Chương 4: Tình cờ
Phục vụ mang đồ ăn cho tụi nó, vì hai badn gọi đồ giống nhau nên đưa nhầm và đương nhiên là không ai biết.
Bọn nó bắt đầu dùng bữa. Nó trộn mì thật đều, dùng dĩa cuộn một thìa cho vào miệng. Mì của nó thực sự không cay, thậm chí nó còn không cảm nhận được là có ớt trong đó. Mì siêu cay gì mà kì quặc. Nó ăn thêm một dĩa, hoàn toàn không cay thật mà. Vậy là sao?
Hắn cuộn một dĩa mì cho vào miệng. Ngay lập tức, một sức nóng kinh khủng lan rộng ra trong miệng buộc hắn phải phun trả thức ăn vào đĩa:
- Cay….hiccc….cay quá…..nướcc….
Hắn không thể nói hẳn hoi vì hắn bây giờ đang sắp chay bùng.
Hải chạy vội về phía quầy, lấy một chai nước tung về phía hắn. Hắn vội chộp lấy bóc ra tu ừng ực. Sau một hơi hết chai nước, hắn ngồi phịch xuống ghế, mặt hắn đỏ phừng phừng, người hắn nóng lên, khoang miệng lẫn cuóig họng như thiêu như đốt.
Nó ngồi cười như một con bệnh, hạnh phúc khi nhìn hắn như vậy. Cho đáng đời, cái tội dám giadh sãnh với ta. Thật là ý trời, ý trời.
- Hai bồ xong chưa. Mình đi ăn kem._nó đang hả hê nên no rồi, chả muốn ăn nữa. Hai con bạn ngồi chứng kiến cảnh đó cũng không ăn, đồ ăn nguội cũng không ngon nữa, thôi thì ăn kem.
Trả tiền xong, bọn nó cứ quán kem thẳng tiến.
…Trong quán kem…
- Chị ơi! Cho em li nữa!
Đây là ly thứ năm kể từ lúc nó vào quán. Chuyện này chả có gì kì lạ khi nó đi ăn kem. Ba màng này một khi đã ăn kem thì mỗi đứa 10 ly là bình thường . Duy chỉ có điều lạ là hôm nay nó cứ vừa ăn vừa cười một mình, My và Thảo nói gì nó cũng cẳng lọt tai.
“Mày nhìn tên đó lúc đấy mà xem. Cái bản mặt méo mó khó coi chưa. Mất cả vẻ đẹp trai. Đáng nhẽ phải rút điện thoại ra quay, lúc buồn xem lại chắc chắn sẽ rất vui mà. Haha”
Thảo huơ huơ tay trước mặt nó, phải mất một lúc hồn nó mới trở về nhập lại vào xác:
- Bồ đang làm cái gì vậy?_ trên đầu nó có cái dấu chấm hỏi to đùng.
- Câu đó tớ hỏi bồ mới đúng.
- Hỏi tớ? Tớ làm gì à?_nó vẫn ngơ ngơ như bò đeo nơ.
- Đúng._hai cô bạn đồng thanh.
Đúng lúc đó chị bồi bàn mang kem tới cho nó, cắt ngang cuộc tra hỏi.
- Kem của quí khách đây. Chúc quí khách ngon miệng.
- Cảm ơn chị.
- Bồ có nói không?_Thảo vẫn không chịu buông tha.
- Nói gì chứ? Ăn kem đi không chảy bây giờ._nó đánh trống lảng.
Thảo đành tha cho nó. Ba nàng tíu tít ăn kem. Sau khi no nê, bọn nó lại đi mua sắm tiếp. Đang mua đồ thì My khát nước, cô đi một mình xuống mua nước.
Cô tiến về thang máy, nhấn nút. Cửa thang máy mở ra, My bước vào nhấn nút xuống. Cửa thang máy sắp đóng lại thì có một cánh tay rắn chắc chặn ngang làm thang máy phải mở ra. Một chàng trai tuấn tú bước vào, dáng người cao, chuẩn, ăn mặc lãng tử, dễ đốn tim mấy nàng mơ mộng lắm. Người đó không ai khác là Hải, anh xuống mua nước cho hai thằng bạn (chơi oẳn tù tì thua phải đi thì có :v ). Anh đưa tay ra nhấn nút để đóng thang máy, vô tình chạm vào tay My lúc cô cũng vừa đưa ra để nhấn nút. Cô nhanh chóng rút tay lại, khuôn mặt ửng hồng. Cô đứng cúi mặt xuống nhìn đôi giày. Hải thì hai tay đút túi quần, một không khí e ngại bao trùm làm không gian im ắng phát sợ.
Bỗng “Phụt” một tiếng, đèn trong thang máy tắt hết, thang máy ngừng hoạt động, lơ lửng. My sợ hãi nhấn nút một cách hoảng loạn, hoàn toàn vô ích. Cô vội rút điện thoại ra định gọi nó cứu nhưng điện thoại đã tắt nguồn từ lúc nào. Cô cố gắng bật lên nhưng điện thoại chỉ lóe lên rồi tắt luôn. Hải lắc đầu ngán ngẩm sờ tay vào túi lấy điện thoại để bảo hắn gọi người. Túi trống không. Thôi rồi, Tú cầm điện thoại của anh. Chắc chờ tí nữa sẽ có điện liền. Hải dựa người vào thang máy khoanh tay chán nản. Trong khi đó người My đang run lên từng hồi. Cô sợ bóng tối, bóng tối luôn làm cô nhớ đến cái chết đau lòng của người chị thân thương.
…Hồi tưởng…
- Chị ơi! Hai chị em mình trốn ra ngoài chơi đi.
- Không được đâu. Giờ muộn rồi, để mai trời sáng rồi chị dắt em đi chơi nha.
- Không! Em muốn đi bây giờ cơ. Mai bố mẹ không cho đi đâu.
- Không được đâu. My dễ thương đi ngủ đi nhé. Chị yêu My nè.
- Không chịu đâu. Đi một chút thôi mà chị. Nha chị…ị…ị…_My lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn của chị.
Cô chị đành chịu thua:
- Vậy mình đi chút thôi nha.
Hai cô bé vốn là thiên kim của vợ chồng chủ tịch tập đoàn thời trang EVI nổi tiếng. Cũng vì thế mà chúng luôn bị nguy hiểm rình rập, nếu có chúng trong tay đồng nghĩa với có một gia tài kếch xù. Hàng ngày, dù đi bất cứ đâu chúng đều có vệ sĩ đi cùng. Tuổi thơ của chúng chỉ gói gọn trong căn biệt thự to lớn này, học hành đã có gia sư riêng, muốn gì đều được bố mẹ mua cho đày đủ. Có lẽ chính điều đó đã khiến My luôn khao khát được ra thế giới bên ngoài cánh cổng sắt to lớn kia.
Đã là 11h đêm, tất cả người làm đều đã ngủ hết, cô chị dắt em đến trước cửa phòng quản gia, dặn em đứng yên ở đó, cô bé lẻn vào lấy chùm chìa khóa đặt trên bàn rồi dắt My ra mở cửa trốn ra.
Hai cô bé dắt nhau đi trên vỉa hè, hít hà mùi hoa sữa thân thuộc. Hà Nội về đêm không còn quá ồn ào, ánh đèn đường vàng vọt trải dài trên con đường vắng lặng, hai cô bé nắm tay nhau đi dạo, tiếng cười đùa ríu rít.
Bỗng chúng bị bế thốc lên một chiếc xe cỡ nhỏ.
- Haha. Bắt được chúng mày rồi. Không chỉ một mà là hai đứa, chắc chắn bọn tao sẽ kiếm được bộn tiền từ Chủ tịch của EVI._tên bắt cóc cười khùng khục.
- Ưm…ưm…Các ông là ai? Thả chúng tôi ra._cô chị ra sức giãy giụa.
- Tao đâu có ngu. Hahaha.
Một tên lái xe đi trong khi hai tên đồng bọn trói chị em My lại rồi bịt kín mắt. Chúng ném hai cô bé vào một nhà kho bỏ hoang tối tăm, mùi ẩm xộc lên, khắp nơi là chuột và gián, chúng rít lên những tiếng thật kinh khủng.
- Chị ơi! My muốn về nhà.
- My ngoan nào. Bố mẹ sẽ mau tới đón chúng ta thôi._Chị My an ủi, cô bé ôm lấy My rồi chúng thiếp đi.
Hôm sau, khi hai chị em đang ngủ thì cánh của sắt kẹt mở, một tía sáng yếu ớt lọt xuống căn hầm tối tăm, tên du côn mang đồ ăn xuống cho hai cô bé:
- Hai đứa mày dậy ăn mau lên._hắn cất giọng ồ ồ.
Lấy ra hai cái đùi gà từ trong túi, hắn thô bạo nhét vào hai chiếc miệng nhỏ xinh. Vì đói nên My ăn cái đùi gà một cách ngấu nghiến còn chị cô cùng vẫy, nhất quyết không ăn.
” Phì”
Một bãi nước miếng bay thẳng vào mặt tên côn đồ:
- Thả bọn tao ra! Lũ man rợ.
- A! Con ranh này…_hắn giáng một tát tai vào khuôn mặt ngây thơ. Máu từ mũi cô bé tuôn ra.
- Khốn nạn! Rồi các ông sẽ phải đền tội.
“Bốp”
Một cái tát nữa giáng xuống má bên kia. Máu miệng cô bé hộc ra, ướt hết mảng váy hồng phấn trước ngực đã bị lem bẩn.
Cô bé gục xuống bên xạnh My, hai cái tát của tên du côn là quá sức chịu đựng với một cô bé.
- Ông không được đánh chị tôi._My hét lên.
- Mày là cái thá gì mà cấm tao? Mày tin là tao đánh cả mày không?
- Ông là đồ khốn nạn.
- Con này giỏi._hắn giơ bàn tay lên định tát My.
- Kh…không….đ…được….đánh…em….t…tôi._cô chị thều thào.
- Ê! Đại ca gọi mày kìa._tiếng the thé của một tên vọng xuống.
- Ok. Tao lên ngay đây.
Trước khi đi, hắn không quên lườm hai cô bé và để lại một lời hăm dọa:
- Chúng mày cứ cẩn thận đấy!!!
Thời gian nặng nề trôi qua trong sự lo lắng của những bậc làm cha làm mẹ. Hai cô con gái của vợ chồng chủ tịch mất tích đến hôm nay đã là ngày thứ ba.
“Re….e…e…eng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Nguyễn chụp vội lấy điện thoại:
- Alô!
- Tao đang giữ hai cô con gái của chúng mày. Hãy đem một tỷ đến đường XYZ nếu không thì chờ đến nhặt xác chúng nó đi. Nếu chúng mày báo cho lũ cớm thì tao không ngàn ngại bỏ số tiền đó để tặng mỗi đứa một phát súng đâu. Hahaha
“Tút…tút…tút”
- Thế nào? Đã xác định được vị trí của bọn chúng chưa?_cảnh sát trưởng lo lắng.
- Thưa sếp đã tìm ra vị trí của bọn chúng. Chúng ta có thể tiến hành giải cứu con tim._một viên cảnh sát thông báo.
- Được! Chuẩn bị lực lượng chúng ta xuất phát ngay.
- Chúng tôi muốn được đi cùng các anh._bố My đề nghị.
- Vâng. Mời ông bà ra xe.
Trong khi đoàn xe cảnh sát đang đi tới hang ổ của bọn cướp thì hai cô bé vẫn đang phải vật lộn với sự sợ hãi. Cô chị đã không ăn uống gì suốt mấy ngày trời. Bây giờ, cô không còn chút sức lực nào nữa, làn da tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ. Cố gắng lê đi trong bóng tối, cô chạm phải một thanh sắt dẹt ở trong góc, có lẽ có thể dùng nó.
“Rẹt…rẹt…rẹt…”
Tiếng dây thừng cọ vào thanh sắt đều đều.
“Phựt”
Sợi dây đứt tung, mau chó cởi sợi dây ở chân. Cô quờ quạng tìm My:
- My! Em đâu rồi?
My đã thiếp đi, nghe tiếng gọi giật mình tỉnh dậy.
- Chị…
- Dậy đi em! Chúng ta ra khỏi đây nào.
- Bố mẹ tới rồi à chị?
- Chưa. Nhưng chị sẽ dẫn em đi.
Lần mò trong bóng tối, hai chị em My đã tìm thấy cửa ra. Đúng như cô dự đoán, cửa không hề khóa. Có lẽ chúng không nghĩ hai cô bé có thể trốn chạy.
“Kẹt”
Mở cánh cửa he hé, không có tên nào canh chừng, có lẽ chúng đi đâu đó.
- Chị đếm đến 3 hai chị em mình chạy ra thật nhanh nhé.
- Vâng.
- Sẵn sàng chưa? 1…2…3.
Hai cô bé dùng hết sức bình sinh chạy đi. Xung quanh hoang vu, toàn là cỏ. Cô chị cố sức dắt em chạy thật nhanh nhưng không không kịp rồi, tên bắt cóc đã nhìn thấy họ.
- Hai con kia. Đứng lại cho tao!!!
Hai cô bé mải miết chạy, đôi chân trần bé nhỏ đạp trên nên đất lạnh lẽo. My vấp ngã, chị cô quay lại để đỡ cô dậy.
Tên bắt cóc đã đuổi tới nơi. Jắn dừng lại, rút khẩu súng đen sì ra.
“Cạch”
Khẩu súng lên nòng, chĩa thẳng vào người hai cô bé. Trong ánh nắng vàng vọt buổi chiều tà, hắn đứng đó lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn từ từ giơ khẩu súng lên, bóp cò.
“Đoàng”
Viên đạn vô tình bay ra với tốc độ vô cùng đáng sợ.
- My!!! Cẩn thận!!!!
Chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lao ra đỡ viên đạn. Viên đạn găm vào bụng. Cô bé ngã xuống, ngay trước mặt My. Chiếc váy hồng phấn loang đỏ dần, máu từ bụng vẫn không ngừng túa ra. My khóc thét lên lao ra chỗ chị:
- Chị!! Chị tỉnh lại đi.
Cô đưa tay ra ôm vết thương trên bụng chị, máu vẫn không ngừng chảy.
- Chắc chị…phải…đi…rồi…My ạ. Em…ở…lại…ngoan nhé._cô chị thều thào.
- Chị sẽ không sao đâu. Cố lên chị.
Chiếc xe cảnh sát vừa tới, tên bắt cóc vứt lại khẩu súng bỏ chạy. Bố mẹ My xà xuống bên hai chị em. Người mẹ xinh đẹp khuôn mặt hốc hác quì phục xuống bên cô chị, ôm lấy cô bé:
- Con yêu. Bố mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện. Rồi con sẽ ổn thôi mà. Cố lên con.
Ông Nguyễn đư
a tay bế cô bé, cô bé chỉ túm lấy cánh tay ông mà nói:
- Không…kịp…rồi…C..con…không…thể…sống…được…nữa…Con chưa…báo hiếu…được cho bố mẹ…Mong bố mẹ…tha…thứ…cho…đứa…con…bất….hiếu…này…Con…xin lỗi..
Cô bé trút hơi thở cuối cùng, bàn tay nắm tay ông Nguyễn buông xuống.
- Con tôi…._mẹ My chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Trời đổ mưa, một cơn mưa nặng hạt, táp vào mặt lạnh buốt.
Trong màn mưa mịt mùng, tất cả trở nên u ám, nhuốm màu chết chóc, lạnh lùng đến thê lương.
* * kết thúc hồi tưởng* *
Không biết đã bao nhiêu lần My nghĩ đến cái kí ức kinh hoàng đó. Mỗi lần nó đến, đều giày vò tim gan của cô, đau đớn vô cùng. Nếu như lúc đó cô không đòi đi chơi, nếu như lúc đó cô không vấp ngã, nếu như lúc đó tên bất lương đó không bóp cò, nếu như viên đạn bay trượt, nếu như người chihu viên đạn đó là cô,…Cuộc sống vốn không tồn tại hai từ “nếu như”, tất cả đều đã xảy ra và người có lỗi lớn nhất là cô. My khóc, từng giọt nước mắt rớt tạch tạch trong bóng tối tĩnh mịch. Hải đứng đó, không mảy may để ý đến cô gái đang khóc kia. My khóc to hơn, tiếng nấc nghẹn ngào, buồn xé ruột xé gan. Dường như không thể đứng vững, My ngồi bệt xuống thang máy mà khóc. Hải bối rối không biết phải làm sao:
- Này cô…Cô làm sao thế?
Im lặng.
- Cô à…Cô có sao không?
Đáp lại anh là sự im lặng đáng sợ, My vẫn khóc, tiếng khóc não nề.
- Cô làm ơn nín đi. Coi như tôi năn nỉ cô đấy. Cô khóc nữa họ lại nghĩ xấu cho tôi.
My vẫn không nói, bây giờ Hải hoảng loạn thực sự, anh chưa bao giờ biết an ủi ai hết, phải làm sao? Bất giác, anh ngồi xuống, ôm cô vào lòng.
- Chị…chị…đừng đi mà._trong vô thức cô gọi người chị thyơng yêu.
“”Chị???”Cái thằng đàn ông như mình đây lại là chị? Cô ta không bình thường à? Kệ đi, phải làm cô ta ngừng khóc đã” Hải thầm nghĩ.
Cô dụi vào lòng anh mà khóc ngon lành. Anh ngồi bệt xuống sàn, cho cô dựa vào vai, cứ để cô khóc còn anh ngồi lau nước mắt cho cô.
Điện sáng lên, thang máy hoạt động trở lại. Thấy ánh sáng My như chợt tỉnh cơn ác mộng. Qua đôi mắt đẫm nước, cô thấy mình đang trong vòng tay của một người con trai xa lạ, anh ta đang lau nước mắt cho cô, bàn tay dịu dàng khẽ gạt những giọt nước trên mi. Cô đỏ mặt, vội đẩy Hải ra rồi vùng đứng dậy:
- Xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi ổn rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.
Hải bất ngờ. Anh không thể hiểu nổi cô gái trước mặt. Cô ta giống như hề vậy, biến đổi gương mặt rất nhanh.
- Ừ. Không có gì. Mà cô bị làm sao vậy?
Im lặng.
- Có lẽ tôi hơi vô duyên. Nếu cô…
Hải chưa nói hết câu My đã nhẹ nhàng:
- Là tôi sợ bóng tối.
Hải tính hỏi vì sao trong lúc khóc cô ấy lại gọi anh là “Chị” nhưng…
“Ting”
- Tôi xuống tầng này. Một lần nữa cảm ơn anh._My cúi người.
- Tạm biệt cô.
My cười rồi bước ra khỏi thang máy.
Trong và ngoài thang máy, hai con người, hai suy nghĩ khác nhau.
Sau buổi shopping mệt nhoài, ai cũng chọn cho mình một giấc ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
Chương 5: Đi học
…Biệt thự nhà họ Lê, 6:30 a.m….
“Ree…nggggg”
Cái đồng hồ lại réo. Mắt vẫn nhắm nghiền, nó với lấy cái thứ đáng ghét và…
“Bụp”
“Em” đồng hồ siêu cute “được” nó ban ơn cho ra thẳng bãi rác thành phố.
Chưa được 2 phút thì
“Tinggggg”
Cái đồng hồ lại réo rắt, Chẳng cần nghĩ nhiều, nó cho bay vào tường luôn.
“Tít…tít…tít..”
Lại nữa, nó không biết bà quản gia đặt bao nhiêucái đồng hồ báo thức trong phòng nữa đây trời.
“Bụp”
Em đồng hồ bay tới, hôn tường đắm đuối với tốc độ chóng mặt. Vừa đặt lên tường nụ hôn nồng thắm thì em ấy đã hi sinh.
Nó lại tiếp tục sự nghiệp trọng đại nhưng chưa đầy 1p điện thoại nó đã réo rắt:
“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”
Nó với tay lấy cái điện thoại, từ chối cuộc gọi. Điện thoại lại reo, nó uể oải bắt máy mà mắt thì nhắm tịt:
- CON LỢN KIA MAU DẬY ĐI!!! HÔM NAY LÀ NGÀY ĐẦU TIÊN NHẬP HỌC ĐẤY!!!_Thảo gào lên làm nó suýt làm rơi cái điện thoại.
- Hả? Học gì?_nó ngơ ngác.
- Bồ còn chưa tỉnh hả? Để tớ nói bồ nghe. Bồ đang ở Việt Nam, hôm nay là ngày bồ nhập học, bồ còn 15p để vào trường . Hếttt. Chúc may mắn.
Thảo cúp máy cái rụp. Phải mất 1s để hiểu ra vấn đề thì nó mới bật dậy, chạy vội vào WC. Chỉ 2p sau nó đã xuất hiện với bộ đồng phục học sinh. Nó không nhớ lần cuối nó mặc đồng phục là khi nào nữa -_-. Đồng phục trường này khá đẹp, một sơ mi trắng, chân váy đen xếp li, bên ngoài là vest đen, chỉ trừ mỗi hai cái vòng đỏ ở cổ tay. Trên ngực áo là phù hiệu trường SKY và tên học sinh được mạ vàng. Đúng là trường quí tộc, luôn phải xa xỉ. Chải lại mái tóc hạt dẻ bồng bềnh, nó nhanh chóng xuống lầu bảo anh tài xế chở đi học.
Chiếc Limouse trắng đỗ lại, bác bảo vệ đang đóng cửa. Nó vội chạy nhanh tới:
- Cho cháu vào với ạ.
- Đáng nhẽ là không được đâu nhưng hôm nay ta châm trước cho.
- Cháu cảm ơn bác ạ._nó cúi đầu cảm ơn rồi mau chạy vào sân trường. Thảo và My ngồi chờ nó trên ghế đá:
- Cậu thua rồi Thảo, trả tớ 100$ đi.
- Đây. Của bồ.
- Hai người làm gì vậy?
- Tớ và Thảo cược xem bồ đến kịp không? Tớ bảo kịp nên tớ thắng :v._My cười cười giải thích làm nó ngã ngửa.
- Hai người có nhất thiết phải làm thế không?
- Có._hai cô bạn đồng thanh làm nó hận không thể đâm đầu với chăn bông mà chết :3
- Đi xem lớp nào._My kéo nó với Thảo đi.
- Ơ. Tớ tưởng 2 người học ở đây.
- Bố mẹ bồ nhớ bố mẹ bọn tớ chuyển bọn tớ sang đây.
- Yeah! Bố mẹ no.1 :3
- Đi nhanh lên nào._Thảo giục.
Loay hoay một lúc mới tra được xong bản đồ trường, tra xong lại mất thời gian để đi tìm đường tới phòng Hiệu trưởng.
“Cốc..cốc…cốc”
- Mời vào!
- Chúng em chào thầy._ba đứa đồng thanh.
- Các em là học sinh mới?
- Vâng. Đúng ạ.
- Tôi đã xem qua hồ sơ của các em. Các em sẽ vào lớp 11B1. Bây giờ mời các em theo tôi.
- Vâng ạ.
Bọn nó đi theo Hiệu trưởng. Sau một hồi vòng vo, rẽ ngang rẽ dọc bọn nó cũng đứng trước được cái lớp mang biển 11B1. Lớp học to, đẹp không thua khách sạn, trang thiết bị vô cùng hiện đại. Hiệu trưởng vẫy tay gọi bà cô trong lớp, bà ta hơn hớt đi ra với khuôn mặt không thể tươi hơn (Mới có 20 mấy mà bị kêu bà. Tội nghiệp)
- Thầy có gì ặn dò ạ?_bà cô nở một nụ cười nịnh bợ.
- Đây là học sinh mới của lớp cô. Cô đưa các em vào lớp đi. Tôi đi đây.
- Vâng. Thầy đi ạ.
Bà cô quay sang ra lệnh cho 3 đứa nó:
- Ba em đợi tôi vào giới thiệu, khi nào tôi gọi thì các em vào lớp nhé.
Bà cô vào “cái chợ”, cầm cây thước khủng bố gõ xuống bàn gỗ cái rầm thì cái lũ lố nhố mới chịu im im một tí:
- Giới thiệu với cả lớp hôm nay lớp chúng ta được đón thêm ba bạn mới._quay sang phía cửa_ Các em vào lớp đi.
Cả lớp bỗng im lặng hẳn.Ba đứa vừa bước vào đã gặp ngay một tràng “Ồ” kiêm hú hét của bọn thú trong lớp, ý nhầm của các bạn trong lớp.
Tiếng ồn ào nổi lên:
- Oa!!! Xinh quá chúng mày ơi._Nam sinh 1.
- Có lẽ nào đây là những thiên sứ do Đấng Tối cao phái xuống để cứu rỗi cuộc đời tôi._một tên đeo kính to đùng giơ tay về phía chúng nó (Ọe. Hơi bị sến -_-)
- Con gái lớp mình chỉ đáng xách giầy cho mấy nàng ấy._nam sinh 3 mơ màng.
- Ông kia!!! Ông mới nói ai phải đi xách dép._tiếng một nữ sinh rít qua kẽ răng.
- Đã xấu còn điếc. Tôi nói mấy bà đi xách giầy cho các nàng ấy đi._nam sinh 3 thở dài lắc đầu.
- Ông muốn chết à?
Bla…Bla…Bla…
- Trật tự!!!!_bà giáo lại ra sức gõ thước để thị uy trước lũ giặc giời.
Lớp có vẻ bớt ồn chứ không có vẻ gì là sẽ im lặng.
Bà giáo bực tức gắt lên với bọn nó:
-Giới thiệu nhanh đi. Muộn giờ học rồi.
- Chào các bạn mình là Trần Hạ Thảo._Thảo nở nụ cười làm mấy bạn yếu tim đổ liểng xiểng.
- Mình là Nguyễn Hà My, mong được các bạn giúp đỡ._My cúi đầu chào.
- Lê Huyền Thy._nó buông một câu không thừa không thiếu -_-
- Được rồi, bây giờ các em sẽ ngồi ở…_bà giáo bỏ lửng câu nói đưa mắt khắp lớp để tìm lấy chỗ trống. Chỗ nào cũng đều kín cả rồi, chỉ còn mỗi chỗ của ba hoàng tử thôi. Nếu đắc tội với ba nàng này chắc bà giáo cũng không được yên mà đắc tội với ba chàng cũng chẳng thoát khỏi vé du hành về vườn. Thôi thì mặc kệ, tới đâu thì tới vậy -_-
- Bây giờ Thy sẽ ngồi với Phong, My ngồi với Hải và Thảo ngồi với Tú nhé.
- Không._bọn hắn cùng cả lớp đồng thanh phản đối kịch liệt.
- Các em thông cảm, lớp ta hết chỗ rồi.
- Không là không._hắn lạnh lùng.
Nó chẳng quan tâm lắm đến lời của tên đó, đi thẳng xuống cuối lớp, nơi phát ra tiếng nói:
- Cậu là Phong?_nó hỏi
- Phải! Thì sao?_vẫn kiểu lạnh lùng boy :3
Giờ thì hắn mới thèm ngẩng đầu lên mà nhìn nó, không khó để nó nhìn thấy hắn là tên đáng ghét cướp sách yêu sách quý của nó. Thật đúng là “Oan gia ngõ hẹp” mà, đã thế nó càng phải ngồi đây. Chắc chắn hắn sẽ khổ dài dài. Nó nhếch môi, một nụ cười khiến người hiền lành nhất cũng muốn xông vào oáh rồi thản nhiên đặt cặp lên bàn mà ngồi xuống chỗ trống ngay cạnh mà chẳng quan tâm tới những ánh mắt giết người đang chĩa thẳng vào nó.
- Go out!!!_hắn chỉ ngón tay ra phía cửa.
- Never!_nó nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.
- Mời cô ra khỏi chỗ của tôi.
- Chỗ anh anh ngồi, chỗ tôi tôi ngồi, có liên quan gì đến nhau không?_nó diễn thuyết cho hắn một tràng.
Hắn hàih như sắp bùng nổ. Đời hắn chưa gặp đứa con gái nào lì lợm, ngang nghạnh như vậy. Hắn đứng bật dậy nhưng chưa kịp nói đã bị chặn ngay họng:
- Hai em không mau về chỗ đi, sắp vào lớp rồi. My ngồi bàn trên Phong, Thảo ngồi trên My.
- Vâng ạ._hai cô nàng đồng thanh rồi nhanh chóng vào chỗ.
Hai nàng không khỏi đỏ mặt khi nhận ra người ngồi cạnh mình nhưng rất nhanh thôi, họ lấy được vẻ bình thường vốn có.
“REE…E…E…E…N G”
Tiết học đầu tiên của năm học mới bắt đầu.
Một thầy giáo khá trẻ, lại đẹp trai bước vào lớp:
- Cả lớp đứng!_hắn hô to.
- Chào các em. Mời các em ngồi._thầy giáo lịch sự cúi chào, không quên nở một nụ cười tươi rói.
- Sau kì nghỉ hè các em có gì mới không?
- Dạ không! Như mọi năm thôi thầy ạ. Nhưng hôm nay lớp mình có 3 học sinh mới ạ._một nam sinh cười tươi.
- Ba bạn mới giới thiệu thầy biết tên được không?
- Dạ! Em là Trần Hạ Thảo.
- Em là Nguyễn Hà My._nàng nhạ nhàng đúng điệu tiểu thư.
- Em là Thy._nó uể oải.
- Được rồi! Cảm ơn các em. Mời các em ngồi xuống.Thầy là Trần Anh Quốc, dạy môn Vật lý lớp ta. Bây giờ các em lấy sách vở ra chúng ta vào bài mới nhé.
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng nó chỉ có thể nghe được 5 phút. Gì chứ? Nó học qua đoạn này lâu rồi. Vô vị. Nghĩ thế nó lôi em Ip ra, cắm tay nghe rồi ngủ biến. Hắn cũng chẳng bao giờ nghe giảng, chẳng qua đến trường để cho ông hắn đỡ càm ràm thôi. Hắn chơi điện tử chán chê mãi đến khi thấy người mỏi mới bỏ máy xuống. Khẽ vặn người, hắn bị đứng tim mất vài giây. Lúc ngủ trông nó đáng yêu quá. Tóc mái khẽ rủ xuống khuôn mặt trắng hồng, hàng mi dày khép hờ, đôi môi phớt hồng, chúm chím. Hắn lắc đầu một cái “Mày làm gì thế Phong??? Đi ngắm một đứa con gái đang ngủ à? Mày có bình thường không? Mày điên rồi. Cô ta là thứ phải tránh xa…”
Sau một hồi tự nhủ hắn lại chúi mũi chơi game tiếp.
“Re…e…e…n g”
Tiếng chuông hết giờ cũng chẳng làm nó tỉnh, có lẽ tại sáng dậy sớm nên nó buồn ngủ (má ơi! Tí muộn mà bảo sớm -_-)
5p sau vào tiết 2. Nó ngủ chẳng buồn chào cô luôn, tại Hải chắn hết rồi nên nó đứng hay ngồi thì có trời biết.
Tiết này là tiết Hóa. Lớp nó được thừa hưởng diễm phúc học cùng bà cô nổi tiếng khó tính. Đã 35 xuân xanh mà chưa mảnh tình vắt váy (hình như là vắt vai chứ nhỉ). Độ ác thì khét tiếng thôi rồi.
Chương 6: Cuộc chiến không khoan nhượng
Nhờ cái lưng của Hải mà nó bình an vô sự được 15p đầu. Sau một khoảng thời gian hăng say giảng mà không cần biết học sinh có tiếp thu được không bà giáo ra cả đống bài tập cho lớp làm. Mấy bài dễ thì bọn trong lớp xử ngon ơ, đến bài cuối hóc quá chẳng đứa nào giải được (hắn cùng 4 đứa kia giải ra rồi nhưng lười không đứa nào thèm giơ tay mà cứ ngồi im re). Bỗng cái đèn 2000W trong đầu hắn sáng lên:
- Thưa cô hay để bạn Huyền Thy lên bảng giải bài tập đi cô. Ta cũng nên kiểm tra thực lực của bạn ấy, không nên để hiện tượng ngồi nhầm lớp xảy ra trong trường ta.
Bà giáo chẳng cần suy nghĩ gật đầu ngay.
- Ý kiến của lớp trưởng rất đúng. Mời em Huyền Thy lên bảng giải bài tập này cho tôi.
3p trôi qua nhưng vẫn không hề có bất kì dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ lên bảng. Bà giáo sốt ruột giục:
- Em Huyền Thy mau lên bảng.
Nó vẫn đang ngủ ngon lành mặc My dùng hết sức bình sinh lay nó.
- Huyền…Thy…lên…bảng._bà giáo gằn từng chữ một với khí chất bức người.
Nó vẫn ngủ say, vi vu tới tận đẩu tận đâu.
Không còn kiên nhẫn nữa, bà cô “chống ề” 35t đẩy lại cặp kính dày cộp cho ra vẻ tri thức rồi nhằm bàn cuối lớp đi xuống. Thấy nó nằm ngủ ngon lành, bà cô bước lại, ghé sát mặt nó cất giọng “oanh vàng”:
- Còn không mau dậy cho tôi?
- Đừng chạy gà rán…Ta bắt được mi rồi…_nó vừa nói mớ vừa túm lấy tà áo dài bằng lụa của bà giáo.
Bà giáo giật mình lùi lại và…
“Xoạcccc”
Nguyên tà áo dài ve vởn trên tay nó. Bà giáo che vội phần bụng bị hở, với khuôn mặt đằng đằng sát khí gào tướng lên:
- Dậy mau cho tôi!!!
Nó đã ngủ say thì trời có sập cũng không phải mối bận tâm của nó. Huống gì đây mới chỉ là bà cô già với khuôn mặt đằng đằng sát khí, ngùn ngụt lửa hận chưa xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu nó kia thì đâu có hề hấn gì. Bà giáo uất nghẹn họng, đi tìm thầy giám thị. Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch cộp cộp như âm thanh từ cõi chết vọng về.
Trong lúc bà giáo ra ngoài thì hai cô bạn xúm vào đánh thức nó nhưng hoàn toàn vô ích. Nó vẫn say ngủ bất chấp nguy hiểm đang cận kề.
Một lát sau bà giáo quay lại cùng ông giám thị. Ông giám thị này xấu thậm tệ. Khuôn mặt 50 già nua nhăn nheo, cái mũi to, bạnh ra, môi dày, bụng phệ, chân ngắn và chi tiết quan trọng nhất là cái đầu hói lơ thơ vài sợi tóc được vuốt keo quá đà bóng nhẫy. Tính thì như hổ lửa. Có lẽ với hình dạng đó mà học sinh trường này coi ông như quái vật (đúng rồi còn gì :v ). Vác cái bụng phễnh, ông ta oai nghiêm hùng dũng tiến tới chỗ nó:
- Lê Huyền Thy, em dậy mau.
Nó vẫn ngủ “hăng say”.
- Lê Huyền Thy!!! Mau dậy cho tôi!!!_ông giám thị gằn giọng.
Nó vẫn không có phản ứng.
- Lê Huyền Thy!!!_ông giám thị gào tướng lên làm cả lớp giật mình bịt tai.
Nó giật mình bật dậy, đập bàn cái “Rầm”:
- Đứa nào? Đứa nào vừa làm cái trò vừa rồi???
Mặt ông giám thị biến sắc như tắc kè, từ xám sang tím ngắt.
- Là tôi!_ông thầy giọng run run vì tức.
- Thầy hét to như vậy có việc gì ạ?
- Em còn không tự giác nhận lỗi à?
- Lỗi??? Thầy nói gì mà kì cục. Em có lỗi gì?_mặt nó ngơ ngơ.
- Xuống văn phòng tôi ngay._ông thầy không thể kiềm chế được gào tướng lên.
- Xuống thì xuống. Thầy việc gì phải gào lên thế. Em không điếc.
- Theo tôi.
Nó bước theo ông thầy, ung dung tự tại ngắm cây lá chim chóc trong trường . Trông nó giống đang đi du ngoạn hơn là đi vào hang hùm. Ông giám thị phải cố gắng lắm mới không phát khùng với cái thái độ của nó.
- Em vào đi._ông thầy mở cửa phòng.
Nó bước vào trong, chẳng cần được cho phép ngồi xuống bộ sofa.
- Cho em một tách cafe không đường với sữa vừa phải.
Ông thầy sốc tập 1, không hiểu nó đi chịu phạt hay đang đi nhà hàng.
- Đây không phải nhà hàng. Lê Huyền Thy, em biết tội của mình chưa?
- Tội gì? Em có làm gì đâu?
- Em còn chối hả? Tôi khuyên em nên ngoan ngoãn. Biết đâu tôi sẽ nghĩ lại mà nhẹ tay hơn với em.
- Thầy nói gì em không hiểu. Em tự thấy em không có lỗi. Nếu không có việc gì nữa thì xin phép thầy em về lớp.
Nó hiên ngang đứng dậy, chào ông thầy kiểu quân đội rồi đi ra. Không chịu được nữa, ông giáo gầm lên:
- Đứng lại đó cho tôi. Em dám bước ra khỏi đây tôi sẽ đuổi học em.
Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, ông thầy móc điện thoại ra, là tin nhắn từ hội trưởng hội học sinh:
“Thầy cứ để trường hợp của Thy cho em giải quyết. Em sẽ trị tội thật thích đáng. Nhờ thầy bảo cô ta lên phòng em ngay nhé”
Mặc dù đang vô cùng ức chế nhưng ông thầy vẫn phải ngậm ngùi tha cho nó.Lần đầu tiên trong suốt 30 năm lịch sử làm giám thị trường này ông gặp một đứa con gái ngỗ ngược như vậy mà không thể xử tội. Thật nhục nhã. Nếu như cái tên hội trưởng kia không phải cháu hiệu trưởng thì chắc chắn hôm nay con bé này không có đường về rồi.
- Bây giờ em lên văn phòng hội trưởng hội học sinh đi. Hình phạt sẽ được đưa ra cho em.
- Vâng._nó phủi phủi áo như vừa bước vào nơi dơ bẩn lắm rồi quay ra_À, phòng đấy ở đâu thầy?
- Em ra hành lang, có lối đó, em lên tầng 7, rẽ trái sẽ thấy.
- Cảm ơn thầy.
Nó đi ra ngoài, tiến lại phía thang máy.
“Ting”
Thang máy mở ra, hắn đang đứng trong đó. Nó bước vào, chả bận tâm lắm.
“Ting”
Thang máy mở ra, cả hai cùng bước ra.
- Cũng bị phạt hả?
Hắn không trả lời. Nó bước vào phòng, ngồi xuống ghế. Rất tự nhiên lấy trà ra pha.
- Hừm, thơm quá. Trà này được đấy.
Nó ngồi gác chân lên bàn, thong thả nhâm nhi tách trà. Trời se se lạnh mà uống trà là thích lắm.
- Ê!! Lại đây uống trà này.
- Cô là người đang chuẩn bị chịu phạt đấy.
- Thì sao? Không phải cậu cũng vậy sao?_nó trả lời hồn nhiên_Cái thằng mặt thộn hội trưởng đi đâu rồi không biết. Bắt tôi phải chờ lâu bỏ xừ.
- Cô nói ai mặt thộn?_hắn đứng bật dậy hùng hổ.
- Thằng hội trưởng._nó thản nhiên.
- Cô….
- Ra cậu là thằng ngu đó!_nó phán một câu rồi nhếcg miệng cười đểu (muahaahaha, cười ké tí :v )
Mặt hắn nóng dần lên, trên khuôn mặt trắng mịn không tì vết đã có những đốm hồng.
- Đừng nóng. Cậu đẹp trai vậy, nóng quá đứt mạch máu não chết uổng lắm.
- Cô…
Chưa để hắn nói hết câu nó đã chen ngang:
- Muốn phạt gì thì phạt đi.
- Quét dọn lớp học trong một tuần.
“Phụtttt”
Ngụm trà nó vừa nhấp chưa kịp trôi đã phun hết ra. Người lãnh hậu quả không ai khác là hắn.
- Cậu bị điên à???
- Tôi không điên. Cô bị phạt là đúng lắm._hắn đang cố lau vết trà trên mặt và áo.
- Chỉ ngủ một lát mà bị phạt ghê vậy?
- Một lát của cô dài 90p. Chưa hết, cô còn xé áo giáo viên, cãi thầy giám thị. Phạt như vậy còn nhân nhượng chô cô lắm.
- Tôi không làm_nó cãi ngang.
- Tùy cô thôi. Không làm thì hiệu trưởng sẽ gọibđiện báo cho phụ huynh.
Bố thì nó không sợ tại bố đã quá quen với mấy vụ này từ hồi nó còn học ở Anh kìa nhưng mẹ nó thì là cả một vấn đề to lớn đấy. Mẹ nó sẽ cấm túc nó, không cho đi chơi, không mua sắm, không bạn bè, không tự do, bị hộ tống đi học, bị quản thúc. Ôi không!!! Nó ôm đầu tưởng tượng ra cái viễn cảnh đó mà không khỏi rùng mình.
- Thôi được. Một ngày thôi nhá. Một tuần nhiều quá.
- Không mặc cả._hắn khẽ nhếch môi nhưng khó ai có thể thấy, lạnh lùng buông câu nói.
- Thích thì chiều. Lê Huyền Thy này chưa biết sợ ai đâu._nó quệt ngón tay cả qua mũi, dáng điệu “hổ báo trường mẫu giáo”.
“Re….e…e….n..g…..”
Tiếng chuông hết tiết vang lên.
- Cô về lớp đi. Nhớ cuối giờ tự giác ở lại không là không xong với tôi ddaau.
- Biết rồi.
Nó hậm hực bước ra ngoài. 17 năm nay nó chưa bao giờ phải cầm cái chổi quét dọn bao giờ vậy mà bây giờ hắn bắt nó dọn lớp một tuần. Thật quá sức chịu đựng. Nó còn chưa đòi nợ vụ bị hắn cướp sách là may rồi. Vậy mà hắn lại ngang ngược phạt nó. Được! Nó sẽ trả thù.
- Tên chết tiệt. Ta sẽ báo thù. Hahaha._nó cười như một con bệnh (may mà tầng này không có ai :3 )
“Ọc…ọc…”
Bụng nó lại bắt đầu hát bài ca réo rắt. Sáng đi vội nó đã ăn được gì đâu -_-. Bây giờ đi ăn đã, có no mới nghĩ được kế mà trả thù.
Nó lang thang về lớp kéo hai cô bạn xuống canteen. Canteen giờ này đông nghịt người, khó khăn lắm nó mới chen được vào. Sau khi mua được một lô thức ăn nó khệ nệ bưng cái khay đầy ắp về bàn bắt đầu công cuộc “bình định dạ dày”. Đang mải mê với tô phở thì nó nghe thấy tiếng lũ con gái trong canteen hú hét ầm hết cả lên, kiểu như cái sở thú ý. Mới đầu nó cũng chả bận tâm nhưng khi nghe bọn nó gào thằng nào đó tên “Phong” thì bộ não nó bắt đầu hoạt động. Nó mới nghĩ ra kế trả thù, nhếch mép một cái rồi cầm lấy cái pate kẹp trứng với xúc xích mở ra, rưới thật nhiều ớt. Xong xuôi, nó quay qua hai cô bạn:
- Hai bồ cứ ăn đi, tớ đi đây tí.
- Nhanh không bọn tớ ăn hết đấy.
- Ok
Nó cầm cái bánh được “chế biến đặc biệt” lại chỗ hắn. Cũng giả vờ như cái lũ FC ngu ngốc hám trai chen vào trong. Đứng trước mặt hắn nó chìa cái bánh thơm phức còn nóng hổi ra:
- Phong. Ăn bánh của em đi. Khó khăn lắm em mới nhờ người ta làm riêng cho anh đấy.
Hắn đang đói. Thấy nó cầm bánh loại hắn hay ăn tới, dùng cái bộ mặt “không thể lương thiện hơn” tới mời, có lẽ nó định hối lộ chăng? Hắn nhận lấy. Bọn con gái bu quanh đó tức ra mặt. Hàng chục, à không, hàng trăm con mắt sắc lẹm nhìn nó. Nó chẳng có vẻ gì là quan tâm tới lũ lố nhố kia, cái nó muốn là hắn ăn cái bánh, chỉ thế thôi. Thấy hắn vẫn còn chần chừ không ăn, nó lại dùng cái giọng “mật ngọt chết ruồi” ra mà dụ dỗ:
- Phong. Ăn đi mà.
“Con ruồi” ngu ngốc là hắn đã mắc bẫy, sa vào hũ mật tẩm độc của phù thủy độc ác.
Nó lủi ra ngoài, giơ ba ngón tay lên đếm:
- 3…2…1…zero…
- A…a….a…a…_tiếng hắn hét thất thanh._Mau…lấy…nước…
Nước mắt, nước mũi hắn túa ra tràn trề. Một đứa con gái đưa hắn chai nước khoáng. Hắn vơ vội, tu một hơi hết cả chai. Khoang miệng hắn vẫn đang nóng bừng. Nhưng dù sao cái nóng trong miệng vẫn không thể bằng cái nóng trong người hắn. Hắn len qua đám đông để tìm bóng dáng nó nhưng tuyệt nhiên không thấy.Có lẽ nó đã lủi đi khi hắn còn đang phát hoảng với “tác phẩm” của nó (ngu gì ở đấy để ông trả trù :v )
“Cô được lắm. Dám chơi tôi sao? Tôi định sẽ không bắt ép cô nhưng chính cô là kẻ khiêu chiến. Đừng trách Dương Hải Phong tôi ác độc”.
“Re…e…e…n.g…”
Chuông vào lớp reo lên. Hắn ngậm ngùi vác cái bụng lọng bọng nước về lớp. (ầy, thật khổ cho Phong đệ :v )
Vừa vào đế
n chỗ ngồi, hắn đã bị nó ném cho một ánh nhìn đắc chí với nụ cười “đểu vô cùng”:
- 1-0.
Hắn thừa hiểu nó muốn nói gì. Được thôi, nếu đã muốn chơi thì Phong sẽ chơi với cô đến cùng.
Nó lấy sách vở ra, giả vờ học nhưng thực chất đang tính kế. Hắn ngồi im lặng, mi hơi khép trông như ngủ nhưng thục chất cũng đang tính kế.