Chap 3: Sau khi đấu đá 1 hồi với Nam xong, Hoa lôi 2 người đi ăn kem. Phải ăn kem, ăn để làm dịu bớt cái cục tức này. Nếu ko chắc chắn nó sẽ thiêu đốt cô thành tro bụi. - Chị ơi, cho em 1 ly kem socola nữa. Hoa giơ tay gọi chị phục vụ - Bà ăn gì lắm thế? Trinh nhìn con bạn thân đầy thán phục. - Mới ly thứ 12, nhiều nhặn gì đâu. Hoa thản nhiên trả lời - Mày thích ăn thì tự bỏ tiền ra mà mua. Sao bắt anh bao hả? Nam gào lên. Ngay lập tức tất cả mấy chục con mắt trong quán lập tức quay ra nhìn cậu. “Thằng này ko thương e gái gì cả” – Nhiều người lắc đầu tỏ vẻ chán nản. Hoa cười đắc thắng: Thấy chưa? Ngoan ngoãn đi. - Mày…… được lắm. Grr - Dĩ nhiên – Hoa nhún vai – e gái a mà. - Stop. 2 người ko cãi nhau ko chịu được hả? Trinh tức giận - Tôi nghe bà lần này, tha cho hắn. - Hạ họa chưa? - Chưa, đời nào dễ thế – Hoa nói nghe rõ sự tức giận đang dâng trào – Hắn ko chịu nhìn tôi, coi thường tôi, bà bảo làm sao mà tha dễ dàng thế dk. - Vậy bà định thế nào? - Tôi sẽ trả thù – Hoa gằn giọng – Phải khiến hắn quỳ xuống dưới chân tôi, xin làm bf của tôi rồi tôi sẽ đá hắn. - Nhất định phải vậy hả? - Đương nhiên – Hoa nói rồi quay sang Nam – E cấm anh ko được nói chuyện này với bất cứ ai. Anh phải giúp khi e cần, ko được ngăn cản bất cứ chuyện gì e làm. Nếu ko tất cả tội lỗi của a e sẽ đổ lên đầu nó. (Ý nói Trinh đó) - Rồi, anh biết rồi. – Nam trả lời giọng ỉu xìu. Tại vạ thế đấy, ai bảo đi yêu bạn thân nó làm gì để bây giờ bị nó ngược đãi, lấy người anh yêu ra làm con tin, như vậy thì làm sao anh dám ko nghe lời nó chứ. - Tốt, từ mai bắt đầu kế hoạch “cầm cưa” 7.00 a.m Vừa bước vào cửa Trinh đã nghe thấy tiếng đứa nào như Hoa. Ko, ko thể nào bây giờ mới là 7.00, 1 tiếng rưỡi nữa mới vào học nó ko thể dậy vào lúc này được. (trường cấp III này 8h30 mới vào học) Nhưng đập vào mắt Trinh là 1 hình ảnh cô chưa bao giờ trông thấy, nó…con Hoa…. đang nhảy nhót tưng bừng trong nhà bếp. Thấy con bạn thân, Hoa lôi ngay vào, dúi vào tay nó 1 tập giấy: - Bà đọc đi đây là những gì tôi tìm hiểu được về tên “sắp bị cưa” Tên: Trần Duy Tân 16t Đại thiếu gia tập đoàn thời trang ANJ Sở thích: thiết kế thời trang, thể thao Chỉ chơi với con trai, ngoài người thân đặc biệt ghét con gái, thích màu tím. - Vì cái sở thích của thằng đó mà bà diện nguyên 1 cây tím như vậy hả? Trinh nhìn còn bạn bằng ánh mắt ko thể ngạc nhiên hơn. Con bạn nó hiện giờ mặc 1 chiếc áo pull tím, chân váy tím và một đôi giầy cũng tím. Quả thật nếu cho nó đi dự cuộc thi về sắc màu chung thủy thì cái giải quán quân ko thể trao cho ai khác được. - Dĩ nhiên, tôi phải cưa đổ hắn mà. - Mặc xác bà, tôi ko quan tâm. Anh Nam đâu? - Cái đồ có tình yêu quên tình bạn. Ông ta chết rồi xác đang ở trên phòng ấy. - Ôi! Tình yêu của e. E đi theo a đây. Trinh giả vờ đau khổ rồi lao lên phòng Nam mặc kệ con bạn đang tức nổ ruột. Cô tức, giận con bạn chí cốt nay lại theo phe a cô mà ko theo cô. Nhưng ko sao, động lực lớn nhất thúc đẩy con người chẳng phải là sự tức giận sao. Ko việc gì phải tốn hao quá nhiều sinh lực, cứ tích lũy ở đó để chờ cơ hội cô cho nổ banh xác 2 con người đáng ghét kia. Ăn sáng = nạp sinh lực = “cầm cưa” Hôm nay tức giận ko thèm đi với 2 người kia, cô tự lái chiếc Audi của mình đến trường, bỏ rơi 2 người kia ở nhà cho bõ ghét. Vừa đến nơi là lập tức lao lên lớp để nghĩ cách sao cho hắn đổ 1 cách nhanh nhất. Nhưng sao đầu óc hôm nay chậm chạp thế này, ko nghĩ ra được cái gì cả. Suốt cả buổi tối hôm qua cô lên mạng tìm cách cưa cẩm (thì toàn người ta cưa chứ có đi cưa ai bao giờ đâu mà biết) thì toàn thấy cách cưa gái chứ cua trai thì chả thấy đâu. Internet đúng là cái thứ vô tích sự (ấy ấy, nói thế phải tội chết) Ko nghĩ nữa ngủ cái đã, tối qua đã được ngủ tý nào đâu. Reng…………………….reng - Ê, dậy đi mày. Trinh lay lay con bạn đang ngủ ko biết trời đất là gì. Sao con này ngủ lắm thế. 3 tiết rồi mà nó vẫn ngủ. Mấy ông bà giáo viên gọi mãi ko dậy định lôi nó xuống phòng hội đồng. Thấy vậy cô đành ra tay nghĩa hiệp, xin cho nó ngủ vì nó đang ốm ko ngủ được từ hôm qua tới giờ. (rõ phét) Bây giờ làm sao để gọi nó dậy đây, con nhỏ này mà ngủ thì ko tài nào gọi nổi, đang ở lớp làm sao có thể đánh đập hay hét vào tai nó được cơ chứ. Đi nhờ anh Nam giúp vậy. Nam bị Trinh lôi đi có phần hơi tức tối nhưng dù sao anh cũng ko dám cãi lại Trinh (yêu mà thế này thì lúc cưới còn khổ nữa): – Nó ngủ kệ nó e quan tâm làm gì? - Anh lạ nhỉ? Phải cho nó ăn chứ. Lôi được Nam đến lớp mình thì Trinh lại ko thấy Hoa đâu cả. Vội vàng cô chạy vào hỏi mấy bạn trong lớp: – Hoa đâu rồi vậy mấy bạn? - Đi theo Tân xuống canteen rồi - Ukm, tks nha. Con nhỏ này quyết tâm thực hiện kế hoạch trả thù của nó rồi. Xuống đó xem cho đỡ buồn vậy. - Xuống canteen đi anh – Trinh rủ Nam - Uk, đi, anh cũng đang đói – Nam hào hứng - Xin lỗi, mình có thể ngồi bàn này được chứ? – Hoa bê khay thức ăn đến đúng bàn Tân đang ngồi và hỏi một cách tự nhiên đến mức tối đa. - Tùy – Tân ko liếc mắt nhìn Hoa đến một cái. - Vậy cảm ơn nha! Lửa giận đang bùng lên nhưng Hoa tự nghĩ phải kiềm chế, kiềm chế. Ngồi ăn cùng bàn thế này Hoa mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt Tân. Cậu có làn da trắng như con gái vậy, có khi còn hơn nữa, đôi mắt to, lông mi dài, mũi cao. Quả thật nếu liếc sơ qua người ta sẽ khẳng định ngay là con gái. - Nhìn đủ chưa? Thấy cô bạn kia cứ nhìn mình từ lúc tới giờ, cậu ko kìm được phải cất tiếng hỏi, trong giọng nói đó có pha chút tức giận. - Cũng gần đủ rồi. Hoa nói rất vui vẻ ko có gì là ngượng ngùng cả Nghe vậy Tân lập tức đứng dậy bước đi. Hoa vội chạy lại đứng chắn trước mặt cậu hỏi: – Cậu đi đâu? - Về lớp - Sao lại về - Ăn xong về - À, mình về cùng cậu nhé? - Ko Nói xong Tân quay bước đi luôn, để lại ở canteen một gương mặt trắng bệch ko có chút sức sống nào. Trinh và Nam chứng kiến từ đầu tới giờ ko khỏi cảm thương cho Hoa và khâm phục Tân. - Lần đầu có kẻ thế này phải ko e? Nam hỏi giọng thích thú - Vâng nhưng e có 1 vài suy nghĩ điên rồ anh ạ. Trinh nói có chút ngượng - Sao thế? - Anh có nghĩ Hoa sẽ thích cậu ấy ko? - Có thế. Nam nghiêm túc trả lời - Cái gì? Trinh hét lên. Cô ko thể nào tin vào câu trả lời đó của Nam. Trinh nghĩ anh đùa nhưng khi nhìn Nam thì cô biết anh nói thật. - Anh nói thật đó. Có lẽ thằng nhóc đó sẽ là người duy nhất mà nó thích. Mình về thôi em. Anh ko muốn ăn nữa. – Nam hiểu em gái mình mà. Nó chưa bao giờ có một chút tình cảm nào cho ai, dù có đẹp trai giàu có thế nào đi chăng nữa vì họ luôn săn đón, yêu chiều nó. Bây giờ lại xuất hiện 1 chàng trai đi ngược lại những hành động đó và hơn cả là nó lại chú tâm vào anh ta. Nó sẽ thích người đó, anh chắc chắn vậy nhưng chàng trai đó liệu có thích nó ko. Anh mong sao nó sẽ ko phải chịu nhiều đau khổ vì tình yêu đầu đời này của mình. Nghe Nam nói mà Trinh như ko tin vào tai mình nữa. Nhưng cô biết anh ko đùa vì giọng nói của anh ko chỉ nghiêm túc mà còn pha chút buồn rầu. Cô biết tại sao anh buồn và cô cũng mong những gì anh nghĩ sẽ ko bao giờ xảy đến với con bạn thân nhất của mình. Cô mong nó được hạnh phúc như cô và anh trai nó bây giờ vậy. Bị Tân làm cho mất mặt, lửa giận trong Hoa bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Cô tự thề vói lòng mình: “Trần Duy Tân, tôi sẽ bắt anh phải yêu tôi, nếu ko tôi ko phải là Trương Tuyết Hoa” Suốt 1 tuần sau đó Hoa làm đủ mọi việc để gây chú ý với Tân: đi ăn cùng, cố ý va vào Tân, hò hét cổ vũ tại những trận thi đấu thể thao, “vô tình” gặp ở khu mua sắm, nhà hàng, …………….. Tiếc rằng tất cả những hành động đó đều bị Tân phớt lờ. Cậu thậm chí 1s cũng ko để tâm đến Hoa.