Chương 17
Sắp tới học sinh khối 10 và 11 trường Lam Kha sẽ có một tuần nghỉ ngơi. Winh đang định tận hưởng những ngày nghỉ đó kiếm việc làm thêm, nó muốn tự mình kiếm ra tiền. Nhiều lúc, chi tiêu cho những khoản vặt vãnh, xin tiền ba mẹ hoài nó cũng thấy thương ba mẹ lắm. Nghĩ mà xem, vất vả biết bao nhiêu, một tháng lương phải dành nuôi ba đứa con, học hành rồi ăn uống, vậy mà chưa bao giờ nghe ba mẹ than vãn gì. Dạo này thấy mẹ toàn mặc mấy bộ đồ đã cũ mèm, tự nhiên thấy trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Haizzz, học hành…nó giống như là “ba chìm bảy nỗi”, lúc được lúc không, cà tưng cà tưng. May là, có Rain bên cạnh kiểm soát nó hằng ngày nên cũng đã đỡ hơn một chút.
Dạo gần đây, Rain hay hành hạ nó lắm cơ. Giặt giũ nè, nấu nướng nè, lau nhà, rửa chén…cậu bắt nó làm hết, chẳng còn giành làm như hồi trước nữa. Rain bảo làm như vậy để giúp nó sau này trở thành một người vợ đảm đang thay vì cứ đánh nhau bên ngoài mãi. Hứ, ai bảo là nó sẽ làm vợ của Rain =3=. Ngoài ra, dạo này Rain còn rất biến thái nữa chứ, chỉ toàn làm những điều khiến nó muốn sượng tím cả mặt. Cái gì mà “Phục vụ chồng là nhiệm vụ của một người vợ” chứ, là kiếm cớ trêu nó thì có. Híc. Càng lúc, Rain càng lộ rõ bản chất là một con sói rồi. Hu hu…còn tệ hơn trước kia nữa. Thiệt là hối hận mà…
Quạc…quạc…quạc…
Tiếng con vịt của nó lại kêu, màn hình hiện lên chữ “Hớn-nỳ”. Wind vội bắt máy, híc, vì ai kia nói rằng, nếu gọi mà không thấy bắt máy liền thì…chắc chắn ai kia sẽ về nhà “làm thịt” nó cho xem.
-Wảy?
-Tao đang trên đường về. Bữa tối hôm nay giao cho mày. Để xem bao lâu nay tập nấu ăn mày có học được gì không!
Cụp.
Wind dọn dẹp lại đống sách vở trên bàn rồi buộc hết tóc lên cao, xắn tay áo lao vào chuẩn bị bữa tối. Một bữa ăn không là vấn đề gì với nó, dạo này nó đã tập nấu nướng với Rain mỗi cuối tuần rồi mà, tình hình theo như Rain nói là có cải thiện thêm được…một tí xíu. Wind hăng hái cầm con dao lên, nó bắt đầu nhập vai là một đầu bếp tài năng.
Xoet. Bụp. Bốp. Binh. Chát Chát Chát. Choang. Tạch Tạch Tạch. (Nấu ân kiểu gì thế không biết =”=).
Sau một hồi vật vã với mấy cái nồi và vài thứ gia vị, nó cuối cùng cũng đã hoàn thành xong bữa tối. Đang nhìn thành quả của mình, nó nghe có tiếng cửa mở. Là Rain đã về. Như một người “vợ”, nó chạy ra, miệng toe toét.
-Mừng mày đã về.
-… - Rain đứng im lặng nhìn nó, coi kìa, đầu bù tóc rối, mồ hôi mồ kê ướt trán, trông có vẻ như rất là vất vả. Cơ mà, nhìn đáng yêu đó chứ. Rain cười nhẹ, rồi đặt lên môi nó một nụ hôn, thì thầm bằng cái giọng nói quyến rũ đáng ghét. – Phải nói là “Mừng anh đã về, anh yêu!” chứ…
Wind bất ngờ, giật lùi ra phía sau, mặt đỏ tía tai. Đấy, thấy chưa, vừa về là trêu ghẹo người ta liền. Wind bỏ chạy vào trong phòng tắm, giấu cái khuôn mặt đỏ ửng kia trong làn nước mát.
-À…cho tao hỏi cái này được không…”vợ”? – Rain ái ngại nhìn đống “đen thui” trên bàn,hơi cau mày.
-Hử?
-Mấy cái này…là gì vậy?
-Thì…bữa tối. – Wind lí nhí trả lời, hai tay đan vào nhau.
-Tao chỉ thấy…giống như mày đang muốn ếm bùa ai vậy đó.
-Hả?
Thực sự thì trông “bữa tối” của nó khủng khiếp thật. Mấy cái món này nhìn rất là kì lạ, vừa đen vừa khét, mùi thì…lần đầu tiên mới ngửi thấy. Cái nồi mà Rain nghĩ “chắc là canh” đang nổi bọt lên ùng ục, trông như nồi pha chế thuốc phù thủy ấy. Mỗi dĩa mỗi mùi, tạo thành một ám khí bao quanh bàn ăn. Thật khủng khiếp. Có thực sự là nấu cho người ăn không vậy trời? Rain cứ nghĩ là đã cải thiện được một chút cái “tài” nấu ăn của nó chứ…
Rain quay sang nhìn Wind. Hai con mắt nó cụp xuống, tay đan vào nhau, vẻ mặt hơi buồn buồn. Dù gì bữa tối này cũng là công sức của Wind, sao có thể không ăn chứ. Cậu thở dài, cầm đũa lên, gắp đại một món nào đó cho vào miệng.
-A…
-Sao vậy? – Wind hoảng hốt khi thấy Rain gục đầu xuống, tay che miệng, sắc mặt trông không được ổn lắm. Rain xua tay tỏ vẻ không sao, cậu nuốt ực miếng thức ăn kia xuống bụng, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
-Đ…Được rồi. Không sao.
-…
Wind vừa lo vừa buồn, nó xịu mặt. Cái thành quả sau bao nhiêu ngày luyện tập với Rain cuối cùng lại chẳng có kết quả gì. Haizzz, có lẽ nó không hợp với cái nghề nấu nướng rồi. Wind vừa rửa chén vửa thở dài. Vậy mà, Rain cũng chịu ăn hết mấy cái món kinh khủng đó, bây giờ thì…nằm liệt giường với một vỉ thuốc tiêu luôn rồi. Híc. Nó đúng là vô dụng mà. Wind tự cốc vào đầu mình mấy cái. Lại thở dài.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Wind ló cái mặt hối lỗi, bước vào. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Rain, đưa mắt nhìn ly nước cùng vĩ thuốc trên bàn, ỉu xìu. Rain cười nhẹ,nằm ra hiệu cho nó xích lại gần. Wind cũng chầm chậm đưa mặt lại gần và nó ngay lập tức bị kéo xuống nằm gục ngay trên ngực Rain. A, nó nhớ cái cảm giác này, ấm áp, yên bình, còn nghe cả tiếng tim cậu ấy đập nữa.
Thình thịch…
-Đừng làm cái mặt như vậy nữa, trông xấu xí lắm! – Rain trêu.
-Kệ tao! – Nó ngang bướng cãi lại. Rain cười khì. Người gì đâu mà đáng ghét ghê!
-Tao không ngờ lại có cách phá hủy mùi vị của thức ăn một cách tàn bạo như vậy đấy. Mày cũng hay thiệt!
-Mày…!!! – Nó bị quê, tức giận bật dậy, không ngờ lúc đó, Rain cũng đang cúi xuống nhìn nó, thế là, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm. Wind đỏ mặt, lại nằm gục xuống ngực Rain. – Nếu vậy thì tại sao phải ăn hết làm gì…!!!
-Vì đó là do mày nấu mà. – Câu nói đó làm cho Wind bất ngờ, trong lòng nhen nhói chút niềm vui, nó cười khẽ. Không gian lại trở về sự im ắng, Rain vuốt ve mái tóc dài của nó, còn nó vẫn cứ nằm lắng nghe nhịp tim của Rain, hai người cứ giữ cái vị trí như thế cho đến khi Rain lên tiếng phá hủy sự im lặng đó.
-Thế này chán quá! Mình chơi trò chơi đi.
Tới rồi đó. Cái cảm giác không ổn này khuyên Wind nên ngồi dậy và bước ra khỏi phòng. Nhưng làm sao đây, Rain đâu có dễ dàng buông tha cho nó. Cậu xoay người đè ngược nó xuống giường.
-Ta…Tao không chơi đâu!!!!!
-Mày thích đánh lộn mà, thế thì đánh nào!!!
Thật ra là vật lộn thì đúng hơn. Wind dùng hết sức vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn là bị Rain đè xuống. Cứ mỗi lần vùng lên là lại bị đè xuống. Chẳng cách nào mà thoát được. Thế là, thua trận, nó đành phải để Rain hôn mấy cái rồi cậu mới chịu buông tha cho. Híc, con người này bị gì vậy, nghiện hôn rồi à?????!!!
***
Sáng sớm, mới bước vào lớp là biết bao cặp mắt đổ dồn vào nó. Wind chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mà chuyện gì thì nó cũng mặc kệ, hai con mắt của nó lúc này đang bạo động, không hơi đâu mà để ý mấy chuyện tầm phào. Đang định gục đầu xuống bàn nằm ngủ thì…
-Trời ơi, mày nghe thấy chuyện gì chưa…con Tuyết nó…nó đi giựt bạn trai của người ta đó!!!!
-Cài gì, con nhỏ bạo lực lớp mình đó hả?
-Nó chứ ai!
-Nhìn mặt mũi ngơ ngáo vậy mà ghê ha…
Ơ đìu…đâu ra mấy cái tinh đồn nhảm nhí vậy cà. Nghe mà muốn đấm vào mặt của cái đứa tung tin ghê không! Chậc…cái cuộc đời của nó sao mà hẩm hiu thế không biết, cứ bị người ta hãm hại không à!!!
-Tao còn nghe một chuyện ghê gớm hơn nữa kìa…
-Chuyện gì?
-Nó…là đứa có kinh nghiệm từng trãi đó. Nó ngủ với thằng khác nên bạn trai nó mới chia tay…
-Trời ơi, không ngờ luôn đó!!!
Rầm.
Tiếng động mạnh làm ai cũng giật mình. Nhưng mà không phải là Wind làm đâu nhe >. -Ê, ăn nói cho cẩn thận! – Vy lớn giọng, cố ý muốn để cả lớp nghe thấy – Mấy cái tin đồn nhảm nhí, nghe ở đâu rồi bây giờ đi nói bậy bạ. Nè, mấy người có lòng tự trọng không hả? Nói về người khác một cách không thật như thế mà cũng nói được, hay thật đấy!
Wind nhìn Vy chằm chằm. Ghê chưa, ghê chưa, bạn của nó chọn đúng là chỉ có chuẩn thôi. Nhìn cái điệu bộ tức giận, hai tay vòng lại, mặt hếch lên của Vy mà nó thấy tự hào ghê gớm. Híhí, chơi với nhau riết rồi nhiễm tính nhau luôn. Đột nhiên Vy quắc mắt nhìn nó.
-Gì…mậy?
-Mày á, chỉ biết cười! Sao không nói gì hết? Tụi nó nói mày vậy mà để yên à?
-Èo, mấy cái chuyện tầm phào, để ý làm gì? Toàn nói sai sự thật không à, ai tin tao thì tin, không thì thôi. Phiến! – Nó nhún vai. Cũng phải thôi, mấy chuyện không phải do mình làm, mình không sai thì tại sao phải xoắn nhỉ?
Vy thở dài, ngồi vào chỗ. Những ánh mắt ái ngại lại tập trung vào nó và Vy, ai thấy khó chịu chứ nó thì quen rồi, lần nào mang “vết tích” đanh nhau về lớp mà không bị thế này đâu. Nhìn đi, nhìn cho thõa con mắt, bọn tò mò, tọc mạch! Wind lại gục đầu xuống ngủ, suốt hai tiết đầu, nó chỉ ngủ và ngủ. Giáo viên dạy hai tiết đó không phải thầy Khoa hắc ám nên nó chẳng sợ, thoải mái chìm sâu vào giấc mơ đẹp thiệt đẹp.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dưa, tình trạng của nó lúc này hoàn toàn chính xác khi dùng câu nói đó. Vừa mới bước chân ra khỏi lớp là bao nhiêu cặp mắt tìm kiếm, ngó cho bằng được cái đứa “từng trải” và “giựt bạn trai” của người khác. Trời ơi, bộ chúng nó không có việc gì để làm hở trời? Wind gãi đầu, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, rồi cũng mặc kệ bước đi, chẳng thèm để ý. Cơ mà có vài ánh mắt “khinh thường” đang liếc xéo nó kìa, hừ…hot girl khối 11 à, tin nó đập cho “hot” luôn không?
Chương 18
Một nhà hàng Pháp sang trọng…
Tầng 4…
Cánh cửa thang máy mở, Rain bước ra ngoài với bộ vest trên người, tóc gọn gàng, trông phong độ vô cùng nhưng nét mặt lại không được vui cho lắm. Đây là lần thứ 5 sau khi về nước, cậu phải ép mình đi gặp người phụ nữ đó rồi. Nếu không phải vì nể mặt ba mẹ nuôi, cậu cũng chẳng mất công đến đây làm gì. Bực thật, sao lần nào cũng phải đến nghe người đàn bà ấy nói nhảm chứ. Chẳng phải cậu đã nói lần thứ n là cậu không chấp nhận lời đề nghị đó rồi sao?
Nhà hàng sang trọng với những ánh đèn vàng, kiến trúc khá tinh tế, mang lại cảm gác ấm cúng cho thực khách. Rain sải bước trên nền gạch sáng loáng, sạch sẽ. Quả thực đúng chất là một nhà hàng Pháp, nơi đây khá yên tĩnh, thực khách cũng tế nhị và lịch sự.
Rain tiến đến chiếc bàn có một người phụ nữ mặc bộ đầm xanh lấp lánh đang ngồi chờ, mặt cậu càng thể hiện rõ sự khó chịu hơn. Cậu nhìn người phụ nữ đó, rồi kéo ghế ngồi xuống, xung quanh yên tĩnh, chỗ này ngoài cậu và người đó ra thì chẳng còn ai nữa cả.
-Cuối cùng cũng đến nhỉ? Con thật sự rất ngoan đấy! – Người phụ nữ lên tiếng, hai tay bà đan lai, chống lên tay ghế, nhìn cậu con trai.
-Tôi đến đây không phải vì bà. Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn bận nhiều việc lắm! – Rain lạnh lùng, đáp lại lời khen “ngoan” của người phụ nữ đó bằng ánh mắt khó chịu. Người phụ nữ cười, đôi môi son đỏ nhếch lên.
-Hừm, bận việc với đứa con gái đó à?
-…
Rain nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Người phụ nữ đó mỉm cười, rồi lấy từ trong chiếc túi xách Gucci màu vàng ra một xấp ảnh, vứt lên bàn. Bà vòng hai tay lại, dựa lưng vào ghế nhìn Rain cầm từng tấm ảnh lên xem. Rain hơi ngạc nhiên, trong ảnh là Rain và Wind trong bữa tiệc sinh nhật của Vy lần trước. Rain trong bộ tuxedo đang cùng người con gái kia khiêu vũ, nụ cười và ánh mắt của Wind thật đẹp làm sao…! Nhưng, làm thế nào mà bà ta có được những tấm ảnh này nhỉ, hôm ấy, tập đoàn Kasel không đến cơ mà? Sau một vài giây suy nghĩ, Rain cũng không còn cảm thấy lạ nữa. Phải thôi mà, không có Kasel thỳ có Lâm Phương Hòa, con gái ông ta tuy không tới nhưng ông ta thì có. Hừ, cái lão già nhiều chuyện đó, Rain đâu có nói sẽ làm con rể của lão bao giờ, sao cứ thích theo dõi cậu nhỉ? Nghĩ đến đây, tự nhiên cậu lại thấy lo…
-Các người có sở thích này à? Theo dõi người khác mà không được phép? – Rain cười nhạt, người phụ nữ kia cũng nở nụ cười. Bà ta vuốt mái tóc cong cong, nhún vai.
-Cứ cho bọn ta là những kẻ tò mò, vì con giấu kín nhiều chuyện quá mà! – Bà ta nói, rồi đưa tay cầm một tấm hình lên. Đó là Wind, với chiếc đầm dạ hội trắng, trên tay cầm một ly rượu nhẹ. – Con bé này là ai thế? Trông nó quen quen...
-Có liên quan gì đến bà không? – Rain đáp lại bằng một câu hỏi. Trước sau gì, rồi bọn họ cũng sẽ điều tra về Wind, sau đó thì…hàng tá chuyện rắc rối sẽ xảy ra cho xem.
-Hừm, có hay không con tự biết mà. – Người phụ nữ cười ẩn ý, rồi đặt tấm ảnh xuống. Bà hắng giọng – Dù con đã nghe rất nhiều lần điều này rồi, nhưng mẹ vẫn muốn nhắc lại cho con nhớ. Hãy suy nghĩ về điều mẹ đã nói : Theo mẹ về Kasel, từ bỏ tất cả những thứ con đang có để sống một cuộc sống giàu có, dư thừa hơn. Con rồi sẽ trở thành con trao ông chủ tập đoàn Kasel, quyền lực, tiền bạc…con không muốn sao?
Đúng. Đã biết bao nhiêu lần Rain nghe thấy lời đề nghị này từ người phụ nữ ấy. Tiền bạc, quyền lực,…ai mà không ham cơ chứ? Nhưng, từ bỏ tất cả – bao gồm cả việc bên cạnh người con gái cậu yêu thương, cậu không đồng ý. Rain biết, theo người phụ nữ này, chẳng khác nào nói cậu đồng ý đính hôn với Lâm Kiều Như. Nhắc đến người con gái này, cậu lại thấy không thích. Cô ta, đã theo cậu từ Mỹ về đây, khoảng thời gian bên Mỹ đeo bám cậu chưa đủ sao? Đành rằng cô ta có điều kiện tốt, lại biết suy nghĩ, so về mọi thứ thì cô ta hơn hẳn Wind, nhưng…dã tâm của cô ta, lòng chiếm hữu của cô ta, tham vọng, sự đố kị…quá lớn! Thậm chí, cô ta từng suýt gián tiếp phá hủy tương lai của những người con gái muốn làm thân với cậu, chỉ là làm thân thôi đấy! Và Rain càng không thể đính hôn với Kiều Như, bởi vì trong trái tim cậu, đã in sâu hình bóng người con gái khác rồi. Tình cảm đó khiến cho những tình cảm của những cô gái khác trở nên mờ nhạt. Nhắc đến Wind, không biết Kiều Như đã ra tay với nó chưa nhỉ?
-Mẹ biết con vì đứa con gái đó và lòng hận thù đối với mẹ nên đã từ chối lời đề nghị này. Nhưng, từ từ rồi con sẽ biết cái gì là tốt cho con. Đứa con gái đó, sẽ không thể cho con những thứ như thế đâu. – Bà ta dụ dỗ – Theo mẹ đến Kasel, rồi nhanh chóng đính hôn với Kiều Như, chúng ta sẽ lại là một gia đình, con sẽ có cuộc sống sung túc, hạnh phúc đến già.
Rầm. Tiếng đập bàn như muốn phá tan cả không gian tĩnh lặng. Rain chua chát nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt, giương đôi mắt thoáng bất ngờ trước hành động của cậu, nhưng vài giây sau lại trở về bộ mặt kênh kiệu như trước. Rain nhếch mép.
-Hạnh phúc? Bà nói đó là hạnh phúc sao? Tôi không cần. Lê Thái My, bà hãy để tôi yên!
-Hừm, để mày yên? – Thái My đổi giọng, vì nơi này chẳng có ai nên hình tượng quý phái cũng chẳng cần phải giữ làm gì. Với thằng con sấc sược này, bà phải dùng biện pháp mạnh thôi – Mày tồn tại trên đời đã khiến tao nhục nhã thế nào có biết không? Bị chà đạp, sỉ vả như thế cuối cùng cũng được đền bù bằng tình thương của lão già ngu ngốc này. Thật buồn cười là người sáng suốt như hắn cũng có ngày bị mù mắt trước tình yêu, trước sắc đẹp của tao. Sở hữu cả một tập đoàn, lại đi yêu thương, cưu mang một con đàn bà như tao, không phải là tao quá may mắn hay sao? Nhưng tao không chỉ muốn dừng lại ở sự thương yêu đó, tao muốn quyền lực, muốn mọi thứ.
-…
-Hừ, nếu không phải vì cái ý nghĩ điên rồ kia, có lẽ kế hoạch của tao đã thành công. Kiều Như là đứa bé ngoan, nó có thể giúp tao hoàn thành tham vọng nhanh hơn, nhưng nó lại thích mày. Khốn kiếp, nếu không thì tao đã có thể vớt đại một đứa nào đó trong cô nhi viện rồi!
-Tôi sẽ không theo bà đâu. – Rain quay lưng – Tôi về đây!
-Rồi mày sẽ hối hận khi không nghe lời tao. – Thái My đe dọa, nụ cười mưu mô khiến Rain khó có thể không đề phòng – Để xem, mày còn bướng bỉnh được bao lâu.
Rain hơi khựng vài giây, nhưng rồi cậu cũng bước đi, ra khỏi nơi có người phụ nữ xấu xa đó. Khi ra ngoài rồi, Rain ngước nhìn lên tầng 4, ánh mắt sắc của bà ta vẫn dõi theo cậu, nhìn chằm chằm. Rain nhíu mày. “Mẹ ư? Bà ta không xứng đáng!”. Rain khẽ lắc đầu, tiếp tục bước đi, trong đầu suy nghĩ đủ điều, nhưng nhiều nhất là lo cho Wind. Rồi sau này, nó sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối lắm đây…! Đính hôn với Kiều Như? Một chuyện không tưởng…
Gió đêm thổi, lạnh đến rùng mình…
Cạch.
Rain khóa cửa rồi uể oải bước vào nhà, ánh mắt cậu dừng lại ở ghế sopha, nơi mà có một người đang vừa ngồi ôm gối vừa coi tivi. Rain khẽ cười, tiến lại gần.
-Này…
Vốn định hỏi “Giờ này chưa ngủ sao?” nhưng thay vào đó, cậu lại muốn hôn chúc nó ngủ ngon hơn. Rain cầm rờ-mốt tắt tivi – đang chiếu chương trình ca nhạc mà nó yêu thích. Rồi cậu ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Wind – mắt nhắm nhưng tay vẫn ôm chặt gối. Rain phì cười, không ngờ nó có thể ngủ ngon trong cái tư thể ngồi co hai chân lên như thế này, mà lại ngủ rất ngon nữa cơ. Rain vén những sợi tóc lòa xòa làm nó khó chịu, cứ phải nhăn mũi lại, rồi nhẹ nhàng kéo cái gối nó đang ôm trong tay ra, cẩn thận bế nó lên phòng. Xong xuôi, cậu nán lại, hôn nhẹ lên trán nó. Nhìn khuôn mặt bình yên của nó lúc này, tự nhiên bao nhiều điều bực mình, mệt mỏi lúc nãy chợt tan biến hết.
Rain lại mỉm cười.
Trời gió lạnh, mà lòng người sao ấm áp…!
***
Binh, bốp…
Tiếng ầm ĩ làm náo loạn cả một khu đất trống. Kẻ trầy, người bầm tím, thằng nằm trên đất, đứa thở hổn hển, thế nhưng xem ra, cuộc chiến này vẫn còn gay cấn lắm. Những ánh mắt nhìn nhau tóe ra lửa, không biết giữa họ đã xảy ra thù oán gì, nhưng trông có vẻ như, họ chưa muốn dừng lại. Lại nói đến một nam, một nữ ở giữa vòng vây của những tên mặt mũi hầm hầm, trên tay và ngực đủ các loại hình xăm rùng rợn, đang cùng nhau phối hợp chống trả. Chàng trai cao ráo, để mái xéo, trông khá đẹp trai, với chiếc áo thun đen và chiếc quần kaki trông nam tính vô cùng. Còn cô gái, vẫn còn mặc trên mình bộ đồng phục học sinh – váy sọc caro đỏ, áo tay dài trắng được xắn lên, tóc buộc cao, thoạt nhìn trông cô có vẻ yêu đuối nhưng thực sự lại rất mạnh mẽ. Màu đất làm cho chiếc áo trắng kia trở nên nhem nhuốc.
-Tấn công!!!! – Một trong những tên kia hét lên, tiếp sau đó như một trận vũ bão lao đến, bọn côn đồ như điên như dại ùa vào. Mặt chúng không có chút gì gọi là nhân tính cả, chúng không định tha cho hai người họ. Nhưng đối thủ của chúng không phải là người dễ chơi, dễ ức hiếp. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ 20 tên côn đồ đã nằm dưới đất, không thể đứng dậy nổi. Vài tên ôm bụng rên rì, không ai trong chúng là không bị thương, bọn này chắc phải lát nữa mới đứng dậy được.
-Ta đánh, ta đánh..!!! Chết nè! – Cô gái vẫn còn sung sức, liên tục tát vào mặt một tên nào đó. Thật tội nghiệp cho hắn ta, đã ngất đi rồi mà vẫn không được yên (dã man =”=). Chàng trai cau mày, khẽ lắc đầu, kéo cô gái ra.
-Được rồi mà. Em tha cho nó đi!
-Hừ… - Cô gái cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy chống hông, hậm hực nói – Dám láo với bố à? Bố đập cho không còn răng ăn cháo nhá!!!!
-Trời…con gái gì mà… - Chàng trai cũng bó tay, chịu thua. Anh đưa mắt đến cùi chỏ của cô gái, một vết sưng đỏ. Anh nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, hôn nhẹ. Chát. Một cái tát bất ngờ vào mặt, anh trợn mắt nhìn cô gái. – Sao em tát anh?
-Ai…ai bảo anh làm cái hành động biến thái đó? - Cô gái hơi bối rối. – Giật cả mình.
-Biến thái? Khì… - Chàng trai bật cười – Hahah, ừ ừ, là anh biến thái. Mà sao em lại đỏ mặt thế kia? Có phải là vì em thích anh rồi không?
-Vớ vẩn! – Cô gái nhíu mày, nhăn nhó nói như khẳng định lần thứ n cho chàng trai kia – Tôi có người yêu rồi.
Chàng trai cười gian, tiến lại gần, kéo cô gái vào trong lòng mình, cánh tay anh ôm lấy eo cô. Anh thì thầm, giọng nói ngọt ngào khiến cho khá nhiều cô gái đã phải mềm nhũn ra.
-Anh mặc kệ. Gái có bồ như hoa có chủ, chẳng phải kẻ giết chủ cướp hoa mới chính là cao thủ sao?
-…
-Wind... – Anh kêu tên nó, rồi từ từ đưa đôi môi lại gần đôi môi nó, cả không gian chợt yên lặng. (Bọn côn đồ: Hai người đó quên mất là có chúng ta ở đây rồi hả? – Tác giả: Chịu! =”=)
Chát. Lại thêm một, à không hai cái tát cùng lúc (nó dùng cả hai tay) vào mặt chàng trai. Hai bên má anh đỏ ửng, nhìn ngộ ngộ. Anh nhăn nhó, xuýt xoa.
-Đau…
Đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng, nó hếch mặt lên, chỉ vào anh.
-Này, đã bảo có người yêu rồi nhá! Lạng quạng là bầm dập với tôi , ok?
-Híc…Sao em lại lạnh lùng với anh như thế? Thằng nhóc đó có gì hơn Andy này đâu? – Andy nói, tay xoa hai bên má, nhìn nó ấm ức. Trông anh ta như một đứa trẻ bị mất đồ chơi yêu thích nhất ấy! – Sao lại là nó mà không phải anh? Anh cũng yêu em…
-Nhưng tôi không yêu anh. – Nó đáp, phủi phủi chiếc áo trắng bị dình đầy đất, trong lòng thầm thở dài, thế nào về cũng bị Rain la cho coi, phải tìm lý do gì đó để giải thích cho chuyện áo bẩn mới được. Wind không để ý đến ánh mắt thoáng chút buồn của Andy. Anh ta cười, rồi nói.
-Ừm. Được rồi, mà em gây chuyện à? Để tụi nó đến tìm em đánh nhau thế này, không sợ hả?
-Không. Em chưa gặp tụi này bao giờ. – Nó thản nhiên trả lời.
-Hở? Vậy sao tụi nó lại…
Nó nhún vai, ý nói “Ai biết được”. Wind chỉ cần thấy ai đánh nó là nó đánh lại thôi à, những chuyện sau đó…tính sau. Phản ứng này là phản ứng vô điều kiện =)). Chả là hôm nay đang đi trên đường thì bị chặn đầu, khích khích, nên nó thấy mình phải ra tay thông não bọn này thôi. Cản đường nó đi học là một tội lớn lắm! Rồi vô tình gặp Andy, anh ta nhào vô giúp, thế cũng vui. Nó nắm đầu một thằng đang ngáp ngáp, lết lết.
-Nhóc, cho chị hỏi cái em! (Láo >3<)
-Ư…hư…???
-Sao em đánh chị?
-…
-Nói! Hay là em…- Bựt. Tiếng tóc bị giựt ra, tên đó khẽ á lên. – Em có muốn trụi đầu không nà?
-…
-Ồ…gan nhỉ! – Wind cười gian nhìn tên côn đồ đang ngậm miệng lại, nhất quyết không nói kia. Nó bóp tay rôm rốp, nắm một chùm tóc và…bựt, bựt…bựt…một nắm tóc đen trên tay nó. Tên đó đau đớn la lên. Andy đứng bên cạnh cũng giật mình, thì ra vẫn còn có cái hình phạt dã man này tồn tại à? Anh ta chợt thấy mình may mắn, hình như anh chưa bao giờ chọc giận cô gái này phải không nhỉ? Andy bất giác đưa tay sờ tóc….
-Giờ sao? Nhẹ nhàng không chịu phải không?
-Ư…a…tôi nói, tôi nói…
-…
-Là…có người đưa tiền cho chúng tôi…
-Ai ?
-Tôi không biết, chúng tôi liên lạc bằng điện thoại. Lúc nhận một nửa số tiền thì chỉ có một người đàn ông mặc áo đen đến thôi.
-…
-Nhưng…nhưng…giọng nói đó là của một cô gái.
Wind buông chùm tóc trên tay xuống, phủi tay đứng dậy. Khiếp, mồ hôi làm tóc thằng này ướt nhẹp. Con gái à? Dạo gần đây ngoài con hot dog à quên, hot girl của khối 11 ra thì nó chả gây sự với ai cả, mà cũng chả đứa nào dám làm cái trò này hết, con hot girl nhìn vậy thôi chứ cũng yếu tim thấy mồ. Túm lại thì nó gần như chị đại rồi, chắc chỉ có mấy đứa ngoài trường thôi…Wind gật gù với lập luận chuẩn không cần chỉnh của mình, rồi nó xách cặp lên, toan bước đi thì bị Andy kéo lại.
-Em đi đâu?
-Học.
-Khi nào?
-1 giờ.
-Bây giờ là 2 giờ rồi.
-Hả ?????
Chết chưa, đánh nhau với bọn này làm nó trễ giờ học mất rồi. Huhu, phải làm sao đây!!!!! Thế nào cũng bị phạt, hôm nay có tiếc của ông thầy hắc ám kia mà!!!!
Cuộc đời thật bất công!!!!!
Wind nhất định sẽ khiến đứa khiến nó bị phạt phải hối hận, nhưng trước hết là…phải đến trường cái đã…!!!!
-Bọn người chúng ta nhờ đến đều thất bại hết cả rồi thưa cô chủ…!
Trong một căn phòng đẹp, rộng rãi và rất sành điệu, cho thấy người sở hữu căn phòng này rất không tầm thường. Trên chiếc ghế sopha gỗ đắt tiền, cô chủ mà người quản gia kia vừa nhắc đến từ tốn cầm tách trà hoa hồng lên thưởng thức, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, hai tay cô đan vào nhau, nhìn người quản gia.
-Thật à? Con nhỏ đó đánh nhau giỏi?
-Vâng, thưa cô chủ.
-Quả như lời đồn. – Cô chủ nhếch mép – Nhưng không sao, bọn tép riu này chỉ là để thử trình độ của nó thôi. Nếu nó muốn chơi mạnh, thì chúng ta sẽ chiều theo ý nó. Bọn kia, cứ để chúng cầm nửa số tiến ấy, đừng đoi lại làm gì mà tội nghiệp. Coi như đó là tiền chữa vết thương vậy…!
-Vâng.
-Được rồi, ông lui ra đi.
Người quản gia nghe lệnh, lập tức cúi đầu chào rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Cô chủ cầm tách trà trên tay, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa. Ánh nắng chiều ấm áp, dìu dịu tung tăng nhảy múa trên khung cửa. Cô chủ ấy khẽ mỉm cười.
-Hừ, Lê Minh Tuyết à? Mình ghét những đứa con gái như thế…Anh ấy phải thuộc về Kiều Như này, chứ không phải con nhỏ đó!
Chương 19
Tuần nghỉ học đã đến. Trong khi mọi người trong lớp đang tung tăng ở những bãi biển hay đồi núi nào đó cùng gia đình, thì Wind lại tận hưởng những ngày nghỉ với những người bạn ở khu nghỉ mát Paradise. A, cái không khí trong lành này, cái bầu trời xanh xanh, cao cao này…tuyệt phải biết!!! Mùi biển mặn, làn gió biển cứ vờn mái tóc của nó, cả ly trà chanh trên tay cũng trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời dìu dịu…thích thật!
Rì rào…
Sóng trắng xóa vỗ vào bờ cát vàng mịn, âm thanh thật vui tai. Trải dài bãi cát là những chiếc ghế dựa, những chiếc ô, người này người kia nô đùa trên biển, tắm nắng…Wind đang nằm trên chiếc ghế dài ở một chỗ khá xa đoàn người đông đúc, đến biển thì phải yên tĩnh lắng nghe âm thanh của biển mới thích. Wind mặc chiếc áo pull free size màu trắng với dòng chữ “Yay me!” đỏ hồng cùng chiếc quần ngắn màu xanh biển ngắn khoác ngoài bộ bikini màu hồng, Trên khuôn mặt của nó là cặp kính mát to và chiếc nón rộng vành nằm trên đầu. Hôm nay là một ngày đẹp trời để nằm phơi nắng ngắm biển. Bởi vậy, vừa mới đến nơi là nó đã lập tức nhảy xuống xe, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi ra biển ngay. Ôi dào, sống là đôi lúc phải biết tranh thủ chứ nhỉ? Dù là buổi trưa, nhưng ở đây cũng thật mát mẻ…Nó định tí nữa sẽ xuống tắm.
Khu nghỉ mát Paradise quả thực chỉ dành cho những đại gia, những ông chủ tai to mặt lớn. Khu nghỉ mát bao gồm 16 phòng khách, mỗi phòng đều đầy đủ tiện nghi như: điều hòa, truy cập wifi, truyền hình cáp miễn phí. Các phòng nghỉ đều có hai ban công, nhìn hướng ra biển và hồ bơi. Bên cạnh đó còn có các dịch vụ như quán bar, nhà hàng, hồ bơi ngoài trời, các trung tâm vui chơi, thể thao…Thiết kế sang trọng, hiện đại. Được đến đây tận hưởng những ngày nghỉ đúng là rất may mắn!!!
-Này…
Đang mơ màng, nó nhận ra có một người đang cúi xuống nhìn nó, có vẻ như anh ta muốn nói gì đó. Wind gỡ cặp kính ra, giương đôi mắt tròn lên nhìn. Một chàng trai, khuôn mặt bình thường, chỉ có mỗi chiếc quần bơi đen, đang tủm tỉm cười, hai tay chắp sau lưng.
-???
-Ừm…đây. - Chàng trai chìa ra một mảnh giấy. Nó ngơ ngác đưa tay ra nhận. Là số điện thoại và cả số phòng? – Nếu bạn rãnh, hãy gọi đến số này nhé, hay đến phòng mình luôn cũng được.
Nói rồi, không để Wind kịp đáp trả câu nào, chàng trai ấy bỏ đi mất. Nó hơi ngạc nhiên, vừa cầm mảnh giấy vừa xoay xoay, tự hỏi liệu mình có quen biết chàng trai vừa rồi hay không. Mà thôi kệ, Wind để mảnh giấy lên chiếc bàn tre, rồi tiếp tục nằm phơi nắng.
-Sướng quá ha!
Giọng nói quen thuộc làm nó lập tức ngồi bật dậy, hai má ửng đỏ. Không hiểu là do khung cảnh xung quanh hay sao mà tự nhiên người con trai đang tiến đến gần nó bỗng trở nên rực rỡ kì lạ. Cũng chỉ là chiếc áo sơ mi và quần short bình thường thôi mà.
-Sướng gì cơ?
-Mới tới mà người ta đưa cả số điện thoại làm quen rồi nè – Rain nói, cầm mảnh giấy lên nhìn, rồi đưa ánh mắt sang nó – Vậy có định qua bên phòng người ta chơi không?
-Hừ – Nó đứng dậy giựt phắt mảnh giấy trên tay Rain, vò lại, quăng lên bàn. – Không.
-Sao vậy?
-Không thích. – Wind nói, rồi bước đi trên cát, nó muốn về phòng nghỉ, nằm phơi nắng chán rồi, cũng chẳng còn hứng tắm nữa. Làn gió biển bỗng thổi hơi mạnh, làm chiếc nón rộng vành của nó bay đi. – A…
Trước mắt Rain lúc này là hình ảnh người con gái với mái tóc dài bay bay trong gió, gương mặt thoáng bất ngờ, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn đang quay đầu lại theo hướng chiếc nón bay đi. Rain mỉm cười, nhặt chiếc nón rơi cạnh mình lên, phủi cát rồi tiến đến gần Wind. Cậu ra hiệu cho nó lại gần. Wind ngây thơ nghe theo, vốn nghĩ Rain chỉ định đội lại nón cho mình. Nhưng không, kèm theo đó là một nụ hôn…kiểu Pháp. Bàn tay Rain luồn vào tóc nó, khẽ vuốt ve mái tóc mềm. Nụ hôn tuy bất ngờ, nhưng sau đó là sự nhẹ nhàng, từ tốn dẫn dắt khiến Wind cảm thấy thật khó cưỡng lại. Có vị ngọt nơi đầu lưỡi. Lát sau, hai đôi môi rời ra, những cảm giác bồng bềnh, ngất ngây vẫn còn đó. Nó e thẹn nhìn Rain, tự hỏi từ bao giờ mà Rain lại thành thục những việc này như thế. Ánh mắt đen huyền ấy lại nhìn nó với vẻ say mê rồi.
-Này…
-Hữ?
-Công nhận… - Rain nhìn nó từ trên xuống dưới, lấy tay xoa cằm.
-Gì?
-Bộ bikini này trông hợp với mày lắm! Nhưng giá như mày có tí ngực thì hay… – Rain gật gù, nhìn qua lớp áo mỏng. “Bốp” – Ái da…
-Biến thái…! – Nó đỏ mặt, tán vào đầu Rain một cái. (Mèn ơi, người yêu mà nó còn mạnh tay như thế…=”=)
-Ehehe…
Hừ, cười gì mà cười chứ!
Wind giựt lại cái nón rồi hậm hực quay lưng bước đi. Cái gì mà hợp lắm, lại còn dám chê nó chẳng có tí ngực nào hết (con gái người ta mơn mởn thế mà :)) ). Đồi trụy. Làm hỏng hết cái hình ảnh lãng mạn lúc nãy mất rồi. Rain xấu xa! Rain biến thái!
Tối…
Ngày thứ nhất ở Paradise trôi qua với ánh nắng biển, những món ăn nó chưa bao giờ được ăn, trận bóng chuyền đôi nảy lửa, chưa kể đến những trò giải trí cực vui nữa. Yahhh, thiệt là sung sướng. Đúng cái tên gọi “Paradise”, nơi này làm cho nó có cảm giác như đang ở trển thực sự ấy. Mà thích nhất vẫn là…cái cảm giác được tận hưởng những thú vui này một cách rất “chùa”. Háhá!
Phịch.
-Haaaaa….
Nó nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, thình thoảng nhún nhún vài cái nữa. Thiệt là đã gì đâu á! Wind lim dim, hai mắt từ từ khép lại.
Cạch…
Có người bước ra từ phòng tắm. Wind nghĩ là Vy nên nó cứ nằm với tư thế không đề phòng gì hết, hai tay dang rộng. Trên người nó lúc này chỉ có chiếc áo hai dây trái bí do cách nằm bị kéo lên hở rốn cùng chiếc quần jean ngắn ôm sát đùi. Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nó cảm thấy có mưa rơi trên mặt, ướt ướt. Wind đưa tay quệt nước ra nhưng mưa vẫn cứ rơi. Mà quái, sao lại có mưa trong nhà cơ chứ? Nó từ từ mở mắt nhìn và giật mình khi phát hiện người đang nằm đè lên mình là…Rain? Mái tóc ướt của cậu đã lý giải cho việc “có mưa trong nhà”.
-Ủa…? S…sao mày ở đây? – Wind ngơ ngác.
-Tao phải hỏi mày câu đó mới đúng. – Rain cười cười.
-Ủa? Phòng này là phòng 302 mà?
-303.
Ý cha, vậy là nhầm phòng rồi?
-Ờ…vậy, mày ngồi dậy đi, tao mới về được chứ…? – Wind cười hềhề, cái tư thế này làm nó khó chịu.
-Ở đây chơi chút đi. – Rain cười gian. Nụ cười của cậu làm nó thấy ớn lạnh. Cơ mà bây giờ nó còn có thể làm được việc gì chứ? Với cái tư thế kẻ nằm trên người nằm dưới thế này, nó chỉ biết cam chịu thôi. Khuôn mặt gian manh của Rain từ từ tiến sát gần nó. Những giọt nước long lanh trên tóc nhỏ giọt lên mặt, lên tóc nó. Mát. Wind tròn mắt nhìn. Rain chỉ có mỗi chiếc quần short, cởi trần, chiếc khăn ướt quàng lên cổ bị cậu vứt sang một bên. Một tay chống cùi chỏ trên giường, cậu vuốt nhẹ mái tóc nó, cậu khẽ thì thầm.
-Tối nay…mình thức suốt đêm…em nhá!
Thức…suốt đêm?
-Làm gì? – Nó ngây thơ hỏi.
-Thì…còn làm gì nữa. Chúng mình hợp tác…thành lập một công ty con! – Rain nói, hai mắt chớp chớp.
Phải vài giây sau nó mới hiểu được ý Rain muốn nói là gì. Wind đỏ mặt, giơ chân đạp một cái thật mạnh vào bụng Rain. Cậu ôm bụng, nằm lăn sang một bên.
Đáng đời, ai bảo chọc nó làm gì. Hứ!
Cú đạp đó có vẻ hơi mạnh. Bởi vì, vẻ mặt nhăn nhó của Rain, làm cậu trông “không ổn”. Sao mặt lại tái mét thế kia? Không lẽ…nó đạp trúng chỗ nào đó không nên đạp? Wind lại gần, lay lay Rain, cuống lên.
-Mày…sao thế? Tao…xin lỗi…!!!
-Tao…ư…khó chịu quá! – Rain rên rỉ càng làm nó sợ hơn.
-Để…để tao gọi…cảnh sát…à không, bệnh viện. – Nó cầm điện thoại, nhấn phím. Mồ hôi tuôn ra. Nó thấy bản thân mình cũng “không ổn” mất rồi. Miệng liên tục hết “Mày cố lên, mày đừng chết! Chỉ là một cái đạp thôi mà…” đến “Trời ơi, dù người yêu con có hơi biến thái nhưng hãy để cho nó một con đường sống!”. Đầu đây bên kia cuối cùng cũng có người trả lời – A xin lỗi, tôi cần một…
Cụp.
Thề là không phải nó cúp máy đâu.
Wind bất ngờ, đưa mắt nhìn người mà nó cho là…đang quằn quại vì đau đớn kia bỗng nhiên cười rất tươi. À không, rất thích thú. Trông giống như vừa dụ được một con nai tơ sập bẫy ý. Chính người đó là người đã giựt điện thoại của Wind và cúp máy cái rụp đó.
-Bị lừa rồi nhé! – Rain lè lưỡi, rồi tranh thủ hôn cái chụt vào má nó.
Aaaaaaaaaaa…..
Chỉ giỏi trêu chọc người ta thôi.
Đồ đáng ghét!
Trước khi đi, Wind không quên thụi một phát vào bụng Rain. Hừ, coi như là cái giá phải trả vì làm nó lo lắng như vậy.
Chương 20
“Bắn pháo bông, tối nay 9 giờ…”
Wind lẩm bẩm đọc dòng chữ trên bảng thông báo. Nó quay sang Rain, lay lay tay cậu.
-Tối nay có bắn pháo bông kìa! Mình đi ngắm nhá?
-… - Rain khẽ gật đầu. Cậu nói không đi thì có được đâu, cho dù có không đi, thì Wind cũng tìm mọi cách “ăn vạ” cho bằng được mà. Wind thích pháo bông lắm! Dịp nào có pháo bông bắn gần nhà, là nó lại đi cho bằng được. Rain không hiểu nó thích gì ở những đốm sáng đó nữa. Chỉ là…pháo bông thôi mà!
-Hìhì…
Mà thôi, thấy được cái nụ cười ngớ ngẩn mà đáng yêu của nó thì hi sinh một chút cũng được. Hmm, lẽ ra là tối nay định coi đá banh, đành bỏ trận này vậy…!
Wind khoái chí tung tăng đi, vừa đi vừa hát, sợi dây chuyền trên cổ như lấp lánh trong ánh nắng sớm. Chiếc đầm voan cổ chữ V đơn giản có màu trắng tinh khiết khẽ bay bay. Ngày trong xanh, làn mây đùa bay trắng bầu trời. Làn gió mơn man, mát dịu. Hôm nay, trong lòng Wind vui lạ, nó muốn đi dạo dọc bờ biển.
Rì rào…
Sóng vỗ từng cơn, va vào những tảng đá nhiều hình dạng rải rác dọc bờ biển, tung bọt trắng xóa. Wind nhìn ra xa phía chân trời, nó nhíu mày nhìn những con thuyền bé xíu. Có làn gió mang mùi vị biển khơi…Lúc này, bãi biển khá vắng. Chỉ có lác đác vài người đang tranh thủ tắm sớm, tận hưởng sự trong lành của bầu không khí biển. Cũng có vài người đang vừa đi dạo vừa trò chuyện, và vài đứa bé đang nhặt vỏ sò, vỏ ốc…niềm vui xuất hiện trên môi chúng khi vô tình có được một chiếc vỏ đẹp.
Wind và Rain đi một quãng khá xa, hoàn toàn chỉ có nó và cậu ở đó. Wind bước đi chầm chậm, Rain bước theo sau. Không gian yên tĩnh đến lạ. Đôi khi đi dạo cùng nhau, không có ai quấy rầy, chen ngang, giữa hai con người lại xuất hiện một khoảng lặng. Là khoảng lặng, chứ không phải khoảng cách. Chỉ đơn giản, không biết nên nói gì, hoặc có thể trong lòng có quá nhiều điều muốn giãi bày nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu mới phải. Mỗi người đều đang theo đuổi một ý nghĩ riêng…
Tiếng sóng rì rào, tiếng gió nhẹ vi vu như tiếng sáo, tiếng hàng cây bị gió làm lao xao…
Soạt.
Wind bất chợt dừng lại. Dưới chân nó là một vỏ sò. Có lẽ, nó sẽ chẳng để ý đâu nếu chiếc vỏ ấy bình thường như bao chiếc vỏ khác. Wind cúi xuống nhặt chiếc vỏ đó lên, ngắm nghía. Một chiếc vỏ đẹp, nó có màu thật lạ, một màu hồng nhạt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
-Xem này… - Nó khoe.
-Như con nít! – Rain cười, nói rồi tiếp tục bước đi. Wind bĩu môi, mặc kệ, cầm vỏ sò kia theo bên mình, rồi đuổi theo Rain. Lần này, cả hai đi ngang hàng với nhau. Rain khẽ liếc nhìn Wind. Người thiếu nữ trong chiếc đầm trắng tinh khiết, để lộ bờ vai thon, trắng ngần, trông nhỏ bé và dường như rất cần được bảo vệ. Khuôn mặt lộ rõ niềm vui thích khi săm soi vỏ sò vừa nhặt được, hai má ưng ửng hồng, đôi mắt khẽ long lanh cười. Tự nhiên cậu muốn ôm chầm lấy nó vào lòng, hôn lên đôi môi đó, giữ thật chặt, thật chặt để không một ai, bất cứ ai hay điều gì kéo nó rời xa cậu. Kể cả…
Như vậy…có tham lam quá không?
Ào…
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một làn nước mát từ đâu tạt vào mặt Rain, làm cậu giật mình. Nước biển, lạnh và mặn, nhỏ giọt từ mái tóc của cậu, ướt rồi.
-Ahahahaha…
Rain nhìn sang Wind, nó đang cười rất hả hê, một tay cầm đôi dép, tay kia ôm bụng. Nụ cười đẹp đẽ trước ánh mặt trời. Rain cũng bật cười, chạy đến, cùng đùa vui. Cả hai liên tục nghịch nước, tạt vào nhau cho đến khi ướt sũng. Rain ôm lấy eo nó, cù lét làm nó cười đau cả bụng. Rồi cậu bế nó lên, xoay vòng vòng làm nó chóng mặt muốn chết. Để kết thúc màn “vật lộn” trong nước, Rain bế Wind theo kiểu công chúa, cười gian.
-M…Mày đừng nói với tao là…
-Hehe…đúng vậy!
-Á, đừng mà. – Nó ôm chầm lấy cổ Rain, thật chặt, hét lên khe khẽ. Wind còn đe dọa – Mày mà quăng tao xuống là…là tao kéo mày theo luôn…!!! Té đau lắm đó..
-… - Rain đứng yên giây lát, rồi buông một câu làm nó mừng rỡ, nhất thời sơ hở, buông hai cánh tay đang bám víu lấy cổ cậu ra – Vậy thì không chơi nữa…
Đúng lúc đó, Rain lập tức quăng nó xuống nước. Cả người nó thả lỏng giữa không trung, rồi ùm một cái, nửa thân hình nhỏ bé của nó chìm trong nước. Wind ngơ ngác ngồi nhìn Rain, cậu đang cười nó. A, hiếm khi thấy nụ cười sảng khoái này. Đúng là cái gì càng hiếm càng đẹp nhỉ? Wind vuốt những sợi tóc ướt sũng, kéo ra sau, bây giờ khắp người nó toàn là nước, mát thật! Đột nhiên, nó co hai chân lại, úp mặt xuống giữa hai đầu gối.
-Sao vậy? – Rain thấy vậy, bỗng lo lắng. Có lẽ là cậu giỡn quá lố chăng? Hay là lỡ quăng nó mạnh quá, làm cái bàn tọa đập trúng cái gì đó rồi?
-…
Wind vẫn im lặng không nói, giữ cái tư thế gục giữa hai đầu gối, chốc chốc vai bỗng run lên khe khẽ. Rain thấy thế, vội bước lại gần, cúi người xuống.
-Có chuyện gì vậy? Đứng lên đi rồi nói, không sẽ cảm lạnh mất.
-…
Wind xòe tay ra trước mặt Rain, dường như nó muốn cậu nắm lấy tay nó. Lần đầu tiên trong đời, Rain ngây thơ làm theo để rồi sau đó cậu lại hối hận. Không chút đề phòng nên cả người cậu theo lực kéo của tay nó mà ngã nhào xuống bên cạnh nó, người cậu cũng ướt sũng. Rain trơ mắt ra nhìn, và người cười lần này là nó. Đáng đời, cười người hôm trước, hôm sau người cười nhé!
-Lừa nhau à? – Rain nói, lắc lắc mái tóc đầy nước làm nước bắn tung tóe vào mặt nó. Nó lè lưỡi.
-Đã nói rồi mà, tao té là tao kéo mày theo mà. Thế nào? Nước biển có ngon không? – Nó hỏi vậy là bởi vì Rain lúc té nhào, là chúi mặt xuống trước mà, nên có lẽ, cậu đã phải uống một ngụm nước biển rồi.
-Sao mày không thử rồi nhận xét nhỉ? – Rain cười ẩn ý.
-Hả?
-Lại đây. – Rain ngoắc ngoắc ra hiệu cho nó lại gần rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nó. Nụ hôn không quá nhanh, cũng không quá sâu, đủ để nó nếm được vị mặn chát trên đầu môi. Nụ hôn mang mùi biển. Rain liếm mép – Thế nào? Ngon không?
-Kh…Không ngon tí nào hết! – Nó xấu hổ quay mặt đi. Rain mỉm cười, ánh mắt vô tình dừng lại ở chiếc đầm voan ướt sũng, tuy không mỏng manh đến nỗi nhìn thấy bên trong nhưng lại ôm sát vào người. Một thằng con trai, không thể nói là không cảm thấy rạo rực. Nhưng, chỉ có những kẻ tầm thường mới không kiềm chế được cảm xúc đó, mà đi đến mức không thể cứu vãn được nữa thôi.
-Đáng ghét…! Nhìn gì vậy hả? – Nó co người lại, lấy tay che người lại, nhăn nhó. – Đừng có mà làm trò biến thái ở đây, tao sẽ la lên đó.
-Ở đây có ai đâu mà la?
-Thì…mày làm gì tao thử đi, tao sẽ cho mày thấy “Võ Tòng đánh sói” liền. – Nó giơ nắm đấm ra. Rain bật cười.
-Xưa nay chưa thấy “Võ Tòng đánh sói” bao giờ. Chỉ có “Võ Tòng đánh hổ” thôi!
-Mày là sói, chứ không phải hổ! – Wind cãi lại.
Đến chịu thua với cô gái này, Rain lắc đầu thở dài.
-Được rồi. Tao cũng muốn thấy “Võ Tòng đánh sói”. – Cậu cười ranh mãnh (lại tính làm trò gì đây mà) – Để xem, đánh được hổ thì có đánh được sói không?
-Hê?...Mày muốn gì hả? – Wind hơi lùi người lại, nhưng lùi đến đâu thì Rain lại tiến đến đó. Đang trong tư thế ngồi, mà lại bị khóa chân rồi, chẳng thể chạy được, Wind bèn dùng hai cánh tay đẩy cả thân hình to lớn đang tiến lại kia.
-Tr…Tránh raaaaa…!!!
Hối hận thật, sao lại ra chỗ vắng người như thế này hả trời?????
Hai cánh tay với lực đẩy yếu xìu của nó bị Rain giữ chặt, kéo ra hai bên. Nụ cười đầy ma quái làm nó sợ, Wind nhắm tịt mắt, thôi tiu rồi!
Một giây….hai giây…ba giây…
Không phải là một nụ hôn ư
Mà sao có cái gì nhột nhột nơi cổ.
A…
Làn môi ấm nóng của Rain chạm lên cổ nó làm nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong cái lành lạnh này mà nó lại nóng khắp người như sắp nổ tung vậy. Đến khi hài lòng với “thành quả” của mình rồi, Rain mới chịu buông ra.
-“Võ Tòng” chịu thua rồi à? – Cậu trêu.
-Ơ…! – Nó xấu hổ đỏ mặt, đưa tay che vết đỏ như vết muỗi cắn – Làm…làm cái gì vậy hả?
-Đánh dấu… – Rain nháy mắt –…những gì là của mình!
Mặt Wind đỏ như trái cà chua chín, nó vùng dậy khỏi làn nước mát, không quên nhặt lấy vỏ sò nó vừa để nhờ trên bãi cát khi nãy, bước nhanh về khách sạn, ở lại đây không biết chừng sẽ còn nhiều chuyện khác xảy ra nữa. Mà nhiệt độ lúc này đã lên cao lắm rồi, nó thực sự không chịu được nữa đâu. Híc…
***
8 giờ 30 tối…
-Chà chà…đã đến mức này rồi cơ à? – Vy nhìn chòng chọc vào vết hôn trên cổ nó, trêu. – Hai anh chị thiệt là lợi hại quá đê!
Wind xấu hổ bỏ chạy vào phòng tắm, mặc Vy ở ngoài cười khúc khích. Hứ, có gì vui đâu chứ! Ngượng muốn chết đi! Sao lại hôn ở cái chỗ oái oăm như vậy nhỉ? Đồi trụy. Nhưng mà dù gì nó cũng phải đi ngắm pháo bông, Wind liếc nhìn bộ quần áo. Ừm không sao, tóc dài sẽ che vết hôn đó đi.
-Bên này… - Hoàng vẫy tay. Wind và Vy kéo nhau lại chỗ hai chàng trai đang đứng. Rain liếc nhìn nó, nó quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi, Vy chỉ biết cười khì.
Bãi biển đông người, ai cũng chờ đợi màn pháo bông đặc sắc.
9 giờ đúng…
Bùm…
Pháo bông sáng lấp lánh trên bầu trời. Mọi người hướng mắt nhìn lên, những ánh sáng rực rỡ đủ màu, đủ hình dạng. Khi thì hình con mèo, khi thì hình con cún, khi thì hình con bướm, khi bông hoa to…Wind thích thú ngắm nhìn rồi tấm tắc khen. Rain đứng bên cạnh phì cười, trông nó giống như một đứa con nít ý. Một trái tim đầy màu sắc được bắn lên, rực rỡ trên nền trời. Đồng loạt, những cặp đôi xung quanh ôm lấy nhau, nhìn nhau mỉm cười. Trông họ thật hạnh phúc…! Wind không để ý rằng có một bàn tay, đang khẽ đưa ra, rồi chầm chậm, nắm lấy bàn tay nó.
Một cái nắm tay, không ngọt ngào như một chiếc hôn,
Nhưng trong sáng và đáng yêu hơn thế.
Một cái nắm tay, không ấm áp như một cái ôm,
Nhưng đẹp đẽ và nhẹ nhàng hơn thế.
Wind liếc nhìn Rain. A…cậu ấy đang ngượng. Trông đáng yêu ghê! Hìhì…
Có cảm giác vui vui len lỏi trong tim.
Hạnh phúc, đôi lúc chỉ là như thế.
Đơn giản và nhỏ nhoi.
Wind lại hướng mắt lên bầu trời.
Đêm nay, trời thật đẹp…
Dẫu biết, hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay, nhưng hạnh phúc ơi, xin đừng rời xa nó nhé…! Nó không muốn, phải buông bàn tay này ra đâu…
Cho dù có như thế nào đi nữa, chắc chắn, nó sẽ không buông tay ra đâu…!!!