“Cô phải 24/24h đợi lệnh, gọi là phải đến.”
“Hả?” Quách Khả Du khó có thể tin há mồm ra, nhìnThù Lăng Vân.
“Còn nữa..., cô phải cùng tôi ký hợp đồng, trước khihợp đồng kết thúc, không được phép nghỉ việc, không được phép chây lười, dĩnhiên, nếu như cô xứng đáng với chức vụ đó, tôi cũng sẽ cho cô một khoản tiềnlương rất hậu hĩnh.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lúc nhất thời Quách KhảDu ngược lại không biết phải làm thế nào cho đúng, cô cảm giác mọi chuyện có gìđó không hợp lý, nhưng không thể nói ra được lý do.
“Có đồng ý hay không?”
“Ách... Có, như vậy, tôi bắt đầu đi làm vào lúcnào?”
“Ngày mai trực tiếp đến gặp tôi tại phòng làm việc củatôi.”
“Nhất định tôi sẽ trình diện đúng giờ.\\\"
Hôm sau, khi chân trời vừa xuất hiện màu trắng bạc,dưới sự hộ tống của bác Mạnh tài xế và người vệ sĩ, họ đã ôm một tập tài liệu vừain ấn xong đi tới cửa phòng Thù Lăng Vân.
Ông ta gõ nhẹ vào cửa, “Cậu chủ, đây là tài liệungài muốn, xin xem qua.” Nói xong, ông ta đem một chồng tài liệu lớn đặt trênbàn làm việc của Thù Lăng Vân.
“Bác Mạnh, trên tay tôi còn có mấy tập văn kiện khẩncấp cần ký tên, những tài liệu này, bác đọc cho tôi nghe.”
Thù Lăng Vân ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu, đầucũng không ngẩng lên nhìn chăm chú vào văn kiện quan trọng của công ty. Đống hồsơ để trên bàn hai ngày nay, gần như cao bằng đầu hắn.
“Vâng” Bác Mạnh hắng giọng một cái, cầm tài liệu lênđọc: “Quách Khả Du, hai mươi lăm tuổi, quê ở thành phố Đài Bắc - Đài Loan, cao162 centimét, nặng 48 kí lô, đôi mắt cận thị 3,5 độ, bình thường mang mắt kínháp tròng...”
“Những thứ này có thể bỏ qua...” Thù Lăng Vân h ngẩngđầu lên, cắt ngang lời nói của bác Mạnh.
“Vâng, ách... Bắt đầu mấy năm nay, cô đã làm việcqua mấy công ty, sau khi tan việc hầu như trực tiếp về nhà, giúp mẹ công việcgia đình... Gia đình cô chỉ còn mẹ con quả phụ hai người, trước nhà có một mảnhđất, chính là một trong những mảnh đất mà tập đoàn Lượng Bích Tư muốn thumua... Còn nữa..., ngày hôm trước cô ấy đụng vào xe của cậu... Cậu chủ, vẫn tiếptục đọc sao?”
Im lặng, Thù Lăng Vân cầm tập tài liệu trong tay bácMạnh, đôi lông mày rậm và đen nhánh khẽ nhíu lại.
“Cậu chủ, Cô Quách Khả Du dáng vẻ xinh đẹp, là mộtcô gái hết sức đáng yêu, tôi nghĩ... Lão gia cùng phu nhân nhất định sẽ rất yêuquý cô ấy...”
Bác Mạnh cố tình đem hình của Quách Khả Du đang cầm ởtay quạt tới quạt lui.
Thù Lăng Vân bĩu môi, cầm lấy tấm hình.
“Cha mẹ tôi yêu thích, cũng là một trong những hạngmục tôi muốn bác điều tra sao?”
“Cậu chủ, tôi nói nghiêm chỉnh, rốt cuộc cậu cóthích hay không...”
Thù Lăng Vân giơ tay lên, tỏ rõ ý không muốn nghe ôngnói nữa..., bác Mạnh không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thối lui ra khỏicửa.
Sau khi bác Mạnh đi, Thù Lăng Vân quay đầu nhìn tậptài liệu đang lưu lại này.
Nghĩ đến Quách Khả Du, khóe miệng của hắn vô thức hiệnlên một nụ cười bí ẩn...
Sau khi Tiêu Tiểu nhận được điện thoại của Quách KhảDu, liền vội vàng chạy tới quán cà phê đã hẹn để gặp mặt.
“Cậu nói cậu xông nhầm vào khu nhà cao cấp của ThùLăng Vân?” Tiêu Tiểu hứng trí bừng bừng truy hỏi tới tấp.
“Đúng nha! Căn bản tớ không biết tòa nhà này chínhlà nhà của Thù Lăng Vân.” Quách Khả Du nói.
“Kể từ khi biết hắn muốn đến Đài Loan, vì muốn phỏngvấn hắn, chúng tôi đã từng đi tìm hết các nhà cửa ở vùng lân cận, đáng tiếc làkhông có tìm thấy, không ngờ, lại bị cậu trong lúc vô tình phát hiện ra!”
“Trùng hợp không chỉ có như vậy! Cậu biết không? Cáixe lần trước bị xe gắn máy của tớ đụng vào, cũng là xe của Thù Lăng Vân!”
“Cái gì?” Tiêu Tiểu thiếu chút nữa đem cà phê trongmiệng phun hết ra ngoài, “Cậu cho rằng mình đang đóng phim sao? Trên thế giớinày làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
“Tớ nói thật mà! Hơn nữa...” Cô cố tình thừa nước đụcthả câu.
“Hơn nữa như thế nào? Mau nói cho tớ biết!”
“Thù Lăng Vân muốn tớ đảm nhiệm chức vụ trợ lý đặcbiệt của hắn, 24/24 giờ cả năm không ngừng đợi lệnh, không thể từ chức, khôngthể nghỉ việc, thậm chí, phải ký hợp đồng!”
“Phải không! Nhưng, theo tớ được biết, Thù Lăng Vânlà một người cuồng công việc, nghe nói hắn từng trong một tuần ngắn ngủi, thayđổi bảy trợ lý đặc biệt, hơn nữa mỗi trợ lý đặc biệt đều khóc lóc khi rời đi!”
“Hả? Tại sao?”
“Mới vừa rồi cậu không cẩn thận nghe tớ nói sao? Hắnlà người cuồng công việc không hơn không kém nha! Hắn có thể 24h không ngừngcông việc, cho nên mới nói, cậu phải th chăm sóc chính mình, đụng phải loại tổngtài cuồng công việc này, haizz... Mình phải bảo trọng a!”
Quách Khả Du không thể làm gì khác hơn là nhún nhúnvai, vì thể diện, cô vẫn muốn thử công việc này.
“Còn nữa..., nghe nói Thù Lăng Vân là một hoa hoacông tử, thời gian trước khi tuần san Bát Quái xuất bản, hắn cùng một nữ minhtinh Đài Loan du hí ở nước Pháp, không chỉ như thế, còn thường thường có nhữngcon mèo lông vàng có chút dung mạo xinh đẹp, tự động để hắn ôm ấp yêu thương, cậuở bên cạnh hắn nha... Phải cẩn thận!”
Lời Tiêu Tiểu nói khiến Quách Khả Du không thể khôngnhớ tới dáng vẻ ngày đó của hắn rất cẩn thận giúp cô băng bó vết thương, tráitim Quách Khả Du nhảy bùm bùm trong ngực...
“Cậu đang nghĩ cái gì?”
Tiêu Tiểu đẩy tay Quách Khả Du một cái, mới đưa ýnghĩ đang bay xa của cô kéo trở lại.
“Không có... Không có!” Quách Khả Du lúng túng chegiấu tâm trạng có vẻ hốt hoảng của mình.
“Tớ chỉ có thể nói, cậu tốt nhất nên tự bảo trọng, đếnlúc đó, cũng đừng tới tìm tớ khóc lóc.”
“Tớ tuyệt đối sẽ làm tốt.” Quách Khả Du quả quyết trảlời Tiêu Tiểu.
“Hy vọng như thế!”
Quách Khả Du lái chiếc xe gắn máy đã muốn tan rã vềnhà, còn chưa về đến cửa nhà, cô đã nghe truyền đến tiếng ầm ỹ.
“Van cầu các người đừng có phá hủy nhà tôi, van cầucác người!”
Mẹ Quách Khả Du đang quỳ trên mặt đất, dùng thân thểngăn trở nhân viên muốn xông vào dỡ bỏ nhà cô.
“Bà Quách, bà đừng gây khó khăn cho chúng tôi, chúngta cũng là thừa lệnh làm việc mà thôi.”
Quách Khả Du vội vàng đi tới hỏi thăm tình hình, “Mẹ,đã xảy ra chuyện gì?”
“Khả Du, bọn họ lại muốn tới dỡ bỏ nhà của chúng ta!’
“Cô Quách, tôi tuân theo lệnh của Thù tổng tài thihành nhiệm vụ.”
Người phụ trách cầm một tờ văn kiện, đưa cho QuáchKhả Du nhìn.
Quách Khả Du nhận văn kiện, hốt hoảng nhanh chóngxem nội dung một lần, sau đó đôi mắt quả hạnh của cô mở to, miệng la lớn: “Thìra tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của Thù Lăng Vân!”
Quách Khả Du đi tới cao ốc văn phòng lần trước cô đãtới, lưỡng lự đứng ở dưới lầu ngơ ngẩn, thật lâu sau, cô mới lấy hết can đảm,bước vào bên trong cao ốc.
Sau khi hỏi thăm cô gái quầy tiếp tân, cô ta bèn dẫncô đến trước thang máy.
“Phòng làm việc của tổng tài ở tầng cao nhất, xin đithang máy chuyên dụng.”
“Cám ơn cô.”
Sau khi khách sáo với cô gái quầy tiếp tân mấy câu,cô đi vào thang máy, ngón tay khẽ run nhấn nút lên tầng lầu.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lẳng lặngchờ thang máy lên tới lầu cuối.
Không bao lâu, thang máy đưa cô tới tầng cao nhất,bước ra khỏi thang máy, cô thấy cô thư ký đang đứng ở trước thang máy chào đónmình khiến cô giật mình,
“Cô Quách, Xin chào, tổng tài đã chờ cô lâu rồi.”
“Mời vào.” Thư ký dẫn cô đến một cửa phòng làm việcgắn kính mờ,ô khẽ mỉm cười rồi sau đó rời đi.
Quách Khả du đứng ở cửa phòng, trong lúc đang lúc dodự không biết có nên đi vào hay không, đột nhiên xoạt một tiếng, cửa tự động mởra.
Quách Khả Du chỉ có thể lấy hết can đảm bước vàophòng làm việc, mới vừa bước vào, âm thanh trầm thấp mạnh mẽ của hắn liền truyềnđến ——
“Sao bây giờ cô mới đến? Tôi đã mong chờ cô suốt haingày nay. Vết thương đầu gối đã lành chưa?”
“Thù tổng tài, ngài khỏe chứ.” Giọng điệu Quách KhảDu không có chút thân thiện.
“Sao thế? Cô ăn nhầm thuốc nổ sao?” Thù Lăng Vân đứngdậy, đi tới trước mặt của Quách Khả Du.
“Đó là bởi vì liên quan đến việc gặp lại anh! Nóicho tôi biết, tại sao anh lại phái người đến phá nhà tôi, không phải chúng tađã đạt được thỏa thuận rồi sao?”
Gương mặt mềm mại trắng nõn của Quách Khả Du bởi vìtức giận mà càng thêm đỏ hồng.
“Có phải cô đang hiểu lầm tôi hay không?”
Thù Lăng Vân lạnh lùng nhíu hai hàng lông mày, trongđôi mắt tối đen của hắn, dường như có hai ngọn lửa đang nhảy nhót.
“Hiểu lầm? Nhà tôi cũng sắp bị dỡ rồi, anh đừng làmnhư không biết?”
Quách Khả Du hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốnhung hăng đánh hắn mấy quyền.
“Nhà cửa không dỡ bỏ, vậy sao có làng du lịch?” ThùLăng Vân cầm một chùm chìa khóa từ trên mặt bàn, đưa cho Quách Khả Du, “Đây làchìa khóa khu nhà ở của nhân viên chi nhánh tập đoàn Lượng Bích Tư ở Đài Loan,trước khi làng du lịch xây dựng xong, cô với mẹ cô có thể tạm thời ở đây.”
Cô ngẩn ra, sững sờ nhận chùm chìa khóa, sau khiphát hiện mình hiểu lầm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng đỏ bừng.
“... Này, anh vẫn cần tôi làm việc cho anh sao?”
Thù Lăng Vân hơi sững sờ, không hoàn toàn hiểu rõ ýtứ trong lời nói của cô.
“Anh đã có thư ký, không phải sao? Tôi không mong vìthấy tôi đáng thương nên anh mới sắp xếp cho tôi một công việc.”
“Tôi có một thư ký thật sự có khả năng, nhưng tôi vẫnthiếu hụt một ‘trợ lý đặc biệt’, chức vụ này không phải người nào cũng có thểlàm tốt, cô có khả năng đảm nhiệm sao?” Thù Lăng Vân cố ý khiêu khích.
Giọng điệu khiêu khích của hắn, khiến Quách Khả Dukhông chịu thừa nhận thất bại, “Ai nói tôi không thể đảm nhiệm?”
“Rất tốt!” Cái hắn thích chính là vẻ mặt này của cô,“Nhưng mà tôi lại có một điều kiện, sợ cô không thể nào chấp nhận.”
“Tôi biết, 24giờ đợi lệnh, khi anh truyền đến là phảiđến! Tôi sẽ làm được.”
“Ừ, ngoài ra, bất kể tôi phải đi dự bất kỳ bữa tiệcnào, cô cũng phải làm bạn gái của tôi.”
“Bạn gái? Này! 24h đợi lệnh, truyền là phải đến, tôicó thể đồng ý, nhưng mà...” Cô nghiêng nghiêng đầu, xem ra có vẻ rất bối rối.
“Nhưng mà cái gì?”
“Anh nên tìm bạn gái hoặc vị hôn thê của anh... Đảmđương chức vụ bạn gái, không phải sao? Chuyện này không nên đưa vào phạm vicông việc của tôi chứ?” Đôi môi Quách Khả Du khẽ cong lên.
“Tôi không có bạn gái hoặc vị hôn thê, ngược lại cómột cô em gái kết nghĩa từ hồi còn nhỏ...” Nhớ tới Lưu An Ny, trong lòng hắndâng một chút khó chịu nho nhỏ.
“Đừng có làm trò! Trên tuần san Bát Quái rõ ràng cónói, anh là hoa hoa công tử!”
“Tôi là hoa hoa công tử?” Thù Lăng Vân cười nhưkhông cười nhìn Quách Khả Du.
“Không sai!”
“Thôi! Tôi chẳng muốn giải thích với cô, tóm lại, bấtkể ta nói cái gì, cô chỉ cần để ý làm theo là được... Đúng rồi...” Thù Lăng Vânlấy trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn màu xanh nước biển,đưa cho cô, “Cái này cho cô, hãy nhớ, tôi gọi là phải đến.”
Quách Khả Du cầm điện thoại di động, “Đã biết rồi!”
Xoay người, gần như cô chẳng chút do dự, rời khỏiphòng làm việc của hắn.
Đôi mắt sâu đen sau chiếc kính gọng vàng nhìn bónglưng của cô từ từ biến mất ở trong tầm mắt, hắn kinh ngạc phát hiện, nhất cử nhấtđộng của cô, hình như luôn có thể dễ dàng dẫn dắt dòng suy nghĩ của hắn.
Từ khi Quách Khả Du bắt đầu đi làm ngày thứ nhất,Thù Lăng Vân giống như muốn gây khó dễ cho cô, rõ ràng cũng đã đến lúc tan việc,hắn vẫn còn không ngừng sai bảo cô làm việc.
Quách Khả Du quả thật rất mệt mỏi, cô có một loại cảmgiác bị chơi xỏ, cảm giác Thù Lăng Vân căn bản cố tình chèn ép cô!
“Tôi không phải là người làm việc khổ sai!” Quách KhảDu mắng thầm.
Chỉ có điều, cho dù trong lòng cô có mắng chửi thếnào, thì tốc độ công việc trong tay không hề chậm lại, mỗi loại công việc vẫnđược hoàn thành một cách thỏa đáng như thường.
“Khả Du, ngày mai theo tôi tham gia một buổi dạ tiệctừ thiện.” Thù Lăng Vân nhận một tập tài liệu trong tay Quách Khả Du, sau đókèm theo câu dặn dò trên.
“Ngày mai là ngày nghỉ, tôi muốn nghỉ phép!” QuáchKhả Du lớn tiếng phản kháng.
“Theo tôi tham gia các bữa tiệc, đây cũng là một nộidung cam kết trong hợp đồng của chúng ta.” Trên nét mặt hòa nhã của Thù LăngVân hiển hiện một nụ cười.
Nụ cười lịch sự hòa nhã kia, quả thật có thể hòa tantrái tim của mỗi người phụ nữ, nhưng Quách Khả Du chỉ muốn xông lên phía trướcxé nát nó!
“Tôi không thể không đi sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, tôi không có trang phục tham dự yến tiệc.”
“Ghi vào tài khoản của công ty, buổi tối có thể đichọn một bộ quần áo.”
Hắn đi tới bên cạnh cô, nụ cười rất nhẹ nhàng, ánh mắtrất nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở nam tính trên người hắn truyền tới, cũng rất nhẹnhàng.
“Trang điểm cho mình phải thật xinh đẹp, đừng làmcho tôi thất vọng.”
Thời điểm hắn nhếch lên làn môi mỏng, nở nụ cười nhẹnhàng quan sát cô, một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức xâm nhập vào trái tim củaQuách Tử Du.
Quách Khả Duy dời tầm mắt đi, trả lời Thù Lăng Vân:“Vậy tối nay tôi có thể tan ca sớm đi mua quần áo và đồ trang điểm không?”
“Dĩ nhiên là có thể, bảo tài xế đưa cô đi.”
“Không cần, tôi không thích có người theo đuôi.”
“Tôi vẫn chưa nói với cô...” Thù Lăng Vân dùng chiêubài của hắn là giọng nói dịu dàng, ghé vào bên tai cô nói:
“Cô có vẻ tức mặt tức giận nhìn thật đáng yêu!”
Hơi thở ấm áp của hắn làm cho tai cô một hồi tê dại,gò má mịn màng trắng nõn thoáng chốc nổi lên hai đóa màu hồng.
“Anh ——”
“Tôi làm sao?”
“Không có, tôi muốn đi chuẩn bị quần áo ngày mai.”
Quách Khả Du vội vàng rời khỏi phòng làm việc, nếutiếp tục ở lại chỗ này, thì xảy ra hậu quả gì, ngay cả cô cũng không có cáchnào đoán trước được...
Thù Lăng Vân ở trong phòng thư ký, chờ Quách Khả Duđi thay quần áo.
Không bao lâu, cửa phòng làm việc của tổng tài bị đẩyra, Bước chân uyển chuyển của Quách Khả Du đi tới đối diện, bước chân thanhnhã, cùng với dáng vẻ mệt mỏi khi rời đi tối hôm qua, hoàn toàn khác biệt.
Trang phục của cô cũng khác biệt!
Một sợi dây chuyền bằng ngọc trai màu trắng vòngquanh chiếc cổ trắng nõn, bộ váy sang trọng làm lộ ra bờ vai mịn màng, chất vảimềm mại ôm trọn những đường cong quyến rũ của cơ thể, càng tôn thêm vòng eo mảnhmai thon nhỏ của cô, dưới cổ chân thon dài đeo một sợi dây bạc, khiến toàn thâncô gợi cảm đến mê người.
May mắn trong công ty không có khác nhân viên nàokhác, nếu không khi thấy Quách Khả Du ăn mặc xinh đẹp và gợi cảm như thế này,khẳng định là phải phun máu mũi!
Đôi mắt sau chiếc kính gọng vàng của Thù Lăng Vânlóe lên một tia sáng phức tạp khó hiểu, hắn từ từ quan sát cô từ đầu đến chân,xem xét kỹ cách ăn mặc này.
“Tôi mặc như thế này đi tham gia bữa tiệc, không biếtcó được hay không?” Quách Khả Du lấy một chiếc gương ra soi.
“Rất đẹp! Chúng ta có thể lên đường chưa?”
Thù Lăng Vân thấy bộ dáng cô hồi hộp soi gương, cố gắngnín cười, hắn cũng không mong muốn bị đôi giày cao gót của Quách Khả Du gõ chođau đầu.
“Đi thôi!” Nhận được câu trả lời của hắn, Quách KhảDu hài lòng đi ra khỏi phòng làm việc.
“Chờ một chút...”
“Sao thế?” Quách Khả Du buồn bực quay người, nhìnThù Lăng Vân.
“Đừng quên, tối nay cô là bạn gái của tôi.”
“Hả? Ừ...”
Đầu tiên cô sửng sốt một chút, tiếp theo ngoan ngoãnđưa tay ôm khuỷu tay Thù Lăng Vân.
Không biết có phải do hai người quá gần gũi haykhông, mà mùi vị đặc trưng của nam giới trên người hắn kia, xâm nhập thẳng vàotrong đầu của Quách Khả Du.
Cô thật sự thích cái mùi vị này!
Trước kia cô rất ghét đàn ông xức nước hoa, cảm giácnhư vậy quá đàn bà, nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, mùi vị này xuất hiệntrên người hắn, lại dễ chịu như vậy, mê hoặc lòng người như vậy!
Trong khoảnh khắc, Quách Khả Du có chút mê mẩn, côvui thích dựa vào bờ vai hắn, thận trọng tận hưởng hương vị đặc biệt trên ngườihắn.
Giữa đêm khuya, trong sự im ắng của màn đêm, tiếngchuông điện thoạii động vang lên có vẻ rất đột ngột, càng lộ vẻ chói tai.
Bóng người trong chăn không hề nhúc nhích, vẫn ôm chặtcái chăn bông, đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.
Tiếng chuông không buông tha tiếp tục vang lên, hiểnnhiên đối phương vô cùng kiên nhẫn, kiên quyết không chịu bỏ qua, như thế nàocũng muốn đem cô từ trong chăn dựng dậy.
Rốt cuộc, âm thanh phiền nhiễu đã chiến thắng, bóngngười đang ngủ say từ trong chăn chống nửa người lên, phát ra tiếng rên rỉ khóchịu, đôi lông mi cong như vầng trăng khuyết cũng cau chặt lại.
Đôi tay bé nhỏ của cô sờ loạn trên giường, thật vấtvả mới sờ tới thủ phạm gây tiếng vang đắc tội với cô.
“A lô ——”
Vì buồn ngủ mà âm thanh của cô ngân thật dài, cònngáp thêm một cái lớn, đôi mắt mệt mỏi cũng không mở ra được.
“Lập tức tới ngay.” Trong loa truyền ra một giọngnói nam tính mạnh mẽ.
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?” Cô rên rỉnói, rồi lại ngáp một cái.
“Hai giờ sáng.” Thù Lăng Vân không chút thương xótcười nhẹ: “Rất xin lỗi, làm hỏng mộng đẹp của cô, nhưng tôi phát hiện, tôi cầntài liệu, đúng lúc tập tài liệu đó cô cất trong cặp của mình!”
“Đừng mơ tưởng!” Cô từ chối quyết liệt như đinh đóngcột: “Bữa tiệc tối qua đến mười hai giờ rưỡi mới kết thúc, hơn nữa bây giờ làlúc tan việc. Mấy ngày nay tôi đều không ngủ đủ giấc, tôi mặc kệ, tôi muốn ngủ!Bye bye!”
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, điện thoại di độngchưa kịp để xuống, liền nhanh chóng chui vào tấm chăn ấm áp —— không lâu sau,tiếng chuông vang lên lần nữa.
Quách Khả Du hít một hơi thật sâu, cô cố gắng khốngchế chính mình, không nên hành động theo cảm tính mà hung hăng đập nát điện thoạidi động.
“Lưu Tổng quản lý vẫn còn ở phòng làm việc của ôngta, cô thuận tiện qua đó một chút, mang tập tài liệu ông ta đang giữ và tập tàiliệu trong ngăn kéo D của tủ số 12 đưa tới chỗ ở của tôi.” Giọng nói của ThùLăng Vân bình tĩnh giống như chưa từng bị cô cắt ngang điện thoại.
“Tôi không đi!”
“Thật không đi?”
“Tôi – không - đi!” Cô nhắm mắt rống lên, “Mỗi ngàytới mười một giờ tôi mới tan việc từ công ty về nhà, mười hai giờ mới giúp mẹtôi làm xong thủ công, sau đó mới được lên giường nằm ngủ một chút... Tôi cũngcần phải nghỉ ngơi!”
Hắn cư nhiên gọi cô ngay lập tức đưa tài liệu quacho hắn? Đùa gì thế?!
Tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ giàu cảm xúc, truyền rõràng vào lỗ tai của cô, cô có thể tưởng tượng, đôi môi khêu gợi trên khuôn mặtkia, lúc này nhất định là đang cong lên rất đẹp mắt.
Nghĩ như vậy, khiến cô có chút tỉnh táo.
“Rất xin lỗi, đây là chức trách của cô, cô phải24/24h đợi lệnh.” Giọng điệu của hắn mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra vẻ bá đạokhông thể kháng cự.
“Thật là hợp đồng con mẹ nó!” Ông trời ơi! Cô đang bịcơn buồn ngủ gây khốn hoặc rồi!”Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn đi ngủ thôi, có chuyệngì to lớn, cũng chờ trời sáng mới bàn bạc!”
“Ti nhớ không lầm thì cô đang hi vọng trong ký túcxá nhân viên làng du lịch, được chia một phòng chứ?” Thanh âm Thù Lăng Vân bìnhbình, không hề lên giọng hay xuống giọng.
“Thật đáng chết!”
Cô hét lớn một tiếng, lập tức từ trên giường nhảy dựnglên.
“Ác ma! Anh thật là một ác ma! Tôi đi sang là được...”
Tiếng chửi rủa của cô liên tiếp vang lên, căn bản đãquên cái gì gọi là phong thái thùy mị của phái nữ.
“Đi đường cẩn thận.” Thù Lăng Vân nói với giọng điệután dương, trong tiếng mắng chửi của cô, hắn cười rồi cúp máy.
Quách Khả Du lái chiếc xe gắn máy không khác gì đồngnát sắt vụn, trong bóng đêm mờ mịt, cô một mình đơn độc chạy đi.
Cô gắt gao xiết chặt tay cầm của chiếc xe gắn máy,mãnh liệt kéo ga, đèn đỏ cũng coi như không nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ béxinh đẹp tràn đầy oán giận.
Cái tên Thù Lăng Vân này, thật là ghê tởm tới cực điểm!Cư nhiên gọi cô vào lúc hai giờ đêm, cưỡi chiếc xe nhỏ bé trên con đường lớnsáng ngời, nếu gặp lưu manh, sắc lang, vậy cô phải làm thế nào?
Tiêu Tiểu nói không sai, tên kia bình thường xem rarất lịch sự nho nhã, rất có khí chất, nhưng là một tên cuồng công việc, đúng200% là một tên cuồng công việc!
Mới đi theo hắn có nửa tháng, mà lượng công việc khổnglồ đã khiến tay chân cô như nhũn ra, mỗi đêm vừa ngả đầu vào gối, liền lập tứcngủ như chết, thỉnh thoảng, cũng như bây giờ, đang ngủ say thì bị hắn quyết liệtdựng từ trong chăn dậy.
Khó trách có không ít đồng nghiệp biết cô là trợ lýđặc biệt của Thù Lăng Vân thì lại nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, thậm chí còn cóngười lấy nước cốt gà, vi-ta-min, kín đáo đưa cho cô uống, muốn cô phải chămsóc tốt cho cơ thể. Nếu không, sợ rằng rất khó bảo toàn tánh mạng rời khỏi tậpđoàn Lượng Bích Tư.
Xe gắn máy tới vòng lui ở nội thành Đài Bắc, cô tớicông ty lấy mấy tập tài liệu, sau đó lại nhắm hướng nhà của Thù Lăng Vân phóngnhanh tới, vừa nhìn thấy kim xăng muốn hạ đến mức thấp nhất, thì cuối cùng côđã nhìn thấy nóc nhà màu đỏ từ bên ngoài biệt thự.
Quách Khả Du dừng xe gắn máy lại, ôm hai túi tài liệulớn, nhìn điện thoại ngoài cổng nói mấy câu, cửa chính lập tức nhanh chóng mởra cho cô đi vào.