XtGem Forum catalog
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu thuyết - Tình yêu thứ ba - trang 1

Chương 1

Mỗi một câu chuyện đều bắt đầu từ một khởi đầu chưa kịp sắp xếp, khiến người ta trở tay không kịp, không chút chuẩn bị. Lại dường như trong vận mệnh tự có sự an bài , cô bị động gặp anh. Bắt đầu đã định sẵn sẽ tiếp tục......

"Tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, một là loại tình yêu trên phim, dù bực mình lắm cũng vẫn có thể khiến em rơi nước mắt, loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương là con heo, em cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng em cần phải biết, người khác thấy bộ dạng đau khổ vì tình của em sẽ cười thầm em là con ngốc, không ai đồng tình, càng không ai chúc phúc cho em, mọi người chỉ đứng cạnh để xem kịch hay, bao gồm cả người đàn ông không yêu em kia."

Tôi đứng trước giường bệnh của Trâu Nguyệt, giận dữ, khinh thường nói ra những lời này, vì nó là một đứa ngu ngốc, cắt tay tự sát trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng vào đêm Valentine, càng điên hơn là nó đã gửi vô số tin nhắn ai oán cho gã đàn ông kia, ý đồ muốn để hắn thấy bộ dạng chết đẹp đẽ của mình, nhưng tên đó hoàn toàn không hồi âm. Cuối cùng vẫn là tôi, sau khi tăng ca về nhà vớt nó ra khỏi nước, đưa tới bệnh viện.

Trâu Nguyệt nhắm mắt, lặng im không nói.

Nó yêu tổng giám đốc công ty nó, ngày ngày hồn vía lên mây, nhìn ảnh hắn mà lẩm bẩm, nhưng bức ảnh đó là cắt từ tạp chí nội bộ công ty, trong ảnh, một người đàn ông mặc comple gương mặt không rõ nét đang thân thiết bắt tay một loạt công nhân. Ban đầu tôi tưởng nó chỉ mơ mộng yêu đương tuổi trẻ, ai ngờ lại làm ra chuyện thê thảm thế này.

"Chị hỏi em, vì sao muốn chết?" Tôi bực mình nói.

Trâu Nguyệt nhắm mắt, cuộn trong chăn.

"Em nói đi!" Tôi nâng cao âm lượng lên mức tám.

Nó vẫn không mở miệng.

"Bỏ đi, bỏ đi" Trâu Thiên đứng bên kéo tay áo tôi. Tôi giật ra, hét to với nó: "Hai chị em chúng mày, không đứa nào khiến chị bớt lo, đều cút hết về quê cho chị !"

Trâu Thiên mặt mày nhăn nhó nói: "Chị đừng hỏi nữa, để chị ấy nghỉ ngơi, bình tĩnh chút đi, trong lòng chị ấy chắc rất buồn rồi."

"Nó điên!! Yêu đơn phương thì có gì đáng thông cảm chứ? Có bản lĩnh đi giành bằng được gã kia đi, tự mình làm thương mình thì coi gì là giỏi?"

Trâu Nguyệt đột nhiên trở mình trên giường hét to với tôi: "Vậy chị có bản lĩnh thì đi giành anh rể về đi!"

Tôi hơi sững người. Trâu Nguyệt khóc to ai oán: "Em không có cách nào, trong mắt anh ấy căn bản không có em, em làm gì cũng vô dụng... đều không được!"

Tôi ngơ ngác trước giường của đứa con gái ngu ngốc này, nhất thời không có gì để nói cả.

Đúng, tôi đã ly hôn, chồng cũ yêu đồng nghiệp ngồi đối diện với anh ta, quỳ trước mặt tôi khổ sở van nài tôi cho anh ta tự do, tôi không giữ lại. Đối với người chồng đã thay lòng còn có gì để nói chứ?

"Đúng, chị vô dụng, nhưng chị cũng không tự làm mình bị thương khiến người khác khoái chí." Tôi quay người rời phòng bệnh.

Trâu Thiên theo tôi đi ra, giúp con bé nói vài lời hay: "Chị, Tiểu Nguyệt chưa hiểu chuyện, chị đừng giận nữa."

Tôi ngay người nói với nó: "Hôm nay em đừng đi học nữa, trông nó, tinh thần và suy nghĩ của nó chưa ổn định, để ý chăm sóc nó. Nhớ kỹ, hai đứa nhất định không được cho mẹ biết việc này."

Trâu Thiên vội vàng gật đầu đồng ý.

Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh ào tới, điện thoại tôi reo lên, là Cao Triển Kỳ, chúng tôi trước đây là bạn thời đại học, bây giờ là đồng nghiệp trong phòng hành chính bộ phận luật sư. Anh ta nhẹ nhàng hỏi trong điện thoại: "Luật sư Trâu, lễ tình nhân vui chứ? Vì vậy quên cả việc họp rồi à?"

"Đúng, rất vui, tôi lập tức tới ngay." Tôi gập điện thoại, nhắm mắt ổn định lại tinh thần, giơ tay chặn một xe taxi.

Tới phòng làm việc, Cao Triển Kỳ ra đón: "Ôi, nhìn bộ dạng tối qua chắc rất bận, hình như đến quần áo cũng chưa kịp thay."

Tôi lắc lắc đầu: "Đừng đùa nữa, cả đêm tôi không ngủ."

Họ Cao càng hưng phấn: "Cả đêm không ngủ? Là ai thế? Thật quá dũng mãnh đi? Ha ha ha!"

Tôi kéo anh ta sáng một bên, nghiêm mặt nói: "Lão Cao, tôi có việc muốn nhờ anh."

"Việc gì?"

"Anh giới thiệu Tiểu Nguyệt tới công ty Trí Lâm thì thông qua ai?"

"Giám đốc phòng nhân sự của bọn họ. Người phụ nữ đó yêu thầm tôi bao năm rồi, tôi lên tiếng, lập tức làm ngay. Sao, còn có ai muốn vào, Tiểu Thiêu chẳng phải học nghiên cứu sinh ư?"

"Không phải, anh giúp tôi nghe ngóng chút, giám đốc bộ phận của Tiểu Nguyệt, chính là Lâm tổng đó là người thế nào?"

"Sao, gây rối tình dục hay tình yêu văn phòng? Tiểu Nguyệt mới đến có một năm không thể nhanh thế chứ? Lẽ nào gã đó nhìn trúng cô?" Cao Triển Kỳ là một người phản ứng quá nhanh như vậy, có lúc nói chuyện với anh ta thật phí sức.

"Được rồi, đừng hỏi, anh đi nghe ngóng cho tôi một chút, đừng nói nhảm nhiều nữa!" Tôi quay người vào phòng họp.

Cao Triển Kỳ đi sau tôi, vẫn không ngừng hỏi: "Cô phải nói cho tôi biết vì sao chứ, khi tôi hỏi mới có trọng điểm. Tối qua cả đêm không ngủ, là với anh ta à? Hay người khác? Cô phải giữ cơ hội đó cho tôi trước chứ, khi nào mới chịu thấy uy lực của tôi?..."

Tôi căn bản không thèm để ý anh ta. Anh ta không phân biệt nơi chốn mà tuyên bố yêu tôi, nhưng đồng thời cũng yêu rất nhiều phụ nữ, vì vậy tôi chẳng coi tình yêu của anh ta là việc gì đáng quan tâm, cho dù anh ta mãi mãi lẳng lơ xoay quanh tôi, cũng hoàn toàn không thể chạm đến nội tâm của tôi được. Sau khi tôi ly hôn, anh ta từng xắn tay áo muốn thử xem sao, nhưng bị tôi cự tuyệt không chút nể nang vài lần, cũng chuyển mục tiêu, Vì vậy tình yêu mãi mãi là thứ thực tế nhưng chỉ vì cái lợi trước mắt, chẳng ai có thể thực sự đứng ở nơi cũ để chờ đợi.

Buổi sáng họp, buổi chiều mở phiên tòa, tôi vội tới bệnh viện, phát hiện vài người không rõ lai lịch đứng trước cửa phòng bệnh, Trâu Thiên cũng đứng ngoài cửa. Tôi lo lắng, vội vàng chạy tới trước mặt Trâu Thiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trâu Thiên giảu môi về phía cửa: "Người kia đến rồi."

"Ai?"

"Chính là người Tiểu Nguyệt nói."

Tôi hiểu rồi, định bước vào phòng bệnh gặp mặt người đàn ông này nhưng bị người ngoài cửa chặn lại, "Xin lỗi, xin cô đợi một lát, Lâm tổng muốn nói chuyện riêng với Tiểu Trâu."

Tôi nhìn từ cửa kính, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cửa, Tiểu Nguyệt ôm chăn cúi đầu ngồi trên giường. Tủ nhỏ đầu giường bất ngờ có một giỏ lớn hoa quả.

Tôi vô cùng lo lắng, không biết anh ta sẽ nói gì để kích động Tiểu Nguyệt, mặc kệ ba bảy hai mốt đẩy cửa bước vào.

Tiếng mở cửa lớn, anh tay quay đầu lại, Tiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu.

Tôi nhìn anh ta chăm chú, ý đồ muốn chuyển sự trách móc và bất mãn của tôi sang cho anh ta. Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt có sự lạnh nhạt hết sức. Người giữ cửa theo vào: "Lâm tổng, xin lỗi.:"

"Đây là chị em." Tiểu Nguyệt giới thiệu.

Anh ta gật đầu, giơ tay ra: "Chào cô, tôi là Lâm Khải Chính."

Tôi cũng không tình nguyện giơ tay ra bắt, nói ngắn gọn: "Chào anh, Trâu Vũ."

" Tôi thay mặt công ty tới thăm cô ấy, chúc cô ấy sớm bình phục. Tôi còn có việc, xin cáo biệt trước."

Anh gật đầu với Trâu Nguyệt, quay người rời phòng bệnh.

Tôi ngồi cạnh giường, hỏi Trâu Nguyệt: "Anh ta và em nói gì vậy?"

"Không có gì, muốn em chú ý sức khỏe."

"Anh ta biết vì sao em như thế này không?"

Trâu Nguyệt lắc đầu. Tôi nghi ngờ: "Chẳng phải hôm qua em gửi rất nhiều tin nhắn cho anh ta ư?"

"Trưa nay anh ấy mới từ Hồng Kông trở về, có lẽ anh ấy không nhận được, dù sao anh ấy cũng không nói gì."

"Vậy sao anh ta biết em nằm viện chứ?"

"Không rõ, chị, anh ấy là như vậy đấy, em không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy có em hay không, khi em cảm thấy anh ấy quan tâm đến em, anh ấy liền biểu hiện vô cùng lạnh nhạt, khi em đã hoàn toàn hết hy vọng, em lại cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy đối với em. Em không nói với người khác em đang ở bệnh viện nhưng anh ấy lại đến, sau khi tới vẫn là những lời xưa. Em không biết anh ấy đang nghĩ gì." Nói xong, nước mắt con bé lại bắt đầu rơi.

"Em nói thẳng với anh ta chưa?"

"Em từng gửi thư vào hòm thư, còn gửi tin nhắn cho anh ấy."

"Em chắc chắn anh ta có nhận được không?"

"Chúng em báo cáo công việc đều dùng hòm thư, em hiếm khi gặp được anh ấy. Anh ấy không thể chưa từng nhận được một bức."

Đầu của tôi đang không ngừng giãn nở, có một đứa em gái ngu ngốc như vậy trong tình yêu. "Em điên rồi, lại chưa từng xác nhận thái độ của anh ta, em đi chết đi! Muốn chết cũng phải chết cho rõ ràng chứ?"

Tay Trâu Nguyệt vạch mạnh trên ga giường, hồi lâu mới nói một câu: "Anh ấy sắp kết hôn rồi, em nghe đồng nghiệp nói, tháng 11 năm nay anh ấy chuẩn bị kết hôn."

Tôi cảm thấy nắm tay mình trở nên rất có lực, tôi lập tức đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà tát cho nó 10 cái bạt tai.

Tôi cố giảm bớt nỗi bực, bình tĩnh một chút rồi nói: "Chị không biết vì sao em có thể yêu anh ta, nhưng đã như thế này rồi, chúng ta phân tích một chút, bây giờ chỉ có hai khả năng: Một là anh ta hoàn toàn không biết em có ý với anh ta, hai là anh ta biết em thích anh ta nhưng vờ ngốc. Nếu anh ta biết mà không đáp lại tình cảm của em, đó chính là cự tuyệt, nếu anh ta không biết, anh ta sắp kết hôn, emcũng không cần để anh ta biết, vì vậy 100% em không có hy vọng. —- Có lẽ em từ chức đi, rời xa anh ta một chút."

Trâu Nguyệt vùi đầu trong chăn, Trâu Thiên bước lên vỗ vỗ vai: "chị hai, chị cả nói đúng đấy, chị đừng làm việc ở chỗ đó, em giới thiệu cho chị chỗ tốt nhé."

Chương 2

Cho dù cô có lý do hợp tình hợp lí đến thế, sau lần thứ hai gặp anh, dáng vẻ anh vẫn lưu lại rõ nét trong trái tim cô......

Tiểu Nguyệt xuất viện, tôi nhìn chăm chú nó gửi thư từ chức xong, sau đó gửi tới hòm thư phòng nhân sự của công ty. Sau khi gửi đi, nó dùng FOXMAIL nhận thư, con bé này giỏi, thời gian vài ngày có ba bốn chục lá thư mới, nhưng nó nhanh chóng lật ra, rồi tắt máy, trèo lên giường nằm, tôi đoán nhất định là không nhận được thư của người nó mong đợi.

Tôi chỉ hơn nó 3 tuổi, nhưng chúng tôi luôn là hai loại người khác nhau. Nó mẫn cảm đa tình, còn tôi lại cứng rắn kiên định. Chồng trước của tôi khi rời bỏ tôi đã nói: "Trâu Vũ, vì sao em không giữ anh? Nếu em rơi nước mắt vì anh, có lẽ anh sẽ ở lại." Khi đó tôi cứng cổ nói: "Vì anh mà khóc thì không đáng." Thực ra, hôn nhân thảm bại, ai nói tôi chưa từng khóc, nhưng tôi không thể để anh ta biết.

Nhưng Trâu Nguyệt, từ nhỏ đã vì đàn ông khác mà viết thư tình, nhật ký, than ngắn thở dài, tôi quen rồi. Nhưng lần này, nó biểu hiện quá mãnh liệt. — Tôi nhớ lại Lâm tổng, khi đó biểu hiện của tôi bất mãn, căn bản không đánh giá tỉ mỉ anh ta, hình như rất cao, da ngăm đen, còn có ánh mắt lạnh lùng. Sao Trâu Nguyệt có thể thích loại người khó gần như thế nhỉ?

Hai ngày sau, tôi luôn ở toàn án nhân dân trung cấp mở phiên tòa để biện hộ cho một thủ phạm cướp tập thể, tuy biết anh ta phạm tội không thể tha thứ, nhưng vẫn muốn cứu anh ta, cho anh ta một con đường sống. Thẩm phán thấy tôi cố gắng như vậy, tốt bụng tiết lộ: "Không hy vọng gì đâu, vụ án này chắc chắn tử hình, ở trên đã quyết định rồi, cô cũng đừng quá đầu tư vào, đừng để người nhà họ hy vọng quá lớn."

Khi tòa án thẩm vấn, tôi nhìn ánh mắt vô tri nhưng cầu xin sự sống của người thanh niên đó, thầm nghĩ trong lòng: Cuộc đời không phải luôn luôn đều giữ lại chỗ trống.

Sau khi phiên tòa nghỉ, tôi vội vàng ra khỏi toàn án, không dám tiếp xúc nhiều thêm với người nhà phạm nhân.

Trở về văn phòng, vừa ngồi xuống, điện thoại reo. Trâu Nguyệt bên kia nói quanh co: "Chị, phòng nhân sự không phê chuẩn đơn từ chức của em, nói là cho em nghỉ phép 1 tháng, tháng sau quay lại làm việc."

"Có phải em làm cái quái gì không?"

"Không có, em cũng không muốn trở lại."

"Đâu ra chuyện như vậy, chẳng có gì không phê chuẩn, em không đi làm là được."

"Nhưng phòng nhân sự nói, nếu em tùy ý phá vỡ thỏa thuận, thì phải bồi thường 3 vạn đồng."

"Cái gì?! Đây là cách xử lí gì vậy?"

"Năm ngoái khi em vào phòng tài vụ, hình như có ký qua cái gì đó, nội dung cụ thể em quên rồi."

"Em chỉ là một thư ký nhỏ, có gì quan trọng vậy chứ, chị sẽ nghĩ cách. Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Tôi cúp máy.

Lúc này, Cao Triển Kỳ đi qua cửa văn phòng tôi, hát lẩm nhẩm điệu hát dân ca, tôi gọi to tên anh ta: "Họ Cao kia, qua đây chút." Điệu hát dân ca của anh ta chưa hết, người lui bước đi vào, đặt mông lên bàn tôi, nhìn tôi nồng nàn tiếp tục hát khẽ: "Tôi và em nhẹ nhàng bay, bay qua hồng trần ...."

"Được rồi, được rồi, đừng hát nữa, phiền quá." Tôi dùng tay chọc lên trán anh ta.

"Sao, muốn tôi an ủi ư?"

"Không cần. Chuyện lần trước nhờ anh đi nghe ngóng, sao không thấy hồi âm?"

Anh ta nhảy khỏi bàn, ngồi lên ghế đối diện, cố ý ra vẻ thần bí nói: "Thực ra tôi hỏi từ lâu rồi, nhưng không muốn kể cho cô."

"Vì sao?"

"Đàn ông như thế không nên xuất hiện trên thế giới này, căn bản không phải là người."

"Sao nói vậy?" Tôi kinh ngạc trong lòng, "Biến thái, lưu manh, vô lại" những từ trong đầu tôi phun ra.

"Cô xem biểu hiện này của cô giống như bạn gái tôi, nói tới anh ta liền giống như con sói đã đói 800 năm."

Tôi sốt ruột: "Anh không muốn nói thì thôi, đừng có thừa nước đục câu, ra ngoài, ra ngoài."

"Được rồi, đừng sốt ruột, đáp ứng mọi yêu cầu của cô là tôn chỉ của tôi." Anh ta ngồi ngay ngắn: "Lâm Khải Chính, 32 tuổi, không rõ chiều cao, nghe đồn 1m8, không rõ dung mạo, nghe nói anh tuấn phi phàm. Hiện đang là giám đốc cấp cao của bộ phận tài vụ tập đoàn Trí Lâm, cũng là nhị công tử của chủ tịch Lâm Hồng, có bằng thạc sĩ kinh tế trường Harvard, giỏi tiếng Anh, Pháp. Thận trọng, nhã nhặn, làm việc giỏi giang, tới nay chưa kết hôn, có vị trí tương đương với anh trai trong công ty, thậm chí còn được Lâm Hồng yêu quý, có khả năng trở thành người có tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng trong giới kinh doanh."

Sau khi Cao Triển Kỳ dùng ngữ điệu du dương nói xong những lời trên, nhìn chăm chăm sự thay đổi biểu hiện của tôi, tôi thản nhiên nhìn lại anh ta: "Xong rồi?"

"Xong rồi, còn chưa đủ à? Hàng chục tỷ đồng còn ít?" Lão Cao rất thất vọng.

Tôi không nhịn được bật cười: "Tôi chẳng phải tìm chồng, tôi chỉ muốn hỏi người này thế nào, có phải là người tốt không?"

"Chắc người có nhiều tiền thế, đa phần có chút biến thái."

"Tiểu Nguyệt muốn từ chức ở công ty đó, phòng nhân sự không đồng ý, còn nói tùy ý phá vỡ thỏa thuận phải đềm 3 vạn đồng, anh tìm người bạn gái đó nói hộ chút."

"Còn có chuyện này? Tôi gọi điện thoại."

Cao Triển Kỳ lấy điện thoại trên bàn làm việc của tôi lập tức gọi đi. Sau khi dùng khẩu khí vô cùng thân mật với bên kia, cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với tôi: "Là Lâm Khải Chính chỉ thị bọn họ không được phê chuẩn, bọn họ cũng không còn cách nào. Sao, tên họ Lâm thực sự nhìn trúng Tiểu Nguyệt rồi à?"

Tôi không trả lời anh ta, thầm nghĩ, xem ra thực sự phải gặp người khiến vạn người mê rồi.

Buổi tối về nhà, tôi tranh thủ lúc Tiểu Nguyệt đi tắm, tìm số điện thoại của Lâm Khải Chính từ di động của Tiểu Nguyệt, sau đó trốn trên lan công, trực tiếp gọi vào số anh ta.

Sau hai tiếng chuông, giọng một người đàn ông vang lên: "Alo?"

"Lâm tổng, chào anh!" Tôi trả lời rất cung kính.

"Chị là ai?"

"Tôi là Trâu Vũ – chị gái Trâu Nguyệt, tôi muốn gặp anh nói chút chuyện, xin hỏi hai ngày tới anh có thời gian không?"

Bên kia im lặng vài giây rồi mới trả lời: "Cô đợi chút, tôi không phải Lâm tổng, Lâm tổng lúc này không ở đây, tôi tìm giúp cô."

Thể hiện nhầm đối tượng, tôi nghiến răng nghiến lợi chửi một câu.

Một lúc sau, vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Chào cô, tôi là Lâm Khải Chính."

"Lâm tổng, tôi là Trâu Vũ – chị gái Trâu Nguyệt, tôi muốn gặp anh nói về vài việc liên quan tới em gái tôi." Tôi chẳng thèm khách khí nữa, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

"Ngại quá, hiện tại tôi đang ở nơi khác."

"Vậy khi nào anh trở về?"

"...... 4 giờ chiều thứ 3 tuần sau, tôi ở văn phòng." Anh ta rất dứt khoát.

"Được, tới lúc đó gặp mặt."

"Được, tạm biệt." Anh ta khách khí trả lời.

Tôi gập điện thoại, thầm nghĩ, đây không phải là di động bên người của Lâm Khải Chính, vậy thì, những tin nhắn của Tiểu Nguyệt có tám chín phần đã bị người khác thưởng thức rồi, thật thảm. Trở vào phòng khách, đang thấy Tiểu Nguyệt soi gương trong phòng tắm, trong lòng tôi dâng lên chút chua xót, lẽ nào nó không biết điểm này? Đứa con gái ngốc nghếch này rốt cuộc đang làm gì? Tình yêu không được người ta quý trọng chính là chuyện cười nhục nhã.

Tôi bước tới đằng sau nó, vỗ vỗ vai con bé, dịu dàng nói: "Ngủ sớm đi."

Tiểu Nguyệt quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi, sợ hãi bởi vẻ ân cần niềm nở của tôi.

3 giờ 50 chiều thứ 3 tuần sau, tôi đứng trước toà nhà của tập đoàn Trí Lâm, một công ty lớn có trị giá hàng chục tỷ đồng, toàn văn phòng mộc mạc bé nhỏ không ngờ, phong cách thận trọng, giản dị của nhà họ Lâm đã sớm nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Tuy giản dị, nhưng cách bảo vệ lại vô cùng nghiêm ngặt, tôi trải qua nghi lễ dò kim loại, câu hỏi, đăng ký và điện thoại chờ chỉ thị của 3 bảo vệ và lễ tân, mới đứng trước phòng làm việc của Lâm Khải Chính. Vừa nhìn đồng hồ, quá 4 giờ được 5 phút rồi, tôi đến muộn.

Thư kí nhẹ nhàng gõ cửa, thò đầu vào khẽ thông báo, sau đó quay người mỉm cười gật đầu mời tôi.

Tôi bước vào, văn phòng tuy lớn nhưng thiết kế rất bình thường, nổi bật nhất là một hàng lớn tủ sách đặt dựa tường, cao thấp xếp đầy sách. Tầm nhìn của tôi vượt qua tủ sách, qua bàn làm việc, sau đó thấy Lâm Khải Chính đứng bên cửa sổ, tư thế của anh ta dường như đang đặc biệt chờ tôi.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa chớp kéo nửa lên, chiếu rọi từ phía sau anh ta, tôi nhìn không rõ, nhưng thấy anh ta mặc áo sơ mi màu xám sậm và quần bò, khác xa với bộ hàng hiệu lần trước tôi gặp trong viện. Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải tìm lầm người không nữa.

Anh ta đứng thẳng người, gật đầu với tôi, sau đó chỉ ghế sô fa nói: "Mời ngồi."

Tôi bước tới rồi ngồi xuống, anh ta cũng ngồi đối diện với tôi. Ánh sáng trực tiếp chiếu lên gương mặt anh ta, chính xác là anh ta rồi, ánh mắt vẫn lạnh lùng, mệt mỏi như thế, hơn nữa cũng không đẹp trai như lời đồn, tôi thầm nghĩ, đàn ông ngũ quan quá tuấn mỹ không có chỗ trống cho dư vị.

Thư ký đặt cốc trà trước mặt tôi, dùng cốc Thanh Hoa rất tinh xảo đẹp đẽ, hơn nữa là loại cốc dùng một lần, trà xanh vắt, vừa nhìn đã biết là loại trà cao cấp.

Anh ta ho nhẹ hai tiếng, rồi nói: "Xin lỗi, tôi hơi cảm, xin hỏi cô có việc gì muốn nói với tôi?"

Tôi ý thức ngồi thẳng lại, nghiêm mặt nói: "Liên quan tới em gái tôi – Trâu Nguyệt, nó đến công ty anh làm việc được nửa năm, luôn rất cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh đối với nó, nhưng vì sức khỏe em gái tôi không tốt, nên muốn về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian"

"Tôi đã phê chuẩn cô ấy nghỉ 1 tháng rồi, còn không đủ ư?"

"Không phải vấn đề xin nghỉ, em gái tôi cảm thấy không phù hợp tiếp tục làm ở công ty này nữa, nó muốn đổi môi trường, hy vọng anh hiểu cho."

"Nhưng tôi cảm thấy cô ấy làm rất tốt, đang chuẩn bị thăng chức cho cô ấy nữa."

Khi chúng tôi nói chuyện, cơ thể anh ta dựa nghiêng lên ghế, tay phải đặt lên tay vịn không ngừng bật nắp điện thoại màu đen, mở ra, gập lại, mở ra rồi gập lại, vẻ mặt không tập trung.

Tôi không muốn vòng vo với anh ta nữa, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính: "Lâm tổng, di động tuần trước tôi gọi tới là số trong tay anh à?"

"Không phải, của trợ lý tôi. Cái đó cũng là số liên lạc đối ngoại của tôi."

"Nhân viên của anh cũng không biết số điện thoại di động trên tay anh?"

"Hầu như không biết."

"Vậy trợ lí của anh có nói cho anh biết, thời gian trước di động đó có vài tin nhắn kỳ lạ không?"

Động tác nghịch điện thoại của anh ta dừng lại, cúi đầu nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nói: "Có, có vài tin. Đặc biệt là đêm Valentine, có điều khi đó tôi ở Hồng Kông, không ở đây, sau khi sự việc xảy ra mới biết."

"Sao trợ lý không kịp thời nói lại cho anh? Đêm hôm đó suýt chút xảy ra án mạng, anh biết không?" Tôi hơi bực vì Tiểu Nguyệt ngu ngốc đó.

Anh ta trịnh trọng trả lời: "Xin lỗi, trợ lý không thể liên lạc được với tôi, tôi cũng có không gian riêng."

"Vậy thì, anh nghĩ thế nào về việc này?"

"Tất cả đều sẽ qua, cô ấy chỉ có chút mộng tưởng không thực tế mà thôi."

"Nhưng, anh muốn nó đối diện thế nào với anh, hoặc anh định đối diện với nó thế nào?"

"Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra gì cả, công việc là công việc." Anh ta ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn tôi: "Tôi biết mục đích hôm nay cô đến, tôi cũng có thể nói một cách trách nhiệm rằng tôi chưa bao giờ có bất cứ hành động hoặc lời nói nào quá mức đối với Tiểu Nguyệt, chưa từng có bất kỳ sự chấp nhận nào đối với thể hiện của cô ấy. Sau này tôi cũng sẽ không có bất cứ thành kiến nào với cô ấy. Hơn nữa cô yên tâm, tuy trợ lí của tôi biết việc này nhưng tôi đã nhắc nhở anh ta không được tiết lộ ra ngoài."

"Đúng, anh có thể không coi là chuyện gì to tát, nhưng anh từng suy nghĩ qua cảm nhận của Tiểu Nguyệt chưa? Tuy anh tự thấy mình không hề có chút đáp ứng lại nó, nhưng nhất cử nhất động của anh đều có ý nghĩa đặc biệt đối với nó, bây giờ anh bảo nó làm sao có thể làm nhân viên của anh?"

"Tôi hy vọng cô ấy có thể điều chỉnh tốt bản thân, cũng hy vọng cô có thể giúp cô ấy."

"Tôi không giúp nổi nó, chuyện tình cảm, ai cũng không thể giúp nổi nó, chỉ có để nó rời bỏ môi trường này."

"Điều này tạm thời tôi không đồng ý, Tiểu Trâu tuy không phụ trách công việc gì cụ thể, nhưng cô ấy ở phòng tài vụ, tiếp xúc với nhất nhiều bí mật của công ty, tôi không thể để cô ấy từ chức."

Nghe lời này của anh ta, tôi hơi giận: "Lâm tổng, em gái tôi trẻ người non dạ, tự cho là anh có tình cảm với nó, vì vậy cho dù cái ngày nó chết trong nhà, tôi cũng sẽ không cho rằng anh có trách nhiệm gì. Nhưng, anh cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận bây giờ của nó, suy cho cùng nó mới chỉ 24 tuổi, nếu để nó tiếp tục làm việc ở đây, tôi không bảo đảm nó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì, tới lúc đó tất cả hậu quả do các anh chịu trách nhiệm."

"Ban đầu khi cô ấy ký hợp đồng với chúng tôi đã thỏa thuận rõ, nếu cô ấy đề nghị chấm dứt hợp đồng trước thì phải bồi thường công ty 3 vạn, và trong vòng 5 năm không được làm việc ở công ty có quan kệ kinh doanh với công ty chúng tôi. Cô phải biết, trong thành phố này, không có nhiều công ty lớn không làm ăn cùng công ty chúng tôi. Cho nên tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt không cần làm như vậy."

"Anh làm như vậy không công bằng, tôi có thể khới tố lên toàn án rằng hợp đồng thiếu công bằng, vi phạm, điều khoản vô hiệu."

"Không, hợp đồng rất công bằng, nếu chúng tôi sa thải nhân viên, cũng phải bỏ ra một khoản lớn, ví dụ với cấp bậc của Tiểu Trâu, có thể là 10 vạn. Công ty chúng tôi từ trước tới này không thích thay đổi nhân viên nhiều lần. Đây là nguyên tắc, tôi không thể phá vỡ quy định này."

Thái độ của anh ta trước sau đều hòa nhã, dường như có chuẩn bị. Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, đành bưng cốc trà lên uống một ngụm. Đặt cốc trà xuống, tôi đứng lên, nói: "Cho dù thế nào Trâu Nguyệt cũng sẽ không đến công ty nữa, tôi sẽ nghiên cứu tỉ mỉ bản hợp đồng đó, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trên toà."

Anh ta cũng đứng dậy: "Hy vọng không phải như vậy, tôi sẽ vô cùng vui mừng thấy Trâu Nguyệt trở lại làm việc. Mong cô chuyển ý của tôi tới cô ấy."

"Anh có thể tự mình nói với nó." Tôi quay người đi ra cửa.

Anh trả lời phía sau tôi: "Nếu cần, tôi sẽ nói."

Bỗng chốc tôi quay người, câu nói này của anh ta quá không nghiêm túc, tôi bước tới trước mặt anh ta, hung dữ nhìn anh ta: "Đừng tới trêu ghẹo nó, đừng xem thường nó, tuy nó rất ngốc nhưng anh cũng nên tôn trọng nó! Tôi cảnh cáo anh, nó còn là một đứa trẻ, nếu anh để nó xảy ra sai xót gì, tôi và anh sẽ không xong đâu."

Nói xong, tôi đẩy cửa bước ra. Thư kí thấy dáng vẻ của tôi, bị dọa tới nỗi phải đứng lên.

Tôi rẽ sang hành lang, bước vào thang máy, cảm thấy tinh thần mình đang bốc cháy, trong lòng chỉ có một câu nói: Thật quá đáng! Thật quá đáng!

Nhưng vận đen hôm nay vẫn chưa hết, một gương mặt vô cùng quen thuộc thò ra khỏi một phòng làm việc — chồng trước của tôi – Tả Huy, anh ta cũng thấy tôi, hai người đều có một khoảnh khắc lúng túng, anh ta trấn tĩnh trước, gật đầu với tôi: "Sao em ở đây?"

Tôi kéo khóe miệng ra cười: "Có chút việc." Bước nhanh lướt qua người anh ta, tiếp tục đi về phía thang máy. Anh ta quay người bước theo.

"Gần đây em khỏe không?"

"Rất tốt."

"Tháng trước anh gọi điện thoại tới nhà, Tiểu Nguyệt nghe máy nói em uống say."

"Ờ, anh có chuyện gì?"

"Không có, chỉ muốn hỏi em có tốt hay không? Trâu Vũ, đừng như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn mà." Anh ta giơ tay kéo cánh tay tôi, muốn giữ tôi lại. Tôi hất tay anh ta ra, đứng lại: "Tôi và anh không cần phải làm bạn. Anh có việc gì thì nói đi."

"Sức khỏe mẹ em bây giờ tốt hơn chút nào không?" Anh ta hỏi.

"Vẫn như vậy."

"Vẫn một tuần tiếp máu một lần à?"

"Vâng."

"Việc đổi thận tiến hành thế nào rồi?"

"Cũng tạm."

"Nhưng Tiểu Nguyệt nói bác sĩ cho rằng mạo hiểm. Nếu cần anh giúp, em cứ việc lên tiếng."

"Không cần, tự tôi có thể nghĩ cách."

"Trâu Vũ, anh có ý tốt..." Tả Huy đột nhiên dừng lại, ân cần niềm nở với người đằng sau tôi: "Lâm tổng." Tôi quay đầu nhìn, Lâm Khải Chính bước tới từ phía sau tôi.

Tôi nhân cơ hội bước đến thang máy, loáng thoáng nghe thấy Lâm Khải Chính và Tả Huy chào hỏi.

Tôi đứng ở cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn con số lóe sáng, đột nhiên phát hiện mắt mình hơi mờ mờ, giơ tay lau đi, lại có chút ẩm ướt. Tôi thầm mắng bản thân kém cỏi, mãi không thể đối diện với Tả Huy, sau đó hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần.

Lúc này thang máy mở cửa, tôi bước vào, ấn tầng 1, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng, đột nhiên một tiếng "tinh", lại mở ra, sau đó Lâm Khải Chính bước vào.

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi anh ta, anh ta cũng dè dặt gật đầu với tôi.

Hai người đứng trong thang máy, anh ta rất cao, trên người có mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi lá cây tỏa ra dưới ánh mặt trời chiếu trong rừng mùa hạ, mùi vị của công tử quần áo lụa là.

Đột nhiên anh ta lên tiếng: "Trưởng phòng Tả bên cục thuế đó, cô quen anh ta à?"

"Chồng trước của tôi." Câu này vừa nói xong khiến bản thân tôi cảm thấy sửng sốt, tôi hoàn toàn không cần nói cho anh ta biết.

Anh ta nhất định rất kinh ngạc, tôi thấy anh ta quay đầu nhìn tôi chăm chú.

Tôi cố gắng ra vẻ vô cảm.

Sắp xuống tầng 1, cửa thang máy có vài người đang đợi anh ta, tôi băng qua đám người, đi thẳng ra ngoài cửa lớn.

Thời gian đã hơn 5 giờ rồi, xe, người trên đường đi lại đông nghịt, trên trời ánh tà dương đã chuyển sang sắc hồng, tôi đứng bên đường, định gọi một xe taxi, nhưng xe đi qua đều có người trên xem, thi thoảng có xe trống, lái xe cũng vội giao ban, căn bản không dừng lại. Tôi đành bỏ đi dự định bắt xe, chầm chậm bước về nhà.

Chương 3

Cô và anh hai đường thẳng song song không biết lúc nào đã dường như có xu hướng lại gần.

Có lẽ còn có khả năng giao nhau. Cuộc đời, thật không phải lúc nào cũng đều để lại chỗ dư.

Ngày hôm sau, tôi đem hợp đồng của Trâu Nguyệt tới văn phòng, gọi Cao Triển Kỳ tới, nói với anh ta: "Về lĩnh vực lao động anh thông thạo hơn tôi, giúp tôi xem bản hợp đồng này của Tiểu Nguyệt, xem có thể nghĩ ra cách nào để tránh phải thực hiện trách nhiệm khi vi phạm hợp đồng không nhé."

Cao Triển Kỳ nhìn tôi khó hiểu: "Làm gì? Tiểu Nguyệt không làm nữa thật à? Vì sao? Công ty tốt như vậy, lương cũng cao như thế, nguyên nhân gì không muốn làm nữa? Còn ầm ĩ lên đến mức ra toà kiện cáo, không cần thiết chứ. Tôi nói với bạn gái tôi một tiếng, để cô ấy quan tâm tới Tiểu Nguyệt nhiều hơn."

"Anh giúp tôi xem trước đi, có việc anh không hiểu rõ, lần tới có thời gian tôi sẽ nói với anh. Giờ tôi phải nhanh tới toà án nhân dân trung cấp, vụ án cướp giật kia chiều nay tuyên án." Tôi cầm hồ sơ vụ án, vội vàng ra khỏi cửa.

Đợi đến 11 giờ, thẩm phán mới chính thức tuyên án, đương sự của tôi, không ngoài dự đoán, xác định là chủ mưu, bị tuyên án tử hình. Khi ấy cậu con trai đó ngã quỵ xuống đất, cha mẹ cậu ta ngồi ở bục dự khán nghe xong cũng khóc không ra tiếng.

Phòng xét xử nằm trên tầng 3, sau khi kết thúc, tâm trạng tôi rất tệ, bước ra khỏi phòng xét xử, ấn thang máy đi xuống. Cha mẹ cậu ấy đuổi theo, không ngừng cầu xin tôi cứu con họ. Lúc này thang máy mở, ba người lôi lôi kéo kéo bước vào, cha mẹ cậu ấy nức nở, túm chặt tay tôi nói không ngừng, tôi cũng đành an ủi hết lần này tới lần khác, nói còn có cơ hội, có thể kháng án. Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói hơi quen, vừa quay đầu, liền thấy Lâm Khải Chính đứng ngày sau tôi cúi đầu nói điện thoại, bên cạnh còn có vài vệ sĩ như thường lệ. Anh ta khẽ dùng tiếng Anh nói cái gì đó, hoàn toàn không có ý chào hỏi tôi. Tôi cũng quay đầu coi như không nhìn thấy anh ta.

Thang máy xuống tầng một, tôi và hai ông bà lão bước ra ngoài, bọn họ vẫn đứng trong thang máy.

Ra tới tận cửa lớn, đến bên đường, hai ông bà vẫn đi theo, tôi giơ tay bắt lấy một chiếc taxi, chuẩn bị lên xe, lúc này, người mẹ đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu lạy tôi, điều này tôi sao dám nhận, tôi vội vàng quay người đỡ, lại đảm bảo hết lần này tới lần khác nhất định sẽ cố hết sức kháng án, giữ lấy một con đường sống cho cậu con trai.

Đợi tôi an ủi hai ông bà xong, quay đầu lại thì taxi kia đã chạy mất tăm hơi rồi. Toàn án nhân dân trung cấp ở vùng ngoại ô, ra vào rất bất tiện, phải đợi xe trống khác thật không dễ dàng.

Lúc này, đột nhiên đằng sau tôi vang lên tiếng còi xe, dọa tôi giật nảy mình, vội vàng đỡ hai ông bà lão sang bên đường để nhường, nếu không sẽ chắn đường chiếc xe đi ra.

Nhưng chiếc xe từ từ lướt qua tôi, rồi dừng lại. Tôi cúi đầu nhìn vào trong xe, là Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí lái xe, anh ta hạ kính xe xuống, nói với tôi: "Tôi có thể đưa cô đi một đoạn."

Tôi vội vàng xua tay: "Không cần, tôi tự gọi xe là được."

"Hay chúng ta nên nói tiếp chuyện Trâu Nguyệt."

Nghe thấy anh ta nói vậy, tôi đành mở cửa xe ngồi vào. Hai ông bà lão đứng ngoài, vẫn không ngừng nhờ vả, tôi cũng mở cửa kính xe, tiếp tục xoa dịu và nhận lời, cho tới khi xe đã rời xa họ.

"Cô đi đâu?" Sau khi ra đường lớn, anh ta hỏi.

"Chỉ cần vào trong thành phố, anh có thể tùy ý thả tôi ở đâu cũng được."

"Được, khi nào cô cần dừng lại thì nói với tôi một tiếng."

"Anh chẳng phải vẫn còn vài người ư?"

Anh ta chỉ chỉ đằng sau, tôi quay đầu nhìn, phía sau có hai xe đi theo.

Tiếp theo đó, hai chúng tôi đều không lên tiếng, không khí trong xe rất trầm lặng.

Anh ta mở CD. Âm nhạc nổi lên.

Tôi chủ động nêu ra việc của Trâu Nguyệt: "Lâm tổng, việc của Trâu Nguyệt có thể xử lý đặc biệt một chút không."

"Quy chế nhân sự của công ty rất nghiêm ngặt, nếu muốn phá lệ, phải thảo luận trên cuộc họp hội đồng quản trị."

"Vậy anh có thể đề cập với hội đồng quản trị không?"

Anh nhướng nhướng mày, nói: "Được, tôi sẽ đề cập xem sao, nhưng bản thân tôi rất hy vọng Tiểu Nguyệt ở lại, cô ấy thực sự làm việc rất tốt. Có lẽ, tôi có thể tạm thời điều động cô ấy khỏi bộ phận của chúng tôi."

"Nhưng nó vẫn có thể luôn nhìn thấy anh, nghe được tin tức về anh, sợ rất khó giải quyết triệt để vấn đề."

"Không đến nỗi vậy chứ, thực ra cơ hội tiếp xúc của tôi và nhân viên không nhiều." Tuy nói vậy, giọng anh ra lại lộ ra vài phần đắc ý.

Tôi hỏi anh ta: "Ngày hôm đó vì sao anh tới bệnh viện? Sao anh biết Tiểu Nguyệt nằm viện?"

Anh ta nhún nhún vai: "Sáng sớm tôi từ Hồng Kông trở về, mới biết việc này, tới bệnh viện một là xác nhận xem tình hình cô ấy thế nào, ngoài ra cũng muốn nói rõ suy nghĩ của tôi. Nhưng, tôi thực sự không giỏi làm việc đó, còn chưa nói vài câu cô đã vào, bộ dạng như muốn khảo cung hỏi tội, tôi cũng đành phải bỏ đi dự định sau."

Tôi quay đầu nhìn anh ta, hôm nay có lẽ là bàn việc chính nên anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, comple veston, rất có khí chất. Tôi thầm tán dương trong lòng, thật là con rùa vàng mẫu mực.

"Để mấy hôm nữa đợi Tiểu Nguyệt tinh thần ổn định, tôi sẽ nói chuyện với con bé một lần nữa." Tôi trả lời.

"OK, nếu cần tôi trực tiếp trao đổi với cô ấy, cũng không vấn đề gì."

Tôi vội vàng trả lời: "Tạm thời không cần anh ra tay!"

Anh ta cười khẽ. Đúng rồi, có người khác giới điên cuồng vì mình, thường sẽ có cảm giác đắc ý.

"Cô là luật sư?" Anh ta hỏi tôi.

"Phải."

"Vừa nãy hai người già đó là vì vụ án gì?"

Tôi nói đại khái tình hình vụ án cho anh ta.

"Cô cho rằng kháng án sẽ có hy vọng ư?" Anh ta lại hỏi.

"Tôi không chắc, lý do tử hình cũng có nhưng nghe nói kết quả phán quyết của vụ án này chính là gợi ý của quan tòa cấp trên."

"Nếu giữ lại cho cậu ta một con đường sống, cô có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Không có tiền, đây là trường hợp giúp đỡ. Nhà cậu ta rất nghèo."

"Vậy sợ rằng cô sẽ làm họ thất vọng."

"Có lẽ. Nhưng trường hợp này thực sự không đáng bị xử bắn, suy cho cùng trẻ người non dạ, sa chân vào con đường lầm lạc." Tôi than thở.

"Làm sai, muốn hối hận cũng không chắc có cơ hội." Anh ta trả lời.

Tôi gật đầu đồng ý, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của cậu thanh niên đó.

Rất nhanh đã vào tới khu vực thành phố, tôi nói: "Lâm tổng, dừng ở đây đi, không làm mất thời gian của anh nữa."

Anh ta cũng không nói nhiều, từ từ dừng xe, tôi nói tiếng "cảm ơn", mở cửa xe, đang định xuống thì đột nhiên anh ta lên tiếng: "Tối nay, tôi hẹn vài người bạn tòa án nhân dân tối cao ăn cơm, trong đó có một người hình như là chánh án bên hình sự, nếu cô muốn cố gắng cho bên đương sự thì có thể tới, tôi giới thiệu để hai người quen nhau."

"Có được không?" Ý kiến của anh ta thật đường đột, khiến tôi có phần không dám tin.

"Được, cô gọi điện cho tôi nhé."

"Số nào?"

"Số nào cũng được, tôi sẽ dặn dò lại." anh ta nhìn tôi rồi trả lời.

Tôi xuống xe, ba chiếc đằng sau tôi rời xa, hòa vào dòng xe. Ánh mặt trời chính ngọ đột nhiên khiến tôi có phần ngơ ngẩn.

PS: nếu vẫn tiến độ này thì thường Jini sẽ post "Tình yêu thứ ba" vào buổi tối. (vì Jini dịch được kha khá, mà lại có bạn giúp edit nên mọi người yên tâm sẽ có "Tình yêu thứ ba" để đọc thường xuyên nhé)

Thất tịch không mưa vào lúc 13:00 nhé.

Cả buổi chiều, tinh thần tôi có phần bất an, biểu hiện hôm nay của Lâm Khải Chính khiến tôi bối rối, với mối quan hệ giữa tôi và anh ta, kỳ thực không có lý do gì để mời tôi tham gia cuộc tụ họp với bạn bè, trừ phi anh ta muốn dùng cách này để làm yên lòng tôi, không muốn dùng thủ đoạn quá khích đó chứ, tránh ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng của anh ta? Xác suất này khá lớn, cho dù thế nào, một nhân viên vì ông chủ mà tự sát, ông chủ làm thế nào để vờ bản thân vô can, nói mình chẳng hề làm gì, chỉ sợ không ai tin. Hoặc anh ta không để Trâu Nguyệt từ chức, cũng là muốn sau khi đợi sự việc qua đi mới xử lý nhỉ?

Một ý nghĩ chợt loé sáng trong đầu tôi, lần sau nói chuyện Tiểu Nguyệt từ chức với Lâm Khải Chính, tôi chỉ cần nói một câu: "Nếu anh khăng khăng không cho Tiểu Nguyệt đi, tôi sẽ công khai việc này, để dư luận phán xét!" Muốn ép anh ta nhất định sẽ trố mắt đứng nhìn, ngoan ngoãn bật đèn xanh.

Vừa nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ. Tôi quyết định có lẽ cứ đi ăn bữa cơm này, cho dù thế nào cũng là một cơ hội, loại luật sư bé nhỏ như chúng tôi rất khó có cơ hội trực tiếp gặp mặt lãnh đạo của toàn án tối cao của tỉnh.

Tôi gọi vào di động đối ngoại của Lâm Khải Chính. Không ngoài dự đoán, sau hai tiếng chuông lại là giọng của người đàn ông đó: "Chào cô."

"Chào anh, tôi tìm Lâm tổng."

"Xin hỏi, cô là ai?"

"Tôi họ Trâu."

Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên nhiệt tình: "A, luật sư Trâu à, Lâm tổng hiện nay không ở đây, anh ấy nhờ tôi nói với cô mời cô 6 giờ trực tiếp đi tới lô dành cho đế vương của khách sạn Thiên Nhất.

"Vâng, cảm ơn anh."

"Không cần, không cần đâu, tạm biệt."

"Tạm biệt." Tôi gác máy, trong lòng cảm thán, người có quyền có thể chỉ sợ dính vào chỗ nào đều là chỗ tốt, có lẽ tôi nên tìm cơ hội chụp ảnh chung với Lâm Khải Chính, nhỡ may sau này anh ta trở thành người giàu nhất Trung Quốc, tôi sẽ treo ở văn phòng còn khoe khoang.

Tôi chộp lấy hồ sơ vụ án, chạy thẳng ra Thiên Nhất.

Quyết định quá muộn vì vậy tôi lại đến trễ, tới nhà hàng, đã 6 giờ 15. Dưới sự hướng dẫn của cô tiếp viên, tôi rất ngại ngùng bước vào, ngước mắt nhìn, mọi người đã ngồi chật bàn, Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí chính giữa, còn có vài nhân vật dáng vẻ lãnh đạo nhìn quen quen. Lâm Khải Chính đứng lên, ra hiệu cho tôi ngồi chỗ trống đối diện với anh ta, sau đó nói: "Xin giới thiệu một chút, đây là một người bạn của tôi, cũng là một nữ luật sư ưu tú –Trâu Vũ."

Mấy vị lãnh đạo đó nhiệt tình gật đầu tỏ ý với tôi, vị ngồi cạnh tôi còn nói lớn: "Hiếm khi gặp được một người bạn là nữ giới của Lâm tổng, chắc phải để cô ấy ngồi cạnh anh chứ nhỉ?"

Người ngoài cũng nói theo: "Đúng đúng, mau đổi đi." Người ngồi cạnh anh ta quả nhiên đứng dậy, giơ tay mời tôi qua.

Lâm Khải Chính cười xua xua tay nói: "Đừng đổi đừng đổi, hôm nay sắp xếp Trâu tiểu thư ngồi cạnh viện trưởng Ngô là có việc muốn xin ý kiến."

Hóa ra người có giọng nói khá to ngồi cạnh tôi chính là viện trưởng Ngô – chánh án tòa án tối cao nhân dân xét xử các vụ án hình sự, chỉ nghe thấy viện trưởng Ngô cười đáp: "ấy chết, bạn của Lâm tổng có gì yêu cầu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo."

Lâm Khải Chính nâng cốc rượu nói: "Dùng tiệc xong rồi nói chuyện công việc, nào, uống rượu trước!"

Bữa ăn này kéo dài tới tận hơn 9 giờ, vô cùng náo nhiệt, uống hết ba bình rượu Ngũ Nương 30 năm tuổi, trong cuộc nói chuyện của mọi người, tôi mới phát hiện những người tới tối này đều là lãnh đạo cấp cao của của giới chính trị và pháp luật trong tỉnh, hơn nữa bọn họ đều dường như vô cùng tôn trọng Lâm Khải Chính, còn Lâm Khải Chính tuy trẻ tuổi nhưng do có tài sản nâng đỡ, bản thân tự có một loại uy nghiêm.

Đương nhiên, tôi nhân lúc viện trưởng Ngô vui vẻ cũng đơn giản đề cập tới vụ án, viện trưởng Ngô đáp lời rất thoải mái: "Đợi vụ án lên tới tòa án tối cao, cô lại tới tìm tôi, tôi nói qua với đồng chí của bên xét xử, nếu thực sự có thể không tử hình, chắc sẽ không giết đâu. Giết người cũng chẳng phải việc gì tốt."

Lâm Khải Chính đúng là thính tai, nghe thấy việc chúng tôi nói, cũng nói với sang với viện trưởng Ngô: "Viện trưởng Ngô, mong ông nhất định phải quan tâm."

Viện trưởng Ngô lập tức nói: "Không vấn đề, Lâm tổng yên tâm, nào, tôi chúc cậu một cốc."

Tại cửa nhà hàng, mọi người nồng liệt bắt tay rồi ai nấy tự về. Chỉ còn lại tôi, Lâm Khải Chính, và vài vệ sĩ chui ra từ lúc nào. Lâm Khải Chính bước xuống bậc thềm, lấy chìa khóa xe, mở cửa, quay đầu nói với tôi: "Tôi đưa cô về."

Tôi hơi ngại, khách sáo nói: "Không phiền anh nữa, tôi gọi xe tự về."

"Đi thôi, không sao."

Thực ra tôi đã không còn tâm tư mà đối phó với anh ta nữa, nhưng anh ta kiên quyết nên tôi cũng đành lên xe.

Sau khi ngồi vào trong xe, tôi quay đầu nhìn mấy người đi theo, phát hiện họ cũng lập tức lên hai cái xe khác.

Lâm Khải Chính dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, vừa nhìn kính hậu vừa nói: "Họ là vệ sĩ kiêm trợ thủ, không còn cách nào, đầu năm bộ phận an ninh thông báo cho chúng tôi rằng xã hội đen có ý đồ muốn động đến nhà chúng tôi, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc nên đành phải thế này."

Tôi nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào đối với câu trả lời đó, đồng tình, hay nịnh nọt? Ở cùng anh ta thường có chút ngắc ngứ. Dưới ánh đèn đường, tôi phát hiện mắt anh ta đỏ, cằm xuất hiện những vệt râu xanh, thần sắc càng mệt mỏi.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, tự châm biếm nói: "Thực ra người có tiền sống cũng không dễ dàng gì."

Tôi cười, nói: "Hôm nay cảm ơn anh trước. Nếu vụ án này có thể giữ lại mạng người, tôi sẽ cảm ơn anh sau."

"Cảm ơn thế nào?"

"Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được."

"Thế nào cũng được, chỉ cần đừng mời tôi đi dùng bữa. Dùng bữa đối với tôi mà nói là một phần cực khổ nhất trong công việc."

"Lẽ nào ngày ngày anh đều dùng bữa như vậy?"

"Về cơ bản là như vậy."

"Thực sự ăn không no, như vậy dạ dày rất dễ bị hại." Tôi nói rất cảm thông.

Đi tới ngã tư, anh ta nói: "Trái hay phải?"

Tôi vội vàng lên tiếng: "Không xa nữa, Lâm tổng, không cần đưa tôi về, tôi xuống xe, gọi taixi một lát là về tới nhà, anh cũng rất vất vả rồi. Thật sự thật sự ......"

"Trái hay phải?" Anh lái xe chậm lại, tiếp tục hỏi, hoàn toàn không hồi đáp lời khước từ của tôi.

"Phải." Tôi đành nói.

Anh thông thạo quay xe về phía đường bên phải, hai xe phía sau vẫn đi theo một cách có chừng mực.

"Anh vất vả như vậy, thời gian đâu mà ở cùng bạn gái?" Tôi muốn làm không khí sôi nổi lên, dựa vào việc cùng ăn một bữa cơm nên mới tìm vấn đề cá nhân để nói, anh ta chuyên tâm lái xe, dường như không nghe thấy lời tôi.

Đột nhiên tôi ý thức được bản thân đã thất lẽ, vô cùng lúng túng. Quay đầu nhìn ngoài xe, vốn dĩ do rượu nên mặt trở nên nóng, lúc này càng ửng đỏ.

Trong lòng thầm mắng bản thân: Mày là cái thứ gì, thật là tưởng ai cũng quý mình, muốn làm bạn với người khác.

Lúc này, tôi thấy con đường quen, vội vàng kêu: "Lâm tổng, tôi tới rồi, xin dừng lại."

Anh nghiêng đầu nhìn bên đường nói: "Đây là tòa nhà của cục thuế quốc gia mà?"

"Đúng, tôi ở phía sau, bước vào là tới, cảm ơn, cảm ơn!" Không đợi anh ta dừng xe, tôi liền mở cửa, nhảy xuống. Cuối cùng tránh xa được người kỳ lạ này, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi nhiều, cách tấm kính, anh ta giơ một tay lên ra hiệu cho tôi, sau đó tăng ga, hoàn toàn không thèm quan tâm quy tắc giao thông, đè qua vạch vàng quay đầu rời đi, sau đó hai xe sau cũng rời theo.

"Có gì ghê gớm đâu." Tôi lầu bầu một câu, quay người về nhà.

Lên lầu, mở cửa phòng thấy cửa phòng Tiểu Nguyệt khép hờ, bên trong có ánh đèn. Tôi mở cửa, Tiểu Nguyệt ngồi trước vi tính, nghe thấy âm thanh đẩy cửa, nó lúng ta lúng túng tắt một cửa sổ. Tôi chạy tới, lớn tiếng nói: "Em đang làm gì?"

Tiểu Nguyệt chột dạ nhìn tôi: "Không làm gì, nói chuyện với bạn thôi."

"Chị thấy em vừa tắt một cửa sổ, nói thật đi, em đang làm gì?"

"Thực sự không làm gì cả, chị à. Em lớn thế này rồi, chị đừng quản em nữa."

"Không quản em, không quản em, nếu em có thể khiến chị không quản, chị mới cảm ơn trời cảm ơn đất đấy? Việc em đã làm gọi là cái gì?"

"Chị, em xin chị đừng nói nữa, em không muốn nhắc tới việc đó nữa." Trâu Nguyệt có phần nóng nảy

Tôi cảm thấy hơi choáng váng, đặt mông lên giường nó, nói: "Tiểu Nguyệt, em nói thật cho chị, rốt cuộc em yêu Lâm Khải Chính ở điểm nào, chính vì anh ta có tiền?"

"Chị uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi thôi, em không muốn nói những chuyện này."

"Không, em nói cho chị biết, chị vẫn luôn không hiểu, đàn ông có tiều nhiều vô cùng, chị cũng quen không ít, hôm nào chị giới thiệu cho một người."

Tiểu Nguyệt quay lưng với tôi, nhìn màn hình vi tính, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Khi em thích anh ấy, cũng không biết anh ấy rất có tiền. Lúc đó em vừa vào công ty, ngày thứ hai đi làm, thấy anh ấy đứng trước cửa công ty, mặc comple veston ngồi xổm ở đó nói chuyện với một ông lão, khi ấy em thấy rất lạ, rồi anh ấy vào thang máy cùng em, dùng di động sắp xếp người khác mua vé tàu hỏa về nhà cho ông cụ đó, còn dặn đi dặn lại phải đưa lên tận tàu, ngoài ra còn đưa thêm 500 tệ, khi đó ấn tượng của em với anh ấy rất tốt. Sau này mới biết anh ấy là giám đốc phòng em, phòng em rất lớn, có bảy tám chục người, loại thư ký nhỏ như chúng em rất hiếm khi có thể gặp anh ấy, chỉ khi họp mặt toàn thể nhân viên của phòng mới có thể thấy anh ấy ngồi trên. Anh ấy không thích nói, nhưng nói gì cũng đều rất thích hợp, rất mạnh mẽ. Chị, không chỉ em, tất cả phụ nữ chỗ chúng em đều mê anh ấy."

"Người có tiền làm việc thiện chỉ thỏa mãn việc làm người cứu thế giới." Tôi nói.

Tiểu Nguyệt không để ý tới tôi, tiếp tục nói: "Anh ấy luôn nho nhã, rất khách khí với những người có chức vụ thấp hơn, lên thang máy cũng sẽ nhường phụ nữ lên trước, dù là người con gái nhà quê đưa cơm hộp. Nhưng, anh ấy mãi mãi dường như có khoảng cách với người khác, không ai biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy hình như không có bạn, không có người yêu. Anh ấy luôn cố gắng như vậy, lại luôn mệt mỏi như thế, mấy lần em thấy anh ấy ngồi một mình ngơ ngẩn trong phòng họp, ngồi cả buổi chiều."

Những lời miêu tả của Tiểu Nguyệt lại khiến tôi nhớ tới Lâm Khải Chính vừa nãy, chính xác như vậy, tôi bất giác gật đầu.

Tiểu Nguyệt vẫn nói: "Anh ấy giống như người đàn ông trong mộng của em, có tâm hồn vừa cao quý vừa cô độc, có sự đau khổ và nỗi buồn không để ai biết. Đợi khi em phát hiện em yêu anh ấy, em đã không còn cách nào bắt bản thân mình ngừng lại."

"Không đến mức ấy chứ?" Những lời này nho nhã quá, tôi có chút không chịu nổi, không kiềm chế được nói ra câu một câu.

Tiểu Nguyệt quay mạnh đầu lại, kiên định nói: "Không, tuy em không hiểu anh ấy, nhưng em tin vào trực giác của em. Có điều ..." Thần sắc con bé trở nên tối tăm: "Em biết em đang mơ một giấc mơ hoàn toàn không thực tế, vì vậy, em sẽ không để bản thân mình làm việc ngu ngốc nữa, sẽ để giấc mơ này mãi mãi trong giấc mộng của em, trở thành hồi ức của em."

Đầu tôi dưới hai tác dụng nặng nề của rượu và thơ trữ tình của Tiểu Nguyệt càng lúc càng đau, tôi đứng lên, vỗ vỗ vai nó: "Như thế là được, tốt nhất đến mơ cũng đừng nên có, ngủ một giấc tới sáng. Em nói như vậy thì chị yên tâm rồi. Chị đi ngủ trước đây."

Tôi trở về phòng mình, đến quần áo cũng không cởi liền lăn lên giường, ngủ một giấc tới sáng.

*Trang chủ
1/76