rồi!"
Nhâm Vũ Tiệp ôm cổ Long Nghiên Nghiên, "Chị Nghiên Nghiên sao vậy, chỉ để lại tờ giấy nói muốn đi vài ngày, người đã không thấy tăm hơi, em rất lo cho chị......"
"Xin lỗi, Vũ Tiệp, không viết rõ là lỗi của tôi." Không ngờ lại khiến người ta lo lắng đến thế, Long Nghiên Nghiên cảm thấy thật có lỗi.
Ngày đó Vũ Tiệp đang ở vườn trẻ, không có cách liên lạc với cô, Long Nghiên Nghiên chỉ có thể viết lại một tờ giấy rồi dán lên cửa, lại sợ Lệnh Quá Dương nhìn thấy, nên chỉ viết sơ sơ vài câu mà thôi.
"Không sao, chỉ cần chị Nghiên Nghiên bình an vô sự thì tốt rồi." Nhâm Vũ Tiệp có chút đăm chiêu nhìn cô một lát, mới thở dài nói: "Chị Nghiên Nghiên, chị đột nhiên bỏ đi, cũng không báo cho Lệnh tiên sinh, chị có biết anh ấy tìm chị đến phát điên không? Mỗi ngày đều đến đây chờ chị về, vừa thấy em vội hỏi chị đã đi đâu, bộ dáng thất hồn lạc phách thật đáng thương."
Long Nghiên Nghiên nói không nên lời, là giận hay là vui, hay là nên kinh ngạc, mỗi ngày đều xuất hiện, tên kia...... Không phải còn có công việc phải làm sao?
Anh nên bận chụp ảnh, hẹn hò mỗi ngày chứ!
"Nhưng từ ngày hôm qua, Lệnh tiên sinh không xuất hiện nữa, không biết anh ấy có vì lo lắng quá mà làm chuyện dại dột không, em hơi lo, chị Nghiên Nghiên, chị có muốn đi nói cho Lệnh tiên sinh biết chị đã về trước không."
Người đàn ông này...... Người đàn ông này...... Anh tìm cô, vô cùng kiên trì tìm cô!
Tâm tình kích động không thôi, Long Nghiên Nghiên xoay người lao ra khỏi căn hộ, lại lo lắng phát hiện, mình căn bản không biết anh ở đây, tìm anh thế nào đây?
Gọi điện thoại cho anh không có người nhận, đến phòng làm việc xem thử vậy!
Long Nghiên Nghiên vừa xuất hiện trước cửa phòng làm việc, mấy trận gió xoáy liền nhào đến, lập tức cô đã bị người ta vây quanh, một đôi mắt cầu cứu nhìn cô chằm chằm.
"Cảm tạ thượng đế, Long tiểu thư, cô đã trở lại rồi." Tiểu Hoàng cám ơn trời đất nói.
"Long tiểu thư, sao cô có thể tùy tiện quyết định riêng với Khương Tâm Dĩnh, còn trốn không thấy bóng dáng đâu cả, lần đầu tiên tôi thấy ông chủ phát điên, nếu không có chúng tôi ngăn cản, thật không biết ông chủ sẽ làm gì với Khương Tâm Dĩnh."
"Tính ông chủ cô cũng biết đó, anh ấy nhốt mình tại phòng chụp một ngày, ai khuyên cũng kệ, thành thật mà nói, bây giờ chỉ có cô ngăn được tính tình cố chấp này của anh ấy."
Không có cơ hội đặt câu hỏi, đoàn người ba chân bốn cẳng kéo đem Long Nghiên Nghiên lên xe, đi đến rạp chụp ảnh.
Hai tuần này, bọn họ chẳng những không làm được gì, ông chủ kiêm đại nhân nhiếp ảnh gia không tìm thấy cô thì tức giận, khiến họ dù mở miệng kháng nghị cũng không được, khiến tiến độ quả thật là không tiến thêm được chút nào.
Long Nghiên Nghiên bị đẩy mạnh vào phòng chụp ảnh, bên trong là bóng tối, chỉ có một ánh đèn nhỏ trên tường dùng cho việc khẩn cấp, tuy không thấy rõ tất cả bên trong, nhưng cũng đủ khiến cô kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Hoàng nói rất súc tích, cô cơ hồ không nhận ra nổi nơi đã từng ở đến nửa tháng này.
Xác đạo cụ đầy đất, cũng gồm cả những đồ giá trị cao, không cái nào còn nguyên vẹn cả; Ngay cả đèn ở trần nhà cũng rụng rụng, vỡ vỡ, mức độ lộn xộn bên trong, quả thực còn thê thảm hơn so với có người đến quấy rối.
Trong yên tĩnh, cô từ từ đi thong thả đến phía trước, sờ tường muốn tìm nút bật đèn, một cánh tay bất ngờ ôm lấy cô, giây tiếp theo, đối phương xoay người lại, ép cô vào lồng ngực nóng bỏng.
"Nghiên Nghiên! Chết tiệt! Sao em chẳng nói một tiếng nào đã bỏ đi! Anh tìm nơi nơi đều không thấy em, anh rất sợ hãi em có biết không?" Lệnh Quá Dương căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, đầu tiên là gầm rú đoạt đi tiếng nói của cô, lại trừng phạt dùng sức hôn cô, hai cánh tay vòng qua, không để cô biến mất trong lòng.
Long Nghiên Nghiên vùng vẫy rồi nhũn người trong nụ hôn nóng bỏng của anh, đến hít thở cũng khó khăn, thật lâu sau, Lệnh Quá Dương mới rời đôi môi đỏ mọng của cô, vuốt lên đôi má hồng sáng mịn của cô.
Đôi mắt đen âm trầm nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp đang thở dốc kia, tâm tình dữ dội dần dịu lại, cô thật sự đã trở lại: "Long Nghiên Nghiên, em không tin anh chỉ muốn mình em thôi sao?"
Long Nghiên Nghiên còn đang thở gấp, không thể cãi lại.
"Dễ dàng nhường anh lại như vậy, được thôi, anh sẽ hủy nơi này, mọi người khỏi phải tranh giành!"
"Anh...... đúng là cố chấp!"
"Em còn cố chấp hơn anh, chẳng nói gì đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu cả, vì sao không nói cho anh biết người phụ nữ kia đến tìm em? Không phải em lại muốn anh đánh vào mông chứ, mới biết được tầm quan trọng của mình, à, em cho là anh không dám đánh đúng không? Anh nói vậy chẳng lẽ còn chưa rõ, không có ai có thể thay thế được em cả! Nếu em còn không tin, anh thật tức chết mà."
"Vậy thì cũng đừng trút giận lên nơi này chứ! Dụng cụ ở đây đều rất quý, anh đập phá như thế, sau này còn phải bỏ ra bao chi phí sửa lại đây?" Giọng nói đã khôi phục, Long Nghiên Nghiên bắt đầu chỉ trích hành vi của anh.
"Mất em rồi, cái gì cũng không quan trọng."
Long Nghiên Nghiên nhìn thật sâu trong đôi mắt đen kia, ở nơi này, cô đã tìm được sự chân thành và kiên định.
Hai tay lặng lẽ vòng qua thắt lưng anh, Long Nghiên Nghiên vùi mặt vào trước ngực anh, lúc trước tất tần tật cảm giác không vui vẻ gì với Khương Tâm Dĩnh, giờ chỉ nghe thấy tiếng tim đập của anh, rời đi, biến mất, không còn thấy nữa.
Tim anh đang nói cho cô biết, anh thật sự cần cô, không thể không có cô, không chỉ là vì công việc mà thôi, còn vì tất cả mọi thứ.
Nhẹ thở dài, cô thật sự đau đầu, mới quyết định nhượng bộ, để mình bị nỗi nhớ bao vây. "Vì Khương tiểu thư nói, chỉ cần em rời khỏi anh, cô ta sẽ không làm phiền anh nữa, em lo anh sẽ không giao kịp ảnh theo hợp đồng mà thôi! Vì thế mới lẻn trốn đi, em xin lỗi được không?"
Cô nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không học dáng vẻ nũng nịu của cô bé, nhưng lại không tự chủ biểu lộ ra như vậy.
Lệnh Quá Dương căng thẳng, hiếm khi nào cô đáng yêu thế này, khiến mình không thể tức giận nổi, chủ động lấy lòng lại còn nói xin lỗi. "Giao tình của anh và Thiên Kình người ngoài không thể biết, lại càng không để lộ hợp đồng, cho dù có vi phạm đi nữa, nói chuyển thời gian giao ảnh sang nửa năm sau cũng được." Nhưng, Nghiêm Cát Tường có thể sẽ làm thịt anh.
"Vậy giao tình của bọn anh không thể so với bình thường."
"Ba mẹ anh là bạn tốt của ông chủ Thiên Kình, hợp đồng chỉ cho có mà thôi."
Không quen nhìn dáng vẻ tự phụ của anh, Long Nghiên Nghiên lấy khuỷu tay huých anh một cái.
"Em không phải là con giun trong bụng anh, làm sao biết anh đã có cách, anh phải nói trước cho em chứ."
"Nghiên Nghiên, em cũng giấu anh rất nhiều chuyện mà!" Nếu tính toán ra, hai người đều có lỗi.
Cô liếc anh một cái, "Nghe nói anh thiên vị người đẹp tóc dài, nói thật đi, lần đầu tiên khi nhìn thấy Khương Tâm Dĩnh, chẳng lẽ anh không động lòng với cô ta? Tóc cô ấy vừa đen lại vừa dài......"
Anh cướp lời cô, "Anh thừa nhận thích con dái tóc dài, nhưng đơn thuần chỉ là thưởng thức thôi; Em lại khác, từ khi nhìn thấy em, anh chỉ biết đây là người anh muốn, dù có tóc dài hay tóc ngắn cũng không liên quan, anh thích rất nhiều người đẹp, nhưng khiến anh có ý nghĩ muốn độc chiếm chỉ có mình em."
"Thật hay giả? Anh chỉ thấy một bên mặt em, đã có cảm giác sao?"
"Tại sao anh không thể vừa thấy em đã thích em chứ?" Anh bĩu môi, phản ứng nghi ngờ của người con gái này khiến anh có điểm khó chịu.
Cô không tin ư? Nhớ hồi đó, anh cũng không tin cái chuyện nhất kiến chung tình vô căn cứ này.
"Em còn chưa nói không ... A! Sao mà anh yếu vậy, đang tốt đẹp sao lại chảy máu cam?" Long Nghiên Nghiên vội lấy khăn tay từ ba lô ra.
Mặt Lệnh Quá Dương đần thối, anh cùng lắm chỉ hưng phấn một chút mà thôi, thân thể đáng giận này sao lại làm anh mất mặt trước người đẹp như thế.
"A, Nghiên Nghiên," Thừa dịp cô phân tâm đến việc chăm sóc cái mũi của anh, Lệnh Quá Dương muốn dụ cô nói ra chuyện anh vẫn canh cánh trong lòng kia. "Nói đến tóc, cuối cùng vì sao em lại cắt đi vậy? Không phải vì muốn quên người nào đó mới làm vậy chứ?"
Công thức từ xưa đến nay, vì thất tình, cắt tóc dài đi, sau đó đơn độc đứng trước tiệm áo cưới mà khóc, đây rất hợp lý.
Long Nghiên Nghiên mất hứng, anh quả nhiên rất để ý đến tóc cô.
"Nghiên Nghiên, không phải em vì một người đàn ông mà cắt tóc chứ?" Mặc kệ, anh không thể trở thành người đàn ông đầu tiên trong lòng Nghiên Nghiên, nhưng muốn trở thành người cuối cùng, mãi mãi không đổi!
"Người đàn ông kia là ai? Anh chấp nhận không so đo với người từng ở trong lòng em, nhưng anh muốn biết anh ta là ai, sao anh ta có thể làm em thương tâm, vì sao em lại cam tâm cắt đi mái tóc dài xinh đẹp đó vì anh ta, anh ta với em chắc hẳn rất quan trọng..."
Không biết nên khóc hay nên cười nhìn người đàn ông thao thao bất tuyệt này, anh đúng là có khả năng tự biên tự diễn trời cho, có thể bịa đặt như thế, tâm tình hờn giận của Long Nghiên Nghiên đều bị biểu tình buồn cười của anh làm tan hết.
Nâng mặt anh lên, chủ động in lên một nụ hôn, cô chặn câu chuyện vớ vẩn của anh lại. "Em vẫn còn vị trí mà anh muốn chọn không."
"Vị trí này vẫn luôn giữ gìn cho em."
Đáp án này làm cô hài lòng gật đầu.
"Em có thể hỏi lại một vấn đề không?" Cô ngẩng đầu, nhìn về mấy cái đèn trên đầu nhíu mày.
"Muốn hỏi gì?"
"Cuối cùng anh dùng cách gì mà lại khiến một chùm đèn rơi xuống, lẽ nào..." Cô nhìn lên mặt đất, lại chỉ chỉ trần nhà, "Nhảy thẳng lên trên?"
Theo ánh mắt của cô, Lệnh Quá Dương cười gượng hai tiếng, "Không tìm thấy em, anh không cẩn thận ném loạn ghế, chắc là dùng quá nhiều sức, mới có thể ném văng lên tận đó."
Không cẩn thận? Dùng nhiều sức?
Long Nghiên Nghiên ngẩng đầu, nhìn trần nhà khó hiểu.
Độ cao hai tầng, những chiếc đèn treo kia vốn vững chắc, giờ lại rơi vỡ ngổn ngang trên mặt đất, không nhìn ra hình đèn nữa.
Muốn làm hỏng chỗ đèn phía trên, phải dùng rất nhiều sức, góc độ cũng phải chuẩn, anh cho là mình đang biểu diễn "công phu" à.
Một người đàn ông động một cái chảy máu cam, lại có thân thủ lợi hại đến thế?
Cô rất khó tin, nhưng nghi ngờ trong lòng dần dần mở rộng.
0
Lại phải chụp lại một lần nữa, cảnh bên trong có thể chụp xong, coi như là hãnh diện của ông trời, quay ngoại cảnh cũng rất thuận lợi, chỉ hết mười ngày, đại công cáo thành.
Ngày kết thúc công việc, đoàn người thét to muốn uống rượu chúc mừng.
Tám người chiếm lấy cái bàn, tiếng ồn ào vang lên không dứt, Lệnh Quá Dương ngồi bên cạnh Long Nghiên Nghiên, thấy cô nâng ly rượu lên cụng ly với ngươi ta, còn nở nụ cười với từng người, thói xấu của đàn ông lại bắt đầu phát tác, cánh tay dài vòng đến, đoạt lại cô bé đang nói chuyện phiếm với người ta, tuyên bố quyền độc chiếm của anh.
Người điều chỉnh ánh sáng, nhà tạo hình, nhà hóa trang bên cạnh.... nhất loạt ánh mắt ái muội nhìn thẳng hai người.
"Ông chủ này! Đừng đằng đằng sát khí thế chứ, chúng tôi điều biết Nghiên Nghiên tiểu thư xinh đẹp là của anh, không ai dám tranh với anh đâu." Tiểu Hoàng nhịn không được trêu chọc.
Hành vi