bàn với nó hết trước rồi – Gia Hoành cười toe toét “Mai gặp Tinh Vân rồi! Phải thật đẹp trai mới được” – Tinh Kỳ vừa tự nhủ vừa vuốt vuốt mái tóc. Thế là mới sáng sớm ra đã đi cắt tóc, tập thể hình, mua một đống đồ mới (Tên này cua gái là nhờ nhan sắc! _”_). Lâu lắm rồi không gặp các anh, cũng phải ăn mặc sao cho được chứ. May là bữa nhiều tiền, có đi mua một bộ bikini màu xanh biển với Tuệ Châu. Giờ có dịp mặc rồi (Cô nàng này thì còn quá ngây thơ trước âm mưu đen tối của anh em nhà họ Vương)
Ở hồ bơi Royal
Tinh Vân đến sớm hơn nửa tiếng, cứ chỉnh đi chỉnh lại bộ đồ. Tay xách nách mang đủ thứ. Khăn tắm, đồ thay, kem chống nắng, xà bông đủ loại và kem rửa mặt. Vừa nhìn thấy Gia Hoành, cô nàng đã đưa hết cho anh xách.
_Chào Gia Hoành, anh xách phụ em nhé! Gia Vệ đâu?
_Nó đang vào, Hoàng Vũ đang ở ngoài đó
Tinh Vân ngó theo hướng tay mà Gia Hoành chỉ, nhìn ra thấy có 4 bóng người. Vừa đi qua cổng, cô đã nhận ra người đầu tiên… Là… Tinh Kỳ…. Ánh nắng chiếu vào anh làm lộ rõ nước da nâu khỏe khoắn của anh, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt gầy, cái miệng với nụ cười rực rỡ hơn cả nắng. Tinh Vân ngẩn tò te hết mấy giây.
_Này, giữ đi – Gia Hoành đưa một đống đồ cho Tinh Kỳ
_Của ai đây? – Tinh Kỳ làu bàu (Mất hết cả hình tượng)
_Của em… anh không thích thì đưa em cũng được – Lần đầu tiên sau gần một năm, cô chịu mở miệng nói gì đấy với Tinh Kỳ
_Không anh hỏi vậy thôi, để anh giữ cho! – Tinh Kỳ thì đổi thái độ ngay lập tức khi quay mặt ra phía Tinh Vân. Bộ đồ xanh rất đẹp tôn được làn da trắng của cô, mái tóc bồng bềnh gợn sóng để xõa qua hai bên vai gầy thật quyến rũ. Thấy Tinh Kỳ nhìn cô từ đầu đến chân, mặt cô đột nhiên đỏ ửng. Biết vậy đến sớm thay đồ trước làm gì.
_Mày làm gì như muốn ăn thịt em nó vậy? Từ từ thôi chứ! – Gia Vệ thấy Tinh Kỳ như vậy liền chọc. Anh chàng bị nói trúng tim đen vội quay đi chỗ khác. _Anh Vệ nói gì kỳ quá… – Đang nói thì Tinh Vân chợt nhìn thấy Hoàng Vũ đi ra chung với một người con gái. Không ai khác, đó là … Tuệ Châu – Tuệ Châu, cậu….
Tuệ Châu dường như chẳng để ý gì đến nó. Cứ mãi líu lo, tíu tít bên Hoàng Vũ, hết bá vai, lại nắm tay, rồi hôn má.
_Ủa, hai người đó quen nhau à? – Tinh Vân hỏi nhưng không có câu trả lời.
_Thôi, tụi anh đi thay đồ! – Gia Vệ nói rồi kéo một đám vào phòng vệ sinh
_A, Tinh Vân kìa! – Tuệ Châu giờ mới nhận ra có Tinh Vân “trên đời”
Tinh Vân không thèm trả lời gì, nguýt cô bạn mình một cái rõ sắc, rồi lại nguýt một cái qua Hoàng Vũ
_Chài, mới gặp mà em làm gì anh đau quá vậy nè!
_Hai người nha, quen nhau không nói tui biết nha. Bạn bè như không. – Tinh Vân bĩu môi giận dỗi
_Có đâu – Hoàng Vũ với Tuệ Châu quay qua nhìn nhau, đồng thanh đáp.
Tinh Vân quay lại thì hai người quay đi, bỗng đầu cô nảy ra một ý tưởng, cười rất chi là gian
_Tuệ Châu, cậu chưa quen với Hoàng Vũ à?
_Ừ, … chưa … gì đâu mà quen – Mặt nàng đỏ ửng
_Cậu thích Hoàng Vũ không?
Tuệ Châu thoáng nhìn qua Hoàng Vũ, im lặng chưa chịu trả lời. Chắc đang đấu tranh tư tưởng
_Không trả lời là đồng ý nha! Mình hôn anh Vũ à. Anh Vũ, bữa anh nói là vật thế chỗ của Tinh Kỳ cho em cơ mà…
Tinh Vân nói mà không để ý, Tinh Kỳ tồng ngồng đứng sau
_Tinh Vân,… Tinh Vân… – Tuệ Châu lay lay cái tay Tinh Vân
_Sao vậy, đổi ý rồi à? Thích anh Hoàng Vũ đúng không? – Tinh Vân cười đắc thắng, tự nhiên thấy chỗ mình đứng bỗng tối sầm. “Ủa, trời đang nắng thế mà?”. Mặt Hoàng Vũ cũng vậy, cứ hết liếc nó rồi liếc ra sau, ngúng ngoáy cái đầu.
_Anh sao vậy? Sắp mưa sao? – Nói rồi Tinh Vân quay lại. Thấy ngực của một người đàn ông, nhìn quen ta. Cô nhìn lên, nhìn lên nữa, mới chợt nhận ra Tinh Kỳ. Cô ý thức lại lời nói của mình lúc nãy. Chết rồi, hình như có nhắc đến chuyện thế chỗ cho Tinh Kỳ, anh ấy sẽ cho rằng nếu mình không yêu anh sao phải tìm người thế chỗ. Vậy là lý do chia tay hôm trước là không hợp lý. Cô bất giác , lấy hai tay ôm miệng. Hy vọng là anh ấy không nhận ra, hy vọng là anh ấy đã quên… Không được, phải tỏ ra bình thường, coi như không có gì xảy ra.
_Tinh Kỳ, anh ra thay đồ xong rồi sao? – cô cười toe toét
Tinh Kỳ thì đứng đó như trời trồng. Tay anh nắm chặt nghe cả thành tiếng ma sát. Mắt anh nhìn cô như muốn cô tan thành than. Tinh Vân sợ sệt quay ra nép vào người Tuệ Châu.
_Cứu mình với! – cô thỏ thẻ
_Hết cách rồi – Tuệ Châu giờ đứng đối diện với Tinh Kỳ cũng sợ lây
Tinh Vân né ánh mắt Tinh Kỳ, dáo dác nhìn xung quanh. Chúa ơi, mấy bà cô, cứ nhìn đăm đăm vào Tinh Kỳ, thấy ghét. Có gì đáng để coi vậy sao? Làm như coi phim hành động không bằng. Mấy bà cô cứ nhìn nhìn, rồi bốc cái gì đó ăn, rồi cười cười, rồi quay qua nói với bà bên cạnh cái gì đó. Hai bà mặt đỏ như quả cà chua.
Cô nghe tiếng Tuệ Châu nuốt nước miếng cái ực. Bất giác, cô nuốt theo. Tuệ Châu chạy qua nép vào lưng Hoàng Vũ. Ok! Giờ thì giống trò rồng rắn lên mây rồi đây. Chài ai, đang căng thẳng mà chỉ nghĩ được mấy thứ đó. Gia Hoành, Gia Vệ thấy vậy cũng đứng ra sau cách Tinh Kỳ ba mét. Đó là sức mạnh của Tinh Kỳ. Anh nhiều khi không cần nói nhưng ai cũng khiếp sợ. Cô rê từ từ đôi mắt lên nhìn thẳng vào Tinh Kỳ.
Như chỉ chờ có thế, Tinh Kỳ hầm hầm đi đến chỗ cô, mang tiếng là hầm hầm nhưng thật ra đi rất nhanh. Anh vừa tới chỗ cô, là ngay lập tức, Hoàng Vũ với Tuệ Châu dạt ra chạy qua bên Gia Vệ với Gia Hoành với Gia Vệ. Cô định với lấy Tuệ Châu, nhưng không kịp nữa rồi. Cô sợ sệt quay ra nhìn Tinh Kỳ.
_Rốt cuộc… CÁC NGƯỜI, ĐANG GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ? – Tinh Kỳ đột nhiên quay ra đám Gia Hoành, Gia Vệ la lên, khiến cả Tuệ Châu đang đứng đó cũng run cầm cập chạy ra sau Hoàng Vũ. Cô đột nhiên bấn, bấn vô cùng. Đang định chạy. Thì ngay lập tức, ánh mắt Tinh Kỳ quay về phía cô. Từ lúc, não bộ đưa ra ý kiến, đưa đến quan tòa trung ương thần kinh, rồi ra lệnh cho tay chân làm việc. Không hiểu sao đúng lúc anh vừa nhìn cô thì cô mới bắt đầu chạy. Thật đáng sợ. Tay anh ngay lập tức nắm chặt tay cô, làm cô không chạy được nữa. Anh đã giận dữ, bây giờ còn tức tối hơn. Tay anh nắm chặt như muốn lột da cô ra _A! Đau em – Tinh Vân nhìn đám Gia Vệ như muốn nói “Cứu em với!”. Như biết trước kết quả là chẳng ai cứu cô, cô đành quay lại phía Tinh Kỳ, cười sợ sệt – Anh làm gì thế? Bỏ tay em ra đi! – Bàn tay kia của cô, cố gỡ từng ngón tay anh ra, run lẩy bẩy. Tinh Kỳ thấy vậy, đứng sát vào Tinh Vân. Cô càng hoảng loạn, chạy xa ra, nhưng bàn tay Tinh Kỳ đã nắm chặt lấy, siết mạnh hơn, áp người cô gần hơn lúc trước. Tinh Kỳ chợt cúi xuống, áp mặt anh gần mặt cô. Cô vội đẩy anh ra. Anh giận điên, nhìn cô trong 3 giây, rồi nhảy ù xuống nước. Hai tay hắn nắm chặt hai tay cô từ bao giờ. Đám Gia Vệ trên bờ hoảng hốt:
_Trời, hồ cao 2m5 lận đó – Gia Hoành nói
_Ừ, nó định dìm chết con bé à? – Gia Vệ lo lắng nhìn xuống, thấy toàn một màu xanh – em ngốc quá sao không rủ đi cái hồ nào nông nông hơn. Cỡ 1m3 thôi!
_Mày nói cứ như đùa, lớn già cái đầu đi hồ 1m3 – Hoàng Vũ mắng
_Anh ơi, có khi anh Tinh Kỳ hận nó phản bội đó, nên dìm nó chết luôn ở dưới thì sao? – Tuệ Châu hỏi, bắt đầu nấc lên từ từ.
Hoàng Vũ ngồi kế bỗng thấy xót, ôm Tuệ Châu vào lòng
Lúc đó, ở dưới đáy hồ. “Tinh Kỳ, em ngạt thở”, cô ho sằng sặc trong màn nước. Tinh Kỳ nằm sát trên người cô. Mặt vẫn “đằng đằng sát khí”, nhưng nhìn mặt Tinh Vân, hai mắt nhắm tịt, miệng hé mở nốc từng ngụm nước, anh dịu lại. Anh đưa tay lên áp vào hai đôi má cô trắng mịn, chân vẫn đạp để ép người cô xuống tận đáy, anh hôn vào đôi môi mà ngày đêm anh vẫn nhớ đến. Dù là quen với Á Mỹ, nhưng anh chưa bao giờ động đến cô. Sau cái lần ôm Á Mỹ trên trường ấy thì ngày nào cũng giữ khoảng cách với Á Mỹ. Đây mới là đôi môi ngày nào anh cũng nhớ đến, anh vẫn luôn thèm muốn.
Tinh Vân thấy môi mình đang tan chảy, mở mắt ra. Cô chống cự, cô dùng dằng. Không được, cô đang ngộp thở không có sức lực, anh thì quá khỏe. Chẳng lẽ bao tháng trời, cô cố gắng nhẫn nhịn để anh với Á Mỹ êm xuôi nay tan hết rồi sao. Bất giác cô bật khóc.
Chương 11
Tinh Kỳ đang hôn thấy đôi môi cô run lên. Anh lo lắng vội kéo cô trồi lên mặt nước. Cô vừa ho vì sặc vừa khóc. Hai má đỏ ửng giữa nước da trắng bóc. Trông vừa đáng yêu, vừa tội nghiệp.
_Tinh Vân, Tinh Vân – Tuệ Châu lo lắng hỏi – cậu không sao chứ?
Tinh Vân nhìn đám bạn cô, mắt đỏ hoe
_Hết rồi, hết rồi… – Tinh Vân khóc to hơn
_Cái gì hết? – Gia Hoành hỏi
_Kế hoạch của em, mục đích của em,… hết cả rồi… Bỏ em ra, bỏ em ra… – Cô giãy đành đạch trên tay Tinh Kỳ. Anh vẫn cứng đầu ôm chặt lấy cô, lần này không phải hôn dưới nước nữa. Toàn thể hồ bơi đều trố mắt ra trước cảnh anh chàng đẹp trai lúc nãy đang cưỡng hôn cô bé.
Gia Hoành, Gia Vệ, Tuệ Châu, Hoàng Vũ đều chăm chú nhìn. Tinh Vân lúc đầu bức bối, đẩy anh ra thật, cô dùng tay đẩy má anh ra. Cuối cùng thì anh cũng chịu buông đôi môi cô ra, nhưng sau đó lại ép thật chặt vào. Anh hôn cô say đắm. Người cô bủn rủn vì bờ môi tan chảy. Cô không cưỡng lại được, cũng hôn lại. Tay cô vuốt ve đôi má anh. Đã lâu lắm rồi, cô không được cảm nhận anh… gần đến thế. Đôi tay Tinh Kỳ giữ chặt lấy cô như một lời khẳng định không rời xa cô nửa bước nào nữa.
_Chuyện này có vẻ đi quá xa rồi, Gia Hoành – Gia Vệ liếc anh một cái sắc lẹm
Cả bốn đứa nhìn Tinh Kỳ và Tinh Vân đầy lo lắng. Tinh Kỳ thỏa mãn cơn khát tình xong, ôm Tinh Vân nhẹ nhàng lên bờ.
_Đi về thôi – Gia Hoành hô to
_Cái gì? Chưa bơi lội gì mà – Tinh Kỳ tiếc nuối pha lẫn tức giận
_Đi về đi. Em xin lỗi. Hai chúng ta đã đi quá giới hạn – Tinh Vân lên tiếng đồng tình – Tại vì anh nồng nhiệt quá, em…
Tinh Kỳ nhìn cô đầy căm phẫn. Cả đám quay đi. Không nói thèm nghe Tinh Kỳ nói gì thêm.
_Tinh Vân, mình với anh Hoàng Vũ đi mua ít đồ ăn nhé! – Tuệ Châu nói
_Ờ… – Tinh Vân đầy mệt mỏi.
Khi bước vào trong phòng tắm, cô mới chợt nhớ ra đồ mình đang nằm ở chỗ Tinh Kỳ. Cô thầm rủa mình quá ngu ngốc. Cầu nguyện ình một chút, cô đành đi qua đứng trước phòng tắm nam
5phút….10phút…15phút
Tinh Kỳ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm.
_Anh Tinh Kỳ, trả đồ đạc lại cho em! – Cô cố không tỏ ra sợ
Tinh Kỳ nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nuốt nước bọt cái ực. Tinh Kỳ nhìn thấy điều đó, anh nhếch mép cười.
_Thừa nhận rằng em yêu anh đi. Anh sẽ trả – Tinh Kỳ nhìn cô thách thức, đẩy cô vào tương từ bao giờ.
_Em… em… – Tinh Kỳ càng dí sát người mình vào người cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn vào khuôn mặt cô, đôi mắt thoáng hạnh phúc – Em… – Tinh Vân lại nhìn Tinh Kỳ một cái nữa – Em… không thể – cô quay phắt mặt đi. Tinh Kỳ đầy thất vọng.
Đúng lúc, Gia Vệ và Gia Hoành đi ra. Hai anh vội can ngăn. Bất ngờ dũng cảm. Mỗi anh một bên, lôi anh ra khỏi cô. Đôi mắt anh giờ hiện rõ nét đau đớn. _Không được động đến cô ấy – anh gằn lên từng tiếng – mày mà làm tổn hại đến một sợi tóc nhỏ của cô ấy, tao giết mày.
_Ái chà, mày là bạn trai của con nhỏ xinh đẹp này à? – Hắn ta cố tình trêu tức anh, mắt không rời khỏi bộ bikini nóng bỏng trên người cô. Tay hắn sờ lên mái tóc cô, vuốt qua cổ cô rồi vuốt dần