XtGem Forum catalog
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Vợ bé nhỏ ! Anh yêu em - trang 5

Chương 12: Tột cùng của đau đớn

Cô lặng lẽ ngồi nhìn anh nhắn tin chấm dứt với cô gái kia, nhưng đợi một hồi lâu sau cũng không thấy cô ta nhắn lại, cô nghĩ, im lặng có nghĩa là đồng ý. Có lẽ cô ta cũng đang cảm thấy kinh ngạc, hoang mang, thất vọng và đau đớn, những cảm xúc mà cô cũng vừa mới phải trải qua. Những tưởng cô gái đó sau khi nhận được một gáo nước lạnh của Hải Thiên thì đã chịu thu mình yên phận, không ngờ đúng mười hai giờ đêm hôm đó, khi cô chuẩn bị leo lên giường đi ngủ, điện thoại của Nhi lại bất ngờ hiện tin nhắn đến. Số lạ, nhưng quen. Trí nhớ của Nhi rất tốt, thế nên chỉ cần nhìn lướt qua cô cũng có thể lập tức nhận ra ngay đó là số của cô gái hồi sáng nhắn tin cho Hải Thiên. Nhi lặng người, tay cầm chặt chiếc điện thoại nhưng lại chưa vội mở ra xem, cô bỗng cảm thấy lòng hơi bồn chồn lo lắng, không biết Thiên Lý có ý đồ gì mà không nói thẳng với Hải Thiên, lại quay sang lén lút nhắn tin cho mình.
Cuối cùng, sau một hồi bần thần suy nghĩ, Nhi cũng quyết định lui vào phòng riêng dành cho khách, khóa chặt cửa lại để đọc tin nhắn, không muốn ảnh hưởng đến Hải Thiên.
Tin nhắn vừa được mở ra, từng con chữ đều khiến cô hoa mắt.
“Chị à! Em biết chị bị vô sinh nên mới tình nguyện sinh con hộ cho anh ấy. Thay vì trách móc thì chị nên cảm ơn em mới phải, sao chị lại nỡ bắt anh Hải Thiên cự tuyệt với em như thế! Há chẳng phải chị đẩy em đến đường phải giết con mình hay sao?”
Yến Nhi đọc xong, cô giận run người, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô lại cảm thấy chẳng có gì đáng giận. Mình giận là sai rồi, khiến mình cảm thấy giận dữ chẳng phải chính là mục đích của cô ta đó sao? Bởi vậy, Nhi lại khẽ nhếch môi cười khẩy, rồi hít hơi thở dài, sau đó cô mới bắt đầu bình thản trả lời.
“Chào em. Chị là vợ của anh Hải Thiên, nghe nói em là người đã lang chạ qua đêm với chồng chị? Cảm ơn vì em đã có ý định sinh con giúp vợ chồng chị dù chị không nhờ em giúp. Người tốt như em bây giờ quả thật hiếm có!
Chị có là gì đâu mà bắt em phải phá thai? Nếu em đã có thành ý muốn đẻ con hộ vợ chồng chị, vậy hãy cứ đẻ nó ra đi, rồi vợ chồng chị sẽ nhận trách nhiệm nuôi nấng, không khiến em phải nhọc nhằn đâu.”
Tin nhắn vừa gửi đến, người phụ nữ đang ngồi ung dung bên quầy bar, tay vẫn đung đưa cầm ly rượu sóng sánh sắc tím hòa lẫn trong ánh đèn, nhưng khi vừa mở tin nhắn mới ra đọc, khuôn mặt cô lại lập tức đóng băng trong giây lát. Đọc xong tin nhắn, cô bỗng cảm thấy có chút gì đó uất nghẹn xộc lên nơi cổ họng, từng lời Yến Nhi nói ra đều giống như đang vả thẳng vào mặt con đàn bà lăng loàn như cô, khiến cô vô cùng căm phẫn. Mặc dù vậy, cô vẫn cố kiềm lòng nhắn lại, giọng điệu sặc mùi đả kích.
“Ây cha! Trước kia em có nghe anh Hải Thiên từng nói là chị hiền lắm, chắc có lẽ là vì anh ấy chưa thấy được bộ mặt thật của chị rồi. Nhưng chị à… Chị không nghĩ là mình đã già rồi sao, đã vậy lại còn mắc chứng vô sinh nữa. Chị nhìn lại xem mình có xứng với anh ấy không? Đàn ông đã lang chạ một lần, chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba. Chị có thể tin họ được sao? Nếu anh ấy thật sự toàn tâm toàn ý với chị thì cũng đã không đến với em đêm đó. Chị hãy suy nghĩ kỹ lại đi chị ạ!”
Đọc xong tin nhắn, Nhi lại khẽ thở dài, rút cục thì da mặt con nhỏ này làm bằng da trâu hay da bò mà dày dặn trơ tráo quá vậy? Cứ năm lần bảy lượt biến mình trở thành một đứa rẻ tiền, trong khi bản thân thì lại đầy đủ học thức. Rốt cuộc thì học hành nhiều vậy cũng không thể nhận thức được những điều đúng-sai cơ bản? Nghĩ vậy, cô liền nhắn lại.
“Ừm. Chị không xứng, vậy chắc em thì xứng?
Cô gái à! Năm nay em hai mươi ba tuổi đúng không? Em còn trẻ, lại xinh đẹp, ngời ngời sắc xuân, điều này chị biết. Nhưng em nghĩ liệu em có thể trẻ trung tươi mới được bao lâu? Đàn ông họ chỉ hứng thú với của lạ thì em còn mới mẻ trẻ đẹp thôi em ạ. Em nghĩ rằng sau khi chị buông tay Thiên thì anh ấy chắc chắn sẽ đến với em sao?
Hãy nghĩ kỹ lại đi cô gái ạ. Chỉ mới hai năm trước thôi, chị cũng từng trẻ, từng đẹp như em, nhưng liệu có điều gì là mãi mãi. Sắc đẹp không phải là thứ có hạn sử dụng lâu dài để nắm giữ trái tim của đàn ông đâu em ạ. Rồi một vài năm nữa, em cũng sẽ giống như chị thôi, lúc đó thì em sẽ dựa vào cái gì để mà oanh tạc?
Vì sao dù chị vô sinh, dù chị đã không còn trẻ, nhưng Hải Thiên vẫn đường đường chính chính ở lại bên cạnh chị, còn em mãi mãi chỉ là kẻ lén lút cắn trộm sau lưng? Nếu anh ấy thật sự muốn đến với em thì đã không vì chị mà cự tuyệt em như thế. Hạnh phúc cướp được của người khác thì không có giá trị lâu bền được đâu em ạ.”
Sau tin nhắn ấy, cô không thấy Thiên Lý hồi âm lại cho mình nữa. Tuy nhiên, có một điều mà Yến Nhi không biết, ngay lúc ấy, ở một nơi xa xăm nào đó, có một ly rượu đã bất ngờ bị gạt vỡ choang.

Suốt những quãng ngày về sau, họ sống với nhau như hai cái xác không hồn, mặc dù anh đã cố gắng làm lành, cố gắng làm mọi cách để khiến cho cô vui cười trở lại, nhưng rất tiếc, niềm tin trong cô đã vỡ tan như bong bóng xà phòng. Mà một khi bong bóng xà phòng đã vỡ thì làm sao có thể lấy lại được?
Không phải cô chưa từng nhắc anh, không phải cô chưa từng tha thứ cho anh, nhưng đây đã là lần thứ ba rồi. Người ta thường nói: “Quá tam ba bận!” Bởi vậy mà cô vẫn cố bỏ qua vì cô vẫn muốn cho anh thêm một cơ hội nữa. Nhưng nói đúng hơn là, chỉ cần một lần tái phạm nữa, mặt nước sẽ lập tức tràn ly.
Từ trước đến nay, Yến Nhi luôn quan niệm, sự phản bội chính là con dao hai lưỡi giết chết tình yêu, khi không còn có lòng tin thì đối với cô anh cũng không còn là gì cả. Cô làm sao có thể tiếp tục yêu một người khi mà đến lòng tin và sự tôn trọng tối thiểu cũng chẳng có? Giờ đây, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây khi chạm mặt anh trong căn nhà của chính mình, cô đều cảm thấy gai người đến ngộp thở. Hằng đêm, cô vẫn thường chìm đắm trong những cơn ác mộng khi tưởng tượng ra cảnh hai thân xác trắng ấy nhởn đang hòa quyện vào nhau còn cô chỉ là kẻ đứng đường xem trộm. Mỗi giấc mơ đều khiến cô giật mình hoảng hốt, nhưng khi vùng mình tỉnh dậy, cô mới bẽ bàng nhận ra đó là sự thực chứ không chỉ đơn thuần là một giấc mơ suông.
Mối quan hệ vợ chồng của họ càng ngày càng đâm thẳng vào ngõ cụt, chuyện sinh đẻ của mình cô cũng chẳng còn quan tâm nữa, chỉ duy nhất mỗi khi bà Minh Tuệ gọi điện đến hỏi thăm là Yến Nhi đành phải vờ cười gượng gạo để trả lời lấy lệ. Thật ra, khi cô quyết định không rời bỏ anh, thực chất không phải bởi vì anh, mà bởi vì chính bản thân cô. Cô không muốn bị mang tiếng là một người phụ nữ cả thèm chóng chán, mới lấy chồng được chưa đầy một năm đã ra tòa làm đơn li dị, cũng không muốn vì cô mà gia đình mình phải mang theo tai tiếng. Cô biết, nếu lúc này cô buông tay anh, tất cả sẽ đều chĩa mũi dùi vào cô mà cho rằng chính cô mới là kẻ bị ruồng bỏ vì vô sinh. Bên cạnh đó, anh cũng đâu chỉ có mình anh, anh còn có gia đình của mình, dù cho cô có không tôn trọng anh thì cô cũng vẫn tôn trọng họ, vì họ chẳng làm điều gì có lỗi với cô cả. Cô yêu thương và tôn trọng bà Minh Tuệ chẳng thua gì mẹ đẻ của mình. Vậy nên cô mới quyết định ở lại…
Phản bội thì li dị.
Cũng đơn giản thôi!
Nhưng đằng sau câu chia tay ấy còn kéo theo biết bao hệ lụy. Không biết chừng sau khi ra tòa, khi tờ giấy kết hôn đã xé làm đôi rồi, sau này bất giác hối hận muốn ngồi hàn gắn lại cũng chẳng phải điều dễ dàng. Chi bằng, làm việc gì cũng cân nhắc hơn một tí, đắn đo nhiều hơn một chút, nếu có thể thì hãy cố gắng mà bỏ qua cho nhau… Giả như bây giờ cô có thật sự buông tay, chẳng phải sẽ có kẻ thứ ba được ngồi cười ha hê lắm đó sao? Chỉ nghĩ tới vẻ mặt thỏa mãn ấy thôi, cô đã tuyệt đối không cho phép rồi.

Người đang đau khổ không phải chỉ có một mình Yến Nhi, cảm giác của Hải Thiên lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Ở nhà, đối mặt với một cái xác không hồn, muốn đụng vào người một cái cô cũng lập tức hẩy tay, thậm chí Yến Nhi còn chính thức chuyển sang phòng riêng dành cho khách nữa. Càng ngày, anh càng cảm thấy chán ngán việc về nhà, ở trên công ty cũng chẳng khả quan hơn, áp lực mỗi lần đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chăm như ăn tươi nuốt sống của Thiên Lý khiến anh luôn phải vờ như vô cảm để tránh né. Nhiều lúc, khi hai người đang vô tình đứng cạnh nhau ở một góc riêng nào đó, cảm thấy như Thiên Lý đang chuẩn bị mấp máy môi để mở lời, Hải Thiên liền lập tức tránh mặt lảng đi ngay. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, cuối cùng thì bọn họ cũng vẫn phải “vô tình” gặp nhau tại một quán bar gần công ty, nơi mà anh hay lui tới mỗi khi chán về nhà.
Khi Hải Thiên đang trầm mặc hút dở một điếu thuốc lá, cốc rượu vang trong tay cũng đã cạn gần hết, anh đương định gọi thêm cốc nữa thì một ly rượu khác đã bất ngờ được gửi đến trước mặt của anh, khiến anh khẽ nhíu mày nhìn người phục vụ bằng vẻ khó hiểu. Sau đó, người phục vụ liền chỉ tay sang phía cô gái đang ngồi cách anh tầm ba mét, vừa thấy anh quay sang, cô gái liền khẽ nhoẻn cười rồi giơ ly rượu trên tay mình lên thay cho lời chào hỏi.
Chỉ năm phút sau, ba mét đã được rút lại thành một khoảng trống hạn hẹp đến mức hai cánh tay cũng có thể chạm vào nhau. Khi ngồi ưu tư bên cô gái đó, anh có thể thoải mái làm bất kỳ điều gì anh muốn, anh hút thuốc, uống rượu, cô ấy đều không cấm cản, thậm chí còn hút cùng anh, uống cùng anh, khiến anh cảm thấy như tìm được người bạn tâm giao của đời mình. Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ rõ ràng chẳng phải đơn thuần chỉ là bạn, ít nhất thì bản thân cô cũng không muốn, mà có muốn cũng không được, bởi vì còn cái thai trong bụng.
À! Nhắc đến cái thai, anh lại chợt giật mình, rồi tự dưng thấy vô cùng áy náy, không biết là cô đã “giải quyết” nó hay chưa… Sự tò mò như muốn thiêu đốt anh, khiến anh cứ ngồi nhấp nhổm bứt rứt mãi không yên, cuối cùng thì cũng đành phải buộc mở miệng.
- Chuyện cái thai… Xin lỗi em…
- Sao lại phải xin lỗi? Anh có lỗi gì đâu?
Cuối cùng thì anh cũng đã chịu mở lời, cơ hội đến rồi, cô lập tức bắt lấy. Sau đó, Thiên Lý liền thản nhiên đáp lại.
- Em sẽ không vì tin nhắn của anh mà phá cái thai đâu. Dù sao thì đó cũng là con của em và anh, dù anh không muốn nhận thì em cũng vẫn sẽ nuôi con một mình. Nếu sau này anh muốn, anh vẫn có thể đến nhận con.
Cô nói đùa mà như không đùa, khiến Hải Thiên bỗng nhiên ngây người, không ngờ cô cũng có thể suy nghĩ rộng lượng cho anh như vậy. Điều này thật khiến Hải Thiên cảm thấy có chút ít rung động trong lòng, thế là như một mồi lửa đã được châm ngòi, suốt cả đêm hôm đó, họ cứ mải mê uống, hết ly này lại sang ly khác, cuối cùng cũng chẳng biết đã uống hết bao nhiêu, chỉ biết khi anh tỉnh lại, anh đã chẳng còn ở quán bar nữa.
Hôm đó Yến Nhi cũng cảm thấy buồn phiền, vì vậy cô quyết định đi giải khuây với hai người chị em của mình, mãi đến hơn mười hai giờ đêm trở về. Khi cô trở về nhà, thấy cửa đã mở sẵn, cô bỗng giật mình, tự dưng trong lòng cảm thấy nôn nao như lửa đốt. Sau đó, cô rất cẩn thận đi vào nhà, lần mò bật đèn từng phòng lên để nhìn ngó, tuy nhiên, thứ duy nhất khiến cô cảm thấy nghi ngờ lại chính là đôi guốc cao gót màu đen lạ hoắc đang được vứt lăn lóc ngay dưới kệ để giày. Guốc của phụ nữ lạ… chẳng nhẽ lại là…
Chỉ nghĩ đến đây thôi, tim cô đã như muốn nổ tung ra, bao nhiêu viễn cảnh xấu xa lập tức ồ ạt hiện lên trong suy nghĩ. Cô mong rằng đây chỉ là tưởng tượng, suy đoán mãi chỉ là suy đoán, nhưng không… mọi suy đoán của cô đều rất chính xác, linh tính của cô đều rất trùng khớp với sự thật- cửa phòng ngủ của cô đang hé mở. Nhi run rẩy, cô lặng lẽ ngồi sụp xuống, cảm giác các khớp chân của mình như vừa bị ai rút mất, không còn một chút sức lực nào để gắng gượng nổi. Rồi sau đó, cô lại cố gắng nheo mắt nhìn qua khe cửa mở thêm một lần nữa, cảnh tượng đang hiện ra trước mắt khiến tim cô như ngừng đập…
Phòng ngủ của cô và anh nay lại trở thành nơi ân ái cho cặp tình nhân vụng trộm, họ đang làm chuyện ấy ngay trên chính chiếc giường tân hôn của vợ chồng cô. Cô đau đớn, gục ngã, tuyệt vọng, kinh hoàng… không biết phải bấu víu vào đâu, cũng không biết phải tiếp tục như thế nào. Mọi thứ cô có thể làm sau đó là bình tĩnh lấy điện thoại ra, lặng lẽ bấm nút quay phim, quay lại một bộ phim cấp ba mà trong đó chồng mình đóng vai nam chính. Hình ảnh đôi nam nữ ngồn ngộn xác thịt đang quấn chặt lấy nhau khiến tim cô như nghẹt thở, cô rất muốn khóc, nhưng dường như nước mắt đã cạn khô, không thể nào khóc nổi. Nỗi đau trong tim cô lúc này còn lớn hơn cả nước mắt… Đâu phải cứ khóc mới là tột cùng của đớn đau? Khi con người ta đã chịu quá nhiều tổn thương, nước mắt cũng không còn rơi được nữa.

Chiều hôm sau, Yến Nhi trở về nhà khi chắc chắn rằng Thiên Lý đã bỏ đi, Hải Thiên cũng đã thức dậy, mọi chuyện đêm qua đã diễn ra như thế nào anh cũng chẳng còn nhớ rõ, tất cả đều xuất hiện mang máng trong đầu kể từ lúc anh gặp Thiên Lý rồi uống rượu, sau đó là rất nhiều mồ hôi, nhơm nhớm… chỉ vậy thôi… Thấy Yến Nhi đêm qua không trở về nhà, Hải Thiên cũng chẳng buồn hỏi, thế nhưng, khi thấy cô vừa trở về đã lập tức chạy xộc vào phòng ngủ và bắt anh phải đi mua ga giường mới, Hải Thiên cũng hơi ngạc nhiên. Mặc kệ cho anh liên tục càu nhàu: ” Ga giường vẫn còn mới, tại sao lại phải thay?”, thì cô vẫn một mực giữ quan điểm: “Ga giường này bẩn rồi! Không thay không được!”
Bẩn! Vô cùng bẩn thỉu!
Đấy chính là điều duy nhất hiện lên khi cô nhìn thấy chiếc ga giường dính đầy nhơ nhớp này. Vậy là chiều theo ý vợ, Hải Thiên đành phải miễn cưỡng một mình xuống phố để mua bộ ga giường mới, cũng may mà trung tâm thương mại lại nằm ngay gần dưới khu chung cư nhà anh. Khi chiếc ga giường mới được lắp đặt ngay ngắn, gọn gàng trên khung giường cũ, Hải Thiên liền ngồi phịch xuống, rồi tiện tay xoa xoa bằng vẻ hết sức tự hào lẫn thích thú, sau đó mới gọi Yến Nhi ngồi xuống cảm nhận cùng.
Tất nhiên là cô sẽ ngồi xuống. Ga giường mới sạch mà! Quan trọng hơn, cô cần phải cho anh xem một bộ phim mà cô mới tập làm phó nháy nữa. Lúc nghe vợ nói muốn cho anh xem phim cấp ba, anh lại nghĩ rằng tâm tính của cô đã bắt đầu thay đổi nên hào hứng lắm. Khi anh ôm lấy cô từ phía sau để chuẩn bị xem, cô cũng không hề gạt tay ra, chỉ ngồi lặng im như khúc gỗ. Cô muốn ngồi đó, ngay gần anh, để tự mình cảm nhận đôi bàn tay lạnh ngắt của anh dần dần trở nên run rẩy khi những thước phim bắt đầu được chiếu… Những hình ảnh trần tục bất ngờ hiện lên khiến tim anh như ngừng đập, hai cánh tay đang ôm chặt lấy vợ cũng lập tức buông thõng xuống, anh ngồi lặng im nhìn cô, rồi cúi gục mặt xuống, không biết là đang nhục nhã hay hối hận. Cô không quan tâm đến điều đó, thứ duy nhất mà cô quan tâm lúc này là tờ đơn li dị cô lấy ra từ trong túi xách. Bình thản đẩy sang phía anh cùng cây bút sắt vẫn còn đầy mực, cô thản nhiên chỉ vào chỗ ghi tên của anh, gõ gõ ngón tay bảo anh kí vào. Mắt anh như mờ đi bởi những dòng chữ lạnh ngắt vô tình đang nhảy nhót ngay trước mắt, Hải Thiên ngước mặt lên, nhìn vợ bằng vẻ mặt tái cắt không còn một giọt máu. Anh lắp bắp nói…
- Em thật sự muốn như vậy ư?
- Chỉ cần anh kí thôi! Tất cả sẽ được tự do.

Chương 13: Gương vỡ mất rồi

Sau khi Hải Thiên đặt cây bút xuống, vài ngày sau, họ chính thức trở thành hai con người xa lạ. Những lời hứa năm xưa trên thánh đường, khi anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô và nói sẽ đem lại hạnh phúc mãi mãi cho cô… Bản thân anh cũng không thể ngờ hạnh phúc mà mình trao đi lại dễ dàng kết thúc đến như vậy. Mọi thứ bây giờ đã hóa vào hư không, chẳng khác gì mưa hoa bay, cánh hoa đã bay đi rồi là mãi mãi không thể nắm bắt lại được.
Sau khi biết tin hai người xảy ra chuyện, bà Minh Tuệ đã tìm đến nài nỉ, níu kéo, thậm chí là mắng chửi Hải Thiên ngay trước mặt Yến Nhi rất nhiều. Bà trách con trai bà mê muội, không biết tốt xấu, cưới được vợ hiền lại không biết giữ gìn, thử hỏi buông tay cô ra rồi liệu sau này có thể lấy được nàng dâu tốt như vậy được nữa không? Anh nghe mẹ mắng mỏ mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống im lặng, không phải anh chưa xin lỗi, cũng không phải anh không níu kéo, nhưng anh biết, với tất cả những gì anh đã làm, mọi lời anh nói lúc này đều chỉ là vô ích. Một khi cô đã quyết, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi. Đã có nhiều lúc cô từng nghĩ rằng mình sẽ thử tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng sau khi cố gắng nắm hờ lấy tay nhau đi qua hết một chẳng đường dài, khi quay đầu lại nhìn, mọi thứ còn được gì? Toàn là phản bội và lừa dối. Lòng tin của cô đã rách toác bởi quá nhiều vết dao mà anh bí mật găm sau lưng cô. Ngày anh đến, anh xoáy vào tim cô một vết thương sâu hoắm, để đến khi anh quay lưng bước đi, tim cô chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, cô độc đến đáng thương.
Rồi cô lại thầm nghĩ đến Hoàng Thiên Lý, có lẽ giờ đây cô ta chính là người đang hả hê nhất, tưởng tượng ra nụ cười ngạo mạn của cô ta, Nhi lại khẽ tự cười mình, cũng chả sao cả, những điều đó đối với cô lúc này cũng chẳng còn đáng để quan tâm nữa. Mọi thứ liên quan đến anh giờ đây đều không đáng để cô phải bận tâm nữa rồi.
Trước khi cô dứt áo ra đi, bà Minh Tuệ đã nói mong cô hãy nể mặt bà mà bỏ qua cho Hải Thiên, nhưng cô lại điềm tĩnh trả lời như sau. Có lẽ câu trả lời này cô cũng đã tự tập trả lời mình cả trăm lần trước đó.
“Con vẫn là con dâu của mẹ, nhưng người đó thì mãi mãi không thể trở thành chồng con được nữa rồi.”

Sau gần một năm chung sống với nhau, cuối cùng thì cô cũng lại đơn độc trở về nhà một mình với hai bàn tay trắng và một trái tim trống rỗng, mặc dù trước khi cô ra đi, nó đã từng ngập tràn sắc màu rực rỡ của tình yêu. Vẫn là con đường này, cô nhớ ngày anh đến rước cô đi, từng đoàn người lũ lượt trong xóm đều đổ ra xem, họ vỗ tay chúc mừng cung hỉ, nhưng giờ đây, cũng vẫn là trên con đường ấy, vẫn là những người hàng xóm cũ, họ vẫn ùa ra nhìn cô… nhưng lại bằng ánh mắt dành cho kẻ đáng thương hại. Ừ! Phải rồi. Đàn ông năm thê bảy thiếp thì có sao? Nhưng đàn bà đã đi qua một đời chồng thì lại phải lãnh đủ mọi tai tiếng. Đây chính là những điều mà trước kia cô không muốn đối mặt nên mới gắng gượng bỏ qua, nhưng giờ đây, chẳng còn điều gì khiến cô phải sợ nữa. Họ có phải là cô đâu, họ là họ, cô là cô, dù cô có buồn hay vui họ cũng đâu thể nào quản hộ. Mỗi người đều có một lập trường sống riêng, đứng trên mỗi lập trường người ta lại có cái nhìn khác nhau về mọi chuyện, tất nhiên, lập trường của cô hoàn toàn không giống họ. Bởi vậy mà cô không quan tâm. Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, nếu cứ lao đầu nghe theo thì thế nào cũng có ngày lên cầu tự tử.
Khi đi qua con ngõ nhỏ, có rất nhiều tiếng xì xào từ những người phụ nữ đã còn đàn cháu đống trước kia từng ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của cô, nay lại chỉ trực nhảy ra để mỉa mai cô, họ nói, khi cô trở về, trông cô thật thất bại. Mọi điều họ bàn tán, dù nhỏ to cô cũng đều nghe thấy hết, nhưng thay vì phản bác, cô lại chỉ khẽ mỉm cười rồi bình thản lướt qua. Dù không nói gì thì trong thâm tâm cô vẫn nghĩ.
“Thành công có chắc là sẽ hạnh phúc?
Thất bại có chắc là sẽ bất hạnh?
Đối với cô mà nói, thành công, thất bại, giàu có hay nghèo khó đều không quan trọng. Quan trọng là phải sống làm sao để bản thân cảm thấy hạnh phúc với những quyết định tự chủ của chính mình.”
Cô nghĩ là lần này cô đã quyết định đúng, dù quyết định đó kéo theo rất nhiều hệ lụy, nhưng ít ra, cô có thể tiếp tục sống thật là mình, không cần phải gò bó gượng gạo, không cần phải bắt anh tiếp tục chịu đựng cùng cô trong khi bản thân anh cũng không muốn. Hai người đều không muốn, vậy ép buộc làm gì.
Thậm chí, có người độc miệng không hiểu chuyện còn nói cô không thật lòng yêu anh, vậy nên cô mới vội vàng từ bỏ anh như thế. Có người còn ác khẩu hơn, họ nói, người phụ nữ kia yêu anh nhiều hơn cô, vì cô ta dám vượt qua dư luận mà đến với anh, tình nguyện giữ lại cả cái thai cho nhà anh dù sau khi li dị anh vẫn quyết không cưới cô ta.
Cô càng ngẫm lại càng thấy thiểu não, bất giác phải tự cười mình một cái.
Rút cục thì ai yêu anh nhiều hơn, điều đó có quan trọng gì không? Có khi thứ tình cảm mà Thiên Lý đối với anh cũng chẳng phải tình yêu, đó chỉ đơn giản là cảm thấy thích thú. Mà một khi người ta đã thích, ắt hẳn họ sẽ muốn chiếm hữu.
Khoảng cách giữa yêu và thích, thật ra rất dễ phân biệt.
Khi bạn yêu một bông hoa, bạn chăm sóc nó.
Khi bạn thích một bông hoa, bạn hái nó.
Giờ thì chấp nhận thêm một điều nữa này: “Mình tưới, hoa tươi, người khác hái”
Mặc dù trong thiên hạ có rất nhiều người không yêu hoa, nhưng khi thấy hoa đẹp, họ vẫn nảy sinh thích thú và muốn hái nó. Bông hoa mà cô nhọc công chăm sóc, quả nhiên đã bị người khác giật tung cả gốc mất rồi!
Khi cô trở về nhà với hai bàn tay trắng, mẹ cô chỉ nhìn cô buồn rầu, bà không nói gì, nhưng cũng không trách mắng. Bởi kết cục như thế này, bà đã đoán được từ trước. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, hơn một năm về trước khi cô đưa Hải Thiên về nhà và nói với bà rằng: “Đây là người đàn ông mà con sẽ lấy làm chồng!” bà đã phản đối kịch liệt như thế nào. Bà nói với cô rằng, người đàn ông này không hợp mệnh với cô, lấy nhau sớm muộn gì cũng tan vỡ, vả lại, bà đã xem bói rồi, đời cô nhất định phải qua hai lần đò. Lúc đó cô không tin, cứ một mực cho rằng mẹ cổ hủ, mê tín dị đoan quá! Không ngờ thời gian thấm thoắt trôi qua lần đò thứ nhất đã qua sông thật rồi. Bây giờ cô đang là người du khách đứng ngẩn ngơ trên bờ, một mình lạc lõng giữa khoảng không bao la, nhìn đâu cũng thấy xa xăm trắng xóa… còn người lái đò nọ thì đã chèo thuyền quay ngược trở lại điểm xuất phát, chờ đón người khách tiếp theo. Giờ đây, khi chỉ có một mình, cô lại phải dằn lòng nén những nỗi đau vào tim mà tiếp tục tiến bước. Cô còn trẻ, cuộc đời cô vẫn còn rất dài, cứ phải đi tiếp mới biết bao giờ sẽ đến bến đò tiếp theo…

Đã khá lâu rồi Yến Nhi không trở lại căn phòng bé nhỏ của mình, sau hơn một năm trôi qua, mọi thứ đã không còn được vẹn nguyên như hồi trước. Hầu hết đồ đạc trong phòng cô đều đã được chuyển sang phòng em gái, còn thứ gì có giá trị thì nghe nói em trai cô đã mang đi bán sạch lấy tiền tiêm chích cả rồi. Cô bỗng thần người ra ngồi phịch xuống bên chiếc giường đã bốc mùi cũ kỹ, mặc cho bụi đã bám đầy mặt đệm nhưng cô vẫn thản nhiên lấy cả bàn tay xoa nhẹ lên lớp vải sờn vài cái, rồi tự dưng hồi tưởng về cái thời “con nít” của mình.
Nói là con nít, nhưng thực chất cũng chỉ là mới cách đấy có gần hai năm thôi, cô vẫn còn nhớ lúc đó, anh rất thường xuyên nhắn tin cho cô, mỗi lần anh nhắn tin, cô đều cố tình chậm rãi chờ khoảng vài ba phút sau mới hồi âm lại, nhưng khi đọc được tin nhắn của anh lại gửi tới ngay sau đó, cô liền sung sướng vật vã, lăn lộn quằn quại trên giường, nhiều lần phấn khích quá còn rơi tọt xuống cả nền nhà. Nghĩ lại, chỉ có cái thời cưa cẩm nhau mới là vui nhất! Bây giờ tán đổ rồi, lấy nhau về rồi, bao nhiêu mộng tượng tốt đẹp về nhau đều bị đẩy lùi bởi những thói hư tật xấu, những lời nói dối khó chối bỏ, những lần phản bội lén lút vội vàng… Rút cục đến giờ phút này, tất cả những gì còn đọng lại trong tim về nhau lại chỉ có những vết đen nhơ nhuốc là thế, bao nhiêu sắc màu rực rỡ của thủa mới yêu đều đã tan biến nơi đâu mất rồi?
Cô lặng im ngồi nhìn lại mọi thứ trong căn phòng cũ kỹ của mình, mọi thứ đều gợi lại trong cô những kỷ niệm vô cùng đáng nhớ từ cái thuở mới tập tành học yêu. Đứng bên khung cửa sổ rộng lớn nằm ngay sát cạnh giường ngủ kia, cô lại nhớ về những đêm dài bật đèn sáng choang trong căn phòng khi mọi người đã đi ngủ hết thảy, chỉ còn duy nhất mình cô ngồi bơ vơ nghiêng người tựa vào bên khung cửa, lặng lẽ nhìn xuống, len lén cười với anh chàng si tình đang đứng dưới gốc cây kia, anh ấy nhìn lên, còn cô nhìn xuống, nhìn đến khi mẹ cô phải chạy xộc lên phòng mà mắng: “Con kia tắt đèn đi ngay! Không thì đốt nến! Tao không có nhiều tiền điện mà cung cấp miễn phí cho mày đâu!” Họ mới chịu luyến tiếc chào nhau bằng cái nháy mắt đầy ẩn ý rồi chậm rãi ra vể.
Sau một hồi nhìn ngắm chán chê, cô quyết định bắt đầu bắt tay vào lau dọn lại toàn bộ căn phòng này, trong ngày hôm nay cô nhất định sẽ thay một chiếc áo mới cho nó, là chiếc áo của người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Nhà của cô có bốn tầng tất cả, tầng một gồm ba gian, gian ngoài cùng là phòng khách, phòng khách của nhà cô chủ yếu là để ngụy trang cho hai phòng còn lại, nên cũng không có gì đặc biệt; gian tiếp theo là phòng bếp, một nơi vô cùng bừa bộn vì mẹ cô vốn không phải một người phụ nữ yêu việc bếp núc; gian cuối cùng chính là nơi mà mẹ cô tác nghiệp- phòng ghi đề. Đây cũng là nơi tấp nập khách ra khách vào nhất trong nhà, đỉnh điểm là lúc sáu giờ chiều khi kết quả về, lúc ấy nom nhà cô trông chẳng khác nào cái chợ bán cá.
Cô vẫn còn nhớ, hồi trước mỗi khi Tết đến, để tránh bị công an nhòm ngó, cô và hai em thường phải một đứa đứng ngoài nhận đề giúp khách, một đứa đón lõng ngay cầu thang để chuyển đề lên tầng trên cùng, còn một đứa thì đứng chờ ngay trước cửa phòng mẹ, chỉ trực nhận lấy tờ đề của khách kèm món tiền họ đặt rồi đem vào cho mẹ. Cuộc sống lô đề lén lút của bà Hồng Quân đã trôi qua suốt mấy chục năm nay như thế, vậy mà vẫn chưa từng một lần bà bị đem lên phường chất vấn, chẳng phải cũng là nhờ mấy đứa con tinh ranh này hợp tác ứng phó cả sao? Nghĩ lại, cô thấy thật buồn cười. Quãng thời gian hồi nhỏ tuy khó khăn nhưng mà hạnh phúc thật đấy, gia đình lúc nào cũng quây quần bên nhau, lúc đó bố cô cũng chưa say mê vẽ tranh đến mức thường xuyên phiêu bạt nơi này nơi kia đến hàng tháng trời như bây giờ, thậm chí lúc bảy tuổi, cô còn thường xuyên bắt hai em lôi ghế ra vỉa hè trước nhà, bắt hai đứa chạy lòng vòng quanh mình rồi vỗ tay hát to: “Chị Nhi tóc tiên xinh nhất trần đời!” nữa chứ!
Hồi bé, cô rất thích vẽ, em gái cô cũng thích vẽ, bởi vậy mà trong nhà, chỉ có duy nhất cậu em trai Tuệ Vũ là giỏi học toán, còn cô với em gái thì đúng là loại dốt đặc, ngoài mấy môn xã hội ra thì chẳng học được gì cả. Vì thế mà hồi còn đi học, bố mẹ cô đã đặt hết kỳ vọng vào em trai cô, cũng chỉ vì họ đã đặt kỳ vọng quá lớn vào cậu ta nên bây giờ họ mới cảm thấy vô cùng tuyệt vì cậu như thế này. Yến Nhi nghe mẹ nói, thằng Tuệ Vũ đã bỏ nhà đi được gần một tháng trời rồi, trước khi đi nó còn lục lọi hết tất cả đồ đạc trong nhà, khuân vác hết tất cả mọi thứ có giá trị để bán lấy tiền mua thuốc phiện rồi mới buông tha cho gia đình. Vậy mà khi nhắc đến nó, ngoài đau đớn và tổn thương, trong lòng bà không hề có một chút oán thán…

Khoảng tám giờ tối, sau khi đã cật lực dọn dẹp một lèo cho sạch sẽ tinh tươm khắp cả căn phòng, Yến Nhi bỗng cảm thấy bụng mình hơi nằng nặng, thế là cô liền gác tạm cây chổi lau nhà tựa vào góc tường rồi vội vã chạy một mạch vào phòng vệ sinh chung của tầng bốn- tầng riêng của hai chị em cô. Thật may quá! Cửa phòng vẫn mở, thế có nghĩa là đang không có ai ở trong đó cả. Nghĩ vậy, Nhi liền lập tức mở cửa chạy vào, thế nhưng khi cô vừa mới bước được một bàn chân qua cánh cửa, tiếng thét thất thanh của Hà Trang lại đột ngột vang lên khiến Nhi giật bắn cả mình, trong lúc luống cuống, Trang còn vô tình đánh rơi một vật gì đó dài dài nho nhỏ lên sàn nhà. Vừa thấy chị gái bước vào, tuy có đôi chút bất ngờ, nhưng điều làm cô em gái nhỏ sợ hãi nhất bây giờ không phải là vì cái khóa quần chưa kéo mà là vì que thử thai cô vừa làm rơi ra sàn nhà rất có thể sẽ bị chị Nhi nhìn thấy. Vì thế, chẳng thèm quan tâm đến thái độ ngạc nhiên với một loạt các câu hỏi: “Con gái con đứa lớn đầu rồi tại sao đi vệ sinh còn không khóa cửa?”, Hà Trang chỉ vội vàng cúi đầu nhìn xuống, cố gắng dò tìm que thử thai mà mình vừa vô tình trượt tay đánh rơi ở đâu đó trên sàn nhà. Nhưng không ngờ, lúc cô phát hiện ra được vị trí của que thử thai cũng là lúc Yến Nhi đã kịp thời nhặt nó lên trước cô. Chứng kiến nét mặt thất kinh của chị gái, Hà Trang chỉ còn nước mím chặt môi im bặt. Chuyện chị của cô vì vô sinh mà bị chồng ngoại tình rồi ruồng bỏ, cô cũng đã có nghe mẹ nói qua loa, thế nhưng chuyện cô vừa phát hiện ra mình đã mang thai với anh người yêu cũ là dân xã hội đen, không phải ai cũng biết.
Cầm trên tay que thử thai nhỏ dài hiện rõ hai lằn vạch ngang màu đỏ đậm, Yến Nhi choáng váng cả đầu óc, khuôn mặt tái dại tạm thời không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng của Yến Nhi khiến Hà Trang vô cùng hoảng sợ. Nhi lặng im cầm que thử thai với xét nghiệm dương tính trên tay, lặng lẽ ngước lên nhìn em gái, rồi hỏi một câu mà vốn trong đầu mình đã tồn tại sẵn đáp án cả rồi.
“Vẫn là của thằng Khang phải không?”
Khi em gái cô khe khẽ gật đầu như một chú mèo con bị dội ngập nước, chỉ còn biết co rúm người lại mà căng thẳng nhận lỗi, cả bầu trời xám xịt nặng trịch trên đầu cô lập tức sập thẳng xuống.
Tại sao lại thế?
Đàn ông trên đời này có thiếu gì mà cứ nhất định phải là cái thằng người không ra người, ngợm không ra ngợm ấy?
Tại sao niềm hy vọng được mang thai mà cô vô cùng khao khát nhưng không thể thành hiện thực, lại trở thành nỗi đáng sợ tột cùng trong đôi mắt của em gái cô như thế này?
Nó mới mười chín tuổi, anh trai nó thì vừa mới tái nghiện, “thành tích” của bản thân cô cũng chẳng phải vẻ vang gì… Những giông tố xoay quanh cái nhà này, biết đến bao giờ mới ngừng lại đây?
Nghịch cảnh.
Thực sự đây đúng là nghịch cảnh!
Những suy nghĩ miên man khiến đầu óc cô càng lúc càng trở nên rối loạn, đứng trước sự cầu xin khẩn thiết của Hà Trang mong rằng cô sẽ giữ bí mật cho con bé, Yến Nhi cứng đờ người, tạm thời chẳng biết phải trả lời như thế nào. Đúng lúc đó, một tiếng hét thất thanh bất ngờ vang lên cùng tiếng cửa kính rơi loảng xoảng đột ngột vọng lên từ dưới tầng một khiến cả hai chị em đều giật bắn cả mình, rồi như sực tỉnh mộng, Nhi và Trang liền lập tức chạy sầm sập xuống tầng một, bàng hoàng chứng kiến cảnh Tuệ Vũ đang lăm lăm hùng hổ tiến vào nhà trong sự thất kinh của bà Hồng Quân, trên tay cậu ta còn đang cầm đôi dao phay to như dao mổ lợn, điên cuồng khua khoắng khiến bà Hồng Quân sợ chết khiếp, chỉ còn cách vừa chạy, vừa lết, vừa mếu máo khóc lóc lê lên cầu thang cầu cứu các con.
Vừa thấy mẹ chạy lên, Yến Nhi liền vội vàng chạy xuống rồi kéo bà vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, vậy mà chỉ vài phút sau, tiếng bước chân nặng mùi sát khí đã xồng xộc chạy lên rồi bất ngờ đạp tung cả chiếc cửa gỗ lỏng lẻo. Thấy cậu em trai đại nghịch bước vào phòng, cả ba mẹ con đều co rúm người lại, đến chút lông nhím để tự vệ cũng không thể xù lên, chỉ còn cách vo tròn vào trốn tránh.
Lần này khi trở về nhà, Tuệ Vũ vốn không có ý định sát thương bất kỳ ai trong gia đình của mình cả, thứ duy nhất mà cậu ta muốn bây giờ là tiền! Thời gian qua, vì chơi thuốc quá đà mà cậu đã chẳng còn đồng nào để mà tiêm chích nữa, đám chủ nợ cũng không ngừng bám riết đòi cậu trả tiền. Quẫn quá, cậu mới đành phải liều mình dùng đến cách khốn nạn này! Nhưng bản thân cậu lại chẳng thấy hành động của mình khốn nạn lắm, thực ra cậu vừa mới đi đập đá về, tinh thần vẫn còn đang rất hưng phấn, nếu như ai đó thách cậu bay, chắc cậu sẽ phi ngay ra ngoài ban công mà làm siêu nhân ngay được! Thế nhưng, lúc này nếu có bất kỳ ai dám đứng ra ngăn cản mục đích cướp tiền của cậu, chắc chắn cậu sẽ không ngần ngại mà làm Lê Văn Luyện “version” hai.
Thấy mẹ vẫn đang co người rúm ró trốn kỹ đằng sau lưng bà chị Yến Nhi, Tuệ Vũ liền lầm lì từng bước chậm rãi tiến tới, rồi bất ngờ dí con dao phay lại gần phía cả ba người, gằn giọng gầm gừ nói.
- Bà để tiền ở đâu? Bà để tiền ở đâu!!!
- Trong… trong kia…
Đứng trước mũi dao nhọn hoắt như cung tên nhưng lại dài và rộng như đao phủ đang lăm lăm chĩa vào ngay trước mặt mình, làm gì có ai còn có thể giữ được bình tĩnh, vậy là trong lúc thất thần, bà Hồng Quân liền run rẩy chỉ tay về phía cánh cửa tủ quần áo đang khép hờ, nói rằng tiền của bà để cả ở trong đấy. Bà Hồng Quân vừa dứt lời, Tuệ Vũ liền lập tức chạy xộc tới, điên loạn hất tung tất cả đống quần áo dư thừa ở trong đó quăng ra tung tóe, rồi sung sướng đến mức run rẩy khi tìm ra được hộp gỗ đựng tiền tiết kiệm mà bà Hồng Quân đã kiếm được nhờ lô đề suốt mấy chục năm nay. Trước khi đi, Tuệ Vũ còn cẩn thận mở hộp ra để kiểm tra, thấy đầy đủ tiền tươi thóc thật, cậu ta mới vội vàng quay ngoắt đi, không một lời từ biệt.
Sau khi Tuệ Vũ đã đi khỏi nhà được khoảng mười phút, cả ba mẹ con vẫn còn kinh hoàng đến nỗi không thể đứng vững nổi trên đôi bàn chân run rẩy. Bà vừa gục xuống, vừa khóc ngất lên ngặt nghẽo, nhưng khi thấy Yến Nhi vẫn còn đủ tỉnh táo để móc điện thoại ra, biết con gái định gọi cho 113, bà lại vội vàng ngăn cản. Hai mẹ con giành giật nhau một hồi, cuối cùng cô cũng đành phải buông xuôi trước sự quyết liệt đến mê muội của mẹ. Đứng trước sự bảo thủ đến ngu ngốc của bà Hồng Quân, Yến Nhi tỏ ra vô cùng tức giận, người nổi tiếng là điềm tĩnh như cô cũng không thể ngăn mình gào lên mà quát vào mặt mẹ.
- Mẹ cứ định bảo vệ nó như thế này đến khi nào!!! Nó đã mất hết tính người rồi! Chỉ còn có pháp luật mới bảo vệ được nó thôi!!!
- Nó là con tao, là em mày, sao mày có thể nói thế…
Bà vừa khóc, vừa ôm khư khư vào lòng chiếc điện thoại như thể chỉ sợ sẩy ra một giây thì Yến Nhi sẽ có cơ hội giật lại ngay được. Càng nhìn, Yến Nhi lại càng cảm thấy bất lực và đau lòng, tại sao cùng trong một ngày hôm nay, có quá nhiều giông tố ập lên mái ấm bé nhỏ của gia đình cô như thế này.
Khi Yến Nhi cố gắng giành lấy chiếc điện thoại để gọi 113, bị bà Hồng Quân giành lại, cô đã rất bực mình trước sự ngoan cố của người mẹ mê muội, thế nhưng, sáng hôm sau, khi tận mắt chứng kiến bà một mình lẳng lặng lên trụ sở của công an phường tự nộp đơn xin khai báo về vụ trộm cướp tối qua xảy ra tại nhà mình, cô lại vô cùng kinh ngạc!
Mẹ cô đã làm thế! Cuối cùng thì mẹ cô cũng đã quyết định nhờ đến pháp luật để đưa em trai cô trở lại con đường lương thiện. Đứng trước hành động này, cô thật không biết nên vui hay nên buồn. Buồn, vì biết cậu em trai mà cô đã từng hết mực kỳ vọng và yêu thương nay mai sẽ bị công an truy bắt và gô cổ vào trại cai nghiện, nhưng lại vui, vì chỉ có như thế mới có thể giúp nó tìm lại cơ hội làm người. Bản thân cô cũng không biết, trong suốt cả đêm hôm qua, bà Hồng Quân- một người luôn yêu thương con trai đến mù quáng đã dựa vào điều gì để có đủ động lực mà tự đưa con trai mình vào trại như thế. Có lẽ, để vượt qua được cảm giác đau đớn như cắt đứt từng khúc ruột mà mình đẻ ra như vậy, để chờ đợi cho tới một ngày khi nó trở lại, nó sẽ hoàn thiện hơn, trở thành một con người lương thiện, hòa đồng với xã hội hơn… Có lẽ, để có thể thấu hiểu được thứ cảm giác hi sinh cao cả nhưng ngập tràn đớn đau ấy, sẽ còn rất lâu sau này cô mới có cơ hội được trải nghiệm.

Chương 14: Như một thói quen

Những ngày tiếp theo của Yến Nhi cứ trôi qua bình lặng hệt như hiện tượng thủy triều lên rồi xuống, ban ngày đi làm, tối về đi dạo hoặc đi café với mấy người bạn, đêm về nằm đọc sách một lát là liền thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Thế là hết ngày. Chị Lưu Uyển luôn nói rằng cuộc sống của cô bình lặng và nhàm chán quá! Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì thay đổi. Nhưng cô lại không cho là vậy, cô yêu cuộc sống này, cảm thấy rất hài lòng với những gì mình đang đắp xây, vì sự bình lặng mà cô đang nắm được trong lòng bàn tay… đã được dựng xây bởi những tổn thương không thể đong đếm.
Sống hơn hai mươi lăm năm trên đời, cũng chưa phải là đủ nhiều để một người phụ nữ có thể thực sự nếm trải được hết chông gai, gập gềnh, biến cố. Thế nhưng, với những nỗi đau mà cô đã từng trải qua, ít nhiều cũng mang lại cho cô được một sự kiên nhẫn, bền bỉ hiếm có, khiến cô trở nên vô cùng bình thản trước bất kỳ sóng gió nào mà cuộc sống mang lại. Dần dà, chính cô lại trở thành điểm tựa duy nhất cho mẹ và em gái.
À! Còn chuyện của Hà Trang, cô cũng đã giúp nó giải quyết cái thai. Đây thật sự không phải là một quyết định dễ dàng, kể từ khi tận tay đưa con bé đến bệnh viện, rồi tới khi nghe vị bác sĩ trung niên bước ra và nói rằng: “Mọi chuyện đã xong cả rồi!” cô đã nghe tiếng Trang khóc như xé lòng vang lên ở bên trong, ruột gan cô cũng tự dưng vì thế mà nặng trĩu. Việc từ bỏ một thai nhi, dù vì bất cứ lý do gì cũng là điều sai trái, bản thân thai nhi khi được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy là do cái nghiệp của thai nhi cộng hưởng với cái nghiệp của chính cha mẹ chúng mà thành. Cô biết rõ điều đó, nhưng với hoàn cảnh của Hà Trang hiện tại, nếu không từ bỏ cái thai này, tương lai của cô bé chắc chắn sẽ rất mờ mịt. Người đàn ông đó không yêu nó, chỉ vì nhan sắc của nó mà lợi dụng con bé để trao đổi chút tình cảm, nào ngờ Hà Trang lại mang nặng nỗi lòng, nguyện vì hắn mà hi sinh nhiều đến vậy. Người làm chị như cô quả thực rất đau lòng, vì thế, sau khi giúp em gái phá thai, cô cũng tìm đến một vị hòa thượng có tiếng, nhờ ông hóa giải oán thù, cầu giúp cho thai nhi trả nghiệp của nó. Nếu không, với cái nghiệp này, cả đời Hà Trang sẽ bị đeo bám, ám ảnh, đày đọa, không thể ngóc đầu lên được.
Buổi lễ sám hối diễn ra trong sự vắng vẻ với sự hiện diện của duy nhất ba người: Yến Nhi, Hà Trang và vị hòa thượng nọ. Đầu tiên, vị hòa thường nói cô hãy đến bàn thờ, thắp nhang rồi khấn vái và đặt tên cho đứa bé. Nghe xong, Hà Trang liền thẫn thờ bước đến, lẩy bẩy ngồi gục xuống, lắp bắp khấn vái cái gì đó Yến Nhi nghe không rõ, chỉ thấy khi Hà Trang nhắm mắt lại đặt tên cho đứa con không thể sinh ra của mình, cô đã khóc rất nhiều, vừa khóc vừa khấn vái. Tên đứa bé là Phong Linh, tựa như tiếng chuông vang lên trong gió…
Sự hiện diện của đứa bé đó ngay từ đầu đã không phải là mong muốn của cha mẹ nó, nhưng khi buộc phải biến mất khỏi cõi đời này khi chưa thành hình thành dạng, lại đều khiến người khác phải đau lòng.
Sau khi buổi lễ sám hối kết thúc, Hà Trang hệt như một người mất hồn, vừa trở về nhà, cô lập tức đóng chặt cửa phòng rồi chui vào một góc, cúi gục mặt xuống, cắn chặt môi khóc nấc lên đến độ bật cả máu… Yến Nhi không gọi cửa, cũng không phải là không quan tâm, cô chỉ muốn để Hà Trang có chút không gian riêng tư để tự suy nghĩ lại những hành động của mình. Sau tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, có lẽ cô bé mười chín tuổi ấy sẽ trở nên trưởng thành và chín chắn hơn với những quyết định trên đường đời sau này.

Sang thu rồi…
Tháng chín thật đẹp, những đợt gió đầu thu khẽ lướt qua khiến mái tóc mai lâu ngày không cắt tỉa của anh ngày càng trở nên lòa xòa, ngay đến râu anh cũng để hẳn vài ngày chứ chẳng thèm cạo nữa. Thế nhưng Thiên Lý lại nói rằng dáng vẻ này của anh trông rất phong trần, cô rất thích. Thật ra Thiên Lý thích hay không anh cũng chẳng quan tâm, chẳng qua là anh lười không muốn đụng tới. Kể từ khi Yến Nhi ra đi, căn nhà này bỗng trở nên trống trải, li dị với Yến Nhi không có nghĩa là anh sẽ đón Thiên Lý về ở. Cô ấy vẫn chỉ là tình nhân, mãi mãi chỉ là tình nhân, cho dù cô có nguyện mang cái thai trong bụng giùm anh đi chăng nữa.
Bản thân anh cũng phải tự công nhận mình là người ích kỉ, vô tâm, nhưng khi nghĩ đến những gì mà Yến Nhi đã phải chịu đựng, anh lại thật không đành lòng để cô phải chứng kiến thêm bất kỳ một chuyện đau lòng nào nữa. Bởi vậy mà cho đến tận bây giờ, căn nhà này vẫn chỉ có một mình anh ở. Khi anh ở một mình, công việc bận rộn, ăn uống qua loa, có khi bát đĩa chất đống lên cả tuần anh cũng chẳng thèm dọn dẹp. Hải Thiên thật ra rất lười, may mắn cho anh lấy được cô vợ đảm, bởi vậy mà nhà cửa mới trở nên sạch sẽ, còn bây giờ, nhìn xem, rời bàn tay cô ra chưa được bao lâu mà căn hộ đã trông có khác gì cái ổ chuột đâu?
Nghĩ đến Yến Nhi, anh lại bất giác nhìn quanh nhà một lượt, thấy đâu đâu cũng ám ảnh bóng hình của cô, khi cô đang rửa bát, lúc cô ngồi nhặt rau, khi cô thái thịt bò, rồi cô lại ra ban công tưới hoa, tiện tay thì treo mắc quần áo, sau đó cô sẽ vào nhà, dọn cơm ra cho anh ăn, ăn cơm xong, họ sẽ cùng nhau xem tivi rồi dọn dẹp nhà cửa. Yến Nhi ra đi với hai bàn tay trắng, mặc dù anh rất muốn tình nguyện chia nửa tài sản cho cô, nhưng cô lại tuyệt đối không thèm nhận. Cô vẫn cứ tuyệt tình như vậy, những thứ cô nghĩ là có dính dáng đến anh, cô nhất định không động vào.
Vào một buổi chiều khi Hải Thiên chuẩn bị đi ra ngoài chơi bóng rổ với cậu em Hải Long, anh đã phải đánh vật rất khổ sở mà vẫn không thể tìm ra nổi bộ đồng phục thể thao của mình lẫn trong đống lộn xộn được vứt ngổn ngang thành từng chồng chất cao như núi xung quanh nhà mình. Choáng quá! Anh bất giác như sực tỉnh giữa giấc mộng ban chiều, rồi sau một cái vuốt mặt thở dài, Hải Thiên quyết định bắt tay vào dọn dẹp.
Hừm! Phải bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ? À… Phòng làm việc, đó là nơi cất giữ rất nhiều tài liệu quan trọng của anh, cũng đã nhiều lần đống bừa bộn ấy khiến anh như phát điên khi phải tìm kiếm thứ mình cần mà không thấy, anh phải bắt đầu dọn dẹp từ đây thôi.
Khi dọn phòng, anh thường bật bài “Birthday Cake” của nữ ca sĩ da màu nổi tiếng- Rihanna. Bài hát này có giai điệu cực kỳ vui nhộn và bắt tai, anh vừa nghe, lại vừa lắc lư lau nhà, chẳng mấy mà đã xong. Có động lực vào làm việc quả nhiên tích cực thật!
Sau khi đã đem hết quần áo vứt vào máy giặt và lau sàn nhà sạch sẽ, Hải Thiên mới bắt đầu tiến đến dọn dẹp bàn làm việc và tủ sách. Tủ sách này là do chính tay anh tự đóng lấy, mặc dù đã được tròn một năm tuổi rồi mà nó vẫn còn rất chắc chắn và vững chãi. Cảm tưởng như dù có đạp mạnh vài cái thì cũng không thể nào sập được. Khả năng làm đồ mộc của Hải Thiên luôn khiến bản thân anh tự- tự hào.
Anh vẫn còn nhớ, trước kia khi anh đóng tủ sách, cô thường ngồi lặng im ngắm nhìn anh chăm chú, đuôi mắt thỉnh thoảng lại cong lên theo khóe miệng, mỉm cười rất thích thú. Có đôi lần, cô còn mang cả giấy bút ra để vẽ lại hình ảnh lúc làm việc của anh nữa. Những bức tranh mà cô vẽ, đôi khi cô cũng đem lên mạng để rao bán, thỉnh thoảng cũng kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, nhưng chỉ cần biết có người cũng quan tâm đến tranh của mình là cô đã vui lắm rồi! Niềm vui đối với Yến Nhi luôn xuất phát từ những thứ nhỏ nhặt và đơn giản, cô không phải loại con gái ưa cầu kỳ, hay đòi hỏi này họ, bởi vậy mà ngày trước, khi được anh bất ngờ tặng quà nhân dịp những ngày lễ tết, Yến Nhi thường tỏ ra rất xúc động và ngạc nhiên, giống như là rất lâu… rất lâu rồi cô chẳng được ai tặng cái gì vậy. Thật ra lúc đó, Hải Thiên đang tán tỉnh cô khi cô đã có người yêu, người yêu của cô là Trương Hàm, nhưng chẳng khi nào cô nhắc về anh ta, dù anh có tán tỉnh cô cả tháng trời rồi thì Trương Hàm cũng không hề mảy may phát giác. Thật không thể hiểu nổi sao cô có thể từng yêu một người vô tâm đến vậy!
Hải Thiên vừa nghĩ ngợi, vừa tiện tay lôi hết những cuốn sách đã từng bị anh sắp xếp một cách hổ lốn lung tung ra, quyết tâm xếp lại theo thứ tự mà Yến Nhi thường phân loại. Tủ sách này phần lớn là sách học nấu ăn, từ khi lấy nhau về, cô đã rất chịu khó tìm hỏi học hỏi, hôm nào cũng thử làm thêm một vài món mới, vừa là để anh có thêm hứng thú với bữa ăn, cũng vừa là để tích thêm kinh nghiệm bếp núc cho mình. Khi Hải Thiên rờ đến một cuốn sách nấu ăn có bìa màu xanh, phía ngoài còn in hình một rổ rau củ rất bắt mắt, bỗng, anh thấy nó như bị cộm lên ở phần giữa, Hải Thiên bất giác sững người… Linh tính cảm thấy có điều gì đó là lạ, anh lập tức rút hẳn cuốn sách ra rồi xóc lấy xóc để, cuối cùng cũng thấy một tấm thiệp màu hồng đột ngột văng ra khỏi những trang sách ương bướng.
Khi tấm thiệp màu hồng nhỏ nhắn xinh xắn bất ngờ trượt ra khỏi cuốn sách rồi rơi tuột xuống mặt đất, Hải Thiên như bị đóng băng trong giây lát, anh ngớ người, rồi thẫn thờ cúi xuống nhặt lên xem. Mồ hôi trên tay anh bỗng nhiên trở nên lạnh toát. Đây chẳng phải chính là kiểu thư tay đặc trưng mà Yến Nhi hay giấu xung quanh nhà rồi bất ngờ bảo anh đi kiếm hay sao?
Yến Nhi có một thói quen rất đặc biệt, nhưng cũng chính sự đặc biệt này đã góp thêm sắc màu tươi mới cho bức tranh cuộc sống hôn nhân suốt một năm nay của họ. Thường thì, mỗi khi anh mệt mỏi, hay giận dữ lạnh nhạt với cô vì một lý do nào đó, khi cảm thấy không thể giải quyết được bằng lời, cô sẽ lẳng lặng lánh đi rồi bất ngờ nhắn tin cho anh, chỉ điểm cho anh chỗ mà cô cất giấu “món quà bí mật”. Những món quà bí mật này dần dần cũng chẳng còn là bí mật, bởi mỗi khi cô nói thế, anh lập tức hiểu ngay đó chính là những bức thư tay. Mặc dù vậy, mỗi khi đang giận nhau mà bất ngờ tìm ra những bức thư tay của cô, anh thật lòng chẳng thể kiềm nổi cảm xúc mà phải lao ngay sang phòng cô để ồm trầm lấy… Cô thật biết cách khiến người ta mềm lòng.
Đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, kể từ ngày “hôm đó” cho đến giờ, anh vẫn chưa gặp lại Yến Nhi thêm một lần nào nữa, vậy mà bây giờ, anh lại bất ngờ tìm thấy những kỉ vật của cô vương vãi trong căn phòng này. Mặc dù rất tò mò, nhưng Hải Thiên vẫn quyết định gấp tấm thiệp nhỏ lại và cất vào trong một chiếc hộp gỗ, để sau khi hoàn thành công việc thì mới giở ra đọc thử. Hải Thiên trước nay vốn không phải một người nóng vội, anh luôn điềm tĩnh ung dung xử lý mọi việc, vì thế nên việc gì đang làm dở thì chắc chắn anh sẽ không rẽ ngang để xàm sang chuyện khác, đối với bức thư này dĩ nhiên cũng vậy thôi. Nhưng không ngờ, quyết định lần này của anh quả nhiên rất sáng suốt. Trong suốt một buổi chiều thu dọn nhà cửa, Hải Thiên lại “may mắn” tìm thấy thêm được hai bức thư tay nữa mà Yến Nhi đã giấu ở trong ghế sa-lông và dưới những cuộn băng video hoạt hình.
Cô thật là khéo chọn chỗ giấu đấy! Toàn là những nơi mà anh chẳng bao giờ thèm mò tới. Vậy là cuối cùng sau khi kết thúc công việc, niềm vui của Hải Thiên vốn dĩ chỉ có một, nay lại được nhân lên gấp ba, quả thực là một thành quả xứng đáng đối với những gì anh đã bỏ ra.
Sau khi xếp lại ba bức thư với lần lượt ba màu mà cô yêu thích: Hồng, trắng, tím. Hải Thiên bắt đầu mở bức thư thứ nhất ra, và đọc.
“Ngày mai vợ lại phải xa chồng rồi!
Hai tuần sẽ là một quãng thời gian khá dài đấy. Đi công tác xa như vậy, chồng cố gắng giữ gìn sức khỏe, cũng bớt uống rượu đi nhé! Dạ dày của chồng vốn không tốt mà, đừng ăn uống linh tinh, cái gì kiêng được thì hãy cố mà kiêng nhé. Bây giờ vợ không thể ở bên chồng được nữa, sẽ không có ai để chăm sóc cho chồng những lúc ốm đau được đâu, thế nên chồng đừng có mà để mình bị ốm, một mình bố ốm thôi cũng đã đủ khiến mẹ đau lòng rồi.
Chồng đừng có mà làm gì để khiến mẹ bận tâm hơn nữa đấy! Dạo này vợ thấy mẹ cũng mệt mỏi lắm!
Chồng nhớ đi rồi về sớm nhé! Lúc nào cũng phải cầm theo điện thoại đấy, không được để điện thoại hết pin đâu, bố đang ốm mà, nhớ mang theo điện thoại để vợ có thể cập nhật tình hình ở nhà cho chồng đấy nhé!
Yêu chồng!”
Hải Thiên gấp bức thư lại, mu bàn tay khẽ run run của anh cũng không biết từ lúc nào đã đón lã chã những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài phía sau mái tóc vốn rất lòa xòa ấy rồi. Anh cắn môi mình thầm tự trách móc bản thân, thì ra những ngày đó khi ở nhà, cô đã lo lắng cho anh lẫn bệnh tình của bố anh đến vậy, trong khi đó thì anh làm được gì? Phản bội lại sự quan tâm của cô, nhẫn tâm đâm lén đằng sau lưng cô bằng những vết dao ứa máu, anh không cầm máu được, vì anh chỉ là kẻ biết gây án rồi bỏ chạy.
Con người anh thật trơ tráo, thật vô dụng, thật bị ổi, đối với cả hai người con gái ấy, anh đều vô tâm như vậy. Nhưng ít ra, lúc này khi vẫn còn Thiên Lý ở bên cạnh, anh cũng không muốn mình trở thành kẻ nhẫn tâm lần nữa vứt bỏ đứa con của mình, vì thế, anh quyết định sẽ chăm sóc cho cô, bao bọc lấy cô như tình nhân, nhưng không phải như vợ mình. Vợ của anh trước nay vốn dĩ chỉ có một, không ai có thể thay thế.

Đã lâu lắm rồi mới đến ngày giỗ của bố anh, hôm nay anh quyết định đưa Thiên Lý đến ra mắt gia đình mình, không ngờ khi vừa đến nơi lại bắt gặp Yến Nhi đã ở đó. Khi cô nhìn thấy anh và Thiên Lý , cô chỉ bình lặng lướt qua họ như hai người vô hình. Phải! Họ vô hình trong mắt cô mà. Những người khiến cô tổn thương đều không thể hiện hữu. Bởi cô có thể học cách quên đi nỗi đau, coi như nó chưa từng tồn tại, những người từng cố tình làm cô đau đớn, phần nào đó ở trong thâm tâm cô cũng coi như họ chưa từng xuất hiện.
Trước sự thờ ơ lạnh nhạt của Yến Nhi, Hải Thiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Dư âm của bức thư tay hôm trước cho đến nay vẫn còn khiến anh vô cùng day dứt, vậy mà bây giờ khi đối mặt, cô lại coi như không nhìn thấy anh như thế này. Khi anh định bước lên, cất tiếng gọi cô, Thiên Lý lập tức chau mày nắm chặt lấy cánh tay anh, một mực níu lại. Lúc đó anh mới sực tỉnh ra, xung quanh vẫn còn rất nhiều người nữa, anh chính là người dẫn Thiên Lý đến đây nên lại càng không thể hành động khinh suất khiến cô mất mặt.
Thật ra lý do mà Yến Nhi có mặt ở đây ngày hôm nay đã được dự báo từ rất lâu về trước, có lẽ Hải Thiên ngạc nhiên là bởi vì một mình anh không biết Yến Nhi đã từng nói với bà Minh Tuệ rằng: “Dù có li dị Hải Thiên thì cô cũng vẫn sẽ là con dâu của bà, vẫn sẽ có trách nhiệm với gia đình bà.” Chính vì điều đó mà bà vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai ý định mong hai đứa có ngày tái hợp, cứ tưởng ngày hôm nay sẽ là một cơ hội tốt, nào ngờ con trai bà lại nỡ lòng nào đem ả đàn bà lăng loàn kia về đây.
Vậy là trong suốt cả một buổi chiều ngày hôm ấy, bữa cơm diễn ra giữa những người thân trong gia đình bị bao trùm bởi một không khí vô cùng u ám và ngột ngạt. Vì thế nên bữa cơm cũng kết thúc một cách chóng vánh rất nhanh sau đó, bản thân tất cả mọi người trong nhà, ngoại trừ ông anh rể Hoàng Giang ra thì chẳng ai thèm nhìn Thiên Lý với ánh mặt thiện cảm cả.
Sau khi ăn cơm xong, Yến Nhi lại xung phong đi rửa bát, thấy vậy, Thiên Lý cũng định tình nguyện đi theo cho phải phép, nhưng sau khi nhận được sự từ chối khách sáo của cả gia đình, cô lại đành trơ tráo ngồi ung dung ăn hoa quả cùng các bậc cha chú trong nhà.
Ngay sau khi Yến Nhi vừa mới đi khuất, Hải Thiên cũng lập tức lặng lẽ lẻn theo cô, cho đến khi cô dừng lại ở một khoảnh sân nhỏ phía sau nhà và chuẩn bị xả nước ra để rửa bát, Hải Thiên mới bất ngờ xuất hiện. Sự xuất hiện của anh không khiến cô ngạc nhiên, mà có ngạc nhiên thì cô cũng chẳng tỏ ra bận tâm, nét mặt của cô lúc nào chỉ cũng bình lặng như thế, khiến anh vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải kiềm chế. Thấy cô đã phát hiện ra mình ở phía sau, nhưng lại nhất quyết không quay lại chào, anh đành dằn lòng cất tiếng hỏi.
- Dạo này em vẫn ổn chứ?
- Tôi chưa chết.
Câu trả lời cụt lủn của cô thật sự khiến anh tức đến nổ họng, thế nhưng, có thể khiến cô vẫn còn giữ chút lịch sự mà trả lời đã là may mắn lắm rồi. Sau đó, anh lại tiếp tục liều mình mạnh dạn ngồi sụp xuống nói.
- Những bức thư tay mà em đã viết… tại sao em không nói…
Lời nói của anh vừa mới cất lên liền khiến cô khựng lại vài giây, chuyện những bức thư tay đã là quá khứ, nhưng khi biết anh lại vô tình tìm ra chúng, trong lòng cô thật sự có chút khó xử. Vậy là biết bao tâm tư, phiền muộn mà cô chôn giấu, cuối cùng anh cũng có thể đào lên hết rồi đấy ư? Nhưng bây giờ nói ra những điều đó thì còn có ý nghĩa gì nữa, khi cô viết, vốn không phải mong tâm trạng mà anh đọc được sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Thấy Yến Nhi im bặt, Hải Thiên lại định tiến gần hơn một bước nữa, thế nhưng, tiếng giọng nói gay gắt bất ngờ cất lên ở phía sau khiến Hải Thiên bỗng giật bắn cả mình. Đột ngột quay mặt lại, thì ra đó là Thiên Lý. Thấy anh tự dưng biến mất khỏi phòng ăn, Thiên Lý đã bắt đầu sinh nghi, may mà cô còn đủ tỉnh táo để bám theo xem anh định làm cái trò mèo gì. Không ngờ vẫn lại là vì cô ta! Rút cục thì trước sau kẻ làm cô phải bận tâm vẫn cứ là cô ta! Tại sao cô ta không chết luôn đi! Tại sao cô ta vẫn sống bình lặng như hồn ma ám ảnh Hải Thiên của cô lâu đến thế.
Cô càng nghĩ, lại càng tức giận, vậy là không kiềm chế nổi, Thiên Lý liền quát lên om sòm. Cô mắng Yến Nhi là đồ dâm phụ, đồ mặt dày, đã li dị thì đừng hòng quay lại, còn bày đặt dụ dỗ người yêu cô. Mỗi lời mà Thiên Lý nói ra đều rất ngoa ngoắt và độc địa, nhưng khi nghe qua, nếu là người hiểu chuyện, chẳng biết người ta sẽ nghĩ ai mới là đồ mặt dày, dụ dỗ tình yêu của kẻ khác.
Đứng trước tình huống tiến thoái nưỡng lan này, Yến Nhi quả thật cũng rất khó xử, thế nhưng, giải pháp duy nhất của cô chọn lựa lại là ngồi yên rửa bát, coi như không nghe không thấy. Bản thân cô cũng thấy những gì Thiên Lý nói quả thực rất nực cười. Thế nào gọi là dâm phụ? Thế nào gọi là mặt dày? Cũng không ngờ có ngày Yến Nhi lại bị mắng là kẻ dụ dỗ người yêu của người khác, càng ngạc nhiên hơn- “anh người yêu” đó lại chính là chồng cũ của cô. Kẻ cướp chồng nay lại ngang nhiên chửi người phụ nữ mất chồng là đồ cướp giật. Cuộc đời này phi lý thật!
Yến Nhi cố gắng kiên nhẫn ngồi im nghe chửi trước sự can ngăn của Hải Thiên, mặc dù Thiên Lý thì vẫn ngoạc mồm lên xa xả chửi rủa, thế nhưng, ngay sau khi hoàn thành công việc của mình, cô liền thản nhiên đứng dậy, ung dung lau tay vào chiếc tạp dề đang đeo trên mình rồi lãnh đạm nói với cả hai một câu xanh rờn: “Hai người hãy thôi diễn xiếc đi! Trò hề rẻ tiền này thực tình tôi coi không nổi. Thật mắc ói!”
Nói xong, Yến Nhi liền thẳng tay đẩy cả Hải Thiên lẫn Thiên Lý đang chết sững như bị dội cả gáo nước lạnh vào mặt ra, đường đường chính chính quay trở lại phòng khách với bà Minh Tuệ, để lại hai con người đang hóa đá phía sau mình, giận dữ nhìn nhau không nói thêm nổi một lời. Bởi Yến Nhi đã nói quá đúng! Những gì họ làm, chẳng khác gì một vở kịch ba xu, có cho không cũng chẳng ai thèm ngồi nán lại nhìn.

*Trang chủ
1/120