cũ nên họ có nhiều thứ để nói hơn những người khác. Hơn nữa, dù gì thì Lam Tố Hinh vẫn luôn cảm kích cậu bạn đã từng chìa tay giúp đỡ cô lúc khó khăn này. Chỉ bởi bố mẹ cậu ta đã nói như vậy nên cô vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, giữ thái độ lịch sự và khách sáo đối với cậu ta.
Một tháng sau khai giảng, trường cô tổ chức giải bóng đá giao hữu giữa các trường đại học. Đội bóng của Đại học A đấu giao lưu với trường cô, là đội tinh nhuệ nhất trong số các đội bóng sinh viên toàn thành phố, hơn nữa lại tập trung rất nhiều anh chàng đẹp trai, thu hút vô số nữ sinh đến xem.
Tôn Chí Cao là thành viên mới của đội bóng, tuy chỉ là cầu thủ dự bị nhưng cũng đến tìm Lam Tố Hinh, mời cô đến cổ vũ cho cậu ta.
“Biết đâu mình có cơ hội ra sân, nếu có cậu đến cổ vũ cho mình, nhất định mình sẽ là tiểu hành tinh tỏa sáng nhất.”
Người thật thà như cậu ta hiếm khi hài hước thế này, Lam Tố Hinh cũng không nỡ từ chối. Cô xem lại thời khóa biểu rồi đồng ý sẽ đến xem hiệp hai của trận đấu.
Nhưng cuối cùng, khi trận đấu đã kết thúc, Lam Tố Hinh mới vội vàng chạy đến sân bóng. Cô học trong thư viện, quên cả giờ giấc, lúc chạy đến thì các vận động viên đều đã rời sân.
Vẻ mặt Lam Tố Hinh thể hiện cô vô cùng biết lỗi. “Xin lỗi, sau khi tan học, mình đến thư viện tìm tài liệu nên quên mất.”
Tôn Chí Cao cười gượng. “Không sao, dù sao mình cũng không được ra sân.”
Khó khăn lắm mới được đồng ý một lần, vậy mà cô vẫn quên, lúc này Tôn Chí Cao mới biết mình không có bất cứ vị trí nào trong lòng Lam Tố Hinh, cô ấy hoàn toàn không để tâm đến mình. Cuối cùng, cậu ta quyết định bỏ cuộc.
Tôn Chí Cao không hề hay biết, lần nỗ lực cuối cùng này của cậu đã khiến Lam Tố Hinh gặp một người khác.
Từ sân bóng đi ra, Lam Tố Hinh lang thang trên con đường rợp bóng cây. Chiếc xe ô tô chở các cầu thủ của trường Đại học A đi ngang qua cô, vào thời khắc chiếc xe đó lướt qua, hình như cô nghe thấy có tiếng nam sinh khẽ ồ lên.
Chiếc xe đó dừng lại, cách cô không xa, sau khi có một người bước xuống mới tiếp tục chuyển bánh. Nam sinh vừa bước xuống xe đó trông rất cao to, làn da màu nâu đồng sáng bóng, khoác chiếc áo đồng phục in logo Đại học A màu đỏ, xem ra anh ta là một trong số những thành viên của đội bóng trường Đại học A. Mà kỳ lạ là tại sao anh ta lại xuống xe? Hơn nữa, cô phát hiện, từ lúc xuống xe, anh ta cứ nhìn cô chăm chú, biểu cảm trên khuôn mặt vừa kích động vừa thương cảm.
Lam Tố Hinh bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên, liền quay người, bước nhanh về hướng khác. Bỗng thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, một giọng nói kích động kèm theo tiếng thở gấp vang lên bên tai: “Bạn gì ơi, xin chào! Tôi tên Quảng Viễn, là sinh viên của Đại học A, tôi có thể làm quen với bạn một chút không?”
Lam Tố Hinh vốn phản cảm với bọn con trai lần đầu gặp mặt đã bám dai như đỉa thế này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn làm quen với những người cố ý muốn bắt chuyện.”
Quảng Viễn thành khẩn giải thích: “Bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người hễ thấy con gái xinh đẹp là mặt dày đeo bám. Chỉ vì tôi thấy ngoại hình của bạn… rất giống một người bạn đã qua đời của tôi nên vừa nhìn thấy bạn, tôi liền nhảy xuống xe gặp bạn.”
Ngoại hình rất giống một người bạn đã mất của cậu ta? Lam Tố Hinh dừng chân, suy nghĩ giây lát rồi buột miệng hỏi: “Bạn của anh… có phải họ Diệp?”
2.
Quảng Viễn kinh ngạc. “Sao bạn biết, bạn quen U Đàm à?”
Quả nhiên là Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy thế giới này thật sự rất nhỏ. Định thần lại, cô bình tĩnh đáp: “Trước anh, đã từng có người nói với tôi như vậy.”
“Thật không? Ai đã từng nói vậy?”
“Đương nhiên cũng là người quen của cô ấy, người ta nói ngoại hình của tôi rất giống cô ấy.” Lam Tố Hinh cố ý trả lời thật đơn giản.
“Vậy à? Đúng là ngoại hình của bạn rất giống cô ấy. Hơn nữa, kiểu tóc của bạn cũng giống, cách ăn mặc, trang điểm cũng nữ tính như vậy. Tôi cảm thấy hai người như chị em sinh đôi vậy. Vừa rồi, mới thoáng nhìn… tôi còn tưởng mình nhìn thấy cô ấy cơ.”
Quảng Viễn vừa nói vừa chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, ánh mắt chất chứa sự quan tâm dịu dàng và nỗi đau buồn sâu sắc. Chẳng cần quá thông minh cũng có thể nhìn ra ngay tình cảm của anh ta đối với Diệp U Đàm như thế nào.
Lúc này, Lam Tố Hinh lại thấy ngưỡng mộ Diệp U Đàm nhiều hơn. Tuy cô ấy đã rời xa thế giới này nhưng Anh Hạo Đông và Quảng Viễn vẫn luôn nhớ về cô ấy với tình cảm sâu sắc nhất.
“Đáng tiếc tôi không phải là cô ấy, anh nhận nhầm người rồi.”
“Đúng, bạn không phải là cô ấy, nhưng bạn giống cô ấy như vậy, tôi… rất muốn làm quen với bạn. Hy vọng bạn không trách tôi mạo muội, tôi có thể biết tên của bạn không?”
Cân nhắc giây lát, Lam Tố Hinh nói: “Tôi tên là Lam Tố Hinh.”
“Lam Tố Hinh.” Quảng Viễn nhắc lại tên cô rồi đột nhiên nở một nụ cười thương cảm. “Bạn còn có một điểm rất giống U Đàm. Tên của bạn và cô ấy đều là tên của các loài hoa. Đáng tiếc sinh mệnh của U Đàm giống hệt tên của cô ấy, hoa quỳnh chỉ nở trong giây lát rồi tàn lụi.”
Lam Tố Hinh nhìn anh ta, hỏi: “Tại sao Diệp U Đàm lại qua đời?”
Từ đầu chí cuối, Anh gia chỉ nói cô ấy và Hạo Đông gặp chuyện không may, còn là chuyện gì thì chẳng một ai chịu nói, điều này khiến Lam Tố Hinh cảm thấy cái chết của U Đàm tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lúc này, bỗng nhiên gặp được người quen của Diệp U Đàm, cô liền dò hỏi những thắc mắc bấy lâu.
Khuôn mặt Quảng Viễn thoáng hiện vẻ đau đớn, anh ta mím chặt môi, im lặng không nói. Rõ ràng đó chẳng phải hồi ức vui vẻ gì, anh ta không muốn chia sẻ với một người bạn mới quen.
Lam Tố Hinh liền nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”
Quảng Viễn khiên cưỡng mỉm cười rồi chuyển chủ đề: “Bạn tan học rồi chứ? Tôi mời bạn đi uống trà, được không?”
Lam Tố Hinh lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, sau khi tan học tôi phải về nhà ngay.”
“Ồ, nhà bạn quản nghiêm vậy sao?”
Lam Tố Hinh không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Quảng Viễn kinh ngạc thốt lên: “Thật không ngờ thời đại này vẫn còn nữ sinh ngoan hiền, nghe lời bố mẹ như bạn. Thôi vậy, dù sao hôm nay tôi cũng rất vui vì được làm quen với bạn, Lam Tố Hinh.”
Quảng Viễn đi cùng cô ra khỏi trường học, sau khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes sang trọng đỗ trước cổng trường đợi cô, anh ta ngạc nhiên, thẳng thắn nói: “Lại thêm một bất ngờ nữa, không ngờ gia cảnh của bạn lại tốt như vậy. Bạn không giống các đại tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn chút nào.”
Lam Tố Hinh không giải thích, cô nghĩ không cần thiết phải nói về mình với một người lạ chỉ có duyên gặp một lần, khẽ mỉm cười rồi vẫy tay chào anh ta, lên xe. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Quảng Viễn vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe đang rời đi, không chớp mắt.
Về đến Anh gia, bà Chu chạy ra đón cô. “Tố Hinh, Hạo Đông ngủ trưa dậy cứ hỏi cô suốt. Cảm xúc của cậu ấy hôm nay có chút khác thường, dường như cậu ấy đang buồn phiền việc gì đó.”
“Vậy sao bà không gọi cho tôi?”
Thông thường, công việc chăm sóc Anh Hạo Đông của Lam Tố Hinh đều được sắp xếp vàothời gian ngoài giờ học để không làm ảnh hưởng đến việc lên lớp của cô. Anh phu nhân sắm cho cô một chiếc điện thoại, nói nếu có gì đột xuất, sẽ gọi cô lập tức quay về.
“Phu nhân nói nếu bà ấy vẫn có thể an ủi được cậu chủ không cần gọi cô quay về.”
Trong lòng Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật đáng mừng, Anh phu nhân không giống những bà chủ giàu có, khiếm nhã khác, thuê người giúp việc là không ngừng sai bảo, khiến người ta xoay như chong chóng, nếu không như vậy thì bà ta luôn cảm thấy không xứng với số tiền mà mình bỏ ra.
Lúc Lam Tố Hinh xuất hiện trong phòng Anh Hạo Đông, Anh phu nhân liền thở phào, thấy ánh mắt cô nhìn bà có phần cảm kích, bà bất giác khẽ mỉm cười.
Từ trước đến nay, Anh phu nhân chỉ thuê những người thực sự tận tâm làm việc. Nhưng Lam Tố Hinh thì khác, lúc đầu vì rơi vào cảnh đường cùng, không còn cách nào khác nên mới ở lại, bà cũng vì con trai mình nên mới chịu lựa chọn một người miễn cưỡng, không cam tâm tình nguyện như cô. Nhưng một khi đã giữ được cô rồi, bà sẽ phải nghĩ cách để cô toàn tâm toàn ý phục tùng, vậy nên, biện pháp “lạt mềm buộc chặt”, tấn công vào tâm lý luôn là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của cô, bà biết cô đã có thiện cảm hơn với Anh gia rồi.
Anh phu nhân kéo tay Lam Tố Hinh, đến trước mặt Anh Hạo Đông. “Hạo Đông, con xem, U Đàm đến rồi!”
Anh Hạo Đông ngơ ngác nhìn cô. “U Đàm, là em phải không?”
Câu hỏi này không biết anh đã lặp lại bao nhiêu lần nhưng không hiểu sao mỗi lần Lam Tố Hinh trả lời đều thấy chột dạ: “Là… em.”
Anh Hạo Đông giơ tay về phía cô, cô cố gắng tỏ ra thân mật, đặt tay mình lên bàn tay anh. Anh kéo cô đến trước mặt, đôi mắt đen láy không ngừng nhìn cô chăm chú. Trong ánh nhìn của anh, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng. Anh có chút nghi hoặc, đưa tay khẽ vuốt má cô, giây phút những ngón tay thon dài, lạnh ngắt lướt qua gò má, toàn thân cô run lên, gò má càng hồng, như màu hoa đào. Nếu lúc này, Anh phu nhân không ở bên cạnh thì cô cũng không chắc mình có vùng thoát khỏi tay anh mà chạy mất không. Lớn thế này rồi nhưng từ trước tới giờ, cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh Hạo Đông vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói vô cùng hoang mang: “U Đàm, có những lúc anh luôn cảm thấy mình đã mất em rồi…”
Xem ra, Anh Hạo Đông vẫn có ấn tượng mơ hồ về cái chết của Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh cố gắng trấn tĩnh, dịu giọng an ủi: “Anh đừng nghĩ linh tinh, anh xem, chẳng phải em đang đứng trước mặt anh đây sao?”
Anh Hạo Đông lại chăm chú nhìn cô rất lâu, Anh phu nhân cũng lặng lẽ rời khỏi phòng. Lam Tố Hinh cúi đầu, mặc cho anh nhìn mình chằm chằm. Hồi lâu sau, khi cô ngẩng lên, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt anh, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, cô bỗng hoảng hốt, vội vàng cúi gằm.
Trong phòng rất yên tĩnh, tựa một vùng biển hoang vắng, chỉ nghe thấy nhịp thở của cô và anh, âm thầm, lặng lẽ như sóng ngầm, quẩn quanh trong không khí.
Bác sĩ Uông, bác sĩ riêng của Anh Hạo Đông, cứ cách hai tuần lại đến kiểm tra một lần. Hơn một tháng nay, ông ấy tỏ ra rất hài lòng với tình trạng sức khỏe của anh, ông nói bệnh của anh đã có những chuyển biến tốt.
Anh phu nhân cũng rất vui mừng. “Đều là công lao của Lam Tố Hinh. Từ khi có cô ấy, cảm xúc của Hạo Đông ổn định hơn nhiều, không còn thường xuyên phát cuồng nữa, đã chịu ăn uống trở lại rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Tố Hinh bón thì bao nhiêu nó cũng ăn, cơ thể nó bắt đầu có da có thịt, tinh thần cũng dần tốt hơn. Coi như tôi có thể yên tâm phần nào. Nhưng tôi vẫn luôn lo lắng, nếu có ngày Hạo Đông hoàn toàn khỏe lại, phát hiện Diệp U Đàm thực ra là Lam Tố Hinh đóng giả, còn Diệp U Đàm thật đã chết, chẳng phải nó sẽ lại phải chịu sự đả kích sao? Bác sĩ Uông, lúc đó phải làm thế nào đây?”
Bác sĩ Uông liền an ủi: “Anh phu nhân, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó được thôi. Việc cần nhất lúc này là nhờ sự giúp đỡ của Lam tiểu thư đây, Hạo Đông có thể dần trở về trạng thái sinh hoạt bình thường,
Full | Lùi trang 8 |Tiếp trang 10