Insane
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện Teen - Tiểu thư kiêu kỳ trang 5

Chap 6 :
Hết nhìn những mẫu thiết kế trên tay lại nhìn Tân trông Hoa bây giờ như 1 con búp bê bị hỏng vậy, đầu cứ ngẩng lên lại cúi xuống liên tục. Ko thể nào, ko thể nào tin được những bộ đồ đẹp tuyệt vời này lại do tên máu lạnh kia thiết kế. Đầu tiên là 1 chiếc váy quây dài đến ngang đùi bó sát, phần eo được nhấn bởi 1 chiếc thắt lưng bản to. Tiếp là 1 chiếc áo sơ mi cách điệu mix với quần short ngắn trông rất trẻ trung cá tính. Tiếp nữa là bộ váy màu có 1 chiếc áo khoác nhỏ bên ngoài, phần ngực được thắt 1 chiếc nơ nhỏ màu trắng, phần bên dưới được phủ 1 lớp ren với những đóa hoa trang nhã và nhẹ nhàng. Tiếp theo là 1 bộ cánh in hình những đóa hoa nhỏ li ti, bó ở phần hông và xòe ra ở dưới được xếp nhiều tầng, phần eo còn được làm nổi bật bằng chiếc dây nịt to bản. Cuối cùng là 1 bộ váy ngắn trên đầu gối, may bó lại ở phần dưới, phần từ cổ áo đến ngực áo được may thêm 1 lớp vải lưới. (Mình là dốt đặc khoản miêu tả kiểu này nên nếu thấy chỗ nào ko hợp lý thì bỏ qua dùm nhá)
- Những..b..ộ nà..y là cậu..làm.đ.ó hả ? Hoa lắp bắp
- Đương nhiên, ko tôi thì cậu làm chắc ? Tân nói rất tự tin
- Ko phải tôi nhưng những mẫu này đẹp quá mà theo như tôi thấy cậu đâu có tí tế bào nghệ thuật nào đâu. Hoa đốp lại
- Cậu đừng quên công ty nhà tôi làm về thời trang. Con nhà tông ko giống lông cũng giống cánh nhá. Tân ko suy giảm chút tự tin nào hết ngược lại còn đề cao mình lên.
- À. Ừ. Hoa đuối lý – Mặc xác cậu. Tôi ko nói nữa – Hoa phụng phịu gào lên
- Đuối rồi hả ? Haha – Nhìn mặt Hoa, Tân ko thể nào ko cười, có chút gì đó buồn cười nhưng cũng rất dễ thương. ‘Cái gì ? ‘Dễ thương’ ư ? Ko thể nào con nhóc này dễ thương chỗ nào cơ chứ ?’ Tân tự phản pháo lại cái nhận định cậu vừa đưa ra.
- Này – Hoa hua hua tay trước mắt Tân – Cậu bị sao thế ? Sao đột nhiên đơ ra vậy ?
- Ko có gì – Nhanh chóng trở về hiện thực – Cậu chọn cho tôi 1 mẫu đi. Nhanh lên !
- Cứ từ từ. Để tôi xem đã.
- Nhanh nhanh hộ tôi.
- Cậu đi ra ngoài đi để tôi tập trung
5’ sau :
- Xong chưa ?
- Chưa
10’ sau :
- Được chưa ?
- Chưa
20’ sau :
- Được chưa ?
- ………….
- Chọn được chưa thế hả ?
- …………..
- Cậu ko trả lời là tôi vào đấy nhá
- ……………..
Thấy hơn 20’ rồi mà Hoa vẫn ko cho mình 1 kết quả, Tân mở cửa đi vào thì thấy Hoa gục đầu vào bàn ngủ ngon lành. Nhìn cái dáng đó Tân phải phì cười, trông thực là đáng yêu nha ! Nhưng ngủ ở bàn thì chắc ko thoải mái, Tân vội bế Hoa lên giường, hành động vô cùng nhẹ nhàng và dịu dáng, cậu sợ đánh thức 1 đóa hoa đang ngủ say. Đặt Hoa yên ổn trên giường rồi Tân ngồi bên cạnh ngắm khuôn mặt đang say ngủ, khuôn mặt thanh tú, nước da trắng bóc, mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn đang khép chặt, lông mi dài cong vút, trông Hoa bây giờ quả thật là giống 1 cô bé búp bê xinh đẹp. Như đắm chìm vào thế giới yên tĩnh của cô bé đó, Tân vô thức mi nhẹ lên trán Hoa rồi bỗng giật mình : ‘Mình vừa làm cái gì vậy ?’ Tân rất bất ngờ trước hành động của chính mình vừa rồi, ko biết vì lý do gì mà cậu lại mi Hoa, dù chỉ là ở trán thôi nhưng cũng đã đủ bất bình thường rồi. Đang nghĩ miên man thì 1 tiếng nói quen thuộc cất lên :
- Sao mình lại nằm đây vậy ? Hoa cất tiếng hỏi. Rõ ràng là đang xem mẫu ở trên bàn sao bây giờ lại năm ở giường thế này.
- Cậu ngủ gục trên bàn nên tôi bế cậu lên đây.
- Hả ? Tôi ngủ gục sao ?
- Ukm
- Tôi ngủ được bao lâu rồi ?
- Chắc cũng khoảng nửa tiếng thui
- Ukm vậy cũng ko lâu lắm ha. À, tôi chọn được mẫu rồi đó. Cái này nè. Vừa nói Hoa vừa chỉ vào mẫu thiết kế thứ 4 – Cái váy có họa tiết hoa nhỏ nhỏ đó.
- Cậu nghĩ Trinh sẽ thích chiếc váy này hả ?
- Ukm tại mỗi khi đi chọn đồ nó hay chọn váy xòe có họa tiết hoa nên chắc nó sẽ thích cái này.
- Vậy hả ? Vậy cậu thích cái nào ?
- Tôi thích cái thứ 3, cái có áo ngoài đó, nó có vẻ hợp với tính tôi. Nhưng sao cậu hỏi vậy ? Hoa hơi ngạc nhiên vì Tân hỏi về sở thích của mình.
- Ko có gì. Tôi chỉ muốn biết những chiếc váy của mình đẹp đến đâu thui. Tân hơi bối rối vì Hoa hỏi vặn lại nhưng đã nhanh chóng kiếm được 1 lý do vô cùng thỏa đáng.
- Xì, váy đẹp nhưng người thiết kế ra nó ko đẹp tý nào.
- Tôi mà ko đẹp hả ? Tân nói hơi có vẻ hờn dỗi
- Cậu xấu òm, vừa xấu vừa đầu gấu. Haaaaaaahaaa Hoa cười vô cùng vui vẻ vì cái thái độ đáng iu vừa rồi của Tân, ko ngờ tên này cũng tự kiêu cơ đấy.
- Tôi là hotboy đó nghe chưa.
- Tôi chả thấy cậu giống hotboy tý nào, giống con tinh tinh hơn.
- Thế cậu nghĩ cậu đẹp lắm chắc
- Đương nhiên, tôi bẩm sinh đã là đệ nhất mĩ nhân rồi.
- Cậu ko làm đệ nhất mĩ nhân được đâu.
- Tại sao chứ ? Tôi đẹp nhất mà lại.
- Cậu ko phải người đẹp nhất.
- Thế ai mới là người đẹp nhất ? Hoa vừa tức giận vừa hiếu kì
- Là Trinh.
- Why ?
- Vì đó là người con gái tôi thích nên trong mắt tôi đương nhiên là đệ nhất mĩ nữ rồi.
- Đó là lý do của cậu hả ? Hoa đột ngột quát lớn
- Uk, làm gì mà cậu hét to thế hả ?
- Tôi mặc kệ cậu, ko nhìn mặt cậu nữa. Hoa tức giận lao ra khỏi phòng Tân sau khi phán 1 câu xanh rờn và để lại cho Tân 1 dấu hỏi chấm to đùng. Bản thân còn chẳng biết tại sao mình giận thì đương nhiên Tân ko biết là phải thui, chính Hoa còn ko hiểu nổi cái cảm xúc khi đó nữa là người khác. Ko biết tại sao khi Tân nói ‘Vì đó là người con gái tôi thích nên trong mắt tôi đương nhiên là đệ nhất mĩ nữ rồi’ tim Hoa nhói đau, 1 nỗi đau khó tả.
Khi thấy Hoa tức giận chạy ra khỏi phòng mình như thế, tâm trạng Tân biến đổi liên tục : bất ngờ, ngạc nhiên chẳng hiểu sao cô nàng này lại như thế, tức giận vì Hoa bỏ đi ko có lý do, lo lắng vì bây giờ đã tối rồi, con gái đi ngoài đường như thế rất nguy hiểm rồi lại tức giận, mặc kệ cô ta, tự nhiên lên cơn điên ko quan tâm nữa.
Chap 7 :
Hoa vừa về được 1 lát thì trời đổ mưa. Tân định chạy theo xem thế nào nhưng nghĩ dù sao cô ta cũng là tiểu thư đâu có dại dột gì mà dầm mưa chứ, chắc là bắt taxi về rồi. Mặc dù nói là ko quan tâm nhưng tối hôm đó Tân cực kì lo lắng cho Hoa, cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Muốn gọi, nhắn tin hỏi thăm nhưng lại sợ làm như thế là hạ mình, ko còn sĩ diện đàn ông nữa. Ko dám gọi nhưng lại cứ nhìn màn hình, chờ nó sáng lên hiện 1 cái tên ‘Rắc rối’.
Bước vào lớp, Tân như cảm thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó. Cái gì nhỉ ? À, tiếng léo nhéo của cô nàng rắc rối, những câu chuyện chẳng đâu vào đâu ko có chút liên quan nào, Tân ko thích nghe những câu chuyện đó, mà dường như cái làm cậu nán lại là giọng điệu hào hứng của ai kia. Thế mà hôm nay lại ko nghe thấy gì cả, có 1 chút trống trải nhưng cậu lại tự lấn át đi bằng cách bắt lí trí nói rằng cậu đang vui, rất vui vì ko còn đống rắc rối kia nữa. 1 cách làm ngu ngốc.
- Xin lỗi, mình nói chuyện với cậu chút được ko ? Trinh đến gần Tân, hỏi cậu bằng 1 giọng tràn đầy lo lắng.
- Ukm, cậu nói đi. – Nhìn Trinh Tân tự nói rằng người mình thích đây rồi còn nghĩ linh tinh.
- Hôm qua cậu vs Hoa có chuyện gì hả ?
- Chuyện gì là sao cơ ? Tân ngạc nhiên
- Hôm qua, hình như nó đến nhà cậu phải ko ?
- Ukm, sao thế ?
- Vậy cậu làm gì mà để nó dầm mưa đến nỗi phải đi cấp cứu như thế hả ? Trinh gằn từng chữ vô cùng đáng sợ. Trước mắt cô ko phải hotboy hay gì hết mà là kẻ đã khiến con bạn thân thiết nhất phải vào viện cấp cứu.
- Cấp..c..ứu ư ? Có nặng ko ? Ở bệnh viện nào ? Tân lắp bắp, bây giờ có thể nhìn thấy rõ chữ ‘lo lắng’ và ‘hốt hoảng’ ở trên mặt.
- Sưng phổi, đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Bệnh viện A.
- Tks nhìu. Mình đi đây
- Đi đâu đấy ? Trinh gọi với theo bóng người vừa lao ra khỏi lớp
- Vào viện, chăm sóc bệnh nhân. Pp
- Ukm. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tân vừa rồi đủ hiểu cậu ta ko cố ý về chuyện của Hoa. Nhưng cũng khá là bất ngờ, mới có 2 ngày thôi mà mọi chuyện thay đổi hẳn, Hoa từ 1 kẻ theo đuôi, luôn tỏ ra dịu dàng vui vẻ thì nay lại tức giận, bỏ đi, Tân từ kẻ lạnh lùng nay lại thành người lo lắng. Hình như 2 hôm nay Trái Đất này quay nhanh quá thì phải làm mọi thứ đảo lôn hết cả. Haizzz, lo cho con bạn quá nhưng đành ở đây vậy vào đấy lại làm kì đà thì ko tốt.
Tân lao trên đường với 1 tốc độ kinh hồn, ai biết điều còn muốn sống thì mau tránh ra nếu ko thì lãnh đủ. Trong người chỉ có cảm giác gió mạnh như tát vào mặt rát vô cùng nó cũng như cái thứ cảm giác mà bên ngực trái đang cảm nhận. Phải tới chỗ nó ngay bây giờ.
Tại bệnh viện A….
- Chị ơi cho e hỏi phòng bệnh nhân Trương Tuyết Hoa ở đâu ạ ? Tân hỏi ngay vị bác sĩ đầu tiên nhìn thấy ở bệnh viện.
- Cô bé cấp cứu đêm qua đó hả ? Tầng 2, phòng đầu tiên.
- Cảm ơn chị.
- Uk. K có gì
Tại phòng bệnh……..
Thấy có 1 cậu con trai lạ hoắc ko gõ cửa mà lao thẳng vào phòng, ông quản gia nhà Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Xin lỗi, cậu là ai vậy ?
- Dạ, cháu là bạn của Hoa. Cháu tên Trần Duy Tân.
- Cô ấy thế nào rồi ạ ?
- Cô chủ chưa tỉnh thưa cậu. Ông quản gia lễ phép.
- Vâng, bác cứ nghỉ 1 lát, cháu trông Hoa cho ạ.
- Vậy làm phiền cậu rồi. Ông quản gia biết ý cậu trai này chắc muốn tâm sự gì đó với cô chủ nên ra ngoài. K có ý định làm phiền gì đôi trai trẻ cả
Tân nhìn Hoa sắc mặt nhợt nhạt mà đau lòng.
- Sao cậu ngốc thế ? Mưa to như vậy sao ko về mà đi lang thang, sao ko biết quý trọng bản thân gì hết vậy ? Cậu có biết tôi lo thế nào khi nghe tin cậu đi cấp cứu ko hả ? Tân cầm tay Hoa mắng cô nhưng trong những lời nói đó tràn đầy quan tâm lo lắng.
- Tôi đâu có ngốc. Cần gì cậu quan tâm như vậy chứ. Nhìn Tân như vậy Hoa cảm thấy chút gì đó vui vui trong lòng nhưng phải trêu chọc chút mới vui.
- Cậu tỉnh rồi hả ? Vậy mà tôi cứ tưởng cậu sẽ hôn mê tiếp chứ ? Tân ko khỏi vui mừng vì Hoa đã tỉnh lại.
- Tôi có hôn mê đâu. Hoa hơi ngạc nhiên. Tôi tỉnh từ sáng nay rồi, lúc nãy chỉ là ngủ thôi.
- Hả ? Trong mắt Tân bây giờ ánh lên sự kinh ngạc cùng xấu hổ. Vậy thì những lời lẽ ‘sến chảy nước’ kia chắc Hoa nghe cả rồi.- Ko có gì đâu, tôi cứ tưởng là cậu chưa tỉnh thôi. Bao giờ cậu xuất viện ?
- Chắc tý nữa tôi bảo anh Nam cho về nhà luôn. Ở đây buồn lắm.
- Ukm, vậy thì cố nghỉ ngơi cho khỏe. Mai tôi sang đón cậu qua nhà tôi.
- Làm chi dzậy ?
- Làm quà típ với tôi. Nhưng lần này tôi đặc cách cho cậu nằm trên giường chỉ đạo.
- Ukm, tôi biết r.
- Mai cậu sang nhà tôi cả ngày được chứ ?
- Nhưng cậu phải qua đón tôi vì tôi ko thể tự lái xe dk.
- Ok. Mai tôi qua đón cậu thực hiện nhiệm vụ. Bye
- Bye.
Thấy Tân đến thăm Hoa rất vui nhưng cậu đến ko đơn thuần là thăm nom người ốm mà là thăm người giúp mình như 1 nghĩa vụ vậy. Điều đó làm Hoa ko thích chút nào hơn nữa cái cảm giác đau nhói đêm qua dường như đã trở lại.
Vừa đi Tân vừa đập vào đầu mình, ‘Mình đâu có muốn nói là thăm cô ấy chỉ vì vụ làm quà, k biết nói gì rồi thành ra lại nói linh tinh’. Tự bản thân Tân thấy mình thật ngốc. Hình như quên cái gì đó nên Tân quay trở lại phòng bệnh :
- Nè, tôi hỏi cậu chút.
- Uk, hỏi gì ?
- Váy làm màu gì ?
- Hả ? Trắng.
- Màu hoa ?
- Đỏ.
- OK. Nghỉ đi nhé.
- Ukm
Mai Hoa sang xem xét nên bây giờ phải mua đủ các thứ về làm cho cô ấy duyệt mới dk.
Nằm trên giường bệnh Hoa rất buồn nên muốn ra viện sớm, cô lấy điện thoại gọi cho Nam :
- Alô.. Tiếng Nam uể oải ở đầu dây bên kia
- Em nè anh.
- Uk, sao thế ? Ko nghỉ đi gọi cho anh làm gì?
- Em muốn về nhà bây giờ anh ơi. Ở đây buồn lắm.
- Bác sĩ bảo cần theo dõi cơ mà.
- Kệ. Về nhà rồi gọi bác sĩ riêng đến cũng dk mà anh. Anh Nam yêu dấu, đẹp trai – Hoa giở trò nịnh hót, nũng nịu.
- Anh chịu cô rồi. Thế thì bảo bác quản gia làm thủ tục xuất viện đi. – Ko lần nào Hoa làm cái trò kia mà Nam ko xiêu lòng cả. Ko muốn vậy nhưng cứ nghe cái giọng nũng nịu đáng yêu kia là bất cứ chuyện gì Nam cũng gật đầu hết.
- Tks anh trai. Iu anh trai nhất.
- Ko dám.
- Bye anh
- Ukm.
1 tiếng sau Hoa có mặt tại nhà, nằm bò trên chiếc giường êm ái, thả mình vào giấc ngủ. Trong mơ, cô thấy 1 nàng công chúa đang dạo chơi cùng 1 chàng hoàng tử trên 1 đồng cỏ xanh bát ngát. Cô thấy rõ nàng công chúa kia là mình nhưng chàng hoàng tử trông mơ hồ lắm ko nhìn rõ mặt là ai. Rồi bỗng chàng hoàng tử quỳ xuống:
- Nàng đồng ý lấy ta nhé?
Nàng công chúa bẽn lẽn gật đầu, 2 gò má ửng hồng ánh lên trong nắng.
Nhưng bất chợt chàng hoàng tử rút gươm ra, đâm thẳng vào tim nàng công chúa. Một dòng máu đỏ tươi cứ thế chảy ra nhuốm đỏ cả đồng cỏ rồi chàng hoàng tử biến mất, nàng công chúa cũng biến mất và cả đồng cỏ chan hòa ánh nắng kia cũng ko còn thay vào đó là màn đêm âm u ghê rợn.
Hoa sợ hãi ngồi bật dậy, 1 cơn ác mộng cơn ác mộng kinh khủng. Chàng hoàng tử kia là ai, tại sao lại hạ sát công chúa chứ? Đó là 1 cách chối bỏ tình yêu sao? Thật đáng sợ. Ngồi suy nghĩ linh tinh 1 lát rồi Hoa lại đi vào giấc ngủ, lần này là 1 giấc ngủ yên bình, thoải mái.
*Trang chủ
1/122