lâu như thế, không ai trong chúng có thể đứng lên được, thân thủ Lệnh Quá Dương đủ dùng hai chữ "đáng sợ" để hình dung.
"Yên tâm đi, Nghiên Nghiên, vị tiên sinh kia đã báo cảnh sát rồi." Lệnh Quá Dương chỉ một ngón tay về phía trước.
Ở nơi cách xa chục thước có một chiếc xe màu xám bạc, cạnh xe là một bóng dáng cao lớn đang đứng.
"Khi các em bị bắt lên xe, anh ấy đến đúng lúc nên đã báo cho anh biết."
Người đàn ông kia là phụ huynh của học sinh lớp Nhâm Vũ Tiệp, một người đàn ông khá thông minh, xin lớp học tìm ra thông tin liên lạc của cô giáo, lấy được số gọi khẩn cấp của Nhâm Vũ Tiệp, mới khiến mình có thể cứu Nghiên Nghiên ra trong thời gian ngắn nhất, giả dụ mà chờ cảnh sát đến, bọn họ có thể đã đi rồi.
"Anh họ à, đại ca lũ kia chính là An lão đại."
"An Thái?" Lệnh Quá Dương nhíu mày.
"Chính là anh ta, nên cảnh cáo An tiểu tử, huynh đệ của anh ta xông bừa gây ra họa, còn nữa, anh ta cũng nên tăng cường phẩm cách cho thủ hạ của mình." Nghĩ đến đôi tay sờ loạn vừa rồi, Nhâm Vũ Tiệp cảm thấy ghê tởm, "Cũng không biết quản lý thủ hạ thế nào, lại dám sờ loạn, ngắm nghía em và chị Nghiên Nghiên, nếu không phải muốn biết núi sau lưng Khương Tâm Dĩnh rốt cuộc là ai, em sẽ không bị lũ này bắt đâu!"
Nhắc đến việc này, cơn tức của Lệnh Quá Dương lại nổi lên: "Em tưởng điều tra thì có thể đưa mình ra làm mồi à? Lại dám để Nghiên Nghiên phải mạo hiểm, còn khiến cô ấy bị lũ đàn ông sờ loạn nữa."
Nếu không phải Nghiên Nghiên ôm anh, Lệnh Quá Dương đã cấp tốc vọt vào trong phòng đạp bọn khốn đang nằm trên đất thêm một trận nữa.
Không biết sao, Lệnh Quá Dương bỗng lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Anh...... anh cười cái gì?" Nhâm Vũ Tiệp thấy run cả người lên.
"Chỉ muốn nhắc nhở em, hoang sơn dã lĩnh, có rất nhiều sinh vật ban ngày không muốn hiện thân, thích đi tìm bạn vào nửa đêm......"
Sắc mặt Nhâm Vũ Tiệp trắng xanh trong nháy mắt.
"Giống như cái váy dài của em, chỉ có những con có râu thích, còn có người bạn tám chân đen sẫm trên vai kìa..."
"A a a!" Tiếng thét chói tai vang lên, Nhâm Vũ Tiệp lại nhảy lên, liên tiếp vỗ vào người.
Long Nghiên Nghiên muốn nhắc cô ấy không có chuyện gì đâu, những thứ kia sớm đã bị cô phủi đi rồi.
"Mặc kệ nó." Lệnh Quá Dương ôm Long Nghiên Nghiên, nhìn con khỉ nhảy coi như trả đũa.
Một bàn tay không biết ở đâu ra, chạm vào thân hình đang nhảy nhảy kia: "Nhâm tiểu thư, không sao đâu, cô đừng lo..."
Người phụ nữ đang trong trạng thái điên cuồng, không nghe thấy giọng nói trầm thấp phía sau, chỉ biết trên vài có một vật cứng đặt lên, cô kêu càng to, xuất luôn tuyệt chiêu "sát thủ" với vật đáng sợ đó.
"Phịch!"
Một tiếng thật lớn vang lên, người đàn ông mặc âu phục tứ chi nằm thẳng trên mặt đất, bị quật ngã trong nháy mắt, cái hộp nhỏ trong tay anh rơi ra.
Thời gian, dừng lại.
Ngoài tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu, ba người đều nín thở, tầm mắt dừng trên người đàn ông khốn khổ vô tội, nhưng, không phải nhìn không mặt bị đau của anh, mà là...
Chiếc hộp nhỏ kia lăn vòng trên bụng người đàn ông, nắp hộp lập tức bung ra, một chiếc bánh ngọt không e dè trượt ra, đổ xuống một chỗ.
Vừa hay, đúng lúc, dính luôn tại vị trí quan trọng giữa hai chân người đàn ông.
Gió lạnh thổi nhẹ trên mặt hai nam hai nữ, lại không thổi đi sự ngượng ngùng kia.
******
Khi Long Nghiên Nghiên về nhà, đã qua nửa đêm.
Ánh mắt dịu dàng, Lệnh Quá Dương nghiêng nhìn cô bé đang ngủ say, cái miệng nhỏ xinh hơi mở ra theo quy luật thở, anh mỉm cười, không nhịn được cúi đầu hôn người đẹp say ngủ.
Cửa kính xe phát ra hai tiếng cốc cốc, không ngờ lại là hai gương mặt vừa lo lắng vừa tức giận.
Hai người này không phải ai khác, chính là cha và anh trai của Long Nghiên Nghiên, trước khi anh hùng cứu mỹ nhân, Lệnh Quá Dương đã báo cho họ biết việc Long Nghiên Nghiên gặp chuyện không may.
"Cẩn thận một chút, đừng đánh thức Nghiên Nghiên." Anh để anh trai Long Nghiên Nghiên ôm lấy cô.
"Vì sao Nghiên Nghiên lại bị người ta bắt cóc?" Ông Long thấp giọng hỏi.
Lệnh Quá Dương dùng cách tự thuật đơn giản nhất kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng nói ra cuối cùng