CHƯƠNG 29 TRỞ VỀ
5 năm sau…
Quý khách đang ở trên chuyến bay X của hãng hàng không VnA… Thôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Vi âu yếm nhìn con trai đang say giấc nồng.
- Mom.
- Jesse quên lời mẹ dặn rồi sao?
Hơi giật mình khi con bất chợt tỉnh ngủ, nó nhanh chóng trấn tĩnh nở một nụ cười.
- Con nhớ mà. Hi. Jesse đang nói tiếng việt đây.
Chỉnh lại cổ áo cho con, nó trìu mến:
- Con không ngủ nữa à? Có đói không?
Đưa ngón trỏ ra lắc lắc, thằng bé chu miệng lên, hướng cái nhìn trong veo về phía nó.
- Lát nữa gặp bố, lỡ Jesse buồn ngủ thì làm sao đi chơi với bố được?
- Mẹ yên tâm, con không buồn ngủ đâu, nếu buồn ngủ, con sẽ làm thế này này.- Đưa đôi bàn tay nhỏ xinh lên mắt, thằng bé che hờ- vậy là bố sẽ không biết con đang buồn ngủ. Hi.
Nhéo má con, nó phì cười:
- Thôi được rồi, giờ con ngồi yên một lát nhé, sắp tới nơi rồi đấy.
- Hi, vâng ạ. Sắp được gặp bố rồi! Hi.- Chạm những ngón tay nhỏ xinh vào lòng bàn tay nó, thằng bế nghiêng đầu trông rất yêu.
- Jesse của mẹ ngoan thật đấy nhỉ!^^
******
- A! Bố!
Vi vừa làm xong thủ tục check out, quay sang đã thấy thằng bé reo ầm ĩ, chạy ào về phía anh Michael.
Kéo hành lí theo bước chân lon ton cua con, nó tháo kính.
- Jesse của bố!- Bế bổng thằng bé, anh cầm vali hộ nó, mỉm cười- Em mệt không?
- Hi. Không mệt lắm ạ!- Đưa mắt xung quanh một lúc, nó tiếp tục- Thế chị dâu đâu hả anh?
- Cô ấy đang ở khách sạn. Lúc sáng bị trật chân nên không ra đón em được.- Anh Michael lúng túng thấy rõ.
- Có thật không đây? Hay là…ai đó lại làm chị dâu g
iận dỗi?- Vi háy mắt cùng câu nói lấp lửng.
- Bố Jesse lại làm mẹ Nikki giận rồi.
Chẳng biết thằng bé có hiểu gì không, chêm thêm vào làm khuôn mặt thanh tú của anh họ nó dần chuyển sang màu đỏ.
- Đâu có đâu. Jesse đừng nghe lời mẹ đỡ đầu.
- Hihi. Em trêu thôi mà. Anh và Jesse về trước đi kẻo chị dâu đợi.
- Em không về luôn sao?
- Em muốn tới nơi này một lát! Anh và chị không cần chờ em đâu vì chắc em sẽ về muộn đấy ạ.- Hôn thật nhẹ lên trán Jesse, nó nhoẻn cười. – Mẹ đi nhé Jesse!
- Chào mẹ!
Đưa tay tạm biệt thằng bé, nó bước nhanh ra khỏi sân bay và vẫy taxi.
- Phiền anh đưa tôi tới địa chỉ này.
Đẩy tờ giấy cho lái xe, nó khép chặt mi, ngả người ra phía sau.
Thời gian vốn chưa bao giờ biết ngừng lại dù chỉ là một tích tắc, bản năng của nó là gõ nhịp và cuốn tất cả trôi cùng mình, nó lấp liếm những vết thương, hong khô những giọt nước mắt và thổi bay những miền kí ức xưa cũ về vô cực khiến những mảng đen đớn đau của quá khứ không thể ngăn bước chân bất kì một ai.
Năm năm đã trôi qua kể từ ngày nó rời Việt Nam, năm năm nó trốn chạy trong lịch học dày đặc và làm việc không ngơi nghỉ, năm năm không phải là thời gian quá dài nhưng cũng đã kịp phủ lên trái tim nó một lớp mặt nạ mỏng tang khó bay biến.
Vài ngày trước, khi cầm trên tay tấm thiệp mời của Thiên Anh và Trang nó biết rằng giờ cũng đã tới lúc nó cần trở về.
- Cô ơi tới nơi rồi!
- Cảm ơn anh!
Trả tiền, Vi mở cửa xe bước xuống, những xúc cảm xen lẫn nhau đang dần thành hình từ sâu bên trong. Nắng vuốt nhẹ lên mi nó như một sự an ủi, mong bước chân đang di chuyển của Vi đừng ngừng lại.
Anh đang ở rất gần nó…5 bước…4 bước…3 bước…2 bước…một bước…
Lớp mặt nạ mỏng tang khẽ siết lấy tim, để nước mắt dù muốn cũng vô phương trào ra, để khoé môi nó dịch chuyển mỉm cười trước khi đối diện với anh.
- Chào anh! Lâu quá rồi phải không?
Bên ngoài khu nghĩa trang, một ánh nhìn thôi theo Vi, một nụ cười trong bởi phép tính toán không bị sai lệch.
” Em đã về rồi sao Vi? ”
Uyển Nhi thả một câu hỏi trôi trong gió trước khi nhấn ga mất hút.
******
Bàn tay Vi miết nhẹ lên cửa xe, áp sát làn da trắng mịn vào tấm kính để mong hơi lạnh có thể đông cứng mọi cảm xúc. Nó đã diễn trước anh, nó muốn cho anh biết nó là một cô gái mạnh mẽ, nó vẫn có thể mỉm cười lạc quan và bước tiếp kể cả khi không có anh, nó muốn anh biết nó có thể ghim chặt những kí ức về anh để chúng không cách nào bung ra. Vi sẽ hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình nếu nụ cười của anh không mãi hiển hiện trước mắt, nụ cười thân thương mà nó luôn cấm đoán bản thân nghĩ tới dù chỉ là trong giấc mơ. Phút chốc, tấm mặt nạ như bị một chiếc dao vô hình rạch nát, để từng mảnh kí ức đâm xuyên vào tim Vi đau nhói.
” Vì sao? Vì sao số phận lại bất công tới thế? Đã tham lam lấy đi mọi thứ từ nó sao còn mang anh đi?”
Năm ngón tay nó nắm chặt, nước mắt vô thức đong đầy khuôn nhưng tuyệt nhiên không một giọt nào rơi ra.
Chiếc taxi cứ chầm chậm lăn bánh, ánh vàng từ những ngọn đèn đường hắt từng mảng sáng vào khuôn mặt của vị khách trẻ tuổi ngồi bên trong ngay sau khi tấm kính được kéo xuống. Gió nhẹ thổi, vuốt ve đôi mắt trong veo đã nhuốm màu u buồn, khiến tàn tích cuối cùng vương trên mi bốc hơi vào không khí.
Sáng, ngày mới đón chào nó bằng một cơn mưa rào.
Đẩy tấm cửa kính sang một bên, Vi đưa bàn tay ra hứng những giọt mưa vội vã. Nó yêu lắm cách mà cơn mưa bất chợt ào đến, không báo trước, không dai dẳng nhưng ấn tượng và dễ chịu lạ lùng.
Bước vào phòng khi cơn mưa vừa dứt, nó bắt đầu check lịch làm việc đồng thời hoàn thành xong phút chạm môi với cốc cà phê nghi ngút khói.
Hôm nay nó cần…
- Mom! Mom! Mom!
Đặt cốc cà phê xuống, Vi bước ra cửa.
- Hi. Jesse dậy sớm thế?
Cúi xuống véo má thằng bé, nó cười tươi.
- Chị nói với Jesse hôm nay sẽ dẫn thằng bé đi chơi, rồi tối cả nhà sẽ cùng về Anh thế là nó nằng nặc sang đây chào mẹ đỡ đầu đấy, em bỏ bùa gì mà Jesse yêu vậy nhỉ?- Chị Nikki đứng ngay phía sau Jesse, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, cố phát âm chuẩn từng từ trong câu nói.
- Mẹ, hôm nay Jesse sẽ đi chơi với bố và mẹ Nikki, tối Jesse phải về mất rồi, Jesse sẽ nhớ mẹ lắm. Mẹ không về với Jesse ạ?
- Hi, Jesse à, khi nào về con vãn có thể gọi điện cho mẹ mà. Jesse đi chơi vui vẻ nha! Mẹ cũng sẽ nhớ Jesse lắm!- Hôn lên má thằng bé, Vi đứng thẳng dậy.- Em mong là chị và anh đã có một kì nghỉ vui vẻ ở Việt Nam. Rất xin lỗi vì tối nay em không thể ra sân bay tiễn anh chị và Jesse.
- Hi. Không sao đâu, lúc nào rảnh thì hãy sang Anh thăm anh chị nhé! Jesse đi nào!
Nó vẫy tay chào lại thằng bé rồi đóng cửa. Sắp xếp nốt tài liệu cần thiết trên bàn, Vi đắn đo cân nhắc những lựa chọn cho buổi ra mắt đầu tiên ở công ti.
Một ý nghĩ chớp nhoáng lướt xẹt qua đầu, Vi tự mỉm cười với bản thân trước khi rời căn phòng.
CHƯƠNG 30 CMO – CFO
Công ti M.P.A
- Không biết giám đốc mới của công ti mình là ai nhỉ? Dạo này trụ sở chính toàn cử người mới về.
Cô gái đặt tài liệu xuống, quay ghế sang thắc mắc, âm điệu đủ lớn để cả phòng nghe thấy.
- Cậu quan tâm làm gì, dù sao cũng không ảnh hưởng tới mình cơ mà. À này, cậu thấy CFO của công ti ta rồi chứ?
- Chưa.
- Trời ạ, ở bên phòng cái Mai ấy, ảnh hồ sơ thôi mà cùng làm người ta điêu đứng rồi, điển trai dễ sợ. Nghe bảo nhân viên nữ bên ấy ai cũng tranh nhau đi làm sớm để gặp được CFO đấy.
- Thế á?
- Thôi thôi, mấy cô có định làm việc không đây? Muốn bị cắt hết tiền thưởng sao? – Trưởng phòng lên tiếng khiến tất cả im re.- Hôm nay, CMO- giám đốc phụ trách marketing, cấp trên của chúng ta sẽ tới ra mắt, mong các cô các cậu làm việc cho nó nghiêm túc một chút dùm.
- Vâng, trưởng phòng!
Cốc…cốc…cốc…
- Mời vào!
Đẩy xe chở đầy những khay cà phê vào, cô nhân viên phục vụ mỉm cười:
- Anh chị cần dùng cà phê không ạ?
- Lại nhân viên mới à?
- Hình như phòng mình không có gọi cà phê?
Trưởng phòng cũng khó hiểu tiến lại gần.
- Đây là chế độ mới của công ti hay sao ấy nhỉ?
Câu hỏi rụt rè của trưởng phòng làm tất cả đều phì cười.
- Hi. Vâng ạ!^^
Nhoẻn miệng cười thật tươi, câu trả lời của nó làm cả phòng ai cũng vui vẻ hẳn, không dưng được phục vụ cà phê tận nơi.
- Cho chị một tách nhé!
- Tôi nữa!
- Cả chị nữa!
Để từng tách lên bàn làm việc của tất thảy mọi người xong, cô nhân viên tháo chiếc tạp dề trắng ra ngoài, gắn chiếc bảng tên nhỏ xinh lên áo rồi cúi chào:
- Rất vui được làm quen với mọi người. Tôi là Thái Nguyễn Tường Vi- CMO mới của công ti.
Xoảng…
- Ôi trời!
Phản ứng đúng như nó mong đợi, Vi đánh rơi nụ cười ra khỏi môi nhưng giọng nói vẫn nhẹ bẫng.
- Chế độ mới chỉ phục vụ tận nơi một tách thôi nhé mọi người!
Sự ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng bỗng bay biến chỉ trong phút chốc.
Ra mắt ấn tượng, đưa mọi người đi từ trang thái cảm xúc này sang trạng thái cảm xúc khác theo ý mình, thân thiện, dễ gần nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận rõ quyền năng. Vị giám đốc marketing trẻ tuổi hoàn thành xong màn chào hỏi nhân viên cấp dưới với một mũi tên trúng ba đích.
- Mong là mọi ngưòi sẽ có một buổi sáng tốt lành cùng cà phê. Anh chị làm việc tiếp đi ạ. Vi xin phép!
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, cả phòng chụm lại tranh nhau nói.
- Xinh thật đấy!
- Có khi sếp còn trẻ hơn mình ấy nhỉ?! Xinh quá!
- Thôi đi mấy ông, mấy ông không nhìn thấy cái nhẫn chứng nhận đã kết hôn nằm chình ình trên ngón tay mĩ nhân à?
- Từ rày về sau phải làm việc cho cẩn thận, sếp trẻ nhưng trông khó tính đấy.
- Ừ, lúc nãy nghe bảo là giám đốc marketing làm tớ suýt nữa đánh đổ cốc cà phê.
Kết luận cuối cùng là: CMO mới của M.P.A đích thực họ hàng nhà “Cáo”.
******
Được tổng giám đốc thông qua, nó hài lòng với những nhận định mình đọc được qua mắt của nhân viên. Thời gian du học và thực tập ở Anh quả thật giúp nó rất nhiều, không những hoàn thiện hơn về kiến thức mà cả kĩ năng sống cũng như ứng xử.
Giờ chỉ còn giám đốc tài chính, không muốn mói quan hệ đồng nghiệp sau này vì bản chất công việc mà căng thẳng, nó cần chuẩn bị một chút trước khi gặp mặt.
Bước ngang qua sảnh lớn, Vi hơi giật mình lúc chạm mắt vào bản thân trước gương. Đây là nó? Trong suy nghĩ không còn chỗ cho sự giản đơn và ngây thơ trước kia nữa, nó đang bị cuốn đi.
” Từ khi nào…?” . Vi dứt ánh mắt ra khỏi gương, bước tiếp.
Nó vừa vào thang máy, một dáng người lướt xẹt qua mắt khiến tim nó ngưng đập vài giây. Lắc đầu, Vi phủ nhận hình ảnh vừa đập vào tâm trí, dạo này nó còn mắc thêm chứng ảo giác nữa sao?!
CHƯƠNG 31 VÁY CUỚI
” Mẹ thật sự xin lỗi con Trang à. Mẹ không đủ tư cách để cầu xin con hay mong con tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà mẹ đã gây ra. Dù vậy nhưng mẹ mong con hiểu rằng mẹ rất yêu hai con. Xin lỗi vì đã làm tổn thương hai con. Mẹ đã mất Minh Anh, chỉ còn mình con. Mẹ chẳng biết nói gì, giờ mẹ chỉ có thể chúc phúc cho con mà thôi, hãy sống hạnh phúc bên người con yêu thương. Như vậy là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”
Chỉnh lại chiếc vương miện nhỏ xinh đang nằm duyên dáng trên mái tóc, Trang quay người lại ngay khi tấm rèm được kéo sang một bên, giấu nhẹm những tâm sự vào sâu trong đáy mắt.
- Vẫn biết cô gái nào trước ngày cưới cũng sẽ rất rạng ngời nhưng mà phải thú nhận rằng, quả thực em là một cô dâu xinh đẹp! Chị bắt đầu hối hận khi để Thiên Anh đi cùng rồi, em xem, tới giờ mà chưa thốt được lời nào kìa.
Uyển Nhi mỉm cười ẩn ý, hướng ánh nhìn về phía Thiên Anh. Thấy anh cứ đứng trân nhìn mình, nó nghĩ chắc phải gỡ cho anh thôi.
- Em lạ lắm à? Sao anh cứ nhìn mãi thế?
Đưa tay ra giúp nó xuống, anh lắc đầu, dịu dàng:
- Chỉ là vì anh thấy cô dâu của anh xinh đẹp quá thôi!- Nói đoạn, anh lại nhìn sâu vào mắt nó như muốn nó đọc được niềm hạnh phúc vô bờ từ anh.
Hai gò má nó chợt hồng lên, khoác tay mình vào tay anh, Trang nghe tim mình đang rung lên những nhịp đập hạnh phúc nhất. Nó thật may mắn vì đã tỉnh táo nhận ra tình cảm của anh dành cho mình.
- Cười lên nào!
Tách! Tách! Tách!
Hạ máy ảnh xuống, Uyển Nhi hài lòn
g với những bức vừa mới chụp được, cười tươi:
- Chàng và nàng may mắn lắm đấy nhé! Cặp vợ chồng duy nhất được Uyển Nhi chụp ảnh cưới, lại còn miễn phí nữa.
- Hi. Em rất muốn mình có cái diễm phúc ấy đây, chị có thích không? Để em và anh Thiên Anh đỡ phải tới studio. Mai là bắt đầu.
Trang kéo váy lên cao một chút để độ dài của nó không ảnh hưởng tới việc di chuyển, háy mắt đề nghị.
- Hì. Chỉ cưới một lần duy nhất thôi, phải làm cho nó lung linh chứ, mấy bức này chị chụp nháp và giữ lại làm của riêng mà.- Cất máy ảnh vào trong túi, Uyển Nhi tiếp- Lát nữa nếu không bận thì mời hai em dùng bữa tối với chị nhé?
- Tối nay ạ? Hi, em có hẹn với bố mẹ anh Thiên Anh mất rồi. Em vào trong thay đồ một lát!
Phòng thay đồ đóng lại, bên ngoài chỉ còn Thiên Anh và Uyển Nhi.
- Còn một tuần nữa là tới ngày kết hôn. Hi. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?- Nhấp chút cà phê, Nhi hỏi mà không nhìn.
- Vâng.
Trước khi không khí kịp chùng xuống trong im lặng Trang đã thay đồ xong bước ra.
- Em rất thích bộ váy cưới này, ưng ý nó tới từng đường chỉ, hai người có thể cho em biết ai là người đã thiết kế không?
Cố im lặng một cách ẩn ý, Uyển Nhi gõ nhịp trong đầu chờ sự xuất hiện của người đặc biệt.
- Tớ đã nhờ bạn thiết kế.
Vi xuất hiện ngay sau khi Nhi đếm đến ba.
- Vi!
Nó gần như là mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn, nó cứ nghĩ là Vi sẽ không về, nó cứ nghĩ là cô bạn không thể tới dự đám cưới hay gặp nó như thế này?
- Sao cậu lại bảo bận không về được hả cái đồ đáng ghét? Cậu có biết tớ buồn thế nào không?
Vỗ vỗ vai nó, Vi cười:
- Tớ xin lỗi, xin lỗi.
Thả Vi ra, nó ngắm cô bạn từ đầu đén chân ( dễ đến cả phút):
- Mèn ơi! Cậu khác quá Vi à! Xinh hơn! Hàng mi thưa ngắn và đôi mắt đen láy của cậu đâu mất tiêu rồi?
- Hì. Tại thời tiết bên Anh khác bên mình mà.
Giải thích cho nó xong, cô bạn quay sang chào hỏi mọi người.
***
- Chào mừng em đã trở về!
Thiên Anh sau một hồi bất ngờ lại vui vẻ như thường.
- Rất vui vì được gặp lại anh!
Giờ chỉ còn một người im thin thít từ lúc nó xuất hiện:
- Hi. Chào chị Nhi!
- Lâu lắm rồi mới gặp em!- Uyển Nhi vòng tay qua ôm nó một cái thật chặt.
- Muốn có thời gian nói chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà giờ tớ phải đi rồi, cho tớ địa chỉ khách sạn cậu ở với phone đi, để tối tớ tới!
Lôi một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay ra, Trang chăm chú chờ nó đọc địa chỉ.
- Phòng 408- khách sạn H.G. Số điện thoại của tớ là 0165 *******. Hi. Sẵn sàng đón tiếp quý cô mọi lúc mọi nơi nhé!
- Okay. Hihi. Cậu cứ chuẩn bị nha, tớ đi đây!- Quay sang kéo tay anh Thiên Anh cô bạn mỉm cười- Chào mọi người.
Vẫy tay qua cửa cho tới khi chiếc xe lăn bánh đi mất, Trang khiến nó thật sự thấy vui, đã bao lâu rồi mà cô bạn của nó vẫn dễ mến như ngày nào.
- Cô nương có cho tôi vinh hạnh được mời cô về nhà chơi không đây? Anh Bảo Anh sẽ vui lắm khi thấy em.
Lấy túi xách, chị Uyển Nhi háy mắt với nó:
- Hi. Vinh hạnh đó đáng lẽ ra là của em mới đúng chứ ạ!^^
Đóng cửa xe, nó cài dây an toàn.
- Em về luôn chứ? Còn bác gái, bác ấy có khoẻ không?
Nhấn ga, chị Nhi quay sang hỏi nó đầy quan tâm.
- Vâng, em về hẳn luôn. Hi. Cảm ơn chị, mẹ em vẫn khoẻ.
- Công việc của em thế nào? Nghe bảo em đã hoàn thành xong bằng thạc sĩ đại học Oxford. Hi. Thành tích rất đáng nể nhé!
- Em thi tuyển bên trụ sở chính của M.P.A nên được điều về làm CMO chi nhánh Việt Nam.
- M.P.A?- Nhắc lại tên công ti của nó, khoé môi chị Nhi như mỉm cười thích thú.
- Sao thế ạ?
- À, không có gì. Hi. Cho chị gửi lời khen tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, nó rất đẹp.
Vi đưa bàn tay trái lên chạm nhẹ chiếc nhẫn, đẩy nhanh sự lúng túng và tích tắc đôi mắt nó biến chuyển đi. Và hình như hành động ấy không thể qua được mắt của chị Uyển Nhi.
- Vật phẩm xinh xắn ấy chỉ có thể đánh lừa những chàng trai nhút nhát mà thôi, nó không đủ quyền năng để ngăn cản ai đó khi họ thật lòng với em, bất kể dù em đã kết hôn hay chưa?!
- Em biết.
- Em khác trước đây nhiều. Hi. Thời gian tuyệt vời thật!
Dừng xe, chị nhoẻn cười nhìn nó chuyển chủ đề:
- Tối nay, chọn món gì để chị phục vụ tận nơi nào?
***
Sau một hồi đi dạo lòng vòng quanh Hồ Tây, nó đón chuyến xe bus cuối cùng trong ngày khi màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên tất cả.
Đã lâu lắm rồi giờ nó mới tiếp tục thói quen gần như bị rơi vào quên lãng này. Bước lên, Vi chọn vị trí cuối cùng sát cửa sổ, nó là hành khách duy nhất trên xe. Xem ra từ chối lời đề nghị đưa nó về nhà của anh Bảo Anh là một sự lựa chọn không tồi, vì cái tin nhắn thông báo không thể đến thăm nó tối nay của Trang mà Vi đã nán lại hơi lâu so với dự định ban đầu. Nếu là nó, nó cũng sẽ không vui lắm khi thời gian của mình và người ấy bị san sẽ thế nên Vi không muốn bản thân là kì đà cản mũi cho hai người dù chị Nhi bảo rằng muốn anh Bảo Anh có thể nói chuyện thoải mái với nó.
Hà Nội về khuya không quá ồn ào, nó yêu mùi hoa sữa thoảng quanh trên những chặng xe bus qua, yêu cái không khí mát lạnh dễ chịu khiến bàn tay chỉ muốn đưa ra mãi qua cửa kính, yêu khoảnh khắc yên bình mà nó chẳng cần suy nghĩ hay toan tính, yêu phút giây nó vững vàng và tĩnh để nhịp sống hối hả vô phương cuốn đi hay chạm vào.
Ipod nó vang đều từng giai điệu của Fox rain, một bản ballad buồn…từng giai điệu gõ nhẹ vào trái tim đang khép chặt của nó, ngăn cửa nhỏ xíu mở ra, thả cho kí ức Vi chôn chặt bay lượn và làm sống lại không khí ngày hôm ấy, ngày cô sinh viên năm nhất thích thú pha lẫn ngạc nhiên ngắm nhìn gương mặt một chàng trai đang say ngủ tựa vào vai mình, ngày mà sau này anh nói với nó rằng: “Hôm ấy anh đã làm một điều lạ lùng mà tới giờ anh cũng chẳng thể lí giải”.
Tim nó tê nhức, hình dáng anh cũng vừa kịp tan thành ảo ảnh, nhạt dần rồi mất hút, Vi cười, nó đang nhớ anh, rất nhiều!