Truyện teen - Nhóc con dễ thương Em là của tôi - Trang 10
Nghe đến chữ “cơm” tôi bật dậy y như con lật đật, phi thẳng vào
trong phòng tắm, hất nước vào mặt cho tỉnh hẳn, xúc miệng. Có mặt
tại bàn ăn dù mình là người muộn nhất. Người đầu tiên thắc mắc
chính là chú. Đáng lẽ tôi đã định nói là mệt quá nên ngủ thiếp đi
nhưng anh Quân là rất quá đáng nha. Tự dưng lại bảo tôi là heo nên
ngủ nhiều là phải. Hức hức hức. Tôi khóc không ra nước mắt mà không
giải thích được khi cứ chưa nói xong là anh Quân lại thêm bớt vào.
Mọi người cười rộ lên khiến tôi đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu. Đột
nhiên, dì thay đổi chủ đề.
-Jenny này, có phải lúc đi học về cháu gặp Thiên Ân đúng
không?
-Dạ?
Ớ? Tại vì sao mà dì lại hỏi vậy? Lại còn biết nữa chứ? Hay bác Jack
nói? Không, bác ấy đâu có biết đâu. Thiên Ân? Dì quen hắn thì phải?
Ôi, tôi chẳng hiểu gì hết cả. A, tôi nhớ ra rồi. Hình như hắn có
nói với tôi là đã thông báo cho dì rồi mà.
-Vâng ạ. Nhưng sao vậy dì?
-Vậy cháu có quen nó hả?
-Một chút ạ.
-Ừ. Tí nữa lên phòng dì nói chuyện nha. Thôi, mọi người bắt đầu ăn
đi nào.
Khó hiểu thật đấy. Mà thôi cứ ăn đi đã. Có gì thì tính sau. Có thực
mới vực đạo được chứ? Tuyệt hảo. Ai nấu thế nhỉ? Mà mùi vị này quen
lắm. Có vẻ như tôi đã thưởng thức qua rồi. Tò mò quá đi nha. Chết.
Miệng tôi lại bắt đầu ton hót, ngứa ngáy rồi đây này.
-Dì ơi, bữa trưa ai làm vậy ạ?
-Là bác Minh – người làm trong nhà.
-Thế ạ? Cháu cứ tưởng là người quen nga~. Tại mấy món này cháu đã
nếm qua hay sao ý? Mùi vị rất là quen thuộc luôn à.
-Hay cháu ăn nhiều món quá nên lẫn lộn.
-Cũng có thể ạ.
Tôi tiếp tục ăn, tất cả mọi thắc mắc như một con vi-rút bám lấy tôi
không chịu buông. Aishiiiiiiiiiii… Biến đi xem nào. Không biết là
bổn tiểu thư đang cần bổ sung năng lượng hả? Xùy… xùy… Mọi hành
động của tôi lọt vào mắt Quân. Anh bụp miệng cười nhỏ, cười gian
cực luôn.
-Hương, em đang làm gì đấy?
-À, có gì đâu. Mà anh cứ gọi em là Jen đi nha.
-Ừ. Thế mà anh tưởng em đang đuổi ruồi chứ?
Á. Sao trí tưởng tượng của anh Quân phong phú vậy nhỉ? Chắc là đang
cố tình chọc tôi đây mà. Quá đáng. Chờ đó. Tôi sẽ trả thù lại cho
coi. Bốp. Tôi nhổm dậy, đập một cái thật mạnh vào người anh Quân,
rồi cười tươi hơn mặt trời, giọng nói đểu ơi là đểu.
-Con ruồi dám đậu lên người anh. May mà em “đập” hộ nha. Anh phải
hậu tạ em đấy.
-Em… em…
-Ơ? Em làm sao ạ? – Tôi cố tình trưng ra cái mặt hồn nhiên
nhất.
Thế là anh Quân phải im lặng vì không nói được gì. Ha ha ha. Quả
báo, quả bảo. Đã mấy người đụng vào tôi mà có sống yên ổn đâu. Cho
dù có là anh Quân đi chăng nữa. Sò rì anh nha. Đắc tội, đắc tội.
Nói đi phải nói lại. Tôi không ngờ mình gánh hậu quả nặng nề hơn.
Đó là ăn cơm sặc những mấy lần. Hu hu hu. Sao ông trời lại bất công
vậy? Hiền lành, ngoan ngoãn như tôi mà không thương xót gì cả. Mất
mặt trước mặt mọi người quá. Ấy vậy mà, anh Quân cùng bé Heo còn
cười lăn cười lóc nữa chứ, tay cứ trỏ trỏ về phía tôi. Tức đến
nghẹn cổ. Tôi thề, thề rằng sẽ giết anh Quân ngay lập tức. Lao đến
chỗ anh Quân, tôi chọc lét để anh cười đã đời luôn. Được một trận
cười sằng sặc, anh Quân xin hàng. Tôi mãn nguyện mới tha cho. Thấy
chưa? Kết cục lấy tôi làm trò cười đấy. Bữa ăn tràn ngập tiếng cười
và niềm hạnh phúc. Nhưng nó có giúp trái tim tôi lành lại được
không? Từ lúc gặp hắn, tôi đã không còn biết mình nên làm gì nữa.
Cứ cố cười thật nhiều và tất cả mọi người sẽ thấy tôi đang hạnh
phúc kể cả Thiên Ân. Đó là điều tôi mong hay sao? Lòng tôi đang từ
từ bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ. Tại sao yêu lại đau đến thế? Là
tôi sai hay do hắn sai? Từng đoạn kí ức như một đoạn băng cũ trở
về, ngặm nhấm trái tim. Tôi xin phép lên trước. Mỗi bước đi nặng
trịch, hai con ngươi ầng ậc nước. Khẽ nhắm mắt, lệ chảy lã chã trên
má. Nghẹt thở. Có một bàn tay đang bóp chặt tim tôi. Tôi muốn được
yêu mà sao lại khó đến thế? Chẳng lẽ đúng như người ta nói mối tình
đầu không bào giờ bền lâu hay sao? Tôi lặng lẽ ngã xuống giường,
vục mặt vào gối mà khóc thỏa thích. Đến khi nào nỗi buồn nguôi đi,
tôi sẽ dừng lại. Khi nào mới được?
I found the way to let you it
I never really had it coming
I can’t believe the sign of you
I want you to stay away from my heart
Điện thoại rung trên bàn. Tôi gạt nước mắt, cầm nó ấn nút, khẽ
nói.
-A lô. Tôi – Jenny William xin nghe.
Đầu giây bên kia gào lên như một con mãnh thú, tim tôi đập mạnh,
đau nhói.
-TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN NHỮNG LỜI EM NÓI ĐÂU. EM CÓ BIẾT RẰNG TÔI ĐÃ
LUÔN NHỚ ĐẾN EM TRONG SUỐT BỐN NĂM QUA KHÔNG HẢ? TẠI SAO EM LẠI BỎ
ĐI KHÔNG NÓI MỘT CÂU NÀO? DÙ EM CÓ KHÔNG NHẬN SỢI DÂY CHUYỀN ĐÓ,
TÔI CŨNG KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU. NHẤT ĐỊNH LÀ KHÔNG BAO GIỜ. BÂY GIỜ EM
THẤY THẾ NÀO? VUI HAY ĐAU LÒNG?
Câu hỏi này xuyên qua tim tôi một nhát. Vui hay đau lòng ư? Chính
tôi cũng chẳng hiểu rõ bản thân. Vui. Nếu nói có thì có đúng không?
Đau lòng thì tôi thừa thãi. Không đâu. Jenny, mày không được mềm
lòng. Suy nghĩ là vậy nhưng nước mắt tôi lại chảy nhiều hơn. Tôi
hét lớn, cổ họng đau rát.
-DỪNG LẠI. ĐỪNG NÓI NỮA. TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE.
ANH IM ĐI.
-Tôi nhất định phải nói. Trừ phi tôi chết chứ em đừng mong tôi sẽ
yêu ai khác. Người tôi yêu chỉ có mình em. Tiểu Hương à Jenny, anh
yêu em. Anh biết mình là người hay lăng nhăng nhưng anh sẽ chắc
chắn làm cho em hạnh phúc.
Cứng ngắc. Đây đã là lần thứ hai hắn tỏ tình nhưng sao tôi vẫn bất
ngờ và cảm giác lâng lâng như thế. Khóc cũng đã biến thành cười.
Thứ tôi cần chính là đây hay sao? Dường như tổn thương đang lành
lại bởi chính câu nói này. Không. Jenny, mày phải tỉnh táo lại. Tôi
cầu xin mà trong lòng thì không muốn như thế.
-Anh có thể đừng nói nữa có được không? Tôi xin anh. Hãy để tôi
được sống ở một thế giới bình yên. Vậy, anh sẽ chấp nhận đúng
không?
Tự nhiên tôi lại mong Thiên Ân nói là “không”. Nếu hắn nói thêm một
lần “Anh yêu em” nữa thì tôi sẽ đồng ý. Lời nói đó có thể khiến
trái tim băng giá đang tan chảy chỉ trong phút chốc. Có lẽ, tôi nên
dừng lại. Sao tôi lại có thể vô tình làm người khác bị tổn thương
chứ? Giá mà có một ai đó ôm tôi vào lòng dỗ dành thì tốt biết mấy.
Giá mà tôi được hạnh phúc bên giá đình. Những điều ước giản dị đó
đã không thực hiện được. Cũng chẳng có ba, mẹ và ai bên cạnh hết.
Rồi tất cả sẽ chán ghét, bỏ tôi mà đi. Vì tôi chỉ đem lại điều
không may mắn cho họ mà thôi. Lần cuối, tôi muốn tất cả được vui
vẻ, không như tôi. Quá nhiều đau thương, quá nhiều mất mát, tôi sợ
một lần nữa sẽ bị tổn thương. Chạy trốn, tôi chỉ nghĩ đến nó và đó
là cách duy nhất. Yêu ư? Xa xỉ. Vào một ngày nào đó, nó cũng sẽ bay
đi khỏi tầm tay tôi. Thiên Ân trầm lắng đã lâu, thở dài.
-Em có nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Suốt bốn năm qua, tôi đã
sống rất khổ sở khi thiếu vắng em. Tại sao em lại có thể làm ngơ
như không biết? Tại tôi không thổ lộ hay do em quá vô tâm? Từ khi
còn bé, tôi đã mất mẹ, đến cả ba cũng chẳng yêu quý gì, bỏ mặc tôi,
trong đầu chỉ có công việc. Mấy tháng mới về được hai lần. Tôi lạnh
lùng và buông thả cuộc đời. Nhưng từ khi gặp được em, tôi đã cảm
thấy thay đổi về mình. Em chính là người đầu tiên tôi yêu và tôi
muốn dành cả cuộc sống này cho em. Vậy, tại sao em lại chối bỏ nó
chứ? Có phải tôi không xứng đáng hay không? Em nói đi.
Không phải vậy. Là tôi không xứng với anh mới đúng. Tôi chỉ là một
cô gái xui xẻo, chuyên đem lại rắc rối cho người khác. Tôi rất muốn
được yêu thương. Tiếc là vốn dĩ tôi mệt mỏi, tất cả đều như hư vô.
Tôi sẽ chìm vào giấc mơ mà chính mình tạo ra. Anh có phải là người
kéo tôi khỏi mê muội và lầm tưởng chăng? Nếu được, tôi muốn thử yêu
một lần và người đó không ai khác là anh. Không hiểu vì lý do gì,
sự can đảm biến mất hết. Đó là tất cả điều tôi muốn nói. Nhưng cổ
họng lại bị một thứ vô hình chặn ngang, không thốt lên lời. Được
một lúc, hắn lại tiếp tục dãi bày.
-Tôi biết em rất khó xử. Điều mà em đang lo lắng tôi cũng hiểu.
Không sao đâu. Bởi tôi sẽ trở thành người nghe những gì em nói.
Bình tĩnh. Em hãy nhớ rằng tôi sẽ vẫn chờ em dù như thế nào đi
chăng nữa. Chắc em cũng mệt rồi. Tôi cúp máy đây. Tối nay, tôi sẽ
gọi cho em. Nếu em không thích thì tôi sẽ chiều theo ý em.
-Ừ.
Chẳng còn biết nói gì hơn. Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Tôi
nhận ra mình đã rung động rất nhiều và cần tình yêu của hắn. Nhỡ
tôi đồng ý mà nó là sai thì sao? Tôi thiếu tự tin với quyết định
của mình. Làm sao đây? Cạch...
-Jen, cháu còn ở trong phòng à? Dì đang định gặp cháu đây.
Nhìn thấy dì Ly, tôi ngồi dậy, mỉm cười – một nụ cười méo mó. An
tọa bên cạnh tôi, dì liếc qua, quở trách.
-Sao cháu lại khóc vậy hả? Mắt sưng húp lên rồi đây này. Có chuyện
gì cứ kể cho dì nghe.
Ôm chặt lấy dì, tôi khóc nức nở, sau đó từ từ tâm sự chuyện mình
phải trải qua. Tôi chỉ nghĩ có lẽ dì sẽ giúp tôi giải đáp thắc mắc,
triệt để chuyện này. Im lặng. Dì từ tốn bảo.
-Jen, cháu rất yêu Thiên Ân đúng không? Dì biết tất cả mọi chuyện
rồi. Cháu không cần phải giấu giếm làm gì. Vốn dĩ, dì gặp cháu là
để giải quyết vấn đề này cùng cháu. Ngay cả Thiên Ân cũng có hoàn
cảnh gần giống như cháu vậy. Nó không được yêu thương khi mới 2
tuổi. Nụ cười của nó đã không còn xuất hiện trước khi gặp cháu. Vừa
nói nó vừa khóc xin dì giúp đỡ nó. Theo cháu thì cháu thấy sao? Sợ
bị tổn thương, đau lòng đúng không? Cháu nghĩ gì cũng không quá
khỏi mắt của dì đâu. Jen, cháu đừng tìm lý do để trốn tránh nữa.
Hãy làm theo lời con tim mách bảo. Dì mong cháu tìm được tình yêu
đích thực của mình. Bây giờ cháu cứ xem xét lại đi. Dì có chút việc
nên đi trước đây.
Căn phòng chỉ mình tôi. Bầu không khí thật kì lạ. Làm theo lời con
tim mách bảo ư? Đặt tay trước ngực, tôi nhắm mắt cảm nhận nhịp đập
của trái tim. Nó nhanh lắm. Dường như muốn nói “Yêu đi, đừng ngại
ngần”. Tôi có nên làm thế hay không? Chìm đắm vào lời khuyên của dì
Ly, tôi chớp mi mắt, ngủ một giấc không ngon lành chút nào. Có quá
nhiều cách nói làm tôi đau đầu. Không dứt ra khỏi dòng trầm tư
được. Ba, mẹ, hai người cho con câu trả lời đi.
Một buổi sáng đẹp trời. Bình minh ló rạng. Những tia nắng nhảy nhót
trên khuôn mặt tôi cùng với tiếng chim hót ríu ra ríu rít. Khẽ nhíu
mày, tôi nhanh chóng bật dậy, loạng choạng đi vào phòng tắm. Soi
mình trong gương, tôi hơi hoảng hốt. Đầu tóc rối như tổ quả, đôi
mắt vừa sưng húp vừa đỏ hoe, quần áo nhăn nheo vì lăn qua lăn lại
nhiều lần. Trời, tôi chẳng khác một con ma cả, khéo còn hơn ấy chứ.
Thật là, biết thế tôi không hành hạ bản thân cho xong. Đến tận bây
giờ mới thấy mình quá ngốc. Bỗng cuộc nói chuyện hôm qua lại roẹt
qua tiềm thức. Haizzzzzzz… Tôi không kiểm soát được bản thân rồi.
Sao lại trở nên yếu đuối như vậy chứ? Lười nhác cho một ít kem lên
bàn chải, từ từ chà. Chán nản. Tôi chẳng biết phải làm gì đây nữa.
Xúc miệng xong, tôi gỡ tóc, nó mượt mà như lúc đầu. Tiếp theo, tôi
vơ cái váy màu trắng đằng sau còn có đôi cánh bé màu đen rất đẹp.
Ngắm nghía một hồi, tôi chạy lẹ dưới nhà chứ không mọi người lại
mất công gọi.
-Lạ ghê! Sao hôm nay em dậy sớm thế? Nghe nói, ở Mỹ, có người kêu
đến khàn giọng mà không thèm dậy cơ mà. Hay trời sắp sập?
Hô hô hô. Anh Quân đang khiêu khích tôi. Nhưng đâu có dễ thế. Còn
lâu, tôi mới chịu đựng cho qua nhá. Tôi liếc một cái, che miệng
cười nhỏ rồi ngơ ngác hỏi.
-Trời sập ư? Nếu thế sao anh không bị sứt xác gì nhỉ?
Cứng họng chưa? Em gái chiều anh tất luôn, anh Quân yêu quái ý nhâm
yêu quý. Không thấy có động tĩnh gì, tôi liền quay lại và chẳng
thấy bóng dáng anh ấy đâu. Á á á á á á… Tức điên mất. Định trốn hả?
Không dễ dàng như thế đâu. Hmmm… Vì không có một chút hiểu biết gì
về anh Quân nên tôi chưa thể động não tìm cách “chiến” lại. Đành
phải tạm thời nhẫn nhịn thôi. Mùi gì mà thơm thế? Rột... rột… rột…
Cái bụng này suốt ngày chỉ có biểu tình thôi không thương chủ gì
cả. Tuy là nói vậy đấy nhưng chân lại không nghe lời, phóng như bay
vào bếp. Đặt mông xuống ghế, tôi hớn ha hớn hở chờ món ăn. Thêm lần
nữa, anh Quân nháy mắt, châm chọc.
-Nhìn xa cứ tưởng mỹ nữ, nhìn gần mới biết con heo đói bụng.
Máu nóng dồn lên não. Rầm. Tôi đập bàn một cái, rung chuyển cả lọ
hoa, suýt chút nữa là rơi. Thế mà xem kìa, bộ mặt gian tà của anh
Quân kìa. Tiếc là không đấm được cho anh ấy một cái. Sao tôi lại
không phát hiện ra sớm chứ? Anh Quân lại có sở thích trêu tôi đấy?
Chẳng lẽ giống như Thiên Ân nói trêu tôi rất vui? Ôi, lại nhắc đến
hắn. Tôi bị ảnh hưởng của những lời nói kia rồi. Thật khó khăn để
không coi như không nghe thấy gì. Hắn nói thể chẳng khác nào đâm
một nhát vào tim tôi. Bảo tối gọi mà chẳng thấy đâu cả. Nói dối.
Biết thế tôi không tin cho xong. Mà tại sao tôi lại thay đổi vậy?
Không phải là nhớ Thiên Ân chứ? Điên rồi. Suy nghĩ vớ vẩn. Làm gì
có chuyện đó. Tôi thèm vào mà nhớ hắn nhá. Thấy thức ăn, tôi cặm
cụi ăn như điên, không quan tâm đến sự ngạc nhiên của anh Quân và
người hầu trong nhà. Hoàn thành bữa ăn, tôi tạm biệt anh Quân rồi
lên xe đến trường. Trên con đường quen thuộc, tôi chống cằm, ngó ra
bên ngoài. Vù… vù…
Một cơn gió mạnh cuốn mái tóc thả xõa bay bay. Tôi thả hồn vào gió
và mây. Bầu trời xám xịt, không có sự xuất hiện của đám mây trắng
muốt. Cũng như lòng tôi vậy. Đen tối. Để chọn một con đường đi đúng
đắn cho tương lai rất khó. Nó như một mê cung rắc rối, người ta
phải vận dụng đầu óc để tìm lối thoát. Bức tranh phong cảnh được
ghi nhớ trong bộ não của tôi. Có ai có thể tìm cho tôi một lối
thoát tốt nhất không? Rối bời. Đứng giữa hai sự lựa chọn còn lại,
tôi chỉ biết đứng im và lặng im. Phải chăng tôi đã quá phụ thuộc
vào người khác? Phải chăng tôi là một người không có sự quyết đoán?
Làm thế nào mới tốt đây? Kít. Tài xế nhấn phanh. Hít một hơi, tôi
để mọi ưu phiền sang một bên thay vào đó là mỉm cười. Mở cửa xe,
tôi đưa chân ra ngoài, khom người bước ra. Bao nhiêu con mắt hướng
về tôi, trong đó có ngưỡng mộ, đố kị, ghen ghét,… Tập trung ở tôi
hết. Rõ ràng là tôi không động thủ gì cơ mà. Sao cứ bắt tôi làm
trung tâm chứ? Thở dài, tôi cất gót tiến thẳng về phía trước. Ùn ùn
kéo đến như một đàn kiến, chưa đầy mấy giây, tôi bị đám con trai
vây quanh. Trời ạ! Ngày nào cũng như vậy thì chắc chết.
-Jenny à, bạn ngủ có ngon không? – Hs1
-Có phải bạn mất ngủ không? Nhìn kìa, mắt bạn đỏ lắm! – Hs2
-Mình đi lấy thuốc cho bạn nha. – Hs3
Nhao nhao lên như cháy nhà ý. Có mỗi đỏ mắt chứ có chết người đâu
cơ chứ. Tôi khéo léo từ chối.
-À, không sao đâu. Các bạn không cần lo. Lát nữa là đỡ thôi. Cảm ơn
các bạn đã lo lắng.
Phụt, rầm. Mới chỉ nhếch môi, đám con trai đã đồng loạt hôn đất, tư
thế quái di. Chậc, chậc, phòng y tế thể nào cũng tắc nghẽn. Tôi
nhân cơ hội, len lén chuồn đi. Hức hức. Cái số nó khổ thế đấy. Chưa
gì đã bị tiếng hét cực kì chói tai của tụi con gái làm thủng màng
nhĩ, giật nảy mình. Cười mà như mếu. Chết tiệt! Một lũ khùng. Tưởng
cái giọng nói hay nên khoe hả? Chẳng khác gì tiếng vịt quạc, quạc.
Buồn cười chết mất. Tôi nén cười đến đỏ mặt, vai run run, hàm bạnh
ra. Nhưng nó không kịp phát ra thì câu nói của một cô gái khiến tôi
phải quay lại nhìn.
-Hoàng tử Thiên Ân kìa! – Hs 1
-Ôi! Anh ấy đẹp trai qua! – Hs2
-Anh ơi, tụi em ở đây này. – Hs3
Thình thịch. Tim ơi, mày đừng đập nhanh như thế nữa. Hãy để tao ổn
định lại được không? Tiếc là lúc tôi xoay người, ánh mắt Thiên Ân
chạm ánh mắt tôi. Nó vẫn cứ tiếp diễn cho đến khi tôi tỉnh lại.
Nhắm mắt cho qua, tôi dải bước thật nhanh, không dám đối mặt, câu
nói ngày hôm qua lặp đi lặp lại nhiều lần: “Jenny, anh yêu em.”
“Jenny, anh yêu em.” Đừng nói nữa. Dừng lại đi. Niềm tin cũng đã
mất rồi. Con người thật của tôi lại được thời, một giọt lệ trào
khóe mi mang theo nó là một vết thương nứt toang. Anh có thể quên
được không? Anh có thể vì tôi mà tỏ ra không quen biết hay không?
Nếu được, tôi sẽ tự mình tìm kiếm anh khi cần thiết nhất. Vậy nên
anh đừng làm gì hết. Tôi không muốn anh buông tay, tôi cũng không
muốn anh từ bỏ. Nếu tôi cầu xin anh chờ tôi đến khi tôi thật sự sẵn
sàng thì có được không? Hãy hiểu cho lòng tôi.
-Jenny William, em đứng lại cho tôi.
Bỏ ngoài tai, tôi đi tiếp. Bất chợt, một cảm giác ấm áp chiếm lấy
lòng bàn tay, tôi trừng mắt, thì thầm.
-Tôi cần thời gian suy nghĩ nên đừng nói gì hết.
-Vậy tôi có thể gặp em được không? – Nói tuyệt tình như vậy mà hắn
còn cười được.
Ôi, tôi chẳng biết làm cách nào để từ chối cả nên viện một lý do vớ
vẩn.
-À, không cần đâu. Anh học trường khác cơ mà, đừng đến đây làm gì
cho mệt.
-Hóa ra em không biết hả? Tôi cũng học ở trường này mà.
Ặc. Nhận vơ rồi. Thật là bẽ mặt. Sao tôi lại chẳng biết gì nhỉ? Thế
là hết lý do để không đồng ý rồi. Tôi ngại nhất là giáp mặt với
Thiên Ân bởi tôi sợ tình cảm này sẽ không theo y mình nữa. Chết!
Bây giờ tôi mới giật mình phát hiện hàng ngàn ánh mắt tò mò chĩa
vào phía cả hai chúng tôi. Lại còn tay đang nắm chặt tay nữa chứ.
Rút ra khỏi tay hắn, tôi đảo mắt, lạnh tanh.
-Tùy anh.
Bỏ mọi thứ sau lưng, tôi tiến bước, cười chính mình. Tại sao tôi
lại mềm lòng như thế? Sao tôi lại không quả quyết từ chối cơ chứ.
Thôi cứ để mọi chuyện theo tự nhiên. Đến đâu thì đến. Bước vào lớp,
con trai vẫy vẫy tay chào, con gái e dè, cúi đầu, không thì lấy
sách che mặt. Tự dưng thái độ họ lạ lùng thế nhỉ. Mặc kệ. Tôi nở
một nụ cười gượng gạo, cả người ủ rũ.
-Mình hơi mệt nên có gì nói sau nha.
Với một câu nói, con trai hốt hoảng, mau lẹ tránh ra. Được thế, tôi
về chỗ, gục đầu xuống bàn. Ai cũng nghĩ là tôi ngủ đấy nhưng Tử Nhi
lại phát hiện ra là tôi đang khóc. Vỗ vỗ vai tôi, Tử Nhi lặng lẽ
nhìn rồi nói nhỏ.
-Jen à, cậu đang buồn hả? Nếu có chuyện gì thì nói với mình, chứ
giữ trong lòng thì sẽ khó chịu lắm đấy.
Tôi vẫn giữ nguyên vị trí, phẩy phẩy tay như không có gì.
-Cậu đừng để ý. Mình chỉ hơi mệt mà thôi.
-Ừ. Khi nào cô giáo vào mình sẽ gọi cậu dậy.
-Cảm ơn.
Day day trán, tôi lại bắt đầu lún sâu vào suy nghĩ mấy thứ. Tôi
thấy mình đang rơi vào một hố sâu vô tận. Tự nói với bản thân đừng
có khóc, cuối cùng, nước mặt bị nuốc ngược lại, chảy vào trong tim.
Không thể chịu nổi được nữa rồi. Sao tôi lại bị giày vò thế này?
Chống tay xuống bàn, tôi vội vã dải bước, không quên để lại một
câu.
-Xin phép cô giáo hộ mình.
Chẳng biết nên đi đâu nữa đây. Đúng rồi. Hình như ở trường có một
khuôn viên gần căng tin. Đến nơi rồi hay sao? Whoa! Đẹp quá! Theo
kiểu cổ kính, lối đi được bày những chậu hoa tulip và hoa tỉ muội
với một số cây cảnh được tỉa tót rất điêu nghệ. Đúng là một ngôi
trường nổi tiếng có khác. Vừa rộng vừa lỗng lẫy lại còn có một
khuôn viên tuyệt hảo. Đài phun nước kìa! Tôi bất ngờ không thốt nên
lời. Chạy đến, tôi nghịch nghịch nước tuy hơi lạnh nhưng cảm giác
rất yomost. Đáng lẽ tôi phải phát hiện sớm hơn. Lộp độp…. Lộp độp…
Mưa ư? Sao lại vào lúc này? Tôi không né tránh, đứng dưới cơn mưa.
Tôi yêu mưa. Tôi muốn hưởng thụ nó. Ngày ấy mưa đã cướp đi mẹ và
xóa nhòa tình yêu đầu tiên. Trong hiện tại chỉ còn tôi với tôi. Tự
lúc nào, nước mắt hòa lẫn vào những hạt mưa. Tôi không thấy lạnh,
chỉ đau lòng mà thôi. Tôi nhớ hắn đấy, yêu hắn đấy. Vậy thì sao? Nó
lại không thể cho tôi sự dũng cảm chiến đấu với quá khứ. Mạnh mẽ ư?
Để làm gì? Bịch. Tôi ngã xuống đất, mắt vẫn cứ nhìn về đâu đó. Tôi
đã quá mệt mỏi. Niềm tin cũng đã chẳng còn. Tôi sẽ từ bỏ. Mọi người
có thể hạnh phúc khi không có tôi mà, ngay cả hắn – người mà tôi
yêu hơn chính bản thân mình. Mong rằng hắn sẽ gặp được mình thực sự
yêu. Tôi hét thật to, nói hết những gì mình đã chôn trong
lòng.
-Thiên Ân, em đã nghĩ mình rất ghét anh nhưng không phải vậy. Em
rất rất yêu anh, yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng em lại không chiến
thắng quá khứ. Từng giọt nước mắt cũng không thể lòng xóa được
những nỗi đau này. Em nhận ra sự thật quá trái ngang. Em đã gục
ngã. Anh hãy hận em thật nhiều đi. Em để biến mất khỏi cuộc đời của
anh.
Mắt nhắm nghiền, tôi… tôi… không thể bên anh nữa rồi. Vậy là kết
thục . Tôi không thể làm gì nữa rồi. Ông trời đã không muốn chúng
ta ở bên nhay thì em sẽ buông tay để anh được hạnh phúc. Tạm biệt
nhé. Tình yêu của tôi. Rát. Mưa ngày càng to hơn. Nước ngấm dần vào
da thịt. Tôi rét quá, cô đơn quá. Tôi gượng dậy, lảo đảo đi, không
định hướng lại bước thẳng ra ngoài sân trường, lẳng lặng đi dưới
bầu trời đang mưa. Để nước mưa cuốn trôi đi nước mắt của mình. Để
tiếng mưa gào thét cuốn đi nỗi đau cũng đang gào thét trong trái
tim cô. Cô muốn được bình yên trở lại, không muôn phải đau khổ như
thế này nữa. Tôi đứng một mình, đôi mắt mơ màng ngắm mưa. Bốp. Một
âm thanh không mấy tốt lành vang lên. Ào . . . ào . . . Tiếng mưa
rơi . . .máu cũng nhỏ giọt . Dòng nước mưa trắng muốt hòa cùng dòng
máu đỏ thẫm , cả một khoảng sân trường nhuốm đầy máu, tôi đứng đấy,
chậm rãi nhìn lên cao, nước mưa rơi thẳng vào đôi mắt vô hồn, nhưng
cũng kịp thâu tóm được hình ảnh một Maria đang ngồi đó nhìn xuống
cô mà bật cười vui vẻ. Sao cô ta lại muốn hại tôi? Rốt cuộc tôi đã
làm gì sai cơ chứ?
-Đau quá!
Nỗi đau không phải ở thể xác mà trong tim. Vậy cũng tốt. Như thế
tôi sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa. Tôi gào lên bằng sức lực cuối
cùng.
-Thiên Ân à, anh phải sống tốt đấy. Em… yêu… anh…
Bịch. Tôi khụy xuống, người mềm nhũn, tôi không còn biết gì cả cũng
chẳng muốn biết gì thêm. Tôi muốn ngủ, đầu hơi đau. Có lẽ đây là
một giấc ngủ bình yên và êm ả nhất.
Ánh sáng mập mờ thoáng qua trước mắt, khoảng không trước mắt sao
thật trơ trọi. Đập vào tầm mắt là gương mặt quá đỗi quen thuộc đến
từng chi tiết. Nhưng ý thức cũng dần mất, tôi không còn biết gì
nữa. Xa xa, có phải mẹ đang vẫy tay với tôi không? Mẹ mặc bộ váy
trắng muốt, trông thật lộng lẫy. Bên cạnh là ba, trên người ông mặc
một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần kaki. Mà sao tôi lại ở đây
nhỉ? Không sao. Gặp được ba mẹ là tốt rồi. Tôi chạy ùa đến, mẹ ôm
tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc. Ba đứng đó mỉm cười ôn nhu nhìn
hai mẹ con tôi. Hạnh phúc quá! Vậy là tôi đã có một gia đình đầm ấm
như mong muốn. Cả ba chúng tôi đều cùng nhau vào trong nhà – một
căn nhà ấm cúng. Tôi cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Ông trời đã
thương cảm với tôi. Mẹ cười nhẹ, hỏi.
-Tiểu Hương, con đang nghĩ gì vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào.
-Dạ, không có gì đâu. Mẹ suy nghĩ nhiều quá. – Đáp lại mẹ, tôi ôm
chặt lấy mẹ không muốn buông.
Rồi tôi và mẹ chuẩn bị bữa ăn, mùi thơm nức cả căn phòng. Nghĩ đến
là thèm. Tôi dọn ra bàn, gọi ba vào ăn. Cả nhà quay quần bên nhau,
cười nói rất vui vẻ. Hì hì hì. Tôi muốn thời gian ngừng trôi để
hưởng thụ niềm hạnh phúc. Ôi, tại sao Tiểu Ngọc lại không sang đây
chơi nhỉ? Tôi thấy hơi buồn buồn. Xin phép ba mẹ, tôi chạy lăng
xăng tim Tiểu Ngọc. Nhưng không có, chỉ có mỗi nhà tôi giữa một
rừng hoa đầy màu sắc. Không! Tiểu Ngọc đâu rồi? Đâu rồi? Tất cả mọi
người đều biến mất hay sao? Không thích, tôi không thích đâu.
-Tiểu Ngọc, cô Lan, hai người đang trốn ở đâu vậy?
Im ắng đến đáng sợ. Trong lòng như có lửa đốt. Thấp thỏm và lo âu.
Phừng! Nhà… nhà… tôi đang cháy rất to. Không thể nào. Ba mẹ tôi vẫn
còn đang ở trong nhà mà. Đừng cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của
tôi. Tôi lao vào nhưng lửa lại cháy lớn hơn nên không được. Tuyệt
vọng. Ba ơi! Mẹ ơi! Con sợ quá. Đừng rời xa con. Đừng mà. Hết. Tất
cả hết thật rồi. Không còn gì nữa. Tôi vẫn là cô đơn một mình. Ông
trời ghét tôi thì phải? Tách… Tách… một giọt, hai giọt nước mắt rơi
trên mu bàn tay. Đau quá! Tim tôi đau như sắp vỡ ra rồi. Ba, mẹ xin
đừng ghét bỏ con. Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lại màn đêm tăm tối.
Tôi ghét bóng tối, người tôi run rẩy từng đợt. Khủng khiếp quá! Tôi
như bế tắc, đến cử động cũng chẳng được. Tại sao lại như thế? Tôi
đã phạm lỗi gì khiến cho mọi người đều lần lượt bỏ mặc tôi thế này.
Tại sao đến một mong ước nhỏ nhoi cũng tan theo cơn gió? Thế giới
này vốn đã không dành cho tôi. Được, thế thì tôi sẽ chẳng bao giờ
trở lại nữa. Tiểu Hương, mày chết đi còn hơn. Đừng sống nữa. Hãy
tạm biệt để có thể gặp lại ba mẹ. Dù mày có chết cũng chẳng có ai
thương xót đâu. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm từ phía nào phát
ra, hình như rất tâm trạng.
-Jenny à, em tỉnh lại đi. Tôi cầu xin em, đã mấy tháng rồi. Tại sao
em lại nói yêu tôi để thành ra thế này cơ chứ? Không yêu cũng được.
Xin em hãy mở mắt ra nhìn tôi đi. Hãy **** mắng tôi thật nhiều. Nếu
em cứ im lặng như thể thì tôi biết làm thế nào đây. Jenny.
Quen quá. Sao tôi thấy khó chịu bức bối đến vậy? Tâm trí như rối
bời. Hình ảnh của ai đó hiện lên, khuôn mặt không nhìn rõ. Tôi đã
nghe thấy giọng nói này lúc nào? Cuộc nói chuyện hình như vẫn chưa
dứt.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Thiên Ân, cậu ngủ một chút đi. Từ khi Jenny nằm đây, cậu đã suốt
ngày chăm sóc, ngủ cũng chỉ có một chút. Đã mấy tháng rồi, cậu
không thấy mình nhếch nhác đến mức nào đâu?
Thiên Ân ư? Đó là ai vậy? Tôi không thể nào nhớ nổi.
-Không được, Đăng à! Tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ấy tỉnh lại, nhất
định là thế!
Lại là nó. Cái cảm giác này là sao? Nó như muốn kéo tôi về một nơi
nào đó. Một chút ánh sáng len lỏi, bức tường màu đen như dần dần bị
rạn nứt. Là do anh chàng Thiên Ân kia sao? Nhưng Jenny là ai? Chẳng
lẽ là người anh chàng kia yêu ư? Nhói đau. Tôi đứng dậy, bước đi,
tìm cái nơi xuất hiện mảng sáng, đó có thể là lối thoát mà ông trời
đang dẫn lối. Phải chăng nhờ nó tôi sẽ tìm được ba mẹ và những
người tôi yêu quý. Tôi bắt đầu chạy, đuổi theo cái nơi tôi cho là
lối thoát. Mà nó thì cứ mãi di chuyển. Ngỡ đã đến gần nhưng lại
thật xa. Vì sao tôi không thể với tới nó? Mỏi mệt, tôi ngồi xuống
nghỉ. Ai đó lại thì thào, tôi chỉ biết lắng nghe.
-Xin lỗi em, Jenny. Mấy ngày tôi không đến chắc em buồn lắm phải
không? Đừng giận tôi nhé. Em dậy đi chứ? Tất cả mọi người đang đứng
đợi em, họ đều rất yêu quý em mà. Em mà lì lợm thế sẽ làm mọi người
đau lòng đó. Nghe lời tôi có được không?
Chính câu nói đó đã khiến tôi liên tưởng đến một người nào đó rất
quan trọng, vẫn không nhìn rõ mặt. Kì bí quá. Sao tôi lại không nhớ
nổi đó là ai cơ chứ? Nó cứ quấn chặt lấy tâm can, suy nghĩ. Tôi
phải ngừng lại thôi…
Từng chút, từng chút. Dường như thời gian nó vẫn cứ trôi vô tình
như thế đấy. Không người thân, không bạn bè và không ai bên cạnh.
Tôi khép mình, lơ đãng nhìn về phía có tia sáng. Trống trải. Tuy
không biết là đã bao lâu nhưng tôi nhớ anh chàng kia quá. Vì sao
không có một chút động tĩnh gì? Anh chàng Thiên Ân đó chán rồi hay
sao? Tự nhiên tôi thấy buồn, một cảm giác hụt hẫng. Có lẽ anh ta
không xuất hiện nữa. Nhưng chính lúc tôi chán nản nhất, chỉ một câu
cũng làm tôi vui vô cùng.
-Jenny, được gần một năm bảy tháng mà em vẫn im lặng như thế. Này,
nhóc con, em định giày vò anh tới khi nào hả? Thật ra, em đã ngủ đủ
chưa?
Cái tên Jenny này cứ xoáy sâu vào đầu. Cô ta là ai? Có liên quan
đến tôi hay không? Tiểu Hương là tên tôi, còn Jenny là tên cô ấy.
Nó bắt đầu hiện rõ khuôn mặt người đó. Chẳng lẽ đây là khuôn mặt
của anh chàng Thiên Ân? Hay thật. Tôi có quan hệ gì với anh ta. Sự
thật là sao?
Màn đêm đã tan biến. Cây và hoa chạy dài khắp nơi. Rực rỡ màu sắc.
Có vẻ như tôi đang nhớ ra cái gì đó. Có ai đó đang gọi tôi. Một
khoảnh khắc, trên một cây cầu nhỏ có một người con trai đang mỉm
cười, vẫy vẫy tay.
-Tiểu Hương, đến đây nào!
Tản bộ, tôi đi thẳng đến chỗ người kia, vội vội vàng vàng. Có phải
ông trời phái người này xuống kéo tôi thoát khỏi đây? Tôi bắt đầu
chạy, rất nhanh. Sắp đến rồi. Bất chợt, cả cây cầu và người con
trai biến mất trong chốc lát. Tôi không thể với tới. Cuối cùng vẫn
là vậy. Một tự tin cũng đã chẳng còn. Chỉ một mình, chỉ một mình
tôi bơ vơ giữa một nơi hoang vu. Hóa ra tôi chẳng bao giờ được giữ
niềm hạnh phúc chọn vẹn. Là vậy ư?
-Em giận tôi đến mức không thèm tỉnh lại ư? Tiểu Hương à không
Jenny à, em có biết tôi nhớ nụ cười của em thế nào không? Em ghét
tôi cũng được. Nhưng hãy tỉnh lại nhìn tôi có được không?
Thiên Ân vừa gọi tên tôi ư? Vậy là tôi chính là Jenny, Tiểu Hương
cũng là tôi. Người anh mong chờ tỉnh lại lại chính là tôi không?
Roẹt… roẹt… Mọi kí ức lạ lẫm lóe trong đầu. Từ chuyện tôi gặp Thiên
Ân như thế nào đến chuyện tôi có tình cảm với hắn rồi chuyện tôi bị
một vật gì đó rơi vào đầu suýt nữa về chầu trời. Bây giờ thì tôi
hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra trước nay. Tôi đã yêu mù quáng. Tôi
chạy trốn nó vì bị tổn thương. Cho dù tôi có ra sao thì Thiên Ân
vẫn chờ đợi. Còn tôi thì sao? Toàn né tránh làm mọi người lo lắng.
Tôi không đặt mình vào địa vi của người khác mà cứ làm những gì
mình cho là đúng. Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tôi sai
thật rồi. Chỉ một thời gian nữa thôi. Tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm của
mình. Thế là được đúng không?
Cảnh sắc không thay đổi. Tôi mở mắt nhìn qua một lượt. Đến khi nào
tôi mới có thể ra khỏi đây? Khoảng thời gian vô nghĩa đó cũng không
đủ ông trời động lòng hay sao? Hình như tôi không còn đủ can đảm để
đợi nữa rồi. Tôi muốn nhanh chóng tỉnh, bù đắp tất cả mọi chuyện
cho Thiên Ân. Đáng lẽ hắn phải sống hạnh phúc nhưng chỉ tại tôi mà
hắn phải đau khổ, mòn mỏi mong. Tôi đoán rằng hắn đã phải chịu đựng
rất nhiều.
-Đã ba năm em nằm đó. Vẫn không một động tĩnh. Em không nghe lời
anh một lần được ư? Anh thấy mệt mỏi quá. Nếu được anh sẽ đến cùng
em nhé. Em hãy đồng ý đi.
Không được. Không được. Có phải Thiên Ân định làm chuyện dại dột.
Đến nơi tôi đang ở à? Tôi phải ngăn anh ấy lại. Tiểu Hương à Jenny,
mày vực dậy đi nào! Chỉ chậm trễ thêm một giây phút nữa thôi thì
người mày yêu sẽ rời bỏ mày đó. Nhanh lên nào! Một ánh sáng chói
lòa chiếu thẳng vào người tôi. Một điều bât ngờ xảy ra. Cái giấc
mộng tôi trú tạm đã biến mất thay vào đó con người thật đang rung
rung mí mắt, tay khẽ động đậy. Ánh nắng tràn vào mắt khiến tôi cảm
thấy hơi choáng váng một lúc sau mới thích nghi được. Một đôi mắt
ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm như không tin nổi, tôi mấp máy môi,
mãi mới có thể nói thành tiếng.
-Thiên… Ân…
Cái con người trước mặt tôi đang nở một nụ cười đẹp tựa thiên thần,
hình như hơi tiểu tụy nhưng khuôn mặt vẫn có một sức hút lạ
thường.
-Jenny, em tỉnh lại thật rồi. Tôi cứ nghĩ sẽ không thể gặp được em.
Nhóc con, tôi rất nhớ em.
Hai dòng lệ trào khóe mi, tôi cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, nắm
chặt tay Thiên Ân, sợ anh sẽ đi mất.
-Em… yêu… anh…, Thiên… Ân…
Tôi đã thổ lộ được lòng mình rồi. Một cảm giác lâng lâng, mãn
nguyện. Điều tôi muốn nói đã thực hiện rồi. Và tôi cũng nhìn thấy
nụ cười sung sướng của Thiên Ân. Nó chứng tỏ Thiên Ân đang rất vui.
Vẫn chưa thành công. Tôi còn muốn làm nhiều hơn nữa. Thật
nhiều.
-Em vẫn còn mệt. Để tôi đi mua cháo cho em.
-Không.
Tôi giữ chặt không buông tay. Tôi sợ lắm. Nhỡ hắn đi rồi không trở
lại với tôi thì sao? Thà tôi chết cũng không thả ra đâu. Bàn tay ấm
nóng chạm nhẹ vào trán tôi, trấn tĩnh.
-Đừng lo. Tôi sẽ trở lại. Ngoan nào!
Tôi xiêu lòng để Thiên Ân đi. Cánh cửa đóng nhẹ, nhưng đủ để tôi
biết hắn đã ra ngoài. Hai con ngươi ngóng phía ra vào. Không hiểu
sao tôi lại ghét sự xa cách. Dù là một phút, một giây, tôi cũng
không hề muốn ở một mình. Cạch. Thiên Ân về rồi ư? Không phải đó là
một người khác, Maria. Sao cô ta đến đây? Hay lại chuẩn bị *** hại
tôi thêm một lần nữa? Ba năm qua, Maria vẫn không nhận ra bản thân
đã chuốc lấy vết nhơ. Tôi những tưởng thấy tôi thế này thì cô ấy sẽ
thay đổi chính mình. Không ngờ suy nghĩ tôi lại lệch lạc quá mức.
Maria kéo ghế, ngồi lịch sự bên giường tôi, cười quý phái, nói rất
nhẹ.
-Cuối cùng, cô cũng tỉnh rồi, Jenny. Đã một khoảng thời gian dài.
Hôm nay, tôi đến đây là có chuyện cần nói. Xin lỗi vì đã khiến cô
thành ra thế này. Cô hận tôi cũng không sao cả. Nhưng những điều
tôi nói lúc này đều là sự thật. Tôi mong cô sẽ sớm khỏe lại. Tạm
biệt.
-Không… sao…
Nói xong, Maria quay lưng bỏ đi, cái dáng cô đơn đó làm tôi không
còn thấy hiềm khích nào với cô ấy. Tôi biết Maria rất yêu Thiên Ân.
Tiếc là cô ấy lại không hiểu yêu là mong cho người mình yêu hạnh
phúc. Có lẽ Maria có tính sở hữu cao nên chưa được chín chắn. Giờ
thì ổn rồi. Cô ấy đã hiểu ra và tôi tin rằng một ngày nào đó cô ấy
sẽ tim được người yêu mình thật lòng.
-Tiểu Hương à, sao bây giờ bà mới tỉnh lại hả? Bà có biết tôi lo
lắm không?
-Jen, cậu thấy thế nào rồi? Đã ba năm, cậu mới tỉnh, mình đã rất
buồn.
Chẳng biết từ đâu Tiểu Ngọc và Tử Nhi xông vào hùng hục, lại còn
hét rất to. Tôi thì vừa mới tỉnh dậy nên việc nói còn rất khó khăn.
Ối giời ơi! Một người nắm tay phải, một người nắm tay trái. Bạn có
biết không? Tiểu Ngọc và Tử Nhi đều là hai đứa rất nhiều lời. Thế
mà hôm nay lại cả hai lại cùng hợp tác thì hoàn cảnh của tôi sẽ thế
nào? Rất là thảm thương. Hu hu hu. Hai nhỏ tranh nhau nói, không
thể cho tôi thốt được câu nào. Lúc thì quay sang bên Tử Nhi, lúc
thì quay sang Tiểu Ngọc. Quả này chắc khỏi bệnh tôi lại phải khám
cổ.
-Stop!
Ô ô ô ô. Thiên Ân đã trở về. Như vậy, tôi sắp thoát khỏi hai nhỏ
này rồi. Quả đúng như dự đoán. Thiên đặt lồng cháo xuống bàn rồi
lôi Tiểu Ngọc và Tử Nhi ra chỗ khác, gắt nhẹ.
-Tôi gọi cho hai người đến đây là để thăm bệnh chứ không phải hành
hạ, hiểu chưa?
-Vâng.
Chu oa! Hai nhỏ im thiệt kìa. Éc. Bụng tôi bắt đầu cuộc biểu tình
dữ dội. Trời ạ, sao lại đúng vào lúc này cơ chứ? Mặt tôi đỏ rần,
không dám nhìn ba người. Nào ngờ, Tiểu Ngọc và Tử Nhi còn che miệng
cười khùng khục. Xấu hổ quá. Giá mà có cái lỗ nào để chui nhỉ? Bỗng
Tiểu Ngọc hắng giọng, cho dù vẫn còn muốn cười nữa.
-È hèm. Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng tôi về đấy.
Thêm cái nháy mắt làm tôi nổi hết cả da gà. Ý là gì? Thôi, quan tâm
làm gì cho mệt nhỉ? Ọt… ọt… Đói quá. Ngồi xuống ghế, Thiên Ân mở
nắp lồng cháo, cười cười.
-Nhìn em giống như người chết đói mười năm rồi đấy.
-Cái… gì…?
Tôi phồng má, chu môi nhìn Thiên Ân tròng trọc như kiểu không vừa
ý. Rồi hắn khuấy cháo, bón từng thìa một. Mùi cháo thơm nức. Tôi há
miệng, ăn ngon lành. Cháo cứ vơi dần trong cặp lồng. Đến khi ăn
xong, Thiên Ân lau miệng cho tôi, lại còn hỏi.
-Sao bấy lâu em lại không muốn thức dậy? Là tại anh phải
không?
“Anh” Thay đổi cách xưng hô thế này, tôi thấy không quen cho lắm
nhưng làm thế thì Thiên Ân sẽ vui.
-Không… phải… đâu… Là… em… muốn… có… thời… gian… để… trấn…
tĩnh…
-Vậy, từ nay em không được dại dột nữa đâu đấy. Anh không
muốn.
-Vâng.
Tôi không còn cảm thấy cô đơn, buồn tủi. Ba, mẹ, con không thể lên
với ba mẹ rồi. Đừng giận con nhé. Tôi cùng Thiên nói chuyện rất vui
vẻ đến nỗi quên cả thời gian cơ mà.
Hơn một tháng sau.
Ngày tôi mong mỏi nhất đã đến. Tôi được xuất viện. Trong khi ở bệnh
viện, tôi đã được rất nhiều người đến thăm. Nào là mấy đứa bạn cũ,
nào là học sinh nam của trường K.W, nào là Kin, nào là Triết Vũ,
Hải Đăng, cuối cùng là gia đình nhà dì Ly. Tôi đã làm dì lo lắng
rất nhiều. Ôi! Cần phải chuộc lỗi với nhiều người quá. Mà nhắc đến
Kin, tôi không còn buồn nữa rồi. Trái lại là rất vui luôn. Nghe
Thiên Ân kể lại thì trước cái hôm tôi gặp sự cố, Kin đã gặp hắn và
nói sẽ coi tôi là em gái vì chỉ có Thiên Ân có thể làm tôi hạnh
phúc. Anh ấy nghĩ sâu sa nhỉ? Nhưng vậy cũng tốt. Mà giờ Kin cũng
đã tìm được một nửa mình. Hồi phục hoàn toàn nên tôi chạy nhảy
thoải mái không sợ vết thương bị rách hay sao đấy. Tự dưng tôi thấy
tức quá. Chẳng thấy mặt mũi Thiên ân đâu cả. Đã hứa với tôi vậy mà.
1 tiếng bị bỏ quên. Anh Quân giục tôi lên xe và tôi đành làm theo.
Mặc kệ cái tên Thiên Ân đấy. Hứ. Tôi thấy hụt hẫng. Hay Thiên Ân
chán tôi rồi? Tranh thủ, tôi ngắm cảnh vật bên đường, lâu lắm rồi
tôi không biết đến thế giới bên ngoài. Ba năm chứ ít gì. Ơ? Tôi
nhận ra đây đâu phải là đường về nhà. Dù có thay đổi đến mấy tôi
vẫn biết được đường nào có thể về nhà chứ. Nhưng con đường này lạ
hoắc. Kít. Anh Quân nhấn phanh, quay lại nhìn tôi, bảo.
-Em xuống đi. Có người cần gặp em ở đây đấy.
-Vâng.
Tôi mở cửa, đặt chân xuống, khom người chui ra khỏi xe. Vừa mới
đóng cửa lại, anh Quân đã lao đi, không quay lại. Cái gì thế này?
Hết Thiên Ân rồi đến anh Quân. Whoa! Ai mà biết được là tôi đang
dừng trước một rừng hoa hồng trắng, xen kẽ hoa hồng đỏ. Lạ nhỉ?
Người muốn gặp tôi rốt cuộc là ai? Tôi bước đi từng bước, lại còn
ngắt một bông hoa, hít hà mùi thơm thoang thoảng. Đứng trước một
cái hồ nhỏ giữa rừng hoa. Tôi ngạc nhiên, vui mừng, hạnh phúc đến
rớt nước mắt. Hàng trăm cây nến trên mặt hồ tạo thành một dòng
chữ.
-LẤY ANH NHÉ, JENNY.
Bất ngờ, Thiên Ân từ một cái cây gần đó đi ra, đến chỗ tôi, xoa
đầu, nói.
-Em có đồng ý không?
Hắn quỳ xuống, lấy một hộp nhỏ trong áo, giơ ra trước mặt tôi. Một
chiếc nhẫn đính hôn. Đây là sự thật đúng không? Tôi nghẹn ngào
trong dòng nước mắt, tôi khóc òa theo dòng cảm xúc, nước mắt tuôn
trào ướt đẩm cả cổ áo. Tôi lao đến ôm chặt Thiên Ân, hắn siết lấy
tôi. Một nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi.
-Em đồng ý.
Thế là dưới ánh nắng rực rỡ, dưới những bông hoa hồng,… đã sinh ra
một cặp đôi chỉ dành cho nhau cùng một nụ hôn ngọt ngào. Sự ấm áp.
Niềm vui. Thiên Ân bỗng bế tôi lên, hét như cho cả thế giới
biết.
-Nhóc con dễ thương, em là của tôi.
~THE END~