Chương 13
Hôm nay là sinh nhật Vy, nó và Rain đều nhận được thiệp mời đến căn biệt thự sang trọng nào đó. Hiển nhiên, nó buộc phải đi chung với Rain, dù không muốn chút nào.
Wind ngắm mình lần cuối cùng trong gương. Bộ dầm dạ hội mà Vy buộc nó phải mặc có màu trắng với chất liệu ren được ưa chuộng. Hai dây áo được thắt thành hai chiếc nơ trên vai rất dễ thương. Phần váy phía trước ngắn lên đầu gối một chút, phía sau dài đến gần cổ chân. Khuôn mặt có trang điểm nhẹ, và nó chỉ dùng son bóng cho môi thôi. Mái tóc uốn quăn ở đuôi được trang trí thêm bằng chiếc băng đô có gắn cái nơ màu trắng nốt. Thực sự, nó không nhận ra bản thân mình nữa. Wind mỉm cười với bóng mình trong gương rồi bước ra khỏi phòng.
-A…?
Nó giáp mặt Rain – đang trong bộ vest tuxedo làm cậu nổi bật hơn thường ngày. Rain đẹp trai thật, thảo nào bọn con gái trong lớp nó cứ ngày nào cũng mơ mộng muốn hẹn hò với cậu.
-Chào… - Bất giác không biết nên nói gì, nó mở miệng chào.
-Xong rồi à, vậy chúng ta đi thôi! – Rain bỗng đưa tay ra làm nó hơi khó hiểu vài giây, nhưng rồi nó cũng đưa bàn tay của mình ra nắm lấy tay Rain. Cảm giác như có điện chạy trong người này là gì?
Chiếc limo mà Vy thuê đã chờ sẵn, người tài xế lịch sự mở cửa xe ra. Wind đoán đây chắc là một trong những ta xế nhà Vy. Vào trong rồi, chỉ có Rain và nó. Điện thoại reo, là Vy.
-Alô? À, tao đang trên xe rồi. Ừm, Rain ở đây. Ờ. Ok.
Cụp.
Wind liếc nhìn sang Rain, cái vẻ lạnh lùng đó là sao nhỉ? Vẫn còn giận nó chuyện với Andy à…Đang đinh mở lời thì nó nhận thấy Rain đang nhìn nó chằm chằm, chính xác hơn là nhìn vào cổ nó.
-Gì vậy?
-Thiếu thiếu.
-Thiếu?
-…
Rain khẽ gật đầu, rồi cậu đút tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
Oa, đừng nói là trao…nhẫn nha???
Không phải, thứ ở trong hộp là một sợi dây chuyền hình giọt nước với đôi cánh thiên thần. A, nó biết tên của sợi dây này, là “Giọt nước mắt thiên thần” mà bọn con gái trong lớp hay nhắc đến, đẹp thật! Nó nhìn Rain, đôi mắt cậu chợt lấp lánh ánh nhìn yêu thương. Rồi Rain tiến đến gần, vòng sợi dây chuyền qua cổ nó, mặt cậu hơi cúi sát xuống. Wind thấy hơi nóng, có lẽ là do hơi thở của cậu đang phả lên cổ nó chăng. Thình thịch. A, tiếng tim nó đập nhanh quá, mạnh quá, còn to nữa, không khéo Rain sẽ nghe thấy mất. Sợi dây đã được đeo vào, nhưng mùi hương trên tóc nó làm Rain cứ vấn vương không muốn rời. Cậu hôn nhẹ lên mái tóc đó, rồi chậm rãi rời ra, không thấy được khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng của Wind.
Là vì không khí trong xe ngột ngạt, hay là vì tim nó đang đập quá nhanh khiến nó thấy khó thở?
Chiếc limo cuối cùng cũng dừng lại trước ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Vy. Ngôi biệt thự được pha trộn phong cách Gothic và dương đại. Phía trước ngôi biệt thự là những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, những hàng cây xanh biếc mang lại cảm giác tươi trẻ. Phía sau rộng lớn, có cả bể bơi và những chiếc ghế ngồi thư giãn. Đây là lần đầu tiên Wind đến nơi này, chắc là ông bố giàu sụ của Vy lại mới mua đây mà.
-A, Wind, Rain…!
-…
Cả hai cùng bước đến chỗ Vy, nó có hơi ngại khi nhìn Rain, chỉ vì chuyện vừa nãy. Khi hai người bạn đứng trước mặt mình, Vy chỉ chú ý đến chiếc dây chuyền trên cổ cô bạn thân, khẽ mỉm cười nháy mắt với chàng trai bên cạnh. Wind không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, và sao Rain lại hơi đỏ mặt thế kia.
-Hoàng đâu? – Nó hỏi.
-Ba tao kéo ra đằng kia hỏi chuyện rồi, lần nào cũng vậy, haiz, nhiều lúc tao thấy hai người đó giống cha con hơn. – Vy nói, ra hiệu cho người phục vụ vừa đi lướt qua, rồi nhỏ lấy hai ly rượu nhẹ đặt trên khay mà người phục vụ đó đang cầm, đưa cho hai người bạn.
Khi khách mời đã đến đông đủ, Vy kéo hai người cùng bước vào trong với mình. Phần đầu của bữa tiệc là phần giới thiệu, người dẫn chương trình là một anh chàng lanh lợi, khéo nói, lại khôi hài. Sau khi thổi nến, đặt con dao lên chiếc bánh và cắt một miếng, ba Vy tuyên bố buổi tiệc bắt đầu. Chao ôi, bữa tiệc này chỉ toàn khách quý – những đại gia, quan nhân công chức, những ông chủ tập đoàn lớn. Còn về thành phần nhỏ tuổi, ở đây hầu hết là tiểu thư con nhà giàu, những công tử hào hoa, lịch thiệp.
-Sau đây sẽ là một bất ngờ dành cho tất cả các vị khách ở đây. Đó là… - Phụp. Giọng anh MC vừa vang lên thì đột nhiên cả hội trường rộng lớn mất điện. Thay cho những ánh đèn chùm rực rỡ ban nãy là những ngọn nến tự thắp sáng, những ánh sáng lập loè, phải khó khăn lắm mới nhìn thấy rõ người bên cạnh. Két. Sầm. Đó là tiếng cánh cửa chính đột nhiên bị đóng chặt lại. Tiếng nhạc hân hoan ban nãy cũng biến thành tiếng dương cầm réo rắt, thê lương.
Mọi người bắt đầu xì xầm.
-Chuyện gì vậy?
-Ai tắt đèn vậy?
-Tiếng động gì thế???
-Bật đèn lên! Bật đèn lên!
Choang. Tiếng ly vỡ làm cho cả không gian trở nên im lặng. Người ta chỉ kịp thấy một vài bóng đen lướt qua, rồi biến mất. Ánh nến tắt, đèn sáng trở lại.
-Kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra! – Ba của Vy, ông Trần Minh Vũ ra lệnh. Ông không muốn có bất cứ ai phá hoại buổi tiệc của con gái ông.
AAAAAAAAAAA….
Tiếng hét thu hút sự chú ý của mọi người. Họ cùng đồng loạt hướng mắt về phía cô tiểu thư trông bộ đầm bó sát người đang ngồi bệt xuống đất, trông rất sợ hãi. Miệng cô lắp bắp, nói không thành lời…
-Jan…Janie…biến mất rồi!
Janie là tiểu thư của tập đoàn Beauty nổi tiếng. Sản phẩm làm đẹp của họ luôn mang lại sự hài lòng cho khách hàng.
Người ta tiến đến gần, đỡ cô tiểu thư đang run rẩy kia dậy, trấn an cô ấy. Họ thấy chiếc giày của Janie nằm lăn lóc trên sàn. Một số người bắt đầu lo lắng. Con người không thể tự mình sinh ra cũng không thể tự mình mất đi được. Vậy thì, rõ ràng vừa nãy còn rành rành trước mắt như thế, bây giờ lại không thấy nữa, Janie đã biến đi đâu.
-Này – Rain giật mình khi có người níu lấy tay mình. Là Hoàng, người bạn trai của Vy, trông mặt anh ta có vẻ hốt hoảng. – Cậu có thấy Vy đâu không?
-Cô ấy không đi cùng anh à? – Rain ngạc nhiên hỏi lại. Hoàng lắc đầu.
-Cô ấy bảo tìm cậu và Wind mà.
-Wind? Nhỏ đó cũng nói đi tìm hai người…
-Ở đây có sợi dây chuyền này, của ai vậy nhỉ? – Rain lập tức quay đầu lại nhìn. Sợi dây chuyền đó, chẳng phải là cậu tặng Wind sao? Rain vội vàng bước tới, xin lại sợi dây chuyền, lúc này, cậu cảm thấy vô cùng bất an. Khi cậu hỏi lần cuối Hoàng nhìn thấy Vy là lúc nào thì thật trùng hợp, lần cuối cậu nhìn thấy Wind cũng là trước khi đèn sáng trở lại.
Cả hội trường lúc này đang hoang mang. Họ không biết chuyện gì vừa xảy ra. Hiện giờ đã có 3 người biến mất và những người còn lại không muốn mình sẽ giống như 3 người đó. Họ – những người không liên quan đến 3 người vừa rồi – kéo nhau tiến về phía cửa, và cũng lúc đó, họ phát hiện ra một điều khủng khiếp, cánh cửa…hoàn toàn không mở được.
-Có chuyện gì vậy?
-Tại sao không mở cửa được?
-Này, Trần Minh Vũ, ông giải thích việc này đi chứ.
Mọi người nhao nhao.
-Xin lỗi, bản thân tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, mọi người cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết… - Trần Vũ Minh – ba của Vy nói, có vẻ ông cũng đang lo lắng cho con gái mình. Cậu con rể tương lai chỉ vừa mới bào rằng đứa con ông yêu quý mất tích thôi và ông đã muốn rụng rời chân tay rồi.
-Ông chủ, tôi…tôi vừa thấy mẩu giấy này – Một cậu bảo vệ bước đến, trao cho ông mẩu giấy với những dòng chữ nghuệch ngoạch. Càng đọc ông càng thấy giận dữ, cuối cùng Vũ Minh buông một câu chữi thề rồi vò mẩu giấy vứt đi. Ông ra lệnh cho người lục soát khắp ngôi biệt thự, quyết tìm cho ra kẻ đã gây hỗn loạn và bắt mất con gái ông.
-Trần Vũ Minh, ông nhất định phải tìm cho ra con gái tôi…Nếu nó có chuyện gì, ông…ông phải chịu trách nhiệm….! – Người phụ nữ khoảng gần 40 nói, rồi bà bưng mặt khóc. Đó là Lonie, mẹ của Janie. Trần Vũ Minh nổi tiếng lúc nào cũng uy tín, chưa lần nào tiệc của họ xảy ra những chuyện thế này vì an ninh luôn rất chặt, vậy mà ngày hôm nay…Đúng là không chuyện gì lường trước được. Cũng có một việc khá may mắn, hôm nay, trong số khách dự tiệc không có thành viên của tập đoàn Kasel, nếu không, chắc là mất mặt lắm!
Rain cau mày nhặt mảnh giấy vừa bị vò nát lên.
“Có 3 người đã bị giấu đi ở 3 nơi khác nhau trong ngôi biệt thự này. Các người có 2 tiếng để tìm ra họ, hoặc…chờ nhận xác bọn chúng đi!”
-Có thể là một trong những khách mời dự tiệc hôm nay đã làm việc này. – Hoàng từ đầu đi tới, vừa nói, anh vừa liếc nhìn ông Minh đang cho người kiểm tra mọi khách dự tiệc. Rain gật gù. Tại sao hắn ta lại làm như vậy, phá hoại mua vui chăng? Hừ! Rain không cần biết hắn muốn gì, nhưng nhất định cậu phải tìm cho ra Wind. Nếu, nhỏ đó có một chút xay xát gì thì hắn ta, cậu thề, chắc chắn sẽ trả cái giá rất đắt!
Công cuộc tìm kiếm bắt đầu. Một nửa khách dự tiệc chia thành các nhóm, tốt bụng giúp đỡ chủ nhà. Những người khác lo nghĩ cho bản thân, cố gắng tìm đường thoát. Những cánh cửa đều làm bằng đồng nên không thể đập vỡ được. Số còn lại chỉ biết ngồi chờ.
Nói về ngôi biệt thự. Có 4 tầng khá rộng, người ta có thể bị lạc đường bất cứ lúc nào. Các phòng được trang trí rất đẹp, sang trọng và toàn đồ đắt tiền. Có phòng ăn, phòng ngủ, phòng chơi game, phòng đọc sách…Tuy là đang phải tìm người, nhưng không ai kiềm nén được sự trầm trồ, ngưỡng mộ đối với người sở hữu ngôi biệt thự.
-Không có bất cứ lối thoát nào. – Hoàng đưa ra kết luận sau khi kiểm tra hết tất cả các cửa sổ, các lối có thể ra vào được và dù đã tìm kiếm rất kĩ, nhưng vẫn chưa thấy hai cô gái đâu cả. Rain càng lúc càng lo lắng, đã qua hơn nửa tiếng rồi, nếu không mau chóng tìm ra họ thì…chậc…
AAAAAAAAAAA
Tiếng la thất thanh kéo mọi người chạy đến phòng đọc sách tầng 2.
-Có chuyện gì thế?
-Janie…tôi thấy Janie…qua lỗ khóa...cô ấy lơ lửng…cửa không mở được...
-Lơ lửng ư? – Ông Minh nhìn Lam, con gái giám đốc công ty xây dựng Haku với vẻ khó hiểu. Làm sao con người ta có thể lơ lửng được cơ chứ. Chỉ có thể là…Nghĩ ra điều gì đó, ông Minh lập tức trở nên căng thẳng, ông cho người phá cửa. – Nhanh lên, mạnh hơn nữa…!!!! Nhanh lên!!!! Không thì sẽ không kịp đâu…!!!
Rầm. Cánh cửa khó khăn lắm mới bật tung ra và trước mặt mọi người là cảnh tượng khá đáng sợ. Janie với miệng và mắt bị bịt kín, tay chân bị cột lại, treo ngược, lơ lửng giữa căn phòng với chiếc dây thòng lọng. Bà Lonie – mẹ cùa cô ấy, vô cùng hoảng hốt, bà ấy ngất xỉu trong vòng tay của ông chồng.
-Đưa cô ấy xuống, nhanh lên. – Ông Minh hối thúc.
Janie được đưa xuống an toàn. Cô tỉnh dậy sau những cái vỗ liên tục trên má. Vì bị treo ngược lên như thế, nên cô cảm thấy rất khó thở, Janie hít lấy hít để bầu không khí mà bình thường cô thấy chẳng quý giá bằng quần áo, giày dép chút nào. Thì ra, trong bóng tối, cô đã bị ai đó chụp thuốc mê rồi bắt đi, sau đó thì không biết gì nữa. Nếu mọi người không phát hiện kịp, chắc có lẽ…ừm, không ai dám tưởng tượng nổi…!
-Ôi, con gái… - Người mẹ khốn khổ ôm chầm lấy đứa con, khóc lóc. Janie trông cũng rất sợ hãi. Ai cũng thấy nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến hai người còn lại, họ nhìn nhau lo lắng. Janie đã có thể suýt chết như thế, không ai dám chắc hai người kia sẽ an toàn. Thế là mọi người tản ra, tiếp tục cuộc tìm kiếm, họ không để ý rằng, có một nụ cười đang xuất hiện trên môi Janie.
Một tiếng đồng hồ cho cuộc tìm kiếm hai người còn lại…
Rain lau mồ hôi làm ướt trán cậu, thở hồng hộc. Sợi dây chuyền trên tay càng bị nắm chặt. Có thể ở đâu cơ chứ?
-Này, giúp tôi với…! – Có tiếng ai đó phát ra từ căn phòng trống bên cạnh. Rain và Hoàng vội vàng chạy sang. Là thiếu gia họ Đoàn.
-Có chuyện gì ư? – Hoàng hỏi. – Mọi người đâu?
-Tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Họ đi lên tầng trên rồi
Quả thật có tiếng nước chảy, nhưng nó phát ra từ đâu?
Rain cố lắng tai nghe, là tiếng nước phát ra từ bức tường đằng kia. Cậu ra hiệu cho Hoàng ép sát tai vào các bức tường.
-Kì lạ quá, sao phần tường này lại… - Thiếu gia họ Đoàn gõ cốc cốc vào một phần tường nọ, nghe giống như một tấm kính. Gõ đúng 5 lần, đột nhiên tấm kính tự động kéo lên, mở ra căn phòng, bên trong là một chiếc bồn nước khá lớn, nước chảy ra từ vòi đang làm đầy bồn. Hình như bên trong bồn nước có người.
-Vy!!! – Hoàng tức tốc tiến lại gần khi phát hiện dáng người quen thuộc. Anh bế cô người yêu ra khỏi đó. Nước ngập qua mũi, làm ướt hết bộ đầm của Vy, nhỏ cũng bị bịt mắt và miệng, tay chân cũng bị trói như Janie. Khi khăn bịt miệng vừa tháo ra, Vy ho liên tục, mặt nhỏ tím tái. Vy rưng rưng, ôm chầm lấy Hoàng. Nhỏ vừa trải nghiệm một việc khủng khiếp.
-Anh làm tốt lắm! – Rain vỗ vai anh chàng thiếu gia kia. Nhờ cái tai thính của anh chàng mà Vy đã được cứu.
Vy đã thay một bộ đầm khác, trông nhỏ lúc này còn đẹp hơn trước đó nữa. Cũng như Janie, Vy sau khi bị ngất đi thì không nhớ gì cả. Trần Vũ Minh sau khi nhìn thấy con gái, mừng rỡ vô cùng, tuy ông không thể hiện ra mặt, nhưng ánh mắt ông vẫn không thể nói dối được cảm xúc của bản thân ông.
Đã tìm ra được hai người, nhưng Rain trông vẫn không vui chút nào. Đương nhiên rồi, người con gái cậu yêu lúc này vẫn đang gặp nguy hiểm. Hai người vừa rồi chỉ một giây chậm trễ nữa là mất mạng, ai bảo là Wind sẽ không sao được. Rain vò đầu, tự trách bản thân mình sao vô dụng. Làm sao mà người ta có thể giấu đi một người mà không một chút dấu vết như vậy chứ?
-Không sao chứ? – Giọng nói quen thuộc làm Rain quay đầu lại nhìn.
-Ừm, không sao.
-Khuôn mặt cậu có vẻ xanh xao lắm! – Vy ngồi xuống cạnh người bạn của mình. Nhỏ nói, giọng có chút gì đó buồn buồn – Lo cho Wind phải không?
Rain khẽ gật đầu.
-Không biết bây giờ con nhỏ đó đâu nữa. Nhìn nó vậy chứ sợ ở một mình ghê lắm! Nó mà bị nhốt ở nơi nào tối tối, sâu trong lòng đất chắc sẽ sợ lắm…! – Vy thở dài. Mọi người đang ráo riết đi tìm Wind, nhưng chưa thấy kết quả gì. Họ đều cũng rất lo cho bản thân mình, biết đâu kẻ bắt cóc lại bắt thêm ai đó.
Rain cúi gầm mặt. Ba người bị bắt cóc. Janie và Vy, người thì trong phòng đọc sách lơ lửng trên không, người thì trong bồn tắm đầy nước. Còn mình Wind, nhỏ đó có thể ở đâu chứ…!
-Khoan đã…trên không, trong nước… - Sực ngchĩ ra một điều gì đó, Rain bấu chặt hai vai Vy, căng thẳng hỏi – Có phải chúng ta có tầng hầm đúng không? – Vy khẽ gật đầu – Nó nằm ở đâu?
-Tầng hầm…là tầng ba tôi dùng để giữ xe cho các vị khách.
-Có cách nào có thể xuống đó được không?
-Có một lối thoát hiểm, nhưng không biết là có đi được không nữa…? – Vy nói. Rain chỉ chờ nhiêu đó, cậu nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa, không biết có kịp không. Rain lập tức đứng dậy, chạy đi ngay. Đợi Rain đi rồi, Vy mới gọi điện cho ai đó.
-Mọi thứ đều theo kế hoạch. Chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo!
***
Lối thoát hiểm
Trước mặt Rain là cánh cửa có biển báo ghi như thế. Rain đặt tay lên cánh cửa, vặn nắm cửa. Hừ, quả nhiên là không mở được. Rain cố hết sức đẩy mạnh cửa, cánh cửa không có tấm kính nên chẳng thể đập vỡ được. Thật bực mình, người xây ngôi biệt thự này dị ứng với những tấm kính hay sao ấy! Cho đến khi đã mệt lử, Rain nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút. Lúc đi xuống đây, cậu chẳng nói với ai cả, nhưng gọi người giúp lúc này thì có lẽ đã quá muộn. Rain hít một hơi thật sâu, sau đó, cậu dùng hết 10 phần công lực của bản thân, đẩy thật mạnh vào cánh cửa. Cuối cùng, cánh cửa cũng bật tung ra, còn Rain thì té nhào xuống đất.
Soạt…soạt…
Có tiếng đào đất. Vậy là những gì Rain đoán không sai. Không bỏ lỡ một giây nào, cậu đứng dậy, lần theo tiếng động đó. Tầng hầm đang được sửa sang nên có rất nhiều chỗ bị đào bới, toàn đất và cát. Tiếng động càng lúc càng lớn, có nghĩa là Rain đang càng lúc càng gần kẻ bắt cóc. Một bóng đen đang đào hố, Rain vội nấp phía sau chiếc xe Ferrari đắt tiền.
Wind đang bị trói (cũng như hai người kia) và không cử động. Rain quan sát kĩ kẻ đang đào bới kia, hắn có súng. Sơ suất một chút là chết như chơi. Nghĩ ngợi vài giây, Rain bắt đầu hành động. Trước tiên phải cướp được súng của hắn đã. Không khó để cướp đi thứ gì đó của những kẻ đang lơ là.
-Giơ tay lên – Rain chĩa súng vào kẻ đó, hắn ta lập tức nghe lời. Lợi dụng lúc đó, cậu cởi trói và khăn bịt miệng ra cho Wind. Rain vỗ vào má Wind, gọi nó dậy.
-Ơ? Rain? Có chuyện gì vậy? – Nó ngơ ngác hỏi, nhìn người đang đeo mặt nạ đang giơ hai tay xin hàng và Rain với khẩu súng trên tay. Nó hoảng hốt – Mày…mày làm gì vậy? Buông súng xuống đi.
-Không.
-Trời đất ơi, mày muốn bị bắt hở? – Không biết nó có phân biệt được đâu là chính, đâu là tà không nữa. Hay là liều thuốc mê làm đảo lộn dây thần kinh của nó mất rồi. Wind không nhận thấy là mình đang được bảo vệ sao trời? Rain thở dài ngao ngán.
-Mày…
-Tao làm sao, bỏ súng xuống…!
-Trời ơi, im lặng đi cho tao nhờ! Đang gặp nguy hiểm đó…Đi lên trên đó trước đi…!
-Mày mới là nguy hiểm đó, cây súng trên tay kìa…!!!
(Wind thật là phiền phức =”=)
-A… - Bất cẩn, cậu quên mất là mình đang trong tình huống “ngàn cân treo sợi tóc”, tên bắt cóc đã đá vào tay cậu, cướp lại súng từ bao giờ. Lúc này, tình thế hoàn toàn bị đảo ngược. Không một chút thương tình, hắn nạp đạn, tay chuẩn bị bóp cò.
Wind nhìn Rain, sợ sệt. Cậu ôm chầm lấy nó, quắc mắt nhìn kẻ đang cầm súng. Nhưng hắn dường như chẳng sợ gì cả.
Và, hắn bóp cò.
Pằng…
Chương 14
Một trai, một gái đang bị dồn vào góc tường. Chàng trai đang siết chặt lấy cô gái, còn cô gái thì cứ nhắm tit mắt lại. Mới vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, cô lại sắp phải ngất đi lần nữa. Mà lần này, là chìm trong giấc ngủ nghìn thu luôn. Híc.
Có vật gì đó đang bay tới. Rất gần, rất gần rồi. Chàng trai quyết định lấy thân mình che cho cô gái. Cậu đưa lưng ra phía viên đạn đang bay tới, can đảm hứng chịu cái chết đau đớn.
Bụp. Viên đạn chạm vào da thịt rồi, mà sao cậu chẳng có cảm giác gì thế nhỉ, hay đây chính là cái người ta gọi là “Không đau vì quá đau”?
2 giây…
3 giây…
10 giây…
Rain vẫn chẳng cảm thấy gì. Hừ, cái trò mèo gì thế này? Đùa nhau à, đạn bắn mà không chết, không lẽ thân thể cậu là minh đồng da sắt sao? Cạch. Có cái gì đó rơi xuống. Là viên đạn? Bằng…nhựa?
-Nhựa á? – Rain bị làm cho ngạc nhiên vô cùng, cậu quay lại nhìn kẻ vừa bắn viên đạn vừa rồi. Hắn ta đang cởi mặt nạ ra. Là…
-Anh em-xi kìa… - Wind cũng ngạc nhiên la lên.
Đáp lại sự ngạc nhiên của hai người là nụ cười chẳng thấy mắt đâu của anh chàng MC kia.
-Cảm ơn hai bạn đã hoàn thành trò chơi này. Mời cả hai cùng lên hội trường để chúng ta có thể tổng kết người thắng cuộc.
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả hai cũng cùng nhau bước lên theo anh MC nọ. Trò chơi ư?
Và thế là, tất cả mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ.
Lá thư đe dọa, bắt cóc,…tất cả đều là một trò chơi được chủ nhà – Trần Minh Vũ và con gái ông – Hoàng Vy dựng lên, chủ yếu là để “hù” khách dự tiệc cho “vui”. Hai người họ đã nhờ đến sự hợp tác của cô tiểu thư Janie, họ đã thành công hơn tưởng tượng khi mà khiến cho mẹ của cô muốn rụng luôn cả tim khi thực hiện trò chơi này. Tất nhiên, bà ta đang khá là không vui. Không chỉ là mẹ của Janie mà còn hầu hết tất cả những vị khách kia nữa. Những người dễ tình thì cười chính mình, không ngờ lại để bị lừa như vậy, số còn lại đang cực kỳ khó chịu vì bị đặt vào một tình huống không thể đáng sợ hơn được nữa. Ai cũng nghĩ là mình đã có thể chết. Và một điều có lẽ ngoài Vy ra thì không ai biết rằng, nạn nhân thực sự là Rain và Wind. Nhỏ chỉ muốn chọc Rain một chút, để cho cậu thử cái cảm giác bị mất đi thứ gì đó quan trọng là như thế nào. Đúng là cái vẻ lo lắng của cậu lúc ấy làm Vy rất rất hài lòng.
-Xin lỗi vì đã khiến quý vị hoảng sợ như vậy. Chúng tôi xin gửi cho mỗi vị khách ở đây một phần quà tạ lỗi. Trong mỗi chiếc túi kia là một chiếc bánh rất ngon do đầu bếp giỏi nhất của nhà hàng Latyo (một trong những nhà hàng mà ba của Vy sở hữu) làm nên. Mong quý vị nhận lấy tấm lòng thành này của chúng tôi. – Anh MC dỗ ngọt – và còn nữa, đối với 3 người đã hoàn thành xuất sắc trò chơi này, chúng tôi xin phép được tặng thêm cho mỗi người một phần quà nhỏ nữa. Đó là chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm dành cho 2 người tại khu nghỉ mát Paradise. Xin chúc mừng!!!
Paradise là khu nghỉ mát hoàn hảo dành cho những người muốn tận hưởng bầu không khí trong lành, làn gió biển mát dịu, nước biển trong xanh. Đây là nơi mà bất kỳ ai cũng mơ ước được đến nghỉ ngơi, vui chơi và thưởng thức những món ăn lạ, bổ dưỡng. Paradise không phải là nơi mà có tiền là có thể đến được, mà phải đặt từ trước đó mấy tháng hoặc có thể là mấy năm, vì số lượng người tham quan rất đông, chủ yếu là những người ngoại quốc. Một điều quan trọng nữa, Paradise là sự hợp tác của Kasel và công ty White của Mỹ.
Lại nói đến những người dự tiệc, ai cũng rất tiếc nuối vì mình không phải là người chiến thắng.
Rain cầm phần thưởng trên tay, liếc nhìn nó đang nhìn chiếc bánh tạ lỗi kia với vẻ thèm thuồng. Rain thở dài, rồi cất phần thưởng vào túi áo. Một lần nữa, anh MC bước lên sân khấu với một giọng vui tươi, và anh nói.
-Và sau đây, buổi tiệc xin phép được tiếp tục. Mời mọi người hãy tận hưởng giây phút lãng mạn với điệu Waltz cùng bài hát It Is You.
Nói xong, anh chàng bước xuống sân khấu. Ánh đèn bắt đầu trở nên mờ ảo, người ta nắm tay nhau cùng bước ra giữa hội trường, Vy và Hoàng cũng đang tiến ra. Rain nhìn nó, vẫn cái vẻ ngây thơ chẳng để ý gì. Dành vậy thôi, cậu phải tự mình gây sự chú ý rồi.
-… - Rain đưa bàn tay ra trước mặt nó làm nó hơi khó hiểu. Wind tròn mắt nhìn cậu.
-Nhảy chứ? – Rain hỏi.
-Nhảy?
Rain gật đầu.
Một điệu Waltz. Nó biết nhảy Waltz. Nhảy với Rain ư? Hồi còn mẫu giáo, rất nhiều lần nó và Rain đã cùng tham gia múa trong những ngày lễ mà trường tổ chức. Thế là, nó quyết định nắm lấy tay Rain. Cả hai cùng bước ra giữa hội trường như mọi người, Wind một tay đặt lên tay Rain, tay kia đặt lên vai cậu. A, vai cậu ấy…rộng quá! Cánh tay Rain đặt lên eo nó chợt làm nó thấy hơi kì lạ, chắc là…do trời nóng chăng?
“There is something that I see
In the way you look at me…
There’s a smile, there’s a truth
In your eyes…”
Tiếng nhạc vang lên, giai điệu mềm mại mà cháy bỏng, đó là lời tâm sự của một người con gái đang yêu. Điệu nhảy bắt đầu. Chầm chậm, nhẹ nhàng. Trong một giây phút, ánh mắt của nó và Rain gặp nhau, rồi cứ thế, không rời đi. Từng bước nhảy, đều đều và nhịp nhàng. Một vòng xoay nhẹ, cả thế giới cũng quay quay. Cái nắm tay sao dịu dàng quá…!
Nó sai rồi. Không thể là “không sao đâu” được.
Có cái gì đó, đã khác.
Rain, không còn là một cậu bé nữa.
Wind, cũng không còn là một cô nhóc nữa.
Cái thời không quần áo tắm mưa đã hết rồi. Ba năm, đã thay đổi hết rồi.
Ba năm Rain không ở đây, trái tim nó tuy có buồn nhưng đó là cái buồn của những đứa trẻ không suy nghĩ gì nhiều về tình cảm dành cho nhau. Vì vậy, Wind có tình cảm với một ai khác cũng là điều không thể trách. Rồi người đó bước ra khỏi tim nó cũng là lúc Rain trở về. Kí ức không dưng tự ùa về theo, mang đến những cảm xúc hỗn độn, mơ hồ. Những lần nắm tay cùng vui đùa, cùng ngủ cạnh nhau, những cái ôm thật chặt, những nụ hôn trên má ngây ngô, những lời nói không chút suy tính ngày đó…giờ hiện về sao khác trước quá! Khác ở chỗ, cái cảm giác khi nhớ đến những điều tự nhiên đó lại hóa ra…”bất” tự nhiên. Một cảm giác hồi hộp, ấm áp và có cái gì đó nhói len lỏi trong tim.
Bản nhạc tình yêu vẫn vang lên, điệp khúc nhẹ nhàng mà dữ dội. Ánh mắt họ vẫn không rời nhau. Trong vòng tay Rain, nó tự nhiên thấy mình sao nhỏ bé quá! Cánh tay ấy, bờ vai ấy, từ lúc nào lại trở nên to lớn thế? Tưởng chừng như có thể ôm trọn nó vào lòng. Đôi mắt huyền kia như hút nó vào những ảo giác. Kì lạ ghê, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ, ảo ảo, lung linh, lấp lánh. Ánh mắt si mê kia khiến con tim nó nhảy múa theo từng bước chân. Khuôn mặt đó, có thể nào gần thêm một chút nữa không? Mùi hương quyến rũ, bờ môi quyến rũ…a, nó bị mê hoặc mất rồi! Wind thực sự…bị mê hoặc mất rồi.
“There\'s no more mystery, it is finally clear to me
You’re the home my heart searched for so long
It is you I have loved all along…”
Hòa mình vào điệu nhảy, hòa mình vào những cảm xúc, họ nhẹ nhàng lướt đi trên sàn. Không gian lãng mạn, bước nhảy lãng mạn, và cả giai điệu cũng lãng mạn…thế giới này, dường như chỉ còn hai người. Có ai đó đã nói rằng Slow Waltz là điệu nhảy của tình yêu, không quá nhanh, không quá chậm, khảng cách không quá gần cũng không quá xa. Slow Waltz bồng bềnh và lượn sóng, là điệu nhảy của sự tận hưởng – tận hưởng cảm xúc, tình cảm của bản thân và của người bạn cùng nhảy. Với Slow Waltz, bạn sẽ có cảm giác ôm trọn người mình yêu trong tay.
“It is you I have loved
It is you I have loved all along…”
Bản nhạc đã kết thúc, thế giới xung quanh dần dần hiện ra lại, cả hai vẫn vấn vương, nắm lấy tay nhau không rời, ánh mắt nhìn nhau như muốn níu kéo điệu Waltz vừa rồi. Tim Wind đang đập rất nhanh, rất mạnh. Wind liếc nhìn Rain, bàn tay cậu đang đưa lên chạm vào môi nó, đôi môi mềm mại, ngọt ngào mà cậu thường hôn trộm. Khuôn mặt cậu dần cúi xuống, kề sát khuôn mặt Wind. Là một nụ hôn ư? Nếu như đúng với kịch bản thì đó là một nụ hôn phải không? Thình thịch, thình thịch…
-Kh…Không được….! – Wind vội đẩy Rain ra làm cậu hơi bất ngờ.
-Wind…Ê, này…! – Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Wind đã chạy đi mất làm Rain không kịp trở tay. Cậu vò đầu, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo nó. Wind chạy ra phía sau, nó dừng lại trước cái hồ bơi rộng. Rain đã đuổi theo kịp, cậu đứng phía sau, từ từ bước lại gần. Ở đây chỉ có Rain và nó, sân sau với những ánh đèn vàng trở nên sáng hơn, bớt đáng sợ hơn.
-Đừng… - Nó phát ra tiếng nói khe khẽ, vừa đủ cho cả hai cùng nghe. – Mày đừng bước tới nữa…
-…
-Tao không muốn mày nhìn mặt tao lúc này đâu. Kì cục lắm… - Nó tiếp tục nói, giọng nói có vẻ khổ sở – Tất cả là…do mày hết. Tất cả là bởi vì sự trở về của mày…
-…
-Mày biết không? Tao sẽ chẳng có những cảm xúc kì cục này nếu mày không xuất hiện. Lúc mày mỉm cười với tao, lúc mày nắm tay tao, rồi mày ôm tao…tao thấy cả người như bị điện giật vậy đó. Rồi khi nhìn thấy mày cùng những đứa con gái khác, tao lại thấy khó chịu. Ngay cả cái khoảnh khắc mà…mà tao bị làm cho ngất đi (lúc trở thành nạn nhân của trò chơi), tao cũng chỉ nghĩ đến việc được gặp mày…lần cuối. Cho đến khi nãy nữa, khi mà cả hai cùng nhảy điệu Waltz đó, tao…tao hoàn toàn…giống như, tim tao muốn nổ tung. – Wind nói như sắp khóc, nó đang cố gắng trình bày những gì đã xảy ra với mình. Những cảm xúc mà bản thân nó đang cố tinh không muốn hiểu. – Chúng ta…chỉ là bạn thân thôi mà, tao không muốn…
Wind biết nó dành cho Rain là tình cảm gì, nhưng…nó sợ lắm, sợ rằng rồi sẽ như Khang, cậu sẽ bỏ nó mà đi. Đi mất. Sau đó, đến cả làm bạn cũng không được.
-Chúng ta…chỉ là bạn thân có được…không… - Đang nói, nó cảm thấy vòng tay của Rain đang ôm chầm lấy nó từ phía sau. Ấm áp quá…! Những cái ôm từ sau lưng thật sự rất tuyệt. Rain cúi xuống, thì thầm vào tai nó. Wind có cảm nhận được hơi thở ấm nóng, giọng nói trầm quyến rũ của cậu.
-Tao…không muốn chỉ là bạn…
-…Nhưng…
-Đừng lo. Tao không phải là ai khác, tao là Rain, Rain của mày. Mày còn nhớ không, mày từng nói…”Rain luôn luôn đặc biệt, Rain chắc chắn sẽ không bao giờ giống như những người khác.”. Tao sẽ không đối xử với mày như người ta từng đối xử với mày đâu…
-…
Nó nhớ chứ. Và nó cũng biết chứ. Nhưng nó vẫn không an tâm với chỉ suy nghĩ của mình. Biết đâu Rain không còn nghĩ như thế nữa thì sao. Nhưng, dúng là nó không giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác. Rain đã luôn luôn, luôn luôn nhớ câu nói đó và vị trí của Wind trong tim cậu, chưa bao giờ thay đổi. Và thế là, chỉ cần một lời khẳng định đó, cũng đủ khiến trái tim nó yên tâm. Rain xoay người nó lại, mỉm cười.
-Chúng ta…đổi vai diễn nhé?
-Là sao? – Nó ngơ ngác.
-Không là bạn thân nữa.
-…
-Mình yêu nhau đi! – Rain nói, trong khi Wind với khuôn mặt đang đỏ ửng, bặm môi, xấu hổ quay đi. Cảm giác thật khác khi người tỏ tình là người mà mình cứ ngỡ là “bạn thân”. Thấy nó không trả lời gì, Rain hỏi – Im lặng là đồng ý nhé? – Rain vuốt mái tóc của nó, rồi lại cúi xuống, khẽ nói làm nó thấy ngượng nhưng rất vui – Nghe này, hôm nay…Wind của tao, là đẹp nhất đấy…!!!
Và rồi, một nụ hôn đặt trên môi nó. Lần này, không chút kháng cự và miễn cưỡng, cũng không phải là một nụ hôn trộm nữa. Lần này, là một nụ hôn thực sự. Ngọt ngào và nhẹ nhàng. Có một bộ phim mà Wind từng xem, trong đó, nhân vật nữ đã nói rằng, khi hai người thật sự yêu nhau hôn nhau, thì trong khoảnh khắc họ nhắm mắt lại cảm nhận, họ sẽ thấy như có pháo hoa đang thắp sáng cả bầu trời, còn nếu không, sẽ chỉ là những cây bút chì khô khan, khẳng khiu như những cái cây trong mùa đông lạnh lẽo. Nụ hôn giữa nó và Rain lúc này, sẽ cho nó thấy gì nhỉ?
Suỵt…
Đó là bí mật…!
Một lần nữa, cả thế giới như biến mất trong khoảnh khắc hạnh phúc. Trong giây phút khi mà hai trái tim cùng chung một nhịp đập, tưởng chừng như, sẽ chẳng ai, và không một ai có thể phá hủy được hạnh phúc này.
(Rain & Wind *gào thét* : Được rồi, bây giờ cho bọn tôi mấy chục phút riêng tư đê!!! – Tác giả *khó chịu* : Hơi bị quê à nha, nhờ ai mà mấy người mới được hôn nhau hả??? Hứ, ta đây không thèm phá đám. *tủi thân* Yêu nhau rồi giờ hùa nhau ăn hiếp tác giả, đáng ghét!)
***
Soạt…
Một xấp ảnh bị vứt lên bàn một cách mạnh bạo trước mặt cô gái với mái tóc uốn cong đang dũa móng tay. Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp mà sắc sảo lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, ông trông có vẻ khá khó chịu.
-Sao vậy ba? – Cô nàng uể oải ngồi dậy, đỡ ông bố ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.
-Con xem đi. Thật là bực mình mà! – Ông bố cầm cốc nước người làm vừa bưng lên, nốc cạn để làm nguội đi cơn nóng. Cô gái kia dửng dưng cầm xấp ảnh lên, tự hỏi không biết là ảnh gì mà có thể khiến cho ông bố – bình thường luôn nói chuyện rất dịu dàng với cô – bỗng dưng lại nóng nảy như vậy. Xem xong ảnh, cô cũng bực mình, quăng xấp ảnh xuống bàn. Cô khoanh tay tựa lưng vào ghế nhìn ông bố, hỏi.
-Ba chụp những bức ảnh này ở đâu vậy?
-Bữa tiệc sinh nhật của con gái họ Trần. Cái bữa tiệc mà ta bảo con đi ấy. Hừ, cái con bé nhà đó, nghĩ thế nào mà lại hù khách đến muốn rớt cả tim. – Ông tháo cà vạt ra, nói. Đoạn, lại bưng cốc nước khác lên nốc cạn.
-Ba có biết con bé bên cạnh là ai không? – Cô gái tiếp tục hỏi, không quan tâm đến sự khó chịu của ông bố.
-Ta không biết. Đây là lần đầu ta thấy con bé đó.
-Hừm, nếu nó không phải con nhà quyền quý gì, thì nó chắc cũng không quá khó để đối phó. – Cô gái nở nụ cười khinh khinh, hất tóc nói. – Cứ để nó vui vẻ một chút.
-Trời, Kiều Như à, con chịu để thằng con rể của ta có quan hệ với đứa con gái khác à, như vậy còn ra thể thống gì nữa.
-Con đâu có nói là sẽ chịu như vậy. Hừ, ba cứ chờ đi, con bé đó rồi sẽ nhận hậu quả khi dám tiếp cận anh Phong của con. Nó sẽ lãnh đủ. – Kiều Như cười, một nụ cười nửa miệng, nụ cười của kẻ tự tin vào khả năng của mình, không sợ ai cả.
Chương 15
Hihihi….hì…hihihi…
Một buổi sáng đẹp trời nữa lại đến, những chú chim lại rủ nhau ríu rít trên những cành lá non xanh biếc. Từng tia nắng ấm áp lại tung tăng nhảy múa trên khắp dương gian. Hôm nay, khí trời ấm áp hơn bao giờ hết. Trên chiếc giường nhỏ, êm ái và cực kỳ thoải mái, nó – Wind, một cô gái 16 tuổi xinh xắn, dễ thương (lại lên cơn tự kỉ rồi) tài giỏi (cái này thì không chắc đâu nha), đang trong tình trạng…cực kỳyyyyyy hạnh phúcccccccc. E hèm, biết tại sao không nà…đó là bởi vì, híhí, nó…đã có…có…người yêu rồiiiii!!!!! Huray….!!! Tạm biệt khoảng thời gian hẹn hò với Mr.Tự Do nhé!!!!!
-Này…
-Hihihihi…
-Này…
-Hihihihi…
-Này…!!!!
Thật là bực mình mà, người ta đang nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc tối hôm trước, sao cứ bị cái tiếng “Này” đáng ghét kia làm phiền vậy nhỉ? Bộ không có người yêu nên ghen tị à. Xíiiiii…!!!! Nghĩ thế, nó mặc kệ ai đó đang gọi mình, vẫn tiếp tục nằm trên giường, nhắm mắt…và hồi tưởng. Haizzz, đã bảo Wind nhà mình hay bị mắc cái bệnh…đôi lúc hơi phấn kích quá chưa nhỉ? Chưa à? Thế thì…ừm, đây, đây là một trong những lúc quá phấn khích của nó. Bó tay. Chỉ tội nghiệp cái người đang bị nó nằm đè lên cánh tay, tê muốn chết. Mà thôi kệ, nhìn cái vẻ ngố đời của “nàng” cũng dễ thương, cứ để “nàng” nằm thêm tí vậy, dù gì máu cũng hết đi xuống tay nổi rồi =)).
Tít tít tít…
Tiếng chuông báo thức làm nó cảm thấy hơi lạ, nó có đời nào đặt cái tiếng chuông…dở òm như vậy đâu nhỉ? Hừ, dẫu sao thì…cái tiếng tít đó, ồn ào thật, ai tắt dùm đi!!!
Cạch.
-Cảm ơn nhé! – Nó lên tiếng biết ơn người vừa tắt đồng hồ báo thức cho mình, trong khi mắt vẫn nhắm. Ủa mà khoan, ai vừa tắt đồng hồ báo thức nhỉ? Không là nó thì là ai…???Phòng này, không phải chỉ có mình nó sao? Wind cảm thấy có gì không ổn, nó hé mắt ra nhìn và nhận ra…Rain đang nằm bên cạnh nó (một lần nữa). Và hiển nhiên, chuyện gì phải xảy ra, sẽ xảy ra…
Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……
Nó hét lên, rồi nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới, vẫn là chiếc đầm trắng cũ, không sao, không sao. Bình tĩnh nào. Nó chưa hề mất mát gì cả (=”=). Wind đưa mắt nhìn Rain, cậu đang duỗi thẳng tay, trong lòng thầm tạ ơn trời vì đã cho máu chảy xuống cành tay cậu lại, không thì suốt đời này ăn cơm bằng 1 tay mất thôi. Nhưng cái đáng chú ý không phải là cái đó, mà là…cái thân thể trần trụi của Rain. À, nói trần trụi có hơi quá, cậu chỉ không mặc áo thôi mà. Coi kìa, bộ ngực nở nang, rắn chắc, bờ vai rộng, làn da ngăm…chết rồi, lại bị mê hoặc mất rồi…! Wind mơ màng nhìn Rain, những mảng ký ức tối hôm trước lại hiện lên trong đầu dẫn nó vào tình trạng trên mây. Rain thấy thế, trên môi nở một nụ cười gian.
-Thế nào? Thấy quyến rũ không? – Gật gật...
-Muốn…sờ thử không?
-Hở? – Wind tỉnh, trợn mắt nhìn Rain. Sờ…cái gì cơ? Nghe có vẻ…biến thái quá >//< và đầy âm mưu nữa :-? . Wind xua tay, cười giả lả – À thôi, cảm ơn. Ớ?
Nó bị Rain bất ngờ kéo lại gần. Một tay Rain giữ chặt tay nó, một tay nâng nhẹ đầu nó. A, khuôn mặt Rain gần quá đê, nhất là bờ môi quyến rũ đó. Nó chợt nhớ nụ hôn hôm qua, bất giác đỏ mặt, dời ánh mắt sang chỗ khác. Rain nhìn thấy, trong lòng càng dâng lên cảm giác muốn bắt nạt Wind hơn. Cậu kề mặt gần sát tai nó, dùng giọng nói ấm áp, dụ dỗ.
-Có gì đâu mà sợ. Tụi mình là người yêu rồi mà.
-A… - Wind giật mình đẩy Rain ra, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình. Trời nóng quá!!!
-Hì… - Rain cười, nhướn mày nhìn nó, lại tiến sát gần nó hơn. Wind lùi lại theo bản năng, cho đến khi phía sau lưng nó lúc này là đầu giường. Hết đường lui, nó nhìn Rain với khuôn mặt khổ sở, tha thiết cầu xin được tha. Nhưng trong mắt Rain lúc này, Wind chẳng khác nào một con thỏ non ngon lành. Cậu đưa hai tay vịn vào thành giường, Wind nhắm tịt mắt lại khi thấy đôi môi Rain đang tiến sát đến. Một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, vương vấn. – Mày…có yêu tao không?
-Tao…ưm…Tao… - Wind ngập ngừng đáp lại ánh nhìn chờ đợi câu trả lời cho lời thì thầm kia. Đôi mắt đảo qua đảo lại liên tục, tim đánh lên từng hồi dữ dội. Sao câu nói đơn giản này tự nhiên lại trở nên khó khăn vậy nè?
-Nói “em yêu anh”. Nói đi… - Câu ra lệnh nhẹ nhàng. “Em yêu anh” ư? Híc…sao có thể dễ dàng đổi xưng hô như vậy được chứ…?
-Tao…ừm, em… - Khi nhìn thấy cái nhíu mày không hài lòng của Rain, nó lập tức đổi xưng hô liền. Không làm hài lòng Rain trong tình huống căng thẳng này, dám Wind sẽ bị giết chết lắm! – em…em…yêu…a…
Quạc…quạc…quạc...
Tiếng vịt từ đâu ra phá hỏng phút giây lãng mạn của Rain, cậu hơi bực mình. Rain quyết định mặc kệ cái tiếng quái lạ đó, nhưng cuối cùng là “con vịt” kia…vẫn chẳng chịu im. Liên tục, liên tục…kêu liên tục. Hừ, mất cả hứng! Rain đành buông tha cho Wind, để nó nghe điện thoại.
-Wảy? À…có. – Wind vừa trả lời điện thoại, vừa liếc nhìn Rain. Phù, suýt chết. Nhờ cái người ở đầu dây bên kia mà nó được cứu một bàn thua trông thấy. Cơ mà, nhất định không được để Rain biết Wind đang nói chuyện với ai, không khéo…lại lên cơn điên nữa cho xem. Ủa, mà nhắc mới để ý, Rain đâu rồi!? – Hớ?
Không biết từ lúc nào, Rain đã đứng từ phía sau, giựt lấy điện thoại của nó. Cậu áp tai vào điện thoại, nói với giọng cộc lốc.
-Yô. Anh là Andy phải không? Hôm này anh chính thức bị sa thải. Về nhà đi! – Nói rồi, Rain cúp máy cái cụp, để lại đầu dây bên kia nghe những tiếng tút dài. Rain cười khoái chí, chắc là Andy đang tức lắm. À, phải rồi…Rain quay sang tìm Wind, đáp lại ánh nhìn tìm kiếm của cậu là cái cốc nhẹ vào đầu. – Gì thế?
-Hừ, cho đáng đời, cái tội…vô duyên – Nó lè lưỡi, giựt lại cái điện thoại, rồi chạy biến ra khỏi phòng Rain. Phải thay quần áo để còn đi học chứ! Rain ngồi phịch xuống giường, thở dài. Cái tên Andy chết tiệt, dám cả gan phá hỏng giây phút lãng mạn của người ta.
Cạch. Cửa phòng lại mở ra, Wind hé đầu nhìn vào.
-Này…
-???
-Tao…ừm… - Wind ngập ngừng giây lát rồi nói to – Tao yêu mày, thằng điên à!
-!!! – Câu nói làm cho Rain hơi giật mình. Thực sự thì cậu mong được nghe những lời đó lắm, tuy có hơi thô, nhưng mà…nó cũng can đảm nói ra rồi. Hơi bất ngờ, Rain không kịp phản ứng gì cả. Wind thấy vậy, tự nhiên có cảm giác…mình đang tự độc thoại, nó xấu hổ hét lên…lần nữa.
-Vậy thôi đó! Nhớ điều đó nghe chưa! Tao…đi!
Nói rồi, nó ôm khuôn mặt xấu hổ bỏ chạy về phòng. Úi da, chỉ là một câu nói thôi mà, bình thường không phải người yêu nhau họ cũng làm như vậy sao? Bình tĩnh nào, chẳng có gì…kì cục hết trơn á! Mà sao, nó vẫn không ngăn được, nhịp đập nhanh, cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài.
-Ngốc…làm gì thế…tự dưng lại…
À, có một con ngốc vừa la lên “tao yêu mày” thì trong đây cũng có một thằng ngốc mặt đang đỏ lên…vì hạnh phúc đây này.
A…ngày hôm nay, trời thật đẹp…!!!
***
-Mấy anh chị ơi, anh Vĩ có ở đây không ạ? – Wind thập thò ngoài cửa Văn phòng Đoàn hỏi. Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía nó. Một anh cao cao, hơi gầy, đứng dậy, tháo cặp mặt kính ra, mặt mũi hầm hầm tiến lại gần nó. Một vài giây im lặng…
-Ý trời đất ơi, nhớ em quá đi Tuyết à!!!!! – Rồi anh ấy ôm chầm lấy nó, nói. Haizzz, mấy cái người này vẫn thế, lâu rồi không gặp, càng lúc càng Lolicon =”=. Wind nhẹ nhàng đẩy ảnh ra, cười cười.
-Anh Khoa…em tìm anh Vĩ…có ảnh ở đây không anh?
-Vĩ dạo này không đến. – Chị Vân chen vào. – Mà sao mấy nay không thấy em đâu hết, không có em cái văn phòng Đoàn này chán đến nỗi gián cũng không buồn đập nữa…
-Em bận…học ạ. – Nó gãi đầu, viện cớ.
-Học hay đánh nhau vậy ta? – Anh Khoa chọc. À thì, danh tiếng nó nổi như cồn, ai cũng biết hết, chỉ có anh Vĩ không thường xuyên đến trường nên…ít có biết thôi.
-Có đâu. Dạo này em ngoan rồi đó chứ! Học hành nghiêm chỉnh. – Nhìn thấy ánh mắt có vẻ không dám tin của mọi người, nó la lên – Em thề! Không tin mấy anh chị cứ đi hỏi thử xem, những vụ gần đây có em tham gia không?
Quả thật là nó không có tham gia vụ nào hết, nhưng mà…đó là do bị ép ở nhà…thực hành nội trợ. Híc. Tự nhiên giờ thấy hối hận ghê, ai bảo lại đi thương một người…khoái bắt nạt người khác như thế. Anh em trong giang hồ mà biết chắc chỉ có nước…tìm chỗ trốn thôi. Wind côn đồ của một thời đã biến thành Wind nội trợ rồi. Hức hức. Thiệt là tội quá đi!
-À này, em có biết chuyện Vĩ sẽ từ bỏ việc trở thành giáo viên ở trường này chưa?
-Ủa? Không phải anh ấy nói là “nhất định” anh ấy phải làm được sao? Sao giờ lại bỏ? – Nó vừa ngồi vừa ăn sơri, một rổ đầy trên bàn. Cái Đoàn này chỉ có ăn uống là giỏi thôi. À, nhìn mới thấy, sao ai cũng đưa đôi mắt e ngại nhìn nhau thế nhỉ? Nó lo lắng hỏi – Sao vậy ạ? Bộ…có gì không ổn ư?
-Anh không biết phải nói làm sao… - Anh Khoa gãi đầu, đưa mắt tìm người cứu cánh.
-…
Im lặng một lúc khá lâu. Cuối cùng, chị Vân cũng lên tiếng.
-Có vẻ như cậu ấy muốn giấu em mọi chuyện. Bọn chị cũng chẳng dám nói ra, vì đây là chuyện riêng của Vĩ. Chị nghĩ, nếu em muốn nghe, em nên hỏi thẳng cậu ấy thì hơn.
Nghe? Nghe cái gì? Giấu? Mọi chuyện là sao, sao tự nhiên Wind có cảm giác hoang man thế này…?
Tập đoàn Kasel
Phòng Tổng Giám đốc…
-Cho vào!
Cạch. Tiếng đẩy cửa, một thanh niên cao lớn, tuấn tú bước vào. Bộ vest đắt tiền trên người anh càng làm cho tôn lên vẻ lịch thiệp, phong nhã của anh. Mái tóc gọn gàng, đôi mắt kiên định có chút dịu dàng, khóe môi cong, mũi cao. Cái dáng đứng thẳng, tự tin hướng mắt về phía trước không thể chê vào đâu được.
-Chào Ngài Tổng Giám đốc…! – Anh cúi chào. Chiếc ghế tổng giám đốc quay lại, người đàn ông với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt chữ điền mỉm cười nhìn anh.
-Ta đã dặn con bao nhiêu lần rồi. Gọi “cha”.
-Con xin lỗi…cha…! – Có vẻ như tiếng “cha” đó hơi khó gọi, ừ thì dù gì, ông ấy cũng có phải là cha của anh đâu.
-Con nhớ cha, mà quên ta rồi sao, con trai? – Tiếng nói của một phụ nữ nhắc anh nhớ đến sự tồn tại của bà ấy. Anh ngước lên nhìn, Lê Thái My – dù đã 40 nhưng vẫn còn trẻ đẹp, bộ đầm bó sát càng tôn lên những đường cong quyến rũ của bà, cho dù đó có là…thật hay không. Thái My đứng bên cạnh người đàn ông đã ngoài 60, trông có vẻ không được hợp cho lắm. Đoạn, Thái My bước đến gần cậu con trai, đứa con trai mà bà đã sinh ra bởi sự dại khờ ngày còn trẻ nhưng tình yêu thương bà dành cho anh, không thể nói là ít được, nếu thế, bà đã không quyết định giữ lại anh vào cái ngày đó. Thoáng chốc, đã hai mươi năm rồi, mối tình đau khổ kia cũng đã trôi vào dĩ vãng, chỉ còn lại đây niềm uất hận. – Dạo này con thế nào? Việc học vẫn tốt chứ?
Anh khẽ gật đầu. Học ở đây, là học để trở thành một tổng giám đốc tương lai. Anh đã được đào tạo khoảng 2 năm rồi, quả thực sở hữu một tập đoàn không phải dễ, có quá nhiều thứ cần phải biết. May mắn thay, nhờ cái đầu linh hoạt của mình, việc tiếp thu những thứ “khó nuốt” như thế trở nên dễ dàng hơn với Vĩ.
-Ta cũng đã gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với cát bụi. Cả tập đoàn này, ta trông cậy vào con, hãy tiếp tục phát triển nó. – Ông Shen, Tổng Giám đốc tập đoàn Kasel nhìn bầu trời xanh qua tấm cửa kính, buồn buồn nói. – Vĩ à, hãy cùng giữ gìn nơi này…cùng với em trai con.
Hai từ “em trai” lập tức thu hút ánh nhìn của Vĩ và Thái My. Vĩ biết mình có một em trai – cùng mẹ, khác cha, cậu em ấy anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, đến cả một tấm ảnh cũng không, nhưng Vĩ nghe nói, cậu ấy rất bướng bỉnh, nhất quyết không chịu nhận Thái My là mẹ. Bất cứ mọi liên lạc nào từ mẹ, cậu em ấy cũng từ chối, ngay cả việc mẹ cầu xin, cậu ta cũng lạnh lùng bỏ ngoài tai. Đó là do chính Thái My kể lại. Hừ, một cậu em phiền phức phải không nhỉ?
-Anh à…sao lại nói những lời như vậy? – Thái My nhăn mặt trách.
-Hàhà, điều đó đúng mà. – Ông Shen cười, nụ cười thật hiền. Sực nhớ ra điều gì đó, ông vội quay sang nhìn Vĩ, hỏi – Mà này, con đã để mắt đến cô gái nào chưa? Con nói sẽ giới thiệu với ta trong thời gian sớm nhất mà. Đã hơn 1 tháng rồi đó.
-Có rồi ạ. Nhưng…
-Không nhưng nhị gì cả. Phải ra mắt ngay cho ta. Ta cho con 2 tuần nữa đấy! – Ông Shen chẳng cần biết vế sau của câu nói, lập tức ra lệnh cho Vĩ. Anh đành dạ một tiếng cho vừa lòng ông. Thật ra, anh đang rất lo. Cô gái anh yêu, chỉ xem anh là…anh trai, vẫn chưa hề để ý gì đến lời tỏ tình của anh hết cả. Haizzz, phải làm sao đây???
Ring…ring…ring…
-Con xin lỗi… - Vĩ rút điện thoại ra, màn hình hiện lên chữ “Tuyết”. Anh khẽ mỉm cười, lễ phép nói với ông Shen – Con xin phép…!
-Được rồi. – Ông Shen gật đầu – Con có thể đi được rồi.
Vĩ cúi đầu chào cha, rồi quay lưng bước đi. Ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, Vĩ mới bắt máy.
-Alô. Được rồi. Anh biết rồi.
Chương 16
Quán trà sữa Colours
Wind ngồi ở bàn gần cửa sổ, vừa nhâm nhi ly trà sữa Sôcôla thạch vừa nhìn ra ngoài. May thật, vừa đến đây thì trời mưa. Ngắm mưa chán, nó đảo mắt nhìn quanh quán, cách bài trí cũng đẹp thật, đúng chất của cái tên quán: Màu sắc. Mỗi bộ bàn ghế là mỗi màu khác nhau, những bức tường với hình vẽ dễ thương, nhí nhố, tạo cho quán không khí vui tươi, sôi động. Chà, chưa kể đến cái menu cũng trang trí đẹp phết, nhưng mà khi cầm menu, Wind chỉ chú ý…mấy món ăn, thức uống ghi trên đó thôi.
-Tuyết…!
Wind đưa mắt nhìn người vừa gọi tên mình. Nó nhăn nhó.
-Anh đến muộn.
Vĩ mỉm cười, xin lỗi, cười giả lả. Wind nhìn anh, trong lòng nó chẳng thấy vui gì cả. Anh đang giấu nó rất nhiều chuyện, nó cảm thấy vậy. Đợi Vĩ gọi một ly hồng trà xong, nó bắt đầu nhìn anh chằm chằm, giở giọng tra hỏi.
-Anh…Anh đã giấu em rất nhiều chuyện có phải không?
-Hả? – Vĩ vừa cởi chiếc áo vest ngoài ra, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc vest sang bên cạnh, mái tóc hơi ướt vì mưa. Anh thản nhiên hỏi như không biết gì cả – Giấu em gì cơ?
-Nhiều lắm. – Nó nhấn mạnh.
-Nhiều lắm?
-Ừm. Tại sao anh lại từ bỏ việc trở thành giáo viên. Anh từng nói với em, anh muốn sau này sẽ trờ thành một thầy giáo cực giỏi mà. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
-Chẳng có gì. Anh chỉ…thấy không còn thích…
-Anh nói dối! – Wind chặn ngang họng Vĩ, không cho anh tiếp tục nói cái lý do ngớ ngẩn đó. Mơ ước một điều gì đó, đâu phải cứ nói “không thích” là có thể từ bỏ hết như vậy được. Huống hồ, anh luôn miệng nói với nó về chuyện trở thành một giáo viên mỗi lần trò chuyện, dù nó nhiều lúc câu được câu mất, nhưng nó biết…anh rất yêu thích cái nghề dạy học đó. Anh Vĩ đâu phải loại người…cứ không thích, là bỏ đâu.
Thấy ánh nhìn “quyết nghe cho được nguyên nhân thật” của nó, anh Vĩ cũng thở dài chịu thua. Ừ thì, Wind vốn cứng đầu mà, cái gì cũng phải rõ ràng với nhau mới được chứ. Anh Vĩ chợt thấy buồn cười, thì cũng tại anh, ai bảo lại đi thương yêu cô gái này làm gì cơ chứ.
-Được rồi, dù chuyện này…hơi dài dòng, nhưng anh sẽ cố gắng giải thích cho em nghe một cách ngắn gọn, đơn giản, được chứ? – Thấy Wind gật đầu, anh tiếp – Nhưng…chúng ta cần đến nơi nào đó…kín đáo hơn một chút.
Nói rồi, anh đứng lên gọi tính tiền. Mặc dù Wind có hơi tiếc nuối vì ly trà sữa ngon lành mới uống được hơn một nữa xí, nhưng mà…bây giờ chuyện của anh vĩ nghe có vẻ…hấp dẫn hơn ly trà sữa kia. Nó quyết định, dứt bỏ sự tiếc nuối, đi theo anh Vĩ, leo lên chiếc xe hơi màu đen đắt tiền mà nó không biết chui từ đâu ra. Ồ men, anh Vĩ từ lúc nào lại có cả tài xế riêng thế này hở trời? Vậy có lẽ nào, chuyện anh giấu nó, còn nhiều hơn cả tưởng tượng của nó nữa…???
Đến một bãi biển khá xa nhà nó, chiếc xe dừng lại. Wind thấy anh Vĩ đang xì xầm gì đó với người lái xe, sau đó, chú ấy lái chiếc xe đi mất hút. Chỉ còn lại anh và nó cùng bãi biển với làn gió mát rượi. A, đã quá, lâu rồi nó mới ra biển…!! Wind nhắm mắt, tận hưởng mùi biển mặn. Hít hà. Cái cảm giác khi gió lướt qua khuôn mặt nó thật tuyệt. Không biết từ bao giờ, anh Vĩ đã đứng cạnh nó, nhìn nó mỉm cười. Lát sau, anh lên tiếng.
-Anh…rất thích ra biển. Những cơn sóng nhẹ, mùi gió biển, cát biển…tất cả những gì của biển, luôn khiến cho anh có cảm giác yên bình.
-…
-Anh xin lỗi vì đã giấu em. Nhưng…anh buộc phải làm như thế.
-Tại sao?
-Nếu ai cũng biết anh là ai – Vĩ quay sang nhìn nó – sẽ rắc rối lắm…!
-Rắc rối? – Wind nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
-Ừm. – Anh Vĩ ngồi xuống nền cát mịn, rồi cũng kéo nó ngồi xuống theo. – Bởi vì, anh…là con của Lê Thái My.
Lê Thái My? Cái tên này nghe rất quen. Wind trợn mắt nhìn Vĩ, nó lặp lại rõ ràng từng chữ. Nó không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
-Lê-Thái-My? Anh đùa?
Trong đôi mắt của anh, không có chút gì gọi là “đùa” được cả. Wind cảm thấy quá bất ngờ. Con của Lê Thái My ư? Có ai mà ngờ được chứ?
-Anh đang cố gắng nói sự thật cho em nghe mà. – Vĩ cười, a, nụ cười của anh sao mà buồn vậy. – Anh…là đứa con được sinh ra bởi sự vụn dại của người phụ nữ ấy. Người đàn ông kia…ông ta, bỏ đi ngay khi biết tin mẹ có mang anh. Hàzz…vô trách nhiệm em nhỉ? – Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn nó. Wind khẽ gật đầu. Anh Vĩ lại nói tiếp. – Sau khi anh ra đời, mẹ bị chính gia đình ruồng bỏ. Mất tất cả, bà ấy bắt đầu công việc gái bar. Rồi bà may mắn được ông Shen thương yêu, nâng đỡ, đào tạo thành người mẫu. Ông chấp nhận hết tất cả mọi thứ về mẹ, không một chút e dè. Và rồi, năm anh hoàn thành bậc phổ thông, ông cho người đào tạo anh trở thành người thừa kế chiếc ghế Tổng Giám đốc. Anh rất biết ơn ông ấy vì đã tốt với hai mẹ con anh như thế, nên anh quyết định, dù là phải từ bỏ giấc mơ làm giáo viên, anh cũng sẽ cố gắng để đền đáp ân tình đó. Anh và mẹ, đã nợ ông ấy quá nhiều.
-Thế đó. – Anh Vĩ nhìn nó, chớp mắt – Đó là vì vậy nên anh mới từ bỏ nghề giáo viên. Dù anh có yêu nó đến mức nào đi nữa…
Wind khẽ gật đầu. Thì ra, câu chuyện của anh Vĩ là như thế. Wind cứ tưởng, hoàn cảnh của anh rất bình thường cơ chứ. Một gia đình hạnh phúc với người cha là công nhân viên, mẹ là nội trợ chăm lo việc trong nhà, anh là người con một tài năng. Thì ra, chỉ là do nó nghĩ vậy thôi. Tổng Giám đốc tương lai? Thế cũng đủ giải thích về chiếc xe hơi đen kia rồi nhỉ…?
-Em hiểu rồi. – Nó lí nhí. Tự nhiên nó lại có cảm giác, mình đang buộc anh phải kể về quá khứ của anh cho nó nghe vậy đó.
-Ừm. – Anh Vĩ ậm ừ. Nó liếc nhìn anh, chiếc áo sơ mi trắng quả thực làm cái sự đẹp của anh nó tăng lên rất nhiều lần. Haiz, nếu mà có fan cuồng của anh ở đây, chắc nó sẽ bị đè bẹp quá. Cơ mà, may là tụi nó không có ở đây, chớ tụi nó mà biết chuyện anh là một Tổng Giám đốc tương lai của tập đoàn Kasel, chắc…có đứa đe dọa ép anh phải cưới luôn quá! Hừ, bọn fan cuồng ấy…điên khiếp! Nhắc đến thôi là thấy ớn lạnh. Hôm trước còn giở trò muốn làm thân với nó nữa cơ. Sợ thiệt…!
-Anh nghe nói mình có một em trai.
-Em trai? – Nó ngạc nhiên.
-Ừm.
-Vậy à… ? Em trai của anh tên gì ? – Wind hào hứng hỏi.
-Anh không biết. – Vĩ trả lời. Anh nhìn mông lung – Một đứa em trai cùng mẹ khác cha, anh chưa bao giờ gặp, chỉ biết rằng nó cứng đầu lắm.
-Ừm – Wind nghĩ nó không nên hỏi nhiều nữa. Làn gió mát mẻ khiến nó thấy dễ chịu, Wind nhắm mắt dang hai tay tận hưởng khí biển, ngửi mùi biển mặn. Tóc nó bay bay, hai má ửng đỏ, khóe môi nở nụ cười thích thú. Anh Vĩ nhìn nó, cũng khẽ mỉm cười.
-Tuyết…
-Dạ?
-Anh sẽ trở thành một Giám đốc tài giỏi, và rồi…em có thể dự đám cưới của anh chứ? – Anh Vĩ hỏi.
-Đương nhiên rồi! – Wind lập tức trả lời. Nó vui vẻ kể lể, gì chứ nói về đám cưới, nó thích lắm. – Em sẽ mặc đầm thật đẹp nè, rồi nhất định sẽ chụp được bó hoa cùa cô dâu cho xem…(blah blah)
-Em sẽ không được chụp bó hoa đó.
-Hả? – Nó ngơ ngác. Sao lại không cho nó chụp chứ??? Đó là điều tuyệt nhất mà nó muốn làm khi tham dự một lễ cưới mà. – Tại sao???
-Bởi vì…. – Anh Vĩ nhích lại gần nó, khuôn mặt cúi xuống gần, nhẹ nhàng vén mái tóc đang bay bay của nó, nói – Em sẽ dự đám cưới với tư cách…là cô dâu của anh!
Lại một lần, nó bị anh Vĩ làm cho choáng. Cơn gió biển bỗng dưng thổi mạnh, nó phải nép mình vào anh Vĩ. Cái ôm không cố tình kia làm nhiệt độ cơ thể nó tăng lên đột ngột. Đầu muốn bốc hỏa luôn rồi. Híc. Nó đẩy anh ra nhưng không được, vòng tay anh đang ghì chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Wind. Nó rủa thầm cơn gió đáng ghét kia đã đưa nó vào tình huống khó xử thế này. Thình thịch. Wind thề đó không phải là tiếng tim nó đập đâu, là của…anh Vĩ đó.
-Anh…
-Một chút thôi mà. – Anh Vĩ thì thầm.
-… - Wind bất lực. Chẳng cách nào gỡ bỏ cánh tay khỏe mạnh kia ra được. Đang định giữ nguyên hiện trường, nó sực nhớ ra một diều cực quan trọng là: Bây giờ nó đã là hoa có chủ rồi. Ôm một người khác như thế này, có phải là hơi có lỗi với “ai kia” lắm không? (hơi...thôi á?) Hừ, nếu mà phát hiện, chắc sẽ có người giận dữ lắm đây…! Không được đâu…!
Nghĩ thế, nó bèn cố hết sức đẩy anh Vĩ ra, từ chối cái ôm chặt kia. Wind gãi đầu, nở nụ cười ngại ngùng.
-E…Em xin lỗi. Làm như thế không hay lắm.
-…
-Anh… - Wind chợt cảm thấy nghẹn ngay họng. Nhưng nó phải trả lời anh Vĩ thôi, nó không muốn anh hiểu lầm. Lời yêu thương anh dành cho nó, nó thực sự không thể đáp lại được. Bởi vì, trong tim nó lúc này, chỉ có hình ảnh của một người. – Tình cảm của anh dành cho em, em…không thể…
-Em…đã có người nào đó rồi?
Wind khẽ gật đầu. Nó đưa mắt liếc nhìn anh Vĩ, nụ cười hạnh phúc lúc nãy của anh mới xuất hiện một chút đã vội biến mất rồi. Chắc là bây giờ, anh buồn lắm. Nhưng biết làm sao được…nó chỉ xem anh là anh trai, và điều đó không thể thay đổi.
Cả không gian trở nên yên tĩnh lạ lùng. Chỉ còn tiếng sóng xì xào, mặt trời cũng đang sắp lặn. Vốn dĩ, Vĩ muốn cùng nó ngắm hoàng hôn, nhưng có lẽ…ánh hoàng hôn hôm nay sẽ không còn đẹp nữa. Ừm thì, “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”?
-Anh hiểu rồi. – Vĩ nói. Anh nở một nụ cười gượng gạo. – Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
-…
-Chắc gì…người đó thật sự xứng đáng với tình cảm của em, hơn anh. Anh sẽ chờ. – Anh Vĩ hôn nhẹ lên trán nó. Nụ cười dịu dàng của anh làm nó thoáng đỏ mặt.
A…hoàng hôn kìa…!