Thư phòng.
_cộc cộc.-tiếng gõ cửa vang lên.
_vào đi, cửa hok khóa.
Ghost đẩy cửa bước vào, cô kéo theo chiếc xe đựng thức ăn sáng vào phòng và bày lên bàn ngăn nắp chỉnh tề.
_em mời anh qua ăn sáng.-Ghost kính cẩn nói như osin đang bẩm với chủ.
Lúc này, Prince mới thôi cuốn sách đang cầm trên tay, tháo cặp kiếng đặt lên bàn rồi từ từ tiến lại gần.
_em làm vợ anh bao lâu rồi.???
_vài tháng nữa là vừa khít 15 năm.-Ghost trả lời, gương mặt lạnh như tiền hok biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Prince cũng chẳng khá hơn, anh tiếp tục hỏi.
_vậy em vẫn chưa quen với thân phận mợ hai của mình sao, đối với anh em cứ như thể là osin hơn là vợ đấy.
_thân phận mợ hai chỉ đối với người ngoài, nhưng đối với anh, với ba, với má, em chỉ là osin, nhận về gia tộc để cấn nợ.
_đừng nhắc đến chiện nợ nần ở đây.-Prince bỗng gắt lên, tay nâng cằm gui gui lên nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn như xẹt lửa.-tiền bạc đối với anh hok là gì cả, 1 khi đã bước vào nhà này, chạm vào người anh, em đã là vợ của anh, là mợ hai nhà này, đừng đem cái thân phận osin ra chào mời anh nữa, em hiểu chứ?-Prince mỗi lúc 1 gằn giọng, anh hi vọng Ghost sẽ tỏ chút sợ sệt, nhưng tuyệt nhiên, đôi mắt Ghost vẫn vô hồn như mọi khi, gương mặt lạnh băng đó vẫn nhìn Prince hok chút biến đổi, Prince thoáng bàng hoàng nhưng vẫn giữ được phong độ của mình, từ từ buông tay xuống.
_em hiểu, nhưng em vẫn phải nhắc cho anh nhớ, tiền đối với anh hok là gì, nhưng đối với em, nó là thứ quan trọng, vì tiền em mới bị đưa về nơi này, điều đó suốt cả cuộc đời em hok quên.
_tiền à.-Prince vung tay hất cả xấp tiền bay lên, rơi tung tóe.-bao nhiêu đây đủ hok, hay e cần thêm, cần thêm bao nhiêu em nói đi, gom hết cả kho bạc nhà nước này anh vẫn thể cho em, nhưng đừng bao giờ nhắc đến tiền trước mặt anh em rõ chứ.
_dọn hết tất cả ra ngoài đi.-Prince hất tay ra lệnh.-hok ăn uống gì nữa cả.
_anh có thể hok ăn, nhưng anh phải uống chén canh này, chén canh này đích thân má nấu.
_lại canh bổ chứ gì???
_má muốn chúng ta có con, anh cũng biết điều đó mà.
_con à??? bây giờ anh chưa muốn, hok lẽ em cũng muốn có con với anh ư???
_đây là nhiệm vụ má đã giao phó, em nhất định phài hoàn thành, dù gì bao năm nay mang nghĩa vợ chồng nhưng chúng ta...
_em thôi đi, đừng nói nữa, anh uống.-Prince bưng chén canh ực 1 hơi.- chiện con cái chỉ khi anh muốn anh sẽ làm, em ra ngoài đi, nhiệm vụ của em đã hoàn thành.
Prince vừa dứt câu, thì Ghost đã cúi xống dọn dẹp, trỗn lẫn thức ăn này với thức ăn nọ, như thể Prince đã ăn rồi, sau đó nhanh chóng kéo xe ra ngoài.
Ghost đi rồi, Prince mở toan cửa sổ để nhìn ánh mặt trời, ấm quá, ánh nắng thật ấm, nhưng sao lòng anh lại băng giá như vậy. Anh nắm trong tay tất cả quyền lực, địa vì, tiền bạc, có cả gia đình và vợ hiền, nhưng sao anh vẫn thấy trống trãi và cô độc quá.
Sau khi thu xếp thức ăn lại vào bếp, Ghost đi đến phòng ăn, nơi đây cả gia đình đang họp mặt ăn sáng, chỉ thiếu mỗi cô và Prince.
_con chào ba, chào má, chào chú ba.- Rồi cô quay sang từng bà vợ của bà mình cúi đầu chào.-má hai, má ba, má tư.
_chúng em chào chị hai.-tất cả những người còn lại đồng thanh.
_riết rồi dâu con nhà này hok còn khái niệm về giờ giấc nữa hay sao? Trưởng bối đã có mặt dâu con vẫn chưa thấy, đợi ăn gần xong mới ló mặt xuống. Lễ phép còn đâu mà thưa với gởi.-bà tư lên tiếng. Ghost chỉ biết im lặng cúi đầu, chưa dám ngồi xuống ghế.
_ai trong nhà này cũng đều có công có việc riêng, đâu phải ai cũng rãnh rỗi ăn không ngồi rồi để luôn có mặt đúng giờ như bà tư ấy nhỉ.- bà hai phải lên tiếng gỡ gạc cho con dâu của mình.-Ghost này, thằng Prince vẫn còn ở thư phòng à, nó đã ăn sáng cả rồi chứ.
_dạ thưa má, anh ấy vẫn xem sách ở thư phòng, và đã ăn sáng.- Ghost lí nhí hok dám lớn tiếng.
_con tôi có công có việc bận, phải ở thư phòng, đâu có như các cô các cậu ăn no ngủ kĩ.
Chap 1 (cont)
Ngay tại bể bơi của gia tộc, cậu năm King-Joe đang đắm mình trong hồ nước. Đây là lạc thú của anh vào buổi sáng. Từ trong nhà, bà tư bước ra ngồi xuống ghế với vẻ mặt hậm hực, bực tức.
_ai chọc giận má nữa vậy, hay là vẫn còn để bụng chiện lúc sáng.-Joe bơi lại đứng ngay thành hồ trò chiện với má mình.
_làm sao mà trút được.-bà tư rít lên.-bà ta dám xỉ nhục má, thù này má hok quên đâu, đừng ỷ làm vợ cả rồi bắt nạt bà tư này.
_má thế này thì ai dám bắt nạt.-Joe cười xòa.-tại má châm chích chị hai trước nên má cả phải lên tiếng ra mặt cho chị ấy thôi, má muốn ra uy nhưng ra uy hok đúng lúc, tính của má cả thế nào má hok biết sao???
_con cũng bênh vực người ngoài mà hok bênh vực má hả???
_má à, làm chiện lớn hok nên chấp nhất những chiện vặt vãnh, hok khéo lại hỏng chiện thì khổ, khi cơ hội đến, nhất định con sẽ giúp má trả nỗi nhục này, gấp bao nhiêu lần tùy má định đoạt, má vừa ý chứ.-Joe cười nhếch mép.
_con đúng là con trai ngoan của má.-bà tư cũng mỉm cười hài lòng.
_má và anh nói gì vui quá vậy, cho con tham gia với.-Aries vừa lên tiếng, cô bưng trái cây ra cho Joe tráng miệng.
Joe quàng tay lên cổ Aries âu yếm
_anh vừa nói với má sao lại chọn cho anh 1 người vợ tuyệt vời như vậy chứ.
_anh này-Aries mắng yêu Joe, cô mỉm cười bẻn lẻn rồi nhẹ nhàng đút trái nho vào miệng của Joe- nho ngọt hok anh???
_chỉ cần từ tay vợ yêu anh đút cho ăn thì chua cũng thành ngọt mà.-nói rồi, Joe bế xốc Aries xuống hồ bơi cùng mình, tiếng cười đùa í ới vang lên náo động. Bà tư chỉ biết lắc đầu trước tình cảm mặn nồng của vợ chồng Joe rồi lẳng lặng bước vào trong tránh gây cản trở.
...............
Hebe đang ở trong vườn thượng uyển, nơi đây như 1 rừng hoa vậy, đủ tất cả chủng loại, có thể nói, đây là nơi đẹp và lãng mạn nhất trong gia tộc, tất cả do Hebe bỏ công chăm sóc, cô yêu hoa vô cùng, buồn bã, bất lực thế nào, chỉ khi tìm đến những cây hoa sặc sỡ màu sắc thì tâm hồn cô bình yên vô cùng, đối với cô, vườn hoa như 1 người bạn tri kỷ thâm giao vậy. Hebe đang tưới nước cho hoa thì bắt gặp Amada, cô tư gia tộc King. Amada xinh đẹp vô cùng, vẻ đẹp thuần khiết, cô thích nhất màu trắng nên thường vận những bộ váy màu trắng, nhìn cô như 1 thiên thần, tinh khiết như những giọt suơng mai ban sáng.
_em chào chị ba.-Amada bước lại gần Hebe lễ phép.
_Amada, em đi dạo à.
_dạ phải, em thả bộ ngoài biển thì những hương thơm của hoa kéo em về đây, hoa đẹp quá, thơm quá chị à.
_Ừ, hoa nở thì phải thơm phải đẹp chứ, hoa thơm hoa đẹp thì réo gọi lòng người, khi hoa tàn rồi liệu có ai còn nhớ đến nữa hok em??- Hebe nói với giọng u sầu.
_chị ba, em hok hiểu lắm ý của chị.
_à hok, em đừng để ý lời chị làm gì, Amada, em rất thích màu trắng đúng hok, chị tặng cho em cành hồ điệp trắng này, hồ điệp tượng trưng cho sự thuần khiết tinh trong, nó rất hợp với em, sống trong gia tộc này mà em vẫn giữ cho mình được vẻ thuần khiết ấy chị thật nể phục.
_em cám ơn chị ba, trông chị có rất nhiều tâm sự, nếu có chuyện gì hok vui, chị có thể nói cùng em mà.
_cám ơn em đã quan tâm chị, nhưng chị hok có gì đâu, hok cản trở em đi dạo nữa, chị tiếp tục tưới nước đây.
Từ biệt Hebe mà lòng Amada hok khỏi xốn xang, cô nhận ra được rất nhiều nỗi u uất trong thâm tâm của chị ba mình, rõ ràng trong con người đó, đôi mắt đó đang ngấn lệ, sống trong gia tộc này khó khăn đến như vậy hay sao???
Gia tộc King hiện giờ chỉ còn lại những người phụ nữ. Ông King cùng Prince, Jerry, Joe đã đến tập đoàn, Ahbu thì đến với công ty điện ảnh, Ghost, Yako, Ive thì đến trường học. Những người phụ nữ hok có chủ kiến, hok có lập trường, sống nhờ vào người chồng thì cuộc sống của họ, mãi gắn với dinh thự của gia tộc, hok bao giờ thoát ra được.
................
Những nhân vật phụ.
Albee, bạn cùng lớp với Ghost và Yako
Fabien, bạn cùng lớp với AGhost và Yako
Selina, bạn cùng lớp với Ghost và Yako.
Trong trường, Ghost và Yako thân với Albee, Fabien, Selina nhất, và chỉ duy nhất 3 người này và hiệu trưởng biết Ghost là con dâu gia tộc King.
Tiết học diễn ra đều đều, ra về, có đến 2 chiếc xe đưa đón. Ive theo 1 xe về nhà trước, xe còn lại chở Ghost và Yako đến phòng khám theo lệnh của bà cả. Yako được bà cả cứ đi giám sát Ghost.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, ngồi trên xe, Yako đã nhanh chóng nhận ra ba mẹ của Ghost đang đứng nép bên cổng trường nhìn con gái mình mà hok dám thốt nên lời. Họ đã giao thiệp với bà cả hok đc nhận Ghost nữa, bắt cô phải chối bỏ tất cả quá khứ của mình khi trở thành con dâu gia tộc, điều này thật quá tàn nhẫn, ông bà vì nhớ con nên len lén đến trước cổng trường, họ chỉ dám đứng nhìn mà thôi.
_chị hai, bác trai và bác gái đứng đằng kia kìa.-Yako chỉ tay về hướng ba mẹ Ghost.
Ghost lập tức quay mặt nhanh lại nhìn.
_ba mẹ, dừng xe, mau dừng xe đi, cho tôi xuống gặp ba mẹ tôi 1 lát.
_hok đc thưa mợ hai, lệnh của bà cả hok cho mợ hai gặp gia đình, tôi hok thể làm trái lệnh.
_tôi xin anh mà, làm ơn cho dừng xe lại, tôi chỉ muốn nói 1 câu với ba mẹ tôi thôi mà, 1 câu thôi, tôi xin anh đó.
_Dankson, anh làm ơn đi, cho chị hai tôi gặp họ 1 lát đc hok, má tôi hok có ở đây đâu mà.
_cô hai, mợ hai, đừng làm khó tôi, tôi chỉ y lệnh mà làm thôi, nếu bà cả bắt đc, tôi sẽ bị đuổi việc mất.
Ghost chỉ biết gào lên tiếng ba mẹ mãi, nước mắt gàn gụa 2 bên khóe, đây là lần đầu tiên Yako thấy chị hai mình rơi nước mắt, trước giờ dù xảy ra chiện gì Ghost cũng hok bao giờ biến đổi sắc mặt, đừng nói là rơi nước mắt. Vậy mà..., thì ra đâu đó trong trái tim chị ấy vãn còn đôi chút yếu mềm, hok hoàn toàn đóng băng như anh hai mình.