XtGem Forum catalog
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Hạnh phúc ước hẹn - trang 2

Chương 3: Mênh mang
Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc.
– Hannah Jo Keen -
Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiều việc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thẩm Lợi dựa vào gần anh, nũng nịu nói: “Lập Đông, lâu rồi mình không ở bên nhau, hay là tối nay về nhà mình?”
Anh giả vờ như đang ngủ, hơi thở nặng nề.
Thẩm Lợi đẩy anh, giận dỗi nói: “Anh cứ lạnh nhạt với em, ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!” Cô nói xong rồi bỏ đi.
Chu Lập Đông nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ, không thứ gì có thể lấp đầy được.
Vì sao đàn ông phải có nhiều dục vọng như vậy?
Anh cầm điện thoại rồi nói: “Tỉnh Thành, chọn thời gian để mọi người có thể tụ tập đi!”
Địa điểm tụ tập được chọn là nhà hàng Vương Phủ.
Tỉnh Thành đi một chuyến tới công ty của Tư Nguyên, thông báo cho cô việc gặp nhau, tiện thể nói với tổng giám đốc Châu, dự án Đông Khải đã được quyết định, anh sẽ giao cho họ làm một phần nhỏ.
Tổng giám đốc Châu rất vui mừng, liên miệng nói gần đây Tư Nguyên rất vất vả, đồng ý cho cô nghỉ phép hai ngày.
Hác Tư Nguyên nghe thấy địa điểm gặp nhau là nhà hàng Vương Phủ, cô hơi do dự: “Ở đó có xa xỉ quá không?”
Tỉnh Thành nói không chớp mắt: “Dù sao cũng là Lập Đông mời, bây giờ cậu ấy có tiền, thường hay bóc lột tôi và Yến Phi, cũng nên thưởng công cho chúng tôi rồi.”
Tư Nguyên không biết phải nói gì nên nói: “Đến lúc đó, nêu có thời gian tôi sẽ đi.”
“Không phải có thời gian sẽ đi, mà là không có thời gian cũng nhất định phải đi!” Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói.
Tư Nguyên hoang mang tránh ánh mắt của anh, nghĩ một lát rồi gật đầu.
Chu Lập Đông thay bảy, tám chiếc cà vạt, cảm thấy không chiếc nào phù hợp với mình, cuối cùng anh đành mặc chiếc áo sơ mi kẻ, khoác chiếc áo len màu nâu nhạt trẻ trung mới cảm thấy hài lòng hơn một chút.
Anh lái xe đến nhà hàng Vương Phủ rồi mới nhớ ra vẫn còn sớm nên vào siêu thị gần đó mua một bao thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, hút một điếu là ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt,
Anh sờ trán tự hỏi mình: “Mình sao thế?”
Lúc Tỉnh Thành đến, Chu Lập Đông mới bước vào nhà hàng, bàn bạc với Tỉnh Thành công việc làm ăn.
Tỉnh Thành nhắc lại chuyện cũ: “Lập Đông, vài năm nay công ty của chúng ta kiếm được một ít tiền, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Thẩm làm ăn riêng, không cần phải ở đó nhìn sắc mặt của người ta.”
Chu Lập Đông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình ở đó vẫn ổn.”
“Làm huynh đệ với nhau nhiều năm nay, có lúc thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào, báo ơn cũng phải có giới hạn, hơn nữa, cậu cũng đã báo ơn quá đủ rồi” Tỉnh Thành nói.
“Mình nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao năm đó là lúc mình khổ sở nhất, họ.. Chuyện này nói đến đây thôi.” Chu Lập Đông không muốn nói thêm nữa, người khác không cần hiểu những gì anh nghĩ, năm đó anh đã chọn con đường này nên quyết định chấp nhận mọi hậu quả.
Tỉnh Thành thở dài rất to, trong lòng không hiểu vì sao Lập Đông luôn muốn báo ơn, hà tất phải khổ như thế, anh nghĩ, trong lòng không thể vô lo vô nghĩ trên mặt vẫn lộ vẻ kiên định. Hai người lặng yên không nói gì nữa,
Hoắc Yến Phi và Tư Nguyên cùng bước vào nhà hàng.
Anh nhìn ánh mắt của Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, bỗng nhiên toát mồ hôi trán, vội vàng giải thích: “Trên đường tôi gặp tiểu tài nữ, thây cô ấy đi bộ trên đường nên đưa đi một đoạn.”
Hác Tư Nguyên cười khẽ, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi đẹp như thế này”
Chu Lập Đông đang cười, nghe thấy câu nói này của cô, nụ cười trên mặt dường nhu đông cứng lại, bỗng nhiên anh muốn rứt tóc mình, anh đang làm gì? Khoe giàu sang với cô sao? Chứng minh với cô lựa chọn năm đó của anh là đúng đắn sao?
Tỉnh Thành vội vàng phân bua: “Chọn đến đây chỉ là vì muốn yên tĩnh thôi.”
Tư Nguyên ngồi xuống cạnh Tỉnh Thành, bên phải là Hoắc Yến Phi, hai người không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô chỉ cúi đầu ăn, yên lặng, đưòng như giữa họ vẫn là tiểu tài nữ và tam kiêm khách như nhiều năm về trước.
Chỉ vài năm nhưng họ không bao giờ có thể quay về thời đó nữa.
Ngồi ăn được một lúc, bỗng nhiên Hoắc Yến Phi nói: ‘Tiểu tài nữ, kể cho chúng tôi nghe cuộc sống những năm gần đây của cô đi, để chứng tôi hiểu hơn.”
Tư Nguyên đặt bát đũa xuống, hỏi lại với giọng dịu dàng: “Anh muốn hiểu gì?”
Hoắc Yến Phi ôm đầu, có vẻ như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: “Cô và Tổ Kế còn liên lạc với nhau không?”
Tư Nguyên cười, điều này rõ ràng không liên quan đến việc hiểu cô.
“Có!”
Hoắc Yến Phi vội hỏi: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.”
Yến Phi xoa tay: “Cô kể nhiều hơn một chút được không? Vì sao nói chuyện toàn nói một hai chữ là thôi?”
Tư Nguyên ôn tồn nói: “Tôi và Tổ Kế thường xuyên liên lạc với nhau, cô ây rất khỏe.”
Hoắc Yến Phi sốt ruột: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?”
Tư Nguyên gật đầu.
“Cô ấy nói thế nào?” Hoắc Yến Phi chờ đợi với vẻ hơi đắc ý.
“Cô ấy thường xuyên kể với con trai về anh, cô ấy nói: Sau này lớn lên, đừng giống bạn học của mẹ là Hoắc công tử, ngu dốt và bất tài!”
Thái độ hưng phấn của Hoắc Yến Phi trở nên vô cùng thất vọng: “Con trai?”
Tỉnh Thành và Chu Lập Đông không nhịn được cười nhưng sợ làm tổn thương đến anh nên không thể để lộ ra trên mặt.
“Con trai thì làm sao?” Tư Nguyên hỏi
“Sao cô ấy lại lấy người khác?” Hoắc Yến Phi than thở, dường như không muốn nghe câu trả lời.
Tư Nguyên nói rành rọt từng chữ từng câu: “Rất đơn giản, cô ây quyết định không chờ đợi nữa.”
Trên mặt Chu Lập Đông vẫn có vẻ như đang muốn cười, nghe thấy vậy, anh ngạc nhiên đứng bật dậy: “Mình ra ngoài gọi điện thoại!”
Thấy anh vội vàng bước ra ngoài, mặc dù Hoắc Yến Phi vẫn chưa kịp định thần lại nhưng anh nói không giấu giếm: “Lập Đông cũng thật là… gọi điện thoại gì mà phải gọi sau lưng chúng ta?”
Tỉnh Thành nhìn anh, xua tay: “Cậu đừng can thiệp, cậu ấy có chuyện của cậu ấy.”
Chu Lập Đông đứng ngoài hành lang, không biết phải gọi điện cho ai, nhìn danh sách liên lạc trong điện thoại, anh chọn một cái tên quen thuộc, người kia rất nhiệt tình; “Phó tổng giám đổíc Chu, lâu rồi không gặp, hôm nào đó gặp nhau ngồi nói chuyện, đang có vụ làm ăn muốn bàn bạc với anh.”
Anh đồng ý, cất điện thoại rồi cảm thấy mất mát điều gì đó. Con đường trước mắt trở nên nhạt nhòa mò ảo, không nhìn rõ được bất kỳ điều gì. Anh cố gắng lắc đầu rồi nói với chính mình: “Chu Lập Đông, ngươi đừng quên, ngươi phải tự mình đi con đưòng này!”
Lúc Chu Lập Đông quay lại, anh đã lấy lại được nụ cười hiền hòa cùa mình, dường như anh không tranh giành điều gì với bất kỳ ai, cả thế giới được thu lại tận sâu đáy mắt anh.
Tư Nguyên nhớ lại nhiều năm trước đây, Chu Lập Đông cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, nói lời tạm biệt cô, mặc dù không đủ kiên quyết, không đủ nhẫn tâm nhưng lại khiến cho người khác thất vọng đến mức trái tim tan nát.
Anh đã từng nói rõ ràng: “Anh phải theo đuổi tiền tài và quyền lực, em không hiểu, anh cần phải làm Julien trong Đỏ và đen, anh không thể để bất kỳ ai ngăn bước chân của anh”
Hơi nóng của trà Bích Loa Xuân rất lớn, mặc dù chỉ pha một tách nhỏ nhưng không biết vì sao, hơi nóng của nó cũng khiến người ta cay mắt, Tư Nguyên không tiếp tục ngồi thêm được nữa, cô cầm túi đứng đậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: ‘Tôi có việc, phải đi trước.”
“Cô có thể có việc gi? Không phải Tỉnh Thành đã giúp cô xỉn nghỉ phép sao?” Hoắc Yến Phi không hài lòng.
Tỉnh Thành không nói nhiều, ôn tồn nói: “Đã như vây, để tôi tiễn cô.”
Tư Nguyên lắc đầu: “Nếu tiện, tôi muốn để Hoắc công tử tiễn tôi.”
Hoắc Yến Phi không hiểu, vội vàng nói: “Tiện, tiện!”
Tư Nguyên hướng về phía Tỉnh Thành khẽ gật đầu: ‘Tỉnh sư huynh… Cảm ơn ba người đã tiếp đãi, tạm biệt!”
Nhìn theo bóng hai người bước ra khỏi nhà hàng Vương Phủ: “Lập Đông, đừng nhìn nữa, nêu nhìn tiếp mặt cậu sẽ úp xuống đất mất!”
Chu Lập Đông không bộc lộ thái độ gì, lạnh lùng nhìn anh, chỉ một ánh mắt mà khiên Tỉnh Thành cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng khiến anh run rẩy nhưng vẫn không sợ nói thêm một câu: “Ổ, thật khó coi, lần nào cũng đeo một lớp mặt nạ giả vờ cười, bây giờ mới để lộ bộ mặt thật vì ai đó.”
Quả nhiên Chu Lập Đông không cười, anh trầm giọng nói: “Tỉnh Thành, cậu đừng bận tâm vô ích.”
Tỉnh Thành yên lặng rồi ngẩng đầu cười lớn: “Lập Đông, mình nói chúng ta đúng là huynh đệ tốt!”
Chu Lập Đông vẫn không cười, chỉ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Tỉnh Thành, cậu đừng cười nữa, thái độ rất khó coi.”
Ngay lập tức Tỉnh Thành không cười nữa, bực bội nhìn anh nói: “Tên họ Chu kia! Có vẻ như cậu muốn nói câu này từ rất lâu rồi!”
Ở một nơi khác, Hoắc Yến Phi hỏi Hác Tư Nguyên: “Vì sao cô muốn tôi tiễn cô?”
Tư Nguyên chớp mắt: “Vì anh nợ tôi.”
“Lúc nào? Vì sao tôi không biết?” Hoắc Yến Phi không hiểu.
“Lâu rồi, tôi cũng quên rồi!” Tư Nguyên khẽ cười.
Thời đại học, chỉ cần không có giờ học, cô đều ở chỗ Chu Lập Đông, mặc dù Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi quý cô, nhưng tắm giặt không tiện, lại khó nói, nên mắng Chu Lập Đông coi trọng sắc đẹp mà quên bạn bè. Hoắc Yến Phi nói: “Đợi bao giờ hai người kết hôn đừng mong mình đến làm phù rể, ngày nào cũng thấy hai người ở với nhau, phiền lòng.”
Lúc đó, cô phản đối Hoắc Yến Phi: “Ai nói tôi và Lập Đông sau này sẽ kết hôn
“Nếu hai người không kết hôn thì lấy đầu tôi làm bóng đá!” Hoắc Yến Phi bực bội nói.
“Tôi nhớ rồi, Hoắc công tử!” Cô cười nói.
Bây giờ, cô và Chu Lập Đông đã mỗi người một ngả, Hoắc công tử không còn gì để nói, anh đã thua, vì sao không nợ cô?
Hoắc Yến Phi không nói lại được Hác Tư Nguyên, mồm miệng cô lanh lợi, tư duy nhanh nhạy, hồi học đại học anh đã không nói lại được cô, sau đó cho dù Tư Nguyên nói gì anh cũng nhất quyết không đối đáp lại.
Đưa Hác Tư Nguyên về nhà, cuối cùng Hoắc Yến Phi không nén được tò mò hỏi: “Tiểu tài nữ, bây giờ cô có bạn trai chưa?”
Tư Nguyên yên lặng một lát rồi lắc đầu.
“Bây giờ Lập Đông đã đính hôn với Thẩm Lợi rổi, cô đừng chờ cậu ấy nữa!” Hoắc Yến Phi nhất thời không giấu được nói với cô.
“Ai nói tôi đợi anh ấy?” Trong lòng Tư Nguyên cảm thấy đau đớn, nặng nề trả lời.
“Không phải thì tốt! Tiểu tài nữ, bây giờ tôi vừa chia tay với bạn gái hay là chúng ta cặp thành một đôi?”
Bỗng nhiên Tư Nguyên bật cười: “Hoắc công tử ơi Hoắc công tử, có vẻ như hồi học đại học, sau khi đầu óc anh bị ngâm nước, nước không chảy ra được thì phải!”
Nhìn thây Hác Tư Nguyên bưóc đi xa dần, Hoắc Yến Phi vỗ đẩu, thầm nghĩ: Đầu óc ngấm nước, sao anh không nhớ? Có phải cô đang chửi anh không?
Chu Lập Đông nhận được điện thoại của bố gọi từ quê, bố anh nói: “Chú ba bị bệnh, phải đi Bắc Kinh khám bệnh, con tìm cho chú một nơi để ở.!’
Chu Lập Đông đồng ý ngay: “Con sẽ liên hệ tìm khách sạn, mọi việc cứ để con lo.”
Ông Chu lớn tiếng nối với anh: “Khách sạn đắt đỏ! Con nghĩ tiền của con không phải là tiền sao? Không phải ở chỗ con cũng rộng sao? Một cái giường là được.”
Chu Lập Đông là một người con hiếu thuận, anh nói: “Vâng, ở chỗ con cũng được.”
Chu Lập Đông và Thẩm Lợi có một căn phòng, đó là của nhà họ Thẩm mua cho họ ở sau khi kết hôn. Nhưng anh và Thẩm Lợi đi làm quá xa nên không thường xuyên đến đó ở, thường sống ở nhà bố mẹ của Thẩm Lợi, vì thế nên căn phòng bỏ không.
Hôm đó, Chu Lập Đông ra bến xe phía tây Bắc Kinh đón chú ba, đưa ông đến căn phòng ở ngoại ô.
Trên đường, chú ba không ngừng ca ngợi: “Lập Đông, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà!”
Trước đây, lúc người nhà nói như thế Chu Lập Đông cảm thấy rất tự hào, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hơi chua chát. “Để có niềm tự hào này, thật sự không phải đễ dàng!” Anh nói không biết để chú ba nghe hay để mình nghe.
Thẩm Lợi biết trong nhà có người ngoài đến ở, cô không vui, trách móc Chu Lập Đông: “Vì sao anh tùy ý để ai đến ở thì ở?”
Chu Lập Đông nói: “Ông ấy không phải là người ngoài, là chú ba của anh.”
“Anh kiếm ở đâu ra nhiều chú như thế?”
“Nhà ai chẳng có họ hàng?” Anh muốn từ tốn giải thích với Thẩm Lợi, nhưng Thẩm Lợi không nghe, nhướn mày: “Ngày mai tìm cho khác cho ông ấy ra ngoài ở!”
“Em đừng bộc lộ tính cách tiểu thư như thế nữa, chú anh bị ốm, sao có thể để ông ấy ra ngoài ở được? Hơn nữa, căn phòng đó vẫn để trống.” Anh cảm thấy hơi buồn.
“Em trẻ con ở điểm nào? Em nói cho anh biết, Chu Lập Đông, chỗ em không phải là chỗ tạm trú, ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!” Càng nói Thẩm Lợi càng kích động, cổ cô hơi đỏ lên.
“Chú ấy đã đến ở rồi, đợi khám bệnh xong rồi bàn tiếp!” Chu Lập Đông không vui, không muốn tranh cãi với Thẩm Lợi nữa, đi vào phòng đọc sách, hôm nay là một ngày mệt mỏi, anh phải làm thêm giờ.
Thẩm Lợi cảm thây tủi thân, than thở: “Chu Lập Đông, có lúc em nghi ngờ không phải anh yêu em mà yêu cái nhà này.”
Chu Lập Đông không nói gì, cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình đổ sụp.
Thẩm Lợi cầm chiếc bao tập thể hình rồi giận dữ bước ra ngoài, Chu Lập Đông biết cô đến phòng tập thẩm mỹ, anh cũng không ngăn cản, tối nay anh ở yên tĩnh một mình.
Nhìn thấy từng tập văn bản, Chu Lập Đông cảm thấy chóng mặt, vì sao các con chữ đều đang nhảy múa? Anh nhắm mắt hít thở thật sâu, muốn để lòng bình tâm lại nhưng tim càng lúc càng đập nhanh hơn. Đẩu óc anh rối loạn, anh muốn xóa bỏ tất cả, nhưng cho dù cố gắng như thế nào, trong đầu anh vẫn vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp và một gương mặt cuối mơ hồ.
Anh đã gần như không thở được nữa, dạ dày anh khó chịu, nếu tiếp tục ngồi như thế này anh sẽ không thở được nữa.
Anh vội vàng ra khỏi cửa, lái xe chạy hai vòng quanh đường vành đai, ban đêm không tắc đưòng nên anh phóng nhanh như bay. Hạ cửa kính xuống để gió thổi vào mặt, tìm đôi chút cảm giác kích thích và mạo hiểm.
Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và cầu vượt vụt qua trước mắt bỗng nhiên anh cảm thấy mình sống quá vội vàng, đến mức anh không kịp nhìn kỹ những cảnh vật xung quanh.
Thẩm Lợi đi chơi đến nửa đêm mới về, có lẽ uống nhiều rượu nên lảo đảo bước lên nhà.
Sau khi về nhà, Chu Lập Đông ngồi bên ngoài hóng gió, từ xa nhìn thấy có một người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ đi theo cô từ phòng tập thể hình.
‘Thẩm Lợi!” Anh hét to sau lưng cô
Thẩm Lợi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lập Đông đúng bên ngoài đang nhìn cô với vẻ quan tâm, trời lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, gió thổi khiến tóc anh rung rung. Cô kéo tay anh, giọng hơi trách móc “Đứng lâu như thế, tay anh lạnh cóng rồi”.
Chu Lập Đông đỡ cô, dìu dàng nói: “Sau này ra ngoài đừng uống nhiều rượu như thế, phụ nữ đi một mình dễ bị bắt nạt”
Thẩm Lợi ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói: “Lập Đông, để chú anh ở căn phòng đó, đợi hôm nào có thời gian em sẽ đến đó thăm chú!”
Chu Lập Đông cảm động, trong lòng cảm thấy một chút hối hận, anh còn có thể muốn gì nữa? Anh ôm lấy Thẩm Lợi: “Cảm ơn em đã hiểu anh”
Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là những người không chịu được nhàn rỗi, lúc không có việc gì làm họ thường đi tập thể dục.
Mọi ngày cuối tuần, Hoắc Yến Phi đề nghị như thường lệ: “Đi chơi gôn thôi!”
Bỗng nhiên Tỉnh Thành nói: “Lâu rồi không chơi cầu lông!”
Hoắc Yến Phi nói: “Phải, chúng ta hẹn nhau ở một phòng tập thể dục, quyết chiến một trận”
“Được, nhưng có hai chúng ta thì không có ý nghĩa gì, không giống như hồi đại học… “
“Vậy gọi Lập Đông và tiểu tài nữ đi” Hoắc Yến Phi không nghĩ ngợi gì, buộc miệng nói
“E rằng rất khó…” Tỉnh Thành thầm cười trong bụng, giả vờ thở dài
“Như vậy có gì khó, cậu gọi Lập Đông, mình gọi tiểu tài nữ, mình sẽ giấu cô ấy” Hoắc yến phi nghĩ đến đâu, nói đến đó, không e ngại gì
Tỉnh Thành nghĩ, đây cũng là một ý khiến hay, mình không cần phải làm người xấu
Chu Lập Đông rất bận, nghe nói đến việc đi chơi cầu lông liền thoái thác: “Mình không có thời gian”
Tỉnh Thành không hề hoang mang “ Dù sao cũng có Tư Nguyên, mình kêu thêm một người đàn ông khác là được”
Chu Lập Đông nghe thấy thế, vội vàng nói : “ Thôi để mình đi cũng được”
Lúc Hoắc Yến Phi gọi Hác Tư Nguyên, anh nói như thế này : “ Lâu rồi không chơi cầu lông nên muốn tìm ai đó đọ sức”
Tư Nguyên ý tứ hỏi : “ Có những ai?”
“Có tôi và Tỉnh Thành, cô đến đi, nếu cô thắng tôi sẽ mời cô đi ăn” Giọng của Hoắc Yến Phi nghe rất thành khẩn.
Gần đây Tư Nguyên không đượ nghỉ ngơi, cô đang muốn có cơ hội vận động một chút, nghe thấy vậy, cảm thấy cũng hay nên đồng ý.
Địa diểm hẹn nhau ở nhà tập thể dục của đại học Giao Thông, mọi người đều quen thuộc.
Mặc dù bận nhưng Chu Lập Đông vẫn đến sớm nhất. Anh nhớ lại thời đại học, anh, Tư Nguyên, Tỉnh Thành, Yến Phi thường hay chơi cầu với nhau. Anh và Tư Nguyên một nhóm, thi đấu với Tỉnh Thành và Yến Phi, nam nữ phối hợp nên thường bị thua.
Có lúc thua rồi, Tư Nguyên vô cùng thất vọng nói : “Lập Đông, sao chúng ta chưa bao giờ thắng, có phải vì chúng ta không biết phối hợp với nhau?”
Mỗi lần như vậy, Hoắc Yến Phi đều cười cô : “Lập Đông là gì có tinh thần chơi cầu, cậu ấy nhìn cô suốt, nên không thua mới lạ”
“Vậy chúng ta đổi, lần sau tôi với Tỉnh sư huynh một nhóm” Tư Nguyên đỏ mặt nói
“Đừng, lần sau chúng ta sẽ thắng!” Anh ngăn lại, không để cô và Tỉnh thành chung một nhóm.
“Nếu còn thua tiếp, em sẽ không chung một nhóm với anh nữa” Tư Nguyên dọa anh.
Nhưng lần sau, họ vẫn thua.
“Chu Lập Đông, lần sau cho dù nói như thế nào em cũng không chung nhóm với anh nữa!”
Nhưng, cho dù Tư Nguyên nói như thế nào. Mỗi lần chơi cầu cô vẫn cùng nhóm với anh.
Lúc Hác Tư Nguyên đến sân vận động đại học Giao thông, cô nhìn thấy Chu Lập Đông đang chuẩn bị khởi động, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã thay quần áo, đang háo hức muốn chơi.
Tư Nguyên đứng ở cổng nhìn họ, thời gian như quay ngược trở lạí, cô nhìn thấy tam kiếm khách nhiều năm về trước, sau giây phút hoảng hốt, định thần nhìn kỹ lại, cô mới thấy không phải, ngay cả chiếc vợt cầm trên tay họ cũng không còn là loại vợt rẻ tiền như trước.
Cô cảm thấy mất mát, quay nguời muốn bỏ đi.
Hoắc Yến Phi tinh mắt nhìn thấy cô bèn gọi “Tiểu tài nữ, chúng tôi ở đây!”
Tư Nguyên đứng bất động, đi cũng không phải, ở cũng không phải.
Tỉnh Thành và Chu Lập Đông cùng nhau bước ra cổng, Tỉnh Thành cười nói: “Mau thay quần áo đi, chỉ còn đợi một mình cô thôi!”
Chu Lập Đông đứng sau lưng Tỉnh Thành, cũng cười rất hiền lành, trong ánh mắt anh chứa đựng biết bao sự chờ đợi và khẩn cầu không nói được thành lời, dường như anh muốn nói: “Em ở lại đi!”
Tư Nguyên từ từ rút tay đang đặt trên cánh cổng, nắm chặt dây đeo cùa túi đựng vợt cầu lông, khẽ thở dài rồi nói với Tỉnh Thành: “Vậy đợi tôi đi thay quần áo.”
Tỉnh Thành gật đầu, nhìn theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh cảm thấy cô vô cùng cô đơn và yếu ớt nhưng lại có một sự kiên cưòng mạnh mẽ không thể diễn tả được bằng lời.
Anh quay lại nhìn Chu Lập Đông, ánh mắt anh buồn bã xa xăm, dù nụ cười vẫn ấm áp nhưng không giấu được tâm trạng buồn bã và thương cảm trong lòng.
“Lập Đông, chúng ta làm nóng người thôi.” Tỉnh Thành nói
Chu Lập Đông cầm vợt, tự tin cười nói: “Được! Lần này mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới đến, cậu phải cẩn thận.”
Bỗng nhiên anh lấy lại được năng khiếu chỉ đạo của một người chỉ huy, cảm giác chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất. Tỉnh Thành nheo mắt anh nghi ngờ không biết vừa rồi mình có nhìn nhầm không, Lập Đông luôn được đối thủ của anh gọi là “Tiếu Diện Hổ¹ trên thương trường!
Trình độ chơi cầu lông của Chu Lập Đông thật sự có tiến bộ rất nhiều, Tỉnh Thành cũng không kém hai người đều cố gắng không ai nhường ai, chơi mấy hiệp liên tục mà bất phân thắng bại.
Hoắc Yến Phi đứng cạnh nhìn, luôn miệng khen hay, nhưng sau một lúc bỗng cảm thấy có gì không đúng, vội vàng hét: “Này cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, giữ sức đã”
Tư Nguyên thay xong quần áo đi ra, trừng mắt nhìn Hoắc Yến Phi, khẽ nói: “Hoắc công tử, không phải anh đã nói chỉ có anh và Tỉnh sư huynh đến thôi sao?”
Hoắc Yến Phi quay lại cười: “Dù sao Lập Đông cũng không phải người ngoài..”
Tư Nguyên không biết phải làm thế nào, nghiến răng nói: “Anh đã tự hủy hoại danh dự của mình! Sau này anh nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa!” Nói xong cô bước thẳng về phía trước, không thèm đoái hoài đến anh.
Hoắc Yến Phi vội vàng đuổi theo Tư Nguyên; “Tiểu tài nữ, cô đừng tức giận, tôi chỉ cảm thấy trước đây chúng ta chơi với nhau rất vui, nếu không gặp nhau như thế này sẽ rất đáng tiếc”
Tư Nguyên không nói gì, chỉ chú tâm nhìn Chu Lập Đông và Tỉnh Thành,
Hoắc Yến Phi nhìn theo ánh mắt của cô, thận trọng hỏi: “Cô chơi bên nào?”
Tư Nguyên nhìn thấy Tỉnh Thành quay lại cười với cô bèn nói: “Tôi và Tỉnh sư huynh cùng một nhóm!”
Bốn người phân nhóm chơi như thời trẻ, chỉ có điều tâm trạng không còn giống như trước nữa.
Mọi người đều thận trọng không chỉ vì muốn chơi một trận đấu hay, dường như còn vì muốn tìm lạí những khoảnh khắc đã mất trong quá khứ.
Đều từng là những cao thủ cầu lông lẫy lừng ở trường học động tác chơi cầu của họ rất chuyên nghiệp, mỗi lần phát cầu, liệng vợt đều phải tập trung tinh thần, dù chỉ một giây không chú ý cũng biến thành cơ hội cho đối phương.
Hoắc Yến Phi liên tục tấn công, Tỉnh Thành đành nhảy lên cao phát bóng cho Chu Lập Dông, vốn dĩ Chu Lập Đông có cơ hội đập bóng nhưng anh không làm, chỉ phát nhẹ cầu cho Tư Nguyên, Tư Nguyên cũng phát bóng rất nhẹ, quả cầu bay qua lưới rồi rơi xuống.
Hoắc Yến Phi vô cùng ảo não, trách móc Chu Lập Đông: “Vì sao không đập bóng để ăn điểm?”
Chu Lập Đông chỉ cười: “Mình sợ vướng lưới, ngay cả cơ hội quay người cũng không có!”
Tay cầm cầu của Tư Nguyên run rẩy, quả cầu bay nhanh trước mặt Hoắc Yến Phi. Hoắc công tử phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cầu, quả cầu bay ngược lại, Tư Nguyên đành đánh cầu lên cao để tìm cơ hội.
Cầu bay về phía Chu Lập Đông, Hoắc công tử đứng bên cạnh hét to: “Đập đi, Lập Đông, mau đập đi”
Chu Lập Đông không kịp suy nghĩ, đập cầu, cầu bay về phía Tư Nguyên. Tư Nguyên muốn chạy lên phản công nhưng bị trượt chân, trọng tâm không vững nên bị ngã.
Lúc ngã xuống , Tư Nguyên cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là một quả cầu thôi, vì sao phải cố sống cố chết như thế?
Thấy Tư Nguyên bị ngã, Tỉnh Thành vội vàng lao lại, Chu Lập Đông còn nhanh hơn anh
“Không sao chứ?” Chu Lập Đông đỡ Tư Nguyên, muốn giúp cô đứng dậy, Tư Nguyên gạt tay anh ra không do dự. Chu Lập Đông ngượng ngùng nhìn cô đang cố gắng đứng dậy.
Hoắc công tử cũng lao lại, nhìn thây vết thương trên tay Tư Nguyên, anh nói: “Tiểu tài nữ, cánh tay cô bị chảy máu rồi!”
Tỉnh Thành nhanh nhẹn cởi áo khoác cùa mình buộc một vòng trên tay Tư Nguyên rồi nói: “Hình như trên xe có bông băng, tôi đi lấy!”
Hoắc Yến Phi cũng đi theo, quay đầu lại dặn dò: “Tiểu tài nữ, cô cố chịu đựng một lát, tôi đi mua một chai nước lọc về rửa vết thương cho cô!”
Tư Nguyên dùng tay còn lại giữ cánh tay bị thương, cười nói: “ Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Đừng cố gắng tỏ ra dũng cảm, máu chảy thấm vào áo rồi! Hoắc công tử vỗ nhẹ lên tay cô.
Nhìn vệt máu trên nền đất, Tư Nguyên muốn chảy nước mắt không phải vì cảm giác đau bởi vết thương mà vì cảm giác buồn bã trong lòng.
Chu Lập Đông yên lặng đứng bên, dường như bị thôi miên, sau một hồi anh mới cúi người nhặt chiếc vợt trên mặt đất.
“Em vẫn dùng nó sao?” Anh hỏi.
Trước đây anh củng có một chiếc vợt giống hệt như vậy, đó là vợt hai người cùng nhau chọn khi vào đội thi đấu của trường, tiếc rằng đã bị Thẩm Lợi nghĩ là đồ bỏ đi nên vứt mất.
Lúc đó Thẩm Lợi nói: “Ai còn dùng vợt cầu lông bằng chất liệu này nữa? Bây giờ ngườỉ ta đều dùng thép các bon rồi”
Vì thế cô vứt nó đi rồi mua cho anh một chiếc vợt nhãn hiệu nổi tiếng giá vài nghìn tệ, còn anh nhìn thấy tất cả những chuyện này xảy ra, không hề có bất kỳ sự phản đối nào.
Chỉ có điều, một chiếc vợt tốt hơn không giúp anh nâng cao trình độ, thậm chí sau này anh không muốn chơi cầu lông nữa.
Tư Nguyên không trả lời, hít thở một hơi thật sâu rồi nói; “Chu Lập Đông, anh tránh xa em một chút có được không?”
Lập Đông sững người ngạc nhiên.
Tỉnh Thành cầm băng gạc đến cuộn từng vòng quanh cánh tay của Tư Nguyên, Hoắc công tử đứng cạnh liên tục nhắc nhở: “Tỉnh Thành, cậu nhẹ tay một chút! Dừng làm đau tiểu tài nữ.”
Tư Nguyên cười: “Không sao, không đau chút nào, thật đấy!”
Hoắc công tử nhìn cô rồi không nói gì nữa.
Chu Lập Đông mặc áo khoác vào rồi nói: “Lát nữa hai người đưa Tư Nguyên về, mình có việc phải đi trước.”
Nhìn theo bóng dáng vội vã của Chu Lập Đông, Hoắc công tử bĩu môi: “Giả vờ như thật. Làm gì có chuyện ngày nào cũng bận như thê?”
Tỉnh Thành chăm chú băng bó cho Tư Nguyên, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mắt của Tư Nguyên rồi nhanh chóng biến mất.
“Tiểu sư muội!” Anh làm mạnh tay hơn, gọi cô 1 một tiếng.
“Sao?” Tư Nguyên lấy lại được nụ cười trong sáng rạng rỡ
“Đau thì nói một tiếng” Tỉnh Thành nói.
“‘Không đau, cảm ơn Tỉnh sư huynh!” cô cúi đầu thấy tay mình bị băng kín mít “Chúng ta chơi thêm một lần nữa!”
Tỉnh Thành vuốt mái tóc mềm mại của cô, đầy vẻ yêu thương: “Bị thương rồi còn chơi gì nữa? Nghỉ ngơi một lát đi”
Hoắc công tử cũng phụ họa; “‘Phải, ba người chơi thế nào được”
Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn Hoắc công tử, ánh mắt như cầu khẩn: “Anh chơi với Tỉnh sư huynh đi, tôi ngồi bên cạnh xem!”
“Thôi, hay là chúng ta đi bộ đến khuôn viên trường.” Tỉnh Thành đề nghị.
Ba người bước ra khỏi sân vận động, đi về hướng đông.
Lúc đi qua sân bóng rổ, Hoắc Yến Phi nói: “Lúc đầu tôi và Tỉnh Thành suýt chút nửa vào đội bóng rổ!”
“Vì sao không vào nữa?” Tư Nguyên tiện miệng hỏi
Tỉnh Thành cười lớn: “Hoắc công tử luôn để bụng một câu nói!”
“Câu gì?” Bỗng nhiên Tư Nguyên thấy tò mò.
Tỉnh Thành cười nói: “Có người nói cậu ấy đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển!”
“Ô?” Tư Nguyên nhìn Hoắc công tử, “Miêu tả rất chuẩn xác, ai nói thế”
“Còn có ai có thể hiểu cậu ta như thế? Chính là Tổ Kế” Tỉnh Thành càng lúc càng cười to.
Hoắc Yến Phi mặt mày ủ rũ đến mức Tư Nguyên cũng cười theo.
“Tên tiểu tử này, vì câu nói đó của Tổ Kế mà bảo thế nào cậu ấy cũng không chịu chơi bóng rổ nữa.” Tỉnh Thành than vãn.
Tư Nguyên nhớ hồi đó Tổ Kế là tổng thư ký của hội bóng rổ, thật ra Tổ Kế hy vọng Hoắc công tử sẽ vào đội bóng rổ nhưng trong một lần thi đấu, Hoắc công tử lấy bóng đập lên đầu cô nên cô mới cố tình khiến anh tức giận.
Vậy mà Hoắc công tử nhớ câu nói suốt bao năm.
Tư Nguyên thở dài, nếu hồi đó Tổ Kế không thầm yêu Hoắc công tử, có lẽ cô sẽ không nổi giận, cũng không cố tình miêu tả một thiên tài thế thao như thế, Hoắc công tử sẽ không chuyển sang đội cầu lông.
Nếu lúc đó Hoắc công tử tham gia đội bóng rổ, liệu anh và Tổ Kế có thể viết nên một câu chuyện tình không?
Duyên phận đúng là kỳ diệu, có lúc bỏ lỡ không phải vì một lý do rất đơn giản mà vì mọi người không cố gắng giành lấy! Vì yêu không đủ nhiều hay vì số mệnh?
“Đang nghĩ gì thế?” Tỉnh Thành vỗ nhẹ lên vai cô.
“Không có gì… Tôi chỉ đang muốn biết bể bơi trước đây có còn không?” Tư Nguyên quay sang nhìn Hoắc công tử rồi nói: “Anh đừng quên anh đã từng trêu đùa tôi, lúc tôi mới học bơi anh luôn đề nghị sẽ dạy tôi”
“Lúc đó không phải là tôi sợ cô sẽ bị nước làm tổn hại sức khỏe sao?” Hoắc công tử giơ tay đầu hàng, “Nước trong bể bơi có rất nhiều thuốc khử trùng.”
Tỉnh Thành chỉ Hoắc Yến Phi cười lớn: “Yến Phi, quen cậu lâu như thế, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà cậu từng kể!”
Tư Nguyên chớp mắt: “Hóa ra sư huynh thích nghe chuyện cười? Tôi có rất nhiều chuyện cười liên quan tới Hoắc công tử”
Hoắc Yến Phi làm động tác bịt miệng Tư Nguyên: “Tiểu tài nữ, tối nay tôi mời cô đi hát!”
Tư Nguyên cười: “Được, nhưng không cho anh một mình độc chiếm micro, nếu không tôi sẽ không cho anh hát nữa!”
“Được, được, được!” Hoắc Yến Phi vội vàng gật đầu.
Chu Lập Đông rời khỏi sân vận động, lái xe đến công ty.
Vì là cuối tuần nên công ty chỉ có vài người đến để làm thêm, không khí rất lạnh lẽo, anh muốn gọi thư ký mang đến một tách trà nhưng gọi điện thoại hồi lâu mới nhớ ra hôm nay thư ký nghỉ
Văn phòng yên tĩnh lạ thường, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, muốn àm việc nhưng không thể tập trung. Trong lòng anh dường như đang có một con sâu độc đang gặm nhấm, vô cùng đau đớn.
Sợ rằng bi kịch sẽ tái diễn, trong số kiếp của tôi những điều càng tốt đẹp tôi càng không thể có.
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà anh không muốn nghe, trên đời này còn chuyện gì quan trọng nữa? Bây giờ tự mình tạo bi kịch cho mình, còn có thể oán trách ai?
Chu Lập Đông thả mình ngồi dựa vào ghế ngẩng cao đầu chau mày, có lẽ anh bị ma quỷ nhập vào người, có lẽ vật gì đó đang làm mê muội lòng anh? Tóm lại, anh cảm thấy anh không còn là anh nữa!
Buổi tối, sau khi ăn cơm cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rồi đến hát ở Melody, Tư Nguyên về nhà rất muộn.
Đi chơi suốt cả ngày nên rất mệt, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng của một người, Tư Nguyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mớ rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm mông lung, trên bầu trời đen thăm thẳm có vài vì sao rất sáng.
Cuộc đời con người trôi qua rất nhanh, không sánh được với sự tồn tại vĩnh hằng của những vì sao, tuy nhiên những vì sao xa xăm không giống như lòng ngưòi… Nhớ nhung, cũng may đời người chỉ được tính bằng chục năm, nêu nhớ một người suốt ngằn vạn năm không phải là đáng sợ sao?
Cảm giác cô đơn như những con kiến bò trong đầu cô, trong một đêm mất ngủ như thế này, có lẽ cô sẽ phải ngồi đợi đến khi trời sáng?
Hôm sau đi làm, tổng giám đốc Châu thây Tư Nguyên mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua lại làm thêm giờ sao?”
Tư Nguyên xoa lên đôi mắt quầng thâm, ngại ngùng lắc đầu: “Không ạ, vì nhà tầng dưới bật ti vi ầm ĩ quá nên cháu ngủ không ngon.”
“Sau này dặn họ đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa!”
Tổng giám đốc rất quan tâm đến đời sống của nhân viên. Tư Nguyên thầm nghĩ mình đã gặp được một người lãnh đạo tốt.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Chấu” Tư Nguyên quay người muốn đi nhưng bị gọi lại, “Lát nữa có một vị khách rất quan trọng; cô đón tiếp giúp tôi, tôi phải đến Đông Khải”
“Không có gì!” Tư Nguyên đáp
Gần trưa, vị khách quan trọng mà tổng giám đôc Châu nói vẫn chưa xuất hiện, những người khác trong công ty bắt đầu đi ăn trưa, cô không có việc gì làm nên nằm bò ra bàn rồi ngủ quên mất.
Cô chỉ muốn nghỉ một lát, công ty không có người nên rất yên tĩnh, cô ngủ say và chìm vào giấc mộng.
Không biết từ lúc nào, Tư Nguyên đang ngủ yên bỗng nhiên hoảng hốt, trong giấc mơ cô hét lên: “Lập Đông!”
Cô bị giật mình bởi tiếng nói của mình rồi tỉnh giấc, cô ôm ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.
_______________________________
¹ Tiếu Diện Hổ (Hổ mặt curời) là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy hử của tác giả Thi Nại Am

Chương 4: Trái tim yếu đuối của tôi, hãy thử học cách quên lãng
Cho dù tình yêu chỉ mang đến cho em cảm giác âu sầu, hãy tin tưởng vào nó.
Khi em chết, thế giới ơi! Hãy thay tôi giữ lại câu nói “Tôi đã từng yêu” trong không gian yên lặng của em.
– Tagore -
Chu Lập Đông không nghĩ sẽ gặp Tư Nguyên ở đây, anh chỉ biết cô đi làm gần đó, không ngờ chính là ở công ty của ông Châu.
Hôm nay anh hẹn ông Châu lấy giúp bạn một lô hàng, Chu Lập Đông và ông Châu đã quen biết từ lâu, lúc đầu mới vào Cửu Tinh, vì một số vụ làm ăn riêng không muốn để nhà họ Thẩm biết, anh trực tiếp tìm gặp ông Châu, lấy hàng rồi bán cho người khác để lấy tiền chênh lệch. Sau đó, Chu Lập Đông có thể hô mưa gọi gió ở Cửu Tinh, không cần ông Châu nữa nên dần dần ít liên lạc.
Nếu lần này em họ xa của anh không khẩn thiết nhờ vả, anh cũng không đến tìm ông Châu.
Chu Lập Đông hỏi nhiều người mới tìm được địa chỉ, anh nhớ trước đây công ty nhỏ này ở một tòa nhà sáu tầng, không biết từ lúc nào đã chuyển đến nơi hơn chục tầng?
Đến cầu thang, có một phòng làm việc khép hờ, anh dừng lại nhìn vào trong và thấy Tư Nguyên.
Anh biết cô đang ngủ.
Thấy Hác Tư Nguyên đang nằm ngủ say trên bàn, ngây thơ như một đứa trẻ, bất giác Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình rung động.
Chu Lập Đông bước lại gần Tư Nguyên, chăm chú nhìn cô, anh có một cảm giác đau khổ dâng lên trong lòng mỗi lần nhìn thấy cô.
Khuôn mặt bình thản của cô phảng phất một nỗi buồn khiến anh cũng cảm thấy buồn theo, một lát sau, cô chau mày lại, lông mi bị ướt bởi nước mắt, môi cô hơi run.
Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô, nhưng khi tay đưa được giữa chừng, bất chợt anh thu tay lại, anh muốn bỏ đi, chân anh như đang cắm rễ xuống đất, không sao động đậy được.
Anh sợ cảm giác này, không phải anh đã muốn rời xa cô sao? Vì sao anh vẫn chịu ảnh hưởng từ cô? Anh thở dài, nói vói mình: “Không phải tất cả đã trở thành quá khứ rồi sao?”
Lúc này, Hác Tư Nguyên tỉnh đậy sau giấc mộng, cô khẽ gọi tên anh.
Chu Lập Đông cố gắng nhấc chân lao ra ngoài cửa.
Anh bước nhanh không muốn dừng lại lâu hơn, sợ rằng nếu do dự anh sẽ không rời được khỏi đó.
Tư Nguyên chạy ra ngoài cửa, bóng dáng vội vàng của ai đó đã biến mất, cô nghĩ: “Kỳ lạ, lẽ nào vừa rồi có người đến thật?”
Chuông điện thoại vang lên, Tư Nguyên không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng nghe máy.
“Khách của tôi đã đến chưa?” Tổng giám đốc Châu gọi điện.
“Vẫn chưa đến!” Tư Nguyên ôm trán,
“Chu Lập Đông luôn đúng giờ, vì sao nói đến mà không đến?” Trước khi tắt điện thoại, tổng giám đốc Châu lẩm bẩm.
Tư Nguyên nghe thấy vậy sững người ngạc nhiên, vì sao lại là Chu Lập Đông?
“Tư Nguyên?” Tổng giám đốc Châu cảm thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến kỳ lạ.
“…”
“Tư Nguyên!”
”Dạ?” Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
“Cô sao thế? Không có vấn đề gì chứ? Tôi cúp máy đây!” Tổng giám đốc Châu hỏi.
“Vâng, tổng giám đốc Châu, tạm biệt ông!” Tư Nguyên đặt điện thoại xuống, dựa vào bàn làm việc hồi lâu.
Vì sao vừa rồi cô lại mơ thấy Chu Lập Đông?
Trong một ngày đông lạnh giá, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, bất chấp tất cả lao xuống dòng sông giá buốt, anh đang tìm kiếm gì?
Khi lớp băng mỏng trên mặt sông khiến anh đông cứng, anh có biêt cảm giác lạnh lẽo không?
Hơn nữa, bỗng nhiên anh… không còn quẫy đạp cũng không nổi lên nữa!
Nhớ lại giấc mơ đó, tim của Tư Nguyên đập nhanh và mạnh. Mặc dù không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với Chu Lập Đông, nhưng dù sao họ cũng đã từng yêu nhau!
Trái tim từng yêu một người sâu đậm dường như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, đau đớn đến nỗi không thở được, dù nhầm tưởng rằng đã trở nên lạnh giá nhưng cũng không thể xóa nhòa hết những kỷ niệm và tình cảm yêu thương.
Mình… lúc đó đang đứng trên bờ sao? Mình có thể nhảy xuống cứu anh ấy không? Vì sao mình cảm thấy, nếu anh ấy không còn thở được nữa, mình cũng sẽ nhảy xuống đi theo anh ấy?
Tư Nguyên lấy tay lau mắt, quả nhiên khóe mắt cô có nước, cồ lắc đầu để cố gắng quên đi giấc mộng khiến cô đau đớn.
Dù sao bây giờ, người có tư cách nhảy xuống theo anh cũng không phải là cô nữa.
Chu Lập Đông gọi điện cho ông Châu, hẹn gặp vào lúc khác rồi quay về Cửu Tinh.
Thẩm Lợi đang đợi anh ở văn phòng.
“Anh đi đâu?” Thẩm Lợi dường như đợi quá lâu nên sốt ruột, giọng điệu có vẻ hơi gượng gạo.
Chu Lập Đông cũng không so đo, dịu dàng: “Đi gặp một người bạn, tiếc là không gặp được!”
“Bạn như thế nào?” Thẩm Lợi tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là bạn làm ăn rồi”. Chu Lập Đông nhìn thấy có thuốc trên bàn, mở ra lấy một điếu châm lửa hút, không để ý đến Thẩm Lợi nữa, ngồi xem giấy tờ.
Thẩm Lợi đứng dậy, cảm thấy ngạc nhiên: “Gần đây anh có điều gì đó hơi lạ!”
Chu Lập Đông cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Lạ ở chỗ nào?”
Thẩm Lợi nhìn Chu Lập Đông, phải, lạ ở chỗ nào? Rõ ràng là một người đàn ông đang cười rất hiền lành! Thẩm Lợi không nói được anh lạ ở điểm nào, nhưng trực giác mách bảo cô, Chu Lập Đông đứng trước mặt và Chu Lập Đông trước đây không giống nhau.
Tiếng giày cao gót của Thẩm Lợi xa dần, Chu Lập Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt khô khốc.
Trời càng ngày càng lạnh, vào giữa mùa đông, bệnh tình của chú ba chuyển biến không tốt, Chu Lập Đông phải thường xuyên đến bệnh viện. Sau đó cô em họ đến chăm sóc thay Chu Lập Đông, đưa vợ con đến ở trong căn phòng ngoại ô của nhà họ Thẩm.
Thẩm Lợi lại không vừa lòng: “Một người ở còn được, bây giờ cả nhà đến ở!”
“Ở thì ở!” Chu Lập Đông cũng sốt ruột anh thật sự không ngờ em họ lại đưa cả vợ con đến.
Thẩm Lợi và Chu Lập Đông giận nhau vì chuyện căn phòng, đi làm về cô không đợi anh, tự bắt xe về nhà.
Chu Lập Đông nghĩ về cũng không có việc gì nên ở lại công ty làm thêm giờ.
Mọi người trong công ty ở lại làm thêm giờ đều đi mua đồ ăn tối, Chu Lập Đông cũng cảm thấy đói, anh thu dọn đồ định đi thì nhận được điện thoại của bố.
Bố anh gọi điện thoại hỏi thăm bệnh tình của chú ba, dặn dò anh phải chăm sóc con trai và cháu của chú, Chu Lập Đông chỉ có thể đồng ý, nói xong chuyện của chú ba, ông Chu còn nói: “Mùa đông rồi, nhà chị hai con không có tiền mua than đốt, làm hai đứa cháu ngoại lạnh cóng.”
“Ngày mai con sẽ gửi tiền cho chị hai!” Chu Lập Đông đều đều nói.
Chu Lập Đông luôn luôn là người con hiếu thuận, hơn nữa còn rất biết cách quan tâm đến người thân, bố anh cuối cùng cũng hài lòng cúp máy.
Chu Lập Đông chỉ còn biết khẽ thở dài!
Người nhà là những người thân thiết với anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, nói chuyện với họ anh cũng bắt đầu trở nên giả dối với chính mình.
Xuống hầm để xe lấy xe, Chu Lập Đông thấy mình không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Lái xe đến nhà họ Thẩm, ngổi trong xe hồi lâu mà không muốn lên nhà. Bây giờ anh cần có một nơi đem đến cảm giác an toàn và ấm áp, trút bỏ vẻ bề ngoài là một người đàn ông tài giỏi để có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng cho dù tốn bao nhiêu tiền, anh cũng không tìm được một nơi như vậy! Thật đáng buồn.
Thẩm Khánh Sơn cũng dừng xe ở dưới nhà, nhìn thấy Chu Lập Đông vẫn đang ở trong xe liền nhấn còi. Chu Lập Đông quay lại, thấy bố vợ tương lai đang nhìn mình.
“Bố!” Anh nở một nụ cười, “Bố cũng vừa về sao?”
“Phải”, Thẩm Khánh Sơn nhìn Chu Lập Đông:”Sao thế? Có tâm sự gì sao?”
“Không!” Chu Lập Đông cười, “Con chỉ đang nghĩ đến dự án tháng sau, cần hoàn thành trước Tết!”
“Hóa ra là vì vậy”, Thẩm Khánh Sơn gật đầu: “Dự án này không gấp, để ra Tết làm cũng được, bố đã làm việc với bên đó rồi.”
“Làm xong sớm để tránh đêm dài lắm mộng! Theo con biết, ngoài chúng ta, cũng có vài công ty khác đang nhòm ngó. Chu Lập Đông dừng xe rồi đi theo Thẩm Khánh Sơn lên nhà.
Thẩm Khánh Son khoác tay lên vai Chu Lập Đông vói vẻ hài lòng: “Lập Đông, bố không nhìn nhầm, con đúng là một người làm được việc lớn, việc gì cũng có thể suy nghĩ chu đáo!”
“So với bố, con còn kém xa!” Chu Lập Đông không phải là người giỏi nịnh bợ nhưng luôn biết cách làm cho người già vui.
Thẩm Khánh Sơn cười lớn: “Thẩm Lợi gặp được con là bố yên tâm rồi!”
Trong nụ cười của Chu Lập Đông thoáng một chút buồn.
Chu Lập Đông thường lấy sự bận rộn để che giấu cảm xúc buồn bã của mình, anh không ngừng làm việc, làm việc và làm việc. Mặc dù không nghỉ ngơi nhưng trong lòng vẫn không xóa nhòa được cảm giác buồn bã. Thinh thoảng anh nghĩ vẩn vơ, trước mắt hiện lên nụ cười của Tư Nguyên. Lúc anh muốn giữ lấy hình ảnh đó, cô lại biến mất khiến anh nhớ nhung và trong lòng có một cảm giác trống rỗng không sao bù đắp được. Tình trạng này như một sợi dây thừng cuốn chặt lấy Chu Lập Đông, anh không thể thoát ra, cũng không thể gỡ bỏ.
Anh không phải là người thích uống rượu nhưng gần đây anh phát hiện ra một điều kỳ diệu của rượu, mỗi lần uống vào, anh đều nhìn thấy Tư Nguyên cười rạng rỡ với anh. Lúc say, anh cảm thấy đang yêu như ngày trước. Nhưng sau khi tỉnh rượu, anh lại ghét và sợ hãi cảm giác đó. Trái tim anh mơ màng giữa cảm giác tỉnh và say.
Lúc Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đến quán rượu, Chu Lập Đông đã uống hai cốc rượu mạnh, anh cười nhìn hai người bạn thân rồi nói: “Hôm nay mình phải uống nhiều, hai người có trách nhiệm đưa mình về”.
“Không sợ Thẩm Lợi nhà cậu bắt cậu quỳ trên tấm ván giặt quần áo sao?” Hoắc Yến Phi trêu anh.
“Phải, vậy đến nhà cậu ở một đêm!” Chu Lập Đông nhớ ra điều gì đó, nhìn Hoắc Yến Phi rồi nói: “Không tiện thì đưa mình về văn phòng công ty!”
“Tiện! Mình cũng chỉ mong như thế” Hoắc Yến Phi cố tình tiến lại gần Chu Lập Đông, “Da cậu mịn màng thế này, cảm giác cũng không tồi!”
Tỉnh Thành đập lên người Hoắc Yến Phi: “Cậu ấy, đừng khiến người ta sợ được không? Ở đây đông người, người khác không biết nghĩ hai người bị đồng tính thì sao?”
Hoắc Yến Phi giả bộ tạo tư thế lạnh lùng “Giống không?”
Tỉnh Thành nói anh bị bệnh thần kinh, nói xong rồi không thèm để ý nữa, gọi rượu và nhấm nháp.
Chu Lập Đông nói: “Sao không giống? Vì sao không bao giờ thấy cậu đưa bạn gái đến ra mắt?”
“Đó là vì vẫn chưa tìm được ai lọt vào mắt mình!” Hoắc Yến Phi phản bác.
“Lọt vào mắt cậu có lẽ chỉ có người đẹp Vương Đại, nhưng người ta đi nước ngoài rồi!” Tỉnh Thành nhắc nhở.
“Ai nói thế? Người mình thật sự thích là…” Nói đến chỗ quan trọng, đột nhiên Hoắc Yến Phi buột miệng rồi chậm rãi nói: “Nhắc đến cô ấy làm gì? Dù sao cũng đã là chuyện xưa cũ rồi!”
“Không nhắc thì không nhắc! Nào, uống thôi!” Chu Lập Đông rủ rê Hoắc Yến Phi uống rượu.
Tỉnh Thành vẫn uống rất chậm rãi, chăm chú nhìn Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi, ánh mắt mơ màng.
Tỉnh Thành muốn họ uống không quá đà nên quay sang hỏi Hoắc Yên Phi: “Lần trước chị mình giới thiệu cho cậu một người đẹp, kết quả thế nào? Chị ấy vẫn đang đợi tin từ cậu!”
“Ai cơ? Ồ, cậu nói người đó sao, mình không muốn tìm con gái gia đình quá giàu có, vào đó mình sẽ không ngẩng đầu lên được suốt cả đời!” Hoắc Yến Phi là người nói mà không suy nghĩ, nhưng Chu Lập Đông là người hay nghĩ ngợi, anh uống cạn cốc cười lạnh lùng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hoắc Yến Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tỉnh Thành trách: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Mình nói gì?” Hoắc Yến Phi nhìn theo bóng dáng của Chu Lập Đông, chợt hiểu, “Mình không nói cậu ấy.”
Tỉnh Thành đuổi theo Chu Lập Đông ra ngoài.
“Hoắc Yến Phi nói mà không suy nghĩ, đừng để bụng với cậu ấy!” Tỉnh Thành nói.
“Lúc không suy nghĩ mới nói thật!” Chu Lập Đông lắc đầu, có vẻ không biết phải làm thế nà: “Không ngờ Yến Phi lại nghĩ mình như thế!”
“Dây thần kinh của cậu ấy còn to hơn cả cột điện, liệu có thể làm tổn thương người khác không?” Tỉnh Thành giữ Chu Lập Đông lại: “Đều là anh em thân thiết nhiều năm rồi, cậu vẫn không hiểu cậu ấy sao? Mau quay vào đi.”
“Mình không giận cậu ấy, mà là giận chính mình.” Chu Lập Đông nhìn ánh đèn nhấp nháy ở phía xa rồi nói: “Cậu ấy nói không sai, mình muốn tìm một người vợ con nhà giàu có!”
“Thế thì sao? Mỗi người đều có quyền lựa chọn những gì mà mình muốn!”
Chu Lập Đông vẫn lắc đầu, nói khẽ: “Hy vọng đây là điều mình thực sự muốn!” Tỉnh Thành chỉ nhìn thấy cảm giác đau khổ trong ánh mắt của Chu Lập Đông mà không hiểu anh đang nói gì.
“Quay vào thôi! Mình thật sự không giận Yến Phi.” Chu Lập Đông quay người bước vào.
Tỉnh Thành đứng lại vài giây, nghĩ ngợi: “Lập Đông, lựa chọn như thế này có phải là điều cậu thật sự muốn không?”
Ba người uống rượu đến tận đêm khuya, cảm thấy không vui trọn vẹn nên tiếp tục về nhà Hoắc Yến Phi uống.
Hoắc Yến Phi lấy từ trong tủ rượu ra hai chai Ngũ Lương Dạ, rồi tìm trong tủ lạnh được mấy túi lạc, anh nói: ‘’Chỉ có từng này thứ, tụ tập thôi!”
Mỗi người cầm một chén thủy tinh được rót đầy rượu, vừa ăn lạc vừa uống, không biết là ngồi uống ba0 nhiêu lâu.
Tỉnh Thành vừa uống vừa nói: “Kỳ lạ thật, vì sao hôm nay uống thế nào cũng không say!”
Chu Lập Đông nói: “Mình không uống được nữa, uống nhiều rồi!”
“Chưa, vẫn chưa nhiều!” Tỉnh Thành nói.
“Chưa nhiều vì sao mình lại nhìn thấy Hác Tư Nguyên?” Chu Lập Đông cười rồi nheo mắt muốn nhìn rõ hình ảnh trước mặt, nhưng cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được.
“Không có Hác Tư Nguyên, làm gì có Tư Nguyên ở đây? Cậu đang mơ đấy à?” Tỉnh Thành cũng cười,
“Các cậu nhắc đến Hác Tư Nguyên, vì sao mình lại nhớ đến Tố Kê?” Hoắc Yến Phi xoa trán, “Đừng nói nữa, uống rượu thôi!”
Cả đêm Chu Lập Đông không về nhà, cũng không gọi điện thoại, Thẩm Lợi không thể không cảm thấy giận anh, mặc dù biết anh ở cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Sáng sớm hôm sau đến công ty, Thẩm Lợi đến phòng làm việc của Chu Lập Đông.
Chu Lập Đông đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Thẩm Lợi, anh cười với vẻ hối lối: “Tối qua uống rượu với Tỉnh Thành và Yến Phi, muộn quá nên anh không về.”
Thấm Lợi nhếch môi, giận dỗi nói: “Người không về, sao cũng không gọi điện thoại?”
Chu Lập Đông ôm vai Thẩm Lợi: “Điện thoại hết pin, anh xin lỗi.”
Nhìn thấy nụ cười hiền của Chu Lập Đông, Thẩm Lợi không giận được nữa: “Ừ sau còn như vậy, em không thèm để ý đến anh nữa!”
Chu Lập Đông dỗ dành Thẩm Lợi: “Lần sau anh sẽ gọi điện!”
Thẩm Lợi hừ một tiếng, ôm lấy Chu Lập Đông: “Để trừng phạt anh một đêm không về, tối nay anh phải đưa em đi mua đồ!”
“Được! Đợi anh làm xong việc rồi đi.” Chu Lập Đông tiễn Thẩm Lợi ra ngoài rồi ngồi trên ghế sô pha giữa căn phòng rộng, cảm thấy một cảm giác nặng nề chưa từng có trước đây.
Buổi chiều đi làm về, Thẩm Lợi đến đợi Chu Lập Đông: “Anh nói là sẽ đưa em đi mua đồ!”
Chu Lập Đông thu dọn đồ đạc: “Được, nhưng đi về anh phải làm thêm giờ, anh còn một đống việc chưa làm xong!”
Thẩm Lợi thích một chiếc áo khoác, đi vào phòng thử đồ, Chu Lập Đông buồn chán ngồi xem tạp chí thời trang, đều là các kiểu thời trang mới dành cho phụ nữ nên anh không có hứng thú. Gấp quyển tạp chí lại, anh nhìn lên, thấy bóng dáng một cô gái mảnh mai đi ngang qua.
Cô gái đó không quay đầu lại, bước về phía một chiếc áo khoác kẻ ô màu xanh, dừng lại một lát tỏ vẻ tiếc nuối rồi bỏ đi và biến mất ở góc rẽ.
Chu Lập Đông không đuổi theo, anh biết, cho dù anh đuổi kịp cũng không có ý nghĩa gì.
Những cuộc gặp gỡ như thế này có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào, đó chỉ là sự tình cờ của số phận, nhưng sự tình cờ lần này liệu có phải do ông trời sắp đặt?
Lẽ nào chuyện cũ giữa anh và cô vẫn chưa kết thúc?
Nghĩ đến đó, trong lòng Chu Lập Đông dường như được nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.
Hác Tư Nguyên đi khắp khu trung tâm thương mại Thúy Vi nhưng không tìm được chiếc áo khoác nào vừa ý, đang định bước xuống cầu thang, cô nhận được điện thoại của Tổ Kế: “Mau đến quán cua ở cổng phía tây đại học Giao thông, mình mời cậu ăn món cua cay.”
Tư Nguyên hơi ngạc nhiên: “Cậu đến đại học Giao thông làm gì?”
“Đăng ký, công ty mình bảo mình đăng ký làm nghiên cứu sinh, nghĩ đi nghĩ lại, trường cũ vẫn tốt nhất. Thôi, cậu đến rồi nói chuyện sau, mình đang đứng xếp hàng, sắp đến lượt mình rồi!” Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ.
Tư Nguyên tắt điện thoại đi ra ngoài, bắt xe đến đại học Giao thông, lâu rồi cô không gặp Tổ Kế và cảm thấy nhớ.
Tổ Kế mặc một bộ quần áo màu đỏ trông rất bắt mắt.
Cô nhìn thấy Tư Nguyên, vô cùng vui mừng: “Đến đại học Giao thông là mình muốn gọi cậu đến ngay!”
Tư Nguyên cũng vui mừng, kéo cô ngồi xuống rồi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Hai người gọi một con cua một cân, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tổ Kế liên tục khen: “Đúng là đại học Giao thông rất tuyệt, ăn uống vui vẻ.”
Tư Nguyên nhớ vừa rồi Tổ Kế kể chuyện đăng ký học liền hỏi: “Cậu nói là đăng ký nghiên cứu sinh, đã đăng ký chưa?”
“Rồi!” Tổ Kế nói. “Cơ quan mình yêu cầu, bắt buộc phải đăng ký. Hay là cậu cũng đăng ký? Chúng ta lại có thể đi học cùng nhau.”
Tư Nguyên cười: “Công việc của mình rất bận, sợ là không có thời gian!”
Đột nhiên Tổ Kế nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Cậu đoán xem hôm này mình đăng ký học gặp ai?”
“Ai?” Tư Nguyên kẹp càng cua, vừa bóc cua vừa hỏi.
“Tỉnh Thành!” Tố Kế nói.
Tư Nguyên nghe thấy vậy chỉ cười.
“Anh ấy đến đăng ký hộ tam kiếm khách! Mình đã nhìn thấy anh ấy điền tên lên đơn đăng ký.
Nhưng hình như anh ấy không nhớ mình nữa đứng đối diện nhưng không chào.
“Đợt trước mình có gặp tam kiếm khách.” Tư Nguyên nói với giọng đều đều.
“Cậu đã gặp Chu Lập Đông?” Tổ Kế mở to mắt ngạc nhiên nói.
Tư Nguyên suỵt một tiếng rồi gật đầu: “Phải gặp rồi!”
“Anh ta vẫn còn mặt mũi gặp cậu sao?” Tổ Kế vẫn hỏi với vẻ khó tin.
“Vì sao anh ấy không thể gặp mình? Anh ấy không nợ mình điều gì.” Tư Nguyên chỉ cười khẽ.
“Năm đó anh ta…”
“Năm đó anh ấy chỉ chọn điều mà anh ấy muốn!” Nhắc đến năm đó, Tư Nguyên bình tĩnh kỳ lạ.
“Cậu vẫn còn nói đỡ cho anh ấy được?” Tổ Kế hơi mất kiên nhẫn.
Tư Nguyên không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.
Một lúc lâu sau, Tổ Kế không nhịn được nữa, nói: “Hác Tư Nguyên, không phải cậu vẫn còn thích Chu Lập Đông đấy chứ?”
Tư Nguyên cúi đẩu, chậm rãi ăn thịt cua, không cẩn thận cắn vào quai hàm đau điếng, cô lấy lưỡi ấn vào chỗ đau rồi nói: “Tổ Kế, mau lấy khăn giấy giúp mình.”
Cơm xong, Tư Nguyên cùng Tổ Kế đến cổng nam của đại học Giao thông,
“Có chồng cũng tốt, về trễ vẫn có người đón.” Tư Nguyên cười nói với Tổ Kế.
“Nếu hâm mộ, cậu mau tìm một người rồi cưới đi!”
“Đâu phải nói tìm là tìm được.” Tư Nguyên lắc đầu.
“Do cậu yêu cầu quá cao!” Tổ Kế bĩu môi.
Tư Nguyên yên lặng không nói gì, cảm thấy hơi buồn, cô nói: “Xe buýt đến rồi, mình không đợi cùng cậu nữa!” Nói xong, cô nhanh chóng quẹt vé tháng lên xe.
Vì đã qua giờ cao điểm nên người trên xe rất thưa thớt, Tư Nguyên ngồi lên ghế phía cuối xe, nhìn qua cửa sổ, thấy bóng của Tổ Kế được ánh đèn màu vàng phản chiếu, cô lấy ngón tay nhẹ nhàng vẽ hình Tổ Kế trên kính, vừa vẽ vừa nói: “May mắn vì bên cạnh mình còn có một người bạn như cậu!”
Mấy ngày sau, Chu Lập Đông tìm Tỉnh Thành hỏi về chuyện đăng ký học, Tỉnh Thành nói: “Đăng ký xong rồi, đợi thông báo nhập học thôi!”
Hoắc Yến Phi nói: “Thật sự nên hỏi tiểu tài nữ, nếu cô ấy có thể đi học cùng, chúng ta sẽ không phải lo lắng chuyện làm bài tập nữa, cô ấy sẽ bao hết!”
Tỉnh Thành nói: “Sao mà cậu lại biết cách bắt nạt Hác Tư Nguyên như thế?”
“Mình đâu có bắt nạt cô ấy. Mình thích cô ấy.” Hoắc Yến Phi xoa đầu, nói một cách tùy tiện.
Tỉnh Thành chau mày: “Cậu nói linh tinh gì thế.”
Chỉ có Chu Lập Đông không nói gì, vẫn cười rất hiền: “Thật sự, Hác Tư Nguyên có một sức hấp dẫn khiến mọi người xung quanh đều nhớ và quý cô ấy.”
Tỉnh Thành hơi ngạc nhiên: “Cậu vẫn thích cô ấy đúng không?”
“Có một số chuyện không phải nói quên là quên được!” Chu Lập Đông lấy ngón tay luồn vào tóc, khẽ ấn lên da đầu, một lát sau, anh thấy không khí hơi kỳ lạ. “Đều là chuyện trong quá khứ rồi.” Anh nói.
Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn Chu Lập Đông, ánh mắt để lộ một cảm giác kỳ lạ: “Cũng mong như những gì cậu nói!”
Đến tết Dương lịch, Hác Tư Nguyên hết hạn thuê phòng, tổng giám đốc giúp cô tìm một căn phòng mới, hẹn thời gian chuyển nhà.
Ngày chuyển nhà, hẹn mấy người công ty cung cấp dịch vụ chuyển nhà đến giúp nhưng Hác Tư Nguyên đợi cả buổi sáng mà không thấy ai. Cô gọi điện hỏi công ty, người ở đó nói vì Tết nên mọi người đều nghỉ, muốn chuyển phải đợi qua Tết họ mới làm.
Hác Tư Nguyên nghĩ hồi lâu rồi đành cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Châu, cháu muốn chuyển nhà, có thể… nhờ hai người ở công ty đến giúp cháu chuyển nhà được không?”
Ông Châu nói: “Sao cô không nói sớm? Tôi cho mọi người nghỉ hết rồi, sáng sớm nay họ đi Thiên Tân!”
Tư Nguyên than thở: ”Đúng là không may!”
Vừa định cúp điện thoại, tổng giám đốc Châu nói: “Cô đừng lo lắng, đợi lát nữa tôi bảo người đến giúp là được.”
Tư Nguyên vừa thu dọn đồ vừa đợi tổng giám đốc Châu cử người đến. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng đi dép ra mở cửa.
Cô không ngờ người đến là Tỉnh Thành.
“Tỉnh sư huynh!” Tư Nguyên ngạc nhiên đứng cạnh cửa, “Sao Iại là anh?”
Anh mặc một bộ đồ rất thoải mái, ung dung đứng ngoài cửa, cười nói” “Ông Châu nhờ tôi đến giúp tướng yêu của ông ấy chuyển nhà!”
Tư Nguyên ngạc nhiên rồi mỉm cười chìa tay: “Mời vào.”
Mấy năm nay, Tư Nguyên mua không ít đồ lúc thu dọn lại rất phiền phức. Cô đã bọc kỹ các đồ cá nhân đặt trong túi ni lông xách tay, túi không chắc nên đồ bên trong bị rơi hết ra ngoài.
Khiến người ta chú ý nhất là một khung ảnh kính rất đẹp, khi rơi xuống đất, kính bị vỡ thành nhiều mảnh.
Tỉnh Thành cúi người nhìn khung ảnh bị rơi ra sắc mặt vô cùng chán nản: “…Không ngờ nhiều năm như thế, cô vẫn còn giữ ảnh của Lập Đông!”
Tư Nguyên cắn chặt môi, gật đầu, “Có vài lần cũng muốn vứt đi!… Hôm nay hỏng hẳn rồi!” Cô cầm bức ảnh đã vỡ thành mấy mảnh, “Đã nên vứt đi từ lâu rồi, không phải sao?”
Nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Chu Lập Đông trên khung ảnh bị rời thành bảy, tám mảnh rơi trên nền nhà, Tỉnh Thành lo Tư Nguyên sẽ khóc, nhưng cô vẫn yên lặng cúi người xuống nhặt đồ bị rơi.
Cô thu người lại để lộ vẻ yếu đuối và mỏng manh, Tỉnh Thành cảm thấy thương cô, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ, từ trước đến giờ, người mà Lập Đông thích chỉ có mình cô!”
Tư Nguyên không ngẩng đẩu lên, cũng không tiếp tục chủ đề đó, chỉ gọi anh: “Tỉnh Thành, anh có thể giúp tôi mang hành lí ra ngoài không?”
Nghe thấy giọng nói nấc nghẹn của cô, anh trong lòng động đậy, âu yếm nói: “Sao hôm nay không gọi tôi là Tỉnh sư huynh nữa?”
Tư Nguyên lắc đầu, cảm thấy mình vừa nói một cách vô thức, cô muốn đứng dậy thay đổi cách xung hô nhưng lúc cô sắp đứng lên, mắt cô tối lại, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tỉnh Thành muốn bước lên đỡ lấy cô, anh gọi: “Tư Nguyên! Tư Nguyên!” Ngay cả anh cũng không hiểu vì sao mình lo lắng như thế. Có lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tỉnh Thành nhận ra tình cảm của mình.
Anh đã trốn tránh rất lâu, đã che giấu rất lâu, hôm nay vẫn…
Tay của anh như bị thứ gì đó thiêu đốt, chạm lên người Tư Nguyên và toát mồ hôi.
Sau giây phút thấy ức chế trong lòng, Tư Nguyên ngước mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt thương yêu của Tỉnh Thành.
“Tôi bị huyết áp thấp nên thường xuyên như vậy.” Cô giải thích.
“Sau này phải chú ý, bị ngã không phải là chuyện chơi!” Anh nhắc nhở.
Trong lòng Tư Nguyên cảm thấy ấm áp: “Tôi nhớ rồi!”
Tỉnh Thành cầm túi đồ trong tay Tư Nguyên: “Đi thôi, tôi lái xe, đồ đặt hết lên trên xe.”
Giúp Hác Tư Nguyên chuyển đồ xong. Tỉnh Thành vội vàng về nhà thay quần áo, mặc dù là gần Tết nhưng anh vẫn bận.
Chu Lập Đông hẹn anh và Hoắc Yến Phi đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng.
Lúc Tỉnh Thành đến nơi, Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi đã đợi đến mức sốt ruột không chịu nổi nữa. Hoắc Yến Phi trách móc: “Mình vẫn nghĩ là hôm nay không gặp được cậu!”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế?” Tỉnh Thành cười, không hiểu vì sao tâm trạng của anh rất tốt.
“Đi thôi, ông Trịnh muốn gặp chúng ta!” Chu Lập Đông bước lên trước.
“Cậu đi đâu làm gì thế? Để bọn mình đợi lâu quá!” Hoắc Yến Phi đuổi theo sau hỏi.
“Giúp Hác Tư Nguyên chuyển nhà!” Tỉnh Thành đứng lại, nhìn Chu Lập Đông.
Chu Lập Đông nhắm mắt rồi lại mở ra, khóe miệng hơi nhếch lên, coi như chưa nghe thấy Tỉnh Thành nói gì.
Chi có Hoắc Yến Phi hơi ngạc nhiên: “Sao tiểu tài nữ chuyển nhà lại gọi cậu?”
“Bởi vì cô ấy không có ai để gọi!” Tỉnh Thành dường như cố ý nói cho Chu Lập Đông nghe.
Chu Lập Đông vẫn không bộc lộ thái độ gì, tiếp tục bước về phía trước, chỉ có điều Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không nhận ra, bước chân của anh trở nên nặng nề hơn, dường như đang có một thứ gì đó nặng đè lên người anh.
Sau khi xong việc, tam kiếm khách định ai về nhà người đó, nhưng Chu Lập Đông chắn trước xe của Tỉnh Thành, hai mắt sáng quắc “Tư Nguyên chuyển nhà đi đâu?”
Tỉnh Thành dường như có tâm sự: “Có liên quan đến cậu sao?”
“Không được gây sự chú ý cho cô ấy!” Giọng của Chu Lập Đông rất bình thản, giống như bạn bè thường nói vói nhau, nhưng quen biết nhiều năm nên Tỉnh Thành biết, đầy là lời cảnh báo của Chu Lập Đông với mình.
“Nói cho cậu biết, cậu dựa vào đâu mà can thiệp vào?” Tỉnh Thành dường như cố ý.
Chu Lập Đông lẽ ra nên chột dạ, đương nhiên anh không có tư cách gì để can thiệp hay khuyên Tỉnh Thành, nhưng anh không chột dạ, giơ nắm đấm hướng về phía Tỉnh Thành: “Đã nhiều năm nay rồi, đừng nghĩ là mình không biết!”
Tỉnh Thành cũng không muốn bị thua thiệt anh chặn nắm đấm của Chu Lập Đông lại: “Biết thì tốt, đỡ mất thời gian mình giải thích!”
Chu Lập Đông giận dữ giơ nắm đẩm . Tỉnh Thành không đánh trả, chỉ trừng mắt nhìn anh thu tay lại.
Chu Lập Đông không đấm lên người Tỉnh Thành mà đập lên xe của anh, một tiếng động lớn vang lên chỉ thấy trên xe có một vết lõm, tay của Chu Lập Đông đầy máu.
“Sao cậu phải khổ sở như thế?” Tỉnh Thành thở dài.
Chu Lập Đông không thế nói lên thành lời cảm giác đau khổ trong lòng mình, giọng nói dường như có một chút van xin, anh nói rất khẽ đầy khổ sở; “Mình nghĩ, mình vẫn yêu Tư Nguyên!”
Tỉnh Thành không biết nên nói gì, anh đứng trong bóng tối, gió đêm khiến anh cảm thấy lạnh.
Chu Lập Đông dựa người vào xe để xe đỡ lấy mình, anh muốn đứng thẳng dậy nhưng sau hồi lâu chân anh vẫn mềm nhũn.
Vì sao anh lại lâm vào tình trạng này?
Anh luôn giữ trong lòng hình ảnh người con gái mà anh yêu, không dám nói thành lời, cô ở trong một khung cửa cách đó không xa, nhưng anh lại không dám đến gần.
Với những người bạn lâu năm, bỗng nhiên anh chủ động bộc lộ tình cảm của mình.
Chu Lập Đông cảm thấy mình đã mất mát quá nhiều, mặc dù đã có nhà lầu xe hơi, anh cảm thấy mình vẫn là một người nghèo khổ.
Anh vẫn nghĩ rằng, cả cuộc đời này sẽ không gặp Hác Tư Nguyên nữa, vì thế, anh định giấu kín tình yêu của anh với cô, đợi đến buổi đêm tĩnh lặng mới một mình âm thầm nhớ cô. Anh có thể có tiền tài, có quyền thế suốt cuộc đời với một sự nghiệp hiển hách.
Nhưng, đêm hôm đó, hình ảnh của Hác Tư Nguyên lại xuất hiện, mái tóc cô dài mượt, ánh mắt trong veo… Tất cả đều nằm ngoài dự kiến của anh, không ngạc nhiên, không vui mừng, chỉ có cảm giác đau đớn giằng xé đến mức không thể thở được.
Bây giờ, anh đã bất lực với chính mình, anh không nói được vì sao phải yêu, nhưng nếu không yêu sẽ không thể sống được!
Không có ai nói cho anh biết nên làm thế nào, giống như nhiều năm trưóc, lúc anh lựa chọn rời xa cô, không ai có thể nói cho anh biết anh sẽ có cuộc sống như thế nào.
Anh đáng thương và không còn sức lực, không bao giờ có thể bước lại gần ô cửa vẫn sáng đèn.
Trong lúc bàng hoàng chạy trốn, anh đã không còn lối thoát.
Về đến nhà họ Thẩm đã vào nửa đêm, ngôi nhà trống vắng lạnh lẽo lạ thường.
Thẩm Khánh Sơn cùng vợ đi Hàng Châu họp lớp cũ, Thẩm Lệ không có nhà, Chu Lập Đông gọi bảo mẫu Trần, bà vội vàng chạy ra, cúc áo khoác ngoài vẫn chưa cài hết.
“Thôi, bà đi ngủ đi!” Anh xua tay.
Bà Trần giật mình sợ hãi: “Cậu Chu, sao tay của cậu chảy nhiều máu thế?”
“Không sao, không cẩn thận nên va vào thôi!”
“Tôi đi lấy đồ giúp cậu xử lý vết thương.” Bà Trần vội vàng chạy đi tìm hộp thuốc.
Chu Lập Đông chán nản ngồi trên ghế sô pha, lấy di động gọi cho Thẩm Lệ: “Em ở đâu đấy? Lúc nào em về? Có cần anh đi đón em không?” Câu nói nào của anh cũng thể hiện sự quan tâm, âm thanh ở đầu bên kia điện thoại rất phức tạp, nhạc ẩm ĩ và có tiếng la hét khiến Chu Lập Đông cảm thấy đau đầu.
“Không cần, hôm nay em sẽ về muộn, giáo viên dạy thẩm mỹ sẽ đưa em về!” Thẩm Lệ hét to trong điện thoại.
Chu Lập Đông đã nhìn thây giáo viên dạy thẩm mỹ của Thẩm Lệ vài lần, đó là một người đàn ông cơ bắp, luôn nhìn Thẩm Lệ vớí ánh mắt ám muội. Chu Lập Đông không thích người như vậy, nhưng cũng không tiện nói với Thẩm Lệ, nếu anh nói sẽ thể hiện anh là người không độ lượng.
“Được, em nhớ chú ý an toàn!” Anh dịu dàng nhắc cô.
Thẩm Lệ đã tắt điện thoại và tiếp tục vui chơi với bạn bè ở sàn nhảy.
Hôm đó là tết Dương lịch

*Trang chủ
1/66