XtGem Forum catalog
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Những nàng tiểu thư nghịch ngợm - trang 4

-Ưm…_Đan Đan từ từ mở mắt, cô cảm thấy đầu mình đâu như búa bổ
-Dậy rồi à_Thiên Lâm lo lắng hỏi
-Cô cảm thấy thế nào?
-Không khỏe ở đâu?
-Có muốn ăn gì không?
-Uống nước nhé_Thiên Lâm hỏi tới tấp
-Này, anh đang hỏi cung tôi đấy à, muốn hỏi gì thì cũng từ từ đã chứ_Đan Đan khẽ gắt
-Tôi… tôi xin lỗi_Thiên Lâm áy náy
-Không sao, mà đây chẳng phải phòng cậu sao.Sao tôi lại ở…Người Đan Đan bỗng dưng run lên, cô nhớ lại chuyện lúc chiều, cô sợ hãi, mồ hôi cô túa ra, nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên má.Thấy thế, Thiên Lâm vội ôm chầm lấy cô, cậu nhẹ nhàng vổ về cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cậu nói:
-Đừng khóc, có chuyện gì nói tôi nghe xem nào.
-Hức hức… tôi đã rất sợ…hức hức
-Thôi nào, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi
-Hức hức_Đan Đan vẫn cứ khóc nhưng giờ đây, trong giờ phút này cô cảm thấy an toàn, người cô bớt run hơn, cô cảm thấy bớt sợ hơn.
Cốc!cốc!cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Lâm và Đan Đan lúng túng tách nhau ra.Đan Đan quệt nhanh dòng nước mắt.Thiên Lâm nhanh chóng lấy lại phong thái của mình.
-Vào đi_Thiên Lâm điềm tĩnh nói
Quản gia Kiều mở cửa bước vào, sau khi đặt tô cháo gà thơm ngon, nóng hổi,chứa nhiều dinh dưỡng lên bàn(quảng cáo cho thương hiệu cháo gà mà quản gia Kiều nấu một tí),quản gia Kiều kính cẩn nói:
-Cậu chủ còn gì dặn dò
-Được rồi.Không còn việc gì nữa, bà có thể ra ngoài
-Vâng_quản gia Kiều cung kính bước ra ngoài
-Hj, cảm ơn nhé!
-Chuyện gì?_Thiên Lâm nhíu mày hỏi
-Cảm ơn vì đã làm tôi bớt sợ hơn, cảm ơn vì đã ở bên an ủi tôi lúc tôi không, cảm ơn vì….mà cậu đã đưa tôi ra khỏi đó hả?
-Ngoài tôi ra thì còn ai nửa_Thiên Lâm tự hào
-Thật không?_Đan Đan nghi ngờ nhìn Thiên Lâm
-Tất nhiên là thật rồi_Thiên lâm giãy nãy
-Được rồi, làm gì ghê vậy.Cảm ơn vì đã đưa tôi ra khỏi đó
-Thế chứ, cháo nằm ở trên bàn kìa, ăn đi_Thiên Lâm giục
-Thanks
9h30′:
-Được rồi, về đi dù sao thì cũng cảm ơn vì những việc đã làm cho tôi chiều hôm nay_Đan Đan nhẹ nhàng nói
-Không có gì, ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà một ngày_Thiên Lâm nói
-Ừ, mà tôi được nghĩ thật chứ?_Đan Đan hỏi lại.Thiên Lâm gật đầu rồi cậu bước vào xe về nhà
Tối đó, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.Liệu cậu có nên…………………….
-Bây giờ mới về à?_Tiểu Phong ngồi trên ghế sofa nghiêm giọng hỏi
-Ừ, tại gặp một chút rắc rối_Đan Đan áy náy
-Cậu có biết là mọi người đã rất lo lắng không hả?_Vy Vy chạy lại chỗ Đan Đan mắng
-Hì, tớ xin lỗi
-Sao cậu không bắt máy?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi
-Cậu có gọi cho tớ à, để tớ xem nào_Đan Đan nói rồi lôi điện thoại của mình ra xem thử
-Trời, 16 cuộc gọi nhỡ.OMG_Đan Đan kêu lên rồi khẽ liếc sang chỗ Tiểu Phong và Tiểu Tuyết nuốt nước bọt, cô cố mĩm cười, nụ cười vô cùng “tươi tắn”:
-Hì…hì..bạn của tớ..tớ không ngờ là mình lại về muộn đến thế, đã để các cậu lo lắng rồi….thành thật xin lỗi nhé!
-Còn cười được nữa à, về muộn thì cũng phải gọi điện báo cho bọn tớ một tiếng chứ_Tiểu Phong trách
-Ừ, tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Thế thì tốt, thôi mọi người mệt rồi, đi ngủ thôi_Tiểu Tuyết khẽ nói


-Hôm nay có việc gì giao cho tôi đây_Đan Đan nhí nhảnh nói
-Ra xe đợi tôi đi_Thiên Lâm nghiêm túc nói
-Ừ_Đan Đan nhẹ nhàng trả lời.”Không biết có chuyện gì mà anh ta nghiêm túc vậy nhỉ?”_Đan Đan vừa đứng đợi vừa tự hỏi
-Đi thôi_Thiên Lâm từ trong nhà bước ra nói
-Đi đâu?_Đan Đan thắc mắc
-Đến nơi này, tôi có chuyện muốn nói với em
-Khoan…em à, em nào vậy, tôi nghe nhầm phải không?
-Không, đi thôi _Thiên Lâm nói rồi lôi tuột Đan Đan vào xe.Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Đan Đan lại liếc nhìn Thiên Lâm, cô cảm thấy Thiên Lâm hôm nay có gì lạ lắm.Mới chỉ hôm qua cô không đi làm thôi mà hôm nay Thiên Lâm dường như thay đổi hẳn, từ biểu hiện trên khuôn mặt đến từ ngữ xưng hô với cô:Hôm nay tự dưng cậu trở nên rất nghiêm túc hơn lại còn xưng tôi_em với cô nữa.
-Đến rồi_Thiên Lâm dừng xe trước một cánh đồng cỏ lau rộng lớn
-Woa, đẹp tuyêt vời_Đan Đan reo lên khi bước ra khỏi xe
-Sao anh biết chỗ này hay vậy!Vừa yên tĩnh, không có người qua lại, lại vừa rộng nữa, không khí lại trong lành.Nơi này quả là very very tuyệt vời_Đan Đan phấn khởi
-Em thích đến vậy à?
-Hôm nay anh bị làm sao vậy?
-Làm sao là làm sao?_Thiên Lâm nhíu mày
-Thấy anh tự nhiên thay đổi hơi bị nhiều đó à nha
-Thay đổi cái gì?
-Thì tự nhiên…à mà anh đưa tôi đến đây làm gì vậy?
-Tôi có chuyện muốn nói với em_Thiên Lâm nhìn vào mắt Đan Đan nói
-Stop, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, tôi bị yếu tim đó, với cái kiểu nhìn người khác nghiêm túc như anh thì tim tôi sẽ rơi ra ngoài mất_Đan Đan bông đùa
-Tôi có chuyện nghiêm túc muốn hỏi em?
-Có chuyện gì thì cứ hỏi đi, mà đừng có xưng tôi với em nữa!Tôi chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi thôi nhé.Anh gọi tôi bằng em làm tôi nổi hết cả da gà lẫn da vịt lên rồi nè
-Đan Đan này, nếu như…em thực sự yêu một người thì cảm giác của em sẽ ra sao?
-Yêu á?_Đan Đan hỏi
-Ừ_Thiên Lâm gật đầu
-Tôi cũng không biết nữa.Có thể yêu là: sự rung cảm của trái tim, khi yêu có lẽ mọi cảm xúc sẽ luôn hướng về người đó, khi yêu một người thì ta sẽ luôn quan tâm, lo lắng cho người đó, khi người mà ta yêu thương mĩm cười thì ta cảm thấy hạnh phúc, trái tim ta cũng đập rộn ràng,yêu là muốn làm cho người đó cười nhiều hơn, muốn đem đến cho người đó thật nhiều điều tốt đẹp và khi ta thực sự yêu một người thì..
-Thì sao?
-Thì lúc ở bên người đó ta sẽ cảm thấy thật an toàn, những lúc ta gặp khó khăn có thể ta sẽ nghĩ về người đó đầu tiên.Tóm lại mọi hoạt động của ta đều mang hình bóng của người đó
-Vậy thì đúng nó rồi_Thiên Lâm khẽ nói
-Nhưng tôi cũng không chắc đâu, đây chỉ là suy đoán của riêng tôi thôi
-Đan Đan_Thiên Lâm nhìn sâu vào đôi mắt café của Đan Đan, cậu hít thở thật mạnh bởi vì lúc này đây trái tim cậu không ngừng đập rộn ràng khi đối diện với người con gái mà…..
-Nếu bây giờ….tôi….tôi…nói …………em…à không….tôi….tôi thích em…em đồng ý làm bạn gái tôi nhé!Em…em….sẽ đồng ý chứ?_Thiên Lâm ấp úng
-Tôi…tôi_Đan Đan bối rối.
-Tôi cần thời gian suy nghĩ …được không?_Đan Đan cúi gằm xuống đất hỏi
-Được rồi, nếu em chưa có câu trả lời thì để sau vậy. Một tuần đủ không, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này nhé.Nếu như em không đến… thì có nghĩa là em từ chối còn nếu như ngược lại nghĩa là em đồng ý.Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây lúc năm giờ chiều, tôi sẽ chờ câu trả lời của em trong khoảng một tiếng đồng hồ.
-Cứ quyết định thế đi.Còn bây giờ tôi có thể về được không?
-Ừm, tôi đưa em về
-Khỏi, tôi muốn về một một mình_Đan Đan từ chối rồi bước nhanh về phía đường quốc lộ.


“Liệu cô ấy có đến không?”_Thiên Lâm lo lắng khi nhìn vào đồng hồ đã chỉ 5h53′
1′
2′
3′
4′
5′
6′ trôi qua
-Em thực sự không đến sao?_Thiên Lâm hụt hẫng nói rồi cậu lặng lẽ bước ra về
-Nè, không tính nghe câu trả lời à?_Đan Đan nhẹ nhàng bước từ một góc khuất của cánh đồng cỏ lâu ra
-Sao em lại từ đó bước ra?_Thiên Lâm xoay người lại ngạc nhiên hỏi
-Muốn nghe cái gì trước:Câu trả lời hay nguyên nhân tại sao tôi bước từ đó ra trước?_Đan Đan nghiêng đầu hỏi
-Tôi muốn nghe câu trả lời trước
-Xem nào, tình hình là tôi vẫn chưa có câu trả lời.Bây giờ thế này nhé:Tôi ngắt một bông lau rồi ngắt từ từ từng ngọn một xem câu trả lời là thế nào nhé!
-Đan Đan, đây không phải là….
-Stop, tôi biết anh định nói gì nhưng cứ làm thế đã nhé.Đứng một nơi thì chán lắm, vừa đi vừa ngắt nha!_Đan Đan nói rồi nhẹ nhàng bước về phía trước, vừa đi cô vừa khẽ nói:Đồng ý!Không đồng ý…..Cứ thế sau mỗi câu nói cô lại ngắt một bông.Còn Thiên Lâm bước theo Đan Đan, chăm chú nghe từng câu nói của cô, cậu lo lắng, cậu sợ_sợ câu trả lời là sự từ chối của Đan Đan
-Đồng ý
-Không đồng ý
….
-Không đồng ý
-Đồng ý
-Và….
-Không đồng ý
-Đây là câu trả lời của em
Đan Đan khẽ gật đầu, điều đó làm Thiên Lâm thất vọng, cậu quay lưng, bước từng bước nặng nề về phía chiếc xe của mình
-Đi đâu đó?_Đan Đan hỏi vọng theo
Thiên Lâm im lặng
-Nè, Hoàng Thiên Lâm, anh đổi ý rồi à, trên tay em vẫn còn một nhánh bông lau cuối cùng mà, em vẫn chưa trả lời đấy…..
Thiên Lâm dừng lại
-Câu trả lời của em là …..EM ĐỒNG Ý,ĐỒ NGỐC!
Ngay giây phút đó: Thiên Lâm lập tức xoay người lại, cậu nhìn thẳng vào Đan Đan_nhìn thẳng vào người con gái mà cậu thật sự yêu thương.Còn Đan Đan, cô nhẹ nhàng cho ngọn cỏ lâu còn sót trên tay mình rời xuống đất, nước mắt cô lăn dài trên đôi má trắng hồng của cô_những giọt nước mắt chứa đầy hạnh phúc.
-Đừng khóc, cảm ơn em…_Thiên Lâm nhẹ lau nước mắt cho Đan Đan rồi vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
Nhưng tia nắng ấm áp của buổi chiều tắt dần, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, những cơn gió lướt qua ,nhẹ nhàng như đến chia vui niềm hạnh phúc mà hai con người đang nhận được.Tình yêu của họ chính thức bắt đầu.


-Đan Đan, em giỏi thật đấy!_Thiên Lâm vừa bước vào phòng vip của “Angel or Devil” lên tiếng mắng Đan Đan(bạn nào không nhớ “Angel or Devil” là cái gì thì vui lòng xem lại chương 2 giúp Snow nha!)
-Em giỏi cái gì nào?_Đan Đan ngây thơ hỏi
-Lúc chiều em xin nghỉ, vậy mà tối nay lại gọi điện cho anh bảo anh đến nơi này chơi.Thật là không biết nên nói em thế nào nữa
-Hj hj, hôm qua em quên mất một việc nên bây giờ gọi anh đến đây thực hiện việc đó.À, anh gọi cho bạn anh đến đây luôn đi,lúc nãy gọi anh mà quên mất_Đan Đan hí hửng nói
-Ừ, nhưng việc gì vậy?_Thiên Lâm nhíu mày
-Bí mật không thể bật mí_Đan Đan nhí nhảnh trả lời.
-Được rồi, nếu là bí mật không thể bật mí thì lát nữa anh biết cũng được
-Ừ, lát nữa anh sẽ biết_Đan Đan khẽ cười
-Anh ra ngoài gọi điện đây
-Ừm, anh đi đi , nhanh lên nhé!_Đan Đan giục.Thiên Lâm gật đầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài
-Vâng, tỉ có gì dặn dò_Tú Anh lễ phép bắt máy
-Em mang cho chị vài chai rượu ngoại nha, loại nào ngon ấy.À lát nữa mang rượu vào cứ xem chị là khách quen nha, vù có bạn chị đến nữa mà bọn chị đang giấu thân phận nên…
-Vâng, em rõ rồi ạ!
-Ừ, vậy chị tắt máy đây!
-Vâng_Tú Anh lễ phép rồi chờ cho Đan Đan tắt máy rồi cũng tắt máy
-Anh gọi rồi, lát nữa bạn anh sẽ đến ngay_Thiên Lâm vừa bước vào phòng vừa thông báo
-Lát nữa bạn em cũng sẽ đến!
-Vậy à
Cốc!Cốc!Cốc
-Vào đi_Đan Đan nói
-Chị Đan Đan, rượu của chị đây
-Ừ, cảm ơn em, em cứ để đó đi
-Vâng, vậy em xin phép ra ngoài.Có gì dặn dò thì chị cứ gọi cho em
-Chị biết rồi_Đan Đan mĩm cười
-Em xin phép_tú Anh cúi chào rồi bước nhanh ra ngoài
-Ủa, mà nhỏ Tiểu Tuyết này sao không trả lời lại.Kiểu này chắc đang làm việc nên không biết mình nhắn tin cho rồi_Đan Đan thở dài nói
-Có vấn đề gì sao Đan Đan?_Thiên Lâm ngồi cạnh hỏi
-Em đã nhắn tin cho các bạn em rồi, em bảo nếu nhận được tin nhắn thì nhớ nhắn lại cho em để em biết.Mọi người đều đã nhắn lại hết rồi, riêng Tiểu Tuyết là nãy giờ vẫn chưa thấy nhắn lại cho em thôi, em đoán là nó đang bận nên không biết.Chắc bây giờ em phải Alô cho nó thôi, đợi em chút_Đan Đan trình bày rồi bấm số gọi điện cho Tiểu Tuyết
-”Tại hạ” xin nghe!_Tiểu Tuyết bông đùa
-Đang làm gì đó, tớ nhắn tin mà không thèm nhắn lại cho người ta luôn, chảnh dữ z má!_Đan Đan vờ giận dỗi
-”Các hạ” có nhắn tin cho “tại hạ” à?
-Ừ, không them nhắn lại cho người ta nữa, dỗi luôn
-Hjf, sorry nha!Tại tớ đang làm viecj nên không biết.Nào, gọi tớ có việc gì nói tớ nghe xem
-Đến “Angel or Devil” đi, nhanh nhá! Cho cậu 20′_Đan Đan nói thật nhanh rồi tắt máy
-Có vấn đề gì vậy, sao em nói nhanh thế_Thiên Lâm hỏi
-Không nói nhanh thì Tiểu Tuyết sẽ cắt ngang lời em nói rồi từ chối cho xem.Vì nó rất xem trọng công việc nên phải làm vậy thôi_Đan Đan giải thích rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm
-Nhưng em là bạn cô ấy mà_Thiên Lâm thắc mắc
-Ừ, em là bạn của cô ấy, bốn chúng em còn chơi rất thân với nhau nữa cơ.Với Tiểu Tuyết cô ấy rất xem trọng công việc nhưng đối với bạn bè cô ấy còn xem trọng hơn gấp nhiều lần.Tuy nhiên, hiện tại nó phải tuân thủ quy định của công ti nên mới vậy.Em biết điều đó nhưng em vẫn phải bắc nó xin về sớm vì nó là bạn em nên….lát nữa anh sẽ biết_Đan Đan ra chiều bí ẩn
-Hi, Đan Đan_Vy Vy hớn hở
-Nhờ cậu mà tớ có dịp ra ngoài đấy.Không là tớ chết ỉu trong công ty lun rồi.Ủa, mà sao cậu ta lại ở đây_Vy Vy ngơ ngác
-Là tớ bảo anh ấy đến đấy_Đan Đan vừa nói vừa kéo đến chỗ ngồi
-”Anh ấy”, lạ à nha!_Tiểu Phong bước vào trêu chọc
-Hj hì, làm gì mà để ý ngôn ngữ của người ta ghê thế_Đan Đan ngoáy lại
-Thiên Lâm, mày gọi bọn tao đến nơi này làm cái gì?_Anh Khang từ đâu chui ra oang oang
-Mày bé bé cái mồm giùm tao cái, cái gì mà la lên ghê thế.Mày xem Vy Vy:bạn Đan Đan kìa, bị mày dọa cho khiếp quá đến nỗi chưa uống xong ngụm nước đã phun hết ra ngoài rồi kìa.


-Ơ, mình xin lỗi_Anh Khang gãi đầu, mặt bắt đầu đỏ dần lên.Nhìn mặt Anh Khang cả lũ không ai bảo ai đều lăn đùng ra, ôm bụng cười sặc sụa.
-Ha ha, mày nhìn lại cái mặt của mày ha ha đi ha ha ha Anh Khang_Thiên Lâm cố gắng nói
-Thiên…ha ha ..Thiên….Lam nói đúng…đún…đúng đấy…ha ha_Gia Kiệt vừa ôm bụng cười vừa nói
-Yaaaaaaaaaaaaa, bọn mày là bạn tao mà cư xử như thế đó à_Anh Khang bực mình gắt
-Xin….Xin….ha…ha…lỗi.Bọn tao chỉ là…ha ha…_Thiên Lâm cố nói từng chữ
-Có thôi không?
-Được..được rồi_Gia Kiệt nói
-Vui nhỉ?_Tiểu Tuyết lên tiếng rồi rất tự nhiên cô lại ngồi vào chiếc ghế sofa rót một cốc rượu rồi húp lấy một ngụm
-Người đó là bạn em à?_Thiên Lâm quay sang hỏi Đan Đan
-Vâng_Đan Đan mĩm cười trả lời
-Cậu đến rồi!_Tiểu Phong nói rồi tiến lại bên bạn
-Sao, Đan Đan gọi tớ đến đây làm gì?_Tiểu Tuyết uống thêm một ngụm rượu, hỏi
-Mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy tớ xin thông báo một chuyện cực kì quan trọng_Đan Đan ra vẻ nghiêm trọng
-Tớ đoán nhé!_Tiểu Phong xen vào
-Cũng được_Đan Đan cười
-Lúc nãy cậu gọi hắn ta là anh lại nói năng nhẹ nhàng với hắn, ngoài việc cậu và hắn…._Tiểu Phong để lửng câu nói của mình
-Đang Love_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, hôm nay tớ mời các cậu đến đây là để kỉ niệm ngày chúng tớ chính thức cặp với nhau_Đan Đan tuyên bố
Mọi người trong phòng Vip lúc này vô cùng ngạc nhiên, riêng Tiểu Tuyết và Tiểu Phong_họ không lấy làm ngạc nhiên lắm
-Haizzzzzzzzzzzzzz, phiền thật giờ tính sao đây.Họ say nên gục hết rồi_Tiểu Phong thở dài
-Đưa Tiểu Đan và Vy Vy về, còn bọn họ cho họ ở đó cũng được, lát bảo Tú Anh móc trong phòng cho họ chiếc chìa khóa để mai họ tự mở cửa ra về, bảo nó gắn ghi chú lên chiếc chìa khóa nữa kẻo họ không biết đó là chìa khóa gì_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói
-Ý cậu là nhốt họ lại?_tiểu Phong hỏi
Tiểu Tuyết gật nhẹ đầu
7h sáng, tại ban công dãy 12 trường Royal:
-Đan Đan đâu?_Thiên Lâm hỏi
-Hỏi làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cco ấy đâu?_Thiên Lâm vẫn kiên nhẫn hỏi lại
-Hôm nay nghĩ_Tiểu Tuyết trả lời
-Nghĩ, Tiểu Đan có chuyện gì sao?cô ấy bị sao à?_Thiên Lâm lo lắng
-Mệt, đau đầu gì đó do tối qua uống quá nhiều_Tiểu Phong ngán ngẫm trả lời
-Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Không biết_Tiểu Tuyết trả lời rồi quay sang nháy mắt vói Tiểu Phong
-Cậu là bạn cô ấy mà?_Thiên Lâm bắt đầu bực
Tùng!tùng!tùng_Tiếng trống vào học đột nhiên vang lên
-Cứ từ từ mà nổi cấu đi nhé!Tụi này vào lớp đây._Tiểu Phong cười đáp.Cô rất hài lòng với kết quả mà mình đạt được:Đó là chọc tức được Thiên Lâm.Còn Tiểu Tuyết, cô cũng khẽ mĩm cười, cô vui vì người mà Đan Đan chọn là người lo lắng cho Đan Đan thực sự,cô tin rằng Đan Đan sẽ được hạnh phúc.Điều đó làm cô thấy an tâm hơn.
-Ra về gặp tôi một lát_Tiểu Tuyết đứng trước bàn Thiên Lâm nói rồi lặng lẽ về chỗ ngồi của mình
-Có chuyện gì vậy?_Gia Kiệt ngồi bàn dưới chồm lên chỗ Thiên lâm tò mò hỏi
-Tó cũng không biết nữa_Thiên Lâm lắc đầu.Thực sự cậu cũng đang tò mò đây, nhưng mặc kệ nó bây giờ tâm trí cậu chỉ nghĩ đến Đan Đan.Cậu tự hỏi:”Không biết Đan Đan sao rồi?Chắc là Đan Đan mệt hay gì đó nên mới nghĩ học”rồi cậu tự nhủ ra về cậu sẽ đến thăm Tiểu Đan(eo ơi!Chết Tiểu Đan rồi.Mỗi lần để Thiên Lâm đưa về cô toàn chỉ cho cậu nhà giả chứ có phải nhà thật đâu)


-Cậu thật sự yêu Đan Đan chứ?_Tiểu Tuyết hỏi
-Sao cậu lại hỏi vậy?Cậu nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho Đan Đan_Thiên Lâm không hài lòng
-Trả lời tôi đi_Tiểu Tuyết ra lệnh
-Đúng vậy
-Vậy thì tốt, hãy đem hạnh phúc đến cho bạn tôi.Đừng bao giờ làm Đan Đan khóc, nếu không…
-Không có chuyện nếu không đâu
-Tôi mong là vậy.Nếu như cậu dám làm bạn tôi khóc, cậu chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ không tha thứ cho những ai làm bạn tôi tổn thương đâu_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói
-Cậu không phải thích Đan Đan chứ?_Thiên Lâm nghi hoặc khi thấy Tiểu Tuyết rất quan tâm đến Tiểu Đan. Ngay từ đầu, cậu đã không thích Đan Đan làm bạn với một tên con trai rồi, vậy mà Tiểu Đan còn hơn thế đã chơi với tên con trai này ngay từ nhỏ, mà không những là một tên con trai mà cô ấy còn chơi thân với hai tên con trai nữa chứ.
-Ha ha, tôi thích Đan Đan_Tiểu Tuyết cười lớn
-Không phải sao?
-Hj, cậu đa nghi quá đấy.Nhưng không sao, đừng đa nghi quá là được.Giữa tôi và Đan Đan sẽ không thể xảy ra chuyện gì cả.Càng không thể có chuyện tôi thích Đan Đan, vì tôi là…_Tiểu Tuyết bỏ dở câu nói
-Vì cậu là gì?_Thiên Lâm nhíu mày khó hiểu
-Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là cậu đối với Đan Đan thật lòng là tôi an tâm rồi!_Nói rồi Tiểu Tuyết lặng lẽ bước xuống sân thượng
-Đan Đan, rốt cuộc nhà em ở đâu hả?_Thiên Lâm gắt
-Thì em đã chỉ rồi còn gì?_Đan Đan lo lắng
-Hôm qua anh có đén đó rồi.Nhưng người trong nhà bảo trong nhà không có ai tên là Đan Đan cả_Thiên Lâm tức giận
-Hả, cái gì?Anh đã đến đó sao?Anh vào nhà chưa?Nhà đó thế nào, đẹp không?Em chưa vào đó lần nào, anh sướng thật đấy, được vào ngôi nhà đó luôn.Em nghe họ nói là vườn nhà đó rất đẹp, có rất nhiều hoa, nhưng khổ nổi là ông chủ nhà đó hắc ám quá không thích người lạ vào nhà của mình nên rất ít người có cơ hội vào đó tham quan.Vậy mà anh lại được vào đó mở mang tầm mắt.Thế nào nơi đó đẹp không kể cho em nghe xem nào_Đan Đan thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến Thiên Lâm đang nóng mặt đỏ tai vì tức giận
-Hoàng Linh Đan, em thật quá đáng.Dám chỉ nhà giả cho anh làm anh suýt nữa bị chó cắn, may mà anh chạy nhanh ra xe nếu không thì giờ này anh đã nằm trong bệnh viện rồi em có biết không hả? _Thiên Lâm cáu
-Hơ, em xin lỗi chỉ là em chưa thể chỉ cho anh nhà ở thật của em vì em có nổi khổ riêng. Ai mà biết anh lại tìm vào đó chứ_Đan Đan “bào chữa” cho mình
-Cái gì mà chưa thể chỉ chứ.Quan hệ giữa chúng ta là gì nào?
-Em biết nhưng…nhưng…tóm lại sau này đến lúc, em sẽ nói cho anh biết tất cả còn bây giờ thì em xin lỗi.Mà anh bị chó rượt thật à?_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Chứ còn gì nữa, xe của anh bị con chó đó cào xước hết rồi.Anh mói đem nó đi “bệnh viện” vào tối hôm qua đấy
-Haizzzzzzzzzzz.Khổ thân anh._Đan Đan an ủi nhưng ngay sau đó hình như không thể nhịn cười được nữa cô liền ôm buungj cười sặc sụa khiến cơn giận vừa mới dịu xuống Thiên Lâm bùng phát, cậu gắt lên:
-Em còn cười được à ?
-Em..ha ha..em ….ha ha ha ..xin lỗ..em…e..em..đã cố…nhị..n nhưng..nhưng…ha ha…như…ng….
-Em
-Xin lỗi mà..em đâu có cố ý chỉ là hơi buồn cười một tí thôi.Anh hãy tưởng tượng mà xem một thiếu gia vào người khác tìm người mà bị chó đuổi thì sẽ chạy ha ha……_Đan Đan ôm bụng cười ngặt nghẽo
-Có thôi không hả?
-Em xin lỗi.Được rồi, không nói chuyện đó nữa.Để chuột tội lát nữa em sẽ xuống bếp nấu cơm chiên cho anh ăn, chịu không?
-Em bảo là không biết nấu mà.
-Ừ, thì không biết nấu thật.Nhưng mà vì anh nên em mới học từ sư phụ Tiểu Phong đó.Vài bữa nữa em sẽ theo học tài nghệ nấu ăn của sư phụ Tiểu Tuyết luôn_Đan Đan hí hửng khoe
-Tiểu Phong?Cậu ta biết nấu ăn sao?_Thien Lâm tò mò
-Ừ, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết cả hai người họ đều nấu ăn cực đỉnh.Ngon đến nổi đạt excellent level luôn.Mà anh nên cảm thấy hạnh phúc khi được thử món đầu tiên em nấu đó nha
-Món đầu tiên?
-Ừm,tại trước giờ em chưa nấu cho ai ăn món gì bao giờ, vì em có biết nấu đâu.Ngoài mì gói ra thì em chịu, mà mì gói thì chẳng ai ăn rồi đó, mà nếu có muốn ăn thì ai cũng nấu được nên em không có dịp trổ tài_Đan Đan hơi buồn
-Ừm, cảm ơn em đã vì anh mà học nấu ăn.Anh không những hạnh phúc vì được ăn món đầu tiên em nấu mà còn rất hạnh phúc khi người con gái anh yêu vì anh mà chịu khó xuống bếp học nấu ăn_Thiên Lâm vòng tay ôm lấy Đan Đan thủ thỉ.Điều đó khiến Đan Đan rất vui, cô hạnh phúc và sung sướng vô cùng.
Thời gian sau đó, tình cảm giữa Đan Đan và Thiên Lâm vẫn tiếp diễn, tình cảm của họ được bồi đắp lên từng ngày.Nhưng có bao giờ một cuộc tình lúc nào cũng êm đềm.Khi yêu chắc hẳn sẽ gặp sóng gió, khó khăn,,…Điều quan trọng là hai người cùng nhau bước qua khó khăn đó.Vậy tình yêu giữa Đan Đan và Thiên Lâm sau này có gặp sóng gió hay không? Hay cứ chờ xem vào những chương sau nhé!Còn bây giờ mình xin phép mời các bạn đến xem con đường trước mặt mà Tiểu Vy của chúng ta sẽ bước qua.Nó sẽ như thế nào?


-Tiểu Vy, mình muốn gặp bạn một lát có được không?_Anh Khang lấy hết dũng khí để đứng trước mặt Tiểu Vy nói lên lời đề nghị của mình
-Ừ, mà có chuyện gì sao?
-À, cũng không có gì quan trọng, chỉ là…chỉ là…_Anh Khang ấp úng
-Chỉ là gì?_Vy Vy nhíu mày
-Ra sau trường nhé.Mình sẽ đợi_Anh Khang nói thật nhanh rồi quay mật bước đi
Phía sau trường:
-Có chuyện gì vậy?_tiểu Vy hỏi
-À….ừm…thực ra….thực ra….
Tiểu Vy kiên nhẫn chờ đợi
-Ờ….ừm…thực ra..thực ra mình…muốn…muốn….
-Muốn gì?Cậu nói đi mình đang nghe, làm gì mà cứ ấp a ấp úng thế_Tiểu Vy bật cười trước vẻ đáng yêu của Anh Khang nhưng cô nàng vẫn không khỏi khó chịu khi Anh Khang cứ ngập ngừng trong lời nói
-Mình muốn..muốn…xin số….điện thoại của cậu_Anh Khang nói một lèo
-Ha ha thì ra là vậy.Vậy cậu cứ nói thẳng, làm gì mà cứ ấp a ấp úng như vậy.Cậu là con trai mà, làm gì phải ngượng ngùng chứ_Tiểu Vy mĩm cười.Nụ cười của cô ngay lập tức lọt vào mắt của Anh Khang khiến cậu đờ người ra, trái tim cậu đập rộn ràng
-Này, số của tớ là 016xxxxxxxx_Tiểu Vy khẽ đọc số.
-À..ừ..cậu dộc lại nhé!Tớ..tớ chưa nghe kịp_Anh Khang giật mình
-Được rồi,nghe kĩ nhé!Số của tớ là 016xxxxxxxx
-Ừ, cảm ơn nhé!-Anh Khang mĩm cười
-Alo, đây có phải là số của bạn Triệu Bảo Vy không?_Anh Khang lo lắng hỏi
-Vâng, đây là số của Vy Vy._Vy Vy trả lời
-Chào Vy Vy, mình là Anh Khang đây_Anh Khang mừng rỡ
-Cậu gọi có việc gì vậy?
-Ờ..tớ có thể mời cậu đi chơi được không?
-Bây giờ á?
-Ừm
-Tớ đang bận, lúc khác nhé!_Tiểu Vy ái ngại từ chối.Thực sự cô rất muốn ra ngoài nhưng biết làm sao bây giờ, cô còn phải trông “New Style’ nữa
-Ừm vậy thì tiếc quá.Khi nào cậu rãnh, tối nay thế nào?Mình muốn mời cậu đi ăn_Anh Khang hơi thất vọng
-Tối nay à.Tối nay thì tớ rãnh.Gặp nhau ở đâu đây?
-Cậu rãnh à. Vậy tớ sẽ đến đón cậu,nói cho tớ địa chỉ đi_Anh Khang mừng rỡ
Trước của nhà hàng Ming Dynasty:
-Vào đây ăn à?_Tiểu Vy nhíu mày không ưng ý
-Sao vậy?Cậu không thích nơi này à?_Anh Khang hơi lo lắng.Dù sao đây cũng là buổi đầu tiên đi ăn cùng Tiểu Vy vậy mà cậu làm Vy Vy không hài lòng.
-Không, ở đây các món ăn rất ngon, phục vụ tốt, cảnh đẹp nhưng..
-Nhưng sao?-Anh Khang sốt ruột
-Hôm nay tớ không muốn ăn ở đây.Mình đến nơi này ăn nhé.Tớ biết chỗ này ăn cũng được lắm_Vy Vy cười.Nụ cười của cô khiến trái tim của Anh Khang một lần nữa bị lỗi nhịp, cậu đờ người ra cho đến khi Vy Vy gọi:
-Được không?Chúng ta đến đó ăn nhé!
-À..ừ được rồi chúng ta sẽ đến đó ăn, cậu chỉ đường đi
Sau một hồi quanh co, cuối cùng Anh Khang và Vy vy cũng đến được con phố ăn uống nằm ở đường Hồng Hà- quận Tân Bình, nơi nấu các món ăn miền Bắc khá ngon:
-Mình sẽ ăn ở đây à?_Thiên Lâm hỏi
-Ừm, chắc cậu chưa bao giờ đến đây nhỉ?_Vy Vy tỏ vẻ thích thú khi đến đây
-Anh Khang gật đầu
-Cũng đúng thôi vì tớ nghĩ các thiểu gia như cậu thì ít biết về những nơi như thế này.Bọn mình thường hay đến đây lắm, các món ăn ở đây cũng khá ngon._Vy Vy quảng bá
-Cậu muốn ăn gì?_vy Vy chăm chú nhìn vào thực đơn hỏi
-Mình ăn gì cũng được
-Vậy tớ gọi nha!
-Ừ
-Chị cho tụi em hai tô bún cá rô đồng, hai tô bún ốc, hai tô bánh đa cua, hai tô cháo sườn…v…v…v_Tiểu Vy nói một lèo khiến chị phục vụ trợn tròn mắt lên trước sức ăn không có giới hạn của Vy Vy
-Chừng đó thôi ạ_Vy Vy kết thúc màn gọi thức ăn của mình
-Gọi nhiều vậy em có ăn hết không đó/_Anh Khang hỏi, cậu hơi ngạc nhiên trước khả năng ăn uống của Tiểu Vy.
Vy Vy không nói gì, cậu nhìn chằm chằm vào Anh Khang vẻ không hài lòng.Anh Khang nhận ra được điều đấy trong ánh mắt của Tiểu Vy cậu lo lắng
-Mình đã nói sai gì à?
Tiểu Vy khẽ gật đầu .
-Nếu mình đã nói sai gì thì bạn tha lỗi nhé.Tại mình thấy khả năng ăn của bạn hơi cao mà bạn thì trông khá mảnh mai nên…
-Mình không phải nói cái đó
-Vậy cậu không hài lòng chuyện gì?
-Lúc nảy cậu gọi tớ bằng gì?
-Cậu
Trước đó
-Bạn
Trước đó nữa
-Trước đó nữa?
-Ừ_Tiểu Vy gật đầu

*Trang chủ
1/89