Truyện teen - Trong tim tôi chỉ có cô thôi Đồ ngốc - Trang 3
Buổi tối. 7:30pm.
Vị hôn thê của nó không có nhà, ti vi cũng chẳng có gì đáng xem,
sách báo lại đọc hết rồi, nó đành lang thang ngoài đường, thực hiện
cái hoạt động mà người ta gọi là “đi dạo”. Lướt ngang qua một sân
bóng có ánh đèn mờ ảo với hàng rào bao quanh, nó chợt nghe thấy
tiếng đánh nhau. Vốn sẵn bản tính tò mò và có “tinh thần thượng
võ”, nó nhẹ nhàng bước vào ngó thử . Kinh ngạc. Sững người. Hoảng
sợ. Đó là ba cảm giác mà nó đang dần nếm trải. Sau bức tường kia,
một cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt nó. Một nhóm khoảng 20 đứa con
trai với gậy gộc, cây gỗ, lăm le vũ khí trong tay, có vẻ chuẩn bị
xông tới 4 người con trai đứng đối diện. Đó là…….2G. Phải, anh nó,
Hải Long, Nhật Vĩnh và Tú Anh, không một tấc sắt quanh người, chỉ
có một ánh mắt khinh bỉ và lạnh lùng đang hiên ngang đứng đó, sẵn
sàng tiếp nhận bọn kia. Tên cầm đầu (nó đoán thế) hét lên một tiếng
: “Kyaaaaaaaaa!!!” lấy tinh thần rồi cùng đồng bọn xông lên . Chẳng
một tiếng động, Hải Long đã hạ đo ván tên đầu tiên lại gần cậu. Với
một cú đấm xuất hiện nhanh gọn, Tú Anh “thưởng” cho đứa con trai
đang chạy đến một đàn chim bay quanh trên đầu. Thủ sẵn một con dao
dài trên tay, một thằng có vết sẹo dài trên mặt rón rén đằng sau,
định tặng Nhật Vĩnh một nhát, nào ngờ cậu có “giác quan thứ sáu”,
quay lại cho ngay một đạp nơi “bộ hạ” khiến hắn không còn đường trở
tay. Nó dáo dác tìm anh hai trong mớ hỗn độn lúc bấy giờ. Kia rồi!
Xung quanh Gia bảo là 3 đứa con trai vác gậy bóng chày và cầm chai
thủy tinh bị đập bể. Không đợi chúng động tay động chân, anh hai
đạp vào bụng tên đằng sau lấy đà, nhảy lên đá ngược cằm tên đứng
trước. Cộng thêm cú đấm sang bên trái và quay chân đá đằng sau
nhanh như chớp, Gia Bảo xử lí xong 4 tên một lúc. Cả bọn thấy thế
liền cầm chặt vũ khí, xông mạnh lên. 4 người phối hợp chặt chẽ với
nhau, hạ bọn chúng chỉ trong chốc lát một cách thật trơn tru. 2G
khiến bọn chúng máu me bê bết, chỗ nào cũng bầm tím, thâm tái, muốn
xin đầu hàng mà không mở miệng nổi. Thấy cảnh tượng đẫm máu kia, nó
không khỏi kinh hoàng và hoảng sợ. Thì ra anh hai không hoàn hảo
như nó nghĩ. Anh cũng có mặt trái, đó là quá tàn nhẫn. Bây giờ nó
đã hiểu tại sao anh có thể từ chối Tú Quỳnh một cách thẳng thừng
như thế. Nó đang tự hỏi nếu Tú Quỳnh biết sự tàn ác của anh hai thế
này, liệu bạn ấy có còn thích anh nữa không thì bị tên cầm đầu may
mắn trốn thoát được hồi nãy trông thấy. Hắn nhẹ nhàng ra sau lưng,
túm lấy và kề dao nơi cổ nó, lôi con bé ra trước mặt của 4 tên
ngang tàng kia. Nhìn thấy khuôn mặt của em gái, Gia Bảo sửng
sốt:
- Hoàng Linh? Em làm gì ở đây thế?
- Ha ha ha, thì ra là biết nhau à? Tốt quá, trời giúp ta mà!- Hắn
cười lớn.
- Mày mà động đến sợi tóc cô ấy thì ngày hôm nay năm sau sẽ là ngày
giỗ của mày đó!!- Hải Long không kìm nén được, hét lớn.
- Ha ha ha, tao chẳng cần động vào tóc con bé, động vào eo là đủ
“phê” rồi. Giờ mới cảm thấy eo con bé này nhỏ đấy!- Vừa nói, hắn
vừa chạm vào hông nó.
Lần đầu bị một thằng đàn ông chạm đến người mình, nó tức điên
người, dồn hết sức lực vào cánh tay, vật tên đó từ đằng sau ra đằng
trước, khiến hắn ngã cái “oạch”, con dao cắm xuống dựng đứng ngay
cạnh cổ, hắn sợ quá, “tè” ra cả quần. Nó nghênh mặt:
- Dám chạm vào đai đen karate hả? Đúng là muốn chết chứ đâu muốn
sống!!
Nói rồi nó phủi phủi tay, chuẩn bị đi ra thì…chạm mặt anh nó. Gia
Bảo hỏi:
- Tối rồi mà em đi đâu thế hả? Có biết con gái ra ngoài ban đêm rất
nguy hiểm không?
Không thể để anh hai cứ tiếp tục gây thương tích cho người khác thế
này nữa, nó lấy hết can đảm trong người và bơm thêm một chút dũng
khí, nó nói thẳng:
- Anh hai! Sao anh lại đi đánh nhau? Lỡ người ta thù hận rồi báo
cảnh sát thì sao? Lúc đó ba cũng đâu có cứu được chứ. Em biết hết
về hai gờ hai giếc gì gì đó rồi. Nói thật, em đâu có ngờ anh lại
cầm đầu một nhóm nguy hiểm, đáng sợ vậy chứ.
- Sao……sao em biết?
- Chuyện đó anh không cần biết. Thực ra tại em sợ anh nên mấy bữa
em mới ngoan ngoãn dzậy đó. Còn bây giờ, anh mà còn uýnh nhau nữa
là coi như anh không có người em gái này luôn đi.- Nó thật sự không
muốn mình có người anh tàn ác như vậy.
- Cái đó…………….thôi, cho anh xin lỗi nha. Anh hứa sẽ không đánh nhau
nữa, được chưa? Mà em cũng kì ghê, anh đã đánh em bao giờ đâu mà sợ
chứ? Cũng tại Hải Long rủ rê đó, anh chỉ là nạn nhân thôi.
- Nè nè, đâu ra cái thằng bạn bán đứng bạn bè thế hả? Tại cậu không
từ chối chứ bộ. Dzô dzuyên à nha.
Thế là hai người cãi qua cãi lại, inh ỏi cả sân bóng. Nó phì cười
vì sự trẻ con đáng yêu kia, liền nói:
- Thôi, dừng giùm em cái. Về nhà mau đi không ba la đó.
- YES, SIR!
- Cái gì? Ai là sir?
- Í lộn, lady chớ. Anh về đây. Nhật Vĩnh, “chăm sóc” em tớ đàng
hoàng đó.
- Thôi, tớ không muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của tớ đâu.-
Vĩnh liếc Hải Long đùa mà trong lòng như có lửa đốt.
Mặt Long đỏ bừng, vội lên mô tô phóng thẳng cùng với Gia Bảo và Tú
Anh. Nhật Vĩnh leo lên xe của cậu, gọi nó:
- Nè, lên đi, cô không về à?
- Á, có chứ. Chờ xíu, tôi tới liền.
Nó chạy vội đến, leo lên xe, không quên nhắc rằng đi chầm chậm thôi
không tai nạn đấy. Bỏ ngoài tai lời nó của nó, Nhật Vĩnh cố tình
phóng xe thật là nhanh, theo bản năng sinh tồn “tham sống sợ chết”
vốn có của con người, tay nó quàng qua ôm chặt lấy Nhật Vĩnh. Vào
lúc ấy, hình như có một nụ cười thoáng qua trên môi cậu………
Thấm thoắt đã một tháng trôi qua với bao kỉ niệm vui buồn đáng nhớ
của tụi nó. Chiều nay, khi nó đang đọc sách ở nhà cùng Nhật Vĩnh
thì có chuông điện thoại reo. Đó là cuộc gọi từ một chị giúp việc
chuyên dọn dẹp phòng nó. Hoàng Linh nhấc máy nghe thì một giọng nói
hốt hoảng vang lên đầu dây bên kia:
- Tiểu……tiểu thư. Bức ảnh bà…….bà chủ………biến mất rồi ạ.
Nó sửng sốt:
- CÁI GÌ? CHỊ NÓI BỨC ẢNH MẸ TÔI MẤT RỒI Ư? RỐT CUỘC LÀ SAO?
- Thưa, hôm nay tôi vào phòng tiểu thư quét dọn như thường lệ thì
nhìn lên bàn không thấy bức ảnh đâu nữa ạ. Mọi hôm nó vẫn ở đó
mà.
- Chết tiệt, tôi biết rồi, tôi sẽ về nhà ngay.
Cúp máy, nó quơ vội chiếc áo khoác rồi chạy xuống dưới lầu. Thấy nó
vội vã như thế, Nhật Vĩnh có linh cảm không hay, liền gọi cho bạn
cậu rồi đuổi theo. Tại nhà nó:
- TIỂU THƯ ĐÃ VỀ!!!- Các chị giúp việc chào nó.
Nó không để ý, chạy nhanh lên phòng. Trong phòng, đồ đạc vẫn còn y
nguyên, không xê dịch một mm nào cả, chỉ duy nhất một điểm thay
đổi. Đó là bức ảnh của người mẹ kính mến luôn được nó đặt ngay ngắn
trên bàn đã mất tích. Sắc mặt nó ngày càng tái mét vì tức giận. Nó
không có kí ức nào về mẹ nó cả, tấm ảnh ấy là quà sinh nhật lúc 5
tuổi do ba nó tặng, nhằm xoa dịu phần nào nỗi đau to lớn của nó.
Đảo mắt nhìn xung quanh, lục tìm mọi ngõ ngách, nó vẫn không tìm
thấy. Huy động hết người làm trong nhà, người tìm lầu trên, người
tìm lầu dưới. Sau một tiếng đồng hồ, tất cả vẫn không thấy tăm hơi
tấm ảnh đâu hết. Lúc đó, anh hai và 2G đến. Thấy nó mồ hôi mồ kê
nhễ nhại, khuôn mặt thì biến sắc, Gia Bảo không dám đụng đến nó,
bởi khi tức giận thì nó cực kì đáng sợ, y như trái bom nổ chầm chậm
chầm chậm vậy, liền hỏi chuyện một chị giúp việc. Nghe kể, anh nó
cũng giận dữ, không ngờ có kẻ dám chạm đến bức ảnh duy nhất của mẹ
anh (tại bà Ngọc không thích chụp ảnh). Vừa lúc đó, thấy huyên náo,
Mrs.Maria bước xuống lầu, ngạc nhiên khi thấy nó, liền hỏi:
- Hoàng Linh, con về làm gì thế?
- Nhà tôi, tôi không có quyền về sao?.- Chợt nghĩ ra điều gì đó, nó
quay sang:
- Mọi người đã tìm trong phòng bà ta chưa vậy?
Các chị giúp việc nhìn nhau rồi đồng thanh:
- CHÚNG TÔI KHÔNG DÁM, THƯA TIỂU THƯ!
- Vớ vẩn, có gì mà không dám. Tôi đã cho phép, ai dám cản?- Nói rồi
nó bước thẳng lên phòng bà Maria.
- Ơ, Linh, con làm gì thế? Sao lại vào phòng mẹ vô cớ thế hả?- Bà
ta đuổi theo.
Đến trước cửa phòng, nó xô cái “Rầm!”, thầm nghĩ có lẽ bà ta là thủ
phạm. Nhưng lục tung cái phòng chói lóa kia lên, nó vẫn không tìm
thấy bức ảnh, ngoài một đống trang sức bằng vàng. Thấy nó không thu
lượm được gì, Maria cười đểu:
- Sao? Con có tìm thấy kim cương trong này không? Mẹ đoán hình như
có ai nợ mẹ lời xin lỗi đại loại vì nghi ngờ người tốt vô cớ hay vì
xông vào phòng người khác mà không xin phép đó ha?
Nó sầm mặt lại:
- Bà còn nói thêm câu nữa là tôi cho bà sống dở chết dở đó!
Rồi nó xuống phòng khách, ngồi lên ghế suy nghĩ. Anh nó liền
bảo:
- Hay trộm lẻn vào nhà lấy rồi?
- Vớ vẩn, nhà cậu an ninh chặt chẽ như thế, tấm ảnh lại không đáng
tiền, ai lấy chứ?- Tú Anh phản bác.
- Ai nói không có giá trị, bức ảnh đó được đặt trong một cái khung
bằng vàng nguyên chất đó. Giá trị phải đến 4 tỉ chứ chẳng chơi
đâu!- Gia Bảo đăm chiêu.
- Cái……..cái gì? 4 tỉ? Trời đất, nhà giàu có khác. Vậy chắc trộm nó
không sợ chết, lẻn được vào nhà rồi lấy đi rồi.- Nhật Vĩnh kinh
ngạc.
- ……….Không……..nhất định Maria là thủ phạm.- Nó quả quyết.
- Em dựa vào đâu mà chắc chắn thế? Mấy ông vệ sĩ nói là từ tối qua
đến giờ đâu có ai ra khỏi nhà đâu, mà em đã tìm kĩ mọi ngóc ngách
trong phòng bà ta rồi còn gì.
- Nhưng……..em vẫn có cảm giác là Maria là người lấy trộm. Giác quan
thứ sáu mách bảo em thế đấy!
- Vậy thì 100, à không, 200% vụ này do trộm gây ra rồi. Mỗi lần em
bảo có giác quan thứ sáu là kết quả lại chẳng hoàn toàn ngược lại
đấy thôi. Này nhé, nhớ hồi em mới 7 tuổi không? Em bảo rõ ràng cô
giáo là người ngoài hành tinh, giác quan thứ sáu nói với em thế.
Hỏi thẳng mới vỡ lẽ rằng cô cầm bộ não người giả ở phòng sinh học,
em lại tưởng thật, nói cô ăn cắp não của con người để về hành tinh
nghiên cứu. Rồi còn lần em học lớp 9 nữa, em bảo một thằng bạn cùng
lớp thích em, cũng lại do giác quan thứ sáu nói thế. Kết quả là
thằng nhóc thích cô bạn của em, nên mới nói chuyện nhiều với em để
em nói tốt về nó. Nói chung là còn hàng tá chuyện khác nữa mà anh
không thể liệt kê hết ra được. Vụ này anh nghĩ tại em ghét Maria
nên “giác quan thứ sáu” mới mách bảo em thế thôi.- Anh nó lắc
đầu.
Nó vẫn mặt dày cãi lại:
- Nhưng lần này khác. Maria là thủ phạm lấy cắp bức ảnh của mẹ mà.
Em chắc chắn 300% luôn. Đợi đấy, em sẽ chứng minh cho anh
coi.
Rồi nó leo lên phòng, đóng cửa lại suy ngẫm. Gia Bảo thở dài, tự
hỏi không biết ảnh người mẹ thân yêu của anh giờ đang ở chốn
nào………………
Buổi tối, trong bữa ăn, nó kể chuyện cho Mr.Lê rồi sẵn tiện xin ở
lại vài ngày luôn. Nghe xong, khuôn mặt ông tím đỏ vì tức giận, ba
nó đập tay xuống bàn:
- THẬT TO GAN, TA MÀ BIẾT AI LẤY TRỘM, KẺ ĐÓ SẼ SỐNG KHÔNG YÊN
ĐÂU!!!
Lúc ấy, tay của bà Maria hình như hơi run khiến nó càng chắc chắn
về dự đoán của mình. Khi bữa ăn kết thúc, ba nó và Maria ra ngoài
phòng khách xem ti vi, còn nó thì về phòng. Đang bước lên cầu
thang, nó chợt bất ngờ đứng lại, quay ngoắt ra đằng sau theo dõi
nhất cử nhất động của Maria. Cảm thấy có ai đang nhìn mình, bất
giác Mrs.Maria ngước mặt lên. Nó liền để hai ngón tay hình chữ V
chỉ lên mắt mình rồi chỉ về phía bà ta, cử động miệng: ”I’m
watching you!” rồi bước thẳng lên phòng. Mấy hôm sau vẫn chẳng có
động tĩnh gì cả cho đến buổi sáng ngày thứ 6 (cái này là số đếm chứ
không phải thứ sáu trong tuần đâu nha), nó đi ngang qua phòng của
Maria thì chợt nghe thấy tiếng của bà ta nói với người giúp việc
riêng rõ mồn một: “Thật may con bé không tìm thấy bức ảnh. Cũng
phải thôi, chúng ta giấu kĩ thế mà, làm sao tìm được. Ha ha ha
ha……..”. Quá tức giận, nó đạp cánh cửa một phát, quát lớn:
- MAU TRẢ BỨC ẢNH CHO TÔI! TÔI ĐÃ NGHE THẤY HẾT RỒI!!!
Nào ngờ mặt bà ta chỉ hơi biến sắc rồi trở nên hồng hào trở lại,
nhếch môi cười:
- Thế thì sao? Con có chứng cứ là mẹ đã lấy không? Nên nhớ, đến tận
bây giờ con vẫn chưa tìm được bức ảnh, làm sao chứng minh mẹ là thủ
phạm được? Chẳng lẽ chỉ với một lời nói vu vơ của mẹ, con có thể
kết tội mẹ được sao?
Tuy đang rất bực mình nhưng nó phải công nhận bà ta nói đúng. Không
có chứng cớ thì làm sao pháp luật chấp nhận lời tố cáo của mình?
Nhất định phải tìm ra được tấm ảnh của mẹ đã. Mấy bác vệ sĩ đáng
tin đã làm việc ở đây phải trên 6 năm khẳng định rằng từ hôm đó đến
nay không có ai bước ra ngoài nửa bước ngoại trừ ngài chủ tịch và
thiếu gia. Mà nó đã tìm khắp nơi trong ngôi nhà rồi. Vậy chắc chắn
bức ảnh đó đang ở đâu đây, ngay chính căn phòng này thôi. Nó liền
bước tới, ngồi lên giường của bà ta rất tự nhiên, đảo mắt khắp nơi.
Mrs.Maria có vẻ rất tự tin về chỗ giấu của mình, thản nhiên nhìn nó
tìm kiếm mà quên rằng chỉ số IQ của nó cao đến 190…………..Sau khi nắm
bắt được căn phòng bà ta, nó chợt nhận ra một điều rất lạ. Đó là
chậu hoa phong lan được treo bên cửa sổ trông có vẻ hơi ủ rũ. Gần
một tuần trước, khi vào phòng Maria kiểm tra lần đầu tiên, nó còn
nhớ chậu hoa vẫn rất tươi tốt. Một điều gì đó chợt lướt qua trong
đầu nó tựa như làn sương mỏng manh mờ ảo xuất hiện vào buổi sáng.
Nó liền chạy đi lấy cái bay rồi tiến gần đến chậu hoa. Mrs.Maria
bỗng tái mét, lại cản trở nó:
- Con làm gì thế? Chậu……chậu hoa đó quý lắm đấy, con đừng làm
bậy!
Càng ngăn cản, nó càng muốn làm tới. Một lớp, rồi hai, ba lớp đất
mỏng được đào lên. Khi chiếc bay tiến đến gần đáy chậu, chợt nó
chạm vào cái gì đó cưng cứng. Nhẹ nhàng dùng tay bới lớp đất xung
quanh ra, nó thấy một điểm vàng lóe lên trong ánh nắng mặt trời. Đó
chính là cái khung bằng vàng vẫn đang che chở cho tấm ảnh mẹ nó
trông thật hiền hậu. Vừa mừng vừa tức, nó liếc bà ta:
- Sao? Thế này đủ làm hài lòng bà rồi chứ?
- Ơ? Bức ảnh đó………..mẹ mới chỉ thấy lần đầu thôi. Có lẽ có người
muốn hại mẹ đó. Mẹ thật sự không biết về tấm ảnh đó mà.- Maria “ngơ
ngác” nhìn nó thật ngây thơ.
- Chắc vậy đó ha. Chắc tại bà ác độc quá nên có người muốn hại bà
đó. Nhưng dù sao chuyện này cũng dễ giải quyết thôi. Trên mặt kính
vẫn thấy dấu vân tay mờ mờ này, chỉ cần đem cho cảnh sát đối chiếu
là xong hết. Để xem nào, tội trộm đồ của người khác phạt như thế
nào ấy nhỉ? À, đúng rồi
Nói rồi nó cầm bức ảnh đi ra. Chợt sau vài giây suy nghĩ, Maria vội
chặn nó lại, nức nở nước mắt cá sấu:
- ……Là….là mẹ, mẹ đã lấy. Thực ra tại hôm bữa vào phòng con, mẹ
thấy bức ảnh nên cảm thấy ganh tị nên mới trộm thôi. Cho mẹ xin
lỗi, làm ơn đừng nói với cảnh sát, nhất là với ba con. Con bảo mẹ
làm gì, mẹ cũng làm mà.
- ………………………Hừ, dù sao thì cũng đã thấy bức ảnh. Tôi tha cho bà
chuyện lấy cắp. Nhưng……..bà phải dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi NGAY
LẬP TỨC.
- Sao? Ngay bây giờ ư? Ra khỏi nhà thì mẹ biết lấy gì sống chứ? Làm
ơn……..hức……….đừng đuổi mẹ đi mà, mẹ hứa……..hức………sẽ không làm gì
sai trái, tổn thất đến con nữa đâu, làm ơn đừng đuổi
mẹ,………hức…….đừng đuổi mẹ……hức…….- Bà ta vẫn nức nở, quỳ xuống van
xin nó.
- Không, tôi không muốn bà sống trong căn nhà đẹp đẽ mẹ tôi đã từng
sống này. Làm ơn đi ngay cho, đồ đạc của bà tôi sẽ cho người sắp
xếp. 10 phút sau, đừng để tôi thấy mặt bà trong căn nhà này nữa,
tôi và cả mẹ tôi cũng sẽ không thích đâu.- Nó vẫn quả quyết rồi
bước về phòng, để lại Mrs.Maria đang khóc lóc rất thảm
thiết………………..
Ở trên phòng, nó đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Thấy Maria lểu thễu ra
đi, nó thầm nghĩ: “Tạm biệt………Và………….KHÔNG HẸN GẶP LẠI NHÁ!” rồi
quơ đại một cuốn sách trên bàn tung lên cao, hét lớn: “ CUỐI CÙNG
CŨNG ĐUỔI ĐƯỢC BÀ TA RỒI! HURA!!! HURA!!! HOÀNG LINH VẠN TUẾ,
HURAY!! HURAY!!!”, cười thật mãn nguyện mà không biết rằng, đứng ở
ngoài cổng, Maria đang chiếu một ánh mắt chứa đầy căm thù đến căn
phòng của nó, lẩm bẩm: “ Nhất định tao sẽ làm cho mày sống dở chết
dở, mãi mãi sống trong đau khổ. Hãy đợi đấy!”……………
…………………………………………�� �……..
Tối đó, nó kể cho mọi người chiến công của mình. Anh nó hơi xấu hổ
vì đã nghi ngờ suy đoán của nó nhưng rồi cũng rất vui khi bà ta sẽ
không sống trong ngôi nhà mà mẹ anh rất yêu mến này nữa. Còn Mr.Lê
thì phải suy nghĩ một chút, dù sao trên danh nghĩa Maria cũng là vợ
ông, làm thế chẳng phải rất tàn nhẫn sao, nhưng khuôn mặt phúc hậu
của bà Lan chợt lướt qua rồi đọng lại trong đầu ông khiến Mr.Lê
không còn lo nghĩ gì thêm được nữa. Bởi lẽ lúc này, ông chỉ có ý
nghĩ duy nhất là làm sao có thể “tiến triển” với bà ấy một cách
nhanh chóng. Như đọc được suy nghĩ của ba mình, nó liền đề
xuất:
- Ba này, ba làm việc mệt nhọc như thế, sao không mời Mrs.Lan đi
dạo quanh công viên để giảm stress?
- Uhm…………con nói cũng đúng. Nhưng sợ bà ấy không muốn đi với ba
thôi.
- Thì………..ba cứ lấy chức chủ tịch mà bắt bác Lan đi cho con. Mà con
nghĩ bác ấy sẽ không từ chối đâu. Ba cứ gọi điện đi, còn lại con sẽ
“lo liệu” hết.- Nó nháy mắt với ba nó.
Ba nó mỉm cười, liền rút điện thoại đi ra ngoài vườn gọi điện (sao
phải lén lút vậy ta!?). Anh nó liền hỏi:
- Ủa? Em và ba đang có âm mưu gì thế hả?
- Hì hì, em đang tác hợp ba với mẹ Ly đó mà!
- Mẹ của Ly? Em đã gặp bà ấy chưa mà muốn tác hợp?
- Anh khỏi lo đi. Em đã chấm là không sai vào đâu được. He he, tối
nay sẽ có chuyện lãng mạn xảy ra ở công viên đây.- Nó vừa xoa xoa
tay vào nhau vừa cười thật nham hiểm .
…………………………..……………… ………………………
Khoảng 8:00pm. Tại một chiếc ghế đá, Mr.Lê và Mrs.Lan đang im lặng
ngồi ngắm sao trời. Tuy mắt hướng lên bầu trời lấp lánh kia nhưng
lòng cả hai lại đang hướng về nhau. Là đàn ông thì cần phải chủ
động, thế là ông Lê lén lút “vô tình” đặt bàn tay trái của mình lên
bàn tay phải của bà Lan. Chưa kịp phản ửng lại, bỗng
“Bụp……………..Chíu……….Chíu…�� �……Đoàng……….Đoàng………………C híu……….”. Những
chùm pháo hoa nhiều màu sắc do nó bố trí được bắn lên khiến bầu
trời sáng rực rỡ. Trong giây phút lãng mạn đó, ông Lê nhân cơ hội,
quàng tay qua “ôm eo” bà Lan làm bà kêu lên: “ Chủ tịch….!”. Mr.Lê
liền ghé miệng sát vào tai Mrs.Lan, thì thầm: “Đừng gọi là chủ
tịch, hai tiếng “ông xã” nghe hay hơn nhiều!”. Và…..đúng lúc pháo
hoa được bắn lên trời tạo thành dòng chữ ngọt ngào: “I LOVE YOU!”
thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên thật dịu dàng: “Vâng………………….ông
xã!!”…………….
Sáng hôm sau, tâm trạng nó rất vui vì đã mai mối thành công cho ba
nó và mẹ Ly, nó liền gọi điện cho Tú Quỳnh, Ly và bảo anh nó cùng
Nhật Vĩnh, Hải Long, Tú Anh cùng đi picnic tại biệt thự của Mr.Lê.
Cả sáng hôm đó, cả nhóm chơi rất vui vẻ. Đến trưa, nó cùng hai cô
gái còn lại chuẩn bị bữa trưa. Các cậu con trai thì dọn dẹp bàn
ghế, chọn chỗ râm mát để ngồi. Dọn thức ăn ra bàn, nó giới thiệu
luôn:
- Món súp hải sản và thịt bò xào xu hào này là của em nè. Gà quay
Bắc Kinh, cá trê kho tộ và món canh cải xanh đằng kia là của Ly.
Còn thịt kho tàu ở trước mặt anh Tú Anh là của Tú Quỳnh làm
đó.
Tú Anh vội đẩy dĩa thịt sang cho Hải Long. Hải Long lại đẩy sang
cho Nhật Vĩnh (cả hai đều có “diễm phúc” thưởng thức tài nghệ của
Tú Quỳnh rồi mà). Nó thấy lạ, hỏi:
- Các anh sao thế? Sao cứ nhường nhau món của Quỳnh thế?
- Đơn giản và dễ hiểu. Tụi anh không muốn chết.
- Nè nè, anh nói vậy là sao? Món của em ăn vào là cơ thể nó lâng
lâng và mát lạnh chứ chết chóc nỗi gì?- Tú Quỳnh lườm Tú Anh.
- Ờ, lâng lâng vì được lên thiên đường, mát lạnh vì được nằm trong
nhà xác đó mà.- Hải Long lắc đầu.
- Ủa, em có thấy món thịt kho tàu này có vấn đề gì đâu?- Nó ngơ
ngác.
- Vậy anh hỏi em vài câu nhé. Thịt này là thịt heo đúng
không?
- Vâng.
- Thịt heo khi kho chín có màu nâu nâu đúng không?
- Vâng.
- Vậy thịt trong dĩa này có màu gì?
- …….uhm…..Màu hơi đỏ đỏ.
- Vậy…………..?
- Ý anh là thịt chưa chín hả? Không dám đâu, bạn ấy nấu trong nửa
tiếng lận, không cháy là phước đức rồi đó.
- Vậy trường hợp thứ hai là………………….?
Nó ngẫm nghĩ, chợt quay sang hỏi Ly một cách thật nghi ngờ:
- Ly! Cậu nêm những gì vào đây vậy?
- Uhm…….thì nước mắm, mì chính, muối và…….à, một “tí” ớt nữa.
- Một tí ở đây là bao nhiêu?
- ……………..Lúc đầu tớ chỉ định bỏ một thìa thôi, nhưng….chẳng
may…….tớ lỡ tay, nguyên hũ ớt rơi vào trong hết luôn. Nhưng mà chắc
không cay lắm đâu.- Ly cười.
- What the……….? Một hũ ớt to bằng chai nước khoáng ấy đổ hết vào
đây rồi mà cậu bảo không sao á? Ăn vô khéo người bốc hỏa, tai phì
ra khói, miệng thét ra lửa quá!- Nó sửng sốt.
Chợt nghĩ ra điều gì, nó cầm dĩa thịt bỏ ngay trước mặt anh hai,
kèm theo nụ cười thật tươi:
- Anh hai! Anh thích ăn cay lắm mà, ăn thử món này đi.
- Cái gì…………em bảo anh ăn……..- Anh nó chưa dứt câu thì thấy nó vươn
vai, bẻ tay:
- Tự dưng thấy ngứa tay thế nào ấy nhỉ?
Gia Bảo đang định nói thêm câu nữa thì bắt gặp ánh mắt của Tú Quỳnh
trông buồn buồn. Cô buồn không phải vì anh hai và Hải Long chê món
của cô, mà vì đến cả người cô yêu - Gia Bảo cũng không thích món
của cô. Anh nó chợt thấy chạnh lòng mà không hiểu lí do, liền gắp
một miếng thịt lên bỏ vào miệng, nhai nhai rồi phán:
- Đâu có cay lắm đâu mà ai cũng chê hết dzậy? Chỉ hơi the the thôi
mà.
- CÁI GÌ? CHỈ HƠI THE THE THÔI SAO?- Tú Anh và Hải Long đồng
thanh.
- Uhm……….ngon mà.
- Cậu không phải là người, là quái thú, là tên không có vị giác.-
Tú Anh lẩm bẩm.
Anh nó cười. Vẫn nụ cười tỏa ánh nắng mặt trời sưởi ấm cho trái tim
Tú Quỳnh. Cô bé cũng cười, nụ cười hạnh phúc khiến những tế bào
thần kinh Gia Bảo như đang nhảy múa vì vui mừng………….Hết bữa ăn, Tú
Quỳnh và Ly vào rửa bát, còn nó thì dọn dẹp bàn ăn. Thấy bóng Tú
Quỳnh vừa biến mất, Gia Bảo chạy một mạch vào phòng khách, xách ca
nước lên tu lấy tu để. Đứng ngoài cửa, nó hỏi nhỏ:
- Anh……………..thích Tú Quỳnh à?
Câu hỏi của em gái khiến Gia Bảo suýt sặc nước ra sống mũi. Đặt ca
nước xuống, ngẫm nghĩ một lát, anh nó trả lời:
- Không biết. Có lẽ vậy…………..
- Vì sao?
- ……………Cái này không biết thật.
- Vì em gái tớ đẹp à?- Tú Anh bước vào.
- Chỉ những kẻ ngốc như cậu mới nói thế!
- Vậy…….vì sự trong sáng của nó à?
- ………….Chỉ những kẻ ngốc như tớ mới nói thế.- Anh nó mỉm
cười.
- Ha ha ha, hay quá! Vậy từ nay tớ được gọi cậu là em rồi.
- Ai cho phép?
- Pháp luật cho phép.
Anh nó phì cười. Nhưng vui chưa dứt thì buồn đã tới. Vừa lúc đó,
chuông điện thoại của Tú Anh reo: “Cậu chủ………..cậu mau về ngay đi.
Bà chủ………..bà chủ nguy kịch lắm…….Cậu và cô chủ mau đến bệnh viện Y
đi!”. Sững sờ, Tú Anh vội vào kéo em gái đến bệnh viện ngay lập
tức. Thấy khuôn mặt biến sắc của bạn, Gia Bảo cùng mọi người vội
đuổi theo………..
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tại bệnh viện Y:
Mọi người đang chờ ngoài phòng phẫu thuật. Ai cũng lộ rõ vẻ buồn
rầu, lo lắng. Tú Anh đứng chờ ngoài cửa mà lòng đang rối bời. Tú
Quỳnh thì thẫn thờ ngồi xuống ghế, ánh mắt xa xăm nhìn vào cửa
phòng. Nó thầm cầu nguyện thượng đế. 1 tiếng…………..2 tiếng……….trôi
qua, vẫn không động tĩnh. 15 phút sau, bác sĩ phẫu thuật đi ra. Gỡ
bỏ chiếc khẩu trang trắng, ông cúi mặt, gửi lời xin lỗi mà ông ít
khi phải thốt ra đến tụi nó. Với một tâm trạng hoảng loạn, Tú Quỳnh
không tin được mẹ mình đã ra đi, cô bé òa khóc. Thấy vậy, lòng Gia
Bảo rất đau. Cậu ôm chầm lấy Tú Quỳnh, an ủi. Cô bé khóc to hơn,
nức nở hơn trong vòng tay của Gia Bảo………………….
Nhưng thật may sau cơn mưa trời lại sáng. Được sự động viên, an ủi
của nó, Ly và nhất là từ Gia Bảo, Tú Quỳnh dần yêu đời trở
lại.…….Khoảng nửa tháng sau, lễ đính hôn giữa Mr.Lê và Mrs.Lan được
tổ chức thật linh đình (hai người cũng quen nhau được hơn 20 năm
rồi còn gì). Sau buổi lễ, cô dâu tung bó hoa lên trời. Chẳng hiểu
may rủi thế nào, bó hoa lại rơi trúng tay Tú Quỳnh. Khuôn mặt cô bé
và Gia Bảo thoáng ửng hồng. Họ biết có ai đó đang lấm lét nhìn
mình……
Một tuần nữa trôi qua trong sự hạnh phúc, bình yên của những người
thân bên cạnh nó cho đến tối nay………….Nhật Vĩnh đang tắm. Buồn chán,
nó ra ngoài đi dạo. Đi được một đoạn, nó chợt cảm thấy có ai đang
theo dõi mình, liền quay lại. Bỗng có một bóng đen đứng ở trong hẻm
chạy ra bịt miệng nó bằng thuốc mê rồi lôi vào một chiếc xe ô tô.
Khi con mắt đang dần khép lại bởi sự tác động của thuốc, hình như
nó nhận ra người đàn bà ngồi trong xe. Đó là Maria…………
- THIẾU GIA………THIẾU GIA………CÓ CHUYỆN LỚN RỒI, TIỂU THƯ………..CÔ HOÀNG
LINH……BỊ BẮT CÓC RỒI…..!!!!!- Tiếng chị giúp việc hất hải chạy từ
bên ngoài vào.
- Chị bình tĩnh lại đi! Sao chị biết em tôi bị bắt cóc?- Gia Bảo
cũng hốt hoảng.
- Dạ………..có người đưa tôi cái này.
Vừa nói chị giúp việc vừa đưa ra một bức thư và…..chiếc dây chuyền
bằng bạc nó luôn đeo. “Con bé Hoàng Linh đang ở trong tay chúng
tao. Khi mày nhận được bức thư này, có lẽ áo con bé đang bị bứt cúc
đấy! Mà cũng đừng trách tụi tao. Có người sai tụi tao làm việc này,
bức thư này cũng là do người đó kêu viết. Tại tụi tao cần tiền quá
thôi. Để hút chích ấy mà. À, hay là tao cho con bé xinh xinh này
một mũi kim nhỉ? Ha ha ha ha…………”. Đó là nội dung của bức thư. Gia
Bảo nghiến răng, xé vụn tờ giấy, gọi điện cho bạn anh và cho tất cả
mọi người đi tìm. Bảo không nói với ba và dì, sợ làm hai người kinh
động. Khi nhận được điện thoại, cả Hải Long và Nhật Vĩnh đều đứng
người. Cả hai rất sợ cô bé ấy xảy ra chuyện gì. Nhảy lên chiếc xe
mô tô phân khối lớn, Hải Long và Nhật Vĩnh vội vàng đi tìm khắp
những nơi mà bọn côn đồ thường hay lui lại. Cả chục phút sau, vẫn
chẳng thấy tăm hơi cô bé đâu, mồ hôi trên trán Nhật Vĩnh nhễ nhại.
Mặc dù gió rất mạnh nhưng chẳng thể xoa dịu cái lửa đang bùng cháy
trong lòng cậu. Trong lúc ấy, tại một căn phòng trọ cực kì tồi tàn,
Maria cũng đứng ngồi không yên. Khuôn mặt lúc nhí nhảnh lúc lạnh
lùng của Hoàng Linh cứ quanh quẩn trong đầu bà. Cái tốt trong con
người ấy chợt xuất hiện mạnh mẽ, lấn át đi suy nghĩ ích kỉ, độc ác
kia. Vội bấm số cho Hải Long, Maria vừa khóc vừa giải thích tất cả
và không quên nói địa chỉ của tụi nghiện ngập cho cậu. Gác máy,
Maria ngồi sụp xuống, cảm giác tội lỗi, lo sợ cứ dâng lên trong
người bà ta, Maria thầm nguyền rủa sự ác độc trong con người mình.
Bà ấy lại khóc, cầu mong nước mắt sẽ cuốn đi tất cả……...Phóng xe
như bay tới đó, lòng Hải Long không khi nào không cầu nguyện cho
người con gái cậu yêu. Tới nơi, cậu xông thẳng xe mô tô vào trong
khiến cánh cửa đổ sập. Thật may mắn, bọn khốn vẫn chưa kịp làm gì
Hoàng Linh. Chúng đợi cô bé tỉnh lại rồi mới hành động. Âm thanh
đầu tiên Hải Long nghe khi đáp chân xuống đất là tiếng la hét của
nó: “Buông ra!! Các người làm cái quái gì thế hả!??? Đừng chạm vào
người tôi!!!!! Thả ra!!!!!!!”. Tức giận, Long chạy thẳng tới, tung
một cú đá cho tên đang cởi áo nó. Cả bọn, khoảng 5,6 đứa gì đấy,
vội đứng dậy, bao vây cậu. Nhưng bọn tép riu này thì có là vấn đề
gì? Chỉ trong 2 phút, cậu đã cho chúng máu me bê bết, thâm tím mặt
mày. Sau khi gọi cảnh sát và xe ô tô, Hải Long bế luôn nó lên, bước
ra ngoài xe, đưa về nhà cậu. Tự dưng nước mắt lăn dài bên má nó. Nó
khóc không phải vì sợ, cũng không phải vì mất danh dự, càng không
phải vì bị cởi áo. Nó khóc vì lòng nó đau, đau như cắt. Thấy người
đang bế mình không phải là người mình đợi chờ, không phải là vị hôn
thê lạnh lùng nhưng chu đáo của nó, thế là nó khóc. Nó biết mình
ích kỉ nhưng nó không ngăn được dòng nước mắt cố trào ra từ khóe mi
nó. Đau lòng, nó ôm chặt lấy cổ Hải Long, òa khóc. Mỗi giọt nước
mắt của nó thấm vào áo Hải Long, cậu lại có cảm giác ruột mình bị
cắt thêm một khúc nữa. Đặt nó vào trong xe, nó vẫn khóc. Không muốn
nghe tiếng nó buồn như thế, Long quát lớn:
- CÔ CÓ THÔI NGAY KHÔNG?
Giật mình, nó mím môi, nước mắt vẫn rơi nhưng nó chỉ dám thút thít.
Hối hận, đau lòng, Hải Long ôm chầm nó vào lòng, rối rít:
- Xin…xin lỗi. Anh xin lỗi…….Em cứ khóc đi, anh không lớn tiếng
nữa…….Khóc đi, em khóc đi…….
Biết rằng giọng nói ân cần kia chẳng phải của Nhật Vĩnh, nó lại bật
khóc. Cứ thế, nó nức nở, thổn thức trong vòng tay ấm áp, an toàn
của Hải Long rồi thiếp đi vì quá mệt…………….Nhìn cô bé non nớt, đáng
yêu ngủ ngoan trong lòng mình, Long bất giác mỉm cười hạnh
phúc…………..
Về đến nhà, đặt nó lên giường, cậu chưa vội gọi điện cho Gia Bảo.
Nó ngủ nhưng nước mắt vẫn rơi và đọng lại bên mi mắt. Thấm giọt
nước mắt trong suốt như pha lê của người con gái dễ thương đang nằm
trên giường mình, Hải Long cúi xuống, thầm thì:
- Anh……….thích em. Rất nhiều……..
Đúng lúc đó…………
Đúng lúc đó, phải, đúng lúc Hải Long thầm thì điều ngọt ngào bên
tai nó, nó lại lẩm bẩm nói mơ:
- Nhật Vĩnh………….Nhật……Vĩnh……
Lời nói vô tình của nó đã làm tan nát cõi lòng Hải Long. Nghe nó
gọi tên đứa bạn thân của mình, Hải Long sững sờ, ngạc nhiên và……đau
khổ. Trong mơ cậu cũng không thể nghĩ rằng nó lại thích Nhật Vĩnh –
một con người lạnh lùng và kiêu ngạo. Cậu càng không thể nghĩ rằng
người gặp nó trước, người ân cần với nó nhất, là cậu, lại không hề
có dấu ấn nào trong trái tim nó. Nhìn cô bé đáng yêu vừa từ chối
cậu một cách tuy gián tiếp mà nhẫn tâm kia, Hải Long bất giác nhếch
môi cười. Cười trong đau khổ………Cười trong tủi nhục……….Cười vì mất
nó………..Sau nửa tiếng suy ngẫm, mà đối với cậu như nửa thế kỉ, Hải
Long rút điện thoại, gọi cho Nhật Vĩnh………….Cúp máy, Nhật Vĩnh như
con cá mắc cạn vừa được thả xuống nước trở lại, tức tốc đến nhà Hải
Long. Đến nơi, cậu đã bị đôi mắt ganh tức giữ mình lại:
- Cậu thích Hoàng Linh?
Đứng hình vì câu hỏi đó, Nhật Vĩnh không trả lời. Cậu biết mình
thích cô bé rất nhiều, nhưng lại chẳng dám nói ra với Hải Long.
Bằng sự nhạy cảm của mình, Vĩnh biết Long cũng thích cô bé. Sự im
lặng khiến Hải Long rất bực mình. Cậu nói mà như hét:
- CẬU CÓ THÍCH HOÀNG LINH KHÔNG?
Có hay không? Nói thật ư? Hay dối lòng mình? Đầu óc Nhật Vĩnh rối
bời. Cậu không thể kiểm soát trí óc mình được nữa. Thần kinh tê
liệt, cái miệng của cậu chợt thốt lên mà không có sự điều khiển
nào:
- Có. Tớ thích cô bé.
Bất chợt Hải Long cười lớn khiến Nhật Vĩnh ngơ ngác. Rồi chỉ trong
vài giây, cậu nhận được một cú đấm đanh thép chứa đựng nỗi đau từ
Hải Long. Dứt điểm, Long kéo cậu dậy, mỉm cười:
- Tớ chỉ mong câu nói đó. Cú đấm vừa rồi là tình cảm của tớ dành
cho Hoàng Linh, tớ nhường lại cậu.
- Tại sao? Cô bé nói gì với cậu à?
- ……………………Không cần biết. Tớ chỉ tốt bụng được đến mức này thôi.-
Hải Long cúi đầu, hình như cậu rất buồn.
Nhật Vĩnh nhìn thằng bạn thân của mình mà lòng như tê dại. Cậu biết
cậu rất xấu xa, ích kỉ khi thú nhận tình cảm của mình dù biết Hải
Long cũng thích nó. Nhưng làm sao có thể chia sẻ, san bớt cái thứ
mà người ta gọi là “tình yêu”? Xin lỗi và cảm ơn Long, Nhật Vĩnh
vội bước lên gặp nó, để lại thằng bạn đang ngồi sụp xuống nền nhà
trong nụ cười đầy khổ sở………….
Nó vẫn đang ngủ. Thấy gương mặt thiên thần kia cuối cùng cũng đã
xuất hiện lại trước mắt mình, Nhật Vĩnh khuỵu xuống bên giường,
trách nó:
- Sao em lại bỏ đi lung tung thế hả? Em mà gặp nguy hiểm thì
“chồng” em biết làm sao? Đừng để anh hoang mang vậy lần nữa nhé,
“vợ yêu” của anh!
Rồi cậu hôn nhẹ lên trán nó, sau nắm chặt tay nó, dường như sợ nó
bỏ đi đâu mất (thằng hâm, người ta đang ngủ thì đi đâu được?). Bất
chợt, cảm giác được hơi ấm quanh mình, nó mở mắt. Thấy Nhật Vĩnh
đang ngồi trước mặt, nó vui lắm. Nhưng vội giấu cảm xúc, nó rụt tay
lại, ngoảnh đầu sang bên kia, lạnh lùng:
- Giờ anh đến đây làm gì? Tôi tưởng anh đang mở tiệc ăn mừng vì tôi
đã biến mất rồi chứ.
Mặc dù biết nó đang hiểu lầm vu vơ nhưng Nhật Vĩnh không khỏi không
tự ái. Cậu kéo Hoàng Linh lại, nói:
- Tại sao anh lại vui mừng? Em có biết nghe tin, anh đã lo lắng thế
nào không? Cả tối anh đã chạy đi tìm em như một thằng điên. Trong
đầu anh, trong tim anh, trong máu anh như sôi sục một ý nghĩ duy
nhất, đó là phải tìm được em.
Nghe thế, nó cũng bực tức, nước mắt cứ ứa ra:
- Vậy tại sao người tìm thấy tôi lại là Hải Long? Anh có biết tôi
buồn tới mức nào không? Hức…..anh không hề tìm tôi…………anh là người
chồng tồi tệ nhất……..hức………tồi tệ nhất!!!
Vừa nói, nó vừa đưa tay lên quẹt nước mắt. Lòng Nhật Vĩnh như thắt
lại, cậu ôm chầm lấy nó:
- Ừ, anh là người chồng tồi tệ. Anh không lo được cho em. Em là vị
hôn thê của anh, sau này sẽ là vợ anh, vậy mà anh không lo được cho
em. Đến cả một cô gái nhỏ bé, đáng yêu như em mà anh cũng không bảo
vệ được. Anh là thằng đàn ông tồi tệ…………Đừng khóc nữa, em khóc anh
cũng đau lòng lắm…………
Được dỗ dành ngọt ngào, lòng nó cũng dịu đi phần nào (dễ bị dụ
thía!). Khi nước mắt khô rồi, Nhật Vĩnh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn
cần được che chở của nó, dẫn nó đi về, không quên cám ơn Hải Long
một lần nữa. Nó thì mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Nụ cười sáng như
sao trời kia làm cho lòng Hải Long tê tái. Lại thấy hai người đang
nắm tay nhau, Hải Long biết chắc rằng mình đã thực sự hết hi vọng.
Cậu thầm nhủ bản thân rằng cậu và nó “có duyên mà không có phận”,
hãy cố xóa hình bóng nó trong trái tim đang vỡ tan của mình
đi……………
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sáng hôm sau, ngồi trên ghế sô pha ấm áp mà lòng nó như đang sôi
sục. Chỉ một tiếng nữa thôi, Maria sẽ lên máy bay về nước. Thà nó
chưa biết chuyện, đằng này nó lại nghe Hải Long kể hết rồi. Lòng nó
thực sự đang rất phân vân và đầy mâu thuẫn. “Mình có nên đi tiễn bà
ấy không?” “Không, bà ta là người hại mình cơ mà!” “Nhưng…………cũng
chính con người ấy đã cứu mình…………” “Ôi, điên mất thôi, phải làm
sao đây?” “Thực ra, suy đi ngẫm lại, Maria cũng tốt bụng đấy
chứ…….” “Nhưng bà ta đã trộm ảnh mẹ mình, lại còn dám chôn bức ảnh
yêu dấu, quý giá ấy dưới đất nữa chứ, không tha thứ
được……….”………“Nhưng………�� �……………….”. Cứ thế, 5 phút….rồi 15 phút……30
phút……45 phút….trôi đi……………..Khi nó đang tập trung phân tích thì
chợt có điện thoại reo: “Thưa tiểu thư, chuyến bay sắp sửa cất cánh
ạ!”. Cú điện thoại càng làm lòng nó thêm rối bời, kích thích trí
não làm việc mạnh mẽ. Khi các tế bào thần kinh đã có câu trả lời,
liền điều khiển cho cơ quan phản ứng của nó hoạt động. Nó đứng phắt
dậy, khoác vội chiếc áo, chạy ra xe. Thấy thế, Nhật Vĩnh hỏi với
theo:
- Đi đâu thế?
- ……………………….Sân bay.
Đến sân bay Tân Sơn Nhất, nó chạy vèo vào trong. Đảo mắt khắp nơi,
nó vẫn chẳng thấy Maria. Trong khi đó, cái thứ thời gian chết tiệt
ấy vẫn lặng lẽ trôi đi. Tất cả mọi cơ quan trong thân thể nó lúc
này chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất: Tìm được người đàn bà ấy. Chạy
cho đến khi tay chân rã rời, đôi mắt mỏi mệt, nó vẫn chẳng thấy bà
ấy………Thật may đúng lúc nó như dập tắt tia hi vọng cuối cùng, chợt
dáng người mảnh dẻ quen thuộc đập vào mắt nó. Kia rồi! Maria đang
lểu thễu kéo chiếc va li vào cửa. Nó chạy như bay đến. Cứ như thần
giao cách cảm, bà ấy chợt ngước mặt lên. Thấy nó vẫn lành lặn, bình
yên, nước mắt bà cứ thế tuôn rơi lã chã bên mi mắt. Nó cũng buồn
lòng lắm. Thật ra sâu trong thâm tâm, nó đâu có ghét bà! Ngượng
ngùng, chẳng biết nói gì, nó đành bắt chước trong phim, nắm lấy đôi
bàn tay tiều tụy kia như để an ủi, ngập ngừng:
- Uhm………………..tôi……..con………… …
- Thôi, con không cần nói gì cả. Mẹ hiểu. Mẹ chỉ mong con tha thứ
cho mẹ và luôn có người mẹ xấu xa này trong lòng thôi- Maria mỉm
cười.
Bất giác, nó ôm chặt lấy bà, thầm thì:
- Hãy cố sống vui vẻ và hạnh phúc……………..……………MẸ nhé!
Nghe được tiếng gọi “mẹ” thành thật của nó, không hề mang dụng ý
mỉa mai như hồi xưa, Maria bật khóc vì sung sướng. Chợt tiếng thông
báo của sân bay vang lên từng hồi, giục bà bước vào cửa. Khi bóng
dáng Mrs.Maria biến mất, nó chợt thấy khóe mi cay cay. Quẹt nhanh
giọt nước mắt nóng hổi chực lăn xuống, nó lẩm bẩm: “Sân bay gì mà
nhiều bụi thế không biết!.................Sống tốt, mẹ nhé!” rồi
mỉm cười ra về………………
Hai tháng kể từ khi nó gặp và sống chung với Nhật Vĩnh trôi qua.
Hai tháng, một khoảng thời gian ngắn nhưng lại xảy ra biết bao
nhiêu chuyện. Và tháng định mệnh cuối cùng này cũng xảy ra nhiều
chuyện không kém.............
Tối nay là một tối nhiều sao. Anh nó có nhiệm vụ dẫn nó vào khu
trung tâm mua sắm để shopping với má nó, hay nói đúng hơn là mẹ kế
nó – bà Trần Ngọc Bảo Lan. Đi theo hộ tống là......Hải Long và Nhật
Vĩnh!? Hai người cũng vì bất đắc dĩ nên phải đi thôi. Nó là vị hôn
thê của mình nên Nhật Vĩnh phải đi. Còn Hải Long đi là do Gia Bảo
rủ. Tóm lại, chuyến đi này gồm có 5 người: nó, anh hai, bà Lan,
Nhật Vĩnh và Hải Long. Thực ra mục đích đi là để mua đồ
cho...............em bé. Phải, má nó đã có bầu được 14 ngày rồi.
Nghe tin, nó và anh hai nói thiệt cũng phục tài nghệ của ba mình
lắm. Thì ra ông không những có kinh nghiệm trên thương trường mà
còn là một siêu sao trên tình trường nữa. Mới cưới được.........3
hôm là có triệu chứng bị nghén luôn . Công nhận ổng ghê thiệt. Dừng
chân tại quầy trẻ sơ sinh, nó và dì tíu ta tíu tít lựa đồ. Chưa
biết là con trai hay con gái nên cả hai chọn hai loại đồ luôn. Đến
khoảng gần 10h, nó với bà Lan mới mua sắm xong, đương nhiên là
trong sự cằn nhằn ỏm tỏi của lũ con trai thiếu kiên nhẫn. Khi tất
cả ra ngoài xe, nó chợt thấy đau bụng đến mức không thể nhịn được,
vội chạy vào trong….. “giải quyết”. Khi “gần xong” thì loa thông
báo trung tâm sắp đóng cửa. Nó vội vàng “xử lí” cho nhanh để còn ra
ngoài trước khi người ta tắt đèn. Vừa đến cửa thang máy, chưa kịp
bấm nút thì “Phụp”, tất cả các đèn tắt đen thui. Sợ hãi, nó ngồi
thụp xuống, không dám cựa quậy. Quanh nó là một màu đen ngòm bao
trùm như muốn nuốt gọn lấy thân thể bé bỏng của nó. Lúc ấy, ngoài
xe:
- Chết tiệt, sao Hoàng Linh đi lâu thế nhỉ? Trung tâm tắt đèn rồi
mà.- Hải Long sốt ruột.
- Thôi chết, không khéo nó ngất trong đó rồi mất. Hoàng Linh sợ ma
từ nhỏ. Vì thế trong bóng tối, nó không dám cử động đâu. Hai cậu
mau vào tìm đi, tớ ở đây trông má tớ.- Gia Bảo lo lắng.
Nghe thế, Hải Long và Nhật Vĩnh vội chạy vào kiếm nó, lệnh cho
trung tâm mở điện ngay lập tức. Ai ngờ, khi đó vừa đúng lúc mất
điện. Không thể đợi người làm của trung tâm mua sắm đi bật máy nổ,
Vĩnh và Long chạy đi tìm nó luôn. Lúc này, nó đang rất lo sợ, hốt
hoảng. Xung quanh nó là màu đen im lặng. “Thần hồn nát thần tính”,
nó cảm giác hình như có ai đó đang ngồi ở góc cầu thang nhìn chằm
chằm vào mình, bằng một ánh mắt thật soi mói và ghê rợn. Thu hết
can đảm, nó liếc mắt sang. Chợt tim nó ngừng đập, phổi cũng ngừng
hoạt động. Trước mắt nó là một người gầy còm, chỉ bằng một que gậy
với mái tóc lòa xòa phủ hết khuôn mặt, tay chân không hề có!?.
Người đó ngồi im bất động, y như nó. Chợt ánh trăng sáng tròn hắt
vào khiến nó nhận ra đó là…………….cây lau nhà. Phù! Hết hồn. Chưa kịp
trấn tĩnh lại, làn gió ngoài trời rít lên từng cơn như tiếng kêu ai
oán khiến nó rùng mình. Cánh cửa nhà kho như đang kêu “kẽo
kẹt……..kẽo kẹt……….” Dưới cầu thang, hình như có tiếng bước chân rón
rén. Cạnh nó thì như đang có một khuôn mặt ghê tởm đầy máu me đang
nhìn nó. Thình thịch………..Thình thịch……………Tiếng đập của tim nó ngày
một mạnh và nhanh. Sợ quá, nó khóc. Nước mắt càng chảy dài trên gò
má phúng phính khi nó nhớ lại một cảnh phim ma ghê rợn mà nó từng
xem. Trong phim, nạn nhân cũng là một cô bé trạc tuổi nó. Cô bé đi
lạc vào nghĩa địa, nơi chôn cất những thi hài chết oan. Khi cô bé
đang tìm lối ra thì bỗng có một bóng ma mặc chiếc áo dài trắng,
khuôn mặt trắng bệch, nát bươm bê bết máu, mái tóc đen dài xuống
tận gót chân, à không, chỉ biết mái tóc rất dài thôi, bởi bóng ma
ấy đâu hề có chân(!) lao đến bóp cổ cô bé. Chợt lúc đó, một bàn tay
đặt nhẹ nhàng, lên vai nó . Nó hét toáng lên:
- Á á á á á á á á á á á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Đừng sợ, anh Long đây mà.- Giọng nói Hải Long ân cần.
Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, nó biết rằng mình đã thoát chết.
Nhưng vẫn sợ, nó lao đến ôm lấy Hải Long, thút thít:
- May quá……….hức……….em tưởng là ma………….hức…………..em sợ…………thật là
may……hức…….
Hải Long cũng ôm lấy nó, an ủi vài lời rồi đợi nó bình tĩnh lại,
dẫn nó xuống xe. Thấy Gia Bảo đang đứng đó, nó ôm lấy anh, nức
nở:
- Anh hai!!! Em sợ lắm………..trong đó tối thui à……..hức………..em sợ ma
đã bắt mình rồi…………hức………..hức………… em sợ, sợ
lắm………..hức…………….hức……�� �
- Ngoan nào, Hoàng Linh của anh mệnh lớn, không bị nó bắt đâu. Nín
đi em, đừng sợ!- Anh nó nói ngọt.
……………………………...........
Về đến nhà, nó quẹt nước mắt, không khóc nữa, vào nhà tắm. Thấy nó
đã bình tĩnh hơn, Nhật Vĩnh thất thễu đến quán bar. Cậu ghét chính
bản thân mình! Tại sao mỗi lần nó gặp nạn, người giải thoát nó đều
là Hải Long? Tại sao mỗi lần nó khóc, người luôn bên cạnh, an ủi
đều là Hải Long? Tại sao khi nó sợ hãi, cậu lại không có mặt ở đó?
Tại sao là chồng mà cậu lại không thể an ủi vợ mình? Ngập chìm
trong những câu hỏi tại sao ấy, Nhật Vĩnh kêu liền mấy chai rượu
mạnh. Cậu dằn vặt mình, cậu chẳng thể nhìn mặt nó, cậu nghĩ mình
không có tư cách để nhìn mặt nó. Thế là cậu chìm vào men rượu. Đàn
ông mà, khi buồn, họ chỉ có thể nuốt nước mắt ngược vào lòng, giải
sầu bằng rượu bia, đâu thế khóc hu hu như đàn bà con gái. Như thế
là nhục nhã! Nhưng sao họ không nghĩ rằng, làm như vậy biết đâu
lòng họ lại dễ chịu hơn?.....................
Về phần Hoàng Linh, tắm xong thì nó có thấy thoải mái hơn thật.
Nhưng khoảng 5 phút sau, nó chợt thấy đau đầu, chóng mặt. Trán nó
hơi hơi nóng. Có lẽ tại nó khóc nhiều lại đi tắm nên mệt thêm,
thành ra cảm. Nó đành đi bộ ra hiệu thuốc gần nhà (nói gần vậy thôi
chứ cách đó cũng phải đến 30m), tiện thể tập thể dục luôn. Ai ngờ
ông trời báo hại nó. Vừa trả tiền xong, trời bỗng đổ mưa. Mưa rất
to, nước mưa xối xả chảy xuống. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng gần
đây, nó chạy ào ra ngoài đường……………..Thế là đã cảm sẵn, giờ lại
thêm ngấm nước lạnh, nó phát sốt luôn. Cơ thể nó cứ lâng lâng. Thả
người xuống giường, nó thấy mệt mệt. Giờ đây trán nó nóng lắm,
người con bé cứ bừng bừng hỏa khí. Mồ hôi túa ra khắp người nó. Hai
con mắt thì díu dần lại. Nó thiếp đi………….Khoảng 12h đêm, Nhật Vĩnh
mới về. Quanh người cậu nồng nặc mùi rượu. Lên đến phòng, thấy cô
bé đáng yêu, dễ thương đang ngủ yên trên giường cộng với hơi men
đang chiếm cứ cơ thể, con ác thú trong người cậu trỗi dậy. Nhật
Vĩnh leo lên giường, thốt lên:
- Tại sao anh lại điên dại vì em thế này? Tại sao Hải Long luôn là
người bên cạnh em lúc em đau đớn, sợ hãi? Em là người đã khiến anh
trở nên suy sụp như thế này, vì vậy em hãy chịu trách nhiệm
đi!
Nhật Vĩnh không còn ý thức được hành động của mình
nữa………..”Xoẹt!!”, hình gấu bông trên áo nó bị xé làm đôi . Lúc này
nó đã mở mắt được. Thấy Nhật Vĩnh đang hôn cổ nó thật điên dại, nó
hét lên:
- Nhật Vĩnh, anh đang làm gì thế hả? Mau buông tôi ra, anh mà tiếp
tục thì nhất định tôi sẽ hận anh cả đời!!!
Vừa nói, nó vừa yếu ớt cố đẩy người Nhật Vĩnh ra, ngăn con quái thú
dừng lại. Nhưng vô ích. Nó đang rất mệt. Mà người con trai này nào
có yếu ớt chăng? Không, anh ấy rất mạnh mẽ. Không gì có thể can
ngăn anh ấy. Nhật Vĩnh hôn cổ nó, dần di chuyển đôi môi ấm áp xuống
tấm thân trắng ngọc ngà, mềm mại quyến rũ. Chợt bàn tay anh vô tình
đặt lên trán nó. Mở to mắt, anh dừng ngay lại. Trời! Trán cô bé
nóng quá! Em bị sốt rồi. Thấy cô bé đáng thương đang nằm bẹp dí
dưới anh, thở hổn hển một cách khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì
mệt, anh tỉnh hẳn rượu, thầm nguyền rủa con thú vật xấu xa ẩn trong
mình đã suýt làm hại người anh yêu. Vội khoác áo cho nó, anh gọi
điện cho bác sĩ. Khám cho nó một chặp, bác sĩ đưa Vĩnh một số
thuốc. Cậu gọi nó dậy, cho nó uống luôn. Nào ngờ cơ thể quá mệt,
lại vốn ghét thuốc từ nhỏ, nó vừa ngậm viên thuốc đã chạy ngay vào
nhà vệ sinh nôn ọe. Nhật Vĩnh lo quá, liền trút tức giận lên ông
bác sĩ:
- Ông cho thuốc kiểu đó hả?
- Ơ……….cô bé không uống được do cơ thể, chứ đâu phải do tôi!- Bác
sĩ thanh minh.
- Không cần nhiều lời, mau kê đơn khác đi!- Vĩnh bực tức.
Nó leo lên giường mà lòng bối rối. Chỉ tại nó mà ông bác sĩ kia bị
trách oan. Có lẽ Vĩnh lo lắng cho nó quá. Lần thứ hai uống thuốc,
mặc dù rất ghê và muốn ói nhưng nó cố nuốt xuống. Thấy nó khổ sở,
Nhật Vĩnh cau mày:
- Em không uống được cũng không sao đâu. Đừng bắt ép mình như
thế.
- Không, em ổn mà. Không anh lại mắng bác sĩ vô tội mất.- Nó gắng
cười.
Nhìn nó lo cho người khác khi mình đang ốm như thế, Nhật Vĩnh bất
giác cảm thấy càng yêu nó nhiều hơn. Cậu thầm hứa sẽ bảo vệ người
con gái này bằng chính mạng sống của mình…………… Khi nó ngủ thiếp đi,
Vĩnh tiễn ông bác sĩ và không quên xin lỗi về chuyện vừa xong. Rồi
Vĩnh vội chạy lên lầu trông nó. Tuy đã uống thuốc nhưng nó vẫn còn
cảm thấy khó chịu. Nó luôn miệng kêu (nó không có biết là mình kêu
đâu nha):
- Lạnh………lạnh quá…………..
Nhật Vĩnh thấy thế, liền cởi áo nó ra, cởi áo mình ra!? Cậu leo lên
giường, ôm chặt lấy nó, dùng thân nhiệt mình để sưởi ấm cho cô bé.
Và hình như cả đêm nó không rên lạnh nữa……………
Nhật Vĩnh không còn ý thức được hành động của mình nữa. Đang định
xé áo nó ra, chợt Nhật Vĩnh dừng lại. Cậu thấy mô hôi trên trán
Hoàng Linh nhiều lắm. Vĩnh tỉnh hẳn rượu, đưa tay lên sờ trán nó.
Trời! Trán cô bé nóng quá! Em bị sốt rồi. Anh vội gọi điện cho bác
sĩ. Khám cho nó một chặp, bác sĩ đưa Vĩnh một số thuốc. Cậu gọi nó
dậy, cho nó uống luôn. Nào ngờ cơ thể quá mệt, lại vốn ghét thuốc
từ nhỏ, nó vừa ngậm viên thuốc đã chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Nhật Vĩnh lo quá, liền trút tức giận lên ông bác sĩ:
- Ông cho thuốc kiểu đó hả?
- Ơ……….cô bé không uống được do cơ thể, chứ đâu phải do tôi!- Bác
sĩ thanh minh.
- Không cần nhiều lời, mau kê đơn khác đi!- Vĩnh bực tức.
Nó leo lên giường mà lòng bối rối. Chỉ tại nó mà ông bác sĩ kia bị
trách oan. Có lẽ Vĩnh lo lắng cho nó quá. Lần thứ hai uống thuốc,
mặc dù rất ghê và muốn ói nhưng nó cố nuốt xuống. Thấy nó khổ sở,
Nhật Vĩnh cau mày:
- Em không uống được cũng không sao đâu. Đừng bắt ép mình như
thế.
- Không, em ổn mà. Không anh lại mắng bác sĩ vô tội mất.- Nó gắng
cười.
Nhìn nó lo cho người khác khi mình đang ốm như thế, Nhật Vĩnh bất
giác cảm thấy càng yêu nó nhiều hơn. Cậu thầm hứa sẽ bảo vệ người
con gái này bằng chính mạng sống của mình…………… Nhưng vẫn mệt, nước
mắt nó rơi. Nó thầm nghĩ sao mấy bữa nay mình hay khóc quá. Nó đau
lắm, mệt lắm. Nó khóc thổn thức. Nhật Vĩnh đưa tay lên quẹt nước
mắt của nó. Giọt nước mắt lạnh lẽo kia làm tê buốt lòng anh. Suýt
nữa anh đã làm hại một cô bé trong sáng, đáng yêu đang bị ốm nặng
thế kia. Rồi nó thiếp đi, nước mắt vẫn lăn chầm chậmi. Nó rên
lên:
- Lạnh………lạnh quá………..
Nghe thế, Nhật Vĩnh liền leo lên giường, ôm chặt nó vào vòng tay ấm
áp của mình, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nó. Hình như có hiệu quả
thật. Cả đêm đó, nó ngủ bình yên trong vòng tay của Vĩnh, không hề
kêu lạnh một lần nào nữa……………
Sáng hôm sau. Thấy Nhật Vĩnh đang nằm trên giường và ôm mình thật
chặt, nó liền đạp cậu một phát khiến Vĩnh lăn kềnh xuống nền nhà
mát lạnh, hét toáng lên:
- Á á á á! Anh đã làm gì tôi thế hả?
- Ai làm gì cô chứ? Hôm qua cô kêu lạnh nên tôi mới sưởi ấm cho cô
đấy chứ! Đúng là “làm ơn mắc oán” mà!- Nhật Vĩnh lờ đờ mở
mắt.
“Có sao ta?”- Nó vội bới tung mớ file dữ liệu trong CPU của nó lên.
Ngẫm nghĩ một lát, nó mới nhớ ra mọi chuyện đêm qua, liền ú ớ xin
lỗi và cám ơn Nhật Vĩnh. Cũng nhờ thế, nó mới nhận ra hôm nay có
cái hẹn với Ly, nó liền mang áo khoác vào và chạy biến đi……….Do đêm
qua đã lấy hết hơi ấm của mình truyền sang cho cô bé nên Nhật Vĩnh
cảm thấy hơi mệt. Sau khi ăn sáng xong, cậu lên giường nằm nghỉ.
Đang nhắm hờ mắt, chợt tiếng quay wheel của chú hamster của nó vang
lên khiến cậu thức giấc. Ngồi dậy cằn nhằn mấy câu, Nhật Vĩnh bỗng
nhìn chăm chú vào cái lồng như đang cố nhớ điều gì đó……………………A!
Sinh nhật! Vĩnh nhớ có lần ba cậu nhắc ngày 15/6 là sinh nhật nó.
Vội đứng bật dậy, cậu ra tiệm baker đặt ngay một chiếc bánh kem to
thật là to, có nặn một con mèo và một con hổ đứng quay lại với nhau
(chẳng là nó tuổi mèo, còn hắn tuổi hổ í mà). Về nhà, Vĩnh còn mua
đồ trang trí lộng lẫy khắp nơi. Mọi việc xong xuôi đâu vào đấy rồi,
Nhật Vĩnh còn ra cửa hàng trang sức, chọn lấy một cặp nhẫn đôi
trông rất dễ thương. Cậu định ngay khi bữa tiệc kết thúc, cậu sẽ
cầu hôn nó. Mới nghĩ thôi đã thấy cực kì hạnh phúc rồi……………….
Thực ra Ly gọi nó ra để tặng quà sinh nhật cho nó. Thấy nhỏ bạn
thân vẫn nhớ sinh nhật của mình, nó vui lắm. Vui đến phát khóc luôn
ấy chứ. Mở quà ra, nó còn xúc động, vui mừng hơn nữa. Ly tặng nó
một con gấu bông cùng hàng chữ “I LOVE YOU VERY MUCH!”. Bạn ấy cũng
mang theo quà của ba và dì nó. Quà của ba nó rất to. Mở giấy bọc,
nó ngỡ ngàng. Một chú hamster đực cực dễ thương! Chú đang chạy vèo
vèo trên chiếc wheel gỗ màu nâu. Trong thiệp, ba nó chúc mừng sinh
nhật nó và không quên nhắc nó đến cuối tháng 6 phải mang về cho ba
một người chồng đẹp trai, tài giỏi đấy nhé. Nó biết ông đang ám chỉ
đến Nhật Vĩnh. Bất chợt, nó thở dài. Không biết anh có nhớ đến sinh
nhật nó không, hay anh còn không biết hôm nay là sinh nhật
nó?.............................
Về đến nhà, nó vừa cởi dép vào phòng khách thì……….”Đoàng!”. Tiếng
súng bắn pháo vang lên. Từng dải tua nhiều màu sắc đáp trên đầu nó.
Đi cùng là tiếng hét:
- HAPPY BIRTHDAY MY BRIDE!!!!!
Nó sững sờ. Thật hạnh phúc. Nó không ngờ anh lại biết sinh nhật nó.
Vào đến trong nhà, nó còn ngạc nhiên và hạnh phúc hơn. Trần nhà ở
phòng khách và nhà bếp rực rỡ muôn màu sắc của bóng bay, những dải
tua bóng loáng, và cả các bóng đèn xanh vàng trắng đỏ được bật sáng
nữa chứ. Trước mặt nó, anh đang cầm một chiếc bánh kem to đùng với
chú mèo xinh xắn và con hổ dũng mãnh. Đèn trong nhà được tắt hết,
tất cả các tấm rèm cũng buông rủ xuống khiến 19 ngọn nến trở nên
lung linh, diệu kì hơn. Văng vẳng bên tai nó là giọng của Nhật Vĩnh
đang cất lên bài hát chúc mừng sinh nhật :
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you!
Nó thổi nến, thầm ước…………………ngày nào cũng có 100000000 điều ước để
thỏa thích ước mong . Đèn lại bật sáng. Vĩnh cắt bánh cho nó. Nó
cười, đưa tay ra nhận thì “Bụp!”. Chiếc bánh nằm ngoan ngoãn trên
mặt nó, cạnh đó là một tiếng cười lớn:
- Ha ha ha ha ha! Nhìn cô kìa, không thấy mắt mũi đâu luôn!
Nó tức lên, vác nguyên cái bánh kem còn lại, ném vô mặt Nhật Vĩnh.
Trông anh bây giờ không khác gì gấu Bắc Cực. Toàn thân trắng xóa
luôn. Thấy nó muốn “chơi đùa”, cậu liền với tay lấy chai Coca-cola,
xóc lên xóc xuống thật thật thật mạnh và…………”Xì………”. Tiếng ga bật
mở. Nguyên người nó được dội một dòng nước mát lạnh màu nâu. Chợt
chai sâm-panh ở trên góc bàn đập vào mắt hai đứa. Liếc nhau vài
giây, cả hai nhảy lên chụp lấy nó. Ha ha ha ha, cuối cùng nó đã là
người chiến thắng! Mở bật nắp chai “Xoẹt…!” Người Nhật Vĩnh ướt đẫm
từ trên xuống dưới. Nhìn nhau khiêu khích mấy giây, chợt cả hai
cười phá lên, cùng nghĩ :”Giá như sinh nhật nào cũng như thế này
thì thật là vui…………….”
Tiệc tàn, nó thiếp đi vì quá mệt. Nhìn nó ngủ mà lòng Nhật Vĩnh cứ
bồn chồn. Cậu không tặng nó nhẫn được rồi………………Chợt cậu nghĩ thầm
:”Khoan đã, mình đã biết tình cảm của cô ấy đâu? Lỡ việc mình cầu
hôn khiến cô ấy bối rối, lúng túng thì sao? Chậc…………..phải bắt nhỏ
nói ra mới được. Nhưng…………………….phải làm sao
chứ?..................”
Thần thời gian âm thầm trôi đi. Mới đó mà chỉ còn một tuần nữa là 3
tháng định mệnh sẽ kết thúc. Nó có cảm tình với Nhật Vĩnh, nhưng
liệu anh có thích nó……………? Đến cuối cùng, nếu nó vẫn không biết
được tình cảm của anh, chắc có lẽ nó sẽ chôn vùi mối tình này vào
dĩ vãng. Đang suy nghĩ mông lung, chợt điện thoại nó reo lên cùng
tiếng nói vô cùng hốt hoảng của Ly:
- LINH,………LINH…………NHẬT VĨNH………….ANH ẤY…………BỊ TAI NẠN GIAO THÔNG
RỒI!!!!
Nghe tin, tim nó muốn rơi ra ngoài. Với giọng nói run run, nó hỏi
địa chỉ bệnh viện rồi chạy như bay đến đó. Vào đến hành lang phòng
mổ, nó thấy anh hai, Hải Long, Tú Anh, Thảo Ly và cả Tú Quỳnh đều ở
đó. Ai cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt và lo lắng. Hai hàng nước mắt chảy
dài trên má Ly. Nó vội vàng chạy tới, hỏi gấp gáp:
- Ly, Ly! Chuyện này là thế nào?
- Tớ…….tớ cũng không biết là thế nào nữa. Hức…….Trên đường đi chợ
về, tớ thấy có đám đông đang bu quanh một vụ tai nạn nên chạy đến
xem…….hức…………..nào ngờ người đang nằm đó là Nhật
Vĩnh………….hức………..Không hiểu sao……anh ấy không đi bằng ô tô………….Tớ
thấy anh ấy nằm trên một vũng máu đỏ lan khắp nơi………..hức………….Mắt
anh Vĩnh nhắm nghiền………nhìn……sợ lắm…….Tớ……….tớ vội gọi cấp
cứu……..và gọi cho cậu ngay………hức………..Người ta đang mổ cho anh
ấy…………..Nghe đâu là bị chấn thương nặng ở đầu……….Tớ sợ………..
Nó như nuốt trọn lấy từng lời nói của Ly và rồi muốn nhả ngay ra
lập tức. Làm sao có thể bảo nó tin vào những điều nó vừa nghe? Làm
sao có thể bảo nó tin anh đã bị tai nạn? Bỗng dưng một màn đêm lạnh
lẽo xuất hiện bao trùm lấy thân thể nó. Linh không thấy gì trước
mắt mình nữa. Nó sợ! Phải, nó rất sợ……….Nó sợ anh sẽ……….Nó còn
không dám nói ra từ đó………Nước mắt nó tuôn rơi làm ướt đẫm hai hàng
mi cong vút………Đưa ánh mắt không còn sức sống vào cánh cửa phòng mổ,
nó thẫn thờ nhìn như muốn xuyên qua cánh cửa để được thấy
anh……………………..Những 3 tiếng sau, bác sĩ mới bước ra. Nó vội chạy
đến, nắm chặt lấy tay ông:
- Bác sĩ, bác sĩ!! Anh ấy sao rồi?
- Không sao. Vết thương ảnh hưởng rất sâu nhưng thật may cậu ấy đã
qua khỏi nguy hiểm. Sức khoẻ cậu ấy rất tốt. Thế nên 30 phút sau,
khi cậu ấy tỉnh thì mọi người có thể vào thăm.
Nghe thế, nó thở phào nhẹ nhõm. Trái tim như đã chết của nó đã đập
bình thường trở lại. Khoảng hơn nửa tiếng sau, đợi cho mọi người
thăm nom xong, nó mới e dè bước vào. Thấy Nhật Vĩnh đang giơ đôi
mắt tròn đen nhìn chăm chú vào mình, nó thầm mong anh sẽ cười với
nó. Nào ngờ, anh nói thật chậm rãi và lạnh lùng:
- Cô………..là ai?
Không thể tin vào tai mình được, nó hỏi:
- Anh không biết tôi?
- …………..Cô…….là ai?- Vĩnh lặp lại câu hỏi, vẫn với dáng vẻ lạnh
lùng đó.
Bầu trời như sụp đổ lên đầu nó. 3 tiếng, phải, chỉ với 3 tiếng 6
chữ “Cô là ai”, anh đã dùng một ngọn giáo đâm thẳng qua trái tim
đang rướm máu của nó. Không tin được sự thật này, nó chạy vội đến
chỗ bác sĩ hỏi dồn dập về tình trạng của anh. Bác sĩ giải thích, vì
chấn thương từ mũi xe vào đầu quá nặng nên nạn nhân có thể mất đi
một số kí ức. Bước ra ngoài, nó dựa lưng vào cửa và thụt dần xuống.
Ngồi bệt trên mặt đất, nó vùi đầu vào cách tay nhỏ bé mà khóc thầm.
Tại sao ông trời lại bất công với nó như thế? Tại sao anh lại quên
nó mà không phải ai khác? Tại sao anh có thể mất kí ức về nó dễ
dàng đến thế? Chẳng lẽ trong trí não anh, nó rất phai mờ? Không có
dũng khí để đứng trước mặt Nhật Vĩnh nữa, nó lê bước về nhà. Thật
lạ! Căn biệt thự xưa nay cũng chừng đó diện tích, nhưng sao giờ lại
trở nên rộng rãi, trống rỗng như thế? Thẫn thờ nhìn ngôi nhà mà nó
và anh cùng trải qua bao kỉ niệm vui buồn với nhau, nó ôm lấy trái
tim bé nhỏ đang nức nở, thổn thức. Từ đó, chiều nào nó cũng đợi khi
không có người ở trong phòng bệnh, nó mới bước vào thăm anh. Nhưng
đáp lại tấm lòng nó luôn là câu hỏi xé lòng: “Cô là ai? Sao ngày
nào cũng đến đây thế? Tôi có quen cô sao?”. Và, ngày nào cũng thế,
nó lại thất thễu cất bước chân nặng nhọc ra về……………..
Đêm nay là đêm cuối cùng của tháng thứ ba định mệnh giữa nó và anh.
Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, nước mắt
chợt lăn dài trên má nó. Lẩn thẫn ngồi dậy, nó lướt nhẹ tay lên tấm
ảnh của anh đang cười tươi trong nắng. Càng ngắm nhìn anh, nó càng
không muốn xa anh. Đến giờ ba mẹ Vĩnh vẫn chưa hay tin anh đã quên
nó. Nhưng ngày mai, mọi người sẽ biết cả thôi. Lúc đó, có muốn nói
gì với anh, chắc nó cũng chẳng thể cất lời. Nghĩ đến việc sẽ không
bao giờ gặp lại anh lần nữa, nó quyết định đến thẳng bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh sặc mùi ê te, nó thấy anh đã ngủ. Ngồi xuống
bên giường, nó nhìn anh ngủ. Cứ nghĩ đến việc phải xa người con
trai mà nó rất yêu thương này, nước mắt nó lại rơi. Vội quay lưng
đi để lấy can đảm, nó thầm thì, nhỏ thôi, nhưng đủ để anh và nó
nghe : “Em thật không ngờ anh lại quên em - vị hôn thê của anh. Anh
có biết, khi anh hỏi em là ai, em đã đau đớn biết chừng nào không?
Em cứ nghĩ trong tim anh, em cũng có một phần nào đó chứ. Nhưng em
đã lầm, trong trái tim anh, trong trí óc anh, em chẳng là gì cả,
cho dù……..em là hôn thê của anh. Ngày mai, 3 tháng sống chung của
chúng ta sẽ kết thúc. Thật may là anh đã quên em từ tuần trước rồi,
vậy nên dù ngày mai có xa nhau, chắc anh sẽ không buồn đâu.
Nhưng………..em thì không chắc………Em không quên được anh, em không thể
không buồn, em……………..hức………..Biết anh chẳng yêu em
nhưng…….hức……….cứ nghĩ đến việc anh sẽ cưới một cô gái khác………….tim
em lại đau lắm. Anh có biết vì sao không? Em cũng chẳng biết tại
sao nữa………….hức………..……Nhưng em đoán có lẽ chính tại cái danh từ
chứa đầy đau khổ và đắng cay nhưng lại ngọt ngào đến khó thở: “tình
yêu” đấy đã làm trái tim em tổn thương đến thế này đây………….hức
hức………..làm ơn hãy nhớ lại em, dù chỉ một giây thôi…………hức……………”.
Nó khóc nức nở vì cái ham muốn đang trỗi dậy trong người nó. Tự
dưng nó thấy tiếc điều ước hôm sinh nhật vô cùng. Nó chẳng cần đến
100000000 điều ước, nó chỉ cần một điều ước duy nhất. Đó là làm sao
để anh có lại kí ức về nó…………………… Bất chợt:
- Hoàng Linh, em nói thật ư?- Một giọng nói ấm áp vang lên làm nó
giật mình.
Nó giật mình quay lại. Nhật Vĩnh! Anh đang ngồi đó, đưa ánh mắt âu
yếm không còn lạnh lùng nhìn nó. Chẳng lẽ lời cầu xin của nó đã
thấu đến ông trời? Nó lắp bắp:
- Anh……..n~nhớ ra…….tôi?
- Trả lời tôi đã, những điều em vừa nói là thật ư?
Mặt nó hơi ửng đỏ, từ tận đáy lòng, nó thật sự không muốn nói ra
tình cảm nó dành cho anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc để lòng
kiêu hãnh lấn át nó. Nó e dè gật đầu, không quên lặp lại câu hỏi đó
một lần nữa. Ai ngờ, Nhật Vĩnh ôm chầm lấy nó thay cho câu trả lời.
Anh nói thật nhanh nhưng vẫn không thể giấu đi sự hạnh phúc trong
đó:
- Tôi có mất trí nhớ đâu mà sao quên em được! Em ngốc thật đấy! Sao
không nói với tôi những điều ngọt ngào đó sớm hơn? Em có biết những
lời nói ấy có thể khiến tim tôi đập loạn nhịp không? Mà tôi có thể
cưới ai được chứ? Bởi...........trong tim tôi chỉ có em thôi, đồ
ngốc!
Nó sững sờ. Anh cũng thích nó! Anh không biết rằng những điều nó
nói khiến tim anh loạn nhịp nhưng những điều anh vừa nói lại khiến
nó ngạt thở đến vui mừng. Chẳng nói chẳng rằng, Vĩnh đặt đôi môi ấm
áp của anh lên bờ môi mỏng manh của nó. Cơ thể nó đang lan toả cái
cảm nhận dần cái vị đặc trưng của nụ hôn đầu. Nóng bỏng như món lẩu
Thái cay xè. Ấm áp như một ly cacao thơm nồng. Và………..ngọt ngào như
cây kẹo lollipop rực rỡ sắc màu. Sức lực của nó như tiêu tan, hoà
quyện hết vào cảm giác ngọt ngào ấy. Hàng nước mắt trong suốt như
pha lê lại rơi, rơi trong niềm hạnh phúc……………….
Sáng hôm sau, ba nó và bác Triệu rất vui khi biết nó và Vĩnh đã
hoàn toàn chấp nhận việc đính hôn này. Nhưng với một ánh mắt e
ngại, Mr.Triệu thông báo một tin buồn với chúng nó. Nhật Vĩnh sẽ đi
du học ở Mỹ! 3 năm! Nghe tin, tay chân nó rụng rời. Anh sẽ xa nó 3
năm! Trong 3 năm, nó sẽ không thấy anh, không nói chuyện với anh,
không trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt anh được nữa. Nhưng vì tương
lai của anh, nó chấp nhận. Nhật Vĩnh lúc đầu cũng phản đối mạnh mẽ,
nhưng sau khi thấy nó đồng ý, anh cũng không nói thêm, chỉ gật đầu.
Dù sao đây cũng sẽ là thử thách tính kiên nhẫn và tình yêu của cả
hai. Đợi chờ là hạnh phúc mà!.............Hôm anh đi, nó không ra
tiễn. Nó sợ mình sẽ không kiềm chế được tình cảm của mình, nó sợ
mình sẽ ôm lấy anh và nhất quyết không cho anh đi. Mà không, không
phải nó sợ mà chắc chắn nó sẽ làm thế. Co ro trên nệm, nó ngắm nhìn
bức ảnh anh mà nước mắt chảy dài. Còn anh, anh bước vào máy bay với
một tâm trạng buồn bã thật khó chịu đến mức khó tả……………..
“30/5/201x,
Đã hai năm kể từ khi anh đi rồi nhật kí ah. Hai năm, cũng ngắn và
nhanh thôi, nhưng sao đối với mình sao dài đằng đẵng như hai thế kỉ
vậy. Anh cũng thật vô tâm. Anh không hề nhắn tin, gọi điện hay gửi
thư cho mình trong hai năm qua, những hai năm! Sao mình nghi anh có
cô tóc vàng nào bên đó rồi quá. Haizzzzz………… Ghét anh ghê!
Nhưng…………..nói vậy thôi chứ muốn ghét cũng không ghét anh được đâu
nhật kí nhỉ. Buồn quá, nhớ anh thiệt luôn đó. Mà nhật kí này, mình
chỉ nói điều này với nhật kí thôi nhé. Nhật kí phải giữ bí mật đấy,
bởi mình xấu hổ lắm……….........……EM YÊU ANH!”
1 năm sau,
Hôm nay nó rất rất vui. Chiều nay, anh về! Phải, chiều nay anh sẽ
có mặt ở đây sau khi bắt nó mòn mỏi mong chờ anh trong ba năm. Anh
nhắn tin cho nó, cái tin đầu tiên mà nó nhận được từ anh sau ba năm
: “Chờ anh ở khu cỏ lau tại Phú Mỹ Hưng, “vợ” nhé!” Ra đến địa điểm
anh hẹn, nó rất ngạc nhiên và bất ngờ. Một hình trái tim lớn, trong
đó có dòng chữ “I LOVE YOU” được trang trí bởi những chú hạc nhỏ
nhiều màu. Trong lúc nó đang sửng sốt, Nhật Vĩnh bước đến trước mắt
nó. Anh lao đến, ôm nó thật chặt trong vòng tay to lớn của anh như
đã kìm nén điều đó trong một thời gian rất lâu rồi. Nó trách
móc:
- Ba năm qua, anh đã biến mất đi đâu rồi hả? Cả một tin nhắn thăm
hỏi cũng không có!
- Nếu anh gọi điện cho em, nhắn tin cho em để rồi nghe thấy giọng
nói của em, nhìn thấy dòng chữ tinh nghịch của em, anh sẽ mất hết
lí trí mà chạy ngay ra sân bay mất! Em có biết, những con hạc giấy
kia do chính tay anh gấp đấy! Tối nào anh cũng nghĩ đến vẻ đẹp
trong sáng của em mà xếp nên các chú hạc nhiều màu kia. Tuy nhỏ
nhưng chứa trong 1000 con hạc đó là tình yêu anh dành cho em!
Nghe anh nói mà nó vui quá! Tình yêu của anh vẫn chưa phai mờ một
chút nào cả. Hạnh phúc, nó ôm chầm lấy anh để mà tặng cho anh một
nụ hôn vụng về nhưng thật dễ thương. Các con hạc giấy rung lên
trong làn gió nhẹ nhàng thoáng qua……………..
----- THE END -----