và quản lý nó, như vậy là tự do, những gì học được có thể dùng được. Mặc dù ở trường cô có nhiều tác phẩm đoạt giải, là sinh viên đắc ý nhất của các vị giáo sư nhưng đây là Đài Loan, không phải nước Mỹ, cô cơ bản là chưa có danh tiếng, dù là thầy giáo đề cử nhưng tác dụng cũng không lớn lắm.
Nhưng mà ưu điểm nhất lớn nhất của Thẩm Kiều chính là lạc quan, vạn sự khởi đầu nan, cô cũng không nghĩ mới ban đầu sẽ có vô số dự án sẽ đến, vẫn nên từ từ là hơn.
Điện thoại đầu kia trầm giọng oán giận, "Em không thích hắn."
"Làm ơn, em căn bản ai cũng không thích đúng không?" Thẩm Luật là con cừu đen trong Thẩm gia, Thẩm gia gia phong nề nếp nghiêm cẩn, dùng lối giáo dục quân sự để dạy dỗ con cháu, trừ cô bị đưa ra nước ngoài từ trước, Thẩm Luật ở nhà lại phản nghịch làm cho mặt mày của ba luôn cau lại.
Cả đời ba sinh hoạt trong quân đội, hiện tại vẫn ở trong quân đội làm công tác quản lý, tư tưởng quân nhân của ông vô cùng nặng, đối với con gái thì không sao nhưng đối với con trai thì vô cùng hà khắc. Trong nhà, làm việc và nghỉ ngươi đều theo quy luật khiến cho người bình thường nhìn vào mà sợ hãi, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ ngủ, không tính qua loa. Cả đời ông nghiêm chỉnh vô cùng vậy mà sinh được hai đứa con đều cá tính vô cùng, con gái thì cuồng dã không kiềm chế được, con trai thì lười nhác, tùy ý.
Thẩm Nhược Định nhất định bắt Thẩm Luật bỏ luật sư về làm cảnh sát, dù thế nào thì công việc cũng phải tràn ngập chính khí. Ai biết được tên Thẩm Luật kia, sau khi tốt nghiệp đứng đầu liền bỏ qua những lời mời của những luật sư nổi tiếng mà chạy đến Đài Bắc mở văn phòng thám tử, ngày ngày đi bắt kẻ thông dâm, tìm mèo chó, vô cùng đắc ý.
Mà hành động này hoành chính là chống lại quyền uy gia trưởng khổng lồ của Thẩm Nhược Định, khiến ông dưới cơn nóng giận, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Luật. Từ sau đó, Thẩm Luật không dám về nhà ở miền Nam.
Đến bây giờ, chị gái muốn đính hôn, ngay cả mặt mũi hắn còn còn không dám lộ ra.
"Ai bảo, em thích anh Trình thật sự." Giọng trầm đặc thù, mang theo một tia ý hàm súc.
Cô cẩn thận thưởng thức bức hình chụp phong cách nội thất kiểu Châu u, cô rất thích loại mang hơi thở ngọt ngào này. Nhìn đồ án điêu khắc tỷ mỷ tinh tế, thật sự chú trọng chi tiết nha.
"Thẩm Luật, em không phản nghịch đến mức biến thành gay chứ?" Cười hì hì, "Cho dù anh Trình nam tử khí khái mười phần, chị nghĩ anh ấy cũng không có ham muốn này."
"... Như thế nào, chị cảm thấy anh ấy rất nam tử khí khái?"
"Có mắt đều nhìn ra." Cô nghiêm trọng hoài nghi, lúc trước cô và Thẩm Luật đều là đứa trẻ bị ôm sai ở trong bệnh viện, kỳ thật Trình Dịch Dương mới là con ba? Nhìn tính cách Trình Dịch Dương giống ba cô như đúc, đều là vẻ mặt chính khí đứng đắn, nghề nghiệp cũng là kiểm sát trưởng, nghe nói, thành tích của hắn nổi bật, rất được cấp trên ưu ái, cô ý bồi dưỡng hắn kế nhiệm. Nhìn qua một cái, Trình Dịch Dương từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều thật hợp ý ba.
Cô nghĩ, ba vô cùng hi vọng Trình Dịch Dương không chỉ là học trò của ông, tốt nhất là con ông.
"Được rồi, không nói điều này nữa." Thẩm Luật chuyển đề tài, "Tuy rằng không thích, nhưng mà em cũng mua quà tặng chị, hôm nay hai giờ chiều chị đến bưu điện số 29 nhận quà của em nhá."
"Này, Thẩm Luật, em có biết trên đời này còn có công ty chuyển phát nhanh? Trực tiếp đưa đến nhà thật tốt, thời tiết nóng như vậy, em lại bắt chị đi bưu điện lấy..."
"Em thích, nhớ kỹ nha, hai giờ."
Thanh âm tút, tút truyền đến, cô biết Thẩm Luật đã cúp máy, cô ném hột vào thùng rác, nhíu nhíu mày, tên Thẩm Luật này đúng là thích gây chuyện.
Hai giờ đúng, Thẩm Kiều bắt xe taxi đến, không khí bên ngoài nóng cháy khác hẳn không khí mát dịu trong xe, cầm ô cũng không ngăn được khí nóng, cô lại mắng tính cổ quái của Thẩm Luật một lần nữa.
Cho dù giữa trưa, người đi đường cũng không nhiều, nhưng vì Thẩm Kiều đứng ở nơi đó, nên hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chiếc áo đơn giản bó sát người lộ bờ vai mượt mà, quần lụa ngắn màu đen, làn váy ở bên hông tầng tầng trong suốt cuộn sóng lại quyến rũ nhẹ nhàng. Tóc dài búi lên lưu lại vài nhánh phất phơ bên má hồng, bộ ngực no đủ, eo nhỏ như một bàn tay có thể ôm vừa, hơn nữa, đôi chân thon dài xinh đẹp khiến cô tựa như người mẫu ở trong tạp chí vừa đi ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng người mẫu hiện tại bị ánh nắng chói chang của Miền Nam làm muốn ngất, nhìn khách sạn đối diện với bưu điện cô chỉ muốn vọt vào để hưởng thụ môt chút không khí mát.
Nhà cô ở thị trấn nhỏ, nhưng thật sự không tính là nhỏ. Nhìn xung quanh, máy móc khoa học kỹ thuật và công nghiệp vô cùng phát triển, nhiều khách sạn nổi danh đều đến đây mở chi nhánh.
Cô xoay người chuẩn bị tiến vào bưu điện bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh hai người. Cô nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại, thị lực tốt nên chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ đôi tình lữ hôn nhau đến khó chia lìa ở trước cửa khách sạn kia.
Bọn họ, giống như là vừa mới từ bên trong khách sạn đi ra, cô gái có mái tóc thẳng buông ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, bộ dạng rất ngoan, mà người đàn ông mãnh liệt ôm cô gái vào trong ngực, dù có trốn cô, cô vẫn nhận ra được.
Ánh mặt trời, hình như càng gay gắt, càng chói mắt, máu vọt thẳng đầu cô. Cô ngây ngốc đứng ở ven đường, xe cộ vẫn qua lại, vẫn nhìn đôi tình lữ thân mật. Thực sự, rất thân mật.
Móng tay nặng nề mà cắm vào lòng bàn tay non mềm, cái loại đau đớn này gọi lý trí của cô trở về, lửa giận bốc lên trong lòng. Cô băng băng tiến qua đường về phía bọn họ.
Càng đến càng gần, càng thấy càng rõ ràng, mắt của cô đỏ lên, vươn tay nắm bả vai tên đàn ông kéo lại.
"Chết tiệt, là ai..." luôn miệng chửi rủa kẻ đằng sau làm gián đoạn chuyện tốt, Kling nhìn rõ người chợt nặng nề mà hít vào: "Kiều!"
"Đúng, chính là tôi!" Thẩm Kiều đưa tay cho một cái tát thẳng vào khuôn mặt Kling, cô dùng không ít sức nên cái tát vô cùng vang làm chú ý vô số ánh mắt người trong khách sạn.
"Kiều, trời ạ! Kiều, em hãy nghe anh nói..." khuôn mặt trắng nõn của Kling bị một cái tát làm đỏ hồng, vẻ mặt vô cùng bối rối.
"Nói cái gì?" Cô lại cho thêm một cái tát, lại cầm lấy túi phang vào người hắn tới tấp: "Kling Blair, anh thật là đẹp mặt, hôm nay mới làm cho tôi mở mắt."
"Kiều, làm ơn, đừng như vậy, xin em nghe anh giải thích..." Hắn chật vật né tránh, biết tính tình của cô, không dám phản kháng.
"Giải thích cái rắm." Nhấc chân đạp hắn mấy cái lần nữa làm hắn hít vào một hơi, "Anh muốn giải thích là cô ta cường hôn anh, hay là hai người không cẩn thận đụng vào nhau? Anh cho tôi là ngu ngốc đúng không?" Cô luôn không phải là người dễ bị bắt nạt, nhìn thấy việc trước mắt như vậy sẽ không yếu đuối chạy đi, người khác làm cô nhục nhã cô sẽ khiến họ phải bị trả thù gấp trăm lần. Thì ra, nói cái gì mà muốn đi chi nhánh công ty ở Đài Bắc xử lý công sự, hoàn toàn là lấy cớ, căn bản chính là chạy ra đi lêu lổng, còn lớn hơn mật dám mang về thị trấn này, không sợ bị cô phát hiện?
"Anh và cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, thật sự bọn anh không quen, Kiều, anh yêu em." Cao lớn, lại anh tuấn, bị phụ nữ đánh thì đẹp trai cũng thành vô dụng, đời này Kling chưa bao giờ thê thảm như thế này.
"Anh thật làm cho tôi ghê tởm!" Dùng sức đạp một phát cuối cùng, trừng mắt nhìn dấu hồng trên mặt hắn, quần áo hỗn độn, chợt lạnh lùng cười, thật không dám tin chính cô lại đi yêu một tên khốn, thật là đẹp mặt! Lại quay đầu, nhìn về phía cô gái kia.
Thật sự là đẹp, vẻ mặt bình tĩnh, không chột dạ, không kích động, cứ như vậy nhìn Thẩm Kiều.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô." Thẩm Kiều đưa tay cầm túi xach, cô không phải loại đi tìm hồ ly tinh quyến rũ bạn trai để quyết đấu, nếu đàn ông lăng nhăng thì chỉ có tên đàn ông có vấn đề, phụ nữ thì liên quan gì?
"Tôi không có lo lắng." Cô ta chăm chú nhìn váy của mình, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, hoàn toàn là bộ dạng ngoan ngoãn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Kiều thật sự là không thể tin được cô ta chính là người vừa mới cùng tên đàn ông kia hôn nhau đến cháy bỏng, bởi vì bộ dạng cô ta thật giống tiểu bạch thỏ thuần khiết mà thôi.
Người vây lại xem cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hiện tại là như thế nào? Một người phụ nữ bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt giống hồ ly tinh, thế nhưng chạy tới bắt gian cô gái thoạt nhìn giống như nữ sinh ngoan ngoãn? Này, nhân vật có phải làm phản hay không, rõ ràng, rõ ràng họ xem có vẻ như là cô gái nữ sinh này đang bị cô gái xinh đẹp bắt nạt nha.
Cô gái ngoan vẫn mang vẻ mặt hờ hững, "Hơn nữa..." Cô chỉ vào tên đàn ông đang nằm thoi thóp, "Anh ta nói không sai, tôi thực sự không có chút quan hệ nào với anh ta."
Không quen mà có thể hôn thành như vậy? Lần này Thẩm Kiều thật sự là giật mình. Cô đã lâu lắm không về Đài Loan nên mới thấy nhiều điều kỳ lạ? Những cô gái Đài Loan hiện tại nhiệt tình như vậy sao? Hơn nữa cô gái này thật ngoan ngoãn, bộ dáng thanh thuần cũng...rất dễ lừa người.
"Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi đi trước đây." Vuốt nhẹ vài sợi tóc cho vào nếp, cô gái cười, lại nhìn Thẩm Kiều thật sâu, ánh mắt kỳ quái làm cho Thẩm Kiều cảm thấy có chút quái dị.
Khóe miệng cô gái bỗng gợn lên một nụ cười, xoay người bước đi. Gió thổi nhẹ mái tóc mang một chút mùi hoa.
"Kiều." Kling chờ cô gái đi rồi, tiến lên kéo kéo Thẩm Kiều, vừa định nói chuyện, lại bị Thẩm Kiều trừng mắt nhìn.
"Kling Blair, anh nghe rõ ràng cho tôi, giữa chúng ta xong rồi, đã kết thúc." Cô dùng sức bỏ tay Kling ra "Từ giờ trở đi, anh đừng tới tìm tôi, nghe rõ chưa?"
Hung ác nói xong, lưu loát xoay người đi luôn.
Thẩm Kiều cô, thật sự là mắt bị mù, thiếu chút nữa kết hôn cùng một tên đàn ông như vậy, coi như cô có mắt không tròng.Chương 3
Đi qua trên những lối đi bộ mờ mịt, xuyên qua vô số ngã tư đường, qua vô số khúc quanh, cô bước đi không mục đích, không biết chính bản thân muốn đi nơi nào cũng không biết là mình nên làm gì. Mặt trời thật lớn, đầu bị phơi nắng đến choáng váng, thâm mình như muốn nhũn ra, bước đi như là dẫm trên đám mây hư ảo, dường như tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là giấc mộng không có thật.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, một giờ, hai giờ cũng có lẽ lâu hơn. Mặt trời dần dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một chút gió nhẹ thổi tới xua tan đi nóng nực nhưng không thể mang đi những đau đớn từ tận đáy lòng đang sôi trào. Phía trước, thấy có một cái ghế dựa dài bằng gỗ, cô hơi giật mình rồi ngồi xuống, đến khi ngồi xuống cô mới phát hiện chân mình thật mỏi, chắc cô đã đi được một quãng đường dài. Hơi giật mình nhìn những cây xanh bên cạnh, đây hình như là một công viên nhỏ, các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng thực tại của cô, thật là đáng thương cho chính mình.
Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh một năm bên nhau của cô với Kling, hắn chăm sóc cô tỷ mỉ, điên cuồng mà theo đuổi, ngoài hoa tươi và quà tặng, thường thường mang đến cho cô những việc nhỏ nhưng lại khiến cô cảm động, hắn theo đuổi cô đến nửa năm cô mới đồng ý làm bạn gái. Kết giao đến bây giờ là hai năm, nhưng tới hôm nay cô mới phát hiện thì ra cô chẳng hiểu gì về hắn.