* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Truyện teen - Chỉ yêu cây kẹo bông nhỏ - trang 7

còn tập liên tục một tiếng liền không nghỉ. Bình thường, tập một lúc là Kiều Ân đã muốn nghỉ nhưng hôm nay hơi bất thường.

“Ân Ân, sao quần bò của cậu lại bị thủng một lỗ thế này?” Đình Đình đang cho quần áo vào máy giặt chợt nhìn thấy quần bò Kiều Ân vừa thay ra treo trên móc.

Cuối cùng Kiều Ân cũng dừng lại, đi vào phòng tắm xem. Trời ạ, đúng là bị thủng một lỗ thật. Nhất định là do lúc bị ngã đây mà. Có lẽ nào cô đã mặc chiếc quần này tung tăng ở chỗ đông người suốt cả buổi tối sao?

“A… Xấu hổ chết mất!” Kiều Ân cầm chiếc quần, ném lên giường mình rồi chán nản vùi mặt xuống gối.

Ba cô bạn cùng phòng đến bên giường cô, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

“Yên tâm, nhất định anh trai cậu không phát hiện ra đâu”, Nhược Lăng vỗ lưng cô an ủi. Bọn họ đều biết tối nay cô đi ăn tối cùng Thiệu Minh Vỹ.

“Anh ấy mà thấy chắc chắn sẽ nhắc, anh ấy cũng chẳng để ý đến việc cậu xấu hổ hay không đâu”, A Nhã an ủi.

“Không phải anh ấy”, Kiều Ân đau khổ ngẩng mặt lên nói.

“Sao cậu đau khổ vậy? Ngoài anh ấy ra thì còn ai nữa?”, Đình Đình không hiểu hỏi.

“Ôi dào!”, Nhược Lăng không nhịn nổi nữa, trèo lên giường. Cô không còn đủ sức để chịu đựng người ở giường bên cạnh nữa, mệt mỏi nằm xuống, mặc kệ hai cô nàng kia đứng đó.

“Được rồi, Kiều Ân, xuống đây”, A Nhã cũng leo lên giường, ngẩng đầu nhìn Kiều Ân nói.

“Ừ!”, Kiều Ân ngoan ngoãn trèo xuống. Ba cô nàng kia ngồi trên giường Đình Đình còn cô kéo ghế máy tính ra ngồi.

“Nói, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”, A Nhã truy vấn.

Kiều Ân kể lại cho đám bạn cùng phòng nghe chuyện mình và Nhan Trinh Tịch chiều nay.

“Xấu hổ chết mất, lúc đó mình còn chổng mông lên nữa chứ, không nhìn cũng thấy! Ôi… Mất mặt quá đi, có lỗ nào cho tớ chui xuống không?” Nói rồi, Kiều Ân sầu não gục mặt xuống bàn.

Ba cô nàng kia nhìn nhau cười. Cô bạn trước mặt họ lúc nào cũng có thể tạo ra những việc kỳ quái.

“Anh chàng đó đẹp trai không?”, Nhược Lăng đon đả chạy lại, hỏi câu mà mọi người đều quan tâm.

“Ừ, mắt cậu ấy rất đẹp!”, Kiều Ân gật đầu. Bởi vậy cô mới cảm thấy xấu hổ.

“Ỉn con này lại thích người ta rồi hả?”, A Nhã khẽ cười.

“Không có, cậu ấy gầy thế sao có thể thích người béo ú như mình chứ.” Kiều Ân đau khổ nhớ lại lời nói của anh khi nãy.

“Cậu ấy có đẹp trai bằng anh cậu không?”, A Nhã càng lúc càng thấy hứng thú.

“Không giống nhau, mỗi người một vẻ mười phân vẹn chín. Nhưng nếu phải so sánh thì anh mình đẹp trai hơn một chút”, Kiều Ân nói chân thành.

“Hèn chi hôm nay cậu đau khổ như vậy, có phải muốn giảm cân nhanh hơn không?”, Đình Đình đột nhiên cười như đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Chẳng phải cậu nói sẽ không quen thêm anh chàng đẹp trai nào nữa sao?” A Nhã nhớ có lần Kiều Ân đã chỉ tay lên trời mà thề rằng sẽ không mê trai đẹp nữa! Nếu không, Thiệu Minh Vỹ đã sớm nhảy bổ vào rồi.

“Ừ, đúng vậy, trai đẹp chỉ hợp với gái xinh thôi, còn mình chỉ hợp với những người bình thường”, Kiều Ân thở dài rồi khẽ mỉm cười. Chỉ có người như Phương Tuệ mới hợp với anh thôi, như thế mọi người mới vừa lòng bằng mắt.

“Vậy cậu chăm chỉ luyện tập nhé! Không chừng, đến lúc cậu đã giảm cân, trai đẹp lại bu đến ấy chứ”, Nhược Lăng chạy đến vỗ vai cô nói.

Kiều Ân cầm quần áo vào phòng tắm.

Khoảnh khắc nước chảy lên đầu, tràn khắp mặt, Kiều Ân mới thấy vui vẻ trở lại.

Nhớ tới những lời anh nói, Kiều Ân chợt thấy lòng nhói đau.

Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác người béo như cô mà được sánh vai cùng trai đẹp như anh sẽ giống như một giấc mơ thần kỳ mà cô hằng tưởng tượng thế nào đâu?

Có cô gái nào lại không thích trai đẹp cơ chứ? Dù một người béo mập như cô nhưng khi được Thiệu Minh Vỹ ôm lấy mà tuyên bố “Sau này, em chính là em gái của Thiệu Minh Vỹ, bất cứ ai cũng không được xem thường em” cũng cảm thấy hạnh phúc, sung sướng muốn bay lên rồi.

Vậy mà anh chàng siêu đẹp trai này lại muốn nhận cô làm em gái! Đây quả là may mắn tu mười kiếp cô mới có được. Ngay từ khi học cấp ba cô đã mập mạp nên tướng mạo những anh chàng bên cạnh cô cũng chỉ thường thường bậc trung, tính cách nửa vời. Vì thế cô luôn cảm thấy bản thân mình chỉ hợp với những anh chàng kiểu này.

Không chỉ có vậy, Thiệu Minh Vỹ còn không ngần ngại dẫn cô đi chơi, giới thiệu cô với bạn học của anh, còn nắm tay cô cùng đến phòng tự học. Đêm đêm cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc và đầy mãn nguyện. Cô rất vui, cực vui, vô cùng vui, thậm chí còn thầm mong Thiệu Minh Vỹ có thể thích mình một tẹo, tẹo thôi cũng được.

Nhưng có vẻ mong ước này của cô dần dần bị tan vỡ.

Những cô gái xinh đẹp bên cạnh anh lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt khắt khe, soi mói. Dù sao cô cũng là con gái nên cũng cảm nhận được điều đó. Có một hôm, cô vô tình nghe được họ bàn tán về mình, và cuối cùng cô đã hiểu, tất cả là bởi cô quá ngây thơ!

“Cậu nói xem, con bé ấy béo ú như con lợn thế, sao có thể mặt dày đi cùng Thiệu Minh Vỹ chứ?”

“Vả lại, các cậu có để ý không, mỗi lần nó nhìn Thiệu Minh Vỹ thì ánh mắt đều toát lên vẻ say đắm khó cưỡng. Thật là, có lẽ nó chưa bao giờ soi gương xem bản thân mình có gì tốt đẹp hay không đấy mà.”

“Đúng vậy, chẳng qua vì Minh Vỹ quá thương người, lúc nào cũng thấy con bé đó thui thủi lặng lẽ ngồi một góc nên thấy tội nghiệp mà nhận làm em gái thôi, vậy mà nó lúc nào cũng cho rằng nó là chim sẻ hóa phượng hoàng.”

“Hừ, cứ chờ xem, lúc nào gặp phải dạy dỗ lại, xem nó còn cười được đến lúc nào.”

“Ha ha, được đấy, cứ nhìn thấy điệu cười giả ngây giả ngô của nó là tớ ức không chịu được.”

Đám nữ sinh đó đã sớm bỏ đi, chỉ còn cô ngồi một mình đờ đẫn trong phòng.

Hóa ra, ánh mắt oán hận của họ dành cho cô đều có nguyên nhân. Chỉ vì cô quá ngốc, quá khờ khạo nên mới nghĩ rằng mình có thể độc chiếm vị trí bên cạnh Thiệu Minh Vỹ. Mọi thứ đúng là không đơn giản như cô nghĩ, em gái, hóa ra anh ấy thấy mình đáng thương nên mới nhận làm em gái. Đúng vậy, em gái của Thiệu Minh Vỹ đã là một vinh dự rất lớn. Cô còn dám mơ tưởng hão huyền gì nữa chứ?

Cô chỉ có thể là em gái của Thiệu Minh Vỹ!

Sau này, mỗi lần gặp đám nữ sinh đó, cô đều ngọt ngào khen họ xinh, khen họ giỏi giang, họ là người mà cô rất ngưỡng mộ, lại ca ngợi anh trai có con mắt tinh tường, quen toàn giai nhân sắc nước hương trời.

Chiều hôm đó, cô cố nở nụ cười gượng gạo, cố giữ mình bình tĩnh tươi tỉnh, nhưng trái tim cô lại rơi lệ đến cạn khô!

Cuối cùng, bằng sự thân thiện của mình, đám nữ sinh kia cũng không hằm hè với Kiều Ân nữa. Họ chấp nhận cô vì cô là một người em gái rất biết điều.

Từ đó đến nay, tư cách của cô được mọi người đồng ý. Em gái thân thiết nhất của Thiệu Minh Vỹ chính là Kiều Ân, không thể thay đổi cũng không thể khác được!

Cô thấy rằng, được làm em gái anh, được anh yêu quý cũng đã là niềm hạnh phúc! Ít nhất cô cũng có thể vui vẻ đón nhận hạnh phúc này.

Thiệu Minh Vỹ và Kiều Ân mãi mãi là anh em thân thiết!
Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Quả nhiên, Kiều Ân đang cố giảm cân!

Mỗi động tác vốn chỉ có bốn lần nhưng Kiều Ân lại tập gấp đôi, tận tám lần, hơn nữa, còn cố gắng tập đúng theo mẫu. Sau động tác ngồi xổm xuống đất sẽ lại đứng thẳng lên, chân nhất định phải giữ thẳng. Động tác quay người nhất định phải mở rộng hết sải tay, cố gắng quay người ra sau. Còn động tác Kiều Ân cảm thấy khó nhất, giống như khiêu vũ là vừa ngồi xổm vừa nghiêng người và hai tay sang một bên, sau đó lúc đứng dậy thì hai tay lại quay sang phía bên kia.

Mỗi lần tập xong động tác nào đó, Kiều Ân đều cảm thấy mệt thở không ra hơi, mặt mày choáng váng. Nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, kiên trì tập luyện, tự nhủ trong lòng nhất định không được từ bỏ, phải cố lên!

Thấy cô tập luyện chăm chỉ như vậy, bọn A Nhã đều rất bất ngờ, quả nhiên lần này Kiều Ân quyết tâm giảm cân thật. Vì vậy mọi người đều giúp đỡ cô.

Nhược Lăng rất thích tìm hiểu về cách trang điểm, làm đẹp nên mỗi lần Kiều Ân tập xong, cô không chỉ giúp Kiều Ân xoa bóp chân tay để vai và đùi Kiều Ân không bị căng cứng, còn giúp cô tránh nguy cơ xuất hiện cơ bắp trong khi luyện tập. Thậm chí cô còn dạy Kiều Ân bài tập nằm trên giường, đưa cao hai chân qua đầu, mũi chân chạm vào tường. Động tác này có thể giúp cô đẩy nhanh việc lưu thông khí huyết ở chân và đùi.

Còn A Nhã dù lúc nào cũng trách mắng Kiều Ân nhưng trong lòng rất quan tâm đến cô. Sau bữa ăn tối, cô kiên quyết bắt Kiều Ân bỏ hết các đồ ăn vặt, đặc biệt là sau khi tập luyện không được ngồi nghỉ ngay lập tức. Vì Kiều Ân mà đã ngồi xuống thì toàn bộ cơ thể sẽ được thả lỏng thư giãn, như thế ngấn bụng dưới sẽ dồn xuống. Mỗi lần thấy Kiều Ân ngồi thư giãn là cô lập tức trợn mắt lên nhìn, thấy vậy bụng dưới Kiều Ân như cái công tắc điện tự động hóp lại, ngồi thẳng người dậy.

Đình Đình không trực tiếp giúp đỡ Kiều Ân, nhưng mỗi lần về phòng cô đều cổ vũ “Cố lên!” để tăng thêm tinh thần quyết tâm cho Kiều Ân.

Chặng đường giảm cân đầy gian nan của Kiều Ân ngày càng có hy vọng rồi!

Quầy tạp chí Đại học T

Sáng nay học tận bốn tiết Toán cao cấp nên ai cũng phờ phạc.

Kiều Ân ôm đống sách cho bốn tiết học đi ngang qua quầy tạp chí. Đám A Nhã hào hứng lật lật giở giở tờ tạp chí mình thích, chỉ có Kiều Ân vẫn ôm khư khư chồng sách vô vị đứng một bên đợi. Cô không hứng thú với mấy tạp chí kiểu này. Thường thì sách báo cô thích đều có thể xem ở phòng đọc của thư viện, nên cô không bao giờ mua nó vì thế cũng chả xem làm gì.

Cô đứng một mình ngắm nhìn mây bay lơ lửng giữa trời thu thoáng đãng, màu xanh lam nhạt trên bầu trời cũng khiến con người ta cảm thấy thư thái, tâm hồn bay bổng hơn nhiều!

Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ lên vai phải Kiều Ân. Cô vụt quay lại nhìn, ồ, chẳng có ai? Kiều Ân bực mình quay ra sau kiếm tìm. A! Kiều Ân giật mình lùi lại một bước, đôi mắt đẹp mê hồn của Nhan Trinh Tịch bỗng kề sát gần cô.

Theo phản xạ Kiều Ân chợt lùi về sau, miệng lầm bầm: “Giật cả mình!”.

“Nhìn cậu đang ngơ ngác nên mới hù một cái!”, có vẻ tâm trạng cậu ta hôm nay rất vui.

“Vô duyên!”

“Mua sách à?”

“Không phải mình, là bạn cùng phòng mua.” Nói xong, Kiều Ân quay đầu lại thì đã thấy đám A Nhã mỗi người cầm một cuốn tạp chí trên tay, đang nhìn cô và Nhan Trinh Tịch đầy mờ ám.

“Ân Ân, anh chàng đẹp trai vậy mà cậu định chiếm làm của riêng hả?” A Nhã sớm đã nhận ra anh chàng đó nhất định là Nhan Trinh Tịch mà Kiều Ân từng nhắc tới, nhưng cô cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc họ.

“Đây là Nhan Trinh Tịch, còn kia là các bạn cùng phòng mình, Minh An Nhã, Toàn Nhược Lăng, Cao Nghi Đình”, Kiều Ân mỉm cười, khẽ giật vạt áo A Nhã.

“Ồ, hóa ra cậu chính là Nhan Trinh Tịch…”, A Nhã cười trộm, thảo nào biểu hiện của Ân Ân kỳ lạ và không trừng mắt với cô nữa. Nếu bình thường, Kiều Ân đã sớm cau cái mặt tròn vo của mình lại. Xem ra Kiều Ân đang hy vọng giữ được hình ảnh đẹp trong mặt

Full | Lùi trang 6 |Tiếp trang 8

*Trang chủ
1/1747

XtGem Forum catalog