XtGem Forum catalog
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui - trang 1

Chương 1

ngày ấy, nó và hắn quen nhau thật bình thường, không chút ấn tượng. nhưng tình yêu chúng nó thật gian nan, cách trở và để lại cho nó 1 vết thương lòng khắc sâu.

vừa ăn tối xong,nó cùng ngồi xem phim với cả nhà. bỗng đt nó có tin nhắn, vội lật đật chạy đến cầm đt vì mấy tháng nay nó ế nên không nhận được tin nhắn của ai vào giờ này cả

-”em có phải là trang không?”

Nó thở dài, lẩm bẩm:” lại nhầm số rồi, nó reply lại:

-” không ạ! chắc nhầm số đó bạn”

-”ừ! vậy mình xin lỗi nhé”

2 hôm sau,đang nằm mê man sắp ngủ thì bỗng tin nhắn từ sđt ấy lại đến, nó bất ngờ mở ra đọc:

-” xin lỗi bạn có phải là trang không?”

-”không mà, bạn nhầm số qoài zậy?”

-”ủa! vậy bạn là người hôm trước à?”

-”còn ai nữa. mình không phải là Trang của bạn đâu”

-”vậy bạn tên gì”

Nó bực bội nên trả lời cộc lốc:

-” Tên N”

-”vậy N cho mình làm quen nha”

Nó bực cười vì cái kiểu làm quen này, trước giờ nó thuộc lòng các kiểu làm quen của bọn con trai,nhưng nhầm số những 2 lần như thế này là lần đầu tiên nó gặp. Chúng nó là quen nhau như vậy: nhẹ nhành và êm đềm như không

2 đứa học chung 1 trường, hắn chỉ bằng tuổi nó nhưng lại lớn hơn 1 lớp. nên chỉ 1 thời gian ngắn sau chúng đã thường xuyên nói chuyện hay cứ gặp gỡ trên danh nghĩa là người yêu cho kịp với bạn bè. rồi thì yêu nhau từ lúc nào thì cả nó và hắn đều không ai hay. tình yêu của 2 đứa tuổi học trò vui quá làm nó như người điên yêu. hồi ấy hắn là 1 thằng con trai hiền lành mà tốt bụng, thư sinh mà vui tính cực kỳ. còn nó lại là 1 con bé: đỏng đảnh, điệu đà, đanh đá. những đức tính đó thì hoàn toàn tỉ lệ nghịch với cái ngoại hình không mấy hấp dẫn và kém lôi cuốn của nó. chúng nó yêu nhau nhưng không phải là ngây lần đầu tiên gặp mặt mà những tận sau này, khi chúng nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của nhau trong trái tim đối phương. còn thời gian đầu chúng nó chia tay cả ngàn lần vì con bé quá lỳ và bướng và vì hắn quá hiền và chất. chúng nó chẳng hợp tính nhau nên suốt ngày cãi vã, tranh dành nhau, kẻ xin lỗi, người thì vênh mặt lên cao thượng mà “ân xá” bỏ qua lỗi lầm. lại lắm lúc chúng cứ tho nhau mà buồn và khóc lu bù khi vô tình làm tổn thương lòng nhau

Thời gian dần qua. nó cùng hắn lớn lên với mái trường cấp 3 già cội. đó là nơi chúng nó học.

Ừ! tất nhiên là vậy, nhưng cái quan trọng là nơi đây cũng là lí do chính đáng nhất để chúng nó có thể gặp nhau mọi ngày. hắn dạy nó học thêm vào những buổi chiều mát trời. còn nó cứ chăm chú nhìn mặt hắn lúc giảng bài,nhưng không hề nghe ngóng gì, rồi bực cười tủm tỉm tự hỏi sao người yêu mình lại giống con gái đến thế. Rồi nó lại quay qua nhìn những ngón tay trắng trẻo của hắn đang chỉ trỏ trên từng trang sách, nó lại thẹn thùng rằng tay nó còn xấu hơn cả tay any mình.. hắn hay dẫn nó đi ăn kem vào những ngày hè nóng nực, hắn mang ô sang tận nhà đón nó đi học vào những ngày mưa dai dẵn mặt dù nó cũng có 1 chiếc. hắn chịu lạnh run và giả vờ như không để đưa áo ấm cho nó mặt vào những ngày đông giá rét,…

Cứ thế, tình yêu trong nó cứ lớn dần lên theo năm tháng. nó từng rất hãnh diện khoe khoan với bạn bè vì nó yêu được hắn. hắn biết cách chìu chuộng nên nó hạnh phúc lắm. hắn luôn như thế hiền và chất y như vẻ ngoại hình. còn con bé đó vẫn vậy lỳ lợm và ngang bướng đến khó bảo. nhưng hơn ai cả chúng nó biết rằng chúng nó yêu nhau và biết dung hoà hai tính cách hoàn toàn đối lập đó lại. Nó nũng nịu đòi hắn vẽ bài kiểm tra giúp,nó tinh nghịch nhéo vai hắn đến xưng tím rồi nhăng răng cười vẻ nịnh nọt, chuột lỗi vờ như không cố ý. nó lại cười đến tít mắt khi thấy hắn âm thầm đặt hộp sữa trên bàn học mình trước khi nó đến lớp. đôi khi nó lại ôm chùm lấy nó mà âu yếm, nâng niu,…

hắn hiểu và hắn từng hạnh phúc, hắn hiểu, nên hoàn toàn chịu đựng những trận lôi đình khi nó dỗi hờn. hắn iu nó nên mún che chở cho nó. hắn mún nó được hạnh phúc bằng mọi giá và chìu nó bằng mọi cách. hắn âm thầm theo sau nâng bước nó. hắn lặng lẽ năng nỉ bạn mình chở nó đi thuê đồ văn nghệ khi hắn bạn không đi được và không quên đưa cả tiền xăng trước cho bạn hắn vì hắn biết đường nào nó cũng sẽ đưa. hắn vui vẻ chở nó đi trả đồ khi trời đang mưa và lạnh như cắt. nó nghịch ngợm đến mức bắt hắn tiễn về tận nhà sau mỗi buổi tan học,mặc dù nhà hắn phải đi ngược đường lại. nó ngang bướng bắt hắn gọi thức dậy mỗi sáng cho dù nó luôn đặt báo thức, rồi ép hắn nói câu yêh nó mỗi sáng trước khi dậy chuẩn bị đi học,… Tình yêu chúng nó là vậy đấy, đơn giản mà vô vàn hạnh phúc từ khi hắn từ lớp 11 lên 12. còn nó thì lớp 10 lên 11. cứ thế cho đến 1 ngày

Buổi trưa hôm ấy trời nắng chang như lửa đốt bên lưng. Ngủ trưa không được nên nó cư bức bối, khó chịu trong người thì thằng ấy, cái thằng trời đánh gọi, nó nghe máy:

- Alo, sao hả anh

thằng ấy nói nhỏ nhẹ, cách nói quá đối lập với tính cách con người thằng đó:

-Em rãnh không. anh lên nhà chở em đi hát cho vui

thằng ấy thích nó nên cứ dai dẵn tán tĩnh nó cả tuần nay rồi. thằng trời đánh này là bạn với chị cùng nhà với nó, nên nó nể mặt trả lời từ tốn:

- anh đi đi. chiều nay em bận đi học rồi

Nói thì nói vậy. chứ lịch học chiều nay của nó có đách môn nào đâu. thằng điên đó biết nó nói xạo nên gắng năn nỉ qoài:

- Đi đi mà. lâu lâu anh rủ 1 lần sao lại nỡ từ chối vậy

Nó cấu mặt lên trả lời luôn:

-em đã nói em bận thật mà

thằng đó nghe vậy bèn thức vọng mà tắt máy. 1 lúc sau, chị K chạy qua phòng nó rồi cứ 1..2 kéo nó đi hát với chị cho bằng được. thằng trời đánh ấy khôn thật, rủ nó đi không được lại quay sang rủ chị K, rồi để chị ép nó theo

sau ngày hôm đó, thằng ấy như được đà rồi lên nhà nó chơi suốt. trưa đi học về đã thấy thằng đó đã ngồi chình ình trước nhà với chị. nó phiền vô cùng, làm sao đuổi thằng điên đó đi được khi thằng đó lấy lí do lên chơi với chị được. nó đến trường kể lại cho hắn nghe, hắn hơi bực mình và bảo nó mặc kệ thằng đấy đi. 1 ngày 2 ngày rồi 1tuần. lâu dần hắn cũng đâm ra nghi ngờ, bực bội vì nó và thằng ấy. nên suốt ngày chúng nó cãi nhau vì những chuyện không đâu. nó cũng mệt mỏi và bắt đầu chướng lên. thế là chúng nó ít đi chơi với nhau hơn bình thường. rồi đến mọi người xung quanh nhìn vào cứ tưỡng tụi nó đã chia tay, rồi nghĩ nó đã yêu thằng trời đánh kia. người ta cứ bàn tán vào ra khiến chúng nó càng cãi nhau nhiều hơn. bao nhiêu lần nó giải thích với hắn,nhưng cũng chỉ làm cả 2 thêm mệt mỏi. bao nhiu lần hắn đi giải thích với mọi người là chúng nó chưa chia tay và mọi người đang hiểu lầm. cứ thế, cứ thế tụi nó cứ điên lên rồi chữi nhau um sùm vì thằng trời đánh kia. nó bất lực, hắn thì điên cuồng nên đành phải chia tay trong sự bàng hoàng và đau khổ khốn cùng của nó

Nó cứ khóc suốt những ngày sau đó, nó khùng lên rồi chấp nhận thằng điên kia làm người yêu để chọc tức hắn. nhưng làm vậy chỉ làm hắn càng căm ghét nó mà thôi. chỉ được 4,5 ngày rồi lại bỏ vì cái thằng trời đánh ấy cứ rũ nó nhậu nhet,chơi bời suốt ngày, thậm chí thằng đó còn đòi hỏi cả thể xác nó, khiến nó nỗi máu điên lên không biết bao nhiêu lần. nó không bao giờ làm chuyện điên rồ đó với 1 người như thằng ấy được và nó chỉ yêu hắn, yêu mình hắn thôi.

nhưng hắn đâu có hiểu, hắn chỉ căm hận nó và nghĩ nó đã quan hệ với thằng đàn ông khác khi đang yêu hắn. nó vứt bỏ hết,không cần phải gượng gạo gì mà tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Giờ nó bơ vơ không điểm tựa. nhiều đêm nó khóc tận sáng khi thấy hắn thân mật với người con gái khác trên facebook. nó nay đã biết uống rượu rất nhiều vào mỗi tối, nó khóc huhu như một con điên, ói mửa tanh bành sau mỗi lần say. rồi lại lên lớp gục mặt trên bàn mà ngủ như chết. nhiều lần nó cố liên lạc với hắn để hỏi thăm nhưng chúng nó lại chữi nhau như chó vì hắn quá hận, còn nó quá uất ức trong lòng. hắn chữi nó hết từ đồ phản bội sang đồ đĩ.

từ ĐĨ phát ra từ cửa miệng hắn sao làm nó đau buồn vô cùng, nó điên tiết nó không phải như thế nhưng hắn đâu thèm nghe. nó khóc rất nhiều sau mỗi lần hắn thốt ra hai từ: CON ĐĨ. thế là chúng nó thực sự chia tay và sẽ không bao giờ hắn sẽ quay về bên nó như những ngày trước kia.

Chương 2

hơn nữa năm sau. nỗi đau lòng nó giờ đã nguôi ngoai đi phần nào, mặc dù chúng nó xem nhau như không tồn tại trên thế giới này. Nó lướt ngang qua như người vô hình khi chạm mặt hắn. hắn thì lơ đi như chưa bao giờ thấy nó. bấy giờ, nó cứ chạy theo những mối tình với những đứa con trai khác.

nhưng đó cũng chỉ là giải pháp để nó quên đi hắn mãi mãi. là cách duy nhất để nó thôi không khóc vào những đêm thức trắng tận sáng. hắn cũng thế, dần dần quên đi hình ảnh nó. hắn càng thêm nhiều mối tình với những người con gái khác.

tuy không nhìn mặt nhau nhưng nó vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của hắn. hắn giờ khác xưa lắm! khác xa so với ngầy ấy. ngày mà 2 đứa từng đi chùa thắp hương cầu nguyện. ngày mà chúng.

nó bên nhau trải qua bao nhiêu nắng mưa. hắn không còn nằm trong khuôn khổ 2 từ hiền và chất mà nó từng biết ngày xưa. hắn biết đến nhậu nhẹt, hút thuốc, nghiện game đến thâu đêm,bỏ nhà đi suốt mấy ngày. trước kia hắn luôn răm rắp nghe lời ba mẹ, mà giờ hắn cứ bướng đến bất ngờ. hình ảnh hắn lụi tàn như vậy khiến nó nhiều lần muốn hỏi han, quan tâm. nhưng nó lại sợ hắn thốt ra 2 từ:”CON ĐĨ”. sợ hắn nói:” MÀY PHIỀN”. Có lẽ trong tâm trí hắn bây giờ chỉ có vậy. hận và căm thù nó đến tận xương tuỷ.

Ngày ấy 2 đứa nó nhắn tin cho nhau vì 1 số lí do không liên quan. nó vô cùng vui khi được hắn hỏi thăm.nhưng chỉ là hời hợt, qua loa. nhiêu đó đã khiến hôm đó nó vui đến ngủ không được.nhưng nó vẫn e dè nhắn tin thận trọng để kiểm soát bản thân. nó không oà lên mà sung sướng rằng: “Em rất nhớ Anh. Em vui vui vui khi thấy anh nhắn tin cho em”. mà nó chỉ lạnh lùng để hắn không phát hiện. cứ thế 1ngày, 2ngày rồi 3 ngày. nhưng không liên tục, thỉnh thoảng nó lại nhận được tin nhắn từ hắn. mặc dù rất vui mừng nhưng nó cứ giả vờ dửng dưng trả lời:” nhắn tin có chuyện gì không?”

hắn cũng thế lạnh và vô tâm như băng:” nhắn tin hỏi chơi”. cứ thế, chúng nó như ép nhau vào cái khuôn khổ của sự lạnh nhạt đến nghẹt thở khi nhắn tin cho nhau. nó giờ đã quay lại với người yêu nó ở quê, nó cũng yêu người đó, vì người đó luôn sẵn sàng đón nhận nó mỗi khi nó hụt hững và đau khổ nhất. nhưng đối với nó tình yêu thật sự là ở hắn. người duy nhất khiến nó không bao giờ quên.

Đến 1 ngày. đang ngồi cắm nét làm vài ván audition cho khỏi quên “nghề” thì bỗng đt nó có tin nhắn, là hắn… khoé môi nó chợt cười nhẹ:

-”đi đâu sao thấy nhà khoá ngoài”

Nó rep lại ngay:

-” cắm nét. có gì không?”

Hắn nguyên vẹn thái độ:

-” thấy khoá cửa nên hỏi”

Nó đọc tin nhắn của hắn ,lần này nó bực cười thành tiếng, rõ ràng hắn đang quan tâm nó nhưng lại giả vờ, nó vẫn không chút lộ liễu, rồi trả lời duy nhất 1 chữ “Ừ”. tưỡng chừng hắn sẽ bí khi nhận được tin nhắn cộc lốc như vậy, nên nó bỏ luôn đt vào túi, rồi tiếp tục chơi. thì bỗng lại có tin nhắn nữa, nó lôi ra đầu thoáng nghĩ:”mình đã nói vậy thì anh ta còn gì để nói đâu chứ!”. mở tin nhắn ra nó hơi bất ngờ:

-” bữa nay yêu ai rồi”

nó reply lại:

-” anh hỏi làm gì”

-”để biết. trả lời đi”

Nó suy nghĩ 1 lúc rồi cũng tìm ra câu trả lời phù hợp nhất:

-” không ai cả”

sỡ dĩ nó nói vậy chỉ để muốn thăm dò hắn,nên đành trả lời vậy khi nó ĐANG CÓ NGƯỜI YÊU. nó lại càng bất ngờ hơn khi nhận được tin nhắn từ hắn:

-” vậy mình quay lại với nhau đi”

Nó trừng mắt vì câu nói đó, trong lòng chợt thoáng vui vì lời đề nghị nằm ngoài sức tưỡng tượng của nó. Nhưng nó lại nén đi cảm xúc mà nói:

-”Lý do”

-”thì cứ quay lại đi”

Nó ước gì bây giờ hắn nói cái gì nghe lọt tai hơn 1 chút, chẵn hạn như:”vì a còn yêu em, anh muốn mình được như xưa. hãy quay về với anh” thì có lẽ nó đã vứt bỏ tất cả để yêu hắn rồi. Nó ngây miệng từ chối luôn:

-” Không”

-” Lý do ” hắn hỏi

Nó trả lời thẳng mặt:

-” em đã có người yêu rồi. người đó tốt hơn anh rất nhiều”

Thế là như đụng chạm đến lòng tự trọng của hắn nên hắn trả lời:

-” ừ.pipi”

Nó cầm đt thở dài, vẻ mặt hơi chút thất vọng rồi cũng im luôn.

Nó cứ ngồi chơi qoài chơi mãi đến tận hơn 10h khuya. Khi quán nét chỉ còn những con nghiện cuối cùng nó mới chịu lết bộ về. giờ này trời đã bắt đầu lạnh. Nó ngẩng đầu lên thở 1 hơi thật dài, rồi giơ tay bóp mạnh vào thái dương, mắt lừ đi, ngưởi uể oải vì cắm nét quá lâu nên căn bệnh thiếu máu não lại dỡ chứng. Con đường phố huyện không bóng người qua lại, chỉ còn nó với những ánh điện đường vắng lanh và lạnh lẽo vô cùng. Bước chân nó như nặng nề hơn trong nhịp thở cuộc sống bấy giờ mà nó đang chịu đựng. đầu óc nó trống rỗng và thoảng buồn não nề vì 1 lý do không định hình. về đến nhà nó chỉ còn sức để tắm 1 trận rồi ngủ luôn không cần ăn uống gì nữa.

*Trang chủ
1/83