là Kỷ Nghiêm, tôi cứ thế tiếp tục trơ ra như phỗng, cả nửa ngày sau vẫn chưa thấy hoàn hồn. Gã nam sinh ngồi bên cạnh Kỷ Nghiêm nheo đôi mắt dài hẹp của mình cười nói với tôi như thể đang xem một vở kịch hay: “Kìa bạn, hội trưởng của chúng tôi vừa mới hỏi bạn đấy.”
Nghe anh ta nói xong mà tôi thấy hối hận đến xanh cả ruột, chỉ hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Lúc trước tôi đứng trước mặt Kỷ Nghiêm khoác lác rằng bạn trai tôi chính là hội trưởng hội học sinh trường trực thuộc, lúc ấy tôi còn không thèm máy mắt khẳng định như đinh đóng cột rằng hội trưởng hội học sinh thích những đứa như tôi….
Tôi tát mặt nhớ lại vẻ khinh bỉ trong mắt anh ta lúc đó. Thì ra tất cả mọi bi kịch đều có thể lật ngược tìm đến tận ngọn nguồn! Có đánh chết tôi cũng không ngờ được một buổi phỏng vấn thôi cũng xảy ra chuyện thế này nữa, nhất định là ông trời lại lãng quên tôi lần nữa mất rồi!
“Ồ.” Tôi cúi gằm mặt xuống, chỉ mong sao có cái lỗ nẻ nào để chui vào. Mặc dù vậy, không cần ngẩng đầu lên tôi cũng có thể cảm giác được ánh mắt Kỷ Nghiêm nhìn tôi thừa sức xuyên thấu qua tôi.
Dọc ngang gì thì cũng chết, thôi thì chết sớm cho sớm siêu sinh! Tôi cuống lên, lắp bắp bằng giọng run rẩy: “Hội trưởng hội học sinh … chính là chuyên môn đi mở họp ạ.”
Cả giảng đường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, anh chàng phỏng vấn lúc nãy vừa nói chuyện với tôi không kìm được phải phì cười một tiếng.
Dọc ngang gì thì cũng chết, giờ tôi không thèm run nữa mà ngẩng đầu lên: “Hội trưởng hội học sinh chính là người triệu tập cấp dưới mở hội nghị, các thể loại hội nghị, thích họp thế nào thì họp thế ấy, cuối cùng chỉ cần ra quyết định là xong, mọi công việc tất nhiên sẽ có người khác đi thực hiện.”
Kỷ Nghiêm nhíu chặt chân mày, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi chăm chú giống như muốn nuốt chửng tôi vào trong đó.
Anh chàng nam sinh vừa rồi cười hổn hển đến nỗi thở không ra hơi cũng phải sững lại, quay sang thì thầm mấy câu vào tai Kỷ Nghiêm rồi vừa cười vừa cầm bút hí hoáy viết gì đó lên tờ đơn của tôi, đoạn nói: “Được rồi, cảm ơn bạn. Bạn xuống dưới kia ngồi đã nhé.”
Tôi len lén liếc nhìn Kỷ Nghiêm một cái …. Lạnh chẳng khác nào cái hầm băng! “Sáng như thủy tinh mà lạnh đến tận tim phổi!” Theo như hiểu biết của tôi về anh ta, vẻ mặt đó chính là dấu hiệu cho biết anh ta sắp nổi cơn lôi đình. Hai chân tôi run lẩy bẩy như phản xạ có điều kiện, vội vã co giò chuẩn bị rút êm.
“Đứng lại.” Quả nhiên là bị ác ma giày xéo quen rồi, toàn thân tôi khựng lại, quay lưng nhìn Kỷ Nghiêm một cách cực kì tự nhiên. Ánh mắt Kỷ Nghiêm lạnh ngắt, rất hiển nhiên là anh ta không định cứ thế cho qua chuyện này. Thấy tôi dừng bước, anh ta cúi đầu lật giở mấy tờ đơn tôi viết, bộ mặt đúng kiểu đang làm chuyện công, như thể không biết tôi là đứa nào vậy. Rồi anh ta đưa một tay lên chống cằm, suy nghĩ vài giây sau đó hỏi tôi: “Bạn Điền Thái Thái, tại sao bạn lại muốn vào hội học sinh?”
Nếu không phải La Lịch Lệ lôi tôi đến đây, đánh chết tôi cũng không thèm vào hội học sinh khỉ gió này nhé! La Lịch Lệ nói chẳng sai chút nào, một nơi cao cấp như hội học sinh vốn dĩ không hề thích hợp với tôi. Đương nhiên, mấy câu này mà tuyên bố ra ngoài miệng, những ngày tháng về sau tôi đừng hòng được sống yên lành … Nghĩ một lúc, tôi liền đáp: “Em muốn có một khởi đầu mới cho những năm tháng cấp ba của mình.”
Kỷ Nghiêm ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú điển trai thoảng qua một vẻ kì lạ, nhưng anh ta mau chóng phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hờ hững nói: “Vậy vừa rồi em định chạy, đó là muốn bỏ trốn hay là em thấy mình rất vô dụng đây?” Câu cuối cùng đậm chất khiêu khích.
Tôi ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn khuôn mặt cười gian trá của Kỷ Nghiêm, ưỡn ngực hiên ngang đáp: “Ai bảo em định chạy? Em không hề bỏ trốn, cũng không hề thấy mình là đứa hèn nhát!” Tôi bặm môi nói tiếp: “Em chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai kia càng thêm đậm, anh ta hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, em sẽ hối hận chứ?”
Anh chàng nam sinh bên cạnh hơi sững lại, hỏi Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, anh hỏi câu này … hình như không liên quan gì đến hội học sinh thì phải?”
Kỷ Nghiêm tiếp tục nhìn chăm chăm vào tôi như thể không hề nghe thấy lời cậu nam sinh đó nói, anh ta dùng ngữ điệu không cho phép từ chối thúc giục tôi: “Trả lời anh đi.”
Tôi đứng chết sững. Đây là câu hỏi gì vậy chứ? Hối hận cái gì? Hối hận vì đã làm đơn xin vào hội học sinh, hay là hối hận vì đã đến trường trực thuộc, hoặc hối hận vì để anh ta làm gia sư cho mình? Nhìn ánh mắt sâu đến khó dò của Kỷ Nghiêm, tôi thầm thở dài trong bụng: hối hận thì có ích gì? Cho dù có hối hận thì tôi cũng đâu thể quay lại kỳ nghỉ hè để đi du lịch với La Lịch Lệ, không thể thoát được sự giày vò hành hạ của Kỷ Nghiêm, không thể nào đưa Trần Tử Dật quay về bên tôi nữa. Mọi thứ đều không thể nào thay đổi, hối hận chỉ là một hành động dư thừa mà thôi.
Khẽ liếm đôi môi khô chát, tôi từ từ đáp: “Hội trưởng, đã đến đây rồi thì em chẳng có lì do gì để chùn bước cả, cũng không cần hối hận.”
Cơn gió mùa hè đến bất thình lình, thổi qua khung cửa sổ làm lay động bức rèm.
Dường như chỉ một khoảnh khắc thất thần, ánh mắt Kỷ Nghiêm thoáng vẻ bàng hoàng, rồi bất chợt anh ta sáng mắt lên, trong đôi mắt trong veo như pha lê kia như có hào quang lấp lánh đang lưu chuyển. Anh ta khẽ cười, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tốt lắm, bạn Điền Thái Thái, thứ hai mời bạn đến hội học sinh ra mắt.”
Cả giảng đường tĩnh lặng, tôi đứng như trời trồng tại chỗ, cảm thấy khó mà tin nổi. Những người khác ai cũng há hốc miệng nhìn tôi. Chỉ có một mình Kỷ Nghiêm là sắc mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Cả quá trình phỏng vấn chẳng khác nào một giấc mơ, đến khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã chiếu rọi thẳng xuống đỉnh đầu khiến tôi thấy váng đầu hoa mắt.
Chẳng mấy chốc La Lịch Lệ cũng bước ra từ trong giảng đường bậc thang, thấy tôi cô nàng liền vội vàng túm lấy hỏi: “Thái Thái, có phải cậu quen hội trưởng hội học sinh không? Sao tớ thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu cứ như là đang phát sáng ấy?”
Mặt tôi biến sắc: “Nếu cậu không bị mù màu thì chắc chắn là một trong hai mắt có vấn đề rồi, không thấy anh ta định làm khó tớ sao?”
La Lịch Lệ lắc đầu: “Cái đó mà cũng gọi là làm khó à? Cậu không thấy đấy thôi, sau khi cậu rời khỏi đó anh ta toàn hỏi những câu hóc búa, có cô bạn cuống quá đến nỗi hai mắt đỏ quạch, sém chút nữa đã òa khóc được rồi!”
Tôi sững người, toàn thân nổi da gà, một dự cảm chẳng mấy hay ho ập lên đầu tôi. Kỷ ác ma làm sao có thể chiếu cố đặc biệt đến tôi được chứ! Nếu như có “đặc biệt” thật thì nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì! Nghĩ đến chuyện sau này vẫn phải tiếp tục trông thấy cái mặt anh ta, tôi đau khổ không muốn sống nữa: “La Lịch Lệ, lần này tớ chết chắc rồi! Thực ra hội trưởng hội học sinh chính là tên ác ma đã dạy kèm cho tớ suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi đó!”
“Chính là tên cực phẩm mà cậu kể ấy hả?” La Lịch Lệ sửng sốt.
Tôi cay đắng gật đầu.
La Lịch Lệ nhìn tôi thương hại: “Thế thì đúng là cậu xui xẻo thật.”
Tôi sực nhớ ra một chuyện, vội hỏi La Lịch Lệ: “Ê, cậu không đi phỏng vấn à?”
La Lịch Lệ gãi đầu: “Tớ lo cho cậu nên đuổi theo xem sao.”
Tôi xông lên bóp cổ La Lịch Lệ: “Đại tiểu thư ơi, là cậu lôi tớ đi phỏng vấn đấy! Cuối cùng cậu đẩy tớ vào hội học sinh chịu khổ chịu nạn, còn cậu thì ở ngoài tiêu dao sung sướng, tớ phải chịu tội là vì ai đây?”
La Lịch Lệ cười bồi, khoác tay tôi nói: “Đi, đi nào, tóm lại vẫn nên chúc mừng cậu đã vào được hội học sinh, tớ mời cậu ăn kem! Sau này thiếu gì cơ hội, cậu còn sợ tớ không có cách vào hội học sinh sao?”
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, tôi cũng nghĩ thoáng hơn, đi theo La Lịch Lệ ra quán giải khát ăn kem. Tuy lần phỏng vấn này mất mặt vô cùng, những không ngờ lại được Kỷ Nghiêm công nhận, trong lòng tôi thấy đắc ý lắm. Tâm trạng thoải mái vui vẻ thế này thì không có đám mây đen nào che lấp được đâu.
Kết quả phỏng vấn nhanh chóng được công bố trên bảng tin của trường. Trên tờ báo chữ in hoa đỏ chói, tôi nghển cổ tìm ra dòng chữ “Điền Thái Thái học sinh lớp 10/1” trong danh sách cán sự học kỳ mới của hội học sinh. Mấy cô nữ sinh bên cạnh thì thầm bàn tán: “Hội học sinh trường trực thuộc là nơi anh tài tụ hội, nghe nói khó vào lắm đấy.”
Nghe câu nói đó mà hai tai tôi cứ dựng đứng lên, cả người lâng lâng như muốn lên tiên, dường như chỉ trong một khắc, tôi đã vẻ vang nâng cấp từ động vật đơn bào lên thành tinh anh của trường trực thuộc. Quá đỗi kích động khiến tôi phá ra cười đắc chí. Xem ra không phải ai cũng may mắn như tôi – tuy rằng với tôi, gia nhập hội học sinh chính là khởi đầu cho cuộc đời trung học đầy bi kịch.
Bên cạnh bỗng có người cất tiếng nói: “Điền Thái Thái, em đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi đấy.”
Tôi quay ngoắt sang, phát hiện ra bên cạnh mình không ngờ chính là anh chàng nam sinh ngồi cạnh Kỷ Nghiêm hôm phỏng vấn.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh ta xua tay cười: “Chào em, anh là Triển Tư Dương, hội phó hội học sinh, em có thể gọi anh là Dương Dương cũng được.”
Tôi ngẩng đầu lên quan sát anh ta thật kỹ. Đôi lông mày ngỗ ngược đầy tinh quái, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt nhỏ sâu thẳm, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh rất duyên. Nhưng bộ dạng anh ta dễ gần lắm, không giống như vẻ trầm ổn của Kỷ Nghiêm, trên người anh ta toát lên một khí chất phóng khoáng và thoải mái. Tôi thoáng đỏ mặt, xem ra hội học sinh trường trực thuộc không chỉ là nơi xuất hiện lớp lớp tinh anh, đó còn là nơi đầy rẫy những chàng trai tuấn mỹ.
Thấy tôi không đề phòng gì, anh ta nói: “Về chuyện hội trưởng hội học sinh … anh muốn nói với em rằng, hội trưởng không chỉ là mấu chốt của hội học sinh, anh ấy còn là đại biểu của cả trường, phải đích thân tham gia vào tất cả các quyết định cũng như các sự kiện quan trọng, không phải chuyện gì cũng sắp xếp người khác làm được. Hơn nữa, nếu như xuất hiện vấn đề, người hội trưởng cũng phải gánh trách nhiệm đó.” Nói xong, Triển Tư Dương lim dim mắt cười liếc nhìn tôi.
Nụ cười này của anh ta khiến tôi luống cuống chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui xuống đất.
Triển Tư Dương nói: “Nói thật, với một người khi xử lí bất kì chuyện gì cũng giữ thái độ yêu cầu gắt gao nghiêm khắc không để sót một kẽ hở như hội trưởng, anh không ngờ anh ấy lại để cho em vào hội học sinh đấy, nhưng mà …” khi nói hai chữ “nhưng mà”, mắt anh ta chuyển sang nhìn thẳng vào tôi, chân mày giãn ra hết cỡ, cười hi hi nói: “Nhưng mà hội học sinh chả bao giờ thiếu ngững người có năng lực cả, đội ngũ tinh anh đông đảo như thế, để một người làm việc trái với lẽ thường như em vào chơi chắc cũng không sao đâu.”
Nghe đến câu này, tôi tức tí xỉu. Độ thiện cảm lích lũy nãy giờ tức thì tụt dốc không phanh. Gã Triển Tư Dương này vừa nhìn là biết ngay thuộc dạng thích giày vò người khác, tôi quyết định sau này phải tránh xa hắn, vạch giới tuyến càng rõ ràng càng tốt.
Triển Tư Dương đột nhiên khom lưng xuống. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã ghé sát vào