Snack's 1967
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Siêu quậy – Thiên thần sa ngã - trang 4

quay đầu lại và… quay ra cắm cổ chạy chưa kịp nói gì với nó nữa..nó nhìn theo, hú hồn, cũng nhờ đám fan cả không thì nó biết nói sao với Hải Tường đây, cơ mà sao nó phải thấy khó xử với anh kia chứ, cứ ném thẳng vào mặt anh 1 câu “anh bị đui, mù, chột, lé hả, không thấy ba ng đó là 1 hả?”, nếu là ng khác thì nó đã nói vậy rồi, nhưng khi nhìn ánh mắt ấm áp của anh thì nó không nói đc như thế, hay đúng hơn nó không nỡ nói như thế, nó không hiểu nãy nó bị sao nữa..hay là…không phải không phải…(khùng nặng lun 0.o)
Sau khi Hải Tường đi, nó lại ung dung đi về hướng cổng công ty Comex, nó vừa trông thấy ba nó, nó vui mừng ra mặt nhưng..
– Ê… con nhóc kia? – Tiếng tay quản lí ồ ồ. Nghe mà chả thèm muốn quay lại luôn, mà nếu có quay lại nhỡ đâu nó lại cáu tiết mắng cho tên đó rồi biết đâu xông tới đấm cho hắn chảy máu mũi, hộc máu mồm thì sao? Nó còn trẻ lắm không muốn vào nhà đá uống trà dài hạn đâu (đi tù ý). – còn dám vác mặt đến đây à? (>”<)
Quân tử không sợ cái thiệt trước mặt, thôi thì cứ để cho hắn qua vậy, sau này trả cho tên đó gấp 10..nó lấy giọng hết sức nhẹ nhàng..quay lại..
– Hình như..anh nhận nhầm ng.. – nó cười, điệu cười này cũng làm say nắng vô số….. ruồi muỗi..(^^), vậy mà hắn ta say thật. (^o^)
– T..ô..i…nhầm.. – tên quản lý lắp bắp – tại cô giống với 1 ng…mà tôi thù quá..
– Vậy hả ? – nó cười xòa, đúng là chột mà, nó chứ ai, nhưng nay nó khác quá, ko giống như tuần trước nữa, nên tay quản lí ko nhận ra là đúng..mong là ba nó ko đi ra bây giờ, chỉ cần ba nó gọi tên nó thôi…
– Nguyệt Nga ? – Ối trời.. sao ra đúng lúc thế ? ..Ba nó ra thật rồi, mong là…hắn ko nhớ tên nó.. – ..con mang cơm cho ba à ?
– Ba à…. – nó cười tít mắt..còn răng nghiến ken két quay ra nhìn ba nó ‘đắm đuối’.. – ….ba lại nhầm con với chị Nguyệt Nga à, con là… Linh Linh mà… (0.o)
Ba nó vừa quay lại nhìn nó trong cái bộ dạng ấy thì im ngay lập tức, ko im là về nó cho vào khoa thần kinh mà nằm à ? sức ca cẩm của nó còn hơn mẹ nó nữa..híc, con bé hôm nay sao thế ko biết, lại có ai chọc giận nó thì phải, ông chỉ biết ậm ừ mà cho qua, còn tay quản lí, hắn ta thấy mình nhầm thì quay đi..
– Ba định tặng con cái gì ? – Nó háo hức nhìn ba nó long lanh..
– 1 cái học bổng.. vào trường Ánh Sao ? – ba nó vừa mở nắp hộp ăn trưa vừa lẩm bẩm… – ..trường đó toàn con nhà giàu, con đc học trường đó là tốt lắm đó…cơ sở…
– Ko được.. – nó đập bàn cái rầm.. nhìn ba nó với ánh mắt ko thể dịu dàng hơn, đó là trường dành cho con nhà giàu chứ có dành cho nó đâu, không biết vì sao ba nó lại tìm đc cái học bổng chết tiệt đó chứ, hơn nữa, đó là trường nghệ thuật mà.. híc..sao nó vào học đc khi nó chẳng muốn dính dáng gì đến cái trường củ chuối ấy.. – ..con không thích… (>’<)
– Nhưng ba.. –ba nó xụ mặt xuống..- Ba chỉ muốn con ba học ở nơi danh giá để mở mày mở mặt thôi mà, ba đâu muốn..híc..con ba…chịu khổ đâu…
– Thôi đc, thôi đc, ba bỏ ngay cái bộ dạng yếu đuối đấy đi, nói bao lần rồi, học thì học, sợ gì mà ko dám kia chứ ?
Nó giật cái học bổng từ tay ba nó 1 cách phũ phàng và nhìn vào đó thở dài, thế là nó sắp xa bạn xa bè, phải nói sao với bạn nó đây, ba nó biết cách nắm thóp nó thật, khi nó hiền thì ba nó đề nghị 1 cái là nghe theo luôn, khi nó đang nghịch như thế này, ba nó chỉ cần làm bộ mặt đáng thương là y rằng nó xiêu lòng ngay lập tức, còn lúc nó đang lạnh lùng thì ba nó chỉ cần nói, thật nhiều là nó cũng phải gật đầu cái rụp… Ôi, buồn ơi là sầu.. sao nó đen đủi thế ko biết, híc,..ngày hôm nay sao mà xấu như con châu chấu..huhu..nghĩ mà thấy ức..nó có muốn đi học đâu, hồi nhỏ công nhận nó thích hát thật đấy, nhưng mà nó ko hát kể từ ngày nó trở thành thiên thần sa ngã rồi, ít ra là bây giờ, giờ lại phải học…hát..
Haiz,…nó vừa đi vừa than … mai nó sẽ lên nói với 2 con bạn iu wí, nó không nỡ rời xa, cái chiến tích mà 3 năm cấp 3 nó đã cố gây dựng, không biết lên đó quậy thì có sao không nhỉ,..
Sáng thứ 2, mặt nó buồn rười rượi, nhìn mà thấy tội, nhìn nó mà thấy u ám cả đất trời luôn..híc..(@_@)
– Mày nghe cái gì không ? – Kim Anh lại thao thao bất tuyệt..
– Không ! – nó chán nản đi vào trường..
– Thứ bảy tuần này trường mình đc đón đoàn diễn ca nhạc của Hero đấy, nghe đâu anh ý tham quan trường ban ngày còn tối thì mở 1 cuộc giao lưu văn nghệ để chọn ra cho trường 1 cô gái hợp với anh ý nhất, sẽ nhận được 1 suất học bổng vào trường Ánh Sao, nơi anh ý đang học ấy.. muốn quá đi..
– Cái gì ? – Mắt nó sáng lên – …học bổng ? hố ..hố..hố…hố…
– Điệu cười gì mà ghê quá đi ? – Thảo Uyên lên tiếng..
– Bọn mình cùng dành lấy cái đó đi… – Nó ý kiến..tay xoa xoa, gian vô đối (^^)
– Nhưng sao mày lại muốn, không phải mày không thích con trai sao ? Sao giờ lại muốn dành cái ấy ? – 2 đứa bạn ngạc nhiên..
– Tao thích, với lại, 2 đứa mày có muốn không, tao dành cho 2 đứa mày đó.. hí hí hí (nghe nó cười mà muốn trở thành ngựa luôn).
– Thật nhá ! – Kim Anh sáng mắt – nhưng tao không muốn rời xa tụi bây..hức…thôi, tao không đi đâu..
– Cứ đi đi, tao cũng đi mà.. – nó lên tiếng..
– Sao đc, có mỗi cái học bổng thôi, làm s.. – Thảo Uyên chưa nói hết câu thì mặt nó lại xịu xuống..
– Híc, ba tao kiếm đâu ra 1 cái học bổng khỉ gió ấy, cho tao 1 cái, bắt tao phải học ở cái trường khỉ gió ấy, nếu tao ko có chiến hữu ở cái nơi khỉ ho cò vượn ấy thì tao chết mất…giúp tao nha…đi…iiiiiiiiiiii ! (o.o)
– À.. – cả 2 con bạn cùng à lên đồng thanh..như đã hiểu – cơ mà..khỉ ho cò gáy, mày không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bừa chứ? – Thảo Uyên hơi gắt..
– Mà tao không cần đâu, với thế lực của ba tao thì.. tao sẽ xin vào đc trường đó thôi, vì vậy tấm vé đó là giành cho Kim Anh đi.. – Thảo Uyên lại lên tiếng..
R#8211; Thật nhá.. iu chúng mày nhất.. – nó tung tăng vào lớp, vui như 1 con chuột chũi, hí hí, kiếm được đồng minh rồi, lòng nó thấy hả hê lắm cơ…(^^)
Còn về phía hắn, lâu rồi không gặp, hắn cũng không nghĩ mình có thể gặp lại nó nữa, mà thế cũng tốt, mà hôm đó cứ như bị sao chổi đụng trúng hay sao ý nhỉ, gặp nó rồi bị nó đánh nữa..đen đủi..ko gặp lại nó kể ra cũng có cái gì đó hơi tiếc, chẳng nhẽ mối thù này bỏ qua? Không đc, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, hắn là quân tử, 10 năm sau sẽ tới trả thù, ấy, hơi muộn thì phải…(@.@)
Còn Hải Tường, sau khi chạy thoát đám fan, anh vô tình để ý rằng trong tay mình vẫn đang cầm tấm ảnh của nó, anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười, 1 cô nhóc nhỏ bé mà cá tính, lại còn rất vô tư nữa..anh muốn gặp lại cô bé..hi. (^^) (nhìn anh tương tư nó rùi kìa, hí hí)

Vui quá, hôm nay lại hứng học ghê lun, hí hí, nó cầm cuốn sách lên nhìn nhìn, văn à..hô hô, gì chứ văn thì nó giỏi lắm, ngày xưa nó tả con cún mà không hiểu sao nó lại cho cả câu này vào: “con cún nhà em có bộ móng rất sắc, đến mức em mà bế nó lên là nó cào em rách tay chảy máu ròng ròng, không làm sao cầm máu được, ba em phải lấy băng băng cho em, ba em già rồi, 2 má hom hom, cái lưng còn còng, cái mũi dọc dừa trông đến là ngộ….” Và bài tả con cún mà nó tả ba nó như thật.. (@.@), được phen cô giáo tức trợn mắt với nó. Còn hôm nó tả bà nữa, nó không biết bà nó như thế nào thế là nó hỏi ba, ba bảo, con cứ thử tưởng tượng ra ng nào con hay gọi là bà ấy, gì thì bà chứ nó có đầy, bà bán xôi, bà bán bánh mì, bà bán xoài dầm…nó cho vào văn hết, thế nhưng mấy bà ấy còn ít tuổi hơn mẹ nó nữa chứ, haizzz…thế là bài văn bất hủ được truyền….cho cả trường..
Hôm nay học bài ‘Sóng”, bài thơ của Xuân Quỳnh thì phải, nhìn thơ là nó ngán nhưng mà vốn dĩ nó ghét bà này, mà sao nó ghét thế không biết, nào là tâm hồn lãng mạn gì chứ? Nào là tâm hồn nhạy cảm,..nhìn mà ghét..cô bắt đầu đọc thơ…hé hé thế là được bữa chế thơ Xuân Quỳnh rồi…hí hí..nó nhại lại sau..
– dữ dội và dịu êm – (cô thiết tha) – đã dữ dội thì lấy đâu mà dịu êm?
ồn ào và lặng lẽ – (cô xám mặt) – ồn rồi thì sao mà lặng luôn đc, cắt lưỡi đi à?
sông không hiểu nổi mình – (cô bực mình) – đương nhiên, sông thì sao hiểu đc con ng? Não nặng.
sóng tìm ra tận biển – (cô cáu tiết) – không tìm ra biển chẳng lẽ tìm về đất liền chắc?

Ôi con sóng ngày xưa – Và ngày sau vẫn thế – (cô đọc nhanh – hé hé, xem mày làm gì nào, tao đọc nhanh thì mày còn lâu mới nhại đc) – Ngày xưa với ngày nay sông có khác gì đâu. luôn luôn có đầy đủ nước mà..
Nỗi khát vọng tình yêu – Bồi hồi trong ngực trẻ – (cô cay cú) – không trong ngực thì trong bụng chắc? mà trẻ với già ai chả có ngực.. ngu như milu (^^)
– Kiều Nguyệt Nga? – cô gắt – em có để yên cho tôi giảng bài không? hả?
– Ơ, em đang để yên cho cô giảng mà.. – nó ngơ ngác
– Đc, nay em lại quậy tôi nữa hả? đừng chen vào nữa không tôi đuổi học..
– Vâng.. nhờ cô ạ – nó cưới khúc khích.. – nhưng cô ơi… cô đã nghe câu tục ngữ.. Không mày đố thầy dạy ai chưa? hí hí hi
Cô giận tím mặt với nó, đọc 1 bài thơ cũng không yên. sao mà nó thấy mình tỏa sáng thế không biết..hố hố,..tài năng càng ngày càng đỉnh, ..hihi..nghĩ mà thấy buồn cười.. ( con ngáo – @@)
Sau hôm ấy là 1 tuần học nhàm chán khi nó bị thiếu ngủ trầm trọng khi ba nó bắt nó thức đêm soạn nhạc chuẩn bị vào học trường mới tuần sau, vậy mà nó cũng chịu được đến cuối tuần, hờ hờ,,..hôm nay cái tên Hero gì đó sẽ đến nhỉ? Chọc hắn thì sẽ vui hết biết…hé hé..nhưng nó muốn có cái tấm học bổng thì phải ngậm củ từ mà cho qua, nhưng sau này vào trường đó sẽ có nhiều cơ hội…ha ha (=_=”)
Ngày thứ bảy định mệnh, chiếc xe ô tô dừng trước cổng trường, nó háo hức nhìn tên bước xuống xe..2 chàng trai vô cùng…đẹp trai…1 bạch mã hoàng tử và 1….hắc mã hoàng tử.. khiến lũ con gái trong trường hết ồ lên rồi đến à rồi oa như 1 lũ chưa thấy trai bao giờ ấy…và không ngoại trừ cô bạn iu wí Kim Anh của nó..
Chợt nó khựng lại, hình như..cái tên kia..à không..2 tên kia..nó đều gặp rồi thì phải..ừm..ừm..nghĩ đi..nghĩ đi..á..đúng rồi (nghĩ cái gì vậy trời).. nó đứng bên mấy thằng vệ sĩ khi 2 tên con trai đi qua, nó vội tuột dây buộc tóc ra, vắt tóc ra đằng trước và hất đám mái ngố sang 1 bên..và quan sát, quả nhiên không ngoài dự đoán..2 tên con trai đã quay ra nhìn nó và ngạc nhiên hết mức.. hắn – Hero , và Hải Tường – Henry.. cặp ca sĩ nổi nhất hiện nay.. hú hú..2 tên đó trông thấy nó mà há hốc mồm đứng chôn chân giữa sân trường, nhìn đã quá đi mất.. Đầu tiên nó chỉ ngờ ngợ thôi, ai ngờ đâu lại đúng thật, hí hí..thế là có kịch hay mà xem rồi còn gì nữa..nó sướng lắm ý, làm mặt xấu với hai tên và co giò chạy… (: – P)
Còn hắn, đang đứng trước bao nhiêu ng thì thấy 1 khuôn mặt quen quen, không quen sao đc, khi con nhỏ đánh hắn 2 tuần trước đây mà, hức, hức..nó còn làm mặt xấu với hắn rồi chạy đi..chả nhẽ nó không biết hắn là ai sao? con nhỏ đầu rỗng tuếch, dám lè lưỡi với hắn khiến hắn đứng chết trân luôn..muốn chạy theo mà táng cho nó 1 cú ngã gãy hết răng đi ạ.. đc rồi dám thách thức hắn à, hắn sẽ cho nó biết mặt bàn tay của hắn.(>”<)
– No…bakachi.. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ,vô duyên đối mặt cứ um sùm – hắn khẽ nói và nhếch mép cười (thành ngữ tục ngữ 2 anh chị này giỏi ngang nhau)
Hải Tường, anh đã thấy nó, cô nhóc cá tính mà anh mới gặp 1 lần (2 anh ạ), anh lại được gặp lại nó..anh cười, nụ cười tỏa nắng, xao xuyến như kim tuyến trái tim ai.. ở đây là trái tim nhỏ Kim Anh chứ ai..hô hô..

Sau 1 lúc chạy thục mạng và ngồi phịch xuống cái ghế đá, nó vội buộc tóc lên và cười vang..
– Hố hố…hi hi hi…ha ha ha…hé hé…hô hô…ha ha ha (=.=” , các bác thông

Full | Lùi trang 3 |Tiếp trang 5

*Trang chủ
1/7737