Old school Swatch Watches
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Nơi tình yêu bắt đầu - Trang 7


Thắp nến đêm nay,ấm áp trong tay
Của người yêu dấu xiết bao ngọt ngào
Vu vơ mơ về một ngày của nhau
Hạnh phúc lứa đôi tràn dâng.
Hãy nói đi em,tiếng nói con tim,
Để rồi khoảnh khắc ước mơ nhiệm màu
Cùng nhau dịu dàng siết em vào lòng
Hạnh phúc dường như bất tận.
Khi đã yêu em trao rất nhiều, khi đã yêu em
yêu thật lòng
Khi đã yêu anh say giấc mộng, khi đã yêu là
dành tất cả cuộc đời cho em.

Bao nhiêu yêu thương,bao nhiêu diệu kì
Bao nhiêu tin yêu suốt cả cuộc đời.
Chỉ để dành, riêng em thôi, chỉ một người.
Đêm nay em môi hôn trao nhau ngọt ngào
Đêm nay ta đã có nhau trong đời
Hãy giữ mãi mãi nhé anh, hãy giữ ấm áp từng giây phút

Để mãi mãi trong đời, phút giây này vẹn nguyên...

Có lẽ tâm trạng của Ghost bây giờ cũng y như vậy, hạnh phúc hok từ ngữ nào diễn tả nỗi. Tình yêu của Pricnce, tình yêu đầu tiên và duy nhất. Bao năm nay, đau khổ mà Ghost phải chịu đựng nhiều hok kể xiết, bị hành hạ, vùi dập, xỉ nhục, oan ức, nỗi đau tâm hồn, nỗi đau thể xác cứ luân phiên chế ngự. 15 năm qua, Ghost hok hề biết niềm vui là như thế nào, hạnh phúc mùi vị ra sao??? Nhưng bây giờ, Prince đã cho cô tất cả. Trái tim của Prince đã tồn tại Ghost, tồn tại với vị trí độc tôn.

Ghost dúi đầu vào người Prince, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh, hơi thở của anh, mùi hương lan tỏa trong cơ thể. Ghost mỉm cười sung sướng.
_em hạnh phúc lắm, em đã mong đợi ngày này lâu lắm rồi, em cũng yêu anh, em yêu anh nhiều lắm.-Ghost nói chậm rãi, tiếng nói của trái tim, tiếng nói của hạnh phúc.

Từng lời nói của Ghost, hằn sâu vào trong trái tim Prince, đôi vai anh khẽ run lên vì sung sướng. Họ trao nhau ánh mắt, 1 ánh mắt bộc lộ bao nhiêu cảm xúc, hok 1 từ ngữ nào. Nhưng có lẽ, Prince hiều, Ghost cũng hiểu, đối phương muốn nói gì, vì hạnh phúc chỉ có thể cảm nhận bằng chính trái tim.

Hok có gì là quá muộn, tình yêu, ở bất kì thời điểm nào cũng luôn là 1 thứ tình cảm ngọt ngào nhất, lãng mạn nhất, đẹp nhất, và cay đắng nhất.....

..............

1 ngày mới lại bắt đầu, bầu trời cũng thoáng đoãng hơn, mặt biển trong xanh biếc, gió biển thổi nhẹ mang 1 chút mặn mà của muối. Thiên nhiên cùng chung tâm trạng với con người.Thiên nhiên cũng mừng vui cho 1 tình yêu chớm nở.
Ghost thức dậy, nhìn bên cạnh mình, Prince vẫn còn đang ngủ, cô mỉm cười, hạnh phúc lại tiếp tục dâng trào, Ghost nhẹ nhàng, đặt lên trán Prince 1 nụ hôn cho buổi sáng, thật ngọt ngào.

Gia tộc King đang cùng nhau dùng buổi sáng, xảy ra biến cố, dường như cả gia đình có 1 chút gắn bó với nhau hơn, buổi sáng cũng rơm rả tiếng nói, tuy nhiên đôi chỗ ngồi đã vắng bóng. Jerry, Amada, Ahbu, và cả Hebe nữa.

_má hai à, sức khỏe của Ahbu thế nào rồi, cậu ấy vẫn chưa thể rời khỏi phòng được sao???- Ghost lên tiếng hỏi, cô chợt nhớ tới Ahbu, từ hôm cùng Ahbu bị đánh cho tới bây giờ, Ghost chưa gặp anh lấy 1 lần.
_Ahbu đã khỏe hẳn rồi, những vết thương ngoài da cũng sắp lành hẳn, nhưng nó vẫn cứ ở lì trong phòng hok muốn đi đâu.
_1 lát nữa con sẽ lên thăm cậu ấy.
_cứ để cho nó ở trong phòng 1 thời gian nữa để bình tâm, suy nghĩ về những việc mà nó đã làm. Còn Ghost, Ahbu là em chồng con, con cũng đừng quan tâm quá nếu hok muốn người ta có hiểu lầm, nó đã có vợ rồi thì cứ để vợ nó chăm sóc.
_má à, má đừng có nói bóng nói gió nữa, chiện lần trước Ghost và Ahbu là do có người cố tình *** hại, vẫn chưa biết chiện đó là do ai làm cơ mà.
_những tấm hình con có thể nói như vậy, nhưng chính mắt má thấy nó ôm hôn con Ghost, chiện này con giải thích làm sao, hok có tình ý thì làm thế nào được.
_con tin Ghost và cả Ahbu, cậu ấy đã giải thích với con về việc đó, má đừng có nói nữa. Ghost muốn lên thăm Ahbu cũng được. Từ nay đừng ai đá động đến những việc đã qua nữa.
_thằng Prince nói rất đúng.-ông King lên tiếng- căn nhà này đã có quá nhiều chiện phiền rồi, tôi hok muốn có những việc tương tự nữa, mọi người hãy lấy chiện vừa qua tự cảnh tỉnh mình. Đây là 1 gia tộc lớn, hok có gì đánh đổ được đâu. Mọi người ăn sáng đi.
......................

Phòng của Ahbu và Hebe.
_cộc cộc.-Ghost gõ cửa.
Hebe chạy ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy Ghost, khuôn mặt Hebe bỗng biến sắc.
_Hebe, em làm sao vậy, sao mặt của em lại tái nhợt đi, em hok khỏe à.-Ghost tinh ý nhìn ra điều đó tay Ghost đặt ngay lên trán Hebe để kiểm tra.
Hebe hất tay Ghost xuống, quay mặt đi và trả lời cộc lốc.
_em hok sao, chị đến đây có chiện gì.
Ghost hơi bất ngờ trước thái độ đó, nhưng vẫn cố tỏ ra hok có gì, Ghost tiếp tục nói.
_chị đến thăm Ahbu, từ hôm ấy đến nay chị vẫn chưa qua thăm hỏi cậu ấy 1 lần nào.
_anh ấy hok sao, chị về đi.- giọng Hebe chua chát.
_hình như em có gì hok bằng lòng ở chị, nếu có thì em cứ nói, lần này chị đến để hỏi thăm Ahbu, nên Hebe à, em cứ để cho chị vào phòng.
_chị cứ vào nếu thích.-Hebe lại đẩy toang cửa ra và đi ra ngoài. Ghost nhìn theo chỉ biết lắc đầu, cô hok hiểu chiện gì xảy ra với Hebe, trước giờ mối quan hệ của cô và Hebe tuy hok thân thiết, nhưng cũng hok đến nông nỗi này.
Ghost bước vào phòng, Ahbu đang ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt sâu hoằm hướng thẳng ra bầu trời, có cái gì đó đau khổ, có cái gì đó xót xa.
_Ahbu.- Ghost gọi, Ahbu vẫn chưa biết được sự hiện diện của Ghost, cuộc nói chiện của Ghost và Hebe cũng khá lớn tiếng, thế mà Ahbu vẫn hok nghe thấy gì, sức tập trung của Ahbu cao quá, hay thật sự tâm hồn anh hok có ở trong thân xác, nhìn anh, có cái gì đó lung lạc quá, vô cảm quá.
Nghe tiếng gọi mình, Ahbu thoáng giựt mình.
_Ghost, là chị đó à, chị đến lúc nào???
_1 lúc thôi, em đang suy nghĩ gì mà suy tư quá vậy.
_em hok biết.
_Ahbu, chị đến để thăm em, mấy hôm nay xảy ra nhiều chiện quá nên chị hok thể đến thăm em được.
_em biêt chiện chị bị bắt cóc mà, lẽ ra em phải qua thăm hỏi chị mới đúng.
_chị đã hok sao rồi, thấy em đã khỏe chị cũng an lòng, dù sao cũng vì chị mà em mới cùng chịu oan ức, chị nên nói tiếng xin lỗi với em.
_là lỗi của em chị à, nếu em hok làm thế với chị, có lẽ má cả sẽ tin chị, tại em mà chị cũng chịu bị đánh.
_Ahbu à, quan hệ của chúng ta là chi dâu em chồng, chị mong muốn bây giờ hay sau này cũng mãi mãi là như thế. Cuộc sống của chị gắn mãi với gia tộc này, mãi mãi cũng hok thay đổi được. Chị tự nguyện. Huống chi bây giờ, chị đã biết chị yêu anh hai em, và anh ấy cũng yêu chị, chị đang hạnh phúc lắm em à. Chị cũng mong muốn em và Hebe cũng được hạnh phúc như anh chị vậy.
_anh hai yêu chị, máu lạnh như anh ấy mà cũng có thể có tình yêu hay sao, trái tim anh ấy từ lâu đã đóng băng, anh ấy sẽ hok yêu chị đâu??? Còn chị, chị thật sự yêu anh ấy sao, hay chỉ là sự cam chịu....
_băng thế nào rồi cũng sẽ tan thôi, thật chất con người Prince hok máu lạnh như em đã nghĩ đâu. Prince cũng là con người, cũng có trái tim, cũng có tình yêu như ai mà thôi. Còn chị, chị thật sự tin và yêu anh ấy, trước đây chị cũng từng nghĩ như em vậy, chị từng nghĩ chị đang cam chịu, nhưng thật chất hok phải, cái sợi dây gắn kết vô hình giữa chị và Prince hok phải cam chịu mà là tình yêu. Chính vì chị hiểu được con người Prince nên chị mới tin và yêu anh ấy.
_nếu chị thật sự yêu anh ấy, em sẽ chúc phúc cho chị, nhưng, em muốn chị biết, người em yêu nhất trong lòng vẫn là chị, hok ai có thể thay đổi được điều đó.
_Ahbu, đừng mù quáng nữa, người em nên yêu và phải yêu đó là Hebe, Hebe là vợ của em, em hok thể làm Hebe tổn thương được, em phải nên trân trọng cô ấy.
_em hok làm được, em hok làm được.

Từng lời nói của Ahbu như ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim Hebe, tim cô nhói lên từng cơn. Cô đã dành hết tình cảm cho Ahbu, nhưng Ahbu lại dành hết tình cảm cho Ghost. Thật là quá tàn nhẫn mà!!! Đôi mắt Hebe rực lửa hận thù, mặt cô đanh lại, cô hok thể để vuột mất Ahbu, vuột mất tình yêu của cô thêm 1 lần nữa. 1 lần, 1 lần là quá đủ rồi!!! Sau khi rời khỏi phòng của Ahbu, Ghost phải suy nghĩ thật nhiều. Sự thay đổi của Ahbu khiến Ghost khá bàng hoàng, từ 1 con người hoát bát, vui vẻ, bất cần, giờ đây Ahbu trở nên lạnh lùng hơn, im lìm hơn. Hok khó để Ghost nhìn thấy con người trước kia của Prince qua Ahbu hiện giờ. Vì ai mà Ahbu thay đổi? Vì Ghost, Ghost biết điều đó nên cảm thấy có lỗi với Ahbu, có lỗi với cả Hebe nữa. Điều làm cho Ghost bất ngờ nhất chính là thái độ của Hebe đối với mình, có chút gì đó hận thù nơi ánh mắt cô nhìn Ghost, vì lí do gì, Ghost nghĩ mãi cũng hok biết.

Dòng suy nghĩ của Ghost bị cắt ngang bởi cái vỗ vai khá mạnh của Yako, qua bao sóng gió xảy ra với anh hai và chị dâu mình, cô bé vẫn luôn tinh nghịch, nụ cười thiên thần vẫn rạng ngời trên đôi môi cô.Hôm nay là chủ nhật nên Ghost và Yako hok phải đến trường, nhắc đến trường lớp, Ghost lại thấy nhớ 3 đứa bạn thân vô cùng, đã lâu rồi Ghost hok được gặp, từ cái ngày mà Ghost và Ahbu bị đánh đến bây giờ
_chị hai, suy nghĩ gì mà trầm tư quá vậy, nhớ anh hai em phải hok????-Yako cười rất tươi.
_con bé này, nói gì thế hả...
_chứ hok phải sao, dạo này anh chị hạnh phúc quá làm em phải ghen tỵ, ước gì em cũng có được tình yêu như vậy.
_em khỏi phải ước, nếu em muốn lấy chồng đến vậy thì cứ nói với anh hai em, rồi anh hai em sẽ kiếm cho em 1 người để em khỏi phải ao ước.
_thôi đi, phải là người em yêu thì em mới chấp nhận, em hok muốn giống như chị đâu, chị khổ sở nhiều quá rồi. Cuối cùng anh hai em cũng đã yêu chị, em thật mừng vì điều đó.
_có được tình yêu của Prince hok phải là điều dễ dàng gì, chị đã phải ngậm đắng nuốt cay nhiều lắm em à.
_bởi vậy mới nói em yêu chị hai nhất nhất nhất.
_hình như em đang định đi đâu phải hok???
_em đi tìm chị đó, định rủ chị ra ngoài dạo, lâu rồi em với chị hok có thời gian nói chuyện với nhau.
_vậy thì đi, dù gì chị cũng đang rỗi, cũng hok biết làm gì.
................

Ghost và Yako lang thang ngoài biển, sau 1 hồi đùa nghịch cùng sóng nước, Yako và Ghost nằm dài trên cát.
_lâu rồi em hok được thoải mái như vậy.
_chị cũng thế, đây là lần thứ 2 chị ra ngoài này, lần thứ 1 là được Prince dẫn đi, lần này là cùng với em.
_em nói thật nhé, em ngưỡng mộ chị lắm. Vì chị là người rất tốt. Chị có thể làm anh hai tài năng của em động lòng thì chị phải là người con gái rất tốt rất tốt.
_chị lại ngưỡng mộ em nhiều hơn, chị muốn cái sự tinh nghịch và hồn nhiên của em lắm. Chúng ta cùng tuổi nhưng em có thể sống đúng với độ tuổi của mình, còn chị thì hok thể.
_chị đừng có buồn, bây giờ anh hai đã yêu chị rồi, đó hok phải là hạnh phúc lớn nhất của chị hay sao???
_đương nhiên rồi, bây giờ anh ấy, chị đâu còn dám mơ mộng điều gì cao xa hơn nữa chứ.
_vậy sao khi tốt nghiệp rồi, chị có học tiếp đại học hok???
_em nghĩ má em sẽ cho chị học tiếp à, số phận của những người phụ nữ trong gia tộc này chỉ là sinh con và chăm sóc cho chồng, hok có tương lai đâu em à, chị cũng phải nên an phận. Nhưng còn em thì hoàn toàn có thể đó, sau khi tốt nghiệp hãy tiếp tục học cao lên nữa để tìm tương lai cho mình, và cả người mà em yêu nữa.
_em cũng hi vọng như vậy, nào đứng lên đi, số phận đã an bài vậy rồi chúng ta ngoài việc chấp nhận nó thì phải làm cho nó tốt đẹp lên nữa, chúng ta cùng hét thật to lên nha. 1, 2, 3
_aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-Ghost và Yako cùng hét thật lớn, sau đó là tiếng cười sảng khoái cho 2 thiếu nữ trẻ tuổi, 2 tâm hồn, 2 số phận khác biệt.
Ghost và Yako rượt đuổi nhau trên biển, trên môi họ hok ngớt tiếng cười, có lẽ với Ghost bây giờ, như thế đã là quá đủ, Ghost hok còn mong mỏi gì hơn, hok mong mỏi điều gì xa vời, cô chỉ mong mình và Prince sẽ sống vui vẻ, bên những đứa trẻ xinh xắn dễ thương. Prince thì đi làm việc, còn cô thì ở nhà chăm con và chờ Prince về. Cuộc sống của Ghost, chỉ đơn giản như thế mà thôi. Nhưng, liệu những ngày tháng hạnh phúc bình yên đó có thật sự dễ dàng???????????????

Chiều tà, Ghost và Yako thả bộ về dinh thự, khi đi ngang vườn thượng uyển, Ghost nom thấy 1 bóng người đang nằm dài trên đất, Ghost lập tức kéo Yako chạy lại.
_Hebe, em sao thế này hả, Hebe.-Ghost hoảng hốt, Hebe nằm ngất dưới đất, mặt xanh tái, tay chân lạnh ngắt.
_chị hai, Hebe làm sao vậy hả chị????-Yako cũng hốt hoảng hok kém.
_chị cũng hok biết, em mau đi gọi người đến đây phụ đỡ em ấy vào nhà, nhanh đi Yako.
Yako lập tức chạy đi tìm người đến giúp, 1 lát sau đó, Hebe đã được đưa về phòng.

Khi Hebe tỉnh lại, thì thấy Ghost và Yako đang ở bên cạnh mình.
_Hebe, em thấy trong người sao rồi hả, khỏe hơn chút nào chưa???
_em bị làm sao?
_em bị ngất ngoài vườn thượng uyển, cũng may chị và Yako bắt gặp, nếu hok thì lớn chuyện thật rồi đấy, Hebe à, từ nay em phải biết giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Bác sĩ nói em yếu lắm.
_em không sao, hok cần chị phải lo đâu, chị về đi.
_chị hok biết vì chiện gì mà em khó chịu với chị, nhưng em cần phải giữ gìn sức khỏe, em đã có thai rồi em biết hok???
_em có thai.-Hebe mở to mắt ngạc nhiên. Tin tức Hebe có thai nhanh chóng lan truyền, là vui hay là buồn, là phước hay là họa, hok ai biết được. Đến chính bản thân Hebe cũng hok biết nên vui hay buồn. Cô phải vui thế nào khi trái tim Ahbu hok thuộc về mình, giờ thêm 1 sinh linh bé bỏng đang ngự trị, những ngày tháng sau này cô và đứa con của mình sẽ thế nào, cô cũng hok biết, liệu Ahbu có vì đứa bé này mà yêu cô hay hok???

Người duy nhất thật sự mừng rỡ chính là bà hai, má của Ahbu, cuối cùng thì cơ hội trở mình của bà đã đến. Lâu nay bà âm thầm nhẫn nhịn, tất cả cũng vì chờ đợi cơ hội. Đứa con gái thì ngỗ ngược hok nghe lời, đứa con trai thì luôn chống đối với ba mình. Bà chỉ biết để tâm vào đứa con dâu này, giờ đây, Hebe đã có thai, nếu đứa bé sanh ra là trai, bà hai sẽ dễ dàng đẩy Ahbu vào con đường thừa kế của gia tộc. Người thừa kế đã được ông King ấn định là Prince, nhưng đến giờ Prince vẫn chưa có con trai. Ahbu vẫn còn có cơ hội, tất cả còn tùy vào đứa bé sắp sửa chào đời. Bà hai vui lắm, phấn khởi ra mặt.

Trái lại với sự vui mừng của bà hai, bà cả và bà tư bắt đầu cho những toan tính. Tội cho những sự sống qua nom nớt. Những con người bản tính lương thiện.

Việc bà cả gọi riêng Yako vào phòng đủ khiến cô bé phải ngạc nhiên tột độ. Trước giờ ngoài việc má nói chiện riêng với anh hai và chị dâu của mình thì bà cả hok bào giờ trực tiếp gặp Yako để nói chiện. Vẻ bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ngây thơ của Yako, linh tính mách bảo cho cô biết, điều má cô sắp nói phải là 1 việc gì đó rất ghê gớm.
_má, con đã đến.-Yako lí nhí vừa đủ nghe.
_tất cả hãy ra ngoài, khóa chặt cửa lại, hok có lệnh thì hok ai được vào cả.-giọng bà cả gắt đều từng chữ từng chữ 1. Yako rợn người, có chiện gì mà má chỉ nói mỗi mình cô, hok có 1 người khác.
_má à, có chiện gì mà...
_hãy cứ để má..-bà cả cắt ngang lời của Yako, bà biết cô sắp nói điều gì.-con rất thương anh hai chị hai mình đúng hok???
_dạ phải, nhưng sao ạ...
_nếu anh hai con đột nhiên mất hết tất cả, chị hai con bị đuổi khỏi gia tộc này, thì con sẽ thế nào hả Yako.
_con...-Yako ngập ngừng, có chút gì đó hoảng hốt.-nhưng tại sao lại vậy...
_Yako, con đã 18 tuổi rồi, trước giờ tuy má trọng anh hai con hơn nhưng má vẫn rất thương con, đã đến lúc con nên góp sức vì má và vì anh hai mình rồi đó.
_nhưng má à thật ra má muốn con làm chiện gì, má cứ nói thẳng ra đi.
_con đã nói thế thì má hok vòng vo nữa, con biết rõ cái quyền thừa kế của anh con từ lâu đã được ấn định, nhưng mãi chị hai con vẫn chưa có con trai, bây giờ Hebe con dâu bà hai đã có thai, nếu đứa bé sỉnh ra là trai nhất định sẽ là mối đe dọa nguy hiểm nhất đối với chúng ta,vì vậy, má muốn đứa bé đó hok thể chào đời.
_má, sao má lại có suy nghĩ này chứ, Hebe có thai là chiện vui mà, sao lại liên quan đến quyền thừa kế của anh hai chứ. Anh hai là người tài rất được ba trong dụng, trước sau gì cả gia tộc này anh hai cũng là người tiếp quản, cần gì má phải hại Hebe chứ, đứa bé có tội gì.
_pốp.-bà cả tát Yako 1 cái.-con đừng quá ngu ngốc nữa, tồn tại trong cái nhà này hok được quá lương thiện, để tồn tại là phải nhẫn tâm con có hiểu hok, nếu đứa bé ra đời, nhất định anh hai con sẽ hok dễ dàng ngồi yên được. Đó là quy luật của trò chơi này, có trách thì trách chị hai con hok biết thân biết phận. Lẽ nào con đứng nhìn anh hai con trắng tay, buộc má phải đuổi chị hai con ra khỏi gia tộc thì con mới vừa lòng sao, Yako.
_con..., con hok bao giờ muốn anh hai chị hai trở nên như vậy, con...
_hãy làm cho đứa bé biến mất, hãy lập tức làm điều đó cho má.
................
....................... _má cho gọi con.-Ghost đẩy cửa vào phòng bà cả, chính cô cũng ngạc nhiên vô đối, ngạc nhiên chẳng khác gì Yako ban nãy.
_ngồi xuống đi, má con chiện cần nói với con.
_dạ.
_đã đến lúc má và con phải cưới vợ lẽ cho thẳng Prince rồi.
_sao cơ.-Ghost nghe mà muốn choáng váng, cô đứng bật dậy ngay.
_thái độ của con là sao, có gì đâu mà con phải ngạc nhiên đến thế.
_má à, tại sao phải vậy, con đã làm điều gì khiến má phải phật lòng sao chứ??-Ghost nói má đôi mắt cô ngấn lệ.
_con đừng nói má câu này, con tự hỏi đã làm tròn bổn phận làm vợ chưa, con làm dâu nhà này bao năm rồi đến giờ vẫn chưa có con, duy chỉ điều đó má có thể đuổi con đi rồi, bây giờ má đề nghị cưới vợ lẽ cho thằng Prince thì thái độ của con tệ như vậy, hok lẽ con muốn gia đình này tuyệt hậu thì con mới vui hay sao???
_con biết nhưng chiện có con đâu phải con muốn là được, con xin má, con sẽ cố gắng mà, xin má đừng cưới thêm vợ cho anh ấy con xin má.-Ghost đã khóc, từng giọt nước mắt chảy dài 2 bên má.
_đừng có cầu xin tôi-bà cả đẩy mạnh Ghost ra- nếu cô làm tốt tôi chẳng bắt bẽ gì cô được cả, hay là cô muốn con trai tôi mất quyền thừa kế cô mới vừa lòng. 1 mình cô tuyệt hậu là được rồi, đừng liên lụy con trai tôi, nếu cô đã hok nên thân như vậy thì cứ để con tôi kiếm người khác, cô liệu mà nói điều đó với thằng Prince đi.
Bà cả hậm hực bước ra ngoài. Ghost khóc nức nở, đâu phải cô hok muốn điều đó, đâu phải cô hok muốn có con với Prince, nhưng làm sao Ghost có thể làm chủ được, sóng gió lại ập đến, hạnh phúc sao mà xa vời quá.

Yako và Ghost đang cùng 1 tâm trạng. Đau khổ đang dằn xé dữ dội trong chính trái tim non nớt này. Rồi số phận sẽ lại đưa đẩy họ đến đâu. Họ hok trả lời được và hok ai có thể trả lời được.
Ghost trở về phòng nằm dài trên giường, cô khóc nức từ lúc rời phòng bà cả đến bây giờ. Ghost đau lắm, cứ nghĩ đến việc Prince phải cưới vợ lẽ thì trái tim Ghost như tan nát.
Prince đã về, mở cửa vào phòng nhìn thấy Ghost khóc, Prince lo lắng vô cùng.
_Ghost, đã xảy ra chiện gì vậy, sao em lại khóc, hãy nói cho anh biết đi Ghost.
Ghost hok trả lời, chỉ biết khóc và khóc, những giọt nước mắt đau khổ cứ lăn mãi lăn mãi, nóng hổi trên đôi gò má ửng hồng.
_Ghost, đừng khóc nữa, hãy nói cho anh biết đi, nhìn em khóc thế này anh khó chịu lắm.
_Prince.-Ghost ôm lấy cổ Prince, ôm thật chặt như sợ Prince sẽ vụt đi mất, từng tiếng nấc lên của Ghost khiến lòng Prince như lửa thiêu đốt.
_có phải liên quan đến má anh hok, má anh lại bắt em làm điều gì nữa, má lại bắt ép em về chiện con cái nữa sao?????
_hok phải, má bắt em khuyên anh cưới vợ lẽ.-Ghost nói trong nước mắt.
_vợ lẽ, vợ lẽ gì ở đây-Prince tức giận.- má lại muốn làm gì nữa chứ, má nói với em thế nào, tại sao tự nhiên lại bắt anh cưới vợ lẽ.
_vì em hok có con,vì Hebe đang mang thai nen má sợ sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế của anh, nếu anh hok cưới vợ lẽ má sẽ đuổi em ra khỏi gia tộc này.
_hoang đường, thật là hoang đường, anh phải đi nói chiện với má.
_Prince à, em xin anh, em xin anh, đừng làm ầm ĩ lên như thế, má làm đúng mà, là do em, là do em vô dụng, là do em hok thể sinh con cho anh. má có đuổi em ra khỏi gia tộc hay cưới vợ lẽ cho anh cũng đều đúng mà.
_Ghost, hãy nghe anh nói, em hok được suy nghĩ như vậy, chiện con cái chúng ta đâu muốn là có ngay được, chúng ta chỉ mới là vợ chồng thôi mà, má hok có quyền đuổi em đi, cũng hok có quyền bắt anh cưới vợ lẽ, anh chỉ yêu em, anh chỉ yêu mình em thôi, hok ai có thể cùng tồn tại song song trong trái tim anh đâu Ghost, em phải tin anh, phải tin là anh rất yêu em.
*Trang chủ
1/151