Polly po-cket
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu thuyết - Ngươi không vào địa ngục thì ai vào - Trang 9

Chap 41

Ngày sinh của Chung Nguyên là một câu chuyện thiệt mang tính chất bi kịch mà, nghe đồn là anh chàng ra đời lúc 11 giờ ngày 31 tháng 12, kết quả là vừa ra đời được hơn một tiếng đồng hồ thì ba mẹ quăng qua một bên, hai người chàng chàng thiếp thiếp cùng nhau đón năm mới.

Ngày 31 tháng 12 năm nay tôi có lớp từ sáng tới chiều, buổi tối còn có giờ thực nghiệm nữa, Chung Nguyên rất bất mãn với chuyện này, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì giải quyết.

Giữa buổi cơm trưa, Chung Nguyên sốt ruột hỏi tôi: “Chuẩn bị quà gì cho anh vậy?”

Tôi có chút ngượng ngùng: “Ak, gối thêu được hông?” Lúc nghỉ hè đồng ý thêu cho anh một cái, bây giờ rốt cục cũng xong rồi.

Lông mày Chung Nguyên nhíu lại, có vẻ không thích: “Cái đó em hứa từ lâu rồi sao tính được?”

Tôi xấu hổ, nhưng quả thật không biết tặng cái gì mới được, đành phải hỏi: “Vậy chứ anh muốn tặng gì?”

Chung Nguyên cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn tôi rất gian, cười nói: “Tặng người cho anh đi.”

Tôi: “…”

Tuy rằng tên Chung Nguyên yêu cầu rất lưu manh, nhưng quả thật tôi cũng rất áy náy, cho nên quyết định theo tinh thần [hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng] nói: “Được rồi, tối nay chúng ta overnight, đi chơi cả đêm được không?”

Chung Nguyên cười hết sức quái dị: “Overnight?”

Tôi toát mồ hôi: “Anh, anh đừng có nghĩ bậy bạ …”

Chung Nguyên tủm tỉm cười nhìn tôi, hỏi: “À, thế nào mới gọi là nghĩ bậy ấy nhỉ?”

Tôi cúi đầu, cảm giác mặt nóng lên, hơi bị nghi ngờ nha, rốt cục là mình biến thái hay tên này mới biến thái đây?

Càng nghi ngờ hơn là, tại sao chúng tôi đã là tình nhân rồi mà tôi cứ bị đỏ mặt trước mặt tên này hoài vậy …

Giờ thực nghiệm buổi tối hơi bị phức tạp.

Trong môn thực nghiệm có thể coi tôi là phần tử lạc hậu, nói chung là, tôi toàn nằm trong tốp những người cuối cùng làm xong thực nghiệm, hơn nữa luôn có xu hướng phá hoại, các cô giáo xinh đẹp của phòng thí nghiệm cô nào cũng biết mặt tôi, vừa thấy tôi là mặt mũi đã bày ra cái vẻ vô cùng đau đầu.

Bình thường giờ thực nghiệm của tôi khoảng 9h gì đó là xong hết, nên tôi hẹn gặp Chung Nguyên lúc 9h30. Ai ngờ thằng cha này mới 8h đã mò tới tìm, đúng lúc tôi đánh vỡ một cái bình đo dung lượng bị cô giáo xinh đẹp nhìn bằng ánh mắt u oán lên án.

Tuy rằng da mặt tôi không thuộc dạng dày, nhưng mà chuyện này xảy ra hoài, da mặt tự nhiên cũng có chút công phu đối phó.

Cô giáo xinh đẹp đi rồi, tôi nhìn thấy Chung Nguyên đang tựa cửa đứng, nhìn tôi mà cười. Tôi không thèm nhìn anh, rửa sạch thi thể của em bình vừa vỡ rồi ném đi, tiếp tục làm thực nghiệm. Một lát nữa cô giáo sẽ đem bình mới tới cho tôi, tôi phải biểu hiện cố gắng công tác mới được, tuy rằng tôi ngốc, nhưng thái độ tuyệt đối nghiêm túc a.

Chung Nguyên coi như chỗ không người đi vào đứng cạnh tôi, anh nhìn một lúc rồi nói: “Khó tới vậy sao?”

Tôi trừng mắt, nhà ngươi định cười nhạo ta ngu ngốc chứ gì … Hừm, mặc dù thực ra mình cũng hơi ngớ thật >_<

Lúc này lão sư đã đem bình mới tới chỗ tôi, ánh mắt cô dừng lại trên người Chung Nguyên vài giây, sau đó nhìn tôi: “Bạn trai?”

Tôi hơi e thẹn, đề tài này có vẻ không thích hợp thảo luận ở phòng thí nghiệm lắm.

Chung Nguyên lại vô cùng thong thả bày ra một bộ dạng lễ phép hiền lạnh, khom người cúi chào cô giáo: “Em chào cô.”

Cô giáo rất vui vẻ gật đầu: “Đã hẹn hò thì làm nhanh lên mà đi.” Nói xong lại nhìn lướt qua Chung Nguyên lần nữa, rồi rời đi.

Tôi nhìn theo bóng cô, khó hiểu hỏi Chung Nguyên: “Là sao?”

Chung Nguyên gõ vào đầu tôi: “Ngốc này, ý cô là, hôm nay có thể ăn gian tí.”

Tuy rằng cô giáo có vẻ cho tôi ăn gian, nhưng là tôi là một đệ tử thái độ đoan chính, quá trình thực nghiệm cơ bản vẫn muốn làm một lần. Đối với mấy cái này tôi vốn mơ hồ, nếu không làm qua một lần sau này sẽ chẳng hiểu gì cả.

Đương nhiên hiện tại bên cạnh có sẵn người giúp đỡ, cũng không cần ngay thẳng quá, cho nên …

“Chung Nguyên, ống nghiệm đó phải rửa, chú ý dùng nước sạch rửa nha.”

Sau đó Chung Nguyên ngoan ngoãn cầm ống nghiệm đi tới bồn rửa.

“Chung Nguyên, đi đo lượng chất đi, chú ý phải đọc tới 4 con số lẻ sau dấu phẩy nha.”

Thế là Chung Nguyên cầm một cái cốc nhỏ chịu nóng điên cuồng chạy tới phòng dược phẩm.

“Chung Nguyên …”

Một lát sau –

“Đầu gỗ, em đem dung dịch HCL 0.1M hòa với dung dịch HCL 1M đi.”

“Đầu gỗ, cái đó là ống buret, em cho dung dịch vào đó.”

“Đầu gỗ, phản ứng trong ống nghiệm đó chưa đủ thời gian, em đừng lộn xộn.”

“Ngốc này, HNO3 sao lại để đổ ra tay được!”

Lại một lát sau..

Chung Nguyên diễu võ dương oai đứng trên bục, vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Đầu gỗ, dung dịch Fe3O4.”

“Đầu gỗ, HNO3“

“Đầu gỗ, đem cái này đi làm ly tâm.“

“Đầu gỗ, đi rửa ống nghiệm.“

Tôi im lặng chịu đựng mệt nhọc, thật sự nghĩ không ra, tôi rõ ràng là sinh viên chuyên ngành hóa học, sao lại trở thành tay sai vặt trong phòng thí nghiệm cho một tên học tài chính thế này?

Tôi đem câu này ra hỏi Chung Nguyên, kết quả thằng cha này vừa ghi hiện tượng thí nghiệm lại vào giấy vừa vô cùng khinh thường trả lời: „“Trong sổ hướng dẫn thực nghiệm đều có viết rồi, làm theo là được …. Ngoan đi, chép mấy cái hiện tượng này vào báo cáo, sau đó đưa cho cô giáo ký tên là xong rồi.“

Tôi cầm báo cáo mừng rơi lệ chạy đến phòng cô giáo, mãi vẫn không hiểu tại sao trong sổ thực nghiệm có ghi rõ hết mà mình còn làm không tốt. Cái này chỉ có thể dùng một chữ “Ngốc“ là giải thích được hết.

Cô giáo nhìn vào báo cáo của tôi mấy lần, cuối cùng mới ký tên: “Làm khá lắm“

Tôi nắm chặt báo cáo, kích động nhìn cô, người đẹp ơi, lần đầu thấy cô khen em nha …

Có vẻ bị tôi nhìn không thoải mái lắm, cô giáo đổi sang chuyện khác, thoải mái nói: “Có mắt nhìn lắm.“

Tôi phản ứng không kịp: “Dạ?“

Cô giáo mặc kệ tôi, bắt đầu ngồi xem báo cáo của sinh viên, tôi nghĩ có lẽ cô vẫn còn có chút không thích tôi, thế nên mặt mũi xám xịt cất bước quay đi, ai ngờ cô lại gọi giật lại: “Quay lại.“

Tôi đứng yên, sợ hãi nhìn cô: “Cô ạ …“ Đừng nói là cô hối hận nha?

Cô giáp gõ lên bàn, có chút không kiên nhẫn nói: “Bồi thường chứ.“

Ai da, sao quên mất vụ này, tôi sờ sờ túi tiền, chết, bỏ quên ở kí túc …

Lúc này Chung Nguyên đang đứng ở ban công nhìn ra ngoài, thấy tôi mãi chưa ra nên đang đi tới gần. Tôi đành kéo kéo tay áo anh: “Cho em mượn tiền.“

Chung Nguyên cười, lấy ví ra: “Bao nhiêu?“

“Hai mươi mốt đồng“ người trả lời là cô giáo.

Chung Nguyên lấy ra một tờ Mao gia gia đỏ chói, cô giáo nhíu mày: “Không có tiền lẻ à?“

“Còn lại cứ trừ tiếp vào lần sau ạ“ Chung Nguyên nói xong, kéo tôi chạy ra ngoài.

Tôi cũng không để ý lắm, lát nữa quay về kí túc lấy tiền trả anh là được rồi. Nhưng không ngờ chuyện nhỏ này lại mang tới phiền toái lớn.

Nói chung, tôi muốn mừng sinh nhật cho Chung Nguyên.

Cái gọi là overnight chỉ là tôi muốn cùng anh ấy đi hát kara này kia thôi, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, chúng tôi đã overnight tới tận khách sạn luôn.

Chuyện này kể ra hơi bị dài dòng.

Chap 42

Tôi đưa cho Chung Nguyên cái gối ôm thêu mất mấy tháng mới xong làm quà sinh nhật: “Chung Nguyên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Chung Nguyên mở hộp quà ra, đem cái gối ra nhìn kĩ. Trên mặt của cái gối ôm thêu hình mặt biển rộng mênh mông, giữa biển có hai chú cá nhỏ đáng yêu, một chú đang nâng vây cá lên xoa đầu chú còn lại, chú cá nhỏ bị xoa đầu mặt mày rõ là bi thảm, bộ dạng như gặp phải cảnh khốn cùng lắm, nhìn vào là thấy mắc cười.

Chung Nguyên chỉ vào hai chú cá, mỉm cười: “Đây là em, đây là anh.”

Tôi giận, bất mãn nói: “Dựa vào cái gì lại bảo em là cái con bị gõ đầu chứ?”

Chung Nguyên giương mắt nhìn tôi: “Cần giải thích nữa sao?”

Tôi phẫn nộ gục đầu xuống, được rồi, tôi thừa nhận, quả thật tôi vẫn là người bị bắt nạt mà …

Tối nay tôi định hát tặng Chung Nguyên, nói chung những cái mà tôi rành không phải nhiều, may là ca hát cũng xem như nằm trong số đó. Là một đứa trẻ trong sáng ngoan ngoãn, cuộc overnight của chúng tôi cũng chỉ giới hạn trong karaoke rồi chơi bóng linh tinh thôi.

Tôi và Chung Nguyên đi đến một câu lạc bộ cách trường không xa. Sắp tới Tết Nguyên đán rồi, trong câu lạc bộ thật náo nhiệt. Vào tới đại sảnh đã thấy một tấm áp phích thi đấu bida rất to, nội dung cụ thể tôi chẳng thèm xem, hai mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm câu “Giải nhất thưởng một phần thưởng là gậy đánh bida trị giá 1888 và một phần quà thần bí”.

Chung Nguyên ôm lấy vai tôi, hỏi: “Thích hả?”

Tôi chỉ vào cái câu đáng thèm kia, kiêu ngạo nói: “Chung Nguyên, em đánh thắng giành cây gậy cho anh nhé?”

Chung Nguyên hoài nghi nhìn tôi: “Em biết chơi à?”

Tôi nhìn chằm chằm tấm áp phích, cười lạnh: “Để xem bọn họ thua cuộc dưới tay ta đi, ha ha ha ha …”

Chung Nguyên: “…”

Không phải tôi nói ngoa nha, thiệt ra tôi cảm thấy tài nghệ của tôi về mặt này hơi bị được. Nếu như nói biết ca hát là do trời sinh thì biết đánh bida là do ngày xưa bị mấy tay bida trong thôn tôi luyện mà thành. Nói chung chỗ đánh bida của thôn tôi có cái không bình thường. Bàn đánh nào cũng bị nghiêng chỗ này méo chỗ kia, sau này mới biết, hóa ra ông chủ bỏ ra hai mươi đồng mua đồ secondhand.

Tuy rằng vật chất thiếu thốn nhưng tôi vẫn rất cuồng nhiệt với bida, trước đây cứ thường xuyên đi theo bọn con trai chơi. Do điều kiện nhà tôi, ba làm gì có tiền cho tôi chơi suốt ngày, mà luật chơi là thua phải trả tiền, tình cảnh này làm cho tôi chỉ có thể thắng mà thôi.

Sau quá trình rèn luyện, cuối cùng tôi đã có thể đánh thắng ông chủ vô lương tâm trong vòng hai hiệp trên một cái bàn đánh rất chi là méo mó. Kỹ thuật của ông ấy vẫn được toàn thể lưu manh trong thôn khen ngợi, đương nhiên nhân phẩm thì cũng không khác chi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó, khi tôi lần đầu tiên thắng được ông chủ, mọi người xung quanh vỗ tay vang rần, sau đó nâng tôi lên tung hô, dường như ai cũng có vẻ trút được mối giận hờn.

Lúc đó tôi vẫn trên tinh thần “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên” mà nhắc mình không được tự cao, không cảm thấy kỹ thuật đánh bida của mình giỏi lắm. Đến lúc lên trung học, một lần nọ trên bàn bida, một mình tôi đánh thắng 7 thằng con trai, trong đó có một người được tôn xưng là siêu cơ thủ trong trường. Anh chàng trẻ tuổi kia rất giận tôi, nhịn không được òa khóc huhu.

Nhớ lại thế thôi, bây giờ nói tới trận bida trước mắt.

Nghe nói trận đấu này là do hai người chủ của câu lạc bộ vì cá cược nhau mà quyết định tổ chức, hình như chỉ là để tăng thêm không khí hội hè, chẳng phải nghiêm túc gì cho cam. Bởi vậy tổ chức khá gọn nhẹ, quy tắc thi đấu đơn giản: người tham gia vòng 1 thi đấu với các cơ thủ của câu lạc bộ, chỉ cần trong thời gian quy định đánh thắng là được thăng cấp. tuy rằng quy tắc đơn giản nhưng muốn thăng cấp cũng không dễ, do thời gian hạn chế mà phải quyết đấu nên cần tốc chiến tốc thắng.

Cơ mà cái qui định này lại là ưu thế cạnh tranh của tôi, đặc điểm kỹ thuật đánh của tôi là rất nhanh, ít nhất mọi người đều nhận xét như vậy.

Chín giờ rưỡi bắt đầu đấu, tới hơn 10 giờ rưỡi là tôi đã đứng trên bục lĩnh thưởng.

Đương nhiên mọi người cũng không cảm thấy tôi tài giỏi lắm, thực ra hôm nay trận đấu tổ chức đơn giản, người tham gia đa số đều giống tôi, không có chuẩn bị trước, tôi chẳng qua chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.

Ông chủ quản lý phòng bida trao một cây cơ nặng trịch vào tay tôi, tôi quăng cho Chung Nguyên một ánh mắt kiêu ngạo, anh ấy cười tới ấm áp, nhẹ nhàng kéo tay tôi.

Sau đó ông chủ công bố món quà thần bí, vừa nói ra là tôi thấy muốn bật ngửa, hóa ra thần bí là được cơ thủ ngôi sao của câu lạc bộ ôm một cái. Tôi cảm thấy có gì hay ho đâu, nhưng người chung quanh vừa nghe là được ai ôm thì lập tức có tiếng hét thất thanh của con gái.

Khụ khụ, hóa ra ngôi sao kia đã có sẵn fan hâm mộ rồi.

Tôi hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện có một người thật là xinh đẹp đang đi tới chỗ mình. Ak, đúng là xinh đẹp nha, cái gọi là thân con trai tướng con gái chắc là để nói thằng cha này. Lúc nãy có thấy hắn nha, lúc tôi đánh bida, hắn vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi, coi bộ là đánh giá kỹ thuật đây, tôi vẫn còn chút ấn tượng về mặt hắn.

Hắn đi đến gần tôi, tôi cứ rụt lùi từng bước một, lắc đầu nói: “Không, không cần đâu.”

Hắn lại cười cười, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe ghê. Sau đó hắn lại giang hai tay về phía tôi …

Thời khắc mấu chốt, Chung Nguyên kéo tôi ra phía sau, đứng chắn trước mặt. ngôi sao xinh đẹp kia theo quán tính nhào thẳng vào lòng Chung Nguyên.

Hai đại mĩ nam cứ thế lao vào nhau.

Tiếng thét chói tai xung quanh càng điên cuồng hơn, quả nhiên hai anh đẹp trai gần nhau so với một anh làm cho người ta càng phấn chấn hơn …

Tôi nhìn hai mĩ nam trước mặt, gật gật đầu, nghĩ thầm, Chung Nguyên nhà tôi vẫn là có khí chất công.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Chung Nguyên đã đẩy tên kia ra, anh xoay người gõ đầu tôi, sắc mặt có chút xấu hổ: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì đó?”

Tôi phản ứng chậm, thốt ra: “Anh là công nha.”

Nhìn lại thì thấy sắc mặt Chung Nguyên đen thùi.

Anh chàng ngôi sao đi tới, hỏi tôi: “Em gái, có hứng thú đến chỗ anh làm huấn luyện viên không?”

Chung Nguyên lại kéo tay tôi, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, thập phần anh dũng hùng hồn giúp tôi từ chối: “Người này là huấn luyện riêng của tôi.”

Ak, tôi đã gần quên mất cái chức danh này rồi.

Chung Nguyên lôi tôi qua một bàn khác, giơ gậy, nói: “Đầu gỗ, chúng ta cược một ván.”

Tôi nhức đầu, hỏi: “Ak, cược thế nào?”

Chung Nguyên: “Anh thắng thì anh được đụng tới em, còn em thắng thì được hôn anh.”

Năm phút sau tôi đã thu phục Chung Nguyên.

Chung Nguyên cười, khom người chu môi trước mặt tôi: “Nè, hôn đi.”

Tôi đột nhiên phát hiện ra, mặc kệ thắng hay thua thằng cha này đều là kẻ chiếm tiện nghi mà?

Ak, cũng không thể nghĩ như vậy, không phải mình cũng thích cảm giác này sao … hổ thẹn hổ thẹn, nhưng tôi vẫn hơi ngượng, lớn từng này chưa từng chủ động hôn ai, đừng nói tới hôn một người con trai.

Tôi không được tự nhiên đẩy Chung Nguyên ra, lấy cớ: “Ở đây nhiều người quá, thôi đi.”

Chung Nguyên không chịu bỏ qua, lôi kéo tôi tới KTV lấy một phòng. Vừa bước vào phòng là anh chàng đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, tủm tỉm nhìn tôi, làm ra vẻ “Đại gia ngươi tới chà đạp ta đi, đừng thương hoa tiếc ngọc làm chi”, còn lấy ngón trỏ vuốt ve môi, cười tới phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người: “Đầu gỗ, đến đây.”

Tôi cảm thấy máu dồn hết về não, trong một lúc đầu óc nóng lên, dựa vào lòng anh, nâng cằm hôn chụt lên môi anh một cái. Tôi chẳng có kinh nghiệm lắm, cho nên hôn lẹ lẹ cho rồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Chung Nguyên nặng nề nhìn tôi: “Không đủ”

Hình như tôi bị thôi miên rồi, lại một lần nữa tiến tới hôn lên môi anh, lần này không buông ra nhanh nữa. Tôi bắt chước, cũng vươn lưỡi ra liếm môi anh, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu quá chừng … tôi bắt đầu ghiền, không nỡ rời đi, nhắm mắt lại hôn. Tôi phát hiện nếu nhấm kĩ thì miệng anh có mùi hương bạc hà rất nhẹ và thanh, thứ này tuy làm cho tinh thần tỉnh táo gì đó, nhưng lúc này chỉ làm tôi càng thêm ý loạn tình mê, ôm lấy cổ anh hôn mãnh liệt, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ, cảm giác trên môi truyền vào trong lòng, cả người tôi lại cảm giác bay bổng tận đâu đâu.

Đột nhiên, Chung Nguyên xiết chặt tôi, hé miệng tấn công đầu lưỡi, kịch liệt cùng tôi dây dưa. Tôi bị động tác đột ngột làm cho tay chân yểu xìu, vô lực dựa vào người anh. Anh lại đẩy tôi ngã ra ghế sô pha, cả người đè lên, sức nặng toàn thân phủ lên người tôi, động tác mạnh mẽ, tôi dường như mất cả tri giác rồi, chỉ có thể để mặc anh dẫn đường, giữa biển khơi ngọt ngào chìm nổi.

Thật lâu sau, rốt cục Chung Nguyên cũng buông ra, thở dốc bên tai tôi, hơi thở nóng hầm hập phủ lên người tôi, làm tôi tỉnh lại một chút. Chung Nguyên vừa ôm vừa u oán nói: “Đầu gỗ, chừng nào thì em có thể hoàn toàn trao hết cho anh?”

Tôi xấu hổ đẩy anh ra: “Vô đây kara mà …”

Chung Nguyên cũng không loạn nữa, chỉ ngồi một bên ánh mắt nóng rực nhìn tôi, thỉnh thoảng liếm liếm môi, nhìn cứ y như hổ đói mấy ngày không săn được thức ăn í.

Tôi không dám nhìn anh, trong lòng run sợ mà cầm mic lên, cảm thấy mình giống như là con mồi đã lọt vào tầm ngắm.

Một lát sau, phục vụ đi vào, nói là có người tặng chúng tôi một chai rượu. Tôi không rõ, hỏi xem là ai, kết quả phục vụ đáp: “Người đó nói quý khách đã biết rồi, muốn tôi chuyển lời, kĩ thuật bida của quý khách rất hay, mong có thể kết bạn.”

Chung Nguyên vừa nghe câu này, hai mắt nheo lại, nói lạnh: “Rượu thế này mà cũng tặng? Mang một Caymus cho tôi.”

Phục vụ liền khúm núm lui ra ngoài.

Tôi nghiêng đầu nhìn Chung Nguyên, cười nói: “Ghen tị?”. Anh chàng này mặc dù có tiền đấy, nhưng cũng không phải người thích so đo với người khác, bây giờ biểu hiện thế này tất phải có ẩn tình.

Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, bất mãn nói: “Ngốc, sau này đừng có trêu chọc đàn ông khác.”

Tôi ủy khuất: “Em đâu có, huống chi hắn có làm gì đâu.” Chẳng qua là kết bạn.

Chung Nguyên thuận tay đem chai rượu bị khinh thường kia bỏ vào thùng rác, vỗ vai tôi, nói: “Anh là đàn ông nên anh hiểu đàn ông nghĩ gì. Lực hấp dẫn của em chính em không biết được đâu.”

Được rồi, câu này xem như khen mình. Tôi cọ cọ vào lòng anh, coi như tha thứ hành vi lãng phí vừa rồi.

Phục vụ rất nhanh mang chai cay cay gì đó tới, lần này thái độ đối với Chung Nguyên còn cung kính hơn trước, chắc chai này đắt tiền đây.

Chúng tôi vừa uống rượu vừa ca hát. Tôi hát tặng Chung Nguyên bài hát mừng sinh nhật, bài này nghe thiệt vui tai. Chung Nguyên cầm ly rượu, thản nhiên cười, nét mặt hiền hòa. Tôi phát hiện tên này nếu cười thật lòng không gian trá gì thì có thể sinh ra hiệu quả sưởi ấm lòng người.

Hát hết bài, tôi cầm ly, cụng một cái với Chung Nguyên rồi dũng cảm uống sạch. Mặc dù không thích uống lắm nhưng hễ nghĩ tới một ngụm rượu bỏ đi là lãng phí tiền nên tôi rất nhiệt tình. Tâm trạng Chung Nguyên hôm nay vui, cũng không ngăn tôi lại.

Một lát sau, tôi say tới nỗi cầm không nổi cái ly, chỉ có thể nằm trên ghế sô pha, lờ đờ nhìn Chung Nguyên, cười ngu.

Chung Nguyên đang hát, ánh mắt nhìn sâu vào tôi, làm như lời bài hát mọc ra trên mặt tôi vậy. Tên này hát không gọi là hay, nhưng cổ họng tốt, bất kể là hát cái gì, trong giọng hát đều mang theo một loại ma lực độc đáo, làm cho người ta không tự giác lắng nghe.

Trong tiếng hát mê hoặc đó, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trên môi có cảm giác mềm mại, chắc là ảo giác rồi.

Mơ mơ hồ hồ mở to mắt, đầu hơi nhức.

Căn phòng lạ hoắc, tôi nhìn quanh đánh giá, sau đó phát hiện Chung Nguyên nằm bên cạnh. Tên này đang ôm tôi, hai mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm, một chân còn gác lên người tôi. Áo sơ mi của anh nhăn nhăn, hai nút trên cùng mở ra, lộ ra phần cổ và xương quai xanh.

Nói cách khác, hai người chúng tôi nằm chung một cái giường, đắp chung một cái chăn.

Ak …

Một giây, hai giây, ba giây ….

Sau nửa phút, đầu óc nặng nề của tôi rốt cục hiểu được điều này có ý nghĩa gì.

Lòng tôi chùng xuống, kích động hỏi: “Em em em … anh …. Chúng ta …?”

Chung Nguyên thản nhiên cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngày hôm qua em uống say, bạo lực với anh.”

Trong lòng tôi vang lên một tiếng sấm, ầm, ầm …

Trái tim đập bình bịch không ngừng, trong đầu rối loạn, sắc mặt lúc đó mà chính mình nhìn được chắc cũng thấy coi không nổi.

“Nhưng mà anh thà chết không chịu khuất phục.” Chung Nguyên nói xong càng ôm chặt tôi.

Tôi thở phào một hơi, thân thể cứng ngắc thả lỏng được một chút.

“Vậy bây giờ” Chung Nguyên giơ tay lên vuốt má tôi, nhẹ nhàng, nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng, cười mê hoặc: “Bây giờ, anh có thể mời em bạo lực anh không?”

Tôi: “…”

Chap 43

Chung Nguyên không đợi tôi nói gì, đột nhiên lao tới hôn phủ lên miệng tôi, miết nhẹ hai môi, sau đó hôn lên tai rồi xuống cổ, mãnh liệt không ngừng.

Tôi bị tấn công tới nỗi mặt nóng lên, nhưng cũng còn giữ được một chút lí trí, cố sức đẩy anh: “Cấm, cấm lộn xộn trước hôn nhân …”

Chung Nguyên phẫn nộ ngẩng đầu, một tay chống bên cạnh người tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc lởm chởm trên trán, hôn lên trán tôi, sau đó nhìn tôi u oán nói: “Chừng nào chúng ta mới kết hôn?”

Tôi đảo mắt, không biết trả lời vấn đề này như thế nào, nói thực là còn chưa có nghĩ tới. Dưới ánh mắt ép cung của Chung Nguyên, tôi do dự một lúc, chần chờ đáp: “Cái này … dù sao cũng phải chờ tốt nghiệp xong đã chứ?”

“Được, tốt nghiệp xong kết hôn ngay, cấm đổi ý.” Chung Nguyên nói xong, đứng dậy xuống giường, cầm cái áo khoác trên ghế lên lục lọi.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, kiếm cái quái gì trong đó thế?

Một lát sau, Chung Nguyên lấy ra một cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, một lần nữa ngồi lên giường. Anh vừa cười vừa mở hộp ra, lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay trái của tôi, đeo nhẫn vào ngón áp úp. Lực chú ý của tôi bị thu hút vào những ngón tay thon dài của anh, tinh thần nhất thời có điểm hoảng hốt.

“Vừa vặn.” Chung Nguyên nói xong, nâng bàn tay tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn.

Đôi môi mềm mại chạm vào tay, lòng tôi bỗng cảm thấy ngọt ngào khó tả.

Chung Nguyên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tôi, trong đôi mắt đen chứa đựng niềm vui. Anh lấy một chiếc nhẫn khác ra đưa cho tôi: “Tới lượt em.”

Mặt tôi đỏ bừng, cầm cái nhẫn kia run run đeo vào tay anh, cái nhẫn này cũng rất đẹp, màu sắc rất sáng, viên đá trên đó lấp lánh, nhìn giống y như kim cương.

Đeo vào rồi, tôi cũng bắt chước Chung Nguyên hôn lên nhẫn một cái.

Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, ôm chặt, vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Đầu gỗ, em có biết chúng ta … làm vậy có ý nghĩa gì không?”

“Ak” Thật ra tôi không biết, chẳng phải là tặng quà à?

Chung Nguyên nắm tay tôi thật chặt, cười khẽ, thấp giọng nói: “Nghĩa là chúng ta đính hôn.”

Tôi: “…”

Tôi dựa vào lòng anh, nắm tay anh, vừa nghịch ngợm mấy ngón tay vừa bất mãn nói: “Còn chưa có cầu hôn mà?”

Chung Nguyên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, âm trầm nói: “Em không muốn sao?”

Tôi gãi gãi đầu, do dự nói: “Cái này … chúng ta … có phải nhanh quá không?”

Chung Nguyên: “Nhanh? Anh hận không thể tìm lấy một cái đinh đóng em vào người anh luôn cho rồi.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên à, anh đúng là người có trí tưởng tượng phong phú ><

Chung Nguyên thấy tôi không trả lời, nâng cằm tôi lên bắt tôi phải đối diện với anh, hai mắt anh nhìn thẳng vào tôi, nguy hiểm nói: “Nói, em rốt cuộc có bằng lòng gả cho anh không?”

“Em … ak, bằng lòng, đồng ý …”

Chung Nguyên nhất quyết không tha: “Đồng ý cái gì?”

Tôi chỉ đành đáp cho đủ câu: “Em đồng ý gả cho anh mà.”

Tưởng rằng trả lời thế sẽ được thả ra, ai dè tên này lại cuồng lên lao vào ra sức hôn.

Tôi có điểm dở khóc dở cười, Chung Nguyên kia, có ai cầu hôn như ngươi không … Nghĩ tới đây tôi hơi bị tủi thân, tức mình há mồm cắn đồ đáng ghét kia một cái, kết quả có người càng bị kích động, hôn tới nỗi cả người tôi run lên, mất cả tri giác.

Chung Nguyên dê đã rồi rốt cục cũng thả ra, hơi thở như có như không phả vào tai tôi, giọng nói dịu nhẹ: “Ngại quá, anh quả thật chờ không nổi … sau này nhất định sẽ bù cho em một buổi cầu hôn lãng mạn.”

Amen, mô phật, OMG … Đính hôn trước rồi mới cầu hôn, chuyện ngược đời vậy mà cũng có người làm được nữa trời!

Do buổi tối đi chơi nhiều cũng khá mệt mỏi, hai chúng tôi quay về kí túc định nghỉ ngơi một ngày.

Tôi vẫn nghĩ lúc trong khách sạn Chung Nguyên không làm gì mình cả, chờ tới lúc về tới phòng mới biết thằng cha này tối qua giở trò gì.

Nghỉ tết nguyên đán, Lão Đại và Tứ cô nương đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn Tiểu Nhị. Tôi vừa vào tới nó đã nhìn tôi cười mấy tiếng rõ gian, cười tới nỗi da gà tôi nổi lên.

Nghĩ tới cái gọi là nhẫn đính hôn trên tay, tôi hơi chột dạ, hỏi: “Sao, làm sao?”

Tiểu Nhị nâng cằm tôi, ngắm nghía: “Tam đầu gỗ, nói thật đi, tối qua vận động cái gì với Chung Nguyên?”

Chết đi, sao cái gì phun ra từ miệng con quỷ này nghe cũng bậy bạ hết vậy. Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ chơi bida, hát kara, sau đó, à à …”

Tiểu Nhị cười: “Sau đó làm sao?”

Tôi trừng mắt nhìn nó: “Sau đó thì nghỉ ngơi.”

Tiểu Nhị gõ bàn cái bộp, híp mắt cười đáng khinh: “Nghỉ ngơi như thế nào? Thuê phòng hả? Làm mấy lần? Có mang đồ bảo hộ không? Thời gian kiên trì của Chung Nguyên được bao lâu? …”

Tôi bất đắc dĩ day day trán: “Hôm qua tao say, cái gì cũng không có làm, mà cho dù tao có không uống, tụi tao cũng không có làm gì hết, mày nghĩ là ai cũng đen tối như mày hả?”

Hai mắt Tiểu Nhị lóe sáng: “Thật à? Không có uống rượu làm loạn gì à?”

Tôi bộp đầu nó: “Khỏi mắc công nghĩ, không có.”

Tiểu Nhị vò đầu, nói: “Nhìn không ra nha, thì ra Chung Nguyên là người quân tử … Tao nói, thằng cha đó chắc không phải vì, chậc, không phải vì không thể làm chuyện qua đường chứ *? Hắc hắc hắc …”

Câu này của nó kẻ trên mặt tôi mấy vạch đen liền: “Mày có thể nghĩ cái gì khác không hả?”

Tiểu Nhị giơ một ngón tay ra ngúc ngoắc, nói rất mạch lạc: “Đừng trách tao nghĩ bậy, bây giờ có rất nhiều thứ làm người ta phải nghĩ mà.”

“Đá nhau cái gì đấy?”

“Thì mày coi chỗ này nè.” Tiểu Nhị nói xong mở một trang web ra.

Trang đầu trong diễn đàn của trường, một cái chuyên mục được đánh dấu HOT, chạy dòng tít: Tuyên bố quyền sở hữu Chung Nguyên.

Chuyên mục này được kí tên với ID là “Mộc Nhĩ”, tự nhiên tôi có linh cảm không tốt.

Tiểu Nhị cười hì hì, click vào chuyên mục kia, nội dung vỏn vẹn có hai chữ: “Như đề.”

Phong cách đơn giản thế này chả giống tên biến thái kia tí nào. Tôi lau mồ hôi, mở xem tiếp phía dưới. Người đầu tiên reply mục này là ID “Tôi là Chung Nguyên”, tôi biết cái này chính là của Chung Nguyên hay dùng. Reply cũng hết sức ngắn gọn: “Người được nhắc tới không giải thích thêm.”

Tôi muốn lăn ra bất tỉnh, tên chết tiệt kia làm cái gì vậy?

Cái xóm nhà lá này thiệt xôm tụ, người ra vô tấp nập, có rất nhiều người hỏi này hỏi kia, Chung Nguyên không trả lời trả vốn gì. Rốt cục có người hỏi: “Hai người đang ở cùng một chỗ à?”

Chung Nguyên ngay lập tức reply: Phải.

Người trong xóm nhà lá bị bom tấn nổ tung. Chuyện “cùng một chỗ” bình thường cũng chả có ý gì, chuyện quan trọng là thời gian trả lời của Chung Nguyên, huyết lệ a, lại là rạng sáng, chuyện như thế này tôi đọc mà còn nghĩ linh tinh nữa là con quỷ Tiểu Nhị biến thái đen tối ăn vào tận xương cốt.

Quả nhiên đám người hóng hớt cái chuyên mục kia lại càng đông đảo, reply rất nghiêm trang: Cùng một chỗ nha, haha, mọi người đứng cho vững nha.

Sau đó có một số người lên án chúng tôi không biết kiềm chế này nọ, cảm thán lối sống này nọ, còn có người nói tôi không xứng với Chung Nguyên, tôi thèm vào, lúc đó bản cô nương đang ngủ nha, thèm vào mà chọc phá ai.

Sau đó là ID “Người qua đường Giáp” nói: Bạn cùng phòng của Chung Nguyên làm chứng, thằng nhóc này hôm nay không về kí túc.

ID “Người qua đường Ất” reply: Đang ở trên tầng cao nhất rồi.

Lại tới ID “Bá vương ác độc” nói: Bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ làm chứng, con nhóc này hôm nay cũng không về phòng.

ID “Ta là Lão Đại không sợ ai” reply: Đang ở trên tầng cao nhất luôn.

Ngoài mấy câu quấy rối này ra, còn có mấy câu rất có liên quan, ví dụ:

ID “Lục Tử Kiện”: Haha

ID “Tứ cô nương”: Haha.

Tôi vò đầu bứt tai, nhìn chòng chọc mấy cái ID quen thuộc kia, một bầy bại hoại, đáng ghét!

Chung Nguyên không reply nhiều, nhưng hễ nói cái gì đều là trọng điểm khiến thiên hạ chao đảo, ví dụ:

Có người hỏi: Chung Nguyên, hôm nay hai người làm gì?

Chung Nguyên reply: Vận động.

Lại có người hỏi: Hắc hắc, vậy chứ vận động cái gì?

Chung Nguyên reply: Loại vận động bình thường thôi.

Lại hỏi: Vận động vậy có mệt không?

Chung Nguyên: Có chứ, cô ấy hơi mệt.

Hỏi: Vậy cô ấy hiện giờ ở đâu?

Chung Nguyên: Còn phải hỏi, đương nhiên là ở trên giường.

Tiếp theo có người gào rú: Nói miệng không có bằng chứng, chuyện quan trọng phải có hình ảnh!

Chung Nguyên bình tĩnh reply: Chuyện quá lớn, không nên công khai.

Nhờ đó mà xóm nhà lá như núi lửa phun trào …

Tôi nhìn bầy sói thi nhau hú trong chuyên mục kia, khóc không ra nước mắt. Mỗi câu nói của Chung Nguyên đều không phải nói dối, nhưng lại nói cái kiểu dẫn dụ thế kia … Trời ơi, sao tôi lại lọt vào tay tên biến thái này ….

Chap 44

Buổi tối kéo Chung Nguyên đi phòng tự học, tôi chỉ vào cái chuyên mục nóng hổi và những reply hết sức xóc hông kia, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Chung Nguyên xoa đầu tôi, cười ha ha nói: “Anh có gì nói nấy thôi.”

Tôi á khẩu, không ngờ thằng cha này trả lời trớt quớt! Tôi túm lấy tay anh, tức giận nói: “Nhưng anh có biết làm thế mọi người sẽ hiểu lầm không? Hôm qua Tiểu Nhị bám nhằng nhẵng theo em cả ngày, anh không nhìn thấy nó cười gian tới thế nào! Nó còn hỏi, hỏi …”

Chung Nguyên vẫn mỉm cười: “Hỏi em cái gì?”

Tôi lắc đầu: “Ak, quên đi, nó không cho em nói lại với anh..”

Chung Nguyên vuốt má tôi, cười mê hoặc: “Lén nói thôi, nó không biết đâu.”

Tôi xoay mặt: “Không.” Đã hứa là không nói thì không được nói, làm người phải có tâm nha.

Chung Nguyên: “Không nói hả, anh mở cái chuyên mục kia lên vô đó tán một chút chuyện đêm qua chúng ta đã làm gì.” Nói xong lập tức đăng nhập vào diễn đàn.

Tôi do dự một chút, rốt cục vẫn ngăn chặn hành động kinh dị đó, haiz, rõ ràng tối qua có làm gì đâu, tại sao bản thân mình lại thấy chột dạ, đồ Chung Nguyên cầm thú!

Chung Nguyên không phản đối, xoay qua nhìn tôi: “ Nói đi.”

“Ak, nó hỏi … hỏi có phải anh không có năng lực không?”

Chung Nguyên đột nhiên nắm chặt tay tôi, thật sự là quá chặt. Anh híp mắt nguy hiểm nhìn tôi: “Vậy em trả lời thế nào?”

“Thì em không biết.” Tôi không chỉ là người tốt nha, tôi còn thật thà nữa.

Chung Nguyên đột nhiên ôm lấy vai tôi, ghé vào tai thấp giọng cười, nói: “Không biết hả, sau này khắc biết.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên, sao ngươi biết nắm bắt cơ hội đùa giỡn người khác thế hả … ><

Tôi nhìn trang diễn đàn của trường, đột nhiên nhớ tới trước đây có nhìn thấy hình hoa khôi học viện của Chung Nguyên, là Trương Hợp gì đó. Tuy rằng biết hai người bọn họ không có gì, nhưng cứ hễ nghĩ tới tấm hình ăn mặt hợp nhau như tình nhân là tôi lại cảm thấy trong lòng khó chịu. Kỳ ghê, từ lúc nào mình trở nên nhỏ mọn vậy ta!

Mặc dù biết mình thế này là cố tình gây sự, nhưng mãi không nhịn được nữa, tôi mở tới cái chủ đề kia, chỉ vào tấm ảnh nam thanh nữ tú, chất vấn Chung Nguyên: “Lúc này là lúc nào?”

Chung Nguyên nhìn chằm chằm tấm ảnh, nặn óc khổ sở nghĩ mãi, cuối cùng mới đáp: “Hình như là buổi diễn thuyết của diễn đàn quản lý, hay là thi đấu gì đó, hai người một tổ … anh cũng không nhớ rõ nữa.”

Tôi ghen tị nói: “Áo tình nhân, đây là mặc đồ phối kiểu tình nhân!” Tôi còn chưa được mặc áo cặp với anh nha!

Chung Nguyên cười ra tiếng: “Ai chà, ghen hả?”

Tôi quay đi, hơi xấu hổ.

Chung Nguyên ôm tôi, cười ngày càng giống yêu nghiệt: “Chẹp, đầu gỗ của anh ghen tị nữa hả?”

Giận à, nhìn thấy ta ghen ngươi khoái trá vậy sao…

Chung Nguyên thừa dịp tôi không chú ý, hôn mạnh lên mặt tôi một cái, sau đó dịu dàng nói: “Ngoan, nếu em thích, sau này chúng ta cũng mặc như vậy, trong một hoàn cảnh còn chính đáng hơn, anh sẽ đi cùng em lên bục diễn thuyết, tuyên thệ trước mọi người … Nè, anh cảm thấy hoàn cảnh đó có vẻ giống hôn lễ nha …”

Tôi: “…”

Vốn nghĩ rằng chỉ là Chung Nguyên dỗ cho tôi vui, không ngờ mấy câu này của anh hôm nay, sau này lại ứng nghiệm.

Mấy ngày gần đây, xì căng đan Chung Nguyên đẻ ra trên diễn đàn của trường vừa mới lắng xuống được một tí thì chuyện sóng gió khác lại nổi lên đập vào mặt. Lần này không chỉ là chuyện bàn ra tán vào mà còn có thể gây sát thương, làm cho quan hệ của tôi với Chung Nguyên hơi lung lay.

Hôm đó, đã lâu không ngó qua diễn đàn, tôi phát hiện lại xuất hiện thêm một chủ đề bàn luận về tôi. Nhờ phúc của Chung Nguyên, hiện giờ trong trường độ nổi tiếng của tôi đã lan phủ rộng rãi.

Nội dung bàn tán của topic này làm tôi rất buồn.

Chủ topic nói, cô nàng là bạn của một cậu trai học trong học viện hóa, nghe người này kể lại, Mộc Đồng làm hỏng dụng cụ trong phòng thí nghiệm toàn kêu Chung Nguyên tới trả tiền. Kể lại rồi còn thêm mấy câu cảm thán, nói nào là bây giờ con gái quen bạn trai toàn là vì tiền sao, còn nói nếu Chung Nguyên không có tiền, Mộc Đồng còn lâu mới theo anh … Toàn bộ nội dung của topic nghe rất khách quan, trên thực tế chữ nào cũng tràn ngập chính khí của người viết đối với các cô gái tham giàu, ý là tôi đó, tràn ngập khinh bỉ tôi.

Tôi xem xong không nói gì, thử kéo xuống nhìn mấy reply, nhìn hết thì càng phẫn nộ dữ dội.

Có người reply: thế này đã là gì, lần trước ở căn tin, nhìn thấy ảnh chụp trên cái thẻ cơm của cô nàng, chắc chắn là anh Chung Nguyên của ta.

Lại có người phụ họa: Ta cũng vậy, trong siêu thị tình cờ gặp, thẻ sử dụng trong trường cũng là Chung Nguyên nốt.

Reply: Thực sự vậy sao, cô nàng này có tôn nghiêm không vậy.

Reply: Tôn nghiêm có ăn được không? Không thể, nhưng tiền thì có thể.

Reply: Cũng đúng, mặt mũi coi được mắt một chút là có thể đeo theo một công tử nhà giàu.

Reply: Công tử làm như dễ đeo lắm, mấy người nghĩ Chung Nguyên ngốc chắc, chẳng qua người ta cũng chơi đùa thôi …

Reply: …

Tôi càng xem càng rầu, mấy trang sau cũng có người giải thích này kia giúp tôi, trong đó có mấy người quen Tiểu Nhị, người qua đường Giáp, nhưng mấy tiếng nói này lại bị biển “Mộc Đồng hám giàu” dìm mất, tôi không đủ dũng cảm xem thêm nữa, đóng luôn trang web lại.

Tôi nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ không ra rốt cục là tại sao.

Lần trước đánh vỡ bình dung tích, Chung Nguyên cho mượn tiền tôi đã trả lại rồi. Còn chuyện quẹt cả thẻ dùng trong trường, đây là quy định của hai chúng tôi, là điều kiện nô dịch của Chung Nguyên. Tình huống thật sự bọn họ không biết, dựa vào cái gì mà ăn bậy nói bạ?

Tôi vẫn biết Chung Nguyên có tiền, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi gì, thậm chí anh đưa tôi cái này cái kia, tôi cũng không nhận. Thứ nhất tôi sợ lãng phí, thứ hai tôi hi vọng, trong tình yêu vị thế của hai người ngang nhua, hơn nữa tình cảm giữa hai người sao có thể thay đổi gì được chỉ nhờ vào vài cái áo hay mấy món quà? Huống chi Chung Nguyên cũng chỉ là con nhà bình thường thôi, anh ấy từng kể, ba anh là giáo sư nghệ thuật bên Pháp. Cái này chứng tỏ anh không phải công tử nhà giàu, cho dù anh có tiền thì cũng có được bao nhiêu? Tô Ngôn mới là công tử thứ thiệt nha, sao tôi không đeo nó đi? Ba tôi đã dạy, không gả con cho kẻ có tiền, sợ con gái bị khi dễ.

Những lời này trong lòng tôi tự luận rất rõ ràng, nhưng nghĩ tới mấy người đó chỉ hận không thể đem bóc từng lớp da của nhân vật chính ra mà lí sự, tôi lại không biết phải giải thích thế nào, cũng không biết vào giải thích rồi có được tác dụng gì không. Tôi nhớ trước kia Tiểu Nhị bị một trang web vu oan tội sao chép, lúc ấy mặc dù da mặt nó dày, thế mà nhìn màn hình chằm chằm đến nỗi chảy cả nước mắt. Nó la hét nguyền rủa đám người kia, nói năng lộn xộn. Lúc đó Nhất Tam Tứ phải an ủi rất lâu, nó dựa vào lòng Lão Đại khóc một trận mới tỉnh táo lại.

Lời nói của con người đáng sợ ở chỗ đó, nó không nói sự thật, không nói đạo lí, nhưng lại có thể làm cho rất nhiều người không biết sự thật tin vào, hơn nữa tham gia cùng người nói mắng chửi. Lúc trước là Tiểu Nhị, bây giờ là tôi, chúng tôi rốt cục sai ở điểm nào?

Tôi thử tự an ủi mình, nhưng không có kết quả. Cái gì mà “Lời đồn chỉ cho kẻ ngốc” hay “Thanh giả tự thanh”, đều là lời của người ngoài cuộc, lúc chuyện rơi vào chính mình, tôi quả thật không chịu đựng nổi.

Hôm sau hai mắt tôi như mắt gấu trúc, gặp Chung Nguyên, anh hỏi tôi ngủ không ngon sao, tôi miễn cưỡng đáp, cũng không muốn nói chuyện với anh.

Lúc ăn cơm, tôi nhất quyết đòi dùng chính thẻ của mình, kết quả Chung Nguyên mặt không đổi sắc nói: “Thẻ em không có tiền đâu.”

Câu này lúc bình thường thì chả sao, nhưng lúc này tôi nghe cứ chói chói tai thế nào, đành rầu rĩ đáp: “Em biết”

Chung Nguyên không trả lại thẻ cho tôi, thế nên tôi tính báo là mất giấy tờ. Tôi nghĩ kĩ rồi, từ khi chúng tôi trở thành người yêu, Chung Nguyên không hề nô dịch nữa, nhưng tôi vẫn như cũ dùng thẻ của anh, tiêu tiền của anh, chứng tỏ đúng là tôi chiếm tiện nghi rồi, chẳng trách người khác cũng nghĩ vậy. Tôi phải dứt khoát về mặt kinh tế với anh, tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc.

Ngoại trừ điều này, tôi còn tích cực tìm việc làm thêm. Lần trước anh xinh đẹp ở câu lạc bộ hỏi tôi có muốn làm thêm huấn luyện bida không, tôi thực cảm thấy hứng thú. Đến tối tôi đem việc này ra nói với Chung Nguyên, anh chẳng nể nang gì nói ngay: “Không cho phép!”

Tôi tức: “Liên quan gì tới anh?”

Chung Nguyên dùng sức cầm cổ tay tôi, sắc mặt âm u: “Em là vợ anh.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên nói thêm: “Em thiếu nhiều tiền lắm à, anh nuôi em là được rồi.”

Một câu này lại đụng trúng chỗ đau, tôi dùng sức vùng tay ta, quát vào mặt anh: “Có tiền thì hay à!” nói xong không thèm nhìn anh, xoay người rời đi.

Lúc về tới kí túc rồi thì tôi bắt đầu hối hận, giận mình sao lại nổi nóng với Chung Nguyên. Nói ra thì trong việc này anh ấy vô tội, haiz, sao tôi lại mất bình tĩnh vậy chứ …

Tôi cầm di động trong tay suy nghĩ, muốn gọi cho anh, nhưng lại không biết nói gì. Cuối cùng đành buông điện thoại ra, nằm trên giường than dài thở ngắn.

Mẹ nó, toàn chuyện quái quỷ …

Sáng hôm say tôi tỉnh dậy sớm, sau khi tỉnh mới phát hiện ra di động hết pin … Ak, nếu hôm qua Chung Nguyên có gọi thì làm thế nào?

Quên đi, hôm qua chắc anh giận lắm.

Tôi sửa soạn một chút, vác đôi mắt gấu trúc xuống lầu. Bình thường giờ này Chung Nguyên đã đứng đợi sẵn, nhưng hôm nay …

Tôi hơi buồn, rụt cổ đi tà tà ra ngoài sân.

Từ đằng xa nhìn thấy một bóng người cao gầy, đỡ một chiếc xe đạp tồi tàn, cứ nhìn quanh về hướng này. Sáng sớm mùa đông, không khí lạnh lẽo, người ấy cứ lẳng lặng đứng ở đó, giống như vẫn luôn đứng ở nơi đó.

Mặt trời còn chưa lên hết, tôi hoảng hốt nhìn mấy vệt nắng le lói trên mặt đất.

Tôi bước từng bước về phía anh, mỗi bước nhấc lên, cảm giác có lỗi trong lòng lại càng thêm lớn dần.

Đi đến trước mặt người đó, tôi ngẩng đầu nhìn, há miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Chung Nguyên cười cười, cởi găng tay ra, đưa tay ra ấp lên mặt tôi. Những ngón tay ấm áp chà lên má, tạo thành ngọn lửa hồng trên mặt tôi.

Tôi cúi đầu, tự nhiên chẳng có dũng khí nào nhìn anh.

Chung Nguyên cúi xuống cười, dịu dàng nói: “Còn giận ư?”

Ngẩng lên nhìn anh, nhịn không được, nước mắt cứ thế chảy dài. Tôi bước lên, ôm lấy Chung Nguyên, vùi đầu vào lòng anh, vừa khóc vừa nói: “Chung Nguyên, em xin lỗi …”

Chung Nguyên buông luôn tay đang đỡ xe đạp ra, cái xe đáng thương bị bỏ rơi trên tuyết. Anh giơ tay lên ôm chặt tôi, cọ cọ cằm trên đầu tôi, nói: “Ngoan, sao lại khóc.”

Tôi chùi nước mắt vào khăn quàng cổ của Chung Nguyên, líu ríu nói: “Chung Nguyên, xin lỗi, em không nên nổi nóng, em …”

Chung Nguyên ngắt lời: “Anh biết rồi.”

Ak? Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Chung Nguyên xoa xoa tóc tôi: “Anh đều biết cả rồi, mấy người đó, anh sẽ từ từ dạy dỗ bọn họ.”

Amen …

Mấy ngày sao, trong trường bị một trận đột nhập máy tính, nghe nó người bị hack không ít, đa số là nữ sinh. Giáo ban đối với chuyện này rất quan tâm, tra xét kĩ càng, nhưng cuối cùng cũng không hiểu là tại sao.

Lúc này Nhất Nhị Tam Tứ đang cùng với phòng của Chung Nguyên chiếm văn phòng của hội điện ảnh chơi trò tam quốc. Tôi hỏi Chung Nguyên: “Vụ này anh làm phải không?”

Chung Nguyên bình tĩnh trả lời: “Phần lớn do người qua đường Giáp làm.”

Người qua đường Giáp lập tức ưỡn ngực ngay thẳng: “Anh là tòng phạm bị cưỡng bức! Hơn nữa xuống tay nhẹ lắm, mọi người chỉ cần sửa một chút là chạy ngon. Chung Nguyên mới là đồ phá hoại, nó nghiền nát luôn ổ cứng của chủ topic.”

Tôi nhức đầu, không hiểu: “Hầy, là sao?”

Chung Nguyên tiếp tục bình tĩnh: “Ý là, anh phát hiện trong máy tính người đó có một đống phim AV độc hại.”

Tôi: “Sau đó?”

Chung Nguyên: “Sau đó anh giúp xóa sạch chứ sao.”

Tôi: –!!!

Chung Nguyên nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Người đó hóa ra là con trai, học viện hóa.”

Nhất Nhị Tam Tứ: “…”

Thằng nhóc mà Chung Nguyên nói, là cùng lớp chúng tôi, nếu nhớ không nhầm thì hắn từng mời tôi cùng đi tự học, nhưng tôi từ chối.

Không ngờ chuyện ầm ĩ thế này lại do một tình huống như vậy mà ra. Tiểu Nhị tổng kết ngắn gọn câu chuyện này là: Một thằng đáng khinh đùa giỡn một bầy gái điên cuồng.

Người qua đường Giáp vỗ mạnh vào vai nó: “Nhị, muội rất tà ác nha.”

Tiểu Nhị trừng mắt nhìn một cái, người qua đường Giáp lập tức đứng chỉnh tề nghiêm trang nói: “Nhưng mà, huynh lại thích người tà ác.”

Quần chúng vây xem: –!!!

Việc này cứ thế kết thúc, còn chuyện tại sao trường học không truy cứu, Chung Nguyên và người qua đường Giáp chỉ cười mà không nói, hỏi dồn thì bọn họ chỉ trả lời: “Nói mấy người cũng không hiểu.”

Từ buổi sáng nhìn thấy Chung Nguyên trước sau như một vẫn đứng chờ tôi, tôi đột nhiên ngộ ra, thực ra hai người yêu nhau là chuyện của hai người, có thêm phiền phức nhiều làm chi. Ý nghĩ của người khác mãi mãi là ý nghĩ, chỉ có hạnh phúc của mình mới tồn tại thực mà thôi.

Việc làm thêm tôi cũng không tìm nữa, sau này Chung Nguyên giới thiệu một đứa cháu cần gia sư tiếng Anh, anh ấy liền giới thiệu tôi. Tiếng Anh của tôi khá, cho nên vui vẻ nhận.

Về thẻ của Chung Nguyên, tôi vẫn dùng như trước, chỉ là thỉnh thoảng bổ sung thêm tiền vào.

Nói theo cách của Tiểu Nhị chính là, quẹt thẻ Chung Nguyên đi, cho mọi người ghen tị mà chết.

Chap 45

Môn cuối cùng của chúng tôi là công cộng, rất đơn giản, tôi nộp bài sớm rồi ra ngoài, Chung Nguyên đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

Sắc mặt anh hôm nay có vẻ âm u, vừa kéo tay tôi vừa nói: “Anh tiễn em.”

“Uhm” Tôi nói, nhón lên hôn anh một cái, vẻ mặt anh mới có vẻ vui hơn một chút.

Không phải mình anh buồn, thiệt ra tôi cũng thấy vậy, nghỉ đông a, hơn một tháng liền không được nhìn thấy anh. Nhưng hễ nghĩ tới mấy tháng rồi không được gặp ba, tôi lại không dám lưu lại trường học lâu thêm.

Chung Nguyên kéo hành lí đi phía trước, tôi lẽo đẽo theo sau, hai người mãi không nói gì. Lúc tới bến xe bus, Chung Nguyên trầm mặc cả nửa ngày rốt cục mở miệng, rầu rĩ nói: “Sau khi về nhà không cho phép uống rượu.”

Tôi sửng sốt, lập tức ôm cánh tay anh cười nói: “Không uống, không uống mà.”

Tôi dụi vào lòng anh, dỗ dành: “Được rồi, nghe lời anh được chưa, anh còn giống mẹ hơn cả ba em”

Đang nói thì xe bus trờ tới, tôi leo lên trước, Chung Nguyên đi theo sau. Vừa mới lên xe tôi cảm giác có người vỗ mông tôi, tưởng là Chung Nguyên nên kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Lúc này Chung Nguyên đang nhìn chằm chằm người đứng cạnh tôi, sát khí đùng đùng.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một ông chú mặt mày dữ tợn, đáng ghét đang nhìn mình, làm tôi giật cả mình.

Ak, chẳng lẽ vừa rồi là hắn…?

Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình chắc là bị tên này phi lễ, tôi thiệt tức ói máu …

Ông chú đáng khinh kia cảm nhận được ánh mắt giết người của Chung Nguyên, cũng hơi rụt cổ.

Chung Nguyên đứng ở cửa xe bus, chân trong chân ngoài, lái xe mất kiên nhẫn hỏi: “Anh có lên không?”

“Chờ một chút.” Chung Nguyên nói xong đặt hành lí qua một bên, kế tiếp hành động của anh đã thu hút ánh mắt cùa toàn bộ người trên xe.

Chung Nguyên đột ngột túm lấy cánh tay ông chú dê, kéo tuột xuống khỏi xe, tiếp theo từ bên ngoài xe truyền vào tiếng hét thảm thiết. Sau đó Chung Nguyên nhanh chóng quay lại xe, nhìn lái xe gật đầu một cái: “Đi thôi.”

Lái xe kinh ngạc mất mấy giây mới khởi động xe bus.

Người trên xe bus bắt đầu nhìn Chung Nguyên với ánh mắt kính nể. Anh không thèm nhìn ai, kéo hành lí đi tới cạnh tôi, đứng sau lưng tôi giơ tay lên nắm vòng treo, cả người dường như bào vệ cho tôi, tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ phía sau mình.

Ngọn lửa ham học hỏi trong lòng tôi bập bùng không ngừng, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh xử lí người kia thế nào?”

Tiếng trả lời của Chung Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ vang lên bên tai tôi: “Không thế nào cả, chỉ là bẻ gãy tay thôi.”

Chỉ là … bẻ gãy tay… mà thôi … ><

Qua một lúc lâu, thanh âm u oán của Chung Nguyên lại nhẹ nhàng vang lên: “Chỗ đó ngay cả anh còn chưa được chạm tới.”

Tôi: “…”

Sợ tâm trạng Chung Nguyên không được vui, tôi phá lệ đen tối một tí, dụi khẽ vào lòng anh, thấp giọng nói: “Cái đó … sớm muộn gì cũng có ngày anh được đụng tới.” Nói xong cúi đầu không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng.

Chung Nguyên đột nhiên ôm lấy eo tôi, giữ tôi chặt bên mình, anh cọ cằm vào má tôi, ở bên tai tôi thở nặng nề, thanh âm trầm đục: “Đầu gỗ, tốt nhất em nên sớm gả cho anh đi.”

Bấn nha, đại ca à, đây là trên xe bus, ngươi có thể chú ý hình ảnh một chút không?

Nhưng ngay sau đó tôi không còn tâm trạng đâu mà nghĩ tới điều đó, bởi vì tôi phát hiện ra chạm vào người mình có một cái gì đó cứng cứng, hình như còn phát ra nhiệt lượng nóng hổi. Tới lúc tôi ý thức ra được cái đó là cái gì thời điểm gì gì, tôi …

Tôi cảm thấy giống như bị lọt vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, bị lửa tam muội cực nóng thiêu cháy mất đầu óc rồi.

Quay đi quay lại đã tới ngày 30 tết.

Sáng sớm ba tôi đã đi ra ngoài, hôm nay là phiên chợ cuối cùng trong năm, cho nên mặc dù mọi người đã mua sắm tết đầy đủ hết rồi nhưng vẫn như cũ không có việc gì thì lên chợ đi dạo, cảm nhận không khí ngày hội.

Tôi đang ngồi trong sân nhàm chán đốt mấy viên đại địa hồng mà ba mua cho, là một loại đồ chơi giống như pháo ấy, pháo thiệt lớn tôi không dám chơi, nổ niếc lép liếc gì cũng nguy hiểm hết trơn á.

Đột nhiên từ phía cửa truyền đến một trận ồn ào, một đám nhóc con hình như léo nhéo gọi cái gì “Nguyên Tử ca” … Chờ một chút, Nguyên Tử ca? Chung Nguyên?

Mặc dù trong lòng nghĩ chuyện này không thể xảy ra, nhưng tôi vẫn không cầm lòng được chạy ra cửa coi, sau đó thì đứng ngây ra.

Chung Nguyên đang cười ha ha ha, mang theo gói to gói nhỏ bánh kẹo, gặp ai cũng cho, phía sau lưng anh có một chiếc xe thể thao màu đen. Vây chung quanh anh có 7, 8 thằng nhóc, hình như con nít khu này tập trung về đây hết cả. Đám nhóc đó làm ầm cả lên, nắm lấy áo Chung Nguyên la hét ầm ĩ, nói nào là “Nguyên Tử ca, em nhớ anh” “Nguyên Tử ca, anh cho em với” loạn xạ, Chung Nguyên kiên nhẫn phát bánh kẹo, cuối cùng giữ lại một nửa gói kẹo to, phất phất tay nói: “Đến đây, giúp anh làm mấy việc.”. Nói xong thì xoay người mở cốp sau xe ra, đám nhóc nghe lời đi theo, ba chân bốn cẳng mang đồ đạc này kia xếp vào trong sân nhà tôi.

Tiểu Bảo Trụ ôm một cái thùng to, trước khi vào sân, cao giọng hỏi Chung Nguyên: “Nguyên Tử ca, cái này để ở đâu?”

Chung Nguyên đi vào, đem nửa túi kẹo kia đặt lên cái bàn trong sân, nói: “Để dưới tán cây ngô đồng là được, sắp xếp xong cầm luôn chỗ kẹo còn lại đi, mấy thanh chocolate kia cũng là cho tụi em đó, cầm lấy ăn, không được đánh nhau nhé.”

Đám con nít dạ rân, hưng phấn chạy qua chạy lại.

Tôi nheo nheo mắt, lại nhéo khẽ tay, hình như … mình không có nằm mơ?

Chung Nguyên đứng dưới tán cây ngô đồng, đột nhiên quay người lại nhìn tôi, cười nói: “Đầu gỗ, lại đây.”

Tôi giống như bị bỏ bùa, theo bản năng nhấc chân đi về phía anh.

Chung Nguyên kéo tay tôi, quay đầu nói với Tiểu Bảo Trụ: “Sắp xếp xong đóng cửa lớn lại nhé.”, rồi kéo tôi đi vào phòng.

Vừa vào tới trong phòng tôi đã bị ép sát vào cửa, tiếp theo, những nụ hôn mãnh liệt tấn công tới tấp.

Chung Nguyên áp lên môi tôi, vội vàng hôn liếm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tôi bị kiểu hôn này của anh làm cho hoảng sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vô lực dựa vào cánh cửa phía sau, nhất thời không biết phải làm sao.

Chung Nguyên lại cúi người ép sát vào tôi, ép tới nỗi lồng ngực tôi nghẹn lại, hơi thở không làm sao thoát ra được, đầu váng mắt hoa. Anh liền nhân cơ hội đó khiêu mở miệng, đầu lưỡi rong ruổi vào miệng tới, cuốn lấy lưỡi tôi mà chơi đùa. Tôi ngửa đầu ra sau, cố gắng tìm một cơ hội hít thở.

Nhưng người này hôm nay thật sự quá ngông cuồng hoang dại, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Để không bị chết vì hôn, trong tình thế cấp bách tôi đành phải hung hăng cắn Chung Nguyên một phát, tới lúc có mùi màu tươi nhẹ thoảng phát ra anh mới chịu buông tôi ra.

Cả người vẫn như cũ ép lên người tôi, tôi cố hết sức há miệng thở, đứt quãng nói: “Anh … anh định ép chết em hay định hôn chết đây …”

Chung Nguyên cuối cùng khai ân, lùi người ra một chút. Lồng ngực lúc này mới đón được một luồng không khí thanh khiết mạnh mẽ tràn vào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Lúc này tôi mới phát hiện môi Chung Nguyên bị tôi cắn chảy máu, tôi có chút xấu hổ xin lỗi. Chung Nguyên liếm liếm máu trên môi, ánh mắt nhìn soi vào tôi, ánh mắt khát vọng của anh lấp lánh tia sáng mê muội, giống như ma vương ấy. Anh giữ cằm tôi, cúi đầu ghé sát, khẽ chạm vào môi tôi, thấp giọng nói: “Vậy thì, làm cho hai chúng ta cùng chết đi.” Nói xong lại áp lên môi tôi hôn mãnh liệt.

Mãi tới khi tôi lặc lè chết thì Chung Nguyên mới chịu tha, anh ôm tôi vào lòng, cười khẽ, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Đầu gỗ, nhớ anh không?”

Tôi dựa vào anh, mơ hồ đáp: “Uhm.”

Chung Nguyên cọ cọ cằm lên trán tôi: “Anh cũng nhớ em.”

Tôi ôm lấy anh, dụi dụi vào lồng ngực tuy không nói gì nhưng trong lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.

Chung Nguyên lại hỏi: “Trương Húc có tới quấy rầy em không?”

Tôi: “Không có.”

Chung Nguyên: “Đi họp lớp nữa à?”

Tôi: “Uhm”

Chung Nguyên: “Có uống rượu?”

Tôi: “… Không có.”

Chung Nguyên: “Thật không?”

Tôi: “Ak… có một ly à.”

Chung Nguyên: “Em nói sẽ nghe lời anh mà.”

Tôi: “Rượu kính thầy cô, sao không uống được … Em không có uống nhiều mà.”

Chung Nguyên: “Không được, phải phạt.”

Tôi: “Được rồi, thế phạt làm sao?”

Chung Nguyên: “Phi lễ anh đi.”

Tôi: “…”

*Trang chủ
1/73