Thằng bé HinDu vẫn đứng đó không nói gì chỉ nhìn con bé với ánh mắt câm hận. Con bé vẫn nài nỉ thằng bé khóc nức lên. HinDu bỏ đi, con bé ngồi đó khóc mãi, đến khi nó cảm thấy mệt mỏi thì đi lướt trên thảm cỏ xanh…
_Yu Ri! Em xem anh có cái gì này!
Một thằng nhóc chạy đến hai tay giấu đằng sau lưng. Chợt một con nhóc chạy đến bóp lấy cổ Yu Ri lắc mạnh:
Con bé đó vừa khóc vừa lắc mạnh cổ Yu Ri. Yu Ri sợ hãi cũng òa khóc.
_Eun Hye! Buông Yu Ri ra! Không phải vậy đâu!
Eun…Eun Hye?
_Anh Yoon Min! Chính bố nó giết phụ vương!
_Không phải vậy đâu.
Con bé Yu Ri lắc đầu ngoay ngoảy trong sự sợ hãi:
_Không… không… không phải…
Nó trân chối nhìn thằng nhóc Yoon Min và con bé Eun Hye rồi chạy vụt đi mặc cho tiếng kêu của Yonn Min. Gần đó có một cậu nhóc đứng đó từ lúc nãy đến giờ nhìn sự việc đang xảy ra và thút thít khóc – không ai khác chính là Lee HinDu…”
_Không phải đâu HinDu! Không phải đâu Eun Hye! Không phải đâu, cậu tin tớ đi HinDu!
Nó bật dậy, lại giấc mơ đó. Nó khóc nức nở. Chợt nó cảm nhận được một vòng tay đang choàng qua vai nó – là HinDu.
_Lại mơ thấy ác mộng sao?
Nó gật đầu khổ sở. HinDu đẩy đầu nó tựa vào lòng ngực ấm áp của anh:
_Không sao đâu! Có tớ bên cạnh cậu, không sao cả.
Nó cảm thấy an tâm và dễ chịu hơn. Tại sao lại ấm áp như thế, lần đầu tiên có người ôm lấy nó như thế này, trong lòng vô cùng bình yên.
_Đã từng có chuyện gì xảy ra sao?
Nó ngước lên nhìn HinDu vẻ khó hiều, anh cười nhẹ, lắc đầu:
_Không thể nói thì thôi, nhưng tối nào cũng gặp ác mộng thế này thì quả là đả từng có chuyện tồi tệ xảy ra với cậu.
_Tớ không biết… tớ không nhớ gì cả. Tớ chỉ nhớ mình có một người mẹ, tớ chỉ biết tớ rất sợ nước. Tớ chỉ biết chính Mi Sun là người muốn giết tớ. Tớ không biết tại sao, tại sao cả! Tớ cũng chẳng hiểu những gì tớ đã mơ thấy. Tớ không muốn hiểu, tớ không muốn mơ thấy nó nữa! –Nó ôm đầu lắc mạnh, nó quá bức xúc, quả thật những giấc mơ đó đang hành hạ nó. Nó mệt mỏi lắm rồi. HinDu vịnh vai nó lại, giọng dịu dàng:
_Vậy thì đừng nghĩ đến nó nữa. Cậu an tâm, có tớ bên cạnh cậu, cậu sẽ ổn thôi!
Sao nó lại cảm thấy xúc động thế này? Mọi cô đơn, mệt mỏi tan biến. Có phải đây chính là tình yêu thật sự?
HinDu dùng tay lâu nước mắt trên má nó:
_Đừng khóc nữa nhé!
Chương 19: Ngày thứ hai của chuyến du lịch
Nó và mọi người đều tập trung đông đủ ở trước cửa trò chơi kinh dị nhất nước Pháp: Thám hiểm rừng kinh dị!!!
Chỉ nhìn sơ bên ngoài thôi cũng đã thấy u ám đến rùng mình rồi. Ai biết được nguyên cái rừng to lớn như thế sẽ xảy ra bao nhiêu sự cố. Mà lỡ ma trong đó không phải ma giả mà là ma thiệt thì sao? Nó cảm thấy lạnh sống lưng cố nuốt nước miếng đi qua cánh cổng soát vé. Không được, nếu nó bỏ về giữa chừng thế này sẽ bị **** là đồ nhát gan. Nhưng vụ canô hôm qua cũng làm mất hình tượng nó rồi còn đâu nữa? Không, vụ canô khác vụ này khác, dù sao cũng không được bỏ về.
Chân tay run lấp bấp nó đi chậm vào khu rừng. Sao nỡ lòng nào đối xử với nó như thế? Mỗi lượt đi chỉ có ba người thôi là sao? Mà sao nó vào không thấy hai người còn lại đâu nhỉ? Làm ơn đừng bỏ nó trong lúc này, nó sắp xỉu rồi đây.
Chợt nó nhìn thấy bên cái cây có cái gì đó thắp thoáng, không lẽ là ma?
Nó tiến đến gần hơn thấy có người đang cử động… là… một cô gái đang cười như bị điên, nằm trong bồn tắm tự cưa chân mình ra. Nó hốt hoàng la lên:
_Áááá…
Chạy một mạch sâu vào rừng thở hổn hểnh. Chợt nó cảm giác như mình đi quá xa, không biết cò đúng đường không? Lỡ mà bị lạc luôn trong đây là chết chắc. Nó rươm rướm nước mắt cố tìm đường ra.
“Huỵnh!”
Nó giật phắt quay lại. Là… một người đeo mặt nạ, trên tay cầm một cây gậy bóng chày vừa đánh hụt nó. Đây cũng là một nhân vật trong phim kinh dị sao? Nó sợ hãi lùi lại, tên đó chạy đến tấn công nó. Cảm giác như hắn thật sự muốn giết nó, nó cố chạy thật nhanh, hắn ta vẫn đuổi theo. Không lẽ nào hắn muốn giết nó thật?
Nó cố hết sức sinh tồn chạy với tốc lực nhanh nhất có thể của một nhà vô địch maratông. Mẹ ơi tên đó gần sắp tóm được nó rồi. Mãi nhìn đằng sau nó vắp phải cục đá ngã nhào xuống.
“Không! Không!”
Hắn giơ cây gậy lên, nó nhắm nghiền mắt lại… đã đến lúc nó phải chết sao?
“Bộp”
Nó mở mắt ra… sao không đau đớn gì cả? Cái xuất hiện đầu tiên trong mắt nó là gương mặt của Yoon Min. Hắn nhìn nó lo lắng:
_Cô có sao không?
Nó lắc đầu thầm biết ơn hắn đã cứu sống nó lần nữa. Những chưa kịp nói gì thì hắn ngã nhào xuống, sau gáy hắn máu chảy lên láng. Nó sợ hãi la lên:
_Yoon Min! Yoon Min!
Tên cầm gậy cũng chạy mất hút, nó bật khóc đỡ Yoon Min dậy, còn một người nữa đi cùng lượt, nó phải gọi trợ giúp:
_Có ai cứu với… híc có người sắp chết! Làm ơn! Yoon Min à!
_Ji Min! – là tiếng của HinDu, nó mừng rỡ vội la lên:
_Tớ ở đây! HinDu! Làm ơn!
Chỉ mấy giây sau nó thấy bóng dáng HinDu hiện lên trước mặt nó ngạc nhiên nhìn Yoon Min đang gục trên đùi nó, nó nừc nở:
_Yoon Min! HinDu à! Hức hức…
Một động tác nhanh nhất HinDu cõng Yoon Min chạy đi tìm nhân viên trợ giúp, nhân viên đó không ai khác là cô gái đang cưa chân lúc nãy.
Nó thật sự rất sợ, chưa bao giờ nó sợ như thế. Cảm giác này còn đáng sợ hơn cả những ác mộng của nó. Lúc này nó không thể định thần lại được, mặt nó như không còn 1 tí máu, hô hấp khó khăn, chân tay lủng bủng chỉ có nước mắt chảy xuống là di chuyển di nhất trên gương mặt nó. HinDu ôm lấy nó, vút lưng nó nhưng nó biết tay anh cũng đang run rẩy. Không… Yoon Min không được chết! Không thể nào… người chết phải là nó!!!
Chương 20: Nếu anh ấy có bề gì, tôi sẽ giết cô!!!
Nó thấp thởm ngồi đứng ngồi không yên ngoài phòng khách. Đáng lẽ người bị đánh là nó, đáng lẽ hắn không nên xuất hiện lúc đó, đáng lẽ nó không nên bước vào khu rừng đó, đáng lẽ… đáng lẽ… hàng ngàn từ đáng lẽ quay mòng mòng trong đầu nó khiến nó phát điên lên. Hắn không thể có chuyện gì được! Nhất định nó sẽ làm tất cả mọi thứ để hắn khoẻ lại…
_Anh Yoon Min… - Eun Hye chạy đến, vẻ mặt lo lắng cùng Mi Sun đứng đằng sau đang trợn mắt nhìn nó. Tự nhiên bao nhiêu ai oán từ trước đến giờ đột ngột bùng phát. Nó nhào đến như một con chó vồ lấy một con mèo, nó tức giận nắm lấy áo, ép Mi Sun vào tường:
_Mẹ kiếp! Chính mày! Chính mày muốn giết tao. Nếu không phải mày thì Yoon Min bây giờ sẽ không phải nằm trong đó. Con khốn, mày hại tao chưa đủ sao?
Nó hét lên trong vô thức, tại sao nó lại lớn tiếng như thế? Lần đầu tiên nó **** tục trước mặt mọi người. Nhưng nó thật sứ muốn giết con nhỏ đang đứng trước mặt nó ra thành trăm mảnh. Nó đang phát điên, tại sao nó lại thế? Nó nghiến răng câm hận nhìn Mi Sun, một bàn tay trắng giữ tay nó lại:
_Ji Min! Bình tĩnh đi! – HinDu giữ tay nó lại dẫn nó đến ghế ngồi, dỗ dành nó.
Nó hít sâu, hơi thở nó run run. Lỡ mà Yoon Min có chuyện gì, thì nó biết phải làm sao?
_Ji Min! Ji Min! – Phu nhân sau khi nghe tin liền bay qua Pháp tìm nó. Ánh mắt nó mệt mỏi nhìn bà, bà ôm chầm lấy nó:
_Con ổn chứ? Con không sao chứ?
Nó chỉ im lặng chỉ vào phòng cấp cứu của Hoàng Gia Pháp. Bà vút tóc nó:
_Đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi, Hoàng Hậu cũng không trách con đâu!
Nghe thế nó cũng bớt lo hơn nhưng sao đã 2 tiếng rồi mà bác sĩ vẫn chưa ra?
Sau đóc bà cũng bỏ ra đón tiếp Hoàng Hậu…
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Thời gian trôi qua thật dài, mỗi một giây nó cảm thấy mình thêm mệt mỏi vì run sợ. Nó đừng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đẩy hết tức giận bằng ánh mắt nhìn Mi Sun. Mi Sun cũng không hơn gì nó, nhưng ả cứ lắc đầu chối ngoay ngoảy rằng ả không hề muốn giềt nó. Những lúc đó nó thấy con thú trong người nó nổi dậy muốn đập chết con nhỏ đang đứng cạnh Eun Hye. Còn Eun Hye thì không nói gì chỉ nhìn nó như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi.
“Cạch”
Nó giật mình nhào tới cửa phòng dồn dập bám lấy bách sĩ:
_Sao rồi? Anh ta sao rồi? Ông đã làm gì anh ta?
Cả Hoàng Hậu cĩng lo lắng hỏi dồn bác sĩ. HinDu giữ nó lại, nhẹ nhàng hỏi:
_Sao rồi bác sĩ?
_ Nothing serious, just a minor injury should only fainted, we have carried out X-ray but did not detect any injury in the brain. When he woke up, every body can visit him. (Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là trấn thương nhẹ nên ngất đi thôi, chúng tôi đã tiến hành chụp X-Quang nhưng không phát hiện ra sự trấn thương nào ở não. Khi nào Thái Tử tỉnh dậy thì các vị có thể vào thăm.)
Tim nó như ngừng đập vì vui mừng, may quá. May quá. Hoàng Hầu cầm lấy tay bác sĩ:
_Thank you! (Cảm ơn ông.)
Ông ấy gật đầu rồi đi mất
Chương 21: Tôi yêu em…nàng công chúa của tôi.
Hoàng Hậu vẫn ngồi gật gù cạnh giường của Yoon Min, nhìn bà ấy nó càng cảm thấy mình thật có lỗi. Đáng lẽ người nằm đó là nó mới đúng. Còn HinDu lúc nào cũng ở bên cạnh nó, chăm sóc nó khiến nó cảm thấy an tâm hơn. Còn Mi Sun thì tức giận, quyết phải giết nó cho bằng được vì bộ mặt của cô ta bị nó lột ra cho HinDu và Eun Hye thấy. Chỉ còn mỗi Yoon Min là hi vọng cuối cùng của Mi Sun. Đúng như suy nghỉ của ả. Sau khi Yoon Min tỉnh dậy vẫn bênh vực ả. Còn nó thì rất tức giận:
_Anh còn nói như thế được sao?
_Là cậu hơi quá đáng đó, rõ ràng cậu không có chứng cớ lại đổ cho Mi Sun. Mi Sun làm gỉ cậu mà cậu lại ác cảm với cô ấy như thế?
_Được lắm, anh đúng là nhu nhược mà, từ nay trở đi đừng có xem vào chuyện của tôi, tôi có chết thì mặc tôi, không cần anh làm ơn làm phước đỡ cây gạy cho tôi. Còn bây giờ… - nó đưa cho hắn 1 bình thủy tinh – đánh tôi đi, coi như tôi trả lại cây gạy cho anh, nếu anh không thì xem như quề, tôi không nợ anh, anh không nợ tôi, như vậy anh thiệt thòi ráng chịu.
_Cậu… - hắn ngỡ ngàng nhìn nó, cầm bình thủy tinh đặt lên bản điềm tĩnh – thôi cái tính trẻ con ấy đi, cậu thật là…
_Như vậy thì anh thiệt thòi ráng chịu, xin chào tôi đi trước. –Nó bỏ đi một mạch trong lòng thầm trách tên ngốc đó, rõ ràng như thế mà còn bênh vực nhó đó. Thật quá đáng mà, hắn ta cũng muốn *** hại nó sao?
_Ji Min! – HinDu vẫy tay gọi nó, nó chợt ánh lên tia vui mừng khi nhìn thấy anh, ít ra nó còn có HinDu bảo vệ nó.
_Cậu đến thăm anh Yoon Min hả?
_Không tớ đến tìm cậu.
_Tìm tớ? Có chuyện gì không?
_Cậu sẽ không về Hàn Quốc chứ?
_Chuyến du lịch chưa kết thúc mà phải về sớm thì tiếc thật…
_Vậy cậu sẽ ở lại đây hả?
_Ừm tại sao phải về?
HinDu thở phào cười nhẹ, nụ cười thoáng nhưng nó vẫn thấy thật rạng rỡ.
_Oh, he very hansome! Hi, nice to meet you! (Oh, anh ấy thật đẹp trai! Xin chào, rất vui được gặp anh!) – một cô gái chạy tới thẹn thùng nói nhỏ với HinDu, nó cảm thấy thật khó chịu và thầm chữi rủa: “Đồ H Á M trai”
_Oh, nice to meet you! (Oh, rất vui được gặp cô!)
_HinDu này, chúng ta sắp trễ giờ rồi đấy! – chợt nó giơ đồng hồ ra, anh chàng ngở ngàng nhìn nó:
_Sao?
Nó kéo HinDu đi ngay, mặc kệ hành động của mình thật bất lịch sự.
*********
_Anh Ji Min! Nghe nói có chỗ này xem bói hay lắm, anh đi với tụi em nha!
Nó gạt ngay cánh tay của nữ sinh ấy ra nhưng trong đầu cũng có chút tò mò. Xem bói sao? Nó cũng muốn xem thử…
_HinDu! Đi xem bói không? – Nó cảm thấy hơi ngại khi rủ HinDu đi xem mấy cái vớ vẩn đó.
_Cậu tin vào bói toán sao? – HinDu tròn mắt ngạc nhiên, anh vừa khám phá ra nó là một người rất mê tính.
Nó cười trừ:
_Ha ha… tớ chỉ coi thử bà ấy nói gì, mà cái đó nhảm quá thôi không đi nữa.
HinDu nhướng mày nhìn nó vẻ khó hiểu rồi bỏ về giường. Không đi thì thôi, nó đi một mình vậy.
Nó lang thang lòng vòng khắp phố, chỗ nào ta?
“Bịch!”
_A… xin lỗi… - Nó mãi nhìn nên va chạp phải ai đó
_Ji Min! – Là tên Yoon Min khốn kiếp, sao lại gặp hắn ở đây chứ?
Nó làm lơ chỉ tặng cho hắn một cái liếc không thân thiện. Chợt lòng hắn thắt lại: “Sao cô ấy cứ như thế nhỉ?”
_Tôi nghe nói ở đây xem bói rất hay, cô có muốn xem thử không?
Nó tròn mắt nhìn hắn, hắn biết chỗ nào sao? Mà sao hắn biết mình đi xem bói nhỉ? Nó nhìn hắn thật lâu rồi quay đi:
_Ở đâu cơ? – Giọng nói nho nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nở một nụ cười.
…
Nó vào trong căn nhà tối như mực, thật đáng sợ! Nó rụt rè ngồi xuống ghế, hắn ngồi cạnh nó ra hiệu nó giữ trật tự. Nó im lặng hướng mắt về phía cái bàn chỉ có một ánh sáng duy nhất là quả cầu thủy tinh phát sáng trước mặt một người đàn bà chùm áo khoác đen kín. Bà ta giơ tay lên bảo nó lại gần, nó rụt rè bước lại đặt tay lên quả cầu. Bà ta nhìn vào quả cầu rồi lắc đầu:
_Thật nguy hiểm! Đứng không con gái!
Nó giật mình, bà ta biết nó là con gái sao?
_Dạ?
_Con có một quá khứ quá đáng sợ, con đang quên nó đi đúng không? Hãy nhìn ta con gái!
Nó sợ hãi nhìn vào mắt người đàn bà ấy.
_Con không thể trốn tránh mãi được. Con phải đối diện với nó… khoảng thời gian sắp tới… sẽ là những ngày rất đáng sợ. Nhưng đổi lại, con sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc giữa hai lựa chọn.
_Hai lựa chọn?
Bà ta quay qua tên Yoon Min:
_Con trai, hãy bảo vệ cô gái này. Đây là người con gái mà con đang yêu, không phải thế sao?
Hắn cúi đầu xuống xấu hổ tránh ánh mắt ngạc nhiên của nó. Bà ta cười lớn:
_Ha ha ha… 2 con đã bói xong rồi!
Chương 22: Hãy để tôi gần em hơn chút nữa
Nó bước ra khỏi căn nhà tối tăm đó trong lòng một đóng suy nghĩ. Chẳng thể nào hiểu nổi bà ta đang nói cái quái gì cả. Nó liên tục lắc đầu rồi bước đi như người mất hồn.
_Cô thần kinh à?
Nó quay phắt sang lườm tên Thái Tử thúi ấy một cái rõ bực bội:
_Biến đi chỗ khác chơi.
Hắn nhìn điệu bộ đáng yêu của nó cười lớn:
_Ha… ha… này! Tôi suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được. Rốt cuộc cô là
con trai hay con gái vậy?
Nó đỏ mặt tức giận. Gì chứ? Nó là con gái mà, nói vậy ý là gì chứ? Tên chết bầm. Nó dẫm chân hắn khiến hắn la oái lên vì đau:
_Như vầy thì chắc là con gái rồi – Vừa khễnh chân hắn vừa nói, bộ mặt có vẻ rất gian manh.
Nó không nói gì, mặc kệ hắn nó đi trước vẩn vơ tiếp tục suy nghĩ.
_Wow, không ngờ khí trời hôm nay lại sản khoái đến thế. Này Ji Min!
_Nói!
_Đây là dịp đi chơi đầu tiên trong đời tôi được đi dạo trên đường phố đấy.
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, hắn bật cười nhìn lên bầu trời đen làm nó cảm thấy như hắn là một người rất cô đơn, còn đơn độc hơn nó nữa.
_Từ nhỏ, tôi luôn bị giam trong cung. Không được tùy tiện ra khỏi phòng. Phải nghiêm chỉnh học tập với mama. Năm tôi 4 tuổi, tôi thường lén ra hoa viên chơi với HinDu và EunHye. Khi đó tôi bắt gặp một cô bé thua tôi 2 tuổi đang ngồi tập đọc dưới gốc cây. Cô bé đó rất dễ thương, sau này chúng tôi thường chơi cùng nhau, cô bé đó có một cậu em trai rất phá phách. Nhưng tóm lại đó là một khoảng thời gian rất hạnh phúc. – Hắn vừa kể, vừa cười xem ra khoảng thời gian đó của hắn rất hạnh phúc. – Mi Sun là một cô bé ít nói, hay khóc nhè nên chúng tôi ai cũng thương yêu em ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ một cô bé đáng yêu như Mi Sun lại muốn giết hại cô. - Hắn nheo mắt nhìn nó. Phải rồi, thân nhau quá làm sao thấy được bộ mặt đằng sau của ả chứ? Nó tròn mắt nhìn hắn:
_Anh là kẻ ngốc nhất tôi từng gặp.
_Cô phải nói cho tôi biết lý do chứ? Tại sao cô lại nghĩ rằng Mi Sun muốn *** hại cô?
_Đó là một câu hỏi lớn trong đầu tôi. Làm sao anh có thể tin người một cách quá đáng như vậy? Tôi không biết anh và cô ta thân nhau được bao lâu, nhưng chẳng lẽ nhiêu đó thời gian anh vẫn không thể nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Mi Sun hay sao?
Nó thở dài, cảm thấy chút tổn thương trong lòng. Yoon Min đứng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nó phát hiện gương mặt điển trai của hắn lúc suy nghĩ. Đôi lông mày tuyệt đẹp châu lại vào nhau, đôi môi khiêu gợi, đôi mắt mong lung nhìn nó khiến tim nó đập rộn ràng. Nếu được chạm vào đôi má trắng trẻo đó, nếm thử đôi môi đó cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
“Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy Han Ji Min? Tỉnh lại đi!”
Từng hạt mưa nhỏ phất phơ vào mặt nó tạo nên 1 cảm giác dịu nhẹ thoải mái. Nhưng tình hình là nó và hắn ta phải tìm 1 chỗ trú mưa thích hợp.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì mưa bên ngoài cũng bắt đầu nặng hạt. Khí hậu hạ thấp đủ để tạo thành dấu bàn tay của nó hằng trên cửa kính.
_Lee Yoon Min!
_Hả?
_Nếu tôi bắt cóc anh giao cho bọn mafia để lấy tiền thì chắc là giàu sụ!
Yoon Min mặt mày nhăn nhó:
_Cô không có cơ hội đó đâu! An ninh ở đây rất rất chặc chẽ. Vả lại tôi cá với cô hiện giờ người theo dõi tôi và cô ít nhất là sáu người.
Nó trợn mắt dòm xung quanh, quả là có 1 người đang cậm cụi đọc báo ở bàn bên cạnh, 1 vài người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó rồi tiếp tục công việc. Nó cố nuốt cái chữ “Sặc” sắp văng ra khỏi cổ gật đầu chấp nhận.
Nó nhìn mong lung qua lớp cửa kiến trong suốt, đèn đường mờ ảo dưới màn mưa, một vài cây dù sặc sỡ ngang dọc. Một cô bé tay ôm chú gấu bông bên kia đường…
“_Đưa đây, con gấu là của tao. Nhất định là do mày đòi anh Yoon Min đúng không? Nó là của tao!
Mi Sun giật con gấu bông từ tay Yu Mi (Tên mới đổi ^^), Yu Mi sợ hãi níu lấy con gấu bông:
_Không trả cho tớ, nó rất quan trọng với tớ.
Nhưng Mi Sun đã leo lên xe, con gấu bông nằm trọn trong tay con bé đó và xe vụt mất. Yu Mi bật khóc chạy theo chiếc xe đang phóng ra xé tan màn mưa và la lớn:
_Trả gấu cho tớ, đừng lấy nó đi mà, tớ xin cậu! Mi Sun!
Mặc cho Yu Mi vấp té, chiếc xe vẫn chạy theo đúng quỹ đạo của nó và tan dần sau lớp màn trắng xóa như sương mù…”
Nó giật mình thoát khỏi đóng kí ức lộn xộn ấy, một giọt nước mắt lăn trên má lúc nào không hay. Yoon Min nhìn nó lúng túng, đôi mắt pha chút bi thương nhìn nó. Thứ khó chịu nhất trong tình cảm đơn phương là nhìn thấy người mình thích khóc vì một lý do mơ hồ tưởng chừng như mình không bao giờ có thể chia sẻ được.
Chương 23: Em chưa bao giờ mở lòng với tôi!
Nó hít thật sâu, trong đầu vẫn ong ong như búa bổ, mím môi nghịch tách cà phê trước mặt.
_Tôi không biết bà ấy đang ám chỉ gì... bởi vì… tôi không có quá khứ…
Phút chốc, Yoon Min như chết lặng đi. “Em không có quá khứ? Em không hề biết mình là ai, những truyện trước kia… vậy mà khi gặp em tôi cứ nghĩ em là một cô gái không ưu tư.”
_Cô… mất trí nhớ từ khi nào?
Nó chống tay lên trán, chau mày:
_Mẹ tôi kể: Năm tôi 4 tuổi, tôi bị tai nạn giao thông. Khi tôi tỉnh lại đã thấy bà ấy ôm chầm lấy tôi nói: “Từ nay, ta sẽ là mẹ của con!” Rồi nuôi tôi lớn, bà còn nói bố tôi đã chết do bị mưu sát, kẻ hại bố con là…
Nó nghẹn lại, không thể nói được gì nữa. Nơi cổ họng nó dâng trào một cảm xúc đầy đau đớn khiến nó không thể nức lên được. Hắn vỗ vai nó, ánh mắt chan chứa sự chia sẻ:
_Đừng suy nghĩ nhiều quá! Họ sẽ phải trả giá!
Nó lắc đầu, nhăn mặt cố kìm nước mắt:
_Không… Họ đã cướp đi tình cảm quan trọng của tôi, mục tiêu cuối cùng của họ không phải là bố tôi… mà là… tôi!
_Sao cô nghĩ thế?
Nó ngập ngừng rồi hít một hơi sâu:
_Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi đó? Anh không tin tôi!
Hắn thấy tim mình nóng rát lên sau câu nói đó của nó. Hắn nhăn mặt rồi gật đầu nhìn lãng đi:
_Ý cô là Mi Sun?
Nó khẽ bật cười lạnh lùng:
_Tôi đang tự hỏi tại sao tôi phải kể cho anh nghe trong khi anh không tin tôi, anh không thật sự…
Nó thở dài rồi lắc đầu:
_Bỏ đi! Dù sao thì vẫn có người giúp tôi, tốt với tôi hơn anh nhiều.
_Ai?
Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi tiệm với tâm trạng não nề.
“Có phải dầm mưa sẽ giúp ta quên đi cái lạnh trong tâm hồn vì cái lạnh thể xác?” Nó không do dự bước đi dưới màn mưa. Hắn vẫn ngồi đó, tim nhói lên từng cơn rồi thầm bật cười đau đớn: “Tôi không tin em? Em có biết tại sao không? Vì em chưa bao giờ mở lòng với tôi!”
*********
Nó lang thang mãi cũng về đến khách sạn. Trời vẫn đang mưa tầm tã, mọi người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về nó. Mặc kệ họ! Mặc kệ hắn! Nó không quan tâm.
_Ji Min? – HinDu ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nó, lo lắng kéo nó về phòng – Sao lại dầm mưa thế này? Sao lại không mang dù? Dù trời nưa thì cũng phải tìm chỗ nào đó đợi hết mưa rồi về cũng được. Không gọi cho tôi ra đón…
Chưa nói dứt câu thì nó cười nhạt:
_Tại tôi muốn tắm mưa một chút! Cậu đừng lo lắng quá như vậy!
Nó đi về giường nhưng HinDu kịp giữ cánh tay nó lại, đôi mắt quan tâm:
_Đã có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Nó vẫn im lặng nhìn HinDu, môi mấp máy nhưng không nói gì. HinDu ôm lấy nó:
_Sau này, có đi đâu phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo về cậu! Thật đấy, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu thì sẽ không ai có thể tổn thương cậu. Tin ở tôi!
Nó nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp hơn, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại:
_Cảm ơn! Cảm ơn cậu!
“Cậu ấy chỉ là quan tâm tới mình chút thôi! Cậu ấy không thể thích một tên con trai được. Cậu ấy đã có… người mình thích rồi…” Nó vùng nhẹ ra khỏi vòng tay của HinDu, cười nhạt:
_Tôi nghĩ tôi nên đi tắm!
Anh gật đầu:
_Tắm nước nóng nhé, đừng ngâm nước lâu quá!
Nó gật đầu không nói gì, nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn ấm lên một chút: “Ít ra còn có ai đó quan tâm đến mình, tin tưởng mình. Yoon Min! Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận vì đã không tin lời tôi nói!”
_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…
_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!
Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.
Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.
_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… - bà ấy sợ hãi nói không thành câu.
_Mẹ!
_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…
Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:
_Đùng… đùng…
Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”
Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.
“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:
_A… a… lô…
_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…
Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.
_Ai… ai đó?
_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…
Nó hoảng hốt la lên:
_ALÔ! ALÔ!
HinDu vừa giật mình tỉnh dậy thì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa chạy, vừa gọi cho Tể Tướng phu nhân nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Không! Mẹ! Mẹ không được xảy ra chuyện gì!”
_Ji Min! Han Ji Min! – Tiếng HinDu vang vọng khấp khách sạn làm Yoon Min cũng giậc mình choàng tỉnh: “Han Ji Min? Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Nó vẫn mặc bồ đồ ngủ ào đến quầy tiếp tân:
_I want to back Korea! Now! (Tôi muốn trở về Hàn Quốc! Ngay bây giờ!)
Bộ dạng nó như con sói lên cơn, hung dữ và sẽ giết chết bất cứ ai cản đường nó. Cô tiếp viên đây sợ hãi không dám nói gì. HinDu giữ nó lại:
_Có chuyện gì? Han Ji Min bình tĩnh nào!
“Once upon a time…” – Là số lạ đó. Nó run rẩy:
_Cô… cô muốn gì?
_Ha ha ha! Mày không cần sợ hãi như thế đâu! Tao đã chuẩn bị vé máy bay cho mày rồi, cứ lên phòng mày mà lấy! Chúc vui vẻ! Ha ha ha ha ha!
Nó lại chạy nhanh hết sức có thể lên phòng. Quả là có một tấm vé máy bay trên bàn. Nó cầm lấy và không suy nghĩ nhiều chạy ngược xuống bắt một chiếc taxi.
“Còn 30 phút nữa máy bay cất cánh!”
_Han Ji Min! – HìnDu cũng chạy theo nó nhưng ra đến cửa thì không biết Yoon Min từ đâu lao ngay vào chiếc taxi khác:
_Bám theo xe taxi đó!
Vừa đặt chân đến sân bay, hắn đã hiểu mọi chuyện sắp xảy ra liền gọi điện cho mama đòi về nước ngay đêm nay. Không nghi ngờ gì, chính phủ Pháp không phải là một người ke kiệt liền cấp cho hắn một chiếc trực thăng riêng. Han Ji Min lao ngay vào quầy soát vé thì bị hắn giật mạnh kéo nó đi không quên quay lại giải thích:
_Trực thăng sẽ nhanh hơn!
Hai người chạy như bay về chiếc trực thăng đậu sẵn trong sân bay. Nó như người dở sống, dở chết hối hả lao lên trực thăng. Chiếc trực thăng cất cánh. Nó thấp thõm lo âu tự trách mình: “Đáng lẽ mình không nên ở lại đây! Đáng lẽ sau vụ tai nạn đó mình không nên cố chấp cãi lời mẹ, mình nên về nhà cùng mẹ. Tất cả là do mình, do mình!” Nó bật khóc, chiếc điện thoại không ngừng gọi về nhà nhưng bị Yoon Min giựt phắt khỏi tay nó:
_Đang ở trên cao, không được xài thứ này! Nói tôi nghe có chuyện gì?
Nó run rẩy hai tay nắm vào nhau cố che giấu cảm xúc nhưng hắn giữ khuôn mặt nó nhìn vào mắt hắn hỏi lại lần nữa: