Lamborghini Huracán LP 610-4 t
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện Teen - Nhất định anh phải là của em trang 2

Sau 1 hồi đẩy qua đẩy lại cuối cùng anh cũng phải vác nó lẽo đẽo đi tới chỗ làm. Anh làm việc ở 1 quán bar lớn nên dù cho nó có nói gì, ăn vạ như thế nào thì anh cũng cấm k cho nó bước chân vào chỗ của dân ăn chơi này mà phải đứng đợi bên ngoài. Nó cũng chẳng hiểu được là tại sao anh lại tự dưng đi làm nữa; việc học của anh đã chiếm hết thời gian rồi h lại còn làm thêm trong khi nhà anh thì giàu như vậy thì anh đâu có thiếu gì tiền đâu, nó có lần nhìn anh trả tiền mà ví anh toàn là thẻ và chưa kể trong ví đấy k có tờ tiền nào dưới 200k cả…. Nhiều lúc nó thấy anh thật khó hiểu…..

Trời gần vào đông nên về đêm rất lạnh, thế mà nó phải đứng đây đợi anh mấy tiếng đồng hồ liền bên ngoài thế này đúng là khổ quá mà, nhưng biết sao được khi anh chẳng có tý thời gian rảnh nào cho nó cả; suốt ngày học rồi h lại đi làm thêm nên nó phải tranh thủ thời gian chứ…… nó mà sao thể bỏ qua được….. Vậy nên nó vừa nghe nhạc vừa đợi anh vậy….

_Tôi đã bảo em về rồi cơ mà_ Giọng anh vang lên bên tai nó.

Nó ngước lên nhìn anh, gương mặt mếu máo, nước mũi cứ thi nhau chảy ra còn miệng thì ấp a ấp úng:

_Anh ơi……

_Sao thế ?_ Anh nhìn nó như sắp khóc đến nơi cũng hơi hoảng.

_Lạnh quá…. Lạnh chết mất ý….. sao anh ra muộn thế….._ H thì nước mắt nước mũi của nó thi nhau chảy ra.

_A, thật là….. tôi đã chẳng bảo em về đi còn k nghe sao? Nín đi đừng có khóc như con nít vậy chứ!!!_ Anh khẽ thở dài, đem nó ôm vào lòng.

Ở bên đường, dưới bóng đèn trằng có 1 người con trai vốn dĩ mang tiếng là lạnh lùng, vô cảm vậy mà h đây đang ôm 1 đứa con gái nhỏ bé mà truyền cho nó hơi ấm từ người mình…. Mới vào đông thôi nhưng có lẽ chỗ này sẽ còn chứng kiến rất nhiều những tình tiết thú vị, hiếm thấy nhưng cũng tràn đầy dư vị của tình yêu……
Hôm đấy, nó với anh tay trong tay về nhà, anh đích thân đưa nó về tận nhà mặc dù nó bảo là k cần nhưng anh k nghe khiến nó vui lắm nhưng cũng thương anh làm vất vả vậy rồi mà còn phải đưa nó về…… Tối đấy, trong 1 căn nhà nhỏ, trên 1 chiếc giường gỗ có 1 con nhỏ chìm trong hơi ấm vòng tay anh còn đọng lại mà chìm vào giấc ngủ ngon lành. Nó đã mơ 1 giấc mơ rất đẹp, 1 giấc mơ màu hồng mình mặc chiếc váy công chúa xinh xắn và trước mặt nó là hoàng tử bạch mã với bộ giáp đen đầy uy phong….. đặc biệt hoàng tử đó là anh…….

Đêm ấy, ở cái trường kinh tế nổi tiếng này hay bất cứ trường nào cũng có 1 web đặc biệt để dành cho bình chọn các hot girl, hot boy và đặc biệt nhất chính là bình chọn xem ai xứng đáng vào vị trí ứng cử bạn gái của anh chàng hot boy, đẹp trai, tài năng, nhà giàu Vương Hoàng Anh Vũ kia. Nhưng riêng ở khu kí túc khoa kinh tế của trường luôn xảy ra những vụ cá độ nảy lửa với những cái đầu làm ăn sắc bén của các chàng trai sau này sẽ là người thay nổi nền kinh tế đất nước kia; và vụ cá độ mang tầm cỡ lớn nhất chính là căn phòng số 707 của anh thì việc đó càng rộn ràng hơn. Căn phòng này rất đặc biệt bởi nó chứa chấp toàn k chỉ thiên tài mà còn là hot boy của trường và họ đều là các công tử nhà giàu của 1 gia đình tài phiệt nào đấy nên hình thức cá độ của mấy tay chơi này cũng chẳng bình thường tý nào. Thay vì quan tâm xem độ hot của mình đến đâu, hay quan tâm coi mình xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng thì họ lại mang những tài sản đối với họ là quý giá nhất, quan trọng ra cá cược xem tên bạn Vương Hoàng Anh Vũ kia sẽ chọn cô hoa khôi nào làm người yêu……

_Tao cá cả bộ sưu tập tuyển thủ bóng rổ giải NBA cho em hoa khôi khoa mình. Cây nhà lá vườn vẫn hơn mấy em khác chứ, kaka _ 1 tên đập cái “rầm” cả bộ hình cầu thủ bóng rổ mà hắn sưu tập cả năm trời tốn bao công sức tiền của trị giá cả bạc triệu của mình lên bàn.

_Tao cá cái Ducati 848 cho em siêu mẫu chân dài, người chuẩn khoa thanh nhạc, em Thùy Vân _ Tên này ung dung thẩy cái chìa khóa chiếc siêu xe motor của mình lên bàn.

_Xì, có mày thích em ý thì nói mẹ ra cho nó nuột còn bày đặt. Thằng Vũ mà thích loại con gái nóng bỏng thì tao đi đầu xuống đất luôn với mày. Tao cá là cô giáo dạy môn kinh tế lớp mình; h nào học tao cũng thấy nó nhìn cổ k chớp mắt luôn. Là hot girl vừa tài giỏi, lại xinh đẹp được trường mình giữ lại năm ngoái đấy _ Tên này ném chìa khóa chiếc siêu xe oto Koenigsegg CCX lên bàn nói chắc như đinh đóng cột (Hixx, khổ anh Vũ nhà ta chính xác là nhìn lên bảng để nghe giảng chứ k phải nhìn cổ đâu ạ =.= nhầm lẫn tai hại)

………………

Tiếng cá cược, bàn tán xôn xao cả khu kí túc của mấy con người này khiến cho những nam sinh viên của phòng bên cạnh nghe mà toát mồ hôi hột với cái kiểu cá bán nhà bán nước của họ chỉ về 1 con người lạnh lùng chưa bao h thèm liếc 1 con mắt của mình nhìn 1 đứa con gái nào dù là xinh hay xấu.

“CẠCH”

Cửa mở, anh về mà mấy tên ấy cũng chẳng thèm bận tâm lắm vì trước h mấy vụ cá cược này anh tuyệt đối k bao h thèm để tâm xen vào mặc cho họ tung hoành. Thay đồ, anh lẳng lặng ôm chồng sách cao tới đầu mình tiến rồi tiến về phía mấy tên đang bàn tán cá độ xôn xao kia thả cả chồng sách xuống cái “Rầm” với phong thái lạnh lùng mà thản nhiên nói:

_Tao cá Triệu Vũ Hoàng My, ban 2 khoa mỹ thuật.

Rồi trước sự ngỡ ngàng của mấy thằng bạn anh k nói thêm câu nào nữa bỏ đi. Tụi đấy liếc nhìn chồng sách của anh vẫn còn đấy k đứa nào bảo đứa nào tự động mang đồ cá cược của mình rút về…. Ngu gì chứ mà k rút về à. Dù chỉ so sánh giá trị thôi thì mấy đồ họ cá dù bạc triệu cũng k ăn nhằm gì với cái chồng sách trị giá bằng mấy cái siêu oto, xe máy kia à…..

Và cũng kể từ đêm đấy cái tên Triệu Vũ Hoàng My - cái đuôi của anh đã nổi tiếng nay còn nổi tiếng hơn khi câu chuyện về việc anh mang cả bộ sách của hơn vàng hơn bạc, hơn cả tính mạng mình ra cá cược…..

_Hơ, hôm nay có gì mà thấy xôn xao kinh vậy nhỉ?_ Nó lẽo đẽo theo anh nhìn mọi người xung quanh đang nhìn mình. Mọi hôm thì cũng thế nhưng hôm nay nó thấy có gì lạ lạ lắm vì k chỉ con gái mà cả con trai cũng nhìn nó nữa; k phải là ánh mắt ghen ghét đố kị như mấy nhỏ kia mà là ánh mắt ngỡ ngàng, thán phục.

_Đi mau lên quan tâm người khác làm cái gì hả? _ Anh thì đương nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao rồi nhưng lại chẳng muốn ai đấy biết đâu ….

TẠI LỚP HỌC CỦA ANH:

Nó đang ngồi lườm anh rách cả mắt khi anh cho 1 nhỏ khác nghe đâu là hot girl khoa kinh tế của anh ngồi cùng bàn với bàn của nó và anh chứ; đã thế 1 người còn nói chuyện vui vẻ với nhau quên béng luôn nó thì nó mới tức chứ…… Nó giận anh cho biết mặt mà xem…..

Nhưng mà ngồi mãi chán k có gì làm, anh còn chẳng thèm mắng nó nên nó càng chán hơn, với tay lấy quyển sách dày cộp của anh để trên bàn nó lén lén rồi cầm bút tô tô vẽ vẽ vào trang sách. Nó cứ vừa vẽ vừa thi thoảng nhìn anh xem anh có để ý k chứ k để anh thấy nó tàn phá sách anh thì đảm bảo anh giết nó luôn chứ chẳng đùa. Gì chứ anh yêu sách còn hơn yêu cả mạng sống của mình chứ huống chi cái mạng nhỏ nhoi bé bằng con kiến của nó…… Đang hí hửng vừa vẽ vừa cười khoái chí thì nó ăn nguyên 1 cái cốc đầu đau điếng người từ anh……

“CỐC….”

_Làm gì đấy? _ Giọng anh nghiêm nghị hỏi nó.

Nó giật mình ngẩng lên ôm đầu nhìn anh cười trừ, tay đẩy đẩy quyển sách qua 1 bên để anh k nhìn thấy, e dè nói:

_Hơ hơ…. có làm gì đâu ạ….

_Hừ, đưa sách đây _ Anh nhìn nó đầy nghi ngờ, với tay lấy quyển sách.

_Ấy……_ Nó toát mồ hôi hột nhìn anh.

Anh lật mở quyển sách mà k hiểu mở thế nào mà mở 1 cái lại mở trúng ngay trang nó vẽ mới tài chứ. Và trước mặt anh là trang sách với hình 1 thằng bé con trai là anh đang lai 1 con bé là nó đang nở nụ cười k thể tươi hơn được nữa trên chiếc xe đạp mini….. trông cả 1 đứa bé này có vẻ rất là hạnh phúc. Nhưng còn mặt anh lúc này thì tối sầm lại, liếc nhìn nó 1 cái mà nó lạnh hết cả ng như đang mặc áo cộc đi giữa Bắc cực vậy. Nó cứ tưởng thế nào cũng bị anh sạc đủ cho 1 trận, thế mà ai ngờ anh gập quyển sách lại rồi quay đi, chỉ lạnh lùng đe dọa nó 1 câu:

_Còn ngịch nữa tôi sẽ đá em ra ngoài đấy.

Nói xong anh lại quay lên bảng nghe giảng để lại cái mặt nó bí xị như cái bánh bao ngồi đấy mà ấm ức; nó vẽ đẹp thế mà anh chẳng khen được 1 câu lại còn đe dọa nó……

15’ sau:

Nó ngồi im được 1 lúc lại bắt đầu ngọ nguậy. Nó k phải là loại người có thể ngồi yên được 1 chỗ và cái đầu tinh quái của nó lại bắt đầu nghĩ ra mấy trò quậy phá tanh bành khi nó ngồi k quá chán như thế này….. Chẳng biết nó làm gì mà chỉ thấy nó hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy rồi lại ngẩng lên suy tư cái gì đấy cười cười rồi lại viếp tiếp….

Và cuối cùng kiệt tác trong vòng chưa đấy 15’ của nó cũng đã xong; quay xuống nở nụ cười rõ tươi, nó đi xin băng keo rồi len lén dán vào lưng áo 1 đứa con gái ngồi bàn trên. Nếu trên tờ giấy ấy mà k có gì thì cái lũ phía sau bị nó đánh động đã k bịt miệng mà cười nghiêng ngả thế….. có đứa cười còn ngã lăn xuống đất bởi trên mảnh giấy ấy là 4 câu thơ nó chế ra:

“Lớp này do ta học

Bàn này do ta ngồi

Nếu mà muốn quen ta

Phải để lại mĩ nam…”

4 câu thơ này nghe đã k thể chấp nhận được rồi mà nó lại còn vẽ mấy cái mặt mắt trái tim miệng chảy dãi dòng dòng còn k thể chấp nhận được luôn. Và hơn nữa chủ nhân hay chính xác người bị hại trong trò nghịch ngợm của nó lại là 1 cô bạn đeo 1 cái kính dày cộp, tết tóc 2 bên, mặc áo sơ mi cổ tròn chấm bi 7 sắc cầu vồng, mặc quần vải đi giầy búp bê màu hồng trông k thể xì tin hơn được nữa….. Cả cái lớp đấy sẽ k ầm lên, xôn xao nhìn nhỏ mà cười nếu k phải đúng lúc đấy nhỏ đó lại bị gọi lên trả lời bài để cho toàn bộ hơn mấy trăm sinh viên được đọc 4 câu thơ bất hủ mà nó nghĩ ra……

Vậy nên, cô bạn đó bình thường có đánh chết chẳng thằng nào thèm nhìn hay mấy cô bạn thèm ngó mà h đây đã trở thành trung tâm của tất cả các ánh mắt nhưng k phải ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ mà họ nhìn nhỏ rồi quay mặt đi bịt mồm cười; thằng nào mà vô duyên thì vừa chỉ vừa cười hô hố như thằng điên……

Chính vì vậy mà nó đã lôi kéo được sự chú ý của cái con người chỉ biết học kia 1 cách k thể thành công hơn. Anh liếc nhìn nó đang bịt mồm cố gắng nhịn để k người ta thành tiếng kia rồi theo ánh mắt nó thì cũng biết được nạn nhân là ai cùng dòng thơ chế to đùng mà tới người ngồi cuối lớp cũng đọc được kia mà mặt tối sầm lại. Anh gằn giọng gọi nó:

_Triệu Vũ Hoàng Mỹ……

_Haha, dạ….. _ Nó trả lời theo quán tính chứ có biết là anh gọi đâu, vẫn còn đang bận cười lắm.

Anh nhìn cái kiểu vừa bịt mồm vừa cười, cười tới mức anh gọi cũng k biết của nó mà anh cũng k biết là anh nên tức giận hay buồn cười nữa. Nó là người đầu tiên dám phá cái lớp vốn có truyền thống bình yên cả chục năm nay như thế này thì đúng là nhiều khi anh cũng phải nể nó, cái gì cũng có thể nghĩ ra quậy được chẳng thèm quan tâm tới hậu quả rồi sẽ ra sao luôn……

*Trang chủ
1/92