nhiều ý nghĩa khi cô thấy hắn như vậy.
Sáng hôm sau, hắn đi học, vẫn gương mặt hốc hác, vẫn đôi mắt vô hồn, vẫn lạnh lùng không nói không rằng. Nhưng bầu không khí lớp học hôm nay đã có sự thay đổi khang khác. Nếu hôm qua là cái không khí trầm lắng, chẳng mấy vui vẻ bao trùm lớp học, thì hôm nay quang cảnh ấy đã bị che lấp bởi tin nóng hổi: “Sẽ có một học sinh mới chuyển vào lớp ta”. Ai cũng bàn ra tán vào. Đám con trai thì mong thành viên mới là hotgirl đáng yêu, còn mấy bạn nữ thì thầm ước người đó sẽ là một hotboy chính hiệu. Hình như ngoài hắn và cô ra, thì tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ. Gởi ánh mắt vô hồn vào khoảng không mênh mông nằm bên ngoài ô cửa, chẳng ai biết trong đầu hắn có đang nghĩ gì không. Còn Băng, cô vẫn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn. Cả lớp hiện giờ chỉ có hắn và cô là dùng ngôn ngữ của mắt, và lời nói nhịp đập từ trái tim.
Nhưng rất nhanh, mấy chục cái loa ồn ào của đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng bị lắng xuống bởi tiếng thánh thót mà đầy uy lực của Vi lớp trưởng:
- Cô Hương vào. Cả lớp đứng lên.
Tất cả mọi người trong lớp tức khắc đều đứng dậy, im lặng, cúi đầu chào cô. Vài ánh mắt liếc liếc lên cô bé đang đứng kế cô Hương vẻ dò xét.
- Uhm. Chào các em! Các em ngồi đi.
Thấy cả lớp bắt đầu ổn định cô lên tiếng:
- Từ hôm nay, lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới. Các em nhớ giúp đỡ cho bạn ấy nghen.- Giọng cô thanh thanh vang vọng.
- Em tự giới thiệu về mình đi.- Cô quay sang học sinh mới nói.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Vi Vân Anh, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Cô bé rụt rè nói nhỏ nhẹ.
Tít…Tít…Tít…
- Xin lỗi! Cô có điện thoại. Các em làm quen nhau đi ha.- Cô Hương nói nhanh rồi nghe máy.
- Dạ! Em nghe thầy. Vâng! Vâng! Vâng! Em chào thầy.
- Các em trật tự chút! Cô có lời muốn nói.- Cô nghiêm giọng nói to.
Cả lớp bốn chín cặp mắt đều đồng loạt hướng về cô giáo.
- Có sự nhẫm lẫn ở đây. Bạn Hoàng Vi Vân Anh không phải chuyển vào lớp ta, bạn cũng là học sinh mới chuyển đến nhưng gia đình bạn là 11A2.- Cô nhẹ giọng vẻ hơi e ngại nói.
- Cô thành thật xin lỗi em, Vân Anh. Thầy hiệu trưởng vừa mới báo cho cô biết.- Cô quay sang Vân Anh nhẹ nhàng.
- Dạ! Không sao ạ!- Vân Anh rụt rè cúi mặt nói nhỏ.
- Giờ em đi với cô sang nhận lớp em. Chắc cô em cũng chờ bên đó.- Cô vừa nói vừa bước ra cửa.
- Ôi trời! Hụt mất một hotgirl. Tiếc ghê!- Đám con trai đồng thanh.
- Hứ! Bộ mấy ông đui hết sao, lớp này hotgirl cũng đâu thiếu, như tui chẳng hạn.- Vi lớp trưởng cao giọng biễu môi.
- Ọe…Ọe…Ọe… Thôi xuống đi bà ơi, coi chừng đụng trần nhà kìa.- Tụi con trai ôm bụng cười lăn cười bò.
Mãi một lúc lâu, cô mới quay lại lớp. Và vẫn như lần trước, theo sau cô là một bạn nữ xinh xắn chẳng kém cô nữ sinh Vân Anh hồi nãy làm bọn con trai lại một phen đứng hình nhìn không chớp mắt.
Bọn con trai lại được dịp nhao nhao.
- Xinh quá mầy.
- Thiên thần nữa à.
- Đúng là học lớp này không uổng phí đời người mà.
Vvv…
- Vậy mấy ông lên trường để ngắm gái chứ không phải đi học à?- Một bạn nữ ngứa miệng xen vào.
Thấy vậy “Tuấn giáo sư” hắn giọng làm bộ trịnh trọng, nhíu nhíu mày ra vẻ nghiêm túc:
- Cậu nói vậy là không đúng rồi. Ngắm gái xinh là phản ứng tự nhiên của đàn ông. Mặc khác, theo khoa học nghiên cứu và chứng mình thì ngắm con gái xinh sẽ giúp làm gia tăng lượng hormone serotonin trong cơ thể qua đó giúp giảm stress hiệu quả. Ngoài ra nó còn có tác dụng có lợi cho tiêu hóa, tốt cho tim mạch và còn kéo dài cả tuổi thọ nữa đấy nhá.
Cô Hương hơi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
- Các em im lặng!
Cô tiếp tục:
- Cô xin lỗi! Nãy có chút hiểu lầm, giờ đây mới đúng là thành viên mới của đại gia đình 11A1 này.
- Em tự giới thiệu về bản thân đi!- Cô quay sang học sinh mới âu yếm
- Vâng ạ!
Cô học sinh mới khẽ gật đầu, rồi quay xuống lớp:
- Chào các bạn! Mình tên Lâm Vân Anh. Rất vui khi được làm quen với các bạn, mong các bạn giúp đỡ nhiều.
\"Lâm Vân Anh\" cái tên nghe quen quen, hắn vội ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, Băng cũng dời ánh mắt, đang đậu trên khuôn mặt hắn, ngước lên nhìn xem người mới đến như thế nào mà làm cho hắn phải bận tâm.
Từ đầu buổi đến giờ, đôi mắt của Băng luôn quan sát nét mặt hắn, tất cả mọi việc đều không làm hắn chú ý. Vậy mà chỉ vừa nghe cái tên \"Lâm Vân Anh\" thì hắn đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn là sao? Rốt cục cô ấy có quan hệ gì với hắn? Hàng loạt câu hỏi trong đầu Băng nhưng không lời giải đáp.
- Vân Anh! Cô cho em chọn chỗ ngồi đó. Hiện giờ lớp chỉ còn có hai chỗ còn trống. Em muốn ngồi cạnh bạn Băng hay bạn Phong?- Cô từ tốn nói vừa đủ nghe.
- Dạ! Cô cho em ngồi cạnh bạn Phong có được không ạ?- Không cần suy nghĩ Vân Anh vội đáp.
- Vậy cũng được!- Cô hơi ái ngại khi liếc sắc mặt của Phong.
- Thôi em về chỗ ngồi đi, chuẩn bị vào tiết rồi.- Cô giáo nhỏ nhẹ bảo Vân Anh
- Dạ!- Vân Anh gật đầu nhẹ rồi xách cặp nhẹ nhàng như con mèo bước về chỗ ngồi nhưng khuôn mặt vẫn không giấu niềm vui nho nhỏ.
“Sao mình thấy không vui, lại còn khó chịu, bực bội khi Vân Anh được ngồi cạnh Phong thế này? Có phải mình đang ghen không? Không? Không phải? Không phải như vậy đâu? Mà nếu có ghen thì mình có tư cách gì để ghen chứ? Mình có là gì của Phong đâu mà.”- Băng lại đấu tranh tư tưởng.
\"Trong nóng ngoài lạnh\" là những gì diễn tả Băng lúc này. Dẫu cho bên trong nóng như lửa đốt nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm đạm.
Băng có đang ghen? Người ngoài nhìn vào thấy cô vẫn bình thường nhưng thực ra đó là vỏ bọc, Băng đang ghen nhưng chính cô lại cố không thừa nhận như thế.
- Phong!- Vân Anh khẽ gọi.
- …
- Phong!- Cô vẫn nhỏ nhẹ.
- …
- Phong!- Cô gọi to hơn.
- Ơ dạ! Cái gì ạ!- Bị giật mình Phong tưởng cô giáo gọi nên lúng túng hỏi lại.Kể cả cô giáo, năm mươi tia ra-de lập tức cùng hội tụ tại một điểm trên khuôn mặt hắn. Ngay lúc này, dường như các phân tử không khí ngừng chuyển động, hơi thở của mọi người đều bị đóng băng.
Cô Hương cau mày khó hiểu:
- Em sao thế Phong?
- Ơ…Dạ! Em xin lỗi! Không có gì ạ.- Hắn ấp úng trông tội nghiệp.
- Uhm. Thôi em ngồi xuống đi.- Cô nhẹ nhàng.
Đã hơn tuần nay, ngoại trừ Vân Anh, tất cả các thành viên trong lớp đều không thấy hắn mở miệng lần nào, đừng nói chi là mong chờ hắn cười. Một thoáng suy nghĩ về cô bạn đã làm hắn mất tự chủ. Những kỉ niệm về ba năm trước của hắn và Vân Anh lại hiện về. Một niềm vui nho nhỏ cố vỗ về nỗi đau không bao giờ đo đếm được. Vậy một con người bé nhỏ có thể làm nỗi đau kia tan dần đi, giúp hắn tìm lại niềm vui trong cuộc sống được không?
Không khí trong lớp nhộn nhịp hơn hẳn, mọi người ai nấy cười nói nhiều hơn. Có mấy anh chàng lâu lâu lại sử dụng tia phóng xạ cực mạnh của đôi mắt tình ái nhằm truyền tín hiệu gởi thông điệp “anh yêu em” đến Vân Anh, nhưng cô nàng nào có nhận đâu. Đáp lại là ánh mắt thờ ơ, vẻ ngây thơ, trong sáng. Nhưng những chiếc “ra-đa” kia vẫn bền bỉ, chăm chỉ đưa ngang, liếc dọc,hoạt động hết công suất. Tụi con gái thấy cảnh đấy lại nổi máu ganh tị. Đâu đó lời xì xầm chẳng mấy thiện ý bay tới tai Vân Anh. Nhưng cô mặc kệ, giờ cô chỉ quan tâm hắn thôi. Trước khi quay về đây, cô đã xác định hắn là mục tiêu, là tương lai của mình. Dù biết rõ, hắn chỉ xem mình là bạn nhưng cô đã quyết tâm sẽ làm thay đổi suy nghĩ của hắn. Tự hứa với lòng sẽ không để mất hắn nên cô đã tìm cách để được học chung lớp với hắn, được gần hắn, được ở bên cạnh hắn cũng như được quan tâm, chăm sóc hắn. Cô tin \"lửa gần rơm lâu ngày cũng bén\", cô hy vọng mối quan hệ giữa cô và hắn sẽ tiến xa hơn khái niệm tình bạn.
Nhưng có lẽ cô quên mất một điều là dù lửa có gần rơm đi chăng nữa nhưng nếu rơm ướt thì lửa có cháy mãi cũng không làm rơm bén nổi. Cái \"lạnh\" từ rơm tỏa ra sẽ làm lửa lụi dần rồi có một ngày sẽ lụi tàn.
Còn hắn, sau một thoáng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Vân Anh, đôi mày khẽ xích lại gần hơn nhưng nhanh chóng đã trở về vị trí cũ. Bộ mặt nạ lạnh lùng mới cởi bỏ giây lát đã được đeo lại. Vẫn phớt lờ mọi việc xung quanh hắn mặc cho Vân Anh làm gì thì làm, mặc cho những tiếng bàn tán xì xào của bọn nhiều chuyện, hắn vẫn chỉ viết, nghe giảng và im lặng thôi.
- Coi kìa! Sao nãy giờ con đó cứ nhìn chằm chằm hoàng tử nhà ta thế.
- Đúng là đồ con gái không biết trơ trẽn.
- Sao không ngồi chỗ Lam Băng đi, thấy Phong đẹp trai chạy tới liền.
- Nhìn mặt giả nai kìa nhìn thấy ghét.
Lâu lâu lớp lại khẽ vang lên một câu làm Vân Anh chột dạ. Bọn họ ganh tị, nói xấu cô cũng bởi vì cô được ngồi cạnh Phong, được cơ hội tiếp cận Phong, rồi có cơ hội chinh phục trái tim Phong,…
Reng! Reng! Reng!
Chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm sau ba tiết đầy căng thẳng. Ai nấy cũng uốn éo, vươn vai, vặn mình tỏ ra mệt mỏi.
Hắn cất sách vở, rồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường (hắn ngồi bàn cuối lớp), khẽ xoay người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xa xăm buồn gởi vào cơn gió nhẹ vừa lướt qua, một nỗi buồn sâu thẳm.
Gió nhè nhẹ thổi làm mái tóc hắn khẽ bay bay. Vài chú chim non kêu chíp chíp khi thấy mẹ đã về. Chim bố sau đó cũng đã mang về kha khá thức ăn cho lũ con non háu đói. Liệu gia đình chim ấy sẽ như thế nào khi giông bão kéo đến? Nhưng có vẻ chúng chẳng mấy quan tâm về vấn đề ấy, khi mà cuộc sống hiện đã cho chúng cảm nhận được một điều, mà người ta gọi điều đó là hạnh phúc.
Hắn nhớ đến họ, những người sinh ra hắn, họ ra đi theo tiếng gọi của thần chết. Họ đã bỏ hắn lại bơ vơ trên mảnh đời này. Hắn rất nhớ, nỗi nhớ cuộn vào nỗi đau thắt chặt tim hắn, đã có lúc tưởng rằng hắn không chịu đựng được. Nhưng nhớ tới ba, tới mẹ, hắn cố nén nỗi đau mà bước tiếp.
Trông hắn bây giờ như thiên sứ vậy, đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn được hắn giấu sau hàng mi dài rậm.
- Phong! Cậu có thể đi cùng mình xuống căn tin được không?- Vân Anh vừa lay lay cánh tay hắn vừa hỏi.
Hắn im lặng, không đáp. Giờ hắn muốn yên tĩnh, hắn không muốn ai quấy rầy. Nhưng khi quay lại mắt hắn khẽ chạm cái nhìn từ cô thì hắn lại thấy hình ảnh hắn và cô hiện về, một tình bạn trong sáng, thật đẹp.
- Uhm.- Môi hắn khẽ mấp máy.
Hắn đồng ý không phải vì hắn muốn đi cùng cô, bởi lẽ lúc này, hắn thích sự yên tĩnh. Hắn gật đầu vì hắn biết mình không thể từ chối ánh mắt đó, ánh mắt bốn năm trước đã khóc nhòe vì Miêu.
Vân Anh thoáng nở nụ cười tươi như tỉa nắng mùa thu, làm mấy anh chàng trong lớp suýt sặc máu mũi, anh nào cũng mơ mơ màng màng nghĩ rằng đích đến là mình cả.
Cơn gió khẽ luồng qua từng sợi tóc Băng. Nó lại lách mình xuyên qua tâm hồn cô chạm nhẹ đến nỗi buồn. Cô không muốn có thêm một nét vẽ mang gam màu tối nào vào bức tranh cuộc sống của cô nữa, dù biết rằng điều đó sẽ là không thể. Cuộc sống ai mà biết trước điều gì sẽ xảy ra cơ chứ? Khi thấy Phong đi với Vân Anh tim cô phản ứng dữ dội, khó chịu vô cùng, lòng dạ xốn xang, một nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm hồn cô và nó nó cảnh báo “nếu cô không giữ thì có ngày co