pacman, rainbows, and roller s
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện tình cảm - Mùa đông ấm hoa sẽ nở - trang 5

/> Lam Tố Hinh sao dám ở cùng những người này kia chứ? Sau khi từ căn phòng cho thuê cuối cùng bước ra, cô thở dài, nửa ngày coi như lại công cốc. Tối nay biết tính sao đây, lại phải thuê nhà nghỉ sao? Trên người chẳng còn bao nhiêu tiền, không biết đủ cho cô thuê nhà nghỉ mấy lần nữa đây? Thực sự Lam Tố Hinh đã đến bước đường cùng rồi. Hay là tìm Vương Quảng Sinh, thử thương lượng, xin anh ta rộng lòng, cho cô thuê một phòng vô điều kiện?

Lam Tố Hinh ôm tâm sự nặng nề, băng qua đường, hoàn toàn không để ý đến tín hiệu đèn dành cho người đi bộ đã bật sang màu đỏ. Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên bên tai cô, ngay sau đó, người tài xế thò đầu ra, cao giọng quát: “Tiểu thư, qua đường phải cẩn thận thứ!”

“Xin lỗi!”

Lam Tố Hinh cuống quýt cúi đầu nhận lỗi, ai ngờ người tài xế nhìn thấy cô, bỗng sững lại. “Ý, chẳng phải Lam tiểu thư đấy sao?”

Lam Tố Hinh ngẩn người, không hiểu tại sao người này lại quen mình. Ngay sau đó, cửa xe phía sau mở ra, bà Chu chậm rãi bước xuống, biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Lam tiểu thư, rất vui khi gặp lại cô!”

Lần thứ hai Lam Tố Hinh được bà Chu đưa vào tòa biệt thự màu trắng xinh xắn nằm ở vịnh Ngân Sa.

Ban nãy, cô vốn đang do dự xem có nên đi hay không thì bà Chu liền thuyết phục: “Lam tiểu thư, nhìn túi hành lý trên tay cô, tôi đoán tối nay cô vẫn chưa có chỗ để nghỉ? Quay về cùng tôi trước nhé, chỗ chúng tôi còn rất nhiều phòng trống, cô cứ ở lại vài hôm cũng được.”

Lam Tố Hinh cười khổ. “Nhưng… không phải các bà sẽ cho tôi ở vô điều kiện.”

“Đúng, chúng tôi có mục đích của mình. Nhưng Lam tiểu thư, nếu cô thực sự không muốn, chúng tôi cũng không ép. Chẳng qua là vì lần trước, phu nhân vẫn chưa nói hết, cô đã lặng lẽ rời đi rồi, bà ấy cảm thấy rất đáng tiếc. Hôm nay lại gặp cô ở đây, tôi muốn mời cô gặp phu nhân một lần nữa, nghe bà ấy nói kĩ hơn. Cứ coi như cô đến làm khách, được không?”

Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ một lát, thấy như thế cũng chẳng sao, dù gì đêm nay cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, đến tòa biệt thự đó làm khách cũng chẳng có gì là không được cả. Thế là cô lại bước vào tòa biệt thự màu trắng trên vịnh Ngân Sa thêm lần nữa. Lần này, bà Chu không bảo cô ngồi đợi ở phòng khách dưới lầu nữa mà trực tiếp đưa cô lên một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng được bài trí hết sức trang nhã, ấm áp, còn có một ban công nho nhỏ, trồng đầy hoa phong lan, hương hoa dìu dịu tỏa khắp phòng. Bà Chu nói: “Lam tiểu thư, đêm nay cô ở lại căn phòng này, được không?”

Lam Tố Hinh ngây người, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được sống trong một căn phòng đẹp thế này.

“Tôi… không cần đi gặp phu nhân trước sao?”

“Phu nhân không có nhà, bà ấy có chút chuyện nên rời đi rồi, mấy ngày nữa mới quay về. Lam tiểu thư, mấy ngày nay cô cứ ở lại đây, đợi bà ấy quay về hẵng nói, được không?”

Cuối mỗi câu nói, bà Chu đều thêm hai từ “được không”, ngữ khí vô cùng ôn hòa và tôn trọng. Lam Tố Hinh không thắc mắc thêm nữa, có thể ở lại đây mấy ngày, so với việc xách hành lý đi thuê nhà nghỉ hay thuê chung phòng với Vương Quảng Sinh, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần sao? Cô thực sự không muốn từ chối. Tuy trong căn nhà hoa lệ này từng có một tiếng gầm đáng sợ, nhưng một mình lang thang ngoài đường lúc nửa đêm, trời tối đen như mực chẳng phải cũng khiến cô sợ hãi như vậy sao?

Lam Tố Hinh quyết định ở lại căn phòng này. Buổi đêm, cô khóa chặt cửa, vẫn chưa yên tâm, liền kéo chiếc tủ đầu giường ra chặn cửa. Cho dù như vậy, cô vẫn ngủ không ngon giấc, nửa đêm choàng tỉnh mấy lần. Lắng tai nghe ngóng, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, không có tiếng động nào khác thường, cũng không có tiếng gầm từng khiến cô kinh hãi kia. Xem ra, bệnh nhân tâm thần đó không thường xuyên phát bệnh. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lam Tố Hinh tỉnh dậy, phát hiện mình sắp trễ giờ làm. Vội vàng chạy xuống dưới lầu, cô gặp bà Chu ở đầu cầu thang.

“Lam tiểu thư, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng, bà Chu.”

“Cô có việc gì mà vội vàng như vậy?”

“Tôi sắp muộn giờ làm rồi!”

Từ vịnh Ngân Sa đến công ty quảng cáo ít nhất phải đi hai tuyến xe, mất một tiếng đồng hồ chứ chẳng ít. Lúc này, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm.

Bà Chu hơi ngẩn người. “Cô làm việc ở đâu?”

Lam Tố Hinh nói địa chỉ của công ty quảng cáo, bà Chu không để tâm lắm, chỉ khẽ cười. “Cũng không xa, không phải vội, lát nữa tôi bảo A Thái đưa cô đi. Ăn sáng trước nhé!”

A Thái chính là người tài xế hôm qua đã nhận ra cô.

Sau khi dùng xong bữa sáng phong phú nhất cuộc đời, Lam Tố Hinh còn được A Thái lái xe đưa đến dưới lầu công ty quảng cáo. Lúc cô bước xuống xe, vừa khéo gặp Vương Quảng Sinh, anh ta ngạc nhiên đến mức miệng há hốc.

Những cô gái trẻ trung, xinh đẹp quả thực rất lợi hại, mới hôm trước còn phải ở lại công ty, ngủ trên bàn làm việc, hôm nay đã đi làm bằng một chiếc xe đắt tiền, còn có tài xế riêng. Chỉ là anh ta vẫn không hiểu, cô đã ngồi lên chiếc xe này rồi thì hà cớ gì còn đến làm việc trong công ty nhỏ bé này chứ? Tuy không hiểu rõ nhưng Vương Quảng Sinh đoán, Lam Tố Hinh chẳng còn ở công ty này lâu.

Lúc tan làm, Lam Tố Hinh vừa bước ra khỏi tòa nhà liền nhìn thấy A Thái đã đứng đợi ở dưới lầu, bà Chu quả thật rất chu đáo.

Có người săn sóc thật tốt, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Sau khi rời khỏi nhà bố dượng, Lam Tố Hinh đã phải đơn độc chống chọi với cuộc sống lâu như vậy rồi, lúc này có người để dựa dẫm, cô thực sự không muốn từ chối… Cứ coi như cô đang tạm nghỉ ngơi.

4.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, vừa về đến nhà, bà Chu đã gọi cô vào ăn cơm. Đồ ăn hết sức tinh tế lại hợp khẩu vị. Sau bữa ăn, cô giúp việc thu dọn bát đũa rồi mang đến một giỏ hoa quả đựng đầy các loại quả tươi đã được rửa sạch sẽ.

Phòng ăn có một mặt tường là cửa kính sát mặt sàn, có thể thưởng thức cảnh quan mỹ lệ của bờ biển và bầu trời cách đó không xa. Đang là lúc hoàng hôn, những áng mây ngũ sắc ngập trời, Lam Tố Hinh vừa ăn hoa quả vừa ngắm mặt trời lặn, nghĩ về những tháng ngày trước đây, không có một chỗ ở yên ổn, cũng chưa từng ăn đủ ba bữa cơm, nhất thời cảm khái vô hạn.

Ăn hết một chùm nho, Lam Tố Hinh hỏi bà Chu: “Rốt cuộc bao giờ phu nhân mới quay về?”

“Có thể phải mấy ngày nữa. Lam tiểu thư, cô đừng sốt ruột. Ở lại đây thêm vài ngày nữa không được sao? Hay là cô ở không quen, không được thoải mái?”

Lam Tố Hinh cười khổ. “Hoàn toàn ngược lại, ở đây quá thoải mái, tôi sợ đến lúc mình sẽ không muốn rời đi nữa.”

Sống trong tòa biệt thự của vịnh Ngân Sa này giống như vừa bước vào một thế giới khác vậy. Trong thế giới xa hoa, giàu sang, phú quý này, liệu cô có phải trả một cái giá thật đắt để được ở lại đây không? Lam Tố Hinh thấy thực sự khó xử. Nếu bệnh nhân kia không đáng sợ như vậy thì cô chẳng cần phải đắn đo, do dự thế này. Hiện thực đã hết lần này đến lần khác nói cho cô biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, muốn có một chỗ ở ổn định, tiếp tục học đại học thì bắt buộc phải hy sinh, lấy cái mình sẵn có để đổi lấy cái mà mình thiếu sót. Trên người cô chẳng có thứ gì đáng giá, có chăng chỉ là thân xác thời thanh xuân và khuôn mặt xinh đẹp.

Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống như những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hễ ném ra rồi, thua hay thắng đều dựa vào ý trời.

“Nếu cô không muốn rời đi nữa thì ở lại là được rồi.”

“Bà Chu, đây rốt cuộc là một nơi như thế nào, tôi vẫn không hiểu.”

Bà Chu hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lam Tố Hinh, liền trả lời qua loa: “Đây là Anh gia, Anh tiên sinh đã qua đời, chỉ còn Anh phu nhân và con trai sống ở đây.”

Lam Tố Hinh chần chừ một lát rồi hỏi tiếp: “Bệnh nhân mà Anh phu nhân muốn tôi chăm sóc chính là con trai của bà ấy sao?”

“Phải!”

“Vậy… Anh thiếu gia… bị bệnh gì vậy?”

“Bệnh của cậu ấy không thể nói rõ ràng ngay được, có phải lần trước cô đến đây, tiếng thét của cậu ấy đã khiến cô sợ hãi, cho nên cô mới lặng lẽ bỏ đi mà không nói một lời?”

Lam Tố Hinh ngại ngùng, khẽ gật đầu.

“Thiếu gia tuy có lúc không thể kiềm chế nổi cảm xúc nhưng cậu ấy không hề có khuynh hướng bạo lực. Lam tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi!” Bà Chu thận trọng, khéo léo, chỉ bằng một câu nói đã xua tan nỗi lo ngại trong lòng Lam Tố Hinh.

“Vậy rốt cuộc anh ta bị bệnh gì ạ?”

“Khi nào quay về, phu nhân sẽ đích thân nói với cô. Tin tôi đi, Lam tiểu thư, phu nhân rất có thành ý mời cô đến, bà ấy tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”

Về điểm này, Lam Tố Hinh có thể nhìn ra được qua sự chiêu đãi cẩn thận của bà Chu đối với cô, nhưng cô vẫn thấy nghi hoặc. “Thực ra, với điều kiện của Anh gia, muốn mời một cô gái như thế nào chẳng được. Vì sao nhìn Anh phu nhân có vẻ rất hài lòng về tôi?”

“Đương nhiên việc này có nguyên nhân của nó. Lam tiểu thư, lần trước phu nhân chưa nói xong, cô đã đi rồi. Đợi bà ấy quay lại, bà ấy sẽ nói rõ với cô. Tôi rất hy vọng đến lúc đó, cô sẽ ở lại.”

“Rốt cuộc phu nhân… đi đâu vậy?”

Bà Chu trả lời cực kỳ đơn giản: “Phu nhân đưa thiếu gia lên núi Cựu Kim, gặp một vị danh y.”

Hóa ra là vậy, lúc này Lam Tố Hinh mới hiểu tại sao tòa biệt thự lại yên tĩnh đến vậy. Bởi vì bệnh nhân đáng sợ kia không có ở đây.

Lam Tố Hinh đã ở lại Anh gia tròn một tuần lễ mà vẫn chưa thấy Anh phu nhân và Anh thiếu gia quay về. Sáng sớm hôm nay, bà Chu nói với cô: “Lam tiểu thư, Học viện Kinh doanh bắt đầu đăng ký nhập học rồi. Tôi cùng cô đến đó nhé?”

Bà Chu vừa dứt lời, Lam Tố Hinh sững người hồi lâu rồi ngập ngừng nói: “Cảm ơn bà Chu, không cần đâu ạ!”

“Được rồi, thời gian đăng ký còn ba ngày cơ, hôm nào cô chuẩn bị đi thì gọi tôi nhé!”

Lam Tố Hinh hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của bà Chu. Lòng cô đột nhiên rối như tơ vò. Cô quay về phòng, lôi tờ giấy thông báo nhập học của Học viện Kinh doanh được cất cẩn thận bên trong túi hành lý ra, nhìn ngắm rất lâu. Sau ba ngày nữa, tờ giấy thông báo này sẽ trở thành thứ bỏ đi. Mà nó có trở thành thứ bỏ đi hay không, còn phải xem sự lựa chọn của chính cô.

Lam Tố Hinh lại lấy chiếc ví luôn mang theo người ra, bên trong cài một tấm ảnh chụp chung của cô và mẹ. Trên đó khắc ghi nụ cười hiền hậu của mẹ cô, ngắm nghía một hồi, cô lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con nên làm thế nào đây?”

Lựa chọn mãi mãi là việc khiến người ta khổ sở nhất, bởi việc đó có nghĩa là giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựa chọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.

Ngày hôm đó, Lam Tố Hinh không thể tập trung làm việc, dẫn đến đánh máy nhầm một phần của văn bản Phương án quảng cáo khiến cấp trên giận dữ, không ngớt lời kiển trách: “Lam Tố Hinh, giờ cô đã có xe hơi đắt tiền đưa đón hằng ngày, chắc chẳng thiết gì tới công việc quèn này nữa. Cô nhìn đi, hiệu quả công việc của cô bây giờ so với trước kia…”

A Thái ngày nào cũng lái xe đưa đón cô tới chỗ làm, đồng nghiệp lại chẳng phải kẻ mù, sao không thấy

Full | Lùi trang 4 |Tiếp trang 6

*Trang chủ
4/1399