Chap 49: Thánh nữ
Sáng hôm sau
-Tôi có chuyện muốn nói với chị, Ngọc My! Hắn nghiêm túc.
-Chuyện gì vậy?
-Tôi thật sự xin lỗi về những gì gia đình tôi đã gây ra cho gia đình của chị và Linh, tôi sẽ cố bù đắp tất cả chỉ mòng chị đừng ngăn cấm tình cảm giữa tôi và Linh nữa! Hắn nói một cách chân thành.
-Tôi muốn cậu thực hiện một lời hứa! Ngọc nói nhẹ nhàng
-”………….”
-Hãy bảo vệ và làm con bé hạnh phúc! Được chứ?
-Tôi – Sawada Shin xin hứa.
-Được, tôi tin cậu.
———————–
Buổi tối hôm đó
Nó không biết mình đang ở đâu, chỉ biết xung quanh là một màu đen, không khí im lặng hoá cùng với mùi máu tanh nồng đến ghê tởm. Nó dò dẫm bước đi nhưng vẫn không nhận được chút ánh sáng.
Bỗng một luồng sáng xanh tuyệt đẹp hiện ra, trung tâm của luồng sáng đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp trong trang phục một nữ tư tế đang ngồi trên một phiến đá bên cạch một thác nước hùng vĩ, tuy vậy khuôn mặt lại sầu thảm và có hai hàng lệ dài chảy trên đó. Người phụ nữ không hề nói một câu gì, đôi mắt ứa nước nhìn nó đầy tha thiết:
- Bà là ai? Nó hỏi nhẹ
Người phụ nữ im lặng hồi lâu, khuôn mặt hiền từ nhúm lại thể hiện sự uỷ khuất tột độ rồi một lúc sau bà mới cất tiếng:
-Ta là thánh nữ mang sứa mạnh Thuỷ trong truyền thuyết!
-Vậy sao bà lại khóc! Nó lấy tay lau nhẹ hàng lệ trên khuôn mặt bà, ánh mắt thể hiện rõ rệt sự đồng cảm.
Có vẻ như bà ta còn định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên từ khoé miệng mấp máy kia phun ra một luồng huyết, nó chỉ nghe được duy nhất một câu: Cứu! Hãy cứu tôi, hãy để thể xác tôi được trong sạch.
Thế rồi bà ấy ngã xuống, nhưng lại không ở gần nó mà ở trong tay một người đàn ông phía xa. Người đó có vẻ rất đau khổ khi bà ấy chết. Nó muốn đến đó, muốn được an ủi người kia nhưng lại không thể di chuyển được. Đó là ……quá khứ!
Bỗng từ đằng sau lại hiện lên một luồng sáng xanh nhưng khác với ban đầu nó toả ra yêu khí và tà niệm rất mạnh. Và ở vị trí trung tâm cũng có một người phụ nữ giống hệt như ban đầu nhưng nhưng thác nước bên cạnh bà ta lại có màu đỏ, khuôn mặt đau khổ nhưng rất đỗi hiền từ bị thay thế bởi một vẻ mặt xảo quyệt, tự mãn. Nhận ra sự có mặt của nó bà ta rồi liếm mép, chìa bàn tay ra:
-Đến đây, đến đây nào!
Không hiểu sao nó lại chịu nghe lời mà bước nhanh đến bên bà ta mặc cho chướng khí từ người bà ta toả ra khiến nó cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng khi khoảng cách chỉ còn là hai bước chân, nó đột ngột dừng lại. Linh cảm cho biết bà ta có ý xấu.
Nhận thấy thái độ của nó bà ta rời chỗ ngồi, tiến đến bên nó thì thầm:
-Đừng lo! Ta sẽ ……ăn ngươi theo cách nhẹ nhàng nhất! Cùng lúc với lời nói đó là hai hàm răng nhọn hoắt từ từ nhe ra và nhằm cổ nó mà tiến tời. Nó muốn bỏ chạy nhưng thật sự không thể cử động được, thậm chí muốn gào thét cũng chẳng có hơi. Hàm răng đáng sợ đó tiết ra rất nhiều dãi và đã đến rất gần…..rất gần……
-Khôngggggggggggggggggg! Nó hét toáng lên.
Ánh sáng từ của sổ phả vào mặt, làn gío lạnh phả và người khiến cơ thể nó run lên từng đợt. Lại là giấc mơ ấy, cả tuần nó đều mơ giấc mơ này. Rốt cuộc lại sắp có biến cố gì xảy ra vậy?
Sau đó vài tuần, một sự việc đã gây chấn động hội đồng pháp sư tối cao : Vùng biển thiêng ở Okinawa xuất hiện màu đỏ, kèm theo đó hàng loạt các hiện tượng la diễn ra. Ai cũng cho rằng truyền thuyết về thánh nữ là có thật, linh hồn thánh nữ sẽ tái sinh. Lịch sử liệu có được lắp lại? Một cuộc chiến tranh đãm máu giữa sáng và tối sẽ nổ ra? Đó là điều mọi người quan tâm.
Truyền thuyết mà trước đây bị coi là cổ tích được đem ra bàn tán khắp nơi. Nhưng đa phần đều bị bóp méo và không ai biết rằng thánh nữ xuất hiện chưa hẳn là tốt.
———————–
Tại vùng biển thiêng thuộc Okinawa. Một vùng nước xanh biếc thường ngày đã bị nhuốm một màu đỏ giống hệt như máu, từ bên dưới nổi lên tùng cột như một nồi máu sôi. Yêu khí toả ra rất nhiều, tà niệm cứ thế bốc lên.
-Anh nghĩ sao về việc này? – Nữ thần nương nương lo lắng hỏi
-Anh cũng không rõ nhưng linh cảm cho hay sẽ có một biến cố rất lớn xảy ra!
-Liệu con gái ông ta còn sống không? Biết đâu cô bé đúng là người được chọn?
-Được chọn? Là vật hy sinh thì đúng hơn! Nam thần bệ hạ lắc đầu
-Vật hy sinh? Vị nư
ơng nhíu mày.
-Em không biết cũng phải bởi việc này chỉ được truyền lại cho người kế thừa ngôi vị. Đó là một câu chuyện dài, khác hẳn với truyền thuyết thường nghe. Truyền kể rằng: khi loài người được tạo ra cũng là lúc những mối hiểm nguy và quái vật luôn rình rập họ và họ bị dồn vào bước đường diệt vong. Rất may trong số những con người đầu tiên ấy, có vài người đã biết lợi dụng sức mạnh của tự nhiên và biến nó thành sức mạnh của mình. Đó là tổ tiên của pháp sư chúng ta. Vị thánh nữ huyền thoại là một trong số đó: bà ấy được miêu tả qua sách sử như một nữ thần trong sáng, xinh đẹp, quyến rũ, sắc sảo và mang vô số sức mạnh bên người. Nhưng không biết rằng trong một trận chiến linh hồn bà đều đã tan biến, mãi mãi không siêu sinh!
-”……………….” Nữ thần nương nương sửng sốt, bà không nghe lầm đấy chứ? Chẳng phải các vị thánh đều có thể tái sinh bằng việc chuyển kiếp hay sao?
-Theo các vị các ghi chép cổ: có 6 vị thánh tạo ra những dòng máu pháp sư lần lượt: Kim khí, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ và đứng đầu là vị thủ lĩnh – người mang tất cả các sức mạnh đó và Băng. Những vị thánh này cứ 1000 năm lại tái sinh một lần nhưng thời điểm tái sinh thì chỉ có bà ấy và vị thủ lĩnh trùng lúc. Tương truyền để duy trì dòng máu pháp sư, các vị thánh đã kết hôn và sinh ra con cháu và thế hệ mới được sinh ra không phải ai cũng hoàn hảo. Các phần tử xấu bắt đầu xuất hiện và lập ra một tổ chứa tạo phản gọi là Black shamans worl.
Bỗng có tiếng quạ kêu vang trời, bầu trời bên ngoài trở nên tối đen. Phía chân trời là những đám mây vần vũ như những lớp sóng gào thét gợi lên hình ảnh hình ảnh cho một tương lai u ám.
-Và rồi cuộc chiến sáng tối bắt đầu từ đó. Nhưng cái câu “đạo cao một thước, ma cao một trượng” có vẻ đúng khi mà thế lực của các thánh nhân ngày một suy kiệt. Các vị thánh nhân lần lượt ngã xuống, chỉ còn duy nhất thủ lĩnh và bà ấy sống sót. Để giải quyết việc này bà ấy đã dùng chính linh hồn của mình để thanh tẩy yêu khí của lũ con cháu dám gây phản loạn vì thế bà ấy là vị thánh duy nhất không thể bước vào vòng luân hồi. Tưởng chừng mọi chuyện đã chấm dứt nhưng không, một linh hồn pháp sư bóng tối đã cả gan xâm nhập vào thể xác của bà và rồi cuộc chiến lại được tiếp tục.
-Như vậy có thể hiểu rằng nếu giờ thánh nữ xuất hiện cũng chỉ là mạo danh! Và cô gái được chọn sẽ…..bị chọn làm vật hiến tế? Nữ thần nương nương nuốt nước bọt.
Đáp lại thái độ của bà là cái gật đầu của Nam thần bệ hạ. Ông nói tiếp:
-Và chắc chắn chẳng bao giờ một kẻ giả mạo thánh nữ lại đi giúp đỡ chúng ta, cô gái được chọn sẽ bị kẻ đó nuốt trọn linh hồn để có thêm tà niệm tái sinh. Thật đáng sợ!
-Nếu việc này là thật thì chẳng phải nhân loại sẽ bị đẩn đến mức diệt vong sao?
-Chỉ có một cách giải quyết đó là mong cho vị thủ linh sẽ ngăn được kẻ giả mạo đó thôi!
-Khoan đã! – Nữ thần nương nương đột ngột kêu lên. Có đầy đủ năm nguyên tố và băng…này không phải đó là đó là…..bé Shin sao?
-Chưa đâu, năng lực của thằng bé là hoàn toàn thuộc về nó. Trừ phi vị thủ lĩnh đó lựa chọn thằng bé là người thừa kế sức mạnh của mình. Cũng giống như kẻ giả mạo muốn được hồi sinh thì cần tìm người thích hợp cho nên hầu hết những người bị coi là được chọn đều bị giết chết. Nhờ đó trong suốt 10000 năm qua bà ta chưa hề được hồi sinh nhưng lần này có vẻ sẽ thành sự thật đấy!
-Thưa bệ hạ, có người cầu kiến! Một bề tôi từ ngoài chạy đến nói.
-Cho vào!
Một người đàn ông trung niên mang nét vương giả bước đến, khuôn mặt có vẻ hồ hởi nhưng lại giả tạo vô cùng. Chắc chắn rằng dưới cái vẻ tao nhã đó là một tâm địa xảo quyệt mưu mô. Người đàn ông này chính là bố của Hanaka và là kẻ đứng đầu tổ chức tạo phản Black Shamans worrl.
-Tham kiến bệ hạ, đã lâu không gặp! Ông ta mỉm cười cúi đầu
-Có chuyện gì khiến thượng quan đến đây vậy?
-À..là việc liên quan đến vụ án đình đám 11 năm trước mà Hoàng gia giấu kín, thần điều tra được vị nhị tiểu thư của gia đình đó vẫn còn sống! Chắc ngài đã hiểu ý thần! Ông ta tiếp tục mỉm cười, đôi mắt dò xét biểu cảm trên gương mặt của vị vua giới pháp sư. Trong đầu chứa đầy suy nghĩ độc ác.
-Còn sống? Nếu vậy ngươi đáng nhẽ không cần hỏi ý kiến ta, đã diệt cỏ phải diệt tận gốc!
-Không thưa bệ hạ chuyện này còn liên quan đến Điện hạ đấy! Có vẻ cô ta nhằm đến Điện hạ với mục đích trả thù! Mà đã là Điện hạ thì làm sao thần dám động đến!
Vị vua uy quyền trầm tư, là một người cha ông hiểu rõ tính cách của con trai: đó là một con người không chịu áp đặt theo ý của người khác, do thiếu thốn sự chăm sóc tình cảm từ nhỏ nên là một con người muốn sống biệt lập vì thế việc mở lòng yêu một người con gái thực sự là kì diệu và chắn chắn chẳng bao giờ nó chịu để cô gái đó bị tổn thương. Nếu muốn loại bỉ đứa con gái “nhơ nhuốc” đó thì phải đối đầu với nó nhưng vốn đây là điều bất khả thi khi mà bản thân ông cũng không thể chống lại chính đứa co do mình sinh ra. Ông đằng hắng:
-Theo người ta phải làm thế nào?
-Thần có một ý khá hay đây thưa bệ hạ!
Nói rồi ông ta khẽ thì thầm vài câu. Vị vua giới pháp sư hình như đã không còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng mình đang bị lợi dụng như một con cờ trong mưu kế hiểm độc và xấu xa của tên phản thần.
Nữ thần nương nương ở bên cạnh đã nghe được tất cả, đợi cho tên thượng qua đi khỏi bà mới hỏi chồng với vẻ mặt bức xúc:
-Anh có biết mình đang làm gì không? 11 năm trước anh đã làm hại đứa con trưởng chẳng nhẽ bây giờ còn muốn làm đứa con thứ hai đau khổ? Hơn nữa đứa con gái đó là con Hữu Chiến cơ mà, cứ để mọi chuyện như thế này không được sao? Dù sao trên danh nghĩa thì con bé cũng đã chết rồi!
-Biết đâu con bé đó chỉ tiếp cận con trai chúng ta với mục đích trả thù thì sao? Làm gì nó có thể cho qua khi mà cả gia đình nó bị thảm sát vậy chứ?
-Anh trở nên hèn nhát từ khi nào vậy? Chính vì chuyện năm xưa mà ta cần phải bù đắp cho con bé! Tại sao anh lại có thể mưu đồ hại con bé chứ?
-Hừ, nó không đáng làm con dâu ta nếu thật sự là con gái ông ta!
-Anh…thật nhu nhược! Đừng để Shin ghét anh thêm nữa, bây giờ nó chịu gọi anh một tiếng cha là quá nể mặt rồi. Anh nói hối hận về chuyện năm xưa thì ra tất cả chỉ là giả tạo. Càng lúc em càng thấy anh trở nên tha hoá!
-Phù Dung! Em đi quá xa rồi đấy! Nam thần bệ hạ bực mình quát lớn. Rồi ông quay phắt đi, không thèm để ý đến lời khuyên của vợ. Có vẻ như ông bị ám ảnh bởi lời nguyền ngày xưa của người “bằng hữu”: Sẽ có một ngày đất nước này thay đổi và kẻ lật lọng như người đừng mong tiếp tục ngồi ở vị trí này.
Chap 50: Linh hồn bị đánh cắp
Trong tình trạng mệt phờ phạc sau một buổi học, nó loạng choạng bước về phòng.
-Thông báo: Đợt tổng kiểm tra huyệt pháp sẽ diễn ra nhanh hơn mọi năm và năm nay đích thân Nam thần bệ hạ và Thượng quan Tsura sẽ đến giám sát. Vì thế tất cả các pháp sinh hãy tập trung ở sân trường vào ngày mai và không được phép vắng mặt với bất kì lí do gì! – Hàng loạt tiếng loa ở tất cả các dãy được được mở với vonl to nhất khiến người ta cảm thấy choáng váng vì nhức óc. Đây là sự mở màn cho một mưu nham hiểm
Đối với bản thân nó thì âm thanh này chẳng khác gi tiếng sét, không phải vì tiếng động quá to mà là nội dung thông báo khiến nó thấy chột dạ. Đôi tay nhuốm mồ hôi siết chặt quai cặp, hai chân run run không bước nổi nữa.
Bỗng từ đằng sau nó phát ra một giọng nói:
-Con có thể nói chuyện với ta không? Nữ thần nương nương trong trang phục giáo pháp nhìn nó tha thiết
Bị tiếng nói của bà làm giật mình nên nó phải mất vài giây để thích ứng với sự việc. Nhìn bà đầy lưỡng lự rồi nó cũng gật đầu. Cả hai bước nhanh vào sâu trong khu rừng rồi dừng lại ở một nơi hoàn toàn yên ắng, vắng vẻ. Chỉ có tiếng gió cuốn mạnh những lớp lá dưới mặt đất.
-Bác có chuyện gì không? – Nó vẫn nói bằng cái giọng lễ phép mặc dù kẻ đang đứng trước mặt nó là người nó rất căm hận.
-Ta chỉ muốn cảm ơn con vì đã chấp nhận con trai ta, thật sự cảm ơn con!
-Bác chẳng cần cám ơn đâu, con và Shin vốn không có tội, không liên quan đến ân oán đời trước!- Nó nói giọng lạnh lùng, thật sự đang cố kìm nén những lời oán trách về những uỷ khuất bao năm tích tụ.
Đột nhiên Nữ thần nương nương quỳ xuống trước mặt nó, cúi đầu xuống che đi những giọt nước mắt.
Nó hoảng hốt chạy đến đỡ bà nhưng bà vẫn một mực giữ nguyên ý định rồi nói vội:
-Hãy trốn đi Giao Khuyên, hãy cùng Shin rời xa nơi này trước khi quá muộn!
-Gì cơ? Nó ngu ngơ ngồi bệt xuống cùng bà
-Giao Khuyên à! Con nghe ta nói đây: Rất nhiều năm về trước khi ta, Keiji – chồng ta, bố mẹ con Hữu Chiến và Tuyệt Mỹ còn là những đứa trẻ chúng ta đã là những người bạn tốt nhất trên đời, đã có một thời tuổi thơ đầy hạnh phúc và đẹp đẽ. Thế rồi thời gian trôi đi, tình bạn đã không còn nữa mà thay vào đó là thứ gọi là tình yêu. Ta thật sự căm ghét thứ đó, chính nó là nguồn gốc của mọi rắc rối sau này!
-”………………..”- Nó im lặng lắng nghe.
-Từ nhỏ Tuyệt Mỹ đã có hôn ước với Kenji chồng ta nhưng người mà bà ấy yêu lại là Hữu Chiến – chàng trai mạnh mẽ có cái đầu sâu sắc và nụ cười toả nắng. Và rồi bất chấp tất cả hai người đó đã đến với nhau và dùng chính tình yêu chân thành của mình để hôn ước được huỷ bỏ. Cảm động vì mối tình của đôi trẻ, Cố Nam thần điện hạ không những đã huỷ bỏ hôn ước mà còn đứng ra làm chủ hôn cho hai người đó. Để an ủi đứa con trai mình, người đã dùng ta làm vật thay thế cho Tuyệt Mĩ. Hai đám cưới đã diễn ra cùng lúc trong sự chúc mừng của rất nhiều người. Tuy nhiên đó mới chỉ là mở màn, tình bạn của chúng ta bắt đầu rạn nứt vì chồng ta cho rằng người bằng hữu của mình đã cướp đi người con gái ông ấy yêu nhất đời. Ông ấy đã không hiểu rằng tình cảm vốn là thứ không thể ép buộc!
-Đó là tất cả những gì các người biện minh cho tội lỗi của mình sao? – Nó cười nhạt.
Vị nương nương kiêu hãnh ngày thường cười chua chát, nước mắt chảy dài trên gò má:
-Bao nhiêu năm qua ta và chồng ta hệt như hai diễn viên, trước mặt mọi người thì ra vẻ tình cảm hạnh phúc, gọi nhau một tiếng anh – em, ông xã – bà xã; khi chẳng có ai thì gọi tôi – cô là tốt quá rồi. Trong lòng ông ấy vẫn hướng về người con gái năm xưa kia, còn ta chỉ có cái danh Hoàng Hậu. Niềm an ủi
duy nhất của ta chính là hai đứa con trai thông minh và tài giỏi. Thế nhưng vì sự ngu nguội và lòng ích kỉ nhỏ nhen, ông ấy đã nhẫn tâm bán rẻ bạn bè, không dừng lại ở đó ông ấy còn đem đứa con trai trưởng đến cho quỷ dữ. Dù biết ông ấy không yêu ta cũng không hề coi trọng những đứa con của mình nhưng ta không thể ngờ ông ấy dám làm như vậy. Ta yếu đuối, ta bất lực khi chỉ biết đứng nhìn đứa con mình mang nặng đẻ đau bị chính cha ruột mình *** hại.
Nó nuốt nước bọt, trên đời đúng là khó phân biệt trắng đen.
-Vậy đáng ra ông ấy phải trở thành pháp sư bóng tối rồi chứ? Tại sao lại?
-Hừ, thứ nhất mỗi khi làm việc xấu ông ấy lại tự bịa ra một lí do để lừa dối bản thân, ví dụ như: đó là việc tốt cho cả chủng tộc hay tất cả chỉ là trả lại thôi……; thứ hai ông ấy luôn lợi dụng người khác chứ chính bản thân mình không hề động tay vào. Và ngay cả việc ra thông báo ban nãy đều có chủ ý cả! Thế nên hãy mau trốn đi!
-Không cần phải thế!-Ngọc My từ sau bước đến.
-Cháu là ai?-Nữ thần nương nương ngạc nhiên.
-Bà biết Giao Khuyên chắc cũng không quên được Giao Thiên chứ? Sự an toàn của em gái tôi bà không cần phải lo, tôi không cần sự thương hại giả tạo của bà! – Ngọc My bực tức.
-Nếu là chị sao con có thể thản nhiên thế! Nương nương nhíu mày
-Bà nghĩ tại sao bố tôi lại chết dễ dàng thế? Bà nghĩ bố tôi thật sự bị các người lừa sao? Nhầm rồi! Ông ấy vốn đã biết từ trước nhưng ông ấy vẫn làm vì nghĩ rằng mình có thể làm tốt vai trò nội gián, nối lại quan hệ với người ông vẫn luôn coi là bằng hữu. Ông ấy biết hết nhưng vẫn lao đầu vào, đúng là một người ngốc nghếch! – Ngọc My cúi đầu, nói trong cay đắng. Trong đầu hiện hữu lần nói chuyện cách đây 11 năm:
- Con biết không Giao Thiên, có một câu chuyện thế này
“Một người đàn ông phát hiện ra con bò cạp đang chới với trong nước. Ông ta quyết định đưa tay ra cứu nó nhưng chính con bò cạp đó lại cắn ông ta. Vẫn cố gắng vớt con bò cạp ra khỏi nước, người đàn ông đó lại bị cắn nữa. Một người khuyên ông không nên cứu nó nữa. Nhưng người đàn ông trả lời rằng: “Bản năng tự nhiên của bò cạp là cắn. Bản năng tự nhiên của tôi là yêu thương. Vậy tại sao tôi phải từ bỏ bản năng yêu thương chỉ vì bản tính tự nhiên của bò cạp?” . Con nghĩ người đàn ông đó như thế nào?
-Rất ngốc ạ!-Cô trả lời thản nhiên.
-Không đâu con gái. Xin đừng từ bỏ tình yêu, đừng đánh mất lòng tốt, sự hào hiệp của chính con ngay cả khi những người bạn xung quanh có làm con đau lòng!
-Con nhớ rồi, baba! Cô cười híp mắt, không hề nhận ra nét buồn phảng phất trong lòng người cha mà chỉ suy nghĩ đơn giản rằng đó là một bào học cô cần ghi nhớ chứ không hề nghĩ đó là lời giải thích cho tương lai.
-Chị nói gì cơ? Nó hét lên khiến Ngọc My giật mình quay về hiện tại.
-Chẳng có gì cả, ba đã đoán hết từ đầu nên việc này ba cũng đã lo. Em chẳng cần lo lắng gì đâu! Đi thôi!
Cô đẩn đứa em gái đi nhanh, bỏ mặc vị nương nương vẫn đang quỳ dưới đất trong sự ngạc nhiên tột độ.
Chap 51: Linh hồn bị đánh cắp
Tối hôm ấy, tại Shine.
-Cô đã đi đâu vậy hả? Nam thần bệ hạ nhíu mày nhìn vợ.
Trong tình trạng cả cơ thể đang run lên vì sợ hãi Nữ thần nương nương chỉ biết cúi đầu im lặng. Đã bao lần phải đối mặt với sự tra hỏi như một tù nhân bởi người chồng không có lấy một chút tin tưởng dành cho mình nhưng bà cảm nhận được sát khí từ người đàn ông đối diện đang toả ra ngày một nhiều, khuôn mặt chứa đầy hắc tuyến không biểu lộ một chút tình cảm con người. Bà lấy hơi rồi run run:
-Đi thăm Shin một chút thôi!
Ngay khi lời nói vừa được phát ra, cổ bà đã bị bàn tay người chồng siết chặt đến nghẹt thở. Dùng chút sức lực của người phụ nữ yếu đuối bà cố dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình để đẩy bàn tay thô thiển kia ra nhưng càng dẩn bà càng cảm nhận được không khí vào phổi ngày một ít. Cả cơ thể mất bắt đầu cảm giác, hơi sức cũng gần cạn kiệt.
“Bộp” Nam thần điện hạ buông tay khiến bà chới với ngã nhào ra nền nhà lạnh buốt rồi cứ thế mà ôm lấy vùng cổ ho sặc sụa. Hướng đôi mắt căm phẫn ngước về phía người chồng độc ác và lại nhận thêm một cái bạt tai thô bạo. Gò má trắng nõn kia vì thế mà đỏ ửng, từ khoé môi tràn ra một dòng máu đỏ. Người đàn ông ác quỷ đội lốt trượng phu nhìn bà cười khẩy:
-Con trai chúng ta từ khi nào là con gái vậy?- Ông ta đã cho người theo dõi bà và đã biết bà đã đi gặp Linh, chỉ có điều ông không nghe được cuộc đối thoại vì kẻ theo dõi đã bị bà và nó cắt đuôi.
-Theo dõi tôi sao?
-”……………” Nam thần bệ hạ chỉ tiếp tục cười đầy gian tà, lấy từ trên bàn con dao bằng bạc và ném về phía vợ mình.
Đáp lại hành động đó là một nụ cười chua chát trong hai hàng nước mắt của Nữ thần nương nương. Chồng bà thật sự đã mất tính người rồi.
-Tự ra tay hay muốn ta giúp? Nam thần bệ hạ ngồi xuống nhìn vợ cười cợt, trong thâm tâm ông luôn nghĩ người phụ nữ đối diện cũng chính là một vật ngăn cản khiến ông không thể đến bên người con gái mình yêu – Tuyệt Mỹ.
-Thật sự ông nhẫn tâm vậy sao? Ta đã nghĩ có thể dùng chính tình yêu của mình mà khiến ông cảm động, thay đổi. Nhưng thật sự là ta đã lầm, ác quỷ mãi mãi chỉ là ác quỷ thôi! – Bà hét lên đầy oán giận.
Và “Phập”
Con dao bằng bạc xuyên thẳng vao trái tim vị Hoàng hậu pháp sư kiêu hãnh. Sự việc xảy ra quá đường đột, chỉ biết rằng bà chẳng kịp phản ứng gì, chỉ lãnh trọn lưỡi dao và ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Sàn điện loang lổ máu, người phụ nữ tội nghiệp thở dốc, trừng mắt nhìn chồng đầy oán hận:
-Ta hận ông, người như ông thật không đáng làm vua! Chả trách Tuyệt My lại chọn Hữu Chiến, thật là một người phụ nữ thông minh!
“Phập”
“ÁAAA”
Lưỡi dao được kéo ra và cắm vào vị trí cũ một lần nữa, ác quỷ thật sự đã bị lời nói của bà kích động. Sát khí hoà lẫn với máu tạo ra một khung cảnh rùng rợn hệt như địa ngục:
-Là do ngưoi ngu ngốc tự chuốc lấy thôi!- Nói rồi Nam thần bệ hạ đứng dậy rồi phũ phàng quay gót, trong lòng không có lấy một cảm giác hối lỗi, thương cảm.
Vị Hoàng hậu nằm bẹp trên vũng máu đỏ tươi đang quấn lấy cả cơ thể. Bàn tay ôm chặt trái tim bị chính người đàn ông mình yêu rạch nát. Một thời tuổi thơ tươi đẹp hiện về rõ rệt trong tâm trí bà, cái ngày ấy thật hạnh phúc biết bao. K.h.ố.n nạn thay, thời gian phũ phàng đã xoá sạch đi tất cả.
Người phụ nữ đáng thương đã chìm trong cơn mê sảng, hoàn toàn chẳng còn ý thức gì nữa. Cuộc đời bà hệt như chính cái tên – Phù Dung – loài hoa chỉ ở độ xuân sắc vài ngày rồi sau đó là úa tàn, rụng cánh và cuối cùng là cái chà đạp của người chơi hoa.
“Shin, Ren, các con của ta! Ta yêu hai con! Vĩnh biệt!”
Hai chàng trai anh dũng, tuấn tú dù ở xa nhưng bỗng giật mình. Trái tim trong lồng ngực trở nên loạn xạ, cõi lòng bứt rứt và khó chịu vô cùng. Cảm giác như mình vừa mất đi một thứ gì quý lắm. Hai người đâu biết rằng người mẹ thân sinh ra họ đã lên cõi thiên đàng.
———————
Ngày hôm sau.
-Thông báo: đợt kiểm tra huyệt pháp sẽ bị hoãn lại vô thời hạn. Tuy nhiên tất cả các pháp sinh phải mặc đồ pháp tang. Nữ thần nương nương vừa mới qua đời hôm qua do bị pháp sư bóng tối sát hại!
Tiếng loa vang to khiến không ít người sửng sốt, sao một pháp sư bóng tối có thể đột nhập vào Shine để thích sát Nương nương cơ chứ?
Ngôi trường phủ một màu u ám, ai nấy đều lo lắng cho đất nước của thế giới pháp sư. Không một tiếng cười vang lên, lời nói chuyện cũng rất hạn chế, tất cả chìm trong màu trắng của đồ pháp tang.
Nó thẫn thờ ngồi lặng trước trước thềm cửa. Từ khi nó biết Nữ thần nương có liên quan đến vụ việc gia đình nó thì thiện cảm nó dành cho bà trước đây đều mất cả. Nhưng giờ nó lại thấy rất thương bà, thật ra số phận người phụ nữ ấy cũng lắm trắc trở. “Sao bà ấy lại ra đi đột ngột thế? Có thật là do pháp sư bóng tối làm không?”- Nó vừa nghĩ vừa thở dài. Chắc hẳn Shin đang buồn lắm, nó muốn an ủi hắn nhưng hiện hắn đang ở Shine kia, mà cả anh trai nó cũng biết mất tăm hơi luôn rồi, thật kì lạ!
———————
Tại Shine
Một đám tang trọng thể được tổ chức nhưng lại đầy ắp sự giả tạo. Ngay cả thủ phạm, người chồng ác quỷ kia cũng diễn tròn vai một người chồng đau buồn khi mà khuôn mặt được bộ não ra lệnh phải làm sao cho sầu thảm hết mức, khoé mắt kia thậm chí còn long lanh một lớp sương mờ.
Sau phần lễ thanh tẩy. Quan tài chứa vị nương nương xấu số được đưa đến lò thiêng – một nơi nằm sâu trong khu rừng thánh địa cũng là nơi có Thần điện to nhất thờ các vị thánh và là nơi người Hoàng tộc yên nghỉ.
Hắn nhìn người mẹ yêu thương đang bị đẩn dần vao ngọn lửa cháy rừng rực mà không khỏi căm phẫn. Mẹ hắn mới chỉ có tròn 40 tuổi thôi vậy mà lại ra đi đau đớn như thế! Hắn nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ hại chết mẹ mình.
Nhật Nam chỉ là một Vương Tử nên chỉ có thể từ xa đứng nhìn. Cúi gằm khuôn mặt xuống đất, anh không đủ can đảm để nhìn bà ra đi – người mẹ thân yêu anh chưa một lần kịp báo hiếu.
Chiếc quan tài trắng muốt bị đã cháy gần hết. Đôi bàn tay của cả hai anh em Điện hạ siết mạnh đến bật cả máu, một dòng nước mắt đau thương chảy ra từ khoé mắt. Họ cố thở mạnh để kiềm chế sự đau lòng vò xé. Có lẽ chỉ có hai đứa con trai này là khóc thật lòng vì vị Hoàng hậu quá cố mà thôi.
Nam thần bệ hạ cũng khóc rồi làm như vì quá đau lòng ông quay mặt đi nhưng thật ra là muốn giấu đi nụ cười đắc thắng độc ác. Ông không hề biết nụ cười đó được khắc rõ nét trong lòng hai đứa con trai:
“Đợi đấy, ông có thể lừa cả thiên hạ nhưng đừng mong qua mắt tôi. Trước đây tôi coi ông là cha cũng vì nể mẹ tôi mà thôi. Sẽ có một ngày tôi bắt ông phải trả giá gấp 10 lần mà ông đã gây ra, lúc đó đừng mang cái thứ gọi là phụ tử ra để áp đặt!”
“Rầm”
Cái bàn bị gãy làm đôi do sức đập của lão Thượng quan Tsura. Với đôi mắt long lên sòng sọc và những đườn gân cổ nổi lên ngày một nhiều, lão nghiến răng:
-K.h.ố.n. khiếp! Kế hoạch của ta không những bị phá sản mà còn làm tăng thêm mâu thuẩn với lũ pháp sư thường!
-Cha, giờ phải sao đây? Ichida nhíu mày.
-Hừ, vốn dĩ định lợi dụng lão già đó giết hạ con bé kia như vậy chúng ta vừa xoá được bằng chứng vừa có được linh hồn được một pháp sư mang nguyên tố thuỷ để dâng hiến
cho Nữ vương Vậy mà lại lôi đâu ra vụ Nương nương bị hại chết chứ?
-Cha, nếu vậy đành phải xuất đầu lộ diện thôi!
-Phải, nhất định phải có được linh hồn cho Nữ vương bằng mọi giá!
-Nhưng khi bà ta thức giấc chúng phải phục tùng sao? Ichda lộ rõ vẻ bực dọc.
-Phục tùng? Không bao giờ, bà ta chỉ là một quân cờ thôi. Sau khi lợi dụng bà ta gia tăng sức manh bóng tối chúng ta sẽ quay đầu cắn chủ.
-Hay, đúng là cha có khác! Ichida nịnh nọt.
Tiếng cười điên dại vang khắp cả căn phòng. Bao giờ cũng thế, ở đâu cái xấu đều tồn tại. Kể cả trong thế giới thần bí này. Điều quan trọng là làm cách nào để hoá giải khi mà số lượng pháp sư tha hoá đã ngày một tăng.
—————————
Tại Shamans
Shin và Nhật Nam ngồi trầm tư ở Cá sấu cốc. Họ đang nghĩ cách làm sao vừa có thể báo thù nhưng lại không để chiến tranh xảy ra. Nếu bây giờ manh động, thế nào lũ bóng tối cũng là kẻ chiếm lợi thế.
Nó và Ngoc My chỉ đứng nhìn từ xa, bởi vì họ hiểu rõ hai người đó cần sự tĩnh tâm. Ngọc My hôm nay bỗng trầm buồn hơn hẳn, cô bỗng có linh tính chẳng lành.
-Chị hai sao thế? Nó tò mò
-Chị hơi mệt mà, Giao Khuyên này em đừng đi đâu hôm nay nhé, dù gì cũng là chủ nhật mà!
-Yên tâm đi, em đang phải ôn lại mấy câu thần chú! Nhưng sao thế?
-Không, không sao!
Ngọc My mệt mỏi bước vào phòng. Cô bây giờ thật chẳng muốn suy nghĩ gì. Nhìn thái độ của Nhật Nam là cô nhận ra ngay, từ đầu cô đã nghi ngờ quan hệ của anh và Sawada và càng chắc chắn vì nhận định của mình khi thấy thái độ của anh khi nghe tin Nương nương qua đời. Sự thật này anh đã giấu cô bao nhiêu năm qua nhưng cô không thấy giận, chỉ là cô thắc mắc sao anh không nói ra. Nếu nói ra chắc chắn anh sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiều.
—————–
Nó đang run lẩy bẩy trong phòng. Giấc mơ đó đã ám ảnh nó mãi, chỉ cần nhắm mắt là thấy cảnh đó hiện ra trước mặt. Nó thật sự sợ, rất sợ nhưng nó không dám nói với mọi người. Ai cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Trầm ngâm bên của sổ nó tự hỏi: Người phụ nữ trong giấc mơ là ai, tại sao lại muốn giết nó?
Chợt cả người nó cảm thấy khó chịu, như thế cả cơ thể ý nghĩ trong đầu đang bị soi mói như có ai đó đang tìm kiếm thứ gì trong thân xác nó.
“Đến đây với ta nào linh hồn bé nhỏ!” một giọng điểu sởn da gà khiến nó giật mình quay lại nhìn khắp căn phòng. Nhưng chưa kịp định hình gì thì một cơn đau dữ dội ập đến, đau đến mức có thể lấy việc mọi tim ra so sánh. Nó ngã nhào ra sàn rồi nhanh chóng nhắm mắt.
Một màu đen, lại thế rồi, nó lại lạc vào giấc mơ ấy. Nhưng sao nó tuyệt nhiên không thể cử động bởi nó đang bị trói chặt bằng Huyền kết giới. Trước mặt nó là người đàn bà luôn muốn giết nó và đầy rẫy những linh hồn ghê tởm xung quanh.. Mùi tanh máu, vài đốm trắng u hồn, những nụ cười quỷ dị. Nó đang ở đâu thế này?
-Bé con, tỉnh rồi à?- Bà ta cười ma mị rồi ung dung nhìn nó: đây là ranh giới của nhân gian và địa ngục, nơi nhưng ác quỷ như ta có thể may mắn hồi sinh!
-”…………….” Nó sợ hãi nhìn người đàn bà trước mắt, làm ơn làm ơn tỉnh dậy cho nó nhờ.
-Chỉ hai giờ nữa thôi thì thời điểm thích hợp sẽ đến và người sẽ là bữa ăn tuyệt ngon của ta! Bà ta liếm mép, quệt nhanh dòng dãi chảy ra như dung dịch axit.
-Cái gì? Tôi cũng là con người mà, bà đừng mong coi tôi là vật hiến tế!
-Hahahaha, tội nghiệp ngươi quá, số mệnh ngươi sinh ra luôn là kẻ dùng tính mạng mình để bảo vệ người khác, làm vật hy sinh cho kẻ khác. Số mệnh đã định rõ rồi!
Nó nhắm mắt lắc đầu nguầy nguậy, “không phải đúng không? Nó cũng là một cô gái nhưng bao người khác thôi; nó cũng biết yêu, biết ghét, biết, vui biết buồn. Nó có quyền sống theo ý mình mà, phải không?”
Chướng khí ở đây ngột ngạt quá, người đàn bà trước mặt ung dung ngủ trên tràng kỉ dát vàng. Một lúc nữa thôi bà ta sẽ được hồi sinh? Một lúc nữa thôi nó sẽ chết?
——————-
-Linh đâu rồi? – Nhật Nam hỏi với giọng mệt mỏi. Theo sau là hắn với bộ mặt tương tự.
-Trong phòng ấy, có lẽ đang ngủ.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng nó.
Dưới sàn nhà, nó đang nằm trong tình trạng co quắp. Tư thế không giống nhưng đang ngủ chút nào. Hắn nhíu mày ngồi xuống, lay lay ngươi nó gọi:
-Này, bạn dậy được rồi đấy
-”…………….” Hơi thở phát ra vẫn đều và nhẹ
-Có muốn tắm nước không? Hắn tiếp tục
-”……………..”
Tưởng như hắn chỉ nói đùa ai dè hắn vớ lấy cốc nước trên bàn và làm thật. Mái tóc cùng khuôn mặt nó ướt nhẹp nhưng tuyệt nhiên một cử động nhỉ cũng không có, thậm chí một cái thở mạnh hay một tiếng sặc cũng không. Hắn lo lắng lấy tay đặt lên trán nó, tay còn lại áp vào trán mình. Nó không sốt, vậy thì sao lại…..chợt hắn nghĩ ngay đến tình huống xấu nhất nên hét to:
-Ở đây có sasaki thần không?
Nhật Nam và Ngọc My ở bên ngoài giật mình. Vội chạy xộc vào phòng nó, nhìn tình trang của nó hai người họ hiểu ngay lí do nhưng vấn đề là sasaki thần đâu dễ kiếm. Bông như nhớ ra điều gì đó, Ngọc My chạy vội ra ngoài ôm lấy chậu cây sasaki thần nó được tặng lúc chiến thắng cuộc thi Miko-mai.
Hắn nhanh nhẹ bứt vài lá, vò mạnh rồi áp lên huyệt pháp của nó.
-Sao rồi? Ngọc My lo lắng
-Linh hồn quả nhiên…..không nằm trong cơ thể! Hắn nghiến răng
Ngọc My choáng vàng, linh hồn không nằm trong cơ thể. Nếu vậy chỉ hai ngày saucơ thể sẽ trở nên thối rữa và phân huỷ. Biết tìm đâu linh hồn nó bây giờ?