Chap 52: Giải cứu
Không khí trong căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối, cả 4 con người cùng nhìn nhau, cùng chung một suy nghĩ, cùng một nỗi lo lắng. Cuối cùng hắn mới lên tiếng:
- Em sẽ đến “Con đường bỉ ngạn” xem sao!
- Quá nguy hiểm! – Nhật Nam nhíu mày: nơi đó chỉ có ma quỷ và u hồn hơn nữa không thể đến đó trừ khi linh hồn rời khỏit thể xác.
Hắnn thở dài, đôi mắt hổ phách sâu khẽ nhắm hờ, những ngón tay thon dài lướt nhanh qua vài lọn tóc óng mướt của nó.
- Có thể linh hồn Linh đã bị đưa đến đó, vì thế dù nguy hiểm thế nào em cũng sẽ đến đó!
Hắn vừa dứt lời thì có một giọng nói khác vang lên, không phải của Nhật Nam và cũng không phải là Ngọc My:
-Tôi nghĩ cậu cần tôi dẫn đường đấy cậu bé! – Đó là một ngươi đàn ông trung niên trong trang phục tư tế cổ, khuôn mặt lãnh đạm uy nghi nhưng không kém phần đôn hậu. Cả người toát ra thần thái kiêu hãnh, vương giả. Người đàn ông này rất giống một người, à không giống hệt bứac hoạ vẽ vị thủ lĩnh Thánh pháp: vị thánh chủ mang 5 nguyên tố và Băng!
———————
Trong khi đó
Nó đang cố tìm cách thoát khỏi cảnh bị trói đầy khổ sở, cái không khí ngột ngạt khiến nó không thể chịu được thêm một phút nào nữa.
Ngay khi nó đang loay hoay tìm cách thoát ra khỏi Huyền kết giới thì bà ta đột nhiên tỉnh dậy. Vẫn nụ cười tà mị trên môi, bà ta nói với giọng điệu khiến nó muốn nổi da gà:
- Thời khắc sắp đến rồi, bé con!
Sau câu nói ấy là hai tên …..nó cũng không biết là gì, đại khái là như những sợi cơ thịt được chắp vá lung tung thành cơ thể người vậy, nhớp nháp và không có da thịt bao bọc, thật sự rất kinh tởm. Nó không có đủ thời gian để đánh giá nữa khi mà nó đang bị hai sinh vật ghê tởm kia tóm lấy và ném thắng lên một khối băng lạnh đến buốt người.
Nó mở to mắt, muốn hét nhưng không thể hét, muốn khóc mà không thể khóc, muốn cử động mà không thể sử động. Tình trạng của nó hệt như một con búp bê chỉ biết trơ mắt nhìn mặc người khác làm hại đến mình. Đầu óc quay cuồng, cơ thể tê buốt như vạn mũi kim đâm. Hơn bao giờ hết nó biết rõ mình đang rất cần hắn bên cạnh.
—————–
Linh hồn hắn cùng vị thủ lình đang ngồi trên một con rồng bay bằng xương, tức là con rồng này chẳng còn gì ngoài bộ xương của mình. Hắn đang rất nóng ruột, bàn tay siệt chặt khiến móng tay đâm vào da thịt đến bật máu. Tuy nhiêm vẻ mặt vẫn được giữ nguyên như bình thường.
Bằng pháp lực của vị thủ lĩnh, linh hồn hắn đã đến được đây mà không cần phải bỏ thể xác. Vị thủ lĩnh kia chỉ là một khối vong hồn. Xem ra trận chiến sắp đến khó mà cân sức. Đáng ra hắn và vị thủ lĩnh có cùng dòng máu thì hắn hoàn toàn có thể cho người mượn thể xác nhưng hắn lại không muốn như vậy, hắn không muốn giao phó mạng sống người mình yêu cho một người hoàn toàn xa lạ, hắn muốn cứu nó bằng chính sức lực của bản thấn, nguy hiểm hắn không sợ, chỉ sợ rằng sau khi mình tỉnh dậy bóng dàng người con gái ấy sẽ chẳng còn nữa.
Nhận thấy thái độ của hắn, vị thủ lĩnh trấn an:
- Đừng lo! Tuy đã hết hai canh giờ nhưng chắc cô bé đó đang ở trên Hàn Băng, chỉ khi thời khắc ngàn năm xuất hiện bà ta mới có thểb chiếm trọn linh hồn cô bé. Chúng ta còn ít nhất là 1 giờ nữa!
Hắn nghe vậy cũng bớt phần nào sự lo lắng nhưng……
- Đá! – Vị thủ lĩnh cùng hắn nghiến răng, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi con rồng và phi thân ra những con bên cạnh. (t/g: Nói đơn giản “đá” là mộp công cụ pháp thuật, người ta có thể nhốt thần chú vào bên trong rồi chờ đợi khi hòn đá phát nổ thì cũng là lúc thần chú được thực hiện)
Liên tiếp nhiều nhiều viên đá nhỏ lao đến với tốc độ nhanh như tên bắn. Có vẻ như bà ta đã tiên liệu được sẽ có kẻ đến phá đám nên đã bày trận sẵn. Liệu trong 1 tiếng hắn có thể đến bên nó kịp thời không?
—————
Nó đang trong tình trạng me sảng, toàn thân buốt lạnh chẳng còn cảm giác gì nữa, hơi thở cũng ngày một yếu đi. Nó hận, hận bản thân mình yếu đuối, luôn gây phiền phức cho người khác. Giờ thì nó không muốn hắn đến đây chút nào, nó không hắn thấy nó trong tình trạng này, càng không muốn thấy hắn bị thương vì nó. Ý thức cũng có giới hạn, nó nhắm mắt, bất tỉnh.
Người đàn bà độc ác từ từ tiến về phía nó, đôi bàn tay thiếu sinh khí và nhuốm đầy máu tanh khẽ vuốt ve khuôn mặn mịn màng của nó rồi khẽ nói đầy hài lòng:
- Cuối cùng sau 10000 năm ta cũng đợi được đến ngày này, ta sẽ lại có được sự thanh xuân, sắc đẹp và máu tươi đã lâu không thưởng thức!
Rồi con dao bạc bóng loáng được đưa lên, con dao chiếm đoạt linh hồn trong truyền thuyết……….
- Dừng lại! – Hắn hét lớn,trừng mắt nhìn vị “thánh nữ” trong truyền thuyết.
Bị giật mình, con dao trên tay bà ta rơi xuống.
- Hideki! Ông đấy ư? Vẫn muốn cản trở ta hồi sinh sao?
- Sawada Shin! Tôi là Sawada Shin! – Khoé môi hắn nhếch lên một đường cong quyến rũ, ánh mắt đấy
sự thách thức dánh cho kẻ đối diện.
Những tên hầu cần bà ta bu lại xung quanh hắn thành một vòng tròn, nhưng không ai dám đến gần. Nụ cười quỷ dị kia thật có tính áp đảo.
Bà ta có phần kinh hãi trước thần thái chàng thanh niên trước mặt. Cái dáng vẻ đó, thần thái đó, cả ánh mắt khinh thường, đầy căm hận và thách thức kia bà ta đã gặp, cái ngày chủ nhân thể xác bà ta nắm giữ đã chết, một người cũng nhìn bà như thế này. Là vị thủ lĩnh Hideki. Nhưng rõ ràng hắn không phải, không phải nhưng bà ta lại thấy sợ. Sức mạnh đang toả ra ngủn ngụt kia gọi là gì? Tại sao một pháp sư tầm đơn dộc như hắn lại dám nhìn bà như thế? Cái này chính là tình yêu sao? Tình yêu khiến con người ta trở nên mạnh mẽ à?
Dù có phần run sợ nhưng bà ta vẫn cố cao giọng:
- Ngươi đúng là có dòng màu của Hideki nhưng chắc chắn chưa từng được huấn luyện như một pháp kị bởi vì người chưa đủ 20 tuổi, suy ra ngươi nghĩ mình có thể thắng ta?
- Hừ! Trên đời vẫn tồn tại thứ gọi là kì tích đấy! – Hắn vẫn giữ nguyên thái độ ngạo mạn.
Vị thủ lĩnh chắc chắn đang ở ngoài kia, chỉ là chưa vào kịp nhưng hắn mặc kệ. Vì người con gái đang nằm kia hắn chẳng sợ bất cứ điều gì.
Thời khắc linh thiêng đã gần đến, nếu như tiếp tục để hắn phá đám, bà ta sẽ không thể hồi sinh:
-Chúng mày còn đứng đấy à? Giết thằng ranh này cho ta! – Bà ta nổi giận quát tháo lũ tay chân.
Ngay lập tức lũ sinh vật ghê tởm có hình dạng con người đồng loạt xông vào hắn. Máu, cơ, ……tất cả bắt tung toé tạo nên những cảnh tượng ghê rợn. Hắn đang điên cuồng chém giết, chẳng ngần ngại vung thanh băng kiếm của mình trong không khí, miệng liên hồi nhầm thần chú để tấn công. Lũ sinh vật ngã xuống như rạ. Nhìn thấy trận thế có phần bất lợi, bà ta nổi giận bẻ mạnh cây châm trên đầu, lẩm nhẩm thần chú khiến nó biến thành một thanh kiếm:
-Lũ vô dụng! Tránh ra! – Bà ta hét lớn rồi tung đòn về phía hắn.
Hắn nhanh chóng giơ kiếm đỡ đòn, hai lực tấn công ngang sức khiến cho hai thanh kiếm toé lửa. Hắn gồng sức lách kiếm vung mạnh vào bụng bà ta nhưng khi thanh kiếm vừa rời ra vết thương lập tức lành lại, như chưa từng bị thương. Hắn nghiến răng: “đây là cơ thể thánh nữ mang sức mạnh nước, các vết thương sẽ có tốc độ lành lại nhanh gấp 5 lần so với các pháp sư thường cùng nguyên tố. Vì thế chỉ có một cách triệt hạ đó là đâm thẳng vào huyệt pháp trên trán bà ta!”.
Tuy nhiên chuyện này không phải dễ khi mà bà ta cũng rất mạnh, chưa kể hắn đã bắt đầu đuối rồi, ban nãy vượt ma trận đa và đối đầu với lũ sinh vật kia hắn đã mất không ít sức. Cũng may vị thủ lĩnh đã ở lại phá nốt ma trận và ra hiệu cho hắn đi trước, nếu không có lẽ đã không kịp. Nhận thấy đối thủ tấn công có vẻ hơi lơ là, bà ta nhân cơ hội cắm thanh kiếm dưới đất, đưa ngón tay lên lẩm bẩm và nhìn hắn thách thức:
-Biến mất vào bóng tối đi! Thuỷ bóng đêm siêu cấp!
Một cột nước đen từ chỗ bà ta cắm kiếm tuôn ra xối xả. Hăn bật mạnh lên cao rồi hướng thẳng huyệt pháp từ lòng bàn tay của mình hướng đến cột nước dơ bẩn:
-Băng ngàn năm!
Cả hai cứ thế cố cầm cự, một bên nước chảy, một bên nước đóng băng. Tình thế căng go, trên khuôn mặt hai con người lấm tấm mồ hôi.
Có thể hắn sẽ cầm chân bà ta được đến khi thời khắc vớ vẩn kia kết thúc nếu như một tên tay chân của bà ta chìa đôi tay xúc tua của mình về phía hắn tấn công. Hắn không thể đỡ đòn, trợn mắt nhìn kẻ đánh lén nhưng …….
‘ Phập”
GRRRRRRRRR
Con quái vật ngã nhào ra đất rồi tan biến thành tro bụi. Người ra đòn là một người đàn ông đeo mặt nạ đầy bí ẩn. Không phải vị thủ lĩnh Hideki, nhưng người đàn ông này cũng có dòng máu như hắn: 5 nguyên tố và băng!
-Để bà ta cho tôi, đi tìm Linh đi!
Hắn giật mình: “Đây là giọng nói của người thợ ảnh hắn cùng nó gặp ở Tokyo!” Nhưng hắn cũng không để mất thời gian mà nhanh chóng tiến về phía Hàn Băng.
Người phụ nữ xấu xa nhanh chóng chạy theo nhưng bị con người bí ẩn kia chặn lại. Bà ta đổ mồ hôi: ” Người đàn ông này là một Kị pháp xuất sắc!”
Hắn mở chiếc hộp chứa đầy sasaki thần để chứa linh hồn nó nhưng vị thủ lĩnh liền hiện ra và nói với vẻ mặt cầu khẩn:
-Tôi cần cô bé để thanh tẩy cơ thể bà ấy!
-Linh ư? Sao có thể? – Hắn nhíu mày.
-Chỉ cần cô bé là sẽ được!
-Làm sao có thể gần bà ta chứ?
-Nhất định là được!
Nói rồi vị thủ lĩnh bay xuống dưới – nơi đang diễn ra cuộc giao tranh ác liệt. Ông vẽ một vòng tròn bằng kiếm rồi vẽ thêm ngôi sao năm cánh trong đó, chỉ cần dụ bà ta vào đây là có thể chấp dứt sự sống của cô hồn trong thể xác thánh nữ theo như kế hoạch.
Trong khi đó:
-Shin? – Nó mở mắt, đầu óc choáng váng.
-Bạn ổn chứ? – Hắn lo lắng!
Nó chưa kịp trả lời thì….
-Cô bé, ta cần cô bé giúp đấy!
Bên dưới kia, bà ta đã sập bẫy và đang gào thét điên cuồng! Người đàn ông bí ẩn kia cũng biến mất. Nó lướt nhẹ đến trước mặt bà ta, mặc kệ bà ta hăm doạ, mặc kể khuôn mặt như thú dữ kia. Đôi mắt nó vẫn mở to tròn, không tạp chất. Nó nhớ đến người phụ nữ trong mơ, nhớ đến khuôn mặt hiền từ nhưng bi ai của bà ấy, thế rồi từ khoé mắt phalê kia…một dòng lệ chảy ra. Nó ôm chầm lấy linh hồn hung dữ nhưng thể xác dịu hiền kia một cách thanh thản, lẩm bẩm:
-Lệ ..thanh tẩy!
Cô hồn hắc ám sợ hãi, cố vùng vẫy nhưng không thể. Kết giới được giăng quá mạnh.
Một ánh sáng xanh tinh khiết phát ra, chói loà đến loá mắt khiến nơi tăm tối này trở nên đầy sức sống. Ngọn thác đen đã phun ra những dòng nước tinh khiết, lũ sinh vật từ từ tan biến, cô hồn lia cũng bị nó thanh tẩy. Thể xác vị thánh nữ…..được giải thoát!
Sau đó hắn cùng nó nhanh chóng trở về, nếu ở đây lâu linh hồn nó sẽ khó vàp lại thể xác. Tưởng chừng như cơn bão đã đi qua nhưng nó và hắn đều không biết, còn có một cơn bão lớn hơn sẽ cuốn nó là lá cây đi xa xa khỏi cây đại thụ là hắn.
Chap 53: Bão……phân ly!
Cây và Lá – một tình yêu đẹp đẽ
Nhưng trời khiến Gió làm kẻ thứ ba
Vì yêu Lá, Gió đổi thay thành Bão
Bão ích kỉ, cuốn Lá mãi bay xa
Lá yếu đuối, ngậm ngùi bay cùng Bão
Cây đứng buồn khi Lá đã rời xa
Qua bao thu, Cây không hề quên Lá
Vẫn âm thầm tìm kiếm Lá muôn phương
Trong nỗi nhớ, Cây dường như gục ngã
Chết khô dần, khi mãi ….chẳng tìm ra!
Suzu
Khi nó và hắn trở về, trời đã về chiều, có điều nó và hắn thật sự kinh ngạc khi mình không phải đang ở trong kí túc xá mà đang ở …trong rừng.
Nhật Nam và Ngọc My từ đâu đó bỗng chảy lại nói gấp:
-Thân phận Linh bị lộ rồi, chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt!
-Cái gì? – Hắn vuốt mặt, kinh ngạc.
Nó trầm ngâm không nói gì, chỉ cúi đầu. Tại nó mà mọi người bị vạ lây cả rồi, bây giờ phải làm sao?
-Làm sao họ biết được? – Hắn hỏi, giọng tức giận.
-Là Hanaka nói, cô ả còn có cả bằng chứng nữa! – Ngọc My lo lắng
-Chúng ta phải dời khỏi đây rồi hãy tính! – Nhật Nam cắt ngang
-Tạm thời Bọn cũng đuổi theo hai hướng Bắc và Nam! Tôi cùng anh Nam sẽ mỗi người lo một hướng, chị cùng Linh hãy đi trước! Gặp nhau tại Vực Không Đáy! – Hắn nói nhanh.
Mọi người chỉ kịp chia nhau mỗi người một hướng, nó bị Ngọc My kéo đi nhưng vẫn cố quay đầu trông theo bóng hình hắn. Nó linh cảm không hay chút nào, có cảm giác mình bị thứ gì đó tách ra khỏi hắn, và lần gặp này là lần cuối cùng! Tự dưng lệ ở khoé mắt nó chảy, từng hạt từng hạt..lấp lánh dưới nắng hoàng hôn. Nó hét lớn:
-Nhớ ổn đó, Shin!! Đừng quên mình r…. …..
Hắn quay lại, ngón tay cái chìa ra khỏi bàn tay đang siết chặt rồi cười, một nụ cười chấn an. Tuy nhiên hắn cũng biết rằng lần này muốn qua không hề dễ, Black Shamans world vào cuộc rồi. Thế nên, bóng dáng bé nhỏ kia vừa khuất thì nụ cười kia lập tức biến mất, khuôn mặt lạnh lùng che giấu nội tâm lại hiện về như cũ.
Nó ngậm ngùi bước nhanh theo Ngọc My, trong lòng không khỏi lo lắng: ” Bạn phải an toàn đấy, cá sấu! Đừng quên mình….. rất yêu bạn”
——————–
-Đang đi đâu đó? – Hắn hỏi lũ người trước mặt.
-Chúng thần đi bắt pháp sư bóng tối! – Ichida cười cợt.
-Vậy sao? Nếu vậy….bước qua xác Sawada này đã.
Hắn một lần nữa vung kiếm, cầm chân được càng lâu càng tốt. Lũ người có người phần lo sợ. Nhân thấy vậy, Ichida hét lớn:
-Nam thần điện ha chúng thần chú, hãy đem ngài về Shine!
Hắn cười nhạt. Thần chú? Lí do hay đấy, có điều muốn đụng vào hắn cũng đâu phải dễ, lũ pháp sư thường này hắn có thể dễ dàng.
Về phía Nhật Nam, tình hình cũng không khác là bao. Anh vừa đánh vừa nhử chúng theo hướng cách xa nó rồi tìm cách cắt đuôi. Chúng đông hơn anh tưởng nhiều, dù có thoát thì cuộc sống sau này cũng sẽ phải có sự thay đổi lớn.
————————-
Trong khi đó nó và Ngọc My đang rất sốt ruột đứng gần Vực Không Đáy. Cái cảm giác lo lắng cứ dày vò tâm can, thà đi theo hai người họ mà chịu nguy hiểm còn hơn bị cái cảm giác nóng ruột này gặm nhấm.
-Tìm kiếm đi! – Ở phía xa phát ra tiếng nói khiến cho nó và Ngọc My giật Mình.
Chưa kịp định hình việc gì thì Ngọc My đã chạy đi để cho nó một câu nói:
-Chị sẽ quay lại ngay! Cẩn thận nhé!
Nó ú ớ nhìn theo bóng dáng cô chị. Bàn tay siết chặt, lồng ngực đang phập phồng ngày một thắt. Tại sao? Nó đã làm gì mà người ta lại muốn giết nó đến vậy? Nó xấu xa đến mức không đáng tồn tại trên đời sao?
——————-
Hắn đã đánh lui được số người đó và chuẩn bị cắt đuôi được thì một nhân vật tưởng như đã bị lãng quên từ lâu xuất hiện: Moroboshi Dai.
Cậu ta lợi dụng hắn đang mải lo phía trước mà tung mê dược vào mặt hắn. Khi nhận ra mình bị đánh lén cũng là lúc hắn cảm thấy choáng. Lũ người pháp sư cùng Ichida liền theo phía Tây mà Nhật Nam đang chiến đấu, nơi này chỉ còn hắn và Dai.
Chống thanh kiếm xuống đất, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng kiểm soát cơ thể thoát ra khỏi cơn khống ch
ế từ mê dược.
-Hazzzzzz, cố gắng vô ích thôi “bằng hữu”! Cứ an tâm mà ngủ đi, không ai giết cậu đâu! – Dai cười lớn, hai tay đút vào túi quần, ngửa mặt lên trời đầy ngạo nghễ
-”………………” Hắn chẳng nói gì, chỉ nhìn Dai với đối mắt sâu thuần tuý.
-Có muốn biết tại sao không? Dai lập tức thay đổi thái độ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Vì sao? – Hắn cười.
-Bởi vì mày luôn cướp những thứ thuộc về tao! Cái gì tao cố gắng hết sức để có thì mày lại chẳng tốn hơi mà nắm nó trong bàn tay! Tại sao? Tại sao hả tên khốn? – Dai lồng lộn nghiếng răng nói, cái vẻ tao thánh thiện ấm áp thiên thần thường ngày đã biến mất hoàn toàn.
-Vỡ vẩn! – Hắn bật cười to rồi nói tiếp: Mày thấy đó, lí do đó làm tao buồn cười! Nếu đó là thứ của mày thì mày đâu cần phải dành? Cái gì không phải là của mình thì đừng giật, nếu không thì mày chỉ làm hỏng nó thôi. Đồ vật sẽ tự chọn chủ…….và con chim đó ……cũng thế! Lí do của mày đơn giản là vì mày ích kỉ và ghen tỵ thôi!
“Bốp”
Sau câu nói của hắn, Dai đã không ngần ngại tặng cho người bạn của mình một cú đấm vào giữa khuôn mặt. Vì ảnh hưởng của mê dược nên hắn choáng vàng khuỵ xuống đất, nhưng tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, mồ hôi từ trán cứ thế rơi xuống, thực sự sắp không chịu nổi rồi!
-Mày biết không Sawada, tao đã từng nghĩ nếu như…nếu như mày vào vị trí của tao lúc này mày sẽ làm thế nào? Mày thấy sao khi phải chứng kiến người mình yêu trong vòng tay thằng khác, mày có muốn nổi điên không khi nhớ lại nụ cười ấy, cái cách cô ấy quan tâm mày nhưng chỉ là thái độ đối với một người bạn! Mày sẽ thế nào khi mày vứt bỏ sĩ diện của một thằng con trai để quỳ xuống mong người đó có thể đáp lại mình và chấp nhận tình cảm nhưng vẫn không được đồng ý! Mày sẽ làm gì khi mày có thể làm tất cả vì người đó nhưng lại……chằng hề có một sự quan tâm dành cho mày! Mày sẽ thế nào? Sẽ ra sao hả Sawada????? – Mỗi câu nói Dai đều chỉ vào trái tim mình, vẻ mặt cực kì đau khổ. Cậu biết yêu đơn phương là thứ tình cảm ngu ngốc nhưng lại không thể kiềm chế, cứ yêu rồi cứ đau. Những kẻ thứ ba thường có hai con đường: một là buông xuôi và chúc cho người mình yêu hạnh phúc, thứ tình cảm kia sẽ cất giấu trong tim như kỉ niệm đẹp đẽ; hai là quyết cạnh tranh đến cùng mặc dù phải biến mình thành một kẻ tha hoá. Không phải ai cũng đi theo được con đường thứ nhất bởi không phải ai cũng có lòng cao thượng, và con đường mà Dai chọn là con đường thứ hai.
-Tao không biết bởi vì….tao không phải là mày. Đừng so sánh tao với mày! – Hắn nói, giọng mệt mỏi.
-Phải rôi, mày làm sao biết cơ chứ! Mày không thể hiểu, mày không thể hiểu được! – Dai nắm lấy cổ áo hắn, nghiến răng nói.
Đáp lại thái độ của Dai, hắn vẫn bình thản, khẽ nhún vai:
-Phải, tao không hiểu và tao cũng không muốn hiểu…. lòng dạ của một tên bán bạn!
-Hừ, hối hận rồi phải không? Nhưng đã muộn rồi anh bạn ạ! – Dai vừa nói vừa chầm chậm lấy tù trong túi áo ra một cái lọ thuỷ tinh chưa thứ dịch màu huyết dụ: Biết đây là cái gì không? Dịch Lãng quên đấy! Tao sẽ cho mày quên đi hết…..kể cả cô ấy!
Hắn nghiến răng bất lực, khoé mắt co giật cố chống lại cơn buồn ngủ khủng khiếp nhưng mỗi giây qua đi lại như được đeo thêm chỉ, thật sự khó có thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Cánh tay chống đất trở nên mềm nhũn, cánh tay cầm kiếm cũng đang run lên bần bật, thanh kiếm cư thế lỏng dần, lỏng dần, cơ thể không nghe theo mệnh lệnh của lí trí nữa. Hắn ngã xuống.
Dai cười khẩy, một tay túm lấy tóc hắn xốc ngược, một tay cố dốc thứ dịch đó vào miệng hắn:
-Quên hết đi, quên hết cái hạnh phúc mày đang được hưởng, quên đi sự quan tâm của Linh dành cho mày, quên đi tình yêu của cô ấy, quên hết tất cả!
Thứ dịch đắng chát ấy thẩm thấu vào người hắn, bộ não của hắn lập tức có phản ứng:
“Ăn đi này”
“Giao Khuyên, Quách Giao Khuyên”
“Nếu không phải tại tôi lạc đường, hơn nữa lại sợ mà nên mới…..”
“Anh…độc ác!”
“Đừng tưởng tôi hiền mà dễ bắt nạt”
“Đồng ý, ngoắc tay nào!”
“Marry Chrismas”
“Khi nào bạn mới về đây? Cá sấu!”
“I can fly”
“Valentine hạnh phúc!”
“Tại sao tôi lại thích bản nhỉ?”
“Bạn khô khan!”
“Đừng quên mình!”
“Đừng quên mình!”
Từng kỉ niệm cứ hiện về sau đó cứ mờ dần, mờ dần.
Một cô bé đứng dưới ánh nắng hoàng hôn, trên cách đồng cát cánh, khuôn mặt đẫm lệ nói: Đừng quên mình!
Một cô gái cũng dưới ánh hoàng hôn, trên vùng đất đẫm máu, hai hàng lệ cũng chảy dài và cũng khẩn cầu: Đừng quên mình!
Chỉ có điều hắn không thể làm được rồi, dù muốn lau đi hai hàng lệ kia, dù rất muốn gặp lại, dù nhắc nhở bản thân mình không được phép quên đi nhưng đôi mắt mệt mỏi cuối cùng cũng khép lại, lí trí sót lại cũng tan biến.
Kí ức mờ ảo từ từ tan thành vụn nhỏ…..từ từ biến mất…..như chưa hề tồn tại.
“Xin lỗi nhé, My darling!”
——————————
Nó đã đợi một mình đã được hơn một tiếng. Đầu óc thật sự muốn nổ tung, trái tim cứ thế mà loạn nhịp.
“Xoạch”
“Hắn” từ từ bước đến. Nó mừng như điên chạy đến ôm “hăn” vào lòng. Cuối cùng thì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có điều nó bỗng dưng cảm thấy xa lạ, hơi ấm của “hắn” không như mọi ngày, hương thơm thường ngày không có nữa, và cái động tác gõ đầu của hắn mỗi khi nó ôm hắn cũng ….không có. Nó nghi hoặc buông “hắn” ra, lùi ra đằng sau vài bước. Đôi mắt to tròn nhìn xoáy vào vào bóng hình quen thuộc nhưng tình cảm xa lạ kia. “Đó không phải là Shin” – Trong trái tim đang đập liên hồi của nó bỗng hiện lên dòng chữ này…..
-Sao thế? – “Hắn” hỏi.
Nó vẫn lùi dần về phía miệng vực, trên trán lấm tấm mồ hôi.
-Không….không phải là Sh..
Nó chưa kịp nói hết đã bị “hắn” cắt lời:
-Đúng vậy, không phải là Sawada ngày trước nữa! Hàng ngày đều phải diễn kịch với một con nhỏ ngu ngốc như cô tôi thấy mệt lắm rồi! Giờ dính vào rắc rối thế này, thứ đồ chơi như cô nên bỏ thôi!
Nó sững sờ, mỗi lời “hắn” nói như một nhát bứa dội thẳng vào tai nó, một nhát dao đâm vào lồng ngực đang phập phồng. Linh cảm nói đó không phải hắn nhưng rõ ràng khuôn mặt đó là thật, giọng nói cũng không phải là giả. Nó lắc đầu nguầy nguậy, đôi chân ngày càng lùi về phía sau. Lệ chảy ra xối xả, đau…..thực sự là đau lắm!
-Không, là nói dối! – Nó hét lên
-Phải! Là nói dối, nhưng đó là trước đây. Còn bây giờ thì là thật! – “Hắn” phũ phàng.
-Không, không phải!
-Đần độn! – “Hắn” cười khẩy, hai tay đút túi quần, nhìn nó đầy kiêu ngạo.
-Không phải! Bạn không như thế, có thể vô tình, có thể phũ phàng cả thế gian nhưng chắc chắn với tôi bạn không như thế, tôi tin điều đó bởi vì không ai hiểu bạn bằng tôi! Đó chỉ là nói dối thôi! – Nó cương quyết nhưng cơ thể vẫn không dừng việc lui lại về phía sau.
Lời nói của nó khiến “hắn” muốn nổ tung. Bước nhanh về gần nó, “hắn” không ngần ngại đẩy nó ra phía sau:
-Như thế đủ khiến cô hiểu…tôi ghét cô đến mức nào rồi chứ?
Nó loạng choạng rơi xuống.Như một con bướm tuyệt đẹp trong không trung. Vực đen hun hút dần dần nuốt trọn lấy thân hình bé nhỏ, hắn đã cứu nó ra khỏi chỗ này, đã cho nó niềm hy vọng, cho nó biết yêu, cho nó biết hạnh phúc, cho nó mỉm cười và bây giờ hắn lại đẩy nó trở lại đây, vào cái vực tăm tối này, cho nó mất hết niềm tin, cho nó biết hận, cho nó biết đau đớn, cho nó…rơi lệ.
“Không phải như thế! Không phải là Shin” – nó tự nhủ như thế nhưng nó biết chắc một điều là những lời nói đó, hành động đó nó sẽ chẳng thể quên, và hình như ….nó đã tin là thật!
Nhìn bóng dáng nó mất hút sau sương mù và bóng tối, Dai sững sờ. Cậu đã làm gì chính bản thân cậu cũng không biết. Chỉ trân trối nhìn bàn tay đã đẩn người mình yêu đến chỗ chết, cậu bỗng khóc, không thành tiếng nhưng lệ chảy dài. Cậu đã điên thật rồi, điên thật rồi nên mới làm vậy. Bán bạn và sát nhân, có mơ cậu cũng không tin được mình đã làm thế. Đã định biến mình thành một tên ác quỷ nhưng giờ lại thấy hối hận là sao?
Ái tình là chi? Yêu là gì? Ngọt hay đắng? Tại sao lại phải quy luỵ trong vòng xoáy ấy? Điều đó thật khó trả lời. Chỉ biết là đừng lấy nó biện minh cho những thứ xấu xa bởi vì ………yêu không phải là tội.
Một cơn gió thổi nhẹ quanh chiếc lá kia cũng giống như thổi nhẹ quanh bao chiếc lá khác, nhưng rồi chẳng biết từ khi nào Gió lại tương tư chiếc Lá xinh đẹp. Tuy thế dù cho Gió có mơn trớn Lá thế nào thì Lá vẫn cứ rung rinh lắc đầu, vẫn ngọt ngào bên cạnh Cây. Và rồi không thể chịu đươc nữa, Gió kia ích kỉ, nguyện trở thành Bão ……cuốn Là bay đi! Rồi Gió nhẫn tâm tặng Lá cho……đất. Đất rồi sẽ tàn nhẫn mà làm Lá úa vàng…đen…rồi phân huỷ”
Chap 54: Đổi thay
- Shin! Anh tỉnh rồi sao? May quá! – Hanaka tươi tắn cười, khuôn mặt tỏ vẻ đã từng lo lắng lắm.
Đôi mắt hổ phắc của hắn mở to, hắn nhổm người dậy, ôm đầu. Thật choáng váng! Hắn lặp lại hành động lắc mạnh cái đầu rồi nhìn cô gái xa lạ đang ngồi trên giường mình, một cô nàng sắc ảo kiêu xa nhưng ma mị và có phần không đáng tin cậy, đối với hắn cô gái ngồi trước mặt mình không có lấy một sự ấn tượng dù là nhỏ nhất.
- Cô…..là ai?
- Anh….không nhận ra em sao? Em là Hanaka mà! – Dù biết trước là hắn sẽ hỏi thế nhưng cô ả vẫn không thoát khỏi sự bối rối, kể cả khi quên hết nhưng hắn vẫn nhìn ả với sự đề phòng. Tuy nhiên cô ả vẫn cố diễn cái mặt lo lắng và lời thoại đã được viết sắn.
- Vậy…..tôi là ai? – Hắn tiếp tục hỏi.
- Sao cơ? Anh là Sawada Shin – người thừa kế ngai vàng của thế giới pháp! Hazzzz, có lẽ là do chấn thương nên anh bị mất trí nhớ rồi. – Cô ả tiếp tục màn diễn giả dối.
Hắn nhíu mày nhìn Hanaka, hắn bị mất trí nhớ?
- Cô là gì của tôi?
- Ngay cả em mà anh cũng quên luôn sao? – Hanaka diễn bộ mặt bi thương hết mức có thể, đôi mắt bắt đầu nhỏ những giọt lệ cá sấu, cô ả sụt sùi nói tiếp: Chẳng phải anh đã từng nói rất yêu em sao?
Hắn hơi kinh ngạc vì lời nói của Hanaka. Yêu? Vậy tại sao hắn không có lấy một cảm giác quen thuộc? Cứ cho đã quên hết mọi thứ thì cũng không thể như thế, đã là yêu thì hẳn phải là sâu đậm.
Nhưng nhìn cô gái trước mặt này hắn không có lấy một thứ cảm giác thân thuộc, không có lấy một sự tin tưởng, không có lấy một chút yên tâm, và cái cảm giác đề phòng thì hoàn toàn không thể gỡ bỏ chứ
đừng nói đến sự ngào hay là niềm hạnh phúc.
Nhìn thấy hắn có vẻ ngờ vực, Hanaka ngồi dậy nói:
- Anh nghi đi, em đi báo lại cho mọi người! Đợi anh khoẻ em sẽ đưa anh đi những nơi ta từng hẹn hò! Biết đâu…………….- Nói đến đây cô ả bỗng đỏ mặt, điệu bộ khiến người ta sởn da gà.
Cô ả đi rồi hắn mới thở phào, vứt tấm chăn qua một bên rồi đứng dậy. Hắn ngước nhìn xung quanh và mong tìm được chút kì ức nhưng dù cố thế nào hắn vẫn chẳng nhận được gì ngoài một màu trắng. Chỉ đến khi cố nhớ hết sức thì một đối mắt trong veo và không dính chút tạp chất như pha lê hiện ra, một đôi mắt quen thuộc mang vẻ man mác buồn bỗng từ đâu chiếm lấy bộ óc của hắn. Đôi mắt ấy thuộc về …..một người con gái……cô gái ấy khác xa người tự xưng là Hanaka. Có điều hình ảnh đấy quá đỗi mờ nhạt, cứ như đang có hàng trang màn sương mờ đang bao phủ lấy vậy. Và khi hình ảnh đấy hiện về đầu hắn như muốn nổ tung, cả cơ thể choáng váng không thể giữ thăng bằng và theo lẽ dĩ nhiên chút ấn tượng quý giá kia…….tan biết.
Hắn liếc nhìn xung quanh một lần nữa: căn phòng duy nhất chỉ có màu đen, từ đồ đạc cho đến sàn nhà và trần nhà đều độc một màu đen thui thủi. Giấy tờ trên bàn thì chỉ có sách báo, tạp chí…..hoàn toàn chẳng có lấy một tờ giấy ghi chép. Điều này có vẻ bất hợp lí khi mà một người thừa kế cả thế giới một giống loài lại …..luời ghi chép. Trong phòng cũng chẳng có vật gì liên quan đến quá khứ, cứ như đã bị ai tiêu huỷ hết vậy. Hắn mệt mỏi, thở mạnh rồi dựa lưng vào tường, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, vặn vẹo chiếc đèn ngủ bên cạnh. Và…….
“Rầm…..kẹt ket.”
Bức tường từ từ tụt tách ra để lộ một khoảng trống như một ngăn tủ. hắn kinh ngạc nhìn đồ vật trong đó:
- Đây là………\
5 năm sau.
- Phong Hạ, lương tháng của cô đây! Làm tôt lắm!
- Cảm ơn chị! – Một cô gái sắc sảo mỉm cười đáp lễ.
- Hì, ghen tỵ với em quá đi! Xinh đẹp tài năng, thảo nào mà bao chàng chết mệt. Mà chị gái em nữa, chao ôi xinh hơn cả Hoa hậu. Hai người đúng là đứa con của sắc đẹp!
- Chị quá khen rồi! Bình thường thôi! Mà em bận rồi, mai gặp lại chị nhé! – Cô gái tươi cười rồi bước ra khỏi văn phòng.
Hoàng Phong Hạ – nghệ sĩ giáo viên piano nổi tiếng. Một cô gái sắc sảo và thông minh tuyệt đỉnh như vậy nên dĩ nhiên không thiếu những ăngten quây cạnh. Thế là hàng trăm kế hoạch được bày ra nhằm lấy lòng người đẹp:
- Những kẻ nhiều tiền ra sức dùng cái mác của mình để lấy lòng người đẹp, cứ thế mà câu dẫn mong người đẹp nhưng mĩ nhân kì lạ kia chẳng thèm để tâm, cô nàng ấy hờ hững với đồng tiền ấy và buông một câu: Bẩn thỉu!
- Dùng tiền không được thì các ăngten liền dùng chiêu bà khác: biến mình trở thành một nhà biên kịch với vở kịch anh hùng cứu mĩ nhân tuy cô xưa nhưng vấn hiệu nghiệm. Thế như vở kịch vừa mới vào phần dạo khúc: một lũ côn đồ bao lấy người đẹp và chờ đợi sự xuất hiện của anh hùng thì……..
“Binh, Bốp,Bịch, Răng rắc cùng những tiếng kêu là phát ra từ con hẻm nhỏ trong đêm tối”. Dĩ nhiên đó không phải tiếng của mĩ nhân mà là…..lũ côn đồ. Cô nàng biết võ và cứ thế áp dụng lên lũ người vô dụng. Cái này gọi là hoa hồng có gai!
Thế rồi khắp Osaka rộ lên tin đồn mĩ nhân xinh đẹp, giỏi giang và biết võ cứ thế quanh quẩn trong giới tư nhân thành đạt. Chỉ có điều muốn tiếp cận người đẹp không phải dễ.
Ngoài người đẹp kể trên ra thì cũng không thể nắc đến mĩ nhân khác, đó là Hoàng Phương Hà, chị gái của Hoàng Phong Hạ. Một cô gái có nhan sắc tuyệt mĩ như một nàng công chúa trong cổ tích, có thể là ứng cử viên sáng giá của cái ghế Hoa hậu Nhật Bản. Mĩ nhân này hiện là trưởng phòng maketting cho một công ty lớn. Vì là mĩ nhân đã có chủ nên ăngten có vẻ ít hơn nhưngvẫn không hề nhỏ.
Đã kể đến Hoàng Phương Hà thì phải kể đến chủ nhân đoá hoa này: Đặng Minh Đức – vị giám đốc anh tuấn của một tập đoàn xe hơi có tiếng. Một mĩ nam khiến biết bao vị cô gái rung động. Thế nhưng con người này tuyệt đối không cười và nói truyện quá 10 tiếng ngoài trừ với người yêu và cô em gái.
Có lẽ mọi người đã nhận ra sự thật đắng sau những con người đó! Nhưng trò đùa số phận vẫn còn dài và cuộc đời của họ vẫn chưa thể yên ổn.
————————-
- Chị hai! Em về rồi nè! – Phong Hạ mỉm uể oải tháo giày, nói vọng từ ngoài cửa.
- Oh, về rồi thì vào nhà đi còn chờ ai mời nữa! Phương hà mỉm cười.
Phong Hạ quách mắt nhìn cô chị tinh nghịch, chẳng biết từ bao giờ cô chị trưởng thành ấy lại biết thành đứa con nít dễ thương thích đùa nghịch như vậy nữa. Chả bù với Hạ, cô ngày càng trưởng thành, mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Con tim bị tổn thương đã khoá chặt mọi tình yêu và kí ức. Người ta thường mạnh mẽ khi quá đau lòng và trở nên độc ác nến bị đối xử quá tàn tệ. Hạ là một ví dụ điển hình.
Khuya
Bầu trời hôm nay lắm sao thật. Hàng ngàn hàng vạn những vì tinh tú rọi xuống thế gian nhộn nhịp và an ủi những tâm hồn cần sự bình yên. Bên ngoài ban công, gió thổi nhẹ nhè, mái tóc Hạ cứ thế tung bay. Đã năm năm rồi kể từ cái ngày định mệnh ấy, đã là năm năm nhưng Hạ vẫn không quên, không tài nào quên được hình bóng một chàng trai đã in sâu vào kí ức đã bị khoá. Không biết người đó đang làm gì? Có hạnh phúc không khi không có cô? – ngày nào Hạ cũng tự hỏi mình như vậy rồi chợt bật cười chua xót. Cô đã quên mất, hai người bây giờ…..chẳng là gì của nhau. Nhiều lúc Hạ cũng ước bản thân mình có thể quên, quên đi một tình yêu ngọt ngào trong dĩ vãng để bắt đầu lại nhưng bản thân cô sợ, sợ mình đau thêm một lần nữa.
Bầu trời đêm với những vì tinh tú vẫn đang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lay động của hàng cây trước căn hộ nhỏ. Cô ngước lên trời và đắm đuối nhìn theo một ngôi sao băng vừa vụt qua, cô bước vào trong, lẩm bẩm: Mong sao, điều ước của ta có thể thành sự thật! Cô đã ước rằng: Vào một ngày……không xa …….tôi có thể gặp lai…..người tôi yêu…..yêu hết lòng!
Và một điều kì diệu đã xảy ra: ngôi sao băng đó cũng lướt qua lâu đài ạnh lẽo mang tên Shine, lướt qua ban công đầy gió, lướt qua trước mắt một chàng trai cô độc. Thật trùng hợp khi chàng trai đó cũng đã ước: Vào một ngày ………không xa……tôi có thể gặp lại……người con gái trong mơ…….người con gái tôi đang tìm kiếm!
Hai trái tim hướng về nhau, hai con người nhớ về nhau. Nhưng thật sự không biết khi gặp được nhau, họ…….sẽ thế nào?