Truyện tình cảm - Chàng trai không biết yêu - Trang 5
Chương 13 -
Nhìn ngọn lữa bập bùng. Tịnh Nghi ước gì giá mà có hai củ khoai lang lúc này thì hay biết mấy , cô sẽ nướng cho Hữu Bằng một củ, mình một củ.
Viễn cảnh đẹp ghê nơi, định quay sang nói ra ý tưởng vừa rồi, bất ngờ chạm phải đôi mắt như có điện của Hữu Bằng đang nhìn mình chăm chú, Tịnh Nghi nghe thẹn qúa quay đi. Rồi không hiểu sao, từ giây phút này, Tịnh Nghi bỗng thấy tay chân mình trở nên thừa thải, chẳng biết cất nó vào đâu.
Vẻ luống cuốn của Tịnh Nghi như khuyến khích thêm ánh mắt của Hữu Bằng. Dạn dỉ hơn, anh chuyển tia nhìn xuống bờ vai, cánh tay cô... để rồi lòng bỗng nôn nao, rạo rực, một cái gì cứ dậy lên, thôi thúc. Hơn bao giờ hết, Hữu Bằng muốn đặt ngay một nụ hôn xuống môi cô.
- Tịnh Nghi!
Không kềm nổi lòng mình, anh cất giọng run run gọi - Cô cho tôi được hôn cô một cái nhé.
- Sao?
Tịnh Nghi thót người quay lại, máu trong người như đông cứng. Có phải Hữu Bằng vừa bảo muốn được hôn mình không? Cô như không tin vào thính giác của mình.
- Tịnh Nghị. Đồng ý nhé Hữu Bằng nuốt nhanh ngụm nước bọt - Không hiểu sao, tôi muốn hôn cô qúa.. nếu không được , chắc tôi chết mất thôi...
Thế nào bây giờ? nhận lời hay từ chối? Tịnh Nghi nghe rụng rời khó xử. Vẫn biết không nên để người ta tùy tiện đặt môi xuống môi mình, sao cô lại không đành lòng từ chối được. Nhắm đôi mắt lại, Tịnh Nghi thấy mình nhè nhẹ gật đầu.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, tim Hữu Bằng như vỡ tung vì hạnh phúc. Anh không biết bắt đầu ra sao cả. Một bản năng đang dìu dắt anh đi vào một thế giới hoàn toàn bí ẩn, một thế giới mà càng đi anh càng lạ lùng, bỡ ngỡ, càng thích thú càng ham muốn càng khát khao mãnh liệt.
Đôi mắt của Tịnh Nghi... Ôi! Sao như có dòng điện làm tê buốt cả người. Làm anh phải ngất ngây điên đảo. Hữu Bằng không thể ngờ, thế gian này lại tồn tại một cảm giác tuyệt vời như vậy. Bây giờ thì anh có thể hiểu vì sao gã trai kia nài nỉ người yêu của mình xin một nụ hôn rồi.
Cứ thế, một nụ hôn rồi một nụ hôn, Hữu Bằng cứ hôn mãi không ngừng. Hôn đến lúc có thể vở tung, đến lúc lý trí không còn minh mẫn nữa. Anh đã không biết làm cách nào dừng lại. Bản năng đã dẫn anh đến tận cùng cảm giác, trong sự bằng lòng và chấp nhận của Tịnh Nghi.
Anh đút từng muỗng đổ vào. Đôi mắt nhìn anh không chớp, Tịnh Nghi không tin rằng có lúc mình được anh ân cần chăm sóc thế này. Thường ngày, trông anh lạnh lùng, nghiêm khắc đến phát sợ, vậy mà bàn tay anh đút cho cô mới dịu dàng, âu yếm làm sao.
- Khỏe được chút nào chưa?
Hữu Bằng hỏi ngọt ngào, Tịnh Nghi nhẹ gật đầu. Hữu Bằng lại hỏi:
- Bây giờ ăn cháo nhé?
- Thôi, hổng ăn đâu. - Tịnh Nghi lắc đầu nũng nịu - Bác sĩ báo chừng nào tôi ra viện hả?
- Khoảng 2 ngày nữa.
Tịnh Nghi thở ra 1 hơi dài:
- Công việc của anh nhiều lắm. Hay là anh về Sài Gòn trước. Tôi khỏe rồi, tự lo cho mình cũng được.
- Không đâu. - Hữu Bằng lắc đầu ngay - Tôi thà bỏ hết công việc, chứ không thể bỏ cô 1 mình được. Cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo nghĩ lung tung nữa. Công trình "Trường Thiên" đã có chú Trần và anh Long lo liệu. Hôm qua, tôi cũng đã gọi về nhà, nhờ ba trông coi nhà hàng giùm rồi. Chẳng còn bận tâm gì, tôi có thể ở đây với cô 1 tháng.
- 1 tháng ư? - Mắt Tịnh Nghi mở lớn - Chi mà lâu vậy?
- Để còn đưa cô tham quan Đà Lạt nữa. Hãy còn rất nhiều cảnh đẹp cô chưa được xem đấy.
Cánh cửa bật mở, cô y tá bước vào:
- Tịnh Nghi... đã đến giờ tiêm thuốc.
- Lại tiêm thuốc nữa ư? - Tịnh Nghi sợ hãi - Không. Tôi không chịu đâu. Hãy nói với bác sĩ cho tôi uống thuốc thôi.
- Không sao đâu, đừng sợ - Nắm lấy tay cô, Hữu Bằng dỗ dành - Nhẹ thôi mà. Nhắm mắt lại đi, bảo đảm không đau...
- Nếu đau, anh phải đền đó.
Tịnh Nghi nhắm đôi mắt lại, nắm tay anh chặt cứng. Cô y tá cười vui nói Hữu Bằng:
- Cô vợ của anh là nhõng nhẽo nhất bệnh viện đấy. Mà anh cũng là người chồng ga- lăng cưng vợ nhất.
nụ hôn mơ ước mà mà cô thầm chờ đợi từ bao giờ, sao lại đến bất ngờ nhỉ? Nó khiến cô bàng hoàng, chẳng kịp chuẩn bị gì và không biết phải làm sao cả.
Đến khi bàn tay anh đặt xuống ngực mình, Tịnh Nghi đã run lên. Cô run sợ, nhưng cũng nghe thích thú. Cô không kháng cự anh, cũng không lo lắng đến hậu quả mình làm. Cô chỉ thấy yêu anh, dù biết rõ ràng anh sẽ không bao giờ yêu mình cả.
Cô đã là vợ Hữu Bằng. 1 người vợ hoàn toàn đúng nghĩa. Nhưng..tương lai sẽ thế nào? Anh có xem cô là vợ thật của mình không? Hay vẫn tiếp tục lạnh lùng thủ vai anh chồng hờ hững. Chuyện ở rừng thông chỉ là 1 phút nông nổi nhấ thời? Tịnh Nghi không đoán được. Chỉ biết từ lúc ở rừng thông, mình đã được Hữu Bằng chăm sóc tận tình. Như vụt biến thành người khác, anh dịu dàng, tế nhị hơn bao giờ hết. Cả bệnh viện này đang ghen lên với cô đấy.
Hữu Bằng! Anh đang nghĩ gì? Hé mắt nhìn ra, thấy anh đứng khoanh tay trầm tư bên cửa sổ, Tịnh Nghi nằm yên nhìn gương mặt anh tư lự. Mấy ngày gần đây, anh thường có những phút chợt xa xăm như vậy lắm. Có phải anh lo lắng, nghĩ về trách nhiệm với cô không?
Tịnh Nghi đã phần nào đoán đúng tâm sự của Hữu Bằng. Phải, anh lo lắng, đang lo lắng rất nhiều. Mấy ngày đã trôi qua rồi, mà anh cứ bàng hoàng như người chưa tỉnh mộng. Tại sao lại để chuyện ấy xảy ra? Rõ ràng, anh có thể kiềm chế bản thân, sao lại buông xuôi theo niềm ham muốn dâng tràn.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, dĩ nhiên là cô không thể trách anh, cũng không thể buộc anh có trách nhiệm gì. Nhưng lương tâm không cho phép anh làm như thế. Đời con gái của Tịnh Nghi đã bị anh lấy mất, làm sao anh có thể trả lại cô, làm sao có thể bồi thường cho cô được?
Những ngày sắp tới sẽ ra sao? Hữu Bằng nghe khó xử. Anh không muốn chấm dứt cuộc sống độc thân, càng không muốn phá bỏ lời thề. Liệu Tịnh Nghi có hiểu cho anh? Hay lại buồn lòng, giận anh hờ hững.
Mấy lần muốn nói với cô, đây chỉ là 1 phút ham muốn nhất thời, rồi không nỡ. Bởi trong tia mắt cô long lanh nhìn mình đầy trìu mến, anh đã cảm nhận được 1 câu trả lời hoàn toàn khác. Cô lại đang bệnh, anh không muốn làm cô thất vọng. Thôi, mọi chuyện hãy chờ cô khỏi bệnh. Hữu Bằng chợt quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đắm đuối nhìn mình, anh nhoẻn 1 nụ cười rồi xách cà mên đi mua cháo. Thú thật, chăm sóc con gái cũng vui lắm chứ, nhất là khi nhìn mắt người ấy sáng lên, long lanh hạnh phúc...
- Chị Nghi ơi! Nhà em nằm hơi sâu trong hẻm. Chị chịu khó đi bộ 1 chút nghe. - Nắm tay Tịnh Nghi bước qua 1 ổ gà, Tú Chi e ngại nói - Em không dám làm phiền đến chị đâu, nếu như mẹ em không nằng nặc 1 2 đòi gặp chị cho bằng được.
- Không có gì đâu, em đừng ngại. Tịnh Nghi giẫm bừa lên vũng nước dưới chân - Nhà chị lúc trước cũng ở sâu trong hẻm như em vậy. Chị quen rồi.
- Thật hả?- Mắt Tú Chi long lanh sáng - A! Thôi đi. Chị giả bộ. Trông chị đẹp đẽ sang trọng vậy, hổng dám ở nhà trong hẻm giống em đâu.
- Bộ với em, chị như vậy là đẹp đẽ sang trọng lắm à?
Tịnh Nghi bật cười giòn. Tú Chi gật đầu:
- Phải. Chị không những đẹp, sang mà còn tốt bụng nữa. Mẹ của em cứ tấm tắc khen chị hoài, còn muốn được nhìn thấy mặt chị 1 lần cho biết. Mẹ bảo... những người tốt như chị đời nay hiếm đó. Chị đã cứu mẹ em qua khỏi cơn ngặt nghèo, túng thiếu..
Vì Tú Chi thật chân tình, Tịnh Nghi thôi không cười nữa. Cúi nhìn nó ốm yếu còm nhom, ôm đầy 1 lẵng hồng đi bán, cô bỗng chạnh lòng nhớ đến mình lúc nhỏ. Cũng ốm yếu, xanh xao như nó vậy, cô không bán bông hồng..mà đi nhặt bao mủ đó.
1 tháng nay, tình bạn của cô và nó trở nên thân thiê"t lắm. Đêm nào bán xong bông hồng, còn sớm là nó bám theo cô nói chuyện ngay. Trong mắt nó, cô đã trở thành thần tượng, 1 cô tiên nhân hậu thật tuyệt vời. Chẳng biết nó đã ca ngợi cô thế nào trước mặt mẹ của nó, khiến bà phải nóng lòng đòi gặp mặt cô cho được.
gật đầu đáp trả. Đôi mắt mở tròn nhìn vào mặt bà chăm chú. Mẹ của Tú Chi đấy sao? Qua lời kể va tưởng tượng, cô không ngờ bà xinh đẹp thế. Tuổi tác, cuộc sống nghèo khó, lam lũ đã không nhuộm đen làn da trắng, cũng như những vết nhăn dưới đuôi mắt lão không làm cho đôi mắt bà bớt đẹp.
Ngày còn trẻ, bà hẳn là 1 hoa hậu cực kỳ xinh đẹp. Tịnh Nghi thầm nghĩ. Trông bà cứ như 1 mệnh phụ phu nhân sang trọng.
- Ngồi đi cháu. Chỉ tay vào chiếc ghế, bà ân cần mời mọc. - Tú Chi mau lấy nước mời chị đi con.
- Dạ.
Tú Chi hớn hở chạy đi ngay, Tịnh Nghi đưa tay cản lại:
- Dạ thôi. Bác cứ để cháu tự nhiên, đừng bày vẽ. - Rồi cô lấy bịch quà ra khỏi túi, đem đến trước mặt bà - Dạ... cháu có ít quà biếu bác ăn lấy thảo, mau lành bệnh.
- Cháu bày vẽ quá - Nhận gói quà, bà nắm tay cô, thân mật - Nghe Tú Chi kể nhiều về cháu, nay gặp mặt, bác mới biê"t cháu xinh đẹp dường này.
- Bác quá khen thôi. - Tịnh Nghi cười bẽn lẽn.
- Không. Bác không khen lấy bụng cháu đâu. - Bà lắc đầu vui vẻ - Cháu không chỉ đẹp, còn hòa đồng nhân hậu nữa. Hữu Bằng thật có phước mới cưới được 1 cô vợ vẹn toàn như cháu. Bác thật mừng cho nó.
- Mừng cho Hữu Bằng? - Tịnh Nghi ngơ ngác - Bác quen với anh ấy ư?
- Không có. - Thoáng giật mình bà lắc đầu - Bác làm sao quen được 1 người giàu có như ông Hữu Bằng được chứ. Bác muốn nói là..người đàn ông nào cưới được cháu cũng đều diễm phúc cả.
- Bác lại quá lời rồi - Tịnh Nghi ngồi xuống bên bà. Tự nhiên sao cô thấy bà gần gũi quá, bỗng có ý muốn được chuyện trò thân mật - Mà chân bác làm sao vậy?
- Có gì đâu... - Bà thở ra 1 hơi dài - Người ta đụng xe, mà mình mang họa đấy.
- Thế họ có bồi thường cho bác không?
- Không.
Bà nhẹ lắc đầu, Tịnh Nghi lạ lẫm:
- Sao bác không giữ xe họ lại?
- Tại vì mẹ em thấy ông ta nghèo quá nên không nỡ lòng bắt đền thôi. - Bưng ly nước lên, Tú Chi nghe chuyện chen vào - Về nhà, cả xóm ai cũng bảo mẹ em sao dại quá.
- Dại gì. - Bà trầm giọng- Cháu thử nghĩ xem, người ta cũng nghèo khó như mình, chạy ăn từng bữa, vợ bệnh con đau..tiền đâu mà đền chứ?
- Vâng - Tịnh Nghi gật đầu - Bác tốt bụng y nhuư mẹ con vậy.
- Hôm nay, cô ở lại đây ăn cơm với mẹ con tôi chứ?
Nắm tay Tịnh Nghi bà vui vẻ mời cơm. Tú Chi nhẹ giật áo bà:
- Không được đâu, mẹ à. Người ta là chủ nhà hàng, làm sao ăn nổi cơm nhà mình chứ?
- Đừng lo. - Tịnh Nghi vui vẻ - Chị ăn nổi mà. Chỉ sợ Tú Chi tiếc gạo không muốn mời chị ăn thôi.
- Không có. Em không tiếc gạo - Tú Chi lắc đầu nguầy nguậy - Mẹ! Con chạy ra chợ đây.
- Không cần đâu.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng xuất hiện 1 người đàn ông vạm vỡ. Râu quai nón, chân mày rậm, trông bặm trợn nhưng nụ cười thật hiền hòa:
- Biết con có khách, bác Hai đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi đây.
- Ôi! Cá lóc. - Tú Chi nhảy cẳng lên mừng rỡ - Cả đồ nấu canh chua nữa. Bác 2 ơi! Sao bác tài quá vậy? Rồi quay sang Tịnh Nghi, nó bảo - Chị ngồi chơi, em đi nấu cơm đây.
Tịnh Nghi đứng lên theo nó:
- Để chị nấu phụ em.
- Không. Cháu cứ ngồi đây, để mặc nó.
Nhưng bà đã kéo tay cô lại rồi vui vẻ nói với người mới đến:
- Anh 2! Cô bé này là vợ của Hữu Bằng đó.
- Vợ của Hữu Bằng ư?
Người đàn ông quay phắt lại ngay. Trong cáinhìn kỳ lạ như dò xét của ông, Tịnh Nghi cảm nhận được sự quan tâm của ông đối với Hữu Bằng. Rõ ràng họ có quen anh, không chỉ quen mà còn thân thiết nữa, không giống như là mẹ Tú Chi phủ nhận đâu.
- Cô đẹp lắm.
Ông gật đầu với vẻ hài lòng. Bà nói như khóc:
- Lại tốt bụng nữa. Tịnh Nghi chính là người đã cứu Tú Chi và mua giúp nó những bông hồng ế.
- Vậy sao? - Mắt ông thấp thoáng nỗi mừng - Hẳn là cháu và Hữu Bằng hạnh phúc lắm?
giường huề", đừng giận dai quá, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, không tốt lắm.
Vợ chồng, chồng vợ Sao những từ ấy cứ đập vào tai cô vậy nhỉ? Những giọt nước mắt chực trào, nhưng Tịnh Nghi cố cắn răng kém giữ. Mấy ngày rồi, mỗi lần nghe ai khuyên mình làm lành với Hữu Bằng, cô cũng chỉ muốn khóc, muốn thét lên thôi. Rằng sự thật không phải thế, không như mọi người tưởng tượng đâu, rằng Hữu Bằng không chỉ đáng giận, mà còn đáng hận đáng thù 1 trăm lần.
Mọi người có biết câu đầu tiên khi vừa từ Đà Lạt trở về, anh đã nói gì không? Trời ơi! Khốn nạn, thật là khốn nạn mà! Gã đã chìa ra 1 tờ chi phiếu rồi nói không ngượng miệng:
- Trong 1 phút lỡ lầm không kiềm chế, tôi đã lỡ làm điều không phải với cô, tôi thật không biết lấy gì bù đắp sự mất mát kia. Vậy đây là tờ chi phiếu, cô hãy ghi số tiền mà mình muốn vào.
Phút giây ấy cô đã sững người ra chết lặng, tim đau nhói, nước mắt tuôn trào tủi nhục. Thì ra cô đã lắm, đã quá trèo cao vọng tưởng. Hữu Bằng không hề có tình cảm với cô. Mãi mãi trong mắt anh, cô là 1 món hàng không hơn không kém, chỉ cần bỏ tiền ra là anh có thể mua về, kể cả đời con gái quý giá của cô.
Nghiến răng, xé vụn tờ chi phiếu, Tịnh Nghi ngã vật xuống giường và khóc. Hữu Bằng đứng nhìn cô giây phút rồi lặng lẽ bỏ đi. Từ hôm đó đến nay, cả 2 cứ im lặng với nhau như vậy. Và..nếu như không trừ phần lương lỡ ư"ng trước sửa nhà, cô đã rời khỏi con người vô tình, vô nghĩa ấy từ lâu.
- Tại sao cháu và Hữu Bằng giận nhau hả? Có thể kể bác nghe không? - Bà Quỳnh cất tiếng ân cần.
- Không. Cháu không thể kể được đâu. - Nói rồi, vụt đứng dậy bỏ chạy đi, Tịnh Nghi không muốn mình phải khóc trước mặt những người vừa quen biết.
Hữu Bằng. Trời ơi! Sao anh đối xử với tôi như vậy? Sao anh lại dùng tiền? Anh chà đạp lên danh dự nhân cách của tôi. Thà anh cứ lặng im, cứ đứng dưng như chẳng có chuyện gì...
- Tịnh Nghi!
1 bàn tay nhẹ đặt lên vai, Tịnh Nghi giật mình quay đầu lại, mới hay mình đã dừng chân úp mặt vào thân cột điện khóc tự bao giờ. Và... người đứng trước mặt, đang dịu dàng trao cho mình chiếc khăn giấy lại là người đàn ông bặm trợn mình vừa gặp ở nhà Tú Chi.
- Lau nước mắt đi cháu. - Mỉm cười, ông ôn tồn chia sẻ - Nếu cháu muốn nghe, hãy theo ta vào quán.
Như đọc được câu hỏi của cô, ông đưa tay chỉ vào chiếc quán bên đường.
- Câu chuyện khá dài và ta sẽ chẳng kể đâu, nếu cháu không phải là vợ của Hữu Bằng.
Lại vợ! Cái từ mà Tịnh Nghi ghét cay, ghét đắng. Lắc đầu, cô toan từ chối lời ông. Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện Hữu Bằng? Mẹ của hắn là ai thì can hệ gì cơ chứ? Nhưng nghĩ 1 đàng, làm 1 nẻo, bước chân cô cứ riu ríu theo ông vào quán nhỏ. Bằng 1 giọng trầm buồn, ông đưa cô trở về quá khứ...
- Hữu Bằng, cậu nói đi chúng ta sẽ chọn kịch bản nào để quảng cáo?
Hỏi đến lần thứ 2 vẫn không được câu trả lời, ông Trần bước đến gần, vỗ mạnh lên vai Hữu Bằng 1 cái.
- Hả! Anh nói gì? - Như choàng tỉnh, Hữu Bằng ngước nhìn quanh ngơ ngác - Cuộc họp bàn đến vấn đề gì rồi?
- Cậu sao vậy? - Ông Trần nhìn Hữu Bằng lạ lẫm - Cuộc họp tan hơn 10 phút rồi, mà cậu vẫn không biết ư? Cả tuần nay, sao cậu như người mất hồn thế hả?
- Không có gì.
Lắc đầu, Hữu Bằng bỏ gọn mớ hồ sơ vào cặp. Ông nhìn thẳng vào mặt anh:
- Đừng giấu tôi. Vợ chồng cậu có chuyện gì giận hờn, đúng không?
- Không có.
Hữu Bằng lắc đầu gượng gạo. Ông Trần nheo 1 con mắt lại:
- Không có, mà cả 1 tuần nay cậu đi đâu cũng có 1 mình. Sao, chuyện gì kể tôi nghe, xem có giúp được gì không?
Nhìn ông 1 cái, Hữu Bằng chợt thèm kể ông nghe tất cả, mong nhận được từ ông 1 lời khuyên khăng sáng suốt, nhưng vừa toan mở miệng, lại thôi. Anh biết câu chuyện của mình không thể tâm sự với ai, bởi nó bất thường, chẳng giống ai trên thế gian này.
- Sao hả - Nóng lòng, ông lên tiếng giục.
Lắc đầu buồn bã, đưa mắt ngó đồng hồ, Hữu Bằng chợt lên tiếng hốt hoảng:
- Thôi chết! Đến giờ rồi, tôi phải về đón tịnh nghị thôi.
giận? Vì tấm chi phiếu ư? Hôm đó, nhìn cô xé tan tờ chi phiếu, Hữu Bằng đã biết mình phạm 1 lỗi sai lầm nghiêm trọng, đã khiến Tịnh Nghi hiểu lầm, đã làm cô tổn thương nghiêm trọng.
Sự thật không phải thế. Anh thật tình không xem thường, cũng chẳng phải sánh cô với các ả đứng đường. Anh không dùng tiền để mua đời con gái của cô... anh chỉ vì quýnh quá, trong 1 lúc nhất thời không suy nghĩ, đã xử sự theo nghề nghiệp của mình.
Tịnh Nghi không cho anh giải thích. Mỗi lần anh mở lần anh mở lời đều bị cô bịt chặt tai, hét toáng lên đuổi anh đi. Chuyện lại vô cùng tế nhị, anh không thể nói chỗ đông người hay trước mặt ba và nội, chỉ có thể nói trong phòng. Nhưng Tịnh Nghi đã không cho anh có cơ hội, luôn tìm cách lẩn tránh anh.
Sự lạnh lùng của cô làm Hữu Bằng khó chịu vô cùng. Tâm hồn ngơ ngẩn, anh bỗng thấy buồn, thấy lòng trống vắng, tựa như vừa đánh mất đi 1 cái gì quý giá.
Mỗi lúc đi làm về, anh thèm làm sao được nhìn nụ cười nở rạng trên môi Tịnh Nghi, thèm uống 1 ly nước từ tay cô rót. Chao ôi! Sao lạ thế? Cũng là 1 ly nước lọc, nhưng uống từ tay cô anh lại nghe mát lạnh ngọt ngào.
Tịnh Nghi ơi! Sao cô không nói chuyện với tôi, lúc nào cũng kênh kênh khinh khỉnh? Không. Chuyện này không thể kéo dài hơn được. Dứt khoát, hôm nay anh sẽ mời cô đến công viên giải bày tất cả. Tịnh Nghi! Hy vọng sau khi hiểu ra, chúng mình như xưa, là bạn bè Nghi nhĩ.
- Giám Đốc!
1 cô tiếp viên xinh xắn cúi đầu chào, khi Hữu Bằng vừa đẩy cửa bước vào. Không để mắt đến cô, anh hỏi ngay:
- Tịnh Nghi đâu? Sao cô ây không ngồi ở phòng giám đốc hả?
Đạ, có 1 khách hàng khó tính, cô ấy phải xuống giải quyết rồi.
- Giải quyết, giải quyết lúc nào cũng giải quyết. Thế quản lý đâu rồi hả?
Hữu Bằng xẵng giọng, cô thư ký sợ run:
- Dạ, anh ta vừa đi đâu đó.
- Hừ!
Hằm hầm ném mạnh chiếc cặp lên bàn, Hữu Bằng đi thẳng vào căn phòng cô tiếp viên vừa chỉ. Đưa mắt nhìn nhau, từ kế toán trưởng đến tiếp viên đồng le lưởi rùn vai. Mau mau lo dọn dẹp, bệnh cũ Hữu Bằng lại tái phát rồi...
- Lời cô em giải thích hợp lý quá, nghe thật mát lòng mát ruột.
Hé cửa nhìn vào, mắt Hữu Bằng bỗng tối sằm đi giận dữ, tim như sôi lên trước cảnh Tịnh Nghi cười nói thân mật với mấy gã say. 1 tên bao. gạn còn chìa tay ra bắt tay cô nữa.
- Buông ra! - Đẩy rầm cánh cửa bước vào, Hữu Bằng giật mạnh tay Tịnh Nghi trở lại - Ai cho phép anh nắm tay cô ấy chứ?
- Hả!
Như bất ngờ, gã say tròn mắt. Tịnh Nghi giận dữ:
- Anh làm gì vậy? Tôi đang tiếp khách cơ mà.
- Im mồm!
Máu nóng dồn lên mặt, Hữu Bằng tung ngay 1 cú đấm vào mặt gã vừa buông lời khiêm nhã.
- A... Dám đánh bọn ông à?
Ngã say, lại bị kích th ch bởi cú đấm, cả bọn cùng hung hăng đứng dậy. Xô ngã chiếc bàn, đập vỡ tung chai rượu 1 tên lao lên toan đâm mạnh vào ngực Hữu Bằng.
- Ôi! Sợ quá...
Trong đám tiếp viên, có cô kinh hoàng che mặt lại thét lên.
- Dừng lại! - Chen đứng trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhẹ nhàng dùng tay đẩy cái chai bể sang hướng khác - Đừng nóng thế, chuyên đâu còn có đó mà.
- Không nóng sao được. - 1 gã hung hăng chỉ Hữu Bằng - Hắn đã đánh bạn tôi.
- Hiểu lầm thôi. - Tịnh Nghi nhỏ nhẹ - Tại anh ấy nóng quá. Thôi, cho em xin lỗi. Nếu muốn, cứ đánh em đi cho hả giận.
Tiếng em ngọt ngào phần nào xoa dịu cơn nóng giận, 1 gã hạ giọng:
- Nể tình cô em năn nỉ, tha cho hắn lần này. Bảo gã xin lỗi rồi cút đi ngay.
- À..dạ... - Tịnh Nghi cười xởi lởi - Đã nể thì nể luôn đi, anh cần xin lỗi của gã làm gì. 1 mình em xin lỗi đủ rồi. Ấy thôi vậy! Bàn tiệc hôm nay không tính tiền, coi như nhà hàng của em tạ lỗi với các anh.
- Có như vậy chứ.
1 gã bật cười, quay bảo tiếp viên dọn cho họ bàn khác. Tịnh Nghi lườm Hữu Bằng 1 cái dài:
- Còn đứng đó... có muốn ăn đòn không?
rồi.
- Tịnh Nghi! Cám ơn cô - Ra khỏi phòng, Hữu Bằng vội nói ngay.
Tịnh Nghi không quay đầu lại. Hữu Bằng nói tiếp:
- Tôi đưa cô về nhé? Hôm nay nội nấu bún bò, bảo tôi rước cô về ăn đấy. - Sợ cô lại chối, Hữu Bằng đặt chuyện.
- Anh cứ về trước, giải quyết xong công việc rồi tôi sẽ về ngay.
Nói rồi, Tịnh Nghi sải bước nhanh ra cổng. Viên quản lý cũng vừa về đến, trên tay cầm 1 vật gì đó vuông vuông.
Từ phía xa nhìn lại, Hữu Bằng thấy viên quản lý của mình trao vật đó cho Tịnh Nghi. Cô nhận lấy, mừng rỡ nắm tay hắn nói cười ríu rít:
- Tên Dũng vừa trao cái gì cho Tịnh Nghi thế? - 1 tiếp viên tình cờ đi ngang, liền bị Hữu Bằng chận lại.
- Dạ... - Anh ta vui vẻ - Qùa sinh nhật ạ. Ngày mai là sinh nhật chị Nghi. Giám đốc có dự định gì chưa? Nói rồi, chợt nhớ hôm nay Hữu Bằng rất quạu, không giống bình thường, anh ta sợ quá chuồn êm.
- Sinh nhật, lại còn tặng quà cho nhau nữa. Thân mật quá nhỉ?
Xương quai hàm bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau nghe ken két, Hữu Bằng không hai bàn mình đang nắm lại. 1 cái gì chợt dân làm cổ anh nghẹn nghẹn. Tên Dũng láu cá này rõ ràng đã có ý định tán tình Tỉnh Nghi. Không phải bây giờ mà nhiều lần rồi, anh vẫn thấy hắn cùng Tịnh Nghi hát karaoke chung 1 bài. Giữa đám đông, cả 2 lại ngang nhiêN cười nói chẳng coi anh ra gì cả.
- Gọi anh Dũng lên phòng giám đốc gặp tôi lập tức.
Bất chợt quay sang hét lớn với 1 anh bồi đang loay hoay dọn dẹp, Hữu Bằng xăm xăm bước vào văn phòng giám đốc, đóng sầm cửa lại.
- Vâng. Sếp gặp em có chuyện gì ạ?
Không ahy tai họa sắp ập xuống đầu mình, viên quản lý bước vào văn phòng với nụ cười vui vẻ.
- Từ ngày mai, anh không phải đi làm, tôi quyết định sa thải anh.
Hữu Bằng gằn giọng. Không hiểu sao mình nghe ghét viên quản lý ưng ý nhất của mình đến thê".
- Sa thải tôi? - Mặt tái xanh, Minh Dũng như ngạc nhiên, như lạ lẫm - Sao lại thế? Em có phạm lỗi gì?
- Ra khỏi phòng tôi lập tức.
Chỉ thẳng tay ra cửa hét lớn, nhìn Minh Dũng lủi thủi bước đi. Hữu Bằng nghe nhẹ hẳn đi. Dù biết đuổi Minh Dũng mình sẽ gặp nhiều khó khăn trong quản lý. Chẳng phải ai được tuyển dụng vào cũng hiểu ý anh như hắn. Nhưng Hữu Bằng không nghe tiếc chút nào. Hừ! Dám trèo cao, tặng cả quà cho Tịnh Nghi, trong lúc anh chưa biết ngày mai là sinh nhật của cô nữa chứ? May mà gả tiếp viên kịp nhắc ra, không thì anh bỏ qua cơ hội làm hòa cùng cô rồi. May thật.
Vừa ngồi xuống đã đứng lên, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ lẩm bẩm:
- Quái! Đi đâu mà lâu thế! Hơn 9 giờ tối chứ có ít ỏi gì? Thường ngày, cô đâu có thói quen đi sớm về trể thế này? Đi đâu cũng nói 1 tiê"ng chứ.
- Sen! - Hữu Bằng lên tiếng gọi - Lúc sáng, mày thấy Tịnh Nghi đi có thái độ thế nào hả? Cô â"y có xách va li không?
- Không có. - Con Sen lắc đầu, lặp lại lần thứ 100 câu trả lời với Hữu Bằng - Lúc sáng, cô Nghi thay đồ đẹp ra đi với vẻ vui mừng phấn khởi lắm, ta không xách chiếc vali nào.
- Được rồi. - Hữu Bằng phẩy tay.
- Về xem phim tiếp đi.
- Dạ.
Con Sen nhẹn rùn vai. Nó biết mình khó mà yên thân coi đến hết bộ phim, vì 1 khi Tịnh Nghi chưa trở về, Hữu Bằng sẽ còn gọi nó lên để hỏi.
Thay đồ đẹp..ra đi với vẻ vui mừng... Hữu Bằng khẽ lẩm bẩm rồi bật người ngay dậy. Đúng rồi, sao anh ngu ngốc quá. Tịnh Nghi nhất định đã ra đi cùng tên Dũng. Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai nhất định đã có hẹn hò từ trước, không thì Tịnh Nghi đâu bỏ nhà đi, ngay khi anh vừa cho đuổi tên Dũng chứ?
- Alô. - Nhấn nút chiếc phôn tay Hữu Bằng cao giọng gọi - Dũng đó phải không? Tên khốn! Ai cho phép mày quyến rủ Tịnh Nghi bỏ nhà đi hả?
- Alô. Sếp đấy ư?
Bên kia đầu dây, giọng tên Dũng lè nhè say khướt. Theo tập âm ồn ào, có thể đoán ra gã đang ở trong 1 bar rượu và đông đủ bạn bè:
- Sếp nói gì lạ vậy? Em quyến rũ Tịnh Nghi của sếp bao giờ? Lại còn dắt đi đâu nữa. Sếp không thấy em đang ở quán rượu ư? Em buồn lắm sếp à? Gần 3 năm làm trợ lý cho sếp, em chưa hề phạm 1 lỗi nào. Sếp đuổi oan em rồi.
nhiều công sức lắm mới có thể chuẩn bị được cho cô 1 buổi tiệc sinh nhật chu đáo dường này.
Để tạo sự bất ngờ, hôm nay anh không ghé qua nhà hàng đón Tịnh Nghi. Từ công trường, anh về thẳng nhà với 2 túi xách đầy nặng trĩu, làm nội và ba phải tròn xoe mắt nhìn anh như quái vật, khi thấy anh bỗng đổ ra đầy nhà lỉnh kỉnh nào hồ, nào kéo màp đèn chớp tắt.
Ồ! Ra thế. Biết anh tổ chức sinh nhật mừng Tịnh Nghi, nỗi ngạc nhiên biến mất, nhường chỗ cho sự vui mừng. Họ đã tiếp tay anh trang hoàng nhà cửa thật tinh tường chu đáo.
Chữ đã dán, bàn cũng trang trí xong, nhìn lại ổ bánh kem với món quà sinh nhật, Hữu Bằng hồi hộp chờ phút igây Tịnh Nghi đẩy cửa bước vào. Dàn dĩa CD đã cài đặt sẵn sàng. Chỉ cần nhấn nút là bản "Happy Birthday" sẽ vang lên: Ôi! Hình dung đến vẻ mặt ngẩn ra vì ngạc nhiên, vì vui sướng của Tịnh Nghi, mà Hữu Bằng nghe nôn cả dạ. Chỉ còn 10 phút nữa thôi. Ngày nào Tịnh Nghi chẳng về nhà đúng 5 giờ chiều chứ?
Cây kim đồng hồ chậm nhích dần từng giây một. Năm, 6, 7... và đến tận bây giờ đã là con số chín mà Tịnh Nghi vẫn bật tâm. 1 mình trong căn nhà rộng thênh thang, Hữu Bằng hết đứng lại ngồi, than vắn thở dài, vào ra trông ngóng.... Tôn trọng phút giây lãng mạn của 2 người, ba, nội và cả con Sen nữa, đồng rủ nhau đến rạp xem cải lương rồi. Ai cũng nghĩ, giờ này anh và Tịnh Nghi đầm ấm, hạnh phúc lắm. Đâu ngờ anh hết đứng lại ngồi, lòng nóng như lửa đốt.
9 giờ 15 phút, cánh cửa rào xịch mở. Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, thấy Tịnh Nghi đang chậm rãi bước vào , Hữu Bằng mừng quýnh cả lên. Ôm vội bó hoa đã chuẩn bị sẵn, anh nép sát vào cánh cửa đứng yên, rồi Tịnh Nghi vừa bước vào là lập tức đưa ra hét lớn:
- Happy Birthday.
Nhưng... thật ngạc nhiên, thật hụt hẫng với Hữu Bằng, Tịnh Nghi đã không có 1 phản ứng bất ngờ nào. Không xúc động, chẳng mừng vui cũng không buồn nhìn qua công trình của anh suốt 1 buổi chiều chuẩn bị.
Bước chân đang vội chỉchậm đi 1 phút, đôi mắt đượm vẻ u buồn, không nói không rằng, cô tiến về phía tủ áo chọn cho mình 1 bộ đồ.
- Đừng xuống dưới. - Hữu Bằng bước lại gần, nắm nhẹ tay cô vui vẽ. - Hôm nay tắm ở đây, toa lét của tôi đó, cô cứ sử dụng tự nhiên. Nhanh lên rồi cùng tôi mừng sinh nhật.
Giật mạnh tay rakhỏi tay anh, Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng chẳng hài lòng. Hữu Bằng lui về sau 1 bước rồi bừng bừng giận dữ, khi nghe hơi thở của cô nồng nặc mùi bia.
- Tịnh Nghi... - Hai hàm răng nghiến lại, Hữu Bằng trợn mắt - Cô vừa đi đâu về hả? Tại sao đầu cổ, quần áo xộc xệch thế kia? Có phải cô vừa tình tứ với tên Dũng khốn kiếp kia không?
Sao cơ? Tịnh Nghi nghe choáng váng. Hữu Bằng nghĩ cô tồi tệ đến thế à?
Anh nghĩ cô có thể qua đêm với bất cứ đàn ông trên thế gian này sao? Tức nghẹn trào nước mắt nhưng cô cố ghìm, hất ra mặt lên:
- Phải đó. Anh quyền gì mà dám cản tôi.
Nói rồi, đẩy mạnh Hữu Bằng sang 1 bên cô ôm bộ đồ vụt chạy đi ngay xuống thang lầu.
"Phải đó. Anh quyền gì cấm được tôi", lời nói như gáo dầu tạt vào đống lửa đang cháy phừng phừng trong gan ruột Hữu Bằng. Hét lên 1 tiếng, như kẽ điên, anh chạy đến xô tất cả những thứ có trên bàn rơi xuống đất. Ly, chén, rượu, nến, hoa tan tành vỡ vụn dưới chân anh. Như vẫn chưa có đã nư cơn giận, anh lập úp luôn ổ bánh kem xuống đất rồi xé tung bó hoa... té ngồi xuống salon bất động.
Sao mình cứ như thằng điên, cứ bị kích động, không kiềm chế được, mỗi khi hình dung đến cảnh Tịnh Nghi thân mật cùng người khác? Mình đã yêu nên ghen chăng? Hữu Bằng nghe hoảng sợ cùng ý nghĩ. Anh muốn phủ nhận chúng đi, nhưng càng chối bỏ, càng nhận thức rõ ràng hơn. Anh đã yêu Tịnh Nghị, 1 sự thật hiển nhiên rồi.
tâm sự, chuyện trò. Muốn chăm sóc, tặng quà... muốn làm cô vui lòng đẹp ý.
Anh không còn vô tư hễ đặt lưng xuống giường là lập tức ngủ ngay. Không gian dường như chật hẹp hơn, để anh lúc nào cũng muốn tháo bỏ bức màn ngăn cách giữa cô với mình. Những đêm khuya thức giấc, len lén vạch màn nhìn Tịnh Nghi ngủ, lòng anh lại nôn nao, muốn được nắm tay, được đặt ngay nụ hôn xuống môi cô đến thế? Trời ơi! Đã nhiều lần, anh phải vùng ra nhảy ào vào bồn nước để tránh không phạm lỗi với cô rồi?
Suy nghĩ, cuối cùng rồi cũng hoàn suy nghĩ, cái vòng luẩn quẩn chẳng hé mở cho anh 1 lối thoát nào. Phải làm gì để vui lòng Tịnh Nghi đây, chứ mà nhìn vẻ khinh khỉnh của Tịnh Nghi Hữu Bằng không sao chịu nổi.
Cánh cửa bật mở, Tịnh Nghi bước vào. Đưa mắt nhìn qua đám mảnh chai vỡ vụn dưới chân 1 cái, Tịnh Nghi chợt cười khan 1 tiếng rồi đi thẳng đến bàn trang điểm, thản nhiên trét đầy lên mặt 1 lớp kem trắng toát.
Bình thường, hành động này làm Hữu Bằng rất khó chịu. Tịnh Nghi cũng biết, nên ít khi nào trang điểm trước mặt anh. Cô ấy làm vậy để chọc tức mình đây. Hữu Bằng biết nhưng không cảm thấy khó chịu chút nào. Bước đến cạnh bên Tịnh Nghi, Hữu Bằng hạ giọng:
- Xin lỗi, lúc nãy tôi lỡ lời. Lẽ ra tôi không nên nghi ngờ nhưng..sự thật cả ngày nay cô đã đi đâu, lại có mùi bia nữa? Tịnh Nghi có biết... tôi lo lắng lắm không?
Lo lắng! Tịnh Nghi cười mai mỉa, thêm 1 cục kem được trây lên mặt.
- Tịnh Nghi..đói bụng chưa? - Không để ý đến hành động khiêu khích kiểu con nít của Tịnh Nghi, Hữu Bằng trìu mến - Tôi dọn cơm cho Tịnh Nghi ăn nhé?
Dọn cơm cho mình ăn ư? Đôi mắt Tịnh Nghi mở lớn. Không đợi cô trả lời, Hữu Bằng chạy vội đi ngay.
- Chẳng còn gì ăn cả.- 1 lúc Hữu Bằng chạy ra tiu nghỉu - Ngoài món canh "Thập tam thái bảo" thôi.
Rồi giậm chân Hữu Bằng tự trách:
- Cũng tại tôi hết, tự nhiên hất đổ hết trơn. Không thì sẽ được 1 bữa ra trò. Cho cô hay, từ chiều tới giờ, mãi lo chuẩn bị sinh nhật cho cô, tôi cũng chưa ăn gì cả.
Sinh nhật của mình ư? Tịnh Nghi nhíu mày thầm nhớ. Đúng rồi. Hôm nay là 12 tháng 10. Vậy ra những thứ này Hữu Bằng làm để mừng sinh nhật mình đây ư? Chao ôi! Đầy đủ quá. Cả hoa, cả nến, cả bánh kem rồi 1 bàn tiệc đầy những món ăn mình thích. Hữu Bằng còn tự cắt cả chữ để dán lên tường nữa. Công phu thế này, chắc anh phải tốn nhiều công lắm. Nhưng tại sao Hữu Bằng phải tổ chức sinh nhật cho cô chứ? Anh thật sự quan tâm, hay chỉ màu mè che mắt thế gian, hay đơn giản làm cho vừa ý nội?
- Tất cả đã đổ bễ hết rồi. - Hữu Bằng nhìn quanh tiếc rẻ rồi kêu lên - Nhưng không sao, vẫn còn 1 vật còn nguyên tặng cô đây.
Chương 14 -
Vói tay ra sau lấy 1 hộp giấy vuông vuông to bằng mặt bàn kiếng salon trao cho cô, anh vui vẻ - Qùa mừng sinh nhật cho cô đó, mở ra xem có thích không?
Nhìn anh 1 cái, Tịnh Nghi từ tốn mở lớp giấy hoa gói bên ngoài. Từ trước đến nay, ngoài Nhật Hà ra, cô chưa được ai tặng quà sinh nhật bao giờ cả.
Ồ! - Nắp hộp bật mở, Tịnh Nghi sững người ra chết lặng trước 1 tặng phẩm quá tuyệt vời. Trước mặt cô là 1 cánh rừng thông tuyệt đẹp. Người thợ thiên tài đã khéo nghỉ ra cách dùng những trái thông để thủ nhõ rừng thông vào hộp gỗ. Sinh động với những con đường nhỏ ngoằng nghèo khuất dấn trong đám cỏ xanh nhân tạo. Thật thích làm sao, những chú ngựa bạch được bồi bằng giấy thong dong dạo bước cạnh những anh chàng phó nhảy. Lại có cả 1 cổ xe ngựa đẹp như cỗ xe của các nàng công chúa ngày xưa nữa. Tò mò, Tịnh Nghi vạch khẽ tấm rèm bên khung cửa xe ngựa lên và ồ to 1 tiếng ngạc nhiên thích thú.
Đúng là mình đây mà. Tịnh Nghị nhận ra ngay con búp bê bông gòn đó là mình, không chỉ vì nó mặc chiếc áo đầm trắng của cô..mà có mái tóc, gương mặt..thậm chí chiếc vòng bạch kim đeo o8? cổ tay cũng là của cô tất cả. Ai mà khéo tạc hình đến thế? Chàng trai ngồi cạnh bên cô, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là Hữu Bằng...
- Có thích không?
Bám tìm những diễn biến trên nét mặt cô, Hữu Bằng e dè hỏi.Con mắt liếc quanh, Tịnh Nghị đẩy chiếc hộp ra xa nói ngược lòng:
- Không thích!
- Không thích thật ư?
Hữu Bằng hỏi lại. Tịnh Nghi nhẹ gật đầu rồi kinh hãi kêu lên, khi thấy Hữu Bằng toan cầm chai rượu rưới vào chiếc hộp:
- Ê! Anh làm gì vậy?
- Tôi đốt nó. - Hữu Bằng đáp lạnh lùng - Cô không thích thì..còn để làm gì.
Chiếc quẹt ga trên tay anh nhúng lửa, Tịnh Nghi vội ôm chiếc gỗ vào lòng:
- Tôi không cho anh đốt đâu..nó là của tôi rồi.
- Nhưng cô vừa bảo là không thích nó mà.
- Tôi chỉ nói vậy thôi.- Mắt Tịnh Nghi long lanh sáng - Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho tôi chứ?
Hữu Bằng nói ngay không suy nghĩ:
- Vì tôi nhớ hôm ở rừng thông, cô bảo là thích trái thông lắm, muốn nhặt thật nhiều nhưng lại không có cơ hội mang về, nên..mới nghĩ ra món quà này. Cô thích nó chứ?
Sợ anh lại đốt nó đi, Tịnh Nghi gật đầu nhè nhẹ.
- Thật à... Ôi! Tôi mừng quá! Đưa tay ôm ngực, Hữu Bằng vui như đứa trẻ. Rồi nhân lúc cô vui, anh ngập ngừng dò hỏi:
- Tịnh Nghi! Sao cô tránh mặt tôi hoài vậy? Chuyện ngoài rừng thông hôm trước, tôi thật tình không cố ý.Tịnh Nghi đừng giận tôi nữa nhé? Hay là cô muốn tôi quỳ xuống chân xin lỗi mới tha cho?
Thấy Hữu Bằng sụp quỳ dưới chân mình, Tịnh Nghi sợ quá la lên:
- Ê! Đừng làm như vậy. Tôi không giận anh chuyện ở rừng thông, chỉ tức vì bị anh coi thường rẽ rúng thôi.
- Coi thường, rẽ rúng cô? Hữu Bằng trợn mắt - Bao giờ? Cô đừng vu oan giá họa cho tôi.
- Không có ư? - Chợt tức lên, Tịnh Nghi òa khóc - Vậy chứ ai..ai đã dùng chi phiếu ném vào mặt tôi khi đó chuyện xảy ra? Anh xem tôi là hạng người gì? Gái đứng đường có phải không?
- Ôi, trời ơi! - Hữu Bằng sợ hãi - Tịnh Nghi! Cô nói gì lạ vậy. Tôi làm sao dám so sánh cô với bọn người kia chứ? Hèn gì cô giận tôi như vậy. Xin thề trời đất, tôi có chút nào rẻ rúng cô, xin cho bị thiên lôi đánh tan thây, mất xác đi.
- Nếu khÔng nghĩ thế, sao anh lại dùng tiền..đền bù cho tôi chứ?
Tịnh Nghi tấm tức. Hữu Bằng nhẹ rút khăn lau nước mắt cho cô:
- Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ..lúc đó tại tôi quýnh quá không kịp suy nghĩ. Thấy cô khóc lòng tôi rối bời... chỉ muốn làm vui lòng đẹp dạ cô..Rồi lại nhớ tiền là thức cô thích nhất... nên...
- Nên..nên như vậy phải không? - Nhẹ cả lòng trước lời giải thích của anh, nhưng giận anh bảo mình là kẻ chỉ biết ham tiền, Tịnh Nghi lại hét lên - Tiền không phải là thứ tôi thích nhất.
- Thế... cô thích nhất cái gì? - Hữu Bằng ngơ ngác, rồi như chợt nhớ, anh reo lên mừng rỡ - A! Đúng rồi. Vậy mà tôi quên mất. Cô không thích tiền, chỉ thích ăn thôi, có đúng không?
gì ăn nhé?
- Lại ăn!
Quay mặt lại hét lên, rồi bật cười xòa, Tịnh Nghi không tài nào giận nổi nữa rồi, Hữu Bằng đúng là chàng ngốc.
- Ừ, thì ăn.
- Đến nhà hàng nào hả?
Hữu Bằng mừng rỡ họ Tịnh Nghi lười biếng:
- Ở nhà. Ăn đỡ món canh "Thập tam thái bảo" gì của nội nấu đi, cũng ngon lắm mà.
- Ngon lắm. Nhưng... - Đưa tay gãi tóc. Hữu Bằng cười ngượng nghịu - Tôi không ăn được.
- Sao thế?
Tịnh Nghi ngây thơ. Hữu Bằng đành nói huỵch toạt ra:
- Vì nếu ăn... chuyện hôm nọ Ở rừng thông..sẽ xảy ra nữa đó.
- Hả!
Chợt hiểu..Tịnh Nghi đỏ má thẹn thùng. Hữu Bằng lại rủ:
- Đi chứ?
- Không.
Hai bên má phình to, Tịnh Nghi quay mặt đi bẽn lẽn. Ghét ghê! Tự nhiên cứ nhắc chuyện rừng thông. Hổng biết con gái người ta nghe mấy chuyện này thì xấu hổ lắm sao?
- Sao hả? Giận nữa à? - Hữu Bằng lo lắng.
Không còn giận chút nào, nhưng Tịnh Nghi vẫn ngầu nét mặt:
- Ừ, giận đó.
- Làm sao mới hết giận bây giờ?
Khổ sở, Hữu Bằng đưa ty gãi tóc. Tịnh Nghi nghiêm giọng:
- Xòe tay ra?
- Để làm gì? - Hữu Bằng không tài nào đoán nổi.
- Cho chừa nè! - Đánh mạnh 1 cái vào tay Hữu Bằng, Tịnh Nghi nói với vẻ bề trên - Từ nay cấm nhắc chuyện rừng thông nữa.
Biết Tịnh Nghi đã hết giận, Hữu Bằng mừng rỡ kêu lên:
- Xin tuân lệnh. Rồi. Đi ăn chứ?
- Hông.
Đôi má cô lại phình to. Hữu Bằng tiu nghỉu lắc đầu:
- Bộ tính..nhịn đói ngủ hả?
- Không có - Tịnh Nghi cười trong bẽn lẽn - Thấy anh chuẩn bị bữa sinh nhật tươm tất quá tôi chẳng nỡ nào mà không dự. Thôi, còn bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
- Không còn ăn được đâu, đã đổ hết trơn rồi.
- Tôi thấy 1 món vẫn còn ăn được.
- Món nào? - Hữu Bằng ngơ ngác.
- Món này.
Nói rồi Tịnh Nghi cho tay vào giữa ổ bánh kem bốc ngay 1 miếng to cho vào miệng. Chưa từng ăn kiểu này bao giờ, Hữu Bằng thấy ghê ghê làm sao ấy. Nhưng nhìn cái miệng của Tịnh Nghi ăn ngon lành quá, Hữu Bằng lại sợ Tịnh Nghi ăn hết. Vội ngồi xuống, anh chọc tay vào giành 1 miếng to hơn.
Mãi ăn, cả hai không nhận thấy mặt mình bị tèm lem đầy những kem, đến khi no rồi, ngẩng dậy nhìn nhau mới thấy thật buồn cười. Thế là Tịnh Nghi và Hữu Bằng cả hai đồng phá ra cười ngất.
- Tịnh Nghi ơi! Tối nay đi xem ca nhạc nhé. - Chìa hai chiếc vé mời hàng đặc biệt ra trước mặt Tịnh Nghi, Hữu Bằng vui vẻ - Ghế hạng A đó. Thích không?
Những tưởng Tịnh Nghi sẽ nhảy cẫng lên mừng, nào ngờ Tịnh Nghi chỉ rùn vai một cái:
- Thôi, không đi đâu.
- Vậy chứ ở nhà làm gì? - Hữu Bằng giấu nỗi thất vọng vào ánh mắt.
Tịnh Nghi che miệng ngáp:
- Tôi ngủ. Anh đi một mình đi.
Ném hai chiếc vé xuống bàn, Hữu Bằng ngồi như quả bóng xì hơi:
- Nếu cô ngủ, tui cũng ngủ Luôn.
- Ngủ thì ngủ. - Tịnh Nghi che miệng ngáp - Tôi dạo này sao cứ buồn ngủ hoài à.
Hữu Bằng nhìn cô chăm chú:
- Đó là triệu chứng của mấy người sắp mập lên rồi đấy.
- Cầu mong như vậy.
Vừa nói, Tịnh Nghi vừa leo lên giường. Nhìn cô kéo tấm màn ngăn cách ra, sao hôm nay Hữu Bằng nghe ghét quá, Hữu Bằng bèn đặt chuyện:
- Người ta nói cái giường mà có cái màn chính giữa là hổng nên đâu. Hay bữa nay mình dẹp nó đi nghen?
- Tự nhiên lại dẹp. - Giọng Tịnh Nghi nhừa nhựa - Hay là tại anh muốn giở trò gì?
- Ồ! Không, không có đâu. - Bị nói trúng tim đen Hữu Bằng quê quá chối ngay - Cô muốn để thì cứ để y … lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.
- Chuyện gì là chuyện gì? - Ló đầu ra khỏi cái màn ngăn Tịnh Nghi lo lắng hỏi.
- Thì bị … - Bị hỏi gấp quá, Hữu Bằng đáp nhanh chẳng suy nghĩ - Hai người … sẽ có một người chết đó.
Câu đáp quả thật ác liệt! Tịnh Nghi bật dậy ngay:
- Thật vậy sao? Vậy thì dẹp đi!
Nói rồi, Tịnh Nghi quơ tay dẹp luôn cái màn vào một góc. Không ngờ, Tịnh Nghi lại tin người nhanh như thế, Hữu Bằng cố nén cười thầm nghĩ: Biết vậy, mình đã nói mấy bữa nay rồi.
- Sao hả?
Thấy Hữu Bằng tủm tỉm cười, Tịnh Nghi thoáng nghi ngờ. Lỡ cười rồi nên phải cười luôn, Hữu Bằng gằn giọng:
mình gần mặt Hữu Bằng quá. Tịnh Nghi hốt hoảng bật ngay dậy, hét lên:
- Xích ra! - Rồi nhanh tay đặt luôn cái gối ôm vào giữa làm ranh giới - Cấm xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Bằng không anh sẽ phải xuống salon ngủ đó.
Lời đe dọa quả hiệu lực, Hữu Bằng vội lăn tuốt ra xa:
- Rồi … nói đi.
Mặt Hữu Bằng nhăn nhó. Tịnh Nghi ra chiều bí mật:
- Anh sẽ giật mình cho coi. Cả ngày hôm đó tui đã gặp một người đàn bà và một người đàn ông … - Là ai?
- Mẹ anh đó.
- Mẹ tôi? - Hữu Bằng cười lớn - Cô nói đùa hay quá.
- Không. Tôi không nói đùa đâu. - Tịnh Nghi nghiêm nét mặt - Và điều này nữa … Tú Chi, cô bé bán hoa hồng chính là em ruột của anh.
Tịnh Nghi thật hay đùa vậy nhỉ? Hữu Bằng hoang mang quá. Nhìn mặt Tịnh Nghi không có vẻ gì đùa cả. Nhưng nếu thật thì càng vô lý nhiều hơn. Cô làm sao biết mẹ anh là ai mà gặp chứ?
- Tôi đến nhà Tú Chi chơi, không ngờ gặp được mẹ anh. - Như biết nỗi thắc mắc của Hữu Bằng, Tịnh Nghi giải thích - Mới đầu tôi cũng hổng tin, đến khi nhìn thấy hình ba anh và bà chụp chung trong ngày cưới mới tin được đó. Để tôi cho anh xem nhé?
Nói rồi, Tịnh Nghi lấy từ dưới gối ra một tấm hình đen trắng, nói như khoe:
- Tại Tú Chi không biết gì, nên tôi mới dụ mượn được đó.
Cầm lấy tấm hình, mắt Hữu Bằng tối sầm đi. Hai hàm răng nghiến lại, anh vò nát tấm ảnh trên tay. Tịnh Nghi hốt hoảng chồm lên giằng lại tấm hình:
- Ê! Anh làm gì vậy? Tôi còn phải trả lại Tú Chi mà.
- Tôi cấm cô từ nay đến gặp bà ta, cũng không được nhắc đến từ mẹ trước mặt tôi nữa đó.
Vẻ mặt Hữu Bằng thật hung dữ. Tịnh Nghi ngơ ngác:
- Vì sao chứ?
Hữu Bằng hét lên:
- Trong đời tôi không có người mẹ lăng loàn … vô lương tâm ấy.
- Không. - Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu - Anh hiểu lầm rồi. Mẹ của anh thật không xấu xa như anh nghĩ. Bà rất nhân hậu, hiền lành và rất quan tâm về anh đấy. Để hôm nào, tôi đưa anh đến gặp bà … - Đừng tốn công vô ích. - Hữu Bằng xẵng giọng - Cả đời này, kiếp này, tôi sẽ không nhìn đến mặt bà ta đâu.
- Đừng nói thế, tội lỗi lắm Hữu Bằng. - Tịnh Nghi nhẫn nại - Hãy nghe tôi kể chuyện mười bốn năm về trước. Sự thật … - Cô im đi. - Hét lớn, cắt ngang lời Tịnh Nghi, Hữu Bằng vụt bước xuống giường - Tôi không muốn nghe gì cả. Còn nữa, cảnh cáo cô … không được kể chuyện này cho ba tôi đó. Bằng không, đừng trách tôi.
Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa đập mạnh sau lưng. Tịnh Nghi ngã lăn ra giường thở dài chán nản. Bà Quỳnh nói không sai, lòng thù hận của anh với mẹ sâu sắc quá, không thể một sớm một chiều xóa tan đi.
Thuyết phục được anh, có lẽ cô phải dùng nhiều công sức lắm. Nhưng dù có khó khăn cách mấy, Tịnh Nghi nhủ lòng không bỏ cuộc.
Nhất định cô phải thành công, phải giúp bà Quỳnh đòan tụ với chồng con, dù bà không một lời nhờ vả.
Quả không ngoài dự đoán, đúng là ba đã đến tìm người đàn bà ấy. Từ bên kia đường nhìn qua, thấy rõ ràng ông quẹo vào con hẻm nhỏ, Hữu Bằng hét lên 1 tiếng to giận dữ.
- Trời ơi! Điều mà anh sợ nhất trong đời đã đến rồi. Ba đến tìm người đàn bà ấy, chuyện gì sẽ xảy ra? Hơn ai hết, Hữu Bằng biết rõ tính ba. Bao nhiêu năm dài, ông vẫn không quên được người đàn bà bội bạc đó, vẫn chờ mong, vẫn kiếm bà, hy vọng bằng mọi cách ông sẽ thuyết phục bà trở lại. Mà chuyện đó xem ra chẳng khó khăn gì, 1 khi đã cho Tịnh Nghi đến báo tin, hẳn bà ta đã có ý đồ quay trở lại.
Tịnh Nghi. Nhắc đến Tịnh Nghi, cơn giận của Hữu Bằng lại sôi lên. Thật là nhiều chuyện, tài lanh, dư hơi quá. Cô chẵng coi anh ra gì cả... nên mặc dù đã bị anh cảnh cáo, cấm đoán, cô vẫn ngang nhiên tiết lộ với ba, thậm chí còn nói vào để 2 người đoàn tụ nữa.
Tất cả cũng tại Tịnh Nghi thôi. Cơn giận cao ngút trời xanh, quên mất việc mình đến đây để làm gì, Hữu Bằng rồ ga cho xe phóng vọt đi ngay. Tịnh Nghi ơi! Nếu ba tôi đem người đàn bà ấy trở về, việc đầu tiên tôi làm là giết cô chết đó.
chẳng qua bà ta đã cùng đường, đã bế tắt rồi. Sao ba nhẹ dạ cả tin đến thế? Sao ba không nhanh chóng đoán ra rằng, những gã đàn ông vây quanh vì mê mẩn sắc đẹp của bà năm xưa đã quay lưng lại, hất hủi bà. Bởi sắc đẹp là 1 thứ không còn tồn tại mãi với thời gian. Không còn nơi nương tựa, bà mới buộc lòng quay về với ba thôi. Vì hiện tại, ngoài ba ra, ai có thể cưu mang 1 bà lão sáu mươi, lại còn đèo thêm 1 cô con gái nhỏ.
Con gái..Trời ơi! Nhục nhã, xấu hổ quá! Tại sao anh lại là máu thịt của người đàn bà xấu xa, trơ trẽn vô liêm sĩ ấy? Bà thật không biết nhục, biết thẹn là gì, đã có con hoang với người khác còn dám gặp chồng ư?
Không. Không bao giờ Hữu Bằng này gọi bà là mẹ, cũng không bao giờ chấp nhận cùng sống chung với bà trong 1 mái nhà. Nếu ba đưa bà về, anh nhất định sẽ bỏ nhà đi, sẽ đem theo bà nội, sẽ giận luôn ba nữa...
Nói căm hờn dành cho phụ nữ vừa tạm nguôi, vì những đức tính cao đẹp của Tịnh Nghi vụt tan tành trong suy nghĩ của Hữu Bằng. Chưa bao giờ anh thù ghét, căm hận con gái bằng lúc này. Không sai với những nhận xét của anh đâu, phụ nữ chính là những con ký sinh trùng dơ bẩn, chuyên bám vào đàn ông mà sống, mà đục khoét..mà làm khổ họ suốt đời thôi, cả Tịnh Nghi cũng thế... không ngoại lệ...
Vụt thắng gấp xe trước hiên nhà, Hữu Bằng mở cửa xe, hùng hổ bước vào. Chưa qua ngưỡng cửa, anh đã cất giọng to vang dậy:
- Tịnh Nghi! Tịnh Nghi đâu...
Giọng anh chát chúa bất ngờ vang lớn, đánh thức cả bà Thanh đang lim dim mắt ngủ, cho Tịnh Nghi nhổ tóc sâu. Từ trên ban công, Tịnh Nghi ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì mà ồn ào vậy?
- Cô xuống đây mau!- Hữu Bằng gầm to.
Bà Thanh cuốn gọn mớ tóc lại:
- Con xuống thử coi nó làm gì mà hét ghê vậy?
- Dạ.
Từng bước chậm xuống lầu, Tịnh Nghi có thể hiếu chuyện gì đủ làm Hữu Bằng nổi trận tam bành. Nhưng ngoài cách nói cho ông Thái biết, cô chẳng biết cách nào hay hơn cả. Bà Quỳnh cấm, nhưng vì cô không thể nào yên lặng để bà chịu bất công, chịu sự hiểu lầm mãi thế.
- Hừm...
Bốp... Bốp...
Vừa chạm chân xuống đất, Tịnh Nghi vừa hé môi, chưa kịp nói câu nào đã bị Hữu Bằng vung tay tát ngay 2 tát như trời giáng vào giữa mặt tối tăm mặt mũi.
- Tại sao cô dám cãi lời tôi? Tại sao, tại sao hả?
2 cái tát không đủ làm cơn giận trong lòng Hữu Bằng hạ xuống, tóm lấy cổ của Tịnh Nghi lay mạnh, anh như muốn xé cô ra hàng 100 mảnh mới vừa lòng:
- Tại vì tôi không muốn mẹ anh bị Oan ức mãi như thế.
Nhìn thẳng đôi mắt vào Hữu Bằng, Tịnh Nghi trả lời trong cơn ho sặc sụa...
- Bà ấy thật không xấu như anh nghĩ. Bao năm rồi, bà chỉ yêu thương, quan tâm đến anh...
- Im ngay! - Hữu Bằng ném mạnh tay, xô Tịnh Nghi té vào ghế salon. 1 cạnh bàn va vào đầu cô chảy máu, cùng lúc bà Thanh trên lầu vừa chạy xuống. Thấy Hữu Bằng xô ngã Tịnh Nghi, bà hớt hải chạy đến bên cô, lo lắng:
- Hữu Bằng! Tại sao lại đánh vợ? Con điên rồi hả?
- Vợ..- Như bị phát điên, Hữu Bằng phá ra cười ha hả... - May mắn là con không ngu dại như đàn ông trên thế gian này, đem hồ ly tinh về nhà ôm ấp.
Ngoéo tay, xách cổ áo lôi Tịnh Nghi đứng dậy, kéo cô vào sát ngực mình, anh hét:
- Biến ngay! Cút xéo khỏi mắt tôi lập tức! Đồ quỷ hiện hình! 14 năm trước, bà ta đã làm tan nát gia đình tôi! 14 năm sau lại đến lượt cô...
- Hữu Bằng! Buông Tịnh Nghi ra! - Bước lên gỡ tay Hữu Bằng ra khỏi ngực áo Tịnh Nghi, bà Thanh giận dữ - Cháu điên rồi phải không? Tự nhiên lại nhắc chuyện 14 năm về trước.
- Không phải tự nhiên đâu, mà là sự thật.
Lấy tay lau ngang dòng máu rỉ ra ở khóe môi, Tịnh Nghi ôn tồn nói. Hữu Bằng lại hét lên:
- Im ngay! Nếu cô còn dám nói lời nào, tôi sẽ cắt lưỡi cô.
- Dù anh có giết, tôi vẫn nói. - Tịnh Nghi không nao núng - Vì sự thật vẫn là sự thật thôi. Dù anh chối bỏ, bà ấy vẫn là mẹ của anh và dù bị hiểu lầm, bà ấy vẫn cứ là người tốt, đáng được yêu thương, kính trọng.
- Mẹ của Hữu Bằng? - Bà Thanh lấm bẩm - Phương Quỳnh nó đã về rồi ư?
Bằng, nhưng bị anh chụp được.
Sững sờ như mình bị xúc phạm thế, kê mặt mình vào sát mặt cô, Hữu Bằng gằn giọng:
- Cái trò vờ cao thượng, giả nhân, giả nghĩa của cô bị tôi phát hiện rồi. Cô cũng giống như bà ấy, như tất cả phụ nữ khác trên đời. Trắc nết, lẳng lơ, mưu đồ, xảo nguyệt. Nói cho cô và cả bà ấy hay nữa, 1 khi Hữu Bằng này còn sống thì cả 2 không ai được đặt chân vào nhà này. Hãy từ bỏ ý định dòm ngó gia tài của tôi đi!
Dòm ngó gia tài của anh ư? Lùi về sau 1 bước, Tịnh Nghi nghe hụt hẫng. Không ngờ Hữu Bằng lại nghĩ mình như thế. Thì ra, bao lâu nay những gì tốt đẹp cô dành cho anh, anh đều nghĩ là cô cố tình làm ra để mua lòng, để chinh phục anh, để được thừa hưởng cái gia tài của anh ư? Đau lòng quá, Tịnh Nghi không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài xuống má...
Giọt nước mắt tủi hờn lẫn cái nhìn uốt nghẹn của Tịnh Nghi làm Hữu Bằng thoáng nao lòng, nhưng anh gạt đi ngay. Đừng để bị mắc lừa, thủ đoạn của đàn bà thôi.
- Lại khóc! Và có lẽ ở đằng kia, trong 1 căn nhà nhỏ, bà ta cũng đang khóc sụt sùi, khẩn cầu lòng thương hại của ba rồi đấy. Đàn bà các người sao hay quá, không biết tự trọng là gì cả...
- Còn anh... - Tịnh Nghi thét lên trong tiếng khóc - Anh thhì hơn gì ai chớ? Tôi tiếc là đã hiểu lầm, đã quan tâm lo lắng đến anh. 1 ngày không xa, anh sẽ phải hối hận về những ý nghĩ của mình.
Nói xong, cô giật mạnh tay bỏ chạy nhanh ra cửa. Bà Thanh dợm đuổi theo, nhưng Hữu Bằng đưa tay cản lại:
- Cứ mặc cô ấy, con tin là cô ấy sẽ chẳng dám bỏ đi đâu.
- Có chuyện gì mà Tịnh Nghi vừa khóc vừa đâm đầu chạy ra thế? Ba gọi mãi cũng không ngừng. Có phải con vừa gây với nó không?
Ông Thái chợt bước vào nhà nhìn Hữu Bằng, lo lắng:
- Phải. - Châm điếu thuốc, Hữu Bằng ngồi xuống ghế gác tréo chân, trả lời xấc xược - Con vừa đuổi cô ấy ra khỏi nhà mình đó.
- Đuổi? - Ông Thái kinh hoàng - Sao lại đuổi? Tịnh Nghi đã làm gì nên lỗi?
- Cô ấy chỉ phạm 1 lỗi duy nhất thôi. - Hữu Bằng quắc đôi mắt sáng - Lỗi cùng chung giới tính với người đàn bà vô liêm sĩ đã sanh 1 thằng Hữu Bằng này.
- Hữu Bằng! - Ông Thái cau mày - Thái độ của con hôm nay sao lạ quá?
- Sẽ còn lạ hơn nữa, nếu ba còn tiếp tục quan hệ với người đàn bà ấy.
Hữu Bằng dúi mạnh điếu thuuốc vào chiếc gạt tàn. Bà Thanh bước lại gần con:
- Thái! Có phải con vừa từ ở chỗ Phương Quỳnh về không?
- Phải, mẹ à - Ông Thái gật đầu vui vẻ - Con vừa thuyết phục được cô ấy trở về.
- Sao, trở về à?
Bà Thanh như bị bất ngờ. Hữu Bằng ngẩng dậy hét lên:
- Nếu ba đêm bà ấy trở về, con sẽ không ở trong nhà này nữa, con sẽ đem nội theo. Con không thể sống chung với người đàn bà lăng loàn ấy. Không trả lời, bà Thanh gật đầu, biểu lộ sự đồng tình. Ông Thái ngồi xuống ghế, thở ra 1 hơi dài:
- Hữu Bằng! Đừng dùng những lời xúc phạm với mẹ con như vậy. Rồi con sẽ hối hận đấy. Sự thật không như những gì chúng ta đã nghĩ. Người có lỗi trong chuyện này là ba, không phải mẹ.
- Con thật không biết bà ta đã dùng cách gì để lừa được ba như thế. - Hữu Bằng cười mai mỉa.
- Bà ấy không dùng cách gì cả, ngoài sự thật. Hữu Bằng! Con xem đi.
Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ trong người ra 1 xấp giấy. Hữu Bằng cầm lấy, lẩm bẩm đọc rồi kêu lên ngơ ngác:
- Giấy xét nghiệm máu. Ủa! Cái này là của con mà..lâu lắm rồi, từ hồi con bị thương hàn. Ba đưa con xem làm gì?
- Đừng nóng. - Ông Thái nhẹ gật đầu - Cứ đọc tiếp đi.
- Gì thế này? Toàn giấy xét nghiệm máu. 1 của ba và 1 của ai đó, chẳng có gì đáng coi cả.
Hữu Bằng ngạc nhiên. Ông Thái thở ra 1 hơi dài:
- Vậy mà có đó con ạ. Nếu con xem kỹ, con sẽ thấy nhóm máu của con trùng với nhóm máu của người đàn ông lạ, mà chẳng liên quan gì đến nhóm máu của ba...
- Chuyện gì mà kỳ lạ thế? - Bà Thanh giằng xấp giấy xét nghiệm trên tay Hữu Bằng - Sao nhóm máu của Hữu Bằng không trùng với nhóm máu của con được chứ?
- Được - Ông Thái gật đầu trong đau khổ - Vì sự thật, Hữu Bằng đâu phải là con ruột của con.
kế quả xét nghiệm quá rõ ràng. Máu anh nhóm "O" trong lúc nhóm máu của ba lại là nhóm máu "B". Bàng hoàng quá, Hữu Bằng ngẩn người chết lặng.
- Chuyện thế này... - Không đợi mẹ và Hữu Bằng lên tiếng hỏi, ông Thái cất giọng kể luôn..- Bởi cùng như họ vậy, lòng ông hãy còn quá bàng hoàng, ngơ ngác..
Chương 15
-
... Ngày đó, nhờ cha mẹ sang nói Phương Quỳnh về làm vợ, Phan Trần Thái đâu hay mình đã làm tan vỡ 1 mối tình thơ mộng, còn đẩy 1 chàng trai hiền lành chất phác vào con đường tội lỗi.
Chàng chỉ biết Phương Quỳnh là cô hoa khôi đẹp nhất trường, biết nàng hiện là mơ ước của bao gã si tình và quan trọng hơn là biết gia đình nàng đang nợ gia đình mình 1 số tiền rất lớn không còn khả năng chi trả.
Thiên Tân là 1 chàng trai nghèo khổ, thất học, mưu sinh bằng nghề thợ tiện. Chàng và Phương Quỳnh yêu nhau đã lâu lắm, nhưng vì không khả năng cưới hỏi, cả hai đành âm thầm lén cha mẹ hẹn hò nhau và kết quả là 1 bào thai đang lớn dần trong bụng của nàng.
Không dám từ hôn với ông chủ nợ, cũng không đành ép uổng duyên con, ông bà cho Thiên Tân 1 cơ hội cuối cùng. Nếu anh có thể tìm đủ tiền trả nợ cho ông bà trong vòng 1 tháng, ông bà sẽ đồng ý gả Phương Quỳnh.
Biết tìm đâu số tiền lớn làm sính lễ bây giờ? Suy nghĩ, suy nghĩ mãi, cuối cùng Thiên Tân đành lao vào bán hàng trắng, dù biết đó là bước cùng, là con đường cấm, là hành động thất nhân thất đức. Nhưng nghĩ chỉ bán trong 1 tháng thôi là đủ tiền cưới Phương Quỳnh rồi, anh sẽ nghĩ. Không ngờ đến ngày cuối anh đã bị bắt.
Tòa đã tuyên án anh 14 năm tù. Phương Quỳnh đành phải vâng lời cha mẹ bước lên xe hoa, nửa vì hiếu cùng cha mẹ, nửa vì muốn bảo toàn giọt máu của anh. Gia đình danh giá, cô làm sao không chồng mà chửa, cha mẹ nhất định phải bắt cô phá bỏ đứa con thôi.
14 năm dài lặng lẽ trôi bên tình yêu, lòng bao dung rộng lớn của chồng, lòng Phương Quỳnh cũng canh cánh không yên. Cô thấy mình có lỗi với Trần Thái thật nhiều. Càng nhìn anh thân mật, yêu thương Hữu Bằng, cô cảm thấy lương tâm mình ray rứt. Để bù đắp, cô hết lòng yêu thương, chăm sóc cho anh, cũng như sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện Hữu Bằng.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đúng vào lúc tình cảm vợ chồng của cô và Trần thái trở nên mặn nồng nhất thì Thiên Tân xuất hiện. Anh vẫn biết, bắt 1 Phương Quỳnh phải chờ mình suốt 14 năm dài là vô lý, nên đã không trách móc cũng chẳng giận hờn. Anh chỉ xin cô cho mình nhận lại đứa con, bởi cuộc đời anh, bây giờ ngoài đứa con ra..không còn gì nữa cả.
Lời Thiên Tâm rất hợp tình hợp lý. Nhưng..làm sao Phương Quỳnh cho anh nhận Hữu Bằng, khi cả Trần Thái, cả bà Thanh đều coi nó là báu vật. Cô không đủ can đảm thú nhận với chồng 1 tội lỗi được chôn vùi suốt 14 năm trời.
Thương chồng, cô lại không đành lòng từ chối Thiên Tân. 14 năm dài, anh đã vì cô giam đời mình trong trại cải tạo. Đứa con chính là nguồn sống duy nhất của cuộc đời anh.
Bên này không nỡ, bên kia lại không đành, cô ấy hẹn lần, hẹn lừa tìm kế hoãn binh, cho đến 1 hôm bị Trần Thái phát hiện ra.
Tình ngay lý gian, lại không thể tiết lộ bí mật của Hữu Bằng, Phương Quỳnh đành để chồng hiểu lầm. Đúng lúc đó, cô phát hiện ra mình đã mang thai. Vui mừng khôn xiết, cô hớn hở báo tin cho Trần Thái nghe vì đây mới chính thật là con ruột của anh.
Trong cơn ghen, bị nghi ngờ che mất lý trí, Trần thái không thể nào tin được, cứ bảo đứa bé trong bụng Phương Quỳnh là kết qủa của mối tình vụng trộm. 1 2 bắt Phương Quỳnh phải phá bỏ nó đi, với lý do tại sao phải đợi Thiên Tân xuất hiện cô mới có bầu như vậy?
Tại sao? Phường Quỳnh làm sao biết để trả lời chồng, cô chỉ biết 1 điều duy nhất rằng đứa con đó không thể nào phá bỏ. Dù có chết, cô cũng phải bảo vệ nó cho bằng được.
Trong lúc đó, Thiên Tân lại gấp rút bắt Phương Quỳnh giao trả lại con. Tình thế lửa cháy ngang mày, để bảo vệ những điều bí mật, Phương Quỳnh chỉ còn 1 con đường là bỏ nhà ra đi.
Phải. Chỉ có bỏ ra đi, cô mới có thể chung thủy với chồng, vẹn nghĩa với người xưa và bảo vệ được những đứa con yêu dấu của mình. Với đôi bàn tay trắng, 14 năm ròng lặn lội nuôi con, Phương Quỳnh phải 1 mình chống đỡ với bao cám dỗ của cuộc đời.
mặc dù Thiên Tân không từ bỏ ý định cùng cô nên chồng vợ.
Bỏ nhà ra đi, song tâm tư tình cảm của Phương Quỳnh lúc nào cũng vọng tưởng đến chồng, đến con thơ. Ngày ngày gánh chè đi bán, cô vẫn thường đến trường học của Hữu Bằng. Nấp mình sau hàng rào kẽm, bao lần cô rơi nước mắt, cũng như sung sướng tự hào nhìn con trẻ lớn khôn.
- Trời ơi! Con dâu của tôi! Thật là tội nghiệp! Tôi phải đi rước nó về ngay.
Nghe đến đây, không kềm nổi thương tâm, bà Thanh chợt hét lên rồi đứng dậy bước ngay ra cửa. Bà đi rước con dâu, dù không biết nó hiện đang ở nơi nào.
Nhìn qua, thấy Hữu Bằng lặng người bất động rên ghế salon, 2 tay ôm lấy đầu đau khổ, ông Thái bước đến gần:
- Ba biết chuyện này là 1 cúc sốc lớn với con, trong nhất thời con khó lòng chấp nhận sự thật này. Ba cũng vậy, lúc nghe mẹ con kể, đã bàng hoàng đau khổ lắm. Nhưng hình tâm lại, ba thấy mừng, Hữu Bằng à. Dù con không phải là con ruột của ba, ba vẫn cứ thương yêu con, trước như thế nào, giờ như thế ấy không có gì thay đổi.
- Ba!
Chợt nắm lấy tay ông, Hữu Bằng òa khóc. Ông Thái nhẹ vuốt đầu con:
- Tốt lắm rồi. Khóc được là tốt lắm rồi. Không sao cả, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp, sáng sủa thôi.
Không trả lời ông, Hữu Bằng tiếp tục để những giọt nước mắt tuôn trào. Vui mừng hay hối hận, anh cũng không biết nữa, chỉ thấy từ lòng mình vỡ òa bao cảm xúc.
Những người quen biết chẳng nói gì, chứ xung quanh chòm xóm và những ai đã một lần dự hụt lễ đính hôn của Hữu Bằng, nay được mời đi ăn cưới đều nhìn nhau xì xầm to nhỏ:
- Lại cưới nữa ư?
- Ai thế nhỉ? Sao chỉ có một đứa con trai mà phải cưới nhiều lần thế?
- Đám cưới lần này, liệu có bị phá nữa không?
Những lời xì xầm ấy, Hữu Bằng đều nghe thấy hết. Anh không thấy phật lòng, cũng không xấu hổ. Vì hơn ai hết, anh hiểu rõ mục đích của cái đám cưới rình rang này.
Nó được tổ chức theo mưu kế của Thiên Tân - người mà anh vừa nhận gọi bằng cha sau hai mươi tám năm trời cách mặt. Liệu có thành công không? Liệu Tịnh Nghi có trở về không? Hữu Bằng không biết, anh chỉ biết là mình đã hết cách rồi. Sáu tháng nay, Tịnh Nghi như vụt biến mất giữa cuộc đời, mặc cho anh và bao nhiêu người tìm kiếm.
Hôm đó, sau khi biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện, Hữu Bằng đã ngồi suy ngẫm suốt đêm. Anh thấy câu chuyện sao hoang đường, sao khó tin đến thế? làm sao anh có thể tin, có thể ngờ ông Thái không phải là cha ruột của mình? Trời ơi! Điều đó lam anh đau lòng quá. Anh không muốn mình được sinh rat ừ một người đàn ông khác.
Nhưng tờ xét nghiệm máu rành rành trước mắt. Sự thật đã rõ ràng rồi, lòng Hữu Bằng như ấm lại trước sự đối xử chân tình, thân thương của nội.
- Hữu Bằng! Thôi, đừng buồn nữa cháu. Cháu sẽ không mất gì đâu. Tình thương của nội, tình cảm của cha vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Mãi mãi, cháu là Hữu Bằng cưng của bà. Cháu hãy mừng lên đi. Từ hôm nay cháu đã có thêm một người mẹ, một đứa em gái ngây thơ và một người cha đã lo lắng, thương yêu cháu nữa. Hãy chuẩn bị cùng ta và ba cháu đi rước mẹ về. Mẹ cháu đã phải chịu nhiều đau khổ và oan ức, chúng ta hãy cùng bù đắp cho người những đau thương mất mát kia.
Mẹ! Có thật mẹ là người đàn bà nhân hậu, cao thượng như câu chuyện kể? Tim Hữu Bằng quặn thắt. Chiều hôm đó, một mình anh đến nhà của mẹ tìm hiểu sự tình.
Những lời kể của nhà hàng xóm trùng khớp với câu chuyện kể từng chi tiết nhỏ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Bao năm qua, đúng là anh đã hiểu lầm, đã nghĩ sai về mẹ. Bà không thấp hèn như anh nghĩ. Bà đã hy sinh tất cả đời mình cho những đứa con.
Nép mình sau cánh cửa, nhìn mẹ và Tú Chi sống trong nghèo khổ mà Hữu Bằng ân hận quá. Mẹ Ơi! Mẹ cô đơn, còm cõi một mình như thế này suốt mười mấy năm dài. Mẹ gìn lòng thủy chung với ba như thế, mà con lại nguyền rủa, căm thù mẹ. Tội con đáng chết muôn phần. Tú Chi ơi! Bao năm qua, anh sống đầy đủ trong sang giàu, dư dả, anh đâu ngờ mình còn có một người em ngày phải vất vả bán từng bông hồng nhỏ tìm kế mưu sinh.
thường nói, mà sao nhìn ông, lòng anh bỗng có một cảm giác thân thương, gần gũi lạ thường.
Người đàn ông vô tình, ngày đêm bị anh nguyền rủa, không ngờ chính là cha. Một người cha bất hạnh chưa một ngày hạnh phúc trong đời. Chao ôi! Hữu Bằng có thể cảm nhận được những nỗi đau ba đã phải trải qua trong quá khứ.
Mười bốn năm tù tội, lại phải nhìn vợ con mình trong vòng tay người khác, ba hẳn là đã đau khổ lắm. Cuộc đời thật tàn nhẫn, thật bất công, vậy mà ba lại không thù hận, không cay nghiệt với cuộc đời. Ba ơi! Nghe chuyện kể mà con thật tự hào. Ba đã xử sự như một người đàn ông chân chính, đầy cao thượng và bao dung. Ba đã thủy chung, chờ đợi mẹ con từng ấy năm trời.
- Khai mau! Cậu định rình mò gì hả?
Lôi xệch Hữu Bằng vào nhà, Thiên Tân hét lời đe dọa:
- Chuyện gì? Có chuyện gì ồn ào vậy hả?
Nghe tiếng động, từ nhà sau, bà Quỳnh vội đẩy chiếc xe lăn tiến ra, ngơ ngác hỏi. Thiên Tân trầm giọng:
- Tôi vừa bắt được một tên trộm đang rình nhà Quỳnh đây.
- Trộm rình nhà tôi ư?
Bà cười đôn hậu. Tim Hữu Bằng như ngừng đập. Mẹ Ơi! Mẹ gìa đi nhiều quá, nhưng không lạ chút nào. Anh vẫn có thể nhận ra từng nét thân quen trong tiếng cười giọng nói:
- Có gì mà ăn trộm chứ?
Mẹ! Bờ môi mấp máy, Hữu Bằng muốn gọi to cái từ “mẹ” thiêng liêng đã vắng bặt trên môi mình mười mấy năm rồi, nhưng lòng đau thắt nghẹn, anh đã không thốt được thành lời, chỉ có thể để nước mắt lăn dài trên má. Bà Quỳnh trông thấy, vội kêu lên hốt hoảng:
- Chết! Anh làm nó đau rồi, mau thả nó ra đi.
- Khóc ư? - Buông tay, Thiên Tân ngơ ngác - Nắm nhẹ thế mà cũng đau ư? Da của hắn bằng giấy hay sao chứ?
- Thôi, cậu em à. Đừng buồn nữa, chúng tôi không làm khó dễ cậu đâu. Đi đi và đừng làm nghề này nữa, xấu lắm. Và hơn nữa cho cậu biết, nhà tôi nghèo lắm, không có gì đáng lấy đâu.
- Mẹ! - Nắm tay bà, một lần nữa, Hữu Bằng gọi tiếng mẹ trong niềm đau uất nghẹn. Ngay lúc đó Tú Chi đi học về đến, đôi mắt tròn xoe, nó cất lời làm king động cả nhà:
- Trời ơi! Cậu chủ Hữu Bằng! Cậu đến nhà em chơi hả?
- Hữu Bằng! - Bàn tay bà Quỳnh rụt nhanh và như chạm mhằm lửa đỏ. - Hữu Bằng … con trai của bà đây sao? Ôi, nó đã lớn quá rồi … - Hừm! Cậu … là Hữu Bằng? - Qúa đổi bất ngờ, Thiên Tân lắp bắp chẳng thành lời - Trời ơi … bà nó … con … - Thiên Tân!
Vội ngắt lời ông, bà lắc đầu không cho phép. Hữu Bằng vụt khóc òa:
- Mẹ Ơi! Đừng giấu nữa, ba đã kể tất cả rồi. Con xin lỗi mẹ … - Con … - Bây giờ mới dám ôm Hữu Bằng vào giữa lòng mình, bà bật khóc - Trời ơi! Con của tôi thật đây mà.
Rưng rưng nước mắt trước cảnh mẹ con đoàn tựu. Tủi phận mình, Thiên Tân lầm lũi quay lưng. Hai mươi tám năm dài câm lặng, ông biết mình không thể nhìn con giữa lúc này. Hãy để cho vợ chồng, mẹ con người ta sum họp.
- Ba!
Bước ra đến cửa, Thiên Tân bỗng giật mình quay lại. Có phải Hữu Bằng vừa gọi ông không? Có phải tai ông vừa được nghe con gọi tiếng ba ao ước suốt hai mươi mấy năm dài? Không đâu, ảo giác thôi.
- Ba! - Nhưng Hữu Bằng đã rời mẹ, đứng lên chạy đến bên ông - Đừng bỏ đi. Con đã biết tất cả rồi. Từ nay, ba sẽ không cô độc nữa, con sẽ chăm sóc cho ba.
- Hữu Bằng!
Ôm chầm lấy con lòng lồng ngực, ông đứng yên thổn thức. Cuối cùng, trời cao cũng thấu hiểu được lòng ông. Hữu Bằng, đứa con bằng da bằng thịt của ông đây. Sao ông cứ bàng hoàng ngơ ngác như người bước đi trong mộng tưởng.
chịu rời ra, ai về nhà nấy.
Bổng nhiên trở thành em gái của ngài giám đốc Hữu Bằng, lại được yêu thương cưng chiều bởi một người cha và một bà nội nữa, Tú Chi dĩ nhiên là sung sướng nhất đời, líu lo như chim. Em tha hồ vòi vĩnh, mà nhõng nhẽo với mọi người, nhất là anh Hữu Bằng khó tính.
Mọi việc thật suôn sẻ, hạnh phúc và chẳng có gì phải phàn nàn, nếu như Hữu Bằng đừng vào ra than thở … rầu rĩ mãi.
Nhìn mọi người đoàn tựu, ấm êm trong hạnh phúc, Hữu Bằng mới thấy hết giá trị của những ngày có Tịnh Nghi bên cạnh. Vắng cô, cuộc sống của anh trở nên tẻ ngắt, khác thường. Đến nhà hàng hay vào phòng riêng, lúc nào anh cũng cảm thấy mình trống vắng, như thiếu mất một cái gì. Ăn không ngon, ngủ không yên , Hữu Bằng nghe nhớ Tịnh Nghi kinh khủng.
- Cái gì? “Chồng hờ, vợ tạm ư”? Nghe anh kể, cả nhà từ bà nội đến bé Tú Chi đồng té ngửa kinh hoàng. Nhưng chỉ thoáng kinh hoàng một chút thôi, mọi người lại phá ra cười vui vẻ. Trong câu chuyện vốn đã ly kỳ, lại thêm một tình tiết mới. Tình tiết này có lẽ lạ lùng, hấp dẫn nhất của câu chuyện đấy.
Cười xong, mọi người bắt đầu xúm lại tính cách giúp Hữu Bằng. Không khó lắm đâu. Theo ý của bà nội, chỉ cần gặp được cô, giải thích rõ ràng là xong mọi chuyện.
Nhưng tìm Tịnh Nghi ở đâu bây giờ? Tất cả các địa chỉ cô có thể đến, Hữu Bằng và mọi người đều đến cả rồi. Cả Nhật Hà và mẹ của cô cũng không nhận được tin tức của cô thì người ngoài làm sao biết?
Sáu tháng trôi qua trong thất vọng não nề. Cuối cùng, ông Tân đành bày ra một kế. Đó là tổ chức tiệc cước cho Hữu Bằng thật linh đình. Theo ông, tâm lý của các cô gái đang yêu là rất ghen, Tịnh Nghi cũng không ngoại lệ. Nghe tin Hữu Bằng cưới vợ, nhất định cô sẽ đến. Ý kiến có vẻ phiêu lưu, nhưng hết cách rồi, dù chỉ một phần ngàn hy vọng, Hữu Bằng cũng chẳng bỏ qua, huống chi ông lại nói cách này có đến hai mươi lăm phần trăm cơ hội.
- Anh Bằng ơi! Mười giờ rồi. Em gọi điện cho đoàn xe rước dâu về nhé?
Nhật Hà chợt bước vào lo lắng hỏi. Hữu Bằng ngẩng đầu lên mừng rỡ:
- Tịnh Nghi đã về à?
- Chưa.
Nhật Hà thở dài ra. Từ nãy giờ cậu cứ lăng xăng lo lắng chạy tới chạy lui, cứ như đang tổ chức đám cưới thật cho Hữu Bằng và chị mình vậy. Nhưng bác Tân bảo biết đâu chị Nghi chờ rước dâu về đến mới chịu ra mặt lận, đã làm phải làm cho giống.
- Cậu cứ bảo họ vào đi. - Hữu Bằng thở dài - Thật là phiền cậu quá.
- Không đâu. - Nhật Hà lắc đầu - Để anh và chị Nghi được hạnh phúc bên nhau em có thể làm tất cả.
- Anh Bằng ơi! Xe dâu về đến. Mau ra tiếp khách mau đi.
Nhật Hà ra khỏi chưa bao lâu, Tú Chi lại hớn hở chạy vào. Trông mọi người ai cũng tíu tít vui mừng, Hữu Bằng càng não ruột. Một lát, nếu Tịnh Nghi không xuất hiện, anh biết ăn làm sao, nói làm sao với thực khách bây giờ.
- Xin mời, xin mời.
Đoàn xe hoa đã vào đến cổng nhà. Ông Tân, ông Thái và có cả bà Quỳnh đồng vui vẽ ra đón khách nhà gái. Họ chính là mẹ Tịnh Nghi và một số hàng xóm gần nhà. Tất cả đều tin rằng vì không hạp tuổi nên nhà trai chỉ rước họ mà chẳng rước dâu.
Tịnh Nghi vẫn không xuất hiện. Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi. Một số thực khách nhìn lên sân khấu nóng lòng. Chẳng còn hy vọng gì, Hữu Bằng ra lệnh:
- Nhập tiệc.
Đúng lúc đó, giọng một người con gái chợt vang lên lanh lảnh:
- Dừng lại. Đám cưới sẽ không thể cử hành.
- Chuyện gì?
- Chuyện gì thế?
Đám thực khách nhao nhao. Có huông rồi sao? gã Hữu Bằng này thật đào hoa, lần nào cưới vợ Cũng bị giai nhân phá hỏng.
Nghe tiếng ồn ào, Hữu Bằng vội hướng mắt nhìn ra trước, chợp tim ngừng đập. Quên mất cương vị, vẻ đứng đắn thường ngày của một giám đốc, anh nhảy cẫng lên mừng như đứa trẻ:
- Hoan hô Tịnh Nghi! Cuối cùng … cô ấy đã chịu về.
Rồi tung chân anh chạy ào xuống mừng cô. Tuy Tịnh Nghi hôm nay lạ quá, nhưng tại sao lạ … Hữu Bằng không phát hiện ra … - Hữu Bằng!
Nghi lạ quá. Thì ra … điểm lạ của cô chính là cái bụng bầu đã vượt to hơn làn áo.
- Thật ư?
Hữu Bằng trố mắt. Tịnh Nghi cúi thấp đầu bẽn lẽn:
- Thật sao không? Đã hơn sáu tháng rồi … - Hoan hô.
Hữu Bằng hét to một tiếng, rồi cúi xuống bế Tịnh Nghi chạy ào lên sân khấu. Chụp lấy chiếc micro trên tay cô MC, anh hét lên hạnh phúc:
- Xin long trọng giớ i thiệu … cô dâu trong ngày cưới … cô Tịnh Nghi. Cô ta có thai sáu tháng với tôi rồi.
Trời ơi! Những người chưa biết chuyện đánh rơi đũa, sững sờ. Có thai trước ngày cưới, chuyện xấu hổ, động trời vậy có gì vui mà Hữu Bằng lại mừng như vậy nhỉ?
Những kẻ biết chuyện thì quay nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng, chàng lãng tử có trái tim bằng đá cũng bị tình yêu chinh phục. Nâng ly lên, chúc mừng hạnh phúc. Chúc cho tình yêu luôn đơm hoa kết trái, luôn tồn tại trên thế gian này. Như nhà thơ Xuân Diệu đã từng viết lên rằng:
“Tình yêu muôn hòa vô biên, Một ngày yêu muốn kết liền ngàn năm.
Kể từ khi có trái tim Nhưng đời người vẫn triền miên với đời.” Vâng. Đúng vậy. Lời cuối trước khi từ tạ đôi tân lang, giai nhân kia để ra về, một lần nữa thay mặt thực khách xin được chúc tất cả cô dâu, chú rể trong ngày cưới được bền duyên tơ tóc. Chúc cho mọi người trên thế gian này đều tìm được cho mình một tình yêu đích thực, vững bền như Hữu Bằng và Tịnh Nghi kia …
The end