Chương 37. Món quà đặc biệt nhất
Ngày thứ ba ở New York, Thẩm Quân Tắc sai người đến đón Lục Song và Vệ Nam, nói là mời hai người đi dạo phố nhưng đã bị Lục Song từ chối. Đừng nói là lúc này Vệ Nam không có tâm trạng đi dạo phố, Lục Song cũng thích được ở trong phòng cùng cô ấy, tận hưởng giây phút hiếm có bên nhau.
Người lái xe trọc đầu, nói mãi mới chịu đi, sau khi anh ta đi rồi, Vệ Nam gườm gườm oán trách: Tỏ lòng mến khách trên đất Mỹ, anh ta tốt bụng quá.
Lục Song biết lý do Vệ Nam không thích Thẩm Quân Tắc là vì Tiêu Tinh không yêu anh ta, có lẽ cũng giống Kỳ Quyên thấy mình chướng mắt vì đã cướp đi chị em tốt của họ? Bọn họ cùng nhau lớn lên, than thiết như chị em ruột, phản ứng như vậy là lẽ thường.
Nhớ đên Kỳ Quyên, Lục Song lại thấy đau đầu, không biết sau khi về nước sẽ ăn nói thế nào với con người có biệt danh sư tử cái tính nóng như lửa ấy?
Sau khi nhìn thấy Kỳ Quyên ở bệnh viện, Vệ Nam liền đẩy Lục Song ra.
Lục Song sờ mũi rồi nghiêm túc nói: Kỳ Quyên, Tiêu Tinh kết hôn rồi. Anh vừa nói dứt lời, Vệ Nam vội vàng nấp sau lưng anh. Đúng như dự đoán, KỲ Quyên phi thẳng chiếc gối vào mặt Lục Song. Lục Song nhanh tay đỡ lấy. Đang đắc ý thì một quyển sách phi tới đập trúng ngực, Lục Song nhăn nhó thở dài.
Lúc ấy Vệ Nam mới bước lên trước, cười toe toét rồi nói: Tiểu Quyên, mày đừng giận. Bọn tao không nói cho mày biết là muốn để mày yên tâm dưỡng thương
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chằm chằm, vẻ mặt không chút biểu cảm: Nó kết hôn với ai?
Vệ Nam nói: Thẩm Quân Tắc.
Trông người như thế nào?
Cũng được, nếu ngoại hình và nội tâm tỷ lệ thuận với nhau…
Kỳ Quyên gườm gườm: Vậy thì tốt. Kết hôn thì kết hôn. Tao thấy mày cũng mau kết hôn đi.
Lục Song mỉm cười và nói: Tiêu Tinh ném hoa cưới, Vệ Nam bắt được mà.
Kỳ Quyên nói: Vậy thì tốt, kết hôn hết đi, đừng lượn đi lượn lại trước mặt tao, nhìn mà phát ngấy.
Nói xong Kỳ Quyên cúi đầu gặm táo, đọc truyện Conan không thèm để ý đến Vệ Nam.
Phản ứng của Kỳ Quyên bình tĩnh quá mức khiến Lục Song và Vệ Nam đều thấy ngạc nhiên. Có lẽ vì mẹ cô ấy đã mất khiến trái tim cô ấy nguội lạnh, không muốn để ý đến những chuyện xung quanh, có lẽ cô ấy đã suy nghĩ thoáng hơn.
Ngày Kỳ Quyên xuất viện, Vệ Nam mua một bó hoa dạ lan hương trắng rất to tặng cô ấy, đó là loại hoa hồi nhỏ ba người yêu thích nhất. Vệ Nam còn văn vẻ nói rằng hoa dạ lan hương trắng tượng trưng cho tình yêu khắp nơi.
- Tình yêu có ở khắp mọi nơi.
Thế nên Tiêu Tinh, dù mày có ở nước Mỹ xa xôi, dù mày đã trở thành vợ người ta, dù sau này ít liên lạc với nhau, nhưng tao và Kỳ Quyên vẫn mãi chúc phúc cho mày.
Thời gian thực tập ở bệnh viện trôi đi thật nhanh, cuối cùng Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng chính thức đón lễ tốt nghiệp.
Trong bữa cơm chia tay, Nguyên Nguyên uống rất nhiều rượu nhưng vẫn không say, tửu lượng của nó khiến bọn con trai cũng phải khâm phục.
Vì là bữa cơm chia tay nên dù hoa khôi dịu dàng nhất lớp cũng phá lệ uống rượu. Vệ Nam cũng góp vui, uống không ít. Cuối cùng mọi người loạng choạng đi dạo trong sân trường , chụp ảnh lưu niệm khắp nơi, bọn con trai ôm nhau, vui vẻ đấm vào ngực nhau rồi hét thật to: Tạm biệt các anh em giang hồ.
Các anh em, khi nào lấy vợ nhớ phải gọi điện đấy, chúng ta cùng đến uống rượu mừng.
Bọn con gái ôm nhau, Vệ Nam nói: Các chị em, sau này mình học phụ khoa, có vấn đè gì cứ đến tìm mình.
Có người nói: Mình theo nhi khoa, sau này đẻ con nhớ đến tìm mình.
Một cậu bạn trai nói: Mình theo khoa ung thư, đừng đến tìm mình.
Mọi người ôm bụng cười ha hả, dường như cười đến rớt nước mắt.
Học cùng nhau bao nhiêu năm cũng coi là có duyên với nhau. Cuối cùng cũng đến ngày mỗi người một phương trời, những người có thể liên lạc đếm trên đầu ngón tay. Nỗi buồn khi chia tay, cảm giác xúc động đến rớt nước mắt cũng chỉ thoáng qua chốc lát.
Sau khi bữa cơm chia tay kết thúc, mọi người lũ lượt ra về, Vệ Nam và Nguyên Nguyên không hẹn mà gặp, cùng đi đến khu rừng nhỏ. Sau khi gặp nhau bên dòng suối giữa rừng, hai người ngây người trong chốc lát rồi cười phá lên.
Miệng Nguyên Nguyên đầy mùi rượu: Vệ Nam mày muốn học phụ khoa thật à?
Vệ Nam cũng ngà ngà say, cô nghiêm túc nói: Đúng vậy, phụ nữ rất thiệt thòi, chúng ta phải làm gì đó cho các chị em, đúng không nào?
Nguyên Nguyên cười phá lên: “Được, sau khi đến phụ khoa, nhớ cố gắng nghiên cứu vài phương thuốc chữa khỏi chứng đau bụng kinh cho tao. Nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp giúp đàn ông sinh con, giải phóng phụ nữ chúng ta thoát khỏi kiếp nạn ấy thì mày đúng là người vĩ đại.
Vệ Nam phì cười: “Ý kiến hay. Nhân tiện nghiên cứu luôn sinh ba, sinh bốn, một lần sinh vài đứa, vừa tiết kiệm, hiệu quả lại không vi phạm pháp luật.”
Nguyên Nguyên vỗ tay cười ầm ĩ: “Mộc Nam cô nương mày thật lợi hại.
Vệ Nam chắp tay, cười và nói: “Qua khen, quá khen.”
Nguyên Nguyên cúi đầu đáp lễ: “Khách khí rồi, khách khí rồi.
Động tác kỳ quái ấy của hai người vẫn giống hệt hồi ở ký túc xá, học các nữ hiệp trong tiểu thuyết kiếm hiệp, dáng vẻ phóng khoáng, chỉ thiếu mỗi thanh gươm bên mình.
Vệ Nam không cười nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyên mày theo nội khoa tim mach à? Anh Phí Đằng ở ngoại khoa tim mạch, hai người định nội ngoại phối hợp nghiên cứu tim mạch hả?”
Nguyên Nguyên nói: “Đúng vậy, thế gọi lag song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ.
Hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, không ai đả động đến lý do đến khu rừng này, có lẽ không cần nhắc đến bởi cả hai đều biết rất rõ.
Thực ra lúc nãy Vệ Nam đã nhìn thấy Nguyên Nguyên ôm một cái cây rồi khóc, trên cái cây ấy có khắc dòng chữ.
“Phương Phương và Viên Viên đã đi qua đây.”
Dòng chữ ấy là do nười bạn trai đầu tiên của cô ấy tự tay khắc. Lúc đầu nickname của Phương Đào là Phương Phương. Nickname của Nguyên Nguyên là Viên Viên. Hai người họ được những phần tử “chim lợn” của hội sinh viên chọn là cặp đôi tiêu biểu của trường T, đại biểu cho sự kết tinh của tình yêu vượt không gian giữa học viện hóa học xa xôi và trường đại học Y thuộc trường T. Trước đây khi hai người dắt tay nhau đi dạo giữa sân trường, đàn em khóa dưới ai nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ. Hình ảnh ấy như hiện ra trước mắt.
Lúc yêu nhau tha thiết, những lời yêu thương ngọt ngào đến đâu cũng có thể nói ra, khi chia tay, những lời tuyệt tình đến đâu cũng nói được.
Vệ Nam vẫn nhớ rất rõ cái ngày Phương Đào nói lời chia tay với Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên đã tung cho anh ta bốn chưởng vì những lý do rất kỳ quái. Sau khi về kí túc khóc thảm thiết, xé ruột xé gan, về sau không bao giờ nhắc đến tên của người ấy nữa.
Bây giờ anh ta đi rồi, bặt vô âm tín.
Còn cô ấy cũng đón nhận một người khác, giống như thanh lọc trái tim, bắt đầu lại từ đầu.
Học cách chia tay có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Buổi tối về nhà, Vệ Nam thay dép rồi đảo qua phòng ngủ của Lục Song, nhìn thấy anh ấy đang ngồi trước máy tính đánh những ký hiệu mà Vệ Nam không hiểu, trông anh ấy rất nghiêm túc, chăm chỉ, trên màn hình là các trò chơi, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Lục Song lúc ẩn lúc hiện, giống như ma quỷ vậy.
“Trời tối om om, anh đang thử nghiệm phim ma à?” Vệ Nam cười, bật đèn cho anh ấy rồi bước lại gần: “Anh đừng đánh máy như thế, không tốt cho mắt đâu.”
Lục Song quay đầu mỉm cười: “Em uống say à?”
Vệ Nam ngáp một cái, vỗ ngực rồi gật đầu: “Uống một chút, hôm nay có tiệc chia tay, mọi người đều uống, em cũng phải uống.”
Lục Song nhìn Vệ Nam âu yếm: “Em mau đi tắm rồi nghỉ sớm không mệt.”
Vệ Nam chạy vào phòng tắm. Tắm xong, cô ấy mò mẫm vào phòng ngủ của Lục Song, Vừa sờ thấy giường là leo lên ngủ ngon lành.
Lục Song lắc đầu rồi cười: “Vệ Nam cô nương cũng thật là, quần áo ngủ còn xộc xệch vậy mà đã leo lên giường anh ngủ. Chỉ có điều một người đàn ông tốt có phẩm cách, có học vấn, có làng nhẫn nại, có phong độ như anh, một người được mệnh danh là “tình tiên” sẽ không bao giờ…lợi dụng người khác.” Vừa nói Lục Song vừa cúi xuống hôn Vệ Nam.
Tối hôm ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Vệ Nam thấy có người mớm nước cho mình, sau đó người ấy cũng leo lên giường, ôm mình vào lòng rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng mình. Vệ Nam cảm thấy lòng ấm áp lạ thường, mỉm cười rồi vòng tay qua ôm người ấy.
Hứa Chi Hằng, cậu thấy mình có hạnh phúc không, có một người luôn ở bên mình, không khi nào rời xa. Dù xảy ra chuyện gì, người ấy cũng ở bên cạnh mình, nhìn mình cười, nhìn mình khóc.
Thật hạnh phúc biết bao.
Cười một lúc, Vệ Nam bỗng thấy mắt cay cay, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng mơ hồ quen thuộc. Ngày cá tháng tư năm ấy, cảm giác hụt hẫng in sâu trong đáy mắt Hứa Chi Hằng, bây giờ nghĩ lại thấy tim nhói đau, không biết anh ta thế nào rồi.
Nghĩ lại, từ ngày anh ta đi đến nay đã tròn một năm.
Kỳ nghỉ này rất oi bức, mặt trời nóng như lửa, nắng như thiêu đốt, nắng cháy da cháy thịt, đường nhựa bốc hơi nghi ngút, đến cả những cơn gió thổi qua cũng nóng bức.
Một số làng quê gần đó cứ đến mùa hè nóng nực là lại có bệnh truyền nhiễm. Những người nông dân say nắng khi đang làm việc nhiều không kể xiết. Bình thường họ không có tiền đến bệnh viện khám bệnh, khi bệnh tình nghiêm trọng thì không thể cứu chữa được. Họ thật đáng thương.
Bệnh viện của Vệ Nam nhận nhiệm vụ chữa bệnh từ thiện mà sở ý tế thành phố giao cho. Mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều tổ chức cho các bác sĩ và y tá về các làng quê khám chữa bệnh miễn phí. Phí Đằng đăng ký, dĩ nhiên Nguyên Nguyên cũng đi theo. Vệ Nam cũng rất muốn đi, thế là quyết tâm cùng Nguyên Nguyên đi đăng ký, chuẩn bị thu dọn hành lý lên đường.
Nào ngờ về đến nhà, vừa mở miệng nói với mọi người, người đầu tiên phản đối là mẹ.
“Chỗ mà con muốn đến nóng hơn cả ở đây, nhiều bệnh truyền nhiễm, điều kiện lại gian khổ, vì sao không ở lại bệnh viện mà ngồi điều hòa cho mát mẻ? Chẳng may nhiễm bệnh truyền nhiễm gì đó hoặc bị thiêu cháy thành than thì làm thế nào hả?”
Tấm lòng của mẹ với con gái Vệ Nam hiểu rất rõ, nhưng quả thực cô rất muốn nhân cơ hội này làm chút gì đó có ích cho xã hội.
Cuối cùng vẫn là Lục Song ra mặt thuyết phục mẹ. Nào là làm người nên làm việc có ích, tranh thủ lúc còn trẻ làm những việc mình thích, đó là những kinh nghiệm quý báu của cuộc đời, anh ấy nói một đống lý lẽ khiến mẹ nghe mà trợn mắt há mồm, gật đầu lia lịa.
Vệ Nam thầm nghĩ Lục Song chính là khắc tinh của mẹ, anh ấy nói gì mẹ cũng đồng ý, thân thiết hơn cả con đẻ.
Buổi tối sau khi về căn phòng hai người cùng ở, Vệ Nam thu xếp hành lý, Lục Song đứng bên giúp một tay, sau khi thu dọn xong, Vệ Nam quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của anh ấy có chút gì đó lo lắng.
Vệ Nam hỏi: “Anh sao vậy?”
Lục Song cười, nhẹ nhàng ôm Vệ Nam vào lòng.
“Em xem, vì thuyết phục mẹ em mà anh phải nói rát hết cả lưỡi, em đừng làm anh thất vọng, cũng đừng biến anh thành người có tội.” Lục Song ngừng một lát, khẽ nói: “Việc gì nên làm thì hãy làm cho tốt, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, khi trở về phải khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ, nghe rõ chưa?”
Vệ Nam thấy sống mũi cay cay, cô ôm anh chặt hơn và nghiêm túc nói: “Em biết mà, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Chuyế đi lần này cũng không xa lắm vì chưa ra khỏi thành phố.
Chiếc xe bus đi suốt một ngày mới đến nơi, khi đến Thôn Ngư thì trời đã tối.
Ánh chiều tà còn sót lại lóng lánh trên mặt nước, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời biến thành những hình thù đẹp đẽ. Trên chiếc thuyền đánh cá, những người dân chài đang ca lên những bài ca dao cổ xưa, dưới ánh chiều tà, từng đường nét trên cơ thể họ như được dát một lớp vàng.
“Kéo lưới.”
Chiếc thuyền bên cạnh vang lên tiếng nói lanh lảnh, lại là một chiếc thuyền cá đầy ăm ắp.
Đây là một khu làng chài hẻo lánh của miền nam, nhưng cũng là nơi ký sinh trùng lây lan nhanh nhất.
Người dân chài nơi đây không chú ý vệ sinh ăn uống, thường xuyên ăn gỏi cá, cháo cá sống. Những loại cá chưa được nấu chín này rất dễ gây bệnh ký sinh trùng. Đây chính là mục đích chính của Vệ Nam và những người trong đoàn trong chuyến đi lần này.
Mọi người được sắp xếp ở một nhà dân gần đó, ăn cơm xong, nhiệt độ hạ dần xuống, những người dân chài bận rộn suốt cả ngày cũng có thời gian nhàn rỗi. Trưởng thôn tập trung mọi người lại phát truyền đơn. Anh Phí Đằng đứng lên bục, một tay cầm chiếc bảng đen của học sinh tiểu học, một tay cầm phấn, vẽ vòng đời của ký sinh trùng, giảng giải cho mọi người nghe về tầm quan trọng của việc ăn uống vệ sinh, ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, pha chút dí dỏm hài hước, thỉnh thoảng người dân lại cười phá lên. Học trò của giáo sư Hà, bây giờ tốt nghiệp thành tài, quả nhiên là có bản lĩnh.
Hôm nay Vệ Nam và Nguyên Nguyên chưa được giao nhiệm vụ, ngồi trong phòng buôn dưa lê.
Nguyên Nguyên than thở: “Mày thấy không? Trông thế này anh khỉ đầu chó (nickname của Phí Đằng) nhà tao rất giống người tốt.”
Vệ Nam nhăn nhó: “Thế bình thường không giống người tốt à?”
“Khi khoác lên mình bộ áo blouse trắng, trông anh ấy nghiêm túc rất giống người tốt, nhưng cái lớp da thiên sứ giả tạo ấy vừa được lột ra thì…rất khỉ đầu chó. Nguyên Nguyên nhăn nhó thở dài, nói xong, liếc nhìn Vệ Nam rồi hỏi: “Lục Song thế nào? Dạo này ngày nào cũng chăm chỉ đến đón mày, quan hệ của hai người tiến triển đến mức nào rồi?”
Vệ Nam nói: “Đang tiến triển từ từ.”
Nguyên Nguyên nhún vai: “Anh ta thật kiên trì.”
Vệ Nam ngượng ngùng mỉm cười rồi nói: “Đó là bởi vì tao ốc sên quá.”
“Mày quả là hiểu bản than mình.” Nguyên Nguyên cười và nói: “Chỉ có điều hãy biết giữ chặt anh ấy, chẳng ai có nghĩa vụ chờ đợi mày suốt đời. Chờ mày nghĩ thoáng rồi, không biết chừng Lục Song cũng bị người ta cướp mất.”
Lời nói của Nguyên Nguyên đầy hàm ý, Vệ Nam im lặng một lúc rồi cười và hỏi: “Ý mày nói bên cạnh anh ấy có nụ hoa đào chuẩn bị nở hả? Hay là bông hoa đào nở rồi?”
Nguyên Nguyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Xem ra mày cũng thông minh đấy chứ, tao cứ tưởng mày là chú thỏ trắng ngây thơ chẳng biết gì cả.”
Vệ Nam đập vào vai Nguyên Nguyên rồi khẽ mỉm cười.
“Cái này thì mày không phải lo, tao biết từ lâu rồi.”
Thực ra sau khi nói cho Lục Song biết hết suy nghĩ của mình khi ở New York, Vệ Nam đã tự coi mình là bạn gái anh ấy, dĩ nhiên là quan tâm đến cuộc sống của anh ấy. Tuy không làm những chuyện như xem lén điện thoại nhưng cái gì nên biết đều biết cả, cái gì không nên biết Vệ Nam cũng không hỏi nhiều.
Gần đây công ty Lục Song đang triển khai kế hoạch game. Anh ấy là giám đốc, phó giám đốc là Hạ Vi, người lần trước đã đưa anh ấy đến bệnh viện. Vệ Nam vẫn nhớ hồi ấy mình đã ra công ra sức gán ghép hai người, nói họ rất đẹp đôi. Lục Song kiên quyết nói hai người chỉ là đồng nghiệp. Vệ Nam không ngốc đến thế, bạn đồng nghiệp sao có thể quan tâm đến nhau như thế, lại còn ngày nào cũng tặng hoa hồng. Lúc ấy không hỏi, bây giờ cũng sẽ không hỏi. Từ trước tới nay Vệ Nam không phải là người con gái hẹp hòi, ghen tuông vớ vẩn.
Có lẽ Nguyên Nguyên đã nhìn thấy Lục Song và Hạ Vi ăn cơm cùng nhau, bây giờ mới nói những lời ấy để nhắc nhở mình.
Nhưng Vệ Nam không nghĩ anh ấy sẽ có gì đó với Hạ Vi không phải vì nghĩ rằng Lục Song chỉ có thể yêu mình mà bởi vì cô tin anh.
Tin lời anh ấy nói, cũng tin rằng anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, tin rằng anh ấy không phải là người dễ thay lòng đổi dạ như thế. Dù anh ấy thay đổi thì cũng không bao giờ giấu bạn gái làm những chuyện bắt cá hai tay như thế.
Vệ Nam chỉ nghĩ một cách rất ngây thơ rằng người con trai ấy đáng để mình tin tưởng. Dường như mỗi lời anh ấy nói đều là lời nói danh dự. Không cần lý do, chỉ cần trong lòng mình hiểu rằng Lục Song là người biết giữ lời hứa.
Dĩ nhiên Lục Song không biết rằng trong lòng Vệ Nam mình lại thần thánh đến vậy, thực sự trở thành chàng trai tốt với đủ bốn tiêu chuẩn “có phẩm cách, có trình độ, lòng kiên trì, có phong độ”. Nếu biết điều đó, không biết chừng anh ấy sẽ vui mừng đến ngất lịm.
Lúc ấy Lục Song đang nhàm chán không biết làm gì, anh đoán chắc Vệ Nam đã đến nơi nên chủ động gọi điện cho cô, nghiêm túc nói: “Vệ Nam, anh muốn bày tỏ với em lời thăm hỏi chân thành nhất. Em đã đến nơi chưa?”
Vệ Nam khẽ cười: “Vâng, đến rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.”
“À đúng rồi, mấy hôm nữa anh phải đi công tác ở thành phố A một tuần, có cần anh mang cái gì cho anh trai em không nhỉ?”
“Thế à, vậy thì anh mua cho anh ấy đĩa game truyền thuyết anh hùng đi, anh ấy suốt ngày ca cẩm đòi mua đĩa game ấy.”
“Ừ, thế còn tiền?”
“Thì anh cứ bỏ ra đi… “
“Thế em trả anh thế nào?”
Vệ Nam cười: “Bây giờ đòi tiền không có, chỉ có mạng sống này thôi. Sau này có lương rồi em sẽ góp vài tháng lại trả anh.”
Lục Song khẽ cười: “CD thôi mà, không cần phải góp mấy tháng lương chứ?”
Vệ Nam cười nhưng không nói gì.
Thực ra ngoài đĩa CD, còn phải trả anh ấy tiền viện phí của Kỳ Quyên. Sau này, khi bình tĩnh lại, Vệ Nam nghĩ kỹ thì bỗng thấy chẳng có lý do gì mà Chu Phóng lại gọi điện thoại cho mình đúng lúc như vậy, lại còn nhiệt tình cho mình vay tiền. Xét cho cùng thì Vệ Nam chỉ gặp Chu Phóng đúng ba lần. Anh ta không vô vị đến nỗi gọi điện thoại cho bạn gái của bạn, cũng không thể cho người khác vay một lúc mấy vạn tệ. Nếu không phải do Lục Song đứng sau sắp đặt thì làm gì có chuyện ấy?
Biết được chuyện ấy, Vệ Nam cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài, Lục Song đối với mình như thế, ngay cả khi chị em tót của mình anh ấy cũng tận tâm giúp đỡ, mình không có lý do gì để rời xa anh ấy.
Nói chuyện với Vệ Nam xong, Lục Song không biết làm gì, lại lôi máy tính ra nghịch, một lúc sau, điện thoại đổ chuông, vừa nhìn màn hình, tâm trạng củaLucj Song vui vẻ hẳn lên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp của tiểu thư nhà họ Vệ: “Lục Song, anh vẫn chưa ngủ à, 12 giờ rồi?”
“Anh chưa”. Lục Song cười: “Chẳng phải lúc nãy vừa mới nói chuyện sao, sao em lại gọi lại?”
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Anh làm việc bận rộn nhớ ngủ sớm đấy, đừng thức khuya quá.”
“Em quan tâm đến anh như thế, anh vui quá chắc chắn cả đêm mất ngủ.”
Vệ Nam không nói gì.
Lục Song cười và nói: “Sao vậy, hiếm khi em chủ động gọi điện thoại cho anh, gọi rồi lại không nói gì, hay là nhớ anh quá, chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi?”
Vệ Nam đã quá quen thuộc với sự hài hước kỳ quái của anh ấy rồi, chỉ có điều bỗng nhiên thấy ngại, mặt nóng bừng: “À, thì, thực ra em muốn nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Hả?” Lục Song ngây người, liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình điện thoại, lúc này là mười hai giờ đúng, hơn nữa hôm nay đúng là sinh nhật của mình.
Lục Song vui như mở cờ trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ không hề quan tâm: “Ừ, sinh nhật à, chẳng có gì to tát cả. Anh còn chẳng nhớ, lẽ nào em vẫn nhớ?”
“Em ghi trong điện thoại mà, không phải là cố tình đợi đến 12 giờ để trở thành người đầu tiên chúc mừng anh.” Nói xong, Vệ Nam lại thấy câu nói ấy thật mâu thuẫn, đúng là giấu đầu hở đuôi, cô ngại ngùng sờ đầu gãi tai, tỏ vẻ không để ý rồi nói: “Trong ngăn kéo phòng em có một chiếc hộp màu đỏ, đó là món quà em chuẩn bị cho anh. Anh tự đi lấy nhé”.
“Còn có cả quà cơ à?” Lục Song mỉm cười rạng rỡ, vui và hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch. Anh vội chạy sang phòng Vệ Nam, mở ngăn kéo cạnh đầu giường, vừa nhìn đã thấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Lục Song vui mừng mở ra, bỗng nhiên nụ cười cứng lại, cuối cùng là biến dạng, khóe môi run run.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh cố gắng kiềm chế để không tức giận mà khẽ nói: “Cảm ơn món quà sinh nhật của em. Hộp thuốc tránh thai này anh nhận rồi”.
Đầu dây bên kia là sự im lặng đến đáng sợ, một lúc sau mới vang lên điệu cười rùng rợn của Nguyên Nguyên.
“Ha ha, Vệ Nam bó tay mày, xấu hổ quá, mấy hôm trước bệnh viện có diễn đàn về giáo dục giới tính, phát thuốc tránh thai, chẳng phải ta đã bảo mày đừng mang về nhà rồi sao, lại mất mặt rồi, ha ha ha ha, sinh nhật người ta tặng thuốc tránh thai làm gì, mày đúng là đầu óc đen tối, ôi, ôi, cười vỡ bụng chết mất thôi…”
Vệ Nam ngượng chín mặt, không ngừng đập đầu vào tường.
Một lúc sau, Lục Song khẽ cười và nói: “Thôi, đừng để ý đến Nguyên Nguyênm anh biết em trong sạch, đừng ngại nữa, em nói đi, là ngăn kéo nào?”
Giọng Vệ Nam run run: “Ngăn kéo…ở…bàn…học…em cúp máy đây. Bye bye!”
Nghĩ đến khuôn mặt đỏ như gấc chín của Vệ Nam, Lục Song không kìm được cười phá lên, anh mở ngăn kéo bàn học, quả nhiên thấy mottj chiếc hộp màu đỏ.
Lần này chắc không phải là thứ gì kỳ quái nữa. Lục Song mỉm cười mở hộp, bên trong có hai chữ được thêu bằng chỉ màu rất đẹp.
Nếu dùng câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn thì là: “Chiếc hộp nhà tôi có hai chữ, một chữ là Hựu, chữ kia cũng là Hựu”.
Lục Hựu Hựu, cô ấy thật giỏi trong việc tách chữ người khác.
Nhìn những đường chỉ màu xinh xắn kết thành chữ “Hựu” đáng yêu, Lục Song vui mừng, mỉm cười rạng rỡ.
Vệ Nam ngốc, tặng quà sinh nhật cũng đơn giản và ngốc nghếch đến thế. Vì không muốn buông em ra để em làm hại dân chúng, anh rất muốn, rất muốn giữu em bên mình suốt đời.
Chương 38. Sự tình cờ trong lần khám bệnh miễn phí
Sáng hôm sau, trời cao trong xanh, ánh nắng chói chang.
Thời tiết ở ngôi làng đánh cá nhỏ này quả thực oi bức hơn thành phố rất nhiều, trong các bụi cỏ um tùm, lũ muỗn hoành hành ngang dọc. Vệ Nam mặc chiếc váy ngắn ra ngoài lấy nước rửa mặt, chưa đầy năm phút chân đã xuất hiện những vệt muỗi đốt sưng đỏ. Đây là loại muỗi độc, rất đáng sợ, châm phát nào trúng phát nấy, trong nháy mắt mà đã sưng đỏ.
Sau khi về phòng, Vệ Nam lập tức xịt nước hoa vào chân. Lục Song đã nhét vào cặp của cô lúc thu dọn hành lý. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, khi thấy Lục Song xịt nước hoa trong phòng vệ sinh, Vệ Nam còn chế nhạo anh ấy “dù anh có xịt bao nhiêu nước hoa thì cũng không át được mùi hôi trên cơ thể”. Kết quả là lọ nước hoa ấy thật hữu dụng, lũ muỗi bay vo ve quanh người Lục Song nhưng không dám lại gần tấn công anh.
Lẽ nào Lục Song quá mạnh mẽ khiến lũ muỗi đều sợ anh? Không hiểu vì sao mình cũng xịt nước hoa toàn thân mà bọn muỗi ấy vẫn như máy bay chiến đấu tấn công mình ở mọi góc độ, đập chết một con lại có con khác bay đến, hút máu như trẩy hội.
Vệ Nam mặc váy dài, thêm chiếc áo phông dài vừa phải, khi bước ra cửa cảm giác toàn thân nóng bức như sắp bốc hoiư, Nguyên Nguyên đứng cạnh cũng đang mướt mải mồ hôi, điều đáng sợ hơn là trong thời tiết nóng dã man này phải khoác lên người chiếc áo blouse trắng.
Các bác sỹ và y tá nhanh chóng tập trung đầy đủ, địa điểm khám bệnh là ở khu đất trống trước phòng làm việc của cán bộ thôn. Khi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đến đó thì thấy mọi người đã căng bạt, phía dưới kê những chiếc bàn dài nối liền nhau, trên bàn đặt một số giấy tờ như giấy đăng ký… Nhìn từ xa thấy rất hoành tráng.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên phụ trách khám sức khỏe ở vị trí số một. Dáng vẻ căng thẳng của hai người khiến bác sĩ Lưu ngồi cạnh phì cười. Bác sĩ Lưu nói: “Đây là lần đầu tiên các em tham gia hoạt động này đúng không?” Vệ Nam gật đầu: “Vâng ạ”. Bác sĩ Lưu nói: “Sau này có cơ hội thì nên thường xuyên đi ra ngoài, nhân lúc còn trẻ làm nhiều việc một chút, sau này già rồi lại lười chẳng muốn đi. Phải trải nghiệm nhiều các em mới hiểu làm nghề gì cũng không dễ dàng, quan trọng là không hổ thẹn với lòng mình”. Bác sĩ Lưu là người hiền hòa, hay cười, Vệ Nam và Nguyên Nguyên là người dưới, nghe những lời nói ấy cũng thấy xúc động bùi ngùi, gật đầu lia lịa.
Công việc buổi sáng trôi qua rất nhanh, mọi người nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại tiếp tục khám bệnh cho người dân. Trời nắng như thiếu như đốt, nhìn người dân xếp hàng dài, háo hức đi khám bệnh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đến tận lúc hoàng hôn trưởng thôn mới nói gần đây có một số người dân vì tuổi quá cao, không thể đến xếp hàng được, nhờ đoàn cử mấy bác sĩ trẻ đến đó khám bệnh. Phí Đằng nhận lời ngay không chút chần chừ, chuẩn bị hộp thuốc chuẩn bị lên đường, bỗng nhiên Nguyên Nguyên nói: “Em đi cùng anh”. Không thèm để ý đến cái lườm của Phí Đằng mà vẫn mặt dày lững thững theo sau.
Bây giờ Nguyên Nguyên đã tiến hóa thành một loài sinh vật, đó là sinh vật “chuyên theo đuôi”.
Vệ Nam ở đó một mình cũng chẳng có việc gì làm, liền lấy ống nghe chạy theo. Đi được nửa đường, Vệ Nam mới nhận ra mình là bóng đèn, chỉ có điều cũng lạ, hai người này tuy yêu nhau nhưng rất ít khi nói những lời ngọt ngào tình cảm, cơ bản toàn là những từ chuyên ngành, thảo luận về tim người.
Vệ Nam không nói gì, cùng họ đến nơi trưởng thôn đã nói. Vào nhà khám cho một bà lão, sau đó để lại chút thuốc rồi sang nhà khác.
Những ngôi nhà ở đây rất cũ nát, đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, ổ gà khắp nơi, một số nhà tường vách nứt hết cả, trong nhà bày biện rất sơ sài.
Bỗng nhiên, Vệ Nam và Nguyên Nguyên đứng đờ một chỗ.
Phí Đằng ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Nguyên Nguyên đẩy Vệ Nam: “Tô Mẫn Mẫn, tao không hoa mắt đấy chứ?”
Vệ Nam ngây người, khẽ cười: “Đúng là giống thật đấy”.
Nhìn qua khe cửa, ngôi nhà này khá hơn những ngôi nhà khác một chút, chí ít thì cũng là nhà mới xây, nhưng khu vườn rất sơ sài. Mấy hôm trước trời mưa, nước mưa đọng lại ở vườn vẫn chưa khô, đàn muỗi bay đi bay lại. Cô gái ấy đúng là Tô Mẫn Mân, đôi lông mày tinh xảo vẫn cuốn hút như thế. Chỉ có điều cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, tóc cũng cắt ngắn, da đen đi nhiều. Nhưng Vệ Nam và Nguyên Nguyên vừa nhìn thấy liền nhận ra cô ấy ngay.
Từng là hoa khôi của khoa văn trường T, dù bây giờ bề ngoài có thay đổi đôi chút nhưng phong cách đặc biệt ấy vẫn còn.
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, có thể nhìn rõ khung cảnh trong vườn, Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, hơi nghiêng người ngó vào vườn – Có một bà lão già yếu đang ngồi trên chiếc ghế băng giữa vườn, Tô Mẫn Mẫn ngồi cạnh rửa chân cho bà. Bàn chân nhăn nheo nhiều vết sẹo và bàn tay đẹp của cô gái trẻ trái ngược hoàn toàn, nhưng trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên rất hài hòa. Động tác của Tô Mẫn Mẫn rất nhẹ nhàng, các ngón tay dài và mảnh nhẹ nhàng bóp chân cho bà lão.
Trên mặt bà lão có rất nhiều vết sẹo, giống như những cái rãnh bị nước mưa xối vào, trông rất đáng sợ. Làn da vàng nhăn nheo đã mất đi độ dàn hồi, người gầy gò như cây khô. Bàn tay nhăn nheo hơi run run, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tô Mẫn Mẫn, nhẹ đến nỗi khiến người ta nhói đau, giống như sợ làm hỏng vật báu quý giá nhất vật.
“Sao lại cắt tóc ngắn, mái tóc của Mẫn Mẫn nhà ta đẹp như thế”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Công việc bận rộn, thời tiết lại oi bức, cháu lười buộc tóc nên cắt ngắn cho mát”.
Bà lão khẽ thở dài, hai mắt vẫn mở trừng trừng nhưng con người đã mất đi tiêu điểm, người bình thường vừa nhìn là biết đó là người mù.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rất lâu, khu vườn yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng róc rách của động tác rửa chân. Sau khi rửa chân xong, Tô Mẫn Mẫn kéo chiếc chậu sang bên cạnh, kê cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng gục đầu vào vai bà lão.
Bà lão nói: “Cháu ngốc, mặc ít thế này mà không sợ bị thiêu tróc da à?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Tróc da rồi lại mọc da non mà”.
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh sáng dịu dần, không nhìn rõ nét mặt của bà lão, nhưng qua giọng nói, dường như vẫn thấy bà đang cười.
“Bà nghe các cô gái bên hàng xóm nói Tiểu Mẫn nhà ta rất xinh, Tiểu Mẫn nhà ta lại tốt tính nữa chứ”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc, khẽ nói: “Bà đừng khen cháu, tuy cháu xinh đẹp nhưng không phải là người tốt, cháu đã lừa rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện sai trái, họ đã nói cháu là rắn độc”.
Bà lão nghiêm giọng nói: “Nếu cháu làm sai thì hãy nhận lỗi với người ta. Nếu cháu thật lòng thì họ sẽ tha thứ cho cháu”.
Tô Mẫn Mẫn gật đầu: “Cháu biết rồi”.
Bà lão nói tiếp: “Cái cậu A Hằng gì đó đối xử với cháu tốt như vậy thật sao? Nghe cháu nói tốt về cậu ta như vậy bà thật không dám tin. Nếu cậu ta thực sự tốt với cháu như vậy thì nên lấy cháu làm vợ, bao nhiêu năm vậy rồi, lần nào về cháu cũng nói đã tìm được người đàn ông tốt, nói anh ta rất yêu cháu, sao cháu không đưa cậu ấy về gặp bà?”
Tô Mẫn Mẫn im lặng không nói gì.
Bà lão bắt đầu ho dữ dội, ho xé ruột xé gan, ho xong bà đặt tay lên vai Tô Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Tiểu Mẫn à, bà sắp không cầm cự được nữa rồi, bà rất muốn gặp mặt cháu rể, nhưng e răng không có cơ hội rồi… “
Tô Mẫn Mẫn ngắt lời bà: “Bà đừng nói gở”.
“Bà ốm đau bao nhiêu năm nay. Bà biết rất chứ. Nhờ người gọi điện thoại cho các cháu là muốn gặp các cháu lần cuối. Không ngờ chỉ có một mình cháu đến. Haizzz, các anh các chị của cháu thật bận rộn”. Bà lão cười, các nếp nhăn trên mặt xô lại. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mẫn Mẫn: “Người bà không yên tâm nhất là cháu, cháu có thể gặp được người đàn ông tốt như A Hằng, đó là cái phúc của cháu”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc lâu rồi mới cười: “Bà yên tâm. Anh ấy đối xử rất tốt với cháu. Nếu không phải vì gần đây anh ấy quá bận thì lần này anh ấy đã cùng cháu đến thăm bà rồi. Kết hôn là chuyện sớm muộn, đến lúc ấy cháu nhất định sẽ mời bà đến uống rượu mừng”.
“Bà vẫn không yên tâm, cứ nghĩ cháu đang an ủi bà, cái cậu A Hằng đấy không phải là cháu tự bịa ra để lừa bà đấy chứ?”
“Bà yên tâm đi, sao cháu có thể lừa bà được”.
Khi Tô Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên, mắt đẫm nước mắt, dưới ánh trăng, đôi môi cô ấy trông rất nhợt nhạt.
Một cơn gió thổi qua, lá cây rơi xào xạc, cánh cửa gỗ kêu bị gió đẩy kẽo kẹt.
Tô Mẫn Mẫn đứng dậy đóng cửa, nhìn thấy Vệ Nam, Nguyên Nguyên, Phí Đằng, sắc mặt cô biến đổi, đi thẳng về phía cửa, khẽ nói: “Thật trùng hợp, thì ra là mọi người”. Sắc mặt của Tô Mẫn Mẫn biến đổi nhanh hơn thời tiết, cô cố gắng gượng cười, dù rằng nụ cười ấy trông không đẹp chút nào. Cô liếc nhìn bộ áo blouse trắng rồi cười và nói: “Khám bệnh miễn phí đúng không? Mình đã nghe nói rồi, không ngờ các cậu cũng đến”. Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, không tìm được lời nào thích hợp.
Tô Mẫn Mẫn nhìn Phí Đằng, im lặng một lúc rồi khẽ hỏi: “Có thể nhờ anh giúp một việc được không?”
Phí Đằng nói: “Xin cứ nói”.
“Mượn anh năm phút, nhờ anh đóng giả làm Hứa Chi Hằng cho bà em yên tâm”. Nói xong, thấy Phí Đằng gật đầu, Tô Mẫn Mẫn liền cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười rồi nói: “A Hằng, sao anh lại đến đây, chẳng phải là công việc rất bận sao?”
Nguyên Nguyên đẩy tay Phí Đằng, Phí Đằng hiểu ý, bước nhanh đến trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, cháu là A Hằng, cháu đến thăm bà đây”.
Sau đó mọi người đều im lặng không nói gì.
Bà lão xúc động đến rớt nước mắt, những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng như những hạt ngọc chảy xuống tay Phí Đằng, nóng rát giống như những giọt nước sôi vậy. Bàn tay bà run run nắm lấy tay Phí Đằng, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay của anh ấy, nói đi nói lại những lời dặn dò trước lúc lâm chung.
“Bà cứ tưởng rằng Tiểu Mẫn muốn bà yên tâm nên đã nói dối bà, thật không ngờ con bé này có thể gặp được người tốt như cháu, đúng là phúc phận của nó… .Tiểu Mẫn nhà bà tuy tính nết không tốt lắm nhưng bản chất rất tốt, là cô gái ngoan, nhờ cháu chăm sóc nó, bỏ qua cho nó. Bà nhờ cả vào cháu đấy”. Bà lão nắm chặt tay Phí Đằng như nắm vào chiếc phao cứu mạng vậy, giọng nói khàn, nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng rát không ngừng rơi xuống má, “Cháu yêu nó thật lòng, thế thì tốt quá… tốt quá… “
“Bà cứ yên tâm”. Phí Đằng nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà rồi nói từng câu từng chữ: “Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy”.
Bà lão gật đầu, bàn tay đầy nốt cuối cùng cũng dần buông xuống.
Vầng trăng tròn xoe lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi vào mặt bà, bà đã ra đi trong thanh thản.
Tối hôm ấy, Tô Mẫn Mẫn hỏa táng bà, trôn tro dưới gốc cây đa to trong vườn.
Tô Mẫn Mẫn gạt nước mắt rồi nói với Phí Đằng: “Tuy em không biết tên anh là gì nhưng thực sự rất cảm ơn anh”.
Phí Đằng gật đầu, há hốc miệng định nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tô Mẫn Mẫn quay sang nói với Vệ Nam: “Mọi người về đi, ngày mai mình đến tìm cậu. Mình có chuyện muốn nói với cậu”. Vệ Nam định mở miệng nói thì bị cô ấy cười ngắt lời: “Tối nay mình muốn yên tĩnh một mình”.
Sau khi ba người bước ra khỏi cửa, thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít vọng lại từ phía sau. Tiếng khóc ấy dường như kìm nén biết bao cảm xúc, giữa đêm tối khiến người ta cảm thấy thật thê lương.
Chiều tối hôm sau, Tô Mẫn Mẫn đến tìm Vệ Nam, đưa cô ấy đến hồ nước gần đó.
Một năm không gặp, cô ấy thay đổi rất nhiều, không giống với cô gái xinh đẹp giống như con chim nhỏ trước đây. Lúc này đây, người con gái gầy gò da đen sạm đứng trước mặt mình đã không còn duyên dáng như trước nhưng lại có sức hút của một người chín chắn. Mái tóc dài vốn là niềm tự hào trước đây cũng đã bị cắt ngắn, mái tóc ngắn trông khô và xơ xác.
Cô ấy mỉm cười với Vệ Nam, nụ cười vẫn rạng rỡ như xưa.
“Lâu lắm không gặp, trông cậu chín chắn hơn người, rất nữ tính”. Tô Mẫn Mẫn vừa cười vừa nói.
Vệ Nam cũng cười: “Cậu cũng vậy, trông xinh hơn trước rất nhiều”.
“Thôi, màn thổi phồng nhau đến đây kết thúc”. Tô Mẫn Mẫn khẽ nói: “Một năm qua cậu sống tốt chứ?”
“Thực tập suốt ở bệnh viên, sau khi tốt nghiệp thì đi làm luôn. Cuộc sống rất yên bình”. Vệ Nam ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn cậu, đã đi những đâu rồi?”
“Đến một trường học ở miền bắc thực tập một năm, dạy ngữ văn cho học sinh tiểu học”.
Vệ Nam cười: “Thế thì tốt quá, nhớ đừng viết chữ to quá nhé, cô giáo dạy ngữ văn hồi tiểu học của mình viết chữ to quá nên mình có thói quen tách chữ”.
Tô Mẫn Mẫn cười, một lúc sau mới vào chủ đề chính: “Hôm nay mình đến tìm cậu là muốn nói về Hứa Chi Hằng. Chắc cậu đã cũng đoán ra”.
Vệ Nam bình tĩnh nói: “Cậu nói đi”.
“Hứa Chi Hằng là em trai cùng trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Quyên, cậu biết chứ?”
Vệ Nam im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Cậu ta chưa bao giờ nói chuyện riêng của mình cho mình biết, Tiểu Quyên cũng giấu mình bao nhiêu năm nay”.
Tô Mẫn Mẫn khẽ cười: “Thực ra hai người họ thật xui xẻo, gặp phải người cha như thế. Kỳ Quyên sống rất vất vả chắc cậu hiểu hơn mình, Hứa Chi Hằng cũng chẳng dễ dàng gì, mẹ là kẻ thứ ba cướp chồng của người khác không nói làm gì, người chồng cướp được cũng chẳng ra gì. Anh ấy còn bị người chị cùng cha khác mẹ coi như hung thú, căm ghét suốt bao nhiêu năm. Hồi anh ấy còn nhỏ, bố anh ấy đã đưa anh ấy đến những nơi bẩn thỉu xấu xa, cũng chẳng thèm hỏi xem anh ấy có muốn hay không. Lớn lên, bố anh ấy còn tốt bụng đến nỗi ngày nào cũng mang phụ nữ đến cho anh ấy. Thực ra những tấm ảnh mà anh ấy cho cậu xem hầu hết đều là giả. Anh ấy hoàn toàn không bậy bạ như thế”. Tô Mẫn Mẫn khẽ thở dài rồi nói: “Anh ấy rất yêu cậu, có lẽ từ nhỏ tới lớn, đó là chuyện duy nhất anh ấy cảm thấy vui”.
Vệ Nam không nói gì.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rất lâu rồi khẽ nói: “Trước đây lén lút phá hoại tình cảm của hai người là do mình không suy nghĩ chín chắn. Bây giờ cậu đã biết anh ấy khổ sở như thế, có lẽ, sau khi thoát khỏi người bố đáng sợ kia, hai người sẽ lại được ở bên nhau. Mình không muốn chen chân vào nữa, mình mệt mỏi lắm rồi”.
Vệ Nam nói: “Những chuyện đã qua mình đã không nghĩ đến từ lâu rồi. Cậu không cần để ý. Những thứ mà cậu lấy đi vốn đã không thuộc về mình”. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Vì vậy, cậu không cần đẩy cậu ấy về phía mình. Chẳng phải cậu rất yêu cậu ấy sao?”
“Tô Mẫn Mẫn yêu anh ấy say đắm đã là Tô Mẫn Mẫn của quá khứ”. Tô Mẫn Mẫn quay sang nhìn Vệ Nam, nhếch mép mỉm cười: “Thực ra bà lão hôm qua không phải là bà ruột của mình. Hồi nhỏ bố mẹ làm việc bận rộn nên gửi mình xuống quê nhờ người ta nuôi. Bà không có con cháu nhưng đã nuôi dưỡng mấy đứa cháu liền. Bây giờ bọn chúng chê bà già yếu, chỉ bỏ tiển ra xây nhà cho bà rồi thuê giúp việc chăm sóc bà, không một ai muốn đón bà lên thành phố ở. Mình là em út, vốn dĩ muốn tốt nghiệp xong tìm trường dạy học rồi đón bà về ở cùng, không ngờ lần này bà sắp chết mới gọi điện thoại cho mình. Vì mình mà bà mới bị mù, vết sẹo dài trên cánh tay cũng là do sau khi mù bị cành cây xượt vào. Hồi nhỏ mình rất nghịch ngợm, đã mang lại phiền phức cho bà”. Nói đến đấy, Tô Mẫn Mẫn ngừng một lát, mắt nhìn ra xa.
“Bây giờ bà mất rồi, mình cũng chẳng còn gì vướng bận, đăng ký đến vùng biên cương dạy học, ba năm nữa sẽ tính tiếp”.
Vệ Nam im lặng một lúc, khẽ nói: “Cậu thực sự không còn vướng bận điều gì nữa sao?”
Tô Mẫn Mẫn cười: “Còn một cô bé đã được mình cứu sống khi còn ở quê, mình định nhận nuôi cô bé ấy, quả thực cô bé ấy rất đáng yêu. Mẹ mình nói cô bé ấy giống hệt mình hồi nhỏ. Mấy hôm nữa các cậu kết thúc đợi khám bệnh này quay về thành phố, nếu có cơ hội mình sẽ dẫn cô bé ấy đến gặp cậu”.
“Cậu còn trẻ như vậy, vì sao đột nhiên muốn nhận nuôi trẻ?”
“Bởi vì mình giống bà, không thể sinh con”. Tô Mẫn Mẫn cười, quay mặt đi chỗ khác, cố tỏ ra không có chuyện gì.
Vệ Nam im lặng, nghe giọng nói ấm áp của cô ấy vang vọng bên tai.
“Mình thấy chẳng có gì. Phụ nữ không phải là cái máy sinh con. Chỉ có điều sau khi biết chuyện ấy mẹ mình đã khóc rất nhiều. Hứa Chi Hằng không biết chuyện này. Mình lừa anh ấy nói là đã mang thai vậy mà anh ấy cũng tin. Haha. Thực ra anh ấy cũng rất dễ lừa, đúng không. Ngày cá tháng tư cậu nhắn bừa một tin nhắn mà cũng có thể lừa được anh ấy”.
Vệ Nam gật đầu, khẽ nói: “Đúng vậy, rất dễ lừa”.
Anh ấy lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nhưng vẻ lo lắng trong đáy mắt lại rất dễ biểu lộ tâm trạng của anh ấy. Hứa Chi Hằng là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất dịu dàng.
Tô Mẫn Mẫn cũng cười: “Bề ngoài đẹp trai, nói lời cay độc, xấu tính nhưng lòng dạ rất tốt. Cậu nên biết vị trí của mình trong lòng anh ấy, theo đuổi anh ấy đi. Mình nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện của bố mình, anh ấy sẽ quay lại”.
Vệ Nam ngẩng đầu hỏi: “Cậu định đi thật à?”
“Uh”.
“Buông tay được không?”
“Dĩ nhiên”
“Vậy thì vì sao lại cười gượng như vậy”.
Tô Mẫn Mẫn im lặng một lúc rối nhếch mép, bình tĩnh nói: “Trước mặt cậu mình rất khó cười tự nhiên, chẳng có cái nào cả, mình ghen tỵ với cậu. Nếu không có cậu, có lẽ anh ấy sẽ rung động trước mình. Mình vì anh ấy hy sinh biết bao nhiêu, hy sinh cả những năm tháng tươi đẹp nhất, vậy mà trong mắt anh ấy chỉ có cậu. Dùng cái tên Hứa Chi Hằng để lừa bà, lừa mình, lừa biết bao nhiêu năm rồi. Bây giờ anh ấy và mình không liên quan đến nhau nữa”.
Nói đến đấy, bỗng nhiên Tô Mẫn Mẫn dừng lại, dường như muốn trốn tránh điều gì, sau đó hướng tầm mắt ra xa.
Ánh mặt trời đỏ rực như lửa lơ lửng cuối chân trời, dần dần lặn xuốg, cuối cùng tia sáng cuối cùng phản chiếu lên bầu trời cũng vụt tắt.