hốt, chột dạ chạy đi nấp vào một góc.
Cô cố gắng lục lại ký ức, nhưng từ đầu đến cuối không hề tìm ra hình ảnh Thành Lệ mỉm cười với ngwofi con gái khác, nhưng mà hôm nay nhìn hình ảnh anh mỉm cười thân mật với y tá nhỏ kia, nhất định là…
Ai, người hung dữ đến đâu, đối mặt với vợ, cũng phải mỉm cười chứ.
Trong lòng Cố Vũ mơ hồ đau nhói, khi đã nhận ra hiện thực, cô và Thành Lệ là quan hệ bác với cháu, dù không có quan hệ huyết thống thì cũng không có cơ hội cho cô.
Buổi tối , Cố Vũ nhận được điện thoại của mẹ, hiếm thấy lúc nào cô lại đồng ý với yêu cầu đi xem mặt của mẹ đến thế.
Lão nhân gia ở cách thiên sơn vạn dặm vẫn có bản lĩnh điều khiển con gái đi xem mặt, là vào ngày chủ nhật, Cố Vũ nhận được một bức thư, trong đó là thời gian địa điểm và nhân vật xem mặt, mẹ cô dặn đi dặn lại, “Người ta là luật sư, con phải thục nữ một chút, đừng cười hô hố như bác con, cố gắng ngậm miệng lại, ít nói thôi, ít nói đấy nhé ! Có hiểu không?”
Cố Vũ âm thầm oán giận, phải là người cô cực kỳ yêu thích thì mới có thể vượt qua nửa cuộc đời được chứ, nhìn Thành Lệ nhà người ta đi, quăng cô đến mức mặt mũi bầm dập, lúc nào cũng soi mói cô… Mà khốn thật, sao lại nhớ đến anh ta chứ!
Lắc đầu vứt hình ảnh của Thành Lệ sang một bên, Cố Vũ bắt đầu mở tủ ra tìm quần áo.
Hôm qua Thành Lệ trực buổi tối, sáng nay mới về, ngủ một mạch đến chiều tối mới tỉnh ngủ, định qua phòng bếp tìm đồ ăn thì đi ngang qua phòng Cố Vũ, thấy cô đang lục tung đồ lên, không khỏi tò mò, “Cô đang làm gì thế?”
Động tác của Cố Vũ cứng đờ, sau đó làm như chẳng thèm để ý mà trả lời, “Tìm quần áo đẹp để mặc.”
“Đẹp… Quần áo?” Bình thường cô không quan tâm đến vẻ ngoài, quần áo toàn mặc đại, không quan tâm có đẹp hay không, Thành Lệ trong nháy mắt tỉnh táo, chau mày, “Cô định làm gì?”
Cố Vũ đối đáp trôi chảy, “Xem mặt.”
Thành Lệ ngây người trong chốc lát, không dám tin tưởng hỏi lại, “Cô nói cái gì?”
Cố Vũ đưa lưng về phía anh, “Xem mặt.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà vàng nhạt bao phủ cả căn phòng.
Thành Lệ hỏi khô khốc, “Vì sao… Vì sao đột nhiên lại muốn… Muốn đi xem mặt?”
Vì sao, cũng bởi vì anh đấy!
Cố Vũ ôm chiếc váy vất vả mãi mới tìm được, tức giận quay về phía anh , “Có người nói nếu qua ba mươi tuổi mà không kết hôn là phạm vào trọng tội rồi ! Tôi đã hai mươi sáu rồi, nếu không tận dụng cơ hội thì phải chờ ngồi tù à?”
Chương 6: Anh dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ giết anh
Đúng ba giờ chiều chủ nhật, Cố Vũ đúng hẹn tới quán cà phê đã hẹn trước.
Mẹ cô đã phải hao tổn bao nhiêu sức lực mới sắp xếp được lần xem mặt này nên đối tượng quả nhiên là tuấn tú lịch sự, anh Hứa thân là luật sư, đã quá ba mươi tuổi, cũng không phải như mấy người ăn nói khoa trương, mà ngược lại rất hài hước, ăn nói đâu ra đấy. Cố Vũ cũng cẩn thận tuân theo ý chỉ của mẫu thân đại nhận, cười không lộ răng, giọng nói nhỏ nhẹ, cuộc gặp gỡ này đều hướng về con đường vui vẻ rộng thênh thang, ngoại trừ việc có một người lén lút trốn cách đó không xa nhìn trộm bọn họ.
Đừng tưởng rằng trốn ở sau cái menu là cô không nhận ra được!
Tiểu tử từ lúc cô ra ngoài đã theo sát rồi, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm như là đại hiệp ẩn thân? Đã theo đuôi đến tận quán cà phê lại còn không biết giấu giếm, một người cao to thế kia, ngồi ở ngay sát bàn của cô, mắt cô mù thì mới không nhìn thấy!
Cùng với anh Hứa ăn xong bữa cơm, sau khi về đến nhà, Cố Vũ dựa ở trước hiện, ôm cây đợ thỏ, không nghĩ rằng đợ một hồi mà không thấy Thành Lệ đâu, cô nghi ngờ nhìn ra phía đằng xa, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mờ, Thành Lệ cầm trong tay gậy đánh bóng chày, ánh mắt âm u đang giằng co với anh Hứa.
“Anh dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ giết anh.”
Sắc mặt anh Hứa trắng bệch, “Này, anh này, tôi…. Anh… Cô ấy… Cô ấy là ai ?”
Thành Lệ cười lạnh một tiếng, sắc mặt như hung thần ác sát , “Anh nói xem?”
Chân anh Hứa run run, “Là … Là Lynda?”
Khóe mắt Thành Lệ giật giật, anh Hứa thấy thế liền nói lại, “Là Mạn Mạn? Còn không phải? Hay là Tiểu Phỉ? Nhược Đình? Anna?”
Anh Hứa còn chưa kịp kể xong, Thành Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Câm miệng!”
Không ngờ đi uy hiếp hắn tự nhiên lại có thu hoạch ngoài ý muốn thế này, nếu như vậy, thì càng không thể cho phép hắn ta lại gần Cố Vũ được.
Anh Hứa nghe lời không hề lên tiếng, mắt mở trừng trừng mà nhìn Thành Lệ chẳng không biết lấy từ đâu ra một cái tách thủy tinh, bỗng nhiên anh ném nó lên không trung, chiếc tách thủy tinh xoay tròn dưới ánh trăng bạc, Thành Lệ lưu loát giơ gậy đánh bóng chày luôn, ngắm trúng chiếc tách, đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
“Còn dám gặp Cố Vũ, kết quả của mày, chính là cái chén này.”
Anh Hứa lúc này mới bừng tỉnh, “Hóa ra là cô ấy!”
Hắn vội vàng gật đầu không ngừng, khi Thành Lệ nói “Cút” , hắn đã bò lên ô tô chạy trối chết.
Tiếng động cơ đi xa dần, Thành Lệ mạnh mẽ giẫm lên cái cây nhỏ bên đường, vừa giẫm vừa mắng, “Dám động đến người của anh này, dám động đến người của anh này, mày chán sống rồi!”
Nếu như không phải không muốn gây phiền phức cho Cố Vũ, anh đã sớm cho hắn vài cú đập, đánh cho cái tên khốn nạn này tơi bời như cái cây kia!
Cố Vũ ù ù cạc cạc đứng một bên, nghe anh nói câu “người của anh”, trong đầu đột nhiên bật ra một cái bóng đèn sáng quắc.
Chờ Thành Lệ xả hết tức giận, tâm trạng vui vẻ về đến nhà thì đã thấy Cố Vũ mặt không đổi sắc ngồi ở sô pha. Thành Lệ bất thình lình nhìn thấy vậy, theo bản năng lui về phía sau “ Cô, cô làm sao thế ??”⍊ Cố Vũ hừ một tiếng vô cùng hàm xúc, “Đây đáng lẽ là câu tôi hỏi mới đúng chứ?” Cô hí mắt, “Anh sao thế? Nhìn qua thấy rất thỏa mãn a.”
Đuổi được một con ruồi, đương nhiên anh ta phải thỏa mãn rồi.
Thành Lệ làm bộ giả vờ, “Không, không có, cô nên đi khám mắt đi, có khi lại tăng số rồi đấy.”
“A…” Cố Vũ nhíu mày, Thành Lệ căn bản không dám nhìn cô, mắt đảo xung quanh, bản lĩnh nói nói dối còn không bằng học sinh tiểu học!
Trong lòng Cố Vũ âm thầm lắc đầu, trước đây mắt cô đúng là bị mù rồi mới không nhìn ra được tâm tư của anh. Nghĩ kỹ lại thì tiểu tử này bày đặt không đến thành phố làm nghiên cứu sinh, lại mò đến Cảng Thành này, ký túc xá của trường học có sẵn thì không ở, lại còn muốn ở chung với cô, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ thế mà còn giúp cô nấu cơm giặt giũ dọn dẹp vệ sinh, chỉ hơi chạm vào cô thôi mà mặt đã đỏ đến tận mang tai, hóa ra là cậu ta đã sớm ủ mưu từ trước rồi!
Thằng nhãi này nhịn lâu như vậy, nghẹn lâu như vậy, miệng so với ngọc trai còn ngậm chặt hơn, sống chết không chịu mở miệng, làm hại cô cho rằng mình có ý đồ xấu xa với người nhà nên buồn bực không vui, ên này đúng là tội không thể tha thứ!
Thấy Cố Vũ không nói lời nào, Thành Lệ liền tự mình trấn đinh, tay cầm gậy bóng chày đi vào trong phòng, lại nghe thấy ở phía sau Cố Vũ gọi điện thoại, “A? Anh Hứa a, tôi rất thích anh, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?”
Thành Lệ lập tức thở gấp chạy ào lên, giật lấy điện thoại của Cố Vũ rồi quát to, “Người kia là tên khốn! Cô đừng thích hắn!”
Cố Vũ giả vờ tức giận, “Anh làm sao thế ? Vất vả lắm tôi mới tìm được người mình thích, vì sao tôi không thể thích được? Đưa điện thoại cho tôi mau lên!”
“Không được, không được!” Thành Lệ nhanh chóng giải thích, “Tên khốn kia là một tên sở khanh, trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu không kể hết!”
“Sao anh biết?”
“Tôi vừa ép hắn nói!”
“Anh ép hắn? Vì sao?” Cô không cho anh cơ hội thở dốc, “Anh ta là sở khanh, người bị hại là tôi mới đúng, anh tức giận như thế làm gì ? Hả ? Nói mau !”
“Bởi vì… Bởi vì…” Mặt Thành Lệ đỏ lên, thở hồng hộc đối mặt với Cố Vũ, rồi đột nhiên anh ôm lấy cô, “Tôi thích em!”
Mặt của cô bị ép vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của anh, còn có lời thông báo đầy tức giận kia nữa.
“Tôi thích em!”
Chương 7: Cứ bất chấp tất cả mà hôn, đảm bảo trăm phát trăm trúng
Bóng đêm dày đặc, chỉ có một bóng đèn sáng, phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Cố Vũ và Thành Lệ ngồi ở hai đầu bàn trà, Cố Vũ vỗ mạnh lên bàn trà khiến tay đau điếng, “Làm cháu trai lớn, sao anh lại có thể tự nhiên mà có ý đồ xấu với tôi, sao anh có thể … Tôi thật lòng đối xử tốt với anh, cũng toàn tâm toàn ý, lại là bác của anh nữa ! Thế mà anh lại có thể làm như thế, anh không phải đã làm tổ quốc và nhân dân thất vọng hay sao? !”
Thành Lệ nhăn mặt nghiêm nghị, hung dữ nói, “Không có quan hệ huyết thông, hơn nữa… Hơn nữa bố mẹ anh cũng đồng ý chuyện này…”
Nhắc tới chuyện này Cố Vũ càng thêm tức giận, cô ép hỏi lịch sử tình cảm của Thành Lệ, cuối cùng cũng rõ ràng chân tình của tiểu tử này với mình không phải là giả, thế nhưng, thế nhưng! Lại không chỉ có mình cậu ta, ngay cả anh cả và chị dâu trên danh nghĩa cũng tán thành cô với Thành Lệ ở cùng một chỗ, chuyện gì xảy ra thế này? Thành Lệ đúng là đồ tồi, đầu tiên là đến Cảng Thành, thu mua Tiểu Hi thân thiết với cô, sau đó lại còn nhờ đến sự trợ giúp của chị dâu nữa, mưu kế như vậy mà cậu ta cũng nghĩ ra được.
Quả thực là phát rồ a!
Làm vậy là thế nào hả?
“Khó trách mỗi lần tôi có chuyện gì anh đều đến đầu tiên a, đúng là nội ứng ngoại hợp a!” Vừa nghĩ đến việc Tiểu Hi của cô bán đứng tình hình của cô cho quân địch , Cố Vũ vừa xấu hổ vừa giận dữ, “Anh đã biết sai chưa hả? !”
Thành Lệ liếc mắt nhìn cô, mặt đỏ đến tận mang tai, hung dữ trả lời, “Này, dù sao chúng ta cũng tình đầu ý hợp, em, em bực cái gì chứ!”
“Xuống địa ngục mà tình đầu ý hợp! Căn bản là tôi bị các người kết bè tính toán!”
Chuyện lần trước cô đến bệnh viện nhìn thấy anh cười với cô y tá, hay là vụ Tiểu Hi có ý với anh, đều là muốn cho cô ghen. Mà lần này chị dâu giật dây bảo mẫu thân đại nhân sắp xếp cho cô đi xem mặt, chính là muốn ép Thành Lệ nói ra tình cảm của mình, để cho cô nhận ra người mình thích là ai.
Cố Vũ thở ra một hơi, đáy mắt ngấn lệ, “Bị anh làm cho tức chết rồi! Chuyện này thể nào cũng làm dư luận xôn xao, anh không sợ bị mất mặt à!”
Thành Lệ cuối cùng cũng đồng quan điểm với cô, “Là do em quá ngu ngơ nên anh mới phải mời người trợ giúp đấy chứ?”
Cố Vũ trừng mắt, “Nói bậy! Rõ ràng là anh sống chết không chịu nói ra!”
Mặt Thành Lệ đỏ rần rần, ngây người một lát, cảm thấy thẹn thùng chỉ biết bới đầu, “Coi như là anh thua đi.”
Cố Vũ đắc ý hừ một tiếng, lại nghe thấy Thành Lệ cất tiếng, “Này, vậy giờ em trả lời thế nào?”
“… Cái gì trả lời như thế nào?”
Thành Lệ tức giận nói, “Anh thích em, em cũng thích anh! Chúng ta… Chúng ta…” Anh khụ một tiếng xấu hổ mà sờ mũi, “Chúng ta… Hẳn là phải hẹn hò mới đúng chứ.”
Nói không động lòng thì là giả, thế nhưng cô không cam lòng đồng ý với anh dễ dà
Full | Lùi trang 2 |