Teya Salat
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Hạnh phúc ước hẹn - trang 9-end

Chương 17 (KẾT)

Chu Lập Đông nở một nụ cười ấm áp, “Mình sẽ quay lại, thật vui khi gặp được mọi người.” Ánh mắt của anh dừng lại trên người Tư Nguyên, “Tư Nguyên, có lẽ em hận anh, cảm ơn em!”
Tư Nguyên điềm nhiên cười, khẽ lắc đầu, “Lập Đông, em không hận anh nữa, thật đấy, bởi vì, em vẫn…” Cô không nói hết câu, Chu Lập Đông đã ngắt lời cô: “Cho dù thế nào, em cũng phải hạnh phúc! Em và Tỉnh Thành đều phải hạnh phúc, đời người ngắn ngủi, đừng để mình nuối tiếc!”
Lúc nói cây này, anh nhận ra thật sự mình đã được giải thoát, không còn bất kỳ suy nghĩ ích kỷ nào nữa, lần đầu tiên anh thật lòng chúc phúc cho Tư Nguyên và Tỉnh Thành.
“Vâng, em sẽ không nuối tiếc!” Tư Nguyên cố gắng không rơi nước mắt.
Mưa càng lúc càng to, hận rằng không thể nuốt gọn toàn bộ thế giới này, lần cuối cùng, Chu Lập Đông ôm Tư Nguyên với toàn bộ sức lực của mình, môi anh dừng lại trên mặt cô nhưng không để lại dấu ấn lên đó. “Anh đi đây!” Nói xong, anh quay người bước lên tàu.
Mưa rơi xối xả.
Tàu từ từ chuyển bánh, đứng bên ngoài Tư Nguyên có thể nhìn thấy nụ cười của Chu Lập Đông, nụ cười đó dần dần trở nên mờ ảo, biến thành một sự đau khổ tuyệt vọng.
Tư Nguyên gạt tay Tỉnh Thành, đuổi theo con tàu, cô hét gọi tên Chu Lập Đông nhưng tiếng mưa xoá nhoà tiếng gọi của cô.
Ánh mắt của Chu Lập Đông luôn dõi theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh không để sót bất kỳ động tác nào, bất kỳ thái độ nào của cô. Ngồi trên tàu, nhìn qua cửa sổ, anh thầm nói lời vĩnh biệt.
Trong mưa, tiếng Tư Nguyên vọng lại.
Đó là câu nói khiến anh đau nhói lòng: “Lập Đông, em yêu anh!”
Nước mắt anh tuôn như suối.
Đã yêu, đã bỏ lỡ, đã mất, đã tha thứ, cuối cùng lại tìm được tình yêu của mình! Chu Lập Đông cười trong nước mắt.
Tất cả mọi vật bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại màn mưa nhạt nhoà trời đất. Cơn mưa đã rửa sạch mọi vết nhơ trong tâm hồn, trả lại cho anh một trái tim trong sáng.
Anh nhớ Tư Nguyên đã từng nói: “Có những người không thể ở bên nhau suốt đời, nhưng tình yêu có thể cất giữ trong lòng và nhớ nhung suốt cuộc đời!” Có lẽ đó là duyên phận giữa anh và Tư Nguyên!
Sau khi Chu Lập Đông rời khỏi Bắc Kinh, anh đưa chìa khoá nhà ở Greenville đại học Giao thông cho Tỉnh Thành, “Có thời gian cậu đưa Tư Nguyên đến giúp mình dọn nhà, Tư Nguyên thích nơi đó.”
Tỉnh Thành đưa chìa khoá nhà cho Tư Nguyên, “Lập Đông nhờ em giúp chăm sóc căn nhà, có thời gian em đến thu dọn giúp cậu ấy!”
Tâm trạng của Tư Nguyên vô cùng phức tạp, cô gật đầu.
Công ty của ông Châu đã vượt qua khó khăn, sự nghiệp ngày càng phát triển, Tư Nguyên vẫn bận rộn như trước.
Để bảo vệ công ty, Cửu Đỉnh miễn nhiệm chức vụ giám đốc tài chính của Thẩm Lợi.
Sau đó một thời gian, Tư Nguyên đọc được tin Thẩm Lợi sắp kết hôn trên báo, chú rể hình như cũng có họ Chu nhưng không phải Chu Lập Đông. Tư Nguyên cười, vứt tờ báo sang một bên, tiếp tục vào trang web của hội bạn học.
Lâu rồi người bạn học mong đợi được tha thứ không gửi tin nhắn, hôm nay lại đột ngột xuất hiện, gửi rất nhiều tin nhắn, đều là cho Hác Tư Nguyên.
“Chết là con đường cứu rỗi duy nhất, sự tha thứ của em là hạnh phúc lớn của anh.”
“Tình yêu của anh đã từng rạn vỡ, từng vô sỉ, nhưng chưa bao giờ mất…”
“Yêu một người, yêu cũng là một niềm vui, niềm vui lớn nhất trong đời anh là gặp được em dưới toà nhà Tư Nguyên…”
“Lúc được cứu rỗi, còn điều gì có thể quan trọng hơn tình yêu của anh dành cho em?”
“…”
“…”
Mắt Tư Nguyên nhoà đi, trước mắt cô chỉ hiện lên nụ cười của Chu Lập Đông.
Cô tìm điện thoại, gọi điện cho Chu Lập Đông, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thông báo: “Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.”
Hôm đó, với sự giúp đỡ của Tỉnh Thành, cuối cùng Tư Nguyên cũng liên lạc được với người nhà của Chu Lập Đông, ông Chu nói: “Lập Đông đi Mỹ rồi, công ty cử nó đi họp.” Giọng nói của ông vô cùng tự hào.
Tư Nguyên hiểu, Chu Lập Đông không kể với người nhà bệnh tình của mình.
Từ đó, Tư Nguyên, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi hoàn toàn mất liên lạc với Chu Lập Đông.
–––––––––––––––––––––––––––
¹ Những bệnh khó trị gọi là bệnh “nhập cao Hoang”, vì huyệt có tác dụng trị những bệnh chứng hư tổn nặng, vì vậy gọi là huyệt Cao Hoang (Trung Y Cương Mục)
Lời kết
Tôi đến bến bờ của vĩnh hằng, ở đây vạn vật không thay đổi.
Cho dù là hy vọng, là hạnh phúc, hoặc là khuôn mặt người nhìn thấy trong nước mắt.
A, mang cuộc đời trống rỗng của tôi tới đại dương,
Nhảy xuống nơi sâu nhất của sự viên mãn, để tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp của sự mất mát trong vũ trụ rộng lớn này.
– Tagore –
Thời tiết từ nóng nực chuyển dần sang mát mẻ, đã sắp tháng Mười, Tư Nguyên nhận được điện thoại của Phương Châu: “Tư Nguyên phải không? Tôi là Phương Châu, nếu tiện, cô đến văn phòng luật sư của tôi một chuyến.”
Văn phòng của Phương Châu ở gần cổng phía tây, Tư Nguyên đến Greenville ở đại học Giao thông giúp Chu Lập Đông dọn dẹp nhà, sau đó mới đến gặp Phương Châu.
Phương Châu lấy tay che nửa khuôn mặt, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được thành lời.
Tim Tư Nguyên đập rất mạnh, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một ý định: Bỏ đi, quay người bỏ đi, giống như chưa bao giờ đến đây. Nghĩ đến đó, cô lùi lại phía sau.
Nhưng đã không kịp nữa, dường như Phương Châu đã hạ quyết tâm, vừa ngăn cô lại vừa buồn bã nói với Tư Nguyên: “Lập Đông đi rồi!”
Lúc đầu, Tư Nguyên không hiểu, ngạc nhiên hồi lâu, cô mới nhận ra đi là không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng… sao có thể như thế?
Lòng cô đau quặn, chân mềm nhũn, ngã xuống nền nhà, Phương Châu vội vàng đỡ lấy cô.
“Lập Đông chỉ tạm thời đi nước ngoài, nghỉ ngơi một thời gian, anh ấy không thể không quay lại!” Tư Nguyên nói, cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cô cố gắng mở to mắt, cô không nhìn rõ gì nữa, một màn sương trắng khiến mắt cô mờ đi.
Phương Châu đỡ Tư Nguyên ngồi dựa vào ghế sô pha để cô nghỉ một lát, anh cũng không tiện rời đi, nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Cuối cùng tinh thần của Tư Nguyên cũng ổn định hơn, Phương Châu nói tiếp: “Theo di chúc của Lập Đông, cậu ấy để lại căn nhà ở Greenville đại học Giao thông và cổ phần ở Song Nguyệt cho cô.”
“Còn nữa,” Phương Châu lấy từ trong túi ra một chiếc túi lụa nhỏ màu đỏ, Tư Nguyên mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương giản dị.
“Lập Đông nói, đây là của mẹ cậu ấy tặng cho con dâu…” Phương Châu chậm rãi nói.
Tư Nguyên ôm mặt, cô cười lớn, “Tôi cần những thứ này làm gì? Tôi không cần, anh nói với anh ấy, tôi không cần! Anh nói với anh ấy đi, nói đi! Tôi không cần!”
Phương Châu không biết phải làm gì, đành gọi Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đến đọc di chúc của Chu Lập Đông.
“Lập Đông lập di chúc lúc nào?” Mắt Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đỏ hoe, họ cũng chỉ biết tin này trước Tư Nguyên một lát mà thôi.
“Vào tháng Bảy, lúc cậu ấy vừa làm phẫu thuật, chỉ có Đường Di và cậu ấy biết ca phẫu thuật này không thành công.” Phương Châu thở dài nói.
Tỉnh Thành ngạc nhiên không nói được lời nào, Tư Nguyên ngồi bên nghe thấy thế, cảm thấy lòng mình đau như dao cắt, cô thét lên một tiếng rồi ngất đi, ba người vội vàng đưa cô về nhà.
Trước sự ra đi của Chu Lập Đông, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi vô cùng đau lòng, buồn bã suốt nhiều ngày, hai người mới nhớ ra, trước khi rời Bắc Kinh, Lập Đông đã dặn họ làm một việc.
Trung tuần tháng Mười, cổ phiếu của Cửu Đỉnh bắt đầu tăng giá mạnh, không biết đã tăng bao nhiêu lần, Tỉnh Thành nhận ra thời cơ bán tất cả cổ phiếu, thu được một khoản lợi nhuận nhiều gấp hơn mười lần.
Theo yêu cầu của Chu Lập Đông, anh chia số tiền kiếm được thành ba phần, mỗi phần lên đến hơn chục triệu, anh bảo Tư Nguyên báo thông tin tài khoản, Tư Nguyên không có động tĩnh.
Hôm đó, Tư Nguyên lại đến đại học Giao thông, đi bộ trong khuôn viên trường rồi đến giúp Chu Lập Đông dọn nhà, giống như anh chỉ tạm thời đi nước ngoài, nhờ cô giúp anh trông coi.
Tư Nguyên lau tất cả đồ đạc trong nhà, dùng vải trắng phủ lên giường và ghế sô pha, ngắt tất cả cầu dao, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh và đau thương.
Rời khỏi Greenville đại học Giao thông, lần cuối cùng cô nhìn lại toà nhà Tư Nguyên rồi bước nhanh chân bỏ đi, cô hẹn gặp hội Tỉnh Thành.
Gặp Tỉnh Thành ở quán cà phê, Tư Nguyên đưa cho anh chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, “Em xin lỗi, Tỉnh Thành!”
Tỉnh Thành lắc đầu nhưng không nhận, “Em giữ lấy, hy vọng có một ngày, em sẽ nghĩ đến nó rồi đeo nó!”
Tư Nguyên hơi mấp máy môi, dường như muốn cười nhưng không có cách nào thể hiện thái độ đó trên nét mặt.
Ông Châu ngồi bên cạnh nói: “Tư Nguyên, cô chỉ về thăm Cáp Nhĩ Tân, sẽ nhanh chóng quay lại đây đúng không?”
Tư Nguyên không trả lời, trong lòng cô không có câu trả lời.
Tổ Kế nói: “Hác Tư Nguyên, nếu cậu không quay lại thì sẽ có lỗi với mình!”
Ngày Tư Nguyên rời khỏi Bắc Kinh, chỉ có một mình cô kéo hành lý, bước đi nặng nề và chậm rãi. Cô không để Tỉnh Thành, Hoắc Yến Phi, Tổ Kế và ông Châu đi tiễn vì cô không muốn bất kỳ ai lo lắng cho mình.
Từ Cáp Nhĩ Tân đến Tây An, đã tháng Mười một, nhìn thấy những chiếc lá bay bay trên tường của thành cổ, trong lòng Tư Nguyên cảm thấy mất mát, cô nghĩ, lá cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư Nguyên có lẽ đã vàng rồi?
Tư Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp, những ngày này cô thường xuyên có cảm giác ấm áp.
Cô ngẩng đầu, ánh nắng mùa thu đang dịu dàng vuốt ve cô, Tư Nguyên nở một nụ cười, nhớ đến một đoạn trong thư cô viết gửi Tỉnh Thành:

Có lẽ anh không tin, nhưng em có thể cảm thấy anh ấy luôn ở bên em, chúc phúc cho em, bảo vệ cho em…
Đã sắp lập đông rồi, nhưng vì anh ấy, em thường cảm thấy ấm áp và yên bình đến kỳ lạ.
Em rất cảm ơn anh, em nghĩ, ngày mai sẽ có rất nhiều cơ hội, vì thế, em chúc phúc cho anh, và cũng chúc phúc cho chính mình…
Lời cuối sách của Tiểu Khả
Câu chuyện của Lập Đông và Tư Nguyên bắt nguồn từ một số người bạn, có thể nói là được xuất phát từ một câu chuyện có thật, trong quá trình viết tôi đã giảm bớt và thêm vào một số chi tiết theo ý muốn của mình.
Hình tượng nhân vật Chu Lập Đông có thật, được Tử Quy nhắc đến.
Anh ấy nói, bạn học của anh ấy thời đại học là Chu Lập Đông rất ưu tú, năng lực hoạt động xã hội rất tốt, làm chủ tịch ban chấp hành hội sinh viên; Tử Quy còn nói, Lập Đông là một nhân tài, tuấn tú nho nhã, đẹp trai hiếm có; Tử Quy cũng kể, Lập Đông văn phong nho nhã, lúc diễn thuyết có thể xuất khẩu thành chương…
Một người như vậy rất hấp dẫn tôi, tôi hỏi: “Một người thiên bẩm như thế, không phải anh cũng yêu anh ấy chứ…?”
Tử Quy cười, tỏ vẻ như “muốn chết thì nói trước”. Tôi giơ tay đầu hàng, “Phải rồi, em có thể gặp một nhân vật nổi tiếng như thế không?”
Không ngờ, Tử Quy thở dài, “Số phận cậu ấy không ra sao.” Về việc không ra sao như thế nào, lúc đó tôi không hỏi.
Sau đó, tôi cùng Tử Quy tham gia hội đồng niên, ăn ở Cửu Đầu Điểu ngoài cổng phía tây của đại học Giao thông (lúc đó đại học Giao thông Bắc Kinh có tên là đại học Giao thông Bắc Phương, khu vực bên ngoài cổng phía tây chưa bị di dời), mọi người gọi món gạo nếp hạt sen, một người bạn học của anh ấy thở dài: “Hồi đó, món này bọn mình gọi mỗi người hai đĩa, bởi vì có người thích ăn.”
Người nói câu này chính là nhân vật Hoắc Yến Phi trong truyện.
Hôm đó mọi người uống nhiều rượu nên hơi say, Hoắc công tử kể rất nhiều chuyện vui thời đại học, nhắc đến toà nhà học nghiên cứu sinh bây giờ là ký túc xá nam anh học hồi trước, lúc đó, anh ở tầng hai, nhìn thấy tầng dưới có người hôn nhau nên lấy một chậu nước lạnh hắt xuống, rơi đúng vào Chu Lập Đông và bạn gái cậu ấy, lúc đó, Chu Lập Đông đã cho anh một trận.
Có người khác nhắc đến Chu Lập Đông nên tôi thầm nhớ đến cái tên này.
Hoắc công tử nhắc đến đại học Giao thông là nói thao thao bất tuyệt, từ chuyện đánh nhau đến chuyện tham gia đội bóng chuyền, từ chuyện đấu trí với trưởng khoa đến chuyện phá hoại căng tin, tóm lại, dường như không có chuyện gì anh ấy không làm.
Tôi chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, hy vọng anh nhắc đến Chu Lập Đông nhưng không thấy. Sau đó tôi muốn hỏi nhưng mải nghe anh kể chuyện ăn trộm dưa hấu nên quên.
Nguyên nhân của chuyện ăn trộm dư hấu là vì ông bán dưa trả thiếu cho Tỉnh Thành năm xu tiền thừa, nói thẳng ra là muốn kiếm ít tiền, nhưng đầu óc của Hoắc công tử tính toán rất nhanh, nhận ra nhầm lẫn của ông ta nên cãi nhau, ông chủ hàng đã bán dưa hấu nhiều năm, kiến thức nhiều, làm sao Hoắc công tử có thể cãi lại được?
Hoắc Yến Phi bị thua nên bảo Tỉnh Thành về ký túc xá gọi thêm người, sau đó tất cả các nam sinh cùng khoá đều đến, mọi người giả vờ muốn mua dưa hấu, có người ở phía trước chọn dưa, có người ở phía sau trộm mang về ký túc, cùng nhau hợp tác, chẳng mấy chốc gần hết đống dưa, ông chủ hàng dưa lo lắng, phải nói tử tế với Hoắc công tử, mọi người mới buông tha.
Theo lời kể của Hoắc công tử, lần đó số dưa ăn trộm được cả lớp ăn mấy ngày không hết.
Câu chuyện vui của Hoắc công tử khiến mọi người cười đau bụng. Anh nói, đây không phải chuyện cười, chuyện Chu Lập Đông làm mới thú vị!
Chu Lập Đông?
Tôi đang muốn hiểu thêm về nhân vật xuất sắc khiến Tử Quy ca ngợi này, vội vàng giục Hoắc công tử kể.
Anh cười nói: “Việc gì tôi phải kể? Tôi gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến đây kể.”
Anh rút điện thoại ra định ấn số, liền bị Tỉnh Thành ngăn lại: “Chu Lập Đông đang bị bệnh, cậu gọi cậu ấy làm gì?”
Về việc Chu Lập Đông bị bệnh gì, những người ở đó đều không nói.
Tóm lại, hôm đó, tôi đợi rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không gặp được người này.
Quan hệ giữa Tỉnh Thành và Tử Quy không tồi, chuyện của Tỉnh Thành đều do Tử Quy kể.
Đương nhiên, tranh thủ lúc gặp, tôi cũng muốn Tỉnh Thành chứng thực những chuyện này, anh ấy yên lặng không nói.
Tỉnh Thành là một người như vậy, anh ấy không hay nói chuyện, nhưng lúc quen rồi, anh ấy lại nói rất nhiều.
Tỉnh Thành họ Tạ, Tạ Tỉnh Thành, tôi không nhắc đến điều này trong truyện, có lẽ mọi người đều nghĩ anh ấy họ Tỉnh. Nhưng trên đời này đúng là có người họ Tỉnh. Tôi thấy cái tên Tỉnh Thành rất đẹp, nhưng Tử Quy không đồng ý, có lẽ anh ấy nghĩ tên của mình mới đẹp nhất, một người yêu bản thân mình nhiều như thế nên tôi cũng không buồn tranh cãi với anh ấy.
Tiếp tục nói đến câu chuyện đằng sau Hạnh phúc ước hẹn.
Sau khi đi họp hội đồng niên cùng Tử Quy nửa năm, bỗng nhiên Tỉnh Thành gọi điện cho Tử Quy, thông báo Chu Lập Đông vừa phẫu thuật xong, bạn học muốn đi thăm, hỏi anh ấy có muốn đi cùng không? Thời gian đó, Tử Quy rất bận nhưng vì thân thiết nên anh ấy vẫn đi, đương nhiên tôi cũng đi cùng.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Chu Lập Đông, anh vừa phẫu thuật cắt một phần dạ dày không lâu, nước da xanh tái và tiều tuỵ, không nhìn ra được vẻ phong độ tuấn tú từng có.
Ấn tượng đầu tiên của Chu Lập Đông với tôi là anh hay cười, dù bị ốm nhưng anh vẫn mỉm cười khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Lúc đó, ở bệnh viện còn có vị hôn thê của anh, dáng người cô không cao, cũng không xinh đẹp nhưng có phong cách đại tiểu thư, cô thích ra lệnh cho các y tá khiến mọi người xung quanh đều muốn tránh xa.
Dường như cô ta rất thành kiến với Tỉnh Thành và Hoắc công tử, thờ ơ chào họ, đối với Tử Quy và tôi, cô có vẻ hoà khí hơn nhưng cũng chỉ nói vài câu khách sáo.
Sau đó, Chu Lập Đông nói: “Em có việc thì về đi, không phải bận tâm.”
Vị hôn thê của anh rất giận dữ, cuối cùng nhìn chúng tôi rồi đẩy cửa bỏ đi.
Đối với sự mất lịch sự của cô ta, dường như những người khác đã quen nhưng tôi cảm thấy rất lạ, một thời gian sau vẫn còn giữ ấn tượng sâu sắc.
Vì thế, trong Hạnh phúc ước hẹn, những lời miêu tả Thẩm Lợi có nhiều ác cảm.
Ra khỏi bệnh viện, đột nhiên Hoắc công tử nói một câu: “Nếu không có một vị hôn thê như thế, có lẽ Lập Đông sẽ không có kết cục như thế này!”
Tạ Tỉnh Thành và Tử Quy yên lặng không nói gì, tôi hỏi: “Kết cục gì?”
“Bị ung thư dạ dày!” Hoắc công tử thở dài rồi nói tiếp: “Cô nói xem con người có số mệnh không?”
Hoắc công tử không phải là người hay suy tư, vì sao lại nói những lời này? Tôi vẫn chưa kịp trả lời, Tạ Tỉnh Thành nói: “Hôm nào chúng ta lên chùa Đàm Chá giúp cậu ấy thắm vài nén nhang.”
Sau đó, họ có đi thắp hương hay không, tôi cũng không biết, thời gian đó tôi và Tử Quy đều rất bận nên không để tâm.
Sau đó khoảng hai tháng, tôi bị hỏng xe, không có cách nào về nhà nên đến công ty của Tỉnh Thành đi nhờ xe anh ấy.
Công ty anh ấy cách nhà tôi khoảng hai mươi phút đi xe, trên đường thấy buồn chán nên nói chuyện phiếm, sau đó, không biết ai nhắc đến chủ đề Chu Lập Đông trước, Tiểu Tạ kể hết chuyện của Chu Lập Đông cho tôi nghe, đương nhiên chỉ kể sơ qua, bắt đầu từ lúc vào đại học.
Nhà của Chu Lập Đông ở nông thôn, điều kiện gia đình bình thường, lúc học đại học, có một người bạn gái rồi chia tay sau khi tốt nghiệp, sau đó, anh đi làm cho một doanh nghiệp tư nhân, bây giờ giàu có thì không may mắc bệnh.
Tôi không thích những người hay thay đổi tình cảm như thế, cho dù anh ấy có ưu tú hơn nữa.
Tôi hỏi Tạ Tỉnh Thành: “Vì sao anh ấy chia tay với bạn gái thời đại học?”
“Có lẽ, không hợp nhau.” Tỉnh Thành hàm hồ nói.
Sau đó, tôi kể câu chuyện nói với Tỉnh Thành cho Tử Quy nghe, Tử Quy chứng thực những chuyện này, chỉ có điều hình như cô gái đó đã từng là bạn gái của Tỉnh Thành nhưng bị Chu Lập Đông chắn ngang. Chẳng trách lúc nói đến bạn gái của Chu Lập Đông, Tiểu Tạ lại ngập ngừng như thế, hoá ra là vì bên trong còn có tình cảm cá nhân muốn giấu.
Lúc đó, tôi đang viết tiểu thuyết Gió đêm đăng trên www.jjwxc.net/ là những câu chuyện do mình tự nghĩ ra, mặc dù cũng có vài độc giả theo dõi nhưng cũng không được chào đón nhiệt tình.
Tử Quy luôn phản đối việc tôi viết văn, anh ấy nói tôi quá hao tâm tổn sức, sức khoẻ của tôi vốn đã không tốt, cả ngày ôm lấy máy tính không vận động, không có lợi cho sức khoẻ nên tôi ngừng viết.
Sau đó mọi người đến đại học Giao thông chơi cầu lông, Tạ Tỉnh Thành dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp đến mức những người đàn ông có mặt ở đó đều phải ngắm nhìn, tôi hỏi Tử Quy: “Đây là ai?”
Con người háo sắc này nhìn người đó hồi lâu rồi nhún vai nói: “Không biết!”
Tôi thầm nghĩ: Không biết mà anh ấy nhìn kỹ thế!
Vẫn là Hoắc công tử nhanh nhẹn hỏi Tỉnh Thành: “Có phải là tiểu tài nữ không?”
Tiểu Tạ thật thà thừa nhận: “Cô ấy vừa bay về đây thăm Lập Đông, nhân tiện đến đại học Giao thông.”
Có lẽ không cần nói cô gái này là nhân vật nào trong truyện!
Lúc Chu Lập Đông lâm bệnh nặng, cô ấy vẫn đến thăm là bằng chứng đủ để hiểu rõ vấn đề.
Tháng Mười năm đó, trời rất lạnh, sau khi Chu Lập Đông ra viện, anh nhanh chóng kết hôn cùng vị hôn thê nhiều tiền đó.
Nghe nói, bạn bè không có ai tham gia hôn lễ.
Tử Quy nhận được thiếp mời nhưng không đi, vì năm đó lúc trời vào thu, tôi bị sốt cao suốt nửa tháng, đi chữa đông y, tây y nhưng không có hiệu quả. Thời gian này, Tử Quy luôn ở bên chăm sóc tôi, đương nhiên không có thời gian đi dự tiệc.
Với việc vì sao Tạ Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không đi, tôi không hiểu được, có lẽ, họ cũng có việc bận rộn không thể không làm.
Thật sự lúc bắt đầu có ý tưởng viết cuốn tiểu thuyết này là vào lập đông, hôm đó, tôi muốn đi ăn bánh chẻo, Tử Quy muốn ăn cá, tôi nói với anh ấy: “Trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết.”
Anh không hiểu ý của tôi, hỏi tôi trời đã lập đông, phải thuận theo thời tiết là như thế nào? Tôi phải giảng giải hồi lâu anh mới hiểu, sau đó tôi nhớ ra, “Lập Đông, Lập Đông?” Thời điểm này không phải là có tên giống tên bạn học của anh – Chu Lập Đông sao?
Lúc ăn xong quay về, tôi nói với Tử Quy: “Em muốn viết một tác phẩm, một câu chuyện về bạn học của anh, anh thấy sao?”
Anh chau mày lắc đầu: “Không ra sao!”
Tôi tiếp tục năn nỉ: “Chỉ viết một câu chuyện ngắn, em sẽ không mệt đâu!”
Anh miễn cưỡng đồng ý nhưng đưa ra điều kiện là giám sát tôi viết.
Vậy là lập đông năm 2007, tôi bắt đầu chấp bút, viết câu chuyện về Chu Lập Đông.
Tôi viết truyện này rất chậm, vừa viết vừa nghĩ. Hơn nữa, tôi thay đổi cách viết nhẹ nhàng gây cười trước đây.
Lần đầu tiên tôi chăm chú viết về tính cách con người.
Từ nhân vật Chu Lập Đông, tôi muốn khai thác dục vọng của con người, lòng tham lam… rồi nghĩ đến việc diễn tả sự đau thương và bất lực của anh.
Con người này, tôi đã tạo cho anh rất nhiều mâu thuẫn, một mặt tính toán lợi ích, mặt khác mệt mỏi với cuộc sống, thậm chí còn có lúc căm ghét chính bản thân mình.
Anh nghĩ trăm phương ngàn kế để có được những điều mình chưa có – tiền bạc, cuối cùng lại cảm thấy mất mát và trống rỗng, trong lòng anh không ngừng có hy vọng mới, khi có được mọi thứ, anh mới nhận ra mình không có gì, vì thế, anh lại quay lại theo đuổi những điều trước đây mình đã từ bỏ.
Một người như thế trong tiểu thuyết sẽ không được yêu thích, vì thế, khi truyện được đăng trên trang web www.jjwxc.net/, rất nhiều độc giả bắt đầu đả kích anh: bỉ ổi, vô sỉ… Còn có nhiều người ném đá lên đầu tôi. Thấy mọi người bình luận, tôi rất cẩn trọng, nghĩ mọi người không thích tôi nữa.
Sau đó, Tử Quy chân thành nói: “Mọi người chỉ không thích nhân vật mà em tạo ra! Người như vậy rất đáng hận, cũng rất đáng thương!”
Về nhân vật Hác Tư Nguyên trong truyện, như trên đã nói, chúng tôi chỉ có duyên gặp nhau một lần, để có thể sáng tạo hình tượng của cô một cách chân thật, tôi đã mượn tính cách của một người bạn, vừa dịu dàng nội tâm, vừa cá tính mạnh mẽ, có một chút kiêu ngạo và một chút thận trọng.
Một người như thế sẽ khiến Chu Lập Đông không thể theo đuổi lại từ đầu, vì thế, câu chuyện này luôn luôn là bi kịch.
Về vấn đề vì sao để kết cục là cái chết của Chu Lập Đông? Tôi giải thích rằng, trong hiện thực mặc dù anh trượt ngã, xu nịnh nhưng mãi mãi không bao giờ có được điều mình mong muốn, sống không vui vẻ, chết đi là một sự giải thoát.
Ngoài ra còn có một người, Hác Tư Nguyên, mặc dù cô không quên được Chu Lập Đông, nhưng dù thế nào cũng không thể tha thứ cho anh, trừ khi anh chết để cô tin tình yêu của anh đối với cô không bao giờ mất, cảm giác nặng nề trong lòng cô mới biến mất.
Không thể không nói rằng, tính cách con người là điều không thể lý giải.
Trong quá trình viết truyện, tôi nhận được không ít tin nhắn của độc giả, mọi người hỏi bối cảnh của câu chuyện này, có người đoán là ở đại học Giao thông Thượng Hải, có người đoán là đại học Giao thông Tây An.
Thật ra, lúc đầu tôi đã viết rất rõ, là đại học Giao thông Bắc Kinh, trường trung học 105 ở cổng phía tây, nhà hàng của ông Tống, khuôn viên ở cổng phía nam, thậm chí là toà nhà Tư Nguyên, hội trường Thiên Hựu, sân vận động, hồ nước… đều có thật. Còn có hàng cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư Nguyên, vào giữa thu, lá vàng đẹp đến loá mắt.
Nhưng chi tiết đẹp đẽ như thế vì sao phải không thể không vô căn cứ?
Nói lại, tôi cũng ở đại học Giao thông nhiều năm, tận mắt chứng kiến biết bao mưa gió diễn ra ở đó, viết lại những ấn tượng nhiều năm về trước có lẽ vì muốn giữ lại những ký ức hoàn hảo!
Tử Quy không thích tôi dành thời gian và tinh lực vào việc viết văn, anh nghĩ tôi viết một câu chuyện cũng chỉ dài vài nghìn chữ, viết xong là xong, không ngờ sau đó thấy tôi ngồi trước máy tính trầm tư suy nghĩ, liền hỏi: “Em làm gì thế?”
Tôi sợ anh phản đối việc tôi tiếp tục viết nên giả vờ như không có chuyện gì vào web, nói với anh: “Lên mạng, chơi điện tử.”
Lúc đó, anh bĩu môi, giận dữ nói: “Em đừng ngồi gõ máy tính suốt cả ngày, nếu không, bị ốm nữa anh sẽ không quan tâm đến em.”
Nhưng sau đó, anh bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến tôi nên tôi lại viết trộm, nửa sau của Hạnh phúc ước hẹn được viết trong hoàn cảnh đó.
Lúc đó, có chuyện khiến tôi rất vui, đó là việc xuất bản cuốn Ký sự vui, khi xuất bản tên tiểu thuyết đổi thành Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất, cuốn sách được biên tập rất công phu, tôi rất biết ơn anh, tôi nghi ngờ không biết kiếp trước có phải mình làm nhiều việc tốt không nên kiếp này may mắn như thế, lần đầu tiên ra sách đã có sự giúp đỡ của người khác.
Cầm cuốn sách tôi rất vui, lúc đưa cho Tử Quy xem, anh không có phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Hoá ra gần đây em chơi những thứ này.”
Tâm trạng hưng phấn của tôi bị nguội lạnh.
Nhưng dù thế nào tôi vẫn kiên quyết hoàn thành bản thảo Hạnh phúc ước hẹn (lúc đầu được đặt tên là Trời đã lập đông), mặc dù hơi gấp, mặc dù khó tránh khỏi sai sót, nhưng tôi đã dụng tâm viết từng chữ nên vô cùng trân trọng.
Có lẽ lúc viết quá nhập tâm nên lúc hoàn thành Hạnh phúc ước hẹn, tôi bị thương tổn, rất dễ rơi vào tâm trạng buồn bã, tôi phải tĩnh dưỡng ba tháng. Thời gian đó ngoài viết, tôi không làm gì khác, đây là lần đầu tiên tôi nhập tâm như thế kể từ khi cầm bút.
Chớp mắt đã sắp đến lập đông, Tử Quy nói, nếu tôi còn tiếp tục viết tiểu thuyết, nếu không thu máy tính, bọc giá sách… anh sẽ trốn trong phòng sách và phá hai cuốn tiểu thuyết Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất và Cảm ơn anh, khiến em yêu Bắc Kinh mùa đông này (lúc đầu có tên là Mỗi năm có dư).
Tôi biết, anh chỉ đang uy hiếp tôi, nhưng tôi cũng không thể không để tâm đến cảm xúc của anh, vì thế, sau này tôi sẽ cố gắng viết ít!
Tiểu Khả
Ngày 10 tháng 8 năm 2009
Ngoại truyện 1
Yêu thêm lần nữa, có lẽ nên là một người khác
– Miu –
Yêu lại = Yêu thêm một lần nữa?
Yêu thêm lần nữa với một người?
Hay yêu một người khác?
Đọc xong câu chuyện này, điều khiến tôi suy nghĩ không phải là tình tiết của truyện mà là khái niệm “yêu thêm lần nữa”.
Trên chuyến xe dài của đời người, bạn sẽ gặp nhiều người khác nhau, có người lên xe, có người xuống xe.
Người bạn gặp đầu tiên có lẽ là người đã cầm tay bạn đi dưới bóng râm của hàng cây trong trường học; tuy nhiên, năm tháng cuối cùng cũng khiến cho bạn mất anh ấy.
Mất đi bàn tay đã từng nghĩ sẽ mãi mãi dắt tay mình.
Lúc nào, vì sao lại đánh mất? Có lẽ bạn không còn nhớ rõ nữa.
Tranh cãi luôn làm tổn thương đến tình cảm, nghi ngờ và buồn chán là kẻ giết chết tình yên.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, bạn vẫn có một tình yêu khác. Mặc dù đã từng bị tổn thương, mặc dù đã từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua những giây phút tiếp theo, nhưng cuối cùng bạn vẫn bước đi bên cạnh một người mới, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lúc bình minh.
Người mới ấy liệu có tốt hơn người cũ không?
Bạn có thể nói bạn trai hiện tại của bạn chắc chắn tốt hơn người yêu cũ không? Thật ra không nhất thiết phải như thế.
Nhưng hầu hết mọi người đều muốn bước lên phía trước.
Mua một thứ đồ mới dễ hơn sửa chữa đồ cũ rất nhiều.
Tuy nhiên, nhân vật chính trong truyện này là Hác Tư Nguyên và Chu Lập Đông không giống như vậy.
Có thể thấy họ vô cùng yêu nhau.
Thật ra, có lúc chúng ta không chỉ yêu thương một người mà còn dành nhiều năm tháng cho người ấy.
Họ không thể không nhớ đến nhau, rất nhiều lần mơ thấy hàng cây ngân hạnh dưới toà nhà của đại học Giao thông đã chứng minh sự thật đó, trong những ngày tháng tươi đẹp quen nhau, hình ảnh của người kia trong họ là những thời khắc tốt đẹp nhất.
Không thể không nói, điều đó thật sự cần dũng khí rất lớn. Bởi những vết thương trong quá khứ mãi mãi nằm ở đó, không thể biến mất, chỉ có thể từ từ tích tụ tạo thành một rào cản ngăn cách rộng lớn.
Lập Đông yêu Tư Nguyên nhiều như thế, từ bỏ tiền đồ mở rộng trước mắt vì cô, và anh cũng gặp một người ngốc nghếch giống hệt anh – Tư Nguyên.
Câu chuyện này rất hiếm gặp trong cuộc sống hiện đại, vì thế nó khiến cho người ta phải thở dài.
Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn Tỉnh Thành.
Yêu thêm lần nữa nên yêu một người khác.
Anh ấy có thể không tốt hơn người trước nhưng mới mẻ và dễ dàng đến với nhau.
Một đôi tình nhân cũ, hiểu rõ điểm yếu của nhau, khi người kia không kịp làm điều gì đó, nước chảy hoa trôi.
Có lẽ suy nghĩ của tôi cũng giống như hầu hết mọi người trong cuộc sống hiện tại, vì thế mãi mãi không thể trở thành nhân vật nữ chính.
Nhưng, vẫn cần có tiểu thuyết, ngày tháng vẫn trôi qua. Nếu không thể sống hạnh phúc với người này, hãy đổi người khác, có thể sẽ có hạnh phúc.
BY THE WAY, chúc tất cả các độc giả đều hạnh phúc.
Ngoại truyện 2
Đây là thời đại tình yêu bị coi là vật hy sinh sao?
– Người sao hoả –
Câu chuyện này khiến tôi xúc động bởi sự chân thực của nó.
Nhân vật nam chính không phải thánh nhân, là một người bình thường giống như chúng ta không có đặc điểm nào “kinh thiên động địa” giống như trong tiểu thuyết tình yêu khác, hy sinh tất cả đến mức làm tổn thương tinh thần của mình vì nhân vật nữ chính (giống như các nhân vật nam chính thường bị tàn tật hiện nay…).
Anh đã từng làm những chuyện bỉ ổi, giống như bất kỳ người đàn ông nào bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu, khi có một cô gái họ Hác bước tới và đưa tay về phía anh, trong cuộc đấu tranh giữa lựa chọn tiền đồ và tình yêu, cuối cùng anh đã chọn tiền đồ.
Điều này khiến người ta phải thở dài. Tuy nhiên cũng không thể trách anh, xã hội này vẫn xảy ra những chuyện như thế, đối với một thanh niên ưu tú đến từ nông thôn, có dã tâm là một chuyện thường tình.
Muốn mua nhà mua xe, Bắc Kinh đã trở thành một trong những thành phố có giá sinh hoạt cao nhất thế giới theo đánh giá bình chọn của Tuần báo thời đại, điều gì cũng cần có nền tảng kinh tế…
Cũng như Byron từng nói: Đối với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống. Nhưng đối với phụ nữ, đó là toàn bộ cuộc sống.
Tư Nguyên của chúng ta đã bình tĩnh chấp nhận một hiện thực, không tranh cãi, không giằng co. Cô hiểu tất cả đều vô nghĩa, nếu anh đã quyết định, đó sẽ là kết cục.
Có một câu nói rất phổ biến: Khi một người đàn ông không còn yêu người phụ nữ của anh ấy, cô ấy khóc lóc là sai lầm, yên lặng là sai lầm, sống là sai lầm, chết cũng là sai lầm.
Đây là một sự lựa chọn thông minh, khóc lóc hay thắt cổ tự tử chỉ khiến cho mình càng thêm sầu.
Tuy nhiên, cô không ngờ nhiều năm sau họ trùng phùng, anh có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu duy nhất cô.
Dường như chúng ta nhìn thấy một tia nắng mặt trời. Tuy nhiên Tư Nguyên bị tổn thương quá sâu sắc (nếu là người khác liệu có thể tha thứ không?) không thể chấp nhận anh thêm một lần nữa.
Đúng, khi người khác lừa bạn một lần, bạn có thể tin anh ta nữa không?
Cô vẫn yêu anh, nhưng sợ rằng sẽ bị tổn thương thêm lần nữa.
Còn anh có thể làm gì để lấy lại trái tim của cô?
Đây là một chi tiết rất thật, thật đến mức không còn giống một cuốn tiểu thuyết tình yêu nữa.
Kết truyện là một kết thúc tàn khốc mà được lý tưởng hoá – nhân vật nam chính chết để mãi có được nỗi nhớ và tình yêu của nhân vật nữ.
Nếu anh sống lại thì thế nào?
Tư Nguyên vẫn không thể chấp nhận anh, anh vẫn không thể có cô.
Có lẽ thấy cô và người bạn tốt nhất của mình xây dựng một mái âm hạnh phúc mới là chuyện đáng sợ hơn cả cái chết.
Vì thế, tôi không cảm thấy đây là một bi kịch, đối với một câu chuyện tình yêu, đây là một kết cục hoàn mỹ. Anh có được điều mình mong muốn, cuối cùng cô cũng hiểu anh yêu cô nhiều như thế nào.
Chỉ có một nhân vật phản diện là Thẩm Lợi, cô yêu anh như thế, cho dù biết anh mắc bệnh nhưng vẫn muốn có được anh, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ là hư không.
Có lẽ tình yêu là như thế. Ích kỷ hách dịch hoàn toàn là điều không đáng nói đến.
Ngoại truyện 3
Lúc đó chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng bây giờ chúng ta đã không còn trẻ nữa.
– Bước chân quấn quýt –
Trong đời người, luôn có những khoảng thời gian như thế, đối với bạn, nó rất vui vẻ.
Vì sao người ta nói “khoái lạc”, chính là vì nó trôi qua rất nhanh.
Đối với những người ở lứa tuổi 8X chúng ta, bảy mươi phần trăm số người nói rằng quãng thời gian vui vẻ nhất là thời đại học.
Quãng thời gian đó chứa đựng rất nhiều những tình cảm, vui buồn, những câu chuyện tình, những giờ trốn học lên mạng…
Lúc đó chúng ta thật trẻ trung, trẻ trung đến mức cần một mối tình.
Bởi quá dụng tâm nên thường không có được một kết thúc tốt đẹp.
Cũng giống như nhân vật chính Hác Tư Nguyên và Chu Lập Đông trong Hạnh phúc ước hẹn, một đôi trai tài gái sắc cũng không tránh được kết cục chia tay.
Ngày tốt nghiệp cũng là ngày họ mất đi tình yêu.
Nhớ lại những chuyến tàu ngày tốt nghiệp đã chứng kiến không biết bao nhiêu nước mắt và những cảm giác không cam tâm.
Đã từng yêu nhau sâu sắc mà bây giờ đã không còn chung đường.
Mỗi người đến với những chân trời khác nhau.
Rất nhiều năm sau thì sao?
Khi những người trẻ tuổi đó đã đặt chân lên con đường tiền đồ thêu hoa gấm, có được một cuộc sống thuộc về mình, những mối tình bị từ bỏ bỗng nhiên trở thành ánh trăng sáng rọi bên đầu giường.
Chu Lập Đông đã có được danh lợi nhưng vẫn không hài lòng.
Anh muốn tìm Tư Nguyên, đồng thời cũng muốn tìm lại con người mình năm ấy.
Tuy nhiên, có bao nhiêu mối tình có thể bắt đầu lại từ đầu?
Thật ra, trong cuộc sống ngoài hiện thực, những tình yêu ấy sẽ không bao giờ quay lại. Bởi vì xã hội ngày càng hiện thực và tàn khốc hơn.
Vì vậy chúng ta luôn mong muốn có được những kết thúc tốt đẹp trong tiểu thuyết. Nếu Chu Lập Đông có đủ sức mạnh để giữ lại bàn tay của Tư Nguyên thì dường như giấc mộng của chúng ta sẽ biến thành hiện thực.
Đúng, liệu có ai trong chúng ta chưa từng có những mối tình khiến ta phải nuối tiếc?
Tuy nhiên, cuối truyện, Lập Đông ra đi. Thật may mắn, anh có được tình yêu mãi mãi của Tư Nguyên. Anh đã từng làm tổn thương cô, nhưng cuối cùng vẫn yêu cô, yêu suốt cả cuộc đời.
Cuối cùng, mỗi người đều có được điều mình mong muốn.

The end

*Trang chủ
1/123