* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Angel's Memory - Ký Ức Thiên Thần - trang 1

Chap 1

Buổi tối bên bờ hồ…

- Alô anh à. Anh rảnh không? Đi dạo nói chuyện với em tý nhé? ( Nó gọi điện cho anh).

- Ukm. Anh đang ngồi uống nước với mấy thằng bạn. Em đang ở đâu để anh lại? Mà có chuyện gì thế?

- em đang ngồi ở ghế đá bên bờ hồ, gần club dance ấy. Anh lại đây đi. em sẽ chờ. Thì lại chở em đi dạo nói chuyện thôi.

- Ok. Chờ anh 10 phút...

10 phút trôi qua...(nhìn đồng hồ và tự nhiên nó nở một nụ cười)… Lại đến muộn như mọi lần. Nó nghĩ thầm sau cuộc nói chuyện này không biết có ai đó đủ kiên nhẫn chờ anh như nó đã và đang chờ anh không...

...........................

7 tiếng trước...

Reng…eng..eng…….

- Cúc cu... Anh đang làm gì đấy? Nhớ em không nào? Chụt... Nhớ anh quá trời luôn nè...( Nó gọi cho anh ).

- Anh đang làm việc nè. nhớ em cực luôn...

- Ủa chưa được nghỉ hả anh? Thương chưa nà. Tưởng được nghỉ rồi thì đi uống nước với em. Hehehe. thế anh làm tiếp đi nha. Tí được nghỉ thì gọi cho em. Pipi anh nà.

- Ừ. Pipi em. Tí nữa về anh gọi….Rụp…

Nó đang ngồi uống cacao ( thứ nó yêu thích ) trong một quán ăn bé bé xinh xinh dành cho bọn teen như nó. Nó cũng mới 17,5 tuổi thôi mà. Đang còn teen lắm chứ. Đang nhâm nhi cốc cacao nóng bốc khói nghi ngút và nhìn ra đường ngắm xe cộ đi qua trước mặt nó, ánh mắt nó dừng lại ở một chiếc xe dựng bên vệ đường trước một nhà hàng nhỏ. Là xe anh. Có một đôi trai gái bước xuống xe nắm tay nhau sánh đôi bước vào. Lại cũng là anh.

Nó nghĩ nó nhìn nhầm thì phải. nhưng suốt 18 năm nó vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào cái thị lực 10/10 của nó cơ mà. Ví dụ như là cái lần nó đang đi mua sách, ở tận trong quầy sách cơ, thế mà chỉ một phần mười giây quay ra cười với con bạn thân đang đứng chờ nó, nó đã thấy anh đi xe máy vụt qua trước mắt, nó tưởng nó nhìn nhầm. tối về gọi điện cho anh hỏi vu vơ ai ngờ là anh thật. từ đó nó tự hào về thị lực của nó ghê lắm.

Còn bây giờ, ngay lúc này đây, anh và người con gái đó chỉ đứng cách nó có hai làn đường thôi mà. một khoảng cách đủ để nó tin không phải nó nhìn nhầm. Nó ước gì mắt nó có vấn đề… ước gì nó nhìn nhầm… Ước gì…

Cốc cacao đã nguội lạnh từ bao giờ… Anh cũng đã đi từ bao giờ… nó đã ngồi thế này từ bao giờ… Một cảm giác hụt hẫng len vào lòng nó… Tại sao anh lai nói dối nó? Nó tự hỏi bản thân mình… nhưng thật lạ là nó đã không khóc. Nó đã tin tưởng anh vô điều kiện, tin tưởng tuyệt đối… khi nghe bọn bạn cùng lớp nói: - tao thấy Khánh của mày chở con bé nào ấy? nhìn thân mật lắm. Nó đã cãi lại là chắc bọn này có vấn đề về mắt. Lại còn bảo bọn này nên đeo kính cận vào nữa chứ. Anh đã từng nói chỉ chở mẹ và nó thôi. Không chở đứa con gái nào khác đâu. tất nhiên là có một vài trường hợp ngoại lệ như mấy đứa em gái chẳng hạn. mà em gái của anh thì nó biết rõ rành rành.còn cái người vừa nãy đi với anh nó chưa từng thấy anh giới thiệu. nhưng mà giờ nghĩ lại sao nó thấy trông quen quen. Nó đã thấy ở đâu rồi thì phải. nhưng nó chẳng nghĩ ra. đầu nó đang rối bời. nó chả nghĩ ra được cái gì cho ra hồn.

Rút máy ra gọi cho con bạn thân đến đón, lúc nãy con bạn nó có việc đột xuất nên quăng nó ở đây rồi đi luôn. Nó chỉ nói được mấy câu:

- làm gì đấy? xong việc chưa? lại đi dạo nói chuyện với tao một lát được không?

- …..

- Uk. Tao chờ.

- …..

- Uk. Không có chuyện gì đâu.

- .....

- Uk uk. được rồi..

- …..Rụp…..

5 phút sau cái vespa đỏ chót của Kai đỗ xịch trước mặt nó. Nó kêu chị chủ quán ra tính tiền rồi leo lên xe Kai. Nhìn nó đi ra khỏi quán với cái mặt như người mắt hồn, Kai hỏi:

- Mày sao thế? Có chuyện gì mà mặt mày thất thần vậy? xảy ra chuyện gì? Nói tao nghe coi nào.

- Tao muốn đi dạo một tí.

Kai biết khi nó nói muốn đi dạo thì chắc chắn nó đang có chuyện gì đó. Hơn 3 năm trời chơi thân với Kim, Kai thừa hiểu tính con bạn.Cho xe chạy lòng vòng trên đường cao tốc, Kai im lặng không nói gì. Kai biết nếu hỏi thì Kim cũng không nói, chỉ khi muốn nói nó mới nói thôi. Có hỏi cũng bằng thừa.

Còn nó… nó đang miên man trong dòng suy nghĩ vô tận không có điểm dừng.

- Dừng lại đi mày. Ra kia ngồi đi.( Nó bất chợt lên tiếng khi cả hai đã đi ra đến biển).

- Ừm.

Nó xuống xe đi song song với Kai đang dắt chiếc xe máy. Ra đến bờ cát nó ngồi phịch xuống đất.

- Kai này….. Nó gọi. Mắt nhìn về phía chân trời nơi Mặt Trời sắp lặn xuống. Nó thấy thật đẹp và yên bình.

- Ừm?... Kai cũng đang nhìn biển.

- Tao muốn chia tay.

Kai quay sang nhìn con bạn thân đang nói câu chia tay với một vẻ mặt bình thản đến lạ lùng. Nó không bất ngờ và cũng không phản đối chuyện này. Khánh – người yêu của Kim là anh kết nghĩa của nó. Nó hiểu Kim, nhưng nó còn hiểu anh nó hơn. Khánh yêu Kim, nhưng Khánh

không phải là một người đáng tin cậy trong chuyện tình cảm. Kai biết Khánh vẫn còn qua lại với người yêu cũ mà không cho Kim biết. Nó đã nói với Kim rồi nhưng Kim không tin. Kim nói phải tận mắt nhìn thấy Kim mới tin. Bây giờ thì nó hiểu vì sao Kim lại như thế này. Nó đau xót nhìn con bạn thân. Kim là một đứa dễ khóc, cứ có chuyện buồn là nó khóc ngay. Vậy mà giờ, nó ngồi đây, không một giọt nước mắt, chỉ có một khuôn mặt bình thản đến lạ lùng. Nó thật sự lo cho Kim.

Bất chợt Kim lên tiếng:

- Tao dựa vào vai mày được không?

- Ừm…

Nó dựa đầu lên vai Kai, mắt nhắm lại. Nước mắt bắt đầu ứa ra. Nó khóc thành tiếng. Nó hối hận đã không nghe lời khuyên của Kai. Nó cảm thấy đau. Tim nó dường như bị vỡ ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Vỡ vụn mất rồi. Đau thật.

Kai ngồi im nhìn Kim khóc, trong lòng thầm trách Khánh. Nó đã từng cảnh cáo Khánh tránh xa Kim ra, nó đã nói : “ anh yêu ai cũng được em không phản đối, nhưng trừ Kim ra. Nó rất yếu đuối. Nó không hợp với anh. Anh sẽ làm nó tổn thương mất”. “ Anh mà làm nó tổn thương thì đừng trách em. Ai sợ anh chứ em thì không. Anh biết rõ điều đó. Nó là bạn thân của em. Anh nên hiểu điều đó có nghĩa là gì”. Vậy mà những gì nó lo sợ đã xảy ra. Kim đang ở đây, bên cạnh nó, đang khóc…

“anh đã không giữ lời hứa thì đừng trách em. Từ giờ không có anh em gì nữa hết”. Kai nghĩ thầm.

Kim đã thôi không khóc nữa, nó lại nhìn xa xăm. Kai vẫn ngồi đó, ngay bên cạnh nó, vẫn lặng lẽ, không nói gì nhưng Kim hiểu Kai cũng đoán ra mọi chuyện.

- Mày đã nhìn thấy?...Kai lên tiếng. Đây là một câu hỏi- nó hiểu, nhưng đây cũng là một lời khẳng định của Kai.

- Ừm… Nó trả lời, giọng yếu ớt.

- Mày nghĩ như thế nào. Chia tay là xong à. Tao đã cảnh báo với cả mày và Khánh mà cả hai không nghe. Giờ mày thì ngồi đây khóc còn hắn thì chắc đang vui vẻ bên con kia chứ gì. Mày không việc gì phải khóc. Anh em tao cũng mặc. giờ không anh anh em em gì với hắn nữa. Mà hắn có biết mày đã biết rồi không?

- Chưa. Tao nghĩ chắc chắn chưa biết. Lúc nãy đang ngồi uống nước thì thấy Khánh với một đứa con gái nắm tay nhau đi vào nhà hàng đối diện. Tao thấy con bé đó quen lắm mà không nhớ ra là ai cả.

- Tóc xoăn ngang lưng nâu đỏ đúng không?

- Hình như thế.

- Người yêu cũ của lão, mày đã gặp một lần hôm trường mình cắm trại. nhớ chưa?

- À. Nhớ. Về đi mày. Tao không sao đâu. Đừng lo…Nó cười hiền.

Kai chở nó về nhà. Hôm nay ba mẹ nó về quê có việc, anh trai nó thì chắc đang đi chơi với bạn. Giờ này chỉ một mình nó trong căn nhà. Chưa bao giờ nó thấy cô đơn như lúc này. Nó đi lên phòng, nằm vật xuống chiếc giường quen thuộc. hai hàng nước mắt nóng hổi lại tuôn trào lên má.

Nó- một con bé tuy không đẹp nhưng nó xinh ( theo mọi người nhận xét còn nó chỉ thấy nó dễ thương thôi =____=), không có gì nổi bật cho lắm. ai cũng bảo nó con nít, thích nhõng nhẽo ( tất nhiên trong giới hạn cho phép, tuy nhiên đôi lúc cũng “đáng ghét” ),… à nó có đôi mắt to tròn, lúc nào mà giả nai thì đúng là “nai hết biết”,… nó hiền ( “hiền” lắm. điển hình là nó chưa bao giờ đánh nhau hay gây scandal gì trong trường hết ^^. Bật mí là nó có võ, và siêu khủng nhưng chưa bao giờ nó “khoe nghề” cả. ). Nó mê truyện nhất trên đời. Ước mơ là được đi Nhật để tìm hiểu truyện và …cosplay thoả thích mà không bị người khác để ý dị nghị. Vì ước mơ cao cả của mình nên nó hì hục “cày” tiếng Nhật như điên để giờ đây nó có thể tự hào nói tiếng Nhật như tiếng mẹ đẻ. Nói chung lại là nó là một con bé dễ thương, chơi được.

Kai- tên thật là Mai. Mai trái ngược hoàn toàn với nó. Cả hai đứa có điểm chung duy nhất là mê truyện. À quên, Kai còn giống nó ở khoản nói tiếng Nhật như gió nữa. Kiệt tác của nó cả đấy. Nó lôi Kai đi học cùng mà lại. Đôi lúc nó tự hỏi làm sao hai đứa có tính cách trái ngược như thế lại có thể làm bạn thân với nhau suốt bao nhiêu năm được cơ chứ ( tại sao lại không? Được quá đi chứ ). Kai cá tính có thừa. Nó để tóc dài ngang hông còn tóc Kai thì ngắn cũn cỡn, nó thích style dễ thương còn Kai lại theo style cá tính, nó trầm còn Kai sôi nổi,…blah…blah…

Khánh- người yêu của nó, hơn nó 6 tuổi. Nhà giàu, không đẹp trai lắm nhưng nam tính, đã từng là một tên ăn chơi, lông bông lang bang, suốt ngày chỉ có mấy việc là đi chơi với lũ bạn, đập nhau, chém nhau,…. Nhưng từ khi yêu nó thì Khánh đã tìm một việc làm thêm trong một bar nào đó mà nó chưa bao giờ vào ( chưa đủ tuổi. hix). Mà nghĩ lại thì Khánh thay đổi thế không biết có phải vì nó không nữa.

Nằm khóc rồi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy đã là 9h tối. Nó thay quần áo rồi quyết định đi bộ ra bờ hồ công viên (không xa lắm đâu ạh. chứ xa đi bộ mà die à), và

quyết định hỏi anh tại sao lại nói dối nó và nếu anh không có câu trả lời chính xác thì nó sẽ nói chia tay anh ngay trong đêm nay. Nó tuy yếu đuối nhưng trong chuyện tình cảm nó lại là người quyết đoán. Nó lục chiếc cặp tìm điện thoại rồi bấm số của Khánh.

- Alô anh à. Anh rảnh không? Đi dạo nói chuyện với em tý nhé? ( Nó gọi điện cho anh).

- Ukm. Anh đang ngồi uống nước với mấy thằng bạn. Em đang ở đâu để anh lại? Mà có chuyện gì thế?

- em đang ngồi ở ghế đá bên bờ hồ, gần club dance ấy. Anh lại đây đi. Em sẽ chờ. Thì lại chở em đi dạo nói chuyện thôi.

- Ok. Chờ anh 10 phút…

Gần 20 phút sau Khánh mới đến, anh gãi đầu:

- Hì, xin lỗi em anh đến muộn. Đang uống nước với lũ bạn, năn nỉ mãi bọn nó mới cho đi. Hì

- Em quen rồi. Không sao mà.- nó cười hiền. nó vẫn vậy, luôn luôn tha thứ cho anh tất cả. nhưng lần này thì không.

- Em lên xe đi. Đi dạo à. Em thích đi đâu? – Khánh hỏi.

- Anh cứ đi đi, đi dạo mà.- nó trả lời khi đã yên vị sau xe Khánh.

5 phút sau nó mới lên tiếng.

- Anh còn nhớ trước đây khi mới là người yêu em đã nói gì với anh không? Về những thứ em ghét ấy.

- Ừ anh nhớ.

- Thế em đã nói gì. Anh nói lại đi. Để xem anh còn nhớ thật không. – nó nói, giọng cười tuy lòng buồn man mác.

- ưm…. Em nói em ghét người nói dối nè (ý nó lúc nói là nói dối trong chuyện tình cảm ấy), ghét … blah…blah………

- Wa giỏi. thế anh đã nói dối em bao giờ chưa?- Khánh không biết sau lưng anh có một người con gái đã lặng lẽ khóc.

- Sao em hỏi thế? Ai nói lung tung gì với em à?

- thì anh cứ trả lời em đi đã.

- Anh nghĩ là chưa.- anh nói, giọng cười cười

1 phút, rồi 2 phút lặng lẽ trôi qua…

- thế lúc chiều, lúc em gọi điện định rủ anh đi uống nước ấy, anh đang làm gì?- nó nói, cố giữ cho giọng nói không bị lạc đi vì nó đang khóc.

Khánh thắng vội xe, ngoảnh mặt lại nhìn nó đang khóc nhưng trên môi nở một nụ cười thật buồn. Anh như hoá đá. Lặng im không nói. Nó nhìn anh, và mỉm cười. một cái gì đó vỡ oà trong nó. Nó vẫn hi vọng anh sẽ giải thích, một lời giải thích cho dù không thuyết phục cho lắm thì nó cũng sẽ bỏ qua cho anh. Vậy mà giờ đây anh chỉ lặng yên không một lời giải thích nào cả. nó đau đớn nhìn anh. Thế là hết. hết thật rồi. Nó rời khỏi xe anh, anh thì vẫn đang ngồi im trên xe nhìn theo mọi cử động của nó.

- Mình chia tay anh nhé.- nó nói thật nhẹ nhàng. Và kìa, nó lại mỉm cười. cười thật tươi như chuyện này chẳng là gì với nó cả. rồi nó định quay lưng bước đi thi anh nắm tay nó lại, miệng lắp bắp như muốn nói điều gì đó:

- Anh………

Nó quay người lại đối diện với anh, chờ đợi……. nhưng……… anh đã không nói gì. Nó chua xót nhìn anh, rồi nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ của nó. Bàn tay ấm áp đã bao lần lau nước mắt cho nó khi nó khóc, ôm nó khi nó lạnh,… Vậy mà sao giờ đây nó cảm thấy tay anh lạnh quá, lạnh như trái tim nó bây giờ vậy…… nó rút nhẹ tay nó ra khỏi tay anh, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh- một nụ hôn quá nhẹ như một làn gió thoảng qua rồi… quay người bước để anh đứng đó nhìn theo dáng nó càng ngày càng xa…tít…tít…tít… máy anh rung, báo có tin nhắn. anh đưa máy lên và đọc:

- em buông tay anh ra rồi đấy. anh đi đi…hạnh phúc anh nhé. Em không sao đâu. Em không phải là đứa yếu đuối đâu. Anh đùng lo.- là tin nhắn của nó.

- Anh…xin lỗi. – Khánh nói đủ cho mình anh nghe.một giọt nước mắt vô tình rơi xuống.

“ Anh xin lỗi. anh biết anh làm thế là quá tàn nhẫn với em nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình. Nhưng anh không thể chăm sóc cho em được nữa. số phận không cho anh và en được hạnh phúc. Đến một ngày em sẽ hiểu, ngày đó sẽ không còn xa lắm đâu, em sẽ hiểu lí do anh phải làm như vậy. Rồi sẽ có người thay anh chăm sóc cho em, lo lắng và yêu thương em. Nhưng anh hi vọng em hiểu trên đời này người yêu em nhất là anh”.

Thế là kết thúc một cuộc tình. Nó không ngờ nó có thể nói chia tay anh dễ dàng đến thế. Nó đã nghĩ nó sẽ khóc, khóc thật to, rồi hỏi anh cho ra lẽ, thế mà giờ nó đang ở đây, đang đi trên con đường quen thuộc mà anh và nó đã đi qua bao lần, không còn nước mắt, không còn tình yêu, không còn những cái xiết tay thật chặt,… chỉ còn nó. Lạnh lẽo. Cô đơn.

- Mày à… tao vừa nói chia tay.- nó nhắn cho Kai một cái tin rồi tắt máy. Nó muốn yên tĩnh một mình. Đêm tháng 10, sao nó thấy lạnh thế.

………………

- anh đã không giữ lời hứa.- Kai nói như hét thẳng vào mặt Khánh.

- Anh xin lỗi.

- Xin lỗi? giờ anh xin lỗi tôi để làm cái quái gì hả ông anh kết nghĩa đáng kính. Người anh cần xin lỗi không phải là tôi mà là nó. Anh hiểu không hả?

- …..

- Sao không nói gì? Anh bị câm từ bao giờ thế hả? từ giờ coi như tôi với anh không còn quan hệ gì nữa. không anh anh em em

gì hết. anh đã làm nó tổn thương thì anh cũng đừng hòng yên ổn.- Kai nói một hơi dài. Khát quá nó cầm cốc nước trên bàn uống sạch một hơi, đặt mạnh cái cốc xuống bàn rồi nó quay người bước ra cửa không quên kèm theo một cái liếc mắt sắc lạnh.

…………………

- Mẹ à cái Mai rủ con về quê nó chơi mấy hôm. Cho con đi nha mẹ.-Kim cầm tay mẹ lay lay nũng nịu. chiêu này hiệu quả lắm.

- Cái con bé này 18 rồi mà cứ như con nít, bao giờ mới lấy chồng được hả? ừ thì cho mày đi. Đi đâu chứ đi với con Mai thì cho mày đi. Nhưng mà đi bao lâu mới được chứ? Mà đã xin ba chưa?

- mẹ này. Con hông lấy chồng đâu. Con ở với mẹ thôi.hìhì. con cũng chưa biết đi bao lâu, chắc cũng khoảng 1 tuần thôi mẹ ạ. Con nói với ba rồi. ba nói mẹ cho đi thì ba cho đi. Hihi ba hông có ý kiến.

- ừ ba mày thật là… cài gì cũng hỏi mẹ chứ đến khi lỡ mà xảy ra chuyện gì thì lại nói tại mẹ hết. haizzz…

- hì hì. Ba dành hết quyền quyết định cho mẹ thì sướng quá còn gì. Mà có lẽ mai con đi mẹ à. Con qua nhà nó rồi đi với nó luôn.

- Có cần nói anh mày chở qua nhà con Mai không?

- Không cần đâu mẹ. con đi xe buýt cũng được mà. Thôi con lên phòng chuẩn bị quần áo đây. Hihi

Kim hôn một cái đánh choách lên má mẹ nó rồi nhảy chân sáo lên phòng. Nó cố tỏ ra vui vẻ trước mặt mẹ nó để mẹ nó không nghi ngờ gì hết. thật ra không có chuyến đi về quê của Mai nào hết. nó nói dối mẹ nó. Nó muốn đi đâu đó một thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện và tìm lại con người trước đây của nó: Vô tư, yêu đời. nhưng nó biết nếu xin đi mà không có lí do chính đáng thì chắc chắn mẹ nó sẽ không cho nó đi thế nên nó đành phải nói dối vậy. ( hik. Tội lỗi wá).

8h30’ sáng. Giờ này chắc mọi người ở nhà nghĩ nó đang trên đường về quê Kai mà không ngờ nó đang ngồi trên máy bay, một chuyến bay định mệnh sẽ làm thay đổi cả cuộc đời nó sau này. Nó lôi chiếc Ipod ra, cắm phone vào rồi đeo lên tai. Giai điệu piano quen thuộc cất lên: Farewell to sue- một bản nhạc không lời mà nó thích nhất. một bản nhạc buồn vô hạn, buồn như chính tâm trạng nó bây giờ vậy. mỗi lần nghe bản nhạc này nó đều khóc. Bây giờ cũng không ngoại lệ.

chiếc máy bay đáp xuống sân bay. Đây là lần đầu tiên nó đặt chân vào SG. SG khác HN thật. một chuyến bay dài làm nó mệt mỏi.chưa bao giờ nó ngồi máy bay lâu đến vậy. cất chiếc Ipod yêu dấu vào túi xách, nó rút điện thoại gọi cho con bạn thân hồi cấp hai:

- nhóc… tao vào SG rồi nè. Có định ra rước tao về phủ nhà mày không đấy? hihihi

- hả? mày vào sao không báo trước với tao để tao biết hả? con ngốc này. Tao đang ở HN đây này. trời ạ. Ra đây đi đám cưới bà chị rồi sẵn dịp định vào dinh nhà mày thăm mày, ai ngờ… giờ tính sao hả? – con bạn nó tuôn một tràng. Phát khiếp.

- hơ hơ. Thì tao định làm mày bất ngờ, ai dè…hix hix

- thế định ở SG mấy ngày? Mà đã có chỗ ở chưa? Hay về nhà tao mà ở cũng được. các cụ nhà tao mấy hôm trước mới nói lâu rồi chưa gặp mày đấy. hihi

- ở đến chán thì về. hì, đùa mày thôi. Tao ở khoảng 1 tuần. định ở với mày nhưng thôi mày không ở nhà ngại lắm.

- ơ cái con này dạo này ăn nhầm cái gì mà cũng biết ngại hả? lại nhà tao, 2 hôm nữa tao về. không nói nhiều đâu nha. Tao giận đấy- giọng con bạn nó hờn dỗi. ( chiêu này thì quá linh nghiệm. hik. Nó sợ con bạn nó giận lắm. nhỏ này mà giận thì…eo ôi sợ lắm. hik).

- Hik thì ở. Làm gì mà giữ như sư tử.- giọng nó méo xẹo.

- Có thế chứ. Hehe- con bạn nó cười gian không thể tả.

- …hmmm

- Mà tý nữa tao gọi lại cho nha. giờ đang bận tối mặt. tao phải làm phù dâu mày ạ. khổ thế cơ chứ. Huhuhu

- Haha. Thương chưa. ừ mày làm gì thì làm đi. Tao đi dạo đã rồi lát ghé nhà mày sau. thế nhá. Pipi

- ừ pai mày. Đi đứng cẩn thận nha. mới vào đấy con chưa quen đường. lạc đường thì gọi cho tao. Pai mày. ..rụp…

con bạn nó vẫn vậy. cái tính bộp chộp mãi mà không bỏ được. haizz…

nó đang miên man suy nghĩ, không để ý xung quanh. đến khi nghe tiếng xe máy rồ ga phóng tới trước mặt nó mới kịp định thần lại thì đã quá muộn. cái túi xách trên vai nó đã bị hai tên đi xe máy cướp mất. nó để tất cả mọi giấy tờ tuỳ thân trong đó. Nó đang loạng choạng chưa kịp đứng vững sau cú va chạm vừa rồi thì một chiếc BMW lao thẳng vào nó.

Rầm….

Kí ức cuối cùng còn sót lại của nó về thế giới nó đã sống gần 18 năm qua là anh. chỉ là một cái tên. Tên anh.

Sau vụ tai nạn định mệnh đó, nó mất đi toàn bộ kí ức.

giờ đây nó là một con người hoàn toàn xa lạ. một cô bé có một gia đình mới giàu sang, yêu thương nó. Nhưng nó có một tuổi thơ là những trang giấy trắng. không một kỉ niệm, không một con người, chỉ có duy nhất một cái tên. Không phải tên nó. Tên anh- Khánh.

Chap 2

Nhà nó….

Lúc nó đang nằm hôn mê trong bệnhviện, một nơi xa lạ. không một người thân bên cạnh.

- con không biết bác ạ. Nó có nói gì với con đâu. Hôm qua con đi với nó cả ngày mà có nói gì đến việc về quê con đâu hả bác. vậy là sao? - giọng Kai hoảng hốt. sáng nay nó qua nhà Kim định rủ Kim đi chơi cho khuây khoả. Ai ngờ nghe ba mẹ Kim thông báo một tin động trời.

mọi người nhốn nháo cả lên. Anh trai Kim đã gọi điện cho bạn bè Kim hỏi tin tức mà không được gì. gọi vào máy Kim thì bọn ăn cướp đã tắt máy. mẹ nó khóc sưng cả mắt còn ba nó thì bối rối ngồi bên cạnh.

Kai xin phép ra về. nó nói nó sẽ tìm ở những nơi nó và Kim thường hay tới xem có thấy Kim không. Ba mẹ nó đặt hết hy vọng vào Kai vì dẫu sao Kai cũng là đứa bạn thân nhất của nó. Kai chạy xe đến thẳng nhà Khánh, ấn chuông inh ỏi. nó đang lo cho Kim nên không quan tâm gì đến phép lịch sự tối thiểu cả. Khánh ra mở cửa cho nó. Anh hơi bất ngờ trước bộ dạng hớt hải của Kai. Chưa kịp vào nhà Kai đã hỏi Khánh:

- Tối hôm qua Kim có nói gì với anh không? Nó có nói nó muốn đi đâu không? từ sáng tới giờ nó có gọi cho anh không?- nó hỏi một mạch.

- Có chuyện gì với Kim hả? nói cho anh nghe đi. Anh không biết. Kim chỉ nói chia tay rồi bỏ đi. Cũng không hề gọi cho anh. Sao thế? Nói anh biết đi. – Khánh hốt hoảng. anh đoán Kim đã xảy ra chuyện gì đó.

- Nó bỏ đi đâu rồi. mọi người tìm không được.- giọng Kai thất vọng

- bỏ đi? tại sao lại bỏ đi? Đi đâu mới được chứ?

- Vì ai? Vì ai mà nó bỏ đi hả? anh còn hỏi à. Vì anh. Vì anh với con người yêu cũ của anh. Nó đi đâu tôi là người hỏi mới đúng. tại ai mà nó ra nông nỗi này hả? nó mà có làm sao anh đừng hòng sống yên ổn.- Kai hét vào mặt Khánh một cách tức giận. chưa bao giờ nó tức giận đến thế.

- Anh… tai sao em làm vậy hả Kim? Anh sai rồi. em đi đâu thế hả? anh sẽ giải thích tất cả. - Khánh điếng người. anh đứng như chôn chân tại chỗ. Đúng rồi. vì anh. Vì anh tàn nhẫn quá.

- Anh đang nói cái quái gì thế hả? giải thích cái gì?- Kai không hiểu Khánh đang nói gì.

- Vào nhà đi em. Anh sẽ kể hết cho em nghe.

30 phút nặng nề trôi qua. giờ thì Kai đã hiểu tại sao Khánh lại đối xử với Kim như vậy. vì Khánh quá yêu Kim. nước mắt Kai rơi lã chã. Nó mắng Khánh. Sao anh ngốc vậy chứ. giờ biết đi đâu mà tìm con bạn đáng thương của nó bây giờ. Ông trời sao thích trêu đùa con người vậy chứ.

Hai ngày nặng nề trôi qua mà vẫn không có tin tức gì của Kim. mẹ nó nhớ nó nên lên phòng nó ngồi đờ đẫn, cầm bức ảnh của nó mà khóc như mưa.

Anh trai nó thì kiệt sức vì đi tìm nó. ở nhà mọi chuyện cứ rối tung cả lên như mớ bòng bong trong khi nó thì đang hôn mê ở một bệnh viện xa lạ.

Không một ai biết tin tức gì của nó. Khánh như người điên đi tìm Kim khắp mọi nơi có thể nhưng cũng vô vọng.

Reng…reng… điện thoại nhà nó vang lên.

- Alô. Ai đấy? – anh trai nó trả lời, một tia hi vọng mong manh là nó gọi điện về.

- xin lỗi cho tôi hỏi đây có phải nhà cô Hoàng Thiên Kim không ạ? -giọng con gái vang lên bên đầu dây bên kia.

- vâng đúng. Ai đấy? Kim là em gái tôi. Cô là ai?

- tôi là nhân viên làm ở công ty du lịch đảo Phú Quốc. cô Thiên Kim đã đăng kí một suất trong tour du lịch vừa rồi. xin lỗi phải thông báo với gia đình chuyến đi gặp trục trặc nên… có lẽ gia đình cũng đã biết…- cô nhân viên dừng lại, lấy hơi để thông báo một tin quan trọng mà cô nghĩ có lẽ gia đình nó đã biết.

- em gái tôi đã tham gia chuyến đi đảo ư? chuyến nào thế hả? đừng nói với tôi là…- anh nó không dám nói tiếp. hi vọng không như anh nó nghĩ.

- vâng. Xin chia buồn với gia đình. chuyến đi gặp sự cố nên… không còn ai trong chuyến đi còn sống sót. Công ty tôi sẽ chịu một phần phí tổn. thành thật chia buồn cùng gia đình…- cô nói, giọng hơi nghẹn. có lẽ trong suốt quá trình làm việc của cô, chưa bao giờ cô phải đối mặt với tình huống này. quả thật quá khó khăn để thông báo một tin như vậy.

anh trai nó buông rơi chiếc điện thoại. anh trai nó rất thương nó. giờ đây nghe tin này…suy sụp…làm thế nào…đây không phải sự thật…đứa em gái bé bỏng của anh…không thể nào…làm sao nói với ba mẹ đây…anh nó khóc…bối rối…chuyện gì đang xảy ra vậy…

chuyện là thế nào? thật ra trước khi quyết định vào SG thăm con bạn thân thì nó đã định đi đảo.vé mua rồi. ra đến sân bay rồi. vào phòng chờ rồi… chỉ còn bước lên máy bay nữa thôi…nhưng nó đã không đi chuyến bay tử thần ấy…quá may mắn… nó đúng nhìn máy bay cất cánh mà lòng nặng nề…không muốn quay về…nó quyết định quay ra mua vé đi SG…mọi chuyện là như thế đấy…2 chuyến bay…đều là định mệnh. một là ra đi mãi mãi…hai là quên sạch mọi thứ…nó không chọn lựa. chính ông trời đã chọn giúp nó. Cái nào cũng được…nó đã đạt được mục đích của chuyến đi… nó đã quên anh…quên

hết…quên tất cả…gia đình…bạn bè…cuộc sống…kí ức…quên luôn cả cái tên của mình.chỉ còn lẩm bẩm tên anh…chỉ là một cái tên mà đáng ra nó nên quên…

Kai đã biết tin. Khánh cũng đã biết. ai cũng đã biết tin. rằng nó không còn trên cõi đời này nữa…nhưng không ai tin điều đó là sự thật. nó ra đi như thế sao? Không đúng. điều đó không thể xảy ra. Ngơ ngác… vô hồn…Ba, Mẹ, Anh trai, Kai, Khánh, mọi người…không ai tin nó đã ra đi.

“ em đang đùa anh phải không? đừng đùa như thế mà. Nói với anh đây chỉ là giấc mơ đi. Quay về và nói đi em…”- Khánh nói trong tâm thức.

lễ tang của nó diễn ra trong nước mắt. nó- một con bé luôn được mọi người yêu mến. sao không khóc cho được. lễ tang buồn…buồn đến nao lòng… lễ tang của nó mà lại không có thi hài…thật vô lý…nhưng không vô lí đâu vì máy bay nổ cơ mà…còn đâu xác nữa chứ…đấy, mọi người nghĩ nó đã ra đi như thế đấy…mẹ nó khóc, ngất lên ngất xuống…

thế rồi mọi người cũng phải chấp nhận sự thật rằng nó đã ra đi. rời xa cuộc sống này. Đau đớn thế…

Chap 3

Bệnh viện…

Nó vừa mới tỉnh sau tai nạn. nó không chết…không rời khỏi thế giới này như mọi người ở nhà vẫn nghĩ…

Đau… đầu đau quá…nó mở mắt, nhìn xung quanh…đây là đâu?

- cháu đã tỉnh rồi à? Cháu thấy trong người thế nào? Đau ở đâu?- giọng một người phụ nữ cất lên hiền từ. người đạn bà có khuôn mặt phúc hậu. người sau này là mẹ nó- mẹ nuôi.

- đây là đâu?- nó hỏi, thều thào.

- Đây là bệnh viện. ta xin lỗi xe ta đã va phải cháu. Cháu không sao chứ? - một người đàn ông lên tiếng. ông ta đứng cạnh người đàn bà lúc nãy. Đây là người sẽ trở thành ba nó.

- Tai nạn? sao cháu không nhớ gì hết vậy? – nó ôm đầu, mặt hiện rõ sự đau đớn.

- cháu làm sao thế? Cháu đưa bác số điện thoại gia đình để bác liên lạc được không?- người phụ nữ hốt hoảng nhìn vẻ mặt đau đớn của nó.

- Đau.. đau quá…gia đình…tôi là ai?...- nó ôm đầu nhìn người phụ nữ, ánh mắt vô hồn.

- cháu… cháu sao thế? Gọi bác sĩ đi- bà quay sang nói với người đàn ông đứng bên cạnh- chồng bà.

Nó được đưa vào phòng chụp điện não đồ. Rồi đưa trở lại căn phòng lúc nãy. Vị bác sĩ già lên tiếng:

- do anh hưởng của vụ tai nạn nên cô bé có một khối máu tụ trong não, dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ. nếu mổ lấy khối máu ra sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. mọi người nên cân nhắc.

- mất trí nhớ? Vậy tôi là ai? Tại sao lại thế? Nói cho tôi biết đi. TÔI LÀ AI?- nó gào lên đau đớn.

phải rồi…nó là ai? Tại sao nó không nhớ nổi…mất trí nhớ ư? Nó tên gì? Không nhớ…gia đình nó đâu? Nó không nhớ. Tại sao nó ở đây? Vì tai nạn. nó cũng không nhớ…cái gì đang xảy ra với nó vậy?...ai biết trả lời dùm nó đi…đầu nó như muốn vỡ tung ra hàng nghìn mảnh…đau quá…ai giúp nó với…

- cháu bình tĩnh lại đã. Từ từ sẽ có cách mà. Đừng kích động quá. Cháu phải nghỉ ngơi đã.- người phụ nữ ôn tồn bảo nó.

…………………

Nó chìm vào giấc ngủ… nó mơ… một giấc mơ buồn…trong mơ nó nói chia tay với một người…nó thấy nó khóc, nó chạy trong đêm tối…tối lắm…người đó là ai? Nó không nhìn thấy mặt…giật mình tỉnh giấc, nó thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt…

Người đó là ai?

Gần một tháng trôi qua…nó vẫn thế…không biết nó là ai? Không nhớ tên nó là gì? Hàng ngày có người thay phiên nhau vào chăm nom nó. Hầu như ngày nào người phụ nữ kia cũng đến. chăm sóc nó như thể nó là con gái của bà ấy vậy. thỉnh thoảng, người đàn ông là chồng bà ấy đến thăm nó. Ông ta thông báo cho nó vẫn không tìm thấy tin tức gì về nó, về gia đình nó. Nó sống trong hi vọng tìm thấy gia đình, rồi lại thất vọng khi câu trả lời luôn là “ không”. Người phụ nữ nói khi nó bị tai nạn, lúc đưa vào bệnh viện, trước khi hôn mê nó luôn miệng lẩm bẩm một cái tên: “ Khánh”… mọi người nghĩ đó là tên nó nhưng nó có cảm giác không phải. nó cũng không biết tại sao nó lại có cảm giác ấy… con gái tên Khánh… sao sao ấy… mọi người gọi nó là Vân Khánh. Nghe nữ tính. Không có họ. thế là từ giờ tên nó là Vân Khánh. Một cái tên đẹp.

…………………

nửa năm sau…

tại một biệt thự ở Nhật Bản…

- thưa tiểu thư, đến giờ đi học rồi ạ.- bà ** già lên tiếng gọi nó.

- được rồi tôi xuông liền.- nó nói vọng xuống.

bây giờ, nó đã trở thành con gái của đôi vợ chồng kia. họ là người Nhật gốc Việt. họ quyết định nhận nó làm con nuôi. trước đây hai người cũng có một đứa con gái nhưng… đã bị ám sát. Vì gia đình này… người đàn ông đó- ba nuôi của nó là một ông trùm xã hội đen nổi tiếng ở Nhật. con gái của hai người trong một lần đi chơi đã bị một băng nhóm trả thù. người đàn bà đó- mẹ nuôi nó nói nó giống con

gái bà nên quyết định nhận nó làm con nuôi. Nó- mất trí nhớ. Không tên. À không. Nó tên Vân Khánh. Tên tiếng Nhật của nó là Satomi Koda. nó không nhớ tuổi. nhưng nhìn khuôn mặt nó trẻ con quá nên ba mẹ nó nghĩ nó mới khoảng 16, 17 tuổi, vậy là nó vẫn đi học. trong khi nó đã tốt nghiệp cấp 3.

Ba mẹ nuôi nó có hai cậu con trai. Nó có hai ông anh. Anh cả không muốn đi theo con đường của ba nên tách ra thành lập công ty riêng. Anh cả nó tên Tamaki. hiền, đẹp trai, vẻ đẹp nam tính.Tuy mới về làm con trong gia đình này nửa năm nhưng anh cả xem nó như em ruột. cưng nó lắm. rất chiều nó, đi đâu thường hay mang nó theo.

Kaishi- anh hai nó. đẹp trai, lạnh lùng. Khi nó mới về, Kaishi phản đối nó. Nó chả thèm quan tâm. Không thích thì làm gì được nhau. Ba mẹ nuôi nó can thiệp, thế là mọi chuyện được giải quyết

*Trang chủ
1/77

Polaroid