Chương 9
Trái tim của em chẳng thể bình yên,
cho đến khi nó được ở bên anh.
Được là cái may mắn, mất là do số mệnh.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế gỗ, ngẩng mặt, mái tóc xõa xuống lưng ghế, dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống những lọn tóc, làm ướt cả mái tóc cô. Tống Chí Hựu cẩn thận để không làm xà phòng dính vào mắt cô, những ngón tay nhè nhẹ gãi đầu cho cô.
Một người đàn ông chất phác, dịu dàng, biết cách chăm sóc phụ nữ lại sống độc thân bao nhiêu năm. Mặc dù bản thân Tống Chí Hựu không cảm thấy gì nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy xót xa cho anh. Cô liền hỏi: “Tống, anh không cảm thấy cô đơn sao? Chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn à? Cho dù là tìm một người bạn đồng hành cũng tốt mà!”
“Đương nhiên là cô đơn chứ, chỉ có điều anh thấy quen rồi, chẳng phải cứ tìm một người ở cạnh là hết cô đơn đâu. Hơn nữa anh cũng đã quen rồi!” Tống Chí Hựu trả lời cô như vậy đấy.
“Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao? Đến tuổi này rồi, thích một người và sống với cô ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuổi tác càng lớn, cái thứ gọi là tình cảm mãnh liệt với thiện cảm chẳng đến đễ dàng đâu. Điểm bùng cháy càng cao thì người khác càng khó chạm tới. Hơn nữa tình cảm và vật chất không giống nhau, một món đồ, em mua nó về, thỉnh thoảng đem ra xem, cầm trong tay chơi hoặc cất kín nó vào ngăn kéo tủ... Nói chung nó mãi thuộc về em. Nhưng tình cảm thì sao? Tình yêu thì sao? Thế nào mới được coi là có...”
Tống Chí Hựu chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại đã réo rắt. Là điện thoại của Giang Nguyệt. Tống Chí Hựu xối nước cho sạch bọt trên tay, nói: “Em ngồi yên đây anh đi lấy cho!”
Giang Nguyệt đón lấy cái điện thoai từ trên tay anh hóa ra là Lục Sa.
“Sao em lại ra viện rồi hả? Đến bệnh viện không thấy em đâu làm anh sợ chết khiếp!” Giọng của Lục Sa có vẻ rất gấp gáp và lo lắng.
“À, em về nhà rồi. Xin lỗi anh, em quên không báo anh. Nằm trong bệnh viện chi bằng về nhà cho thoải mái!”
“Anh không thể đi thăm em được nữa, giờ anh phải về Thượng Hải rồi!”
“Ok, anh đang đi làm, đương nhiên không thể thoải mái thời gian như khi đi học rồi!”
Lục Sa thỏ dài đánh thượt một cái: “Đúng thế, lăn lội ngoài xã hội nên nhiều thứ không được như ý muốn! Vậy em giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Anh cũng giữ gìn sức khỏe, tạm biệt Lục Sa!”
Giang Nguyệt cúp điện thoại, cũng chẳng có quá nhiều bồi hồi. Một cuộc gặp gỡ trong cuộc đời vốn vẫn luôn chia lìa như mây như gió, lúc hợp lúc tan.
Tống Chí Hựu vặn vòi nước, đang đinh xối tóc cho cô thì điện thoại lại đổ chuông, lần này là điện thoại cố định. Tống Chí Hựu đứng đậy định chạy ra nghe nhưng Giang Nguyệt kéo anh lại, do dự một lát rồi lại bảo: “Thôi anh cứ nghe đi vậy!”, cô nghĩ giờ này không thể là Giang Quân gọi. Nhưng nhân tính không bằng trời tính cuộc điện thoại này lại chính là Giang Quân gọi.
Lúc này Giang Quân đang rảnh, liền nhờ nhân viên bên Nhật dẫn anh đi mua Kimono. Đến cửa hàng mới biết có rất nhiều sự lựa chọn, thế nên anh quyết định gọi điện về hỏi ý kiến trực tiếp của Giang Nguyệt. Nào ngờ người nghe điện thoại lại là Tống Chí Hựu.
“Thầy Tống, là anh ư? Giang Nguyệt đâu rồi?”
“Cô ấy đang gội đầu ở trong nhà về sinh”
“Anh có thể bảo cô ấy nghe điện thoại được không?”
“Chuyện này e rằng không tiện cho lắm”
Thấy Giang Quân ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì, Tống Chí Hựu mới sực nhớ ra có thể Giang Quân đã hiêu lầm, vội giải thích: “Hôm trước Giang Nguyệt xảy ra tai nạn, bị gãy chân đi lại không tiện...”
Trước khi Tống Chí Hựu đưa ra lời giải thích, trong đầu Giang Quân hiện lên các kiểu suy đoán, suy đoán nhưng chuyện có thể xảy ra giữa hai người. Nhưng khoảnh khắc nghe thấy Tống Chí hựu nói Giang Nguyệt bị tai nạn, anh vô cùng kinh ngạc. Sau cơn bàng hoàng anh mới định thần lại, hỏi tường tận vết thương và tình trạng của Giang Nguyệt lúc này.
Kết thúc cuộc điện thoại với Giang Quân, Tống Chí Hựu quay trở lại nhà tắm.
Giang Nguyệt hỏi: “Ai mà nói chuyện lâu thế?”
“Chú của em đấy!”
Giang Nguyệt khựng người lại: “Anh có nói chuyện em bị gãy chân cho chú ấy nghe không?”
“Anh có nói”
Giang Nguyệt ngây ra để mặc anh xả nước rồi lau khô tóc cho mình.
Lời nói dối đã bị vạch trần, lại còn là do Tống Chí Hựu nói cho anh biết nữa. Giang Nguyệt không khỏi chột dạ, vô cùng hoang mang. Chuyện đã đến nước này rồi còn biết làm thế nào nữa. Sớm muộn gì anh ấy cũng biết mà thôi.
Buổi chiều Tống Chí Hựu phải lên lớp nên đành đợi cô Trần về rồi phải về luôn. Trước khi di, anh nhìn Giang Nguyệt, thở dài nói: “Em có biết vấn đề của em là ở chỗ nào không?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Chí Hưu, ngơ ngác không hiểu gì.
“Em quá để tâm đến cảm nhận của người khác, đương nhiên là anh thích em không lắm lời như những cô gái khác, nhưng sự trầm ngâm, im lặng của em là bởi vì em luôn cho rằng chút chuyện cỏn con, chút suy nghĩ của minh chẳng phải điều gì to tát không đáng để nhắc đến, sẽ chẳng có ai có hứng thú đến việc của em. Vì vậy em thường là người ít nói trong đám đông. Đối với anh ấy em cũng như vậy...”
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Giang Nguyệt, Tống Chí Hựu khẽ cười: “Em không cần cảm thấy kì lạ sao anh có thể nhìn ra được, chỉ vì em quá để ý đến cảm nhận của anh ấy, em thường coi giới hạn chịu đựng của anh ấy là giới hạn cho bản thân. Kì thực vốn dĩ chẳng có giới hạn này, toàn bộ là do em tự tưởng tượng ra thôi!”
Giang Nguyệt cãi: “Đâu có em đã thử vượt qua đấy chứ!”
Tống Chí Hựu nhún vai đáp: “Thôi bỏ đi, anh là người ngoài cuộc, nên nói gì cũng dễ dàng, trong chuyện tình cảm, lý tính thường không có đất dụng võ. Anh chỉ muốn em nghĩ nhiều hơn cho bản thân mà thôi. Làm người chớ có ngại ích kỉ một chút, bởi vì đó là bản tính.”
Tống Chí Hựu đi rồi, Giang Nguyệt hết ngồi lại nằm, cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ sáng đến giờ, trời cứ âm u, nặng nề suốt, đến tầm trưa trời lại lất phất mưa. Giang Nguyệt chẳng còn việc gì làm, cứ ngồi ngây ra ngắm mưa, sau đó ôm lấy cái máy tính, bắt đầu dịch. Dịch được một đoạn thấy chán Giang Nguyệt lại lướt qua các diễn đàn và blog.
Trên diễn đàn cô rất ít khi đưa ra ý kiến. Cô thừa nhận những điều Tống Chí Hựu nói về cô là hoàn toàn chính xác, nhưng hành động thu mình như thế này chẳng phải đang tự bảo vệ bản thân hay sao?
Tống Chí Hựu nói rằng cô đang tự suy đoán giới hạn của Giang Quân. Đúng thế, cô luôn như vậy, bởi vì cô rất sợ anh sẽ chán ghét cô. Giang Nguyệt đâu phải không muốn nghe theo tiếng lòng của mình, chỉ có điều thứ âm thanh ấy cứ liên tục hết đợt này đến đợt khác dội đến, lẫn lộn vào nhau khiến cô không thể phân biệt được cái nào mới là thật. Cô biết bản thân mình khao khát điều gì, chỉ có điều con đường dẫn đến dục vọng ấy khiến cô cảm thấy không quen cô đi từng bước chậm chạp, dè dặt và lo lắng, giống như đang dẫm lên làn băng mỏng vậy.
Những giọt nước mưa thi nhau trút xuống ban công, rào rào rào, tấp cả vào cửa kính. Trong cái lạnh se sắt của mùa thu, cô cũng muốn ôm ấp bởi một bờ vai vững chãi, nhưng không có. Cô ôm lấy cái chăn, thẫn thờ xem cái đĩa Palanet Earth mà Tống Chí Hựu mang đến.
Xem mãi xem mãi, chẳng biết cô chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Ngủ được nửa giấc thì cô đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì cảm thấy ai đó đang tiến lại gần, mùi hương rất quen thuộc, còn phảng phất một luồng hơi nước rất ẩm ướt.
Mở mắt ra, Giang Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Giang Quân, đang ở rất gần cô.
Cô giật mình mở choàng mắt ra khiến Giang Quân cũng hơi giật mình. Nhưng thấy cô tròn mắt nhìn mình, sau đó lại nhắm lại, lại còn chóp chép miệng khiến anh thấy buồn cười. Cái vẻ mặt trẻ con này khiến anh nhớ đến cảnh tượng cách đây rất lâu, rất lâu rồi, khi cô còn là một con bé con cuộn mình trong lòng anh, mỗi khi ngủ mơ thường chóp chép miệng như vậy. Mười mấy năm chớp mắt qua đi, cô đã là một cô gái trưởng thành, hai mươi lăm tuổi, nhưng cái dáng ngủ mơ vẫn như ngày nào, chẳng khác gì một cô bé con.
Mấy giây sau, Giang Nguyệt lại mở to mắt, lần này thì cô chớp mắt thật mạnh và kinh ngạc thốt lên: “Là chú thật à!”
“là chú đây!” Giang Quân khẽ đáp.
“Ngủ sau quá cháu cứ tưởng là mơ cơ đấy!”
Giọng nói của cô vẫn còn pha chút ngái ngủ, Giang Quân xoa đầu cô nói: “Tại sao giấu không nói với chú hả?”
“Cháu sợ chú lo, chú bận như thế, hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm!”
“Lại còn không nghiêm trọng lắm, bị thương đến mức này rồi mà còn nói là không nghiêm trọng. Cháu nên báo cho chú biết để chú chăm sóc cho cháu chứ!”
Anh tất tả về ngay đây sau khi biết tin, bỏ lại sau lưng thành phố Tokyo phồn hoa. Trên đường đi trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô, yếu ớt và đáng thương, lại không có ai chăm sóc. Không không cô còn có Tống Chí Hựu chăm sóc, nghĩ đến đây trong lòng anh lại thấy hụt hẫng. Giang Quân luôn nghĩ, cho dù thế nào, thì trái tim cô luôn có một vị trí cho anh, anh dám chắc rằng cái vị trí ấy không ai có có thể thay thế. Nhưng giờ đây đột nhiên anh cảm thấy cái “dám chắc” ấy của mình thật quá mong manh, không chịu nổi sóng gió. Bởi vì những việc anh có thể làm thì người khác cũng có thể làm, những thứ anh có thể cho cô, thì người khác cũng có thể cho. Phải đến lúc này, Giang Quân mới hiểu, tại sao bản thân mình lại đặc biệt nghi kị, và khó chịu với Tống Chí Hựu như thế, có lẽ bởi anh ta là người có thể thay thế anh. Điêu này khiến anh có một cảm giác bị đe dọa rất đáng sợ.
Đủ mọi tưởng tượng cứ vần vũ hiện lên trong đầu anh, khiến anh trở tay không kịp. Cái tâm trạng đứng ngồi không yên, sốt ruột đến kì lạ ấy khiến anh bỏ lại cả đám người ở đấy, phi thằng ra sân bay, lên chuyến bay sớm nhất, tức tốc về gặp cô. Gặp đươc rồi trong lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc mở cửa vào người anh nhin thấy là một phụ nữ trung tuổi. Cho đến khi bước vào phòng mình, anh mới nhìn thấy cô. Cô cuộn mình trong chăn. Anh lại gần, quỳ xuống trước giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, yếu ớt và ngây thơ, khiến trái tim dịu xuống.
Giang Quân trịnh trọng nói với cô: “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được giấu chú nhé! Phải nghe từ miệng người khác thật chẳng dễ chịu chút nào!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Quân khẽ chạm tay vào vết thường đã đóng vảy lại chỉ vào cái chân bó bột đang gác trên cái gối mềm của cô, hỏi: “Còn đau không?”
“Tay thì hết đau rồi nhưng chân thì hơi khó chịu thôi chứ không đau lắm!” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh, thấy cổ áo với tay áo anh đều ướt, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao chú lại ướt thế này, chú không đi từ hầm để xe lên à?”
Giang Quân ngại ngùng nói: “Chú đỗ xe ở dưới lầu như thế sẽ nhanh hơn một chút!”
Bên ngoài tiếng mưa rào rào càng khiến cho căn phòng trở nên yên tĩnh. Phóng viên của đài BBC đưa tin: Ở chân núi Himalaya, tổ nhiếp ảnh gia của đai BBC đã cắm trại ở đó ba năm trời, cuối cùng cũng chụp được hình ảnh về loài báo tuyết. Con báo mẹ đang đi săn mồi cho báo con ăn trong trời tuyết rơi dày. Cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ khiến cho người xem không thể thốt nên lời. Khoảnh khắc này hai người cũng im lặng không nói gì thêm. Về đến rồi, cũng nhìn thấy rồi, đôi khi mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.
Thời gian luôn luôn trôi đi chẳng ngừng nghỉ, hết khoảnh khắc này, lại đến khoảnh khắc khác. Nhưng cũng có những khoảnh khắc nổi lên hẳn cái bề mặt bằng phẳng của dòng thời gian, cũng giống như một con sông đang chảy bỗng rẽ ngoặt sang một hướng khác, để rồi phong cảnh trở nên hoàn toàn khác biệt, ngay cả tốc độ của dòng nước cũng hoàn toàn thay đổi.
Kể từ khi Giang Quân về, Giang Nguyệt thường cảm thấy thời gian có sự thay đổi kì diệu như vậy.
Mấy hôm đầu, Giang Quân rất ít đi ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở trong thư phòng đọc tài liệu, xử lí công việc qua mạng và điện thoai. Giang Nguyệt thì nằm trên cái ghế dài bên cạnh anh, đắp một cái thảm ấm áp, ngồi trước laptop đọc luận văn hoặc viết lách cái gì đó.
Thực ra cảnh tượng này rất giống mười năm về trước, một cái bàn đọc sách, Giang Nguyệt chiếm một phần nhỏ ngồi làm bài tập, Giang Quân thì ngồi bên cạnh đọc tài liệu quản lí. Cả hai một lớn một bé cứ miệt mài đọc sách. Lúc ấy Giang Nguyệt thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh, mỗi lần thấy anh chuyên tâm ghi chép, đánh dấu hay lật trang, cô lại thấy rất hào hứng, lai tự nhắc nhở mình phải cố gắng hơn.
Còn bây giờ Giang Nguyệt vẫn thỉnh thoảng nhìn trộm anh, chỉ có điều mỗi lần ngẩng lên nhìn anh đều bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô. Mấy lần đầu, khi ánh mắt giao nhau, anh thường có vẻ ngại ngùng, nụ cười trên môi cũng mang chút bối rối, giống như một người làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp. Nhưng về sau, anh đã lấy lại sự tự nhiên, mỗi khi chạm phải ánh mắt cô, anh lại khẽ mỉm cười, đôi lông mày nhíu chặt liền dãn ra.
Có lẽ thời gian đã âm thầm trôi qua trong mỗi ánh mắt và nụ cười như vậy, khiến Giang Nguyệt cảm thấy thời gian một ngày chỉ chớp mắt đã qua.
Sau một trận mưa thu, khí hậu đột nhiên trở lạnh, nhưng trời vẫn rất trong xanh. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa chiếu qua của sổ, rọi những tia nắng vàng xuống sàn gỗ, long lanh như bóng nước.
Lúc này Giang quân sẽ bế Giang Nguyệt ra ngoài ban công, hai người ngồi hai bên chiếc bàn sắt màu trắng. Giang Quân pha một bình trà, rót cho Giang Nguyệt một cốc, thêm một chút sữa vào. Thứ hồng trà Sri Lamka thuần khiết thoang thoảng dậy mùi hương, hai người vừa ung dung thưởng thức hồng trà, vừa đưa mắt nhìn mặt hồ Hương Mật và những cây phong la đỏ bên hồ, thư thái đón ánh mặt trời ấm ấp đang chiều rọi mặt đất.
Ngồi như vậy được một lúc Giang Quân sẽ bảo Giang Nguyệt gác chân lên đùi mình, còn anh sẽ dùng cách mát xa mới học được từ cô Trần y tá để mát xa cho cô. Bàn tay anh to và ấm, xoa vào lòng bàn chân lạnh băng của cô, dịu dàng truyền hơi ấm cho cô. Trong lúc mát xa anh còn nói rất nhiều chuyện phiếm với cô.
Ví dụ như: “Chú sẽ đóng một con thuyền để chúng ta sử dụng!”
Giang Nguyệt nói: “Cũng được. Gump đã cho sơn kí hiệu là Jeny lên tất cả những con thuyền đánh cá của mình, vậy thuyền của chúng ta sẽ tên là gì ạ!”
“Thế thì chúng ta đặt tên là Cynthia đi!”
Giang Nguyệt ngây người một lát, sau mới sực nhớ ra Cynthia là tên nữ thần mặt trăng.
Cô nhìn anh, nhưng anh đang cúi đầu.
Trên đời có rất nhiều người như vậy. Anh thường chôn giấu tâm ý của mình, thậm trí anh còn không muốn để cô phát hiện ra nó.
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, trước mặt cô là bầu trời cao xanh bao la chẳng chút bụi trần. Cô thấy mình giống như một đám mây bồng bềnh trôi, mặt trời to như vậy, nóng như vậy, cho dù cô có trôi đến đâu, cô đều được chiếu sáng, chỉ có điều không thể ở quá gần mặt trời, bởi mặt trời sẽ làm cô tan chảy, sẽ bốc cháy và tan biến.
Cô nhớ lại những gì Tống Chí Hựu còn chưa nói hết ngày hôm qua, tình cảm và vật chất là khác nhau. Tình cảm, tình yêu những thứ vô hình vô dạng này làm thế nào mới được coi là có? Phải ở gần đến thế nào? Phải nắm chặt ra sao? Tình trạng của anh với cô hiện giờ chưa hẳn đã là không hay.
Trước đây, lúc còn ít tuổi, cứ ngỡ tình yêu là vật thể có hình dạng. Giờ cô mới hiểu ra, tình yêu và cuộc sống luôn không tồn tại trong duy nhất một hình dạng.
Một tuần sau, Giang Quân lại bắt đầu bận rộn. Công ty con của Hằng Châu đặt tai Khang Châu trở thành văn phòng mới của anh. Đội đi Nhật Bản khảo sát cuối cùng cũng về, Giang Quân gần như suốt ngày họp hành với họ, bàn bạc chuyện xây dựng viện nghiên cứu, phương hướng chế tạo tàu kiểu mới, đầu tư vào trang thiết bị, hàng loạt các quyết sách chiến lược đều chờ anh định đoạt.
Bận thế nào thì bận nhưng cứ đến giờ cơm là anh có mặt ở nhà. Ban đầu Giang Nguyệt còn tưởng chỉ là ngẫu nhiên, ai ngờ ngày nào cũng vậy. Anh về đến nhà là cùng cô ăn cơm tối, Giang Nguyệt băn khoăn hỏi: “Bây giờ làm ăn càng ngày càng lớn, chú không phải đi tiếp khách à?”
Giang Quân cười nói: “Đạt được một status nhất định nào đó, mọi quy định đều do mình quyết định!”
Giang Nguyệt thấy Giang Quân không nói từ “địa vị” mà đột nhiên chen một chữ tiếng anh vào trong lòng cười thầm, con người này đúng là thú vị, biết bao người tự khoe khoang địa vị mình đạt được, chỉ có mình anh là thấy ngại. Điều thú vị hơn là anh tưởng rằng việc mình chuyển đổi ngôn ngữ có thể che bớt ánh hào quang của mình đi.
Ăn cơm tối xong, cô Trần liền giúp Giang Nguyệt tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Vệ sinh cá nhân xong cô Trần lại về nhà mình. Cô Trần vì nấu đồ ăn Giang Nam rất giỏi nên được Giang Quân yêu thích, dần dần cô Trần trở thành người giúp việc chính của nhà họ Giang. Chỉ có điều căn hộ ở hồ Hương Mật này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng đọc. Giang Quân về một cái là cô chẳng còn chỗ nao để ở nữa.
Giang Quân từng hỏi Giang Nguyệt hay là chuyển sang căn biệt thự ở gần vườn thực vật, chỗ dó có nhiều phòng, môi trường cũng tốt, hơn nữa lại đang bỏ trống nhưng Giang Nguyệt cứ lắc đầu, cô không giải thích tại sao không thích. Thực ra lí do của cô rất đơn giản vì đó là nơi thuộc về một người phụ nữ khác.
Giang Nguyệt từng tự hỏi mình, yêu mà không ghen có được không? Về Du Tân Nhụy, anh không nói gì mà cũng chẳng nhắc đến. Giang Nguyệt thường nghĩ như thế này, khi anh và cô ở bên nhau hai người sẽ tạo thành một vòng tròn độc lập và khép kín, không có bất kì ai khác cũng chẳng liên quan đến ai. Cô cứ tự vun đắp cho cái ý nghĩ này của mình, bởi vì có nhiều lúc, chính bản thân cô cũng hoài nghi liệu mình có đang tự lừa dối bản thân.
Vì yêu có thể làm tôn thương người khác không? Trong lòng cô điều này chẳng khác gì: lấy danh nghĩa cái thiện để làm việc ác, như vậy có được không? Đáp án rất rõ ràng. Chỉ có điều, làm việc ác có thể nhận ra rõ ràng, nhưng trong tình yêu, cái khái niệm đúng với sai rất mơ hồ. Giang Nguyệt đang chênh vênh trên sợi dây mong manh và lắc lư trên sợi dây này có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Có một buổi tối cô Trần đã về rồi, cả căn phòng chỉ còn lại hai người.
Chín giờ hơn Giang Quân vẫn đang ngồi ở trong thư phòng, soạn thư hồi đáp qua email. Đã lâu lắm rồi anh không về Tề Ninh, có rất nhiều công chuyện phải giải quyết qua mail. Hơn mười năm rèn luyện được mấy giám đốc có năng lực bây giờ đều mỗi người quản lí một phương diện. Giang Quân bắt đầu nới lỏng quyền lực trong tay, cũng dồn bớt trách nhiệm và gánh nặng cho họ. Khi tiền bạc tích lũy đến một mức độ nhất định, những con số tăng lên không còn khiến cho người ta hào hứng như trước đây. Giang Quân lúc này vẫn rất phong độ, chỉ có điều anh dần dần ngộ ra được giới hạn lớn của đời người. Bên ngoài cái giới hạn ấy mãi mãi là sự bi ai phiền muội, vì vậy anh mới thật sự hi vọng có thể đạt được tâm nguyện từ tận đáy lòng: một là có thể lưu lại chút gì. Hai là có thể ở gần bên cô.
Giang Quân day day đôi mắt nhức mỏi, trên nền bóng tối qua tấm kính cửa sổ đang phản chiếu hình ảnh của anh. Một ngọn đèn cô độc trong đêm lạnh vốn dĩ sẽ tạo cảm giác vô cùng thê lương, nhưng chỉ vì có cô ở phòng bên cạnh không gian lạnh lẽo thêm chút hơi ấm.
Từ trước đến giờ luôn là như vậy.
Hồi đâu, anh ôm cô vào lòng, thân hình bé nhỏ, ngay cả mùa hè mà thân hình cũng lành lạnh. Lúc ấy anh cảm thấy cô bé rất đáng thương. Cô khóc, anh an ủi cô, cô cười anh cũng thấy vui lây. Giang Quân không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm trạng của mình thường bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc của cô, giống như một thứ dây leo âm thầm lan ra cả bức tường, có thể bạn không để ý đến, nhưng một ngày nào đó bỗng ngẩng đầu lên, bạn mới phát hiện nó đã bám đầy cả bức tường. Cô đã trưởng thành, thứ hạt mầm anh trôn vùi tận đáy tim giờ ngày càng không chịu kiểm soát của anh nữa. Nó đã nở ra những bông hoa diệu kì, sinh sôi và bám chặt lấy anh.
Giang Quân hít một hơi thật sâu quay lại với công việc đang xử lí dở. Cho đến khi làm xong hết mọi việc, anh lại quay sang đọc lịch trình xắp xếp công việc, xong xuôi rồi mới tắt máy tính, đồng thời vứt điếu thuốc đã bị cắn nát trên tay. Mặc dù đã bỏ thuốc lá nhưng bao nhiêu năm nay đã thành thói quen không sửa được. Cô đã ra nghiêm lệnh bắt anh phải bỏ thuốc. Giang Quân cứ nghĩ đến cái bộ dạng hung hãn của cô là không nhịn được cười. Anh đứng lên chuẩn bị đi xem cô thế nào. Đúng lúc ấy anh nghe thấy tiếng la của cô, từ cánh cửa đang mở vọng ra ngoài.
Giang Nguyệt đang ngồi trên giường tay cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Đọc đến đoạn gay cấn, trong cổ họng cô bỗng cảm thấy tanh tanh, tiếp theo đó là một giọt máu nhỏ trên trang giấy, rồi thêm một giọt nữa, máu từ mũi cô đang chảy ra.
Cô bịt mũi lại, gọi anh: “Chú ơi!”
Giang Quân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Giang Nguyệt tay bịt mặt, máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, anh giật mình hoảng hốt.
Trái với vẻ lo lắng của Giang Quân, Giang Nguyệt cảm thấy bộ dạng của anh rất buồn cười, liền nói: “Chuyện nhỏ thôi cháu chỉ chảy máu mũi thôi mà!”
“Thế còn không mau nằm xuống đi!” Giang Quân kéo cái gối cho cô nằm xuống rồi chạy ù ra tủ lạnh lấy một viên đá, chườm lên mũi cho Giang Nguyệt.
Một lát sau anh nói: “Đã cầm máu chưa?”
“Dạ, ổn rồi, không sao ạ!”
Anh nhíu mày: “Sao lại bị chảy máu mũi nhỉ? Ngày kia đi bệnh viện tháo bột rồi kiểm tra luôn thể nhé!”
“Cháu không sao thật mà bật điều hòa nên không khí hơi khô thôi!” Lúc nhỏ cô cũng thường bị chảy máu mũi, đa phần đều là lúc đang nằm ngủ. Ban đầu cô thường ngồi dậy, ra vòi nước hứng nước nhỏ vào mũi rồi ngửa cổ đi vào nhà. Có một lần bị Giang Quân bắt gặp, anh liền trách tại sao không chịu bảo anh, sau đó nhắc cô lúc chảy máu mũi không được ngửa đầu mà phải làm như thế nào. Lúc ấy Giang Nguyệt cảm thấy rất áy náy vì tưởng mình làm phiền anh, nhưng về sau cô dần dần hiểu ra anh trách mắng cô như vậy là bởi vì anh đang lo lắng, anh quan tâm đến cô.
Giang Quân mang đá chườm đi rồi chạy vào nhà vệ sinh thấm một cái khăn mặt ướt rồi vắt sạch nước. Anh vào phòng ngồi xuống cạnh cô, dùng khăn mặt lau sạch vết máu còn dính trên mặt, trên tay cô, động tác dịu dàng và nhanh nhẹn.
Anh như bị trúng thuốc mê, những ngón tay vuốt ve gò má cô, dần dần trượt xuống khóe môi cô. Đôi môi cô đẹp như những cánh hoa, đôi môi này từng nhiều lần xuất hiện trong đầu anh.
Giang Nguyệt nằm yên không nhúc nhích, giường như quên cả thở, hồi lâu sau cô mới từ trong cơn mê thoát ra, tìm kiếm lại tâm hồn của mình. Cô cất tiếng phá tan sự im lặng: “Chú lấy cho cháu cái áo khác đi cái này bẩn rôi!”
Bàn tay của anh khựng lại, Giang Nguyệt cảm thấy thời gian cũng dừng lại ở khoảnh khắc ấy. Đợi đến khi anh đứng lên rồi thời gian mới tiếp tục trôi, tích tắc tích tắc.
Giang Nguyệt đón lấy bộ quần áo anh đưa cho, khẽ nói: “Chú cứ đi làm việc đi, cháu tự thay được không sao đâu!”
“Ừ!” Giang Quân không nói thêm gì trước khi quay người đi còn nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người cô.
Những ngày sau đó, Giang nguyệt cho dù là thức hay ngủ, trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng: ánh mắt anh đỏ lạ thường nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt có sự khao khát của sự đã bị đè nén, giống như một ngọn cỏ khô bốc cháy đột nhiên bị dội nước lạnh.
Tình trạng giấc ngủ của Giang Nguyệt thương xuyên không tốt, đêm khuya lắm mà vẫn không ngủ nổi, sáng lại tỉnh dậy rất sớm.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, lúc Giang Nguyệt với lấy cái nạng đi ra khỏi phòng đã thấy Giang Quan ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn ăn đọc báo. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đứng đó, anh liền nói: “Sao không gọi chú?” anh vừa nói vừa đi đến đỡ cô, trên cánh tay rắn chắc của mình.
“Chống nạng cũng thú vị lắm, cháu chưa dùng nó bao giờ, sắp phải tháo bột rồi không dùng làm gì còn có cơ hội!” Giang Nguyệt nói vui.
“Lát nữa chú sẽ bảo người chở máy tạo độ ẩm đến, lúc nào cháu bật điều hòa thì nhớ bật cả nó nên nhé!”
Giang Nguyệt vừa đánh răng vừa ậm ừ đáp lời.
Anh đứng dựa vào thành cửa, chứ không đi ra, trong tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của hai người. Đợi cô đánh răng, rửa mặt xong anh liền bế cô ra ngoài.
“Tối có thể chú về muộn chút. Hôm nay phải giải quyết cho xong việc, ngày mai mới có thời gian rảnh rỗi đưa cháu đi bệnh viện”
Cô cười cười: “Vâng, nếu như nhiều việc quá thì chú không cần cố đâu, cứ bảo chú Vương đến đưa cháu đi là được rồi!”
“Lúc xảy ra chuyện chú đã không ở bên cạnh, giờ về rồi thì nhất định phải ở bên cháu! Cháu yên tâm đi!” anh mặc áo khoác rồi nói: “Chú đi đây!”
Giang Nguyệt nhìn theo anh ra ngoài cửa. Cô bây giờ đặc biệt sợ khi nghe thấy từ đại loại như là “đi đây” , sợ những lời ấy sẽ thành sự thật. Suốt cả nửa ngày trời mà cô chẳng thể tĩnh tâm được, đặc biệt là đến trưa, cuối cùng cô đành gọi cho anh.
“Là cháu đây!” Nói rồi Giang Nguyệt lại vội bổ sung: “Cháu không sao đâu, cháu rất ổn!”
Lúc này Giang Quân mới thấy yên tâm, hỏi cô buổi trưa đã ăn gì chưa.
“Cháu ăn rồi, cô Trần làm món canh gà cho cháu ăn, cô ấy nói là chú dặn cô ấy làm. À phải rồi cháu còn xem hết Cái tên hoa hồng rôi! Còn chú thì sao, sáng nay bận làm gì thế?’
Anh thở dài: “Vẫn đang họp đây, mấy hôm nữa lại phải kí cái đơn hàng lớn!”
“Ồ! Thế chú làm đi, cháu vẫn ổn, cháu chỉ muốn nghe giọng của chú thôi!”
“Ok!” Anh dịu giọng nói.
Giang Nguyệt cúp điện thoại, vốn cô chăng có gì để nói với anh, biết anh vẫn ổn tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn.
Đêm đó Giang Quân quả nhiên về rất muộn, ngày hôm sau anh không đến công ty, mà cũng Giang Nguyệt đến bệnh viện.
Lớp bột được tháo ra, sau khi chụp phim và kiểm tra xong, bác sĩ nói với hai người rằng, vêt gãy xương đã lành, sau này cần vận động vừa phải, một tuần đến khoa đông y của bệnh viện để tập vật lí trị liệu ba lần, cần phải hai tháng nữa mới phục hồi hoàn toàn.
Bây giờ Giang Nguyệt cũng được coi là thoát khỏi tù giam lỏng, được tự do một chút, hàng ngày có thể đi lại nhẹ nhàng ở trong nhà. Giang Quân cho cô một lái xe, mỗi thứ hai, thú tư, thứ sau hàng tuần đưa cô đi vật lí trị liệu. Cứ như vậy được hơn nửa tháng chân của Giang Nguyệt bắt đầu hồi phục dần, không còn cứng đơ như trước nữa.
Gần đến Noel trên kính cửa sổ có vệt sương mờ, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân. Giang Quân đắp chăn ấm lên vết thương ở chân của Giang Nguyệt, anh tuân thủ theo lời dặn của bắc sĩ, phải chườm khăn ấm lên vết thương mỗi tối trước khi đi ngủ.
Giang Quân nói với Giang Nguyệt ngày mai anh phải đi công tác một chuyến: “Chú đi Đại Liên kí kết một hợp đồng, là cái đơn hàng gần đây mới nhận, tiền đầu tư tương đối lớn nên chú phải đích thân đi!”
Sáng sơm, Giang Nguyệt còn chưa tỉnh dậy, Giang Quân đã đến đẩy cửa bước vào chào tạm biệt cô.
Giang Nguyệt ngái ngủ mở mắt ra, chỉ thấy anh đang đứng trước giường, mặc áo sơ mi, quân âu đen, vắt trên tay một chiếc áo khoác, trên áo khoác còn có chiêc cà vạt, chăc là anh đeo vào rồi lại tháo ra, vì vậy cổ áo vẫn hơi dựng lên.
Giang Nguyệt ngoắc ngoắc tay, bảo: “Chú qua đây!”
Anh đến gần, hơi cúi xuống, Giang Nguyệt liền đưa tay bẻ lại cái cổ áo cho anh.
Giang Quân khẽ cười kéo chăn lên cho cô, nói: “Ngủ tiếp đi!” rồi đứng dậy, nhưng anh chưa đi ngay, khoảng hai, ba giây sau, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cái hôn này là sự tiếp súc hết sức dịu dàng, không mang chút dục vọng nào. Giang Nguyệt cuộn tròn trong hơi ấm của chiếc chăn, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn nhìn thấy vầng mặt trời nho nhỏ hiện ra từ trong đám mây mù, khoảng cách rất xa vời, nhưng rất mê hồn, khiến cho người ta say đắm.