Chap 7
Vì con bé là em gái anh- cuối cùng Kaishi cũng nghĩ ra được cái lí do dễ chấp nhận.nhưng mà nói cho đúng ra thì đã bao giờ anh xem Satomi là em gái đâu. nhất là bây giờ, ngay lúc này đây, anh lại càng không muốn Satomi là em gái anh.
để tiện cho công việc điều tra, Tamaki đã đi cùng Haya vì dù sao Haya cũng nhớ mặt hai thằng kia. đặt xấp ảnh cùng một tệp giấy lên bàn Kaishi, Tamaki nhăn mặt:
- lần sau đùng bảo em đi làm mấy cái việc rỗi hơi này nữa. điều tra thông tin về hai tên nhãi ranh. lần sau bảo đứa khác làm đi. Chán ngắt. may mà có con bé Haya đi cùng.
- than thở cái gì đấy? không có việc cũng kêu chán. giờ giao việc cho mà làm cũng kêu chán. Mà chán gì nữa. có người đẹp đi cùng còn kêu.
- thì…hìhì… lần sau có việc gì thì nhớ để con bé đó đi cùng anh nhá. Con bé đó hay lắm. hì hì…- tamaki gãi đầu cười.
- tao biết đâu đấy. lần này là vì có liên quan đến nó với con em tao nó mới đi chứ. Mày thích nó hả?- Kaishi nghịch ngợm hỏi.
- anh này… làm gì có…hì…mà…hình như có thích thì phải…em không biết nữa.
- thích thì nói đi còn bày đặt ngại ngùng nữa chứ. Anh dạy mày thế hả?
- thì…em không
biết nữa. mà anh nhá…em nghi ngờ anh có gì gì đó với cô chủ nhá…nói thật đi…
- gì gì là gì. Mày điên à. Nó là em gái tao. Có quái gì được. nói vớ vẩn.- Kaishi chối bay chối biến.
- nhưng cô chủ có phải anh em ruột với anh đâu. Có quan hệ máu mủ gì đâu.
- nói bậy bạ. thôi đi làm việc của mày đi. Anh bận rồi. đi mà gặp con bé kia đi.- Kaishi đuổi Tamaki.
- lại đuổi em. Đi thì đi. Có việc thì gọi rành nhanh. Xong việc thì đuổi người ta thế đấy.
- được rồi. ra cho tao nhờ cái thằng lắm chuyện này. Có đi không thì bảo? – Kaishi giơ nắm đấm lên doạ. Tamaki co giò chạy lẹ. để Kaishi cho vài đấm chắc nằm viện cả tháng mất.
Kaishi đang cầm xấp ảnh xem, Tamaki lại nghiêng đầu nói vọng vào phòng:
- anh khỏi lo, em xử đẹp bọn nó rồi. mà cô chủ cũng không vừa nhỉ. Khi em gặp bọn nó thì đứa nào đứa nấy mặt mày sưng vù, không nhìn ra mặt nữa cơ. Kinh khủng thật. em cho bọn nó thành thái giám rồi. hehe. Thôi em đi đây.
Kaishi thở dài ngao ngán. Đáng ra anh định tự tay xử lí nhưng Tamaki đã làm đến thế rồi thì anh biết làm gì nữa. chả nhẽ cho bọn chúng về chầu diêm vương à. Thôi vậy. anh nghĩ lại câu nói của Tamaki. Anh với Satomi không có quan hệ máu mủ gì hết,chả lẽ anh thích Satomi thật?mà hôm qua không biết con bé có đau lắm không. Nhìn nó nhăn mặt mà anh thấy nao cả ruột. tự dưng thấy lo lắng quá. Anh định đi sang phòng Satomi hỏi thăm nhưng lại thấy ngại. dù sao thì từ trước tới giờ đã bao giờ anh sang phòng con bé bao giờ đâu. Mà sao tự nhiên giờ lại muốn sang xem nó thế nào quá. đắn đo một lúc anh quyết định sang phòng con bé. Phòng Satomi ở tầng 2 còn phòng anh ở tầng 3. hình như Satomi không ở trong phòng. Anh nhìn quanh mà không thấy nó đâu. Phòng con bé khá đơn giản.nổi bật nhất trong căn phòng là một bức tranh chụp cánh đồng hoa hướng dương vàng rực rất đẹp. bức tranh to chiếm gần hết một bức tường. trên đầu giường có một bức ảnh chụp Satomi. một satomi đơn giản, không ngổ ngáo như khi ở trưòng, không lộng lẫy kiêu sa như trong buổi tiệc tối qua mà có vẻ gì đó hoang dại, mộc mạc. bức ảnh chụp nghiêng một bên mặt. trong ảnh Satomi hướng mắt nhìn lên trời. một bức ảnh đẹp. lại một lần nữa anh khám phá ra một nét mới trong con người của cô em gái từ trên trời rơi xuống.
- anh vào phòng em làm gì?- giọng Satomi bất ngờ cất lên phía sau lưng anh.
- à anh tìm em xin lỗi chuyện tối qua. Tay em không sao chứ? – Kaishi giật mình ngoảnh lại. Satomi vừa đi tắm gội. mái tóc xoã ra còn ướt. anh lại ngơ ngẩn nhìn con bé. Nó mặc một chiếc váy hai dây máu trắng. nhìn nó cứ như thiên thần vậy. anh nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của nó. nước từ mái tóc nhỏ xuống từng giọt, nhìn con bé thật gợi cảm. anh nuốt nước bọt khan trong cổ. anh lấm lét nhìn nó như người phạm tội bị bắt quả tang. rồi không biết làm sao nữa, anh đi thẳng ra khỏi phòng con bé, chạy ùa về phòng mình và đóng cửa lại. tim đập thình thịch. Sao anh lại có cảm giác ấy với em gái của mình được chứ. Không được. nó là em gái mình. Không được nghĩ lung tung. Anh lắc đầu quầy quậy như một thằng điên. Mà đúng anh đang điên thât. Anh điên vì em gái anh.
………………….
Nó nhìn anh hai chạy vội ra khỏi phòng nó. Không hiểu chuyện gì xảy ra. chỉ thấy dạo này Kaishi lạ lắm. đối xử với nó không còn lạnh lùng như trước. không phải nó cố ý lạnh lùng với Kaishi mà tại từ trước tới giờ anh luôn tỏ ra lạnh lùng không hề để ý, quan tâm gì đến nó. cứ như nó là người vô hình vậy. nó thấy lạ là tại sao mấy hôm nay Kaishi lại ngoan ngoãn ở nhà chứ không đi biệt tăm biệt tích như lúc trước. lúc trước có bao giờ anh ở nhà được quá một tiếng đồng hồ đâu. Sao tự dưng ngoan đột xuất thế không biết. nó mỉm cười thích thú với phát hiện của mình.
Hôm nay là chủ nhật, nó và Kaishi được nghỉ học. ba mẹ nó đi công việc, anh cả đi chơi với vợ sắp cưới. người làm thì nghỉ hết, chỉ có Kaishi với Satomi ở nhà.
Hôm nay lạ thật. cứ bước ra cửa là anh lại chạm mặt Satomi. Mà cứ mỗi lần nhìn thấy con bé là tim lại đập loạn xạ. chưa bao giờ anh có cảm giác này với bất kì cô gái nào mặc dù anh có một cơ số bạn gái. Cái cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh. chả lẽ anh thích con bé thật.mỗi lần đi xuống cầu thang, anh đều cố tình đi qua phòng con bé nhìn xem Satomi đang làm gì. kết quả anh luôn thấy nó nằm trên giường đọc truyện. con bé này có vẻ mê truyện khiếp. đọc từ sáng đến trưa mà chưa thấy chán. Không bù cho anh, cầm quyển truyện đọc được vài trang là mắt ríu cả lại.
“ her. Cái ông này hôm nay lạ nhỉ. Không đi chơi mà cứ ngồi lì ở nhà. thỉnh thoảng lại lượn qua phòng mình ngó nghiêng. Làm cái trògì đấy không biết. thôi kệ. đọc truyện đã.”- nó nghĩ thầm. cảm thấy khó hiểu về ông anh hai của mình.
Cũng khá
trưa rồi. nó bắt đầu thấy đói. từ sáng đến giờ ngồi trong phòng đọc truyện chưa có gì vào bụng. hôm nay người làm xin nghỉ. mẹ lại không có nhà. Ăn gì đây không biết. đành xuống nhà bếp coi còn thứ gì nấu ăn được không.xuống đến nơi thì thấy Kaishi đang loay hoay với đống thức ăn. Nhìn vụng không thể tả.
- anh làm gì đấy?- nó lên tiếng. nhìn anh nó thấy buồn cười quá.
- anh đang tìm xem có cái gì ăn được không. Đói quá.- Kaishi giật mình khi bị nó hỏi. tim lại đập thình thịch. luống cuống thế nào lại bị đứt tay.
- á. đứt tay rồi- Kaishi kêu khẽ.
- ôi trời. đưa em xem nào.- Satomi phì cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Kaishi. đứt tay có một tý mà kêu rạo cả lên. Ai nhìn thấy chắc không tin đây là Kaishi lạnh lùng phong độ mọi ngày. Nó cầm tay anh lên ngó nghiêng rồi đưa luôn lên miệng ngậm. thói quen của người việt Nam mà. Hic.
- em làm gì vậy? - Kaishi ngạc nhiên nhìn nó.
- cầm máu chứ làm gì nữa. nhìn mà không biết hả? đứng đây đợi em đi lấy bông băng. Anh vụng về quá. để đấy em nấu cho. Sao không gọi em?
Kaishi lại nhìn nó ngơ ngác. lần đầu tiên anh thấy con bé thế này. Không lạnh lùng với anh nữa. lại tỏ ra quan tâm nữa chứ.
- làm gì đấy? đưa tay đây em băng lại cho.- Satomi vừa đi ra, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kaishi.
Anh ngoan ngoãn chìa tay ra cho Satomi băng bó. Công nhân con bé băng rất khéo.lại nhanh nữa. anh cứ nhìn Satomi chằm chằm. cảm giác có ai đó đang nhìn mình ( còn ai ngoài anh hai nó chứ. Có ai ở nhà nữa đâu). Satomi ngước mắt nhìn lên thì thấy Kaishi đang nhìn mình chăm chú, nó đỏ mặt, quát:
- anh nhìn cái gì đấy hả? bộ em là người ngoài hành tinh chắc.
- anh có nhìn gì đâu. chỉ là thấy em hôm nay khác mọi ngày thôi.- anh giật mình nhìn đi chỗ khác.
- khác thế nào hả? nói lung tung.
- thì… bình thường nhìn em lạnh lùng khó gần chết được.
- anh có bao giờ ở nhà lâu đâu mà biết em thế nào hả. ăn nói lung tung thôi. Anh tưởng anh dễ gần lắm đấy hả? hơn gì em.- nó gân cổ lên cãi lại.
- ờ thì… mà thôi không nói nữa đâu. Đói quá em nấu gì ăn đi.- anh đỏ mặt không biết nói gì nữa bèn nói lảng sang chuyện khác.
- xì. Ăn gì?- nó bĩu môi. Chu kái miệng xinh xinh lên.
- có gì ăn nấy. mà em có biết nấu ăn không đấy hả? có cần chuẩn bị thuốc đau bụng trước cho chắc ăn không?- Kaishi lém lỉnh trêu satomi.
- cứ chờ mà xem. Trong nhà này có mỗi anh là không biết nấu ăn thôi.
- này này. Nói đểu anh đấy hả? đánh cho bây giờ.
- đòi đánh em á. Dám không đấy? her her.- nó lại chu mỏ thách thức.
Chưa đợi nó nói tiếp Kaishi đã xăn ống tay áo định đánh nó nhưng không kịp. nó bỏ chạy khi vừa thốt ra câu thách thức cơ mà. Hai anh em nó đuổi nhau chạy lòng vòng khằp nhà. Leo hết tầng trên xuống tầng dưới. từ trong nhà ra ngoài vườn. mà vườn nhà nó có phải bé đâu. phải nói là rộng thênh thang ấy chứ. lần đầu tiên hai anh em nó như thế này. Thân mật như hai anh em ruột. người này nghĩ người kia không khó gần như đã tưởng. nói thật là giống hai người đang yêu thì đúng hơn.
Kaishi đuổi theo Satomi sát nút. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, rồi lại cười. hoá ra Kaishi không như nó tưởng. anh cũng có lúc dễ thương như thế này cơ đấy. không chú ý phía trước, nó vấp phải hòn đá, ngã trên thảm cỏ. may mà cỏ dày chứ mà toàn đá thì vỡ đầu như chơi. Nhưng cái đáng nói là Kaishi chạy theo nó sát nút nên nó ngã trước, đưa tay định vịn vào Kaishi cho khỏi ngã, ai ngờ kéo anh ngã theo luôn, lại còn… hic hic…đè trên người nó nữa chứ…và thế là mắt chạm mắt… môi chạm môi… cả hai đếu mở tròn mắt nhìn nhau chằm chằm… cứ đơ ra.
5s…10s trôi qua…
Nó đẩy anh ra khỏi người nó rồi chạy ào lên phòng và đóng sầm cửa lại. tay ôm lấy ngực. tim đập thình thịch.
Không khá hơn nó là bao, Kaishi vẫn ngồi nguyên ngoài vườn, đưa tay lên sờ môi. Anh còn cảm nhận được nụ hôn bất ngờ vừa rồi.nhưng mà… hic hic…miệng anh đập mạnh vào miệng Satomi nên bị chảy máu rùi. Huhu…nhưng mà cảm giác vui vui làm sao ấy. hơhơ.
Chap 8
Việt Nam……….
- anh sao thế? Nó đi rồi. đi thật rồi. có ai muốn tin đâu. Nhưng anh thế này để được gì chứ? Anh nghĩ nó vui khi thấy anh thế này ư?anh xem lại anh bây giờ đi. Có còn là anh nữa không hả?- Kai hét lên đau đớn.
từ ngày Kim ra đi, nó buồn. nhưng nó biết Khánh còn buồn hơn nó. Ngày ngày anh vùi đầu vào men rượu. khi say thì lảm nhảm đủ thứ. Khi tỉnh thì đòi đi tìm Kim. Nó không muốn tin Kim đã ra đi nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt, bảo sao nó không tin cho được. nhưng nó không đến mức như Khánh- tìm quên trong men rượu. nó thích đi ra biển một mình nhưng trong thâm tâm thì vẫn luôn có Kim hiện diện bên cạnh. Nó ngắm biển cũng một mình. ngắm biển- thứ trước đây Kim rất thích. Nghe nhạc- bản nhạc yêu thích của Kim. Nó cũng như
Khánh, đắm chìm trong ảo tưởng rằng Kim vẫn đang ở bên. Nó yêu Kim- một tình bạn trong sáng bền chặt. nó yêu đứa bạn thân hay khóc nhè, thích nhõng nhẽo. có lúc nó thấy ghét Kim lắm, ghét cái tính nhõng nhẽo của Kim lắm nhưng giờ đây nó thấy nhớ- nhớ cái tiếng gọi “ Kai iu” của Kim. Vì tình bạn này mà nó chư bao giờ nói ra tình cảm của mình. rằng nó yêu Khánh. Nó yêu người mà nó vẫn luôn miệng gọi là anh ba. Nó yêu anh lâu rồi. trước cả Kim. Nhưng nó chưa kịp nói ra thì Khánh đã nói yêu Kim mất rồi. nhưng nó không hối hận vì lời yêu chưa nói. Suy cho cùng nếu bắt nó chọn lựa giữa tình bạn và tình yêu thì nó sẽ chọn Kim- người luôn ở bên nó những lúc nó cần. nó chỉ mong được là đứa em gái thôi. thế là đủ rồi. nhưng giờ đây Kim không còn nữa. nó có nên nói ra tình cảm của mình hay không? Đã bao đêm trằn trọc không ngủ được vì câu hỏi đó, cuối cùng nó vẫn quyết định không nói vì nó biết Khánh còn quá yêu Kim. Nói bây giờ chẳng phải điều tốt cho cả 2.
Nhưng nhìn Khánh bây giờ nó đau lòng lắm. nó hiểu vì quá yêu Kim nên anh mới trở nên như thế này. Anh luôn nói tại sao người ra đi không phải là anh mà lại là Kim. Anh đã bị bệnh. Anh đã chuẩn bị cho cái chết. vì thế anh đã làm tổn thương người con gái anh yêu. Vì anh không muốn Kim đau khổ khi anh ra đi. Nhưng ông trời sao lại bất công thế. Sao Kim lại ra đi còn anh thì ngồi đây. sống mà không bằng chết. anh như chết một nửa rồi. trái tim anh đã chết từ ngày Kim đi. bệnh thì chữa được nhưng người yêu thì không còn. Trái tim thì đã chết.
- để anh yên. Ai nói em Kim chết. Kim vẫn sống mà. Kim đang chơi trốn tìm đấy. anh phải tìm cho ra.- Khánh say, giọng lè nhè.
- anh tỉnh lại đi. Kim đi rồi. đi thật rồi. anh phải chấp nhận sự thật này đi chứ.- Kai thật sự không biết phải làm sao nữa. nó đến ngồi cạnh Khánh. chỉ ngồi bên cạnh. Thế thôi.
- em lừa anh. Kim chưa chết đâu. mọi người bị lừa đấy. chưa chết. chưa chết đâu mà.- giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh gục xuống bàn. miệng lảm nhảm gọi tên Kim.
- anh đừng như thế mà. Em xin anh đấy. cứ là anh như trước kia không được sao?- Kai cũng khóc.
- anh xin lỗi. xin lỗi em. Kim ơi… anh sai rồi…
- anh say rồi. em đưa anh vào phòng. Anh đứng lên đi.
- anh không say. Không say thật mà. Sao anh lại không say chứ. Anh không say…
- đứng lên đi.
Kai dìu Khánh vào phòng. Anh say thật rồi.dáng đi xiêu vẹo. anh ngã vào người Kai. miệng lẩm bẩm Kim…Kim…rồi anh tưởng Kim đang nằm trước mặt anh…Kim đang khóc…gọi tên anh…
Anh đưa tay lau nước mắt cho người con gái đang nằm đó… luôn miệng… “đừng khóc…anh sai rồi.em đừng khóc”…
Kai nằm khóc. Nó đau đớn nhìn Khánh. Không còn là anh nữa. khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt vô hồn. nó có thể làm gì cho anh đây. Ôm anh thật chặt nhé…nó ôm anh. Ôm thật chặt. anh lau nước mắt cho nó. Nó biết anh tưởng nó là Kim nhưng nó mặc kệ. nó chỉ biết bây giờ nó nên ở bên anh.
Anh say. Nên anh không biết anh đã làm gì. Nhưng nó không say. Nó biết nó vừa làm gì. Nó biết anh vừa làm gì nó. Anh đã lấy đi thứ quý giá trong đời ngườ con gái của nó. Nhưng không sao. Nó tự nguyện. nhưng nó khóc. Đau thì ít mà tủi thân thì nhiều. vì nó hiểu rằng anh không hề yêu nó. tất cả chỉ là sai lầm.
Sáng. tỉnh giấc. anh nhìn thấy Kai ôm quần áo đi ra khỏi phòng anh. Trên người anh không một mảnh vải. lúc đi ra Kai cũng thế. Đêm qua anh say. chuyện gì đã xảy ra vậy? anh không nhớ chút gì hết. anh đã làm gì thế? Anh ôm đầu. đầu anh đau lắm. chắc tại tối qua anh uống hơi nhiều. anh chỉ nhớ Kai nói chuyện với anh. Kai nói Kim đi rồi. sau đó Kai dìu anh vào phòng. anh nhớ anh nhìn thấy Kim khóc. rồi anh không nhớ gì nữa hết. tại sao anh lại thấy Kim khóc chứ? Chã lẽ anh nhìn nhầm. tối qua anh biết chỉ có Kai ở bên cạnh anh thôi mà.
Anh bước xuống giường vơ quần áo mặc vội vào người. khi đi ra phòng khách thì trông thấy Kai đang dọn đồ ăn lên bàn. Khuôn mặt bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
- anh dậy rồi à? lại ăn sáng đi. Em về đi học đây.
Kai nói rồi quay bước định đi ra cửa. anh nhìn thấy khoé mắt Kai hơi đỏ. Hình như Kai mới khóc xong. chả lẽ đêm qua anh đã… với Kai ư? Không thể tha thứ được.
- em… tối qua… anh…anh uống say nên…anh không làm gì em chứ?- Khánh ấp úng hỏi.
- không. Không có chuyện gì hết. em về đi học đây.- Kai nói rồi chạy thẳng ra sân. Nó định đút chiếc chìa khoá vào ổ thì Khánh đã chạy theo sau giữ tay nó lại.
- buông em ra. Em đã nói không có chuyện gì mà.- mắt nó rưng rưng
- anh xin lỗi. quả thật anh say…anh không cố ý- Khánh nói giọng hối hận.
- em đã nói không có chuyện gì. Buông tay để em đi.- Kai hét. Vùng khỏi tay Khánh.
Nó lên xe. chạy thẳng một mạch. Không nhìn lại. vì nó đang khóc.
Khánh đứng như trời trồng nhìn nó. người mà anh luôn coi như em
gái. Nhưng tối qua anh hình như đã lảm tổn thương nó. Anh không thể tha thứ cho bản thân mình được. anh gọi cho Kai nhưng nó đã tắt máy. Nó cần thời gian để suy nghĩ. Hôm nay nó bỏ học. làm sao mà đi học được với tâm trạng này chứ. Nó lại ra biển. nó có nên trốn chạy thực tại như Kim đã làm để rồi ra đi như thế không nhỉ? Có nên chăng? Hay cứ đối mặt. hay cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Nó có làm được không? chắc chắn là không rồi. nhưng nó không muốn trốn chạy như Kim. Nó không muốn ra đi lãng xẹt như thế. Thôi chuyện gì đến nó sẽ đến. trốn tránh không phải cách tốt nhất. nó đâu phải là người yếu đuối.
Chap 9
Trở lại với Satomi. hết bất ngờ, nó đi xuống nhà bếp vì cái bụng đang biểu tình dữ dội. hic. Nó lại đụng mặt Kaishi nữa mới khổ chứ. Hai anh em nó nhìn nhau ngại ngùng. rốt cuộc chính nó phải lên tiếng để phá tan bầu không khí đáng sợ này:
- hmm… chuyện lúc nãy… em xin lỗi…vì em kéo anh nên anh mới ngã…- nó đằng hắng, má ửng hồng lên ngại ngùng.
- thật ra thì… anh mới phải xin lỗi. vì anh mà… thôi… xem như chưa có gì nhá…- hic. Kaishi cũng ngượng gần chết. mặt anh đỏ như gấc chín.
- ừm coi như chưa có gì đi. Anh ăn gì không em nấu?- Satomi hỏi.
Sao có thể xem như không có gì được chứ. Hai đứa nó vừa mới… vài chục phút trước đây cơ mà. Nhưng mà chả đứa nào dám nhắc lại cả. ngượng chết được. đấy. cứ như thế thì ai tin hai đứa nó là anh em được cơ chứ. Có mà người yêu thì đúng hơn.
cuối cùng thì Satomi nó cũng bê một cái nồi nghi ngút khói đặt lên bàn. Đưa tay quệt giọt mồ hôi vương trên trán, nó cười nói:
- mì tôm kiểu Việt Nam. nếm thử xem. Không chết đâu mà lo.- nó láu cá. tạm quên đi chuyện lúc nãy vậy. nhìn nó chả có chút gì gọi là lạnh lùng cố hữu cả. ai thấy chắc ngạc nhiên lắm. đến Kaishi còn mắt tròn mẳt dẹt nhìn nó cơ mà.
- an toàn thật chứ?- Kaishi lại hỏi xóc nó. Nhìn cái mặt hiện lên chữ ngờ to đùng.
- ăn không? Không thì biến. bực anh quá đấy.- nó nói tức tối, kéo nguyên nồi mì lại trước mặt, không thèm múc cho Kaishi miếng nào, nó đưa lên miệng ăn ngon lành, còn xuýt xoa kêu nóng nữa chứ. Nó đang nhèm nhèm chọc tức Kaishi đó mà.
- ai bảo không ăn. Đưa đây.- Kaishi giật cái nồi lại phía mình, giữ chặt như thể sợ Satomi lấy mất vậy.
- haha. Anh đúng là đồ con nít. – nó phá ra cười trước hành động quá ư trẻ con của Kaishi.
- con nít cái gì? Có em mới con nít. Tham ăn. Có mỗi miếng mì tôm cũng không cho. Hư ăn.- Kaishi chu mỏ cãi lại. tay vẫn giữ chặt thành nồi bằng hai miếng đệm mút.
- được rồi. không nói với anh nữa. đói quá. Đưa em ăn với chứ. Đưa đây em múc ra bát nào.
- không được ăn một mình đâu đấy
- rồi. cha trời. như con nít.- Satomi lẩm bẩm.
- em nói cái gì đấy?
- đâu nói gì. Nói anh người lớn. nói anh đẹp trai. được chưa hả ông tướng.
- anh mà lại. khi nào chả đẹp. há há há. – Kaishi hếch mặt lên trời đầy vẻ tự hào. Nhin mà muốn rút dép lên đập cho một phát quá đi mất.
………………..
bọn nó đang đánh chén ngon lành thì pama về. hai ông bà nhìn bọn nó ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ.
- ba nó ơi, em nhìn nhầm hả?- mẹ nó nhìn chòng chọc vào hai anh em nó, miệng hỏi ba nó.
- em này… nhầm đâu…- ba nó cũng ngạc nhiên không kém. Thì đây là lần đầu tiên anh em nó hoà thuận thế này. lại ăn cùng nhau nữa. chỉ có hai đứa mới lạ. đến hai điứa nó còn ngạc nhiên huống hồ gì là hai ông bà già.
- ba mẹ về rồi hả? có ai muốn ăn mì không nhỉ? Cô út nhà ta hôm nay trổ tài đấy. con thử nghiệm trước rồi. không có vấn đề gì.- Kaishi láu cá nhìn nó trêu chọc.
- thật không đấy? để ba xem con gái cưng trổ tài nội trợ nào.- ba nó nói, tiến về phía nồi mì, tay cầm đũa xêu một phát rồi bỏ vào miệng nuốt cái ực.
- chà. Ngon ghê nhỉ?.
- ba trêu con hả? mì ăn liền bỏ vào nước sôi chứ có gì mà ngon.
- thì… chỉ cần con gái nấu là ngon hết. hìhì.
4 người nhà nó nhìn nhau cười hạnh phúc. Thêm anh cả vừa đi chơi với vợ tương lai về nữa là năm người. một gia đình đầm ấm. nhưng một phần sâu thẳm trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn tìm được nguồn gốc của mình. biết bao đêm nó nằm mơ những giấc mơ lẫn lộn không rõ ràng. Bao nhiêu khuôn mặt hiện ra trước mắt nó nhưng nó không nhớ một ai. Đã bao đêm nó giật mình tỉnh giấc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. nó đã muốn về Việt Nam tìm lại kí ức nhưng nó nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Nó muốn tốt nghiệp xong đã. phải giúp ba nuôi nó quản lí một số công việc cho ổn định đã. trước sau gì nó nhất định phải về Việt Nam.
…………………
thời gian thấm thoắt trôi qua… cũng 3 năm rồi. nó đã tốt nghiệp. đậu Đại học. rồi trở thành cô chủ quản lí mọi việc thay ba nó vì ba nó cũng muốn an nhàn hưởng tuổi già với mẹ nuôi nó.
Anh cả không cùng chí hướng. chỉ còn nó với Kaishi có thể giúp được ba mẹ nó. dạo gần đây ba mẹ nuôi thường vắng nhà. Hai ông bà rủ nhau đi du lịch khắp mọi nơi. Ba nó tin tưởng vào năng lực quản lí của nó và Kaishi. Tuy Kaishi nóng tính dễ hỏng việc nhưng có nó bên cạnh nên cũng đỡ phần nào. Nó có thể điều hành mọi thứ. vấn đề là đến lúc nó muốn về Việt Nam thì ba mẹ lại không ở nhà. Đành chờ vậy.
ba năm. Kaishi hiểu rằng anh không xem Satomi là một cô em gái đúng nghĩa. Ngày ngày chỉ có hai anh em ăn cơm với nhau. Thay phiên nhau quản lí công việc của tổ chức. Satomi thật sự có uy tín đối với mọi người. ai cũng nể nó. tất nhiên anh cũng vậy. thời gian trôi qua khiến anh hiểu rằng anh đã yêu Satomi sâu đậm. nhưng anh không dám nói ra. Anh không biết Satomi sẽ nghĩ như thế nào khi anh nói anh yêu nó. từ trước giờ anh cảm thấy Satomi chỉ xem anh như một ngườ anh trai. Anh không hiểu nó nghĩ gì. Nó luôn mang một bộ mặt lạnh băng. Cũng đúng, không thế làm sao điều hành được công việc. bao lần anh muốn nói nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
còn nó- Satomi. Nó cũng như anh thôi. Sau nụ hôn bất ngờ đó nó bắt đầu có suy nghĩ khác về anh. Rồi bao nhiêu việc xảy ra nó dần dần có tình cảm với anh. Nhưng nó không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm của mình. Nó cảm thấy trong tim nó còn có nút thắt chưa gỡ được. là gì thì bản thân nó không biết được. nó không muốn để lộ tình cảm của mình nên nó lại tỏ ra lạnh lùng với anh. đối xử với anh như một đứa em gái với một người anh trai.