* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Tao yêu mày, thằng điên à! - Trang 7

Chương 25

“Rồi mày sẽ hối hận khi không nghe lời tao…”



“…Bảo vệ nó, hoặc là 24/24, còn không, đừng trách em độc ác!...”



Vị bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng cấp cứu cùng những y tá khác. Nét mặt họ mệt mỏi, thấm đẫm mồ hôi. Vừa nhìn thấy họ bước ra, Rain ngay lập tức chạy đến, lo lắng hỏi.

-Cô ấy…sao rồi bác sĩ?

Y tá nhìn nhau, e ngại. Không gian xung quanh bỗng yên tĩnh lạ. Nhận thấy có điều gì không ổn, người chồng đỡ vợ, hai người từ từ tiến lại gần, khuôn mặt khắc khoải chờ đợi câu trả lời, những nếp nhăn trên trán dày thêm, tim đập liên hồi. Vị bác sĩ không cao lắm, da ngăm, khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu, chầm chậm gỡ nón ra, nắm chặt ở tay. Ông nhìn gia đình bệnh nhân, nhìn cặp vợ chồng, nhìn hai cậu anh trai, và nhìn cả cậu bạn trai nữa, ông cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng với họ, dù thế nào đi nữa, đón nhận câu nói đó từ ông lại là một việc rất đau đớn.

-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng…hết sức…!

Cố gắng hết sức ư? Nói vậy lẽ nào…

-Không…không…không thể nào đâu!!! Không…!!! Con gái ơi!!! Con gái của tôi…Huhu…

Người mẹ đau khổ khuỵu xuống, người cha cũng nước mắt tuôn trào, ôm ghì lấy vợ, khóc không thành tiếng. Hai cậu anh trai, người không đứng vững, ngồi phịch xuống đất, người quay mặt đi, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Chưa có ai từng nghĩ rằng, rồi đứa con gái, đứa em gái này sẽ ra đi trước. Có ai mà ngờ đâu chứ? Phải nói đến chàng trai kia. Đôi mắt vẫn nhìn mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Cậu lay lay vai bác sĩ.

-Bác sĩ, ông…ông đừng đùa. Không vui chút nào đâu. Làm sao mà cô ấy…cô ấy có thể…

-Cậu bình tĩnh đi! – Bác sĩ giữ chặt hai cánh tay rắn chắc của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. Sự thật là sự thật, ông không thể đùa với những chuyện thế này được. – Cô ấy nằm bên trong. Nếu không tin cậu có thể tự mình xác thực. Tôi xin lỗi vì đã không cứu được cô ấy. Xin lỗi cậu!

Cúi đầu tạ tội, bác sĩ gỡ cánh tay của Rain ra, lướt đi qua cậu, qua gia đình của cô gái. Rain bàng hoàng, vội vàng chạy vào trong, cậu muốn tìm kiếm một cái gì đó…là một chút hi vọng chăng? Chắc chắn, chắc chắn bước vào trong căn phòng đó, cậu sẽ thấy người con gái đó, với mái tóc xõa dài, nở nụ cười rạng rỡ, tinh nghịch, trêu cậu.

“Đồ ngốc, bị lừa rồi!”

Nhưng không, sự thật là sự thật, sự thật này quá đỗi bàng hoàng, quá đau đớn. Trước mặt cậu, là chiếc giường màu trắng, trên chiếc giường ấy có một cô gái, từ trên xuống dưới được che phủ bởi lớp khăn trắng. Bước đến gần, cậu run run kéo chiếc khăn ra. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là mái tóc xõa dài đó, đôi môi đó, nhưng không còn tươi tắn như trước. Cô gái ấy, không hề cười. Và chắc có lẽ, mãi mãi, mãi mãi cô cũng sẽ không cười nữa. Khẽ vuốt má cô, cậu đau đớn nhìn làn da trắng bệch, cơ thể cô lạnh lẽo, không còn chút gì gọi là “sức sống” cả.

-Đừng đùa nữa. – Rain nghẹn ngào – Trò này không vui chút nào đâu.

-…

-Chúng ta đổi trò đi. Tao không muốn chơi trò này nữa đâu. – Rain tiếp tục nói, có giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cậu cúi mặt xuống, thì thào. – Làm ơn….Tỉnh dậy đi mà….Làm ơn…

Không gian lạnh lẽo, tái tê lòng người…

-Đừng chết…Làm ơn hãy mở mắt ra đi...A…hơ…

Giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc và nhìn quanh, thì ra chỉ là giấc mơ. Một cơn ác mộng. Lưng áo ướt đẫm, mặt đầy mồ hôi, Rain xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. Đưa mắt nhìn Wind đang ngủ say trên chiếc giường trắng, hơi thở đều đều, lồng ngực nhịp nhàng lên xuống bên trong chiếc chăn trắng tinh, Rain thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, người con gái cậu yêu thương vẫn còn ở đây cơ mà, cô ấy chẳng đi đâu cả. Khẽ đưa tay, cậu vén vài sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Wind, lướt qua phần băng trên đầu, vuốt nhẹ da mặt mịn màng, rồi tiến dần xuống đôi môi hơi nhợt nhạt. Rain nhớ đôi môi hồng hồng trước kia, mềm mại và ngọt ngào. Hôn lên đôi môi ấy như nếm một cây kẹo bông vậy. Lại ngồi xuống bên cạnh Wind, cậu nhẹ nhàng cầm tay nó lên, nắm chặt.

Đã 2 ngày rồi, mà nó vẫn chưa tỉnh. Ai cũng lo lắng, bồn chồn. Vy sau khi biết chuyện đã bỏ ngay cuộc hẹn với Hoàng mà cùng chạy tới. Ba thì đòi chầu chực ở bệnh viện đợi nó tỉnh, nếu không có mẹ và hai anh can ngăn, thì chắc ba cũng chẳng chịu đi làm. Hai ngày nay tuy bận rộn, nhưng ai cũng dành chút ít thời gian rãnh mà đến xem tình hình của Wind thế nào. Cũng may là dù mất máu khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Khi máu của Wind thấm đẩm chiếc áo thun, đôi mắt nhắm nghiền, toàn cơ thể hoàn toàn bất động, khoảnh khắc đó, đầu óc Rain trống rỗng, thực sự là cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gọi tên nó, liên tục, chỉ với chút ảo vọng rằng nó sẽ nghe thấy và tỉnh dậy. Cứ nghĩ đến việc phải mất đi người con gái mình yêu thương, cậu lại thấy sợ, rất sợ, rất đau, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.

Rain đã ngủ suốt đêm bên giường bệnh, chiếc áo thun ngày hôm qua vẫn chưa kịp thay. Hôm nay đã là chủ nhật rồi, nên cậu sẽ ở lại đây cả ngày, chờ đợi đôi mắt đó mở ra. Chưa bao giờ sự chờ đợi lại dày vò, làm cậu phải đau đớn, trằn trọc như thế này. Trong đầu lúc nào cũng âm vang câu hỏi “Lỡ Wind không tỉnh dậy nữa thì sao?”

Bỗng có cơn gió thoảng nhẹ, phảng phất mùi hương ngọt ngào trong không khí. Chiếc lá khẽ rơi xuống, theo cơn gió phiêu du, lìa xa cành cây khẳng khiu. Cho dù cây có cố gắng níu kéo, thì lá vẫn cứ ra đi, ra đi cùng với gió, bỏ lại cây một mình. Chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô gái với bộ quần áo pijama dài tay màu xanh nhạt và tự hỏi, cô định ngủ nướng đến bao giờ đây, sáng rồi đấy!

-Chíp…chíp…

Chú chim quyết định dùng tiếng hót của mình để đánh thức Wind. Tiếng hót tuy không hay, không lảnh lót như chim sơn ca, họa mi hay chích chòe nhưng lại có hiệu quả.

-Hmm…

Đang suy nghĩ miên man, Rain chợt giật mình vì âm thanh đó. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt hơi nhăn nhó, mắt đang từ từ hé mở của Wind, Rain nhất thời bất động không biết nên làm thế nào. Mãi đến khi cô nàng ngái ngủ kia ngồi dậy một cách chậm rãi vì toàn thân bị đau nhức, thốt ra một câu hỏi với giọng mệt mỏi, Rain mới sực tỉnh.

-Đây là đâu?

-…

-Aww...đau. – Đưa tay ôm đầu, Wind xuýt xoa khe khẽ. Chợt nhìn lại cánh tay phải của mình, nó phát hiện cánh tay đã được băng lại, giờ nó mới thấy nhức. Nói đúng hơn là, toàn thân đau nhức, giống như vừa mới vật lộn xong vậy. Phải rồi, nó bị đụng xe mà. Cảm thấy cánh tay trái vướng vướng, nó quay sang nhìn, hàng loạt câu hỏi làm người ta thấy chóng mặt. – Rain? Sao mày lại ở đây? Còn tao làm gì ở đây? Đừng nói với tao là mày lên thiên đường cùng tao nha? Ủa mà đây là thiên đường hay…ơ?

Chưa kịp nói hết câu, cả thân hình nhỏ bé của nó đã bị Rain ôm chầm lấy. Cái cảm giác ấm áp này, dường như lâu lắm rồi nó mới được cảm nhận. Ấm quá! Wind cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm đó bằng vòng tay siết chặt.

-Mày tỉnh rồi. – Rain thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng không giấu được niềm vui.

-Ừ, tao tỉnh rồi đây. – Nó nhắc lại như một lời khẳng định.

Nghe tin nó đã tỉnh, ba mẹ, hai anh, ngay cả Vy cũng cùng Hoàng tức tốc chạy vào bệnh viện. Thực tình mà nói, tất cả mọi người không nên đến cùng một lúc như vậy, bởi vì…căn phòng yên tĩnh lúc trước giờ ồn ào, náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ. Vừa tỉnh dậy không được bao lâu là nó với hai ông anh lại cãi nhau chí chóe, cộng thêm phần giảng đạo cực kỳ đáng sợ của Vy nữa. Phù, nó ước gì mình chưa tỉnh lại (đùa thôi). Liếc nhìn sang ba mẹ, nó mỉm cười. Trông nét mặt của hai đấng sinh thành nhẹ nhõm, trút được tảng đá to trong lòng mà nó cũng yên tâm. Lần này, nó đã khiến mọi người lo lắng quá rồi. Nó đúng là tệ mà.

-Xin lỗi, con…đã khiến mọi người lo lắng như vậy… - Nó cùi đầu. Không khí ồn ào ban nãy bỗng lắng xuống. Có cái gỗ nhẹ vào đầu Wind. Nó ngước lên, mẹ đang nở nụ cười hiền hậu.

-Con gái ngốc, nói vớ vẩn. Con là con của ba mẹ, con gặp chuyện, ba mẹ không lo lắng được sao?

-Mẹ nói đúng đó nhóc con. – Anh hai xoa đầu, làm tóc nó rối tung lên – Người trong nhà không lo cho nhau thì lo cho ai! Huống hồ, anh sợ không có mày, sẽ chẳng có cái mỏ nhọn nào cãi nhau với anh hết. Buồn lắm!

-Blè… - Nó lè lưỡi.

-Mày biết hối hận vì đã làm mọi người lo, thì mai mốt phải cẩn thận, ngó trước ngó sau. – Vy thở dài – Không biết kiếp trước mày làm gì ác, mà kiếp này gặp nạn nhiều quá! Rain bên cạnh mày 24/24 vậy mà mày cũng…Mà thôi, tỉnh lại là mừng rồi. Lần sau nhớ cẩn thận đấy!

Nó gật đầu, tự nhiên sống mũi cay cay. Hóa ra, có rất nhiều người quan tâm nó như vậy. Wind biết, mình hạnh phúc hơn vô số người khác nhiều.

-Dẹp, dẹp ngay cái không khí ủy mị này đi. Đang vui mà. – Anh ba lên tiếng phá tan không gian mà anh cho là “ủy mị”. Anh ba lấy từ trong cái túi to ra một cái hộp đựng thức ăn, mở nắp ra là mùi cháo thơm phức. Nhìn nó đang thèm rỏ dãi, anh ba cười gian – Anh làm đó cưng, muốn ăn không?

Nó gật đầu lia lịa.

-Cháo đặc biệt, nên mắc tiền lắm! Trả tiền đi rồi ăn.

-Anh này!

-Không có tiền, không có tiền, không có tiền là không có ăn! – Anh ba nhại lại điệu nhạc vui tai của những chiếc xe bán kem làm mọi người trong phòng bật cười. Căn phòng lại rộn rã như lúc đầu. Đang cười nói, tự nhiên Wind thấy chóng mặt, nó đưa tay ôm đầu, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ.

-Sao vậy? – Mẹ nó lo lắng hỏi.

-Dạ…không. Chỉ là…a… - Nó ôm đầu, khó nhọc nói, mồ hôi rịn ra trên trán. – Con hơi chóng mặt. Mọi thứ…nhìn mờ mờ…

-Sao lại…?

-Để con gọi bác sĩ. – Anh ba đứng dậy, chạy vội ra ngoài. Vừa lúc thấy Rain đang gọi điện thông báo tình hình cho ba mẹ nuôi, anh nói luôn với Rain – Con Wind nó bị chóng mặt, anh không biết nó bị gì nữa.

-Chóng mặt? – Rain hỏi lại.

-Ừ, nó nói nhìn mọi thứ mờ mờ. – Anh bổ sung – Mà thôi, anh đi tìm bác sĩ đây.

Sau đó, kết quả chuẩn đoán là nó bị chấn thương nhẹ ở đầu. Phù, chỉ là chấn thương nhẹ thôi, nhưng mà nó vẫn phải cẩn thận. Bác sĩ dặn phải uống thuốc đầy đủ theo chỉ dẫn, như vậy mới mau hết, và nó cũng phải ở lại bệnh viện đúng 1 tuần để theo dõi. Haizzz, vậy thì xin nghỉ học hơi bị lâu rồi, may là vừa thi giữa kỳ xong. Lại một lần nữa, nó làm mọi người lo lắng rồi. Thiệt là…

Tối, mọi người về hết, chỉ còn nó với Rain. Cậu được giao cho trách nhiệm phải bảo vệ nó, chăm sóc nó. Không hiểu sao, Wind có cảm giác, hình như mẹ cố tình để nó và Rain ở riêng thì phải. Nhìn nụ cười hiền của mẹ đẩy ẩn ý thế cơ. Á, không lẽ mẹ biết chuyện của nó và Rain rồi?

-Này…

-???

-Đang suy nghĩ gì thế?

-Không. Đâu có gì.

-Đừng có suy nghĩ nhiều. Không tốt cho cái đầu đang bị thương này đâu. – Rain ấn nhẹ vào vết thương, dịu dàng nói.

-Blè, biết rồi!

-Ừm, tốt.

Rain nở nụ cười dịu dàng, bât giác nó đỏ mặt. Mới hai ngày thôi mà, tự dưng có cảm giác như xa cách lâu lắm ý. Liếc mắt nhìn Rain đang ngáp dài, nó mỉm cười, trong lòng dâng lên chút gì đó vui vui. May là nó đã tỉnh lại. Giang tay ôm lấy Rain, nó dụi đầu vào lòng cậu, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận hơi ấm của Rain. Rain cũng đáp trả, siết nhẹ vòng tay rộng, để nó không thấy đau. Ngước đôi mắt trong lên nhìn, nó thỏ thẻ câu tiếng anh quen thuộc,

-Ai lớp diu. – Wind chu mỏ ở từ “diu”, điều đó làm nó trông thật đáng yêu. Rain nhất thời không kiềm chế được, chớp thời cơ hôn lên đôi môi ấy. Ban đầu cậu chỉ định hôn nhẹ thôi, nhưng không ngờ, lại mất luôn lý trí, hôn thật sâu. Nụ hôn như để lấp đầy nỗi nhớ trong hai ngày. Buông nó ra rồi, cậu vẫn còn tiếc nuối, lại chạm nhẹ môi mình lên môi nó, rồi mới chịu thôi. Wind nhăn mặt. – Sao lại…

-Tại vì mày chu mỏ, tao cứ tưởng mày muốn hôn.

-Biến thái. – Wind nói.

-Ừ. Cứ cho là vậy đi. – Rain nhún vai. – Biến thái mà cũng có người đâm đầu vào yêu đó thôi.

-Hừ, ai thèm yêu mày.

-Chứ đứa nào vừa nói “ai lớp diu”. – Rain nhại lại lời nói của nó. Wind tức, nhưng không nói gì được. Mà thôi, không cãi, hôm nay làm người yêu ngoan ngoãn vậy. Coi như là để đền bù cho hai ngày Rain chờ đợi nó tỉnh đi. Lại dụi đầu vào lòng Rain, nó thiếp đi lúc nào không hay. Đặt nó nằm trên giường, rồi Rain dắp chăn cho nó, bỗng dưng điện thoại trong túi rung lên. Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cậu bước ra bên ngoài nghe điện thoại.

-Alô. Là cô?

***

Quán bar Blue Sky…

Tiếng nhạc ầm ĩ, đinh tai nhức óc. Trên sân khấu, anh chàng DJ hết mình hòa vào điệu nhạc sôi động. Phía dưới, những cậu bé, cô bé ăn mặc sành điệu, trông rất người lớn, không ai biết rằng họ vẫn đang học cấp 2, cấp 3. Quầy rượu, một vài người đang ngồi nhìn, nhâm nhi ly rượu trên tay, đôi mắt mông lung, có lẽ họ đến đây để cố loại khỏi đầu mình những chuyện không vui.

Tại một chỗ bàn V.I.P trên lầu 2...

-Em đẹp quá!

-Sao lại ngồi đây một mình vậy?

-Có cần bọn anh đến ngồi chung không?

Một cô gái xinh đẹp bị vây quanh bởi một đám con trai, cô nở một nụ cười khinh bỉ, bỏ ngoài tai những lời gạ gẫm của bọn họ. Trong chiếc đầm ôm sexy màu đen, hở lưng, cô gái trong thật quyến rũ, những đường cong được tôn lên, khiến người đối diện không thể không nhìn. Ly rượu trên tay đã lưng chừng, những giọt nước lầm tấm bên thành ly, cô vẫn đang chờ đợi một người. Mất kiên nhẫn, cô đứng dậy, từ phía trên lầu nhìn xuống, cô nhận ra bóng người quen thuộc đang chen chúc tìm kiếm ai đó, đôi mày cau lại. Cô gái mỉm cười.

-Em gái, sao em kiêu thế? Đến đây với bọn anh nào!

Những gã háo sắc lúc nãy vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bạo dạn đến gần, vuốt nhẹ lên cánh tay trắng mịn. Cô gái ngay lập tức hất ra, và bị một tên nắm chặt cổ tay, kéo đi.

-Khốn kiếp! Chảnh vừa thôi chứ! Đừng thấy bọn này hiến mà làm tới.

Vừa lúc đó, một cánh tay khác kéo cô lại.

-Cái gì?!

-Buông ra! – Chàng trai với chiếc áo sơmi trắng, trừng mắt nói, tên háo sắc rùng mình, sợ hãi rụt tay lại.

-Gì chứ, thì ra có người yêu rồi. Đi!

Nói đoạn, cả đám bỏ chạy, buông một câu chữi thề. Lúc này, cô gái nhìn chàng trai, cười thích thú.

-Anh đến rồi.

-…

Chàng trai lập tức buông cánh tay của cô gái ra, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Dù có đôi chút thất vọng, nhưng không sao, cô đã quá quen với việc bị anh từ chối rồi. Ngồi xuống chiếc ghế êm ái, bên cạnh anh, cô ngọt ngào.

-Anh uống tí nhé?

-Không. Tôi muốn nghe cô nói. – Ly rượu chưa kịp đưa lên miệng đã bị chàng trai đẩy ra, anh nói bằng giọng lạnh lùng, ánh mắt kiên định như cho thấy, anh đến đây chỉ để nghe cô nói cho xong rồi đi thôi. Cô gái bật cười.

-Haha, thật đúng là, lần nào anh cũng làm em cụt hứng hết. Được rồi. – Đặt ly rượu trở lại bàn, cô gái bắt chéo chân, ghé sát tai chàng trai, thì thầm – Em có một chuyện rất hay muốn nói cho anh nghe. Hãy lắng nghe cho kĩ nhé!

Cô gái đó là Kiều Như và chàng trai kia, không ai khác, chính là Rain. Cú điện thoại vừa rồi là do Kiều Như chủ động gọi đến. Cô ta nói rằng chính Thái My đã sắp đặt lên vụ tai nạn, chủ yếu muốn đe dọa Rain. Ông Shen không còn sống được bao lâu, cho nên, Thái My muốn “kéo” Rain về càng sớm càng tốt, để việc đính hôn trong ba tháng phải hoàn thành. Sau đó, cả tập đoàn sẽ về tay Vĩ và đương nhiên, khi con trai có quyền, thì chắc chắn bà ta cũng có quyền. Tuy nhiên, bởi vì Rain không ưa người đàn bà đó, lại thêm cậu không muốn rời xa Wind, nên mọi việc có hơi khó khăn.

-Thì ra đúng là mấy người dựng lên vụ tai nạn đó thật. Bà ta định dùng cách ngu ngốc đó để ép tôi chia tay ư?

-Em cũng biết anh không phải là người yếu đuối như vậy. Cho dù có làm thế nào đi nữa, anh cũng không buông con bé ấy ra, đúng không? – Kiều Như nhún vai – Nhưng làm sao đây, em thì chỉ dám khiến nó bị tàn tật một chút thôi, còn mẹ anh, em dám cá là giết người bà ấy cũng không ngán đâu. Chiếc xe đó lẽ ra phải đụng chết người theo đúng mệnh lệnh đấy. Lần này con bé ấy gặp may thôi, còn những lần sau thì sao? Em không nghĩ anh có thể bảo vệ được nó mãi đâu,à, trừ khi như em nói: 24/24.

-Khốn kiếp! Đính hôn thì được thôi, nhưng tại sao tôi phải đính hôn với cô và còn phải ở nơi mà họ sắp đặt chứ?

-Ây da, anh làm em hơi đau lòng đấy! – Kiều Như cười – Thật ra thì, có một vài chuyện bí mật em biết về Thái My, cho nên, nếu không phải em, thì không ai được cả. Còn cái chuyện sống ở đâu ấy, nó nằm trong thỏa thuận với ông Shen. Lão già đó lúc nào cũng nghĩ ra mấy cái trò tai quái. Nếu anh và anh trai đã đính hôn mà không sống chung cũng không được.

-…

Rain im lặng. Nếu nói như Kiều Như thì, Thái My sẽ bất chấp thủ đoạn để có thể hoàn thành mục đích. Và cậu, đương nhiên sẽ không thể ngăn cản được gì. Một thằng học sinh cấp 3, có cái gì trong tay mà đấu lại được với một kẻ có quyền lực như vậy chứ? Giả dụ lần này cậu có bảo vệ được Wind, thì lần sau, lần sau nữa, chắc gì cậu cũng bảo vệ được. Huống hồ, bà ta toàn nhằm vào lúc Rain sơ suất mà tấn công. Không khéo chính cậu sẽ đưa Wind đến với cái chết mất. Rain vò đầu, bứt tai, cậu không biết nên làm thế nào mới đúng. Chẳng lẽ lại phải theo bà ta thật?

-Thật ra…em có một cách này rất hay. – Kiều Như cười ẩn ý – Nhưng quan trọng là, anh có muốn hợp tác hay không?

-…

Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của Rain, Kiều Như cười thầm trong bụng. Cô tiếp tục nói.

-Anh cũng biết gia đình em cũng rất có thế lực đúng không?

-…

-Em sẽ giúp anh! – Kiều Như tuyên bố, nhìn thẳng vào mắt Rain – Với một điều kiện, anh…phải đính hôn với em. Em sẽ giúp anh có một chỗ đứng trong tập đoàn của ba, lúc đó, anh cũng sẽ nắm trong tay quyền lực, địa vị, muốn đấu lại Thái My không khó chút nào. Anh yên tâm, so với Kasel, Villy chỉ thua có một tẹo thôi.

Ngừng một chút, Kiều Như nói tiếp.

-Bằng cách đó, Thái My chắc chắn sẽ phải nhường nhịn anh. Và người con gái anh yêu cũng sẽ an toàn. Chẳng phải anh rất yêu con bé ấy sao? Em không nghĩ, anh muốn nó gặp nguy hiểm mãi như thế. Chỉ khi có tiền trong tay, tương lai của anh, và cả của nó mới được đảm bảo. – Liếc nhìn Rain, Kiều Như cười gian, thì thầm – Chẳng phải, anh ghét bà ta lắm sao? Thái My khinh thường anh, cho dù không thể chối bỏ việc anh là con của bà ta. Trong mắt người đàn bà đó, anh chẳng khác nào một đứa con hoang, một thứ nhơ nhuốc. Bà ta chưa bao giờ muốn anh tồn tại. Và giờ bà ta lại coi anh như một công cụ để lợi dụng, thậm chí còn hại người anh yêu. Anh không tức sao?

-…

-Anh thực sự chưa bao giờ muốn trả thù ư? - Kiều Như dụ dỗ - Theo em, chứng minh cho bà ta thấy, anh đáng được sinh ra, được ton tại, anh không hề bẩn thỉu...

-Chẳng phải cô cùng phe với bà ta sao? - Im lặng hồi lâu, Rain lên tiếng.

-Đó là vì em nghĩ bà ấy có thể giúp em có được anh nhanh chóng. Nhưng em đã nhầm.

-Vậy cô nghĩ với cách này cô sẽ có được tôi?

-Đáng để thử lắm chứ.

-Cô thừa biết tôi sẽ không bao giờ rời xa người đó, đến với cô mà.

-Anh à, sao anh không nghĩ thế này. - Kiều Như phân tích - Hãy xem đây là một bài kiểm tra tình cảm đi. Rời xa nó, đến bên em, để xem tình cảm của nó dành cho anh thế nào. Anh không muốn biết sao?

-...

Kiểm tra tình cảm? Chưa bao giờ Rain nghĩ đến chuyện đó. Tình cảm của cả hai không phải đang bền chặt lắm sao? Cần gì kiểm tra chứ.

-Anh sợ?

-...

Tại sao cậu lại sợ? Wind chỉ yêu một mình cậu thôi mà. Còn ai có thể xen vào giữa 2 người đâu. Không phải sợ mà là cậu tin tưởng nó. Là tin tưởng mà. Andy ư? Không thể đâu. Nhưng tại sao đôi lúc ánh mắt của Wind lại lơ đễnh? Lúc đó nó đang nghĩ gì? Về ai? Lỡ...Wind chưa thực sự trao hết tình cảm cho cậu thì sao?

-Được rồi. Anh cứ suy nghĩ đi. Em ra nhảy đây.

-Khoan đã. Tôi...muốn thỏa thuận. - Rain níu tay Kiều Như.

Kiều Như mỉm cười, con mồi đã sập bẫy.

-Ok...!

Chương 26

Lại một ngày chủ nhật đẹp trời.

Nó đã được xuất viện vài ngày trước rồi, và hiện giờ rất là khỏe khoắn, sinh lực dồi dào. Có thể nói là, Wind siêu nhân đã trở lại. Haha. Bây giờ Wind đang dạo bước trên con phố tấp nập, sầm uất trong chiếc quần short jean, áo sơ mi hồng buộc trên bụng. Con phố Cầu Vồng rực rỡ màu sắc của những cửa hàng thời trang, những trung tâm vui chơi, quán bar, và tràn ngập trong bầu không khí trong lành buổi sáng là mùi hương thơm lừng từ những tiệm ăn, nhà hàng dọc đường. Tiếng người người qua lại, trò chuyện rôm rả. Đôi chân thoăn thoắt chạy nhảy từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng nó cũng đã chịu dừng chân tại một cửa hàng áo cưới tên White. Ngước mắt nhìn những bộ áo cưới trắng tinh, lộng lẫy, bất giác, Wind bị mê hoặc. Những chiếc áo cưới với làn váy dài, mỏng manh, tầng váy xếp chồng lên nhau, bồng bềnh, cứ như có ai đem mây may lên đó vậy. Một cảm giác lạ dâng lên, nó muốn được mặc áo cưới.

-Này… - Tiếng gọi của Rain vang lên, cậu mệt mỏi, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc. Chỉ mới quay đi một chút thôi, là chẳng thấy Wind đâu. Báo hại cậu phải chạy vòng vòng, lo lắng đảo mắt tìm kiếm bóng người nhỏ nhắn, tinh nghịch, không chịu nghe lời.

-A, đuổi kịp rồi à? Oái!

Một cái búng trách móc vào giữa trán, Wind chu mỏ xuýt xoa. Có làn gió thoảng qua, mang theo không khí se se lạnh làm nó chợt khẽ rùng mình. Cũng sắp đến giáng sinh rồi nhỉ?

Soạt. Chiếc áo khoác được phủ lên thân hình nhỏ nhắn của Wind làm nó hơi bất ngờ.

-Ơ?

-Sao lại ơ? Không phải mày đang lạnh à?

-…

Phải, đúng là nó có run, khẽ thôi, vậy mà cậu cũng nhìn ra sao? Co mình vào chiếc áo khoác mang mùi hương dễ chịu của Rain, nó cảm thấy thật ấm, khóe môi khẽ mỉm cười. Phía sau lưng nó, vài chiếc lá vì bị gió lay động mà khẽ buông xuống, xoay xoay giữa không trung, nhẹ nhàng rơi trên nền đất. Hình ảnh đó lọt vào mắt Rain, bất chợt vẽ nên trong lòng cậu những cảm xúc lạ. Trước mắt cậu, không phải là một thiên thần với vẻ đẹp thuần khiết, không phải là một thiên thần với đôi cánh trắng, cũng không phải là một thiên thần đầy nữ tính và dịu dàng. Trước mắt cậu, chỉ là một cô gái, nhỏ nhắn, đáng yêu như một bông tuyết nhỏ, khiến cho người ta thoạt nhìn cứ tưởng là yếu đuối, rất muốn che chở, bảo vệ. Nụ cười ngây ngô, hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng kia…thật sự khiến cậu không thể kiếm lòng.

-Rain, tụi mình đi ăn đi…hơ? N…này… - Một cái ôm bất ngờ làm nó lúng túng, không biết nên làm thế nào. – Sao…sao lại…

-Suỵt. Im lặng nào! – Rain thì thầm vào tai nó, làm vành tai hơi nóng lên. – Một chút thôi, chỉ một chút thôi.

-Ahahaha…thắng rồi, knock-out nhá. – Wind cười khoái chí sau khi vừa dành được điểm cao nhất trong trò chơi vừa rồi.

Hiện tại thì nó đang ở Trung tâm Giải trí Wonderland. Đây là Trung tâm giải trí lớn nhất thành phố với nhiều loại hình mua sắm, vui chơi giải trí đa dạng, có cả nhà hàng ẩm thực, quán café sang trọng,…Mỗi năm, Wonderland lại nâng cấp, sao cho hiện đại hơn, sang trọng và đẳng cấp hơn.

-Ha, thật là thích! – Ngồi xuống chiếc ghế kiểu thanh lịch trong quán café Bing Bing, nó khoan khoái hớp một ngụm Cappuchino, cảm giác ngọt ngào lan khắp miệng. Liếc nhìn Rain, cậu đang nhìn vô định, đôi mắt huyền đầy trầm tư. Là do nó tưởng tượng hay đôi mắt ấy thấp thoáng một nỗi buồn không tên, đôi mắt ấy lộ rõ sự phân vân, đầy lo lắng, và như sắp bật khóc. Tựa cái ôm lúc nãy, Wind cảm nhận được, cái ôm ấy, có chút gì đó là lạ. Cứ như là…sau này không còn cơ hội như vậy nữa?! Như một cái ôm cuối…

-Ưm…Rain à…

-Sao?

-Mày…có gì không vui…hả? – Nó ngập ngừng, đan ngón tay vào nhau.

-Sao lại hỏi vậy?

-Ừm…vì… - Nó bóp chặt tay, liếc nhìn Rain – Vì, ừm…trông mày có vẻ đang lo lắng gì đó. Vì tụi mình là…người yêu, cho nên, có gì thì mày cứ tâm sư với tao nè.

-… - Rain im lặng, rồi bất giác phì cười.

-Ơ? – Nó ngơ ngác, trố mắt nhìn Rain đang tiến đến, cụng nhẹ trán của cậu vào trán của nó, nở nụ cười trìu mến.

-Đang quan tâm chồng đấy à, vợ yêu?

-Há?! – Nó đẩy Rain ra, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ lên. Rain cười thầm, thế nào cũng hét lên là “ai thèm quan tâm” cho mà xem. Nhưng lần này, có vẻ cậu đã lầm. Tuy có chút xấu hổ, nhưng Wind vẫn cố gắng nói ra những lời mà nó cho rằng…rất khó nói trước mặt Rain, đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước. – Phả…Phải. Là quan tâm. Cho nên, có chuyện gì buồn, thì nói ra nhé, có được không?

-…

Ây cha, sao im lặng vậy ta? Wind đã cố gắng nói ra như vậy rồi mà. Híc, chẳng phải vì con Vy bảo nó phải “tỉnh cảm” một chút thì…có lẽ đã chẳng ngượng thế này.

-Được rồi. Không sao đâu. Không có gì hết đâu. Đừng lo, nhé? – Rain dịu dàng xoa đầu nó. Cảm thấy lâng lâng sau khi nhận được sự ấm áp từ bàn tay đó, Wind ngoan ngoãn gật đầu. Rain đứng dậy, nhìn đồng hồ, hào hứng nói. – Cũng đến giờ rồi, chúng ta đến đó đi.

So Kul café là quán cà phê được yêu thích nhất gần đây. Quán có địa thế rất đẹp, rộng rãi. Tầng 1 trông như 1 quán cà phê bình thường; tầng 2 yên tĩnh, ấm cúng, nhìn được ra ngoài, rất thích hợp cho các đôi yêu nhau; tầng 3 có thể coi là thú vị và ồn ào nhất, có nhạc sống, và một sân khấu nhỏ, thường thì mỗi tuần sẽ có một vài người đăng ký biểu diễn ở đây. Hôm nay khá vắng khách đến tầng 3.

-Wind! – Vy vẫy tay ra hiệu cho nó.

Wind kéo tay Rain chạy đến chiếc bàn đã được ghép lại bởi ba chiếc bàn khác. Ngồi xung quanh là những khuôn mặt khá quen thuộc: Vy, Hoàng, và một vài người bạn cũ.

-Chị Wind, lâu rồi không gặp! – Vũ, một cậu đàn em lớp dưới rất sùng bái Wind năm cấp 2 lên tiếng. Cậu ta đứng dậy, đưa tay ra. Hiếu ý, Wind cũng đưa tay ra, cả hai cùng chào nhau bằng kiểu bắt tay thân mật ngày xưa.

-Yo, nhóc, dạo này khỏe chứ hả?

-Khỏe như vâm. Haha. – Cậu nhóc cười tươi rói, chiếc đầu bờm ngựa trông khá hợp với khuôn mặt và cả bản chất của một tay rap.

-Làm sao em biết mà đến đây?

-Chị Vy gọi. Bất ngờ không, em có mang cả quà cho chị này! – Cậu nhóc nháy mắt tinh nghịch. Chợt phát hiện có một khuôn mặt lạ hoắc đang nhìn mình, cậu thắc mắc – Còn đây là…

-À, là…Rain. Cậu ấy là, ừm, bạn trai chị. – Wind giới thiệu.

-Chào anh. – Vũ lễ phép.

-Chào. – Rain lịch sự chào lại.

-Ái chà, ghê quá ha! Lâu rồi không gặp, nhóc Phong ngày xưa khác hẳn nhỉ? – Lucy, cô nàng đỏng đảnh của hội chen vào. Cô hất mái tóc xoăn tít ra sau, vừa nhai sin-gum vừa nói. – Tao cũng không ngờ là chúng mày lại quen nhau đấy! Haiz, chuyện đó đâu ai ngờ?

-Ahaha… - Wind ngại ngùng.

-Ầy, bà vô duyên quá! Ghen tỵ thì nói đại đi. – Vân, cô nàng nhí nhố ngày xưa cũng đến. Hôm nay diện hẳn một bộ đầm xanh biển cơ đấy.

-Nè, nè…ai thèm ghen tỵ chứ! Tui cũng có bồ mà! – Lucy cãi.

-Ủa, chứ không phải chia tay rồi hà?

-Làm gì có. Nói bậy. Tụi này đang rất hạnh phúc. – Lucy mơ màng.

-Ai cần quan tâm mày có hạnh phúc hay không? – Vy lúc này mới lên tiếng. Nhỏ kéo chiếc

ghế bên cạnh rồi nhìn Wind. – Mày ngồi đi, cả Rain nữa.

-Ừm.

-Ơ trời, nhỏ này, mày dám sốc tao à? – Lucy tức giận.

-Cũng thường thôi – Vy nhún vai. Lại bắt đầu một trận cãi vã inh ỏi. Từ cấp 2 đến giờ vẫn vậy. Thật là…Nếu không có Hoàng và Vũ can ngăn thì chắc đến tết năm sau vẫn còn cãi mất.

Nhập tiệc, ai cũng hào hứng kể lại những kỷ niệm ngày xưa, sau đó là thay nhau hỏi thăm chuyện mới. Tiếng nói cười âm vang cả một tầng lầu. Ban đầu, Rain còn khá trầm lặng, nhưng đến giữa tiệc thì cậu cũng cởi mở hơn nhiều. Wind mừng thầm trong lòng. Cậu đã vui hơn một chút rồi.

Đồng hổ điểm mốc 6 giờ 30 tối, quán đang phát bài Safe and Sound của Taylor Swift. Bài hát có âm điệu nhẹ nhàng như hơi thở, lắng đọng lòng người. Dưới ánh đèn rực rỡ, nó đưa mắt nhìn Rain bị kéo ra góc bàn bên kia, Lucy và Vân bắt đầu tra khảo về nó và cậu, lại thêm Vy đốc vào những câu chuyện “nhạy cảm” làm cậu ngượng ngùng, hơi cau mày lại. Wind bất giác mỉm cười.

-Chị khác trước rồi. – Vũ bất chợt lên tiếng.

-Sao?

-Chị xinh hơn, dịu dàng hơn, và nữ tính hơn nhiều lắm. – Hớp một ngụm nước, Vũ nhận xét. Cậu nhóc toe toét cười. – Phải chi lúc trước em “cua” chị nhỉ?

-Nhóc khùng. – Wind dí tay vào trán cậu nhóc, cười cười. Phải rồi, nó cũng đã thay đổi nhiều. Gần đây, nó không còn nghĩ đến việc đánh nhau hay quậy phá nữa. Bây giờ, nó lo lắng nhiều hơn về học hành, quần áo, da mặt, những thứ mà ngày trước nó khá xuề xòa. Có lẽ, khi yêu một ai đó, ta luôn muốn được là người giỏi nhất, đẹp nhất trong mắt người đó, phải không nhỉ?

Tiếp sau đó là màn quậy phá của Vân và Lucy trên sân khấu. Đến cả Hoàng và Vũ cũng tham gia. Có lẽ đây là lần đầu tiên, nó thấy được một mặt khác của Hoàng. Anh chàng năng động cực kỳ, hát hết bài này sang bài khác, còn Vy thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, miệng lặp đi lặp lại câu “Tôi không quen anh ta”. Vân và Vũ song ca bài “Ngôi nhà hoa hồng” khá hay, nhưng còn Lucy, cô nàng bập bẹ tiếng Anh với bài “Love you like a love song”…hơi bị “khiếp”. Cả đám được một phen cười đau bụng khi Vũ rút dây micro ra, làm Lucy đang hát bị cụt hứng, cả hai rượt nhau suýt làm rơi cả ly tách, bị mắng cho một trận.

-Chúng ta chơi trò Pocky đi. – Vũ đề nghị, cậu nhóc giơ hộp bánh que phủ Sôcôla lên.

-Được được, hay đấy! – Lucy hào hứng.

-Vậy chúng ta bắt dầu thôi. Ai sẽ chơi trước đây?

-Nhân vật chính. – Vy cười gian, chỉ vào Wind. Nó giật mình, xua tay.

-Gì cơ? Khoan…khoan…không được. Tại sao lại là tao chứ?

-Mọi người bỏ phiếu mà, phải không? – Vy nhún vai, quay sang hỏi 4 người kia. Mọi người gật gù đồng tình. Khoan đã, sao cả Rain cũng gật đầu vậy? Nó phản đối kịch liệt.

-Không là không! Tao nhất định không chơi. Mày ép là tao tự tử đó!

-Được thôi. – Lần đầu tiên trong đời, Vy dễ dàng đồng ý. Wind thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại rơi ngay vào trạng thái sợ sệt, bởi vì người Vy chọn lựa lần này lại là… – Vậy…Rain bắt đầu trước nhé? Cậu có thể chọn người sẽ chơi với mình.

Wind há hốc miệng nhìn cô bạn thân, còn Vy thì chỉ nhếch mép. Rain cầm hộp bánh do Vũ đưa, rồi quay sang nhìn nó. Cậu cười gian.

-Chơi chứ, honey?

-Hơ…

-Nếu mày không chơi tao sẽ chọn người khác đó.

-…

Pocky là một trò chơi khá thú vị. Lúc bắt đầu, mỗi người sẽ ngậm một đầu của que bánh, rồi sau đó từ từ ăn vào, khi cả hai chạm đến giữa que, người đầu tiên quay đi sẽ là người thua cuộc. Nhưng, thường thì, trò này sẽ kết thúc bằng việc “môi chạm môi”. Pocky giống như một cái cớ để người ta hôn nhau ấy.

-Sao hả? Nếu mày không chơi, thì tao sẽ chơi đó. – Lucy nhướn mày, trêu chọc. – Tao sẽ dươc hôn bạn trai mày đấy nhóc! Chắc là thù vị lắm…

Phải rồi, nếu nó không chơi, thì Rain sẽ bị người khác hôn. Wind không muốn như vậy chút nào. Tư dưng nó lại ghét Vũ quá, chắc chắn là cậu nhóc cố tính bày ra trò này đây mà. Xem cái mặt khoái chí kia kìa. Đáng ghét!

-Được…tao sẽ chơi. Có gì phải sợ đâu chứ!

-Ok.– Vy vỗ tay cái bốp, rồi bắt đầu ra luật. – Người thua sẽ phải nghe theo bất cứ yêu cầu nào của người thắng, được chứ?

-Hả? – Nó bị sốc lần thứ hai. Cái luật quái gở gì thế này?

-Chà, có vẻ tao sẽ thắng chắc rồi. – Rain nhếch mép. – Để suy nghĩ xem, nên yêu cầu mày làm gì đây? Múa khảo thân có vẻ thú vị…

-Gì? – Wind đỏ mặt, nghiến răng. Rain kiếm đâu ra tự tin vậy chứ? Nó có cảm giác mình bị khinh thường. Đáng ghét. – Trận đấu chưa bắt đầu. Đừng vội kết luận.

-Thế nào? Có dám cá không? – Rain nhìn nó thách thức.

-Chơi thì chơi. Chỉ cần cầm cự đến phút cuối là được chứ gì? Và nếu tao thắng, mày phải nghe theo lời tao, nhớ đấy! – Wind lớn tiếng, chấp nhận thách thức. Nó chắc chắn sẽ không thua đâu.

-Ok ok. Bắt đầu nào!

Rain rút que bánh ra khỏi hộp, đẩy một đầu vào miệng Wind, còn đầu kia cậu ngậm lấy, một tay cậu đặt lên thành ghế bên đầu Wind. Rain nhe răng cười, nụ cười thách thức đó khiến Wind càng quyết tâm phải thắng. Năm người còn lại chăm chú nhìn, họ sắp được xem một màn kịch “hot”.

Nó chủ động di chuyển trước, và Rain cũng nhanh chóng di chuyển theo. Gần đến giữa que, Rain dừng lại, ngắm nhìn nó – kẻ đang vừa nhắm mắt vừa cố gắng nuốt hết que pocky – hai má ửng hồng, hàng lông mày chau lại, môi không ngừng di chuyển, trong lòng cậu rạo rực…Lớp sôcôla tan trên đầu lưỡi, béo ngậy.

Chỉ còn cách Rain cỡ 2cm nữa, Wind dừng lại, hé mắt nhìn que pocky, chỉ một chút nữa thôi. Đang cảm nhận sự chiến thắng, nó hơi bất ngờ khi thấy Rain nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy mê hoặc làm tim nó đập nhanh hơn. Híc, bộ Rain không để ý đến mọi người xung qunh sao. Họ đang nhìn chúng ta đấy! Mặt nó hoàn toàn đỏ, Wind thực sự không dám nhìn thẳng vào Rain nữa, nhưng nếu quay đi, nó sẽ thua mất.

Đáng ghét, thế này gọi là ăn gian phải không?

Nó lại kiên trì, cố gắng mặc kệ khuôn mặt đỏ lựng, nắm chặt ngực áo của Rain, nhìn thẳng vào mắt cậu. điều đó làm Rain rất thích thú. Môi của cả hai lại bắt đầu di chuyển. Sức nóng tăng lên, khuôn mặt của cả hai đã không thể nào gần hơn được nữa, đôi môi chạm vào nhau. Miếng bánh cuối cùng sắp bị chiếc lưỡi láu cá của Rain giựt mất rồi. Đang khóc thầm trong lòng vì sắp thua, Wind bất ngờ bị kéo đi mà không kip phản ứng gì. Cả mọi người xung quanh cũng đều bất ngờ, ngoại trừ Vy.

Đến một góc khuất, Rain dừng lại, cả hai cùng thở hổn hển. Nó thắc mắc không biết vì sao mình lại bị kéo đi như vậy, nhưng chưa kịp hỏi gì, nó đã bị chăn lại bởi một nụ hôn. Rain dường như đã mất kiểm soát rồi, cậu ép nó vào tường, giữa hai cánh tay rắn chắc đang kéo hai cánh tay yếu ớt của nó sang hai bên, đôi mổi dính chặt lấy đôi môi. Đến lúc này, Wind mới nhận ra mục đích của trò chơi. Nó đã hoàn toàn bị lừa ngay từ đầu mất rồi. Chính là Vy muốn trêu chọc nó đây mà, cô bạn thân muốn thử độ kiềm chế của Rain nên đã bày ra trò này. Không chỉ dừng lại ở môi, Rain còn trượt lưỡi vào, đón lấy những mảnh vụn còn sót bên trong miệng nó. Đầu lưỡi láu cá đang bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp. Nụ hôn sâu, ướt át, và mãnh liệt, làm Wind mềm nhũn, không tài nào thở được, đầu gối không còn vững nữa. Nó vẫn còn đang rất mệt vì cuộc chạy bộ lúc nãy.

Phải rất lâu Rain mới chịu buông nó ra. Lúc kết thúc, cậu vẫn còn vương vấn không chịu rời. Vị sôcôla vẫn cứ ngọt ngào trong miệng. Rain đưa ngón tay cái quệt vệt sôcôla dính trên môi nó, rồi đưa lên miệng liếm, khuôn mặt lộ rõ sự thõa mãn như vừa được nếm một món ngon.

-Ngọt lắm…! – Rain vuốt mái tóc dài, thì thầm.

-Con sói tham lam, biến thái! – Nó đánh một cái vào ngực Rain, trách móc.

-Nếu không thích mày có thể từ chối, mày biết mà. – Ran lần lên khuôn mặt đỏ ửng, nóng ran của nó, nói.

-Đáng ghét! Xấu xa!

-Ừ. – Lại nữa rồi. Nâng khuôn mặt đỏ lựng của nó lên, Rain lại nhìn nó bằng ánh mắt si mê. Con sói đói này lại muốn ăn nữa rồi.

Có tiếng mưa tí tách ngoài hiên, làn gió se lạnh thoảng qua, mang theo mùi hương của đất hơi khó ngửi. Mưa rơi lộp bộp trên những chiếc lá to, rào rào trên những mái tôn của nhà bên cạnh, có tiếng người vừa chạy vừa rủa thầm trong màn mưa. Cơn mưa ồn ào và bất chợt. Nhưng, mưa cũng là lý do để biện hộ cho cái ôm hôn ấm áp lúc này.

Cái ôm chặt thật chặt. Nụ hôn thật sâu.

Một câu nói "Anh yêu em."

Ngỡ như thời gian ngưng đọng lại.

Ngỡ như trái đất đang ngừng quay.

Ngỡ như không gì có thể chia cắt được hai người.

Dẫu sao, cũng chỉ là ngỡ như thôi…

Chương 27

Tại sân bay…

Một đoàn người áo đen, mắt kính đen trông rất ngầu đứng chờ đợi tại sân bay, không ngừng hướng về phía bảng lịch trình phía trên. Mọi người xung quanh tuy tò mò nhưng không ai dám đến gần. Cánh cửa sân bay mở ra, một chàng trai trẻ với bộ vest rất phong độ, mái tóc cắt tỉa đơn giản, gọn gàng, mùi hương nam tính lam tỏa, trông anh rất chín chắn và quyến rũ, anh bước ra trong sự ngưỡng mộ, trầm trồ của nhiều người.

-Cậu Vĩ, mừng cậu trở về! – Một người đàn ông đứng tuổi lễ phép cúi người.

-Được rồi. Ông kêu họ đừng hù dọa mọi người xung quanh nữa. – Vĩ tháo cặp kính mát ra, hất mắt về phía đám người áo đen kia, nói. – Trước khi về công ty, tôi muốn đến một nơi. Gọi xe cho tôi.

-Vâng. – Người đàn ông nói rồi lui ra. Chiếc xe màu trắng sang trọng ngay lập tức đậu trước cổng. Vào trong xe, anh cởi chiếc vest khoác ngoài ra, thở dài mệt mỏi.

Thời tiết hôm nay hơi oi bức thì phải?

-Hmm…

Khẽ trở mình, Wind mở mắt đón ánh nắng sớm chan hòa khắp căn phòng. Chậu hoa hồng bên bệ cửa sổ cũng tươi tắn, vươn vai chào ngày mới. Ngước mắt nhìn trần nhà, nó nằm nhớ lại những gì vừa xảy ra ngày hôm qua. Wind sung sướng lăn qua lăn lại, cười thích thú. Mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ. Đưa tay chạm lên ngón áp út, Wind bất giác đỏ mặt, nó thấy mình thật ngớ ngẩn nhưng không thể nào ngăn được cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Giơ tay hướng về phía bầu trời, chiếc nhẫn bằng bạc với kiểu dáng đơn giản trông thật lấp lánh, bên trong được khắc tên của nó và Rain nữa. Sau bữa tiệc Rain đã tặng cho nó, lúc ấy Wind mới nhìn thấy trên ngón áp út cậu, cũng có một chiếc y hệt. Là nhẫn đôi, nhẫn đôi đó!

Ngày sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến nay!

Hứng khởi bước xuống giường, nó chạy ra lan can hít thở bầu không khí trong lành. Phát hiện bác Lan hàng xóm đang quét sân, nó gọi to.

-Chào bác.

-À…Tuyết đó hả? – Bác Lan ngước lên nở một nụ cười thật tươi, những nếp nhăn bên mắt không khiến bác trông già đi mà còn làm cho nụ cười của bác thêm đẹp hơn. – Chào cháu. Hôm nay trong tươi tỉnh quá nhỉ?

Wind nhe răng cười.

Sau khi thay quần áo, bước ra khỏi căn phòng yêu quý, nó tung tăng chạy ngay xuống nhà dưới. Giờ này chắc Rain lại đi học mất rồi, cuộc sống của kẻ thông minh thường bận rộn nhỉ? Học hành suốt cơ mà. Nó bay vù lên chiếc ghế sôpha êm ái, tiện tay với chiếc rờ-mốt thì nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ được dính trên đó.

-“Trong tủ…lạnh” hửm? – Nó lầm rầm đọc mẩu tin nhắn ngắn gọn rồi chạy vù xuống bếp, mở tủ lạnh ra. Cầm một chiếc hộp có đựng bánh Donut và một ly Smoothie trên tay, Wind hí ha hí hửng đặt cả hai lên trên bàn, bắt đầu “nhập tiệc”, lòng thầm cảm ơn người yêu vô cùng chu đáo. Vừa bật TV lên, vừa nhai miếng bánh một cách ngon lành, Wind không ngờ những gì nó sắp thấy lại khiến nó bị sốc đến thế. Kênh TV được chuyển liên tục, và dừng lại tại kênh tin tức trực tiếp. Hôm nay tự dưng nó muốn xem tin tức.

-Doanh thu của hãng Milky bắt đầu tăng….(blah blah)…

Nghe tin tức mà đầu nó cứ gật liên tục, chả biết là có hiểu hay không nữa?

-Sau đây chúng tôi xin chuyển qua phần tin hấp dẫn nhất ngày hôm nay. Như mọi người đã biết, Villy và Kasel là hai tập đoàn lớn, và họ đã bắt đầu hợp tác được gần 2 năm. Và điều đặc biệt hơn, hai vị đây chính là đại diện cho hai bên, đã đi đến quyết định đính hôn với nhau. Vâng, xin giới thiệu: cô Lâm Kiều Như – con gái ông chủ tập đoàn Villy và Vương Hoàng Phong – con trai của người mẫu Thái My, hiện đang là vợ của ông chủ tập đoàn Kasel.

Tiếng vỗ tay râm ran. Wind tự hỏi, cái tên Vương Hoàng Phong hình như là rất quen thì phải? Đính hôn ư? Không thể nào! Có thể chỉ là do trùng tên thôi, làm sao mà Rain lại có thể đính hôn với một cô tiểu thư giàu có như vậy được chứ. Ngớ ngẩn thật. Wind tự cười mình, rồi vơ lấy ly Smoothie trên bàn, hút rột rột. Nó dán mắt vào màn hình TV, tò mò muốn biết cái mặt của kẻ có cái tên giống Rain cũng như biết danh tính của “người em” của anh Vĩ nữa. Có khi nào giống tên rồi giống luôn cả mặt không ta?

-Ôi, mình điên mất rồi! – Wind tự gõ vào đầu mình một cái.

-Xin mời hai bên phát biểu đôi lời.

Chiếc máy quay đang quay chương trình tin tức trực tiếp lua nhanh đến hai nhân vật chính. Không hiểu sao Wind lại thấy hồi hộp, bất an? Trước tiên là quay chính diện cô tiểu thư giàu có xinh đẹp kia.

-Thật ra quyết định này là do cả hai. Chúng tôi nghĩ tuổi này cũng không phải lớn, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nữa. Cả hai đều có tương lai và thực sự chúng tôi rất hợp nhau. Đi đến việc đính hôn như thế này, chúng tôi sẽ làm quen được với cuộc sống hôn nhân, sẽ có trách nhiệm với nhau hơn. Hoặc nói cách khác, đính hôn giống như “buộc chặt” sợi dây tình cảm của chúng tôi vậy.

Ái chà, cô gái này ăn nói khéo quá, tràn đầy tự tin, công nhận con nhà quyền quý có khác. Hừm, em của anh Vĩ đúng là sung sướng nhỉ?

-Vâng, cảm ơn cô. Vậy còn anh, anh suy nghĩ sao về việc này?

Chiếc máy quay lại lua đi. Wind cầm miếng bánh trên tay, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, ly Smoothie cũng cạn gần nửa. Đôi mắt lại chăm chú dán vào màn hình. Chiếc máy quay chậm chạp cuối cùng cũng quay thẳng vào mặt của người đó.

Bịch.

Ly Smoothie và chiếc bánh Donut trên tay trượt xuống, rơi một cách tự do, nước tràn lan khắp nhà. Có thứ gì đó vừa vỡ vụn, tan ra thành từng mảnh.

-Không…thể nào…?

Giọng nói quen thuộc trong TV vẫn vang lên, nhưng tất cả những gì nó nghe được chỉ là âm thanh ù ù.

-Cô ấy đã nói hết những gì tôi muốn nói rồi.

Là khuôn mặt đó, ánh mắt đó, bờ môi đó, nhưng…tại sao lại tay trong tay cùng người con gái khác? Đính hôn ư?

-Thật…diên rồ…!

Quạc…quạc…quạc…

Wind cầm điện thoại lên. đầu dây bên kia, dường như có một người cũng bị sốc.

-Wind, chuyện này là sao? Tại sao tao lại thấy Rain trên TV, còn cái gì mà đính hôn? Wind, đã xảy ra chuyện gì? Tụi mày vẫn đang yêu nhau mà? Wind…mày đâu rồi, trả lời đi?!!!

Nó không thể nói được lời nào, có cái gì đó nghẹn nơi cổ họng. Vậy là…không phải chỉ một mình nó thấy, cũng không phải là nó nhìn nhầm? Nhưng…nhưng…tại sao lại như vậy? Chuyện này…thật không thể tin nổi!

Vơ vội chiếc áo khoác, Wind chạy ra khỏi nhà. Nó cần phải xác minh việc này. Ngón áp út bỗng nóng lên.

Trong chiếc xe Camry màu đen…

-Anh làm tốt lắm! – Kiều Như nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn. – Buổi “ra mắt” hôm nay của chúng ta không tồi.

-…

-Hmm, anh cứ giữ im lặng cũng tốt. – Kiều Như nhún vai – Nếu có thể giữ đến lúc đó thì hay. Những lúc như thế, im lặng là một cách khiến người ta đau hiệu quả đấy!

Rain không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời trông dày đặc mây, có chút ngột ngạt. Mưa, sắp có một cơn mưa rào…

Chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cao ốc. Chú tài xế nhanh nhẹn bước ra trước rồi mở cửa cho hai người phía sau. Một chàng trai cao ráo với làn da ngăm và một cô gái xinh đẹp đứng ngay bên cạnh.

-Xin cô hãy đi chỗ khác, cô đang làm khó chúng tôi đấy ạ…!

-Tôi sẽ đứng chờ cho đến khi gặp được người tôi cần gặp! – Giọng cô gái quả quyết, lì lợm.

Nhận ra mái tóc dài và dáng người quen thuộc, Rain liền chạy đến nhưng ngay lập tức bị cánh tay của Kiều Như kéo lại. Ánh mắt và nụ cười của cô như muốn nhắc nhở cậu, hiện giờ, cậu và cô gái kia không còn là mối quan hệ đó nữa. Rain tức tối, nghiến răng, hai tay nắm chặt, định quay vào trong xe.

-Khoan đã. – Kiều Như ngăn lại.

-Cô muốn gì?

-Chúng ta vào trong đi.

Rain mở to mắt nhìn Kiều Như. Vào trong, vậy có nghĩa là phải đi lướt qua Wind ư? Đó chẳng khác gì khiến cho Wind bị tổn thương.

-Không.

-Anh có chắc không? – Kiều Như nở một nụ cười ẩn ý. Cuối cùng, Rain cũng phải ngoan ngoãn làm theo. Kiều Như “ra lệnh” – Ôm eo em đi!

Rain miễn cưỡng vòng tay qua ôm lấy eo của Kiều Như. Cái cảm giác khi buộc bản thân phải làm điều gì đó mình không thích thật khó chịu. Kiều Như nở nụ cười hài lòng, cùng Rain tiến về phía trước.

-Cô mau về cho…chúng tôi thực sự… - Cô nhân viên tiếp khách mất kiên nhẫn, chợt thấy hai bóng người đang tiến tới, vội vàng cúi đầu lễ phép – Cô Như, cậu Phong, mừng hai người đã trở về!

Vừa nghe thấy cái tên “Phong”, Wind lập tức quay đầu lại nhìn. Nhưng, mọi thứ trước mắt nó như tối sầm. Người mà nó yêu thương đang ôm lấy eo một người con gái khác, cô ta đang nép mình vào người đó, như nó đã từng.

-Có chuyện gì vậy? – Kiều Như giả vờ hỏi.

-Thưa cô, thật ra… - Cô nhân viên ái ngại nhìn Wind. Nó không để tâm, mắt nó lúc này chỉ dán chặt vào cái người bên cạnh cô gái xinh đẹp kia. Là ánh mắt đó, là khuôn mặt đó, không thể chệch đi đâu được. Nhưng…

-Rain? Mày giải thích cho tao đi. Đây là một trò đùa đúng không? Những gì tao vừa thấy trên TV vừa rồi…là một trò đùa thôi, đúng không?

-…

Tại sao lại im lặng? Tại sao lại không nói gì? Giải thích đi chứ, nói “đây chỉ là một trò đùa”, nói đi, làm ơn hãy nói gì đó đi!

-Rain… - Giọng nó tự nhiên nghẹn nghẹn, khuôn mặt biểu lộ vẻ khó tin được những gì trước mắt mình. Không một lời giải thích nào. Nó tiến đến gần, nắm lấy cổ áo sơmi của cậu, gằng giọng. Đôi mày cau lại, cố gắng kiềm chế cơn tức giận. – Nói đi! Chuyện này là sao hả? Cái gì mà đính hôn? Con trai của người mẫu Thái My? Tất cả mọi chuyện là sao? Hả?!!

-Này,… - Kiều Như lên tiếng, ngay lập tức bị chặn họng lại.

-Khốn kiếp! Không có chuyện của cô ở đây! – Wind lớn tiếng quát làm Kiều Như thoáng giật mình. Nó quay nhìn Rain, ánh mắt cậu như né tránh, bờ môi kia vẫn không chịu hé bất cứ lời nào. Wind nghiến răng, và điều nó sắp làm khiến mọi người xung quanh, nhất là Rain vô cùng bất ngờ. Một nụ hôn đặt trên môi. Bị tấn công, Rain không kịp phản ứng, mắt mở to nhìn nó. Chiếc lưỡi vụng về cố tách môi cậu ra để len lỏi vào trong, làm Rain thấy rạo rực, chưa bao giờ nó chủ động như thế này, tay nó vẫn nắm chặt cổ áo sơmi, đôi mày hơi cau lại, mắt nhắm nghiền. Rain nhíu mày, cậu sẽ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này nếu như…là ngày hôm qua. Còn bây giờ…

-A…

Bị đẩy ra một cách mạnh bạo, nó ngước nhìn Rain, khuôn mặt cậu không chút cảm xúc.

-Hãy biết giữ ý tứ chút đi.

Vẫn là giọng nói trầm ấm đó, nhưng dường như có một sự khó chịu lẫn vào. Nụ hôn của nó hoàn toàn bị từ chối.

-Gì chứ…? – Nó nheo mắt. – Những lời đó…là sao?

-Cô…thật sự không hiểu? – Rain hỏi ngược lại, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt dường như không có chút tia yêu thương nào – Ý tôi là, xin cô đừng làm phiến tôi nữa. Chúng ta…chia tay đi.

Phập. Dường như có một thứ gì đó đang đâm thẳng vào tim nó, liên tục và liên tục rút ra rồi lại đâm vào. Đau!

-Chia…tay?

-Phài, là chia tay! – Rain nhắc lại như một lời khẳng định.

-Đừng có đùa chứ, làm sao mà chúng ta có thể chia tay được! – Nó tiến đến gần, nắm chặt lấy tay Rain, ánh mắt cầu khẩn xin cậu đừng nói ra hai chữ “chia tay” đáng sợ đó nữa. – Chúng ta đang rất hạnh phúc mà. Ngày hôm qua, chúng ta còn…

Chát. Bàn tay đang nắm chặt bị hất ra, phũ phàng. Hụt hẫng, thẫn thờ. Chỉ là nó không ngờ.

-Tôi nói, chúng ta chia tay. Đừng làm phiền tôi nữa!

-Lý do? – Wind run run.

-…

-Nói lý do đi! – Nó hét lên.

-Tôi…không còn yêu cô nữa.

-Không còn yêu? Lý do chỉ như vậy? - Nó hỏi lại.

-Phải. Chỉ như vậy.

Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, những từ ngữ lạnh lùng. Lần đầu tiên nó thấy ánh mắt đó, ánh mắt xa lạ, Rain nhìn nó, ngỡ như chưa từng quen. Wind nhận ra, nó đã sai rồi. Sai khi nghĩ rằng mình là người quan trọng với cậu ấy. Nhìn xem, trông đôi mắt đó, có còn chút hình ảnh nào của nó nữa không? Không còn một chút gì cả. Wind tự cười bản thân mình. Đã rõ ràng ra trước mắt vậy mà nó còn không chịu tin, là do nó ngoan cố không chịu chấp nhận thôi. Chẳng phải Rain đã im lặng không giải thích gì về việc đính hôn sao? Im lặng chính là như vậy. Im lặng để thay cho một câu trả lời, im lặng là khẳng định sự thật và im lặng vì không muốn nói nữa.

Wind thấy hối hận khi nó đã cất công chạy thẳng đến đây, chỉ để bị…hắt hủi.

Xem kìa, người mà người ta yêu thương xinh đẹp biết bao, giàu có biết bao, lại thông minh tài giỏi, rất có tương lai. Còn nó, có một góc nào bằng người ta đâu. Chia tay ư? Là lẽ đương nhiên thôi mà. Nhưng, nó ấm ức. Đúng, là rất ấm ức. Những gì cả hai đã có từ trước đến giờ thực sự không là gì cả sao? Những nụ hôn đó, cái ôm ấm áp, bàn tay nắm lấy bàn tay, những kỷ niệm, chỉ ba chữ “không còn yêu” mà có thể coi như không có gì ư? Hay thời gian qua, đơn giản chỉ là…một chút vui đùa, như cơn gió thoảng qua. “Không còn yêu” – thực sự dễ nói như vậy à?

Chiếc nhẫn bạc trên tay bỗng chốc trở nên vô duyên. Người ta không đeo nhẫn, nó đeo làm gì? Chiếc nhẫn này vốn chỉ dành cho tình nhân thôi. Có còn là gì của nhau nữa đâu mà đeo nhẫn. Bấu chặt tay, nó mím môi, gỡ chiếc nhẫn bạc ra. Cảm giác giống như…từng chút từng chút buông lơi bàn tay đang níu lấy bàn tay vậy. Từng nhịp gỡ, là từng nhịp đau. Buốt quá! Nâng bàn tay to lớn của Rain lên, nó nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu chiếc nhẫn bạc, cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể..

-Vương Hoàng Phong, con rể tương lai của tập đoàn Villy, cái này…trả mày…à không, trả anh. – Giọng nó run run – Vứt nó đi, cho người khác, làm gì cũng được. Tôi nghĩ, nó không thuộc về tôi.

-…

-Xin anh, làm ơn hãy nhớ lấy điều này. Đừng bao giờ tặng nhẫn cho người khác, nếu như…ngày hôm sau, anh đã có quyết định…sẽ chia tay…! – Cảm giác cay cay xộc lên, cố lên nó ơi, phải kiềm chế, không được khóc.

-…

-Cảm ơn vì thời…gian qua. – Nó nghẹn ngào, giọng bắt đầu lạc đi, cố gắng không để nước mắt rơi ra. Nó nhất định không được khóc. Ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, Wind muốn ôm trọn hình ảnh Rain lúc này, lạnh lùng và tàn nhẫn. Hình ảnh người con trai nó yêu thương đang từng mảnh từng mảnh giống như những bông tuyết mùa đông, rơi xuống, vỡ vụn. Nuốt nước mắt sâu vào tim, nó miễn cưỡng nói – Chúc anh…hạnh phúc!

Nói rồi, nó bỏ đi thật nhanh, làn gió tự nhiên thổi mạnh, như trêu đùa đôi mắt đang ngân ngấn nước. Cơn gió chết tiệt này, ít nhất cũng phải để nó ra xa nơi này đã chứ, thổi mạnh như thế, những giọt nước kia sẽ rơi ra mất. Thấy chưa, nói không sai mà. Wind bắt đầu chạy, vừa lúc đó, sầm một cái va vào một thanh niên cao lớn.

-Xin lỗi… - Chàng trai lịch sự nhìn cô gái đang ngồi bệch dưới đất, đưa tay ra. Nhận thấy dáng người quen thuộc, chàng trai thốt lên. – Tuyết, là em?

-…

Không nói gì, nó chỉ lẳng lặng đáp lại cánh tay đó, để Vĩ kéo đứng dậy.

-Sao em lại ở đây? Đến tìm anh à? – Vĩ hứng khởi hỏi. Vài giây sau anh lập tức nhận ra sự bất bình thường. Phía trước công ty là Kiều Như – cô con dâu tương lai àm mẹ anh đã định sẵn cho cậu em trai, vài người nhân viên và đặc biệt hơn là sự hiện diện của người con trai kia. Cậu ta là ai? Tại sao tất cả bọn họ đều trông có vẻ như vừa cãi nhau vậy? Còn Wind… - Này…em định đi đâu?

Níu lấy cánh tay mỏng manh, anh hỏi. Đáp trả lại anh là một giọng khàn khàn, nghẹn ngào.

-Em…đi về.

Nói rồi, nó bỏ chạy. Chạy thật nhanh, thật nhanh, không quay đầu lại. Nó sợ, lỡ như quay đầu lại nó sẽ lại nhìn thấy cảnh đó: Rain và người con gái khác, tay trong tay. Đau lắm! Sẽ rất là đau…

Thấy Wind bỏ chạy, Vĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kiều Như giống như vừa được coi xong một vở kịch hay, còn cậu trai kia thì bần thần và dường như có gì đó day dứt, đau đớn hiện trên khuôn mặt. Chạm nhẹ lên áo, Vĩ chợt cảm thấy ươn ướt. Có một vệt nước nhỏ dính trên áo anh. Không kịp suy nghĩ gì thêm, anh lập tức quay người, đuổi theo Wind.

Kiều Như mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Rain.

-Chà, bắt đầu hay rồi đây.

-Tuyết! Dừng lại…Tuyết…

Con đường vắng, rộng thênh thang. Những chiếc lá rơi rụng đầy khắp, dát vàng cả một khoảng đường đi. Làn gió thổi lạnh, có sự ẩm ướt trong không khí, mồ hôi thấm trên lưng áo, thật khó chịu!

-Em…dừng lại đã nào! – Vỹ cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay Wind, kéo nó lại. Điều làm anh ngạc nhiên chính là hai hàng nước mắt chảy dài xuống đôi má ửng hồng của nó. – Tuyết, em…

Nó quay mặt đi, giựt tay mình ra. Vĩ lo lắng hỏi.

-Em…không sao chứ?

-Không. Em không sao hết. Anh…anh…mặc kệ em…hứ…ức.. – Giọng nói lạc hẳn đi, nó đưa tay lau nước mắt.

-Làm sao mà em có thể không sao được chứ? Em đang khóc mà. – Vĩ xoay cả người nó lại, anh nâng khuôn mặt ướt nhem lên. Đôi mắt đỏ, chiếc mũi đỏ, môi mím chặt vì cố kiềm *** những giọt nước mắt trực chào. – Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?

-Không…không có gì hết đâu.

-Có phải thằng nhóc lúc nãy đã khiến em khóc không?

-…

-Để anh nói chuyện với nó! – Vĩ hùng hổ quay lưng toan bước đi thì nó ôm lấy cánh tay anh, giữ lại.

-Đừng! – Wind hét lên, sau đó hạ giọng xuống, run rẩy. – Xin…anh, đừ..ng.

Nhìn nó như vậy, Vĩ thấy chạnh lòng. Thật ra thì đã có chuyện gì khiến nó phải khóc như vậy? Người con gái anh yêu và chàng trai kia, có quan hệ gì? Vĩ thở dài, xoa nhẹ lên đầu nó.

-Được rồi. Anh không đi nữa.

-…

-Đến đây. – Kéo nó vào lòng, anh nói – Em đang buồn lắm đúng không? Nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi. Khóc to lên. Anh sẽ lắng nghe em khóc. Chỉ có anh và em ở đây, không cần phải gắng gượng nữa.

-Em…không có… - Nó cãi bướng

Khóc đi. Đừng cãi anh! – Anh Vĩ ra lệnh.

Wind im lặng. Cảm giác cay cay xộc lên nơi sóng mũi, nơi khoé mắt, bao đau đớn lại ùa đến, như những mũi kim nhọn, trêu đùa trái tim nhỏ bé của nó. Đau nhói! Wind khóc oà lên như một đứa trẻ, tay nắm chặt vạt áo của Vĩ, giấu khuôn mặt giàn giụa nước mắt vào lòng anh. Nó vừa khóc vừa gào lên. Chưa bao giờ nó nghĩ, chia tay lại đau đớn thế này. Lúc trước với Khang, nó cùng lắm chỉ buồn một tuần thôi. Còn Rain, cảm giác đau đến tột cùng là thứ nó chưa một lần tưởng tượng nổi. Là ai đã nói “yêu”, bây giờ lại lật lọng nói “hết yêu”. Là ai đã bắt đầu trước để bây giờ lại là người kết thúc. Những chuyện đó lúc này có còn quan trọng nữa không khi mà người ta đã muốn bước? Trách móc, oán hận có ích gì đâu.

Hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng vậy. Ban đầu thì rất nhỏ, sau đó lại to dần, to dần, rực rỡ, đẹp đẽ, lấp lánh màu sắc. Và rồi, bụp, vội vã vỡ tan như chưa từng tồn tại.

Bỗng, trời mưa. Một cơn mưa thật lớn, ào xuống, bất ngờ và nặng hạt. Trên con đường vắng, hai bóng người vẫn đứng đó, mờ nhạt trong màn mưa trắng xoá. Những giọt nước mắt mặn chát, như những giọt đắng qua khoé mi rồi hoà tan vào mưa.

Mưa. Mưa rơi rồi kìa anh. Em thích mưa, rất thích. Những lúc thế này, sẽ chẳng ai thấy được sự yếu đuối qua những giọt nước mắt của em cả. Em muốn mưa thật lớn, để em gọi tên anh thật to mà không sợ ai nghe thấy, kể cả anh. Em sẽ hét lên là em yêu anh nhiều thế nào, nhớ anh biết bao. Và tất nhiên, sẽ chẳng ai biết cả, kể cả anh.

Anh biết gì không? Người ta nói: Mưa – 100% là nước. Nhưng nước mắt – chỉ có 1% là nước và 99% còn lại là nỗi đau.

Anh ơi, em đau lắm!

Đến bên em và ôm em vào lòng đi, như chúng ta đã từng ấy.

Anh đâu rồi? Sao em chờ mãi mà không thấy anh?

À vâng, em xin lỗi…

Mình…chia tay rồi, phải không anh?

Chương 28

10 giờ 30 tối…

Rain cởi bỏ chiếc áo vest khoác ngoài, vứt lên ghế rồi nằm phịch xuống giường. Cậu hoàn toàn chẳng còn tí sức lực nào, những buổi tiệc lớn như thế này cậu thực sự không quen. Rain thở dài. Cũng đã là 2 tuần kể từ khi cậu chấp nhận đến Kasel, chấp nhận cái trò đính hôn ngớ ngẩn đó. Kiều Như và Thái My đã gần như đạt được mục đich của mình, còn cậu đến lúc này vẫn không dám chắc việc mình làm là đúng hay sai nữa. Tương lai đúng là hai chữ phiền phức mà!

Lấy trong túi ra chiếc nhẫn bạc, Rain giơ lên ngắm nghía. Chiếc nhẫn này cậu đã tặng cho Wind vào đêm sinh nhật, vẻ mặt hạnh phúc của nó lúc đó thật đẹp. Cậu nhớ như in đôi mắt tròn, nhìn cậu đầy bất ngờ, không thốt nên lời. Rồi cái khoảnh khắc khi chiếc nhẫn được đeo vào tay, cùng lời hứa hẹn sẽ mãi bên nhau, cậu chắc chắn không thể nào quên được. Nhưng, bây giờ thì…chiếc nhẫn lại ở đây, trơ trọi, không có chủ. Lý do là bởi vì, cả hai đã chia tay mất rồi. Rain nắm chặt chiếc nhẫn bạc, lại thở dài. Đã từng tự hứa với lòng rằng sẽ không khiến Wind phải khóc, vậy mà đến cuối cùng cậu lại không làm được. Ừ thì, nó đã bị cậu làm tổn thương đấy thôi. Khi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng, sự thẫn thờ, đau đớn hiện trên khuôn mặt Wind, chính bản thân cậu cũng thắt lòng. Rain muốn ôm chầm lấy nó ngay lúc ấy, để nói hàng ngàn, hàng vạn lần câu “Xin lỗi”. Nhưng cậu biết, cậu không thể làm thế.

-Wind… - Gác tay lên che khuôn mặt phiền não của mình, Rain khẽ gọi tên nó. Tiếng gọi thật dịu dàng, tràn đầy nỗi nhớ mong. Không biết giờ này, Wind đang làm gì, có còn khóc nữa không, có thấy nhớ cậu không? Rain chợt nghĩ đến đôi mắt sưng mọng, khoé mi ươn ướt, trái tim cậu lại nhói lên.

-Nhớ người ta à? – Giọng nói bất ngờ vang lên giữa không gian yên tĩnh, Rain ngồi dậy, nhìn về phía cửa. Một người cao ráo, dáng vẻ lịch lãm đang đứng đó, lưng dựa vào tường, hai tay vòng lại, đôi mắt không mấy thiện cảm chiếu đến cậu.

-Anh không biết trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?

-…

-Vậy thì nên học đi. Đó gọi là phép lịch sự đấy!

-…

Người kia khẽ nhếch môi rồi chậm rãi bước vào phòng. Anh đi đến phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Một màu đen kịt đang bao phủ lấy không gian, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt của vầng trăng khuyết trên bầu trời.

-Anh tìm tôi có việc gì muốn nói? – Rain thấy khó chịu, lên tiếng.

-Chỉ là đến thăm em trai thôi. – Vĩ nhún vai – Cậu em trai của tôi về đây được 2 tuần rồi mà chưa lần nào tôi và cậu ấy nói chuyện đàng hoàng được cả.

-Anh chọn thời điểm “chính xác” quá nhỉ? – Bây giờ đã là 11 giờ. Chả ai lại ăn bánh, uống trà, trò chuyện vào lúc này cả. Rain bỗng nghi ngờ về độ bình thường của anh trai mình.

-Hừm, cứ cho là tôi khác người đi. – Vĩ nói, anh kéo ghế ngồi đối diện Rain. Nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, anh tò mò hỏi. – Vậy,…đây là quà sinh nhật Tuyết à?

-Không liên quan đến anh. – Rain nắm chặt chiếc nhẫn, giấu nó đi.

-À, xin lỗi. Nhắc lại chuyện đó không tốt nhỉ?

-…

-Tôi không ngờ cậu lại là người mà Tuyết yêu đấy. – Vĩ thở dài – Sao tôi chẳng bao giờ nghe kể gì về cậu?

-Tôi cũng chẳng biết gì về anh cả. – Đúng là lúc biết chuyện người anh cùng mẹ khác cha của mình cũng thích Wind, Rain rất bực. Bực vì chuyện quan trọng như việc anh ta tỏ tình với nó, cậu cũng không biết. Ngoài Andy ra, cậu còn có một tình địch nữa sao?

-Buồn nhỉ?

-…

Có cảm giác như mình bị lừa dối ấy, Rain nghĩ vậy. Sực nhớ đến những lần lơ đễnh lúc nói chuyện, cậu khá chắc rằng lúc ấy, Wind đang nghĩ về Vĩ. Hừm, dám giấu giếm cậu cơ đấy!

-Dù sao cũng cảm ơn em, em trai. – Vĩ mỉm cười biết ơn khiến Rain nheo mắt khó hiểu. Anh giải thích. - Chuyện hai người chia tay, tôi rất tiếc, nhưng đối với tôi lại là một cơ hội tốt.

-Ý anh là…

-Ừm. – Vĩ gật đầu.

-Đừng hòng động vào cô ấy! – Rain đe doạ.

-Cậu chẳng có tư cách nói với tôi câu đó! – Vĩ đứng dậy, hất mặt đáp. Anh nhắc. – Cậu và Tuyết đã chia tay rồi, nhớ chứ?

-… - Tuy không cam tâm, nhưng Rain chẳng còn cách nào khác ngoài việc im lặng. Ừ thì, anh ta nói đúng. Cậu lấy tư cách gì mà ngăn cản chứ?

-Tôi biết, cậu chia tay Tuyết là có lý do. Nhưng, dù đó là gì đi nữa, cơ hội này, tôi không nắm bắt thì không được. Cậu đâu biết khi nào cơ hội tốt sẽ đến lần thứ 2, phải không?

-…

-Được rồi. Tôi đi đây. – Vĩ vỗ vai Rain, nói khẽ. – Ngủ ngon, em trai!

Cánh cửa đóng sầm, Rain lại ngã phịch xuống chiếc nệm êm ái, miệng lầm bầm.

-Chết tiệt!

***

Binh, bốp…

Giữa bãi đất trống, một cô gái cùng một đám thanh niên đang ẩu đả. Ngồi dưới nền đất ở góc gần đó là hai ba thanh niên khác ngồi xem, nói chuyện rôm rả.

-Đại ca!

-Gì? – Andy nghịch cục đá trên tay, hết quăng lên rồi lại chụp, quăng lên rồi lại chụp, trả lời.

-Con nhỏ đó công nhận cũng ghê thiệt. Lần đầu gặp nó, em cứ tưởng nó yếu đuối, cùng lắm thì biết vài chiêu tự vệ. Ai dè…

-Ý mày là sao? – Andy liếc nhìn tên đàn em đang huyên thuyên.

-Thì anh nhìn đi, nó đánh sung sức như vậy còn gì?

Andy theo hướng tay tên đàn em mà nhìn. Tên đó nói đúng. Khuôn mặt Wind lúc này thật đáng sợ, đôi mắt như chưa đầy lửa giận, răng nghiến chặt, tay chân không nương mà hung hăng trút nỗi khó chịu trong lòng lên người những kẻ xấu số kia. Andy tự hỏi, không biết điều gì đã khiến nó trở thành như vậy. Không lẽ là vì chuyện chia tay? Wind đâu yếu đuối đến thế. Haiz, cuộc gọi chủ động đầu tiên từ nó lại là cuộc gọi rủ đi đánh nhau. Thật là có hơi thất vọng!

Quạc…quạc…quạc…

Chiếc điện thoại vang lên âm thanh quái đản, Andy cau mày, chịu thua với cô gái này. Nhìn màn hình hiện lên 3 chữ BFF, Andy định mở miệng gọi nó, nhưng lại thôi. Cái vẻ mặt không dễ gì chịu bỏ ra nghe điện thoại kia làm anh chùn lại. Andy bắt máy.

-Alô?

-Giọng nam? Là ai? – Đầu dây bên kia hỏi không chút khách khí.

-Tôi là Andy, bạn của…

-À, Andy. Tôi biết anh. – Không đợi Andy kịp trả lời hết câu, người kia chen vào ngay. Đúng là BFF có khác, Andy nghĩ. – Wind đang ở cùng anh phải không? Giúp tôi canh chừng nó nhé, con nhỏ ấy lại mất kiểm soát rồi!

-Đã có chuyện gì?

-Nó… - Người kia hơi ngập ngừng, có lẽ đang suy nghĩ. – Vừa mới chia tay nên đầu óc hơi không bình thường, bây giờ công ty của ba đang thiếu nợ, mẹ lại bị bệnh tim, phải mổ. Anh biết đó, số tiền không nhỏ tí nào. Là bạn thân, tôi muốn giúp nhưng nhỏ đó lại không chịu…

-…

-Anh giúp tôi khuyên nó được chứ?

-…

-Hãy giúp nó bình tĩnh lại. Con nhỏ cứng đầu này liều mạng lắm! Tôi chỉ sợ nó đi đánh nhau, người ta sau này sẽ trả thù…

Cúp máy, Andy thở dài. Anh đưa mắt nhìn Wind, nó vẫn hăng máu đánh đấm như một đứa trẻ đầy tức giận đang trút lên đống đồ chơi của mình. Andy đứng dậy, anh kéo nó ra khỏi đó.

-Làm gì vậy? Buông ra! – Wind phản kháng, nó cố giựt tay mình ra bàn tay đang nắm chặt của Andy. Anh ta ra hiệu cho đàn em thu dọn hiện trường rồi lôi nó đi ra khỏi bãi đất trống. Wind bực mình không biết Andy định làm gì, nhưng nó không cách nào kháng cự được. Đến một công viên vắng người, Wind vùng mạnh tay mình ra khỏi Andy. – Anh muốn gì đây? Tôi đang đánh mà!

-Lẽ ra anh không nên dẫn em đến đây.

-Hừ… - Nó xoa xoa cổ tay hơi đau, không thèm màng đến lời của Andy.

-Chúng ta đi về đi. – Andy đề nghị.

-Không muốn! - Wind bướng bỉnh đáp. Andy lại kéo tay nó, lôi đi. Wind bực mình hét lớn, giựt tay mình lại. – Đã nói không muốn!

-Em thích đánh nhau? – Sau vài giây im lặng, Andy lên tiếng hỏi.

-…

-Vậy thì anh sẽ cho em đánh, nhưng không phải tụi kia, mà là anh.

-Anh đang nói gì vậy?

-Em đang bực bội? Em tức giận? Em đau đớn? Vậy thì trút ra đi, trút lên người anh này. – Andy thách thức.

-Bộ anh bị khùng hả?

-Không. Anh nói thật! Muốn đánh thì cứ đánh đi.

-…

-Anh không tin là với bàn tay bé tẹo đó, em lại có thể khiến anh bị thương đấy!

-Được. Là anh thách tôi đấy!

Giữa không gian yên lặng, tiếng binh bốp lại vang lên. Công viên vắng, gió đưa nhẹ làm chiếc xích đu khẽ đung đưa, cây bàng già cỗi đang cho đi những chiếc lá của mình, thả chúng về với đất. Phía xa xa, tiếng rao của bà bán bánh tráng trộn vang vang, cố gắng kéo những đứa trẻ thích ăn vặt đến mua hàng. Từng giọt mồ hôi lấm tấm rơi xuống nền đất.

-Xin lỗi….

Nhìn những vết thương trên cánh tay, bên sườn và cả trên mặt Andy, Wind nói với vẻ hối lỗi. Lẽ ra nó không nên mạnh tay như thế, mà ngay từ đầu, nó chắc chắn không nên đánh người rồi. Tuy có hơi xót cho khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên có một miếng băng to bự nhưng Andy không nói ra, anh chỉ xua tay, cười.

-Đừng làm vẻ mặt đó chứ, anh đâu có sao.

-…

Bị đánh như vậy, lại không đỡ hay phản kháng tí nào, chắc chắn là đau lắm. Còn bảo không sao? Anh định lừa người à…

-Được rồi, anh nói không cần “trưng” vẻ mặt buồn thảm đó ra mà. – Nâng mặt nó lên, Andy nói. Đột nhiên anh ta cười gian manh. Cùng lắm thì em hôn anh một cái, coi như đền bù đi?

-Anh….! – Lại giở giọng chọc ghẹo nữa, nó giơ tay định đánh cho Andy một cái nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung. Wind ngập ngừng hạ tay xuống. Vết thương đầy mình người ta, như vậy còn chưa đủ hay sao?

Nó liếc nhìn Andy. Ban đầu ấn tượng không tốt, nó rất ghét anh ta. Nhưng tiếp xúc lâu dần, tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng những lúc khó khăn anh ta lại cố gắng giúp đỡ. Andy nhìn bề ngoài có vẻ hờ hững, lăng nhăng, chơi bời, nhưng thực chất lại tốt bụng và dễ gần lắm, đôi lúc rất con nít nữa. Andy rất ít khi kể về mình, chỉ có một lần, anh ta nói về chuyện ba mẹ đã ly dị từ khi anh còn rất nhỏ, cả hai đều đùn đẩy việc nuôi nấng anh. Chính Andy đã quyết định sống cùng ông ngoại cho đến tận bây giờ.

-Sao anh…ngốc vậy hả?

-???

-Ai lại đưa mặt ra bảo người ta đánh mình bao giờ?

-Haha. Thì có anh nè.

-Khùng ghê…!

-Hì.

-Sao anh lại làm vậy?

-Anh biết em đang buồn bực. Bạn em vừa nói cho anh nghe cả rồi. – Andy móc trong túi ra chiếc điện thoại, trả cho nó. – Anh dù không giỏi an ủi người khác, nhưng anh cũng biết, lúc này mà bảo em “Đừng buồn nữa!” thì hơi vô lý. Anh không có cách nào giúp em được, vì chuyện này…nằm ngoài giới hạn một người bạn như anh mất rồi. Cho nên, tốt nhất cứ để em trút hết những gì đau khổ trong lòng ra. Anh nghĩ, có lẽ em cũng dễ chịu phần nào, đúng không?

-…

Bầu không khí trở nên im lặng, nó chẳng thể nói được lời nào.

-Hừm, em để anh độc thoại vầy đó hả? – Andy đưa tay che khuôn mặt hơi đỏ. Để nói ra những lời như thế đúng là không dễ chút nào. Uỷ mị quá đi mất! – E hèm, nói…gì đi chứ?

-A ha…Haha…

-Em dám cười?

-Ahahaha…Xin lỗi, nhưng…hôm nay anh nói mấy lời này, nghe là lạ thế nào ấy…

-A…em thật là…! – Andy nhăn nhó, hơi xấu hổ quay đi. Thôi kệ vậy, dù gì thì cô gái này cũng cười rồi.

-Nhưng…

-Sao?

-Chuyện anh thích tôi…tôi…cái đó…tôi xin…

-Anh biết. – Andy vỗ nhẹ đầu nó, cười dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nó thấy nụ cười đó, người trước mặt bỗng trở nên lung linh lạ. – Anh không đòi hỏi em phải đáp lại. Từ đầu vốn dĩ anh chẳng có cơ hội nào rồi, đúng không?

-… - Nó khẽ gật đầu.

-Cho nên là, ừm…anh lại sắp nói ra mấy câu sến súa nữa rồi. – Andy gãi má, mái tóc khẽ bay bay, anh ngượng ngùng nói. – Sau này, cho dù là chuyện gì đi nữa, hãy nhớ, vẫn còn một người bạn là anh. Nhất định, anh sẽ luôn ủng hộ em!

-…

Wind lại im lặng. Nó khẽ mỉm cười. Andy đúng là một người bạn tốt. Sau vài giây suy nghĩ, nó quyết định tặng cho anh ta món quà nhỏ.

Một nụ hôn trên má thay cho lời cảm ơn.

***

Một buổi tối trời mát lạnh, Wind thong thả bước từng bước trên con phố sáng đèn. Vừa đi, nó vừa hát, thỉnh thoảng thấy không ai để ý lại nhảy múa, quơ tay quơ chân tùm lum, chiếc cặp quai chéo trên vao cũng quay quay theo nhịp nhảy. Trông nó có vẻ khá vui.

-Meo…meo…

Có tiếng mèo kêu, âm thanh nhỏ và nhẹ. Wind nhìn quanh, mắt dừng ở chiếc hộp các-tông gần đó. Tò mò, nó mở ra xem. Một chú mèo con lông trắng tinh, mắt tròn xoe, nhìn rất đáng yêu. Wind vuốt ve bộ long mềm mượt, cảm thấy rất thích. Chú mèo nhỏ cũng có cảm tình với nó, chiếc lưỡi hồng bé xíu liếm liếm lên tay Wind.

-Hay là mang chú mày về nhỉ? Nhưng mà…ông hai ổng bị dị ứng lông mèo…Làm sao đây?

Chú mèo nhỏ cụp đôi tai xuống như cầu xin, đôi mắt long lanh trông thật tội nghiệp. Wind thở dài, nó thực sự không thể nuôi được. Nếu lúc này, nó vẫn còn sống cùng Rain thì…

-Ha, mày đang nghĩ gì thế hả Wind?...

Nó tự cười nhạo mình. Đã chia tay rồi, cái gì mà “nếu còn sống chung” chứ? Điên thật!

Lần cuối cùng Wind ở trong căn nhà có cánh cổng xanh đó là cách đây 2 tuần. Một mình nằm trên chiếc giường nhỏ ấm áp trong căn phòng trống không, cảm giác thật khó chịu. Quá rộng rãi, đến nỗi khó chịu. Căn nhà chính là nơi đã có nhiều kỷ niệm của Rain với nó nhất, bây giờ thì chỉ còn mình nó, chả có ý nghĩa gì nữa. Wind quyết định dọn về sống chung với ba và hai anh, dành thời gian vừa học vừa chăm sóc mẹ. Từ lúc chia tay đã gần hai tháng trôi qua rồi, nhanh thật!

-Chỉ còn khoảng một tháng nữa, và họ sẽ chính thức đính hôn đấy, mèo con ạ! - Nó tâm sự. Cái cảm giác đau nhói lại trào dâng, gây khó chịu cho trái tim nhỏ.

Lúc nằm trên giường, bàn tay miên man bên cạnh, nó thấy thật trống vắng. Những phút giây bên Rain như vẫn còn nguyên đó, những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc vẫn từng nét hiển hiện. Vừa coi phim vừa trò chuyện, sau đó lại đè nhau ra chọc lét, những ngày đó đâu mất rồi? Sao hạnh phúc lại có thể bất ngờ vỡ tan như chưa từng tồn tại vậy?

Bây giờ có lẽ Rain đang bên cạnh cô gái tên Kiều Như, vui vẻ lắm nhỉ? Cậu ấy có đùa giỡn với cô gái đó như với nó lúc trước không? Hôn cô ấy, ôm cô ấy, nói những lời yêu thương? Nụ cười đó, bàn tay đó, lúc trước từng là của nó mà. Cứ tưởng như gần lắm, nắm chặt lắm, cuối cùng lại dễ buông lơi như vậy.

Quên?

Đó chính là việc khó làm nhất lúc chia tay. Làm sao có thể quên một ai đó khi còn quá nhiều thứ khiến ta phải nhớ về? Một cái tên, một giọng nói, một ánh mắt yêu thương, một ngày sinh nhật, một số điện thoại và…một lời hứa. Ai đã hứa rằng “Sẽ mãi không xa nhau”?

Là nói dối rồi…

Tại sao mọi chuyện cứ như một giấc chiêm bao vậy?

Cách đây vài ngày, anh Vĩ và nó đã nói chuyện, anh kể về Rain, về chuyện đính hôn, về những điều thoả thuận trong giao ước của ông chủ tập đoàn tên Shen gì đó. Rain nhờ vào Kiều Như để được sự tín nhiệm của những người trong Villy, cậu ấy đang từng bước lập nghiệp. Như vậy có hơi quá sớm không? Và để thuận tiện cho việc học, Rain đã rút hồ sơ, mới gia sư riêng đến dạy. Trường học trở nên thiếu vắng…

Anh Vĩ lại một lần nữa tỏ tình với nó. Lần này, anh muốn cùng nó đính hôn. Thật kỳ lạ, những người nhà giàu thích chơi trò đính hôn nhỉ? Thời gian gần đây, người bên cạnh nó nhiều nhất chính là Vĩ. Anh ân cần và chu đáo, quan tâm đến nó từng li từng tí. Dần dần, Wind cũng tiếp nhận sự quan tâm đó của anh. Wind biết, nó đang yếu lòng, chính vì vậy mà nó mới để mình gần như ngã vào vòng tay anh. Nó thấy mình thật xấu xa. Chỉ vì nó muốn lợi dụng anh để quên đi Rain. Muốn quên một người, thì phải yêu một người – hình như có một bài hát có cái tên giống vậy nhỉ?

Chiếc điện thoại báo có tin nhắn, Wind mở lên xem, là 090 – người tình chung thuỷ của tất cả mọi người. Wind lại bất giác tự cười bản thân, nó đang mong đợi cái gì vậy chứ? Một tin nhắn ư? Sẽ chẳng còn tin nhắn nào nữa đâu. Nó quay mặt đi, giấu dòng lệ nhạt nhoà. Cảm xúc đang vỡ oà, làm nhoè đi tất cả.

Kết thúc rồi…

-Xin lỗi, nhưng tao không thể nhận nuôi mày, nhóc con. – Wind cười buồn nhìn chú mèo. Nó đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Wind đã không biết rằng, từ lúc đầu đến giờ, có một người vẫn luôn dõi theo từng hành động của nó. Người đó là Rain (chắc mọi người đoán được mà nhỉ?). Cậu đã bí mật đi theo từ khi thấy nó vừa đi vừa múa hát trên đường, cậu sợ nó không để ý lại gặp chuyện. Càng đi theo đúng là càng thấy thú vị, cái dáng vẻ ngây ngô vẫn không thay đổi. Rain đến gần chú mèo con vẫn đang chờ đợi người nhận nuôi mình. Thấy Rain, mèo con bỗng nhiên giận dữ, long dựng đứng lên. Khi Rain đụng vào, cậu bị cào một phát.

-Mày thật là…Sao cô ấy đụng vào thì không sao?

Nhớ đến khuôn mặt trầm buồn của Wind, cậu bế xốc chú mèo con lên, nhìn chú, hỏi.

-Cô ấy mách tội tao à? Vì đã chia tay cô ấy, nên mày mới ghét tao?

Chú mèo con cứ gừ gừ, tỏ vẻ khó chịu.

-Hì, được rồi. Tao nhận nuôi mày thay cô ấy vậy!

*Trang chủ
1/67

pacman, rainbows, and roller s