Chương 1: Mở đầu
Cô chết rồi.
Ngày một tháng một.
Sinh nhật của cô, không ngờ đồng thời cũng trở thành ngày giỗ của cô.
Ôn Tâm ngờ nghệch đứng giữa đường đi, tận mắt chính kiến hiện trường tai nạn và toàn bộ quá trình xử lý tai nạn, hai bên đường chen chúc những đám đông đang đứng xem.
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng, cuộc đời mình lại ngắn ngủi như vậy, cái chết lại ập tới bất ngờ như vậy. 18 tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, thoáng chốc đã kết thúc rồi.
Nhưng nếu như vậy, cuộc đời có lẽ rất hoàn mỹ đấy chứ, ít nhất xét từ góc độ khoa học kế toán mà nói thì nó rất toàn vẹn, so với chết vào một ngày khác sẽ càng khiến người ta ấn tượng hơn nhiều.
Ôn Tâm tự an ủi bản thân như vậy, trơ mắt nhìn thể xác đẫm máu bị những nhân viên cứu hộ mặc áo bào trắng khiêng lên xe cấp cứu. Không ai nhìn thấy cô, không ai đá động đến cô, cũng không ai nghe thấy cô nói, cô giống như một luồng không khí, xuyên qua cơ thể rất nhiều người. Bây giờ phải làm thế nào đây?
Ôi, người ta vì cứu người mà chết, cô thì chết vì cứu mèo….
Ôn Tâm than vãn trong lòng, mình chết thật không đáng, nhưng ai bảo mình là người yêu mèo làm gì nhỉ? Đâu thể quay sang trách con mèo đen băng ngang đường được, đúng không nào? Dù con mèo màu đen bị cho là điềm xấu, dù điều bất hạnh đã xảy ra thật rồi, nhưng bất kể thế nào nó cũng là một mạng sống sờ sờ, nói không chừng nó còn trên có mẹ mèo già, dưới có con mèo con nữa kìa.
Hết cách rồi, đâu thể tìm nó đòi mạng….
“Này, cô đợi đã. ”
Một âm thanh vọng vào tai Ôn Tâm, cô nhìn quanh quẩn tứ phía, nhưng chưa phát hiện ra có ai đang nói chuyện với mình. Chẳng lẽ là ảo giác của cô à? Cô cũng đã là ma rồi còn gì, ai có thể nhìn thấy cô nhỉ?
Ôn Tâm than thở một tiếng rồi tiếp tục phiêu dạt lên phía trước.
“Ôn Tâm! ” Lại một tiếng, còn là tiếng gọi cố ý nhấn mạnh danh xưng.
Lần này Ôn Tâm xác định tai mình không nghe nhầm, tuyệt đối không phải là ảo giác hay ảo tưởng. Nghe âm thanh, dường như là đến từ phía sau lưng, cô bỗng nhiên quay lại, một con mèo đen ung dung đi về hướng cô, bước đi thong thả, thần khí cao ngạo, kỳ dị, đồng thời cũng có một sự thanh cao khó mà diễn tả.
Ôn Tâm nhăn mày, băn khoăn thầm nghĩ: Con mèo đen này…chẳng phải là con lúc nãy cô mới cứu à? Không lẽ nó đang nói chuyện với cô?
“Ôn Tâm, cô tính đi đâu đó? ”
Không…không phải chứ? Mèo lại biết nói chuyện!
Nỗi kinh ngạc này thật chẳng phải chuyện vừa, cơ thể Ôn Tâm giật bắn lên như cọng lò xo.
“Cô xuống đây đi, nói chuyện với cô như vậy rất mệt! ” Mèo đen thư thái, ung dung ngồi xổm xuống đất, con ngươi màu hổ phách sâu thẫm nhìn về phía Ôn Tâm, khuôn mặt xen lẫn một nụ cười.
Ôn Tâm nhìn sửng sờ mất hồn, rồi lại nhìn kỹ những người xung quanh, người qua kẻ lại không ngớt, dường như họ cũng không nhìn thấy con mèo đen này, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vẻ mặt cô tràn đầy nghi vấn, cơ thể trong suốt nhẹ nhàng bay là xuống bên cạnh con mèo đen.
“Ta là một con mèo dưới trướng Tử Thần, hôm nay ta chỉ tình cờ đi ngang nơi này nhưng lại khiến cô mất mạng. Đáng ra cô vẫn chưa tới số, để bù đắp lại, ta sẽ cho cô một sinh mạng mới.”
Sau khi nghe những lời này Ôn Tâm vui mừng trong lòng, bảo: “Vậy nghĩa là ngươi có thể đưa ta về lại bên trong cơ thể của mình à? ”
“Xin lỗi, ” Mèo đen có chút áy náy nói: “Cơ thể trước kia của cô đã bị hủy hoại rồi, năng lực của ta có hạn, chỉ có thể tìm cho cô một thế thân ở không gian khác. ”
“Ý ngươi là…..vượt thời gian? ”
“Theo cách nói của loài người các ngươi, thì đúng là như thế. Nào…Chúng ta bắt đầu nhé. ” Mèo đen vội vàng nói.
“Chờ đã, để ta suy nghĩ kỹ lại! ”
“Đừng suy nghĩ nữa, hết thời gian rồi. Nếu Tử Thần đại nhân đến thì ta toi đấy! ” Mèo đen thần sắc tỏ ra rất căng thẳng, buột miệng hớ lời.
“Câu này của ngươi là ý gì? ” Ôn Tâm lừ mắt liếc nhìn, “Nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ đứng mãi ở đây không đi đâu cả. ”
“Ôi giời, bà cố tổ của ta, coi như ta van xin cô có được không? Vài phút nữa Tử Thần đại nhân sẽ về đến, nếu ông ta phát hiện ra cô chết rồi thì ông ta sẽ trừng phạt ta. ”
Sắc mặt mèo đen trở nên cực kỳ sợ hãi, bời vì điều này sẽ khiến nó nhớ đến những trải nghiệm đáng sợ trước kia.
“Hứ, con mèo màu đen đúng là không phải thứ tốt lành gì! Ta vì cứu ngươi mới chết, ngươi lại dám chơi khâm ta, coi ta như con ngốc à! Ta chờ thần chết đến hoàn dương cho ta, xem ông ta trừng trị ngươi như thế nào! ” Ôn Tâm bực tức nói.
Mèo đen không giận dữ mà lại mỉm cười, giễu cợt nhìn cô với ánh mắt kỳ dị, thẳng thừng nói: “Cô đã chết rồi, Tử Thần đại nhân chỉ có thể mang cô về địa ngục chứ không thể hoàn dương cho cô đâu.”
“Vậy, vậy phải làm sao? ” Ôn Tâm sợ đến âm thanh bỗng dưng tuột xuống vài decibel, nét mặt khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, chờ thần chết giá đáo chắc sẽ không xong rồi, “Ta đồng ý với ngươi, vượt thời gian thì vượt thời gian, còn không làm nhanh lên! ” Cô thề: Chờ sau khi cô hoàn hồn nhất định sẽ không bao giờ giao du với lũ mèo gian xảo này!
“Vậy ta bắt đầu đây….”
“Khoan, đợi đã! ”
“Sao cô rắc rối thế! ” Mèo đen bực mình nói.
Đôi mày Ôn Tâm chau lại, cặp mắt xinh đẹp liếc qua, “Đây là ngươi nợ ta, ta phải có quyền lựa chọn thân thể thay thế đúng chứ? ”
“Việc này….Cô nói đi. ”
“Yêu cầu của ta không nhiều, trước nhất là không được thay đổi giới tính. Ta không muốn một sớm thức giấc, phát hiện ra mình trở thành một gã đàn ông. Còn nữa, da dẻ phải trắng trẻo, tướng tá đàng hoàng, tục ngữ có câu: một làn da trắng che được ba khuyết điểm xấu, trước đây ta rất trắng trẻo, nên điểm này ta rất kiên trì. Đúng rồi! Còn nữa còn nữa, nếu có thể thì phải có tiền có thế, được nằm hưởng phước là tốt nhất rồi, không cần phải chịu khổ chịu tội. ”
Sắc mặt mèo đen sửng sốt, khẽ cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Ta có thể làm được, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? ”
“Có một điều ta không thể đảm bảo….”Mèo đen nói được phân nửa, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó la to một tiếng: “Chết rồi, Tử Thần đại nhân đến rồi, ta phải nhanh chóng đưa ngươi đi….”
“Ôi…Cha mẹ ơi~~~~”
Một tia sáng lóe lên, “Bụp” một tiếng Ôn Tâm biến mất tăm.
Chương 2: Nhà có mèo lười
Thời kỳ nhà Đường phồn thịnh, thành Trường An.
Thành Trường An đời Đường được gọi là Kinh Thành, vùng đất dưới chân thiên tử, từ xưa đến nay vẫn là nơi giàu sang, sầm uất đệ nhất thiên hạ. Là nơi khởi điểm cho con đường tơ lụa, thành Trường An cũng là một đô thị quốc tế đầu tiên trên thế giới có dân số trên triệu người, được vinh danh là “Trung tâm của thế giới”.
Đương nhiên, trong thời đại phồn hoa hưng thịnh, chính trị ổn định này, địa chủ giàu có tự khắc trỗi dậy khắp bốn phương, và đương kim phú hộ ở thành Trường An chính là phủ Nam Cung nằm về hướng bắc hoàng thành.
Trong thành, hễ nhắc đến phủ Nam Cung, không ai không hay, không ai không biết.
Gia đình họ Nam Cung nổi lên nhờ nghề tơ lụa và thuê thùa, sau đó lại còn làm thêm nghề châu báu, hương liệu, dược liệu, vận chuyển hàng hóa, tửu lầu phòng trà, khách điếm thì mở khắp đường lớn phố nhỏ, thậm chí ngay đến….ngay đến phong nguyệt tửu lầu cũng có dính dáng vào. Nhà họ Nam Cung buôn bán trải khắp thiên hạ, nói ra cũng chẳng có chút nào quá đáng, tiền của hiện giờ đã tích lũy đến mức khó có thể kiểm kê rồi.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc, đó chính là chủ nhân đời đời của nhà này thường hay chết yểu, con cháu không nhiều, hơn nữa chỉ toàn con một, tới đời này, gia đình Nam Cung chỉ còn duy nhất một dòng máu là Nam Cung Cẩm.
Cũng có lẽ vì thế nên từ nhỏ Nam Cung Cẩm đã nhận được sự chuyên tâm giáo dục của cha, thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người
. Sự thật cũng đã minh chứng được điều này, từ sau khi y tiếp quản dòng họ Nam Cung, nhà Nam Cung đã nhảy vọt thành phú hộ trứ danh nhất thành Trường An trong vỏn vẹn hai năm, trở thành một truyền kỳ của kinh thành.
Tự cổ, tòng thương nãi tiện dân (Con buôn là tầng lớp hạ đẳng nhất trong xã hội). Dòng họ Nam Cung thì lại khác, tuy các thế hệ của họ không ai làm quan, nhưng gần như mỗi cô con dâu bước vào cửa đều là thiên kim nhà quan, và người mẹ đã từ trần của Nam Cung Cẩm còn là một vị hoàng thân quốc thích, chị ruột của bà chính là vương phi của Thuần Vương.
Nghe đồn Thuần vương phi cực kỳ yêu chiều đứa cháu trai này, thậm chí còn hơn cả Lý Ngự – đứa con ruột không làm gì nên trò trống của mình.
Nguyên do từ việc Thuần vương phi đã tổ chức trên dưới trăm lần tương thân cho Nam Cung Cẩm, kết quả là lần nào hiện trường cũng hỗn loạn không thể khống chế vì đám nữ nhi ấy đã tranh giành, ẩu đả nhau.
Tuy thế, Nam Cung Cẩm lại có mối quan hệ mật thiết với Lý Ngự người anh họ đã trác táng thành thói, thường hay ra vào chốn trăng hoa. Trong một chốc hứng khởi, Nam Cung Cẩm bèn ném ngàn vàng để mua “Thúy Hương Lầu” và “Xuân Sắc Lầu” nổi tiếng nhất ở thành Trường An. Chà chà! Một nơi là nữ kỷ viện, một nơi là kỷ viện nam, Nam Cung Cẩm không chút kiêng kị mở rộng sự nghiệp làm ăn ở chốn trăng hoa.
Sau khi Thuần vương phi hay chuyện đã nổi giận lôi đình, trách mắng Lý Ngự dạy hư em họ, Lý Ngự bị phạt chép kinh đạo đức trên một ngàn lần, còn bị cấm túc suốt ba tháng trời. Trong khi Nam Cung Cẩm chẳng biết đã dùng cách gì mà dỗ cho vương phi hết giận, miễn cả việc trừng phạt.
Đương nhiên, những tin dưa lê này đều phát tán từ các quán trà ngõ rượu.
Ở đây, khoan nói đến gia tài hùng hậu, gia thế hiển hách, chỉ luận về tướng mạo tuấn tú tuyệt đỉnh của y, Nam Cung Cẩm đã có thể mê hoặc chúng sinh. Tin đồn xôn xao giữa các tiểu thư nhà quan đã bay khắp đất kinh thành. Tuy thật hư bên trong thế nào thì tạm thời chưa thể khảo chứng, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là qua những lời đồn đại ấy, nữ nhi thì ái mộ, nam nhân thì đố kỵ.
Không sai, thử hỏi trong thành Trường An có ai lại không muốn gả con gái mình cho loại đàn ông tuyệt vời vạn người chỉ có một này nhỉ? Tiếc rằng, biện pháp mạnh không được, dỗ dành cũng chẳng xong. Nam Cung Cẩm đã hai mươi quá năm, tận bây giờ vẫn chưa thành gia thất, lập thê thiếp, thật sự là một việc không tài nào hiểu nổi.
Đòi hỏi quá cao? Tâm sinh lý có khiếm khuyết? Chẳng thể biết được, chỉ nghe đồn y có một sở thích kỳ quái ít người hay biết…..
…
“Cộc, cộc, cộc” ba tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng chợt vang lên.
“Thiếu gia, tôi là Liễu Nghị.”
“Vào đi.” Từ trong thư phòng rợp tường đỏ ngói xanh, một giọng nói khe khẽ và trầm lắng, tràn đầy mê hoặc từ từ truyền ra.
Trợ thủ đắc lực của Nam Cung Cẩm – Liễu Nghị, xưa nay vốn có biệt danh là “Tiểu Gia Cát”, sau khi nhận được hồi đáp của chủ nhân bèn đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cả căn phòng được trải thảm đỏ, vài giá sách đàn hương màu đỏ tía ngay ngắn kê sát vào tường, trên đó bài trí hàng trăm quyển sách xen kẽ lẫn nhau, xung quanh còn có năm sáu giàn hoa đỡ vài chậu hoa cỏ tỏa ra hương thơm ngát. Xéo xéo bên kia bờ tường có đặt một bàn sách hình chữ nhật, một dáng người tuấn tú phi thường ngồi trước bàn sách, chiếc áo trắng như tuyết, không vương chút bụi bẩn, mái tóc dài đen bóng buộc gọn phía sau, gương mặt khẽ nghiêng qua, chiếc mũi thẳng đứng, làn môi hồng nhạt có đường nét phân minh, đôi mắt sâu và trong vắt như nước hồ, thi thoảng có vài sợi tóc tơ rũ xuống theo đường nét trên gương mặt xinh đẹp của chàng trai, hình thành cảnh tượng khiến người ta phải nín thở ca thán.
“Thiếu gia, đây là sổ sách của phân nhánh Hàng Châu, hình như sổ sách có vấn đề. ” Liễu Nghị nhanh chóng thu hồi ánh mắt tán thưởng, từng bước tiến lên phía trước bàn, khẽ lên tiếng.
“Ừ, ngươi cứ để đấy, ta sẽ xem sau. ” Nam Cung Cẩm thờ ơ trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú vào văn kiện trong tay.
Việc lớn như vậy, chủ nhân lại chẳng thèm đếm xỉa, thật chẳng giống phong cách xử lý công việc bình thường của chủ nhân!
Đặt quyển sổ xuống, Liễu Nghị thấp thỏm không yên, liếc nhìn cốc trà đặt trên bàn. Còn Nam Cung Cẩm khẽ mở đôi mắt đang khép hờ, tao nhã bưng cốc trà lên, thổi vài hơi rồi hớp mấy ngụm.
Mùi thơm của trà này….
Liễu Nghị tập trung ngửi mùi.
Quả như y dự đoán, là Bích Loa Xuân!
Mỗi khi tâm trạng chủ nhân không vui đều sẽ uống trà, và nhất định phải là Bích Loa Xuân.
“Thiếu gia, dường như hôm nay người có chút không vui, xảy ra chuyện gì à? ” Liễu Nghị dò thám.
Làn mi dài và mảnh của Nam Cung Cẩm khẽ chớp nhẹ, đặt cốc trà xuống, thong thả nói: “Vừa nãy quản gia báo với ta, Tiểu Bạch sắp chết rồi. ”
“Hả? ” Liễu Nghị nghe xong cảm thấy giật mình, miệng y hơi há to sửng sốt một hồi, đột nhiên ngộ ra “A” một tiếng, gương mặt không còn nhịn cười nổi rồi. “Thì ra thế…sắp sửa lười chết rồi à? ”
Nam Cung Cẩm nhàn nhạt đưa mắt nhìn sang, “Ừ, lười đến không thèm ăn cơm rồi. Ta sai người hầu đút ăn, lại còn lưới đến độ không chịu nuốt. ”
“Sao cơ? A hoàng đút tận mồm mà không ăn, kiêu đến thế cơ à? ” Liễu Nghị không thể giấu nổi sự tức cười, khóe môi hơi giật giật. “Nhưng vậy chẳng phải rất tốt sao? Người cho Tiểu Bạch ăn ngon, ở tốt, còn có người mỗi ngày hầu hạ riêng cho nó như tổ tông, chẳng phải cũng là để chờ đến ngày này thôi sao? Giờ đây hà tất phải đau lòng nhỉ? ”
“Không phải đau lòng, chỉ là cảm thấy có chút thất vọng. ” Nam Cung Cẩm lắc đầu, nói với giọng điệu tiếc nuối cực kỳ: “Vốn ta còn định tìm một nàng dâu cho Tiểu Bạch, ngờ đâu lại đột nhiên…”
“Thiếu gia làm ơn đi! ” Liễu Nghị than thở, rằng: “Người lại quên giới tính của Tiểu Bạch rồi, người muốn “cô ta” làm thế nào cưới vợ được? ”
Nam Cung Cẩm không thay đổi sắc mặt, “Thế à? Ta còn tưởng là đã tìm thấy thú vui mới rồi chớ. ” Ngữ điệu thấp hơn một tý: “Nói thật, ta bắt đầu cảm thấy có chút vô vị rồi….”
Liễu Nghị bất lực nhún bờ vai, đã quá quen thuộc với những lời như vậy của chủ nhân: “Nếu đã như vậy tại sao thiếu gia không đi xem Tiểu Bạch, biết đâu chừng còn có thể gặp mặt nó lần cuối? ”
Nam Cung Cẩm nghe xong, ung dung ngồi tựa lưng ra sau ghế. Ánh mắt buồn chán hướng ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ba tháng trước Tiểu Bạch đã bắt đầu lười tắm táp.”
Đôi mày Liễu Nghị hơi cong lên, “Cho nên…”
Sắc mặt Nam Cung Cẩm bỗng chuyển sang lạnh nhạt, “Rất bẩn. ”
Liễu Nghị lập tức trợn mắt, suýt té ngã.
Thiếu gia ơi là thiếu gia, người bảo Tiểu Bạch đang gần kề giữa biên giới sống và chết phải làm sao để chấp nhận được đả kích này? Không thể không rơi một giọt lệ thương hại cho Tiểu Bạch đáng tội nghiệp.
…
“Á…Hức….”
“Cô la ó gì thế hả? ”
“Cái thứ hôi thối chết giẫm này, tôi không chịu nổi rồi! ”
“Không chịu nổi cũng phải chịu, “cô ta” chỉ còn một hơi thở cuối cùng mà thôi, thiếu gia dặn dò nhất định phải ra đi cho thật sạch sẽ. ”
“Hứ! Nghĩ xem, chúng ta là hầu cận của thiếu gia, giờ lại tới mức phải đi hầu hạ “cô ta “? ”
“Cô đừng than trách nữa rồi! Nhanh chóng rửa sạch sẽ cho “cô ta “, tôi không muốn dính thứ xui rủi này nữa. ”
Đau!
Đau qua!
Huhu, ai đang làm gì cô thế?
Không biết bóng tối vô biên đã duy trì bao lâu rồi, mãi đến khi có một cơn đau như bị xé toạc ra, khó có thể hình dung này thì Ôn Tâm mới kéo lại được ý thức. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, phảng phất cơ thể mình đã bị hành hạ hết lần này sang lần nọ, trên người ướt sũng, rất lạnh rất lạnh.
“Này! Cô xem “cô ta” chẳng động đậy gì cả, có phải chết rồi không? ” Một giọng nữ trong trẻo phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
“Tôi không dám xem. ” Một giọng nữ hơi nhát gan khác đáp lời.
“Hay chúng ta cứ chôn “cô ta” luôn vậy. ” Giọng nữ trong trẻo đề nghị.
“Đừng, tôi không dám…”
Hả?
Chôn?
Đừng chôn mà, ta vẫn chưa chết!
Ôn Tâm hoảng sợ mở to đôi mắt, cảnh tượng trước mắt có chút méo xệch, trên bức tường mang phong vị cổ xưa có khắc những bức tranh điêu khắc tinh xảo, cửa sổ toàn là những khung gỗ điêu khắc tinh tế, trên đất trải một tấm nệm lông êm ái, dường như căn phòng này trông rộng khác thường.
Ta đã đến đâu rồi?
Đôi mắt Ôn Tâm khẽ động đậy, ngước lên hướng phát ra tiếng nói, thình lình chạm phải hai ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
“Á…”
“Á…”
Hai cô bé xinh đẹp mặc trang phục cổ trang bỗng cùng lúc hét lên, oang oang rung động cả đôi tai cô, cô bất giác đưa tay lên bịt lỗ tai…
Á!
Đây..đây là cái gì? Vuốt mèo….Cô sờ lên trên, cào xuống dưới, nện sang trái, khua sang phải, là mơ, chắc chắn là một giấc mơ! Ôi, đau chết đi được, đang tỉnh mà. Cô lại cúi đầu nhìn xuống, bàn tay cô đã biến thành vuốt, vuốt mèo?!
“Đông…Đông Mai, cô nhìn nó đang làm gì kìa? Có phải là bị –thi biến rồi không?! ” Thu Cúc vốn dĩ nhát gan muốn chết, sợ hãi hét to.
Tục ngữ có câu, phụng hoàng tái sinh gọi là Niết Bàn, gà rừng tái sinh chính là thi biến.
“Nói bậy! Đừng tự hù dọa bản thân, theo tôi thì đây chỉ là hồi quang phản chiếu. ” Đông Mai rất trấn tĩnh, khom người xuống, dùng tay thử đụng vào con mèo chết đi sống lại.
Ôn Tâm đột nhiên chớp chớp mắt, vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn kinh ngạc cực độ này. Một hồi lâu sau đó mới triệt để tỉnh ngộ, cô loạng choạng đứng dậy, hoang mang muốn cầu cứu hai người trước mắt, nhưng phát hiện ra rằng mình chỉ phát ra những âm thanh “Meo meo”.
Á, cứu tôi với! Sao cô lại biến thành một con mèo rồi?
Cô cố sức hét to, nhưng vẫn chỉ là âm thanh “Meo meo meo”, Oa…Phải làm sao đây? Cô bỗng rất muốn khóc.
“Còn, còn bảo là không phải thi biến? ” Thu Cúc phát ra âm thanh run rẩy, “Con súc sinh này, tôi chăm sóc nó bấy lâu nay, chưa hề nhìn thấy nó động đậy bao giờ. ” Cô sợ quá lùi ra sau một bước.
Đông Mai hơi nhăn mày, “Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ nó trông cũng khỏe lắm, chẳng bị gì cả, có thể vừa nãy nó giả chết? ”
“Thế à? ”
“Ừ… Cũng có thể chúng ta tắm cho nó, nó bị kích thích, nên đột nhiên trở nên hết lười biếng rồi? ”
“Vậy sao? ”
Đông Mai bất mãn nhìn dáng vẻ nhát gan c
ủa Thu Cúc, bảo: “Cô sợ gì chứ? Nó chỉ là một con mèo, đâu thể ăn thịt cô, vậy mà cũng sợ à? Thiếu gia biết nó chưa chết, nói không chừng còn ban thưởng cho chúng ta nữa kìa. ”
“Có thật không? ” Thu Cúc nghe từ “Thiếu gia”, đôi mắt ánh lên sắc màu rực rỡ, gương mặt hơi e thẹn, chẳng còn tí lo sợ gì nữa.
Đối với sự ảo tưởng si tình của cô ta, Đông Mai nhìn thấy cả, cười khinh thường, rằng: “Chắc chắn rồi! Thiếu gia thích nhất là con mèo này…”
“Này! Các người có thể đừng phớt lờ ta được không, ta lạnh quá rồi này, có thể lau giúp cái thân mèo này của ta không? Nếu ta mà ngã bệnh, chẳng phải là các người cũng khó lòng ăn nói với thiếu gia gì đó sao? ” Ôn Tâm sang sảng thốt ra nhưng sau cùng cũng chỉ là tiếng meo meo, chẳng ai hiểu, tất nhiên cũng chẳng thể nào thu hút được chú ý của bọn họ.
Sau khi Ôn Tâm thử vài lần, nản lòng rũ đôi tai mèo xuống, vung vẫy nước dính trên người, tranh thủ lúc họ còn đang tranh luận bên đó, dò thám bốn bề xung quanh. Bỗng dưng, một nơi không xa có một chiếc chậu gỗ to đã thu hút ánh nhìn của cô.
Rốt cuộc hiện giờ mình đã trở thành hình dạng gì nhỉ?
Ôn Tâm chần chừ khá lâu, mới đỏng đa đỏng đảnh đi tới bên chiếc chậu, nhìn vào trong đó, cô bỗng cứng đờ người như vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nào đó.
Một cái đầu to và tròn tròn y hệt tấm thớt, thân mình béo ú và thô như thùng nước, bốn chân ngắn củn cỡn như bốn cột trụ lùn chống đỡ mái nhà nặng trĩu. Một cái đuôi xù xì như chiếc chổi đang ve vẩy sau lưng.
Trời ạ!
Tiếp đó cô phát ra tiếng mèo kêu thảm thiết: “Meo eo~~~~~”
Con mèo đen chết tiệt đó!
Khí huyết Ôn Tâm bùng lên, trước mắt tối sầm, ngã nhào về phía bên trái…Rầm!
“Tiểu Bạch ngất rồi! ”
“Nhanh, nhanh, thông báo với u quản gia nhanh lên! ”
Trời ơi!
Đất hỡi!
Cô phải sống thế nào đây!
Người ta vượt thời gian đều biến thành mỹ nữ, tại sao cô lại biến thành một con mèo, lại còn là một con mèo xấu hết chỗ chê, béo tròn ục ịch?!
Oa oa oa, có ai dạy cô biết nên làm thế nào không?
Oán than ca cẩm? Trách trời trách đất? Gào khóc thảm thiết? Đòi sống đòi chết?
Những chiêu này cô đều thử cả rồi, thậm chí còn nhắm tịt mắt, bịt kín tai, vùi đầu ngủ.
Ha! Cô còn ngốc nghếch nghĩ rằng nếu đây chỉ là một cơn ác mộng thì khi tỉnh dậy, chuyện cô biến thành mèo cũng sẽ tan biến như mây khói, nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày lại trôi qua…cô vẫn ở đây!
Cô tự thấy mình không phải loại người bi quan, ngược lại, cô thích cười, thích khóc, thích chơi, còn thích mơ mộng ảo tưởng, thích đùa vui cùng bạn bè, thích trò chuyện thoải mái và quây quần bên gia đình. Nên dù không biết làm thế nào cũng phải đành chấp nhận, suy cho cùng cô vẫn phải đối diện với hiện thực.
Con người ai cũng khó tránh khỏi có lúc bị người khác chơi xỏ, biến cố chợt ập xuống đầu, thậm chí còn gặp phải đả kích bảy mươi hai biến, không ngốc cũng khờ, không khờ cũng xỉu, không xỉu thì đành tỉnh táo thôi.
Hứ! Ta trù ẻo ngươi!
Con mèo đen khốn khiếp sẽ bị trời tru đất diệt đó!
Dám lừa gạt bà cô này à, nếu có thể, mỗi ngày cô sẽ cần cù trù ẻo nó 1000 lần, à không, 10000 lần!
Nói gì mà không thay đổi giới tính? Ừ thì không thay đổi, nhưng từ nữ trong nam nữ quá độ thành cái trong đực cái!
Nói gì mà làn da phải trắng, một làn da trắng che ba khuyết điểm? Ừ, đúng là rất trắng, cả người toàn lông trắng không nhuốm một tí màu nào hết!
Nói gì mà phải có dáng vẻ đàng hoàng? Ừ, rất đàng hoàng, nhưng cái đàng hoàng mà cô nói là đẹp cơ, không phải tròn mũm mỉm như thế này!
Nói gì mà phải có tiền, có thế, chỉ cần nằm hưởng phúc, không phải chịu khổ chịu tội? Ừ! Về điểm này thì càng không phải bàn cãi rồi. Đã bao giờ nghe nói mèo có phòng riêng của mình chưa? Đã nghe nói đến mèo được cho ăn sơn hào hải vị không? Đã nghe nói mèo có người hầu kẻ hạ riêng không? Hoàn toàn chẳng nói quá một chút nào, không phải những lời nói thổi phồng, mà đây là hiện thực. Vả lại, người hầu hạ nó còn là hai đại mỹ nhân, một tên Thu Cúc, một tên Đông Mai, chuyên phụ trách hốt phân, lau nước tiểu, tắm rửa, đút cơm, chà lưng, mátxa, thậm chí còn “Dưỡng lão và lo ma chay” của nó nữa!!!
Cái, tên, khốn, đó!
Nếu để cô tóm được nó, cô nhất định sẽ lột da nó, rút gân nó, uống máu nó, gặm xương nó…Ừm, cô không ăn thịt mèo.
Mặc kệ, tóm lại là cô đã rút khỏi hội yêu mèo rồi, thẳng chân tiến bước vào hội căm thù mèo, hội ngược đãi mèo, từ nay về sau, chỉ cần nhìn thấy một con sẽ đập một đập con, nhìn thấy hai con sẽ đập một cặp….
“Meo! Á! Đau quá! ”
Ôn Tâm đang nằm cuộn tròn sưởi ấm trên tấm thảm, mơ thấy ăn thịt con mèo đen đã thét lên một tiếng đau đớn, sau đó trừng mắt liếc qua, lừ lừ lườm chủ nhân bàn tay đó.
Thu Cúc sửng sờ, tự dưng co rụt đôi vai, bởi vì có chút sợ hãi, lực tay cũng mạnh thêm rất nhiều, đè đến nổi Ôn tâm không thở nổi.
Phẫn nộ! Ôn Tâm cắn răng chịu đựng, ánh mắt trừng trừng.
Mỗi sáng sớm, cô rất đáng thương vì bị cô tì nữ Thu Cúc đó dùng sức ấn chặt, đau chết đi được! Kiểm tra sức khỏe có cần như vậy không, dù giờ đây cô đang là con mèo, nhưng cũng có quyền của mèo chứ, họ lại dám đối xử tàn bạo với một động vật nhỏ nhắn, đáng yêu vừa khỏi cơn bệnh?
“Thích đại phu, nó…thật sự nó không có bệnh gì rồi à? ” Thu Cúc chần chừ hỏi.
Nhìn thấy con mèo lúc thì nhe răng nhếch mếch, lúc thì xếch môi trợn mắt, lúc thì giương nanh khoe vuốt, lúc thì ánh mắt hung hãn, Thu Cúc tự dưng sợ hãi trong lòng.
Tư sau khi con mèo mập này vùng vẫy chết đi sống lại, cảm giác hoàn toàn khác hẳn trước kia, hành vi trở nên rất kỳ quặc. Thí dụ như có khi vô duyên vô cớ lại ngất đi, thỉnh thoảng hay kêu gào, có lúc thì lại giống như hiện giờ, dùng đôi mắt hai màu, một xanh lam, một xanh lục nhìn cô trừng trừng, ánh mắt như đang nói: “Ngươi hãy nhớ đấy! Ngươi chết chắc rồi! ”
Khiến cô giật thót cả người.
Con mèo lười ngày xưa đâu rồi nhỉ? Nó lười đến nỗi không thèm mở mắt!
“Ừ, chẳng có bệnh tật gì, rất khỏe mạnh! ” Thích đại phu ung dung buông lỏng con mèo, không bằng lòng xua xua tay, sau đó vuốt vuốt chòm râu dê rất cá tính của mình, bắt đầu thu thập y cụ.
Thu Cúc trợn tròn mắt, “Nhưng…Thích đại phu, lần trước ngài nói nó sống không lâu nữa, kết quả tới giờ nó vẫn chưa chết. ”
Chòm râu dê của Thích đại phu khẽ run lẩy bẩy, “Thu Cúc, con a đầu này cố tình khó dễ với lão phu đúng không? Ta đã nói cả trăm lần rồi, ta là đại phụ trị bệnh cho người, không phải trị bệnh cho súc sinh! ”
“Nhưng thiếu gia nói người là….” Thu Cúc không sợ chết khẽ giọng lầm bầm.
“Ngươi, ngươi …” Thích đại phu thính tai nghe thấy, tức tối trừng mắt, thổi chõm râu lên, gương măt già nua đỏ bừng lên, có cảm giác trông như đang dở khóc dở cười.
Ôn Tâm thừa cơ đứng dậy, gần như nheo đôi mắt lại, lắc lư thân hình béo mập rồi tìm một góc thoải mái, không bắt mắt, lười nhác nằm sấp xuống, vẻ mặt bình chân như vại, chẳng thèm đếm xỉa. Đôi chân ngắn cũn cỡn đã không còn nhìn thấy sau khi cô nằm xuống, nó giấu trong bộ lông dày màu trắng.
“Thu Cúc! Còn không mau im miệng! ”
Trong khi Thích đại phu sắp tức đến ngất xỉu, một cô hầu khác – Đông Mai bưng trà bước vào nhà, nghiêm nghị quát mắng Thu Cúc đang nói xằng, cười nhìn Thích đại phu, “Thích đại phu, Thu Cúc vẫn còn bé, không hiểu chuyện, nào, uống ngụm trà, chữa chữa lửa.”
Thích đại phu xua thẳng tay, bực tức bảo: “Miễn đi! Đường đường một ngự y như ta, biết bao người cầu xin ta xem bệnh mà ta cũng không đếm xỉa, hôm nay lại tới mức phải đi xem bệnh cho súc sinh, còn bị một con nha đầu cười chê. ” Sau đó ông lại lắc đầu, than thở, “Bỏ đi, bỏ đi, các ngươi lo mà chăm sóc con súc sinh này, mai ta lại đến. ”
Dứt lời, Thích đại phu hất hất tay áo, ngoảnh mặt cất bước ra đi.
Ôi, bác sĩ già này thật đáng thương, mấy hôm nay đều do ông ta kiểm tra sức khỏe giúp cô, nghe nói người ta là ngự y danh tiếng trong cung, ngờ đâu bị thiếu gia nhà này dùng cách gì đó bắt làm thú y trong phủ.
“Thu Cúc, cô nói năng phải có chừng mực chứ. ” Sau khi Thích đại phu đi, Đông Mai quay đầu nhìn Thu Cúc, nhướn mày trách móc: “Thích đại phu là quan y, cô nói năng bừa bãi, nếu thiếu gia mà biết thì chẳng biết trừng phạt cô thế nào đây? ”
Thu Cúc không quan tâm, thè lưỡi nói, “Tôi có dám hỗn xược đâu! Tôi chỉ là lỡ lời thôi mà. Nhưng cũng may thiếu gia không có trong phủ, u quản gia thương tôi nhất, cùng lắm sẽ mắng vài câu.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì trong lòng Đông Mai khó tránh khỏi bực bội, trong phủ ai ai cũng biết Thu Cúc là cháu ngoại u quản gia đưa từ ngoài quê vào, u quản gia cố ý sắp xếp Thu Cúc hầu hạ bên cạnh thiếu gia, ý đồ quá rõ, chính là mong mỏi có ngày Thu Cúc hút được sự chú ý của thiếu gia, sau đó bay lên cành cây biến thành phượng hoàng.
Nhưng vừa tới vài ngày thì bị thiếu gia phái đi chăm sóc Tiểu Bạch, còn liên lụy cả cô cũng phải đi theo, đi một lúc là vài tháng trời.
“Phiền quá đi, không biết còn phải chăm sóc con súc sinh này bao lâu nữa? ” Đông Mai tức tối trừng mắt trút giận lên con mèo mập đang cuộn tròn trong một góc, “Cô xem nó mập thế này, cái bụng tròn vo như cái trống, cuộc sống thoải mái biết nhường nào! ”
Làm ơn đi, dù cơ thể này không phải của cô, nhưng hình tròn cũng là một thân hình mà.
Đông Mai ngồi xuống, bưng cốc trà trên bàn, uống một ngụm to, mượn uống trà để che giấu cơn giận đang sôi sục của mình.
“Cũng chẳng biết thiếu gia rốt cục tại sao lại thích nó nữa? Cái tên Tiểu Bạch còn là do thiếu gia đích thân dặn dò, những con vật khác không đặc biệt ưu ái như vậy. ”
Tiểu Bạch? Đừng nhắc nữa! Ai thèm chứ? Cô nghe tên này một lần là ngất một lần, đây chẳng phải là tên mấy chú cún con hay bị chủ nhân ức hiếp trong mấy phim hoạt hình sao? Có bực tức không chứ?
“Vốn tưởng nếu thiếu gia biết con súc sinh này chưa chết thì chúng ta có thể thừa cơ xin ban thưởng của thiếu gia, sau này không cần ở lại chỗ quái quỷ này nữa, ngờ đâu người tính chẳng bằng trời tính! ”
Thu Cúc cũng ngồi xuống uống trà ở ghế bên cạnh, “Cô đừng trách than nữa, đành chịu thôi. Hôm đó thiếu gia phải đi sang Hàng Châu gấp, u quản gia chưa kịp báo vớ
i người. ” Thu Cúc hơi ngập ngừng, nói tiếp: “Giờ ngẫm lại, nếu lúc đó nó chết thật thì tốt biết mấy, chúng ta cũng có thể trở về “Cẩm Lan Uyển” rồi. ” Cẩm Lan Uyển chính là nơi ở của chủ nhân Nam Cung Cẩm.
“Hứ, giờ hối hận thì được quái gì? Khi nó hấp hối, tôi đã bảo cô chôn nó đi mà cô không có gan đó, giờ thì tốt rồi, tự chuốc khổ vào thân. ”
“Tôi vốn nhát gan mà. ”
Trời ạ! Cô đã gây hấn với ai rồi, có cần độc ác như vậy không?
Ôn Tâm đáng thương nhìn bọn họ bằng ánh mắt hoang mang và vô tội, bất giác đưa vuốt mèo sờ sờ cổ mình, phù, may quá, mạng nhỏ vẫn còn đây.
“Bỏ đi, chẳng muốn nói thêm với cô làm gì. ” Đông Mai bĩu bĩu môi, đổi đề tài: “Không biết bao giờ thiếu gia sẽ về nhỉ? ”
“Chắc cũng phải một hai tháng đấy….” Thu Cúc nhâm nhi cốc trà, bỗng nhớ đến điều gì đó, cười lên, “Đông Mai, tôi lén nói với cô nhé, nhưng cô không được nói ra đâu nhé.”
“Chuyện gì bí ẩn thế? ”
“Thực ra tiểu vương gia Lý Ngự cũng đi Hàng Châu đó. ”
“Tiểu vương gia? Không phải đấy chứ! Thật hay giả vậy? ” Đông Mai ngạc nhiên. Tiểu vương gia có đến phủ Nam Cung à? Tin tức nhanh lẹ như cô mà cũng chẳng hề nghe ngóng được gì từ những gia nhân khác.
“Đương nhiên là thật rồi! Chính miệng u quản gia nói với tôi đấy, làm sao giả được? ” Thu Cúc càng nói càng hăng say. “Chuyện này kể với cô, cô tuyệt đối không được nói ra đó. u quản gia dặn đi dặn lại, tiểu vương gia đang trong gia đoạn cấm cửa, người lén trốn đến phủ Nam Cung, nếu vương phi mà biết nơi ở của tiểu vương gia thì tiểu vương gia sẽ lột da u quản da luôn đấy. ”
“Được rồi, tôi chẳng to mồm như thế. Tôi chỉ hơi khó tin việc thiếu gia lại để tiểu vương gia đi cùng thôi.”
“Đương nhiên không đơn giản như vậy rồi, là do tiểu vương gia bám chặt thiếu gia không buông, thiếu gia thực sự hết cách nên đành để ngài đi cùng thôi. ”
“Haha, thiếu gia bình thường lạnh lùng không thể tả, chắc chỉ có mỗi tiểu vương gia mới dám nhổ lông trên đầu cọp thôi. ”
“Ừ, công lực bám víu của tiểu vương gia rất lợi hại! ”
“Thu Cúc, chẳng lẽ cô thích tiểu vương gia hả? Tuy nói tiểu vương gia và thiếu gia là anh em họ, nhưng ngài khác hẳn thiếu gia, phong lưu thành nói cũng đành, còn nam nữ đều hạp. Cô chưa nghe nói sao, ngài như cá được nước trong đám mỹ nhân, nam nữ trong thành Trường An, ngài chiếm nhuộm không ít rồi, cô đừng có mà tơ tưởng đến ngài ấy nữa!” Đông Mai cảm thán.
“Tôi nào có gì. Đông Mai cô đừng nói bậy! Tiểu vương gia làm sao sánh bằng thiếu gia nhà chúng ta chứ! ”
Thiếu gia! Thiếu gia!
Ôn Tâm há to mồm, ung dung ngáp một hơi thật dài, kết thúc một giấc ngủ ngắn.
Hễ nhắc đến vị thiếu gia điển trai, phong thái phi phàm như nhánh hoa lê trấn áp cành hải đường, chỉ có ở trên trời cao chứ dưới đất không ai bằng, độc nhất vô nhị, trước không ai hơn, sau chẳng ai sánh kịp, quỷ khốc thần sầu, kinh thiên động địa…đó, cặp mắt hai cô gái này sẽ sáng rực lên, cô một câu, ta một câu, bàn tán rôm rả, cứ như sợ người khác không biết bọn họ ngưỡng mộ vị thiếu gia này nhiều như thế nào.
Mấy hôm nay, cô đã nghe nhiều về sự tích huy hoàng của vị đại thiếu gia này, nghe đến lỗ tai cô nổi cả nhọt, vậy cũng đành, hắn cứ luôn liên lụy cô bị vạ lây, bị người ta nhắm vào hệt như một tấm bia, cảm giác thật không tốt chút nào.
Nhìn họ đang vừa ăn vừa phiếm chuyện, bộ dạng vô cùng mê trai, cô biết là mình chẳng thể nghỉ ngơi yên ổn rồi.
Ừm, dẫu sao cô cũng khó khăn lắm mới phấn chấn lên được, vậy thì cứ làm quen môi trường đã, dạo dạo sân vườn nhé! Cô tự nhủ.
Thế là cô len lén trốn khỏi phòng, dù sao cũng không ai thèm để ý.
Đây là một khu vườn biệt lập, tường hồng ngói tía, chính giữa còn có vài đoạn đường nhỏ lót sỏi vụn nhiều màu sắc, vắng vẻ và tinh tế.
Khu vườn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vọng bên tai.
Giữa sân là một chiếc ao có diện tích không nhỏ, xung quanh ao nước được bài trí nhiều nham thạch to nhỏ, trong hồ toàn những con cá chép tung bơi thoải mái.
Trên cành cây to, lá non bắt đầu đâm chồi nảy mầm. Chiếc mầm be bé e thẹn lú đầu ra khỏi thân cây nhỏ nhắn để đón ánh nắng mặt trời.
Ôn Tâm thong thả đi tới đi lui một vòng, lần đầu bước ra khỏi căn phòng này, ai ngờ lại có sân vườn sạch sẽ, non xanh nước biết, sân vườn cầu có đình, cảm giác rất phục cổ và rất nho nhã. Nhưng dọc hành lang đi có rất nhiều gian phòng khéo kín cửa, hệt như dãy nhà chung cư, khiến cô rất tò mò.
Chẳng lẽ nơi này ngoài cô ra, còn có những khách ở trọ khác?
Lòng hiếu kỳ đủ để giết chết một con mèo. Những nghi vấn này đã thu hút sự hứng thú của cô. Cô tùy tiện chọn gian phòng bên trái phòng mình, quyết định bước vào thám thính nhà hàng xóm bên trái.
May quá! Cửa phòng không cài then, vuốt trước đẩy nhẹ đã mở bật cửa rồi. Nhưng cô vẫn chưa động đậy, sững sờ ngoài cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngạc nhiên đến ngây ra. Nhìn vào bên trong, chẳng có gì cả, chỉ có một con lợn?!
Trời ơi! Ta hoa mắt rồi phải không?
Ôn Tâm không tin nổi vào mắt mình, bước đến gần, dùng hết sức lấy vuốt mèo dụi dụi con mắt, sau cùng vẫn xác nhận được rằng đó đúng là con lợn.
Lúc này, hai nhạc sư bước vào, một người cầm cây đàn, một người vác chiếc ghế, ngồi thẳng lưng xuống, kinh long mạn niệp (Là hai chỉ pháp để đánh đàn tì bà : ấn trên dây đàn và gãy đàn), đàn một khúc nhạc không biết tên cho con lợn nghe.
Rốt cuộc đang làm trò gì nhỉ?
Ôn Tâm chưa kịp hoàn hồn thì đã sự việc ngoài sức tưởng tượng hơn nữa. Dưới sự hòa tấu của âm nhạc, con lợn bắt đầu ve vẫy đuôi, kịch liệt vặn vẹo cái mông đẫy đà, ba tấc “Kim Liên” (Ba tấc kim liên : dùng để chỉ bàn chân nhỏ nhắn của các cô gái) thì bước lên trước, lùi ra sau, tung tăng nhảy múa.
Ôi! Không phải chứ! Vậy cũng được sao.
Tên thiếu gia này có phải bị tâm thần không? Hay não bị ứ nước rồi?
Cô, một con mèo, có hai người hầu hạ; nó, một con lợn, có hai người hòa tấu.
Tới nước này rồi à, động vật còn cao cấp hơn cả con người.
Có tiền không chỗ tiêu sao? Hay là thời thế thay đổi rồi?
Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô quyết định tiếp tục thám hiểm.
Nếu đã xem xong hàng xóm bên trái thì tất nhiên cũng phải sang làm phiền láng giềng bên phải.
Cánh cửa của láng giềng bên phải cũng không cài then. Cô nhẹ nhàng bước vào. Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngay trước cửa, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến cô phải thốt lên kinh ngạc.
Một chiếc ao trong phòng kín?
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mấy con vật trong ao.
Một con ếch da xanh, bụng trắng, nằm ngửa bốn chân bên ao nước, bốn chi nhúc nhích thế nào cũng không có cách trở thân lại đuôc.
Một con cua to mập, toàn thân trắng như tuyết, khác hẳn màu sắc của những con cua thường, càng khác loài hơn nữa là, nó không bò ngang, mà dựng thẳng đứng bò dọc, hành động rất nhanh nhạy.
Một con rùa đang náu trong nước, bò này, bơi này, xoay này, thỉnh thoảng nó còn đưa tứ chi ra khoe, biểu hiện rất linh hoạt, tiếc là không có cái đầu.
Nhìn đi, nhìn đi, cô bất giác cười lên!
Chuyện quái gì đây?
Con ếch nằm? Con cua bò dọc? Con rùa không đầu?
Không biết tiếp đến có khi nào là khỉ đầu chó nhảy điệu Hula, Kền kền mọc lông, chó chồn ấp trứng, cú mèo trồng cây chuối, gấu không đuôi mọc đuôi không nhỉ?
Thiếu gia nhà này chắc bị điên mất rồi, nếu không thì tại sao lại nuôi cả đống động vật kỳ lạ như thế này chứ! Ôn Tâm thầm nghĩ.
Đột nhiên, hình như cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm gừ, âm thanh rất khẽ, nhưng có thể nhận thấy tiếng đó phát ra từ bên ngoài.
Cô lảo đảo bước ra cửa, ngóng tai lên nghe, giương đông giương tây. Hình như căn phòng đơn ở khu vườn bên trái có động tĩnh.
Ai ở trong đó vậy?
Chảnh chọe đến thế! Căn phòng độc lập còn hơn hẳn chung cư mà cô ở ghép nữa!
Tinh thần cô lập tức phấn chấn, tăng tốc bước đi. Chớp mắt thì đã đi tới trước cửa phòng đó.
Kỳ lạ! Cửa to được đóng chặt, khóa lại nghiêm ngặc. Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, cô phát hiện bờ tường bên cạnh cánh cửa có một lỗ nhỏ, nếu không quan sát kỹ cũng khó mà nhận ra.
Trong lòng Ôn Tâm tự nhủ: Chắc đây là cửa nhỏ hay là nơi đưa cơm nước vào thì phải, nhưng may mắn rằng cánh cửa vừa đủ cho cô đi lọt, nên có lẽ bước vào được.
Phát hiện như vậy khiến cô kích động vô cùng, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà chui thẳng vào trong, ngay tức khắc cảm nhận được một mùi hôi xông lên mũi, có mùi phân động vật.
Cô chán ghét bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, một con vật hung dữ, trắng toát đang đứng trước mặt cô.
Cọp, con cọp to thật to. Ôn Tâm nhìn thấy con vật khổng lồ như vậy, ý nghĩ đầu tiên là: Woo, cọp, cọp thật đó! Ý nghĩ thứ hai: Cái chuồng đâu rồi? Tiếp đó là: Cọp không ở trong chuồng, ta không phải đang ở trong sở thú; sau cùng cô mới nghĩ ra, cọp ăn thịt người đó.
“Meo meo meo meo!!….” Một tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng cô hồi phục phản ứng lại, vội nhảy ra cánh cửa nhỏ, chạy như điên trong sân, xông thẳng vào khu vườn, tim vẫn còn đập loạn xạ, cảnh tượng lúc nãy khiến cô sợ đến hồn bay phách tán.
Phù! Việc cô làm đầu tiên chính là thở hổn hển.
Ôn Tâm ngồi xổm xuống bên cạnh cây phong, nửa môi bắt đầu há ra hì hục thở, cái bụng béo to phập pha phập phồng.
Ngay, ngay đến cọp cũng nuôi?
Đùa gì thế!
Thiếu gia này không bị biến thái chứ! Hai con a đầu chăm sóc cô hình dung hắn như một vị thần, hoàn hảo vô khuyết, hệt như bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng. Nhưng, một người bình thường ai lại làm thế, ai dám làm thế?!
Vài chiếc lá phong khoan thai rơi từ trên cành xuống, chốc lát đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô. Ánh mắt cô vô tình hướng lên trên, chỉ nhìn thấy một tấm bảng trên cánh cổng khu vườn, tấm bảng để ba chữ to đùng “Cầm Thú Uyển”.
Đợi đã!
Cầm, Thú, Uyển?!
Bây giờ cô có thể khẳng định một trăm phần trăm tên thiếu gia nhà này chính là một tên biến thái, một tên đại biến thái!