* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Muôn nẻo đường yêu - trang 6

cũng đều biết hết.

Không hiểu tại sao, lần đó vé xem phim lại đều để Bắc phát cho mọi người.

Vu Nhan lầm bẩm hỏi tôi sao chúng tôi lại không ngồi gần nhau nữa, tôi không còn muốn ngồi gần Vu Nhan vì cô bạn này vốn bị hôi nách từ trong nôi, ngồi xa mấy trăm dặm mà vẫn còn thấy phảng phất mùi.

Khi đã yên vị trong rạp chiếu phim, tôi mới ngớ người ra. Ghế số 3 hàng 21, tôi ngồi đó và bắt đầu run rẩy, tôi nghĩ đáng lẽ mình không nên run bắn như vậy, tôi đã mười bảy tuổi rồi còn gì.

Người ngồi bên cạnh tôi chính là Cố Vệ Bắc!

Ghế của anh là ghế số 1, anh ngồi thu lu ở đó chăm chú xem và không thèm để ý gì đến tôi, tôi không thể tin là thế giới lại có sự trùng hợp lạ lùng đến vậy, chắc chắn là trong đó phải có sự sắp xếp của anh!

Hôm đó, chúng tôi không nói với nhau lời nào mà chỉ tập trung xem bộ phim nói về một mối tình rất cảm động. Sở dĩ lớp thỉnh thoảng được đi xem phim là vì vị hôn thê của thầy giáo chủ nhiệm Lí Hạnh của lớp chúng tôi làm ở rạp chiếu phim nên chúng tôi có thể mua được vé với giá ưu đãi. Hơn nữa nếu suốt ngày chỉ vùi đầu vào việc học hành cũng rất mệt mỏi, yêu đương thì lại chưa dám, do đó xem phim là hình thức giải trí duy nhất của chúng tôi.

Hôm đó tôi vừa xem vừa suy nghĩ mông lung, dĩ nhiên là chân tay tôi rất lạnh, tôi còn cố tình vuốt vuốt tóc, chỉ có trời mới biết là tóc tôi không hề rối, tôi còn giả vờ ho nhẹ mấy tiếng và còn làm ra vẻ rất ta đây, không thèm nhìn anh.

Bộ phim rất lôi cuốn người xem, một cô gái yêu một chàng trai nhưng rồi chàng trai này phải vào tù, sau khi ra tù, chàng trai không biết người con gái ngày xưa còn đợi mình hay không, và thế là chàng trai liền viết một bức thư cho cô gái rằng, nếu em còn yêu tôi, xin hãy treo một tấm khăn mùi xoa vàng lên cửa sổ.

Thực ra chàng trai không dám tin là cô gái vẫn còn yêu mình mà chỉ muốn thử vận may xem sao.

Đến đoạn kết, tình yêu của họ đã lên tới đỉnh điểm, chàng trai quay trở lại con đường xưa, khi ngước đầu lên, chàng nhìn thấy trên cửa sổ không chỉ có một tấm khăn mà là một dây phơi dài treo rất nhiều khăn, anh đã sững sở!

Chúng tôi cũng sững sờ!
Nước mắt cứ thế tuôn trào, tôi nghẹn ngào trong xúc động, trong bộ phim đó Cao Thương Kiện diễn rất hay, hay hơn rất nhiều so với vai diễn trong bộ phim Ngàn dặm đi xe sau này của anh. Trong giây phút đó, tôi vẫn không quên bên mình còn có Bắc, sau này bộ phim về đề tài tình yêu mà lớp chúng tôi xem hôm đó đã trở thành mối tình kinh điển của lớp chúng tôi, thỉnh thoảng mọi người lại trêu nhau: có phải là chiếc khăn tay hạnh phúc không?

Tôi nghi là chính Bắc đã cố tình sắp đặt để tôi ngồi sát cạnh anh, dĩ nhiên sau này tôi có hỏi anh chuyện đó, tôi bảo, có phải anh cố tình làm thế không. Bắc một mực phủ nhận điều đó, tôi đá chân anh, anh ôm tôi vào lòng và bảo, đáng lẽ những người thi vào trường đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa phải thông minh lắm, sao cứ có chuyện gì liên quan đến anh là em lại như người bị não tích thủy vậy? Con lợn éc nó còn thông minh hơn em đấy.


Hồi đó tôi thường rất thích nhảy trên lưng anh và để anh cõng đi lang thang trên đường phố ở Trùng Khánh, nghe người Trùng Khánh nói giọng ríu ra ríu rít như chim hót mà lòng vui như mở cờ vì tôi biết, tôi thích anh và anh cũng rất thích tôi. Bạn bảo xem, đây có phải là hai nửa yêu thương không?

Do dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh nên đợt thi cuối kì, điểm phẩy của tôi cực kì bê bết. Bố mẹ tôi là giáo viên cấp hai, trước tình hình đó, bố mẹ tôi đã tổ chức một cuộc họp gia đình, cuộc họp chỉ xoay quanh một nội dung chính, nếu tình hình này vẫn tiếp tục thì tôi chỉ có thể thi vào một trường đại học hạng bét hoặc cũng giống như Phần Na, không đỗ đại học mà sẽ mở một tiệm cắt tóc, còn chuyện thi vào trường Đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa thì chỉ là chuyện viễn tưởng mà thôi.

Kì nghỉ đông năm đó gần như tôi phải sống trong không khí lên án của gia đình. Bố mẹ tôi đều mong tôi nhận ra sai phạm và viết bản kiểm điểm nhận lỗi, nhưng tôi lại vẫn say sưa lao vào viết thơ tình, thư từ qua lại với Bắc, tôi còn lấy trộm một tấm ảnh đen trắng của Bắc, tấm ảnh này tôi xé từ thẻ thư viện của anh. Có lần Phần Na đã cười và trêu tôi rằng, cậu đúng là một cây si thực thụ. Tôi bảo, chứ sao, cái này được gọi là không yêu thì không hạnh phúc.

Thực ra nói cho thật chính xác thì đây vẫn chỉ là một mình tôi yêu thầm, đó là quãng thời gian vô cùng trong sáng, những giấc mơ tình yêu cũng tự tôi nằm mơ, cùng lắm thì cũng chỉ là cảnh cầm tay ôm nhau, càng nghĩ tôi càng thấy mình hư hỏng. Thậm chí còn hư hỏng hơn cả Phần Na. Phần Na hư ở bề ngoài, còn tôi thì hư đến tận xương tận cốt vì lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mình rất đứng đắn, đoan trang. Thực ra tôi cũng rất ghét cái vè đứng đắn, đoan trang đó, nhưng không hiểu sao lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây nghiêm chỉnh, ra vẻ rằng mình là một học sinh ngoan, một thục nữ. Tôi quá hiểu mình, tôi không giống thục nữ chút nào.

Có lần Bắc trêu tôi, thỉnh thoảng anh cũng nằm mơ về chuyện tình yêu, chỉ có điều, giấc mơ của anh cao cấp hơn tôi nhiều, tôi hỏi anh mơ thấy gì? Bắc cười với vẻ ranh mãnh và bảo, không thể nói được nhưng trông anh lúc đó rất lưu manh.

Năm tôi học lớp 12, đã xảy ra một chuyện khiến trái tim bồng bột của tôi phải ngủ yên hơn.

Nếu không xảy ra chuyện đó, tôi dám chắc rằng tôi không thể kìm chế bản thân mình, tôi muốn viết thư tình cho Bắc, muốn hẹn anh ra để thổ lộ với anh rằng tôi thích anh.

Nhưng chuyện chẳng lành đã đến với Vu Nhan.

Vu Nhan tự tử.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi. Khi biết được tin đó, tôi cứ tưởng đó là trò đùa không ác ý của ngày Cá tháng tư. Đúng là như vậy. Vu Nhan sống rất vui vẻ, cô ấy là một cô gái sống rất vô tư vô tâm, tại sao Vu Nhan lại phải tự tử? Khi thầy giáo chủ nhiệm Lí Hạnh bước vào lớp và dặn dò chúng tôi từ giờ trở đi phải chăm chỉ học hành, không ai được bàn luận gì thêm, tôi đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Khi thi thể Vu Nhan được cáng đi, tôi như có cảm giác cô ấy vẫn như đang cười đùa với tôi như mới hôm qua thôi, không hiểu có chuyện gì mà cô bạn bầu bĩnh đó lại dại dột đến vậy? Tại sao Vu Nhan lại tự tử.

Ba hôm sau, tôi đã biết được toàn bộ đầu đuôi câu chuyện qua lời kể của một cô bạn học dưới tôi một lớp.

Vu Nhan đã yêu một cậu bạn không học cùng trường với chúng tôi, anh ta cũng du thủ du thực chẳng kém gì Mã Quân – người yêu cũ của Phần Na. Anh ta thường hay cưỡi xe máy và phóng vi vu khắp nơi, họ quen nhau mới được ba tháng, một lần Vu Nhan đến đường Quan Tiền ăn quà vặt thì đã gặp anh ta ở đó.

Gã đàn ông tên là Trần Khải đó sống rất tạm bợ, anh ta mở một cửa hàng bán quần áo và thường lui tới các quán bar, hát Karaoke. Buổi đầu tiên quen Vu Nhan, anh ta đã đưa Vu Nhan đến quán bar.

Vu Nhan chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy, con gái và con trai trong lớp chẳng mấy khi chuyện trò qua lại với nhau, cùng lắm thì cũng chỉ liếc trộm nhau, nay bỗng xuất hiện một người đàn ông tốt với mình như vậy, Vu Nhan như người được sống trên cảnh tiên bồng.

Sau này tôi có gặp người đàn ông đó, người anh ta bé loắt choắt, cùng lắm cũng chỉ một mét sáu lăm, người thì vừa gầy vừa bé, trông như gã nghiện vậy. Nhưng chính gã đã khiến Vu Nhan phải say như điếu đổ.

Ngày ngày Vu Nhan đến cửa hàng bán quần áo tìm anh ta, anh ta tặng cho Vu Nhan những bộ quần áo rẻ tiền. Khi mùa xuân tới, Vu Nhan tưởng rằng tình yêu của họ đã đến độ chín muồi.

Trần Khải đã đưa Vu Nhan lên giường.

Không một ai biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào, kết quả của chuyện này là, hai tháng sau Vu Nhan đã có thai. Nhưng Vu Nhan không can đảm như Phần Na, khi xảy ra chuyện Phần Na chỉ muốn làm cô thợ cắt tóc, không muốn thi đại học. Còn Vu Nhan, hồi học lớp 10 đã là học sinh đứng đầu trường về thành tích học tập, cô là niềm hy vọng sẽ thi đỗ vào trường Đại học Thanh Hoa của thầy hiệu trưởng. Năm lớp 11, thành tích học tập của Vu Nhan vẫn đứng trong top ten của toàn trường, cô bạn đó rất thông mình, chỉ cần ngó qua bài vở là có thể đứng trong top đầu của trường, nhiều lúc bạn không thể không thừa nhận, có một số người đúng là thiên tài.

Ngay từ nhỏ, bố mẹ Vu Nhan đã coi cô ấy là báu vật trong lòng bàn tay của mình, Vu Nhan muốn gì là được nấy. Có lần Vu Nhan từng nói rằng, tớ cao bằng ngần nào thì tiền tớ tiêu cao bằng ngần đấy.

Đến năm lớp 12, Vu Nhan mới bắt đầu sống ở kí túc xá của trường, nhưng Vu Nhan không thể ngờ được rằng một ngày kia lại có một chuyện tày trời như vậy xảy ra với mình. Muốn Vu Nhan thi được vào trường đại học nổi tiếng, mẹ cô ấy đã xin nghỉ việc để ở nhà phục vụ Vu Nhan, còn bố cô ấy lương bổng cũng không được cao lắm. Không ai có thể chấp nhận được một kết cục phũ phàng như vậy.

Sau khi Vu Nhan mất được một tháng, mẹ cô ấy đã lên cơn điên, còn bố Vu Nhan thì tự tử ngay trong nhà mình.

Chương 5

Nếu một ngày kia anh không còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải, tất cả nước trong hồ đều là nước mắt của em, em sẽ nhấn chìm anh.

Xen lẫn giữa nước mắt và lạnh giá, chúng tôi đứng bên hồ Thanh Hải nguyện thề: suốt đời sẽ không bao giờ xa nhau!
Hoa dạ hợp trong trường lại bắt đầu nở rộ, cảnh vật không có gì thay đổi so với lần đầu tiên tôi gặp Bắc trong dịp hè năm 1992. Nhưng hình như đầu óc tôi lại bị một điều gì đó ám ảnh rất nặng nề, một cảm giác ngột ngạt bao trùm tôi, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày chúng tôi thi đại học. Tôi thầm nghĩ, tôi phải đỗ đại học bằng mọi giá, tôi không thể phụ lòng cha mẹ tôi.

Trước đợt chuẩn bị thi đại học, tôi không còn ngóng xuống hàng ghế cuối cùng, tôi tự nhủ, anh yêu, hãy để em tạm quên anh một tháng, một tháng sau em sẽ tìm anh và nói với anh rằng em yêu anh.

Ngày 6 tháng 7 năm 1995, thầy cô giáo đưa chúng tôi đi thăm địa điểm thi.
Khi bước chân vào khu gần sân vận động nhỏ của trường, tôi đã nhìn thấy Bắc.

Anh bước về phía tôi, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, anh mặc áo phông trắng và quần bò xanh, chúng tôi đứng rất gần nhau, trong tích tắc chuẩn bị lướt qua nhau đó, Bắc đã gọi tên tôi:
– Tiểu Bạch!
Đó là lần đầu tiên anh gọi tên tôi, tôi có cảm giác như tên mình được một ánh hào quang bao phủ, luống sáng đó xoay tròn và ập đến bên tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như bị một cái gì đó vây quanh, bạn có biết trái tim tôi lúc đó đã đập thế nào không? Đôi chút khát nước, đôi chút sốt ruột, thậm chí có phần hơi tham lam.
Tôi ngỡ tưởng đó chỉ là ảo giác.

Tiểu Bạch! Anh lại gọi tên tôi một lần nữa.

Tôi ngoái đầu lại, anh đang cười, dưới ánh nắng mặt trời trông anh càng đẹp trai hơn, anh nheo mắt và mỉm cười với tôi, anh đưa ra năm cây bút chì loại 2B và bảo, này, cho cậu mấy cái, ngày mai thi dùng nhé, tớ gọt hơi nhiều.

Nói xong anh quay người bỏ đi, tôi nắm chặt mấy cây bút chì 2B đó và đứng như trời trồng, thậm chí tôi còn quên cả việc nói lời cảm ơn.

Tại sao anh lại tặng tôi bút chì? Có lẽ mấy cây bút chì 2B đó là thần hộ mệnh cho tôi, với số điểm vượt hơn điểm chuẩn 100 điểm, tôi đã thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh.

Sau khi trải qua kì thi, mấy chiếc bút chì 2B đó đã được tôi buộc rất cẩn thận bằng sợi chỉ đỏ và đặt vào ngăn bàn học, đó

Full | Lùi trang 5 |Tiếp trang 7

*Trang chủ
2/1102

Old school Easter eggs.