Lại không nói gì! Nhưng bọn hắn nhìn tôi bằng ánh mắt mãnh liệt. Lợi hại quá! Tôi vừa hoảng vừa tức cười, vội vã lấy thêm đồ ăn cho bọn hắn. Đúng là buồn cười!!! "Ha ha... các bạn mấy tháng không ăn cơm rồi?" "Phải đó. Y như quỷ đói đầu thai ấy." "Hà hà~" Ba đứa con gái chúng tôi nhìn bọn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ. Ăn ngon thật đấy! "Í da~ Ăn ngon thật đấy >_< Bây giờ bụng đang biểu tình rồi. >_< A ôi..." Cái tên này sao chẳng nói câu nào được bình thường thế nhỉ? -_-;; cái tên như con quạ đen! Quạ đen Lý Vân Quân! "No quá đi thôi! Tuấn Anh, mẹ của cậu tài nghệ đúng là thần kỳ!" "Thật đó!" "Đúng là mộng ảo! Tớ phải đến đây ăn thường xuyên mới được." Nếu Thái Dân mà đến nhà tôi thường xuyên -_- gạo nhà chúng tôi chắc không giữ được tới một tuần. Phải ngăn lại mới được!! -O- "Tuấn Hỷ, về phòng nghỉ đi. Ở đây để bọn mình dọn dẹp cho." Ối, Mẫn Chí Hồi có phải quá quan tâm rồi không? T_T Chí Hồi đã xắn tay áo lên bắt đầu rửa chén rồi. Hôm nay chuyển bao nhiêu đồ nặng thế, chắc chắn là rất mệt. "Đừng, để tớ dọn dẹp." "Em vào phòng đi. Để bọn anh dọn dẹp đây cho. Anh và Chí Hồi rất biết dọn dẹp đấy nhé." Tên Khương Cẩm Thánh này cũng bắt đầu động thủ. Ha ha, hiểu chuyện thế cơ à ^^* "Không sao đâu mà..." "Nhìn mọi người cũng có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Vào phòng nghỉ ngơi đi." "Vậy cũng được~ Cám ơn nhé *^^*" Ba người chúng tôi rúc vào phòng tôi. Tiểu Mẫn vẫn như đang nghĩ chuyện gì đó. Rốt cuộc là nghĩ gì nhỉ? "Ba đứa mình cùng tắm đi ~" "Á?" "Ôi~ Vui mà~" "Ha ha~ Tắm hả?" "Mau lên mau lên! Tiểu Mẫn~" "..." "Hàn Mẫn!" "Hở?" "Cái con nhỏ này... nghĩ gì thế hả?" Mặt Tiểu Mẫn thoắt nhiên đỏ bừng. Đúng là kỳ quặc thật. Nghĩ gì thế nhỉ? Bọn tôi kéo Tiểu Mẫn đang đứng ngơ ngẩn vào phòng tắm. Vừa mở nước nóng là phòng tắm lập tức chìm trong hơi nước. "Ya~ dáng các cậu cũng tuyệt quá đi chứ ^^" "Cái gì ~ Tuấn Hỷ, người cậu đẹp nhất mà còn nói ai nữa! Shock quá!!!" "Được rồi, Thẩm Trí Anh, người cậu cũng đẹp lắm lắm!" "A? Thật không? Thường thôi ấy mà ~ ^O^" "Hà hà! Đúng rồi! Tiểu Mẫn! Cậu thành thật khai báo cho bọn tớ nghe!" Chắc chắn có tâm sự. -_-a Giác quan thứ 6 mách bảo tôi biết trong lòng cậu ấy có quỷ. "Cái gì...? /- //- /" "Mấy ngày nay cậu có tâm sự hả?" "A!! Tuấn Hỷ!! Lúc nãy tớ cũng đang định hỏi! Hàn Mẫn, cậu đừng hòng lừa bọn tớ nhé." "Không có mà... làm gì có chuyện..." "Mau lên!" Trí Anh hù dọa, nhưng Tiểu Mẫn vẫn có vẻ do dự một lúc lâu. Thật đúng là có tâm sự mà T_T "Tiểu Mẫn, tóm lại là chuyện gì? Mau nói đi! Tớ và Trí Anh sẽ dốc hết sức giúp cậu mà." "Ừ... chính là..." "Vậy là đúng rồi! Làm tốt lắm ~ Mau nói đi! Chính là gì nào?" "Tớ..." "Tớ sao...???" "Thực ra... đã thích..."
"Thích một người nào đó rồi à?" "A ôi! Trí Anh! Giật mình chết mất!" "Ha ha! Tớ cũng giật mình nên vô ý hét to thôi... Tiểu Mẫn, vừa nãy cậu nói đã thích ai đó rồi à?" "À... ừ... /- //- /" "Là ai?" Mắt hai đứa bọn tôi đều chăm chú vào Tiểu Mẫn, nghiêm túc, tò mò nhìn cậu ấy. "Nhưng mà... chỉ là tớ đơn phương thôi. Cậu ấy... chưa từng nhìn thẳng tớ bao giờ." "Rốt cuộc là ai nào?" "Tuấn Hỷ... xin lỗi..." Tiểu Mẫn đột nhiên nắm tay tôi xin lỗi. Rốt cuộc là xin lỗi tôi chuyện gì chứ? -_-a Kỳ... kỳ quá... a! A! a! Chẳng lẽ là!!! -O- "Chắc không phải là... Phác Tuấn Anh chứ???" "Ôi... mất mặt quá!" "Trời ơi... sao lại là thằng nhóc đó... không thể... Tiểu Mẫn, nó không xứng với cậu đâu. Cậu không biết tên đó điên khùng thế nào đâu..." "Cậu ấy không phải vậy mà! Đối với tớ... là người tốt nhất thế gian. Tuy nhỏ hơn tớ một tuổi nhưng tớ thấy cậu ấy thật chín chắn, thật phong độ..." "Cái gì? Đó đâu phải phong độ! Mà là kiêu ngạo! Kiêu ngạo! Chắc chắn thế!" "Tuấn Hỷ, trấn tĩnh tí nào! Cậu quá kích động rồi! Ha ha~" Phải! Tôi kích động quá đây này! Bạn thân Tiểu Mẫn của tôi lại thích tên Phác Tuấn Anh yêu quái đó! Thật không dám tin nổi! Thật tiếc cho Tiểu Mẫn... đúng là ngược đãi người hiền mà. -_- Nếu cậu ấy hiểu tên Phác Tuấn Anh... không đúng, nếu hiểu hoàn toàn về nó thì chắc chắn sẽ không thích nổi nữa. Thậm chí còn bỏ đi không thương tiếc! Ừ, chắc chắn sẽ như thế! "Tuyệt đối không được nói cậu ấy biết. Rõ chưa? Tớ không cần cậu ấy biết. Chỉ cần ngắm cậu ấy thế thôi đã mãn nguyện rồi." "Đừng ngốc thế. Nói cho hắn biết đi." "Không cần mà." Trí Anh tức đến nỗi cứ đấm vào ngực. "Tuấn Hỷ, có phải Tuấn Anh không hứng thú gì với con gái không? Nói thực cho tớ biết." "Chuyện đó... chuyện đó..." Nói thực là, Tuấn Anh đúng là không có hứng thú với con gái. Cho dù có cặp kè với con gái cũng không vượt quá một tuần. Có qua lại với nhau thì cũng không nghe điện thoại, cuộc sống chẳng khác gì lúc một mình là mấy. Nhưng mà... tôi không nhẫn tâm nói cho Tiểu Mẫn đáng thương biết sự thật tàn khốc này."Không phải là không có... chắc chưa tìm được người thương thôi? Ha ha... tớ cũng không rõ lắm. Trái tim tên đó nghĩ gì thì có trời mới đoán được... ha ha... ^^;;" Tiểu Mẫn vui sướng cười toe toét. Tôi linh cảm thấy Tiểu Mẫn sẽ cực khổ lắm, có thể là sẽ bị tổn thương vì tên Tuấn Anh. MY GOD!!! Chương 15Tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, sảng khoái quá. Ha ha!! "Làm sao đây?" Từ nhà bếp vọng ra tiếng nói nghiêm túc khó thấy của Xương Sườn, khó quen được quá. -_- Ba đứa chúng tôi cảm thấy bầu không khí không được thoải mái lắm, thế là nhè nhẹ tiến đến cửa nhà bếp để nghe trộm bọn hắn nói chuyện. Nhất định không được để bị phát hiện. A men!! "Này, tóm lại phải làm sao đây? Cậu nói một tiếng đi có được không? Cứ nhịn thế à? Bọn Hữu Hàn Công Cao làm quá lắm, chúng ta cứ nhịn như thằng ngu sao?" Hữu Hàn? Hữu Hàn chẳng phải là trường mà lần trước Trí Anh nói... quan hệ không tốt với Đại Lâm đó sao? Không phải chứ? - -;; Ba đứa con gái chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt dò hỏi. "Đàn anh năm 3 chẳng phải vẫn chưa có động tĩnh đó sao?" Thái Dân bất lực nói. Xương Sườn nghe Thái Dân nói thế càng phẫn nộ hơn. "Mẹ nó, cũng không thể cứ ngồi đó chờ chết được chứ?! Năm 3 thì năm 3, chúng ta là chúng ta! Cái gì mà đàn anh với không đàn anh! Chúng ta vốn chẳng cần bọn họ!!" "Cậu tưởng tớ không muốn san bằng bọn nó à? Tớ cũng muốn diệt bọn nó đến nỗi tay chân ngứa ngáy hết đây này! Thằng nhóc! Nhưng cậu cũng phải nghĩ xem nếu bọn mình như thế thì Cẩm Thánh ăn nói làm sao đây?" "A! Mẹ nó! Cái thằng khốn kiếp Phác Dân Thọ như con quạ đen đó, đi đâu cũng nói sẽ diệt cả bọn mình!"Quạ đen? -_- Ý cậu nói là ngoài cậu ra còn có một con quạ đen khác nữa à? -_- Thật không dám tin. "Nghe nói PHác Dân Thọ đang nói linh tinh khắp nơi đó." Cái tên Tuấn Anh này chêm vào câu gì đây? "Nó nói nhảm cái gì ?" "Ừ. Nói Khương Cẩm Thánh là... đấm một cái đã chết ngắc!!!" Rầm!!! Mẹ ơi. Vân Quân. Tủ bếp nhà chúng tôi đúng là bền thật đấy. ... *-_-*chắc đau tay lắm nhỉ? "Thật không?" "Là thằng khốn đó nói thế à?" "Bọn năm 1 đã truyền tụng nhau rồi. Tụi nó đều kêu gào buổi sáng sẽ đi tuyên chiến. Em thấy chúng ta cũng nên cho bọn nó thấy uy lực của mình, để bọn nó biết chúng ta không phải dễ bị đùa bỡn." Tên này nói như rất nghiêm trọng. Bọn hắn tưởng mình là xã hội đen chắc? Các người để ý chuyện Phác Dân Thọ nói linh tinh làm gì? Không quan tâm đến hắn thì không nhịn được à? Khương Cẩm Thánh từ lúc bắt đầu vẫn im lìm không nói gì. Rốt cuộc là đang nghĩ gì? Nhà bếp yên lặng trong phút chốc. Mọi người đều nín thở chờ nghe Cẩm Thánh nói. "... Chúng ta đừng để ý đến bọn nó." Khương Cẩm Thánh cuối cùng đã lên tiếng. "Đội trưởng!! Tại sao?? Tại sao???" "Chuyện tên Dân Thọ đó nói lung tung khắp nơi rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn thôi. Nếu đến lúc chính tai tớ nghe thấy nó nói thế thì sẽ không tha đâu. Chúng ta hãy cứ đợi xem thế nào đã." "Ừ, tớ cũng thấy Cẩm Thánh nói đúng. Nếu chúng ta vội vã quyết định đánh nhau thì không chừng còn làm lớn chuyện ra. Tớ có thể hiểu tâm trạng Vân Quân và Chí Hồi.... thực ra tớ cũng giận điên lên đây. Nếu bọn nó nói về Cẩm Thánh thế thật thì tớ quyết không tha cho chúng. Coi thường Cẩm Thánh tức là coi thường trường ta! Nhưng... vẫn đợi xem sao đã." Mọi người đều gật đầu đồng ý. "Biết rồi." "Tuấn Anh, biết chưa?" "Ừ." Hình như đối với bọn hắn, Khương Cẩm Thánh là nhân vật quan trọng nhất. Không ngờ Vân Quân và Thái Dân lại là dạng đánh trước nói sau... tên nhóc Tuấn Anh là dạng luôn nghĩ mình đúng, tuyệt đối không nghe lời người khác. Chí Hồi hình như là dạng bình tĩnh, hòa hoãn, là nhân vật không thể thiếu. Cuối cùng là Khương Cẩm Thánh, hình như chẳng làm gì cả, nhưng trong vô thức đã giải quyết xong vấn đề. Là dạng như thế đó! -_- Nói không chừng còn là lãnh tụ nữa chứ! A! Phác Tuấn Hỷ! Mày bị sao thế? Làm gì mà tán dương Khương Cẩm Thánh? Mày không được hồ đồ!! -O- Ba đứa chúng tôi mang nỗi bất an trở về phòng. Tâm trạng này là do bọn hắn muốn đánh nhau với Hữu Hàn Công Cao mới buồn bực thế này phải không? Thật là kỳ quặc. "Tuấn Anh nếu đánh nhau thật thì sao đây? Nghe nói Hữu Hàn có câu kết với băng đảng Nam Môn, chọc giận chúng nó là to chuyện đó..." "Ừ. Tớ cũng nghe nói thế. Ya, sợ thật !!" "Không được đánh nhau. Không được..." Trong đầu đột nhiên lướt qua gương mặt Khương Cẩm Thánh. Khương Cẩm Thánh. Đừng có làm chuyện khiến tôi ghét biết chưa? Ít nhất là đừng làm tôi ghét vào thời điểm này! Đừng đánh nhau. Tôi cũng không biết tại sao lại ghét Cẩm Thánh đánh nhau thế nữa... Chương 16Từ hôm đó, tôi tỏ ra đặc biệt mẫn cảm với những hành vi của Khương Cẩm Thánh. Hôm nay để luyện nhảy tôi đã đến trường từ sáng sớm. Trên đường chẳng có bóng người nào, nhưng trước cổng trường lại có một người đang đứng đó. Nhìn đồng phục giống trường Công Cao, người đó kéo cao cổ lên che kín nửa mặt dựa vào tường, dáng như đang ngủ. Người này chắc bị bệnh quá? Không ngủ ở nhà lại đến đây ngủ! Thật khiến người ta hoang mang khó hiểu! Lúc này lặng lẽ đi ngang qua mới là thượng sách! -_- "Này!" Giật mình... không phải chứ! Hắn đang gọi mình à? Tôi cẩn thận dè dặt quay đầu lại nhìn một cái... Vừa nhìn... mẹ ơi, hắn điên rồi hay sao thế? "Khương Cẩm Thánh, anh làm gì thế hả?" Chắc hắn uống nhầm thuốc quá! Làm gì mà mới sáng sớm đã đứng đây? "Sao mấy ngày nay em đến trường sớm thế?" "Buổi sáng tôi có chút chuyện." "Phải làm tới bao giờ đây?" "Chỉ còn lại khoảng 5 ngày thôi." "Thật à? Tuần trước sau khi đến nhà em rồi cũng chẳng gặp lại em nữa, nên mới đến đây thăm em đây." Nói xong, hắn đột ngột đứng trước mặt tôi, nắm lấy vai tôi, nhìn chăm chú vào mặt tôi. Á! Làm gì thế? Chắc không phải... muốn... muốn... hôn tôi chứ? =_= Tôi bị nhìn đến mức mặt đỏ bừng lên. "Này này! Anh làm gì thế hả? Bị bệnh à?" "Được rồi, hôm nay xem như anh thấy được em rồi. Học vui vẻ nhé!" Thật là, có phải hắn cả ngày đều rảnh rang không có gì làm không. Nhìn thấy hai mắt hắn vằn máu, hình như không ngủ ngon, mới sáng sớm không ngủ thêm lại đến đây đợi tôi, chính là để nhìn tôi không đến 10 phút! Thật chịu hết nổi! Hắn thật lòng thích tôi sao? Thật lòng ? Haizzz~ tôi quả thật không đoán ra. -O- A, phải rồi! "Khương Cẩm Thánh!" Tôi kêu lại khi hắn đã đi xa. "Sao vậy?" "Anh!! Nếu đánh nhau mà để Tuấn Anh phải tham gia vào, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu." Tên tiểu tử thối này không thèm trả lời, chỉ đứng đó cười. "Anh không được cười! Nghiêm túc chút đi." "......" "Này!" "Yên tâm đi. Chắc chắn anh sẽ không làm chuyện khiến Tuấn Hỷ thất vọng đâu. Bye~" Phải đấy, không được làm tôi thất vọng, nhất định không được đánh nhau. Nghe Tiểu Mẫn nói Hữu Hàn Công Cao có quan hệ mật thiết với bang Nam Môn. Anh không sợ sao? TOT Anh chỉ là đại ca trong trường, bang Nam Môn lại là xã hội đen chuyên nghiệp đó. Hiểu chưa hả? Anh đúng là tên ngốc không biết trời cao đất dày là gì! -_-;; Ngày mai chúng tôi đã công diễn vũ đạo mà mấy hôm nay bán sức ra mà luyện tập rồi. Ha ha ha. BIBI~ "Tuấn Hỷ, điện thoại cậu reo kìa." "Ô? Biết rồi." Là tin nhắn Phác Tuấn Anh gửi cho tôi. [Hôm nay tôi về nhà trễ. Nói giùm ông Bố một tiếng. Còn nữa, khoan ngủ trước, đợi tôi gọi điện thoại thì ra mở cửa cho tôi.] Về trễ? Chắc không phải... đám con trai này tính đi đánh nhau chứ? Không phải chứ... Khương Cẩm Thánh, tôi đã nói với anh rồi mà, nếu anh đánh nhau tôi tuyệt đối không tha cho anh... "Tuấn Hỷ, mau đến đây! Tới tụi mình rồi." Vì hôm nay dợt thử tiết mục nên căng thẳng hơn trước. Mặc kệ. Bắt đầu mở nhạc rồi. Tôi nhảy theo Tiểu Mẫn và Trí Anh. Lạ thật đó! Cho dù là những người đã diễn rồi hoặc chưa diễn đều đang chăm chú nhìn chúng tôi biểu diễn. Vẻ mặt của bọn họ đều muôn hình muôn vẻ. Cảm giác tuyệt thật ^O^ "Ôi chao! Nhảy đẹp quá!" Cuối cùng cũng nhảy xong rồi. Không biết đã nhảy thế nào đây. Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là cũng không tồi. "Hôm nay nhảy đẹp hơn mấy hôm trước, phải không? Ha ha." Trí Anh kích động hét. "Chị Trí Anh, lần này cũng rất tuyệt đó ^^ Chị tóc dài ấy trước đây chưa nhìn thấy bao giờ, là ai thế?" "Tuấn Hỷ! Bạn cùng lớp. ^^ Nhảy đẹp chứ hả?" "Đúng đó! Mà không phải chứ! Hiện tại có rất nhiều nam sinh hỏi thăm chị đó đó." "Ha ha! Đương nhiên thế rồi~ Ngày mai còn mặc đồng phục nhảy, chắc chắn đẹp mê ly luôn~" "Em cũng thấy thế. Ngày mai em sẽ mang hoa đến xem các chị biểu diễn đó *^^*" "Được thôi! Mai mà chị không thấy hoa thì em chết chắc !!!" "Không thành vấn đề! Chị Tuấn Hỷ, chị Tiểu Mẫn, cố lên^^" Ha ha~ Tôi cũng phải bắt tên Tuấn Anh mang hoa đến tặng mới được. Không biết hắn có đến không nhỉ? Nếu không đến thì hoa của tôi phải làm sao đây -_-a -------------------------------------------------------------------------------- "Các chị em, đi thôi." Chúng tôi hào hứng ra khỏi trường. Trên đường về nhà lại đụng Phác Na Lệ và Y Giang Yến đáng ghét. Y Giang Yến lại lườm tôi. "Phác Tuấn Hỷ! Nghe nói mấy ngày nay cậu rất nổi tiếng phải không?" "Gì?" "Nghe nói cậu sắp tham gia nhảy?" "Thì sao?" "A, chẳng có gì ~ Chỉ thấy hơi buồn cười thôi. Có phải cậu cho rằng chỉ nhảy một bài thì trong một đêm sẽ lặng lẽ nổi tiếng không hả?" "Hừ hừ. Mỗi lần gặp cậu tôi đều cảm thấy rất ấu trĩ." "Phải, tôi ấu trĩ. Cậu mới biết hả? Tôi tuy ấu trĩ, nhưng tôi rất thành thực. Vậy nên tôi rất thành thực bảo cho cậu biết, tôi thấy hành động kiêu ngạo của các cậu mấy ngày nay, thấy buồn nôn muốn ói luôn." "Thật à? Chỉ là vì chuyện cỏn con này thôi sao? Này, nếu thế thì các cậu cũng nên nghĩ giùm cho Trí Anh và Tiểu Mẫn chứ? Từ lúc cậu trở thành nữ thần rồi kiêu căng tự đắc, các bạn ấy đã phải nhẫn nhịn hơn năm nay rồi, cậu cũng thử nhẫn nhịn xem sao?" "Cái gì???" "Sao nào? Có phải tôi cũng thành thực quá rồi không? Hai người chúng ta rất thành thực, phải không? Tôi rất bận, đi trước đây." Càng nhìn Y Giang Yến càng cảm thấy cô ta thực đáng ghét. Làm gì mà ngày nào cũng đụng độ với tôi, đúng là siêu đáng ghét mà. Tôi chẳng muốn chọc cô ta thì sao cô ta phải đấu khẩu với tôi chứ? Về đến nhà, chỉ có một mình tôi. Bố mẹ lát nữa mới về, còn tên nhóc Phác Tuấn Anh thì không biết khi nào mới về đây? A~ buồn ngủ quá! Hu... "Này!" "..." "Này!!!" "Hử? A... =_= Sao về sớm quá vậy? Chẳng phải ngươi nói về nhà trễ sao?" "Về lâu rồi. Sao ngủ nhanh quá thế hả?" "Ừ, ngủ quên mất." "Mẹ nó. Phiền chết được." "Chuyện gì đó?" "Thấy anh Cẩm Thánh quá ư là ngu ngốc." "Tại sao?" "Hôm nay lúc đi uống rượu, tên Phác Thái Dân ngồi bàn bên cạnh. Thằng đó ngồi bên cạnh đã đủ bực mình rồi, không ngờ thằng khốn đó còn dám chửi anh Cẩm Thánh. Tôi tức muốn đập vỡ cằm nó, chẳng ngờ anh Cẩm Thánh lại bắt tôi phải nhịn. Không biết rốt cuộc anh ấy bị sao nữa. Chính anh nói tận tai nghe lời thằng khốn đó chửi thì sẽ không tha cho nó. Vậy mà lại bắt bọn tôi mặc kệ thằng điên đó đi!" "Thật à? Khương Cẩm Thánh nói thế thật sao?" "Ừ." "Ôi chao~" "Bà ôi chao cái gì? Bệnh à?" "Không có gì... chỉ là... cảm thấy... không thể hiểu nổi. Hà hà~" "Cái gì?" "Cái gì mà cái gì? Chả có gì." Ha ha~ tên đó nghe lời tôi thật sao? Ghi nhớ lời tôi nói không mong muốn thấy hắn ta đánh nhau thật sao? Tính cách kiêu ngạo của hắn, thế mà lại nhẫn nhịn cho qua? Khương Cẩm Thánh, anh nhớ lời tôi nói thật à? Phải thế không? Ừ, tốt, tôi tin anh rồi đấy. Tôi tin rằng anh thật lòng đó. Ha ha~ "Này, Tuấn Anh." "Gì thế." "Ngươi không có người nào ngươi thích à?" "Hừ. Sao bà có thể ở cùng nhà với tôi được nhỉ, cả chuyện này mà cũng không biết à?" "Không phải, ta cảm thấy ngươi cũng nên có bạn gái rồi." "Tôi không làm chuyện chán ngắt đâu." "Một người cũng không có à? Chẳng phải có rất nhiều cô bạn vừa tốt bụng vừa hiền lành sao?" "Sao bà tự nhiên lại hỏi chuyện này?" "Đâu có, chỉ là... chỉ là... hỏi chơi thôi mà." "Làm gì mà ấp úng thế? Có phải là làm chuyện gì xấu xa không đó?" "Làm gì có. Ha ha ^^;;" Sao đột nhiên thấy nóng thế này. Thật không nên hỏi mới phải. Tôi chỉ hỏi hắn ta giùm Tiểu Mẫn thôi. Ha ha. Tuấn Anh nhìn tôi như nhìn một con ngố. Thật mất mặt quá. Chương 17Trí Anh vừa sáng sớm đã gọi điện thoại nhắc tôi đến trường sớm. Tôi vội vội vã vã chuẩn bị. Cuối cùng cũng đã đến lúc quyết chiến rồi à? Ha ha. ^O^ Vốn là 10 giờ mới bắt đầu nhưng chúng tôi đã hẹn nhau gặp mặt sớm trước 2 tiếng rồi. "Mẹ, con đi học đây." "Tuấn Anh nó đã đi rồi đó." "Á?? Phác Tuấn Anh? -,.-" "Ừ, đi từ lâu rồi." Thật kỳ quặc. Cái tên bình thường 10 giờ vào lớp, 9h50 mới chậm rì rì ra khỏi cửa sao hôm nay đi sớm thế? -_-a Mặc kệ vậy, Trí Anh đang đợi mình. Tôi vẫn phải đi nhanh lên thôi... Giật mình!!! "Này! Bà là rùa à? Dậy sớm hơn tôi nhiều mà giờ mới ra khỏi cửa?" Sao mới sáng sớm đã xui xẻo đụng mặt bọn hắn rồi? Ông trời sao chẳng chăm sóc tôi chút nào vậy. =_; Vân Quân đang vẫy tay với tôi, Thái Dân và Chí Hồi cười tươi rói, cả Khương - Cẩm - Thánh đang đứng kia ngủ gật, thêm bộ mặt xấu xa của thằng em tôi nữa chứ. -_-^ "Mọi người làm gì vậy?" "Cái gì mà làm gì chứ ~ Đội trưởng của chúng tôi muốn đến thăm cậu mà. >_<" Xương Sườn chết tiệt này, vẫn nhiều chuyện như trước. "Khương Cẩm Thánh là đội trưởng của các cậu à?" Xương Sườn sao hợp mặc đồ trắng thế nhỉ, vừa may có thể đưa cậu ta vào bệnh viện thần kinh rồi, đến đồ bệnh nhân cũng có thể tiết kiệm được. -_- "Hôm nay trường có hoạt động lớn, bọn tớ muốn đi xem thế nào." "Chẳng phải 10 giờ mới bắt đầu sao? Sớm thế này đã đi rồi? -_-a" "Bọn tớ muốn ngồi đầu. ^^ Hoạt động này rất vui. Bắt đầu từ năm ngoái, bọn này đã trở thành fans của tiết mục này rồi~ ""Gì chứ? -O-" Tôi thực không dám tin lời THái Dân. Muốn ngồi hàng đầu? Tôi cứ tưởng mỗi Vân Quân bị điên, thì ra cả đám bọn hắn đều điên hết cả lũ rồi. -_-;; Tôi còn tưởng bọn hắn khôn chịu đến xem chứ. Gì thế này!! Buồn quá đi. Nếu cái bọn điên này mà ngồi trước mặt tôi cười cợt tôi thì... -O- Khương Cẩm Thánh thì khoan nói đến đã... cái tên... quạ đen chết bầm Lý Vân Quân và tên Phác Tuấn Anh không có nhân tính thì phải làm sao? Oh my God!!! >O< "Hoạt động này hay thế à?" "Ừ! Cực kỳ hay! Nếu cậu mà xem rồi thì sẽ chết mê luôn. Chúng ta mau đến trường đi." "Tuấn Hỷ đến rồi?" Khương Cẩm Thánh vừa nãy còn đang ngủ gà ngủ gật say sưa đã tỉnh dậy hỏi tôi. Mắt tên này lại đo đỏ, hắn không chịu ngủ cho đã đi, rốt cuộc ngày nào cũng bận chuyện gì chứ? Hừ hừ. -_- Lúc gần đến trường, Phác Tuấn Anh đột nhiên hỏi to: "Này! Phác Tuấn Hỷ!!" "Gì đó?" "Bà nói thật đi xem nào!" "Nói gì?" "Có phải bà tham gia hoạt động lần này không?" Ối. Ánh mắt sắc bén của tên ấy đang nhìn chòng chọc vào tôi. Xui xẻo quá. -_-^ "Ta làm gì mà phải tham gia cái đó?" "Ngốc. Bà muốn giấu thì phải chọn cái gì giấu được chứ, lát nữa xem bà có còn dám nói xạo không. Hừ hừ, hết thuốc chữa thật rồi. Anh Vân Quân, hình như bà ấy tham gia thật đó, chúng ta ngồi hàng đầu xem bà ấy diễn hề đi." Cái tên... khốn không có nhân tính này! -_- Dù gì nó cũng là đứa mà trong cuộc đời tôi không thể cầu cứu được gì. Tôi về nhà nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Mẹ, hỏi xem Phác Tuấn Anh của Mẹ có phải nhặt được ở đâu không. -_- "Tuấn Hỷ, nếu đã nhảy thì nhảy sexy một tí ~ nếu nhảy đẹp thì sẽ nhảy với cậu ở bên dưới nè, còn nữa ~ sẽ vẫy vẫy tay với cậu nữa nè. Tớ nói thật lòng đấy! >_<" Tên này cũng là người trong cuộc đời tôi tuyệt đối không thể có được sự giúp đỡ nào. Rốt cuộc trong đầu tên Lý Vân Quân này nhét thứ gì đây. "Tớ không cần tay của cậu!" "Thế tay của tớ thì sao?" "Hà hà ~" Tôi bị Thái Dân chọc cười rồi. Nếu cái tướng to cao của Thái Dân mà đứng trước mọi người lắc qua lắc lại, đúng là một cảnh tượng tuyệt vời! Ha ha ^^;; "Lý Vân Quân !! Cậu muốn thắng tớ thì còn lâu nhé! Lúc cậu nói, Tuấn Hỷ vẫn dửng dưng lãnh đạm, tớ vừa nói là bạn ấy cười ngay ~ đó là khác biệt giữa tớ và cậu đó! Khác biệt giữa người với người sao mà lớn thế! Ha ha ha -" Sáng sớm bắt đầu đã gặp bọn điên này, đầu tôi muốn to ra luôn. Tên Cẩm Thánh thì chẳng nói chẳng rằng cứ cắm đầu đi. Còn nói là đến thăm tôi hả... hừ! "Mọi người đi trước đi. Tớ phải đi tìm Trí Anh và Tiểu Mẫn rồi." "Ừ. Lát nữa gặp lại nhé! ^^" "Tuấn Hỷ~! Tớ yêu cậu! >O< Đội trưởng là người tớ yêu nhất, thứ 2 là cậu đó!!" Tuy đám này có lúc điên điên khùng khùng, nhưng cũng có khi dễ thương quá trời. -_- Không, không thể nói thế được! Không thể nói Vân Quân đáng yêu! A! Nhưng khóe miệng lại vô tình nhếch lên rồi!! ^^;; không được!! Không được cười!! A!! Không xong rồi!! Ha ha ha~ "Không được cười như vậy!" Cái tên Khương Cẩm Thánh này! Lại gây sự rồi! "Em muốn Lý Vân Quân bị em mê hoặc hả?" Khương Cẩm Thánh lại trừng mắt với tôi. Hắn ta không biết trừng mắt với con gái là bất lịch sự sao? *-_-* "Ha ha~" Tên này tự dưng lại cười to lên, sau đó bước đến trước mặt tôi vuốt vuốt tóc tôi. Tên này cho tôi là chó con chắc? "Cố lên! Anh sẽ theo dõi em đó. Nếu đã làm thì cố gắng làm cho tốt nhé. Biết chưa? Anh đi trước đây." Tuy không biết nguyên nhân do đâu... lúc đó tôi quả thực cảm thấy tim tôi run rẩy một lúc, nhịp tim lại còn đập thùm thụp thùm thụp rất nhanh... Khương Cẩm Thánh... tôi sẽ làm thật tốt. Anh cứ nhìn mà xem... Chương 18Hoạt động chính thức bắt đầu. Tôi đứng ở hậu trường chăm chú theo dõi. Đoàn kịch của hai trường cũng xuất hiện để diễn cho hoạt động này thêm màu sắc. Thú vị hơn tôi nghĩ nhiều. Không ngoài dự đoán... hàng ghế đầu dưới khán đài là bọn Khương Cẩm Thánh. Lấy Khương Cẩm Thánh là trung tâm, bên phải là tên Phác Tuấn Anh không nhân tính, Thái Dân, Na Lệ, Y Giang Yến căm ghét tôi, bên trái là Vân Quân, Chí Hồi, còn lại là những gương mặt trước giờ chưa gặp, cái bọn nhìn hung dữ quá. -_-;; Sao nhiều người đến thế này? Khương Cẩm Thánh chắng biết vui chuyện gì mà cứ cười suốt! Chút nữa là đến lượt chúng tôi rồi. Căng thẳng quá! "Tuấn Hỷ, tớ run quá. Làm sao đây? Tuấn Anh cũng đến xem kìa! Sao bọn họ lại ngồi đầu vậy?" "Tiểu Mẫn, đừng căng thẳng! Chúng ta cứ nhảy như lúc tập là được mà! Hôm nay cậu phải nhảy thật đẹp vào, phải khiến tên Tuấn Anh bị cậu mê hoặc mới được! Cố lên nhé! ^^" Trí Anh thì thào an ủi Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn hình như căng thẳng y như tôi. A! Đúng rồi! "Tiểu Mẫn." "Ừ?" "Một người nào đó nói với tớ là đã làm thì phải cố gắng hết sức làm cho thật tốt. Chúng ta phải như thế nhé." "Ai nói với cậu thế?" "Một người rất vô lý. ^^" "Thật à, tớ đỡ hơn rồi ^^ Chúng ta cố gắng hết sức nhé." Tiểu Mẫn, câu nói này có thể khiến cậu thoải mái hơn không? Thực ra tớ cũng thế. Nên mới nói với cậu. Câu nói đó của Khương Cẩm Thánh đã quét sạch mọi căng thẳng của tôi... Cậu có tin không? Như Trí Anh đã nói, Khương Cẩm Thánh đúng là một người không thể đoán nổi. Cuối cùng, những tiết mục khác đã kết thúc, chỉ còn lại tiết mục của chúng tôi. Giọng MC vang lên. "Tiết mục hôm nay có tuyệt không?" "Tuyệt vời~!" "Vậy ! Bây giờ chỉ còn lại một tiết mục, các bạn có biết là gì không? Ha ha! Trả lời đúng rồi~ Chính là tiết mục đội âm nhạc. Năm nay họ có khiến chúng ta mê mẩn như năm ngoái không? Mong chờ quá! Vậy bây giờ chúng ta cùng mời họ ra sân khấu biểu diễn nhé! Xin mời~" "go!!" Cuối cùng chúng tôi ra quân rồi. Trên sân khấu nổ bùng những cụm khói màu đẹp tuyệt y như lúc những thần tượng âm nhạc biểu diễn trên sân khấu vậy. Tốt! Bắt đầu nào! Chúng tôi mặc những bộ đồ thật oách, cố gắng nhảy cho thật đẹp. Lúc này trong mắt tôi chỉ thấy Khương Cẩm Thánh mắt không chuyển dời nhìn tôi chăm chú. Tại sao chứ... Nhìn tên này cảm thấy đặc biệt an tâm. Tôi cười với hắn, hắn cũng đang cười với tôi. Cám ơn anh, Khương Cẩm Thánh *^^* Cuối cùng đã bắt đầu điệu "money" mà mấy ngày nay chúng tôi dở sống dở chết tập luyện rồi đây. Ha ha~ Vân Quân không biết kiếm đâu ra một tấm băng rôn to, viết tên tôi lên đó vẫy qua vẫy lại. Cái tên đáng yêu này. >_< "Hu raaaaaaaaa..." Kết thúc rồi. Hu... tiết mục của chúng tôi kết thúc quá tuyệt vời! Lúc chúng tôi lui vào, dưới khán đài ầm ầm những tiếng vỗ tay và hoan hô. Kích động quá! Tự nhiên muốn khóc quá. "Tuấn Hỷ, cậu đang khóc hả?" "Đâu có, không khóc. Sao tớ lại phải khóc chứ?" "Chúng ta tuyệt quá! Tuyệt hơn cả lần trước! Chúng ta đi chúc mừng, uống một ly đi?" "Ừ! Tất nhiên thế rồi!" "Ha ha! Tiễu Mẫn, đến đây." Ba đứa chúng tôi đứng ở đó một lúc lâu. Khoảnh khắc này chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên được. "Ừ, đi thôi. Ha ha ^O^" Thay quần áo xong, vừa lúc bước ra, một đám học sinh mặc đồng phục Công Cao... vẫn là đám con trai có tướng mạo hung ác ấy, mỗi người đều cầm trên tay một cành hoa hồng, sau đó... Chương 19Sao lại đưa tôi? Đây là thứ gì vậy? +_+ "Gì thế?" Bọn hắn đều không trả lời mà chỉ cười - - "Các bạn làm vậy là sao đó?" Tiểu Mẫn và Trí Anh cũng không hiểu gì, nhìn bọn hắn. Tặng hoa là rất tốt, nhưng cũng phải nói gì đi chứ? Cả một ôm hoa ngất ngưởng trong lòng tôi. -_- +++ Chỉ còn lại một tên con trai. "Đây là hoa mà đội trưởng chúng em tặng cho chị." "Đội trưởng? Không phải là... Khương Cẩm Thánh chứ?" "^_^ Hôm nay chị tuyệt quá! Đây là thiệp đội trưởng tặng chị. Đây, gửi chị!~" "Đợi đã! Sao lại gọi là đội trưởng? Gọi anh không được à?" Thật ấu trĩ. -_- "Đội trưởng không biết chúng em gọi anh ấy như thế. Đối với chúng em, anh Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra, thì chính là con người anh ấy. Em rất thích đội trưởng của mình. Chị dâu, bye~" Bye... Cẩm Thánh nói bye thì họ cũng nói theo à? -_-^ Tâm trạng vui quá ^^* Tôi nhìn tấm thiệp Cẩm Thánh viết. Ha ha~ nhìn là biết là viết vội vội vàng vàng rồi đây. Xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ mấy chữ ngắn ngủi. Hôm nay em tuyệt vời lắm. Anh có chút chuyện, chưa kịp gặp em đã phải đi rồi. Nhận hết hoa hồng đi nhé. Còn nữa, anh thật lòng đó. Khương Cẩm Thánh, nếu tôi nói tôi đã có chút rung động với anh rồi, anh có tin không? Thật đấy, tôi... Tại sao bây giờ cứ nghĩ mãi đến anh thế? Lần đầu tiên tôi nhớ anh như thế, sao anh có thể dễ dàng khiến tôi rung động thế nhỉ? Cái tên này! Hoạt động kết thúc, tôi và Trí Anh cùng Tiểu Mẫn đến một quán bia gần đó để chúc mừng. Tâm trạng tốt thì rượu cũng vô cùng thơm. Ha ha~ Uống nhẹ nhàng rồi tôi về nhà. "Về rồi à?" "Ừ, sao ngươi về nhà nhanh thế?" "Không về nhà thì còn về đâu?" "Mấy tên nhà ngươi có phải hôm nay bận chuyện gì không?" "Có chuyện gì đâu." "Thật hả? Vậy chỉ có Khương Cẩm Thánh bận thôi à?" "A, anh ấy hả?" "Sao vậy?" "Có gì đâu, nói đại nam nhân mà tặng hoa hồng thì mất mặt quá rồi chạy đi luôn. Buồn cười ghê nhỉ?" "Á? Thật hả? Tên này..." Tôi bị sự thật Tuấn Anh nói ra làm cho giật mình một phen. Và còn, cảm thấy Khương Cẩm Thánh dễ thương quá! ^^ "Woa~ Tuấn Hỷ đặc biệt quá nhỉ!" "Tuyệt quá, đúng không? Thì ra Tuấn Hỷ vì chuyện này mà ngày nào cũng phải dậy sớm đi học. Cẩm Thánh, darling của cậu cố gắng để diễn xuất đến thế, cậu cũng phải biểu lộ gì đi chứ? Ít nhất cũng phải tặng hoa nhỉ? >_< Tất nhiên rồi, phải tặng thôi! >_< Như thế mới làm cho Tuấn Hỷ càng nghe lời cậu hơn." Không hổ là quạ đen. -_-;; Tuấn Anh nói Cẩm Thánh vừa nghe thế là nghiêm túc ngay. Đôi mắt mở to lên. Bên cạnh đó, Thái Dân và Chí Hồi cũng hùa theo bảo tặng đi, cuối cùng hắn đã đồng ý. "Phải rồi! Nhất định phải tặng! Chúng ta mau đi mua hoa đi!!" Khương Cẩm Thánh túm lấy Thái Dân đang phấn khích nói... "Tớ cần tự tay tặng à?" "Ha ha~ Đương nhiên là do cậu tặng rồi, chẳng lẽ lại là tớ?" "Này! Đại nam nhân mà ôm cả một đống hoa thế còn ra thể thống gì !! Tớ không cần đâu!" "Ôi ha ha ha ha! Cậu buồn cười thật đó! Chỉ là tặng hoa thôi mà! Có gì mà xấu hổ đâu!" "Tớ chưa bao giờ tặng hoa cho con gái cả!!" Lúc nói câu này Cẩm Thánh vô cùng thẹn thùng. Tuấn Anh nói nhìn điệu bộ đáng yêu của anh ta thì len lén cười đến sắp ngất đi luôn... Ha ha~ "Vậy... tặng thế nào? Tặng cô ấy một bó hoa à? Tầm thường quá! Có cách nào đặc biệt hơn không?" Lý Vân Quân điên khùng này. -_- "Có rồi! Có rồi !!!" "Cái gì?" "Tìm 50 người tới, mỗi người cầm một cành tặng cô ấy, nhưng cành cuối cùng phải do chính tay darling thân yêu của tớ là cậu tặng!" "Đồ điên!!! Tớ trở thành darling của cậu lúc nào hả???" "Hí hí ~ Cậu hiểu mà. >_< Thế nào? Thế nào??? Chỉ cần là con gái thì sẽ cảm động ngay cho xem! Nhỉ? Tuấn Hỷ nhìn thì có vẻ hung dữ thật đó, nhưng darling của tớ mà xuất đầu lộ diện thì em nào thoát cho nổi! Ha ha ha~ Thế nào? Cách của tớ hay chứ hả? -O-" "Ha ha~ Lý Vân Quân ~ Í cha~ Hay tuyệt. ^^ Cẩm Thánh, hay đó chứ?" "Nghe thì có vẻ hay đó. Nhưng mà... tớ phải là người cuối cùng tặng à? Ngượng lắm. Vả lại nếu là tớ tặng thì cô ấy chắc sẽ thấy không thoải mái đâu. Mấy hôm nay cô ấy đã quá phiền tớ rồi, nếu ngay tại đó mà vứt hoa của tớ đi thì... Sau này tớ còn mặt mũi nào nữa. Không được! Không được! Không được! A...." "Á! Sắp điên rồi! Đội trưởng chúng ta trước giờ làm việc gì cũng can đảm mà bây giờ lại... A, toát mồ hôi lạnh rồi đây. Thế cậu rốt cuộc muốn thế nào đây??" "Đợi đã. Để tớ suy nghĩ kỹ xem ..." Cẩm Thánh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cứ làm theo cách Vân Quân nói đi. Nhưng cành hoa cuối cùng để cho Thiết Hựu tặng." "Sao lại là Thiết Hựu?" "Đàn em năm nhất tớ tin tưởng Thiết Hựu nhất. Vậy phải phiền THiết Hựu thôi. Tớ sẽ viết một tấm thiệp. Thế bây giờ mau đi mua hoa đi!" Nói xong là một mình hào hứng chạy ngay đến tiệm hoa bên ngoài trường mua 50 đóa hoa hồng và một tấm thiệp để viết... Sự kiện thiệp chúc mừng này cũng buồn cười chết đi được. ^^;; "Đội trưởng! Viết sến sến một tí. Tuấn Hỷ tình yêu của anh, em là một đóa hoa!! 'Hôm nay em thật là tuyệt vời' thì thế nào?" "Đồ điên Lý Vân Quân!! Cái gì mà một đóa hoa! Cậu điên rồi à??" "Rõ ràng là đội trưởng điên thì có. Sao lại nói tớ điên. >_< Bình thường chẳng phải rất uy phong sao? Thì ra vốn chỉ là một ly nước sôi mà thôi. Đội trưởng, cậu còn có chuyện gì nữa đây?" "Mất mặt lắm, tớ không dám gặp cô ấy đâu. Tớ phải đi trước đây. Các cậu phải tuyệt đối giữ bí mật nghe chưa. Nếu có ai kể cho Tuấn Hỷ nghe, tớ sẽ luộc chín tên đó. -_-+" "Ha ha ha!! Đau bụng quá đi mất ~ Tuấn Anh, cứu mạng!!" "Thật là quá bất ngờ! Không ngờ anh Cẩm Thánh lại..." Sau đó anh ấy gọi điện thoại nói đàn em Thiết Hựu tìm 50 người đến. Thiết Hựu bị Cẩm Thánh làm cho giật mình hết hồn , 10 phút sau đã đem 50 người lớp mình đến đông đủ chờ lệnh. Cẩm Thánh liền hạ thánh chỉ ỗi người cầm 1 cành hoa đợi tôi xuất hiện sẽ tặng cho tôi. ^^;; "Anh cũng phải đi cùng chứ?" "Anh? Anh phải về nhà rồi. Phiền cậu vậy! Bye~" Nói xong liền làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra ^^;; chầm chậm đi qua trước mặt bọn họ, về nhà. "Ha ha~ làm sao đây?? Đau bụng chết mất!! Ối..." "Buồn cười quá hả? Tôi cũng cười muốn ngất đi luôn. Lúc đó anh Cẩm Thánh thật quá đáng yêu. Đừng làm anh Cẩm Thánh đau lòng nữa, qua lại với anh ấy đi. Bà đi đâu để tìm một người tốt như anh ấy chứ. Bà phải hài lòng đi!" "Thú vị thật!!!" Ai mà tin được? Khương Cẩm Thánh vì chuyện tặng hoa cho con gái thấy mất mặt nên chạy trốn... Còn viện cớ rất chi là xạo sự nữa chứ. Đúng là một tên con trai đáng yêu. Ha ha Chương 20Tôi thừa nhận đã có chút động lòng với Khương Cẩm Thánh rồi. Hôm nay cùng đi học với Tuấn Anh, đã lâu rồi không cùng đi với nó. Tôi lên xe buýt chắc chắn sẽ được Cẩm Thánh giữ chỗ cho. Ha ha ^^ "Này, hôm qua bà tuyệt lắm đó." Mẹ ơi... tôi có nghe nhầm không? Phác Tuấn Anh đang khen tôi??? "Ha ha! Thật à? thank you!" "Hôm qua tôi thấy rất mát mặt. Phải giữ phong độ thế nhé." "Ừ. Biết rồi. ^O^" "Bà đừng ra vẻ thế có được không?" "Hừ. -_-" "Anh Cẩm Thánh thật lòng đó, bà biết chứ? Bà đừng giả ngốc nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh ấy đi." "wushiiiiiiii. Nè, hôm qua Tiểu Mẫn cũng nhảy đẹp lắm, đúng không? Tiểu Mẫn không tốt sao? Vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn." "Rồi sao nữa?" "Chẳng có gì, chỉ nói là rất tốt thôi." "Phải, hôm qua tất cả đều tuyệt." "Thật chứ? Thật chứ? Đúng vậy mà! Tiểu Mẫn vốn..." "Bà nói nhiều quá! Xe đến rồi kìa." Cái tên Phác Tuấn Anh này khiến tôi nhớ đến một ca khúc "Anh là tên không biết sợ hãi là thứ gì", chính là bài hát đó. Hừ!! "Lâu quá rồi bà không trả tiền xe buýt cho tôi há. Hôm nay trả đi nhé!" "Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế mà. -_-" Cho qua đi, hôm nay tâm trạng tốt, không thèm tính toán với nó làm gì. Quả nhiên Khương Cẩm Thánh đã giữ chỗ cho tôi. Ba người còn lại đang nhìn tôi cười. Nhưng Vân Quân quả thực điên hết mức rồi. -_-;;; "Tuấn Hỷ~ Tuấn Hỷ tình yêu của tớ ~ Hôm qua cậu oách hết chỗ chê! Tớ bị cậu mê hoặc rồi! ^^ Tớ thích cậu quá đi mất ^^" "Tuấn Hỷ, cậu nhảy rất tuyệt. Phong độ lắm. ^^" Tuy bọn Thái Dân đang nói chuyện với tôi nhưng sự tập trung của tôi lại hướng về Cẩm Thánh. Tôi đến rồi nhưng hắn lại chẳng nói câu nào, mặt ra vẻ thờ ơ nhìn thẳng về phía trước. Tên điên này... Không đúng. Rõ ràng hắn đang mắc cỡ! Ừ, chắc chắn thế rồi. Lúc gần đến trường, tôi sực nhớ đến nội dung tấm thiệp hôm qua. "Cám ơn hoa của anh nhé. ^^ Hôm qua có chuyện gì thế?" "Ừ." "Rốt cuộc là bận chuyện gì hả?" Tên này. Lại khổ não nữa rồi. Ha ha. Vui thật đấy. "Ừ thì... một người bạn... lâu không gặp đến chơi..." "A ha~ Thì ra là thế! Chơi với bạn vui không?" "Ừ, vui lắm. Tuấn Hỷ, đến rồi, xuống xe thôi." Tên đáng yêu này. Có gì mà phải mắc cỡ đến thế. Đáng yêu như tôi mà cũng chịu thua hắn luôn. Học cho tốt nhé, nhóc, chị mày đi đây ~ "Chào chị!! Hôm qua chị tuyệt lắm!" Ha ha, những đứa baby này rốt cuộc đã biết đến sự tồn tại của tôi rồi. Trên đường đi có rất nhiều học sinh đến chào hỏi tôi. Ha ha~ cảm giác tuyệt thật đó!! Nhưng tôi tuyệt đối không kiêu ngạo như Y Giang Yến kia đâu!! Lại phải học rồi. Môn quốc ngữ tôi ghét nhất nữa chứ. Buồn quá đi. Ôi chao ~ Buồn ngủ quá!! Tít tít ~ tít tít ~ [Làm gì thế?] Tin nhắn Khương Cẩm Thánh gửi. [Đang lờ đờ.] [Ha ha, không hổ là Tuấn Hỷ. Anh đang ngắm em đây nè.] Giật mình!! -O- [Anh đang nói lời điên khùng gì thế? Anh là người tàng hình à?] [Anh có hình của em, Tuấn Anh đưa cho... đẹp thật đó.] [Này! Anh mang đến ngay cho tôi!] [Thế nào? Anh đang cầm hình của bạn gái anh, không được à? Tiếp tục lờ đờ đi! Bye~] Thật là, tên này chỉ nói có một chuyện cỏn con mà khiến lòng tôi rối tung rối bời. Hừ... "bạn gái của tôi"? Ừ, nghe thì cũng hay đó chứ. Ha ha ^^;; Tôi điên hết mức rồi. -_-+ Giờ quốc ngữ vô vị cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tiết sau là môn Lịch sử tôi thích nhất. Ha ha ha ha! "Hôm nay chúng ta học ở ngoài sân tập thể thao!" "Woa aaaaa!!!" "Các em còn chưa mau ra sân đi! ^^" "Vâng..." Không hổ là cô dạy Lịch sử tôi thích nhất! Ha ha! Trí Anh và Tiểu Mẫn phấn khích chạy ra ngoài trước rồi. Đám học sinh nam đang cố gắng chạy ngoài sân tập... và chúng tôi!!! Ha ha! Trên sân thể thao trở thành lớp của những đóa hoa xinh đẹp, nữ sinh tỏ ra rất vui sướng! "A! Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ, lớp của Cẩm Thánh hình như đang học tiết thể dục đó!" "Thế hả?" Bọn Cẩm Thánh bắt đầu chạy vòng quanh sân tập. Khương Cẩm Thánh và Lý Vân Quân chạy một cách uể oải ở sau cùng. Đột nhiên tên Vân Quân phát hiện ra tôi, sau đó thì thào với Cẩm Thánh. Khương Cẩm Thánh nhìn thấy tôi rồi. "Tốt, bắt đầu học thôi. Trước kia vào thời kỳ Cao Lệ..." Lúc này... những gì cô dạy tôi chẳng nghe nổi câu nào. Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đang chạy thôi. "Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em!" Ối... tôi... tôi có nghe nhầm không vậy? Mẹ ơi! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này! Đám nam sinh lớp Cẩm Thánh đột nhiên toàn bộ đều ngoác họng lên gào. Lý Vân Quân chạy phía cuối cùng quả thực đang trong trạng thái phấn khích tột độ. Đám bệnh thần kinh này! -_-;; "Các bạn! Gào to lên chút nữa!! Bắt - đầu!!" "Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em! Phác Tuấn Hỷ! Anh yêu em!" "Này! Tuấn Hỷ là người đội trưởng chúng ta yêu quý nhất --- các bạn có biết không?" Mặt của tôi thoắt chốc đỏ bừng bừng. Lý Vân Quân... hắn có phải điên rồi không? Không, hắn hoàn toàn điên loạn rồi. Ai đưa hắn vào bệnh viện nhanh nhanh đi!! -O- "Woa, Tuấn Hỷ! Hoạt động lần đó em nổi tiếng rồi à? Ôi chao, Tuấn Hỷ của chúng ta thật giỏi quá!" Cô Lịch sử hình như cũng cảm thấy thú vị nên cười với bọn điên đang chạy kia. Trí Anh và Tiểu Mẫn cũng nhìn bọn hắn bằng cặp mắt ngưỡng mộ. A ôi~ Khương Cẩm Thánh tên điên này không chịu khuyên bọn hắn đi, chỉ đứng kia cười ngốc nghếch. Không đúng, chính hắn cũng đang gào lên kia kìa. Hắn cũng điên rồi á? - -;; "Tuổi trẻ đúng là hay thật. Cứ nhân cơ hội quý giá này mà điên cuồng đi. Nhưng rốt cuộc là vị đẹp zai nào thích Tuấn Hỷ nhà ta vậy?" "Chính là người chạy cuối cùng đó ạ!" Mẹ ơi, Trí Anh! Sao cậu lại nói thế! Tớ ngại chết đi đây nè! ^^;; "Không phải cái tên thấp đâu, là cái tên dáng cao cao đó!" "Ai? Mẹ ôi, em nói Khương Cẩm Thánh đó hả?" "Cô cũng biết cậu ấy sao?" "Đương nhiên ~ Có thầy cô nào mà không biết Cẩm Thánh đâu!" Ôi chao! Rốt cuộc hắn làm trò gì mà thầy cô nào cũng quen biết thế này! -_-+ "Tuấn Hỷ, phải biết trân trọng đó nhé~ Thằng nhóc Cẩm Thánh này tuy có lúc cũng gây chuyện rắc rối , nhưng chắc chắn là một đứa rất tốt. Trước kia có một đàn em gia cảnh khó khăn không đóng nổi học phí, chính Khương Cẩm Thánh đã lén làm thêm để trả học phí cho cậu đó, còn cho thêm tiền ăn nữa. Sau đó nói với cậu đàn em đó là: Tuy bây giờ tôi đóng tiền học phí giúp cậu, nhưng về sau phải do tự cậu kiếm tiền; nếu cậu muốn sinh tồn trong xã hội này thì cậu phải dựa vào bản thân mình. Cậu học sinh kia khóc và hứa sẽ tiếp tục sống tốt. Có phải là một đàn anh rất tốt không? Vậy nên học sinh trường cậu ấy đều rất thích Cẩm Thánh." "Cô ơi, thật vậy à? Cẩm Thánh làm thế thật sao?" "A~ Tiến sĩ của chúng ta ~ Thẩm Trí Anh cũng không biết chuyện này à? Thầy cô ai cũng biết hết." Ôi chao!! +_+ Tôi quen Cẩm Thánh lại từ đầu rồi. Tại sao? Tại sao tên ấy lại là người như thế? Tôi nhớ lại câu nói hôm qua của cậu học sinh tặng hoa cho tôi. "Đội trưởng không biết bọn em gọi anh ấy như thế! Đối với chúng em, anh Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra còn có cả chính con người anh ấy nữa. Em thật rất thích đội trưởng của bọn em!" Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Tại sao bọn họ lại gọi Cẩm Thánh là đội trưởng... còn có nguyên nhân vì sao bọn họ lại yêu thích Cẩm Thánh đến thế! Tên này... lại làm lay động lòng tôi lần nữa rồi. Cẩm Thánh, tôi muốn hỏi anh một chuyện này. Anh sẽ khiến tôi quên được chuyện buồn trước kia không? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Anh chắc chắn đã chuẩn bị xong rồi chứ? Hình như tôi thích anh thật rồi... Khương Cẩm Thánh... Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thán