Chương 1 : Người lạ thân thuộc nhất
Chỉ trách chúng ta yêu nhau quá mãnh liệt và sâu đậm
Nên khi tỉnh mộng chỉ biết yên lặng vẫy tay
Nếu lúc gặp nhau có thể kiềm nén những rung động của tâm hồn
Có lẽ đêm nay ta sẽ không khiến mình chìm trong nỗi nhớ trầm luân
– Diêu Kiêm -
“Có những người cả đời không thể ở bên nhau, nhưng có một tình yêu giấu trong tim, nhớ nhung suốt cả cuộc đời.”
Chu Lập Đông đã không nhớ rốt cuộc anh do đâu biết được câu nói này, chỉ biết rằng bỗng nhiên lúc này nó lại hiện lên trong đầu anh.
Đứng trên tầng 18 nhìn xuống cảnh ban đêm dưới ánh đèn đường, anh cảm thấy lòng mình vô cùng lạnh lẽo. Bỗng nhiên có vật gì đó bay vào mắt, anh tháo kính lấy tay khẽ dụi mắt, trên ngón tay có những hạt cát nhỏ, anh từ từ xoa tay, trong đầu cảm thấy trống rỗng, không thoát khỏi được cảm giác buồn rầu chán nản.
Lúc anh đeo kính lên, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh phồn hoa của thành phố vào cuối ngày, xe cộ đi lại nườm nượp và ầm ĩ.
“Mình làm sao thế?”
Anh tự giễu cợt mình, bình thường anh không phải là một người đa sầu đa cảm như vậy.
Thẩm Lợi đã đứng ngoài cửa đợi anh, cô mặc đồ GUCCI, trang điểm rất lộng lẫy và tinh tế.
“Lập Đông, anh xong chưa?”
Chu Lập Đông cầm chiếc áo vest màu xám nhạt, trả lời: “Xong rồi! Anh đi ngay đây”
Thẩm Lợi là vợ sắp cưới của Chu Lập Đông, cũng là người thừa kế công ty với tổng giá trị tài sản lên tới hơn mười triệu, là điển hình của thiên kim đại tiểu thư, tính cách hơi yếu đuối nhưng đối xử rất tốt với Lập Đông.
Ra đến cửa, Lập Đông lịch sự mở cửa xe cho Thẩm Lợi, đây là chiếc xe LEXUS màu xám bạc, Lập Đông thích dáng vẻ nho nhã và khiêm nhường của nó nên chọn mua ngay khi vừa nhìn thấy.
Nho nhã và khiêm nhường… Rất lâu trước đây cũng có một người nhận xét về anh như thế, nhiều năm trôi qua nhưng anh không bao giờ quên.
Chu Lập Đông vừa mờ cửa xe vừa dặn dò Thẩm Lợi: “Lát nữa đến nhà hàng Côn Luân, em tự lái xe về, anh hẹn với Tỉnh Thành và Yến Phi ở đó bàn chút việc.”
Thẩm Lợi có vẻ không vui, cô bĩu đôi môi thoa son hồng: “Sao ngày nào anh cũng có việc? Anh không về, em về có ý nghĩa gì? Thôi được rồi, em sẽ tìm vài người chơi bóng cùng”
“Cũng được, nhưng đừng chơi đến mức quá mệt đấy!” Anh dịu dàng dặn dò cô.
Thẩm Lợi cười: “Em biết rồi.”
Chu Lập Đông luôn đối xử rất chu đáo với Thẩm Lợi, anh yêu cô đến mức để ý đến từng điều nhỏ nhất. Chu Lập Đông là người ở vùng nông thôn, sau khi tốt nghiệp đại học, anh vào công ty làm việc trong hoàn cảnh không có bất kỳ sự quen biết nào. Lúc đầu, anh chỉ là một nhân viên hành chính thư ký bình thường, nêu không nhờ Thẩm Lợi, có lẽ bây giờ anh vẫn đang làm việc ở phòng hành chính. Sau đó, quen biết Thẩm Lợi, anh được bố cô để ý nên mới dần dần bước lên vị trí phó tổng giám đốc, gần như sắp trở thành người kế nghiệp doanh nghiệp này.
Anh rất cảm ơn cô, vì biết ơn nên anh dùng tình yêu mà cô cần để đền đáp, đây là kiểu tình yêu gì? Anh tự hỏi, tận đáy lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã đến, đang ngổi trên ghế sô pha trong phòng lớn, nhìn thấy Chu Lập Đông liền vội vàng gọi anh.
“Lập Đông, ở đây!”
Chu Lập Đông chậm rãi bước lại, nở một nụ cười:
“Vội vàng gọi mình ra đây như vậy, có chuyện gì thế?”
Tính cách của anh luôn rất ôn hòa, dường như không để tâm đến những chuyện lớn, cũng không màng đên những chuyên nhỏ nhặt, điều này rất hầp dẫn phụ nữ, đặc biệt là những cô gái đã chán các anh chàng công tử thích phô trương, có lẽ, Thẩm Lợi bị cuốn hút bởi điểm này của anh.
Tỉnh Thành là một người đàn ông có bề ngoài sáng sủa và phong cách rất thoải mái. Anh quay người nhìn Lập Đông: “Tuần sau, vụ đấu thầu bên Đông Khải cậu phải giúp mình! Mình và Yến Phi đang bàn bạc đối sách, nhất định chúng ta phải lấy được dự án này.”
Chu Lập Đông bình tĩnh hỏi: “Bên cậu không phải là có cửa trong sao?”
“Có thì có nhưng không đáng tin cậy. Dù sao cũng phải chuẩn bị thật tốt mới được.” Tỉnh Thành chau mày nói.
“Người phụ trách dự án này của Đông Khải là Hứa Tân Đạt, có quan hệ không tồi với đồng nghiệp Phương Châu của bên cậu, cậu nhờ Phương Châu ra mặt mời anh ấy ra ngoài nói chuyện có lẽ sẽ thành công.” Chu Lập Đông cười đưa ra chủ kiến.
“Đúng là người có tên là Lập Đông! Quan hệ của cậu ấy rất rộng.” Hoắc Yến Phi chúc ngược ngón tay cái.
“Được, mình sẽ gọi điện thoại cho Phương Châu!”
Tỉnh Thành làm việc rất rõ ràng dứt khoát, ngay lập tức anh gọi điện cho Phương Châu, Phương Châu đồng ý hai ngày sau sẽ giúp hẹn gặp Hứa Tấn Đạt.
“Như thế này, coi như đã hoàn thành một nửa công việc.” Chu Lập Đông nói, tính cách của anh rất thận trọng, một nửa của anh có ý nghĩa là đang hứa hẹn sẽ thành công.
“Một nửa còn lại thì sao?” Hoắc Yến Phi hỏi.
“Một nửa còn lại là nên chuẩn bị những gì cần chuẩn bị, đợi đến khi trúng thầu!”
Sự việc đã giải quyết xong, ba người quyết định uống một ly để chúc mừng.
Trong ánh đèn đỏ của quán rượu Sanlitun, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không ngừng uống rượu, Chu Lập Đông chỉ uống hai ly rồi không muốn uống nữa.
“Sợ về nhà phải quỳ trên tấm ván giặt quần áo sao?” Tỉnh Thành trêu anh.
Chu Lập Đông không giải thích, khẽ cười rồi chỉ tay vào ba chai rượu ngoại hai người họ đã uống rỗng không: “Uống nhiều quá hại sức khỏe.”
Chu Lập Đông luôn biết cách khống chế bản thân, Tỉnh Thành cười anh: “Cậu sợ bà xã nói, hại sức khỏe cái gì? Cậu làm mình buồn cười chết mất”
Hoắc Yên Phi cũng cười theo: “Phải nói bà xã cậu rất được, ít nhất củng vô cùng giàu có. Chỉ có điều hơi đanh đá. không so được, không so được !”
Đối tượng không so được là ai, ba người đều không nói, Chu Lập Đông chuyển chủ đề: “Hai người uống nhiều rồi đúng không?”
Tỉnh Thành lắc đầu; “Chưa! Thế này đã là gì… Gọi thêm hai chai”
Anh hét lên nhưng đầu gục xuống.
Không lâu sau, hai người đã say khướt, Chu Lập Đông không khỏi buồn phiền: Hai người đàn ông to lớn thế này, làm thế nào để đưa họ về nhà?
Hướng khác của thành phố.
Hôm nay Hác Tư Nguyên về muộn, vì dự án của Đông Khải nên cô thường phải làm thêm đến hơn mười giờ, ăn vội vàng bữa ăn đêm rồi mới về nhà. Công ty cách phòng trọ cô thuê không xa, đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút, vì thế hàng ngày cô đều đi bộ đi làm, dưới ánh trăng, cô có thể yên lặng nghĩ ngợi trên đường.
Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi việc tham gia đấu thầu Đông Khải, công ty cô là công ty nhỏ, thực lực không thể sánh bằng Song Nguyệt, có lẽ chuyện trúng thầu hơi xa vời, nhưng mặc dù vậy, không thể không cố gắng.
Bắc Kinh đang dần vào giữa thu, sáng và tối đều lạnh, Tư Nguyên kéo sát chiếc áo gió màu trắng vào người, có lẽ ngày mai cô nên mặc quần áo dày hơn, chiếc áo gió này không đủ tránh lạnh, cô định cuối tuần đi xem áo khoác. Chỉ có điều bây giờ giá cả tăng nhanh, một chiếc áo khoác tử tế cũng phải tiền nghìn, mặc dù lương cô không thấp nhưng vẫn có vẻ hơi lãng phí.
Lúc này, trên đường có ba người đàn ông đang lảo đảo bước lại, Tư Nguyên nhìn họ, cô bắt gặp ánh mắt của Chu Lập Đông. Cũng lúc đó, bất giác Tư Nguyên dừng lại, ngạc nhiên nhìn đôi mắt không có gì thay đổi so với ký ức của cô, trong lòng cô giống như bị kim đâm, đau đến mức khiến người ta phải hít thở một hơi thật sâu.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, Chu Lập Đông dường như nhìn thấy ảo giác xuất hiện trước mắt, cô đứng ở đó, giống hệt như trong ký ức của anh, không hề thay đổì, chiêc áo gió màu trắng ngà bay trong gió lạnh, cô giống như một nàng tiên dưới ánh trăng, mái tóc đen thẳng mượt bị gió làm rối. Điều không giống trong ký ức là ánh mắt lãnh đạm khiến hình ảnh của cô trở nên không thật, đây là một giấc mơ sao? Anh muốn gọi tên cô theo bản năng, giống như anh đã ngàn vạn lần gọi tên cô trong mơ. Anh bước lên phía trước, môi mấp máy hồi lâu mà không biết làm thế nào để thốt lên thành lời.
Tỉnh Thành cũng nhìn thấy Tư Nguyên, mặc dù uống nhiều nhưng anh vẫn có thể nhận ra sự có mặt của cô, anh vui mừng hét lên: “Tiểu sư muội!” rồi lảo đảo bước lại gần cô.
Tư Nguyên ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.
“Tiểu sư muội!”
Tỉnh Thành vẫn hét gọi phía sau rồi nhanh chân đuổi theo, vừa bước được hai bước anh đã đâm vào cột điện bên đường. Chu Lập Đông đỡ anh: “Cậu nhận nhầm người rồi.”
Tỉnh Thành vẫn ở trong trạng thái choáng váng đầu óc “Sao thế được? Rõ ràng chính là Hác Tư Nguyên,”
“Không phải cô ấy.”
Chu Lập Đông khẽ nói: “Tư Nguyên… Hác Tư Nguyên để tóc ngắn..”
“Mình nhìn thấy giống Hác Tư Nguyên!”
Hoắc Yến Phi theo kịp họ, nói: “Hai người uống nhiều quá rồi!”
Chu Lập Đông gọi một chiếc xe bên đường, nói với lái xe: “Sư phụ, anh đưa hai người này về, tôi sẽ viết địa chỉ cho anh, đến nơi anh lần lượt cho họ xuống là được.” Nói xong anh nhét vào tay người lái xe hai trăm tệ.
Gặp việc tốt như vậy, người lái xe rất vui mừng, vội vàng đồng ý.
Tiễn Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi về, Chu Lập Đông đứng yên bất động, anh nhìn về phía cuối đường, ánh đèn lúc sáng lúc tối, dường như đang chiếu le lói đến tận cùng thế giới.
Liệu có phải hôm nay anh uống nhiều rượu nên mới sinh ra ảo giác như thế không?
Nhưng ảo gíac này kỳ diệu đến mức anh muốn đắm chìm mãi trong đó mà không cần tỉnh lại.
Chương 2 : Anh đã chờ đợi em quá lâu rồi
Em khẽ cười, không nói gì với anh
Anh cảm thấy vì điều này, anh đã chờ đợi em quá lâu rồi
-Tagore-
Hác Tư Nguyên bước về nhà, tim cô đập rất nhanh.
Cô vội vàng đun một ấm nước, pha cho mình một ít sữa, gần đây công việc quá mệt mỏi nên cô thường xuyên mất ngủ, Tổ Kế khuyên cô nên uống một cốc sữa trước khi đi ngủ.
Tổ Kế là bạn thân cùng ký túc xá với cô thời đại học, đã từng yêu thầm Hoắc Yến Phi là một trong tam kiếm khách.
Cô đã từng cười cô ấy: “Hoắc công tử có gì tốt? Thô lỗ, ngay cả viết một bức thư tình cũng gây ra chuyện buồn cười.”
Tổ Kế nói: “Thích những chuyện buồn cười anh ấy gây ra, anh ấy mạnh mẽ hơn người, bên ngoài thì lạnh lùng bên trong lại yếu đuối như Chu Lập Đông nhà cậu nhiều.”
Cô bối rối bắt đầu kể lể những đặc điểm tốt của Chu Lập Đông: “Lập Đông không phải là người như thế anh ấy lịch sự, hòa nhã, làm việc thận trọng, tỉ mỉ và chu đáo, mặc dù bề ngoài trông anh ấy rất từ tốn nhưng thật ra luôn có chủ kiến riêng, quan trọng nhất là anh ấy chỉ yêu một người là mình…”
Mỗi lần nghe thây cô nói như vậy, Tổ Kế lại giận dữ cầm con gấu bông mà Chu Lập Đông tặng ném về phía cô: “Đi đi, thật không biết phải nói với cậu thế nào, cậu còn không cưới anh ấy đi! Mau ôm lấy Chu Lập Đông nhà cậu mà đi ngủ!”
Thế là cô ôm lấy chú gấu bông ngốc nghếch nằm trên giường mỉm cười, tiếp tục nghĩ anh ấy tốt như thế nào, là người đẹp trai nhất trong tam kiếm khách, là người lạnh lùng nhất, thông minh nhất, nhìn bề ngoài giống như một thân sĩ nhưng thật ra cũng có lúc có thể làm chuyện không tốt… Nghĩ mãi rồi không sao ngủ được, cô đợi điện thoại chúc ngủ ngon của Chu Lập Đông mỗi buổi tối.
Hồi ức là ánh trăng không thể nắm bắt, nếu cố giữ sẽ trở nên tối đen…
Chuông điện thoại vang lên, đây là bài hát mà cô thích nhất, Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
“Vâng, tổng giám đốc Châu… tôi chưa ngủ, đúng, tôi làm xong rồi, tôi đặt trên bàn làm việc của ông, ngày mai đi làm ông có thể nhìn thấy.”
Hóa ra tổng giám đốc gọi hỏi cô công việc thế nào. Tư Nguyên thở dài, một công ty nhỏ như thế này luôn kéo dài thời gian làm việc và tăng cường áp lực công việc để tận dụng sức lao động của nhân viên, nhưng đây là lựa chọn của cô.
Mau ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm sớm!
Vài ngày sau, tổng giám đốc tìm Tư Nguyên: “Cô mang hồ sơ dự thầu này tới cho chủ nhiệm Hứa của Song Nguyệt nhé!”
“Vì sao hồ sơ thầu của chúng ta lại mang cho Song Nguyệt?” Cô nghi hoặc, không thể không hỏi.
Tổng giám đốc nhìn đôi mắt đen long lanh của cô, nói với vẻ tiếc nuối: “Khả năng trúng thầu của họ cao, nếu hợp tác với họ, cho dù chúng ta không trúng thầu thì cũng có lợi”
Tư Nguyên đến Song Nguyệt, đợi chủ nhiệm Hứa ở phòng lễ tân, không ngờ lại gặp Tỉnh Thành ở đây.
Tối hôm đó, thật ra cô nghe thấy Tỉnh Thành gọi nhưng cô không đáp vì không muốn giữ quan hệ với họ nữa.
“Hác Tư Nguyên, lần này cô không chạy thoát được nữa!” Tỉnh Thành dùng tay ấn lên vai cô, nhìn cô cười đắc ý, “Tôi đã nói người hôm đó tôi nhìn thấy là cô, Lập Đông còn nói là không phải!”
“Tỉnh sư huynh?” Tư Nguyên ngạc nhiên, vì sao Tỉnh Thành lại ở đây?
Nhìn thấy tiêu đề hồ sơ cô cầm, Tỉnh Thành chau mày: “Cô làm ở công ty của ông Châu?”
Tư Nguyên gật đầu: “Tổng giám đốc Châu bảo tôi mang đến cho chủ nhiệm Hứa.”
Tỉnh Thành dặn dò lễ tân: “Giục Hứa Vân Cường để anh ấy mau ra lấy!” Nói xong liền hỏi Hác Tư Nguyên, “Mấy năm nay cô đi đâu? Vì sao không thấy có tin tức gì?”
Tư Nguyên cười; “Tôi ở Tây An hơn một năm, thời gian còn lại đều ở Bắc Kinh.”
Tỉnh Thành ngạc nhiên: “Vì sao cô không liên lạc với chúng tôi?”
“Tôi không có cách nào liên lạc với mọi người..
Lúc ra đi cô đã từ bỏ tất cả mọi mối ràng buộc với mọi người.
“Bây giờ gặp lại rồi chúng ta có thể tụ tập!” Tỉnh Thành kéo cô lại vói thái độ cầu khẩn, “Đợi tôi gọi Lập Đông và Yến Phi.”
“Anh đừng gọi, Tỉnh sư huynh. Tôi còn có việc, hôm khác tụ tập sau.” Tư Nguyên thu người lại, khẽ khàng nói.
Tỉnh Thành nhìn thây ánh mắt hoang mang của cô, dường như có tâm sự.
“Tôi sẽ xin phép ông Châu giữ cô ở lại ăn cơm, không gọi Lập Đông và Yến Phi nữa.”
Tỉnh Thành đưa Hác Tư Nguyên đên Cửu Đầu Điểu ăn món ăn của Hồ Bắc. Anh cười nói: “Tôi vẫn nhớ cô thích ăn những món này.”
Tư Nguyên cũng cười: “Cảm ơn sư huynh.”
“Không phải trước đây cô gọi tôi là Tỉnh Thành sao? Bây giờ ra trường sao lại gọi là sư huynh?” Tỉnh Thành trêu cô, không nổi với cô rằng anh vẫn nhớ
dáng vẻ đáng yêu của cô thời đại học, không có ánh mắt đầy cảnh giác và mệt mỏi như bây giờ.
“Trước đây tôi nhỏ tuổi, không hiểu chuyện.”
Tư Nguyên không thể không nhớ đến dáng vẻ không biết người trên người dưới của Tinh Thành, không biết bắt đầu từ lúc nào anh trở nên bình thản và khách sáo, tạo khoảng cách với người khác như bây giờ?
Lúc đó cô vẫn còn hai tay chống eo, giận dữ hét gọi anh: “Tỉnh Thành, nếu anh không mời tôi ăn nhiều món ăn tôi thích, đừng hy vọng Lập Đông giúp anh viết bài luận văn hôm nay”
Vì thế Tỉnh Thành nếu không mời Chu Lập Đông ăn một bữa ngon, cũng phải mời cô ăn kem mới được.
Trước đây, Tỉnh Thành gọi cô là “Tài nữ Hác Tư Nguyên”. Có lúc thân thiết gọi cô là tiểu sư muội, vì cô và anh học cùng một khoa, anh học hơn cô một khóa. Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi không học cùng khoa nhưng cùng khóa.
“Nhắc lại, vẫn thấy món gạo nếp nấu sen và hoa quế ở nhà hàng bên ngoài cổng phía tây là ngon nhất, rất mềm, thơm và ngọt.” Tỉnh Thành nói. Tư Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, hồi đó chúng ta đi ăn đều ăn hết hai đĩa.” Cô nói đến đó rồi không nói gì nữa.
“Hôm nào chưng ta sẽ đi ăn?” Tỉnh Thành quan sát thái độ của cô, thận trọng đề nghị.
“Không ăn được nữa, sư huynh không biết sao? Hàng ăn đó đã bị dỡ bỏ rồi” Tư Nguyên nói với giọng đều đều.
“Dỡ bỏ” Tỉnh Thành có vẻ không tin “Vì sao lại dở bỏ? Cô đã quay lại đó lúc nào?”
Dỡ bỏ thì dỡ bỏ, trên thế giới này có chuyện gì không thế thay đổi sao?” Tư Nguyên buột miệng nói,, không nhận ra giọng nói mình có phần hơi lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Thành, cô biết mình đã quá đề phòng nên vội vàng nói thêm: “Thời gian trước, tôi đi qua đại học Giao thông, tiện đưòng đến cổng phía Tây chơi”
Tỉnh Thành chỉ thở dài “Gần đây bận quá nên hai năm nay chúng tôi không về thăm trường,”
Tư Nguyên hỏi Tỉnh Thành: “Sư huynh làm việc gì? Tôi vẫn nhớ anh được giữ lại làm ở bộ đường sắt tại Bắc Kỉnh phải không?”
“Đã bỏ từ lâu rồi, tôi và Lập Đông, Yến Phi lập ra công ty này, bây giờ đang làm thuê cho chính mình”
Hóa ra tam kiếm khách vẫn là tam kiếm khách, bây giờ vẫn làm việc cùng nhau.
Tư Nguyên ngạc nhiên: “Thế Song Nguyệt…”
“Vốn dĩ là Tam Nguyệt sau dó Lập Đông chỉ muốn góp tiền mà không muốn tham gia, chỉ còn tôi và Yến Phi nên đổi tên thành Song Nguyệt” Tỉnh Thành nói. “Ồ, hóa ra là như vậy.” Tư Nguyên nhanh chóng hiểu mọi chuyện. Ăn cơm xong, Tư Nguyên đứng dậy: “Sư huynh, tôi phải về trước. Nếu còn ở lại, tổng giám đốc Châu sẽ sa thải tôi mất.”
Tỉnh Thành hỏi: “Hay là tôi nói với ông Châu một tiếng để ông ấy quan tâm đến cô hơn?”
Tư Nguyên khẽ chau mày rồi vội vàng cười: “Ông ấy đã quan tâm đến tôi đủ rồi, nếu quan tâm hom nữa sẽ để tôi ngồi vào vị trí của ông ấy mất.”
“Có vẻ như cô làm việc cùng ông Châu rất tốt” Tỉnh Thành cũng không gượng ép, bỗng nhiên lâm trạng của anh trở nên rất vui, cảm thấy tiểu sư muội của mình lại giống như trước đây, dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ.
“Hẹn gặp lại!” Cô vẫy tay rồi đi.
Tư Nguyên đi xa rồi, Tỉnh Thành nhìn theo bóng dáng của cô, đột nhiên nghĩ đến Chu Lập Đông.
Năm đó, lúc cô rời khỏi trường học, Chu Lập Đông đứng ở một nơi cô không thấy nhìn theo cô, anh không hề động đậy, lúc Tỉnh Thành bước tới muốn an ủi anh mới nhận ra nước mắt anh đang chảy khắp mặt.
Đó là lần đầu tiên Tỉnh Thành nhìn thấy Chu Lập Đông khóc, cũng là lần duy nhất một người đàn ông bình thuờng không bao giờ động sẳc mặt khóc như vậy, nỗi đau đớn của Chu Lập Đông khiến một người đàn ông như anh động lòng. Nhưng Tỉnh Thành cũng biết anh không thể lên tiếng gọi người đang đi xa dần quay lại
“Tiểu sư muội” Bỗng nhiên Tỉnh Thành gọi to sau lưng cô.
Dáng người gầy gầy dừng lạỉ, Tư Nguyên quay đầu lại cười: “Sư huynh, sao thế?”
Tỉnh Thành nhìn mái tóc dài không giống trước đây của cô, có vẻ như đang có tâm sự.
“Hẹn thời gian tụ tập cùng Lập Đông và Yến Phi,đã nhiều năm qua rồi, cô và Lập Đông cũng nên hòa giải”
Chu Lập Đông bỗng nhiên nhớ đến câu thành ngữ, cũng là bài học ở đai học Giao thông: “Uống nước nhớ nguồn”¹.
Mỗi lần nghĩ đến, anh lại cảm thấy như có những con suối nhỏ trong lành đang chảy quanh mình, yên lặng, hiền hòa nhưng hơi buồn thương.
Trong trí nhớ của anh cũng có ánh mắt như vậy, luôn vui vẻ như một con suối nhỏ, không buồn bã như thế này…
“Tư Nguyên…” Anh gọi tên cô nhiều lần.
Anh gọi rồi gọi nữa, giống như… giống như cô vẫn đang ở bên anh.
Ngày đó, lúc bước vào cổng phía nam của trường học, cô nhìn thấy tòa nhà Tư Nguyên và nói với giọng đắc ý: “Anh xem, tòa nhà đó đặt tên theo tên em!”
Thái độ tự hào của cô khiến anh không nhịn được cười,
Tư Nguyên rất xinh đẹp, không phải sắc đẹp dựa vào son phấn, đài các, cô thanh nhã và yên bình như ý nghĩa tên của cô. Mỗi lần học bài, cô ngồi yên lặng bên cạnh anh, có lúc nhìn trộm anh, có vẻ rất vui và hài lòng giống như một chú gấu lấy trộm được bình mật ong, ánh mắt vui mừng của cô khiến một người ít bộc lộ tâm trạng như anh cảm thấy trong lòng dậy sóng, khóe miệng cong lên, bộc lộ rõ cảm xúc ngọt ngào vì hạnh phúc.
Anh vẫn còn nhớ cô từng nói với anh bằng một vẻ đáng thương: “Người ta lập đông ăn bánh sủi cảo, vì sao chúng ta lại ăn mỳ?”
Anh âu yếm nhìn cô: “Hôm nay là sinh nhật của anh!”
“Hóa ra anh sinh vào ngày lập đông!” Cô nói xong rồi cười rạng rỡ, “Chẳng trách anh tên là Lập Đông!”
Nhưng vì sao những kỷ niệm ngọt ngào như thế trong hồi ức chỉ khiến anh cảm thấy ngày càng khó chịu khi nhớ lại, lòng anh đau như dao cắt.
Chu Lập Đông đắm chìm trong những hồi ức của mình, Tỉnh Thành đến từ lúc nào anh cũng không biết. Lúc anh định thần lại ngẩng đầu lên, Tỉnh Thành đang nhìn anh và cười: “Lập Đông, cậu nhớ mùa xuân sao? Nhớ mùa xuân đến mức mặt mũi trắng bệch?”
Anh không nổi giận, ôn tồn nói: “Chuyện của Đông Khải thế nào rồi? Phương Châu đã mang tiền đến cho Hứa Tấn Đạt chưa?”
Hoắc Yến Phi bước vào cửa đúng lúc đó, bật tay kêu tách một tiếng rồi nói: “Xong! Hứa Tấn Đạt đã thông qua, Song Nguyệt nắm chắc dự án này trong
tay rồi.”
Chu Lập Đông đứng dậy, không nói nhiều: “Lấy được là tốt!”
Thấy anh muốn đi, Tỉnh Thành vội vàng nói: “Cậu đừng đi, mình còn có chuyện muốn nói”
“Chuyện gì, sao nghiêm túc thế?” Chu Lập Đông dừng lại.
Tỉnh Thành nói: “Mình đã gặp Hác Tư Nguyên!”, nói xong liền chăm chú quan sát thái độ của anh.
Trong giây lát, không thế diễn tả thái độ của Chu Lập Đông như thế nào, anh chỉ yên lặng một lát rồi nói: “Gặp rồi thì sao?”
Hoắc Yến Phi vô cùng ngạc nhiên: “Tiểu tài nữ?”
“Nhiều năm đã qua, điều nên quên có lẽ cũng quên rồi, bây giờ mọi người đều không giống hồi đó nữa, chúng ta hẹn thời gian gặp nhau thôi” Tỉnh Thành nói.
“Thẩm Lợi tìm tôi có việc, tôi phải về Cửu Đỉnh, nói chuyện sau!” Chu Lập Đông nói xong rồi bước ra ngoài.
“Lập Đông!” Tinh Thành gọi sau lưng anh.
Anh dường như không nghe thấy gì nữa.
Ngày lập đông vào cuối tuần, Hác Tư Nguyên muốn ăn mỳ nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô bắt xe đến Thiên Bồng Cư, ở đó có món mỳ của Bắc Kinh xưa rất đúng vị, mấy năm không đến, ông chủ vẫn nhớ cô: “Cô là sinh viên của đại học Giao thông đúng không?”
Cô lắc đầu: “Đã lâu rồi cháu không còn là sinh viên của trường nữa.”
“Tốt nghiệp mấy năm rồi sao?” Ông chủ cười vui vẻ như gặp lại người quen cũ, “Đi làm ở đâu rồi?”
“Cách đây rất xa.” Tư Nguyên nhớ lại chuyện cũ, vừa ăn vừa nói chuyện với ông chủ, hàng ăn không lớn, chỉ có hơn chục bàn ăn, ông chủ là người rất có phong cách, không để tâm đến những khách hàng ông không thích nhưng lại nói chuyện thao thao bất tuyệt với những khách hàng mà ông thích.
Làm không đắt khách nhưng ông cũng không để ý, bảo người giúp việc mang một đĩa lạc rang và chai rượu lên, vừa uống vừa nói với Tư Nguyên: “Cô biết vì sao tôi nhớ cô không? Đó là vì bạn trai của cô, thỉnh thoảng cậu ây vẫn đến chỗ tôi ăn, lần nào cũng gọi món mỳ mà hai người thường ăn trước đây.”
Tư Nguyên vừa ăn một miếng, bỗng nhiên cảm thấy rất chua: “Sao cho nhiều giấm thế?”
Ông chủ gọi người giúp việc: “Đổi bát khác cho cô gái này!”
Tư Nguyên vội vàng lắc đầu: “Không sao, chua một chút… dễ ăn.”
Ăn mỳ xong, Tư Nguyên cảm thây hơi khó chịu nên đi men theo hàng liễu về phía nam, đến đối diện trường trung học 105 mới nhận ra mình đã đến cổng phía tây trường đại học Giao thông.
Đi dọc theo cổng phía tây, bên tay trái là phòng tập thể dục và sân vận động, nhìn thấy học sinh đang đá bóng ngoài sân vận động, Tư Nguyên cảm thấy mình đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Bước về phía trước là ký túc xá, cô đã từng đứng dưới khu ký túc xá nam đợi Chu Lập Đông và bị Hoắc Yến Phi không cẩn thận giội cho một chậu nước lạnh vào người, đến mức một người tính cách hiền lành như Chu Lập Đông cũng phải lên nhà cho Hoắc công tử một trận, làm cho anh ta ba ngày không ra được khỏi giường. Nhớ đến thái độ giận dữ của Hoắc công tử lúc đó, Tư Nguyên không nhịn được cười.
Đi thẳng từ phía bắc sang phía nam là tòa nha Tư Nguyên, Hác Tư Nguyên đi vòng sang khu lớp học, cô nhìn thấy hàng cây ngân hạnh phía trước tòa nhà, những chiếc lá vàng rụng theo từng cơn gió vàng đến nhức mắt.
Nhìn thấy tòa nhà mười hai tầng, Tư Nguyên nhớ lúc mình mới đến trường đại học Giao thông nhập học, lúc đó cô còn trẻ tuổi non nớt, thở hổn hển kéo hành lý, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chữ “Tư Nguyên” rất to, cô tròn mắt ngạc nhiên, lúc nhìn thấy câu thành ngữ “Uống nước nhớ nguồn”, cô mới bật cười, hóa ra tòa nhà này và tên cô giống nhau, đúng là có duyên một cách kỳ ngộ.
Tòa nhà Tư Nguyên, Tư Nguyên, nhớ nguồn, rốt cuộc xuất phát đâu?
Ngày hôm sau, trên đường đi làm về gặp Chu Lập Đông, Hác Tư Nguyên không hề cảm thấy kỳ lạ.
Chu Lập Đông cười với cô, qua lớp kính sáng – màu, Tư Nguyên có thể nhìn thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác xót xa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhiều năm đã trôi qua, vì sao anh vẫn không vui?Đây không phải là điều anh muốn sao?
“Ồ, lâu rồi không gặp.” Tư Nguyên định thần lại, chào anh giống như gặp lại một người bạn cũ.
Giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh để che giấu đi những tình cảm trào dâng trong lòng,
Chu Lập Đông khẽ mỉm cười, một hồi lâu mới nói: “Chúng ta đi bộ với nhau một lát.”
Anh đi đằng trước, Hác Tư Nguyên theo sau, họ đi dạo giống như hồi ở trường học năm đó.
Đi một đoạn xa, Chu Lập Đông mói quay người hỏi: “Em sống có ổn không?”
Tư Nguyên gật đầu cười giống như cô vẫn cười với anh ngày xưa, nhưng nước mắt cũng bắt đầu theo khóe mắt chảy xuống: “Rất ổn!” Trong giọng nói của cô thể hiện sự kiên quyết đến kỳ lạ.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, Tư Nguyên nói: “Em phải đi.”
Chu Lập Đông không đáp, chỉ nhìn khuôn mặt gầy gầy của cô rồi nói: “Để anh tiễn em”
Tư Nguyên lắc đầu nói; “Đừng tiễn, tiễn chì là lời nói khi người ta chuyển đi nơi khác mà thôi.”
Lúc Chu Lập Đông đang bối rối với câu nói này, Hác Tư Nguyên đã quay người bỏ đi, anh nhìn theo chỉ thấy bóng hình cô với dáng vẻ vội vàng.
________________________________
¹ Trong tiếng Trung, “tư nguyên” có nghĩa là “nhớ nguồn”